• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Kiếm Tiền Thiên Sơn (1 Viewer)

  • Chương 26

Lời này vừa ra, tất cả mọi người kinh sợ.

Ôn Thiếu Thanh vô thức muốn giãy dụa nhưng uy áp Độ Kiếp Kỳ phủ xuống, ép hắn không thể đ0ng đậy.

Sắc mặt hắn khẽ biến. Tất cả Thanh Lạc Cung cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.

Trước đó Tiết Tuyết Nhiên truyền tin rõ ràng nói nàng chỉ mang về một tên Luyện Khí Kỳ. Tại sao lại là Độ Kiếp Kỳ?!

Nhưng mà uy áp Độ Kiếp không chút thu liễm tràn ngập bốn phía, cái này không ai có thể làm giả được.

Huyết khí do quanh năm chém giết tạo ra đan vào với cát vàng trước Hợp Hoan Cung, thanh niên đặt cành đào trên cổ Ôn Thiếu Thanh, lẳng lặng nhìn Hoa Hướng Vãn.

Tất cả mọi người phát hiện không phải chàng đang nói đùa. Chàng thực sự sẽ giết Ôn Thiếu Thanh.

“Vãn Vãn,” Chàng hỏi lại lần nữa: “Có thể giết không?”

Nghe vậy, Ôn Thiếu Thanh lành lạnh nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, lên tiếng: “A Vãn?”

Ôn Thiếu Thanh nói làm Hoa Hướng Vãn chợt giật mình tỉnh táo. Nàng nhìn về phía Tạ Trường Tịch, vội mở miệng ngăn lại: “Dạy dỗ qua rồi thả hắn đi.”

Tạ Trường Tịch không nói lời nào. Cách cát vàng, chàng nhìn ra lo âu và căng thẳng trong mắt Hoa Hướng Vãn.

Ánh mắt kia giống như đúc với năm đó nàng cho chàng xem vết thương, lúc mỗi lần nhìn chàng gặp chuyện không may.

Chàng nhìn chằm chằm nàng lúc lâu. Mãi đến khi Hoa Hướng Vãn tăng âm lượng: “Trường Tịch.”

Nghe nói như thế, Tạ Trường Tịch hơi híp mắt. Lúc này, chàng mới thu lại cành đào trong tay, xoay người đi về phía Hoa Hướng Vãn.

Chàng quay người lại, uy áp lập tức biến mất. Ôn Thiếu Thanh được tu sĩ bên cạnh đỡ dậy, nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Trường Tịch, nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”

“Thiên Kiếm Tông,” Tạ Trường Tịch dừng bước, bình ổn trả lời: “Thanh Hoành.”

Nghe được lời này, Ôn Thiếu Thanh sửng sốt.

Thanh Hoành - Thiên Kiếm Tông?

Đó không phải là Kiếm Chủ Vấn Tâm Kiếm của Thiên Kiếm Tông, người đứng đầu Vân Lai, nghe đồn là người mạnh nhất đương thời, một kiếm diệt tông, Tạ Trường Tịch à?!

Sao chàng có thể trở về cùng Hoa Hướng Vãn?

Không phải bao đời nay Vấn Tâm Kiếm phải trấn thủ Tử Sinh Giới, không được ra ngoài à?

Tây Cảnh cách Vân Lai quá xa, vùng biển Định Ly Hải phức tạp, hiếm có người biết đường đi. Nếu không có tình huống đặc biệt, tu sĩ hai vùng sẽ không vượt biển.

Mà Vấn Tâm Kiếm lại là một mạch cực ít lộ mặt ở Thiên Kiếm Tông. Mọi người chỉ nghe kỳ danh, rất ít khi được biết. Nhưng cho dù thế nào, Tạ Trường Tịch xuất hiện ở Tây Cảnh, còn trở thành vị hôn phu của Hoa Hướng Vãn, đều làm người ta cực kỳ khiếp sợ.

Ôn Thiếu Thanh nghe vậy thì khẽ nhíu mày. Hắn không nhịn được lên tiếng: “Không phải ngươi nên trấn thủ Tử Sinh Giới à? Tại sao lại tới nơi này?”

