• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Kiếm Phệ Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 12

Chỉ ba bốn giờ sau, chuyện xảy ra trên thí luyện tràng đã truyền đi khắp. Tuy rằng còn chưa đến mức truyền khắp toàn bộ học viện, nhưng Lăng Vân lấy thực lực Tam cấp kiếm sĩ, đánh Quang Ngọc học viện Ngũ cấp đệ tử bị thương, sự kiện chấn động như thế, đã khiến đại đa số mọi người một lần nữa nhận thức Lăng Vân nọ chính là nhân vật số một. Mọi người dường như lần đầu tiên phát hiện, ở trong Tử Vân trung cấp học viện của bọn họ, dĩ nhiên tồn tại tu vi đạt tới ngũ cấp, thậm chí nhân vật thiên tài đạt tới lục cấp cảnh giới.
"Thấy chưa, là học viên Lâm Thành, một quyền đem Quang Ngọc học viện Ngũ cấp kiếm sĩ đánh cho hộc máu chính là học viên Lâm Thành."
"Ngươi nổ à, một quyền đem Ngũ cấp kiếm sĩ đánh hộc máu? Vậy kẻ kia phải có thực lực thế nào? Chỉ sợ Lục cấp kiếm sĩ cũng vô pháp làm được loại trình độ này. Mười sáu tuổi đạt Lục cấp kiếm sĩ, ngươi cho rằng có thể sao? Tiểu tử ngươi hồ lộng ta cũng không nên dùng chuyện như vậy để mà lừa.".
"Ngươi cũng quá thiển cận, chuyện này trừ tiểu tử ngươi không lúc nào xuất môn ra, sợ là đã không còn người nào không biết, không người không hiểu. Không tin, ngươi tùy tiện kiếm người nào đó hỏi thăm xem...... Mười sáu tuổi đạt tới Lục cấp kiếm sĩ, bực thành tựu này cho dù phóng nhãn toàn bộ Tử Vân đế quốc cũng không có nhiều a, trong học viện chúng ta cuối cùng cũng xuất ra một thiên tài."
"Đâu chỉ là thiên tài, theo ta thấy, Lâm Thành học viên vô cùng có khả năng trở thành Kiếm Sư cao thủ thứ chin của Tử Vân đế quốc chúng ta! Hắc hắc, Kiếm Sư cao thủ a, chỉ có tam đại cao cấp học viện mới xuất hiện qua một lần. Toàn bộ sáu mươi trung cấp học viện trong đế quốc, còn không có một học viện nào xuất hiện qua Kiếm Sư. Nếu học viện chúng ta thật sự có thể xuất ra một Kiếm Sư, nói không chừng bệ hạ nhất thời cao hứng, có thể thừa cơ hội này nhất cử tấn chức học việc chúng ta thành đế quốc đại cao cấp học viện thứ tư đấy."
"Kiếm Sư!"
Một cái danh từ có tính rung động này nhất thời khiến tất cả học viên tinh thần toàn bộ phấn chấn hẳn lên.
Kiếm Sư a, chức nghiệp cường giả kia chính là chân chính tiến vào trong đại lục cao tầng. Một khi đạt tới cái cảnh giới đó, đừng nói là áo cơm không lo, cho dù dùng từ hô phong hoán vũ để hình dung lực ảnh hưởng của hắn đối với quốc gia cũng không quá khoa trương. Cường giả cấp bậc này đến đế quốc nào cũng có thể nhận được tư cách đãi ngộ cao quý, chỉ cần hắn nguyện ý vì đế quốc dốc sức, thăng quan tiến tước tuyệt đối không phải là một việc khó khăn.
Liên tưởng đến lực ảnh hưởng của cường giả cấp Kiếm Sư ở quốc nội, mọi người ánh mắt khi nhìn về phía Lăng Vân, đều mang một phần sùng bái gần như cuồng nhiệt.
Loại chỉ trỏ vây xem này, khắp nơi có thể thấy được, hơn nữa chỉ cần nói chuyện về đề tài này, lập tức sẽ có một đống lớn học viên tiếp cận tới hăng hái bừng bừng phụ họa, theo xu hướng có thể nói chuyện cả ngày. Những người khi đó ở tràng đấu tận mắt thấy một màn kia, sẽ trở thành trung tâm của đám đông, bị người người vây quanh, hỏi này hỏi nọ, trở thành chú mục của mọi người.
Học viên Viện vệ đội trên đường nghe mọi người nói chuyện với nhau, có chút kính sợ nhìn Lăng Vân vài lần. Một bộ dáng tò mò muốn hỏi cho rõ, thẳng đến khi tới văn phòng phó viện trưởng, hắn rốt cục mới có dũng khí nói ra, nói: "Lâm Thành học viên, ngươi phải cẩn thận, cái tên bị đánh không dậy nổi của Quang Ngọc học viện đến đây cáo trạng. Đến lúc đó viện trưởng đại nhân đối với ngươi có thể sẽ có một chút trừng phạt nho nhỏ."
Lăng Vân hừ một tiếng cười nói: "Thật sự là một đám tiểu hài tử bị đánh không dậy nổi à." Nhìn bên ngoài phòng viện trưởng, vây quanh rất nhiều học viên của Quang Ngọc học viện, hắn phất phất tay nói: "Tốt lắm, ngươi đã mang ta đến nơi này, ta sẽ tự mình đi vào."
Vị đệ tử kia gật gật đầu, có chút quan tâm nói: "Cẩn thận một chút. Nếu ngươi một mực không thừa nhận chuyện xảy ra hôm nay là do bọn ngươi làm sai trước, bằng vào uy vọng ngươi hiện tại ở trong học viện, nói vậy những người trong Quang Ngọc học viện muốn bắt ngươi cũng không có biện pháp."
Lăng Vân ứng tiếng, không để ý vài vị đệ tử của Quang Ngọc học viện trong ánh mắt tràn ngập địch ý, trực tiếp đi đến trước cửa văn phòng, gõ cửa nói: "Phó viện trưởng đại nhân, ngài tìm ta."
"Ân, Lâm Thành sao? Ngươi tiến vào đi."
Lăng Vân đẩy cửa ra, lập tức phát hiện hai đạo ánh mắt tràn ngập địch ý hướng chính mình phóng tới. Không ngoài sở liệu, chính là Quang Ngọc học viện hai vị đạo sư ban đầu phụ trách chiêu sinh, cùng với bản học viện phó viện trưởng, ba người đang ngồi ở sau bàn công tác, giống như toà án khai thẩm, chờ Lăng Vân đến.
Phó viện trưởng là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, trên điển lễ khai giảng Lâm Thành cũng đã từng gặp qua, bởi vậy hắn liếc mắt một cái đã nhận ra. Bất quá, lúc này từ ánh mắt bất thiện của đối phương xem ra đã cùng với Quang Ngọc học viện đạt thành cái hiệp nghị gì đó, căn bản chưa cho bản thân mình chút vẻ hòa nhã nào. Bởi vậy, Lăng Vân cũng chẳng muốn để ý tới hắn, hướng bên cạnh tùy ý mà đứng, không thèm nói gì, coi như nhiều người ánh mắt không có hảo ý ở đây giống như không khí.
Phó viện trưởng nhìn thoáng qua Lăng Vân đứng bất động như núi, trong mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc. Hắn hiện tại tốt xấu cũng tu vi Bát cấp kiếm sĩ, hơn nữa là người có địa vị cao, ẩn chứa uy thế hung mạnh, tuyệt đối hơn xa Bát cấp cao thủ bình thường. Nhưng trước mắt chỉ là tiểu tử mới mười sáu tuổi, trước đại trận của ba người bọn hắn mà cư nhiên có thể không chút động tâm, không lộ ra nửa phần sợ hãi, điều này không khỏi làm hắn âm thầm chấn kinh.
Bất quá, chỉ sợ hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, Lâm Thành hiện tại đã không còn là Lâm Thành ngày xưa. Là một cổ võ giả đứng ở đỉnh phong võ đạo, thì cái dạng đại trận gì mà hắn chưa thấy qua? Đừng nói là ánh mắt một vị Bát cấp kiếm sĩ như hắn, dù cho là của cường giả cấp bậc Kiếm Sư cũng đừng mơ tưởng làm hắn sợ hãi nửa phần.
Ho khan một tiếng, phó viện trưởng kêu gọi sự chú ý của mọi người, cất tiếng nói: "Lâm Thành đồng học, nghe các đệ tử hội báo, ngươi ở thí luyện tràng chiêu sinh, đem một học viên Quang Ngọc học viện đánh nội thương nghiêm trọng, thiếu chút nữa nguy hiểm đến tính mạng, có phải có việc này hay không?".
"Nguy hiểm đến tính mạng?" Lăng Vân trong đầu hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, hừ nhẹ một tiếng lắc đầu nói: "Ta xuống tay rất có chừng mực, lấy hắn thể chất Ngũ cấp kiếm sĩ hoàn toàn có khả năng kháng lại lực công kích nọ của ta, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mệnh, trừ phi...... Trừ phi hắn Ngũ cấp kiếm sĩ tại Quang Ngọc học viện căn bản chỉ là hư danh.".
"Hừ, đánh người của Quang Ngọc học viện chúng ta, còn có tâm tình ở đây nói lời châm chọc, La Khai viện trưởng, đệ tử của học viện các ngươi thật sự là rất cao ngạo a." Một trung niên nam tử mang theo huy chương đạo sư của Quang Ngọc học viện lãnh ngôn châm chọc nói.
"Mai Sâm đạo sư, mời ngươi tin tưởng thành ý của chúng ta. Về việc này chúng ta tự mình sẽ cấp cho Quang Ngọc học viện các ngươi một cái công đạo." La Khai viện trưởng liên tục gật đầu, sau đó hướng về Lăng Vân sắc mặt nghiêm túc: "Lâm Thành đệ tử, ngươi ở học viện tùy tiện ẩu đả, hơn nữa còn đem học viên Lai Ân của Quang Ngọc học viện đánh trọng thương, đây chính là tội lớn. Nhất là bởi vì việc này, phá hủy hữu nghị hiện tại giữa bổn viện cùng Quang Ngọc học viện, phải trọng phạt."
"Trọng phạt?" Nghe thế, Lăng Vân không cần động não cũng có thể minh bạch, La Khai khẳng định ngấm ngầm cùng với vị Mai Sâm đạo sư đạt thành giao dịch nào đó, trong đó La Khai trả thù lao là hảo hảo giáo huấn mình một chút. Nghĩ vậy, hắn trong lòng không khỏi cười: "Chẳng lẽ viện trưởng đại nhân cũng không hỏi nguyên nhân tranh đấu, cứ như vậy kết luận, định tội người ta?"
"Bằng hữu của ngươi lúc đầu vũ nhục biểu muội đệ tử người ta, đối với một nử tử xinh đẹp ác ý nhục mạ, làm một kiếm sĩ, vì bảo hộ danh dự thân nhân chính mình, hắn chẳng lẽ không nên ra tay sao? Mà ngươi, chẳng những không biểu dương chính nghĩa, kịp thời ngăn lại hành động của học viên Tạp Thụy bọn họ, ngược lại trợ Trụ vi ngược(mượn câu này thôi), thừa dịp đệ tử ấy không chú ý ngầm đánh lén, đả thương hắn, quả thực là tội lại tăng thêm một bậc.". xem tại TruyenFull.vn
Lăng Vân trong lòng cười thầm, lời nói đổi trắng thay đen như thế mà La Khai hắn cũng có thể mặt không đỏ, khí không suyễn nói một cách lẫm liệt như vậy, thật sự là khó xử cho hắn.
Hắn phất phất tay, cũng chẳng muốn nói lời dư thừa với bọn họ: "Tội thêm một bậc thì cứ thêm một bậc đi. Nói cho rõ đi, các ngươi tính dùng phương pháp trọng phạt như thế nào?"
Ba người hơi sửng sốt, không thể tưởng được Lăng Vân cư nhiên ngay cả một câu phản bác cũng không nói, trực tiếp thừa nhận bản thân chịu phạt, điều này làm cho bọn họ trước đó nghĩ muốn kiếm cớ dùng tội danh thật nặng, lúc này hoàn toàn không có đất dùng võ. Biến hóa quá nhanh, trong lúc nhất thời mấy người cư nhiên không có chút phản ứng lại.
Thấy bọn họ không nói lời nào, Lăng Vân lại cất tiếng nói: "Học viên trong lúc quyết đấu, theo lý thì đạo sư không tư cách tham gia. Các ngươi nghĩ muốn lấy chuyện này hành động cho văn vẻ, cũng không gây ra chút sức ép nào cho ta. Đơn giản vận dụng tư quyền trong tay các ngươi, khai trừ học tịch của ta, đối với một vị đệ tử mà nói, thế đã là trừng phạt nghiêm trọng nhất. Về phần nghiêm trọng hơn các ngươi cũng không quản đến được. Như vậy tính ra, các ngươi muốn khai trừ học tịch của ta, đúng không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Kiếm Vực Vô Địch
  • Hoa Tiến Tửu
Kiếm Tiền Thiên Sơn
  • Mặc Thư Bạch
Chương 97...
Thần Kiếm Mù
  • Ma Mị Hồng Trần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom