Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Bên ngoài Tinh Linh thần điện mười dặm, bọn Vân Nhu lòng còn sợ hãi nhìn toà kiến trúc to lớn cao ngất trong mây kia, tựa hồ chưa khôi phục tinh thần lại dưới uy áp cổ xưa của nó khiến cho người khác hít thở không thông.
- Toà thần điện này dĩ nhiên cũng có thần linh chiếu cố, nguyên tố tinh linh không hổ là con cưng của thần linh, nếu như bắt hắn, sẽ làm cho thần linh phẫn nộ.
Bởi vì thời gian trùng hợp, Vân Nhu đem nguyên tồ tinh linh giam cầm, thần uy lập tức bùng nổ, làm cho ba người các nàng hiểu lầm là trận thần uy kia là vì các nàng mà đến.
Đối với điểm này, Lăng Vân lười giải thích, vừa thấy được tinh linh thần điện, hắn lập tức nói:
- Hiện tại các ngươi đã an toàn, chúng ta chia tay tại đây đi!
Mộ Tuyết và Vân Nhu nhìn hắn với vẻ kỳ quái, muốn nói gì đó rồi ngưng lại. Thế nhưng ánh mắt Lam Linh lướt qua người Lăng Vân và Vân Nhu một lát rồi thốt lên:
- Nguyên tố tinh linh trong đó cũng có cũng có công lao của ngươi, nếu không có ngươi, chúng ta đừng nói là có thể lấy được nguyên tố tinh linh, ngay cả còn sống trở ra cũng là một vấn đề, vì vậy, chúng ta sẽ đền bù cho ngươi!
- Thật không, nguyên tố tinh linh có thể tạo nên ít nhất một vị lục giai đại Kiếm Sư, nếu để cho người có thiên phú thật tốt sử dụng, sản sinh ra một vị bát giai Thánh Kiếm Sư cũng không thành vấn đề, thần vật như thế, các ngươi định đền bù bằng cách nào?
- Hiện tại trên người chúng ta cũng không đủ đền bù thoả đáng cho vật phẩm của ngươi, chẳng qua, sau khi trở về gia tộc, ta sẽ nghĩ ra biện pháp…..
- Ta? Ta còn tưởng là "chúng ta" chứ!
Lăng Vân cười lạnh một tiếng, vừa rồi Mộ Tuyết cùng Vân Nhu trầm mặc không nói, hắn đã mơ hồ đoán được nguyên nhân. Nếu Lam Linh không đề cập tới vấn đề này, nói không chừng đến lúc mình và bọn họ tách ra, các nàng cùng sẽ không lãng phí nửa lời vì chuyện này làm gì.
Vân Nhu nghe ra trong giọng nói của Lăng Vân có ý châm chọc, không khỏi có chút áy náy nói:
- Thật là có lỗi, nguyên tố tinh linh đối với chúng ta thật sự rất trọng yếu, một vị bát giai Thánh Kiếm Sư, không nói là đối với gia tộc của chúng ta còn có đế quốc của chúng ta, toàn bộ….
- Ta biết, giống như đấu khí chi tâm lần trước vậy!
Lăng Vân nói đến đây, đã không muốn tiếp tục nói chuyện với các nàng nữa:
- Ước định của chúng ta vậy là kết thúc, nhân tình của chúng ta cũng đã trả xong, không ai nợ ai cả. Cáo từ!
Tuy rằng hắn không hề xem trọng quyền sở hữu nguyên tố tinh linh, nhưng đối với cách làm của các nàng muốn đem nguyên tố tinh linh nuốt trọn mà không nói lời nào làm cho hắn có chút bất mãn. Vật phẩm chỉ là phụ mà thôi, cái mà hắn xem trọng chính là thái độ và cảm giác.
Lam Linh lập tức bước lên một bước, như muốn nói gì đó, nhưng Vân Nhu đã nhanh hơn, đuổi theo hắn:
- Lâm Thành, ta sẽ nghĩ biện pháp đền bù cho ngươi, thật là xin lỗi, ngươi hãy chờ ta nói hết lời được không!
- Không cần nhiều lời!
Vân Nhu khẽ thở dài một hơi, nàng có vẻ do dự một chút, nói với vẻ chờ mong:
- Lâm Thành, chúng ta còn có thể gặp lại hay không?
- Lâm Thành gì chứ…
Lăng Vân cười lạnh một tiếng:
- Có duyên thì sẽ gặp, nếu là vô duyên, cho đến già chết cũng không thể gặp được một lần nào nữa!
- Ngươi…Sao lại nói một cách mơ hồ như vậy…..không thể cho ta một cái hẹn sao!
-…..
- Lăng Vân, ta có thể gọi ngươi như vậy được không? Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Hứa hẹn, ngươi tin hay sao?
- Ngươi nói thì ta tin!
-…..
-…..
Lăng Vân bỗng nhiên khẽ cười một tiếng:
- Chuyện tương lai ai mà biết được!
- Lăng Vân …..
Vân Nhu giữ hắn lại, muốn nói thêm chút gì đó, bỗng nhiên một tiếng cười lớn vọng ra từ trong khu rừng bên cạnh:
- Ha ha ha ha, các ngươi không cần đi đâu nữa!
Trong nháy mắt, bụi cỏ ven rừng chợt động, hơn hai mươi vị cao thủ đẳng cấp Kiếm Sư từ bốn phía bao vây lại.
- Hắc hắc, nguyên tố tinh linh?! Thật là trời giúp ta rồi!
Trong đám người, một nam tử khoảng gần ba mươi tuổi đi ra, vẻ mặt tham lam nhìn một cách dò xét trên người Vân Nhu và Lam Linh.
Lam Linh, Mộ Tuyết lập tức tập hợp lại bên cạnh Vân Nhu:
- Đáng chết, khẳng định là cỗ thần uy vừa rồi ba động đã làm cho đội ngũ của các quốc gia khác biết được, chúng ta….
Lam Linh còn chưa dứt câu, đã phát hiện Lăng Vân vẫn bước tới dường như căn bản là chưa từng dừng lại, thái độ hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới hơn hai mươi vị Kiếm Sư đang bao vây lại.
Tên kia đối mặt với Lăng Vân, lập tức bị thái độ không coi ai ra gì của Lăng Vân chọc tức, không khỏi hét lớn một tiếng:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết, vậy đừng trách ta, ta sẽ cho ngươi….
Hắn còn chưa dứt lời, Lăng Vân vốn đang đi từng bước một đột ngột tăng tốc, trong chớp mắt toàn lực thi triển kỹ năng Lăng Vân bộ, cả người giống như ảo ảnh vượt qua khoảng cách không tới ba mươi thước giữa hai người, tiếp theo chỉ thấy một đạo kiếm quang loé lên với một tốc độ không thể nào tin được, tên Kiếm Sư đang giận dữ đã vĩnh viễn không thể nói chuyện được nữa, hai tay ôm lấy một cái lỗ thủng trên cổ họng, máu tươi đang chảy ra không ngừng, ngã xuống với vẻ mặt không cam lòng.
Những tên Kiếm Sư bên cạnh trong phút chốc tựa hồ không có phản ứng gì, trơ mắt nhìn Lăng Vân đột nhiên đến gần chỉ một kích đã lấy mạng đồng bọn của chúng.
Dù sao cũng không ai nghĩ đến, chỉ một người đang bị hơn hai mươi Kiếm Sư bao vây, không ngờ còn dám chủ động xuất kích, xông vào giữa đội hình mà giết chết một người của chúng.
Bọn chúng đã không hiểu Lăng Vân, dĩ nhiên sẽ không hiểu được ý tưởng trong lòng của một người như thế.
Một khi đã xác định được động cơ của bọn chúng, như vậy cũng có thể xác định rõ ràng chúng thuộc về hàng ngũ địch nhân. Mà đối với địch nhân, trước nay Lăng Vân chỉ có một chữ mà thôi!
Nhóm Kiếm Sư này ngẩn ngơ khoảng một giây, mới từ trong nỗi khiếp sợ vì cái chết của đồng bọn mà trấn tĩnh lại, ngay sau đó giống như là nhục nhã vô cùng bèn bộc phát ra lửa giận ngút trời, khoảng sáu, bảy đạo kiếm quang chém về phía này, bao trùm khắp cả thân hình của Lăng Vân mới vừa thu kiếm lại, muốn chém hắn thành bột phấn.
Chẳng qua, Lăng Vân không kém cỏi tới mức sau khi giết người mà còn ở lại chờ chết, thân hình đã sớm động theo Lăng Vân bộ, đã ra khỏi vòng vây của chúng, tốc độ quá nhanh mà lưu lại một đạo tàn ảnh.
- Còn muốn chạy sao! Giết hắn cho ta!
Tên nam tử thủ lĩnh phát ra một tiếng gầm giận dữ, lập tức có tám tên Kiếm Sư tiếp tục truy sát. Hắn lại chỉ tay về phía bọn Vân Nhu:
- Hiện tại dù là các ngươi giao ra nguyên tố tinh linh, cũng đừng hòng sống! Bởi vì…..Ta không cần người sống!
Hắn vừa dứt lời, nhóm Kiếm Sư còn lại như ong vỡ tổ ào tới.
Vân Nhu khẽ cười một tiếng, so với nguy hiểm gặp trong Tinh Linh thần điện, bọn Kiếm Sư vây quanh này quả thật không đáng một đồng!
- Linh tỷ, chúng ta đi thôi!
Lam Linh gật gật đầu, nhình thoáng về phía Lăng Vân vừa đi, nhẹ thở dài.
Một nguyên tố tinh linh có thể mang lại một vị bát giai Thánh Kiếm Sư, so với một vị bằng hữu có tiềm lực vô hạn. Lần lựa chon này của nàng không biết là đúng hay sai nữa đây?!!
- Ắt hẳn là bát giai Thánh Kiếm Sư có lời hơn rồi…..Mười chín tuổi tu luyện đến Đại Kiếm Sư mặc dù tiềm lực vô hạn, thế nhưng Thánh Kiếm Sư được xưng danh là mồ chôn của thiên tài, nếu quả thật dễ dàng đột phá như vậy, rời khỏi lục cấp và thất cấp văn minh cũng sẽ không nghiêm trọng như thế!
Trong lòng Vân Nhu cũng đã vì sự lựa chọn của mình mà do dự, nàng cố ý tìm một cái cớ để thuyết phục bản thân mình.
Tiện tay giết một tên nhị giai Kiếm Sư một cách nhanh nhất, uy thế mạnh mẽ của tứ giai Kiếm Sư đều phóng xuất ra hết không giữ lại chút nào, lại phối hợp với hai vị tam giai Kiếm Sư nắm giữ Tất Sát kiếm kỹ, ba người một chỗ, dễ dàng tạo nên một trường gió tanh mưa máu, vòng vây của hơn mười tên Kiếm Sư đã bị xé toang một lỗ hổng, bị ba người ung dung phá vòng vây mà đi.
Lại nói đến vị hoàng tử điện hạ kia bố cục tại tinh linh thần điện, trải qua muôn vàn khổ ải bày ra một cái bàn cờ khổng lồ, kết quả không những làm không công cho người khác, chính mình mang đến năm mươi tên Kiếm Sư đều chết sạch không còn một tên. Năm mươi tên này, là bảo chứng tốt nhất cho mình ngày sau nối nghiệp kế thừa ngôi hoàng đế, hơn nữa chỗ dựa sau lưng chúng cũng thật là lớn. Vậy mà toàn bộ đều chết hết, không đạt được một chút gì, hoàng đế và gia tộc của hắn tất nhiên sẽ sinh ra hoài nghi to lớn về năng lực của hắn, loại nghi ngờ này sẽ dẫn đến hậu quả trực tiếp, chính là khiến cho hắn mất đi tư cách kế thừa ngôi hoàng đế sau này.
- Ta không lấy được, các ngươi cũng đừng mong lấy được!
Nghĩ đến nguyên tố tinh linh, nghĩ đến bốn người Lăng Vân đã hại hắn đến tình cảnh này, vị hoàng tử điện hạ đang cực kỳ phẫn nộ này bỗng nhiên xuất ra một quyết định hết sức điên cuồng!
- Toà thần điện này dĩ nhiên cũng có thần linh chiếu cố, nguyên tố tinh linh không hổ là con cưng của thần linh, nếu như bắt hắn, sẽ làm cho thần linh phẫn nộ.
Bởi vì thời gian trùng hợp, Vân Nhu đem nguyên tồ tinh linh giam cầm, thần uy lập tức bùng nổ, làm cho ba người các nàng hiểu lầm là trận thần uy kia là vì các nàng mà đến.
Đối với điểm này, Lăng Vân lười giải thích, vừa thấy được tinh linh thần điện, hắn lập tức nói:
- Hiện tại các ngươi đã an toàn, chúng ta chia tay tại đây đi!
Mộ Tuyết và Vân Nhu nhìn hắn với vẻ kỳ quái, muốn nói gì đó rồi ngưng lại. Thế nhưng ánh mắt Lam Linh lướt qua người Lăng Vân và Vân Nhu một lát rồi thốt lên:
- Nguyên tố tinh linh trong đó cũng có cũng có công lao của ngươi, nếu không có ngươi, chúng ta đừng nói là có thể lấy được nguyên tố tinh linh, ngay cả còn sống trở ra cũng là một vấn đề, vì vậy, chúng ta sẽ đền bù cho ngươi!
- Thật không, nguyên tố tinh linh có thể tạo nên ít nhất một vị lục giai đại Kiếm Sư, nếu để cho người có thiên phú thật tốt sử dụng, sản sinh ra một vị bát giai Thánh Kiếm Sư cũng không thành vấn đề, thần vật như thế, các ngươi định đền bù bằng cách nào?
- Hiện tại trên người chúng ta cũng không đủ đền bù thoả đáng cho vật phẩm của ngươi, chẳng qua, sau khi trở về gia tộc, ta sẽ nghĩ ra biện pháp…..
- Ta? Ta còn tưởng là "chúng ta" chứ!
Lăng Vân cười lạnh một tiếng, vừa rồi Mộ Tuyết cùng Vân Nhu trầm mặc không nói, hắn đã mơ hồ đoán được nguyên nhân. Nếu Lam Linh không đề cập tới vấn đề này, nói không chừng đến lúc mình và bọn họ tách ra, các nàng cùng sẽ không lãng phí nửa lời vì chuyện này làm gì.
Vân Nhu nghe ra trong giọng nói của Lăng Vân có ý châm chọc, không khỏi có chút áy náy nói:
- Thật là có lỗi, nguyên tố tinh linh đối với chúng ta thật sự rất trọng yếu, một vị bát giai Thánh Kiếm Sư, không nói là đối với gia tộc của chúng ta còn có đế quốc của chúng ta, toàn bộ….
- Ta biết, giống như đấu khí chi tâm lần trước vậy!
Lăng Vân nói đến đây, đã không muốn tiếp tục nói chuyện với các nàng nữa:
- Ước định của chúng ta vậy là kết thúc, nhân tình của chúng ta cũng đã trả xong, không ai nợ ai cả. Cáo từ!
Tuy rằng hắn không hề xem trọng quyền sở hữu nguyên tố tinh linh, nhưng đối với cách làm của các nàng muốn đem nguyên tố tinh linh nuốt trọn mà không nói lời nào làm cho hắn có chút bất mãn. Vật phẩm chỉ là phụ mà thôi, cái mà hắn xem trọng chính là thái độ và cảm giác.
Lam Linh lập tức bước lên một bước, như muốn nói gì đó, nhưng Vân Nhu đã nhanh hơn, đuổi theo hắn:
- Lâm Thành, ta sẽ nghĩ biện pháp đền bù cho ngươi, thật là xin lỗi, ngươi hãy chờ ta nói hết lời được không!
- Không cần nhiều lời!
Vân Nhu khẽ thở dài một hơi, nàng có vẻ do dự một chút, nói với vẻ chờ mong:
- Lâm Thành, chúng ta còn có thể gặp lại hay không?
- Lâm Thành gì chứ…
Lăng Vân cười lạnh một tiếng:
- Có duyên thì sẽ gặp, nếu là vô duyên, cho đến già chết cũng không thể gặp được một lần nào nữa!
- Ngươi…Sao lại nói một cách mơ hồ như vậy…..không thể cho ta một cái hẹn sao!
-…..
- Lăng Vân, ta có thể gọi ngươi như vậy được không? Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Hứa hẹn, ngươi tin hay sao?
- Ngươi nói thì ta tin!
-…..
-…..
Lăng Vân bỗng nhiên khẽ cười một tiếng:
- Chuyện tương lai ai mà biết được!
- Lăng Vân …..
Vân Nhu giữ hắn lại, muốn nói thêm chút gì đó, bỗng nhiên một tiếng cười lớn vọng ra từ trong khu rừng bên cạnh:
- Ha ha ha ha, các ngươi không cần đi đâu nữa!
Trong nháy mắt, bụi cỏ ven rừng chợt động, hơn hai mươi vị cao thủ đẳng cấp Kiếm Sư từ bốn phía bao vây lại.
- Hắc hắc, nguyên tố tinh linh?! Thật là trời giúp ta rồi!
Trong đám người, một nam tử khoảng gần ba mươi tuổi đi ra, vẻ mặt tham lam nhìn một cách dò xét trên người Vân Nhu và Lam Linh.
Lam Linh, Mộ Tuyết lập tức tập hợp lại bên cạnh Vân Nhu:
- Đáng chết, khẳng định là cỗ thần uy vừa rồi ba động đã làm cho đội ngũ của các quốc gia khác biết được, chúng ta….
Lam Linh còn chưa dứt câu, đã phát hiện Lăng Vân vẫn bước tới dường như căn bản là chưa từng dừng lại, thái độ hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới hơn hai mươi vị Kiếm Sư đang bao vây lại.
Tên kia đối mặt với Lăng Vân, lập tức bị thái độ không coi ai ra gì của Lăng Vân chọc tức, không khỏi hét lớn một tiếng:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết, vậy đừng trách ta, ta sẽ cho ngươi….
Hắn còn chưa dứt lời, Lăng Vân vốn đang đi từng bước một đột ngột tăng tốc, trong chớp mắt toàn lực thi triển kỹ năng Lăng Vân bộ, cả người giống như ảo ảnh vượt qua khoảng cách không tới ba mươi thước giữa hai người, tiếp theo chỉ thấy một đạo kiếm quang loé lên với một tốc độ không thể nào tin được, tên Kiếm Sư đang giận dữ đã vĩnh viễn không thể nói chuyện được nữa, hai tay ôm lấy một cái lỗ thủng trên cổ họng, máu tươi đang chảy ra không ngừng, ngã xuống với vẻ mặt không cam lòng.
Những tên Kiếm Sư bên cạnh trong phút chốc tựa hồ không có phản ứng gì, trơ mắt nhìn Lăng Vân đột nhiên đến gần chỉ một kích đã lấy mạng đồng bọn của chúng.
Dù sao cũng không ai nghĩ đến, chỉ một người đang bị hơn hai mươi Kiếm Sư bao vây, không ngờ còn dám chủ động xuất kích, xông vào giữa đội hình mà giết chết một người của chúng.
Bọn chúng đã không hiểu Lăng Vân, dĩ nhiên sẽ không hiểu được ý tưởng trong lòng của một người như thế.
Một khi đã xác định được động cơ của bọn chúng, như vậy cũng có thể xác định rõ ràng chúng thuộc về hàng ngũ địch nhân. Mà đối với địch nhân, trước nay Lăng Vân chỉ có một chữ mà thôi!
Nhóm Kiếm Sư này ngẩn ngơ khoảng một giây, mới từ trong nỗi khiếp sợ vì cái chết của đồng bọn mà trấn tĩnh lại, ngay sau đó giống như là nhục nhã vô cùng bèn bộc phát ra lửa giận ngút trời, khoảng sáu, bảy đạo kiếm quang chém về phía này, bao trùm khắp cả thân hình của Lăng Vân mới vừa thu kiếm lại, muốn chém hắn thành bột phấn.
Chẳng qua, Lăng Vân không kém cỏi tới mức sau khi giết người mà còn ở lại chờ chết, thân hình đã sớm động theo Lăng Vân bộ, đã ra khỏi vòng vây của chúng, tốc độ quá nhanh mà lưu lại một đạo tàn ảnh.
- Còn muốn chạy sao! Giết hắn cho ta!
Tên nam tử thủ lĩnh phát ra một tiếng gầm giận dữ, lập tức có tám tên Kiếm Sư tiếp tục truy sát. Hắn lại chỉ tay về phía bọn Vân Nhu:
- Hiện tại dù là các ngươi giao ra nguyên tố tinh linh, cũng đừng hòng sống! Bởi vì…..Ta không cần người sống!
Hắn vừa dứt lời, nhóm Kiếm Sư còn lại như ong vỡ tổ ào tới.
Vân Nhu khẽ cười một tiếng, so với nguy hiểm gặp trong Tinh Linh thần điện, bọn Kiếm Sư vây quanh này quả thật không đáng một đồng!
- Linh tỷ, chúng ta đi thôi!
Lam Linh gật gật đầu, nhình thoáng về phía Lăng Vân vừa đi, nhẹ thở dài.
Một nguyên tố tinh linh có thể mang lại một vị bát giai Thánh Kiếm Sư, so với một vị bằng hữu có tiềm lực vô hạn. Lần lựa chon này của nàng không biết là đúng hay sai nữa đây?!!
- Ắt hẳn là bát giai Thánh Kiếm Sư có lời hơn rồi…..Mười chín tuổi tu luyện đến Đại Kiếm Sư mặc dù tiềm lực vô hạn, thế nhưng Thánh Kiếm Sư được xưng danh là mồ chôn của thiên tài, nếu quả thật dễ dàng đột phá như vậy, rời khỏi lục cấp và thất cấp văn minh cũng sẽ không nghiêm trọng như thế!
Trong lòng Vân Nhu cũng đã vì sự lựa chọn của mình mà do dự, nàng cố ý tìm một cái cớ để thuyết phục bản thân mình.
Tiện tay giết một tên nhị giai Kiếm Sư một cách nhanh nhất, uy thế mạnh mẽ của tứ giai Kiếm Sư đều phóng xuất ra hết không giữ lại chút nào, lại phối hợp với hai vị tam giai Kiếm Sư nắm giữ Tất Sát kiếm kỹ, ba người một chỗ, dễ dàng tạo nên một trường gió tanh mưa máu, vòng vây của hơn mười tên Kiếm Sư đã bị xé toang một lỗ hổng, bị ba người ung dung phá vòng vây mà đi.
Lại nói đến vị hoàng tử điện hạ kia bố cục tại tinh linh thần điện, trải qua muôn vàn khổ ải bày ra một cái bàn cờ khổng lồ, kết quả không những làm không công cho người khác, chính mình mang đến năm mươi tên Kiếm Sư đều chết sạch không còn một tên. Năm mươi tên này, là bảo chứng tốt nhất cho mình ngày sau nối nghiệp kế thừa ngôi hoàng đế, hơn nữa chỗ dựa sau lưng chúng cũng thật là lớn. Vậy mà toàn bộ đều chết hết, không đạt được một chút gì, hoàng đế và gia tộc của hắn tất nhiên sẽ sinh ra hoài nghi to lớn về năng lực của hắn, loại nghi ngờ này sẽ dẫn đến hậu quả trực tiếp, chính là khiến cho hắn mất đi tư cách kế thừa ngôi hoàng đế sau này.
- Ta không lấy được, các ngươi cũng đừng mong lấy được!
Nghĩ đến nguyên tố tinh linh, nghĩ đến bốn người Lăng Vân đã hại hắn đến tình cảnh này, vị hoàng tử điện hạ đang cực kỳ phẫn nộ này bỗng nhiên xuất ra một quyết định hết sức điên cuồng!
Bình luận facebook