“Dị giới đã bình, vì sao không thể?” Tạ Trường Tịch tỏ vẻ khó hiểu nhìn hắn.

“Dị giới đã bình?” Mọi người ở đây đều lộ ra vài phần khiếp sợ. Ôn Thiếu Thanh không thể tin nổi: “Làm sao bình?”

“Giết sạch là được.”

Lời này vừa ra, mọi người không nói lời nào, thanh niên mặc đồ đỏ dường như mang theo huyết khí.

Nếu những người khác nói lời này thì có lẽ sẽ bị người ta cho rằng vui đùa chém gió.

Nhưng Tạ Trường Tịch sát nghiệt đầy người, nói là giết sạch một giới cũng không có ai dám nghi ngờ.

Ôn Thiếu Thanh lẳng lặng quan sát chàng. Tạ Trường Tịch thấy Ôn Thiếu Thanh bất đ0ng, quay đầu hỏi: “Còn chưa cút?”

“Phải!” Ôn Thiếu Thanh không biết nhớ tới cái gì, cười rộ lên, cung kính nói: “Vãn bối cút đây. A Vãn!” Ôn Thiếu Thanh quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: "Hóa ra nàng đón đại năng Độ Kiếp về Tây Cảnh. Sao không nói một tiếng để trên dưới Tây Cảnh chuẩn bị cho tốt, đón gió tẩy trần cho tiền bối?”

“Ta đón vị hôn phu của ta trở về, từ lâu đã báo lên Ma Chủ,” Hoa Hướng Vãn không mặn không nhạt nói: “Ngày khác làm tiệc cưới sẽ chiêu cáo Tây Cảnh, là Thiếu Thanh ngươi tới sớm.”

“Hóa ra là như vậy.”

Ôn Thiếu Thanh cười cười rồi cung kính hành lễ: “Vậy…” Ôn Thiếu Thanh giơ tay lên, quay đầu đi về phía kiệu mềm, cao giọng ra lệnh: “Mời Thiếu chủ Hợp Hoan Cung đi.”

Nói xong, hắn ngồi lên kiệu mềm, mắt lạnh nhìn Tạ Trường Tịch đi đến bên cạnh Hoa Hướng Vãn.

Hai người cùng nhau một lần nữa ngồi vào xe. Màn xe đã bị Ôn Thiếu Thanh dùng sóng âm phá hỏng, lúc Tạ Trường Tịch lên xe thì hơi dừng lại trong chốc lát. Chàng ngẩng đầu liếc nhìn đám người Ôn Thiếu Thanh cách đó không xa, suy nghĩ một chút rồi vung tay lên, hơn một nghìn viên trân châu từ trong túi Càn Khôn bay ra, do dây mây xâu chuỗi thành bức rèm che, treo ở ngoài xe ngọc.

Rèm che ngăn tầm mắt của Ôn Thiếu Thanh, lúc này Tạ Trường Tịch mới ngồi lại bên cạnh Hoa Hướng Vãn.

Hoa Hướng Vãn nhìn chuỗi trân châu này, không nhịn được lại liếc Tạ Trường Tịch: “Sao ngươi đặt nhiều trân châu trong túi Càn Khôn thế?”

“Không phải ta đặt,” Tạ Trường Tịch giải thích: “là Côn sư thúc.”

“Ông ấy đặt cái này làm gì?”

Hoa Hướng Vãn không hiểu. Tạ Trường Tịch thành thật trả lời: “Để ta đến Hợp Hoan Cung, gặp người thì phát.”

Hoa Hướng Vãn: “...”

Không ngờ ngay cả cái này Côn Hư Tử cũng phải dạy Tạ Trường Tịch. Trong một chớp mắt, nàng đã nghĩ không phải Tạ Trường Tịch đến tìm Vực Linh mà là đến chọn phi.

Không có Ôn Thiếu Thanh ngăn cản, đại trận Hợp Hoan Cung mở ra, rất nhanh đã vào nội thành.

Hợp Hoan Cung rất lớn. Nội thành có dạng một cung thành. Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch dừng lại ở sân rộng. Sau đó hai người theo người hầu dẫn đường đi vào chủ điện.

Trong chủ điện, ba vị Trưởng lão Hợp Hoan Cung đều đứng ở chỗ cao. Trên đỉnh có một vị nữ tử đang ngồi, nhìn ngũ quan thì tầm ba mươi tuổi. Bà cực đẹp, mắt phượng môi đỏ, không giận tự uy.

Nhưng chẳng biết tại sao, tương phản với dung mạo trẻ tuổi như vậy, tóc bà lại hoa râm như người già, búi thành búi cao phối hợp một hoa phục màu tím làm nổi bật tuổi tác đã lớn.

Mọi người thấy Hoa Hướng Vãn đều nở nụ cười, Hoa Hướng Vãn cũng không kìm được cười theo. Nàng tiến lên một bước, cung kính hành lễ: “A nương, Vân cô, Mộng cô, Ngọc cô, Hướng Vãn không phụ sứ mệnh đã mang vị hôn phu trở về.”

Tạ Trường Tịch nghe Hoa Hướng Vãn nói, cũng khom lưng, nghiêm túc nói theo: “Vãn bối Tạ Trường Tịch bái kiến Cung chủ đại nhân, các vị Trưởng lão.”

“Thượng quân có lễ rồi.”

Người áo tím đang ngồi chỗ cao suy yếu lên tiếng: “Ngài là Thượng quân của Thiên Kiếm Tông, đến Hợp Hoan Cung là khách quý. Thượng quân không cần quá khách khí.”

“Vãn bối đã thành hôn với Vãn Vãn thì cũng là đệ tử Hợp Hoan Cung,” Tạ Trường Tịch bình thản nói: “Trưởng bối của Vãn Vãn cũng là trưởng bối của ta. Tông môn của Vãn Vãn cũng là tông môn của ta. Cung chủ đại nhân không cần khách khí, gọi Trường Tịch là được.”

Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều yên lòng, sắc mặt vui mừng.

Nữ tử áo trắng ngồi ngay trên đầu cười rộ lên, ôn hòa nói: “Nếu Thượng quân đã nói vậy thì chính là người một Tông. Thượng quân còn gọi Cung chủ gì chứ, phải gọi mẫu thân đại nhân mới đúng.”

“Vân cô nói không sai,” Một nữ tử khác mặc đồ xanh lá đánh giá Tạ Trường Tịch, vui vẻ nói: “Chúng ta vốn chỉ để Vãn Vãn đến Thiên Kiếm Tông cầu một vị Đạo quân Kim Đan là được. Không ngờ nó có năng lực như vậy! Hai người quen biết thế nào? Mới vài ngày như vậy, sao ngươi lại đồng ý trở về với Vãn Vãn...”

“Mộng cô! Ngươi đừng nói nữa,” Vị áo lam cuối cùng cười rộ lên: “Việc riêng của bọn nhỏ, sao có thể hỏi vội như vậy được? Trước tiên sắp xếp cho chúng nó, để cho chúng nó nghỉ ngơi một lát đã. Cung chủ đại nhân cũng mệt mỏi rồi.”

Ngọc cô nói xong thì nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, ánh mắt dịu dàng hơn nhiều: “Nương ngươi vốn đang tĩnh dưỡng ở Ngọc đàm. Hôm nay ngươi trở về, bà cố ý ra đón ngươi.”

“A nương,” Hoa Hướng Vãn nhìn về chỗ cao, nhẹ giọng nói: “Sau này vẫn lấy thân thể người làm trọng. Nữ nhi trở về, tất nhiên sẽ đến gặp người.”

“Cái này khác.”

Hoa Nhiễm Nhan lắc đầu: “Lần đầu tiên con mang vị hôn phu trở về. Có thế nào ta vẫn phải đến xem.”

“Đi thôi,” Vân cô thấy bọn họ trò chuyện đã tàm tạm rồi thì lên tiếng ngắt lời: “Ta đỡ Cung chủ đi nghỉ ngơi. Các ngươi đi làm việc đi.”

Nói xong, Vân cô tiến lên đỡ Hoa Nhiễm Nhan đứng dậy đi vào nội điện.

Chờ các bà đi, Mộng cô và Ngọc cô xuống khỏi đài cao, cười nói: “Đi thôi! Chúng ta đưa hai đứa đi nội viện xem bài trí đã thích hợp chưa.”

Nói rồi, các bà dẫn hai người cùng đi vào nội viện, nói chuyện vừa rồi với Hoa Hướng Vãn: “Ta nghe nói thằng nhóc Thiếu Thanh kia vừa quấy rối ở cửa à?”

“Phải.” Hoa Hướng Vãn gật đầu: “Hắn cố ý để Tạ Đạo quân đi cửa sau. Cũng may Tạ Đạo quân chế phục hắn, chúng ta đi từ cửa chính vào.”

Nghe vậy, Mộng cô thở dài, giọng điệu dường như rất quen thuộc.

“Đã nhiều năm như vậy, tính hắn vẫn còn trẻ con.”

Tạ Trường Tịch liếc Mộng cô một cái, Ngọc cô bên cạnh ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Cũng do thực lực Hợp Hoan Cung chúng ta không đủ, mới để hắn dương oai.” Nói xong, Ngọc cô quay đầu nhìn Tạ Trường Tịch, chân thành nói: “Nếu là trước đây, hôm nay nhất định sẽ không để cho Trường Tịch chịu uất ức.”

“Không vấn đề gì.” Tạ Trường Tịch lắc đầu. Chàng suy nghĩ một chút lại nói: “Ngày sau sẽ không như vậy nữa.”

“Đúng thế!” Mộng cô vui mừng: “Nghe nói vừa rồi ở phía trước, Trường Tịch dùng một kiếm đã đánh bay hai huynh đệ Tiêu Văn, Tiêu Địch. Thực lực bậc này, Tây Cảnh mới thấy lần đầu.”

“Mộng cô,” Hoa Hướng Vãn thấy Mộng cô càng nói càng quá, sợ bà quá mức nên nhắc nhở bà: “Cao thủ đứng đầu của người ta còn chưa tới đây. Hơn nữa thí luyện Ma Chủ sắp đến, đừng gây sự nữa.”

“Ta cũng không muốn gây sự mà.”

Mộng cô quay đầu nhìn về phía Tạ Trường Tịch: “Là người ta chọc chúng ta, có phải không?”

“Vâng.”

Tạ Trường Tịch trả lời.

Hoa Hướng Vãn có chút bất đắc dĩ. Đoàn người đi tới hậu viện, sau khi Mộng cô giải thích sẽ sắp xếp cho đệ tử Thiên Kiếm Tông ở đâu thì chỉ vào viện: “Trường Tịch ở nơi này có được không?”

“Ta ở với Vãn Vãn là được.”

Tạ Trường Tịch trả lời vững vàng như không hề cảm thấy có gì không thích hợp.

Mộng cô và Ngọc cô sửng sốt. Sau đó Mộng cô cười rộ lên: “Ngài đã muốn vậy thì tốt quá. Chúng ta còn lo lắng... Dù sao Thiên Kiếm Tông vẫn là danh môn chính phái, có chút khác biệt với chúng ta. Nếu...”

Mộng cô không nói hết, chỉ cười chớp chớp mắt nhìn Hoa Hướng Vãn: “Vậy thì đi chỗ con ở hả?”

“Được.”

Hai người dẫn Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch dạo một vòng Hợp Hoan Cung. Đợi đến chiều, Hợp Hoan Cung bày yến hội đón gió tẩy trần cho Thiên Kiếm Tông.

Hoa Nhiễm Nhan không có mặt nên do Hoa Hướng Vãn chủ trì. Nàng và Tạ Trường Tịch ngồi ở đài cao, xem đệ tử hai tông giao lưu hữu nghị.

Đệ tử Hợp Hoan Cung tính tình rộng rãi, bất kể nam nữ đều hát hay múa giỏi, đệ tử Thiên Kiếm Tông thấy mà trợn mắt há mồm.

Xem một lúc thì có đệ tử nam đi tới mời rượu đệ tử nam của Thiên Kiếm Tông. Điều này ngược lại cũng bình thường, nhưng uống một lúc thì đệ tử nữ cũng uống theo.

Rượu qua ba tuần, tình cảnh đã có phần không khống chế được. Đệ tử Thiên Kiếm Tông đều bị kéo lên đài cao, toàn bộ đại điện tiếng người ồn ào, tiếng nhạc ngân vang.

Hoa Hướng Vãn nhìn cảnh này thì hơi xấu hổ. Nàng quay đầu nhìn Tạ Trường Tịch vẫn luôn lặng im ở bên cạnh, bất an nói: “Cái đó... Trong cung chúng ta là bầu không khí này.”

Tạ Trường Tịch nghe vậy, quay đầu sang nhìn, Hoa Hướng Vãn giải thích: “Ngươi... ngươi không để ý chứ?”

Tạ Trường Tịch suy nghĩ một chút, có phần không hiểu: “Để ý cái gì?”

“Là,” Hoa Hướng Vãn chỉ phía dưới: “Bọn họ vừa hát vừa nhảy, còn uống rượu.”

Tạ Trường Tịch chần chờ chốc lát rồi gật đầu: “Ta chỉ biết uống rượu.”

“Ngươi biết uống rượu?”

Hoa Hướng Vãn vô cùng kinh ngạc. Nàng nhớ năm đó Tạ Trường Tịch không biết uống rượu. Nàng mang chàng đi uống một lần, không được vài hớp chàng đã gục rồi.

Tạ Trường Tịch gật đầu. Hoa Hướng Vãn cười rộ lên, suy nghĩ một chút, nàng nâng chén hỏi: “Vậy ta và ngươi uống một chén nhé?”

“Ừ.”

Tạ Trường Tịch đồng ý. Hoa Hướng Vãn rót rượu cho chàng, hai người khẽ chạm cốc. Tạ Trường Tịch nhấp một ngụm. Chàng hơi chần chờ, không biết nhớ tới cái gì, cuối cùng uống cạn.

Người phía dưới thấy Tạ Trường Tịch cũng uống thì vội đi lên mời rượu. Hoa Hướng Vãn thấy Tạ Trường Tịch không có ý từ chối thì ở một bên cười xem. Mọi người mời rượu Tạ Trường Tịch, tất nhiên sẽ không buông tha cho Hoa Hướng Vãn. Nhưng tửu lượng của Hoa Hướng Vãn tốt, cho nên tùy bọn họ.

Chẳng được bao lâu, trên mặt Tạ Trường Tịch đã đỏ hồng. Hoa Hướng Vãn nhìn vẻ mặt chàng đã hơi say thì gọi Linh Bắc lên rồi nhỏ giọng nói với Tạ Trường Tịch: “Ngươi đi về trước đi nhé?”

Tạ Trường Tịch nghe lời của nàng. Hắn nhìn nàng dường như hơi chần chờ.

Hoa Hướng Vãn vỗ vỗ vai chàng, trấn an: “Đi về ngủ một giấc! Chút nữa ta trở lại. Một lúc mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện.”

Nghe nói như thế, Tạ Trường Tịch mới chậm chạp gật đầu.

Linh Bắc bước lên nâng Tạ Trường Tịch dậy, đi về phía phòng của Hoa Hướng Vãn.

Hoa Hướng Vãn cùng mọi người uống đến khi kết thúc yến hội rồi mới đứng dậy rời đi.

Dù có tửu lượng như nàng nhưng cũng có phần say.

Linh Nam đỡ nàng về phòng mình. Chờ đi vào nội viện, mắt thấy sắp đến viện của mình, đột nhiên trực giác của nàng không đúng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy phía cuối hành lang dài, thanh niên áo tím ngọc quan, tay ôm cổ cầm đứng ở cách đó không xa nhìn nàng.

Linh Nam thấy người, vô thức muốn lên tiếng. Hoa Hướng Vãn giơ tay ngăn Linh Nam nói. Nàng hơi đau đầu đỡ trán: “Linh Nam, con đi xuống trước đi.”

Linh Nam nghe vậy thì hơi chần chờ, nhỏ giọng nói: “Thiếu chủ! Con ở ngay gần đây! Người quát to một tiếng, con lập tức tới ngay.”

Hoa Hướng Vãn gật đầu. Nhưng nàng biết có lẽ sẽ không có chuyện gì.

Linh Nam buông Hoa Hướng Vãn, do dự lùi lại. Chờ Linh Nam rời khỏi phạm vi có thể nghe được bọn họ nói chuyện, Hoa Hướng Vãn cụt hứng ngồi ở chiếc ghế cạnh hành lang, thở dài mở miệng: “Ngươi tới làm gì?”

Ôn Thiếu Thanh không nói lời nào. Hắn đi tới trước mặt Hoa Hướng Vãn, nửa ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn nàng: “Có phải hắn ép nàng không?”

“Ngươi nói cái gì đấy?”

Hoa Hướng Vãn cười rộ lên. Nàng nhìn Ôn Thiếu Thanh: “Là ta đi Thiên Kiếm Tông cầu chàng ấy. Chàng ấy không ép ta.”

“Vì sao không chờ ta?”

Ôn Thiếu Thanh nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn. Hoa Hướng Vãn cười khổ: “Người của Thanh Lạc Cung đều đến Hợp Hoan Cung từ hôn. Ngươi bảo ta chờ ngươi thế nào?”

“Ta không biết.”

Ôn Thiếu Thanh tỏ vẻ không thể tiếp nhận: “Khi đó ta đi bí cảnh đi tìm Linh Anh Tử. Bọn họ nói có thể chữa trị Kim Đan của nàng. Tại sao nàng có thể không chờ ta đã...”

“Thiếu Thanh,” Hoa Hướng Vãn không nghe nổi nữa. Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm: “Đây là chuyện ngươi có thể quyết định à? Nếu như ta chờ ngươi, Thanh Lạc Cung sẽ không liên thủ với Minh Loan Cung à?”

Ôn Thiếu Thanh nhìn Hoa Hướng Vãn. Hoa Hướng Vãn giơ tay lên che giữa chân mày hắn: “Thiếu Thanh! Ngươi không phải là con trai duy nhất của nương ngươi. Ngươi phải hiểu được.”

Vị trí Thiếu chủ của hắn không phải là vĩnh viễn.

Ôn Thiếu Thanh nghe lời của nàng, sắc mặt chợt biến: “Cho nên, nàng chọn Tạ Trường Tịch?”

Hoa Hướng Vãn khựng lại. Ôn Thiếu Thanh trào phúng: “Bởi vì hắn mạnh hơn, có năng lực hơn, có thể chữa trị Kim Đan cho nàng?”

Vẻ mặt Hoa Hướng Vãn lạnh lùng. Ôn Thiếu Thanh đột nhiên kích đ0ng: “Ta cũng có thể! Nếu như nàng muốn, ta cũng có thể! A Vãn,” Ôn Thiếu Thanh vươn tay, đè tay nàng lại, đầy khẩn cầu: “Nàng đừng cần hắn, nàng dùng ta này. Nàng đừng cho hắn chạm vào người, có được không?”

“Thiếu Thanh,” Hoa Hướng Vãn lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi biết ngươi không làm được, cái ta cần chính là tâm pháp của Thiên Kiếm Tông.”

Đ0ng tác của Ôn Thiếu Thanh dừng lại. Hoa Hướng Vãn chần chờ hốc lát, nghiêng đầu qua chỗ khác: “Hơn nữa, quan hệ của ta và chàng không phải như ngươi nghĩ...”

“Vậy... vậy cũng được.”

Ôn Thiếu Thanh đột nhiên nói vậy. Hoa Hướng Vãn sửng sốt, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ôn Thiếu Thanh cúi đầu như đang tự thuyết phục mình: “Chúng ta đây... Chúng ta đang mưu cầu tiền đồ. Nàng... nàng chữa trị Kim Đan, ta lấy vị trí Cung chủ. Chúng ta sẽ ở cùng nhau!”

Nói xong, Ôn Thiếu Thanh như tìm được phương pháp giải quyết, hắn ngẩng đầu lên, đầy kỳ vọng: “Ta chờ nàng. Nàng cũng chờ ta có được không? Chúng ta lợi dụng bọn họ, chúng ta sẽ ở cùng nhau.”

Hoa Hướng Vãn bình tĩnh nhìn hắn. Trong mắt Ôn Thiếu Thanh đầy khẩn cầu: “Nàng đã đồng ý với ta,” Hắn lặp đi lặp lại: “Nàng đã đồng ý luôn ở bên ta. A Vãn,” Hắn kích đ0ng nhích lại muốn ôm nàng: “Nàng đừng bỏ ta! Nàng đừng...”

Còn chưa dứt lời, một luồng linh lực chợt truyền đến đẩy Ôn Thiếu Thanh đập lên trên tường, theo sau là ánh kiếm nhanh chóng bay về phía người bị ghim trên tường. Hoa Hướng Vãn vội vàng đứng dậy, giơ tay lên dùng một chưởng đánh bay ánh kiếm, sau đó cùng Ôn Thiếu Thanh quay đầu lại.

Tạ Trường Tịch mặc áo mỏng, cổ áo trước nguc mở rộng, trong tay cầm một ngọn nến lắc lư lung lay trong gió.

Chàng bình tĩnh nhìn Hoa Hướng Vãn, lạnh nhạt nói: “Tránh ra.”

Hoa Hướng Vãn không dám tránh. Ôn Thiếu Thanh thở hổn hển chống người tự đứng lên. Hắn lau máu ở khóe môi, lạnh lùng nói: “A Vãn, tránh ra! Để hắn giết ta.”

Nói xong, hắn cười rộ lên: “Ta cũng muốn xem xem một người của Vân Lai giết ta ở Tây Cảnh, Ma Chủ còn có thể nhẫn nhịn không. Hắn có thể một kiếm diệt tông, 100 năm diệt thế. Ta cũng muốn nhìn xem hắn có thể một mình tàn sát hết Tây Cảnh không!”

“Ngươi đừng nói nữa!”

Phát hiện tâm tình Tạ Trường Tịch không đúng, Hoa Hướng Vãn khẽ quát: “Đi nhanh lên.”

Ôn Thiếu Thanh không nhúc nhích. Hắn nhìn chằm chằm Tạ Trường Tịch: “Ngươi giết ta đi! Giết ta, ta vĩnh viễn sống ở trong lòng nàng. Ngươi là cái thá gì? Ngươi và nàng quen nhau bao nhiêu năm? Ta cho ngươi biết, ta và nàng từ bé đã quen nhau, ở cùng nhau. Chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên...”

“Ôn Thiếu Thanh!”

“Tất cả những gì nàng trải qua đều có ta, thế còn ngươi?”

“Thuở thiếu thời nàng luyện kiếm là ta ở bên. Lúc nàng hưởng thụ vinh quang tối cao là ta ở bên. Nàng ngã vào trong ao máu bị nhốt ở Hợp Hoan Cung là ta đi cứu nàng. Kinh mạch toàn thân nàng đứt đoạn là ta cõng nàng đi tìm y trị bệnh. Khi đó ngươi đang ở đâu? Ngươi là cái thá gì? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi ép nàng cưới ngươi là có thể ở cùng với nàng.”

Ôn Thiếu Thanh gào thét: “Ngươi không sánh bằng ta! Ngươi vĩnh viễn không sánh bằng ta!”

Tạ Trường Tịch không nói lời nào. Ánh nến chập chờn, chàng nhìn Ôn Thiếu Thanh, chỉ nói: “Nể mặt ngươi cứu nàng, tối nay tha cho ngươi khỏi ch3t.”

“Ngươi...”

“Ôn Thiếu Thanh,” Hoa Hướng Vãn lên tiếng: “Nếu ngươi không đi,” Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía hắn: “Ta sẽ không giúp ngươi nữa.”

Ôn Thiếu Thanh nghe vậy thì sững sờ tại chỗ.

Hoa Hướng Vãn giơ tay lên với hắn: “Đưa lệnh bài Hợp Hoan Cung cho ta.”

Đây là thứ năm đó nàng cho hắn.

Ôn Thiếu Thanh nghe lời này, hắn ôm đàn không nói.

Hoa Hướng Vãn lên tiếng: “Đưa ta!”

Ôn Thiếu Thanh không nói lời nào. Một lát sau, hắn cười rộ lên: “Được.”

Hắn kéo lệnh bài Hợp Hoan Cung xuống, nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn: “Hoa Hướng Vãn, nàng đừng hối hận!”

Nói xong, hắn hung hăng vứt lệnh bài xuống mặt đất, xoay người rời đi.

“Còn nữa,” Trước khi ra khỏi viện, hắn đột nhiên nhớ tới gì đó: “Tin tức hôm nay đã truyền ra ngoài. Ngày các ngươi thành hôn,” Ôn Thiếu Thanh quay đầu, cười cười: “Ta ắt đến dự lễ. Thuận tiện xem có người đưa đại lễ cho các ngươi.”

Hoa Hướng Vãn không nói gì. Ôn Thiếu Thanh nói xong câu này rồi cất bước rời đi.

Tạ Trường Tịch nhìn hắn đi xa, ánh mắt rơi xuống lệnh bài trên đất.

Hoa Hướng Vãn có chút khó xử. Nàng khom lưng muốn nhặt lệnh bài lên nhưng còn chưa chạm đến, trong nháy mắt lệnh bài đã thành tro bụi.

Đ0ng tác của Hoa Hướng Vãn cứng đờ, phát hiện Tạ Trường Tịch đang cực kỳ tức giận.

Tạ Trường Tịch híp mắt, nhẹ giọng nói: “Đêm khuya gió lạnh, về đi.”

Nghe vậy, Hoa Hướng Vãn gật đầu.

Nàng đi theo sau Tạ Trường Tịch, suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng vẫn quyết định phải nói xin lỗi. Dù sao cho dù Tạ Trường Tịch xuất phát từ nguyên nhân gì đến đây thì chuyện hôm nay cũng coi như đã đạp lên mặt mũi của chàng.

“Cái đó, thật ngại quá! Là ta không xử lý sạch sẽ, cho ngươi thêm phiền toái.”

Tạ Trường Tịch không nói lời nào. Hoa Hướng Vãn giải thích: “Tính cách Thiếu Thanh có chút cực đoan, nhưng hắn rất tốt. Mấy năm nay hắn giúp ta không ít, ta không ngờ hắn sẽ liều lĩnh như thế. Ta vốn muốn nói rõ ràng với hắn.”

Hai người vừa nói vừa đi vào trong nhà.

Trong phòng ấm áp, Tạ Trường Tịch đặt nến ở bên. Hoa Hướng Vãn đã tỉnh rượu. Nàng cũng hiểu việc tối nay có chút xấu hổ nên cam kết: “Ngày sau chắc chắn sẽ không có chuyện này.”

“Hoa Hướng Vãn,” Tạ Trường Tịch đột nhiên mở miệng. Chàng bình tĩnh nhìn nàng: “Có phải ba năm quá ngắn không?”

Hoa Hướng Vãn mờ mịt. Một lát sau, nàng ý thức được chàng đang nói gì.

Năm đó bọn họ ở chung ở Vân Lai. Từ quen biết, thành thân, đến biệt ly cũng chỉ ba năm.

Nàng cụp mi, ôn hòa nói: “Đối với người tu chân mà nói, ba trăm năm vẫn là bé nhỏ không đáng kể.”

Huống chi ba năm?

Tạ Trường Tịch nghe lời này, hơi cúi xuống.

Hai người lặng im. Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một chút, quay đầu đi phòng tắm: “Ta đi rửa mặt trước.”

“Hoa Hướng Vãn.” Tạ Trường Tịch lại gọi nàng. Hoa Hướng Vãn quay đầu lại, thấy thanh niên dưới ánh nến.

Áo trắng của chàng mở rộng, lộ ra vòm nguc rộng. Cả người chàng như mỹ ngọc tạo hình, không chút tì vết.

Quanh năm chàng tập kiếm, gầy nhưng không mất lực. Lúc này chàng lẳng lặng đứng ở chỗ đó, hơi thở chỉ thuộc về phái nam đập vào mặt.

“Nếu như nàng muốn chữa trị Kim Đan,” Chàng bình tĩnh lên tiếng: “Không cần tìm người khác.”

Hoa Hướng Vãn nhìn chàng chằm chằm, sau đó nhìn Tạ Trường Tịch nói: “Không ai tốt hơn ta cả.”

___
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Kiếm Vực Vô Địch
  • Hoa Tiến Tửu
Thần Kiếm Mù
  • Ma Mị Hồng Trần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom