Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Hải Lâm dù sao cũng là công chúa của một đế quốc, từng trải qua không ít sóng gió, rất nhanh từ trong xấu hổ phản ứng lại.
- Trọng yếu, chuyện này rất trọng yếu, chuyện này quan hệ đến tương lai của ngươi.
Lăng Vân gật đầu, ý bảo mình đang nghe, chẳng qua, vẫn không ngẩng đầu lên.
- Ngươi không dám nhìn ta?
Lăng Vân ngẩng đầu, nhìn nàng một chút, xuất phát từ bản năng đàn ông hơi có phản ứng, rồi sau đó, lại tiếp tục cúi đầu, ánh mắt không có gì dị thường.
Hải Lâm cảm giác được, nàng dường như đã bị một kích nghiêm trọng … Liên tưởng đến những tin đồn mà mình nhận được về nam nhân này, nàng đột nhiên có một loại xúc động hối hận! Mặc dù hôn nhân của công chúa đế quốc tự mình không thể chủ trì. Nhưng Hải Lâm không giống như vậy, nàng có thể tự nắm giữ vận mệnh của mình. Chỉ vì đế quốc, nàng nguyện ý hy sinh bản thân, cho nên khi phụ hoàng nghị bàn, nói đến chuyện tứ hôn, nàng đã đáp ứng.
Nhưng mà bây giờ … Nàng đột nhiên cảm thấy hối hận.
Đang khi trong lòng Hải Lâm sinh ra ý hối hận, Lăng Vân đang cúi đầu lại giống như cảm giác có gì đó bất thường, chợt ngẩng đầu một lần nữa, con mắt thoáng chớp một cái. Chăm chú nhìn nàng thật kỹ, trong mắt lãnh đạm rốt cục cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Loại biểu tình này rơi vào trong mắt Hải Lâm, trong lòng nàng không nhịn được lại bắt đầu nói thầm:
- Chẳng lẽ người này không phải, không phải phương diện kia có vấn đề? Mà là vì thời gian tu luyện quá dài, tình thương biến thấp (kiểu như vô cảm ấy) phản ứng chậm chạp?
Hải Lâm đích thật là một mỹ nữ hiếm thấy.
Ngẫm lại Hải Sâm đế quốc có bao nhiêu người, lại liên tưởng một chút đến tiêu chuẩn mỹ nữ trình độ xinh đẹp của hoàng phi sẽ biết. Có được huyết thống di truyền ưu tú như thế, nếu lớn lên mà xấu xí, đó mới thật sự là quái thai.
Hôm nay nàng, nổi bật qua cách ăn mặt. Trang phục, một thân váy dài màu lam nhạt, thắt lưng không dư thừa thắt chặt, xinh đẹp không chút tỳ vết. Da tay bóng mịn sáng nhu hòa như ôn ngọc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, kiều diễm như giọt nước, hai bên má có vài sợi tóc nhẹ phất phơ trước mặt càng thêm vài phần phong tình mê người. Đồng tử màu lam nhạt có thể nhìn thấu nội tâm người khác, khiến kẻ khác nhịn không được bị lạc trong đó, thần hồn điên đảo. Dưới ánh sáng của ngọn đèn chiếu xuống, hơi thở cao quý như khói lượn lờ.
Chẳng qua sự xinh đẹp của nàng ở trong mắt Lăng Vân ngoại trừ có thể huấn luyện định lực của mình ra, căn bản không để tâm chút nào, gần như hoàn toàn không đến xỉa. Chân chính có thể hấp dẫn hắn lực chú ý của hắn chính là xung quanh nàng có một cỗ năng lượng thần bí nhàn nhạt. (thằng này bị vô dụng hay vô cảm không bít nữa)
Cỗ năng lượng này hắn đã cảm nhận được trên thần tượng lúc đầu ở thủ đô Thần Điện kiếm chi quân chủ. Năng lượng cực kỳ giống nhau, mặc dù mức độ phai nhạt rất nhiều, nhưng cả hai đều giống nhau. Năng lượng đó giờ phút này tụ tập không có quy tắc ở trên người vị công chúa điện hạ này, khi thì tiêu tán, khi thì ngưng tụ, nhưng vẫn luôn duy trì một loại cân bằng vi diệu, giống như bị nàng hấp dẫn.
Hồi tưởng lại lời Lâm Trấn nói khi nãy- Lúc nàng còn nhỏ, thì đế quốc từng hao tốn một lượng lớn công huân, vì nàng khẩn cầu, một lần thần chi chúc phúc, tiêu trừ chướng ngại giai đoạn Đại Kiếm Sư. Chỉ cần thực lực đạt tới, nàng tự nhiên có thể tự đột phá tứ giai.
- Chẳng lẽ bởi vì duyên cớ nàng đã được thần linh chúc phúc?
Lăng vân ở một bên nhìn chằm chằm năng lượngthần bí trên người nàng mà suy nghĩ, nhưng lại khiến Hải Lâm có chút đỏ mặt. Mặt dù nàng là công chúa của một đế quốc, chịu sự giáo dục cực tốt, nhưng nàng dù sao cũng là một nữ tử. Giờ phút này bị một nam nhân xa lạ đánh giá, còn có xu thế không dừng lại, nàng như thế nào có thể tiếp tục nán lại nữa.
- Lâm Thành các hạ, nếu ngươi đã không có thời gian, chúng ta nói chuyện lần đầu tiên rất tốt, được rồi, Hải Lâm … cáo từ trước.
Mà lúc này Lăng Vân cũng cho rằng loại năng lượng trên người nàng là do thần chi chúc phúc, hiện tại chuyện của thần linh hắn không thể nhúng tay vào. Gật gật dầu, hắn tự nhiên phải thu hồi ánh mắt, trong mắt không có chút gì không nỡ và lưu luyến.
Một cảnh này rơi vào trong mắt của Hải Lâm công chúa, nhất thời khiến trong lòng nàng một trận kinh ngạc:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ tiểu tử này vừa rồi nhìn ta như vậy, là cố ý muốn đuổi ta đi? Hải Lâm ta tất nhiên sẽ phải chọn cách thức tránh lui. Đây chẳng phải giống với hành động nhận thua!?
Nghĩ đến hai người bọn họ lần đầu tiên giao phong cuối cùng phải chọn cách thối lui. Nội tâm của Hải Lâm công chúa dần dần tỉnh táo lại, cẩn thận phân tích hết thảy mọi chuyện vừa phát sinh:
- Hắn khi mới thấy ta, đúng là bộ dáng không thèm quan tâm, chỉ vì bị ta dây dưa, mới mở miệng nói chuyện với ta. Một người lạnh lùng như thế, làm sao có thể đột nhiên nhìn ta nóng bỏng như thế? Khẳng định là có vấn đề! Nhất định là người này cố ý …
Càng nghĩ càng cho rằng có khả năng!
Hải Lâm công chúa lại nhìn thoáng qua Lăng Vân đang tập trung toàn bộ tinh thần ngẩn người nhìn thanh kiếm trong tay, khóe miệng vừa hiện ra một tia ôn nhu tươi cười:
- Có chút ý tứ, xem ra phụ hoàng tìm vị phu quân này cho ta không phải đơn giản như vậy.
Mà một nụ cười này rơi vào trong mắt của các tuấn kiệt trẻ tuổi đang âm thầm chú ý bên cạnh, chẳng biết lại có bao người điên đảo choáng váng đầu óc.
Chẳng qua, những chuyện này hết thảy căn bản lại không có quan hệ với Lăng Vân.
Lúc này, hoàng đế bệ hạ đã cùng những Kiếm Sư trẻ tuổi khác hàn huyên xong, hắn thoáng liếc mắt qua chỗ Lăng Vân đang nói chuyện với nữ nhi- Hải Lâm điện hạ, đúng lúc chứng kiến nụ cười của nàng.
- Nhìn bộ dáng lần đầu tiếp xúc của bọn họ, coi như thoải mái, như vậy ta cũng an tâm. Có mở đầu tốt, thì lâu ngày sẽ chậm rãi sinh tình.
Nghĩ vậy, Hải Nhạc bệ hạ đem theo nụ cười trên mặt đi tới trước mặt Lăng vân.
Trong nháy mắt, Lăng Vân hai tay ôm kiếm lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Hải Nhạc bệ hạ vừa đi tới vừa ầm thầm liếc mắt đánh giá Lăng Vân một chút, so với lúc trước gặp mặt tại Thần Điện. Lăng Vân bây giờ càng thêm ổn trọng, chững chạc … không, không phải ổn trọng, chững chạc mà là trầm trọng! Không biết tại sao, vị hoàng đế bệ hạ này vốn là cao thủ tứ giai, nhưng cũng từ trên người hắn cảm thấy một loại cảm giác trầm trọng, dường như, có vật gì đó đặt ở trên người hắn, dù chỉ dựa vào cảm ứng cũng có thể thấy được hơi thở trầm trọng lộ ra từ trên người hắn.
- Chẳng lẽ, vị Kiếm Sư Lâm Thành này vẫn sử dụng phương pháp phụ trọng (mang vật nặng) huấn luyện của Kiếm Sĩ sao?
Trong lòng Hải Nhạc nghi hoặc, nhưng hắn lại không hỏi đến, trên mặt vẫn lộ vẻ sang sảng tươi cười như cũ, cao giọng nói với những người có mặt trong quảng trường:
- Các vị, hiện tại xin cho ta giới thiệu một Kiếm Sư thiên tài của Lâm gia- Lâm Thành! Lâm Thành các hạ năm nay chưa qua hai mươi tuổi, nhưng tu vi trước mắt, đã bước vào cánh cửa Đại Kiếm Sư, nếu như duy trì hiện trạng, nhiều nhất năm năm, đế quốc chúng ta lại xuất ra một vị cao thủ cấp Đại Kiếm Sư! Đại kiếm sư trước hai mươi lăm tuổi a, mọi người đều khát khao, tưởng tượng một chút, vị Kiếm Sư thiên tài này ngày sau có thể tiến rất xa, rốt cục có thể đạt được thành tựu vạn người kính ngưỡng không!
Hoàng đế bệ hạ vừa nói xong, các quý tộc ở đây toàn bộ đều cố vỗ tay, đến cuối cùng không biết vỗ tay là vì Kiếm Sư thiên tài Lăng Vân, hay vì lời nói tuyệt vời của hoàng đế bệ hạ.
- Lâm Thành, sao không bắt chuyện với mọi người chứ?
Xuất phát từ thể diện của hoàng đế bệ hạ, Lăng Vân chính là hướng tới mọi người gật đầu.
Hành động này là hết sức vô lễ, chẳng qua bệ hạ dùng lời nói tốt đẹp hóa giải sự vô lễ này:
- Lâm Thành các hạ một lòng một dạ nghiên cứu con đường tu luyện, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện, gần như không tiếp xúc với bất kỳ ai, cho dù ở Lâm gia lâu như vậy, nói chuyện cũng không quá một trăm câu, tiếp xúc chưa quá một trăm người! Cuộc sống của hắn, toàn bộ đều đặt ở tu luyện! Một Kiếm Sư cao thượng, không tranh với đời nên tạo ra tính cách lạnh lùg! Vì tu luyện, hắn đã trả giá rất lớn- tnuổi thơ khờ dại, cuộc sống lạc thú, tình yêu, ấm áp... Mặc dù trả giá nhiều như vậy, hắn vẫn như trước không hối hận. Cuối cùng với sự cố gắng không ngừng của bản thân hắn chính, đạt được thành tựu hiếm thấy như ngày hôm nay! Đáng để chúng ta thể hiện sự kính trọng, hắn là một vị Kiếm Sư chính thức!
- Ào ào!
Trận vỗ tay này so với lúc trước nhiệt liệt hơn gấp mấy lần, quý tộc ở đây toàn bộ cố vỗ tay, quý khách trong hoa viên cũng không ngoại lệ
Tôn kính cường giả, kính trọng cường giả. Đối với người cố gắng trở thành cường giả, làm rạng rỡ đế quốc, tất cả con dân của Hải Sâm đế quốc chưa bao giờ keo kiệt sùng kính và tiếng vỗ tay!
- Lâm Thành các hạ chẳng những là kiêu hãnh của Lâm gia, mà cũng là kiêu hãnh của cả Hải Sâm đế quốc chúng ta! Hôm nay, ta muốn làm một quyết định phát dương quang đại sự kiêu hãnh này, khiến loại kiêu hãnh này mãi mãi kéo dài … Đến đời sau vẫn được lưu truyền!
Ngoại trừ những người biết trước ra, tất cả mọi người đều tò mò chờ đợi hoàng đế bệ hạ nói, bọ họ biết, tiếp theo khẳng định bệ hạ chuẩn bị tuyên bố một quyết định quan trọng.
Hải Nhạc bệ hạ vẫy vẫy tay, Hải Lâm điện hạ giống như viên minh châu xinh đẹp chậm rãi đi đến bên cạch hắn, vẻ mặt điềm tĩnh hướng đến mọi người khẽ gật đầu.
- Ta quyết định, đem nữ nhi của ta, hải dương minh châu của đế quốc- Hải Lâm, tứ hôn cho Lâm Thành các hạ, lấy đó cổ vũ phẩm chất Kiếm Sư cao thượng, ngày sau vì đế quốc cống hiến hết mình!
Hải Nhạc bệ hạ tuyến bố xong, cả trường yến hội bỗng nhiên an tĩnh lại, không ngờ có cảm giác quỷ dị im lặng như tờ, mọi người như bóng ma, toàn bộ đình chỉ ngôn ngữ. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Hải dương minh châu của đế quốc a, cân bằng các nước xung quanh, mấu chốt để cùng các nước khác hữu nghị a!
Lúc này các đế quốc xung quanh Hải Sâm đế quốc nhiệt tình, ra sức ủng hộ, cũng bởi vì có Hải Lâm điện hạ. Những người theo đuổi đang âm thầm gắng sức? Đúng là, bởi vì có sự tồn tại của bọn họ mới khiến cho tài phú của Hải Sâm đế quốc phát triển mạnh mẽ.
Chính lúc này, hoàng đế bệ hạ lại muốn đem tứ hôn Hải Lâm điện hạ. Việc này nếu để hoàng tử các nước xung quanh biết, chỉ có trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì! Bệ hạ chẳng lẻ điên rồi sao? Vì một Đại Kiếm Sư hai mươi lăm tuổi, không ngờ …
- Bệ hạ, xin người suy nghĩ lại!
- Bệ hạ, việc này phải từ từ thương nghị!
- Hải Lâm điện hạ là hòn ngọc quý trên tay cả đế quốc, chung thân đại sư của nàng nhất thiết không thể quyết định cẩu thả như vậy a!
Trong nháy mắt, các tiếng khuyên can vang lên trong miệng các vị đại thần. Tất cả các quý tộc ở đây gần như không một người nào đồng ý hôn sự này, ngay cả Lâm Trấn tộc trưởng Lâm gia, cũng duy trì trầm mặc
- Trọng yếu, chuyện này rất trọng yếu, chuyện này quan hệ đến tương lai của ngươi.
Lăng Vân gật đầu, ý bảo mình đang nghe, chẳng qua, vẫn không ngẩng đầu lên.
- Ngươi không dám nhìn ta?
Lăng Vân ngẩng đầu, nhìn nàng một chút, xuất phát từ bản năng đàn ông hơi có phản ứng, rồi sau đó, lại tiếp tục cúi đầu, ánh mắt không có gì dị thường.
Hải Lâm cảm giác được, nàng dường như đã bị một kích nghiêm trọng … Liên tưởng đến những tin đồn mà mình nhận được về nam nhân này, nàng đột nhiên có một loại xúc động hối hận! Mặc dù hôn nhân của công chúa đế quốc tự mình không thể chủ trì. Nhưng Hải Lâm không giống như vậy, nàng có thể tự nắm giữ vận mệnh của mình. Chỉ vì đế quốc, nàng nguyện ý hy sinh bản thân, cho nên khi phụ hoàng nghị bàn, nói đến chuyện tứ hôn, nàng đã đáp ứng.
Nhưng mà bây giờ … Nàng đột nhiên cảm thấy hối hận.
Đang khi trong lòng Hải Lâm sinh ra ý hối hận, Lăng Vân đang cúi đầu lại giống như cảm giác có gì đó bất thường, chợt ngẩng đầu một lần nữa, con mắt thoáng chớp một cái. Chăm chú nhìn nàng thật kỹ, trong mắt lãnh đạm rốt cục cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Loại biểu tình này rơi vào trong mắt Hải Lâm, trong lòng nàng không nhịn được lại bắt đầu nói thầm:
- Chẳng lẽ người này không phải, không phải phương diện kia có vấn đề? Mà là vì thời gian tu luyện quá dài, tình thương biến thấp (kiểu như vô cảm ấy) phản ứng chậm chạp?
Hải Lâm đích thật là một mỹ nữ hiếm thấy.
Ngẫm lại Hải Sâm đế quốc có bao nhiêu người, lại liên tưởng một chút đến tiêu chuẩn mỹ nữ trình độ xinh đẹp của hoàng phi sẽ biết. Có được huyết thống di truyền ưu tú như thế, nếu lớn lên mà xấu xí, đó mới thật sự là quái thai.
Hôm nay nàng, nổi bật qua cách ăn mặt. Trang phục, một thân váy dài màu lam nhạt, thắt lưng không dư thừa thắt chặt, xinh đẹp không chút tỳ vết. Da tay bóng mịn sáng nhu hòa như ôn ngọc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, kiều diễm như giọt nước, hai bên má có vài sợi tóc nhẹ phất phơ trước mặt càng thêm vài phần phong tình mê người. Đồng tử màu lam nhạt có thể nhìn thấu nội tâm người khác, khiến kẻ khác nhịn không được bị lạc trong đó, thần hồn điên đảo. Dưới ánh sáng của ngọn đèn chiếu xuống, hơi thở cao quý như khói lượn lờ.
Chẳng qua sự xinh đẹp của nàng ở trong mắt Lăng Vân ngoại trừ có thể huấn luyện định lực của mình ra, căn bản không để tâm chút nào, gần như hoàn toàn không đến xỉa. Chân chính có thể hấp dẫn hắn lực chú ý của hắn chính là xung quanh nàng có một cỗ năng lượng thần bí nhàn nhạt. (thằng này bị vô dụng hay vô cảm không bít nữa)
Cỗ năng lượng này hắn đã cảm nhận được trên thần tượng lúc đầu ở thủ đô Thần Điện kiếm chi quân chủ. Năng lượng cực kỳ giống nhau, mặc dù mức độ phai nhạt rất nhiều, nhưng cả hai đều giống nhau. Năng lượng đó giờ phút này tụ tập không có quy tắc ở trên người vị công chúa điện hạ này, khi thì tiêu tán, khi thì ngưng tụ, nhưng vẫn luôn duy trì một loại cân bằng vi diệu, giống như bị nàng hấp dẫn.
Hồi tưởng lại lời Lâm Trấn nói khi nãy- Lúc nàng còn nhỏ, thì đế quốc từng hao tốn một lượng lớn công huân, vì nàng khẩn cầu, một lần thần chi chúc phúc, tiêu trừ chướng ngại giai đoạn Đại Kiếm Sư. Chỉ cần thực lực đạt tới, nàng tự nhiên có thể tự đột phá tứ giai.
- Chẳng lẽ bởi vì duyên cớ nàng đã được thần linh chúc phúc?
Lăng vân ở một bên nhìn chằm chằm năng lượngthần bí trên người nàng mà suy nghĩ, nhưng lại khiến Hải Lâm có chút đỏ mặt. Mặt dù nàng là công chúa của một đế quốc, chịu sự giáo dục cực tốt, nhưng nàng dù sao cũng là một nữ tử. Giờ phút này bị một nam nhân xa lạ đánh giá, còn có xu thế không dừng lại, nàng như thế nào có thể tiếp tục nán lại nữa.
- Lâm Thành các hạ, nếu ngươi đã không có thời gian, chúng ta nói chuyện lần đầu tiên rất tốt, được rồi, Hải Lâm … cáo từ trước.
Mà lúc này Lăng Vân cũng cho rằng loại năng lượng trên người nàng là do thần chi chúc phúc, hiện tại chuyện của thần linh hắn không thể nhúng tay vào. Gật gật dầu, hắn tự nhiên phải thu hồi ánh mắt, trong mắt không có chút gì không nỡ và lưu luyến.
Một cảnh này rơi vào trong mắt của Hải Lâm công chúa, nhất thời khiến trong lòng nàng một trận kinh ngạc:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ tiểu tử này vừa rồi nhìn ta như vậy, là cố ý muốn đuổi ta đi? Hải Lâm ta tất nhiên sẽ phải chọn cách thức tránh lui. Đây chẳng phải giống với hành động nhận thua!?
Nghĩ đến hai người bọn họ lần đầu tiên giao phong cuối cùng phải chọn cách thối lui. Nội tâm của Hải Lâm công chúa dần dần tỉnh táo lại, cẩn thận phân tích hết thảy mọi chuyện vừa phát sinh:
- Hắn khi mới thấy ta, đúng là bộ dáng không thèm quan tâm, chỉ vì bị ta dây dưa, mới mở miệng nói chuyện với ta. Một người lạnh lùng như thế, làm sao có thể đột nhiên nhìn ta nóng bỏng như thế? Khẳng định là có vấn đề! Nhất định là người này cố ý …
Càng nghĩ càng cho rằng có khả năng!
Hải Lâm công chúa lại nhìn thoáng qua Lăng Vân đang tập trung toàn bộ tinh thần ngẩn người nhìn thanh kiếm trong tay, khóe miệng vừa hiện ra một tia ôn nhu tươi cười:
- Có chút ý tứ, xem ra phụ hoàng tìm vị phu quân này cho ta không phải đơn giản như vậy.
Mà một nụ cười này rơi vào trong mắt của các tuấn kiệt trẻ tuổi đang âm thầm chú ý bên cạnh, chẳng biết lại có bao người điên đảo choáng váng đầu óc.
Chẳng qua, những chuyện này hết thảy căn bản lại không có quan hệ với Lăng Vân.
Lúc này, hoàng đế bệ hạ đã cùng những Kiếm Sư trẻ tuổi khác hàn huyên xong, hắn thoáng liếc mắt qua chỗ Lăng Vân đang nói chuyện với nữ nhi- Hải Lâm điện hạ, đúng lúc chứng kiến nụ cười của nàng.
- Nhìn bộ dáng lần đầu tiếp xúc của bọn họ, coi như thoải mái, như vậy ta cũng an tâm. Có mở đầu tốt, thì lâu ngày sẽ chậm rãi sinh tình.
Nghĩ vậy, Hải Nhạc bệ hạ đem theo nụ cười trên mặt đi tới trước mặt Lăng vân.
Trong nháy mắt, Lăng Vân hai tay ôm kiếm lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Hải Nhạc bệ hạ vừa đi tới vừa ầm thầm liếc mắt đánh giá Lăng Vân một chút, so với lúc trước gặp mặt tại Thần Điện. Lăng Vân bây giờ càng thêm ổn trọng, chững chạc … không, không phải ổn trọng, chững chạc mà là trầm trọng! Không biết tại sao, vị hoàng đế bệ hạ này vốn là cao thủ tứ giai, nhưng cũng từ trên người hắn cảm thấy một loại cảm giác trầm trọng, dường như, có vật gì đó đặt ở trên người hắn, dù chỉ dựa vào cảm ứng cũng có thể thấy được hơi thở trầm trọng lộ ra từ trên người hắn.
- Chẳng lẽ, vị Kiếm Sư Lâm Thành này vẫn sử dụng phương pháp phụ trọng (mang vật nặng) huấn luyện của Kiếm Sĩ sao?
Trong lòng Hải Nhạc nghi hoặc, nhưng hắn lại không hỏi đến, trên mặt vẫn lộ vẻ sang sảng tươi cười như cũ, cao giọng nói với những người có mặt trong quảng trường:
- Các vị, hiện tại xin cho ta giới thiệu một Kiếm Sư thiên tài của Lâm gia- Lâm Thành! Lâm Thành các hạ năm nay chưa qua hai mươi tuổi, nhưng tu vi trước mắt, đã bước vào cánh cửa Đại Kiếm Sư, nếu như duy trì hiện trạng, nhiều nhất năm năm, đế quốc chúng ta lại xuất ra một vị cao thủ cấp Đại Kiếm Sư! Đại kiếm sư trước hai mươi lăm tuổi a, mọi người đều khát khao, tưởng tượng một chút, vị Kiếm Sư thiên tài này ngày sau có thể tiến rất xa, rốt cục có thể đạt được thành tựu vạn người kính ngưỡng không!
Hoàng đế bệ hạ vừa nói xong, các quý tộc ở đây toàn bộ đều cố vỗ tay, đến cuối cùng không biết vỗ tay là vì Kiếm Sư thiên tài Lăng Vân, hay vì lời nói tuyệt vời của hoàng đế bệ hạ.
- Lâm Thành, sao không bắt chuyện với mọi người chứ?
Xuất phát từ thể diện của hoàng đế bệ hạ, Lăng Vân chính là hướng tới mọi người gật đầu.
Hành động này là hết sức vô lễ, chẳng qua bệ hạ dùng lời nói tốt đẹp hóa giải sự vô lễ này:
- Lâm Thành các hạ một lòng một dạ nghiên cứu con đường tu luyện, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện, gần như không tiếp xúc với bất kỳ ai, cho dù ở Lâm gia lâu như vậy, nói chuyện cũng không quá một trăm câu, tiếp xúc chưa quá một trăm người! Cuộc sống của hắn, toàn bộ đều đặt ở tu luyện! Một Kiếm Sư cao thượng, không tranh với đời nên tạo ra tính cách lạnh lùg! Vì tu luyện, hắn đã trả giá rất lớn- tnuổi thơ khờ dại, cuộc sống lạc thú, tình yêu, ấm áp... Mặc dù trả giá nhiều như vậy, hắn vẫn như trước không hối hận. Cuối cùng với sự cố gắng không ngừng của bản thân hắn chính, đạt được thành tựu hiếm thấy như ngày hôm nay! Đáng để chúng ta thể hiện sự kính trọng, hắn là một vị Kiếm Sư chính thức!
- Ào ào!
Trận vỗ tay này so với lúc trước nhiệt liệt hơn gấp mấy lần, quý tộc ở đây toàn bộ cố vỗ tay, quý khách trong hoa viên cũng không ngoại lệ
Tôn kính cường giả, kính trọng cường giả. Đối với người cố gắng trở thành cường giả, làm rạng rỡ đế quốc, tất cả con dân của Hải Sâm đế quốc chưa bao giờ keo kiệt sùng kính và tiếng vỗ tay!
- Lâm Thành các hạ chẳng những là kiêu hãnh của Lâm gia, mà cũng là kiêu hãnh của cả Hải Sâm đế quốc chúng ta! Hôm nay, ta muốn làm một quyết định phát dương quang đại sự kiêu hãnh này, khiến loại kiêu hãnh này mãi mãi kéo dài … Đến đời sau vẫn được lưu truyền!
Ngoại trừ những người biết trước ra, tất cả mọi người đều tò mò chờ đợi hoàng đế bệ hạ nói, bọ họ biết, tiếp theo khẳng định bệ hạ chuẩn bị tuyên bố một quyết định quan trọng.
Hải Nhạc bệ hạ vẫy vẫy tay, Hải Lâm điện hạ giống như viên minh châu xinh đẹp chậm rãi đi đến bên cạch hắn, vẻ mặt điềm tĩnh hướng đến mọi người khẽ gật đầu.
- Ta quyết định, đem nữ nhi của ta, hải dương minh châu của đế quốc- Hải Lâm, tứ hôn cho Lâm Thành các hạ, lấy đó cổ vũ phẩm chất Kiếm Sư cao thượng, ngày sau vì đế quốc cống hiến hết mình!
Hải Nhạc bệ hạ tuyến bố xong, cả trường yến hội bỗng nhiên an tĩnh lại, không ngờ có cảm giác quỷ dị im lặng như tờ, mọi người như bóng ma, toàn bộ đình chỉ ngôn ngữ. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Hải dương minh châu của đế quốc a, cân bằng các nước xung quanh, mấu chốt để cùng các nước khác hữu nghị a!
Lúc này các đế quốc xung quanh Hải Sâm đế quốc nhiệt tình, ra sức ủng hộ, cũng bởi vì có Hải Lâm điện hạ. Những người theo đuổi đang âm thầm gắng sức? Đúng là, bởi vì có sự tồn tại của bọn họ mới khiến cho tài phú của Hải Sâm đế quốc phát triển mạnh mẽ.
Chính lúc này, hoàng đế bệ hạ lại muốn đem tứ hôn Hải Lâm điện hạ. Việc này nếu để hoàng tử các nước xung quanh biết, chỉ có trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì! Bệ hạ chẳng lẻ điên rồi sao? Vì một Đại Kiếm Sư hai mươi lăm tuổi, không ngờ …
- Bệ hạ, xin người suy nghĩ lại!
- Bệ hạ, việc này phải từ từ thương nghị!
- Hải Lâm điện hạ là hòn ngọc quý trên tay cả đế quốc, chung thân đại sư của nàng nhất thiết không thể quyết định cẩu thả như vậy a!
Trong nháy mắt, các tiếng khuyên can vang lên trong miệng các vị đại thần. Tất cả các quý tộc ở đây gần như không một người nào đồng ý hôn sự này, ngay cả Lâm Trấn tộc trưởng Lâm gia, cũng duy trì trầm mặc
Bình luận facebook