-
Chương 47
“Được, được, được!” Hoa Hướng Vãn dỗ chàng, chủ đ0ng duỗi tay ôm chàng, vỗ lưng chàng: “Chúng ta đi về trước. Còn nói thêm nữa đệ sẽ thật sự ch3t ở nơi này đó.”
Tạ Trường Tịch được nàng trấn an, từ từ bình tĩnh lại.
Lúc này Hoa Hướng Vãn mới kéo tay chàng, cho chàng một ít linh lực làm ấm người trước. Sau đó nàng cõng chàng lên đi về phía sơn đ0ng.
Được Hoa Hướng Vãn cõng trên lưng, Tạ Trường Tịch có vẻ yên tĩnh khác thường. Hoa Hướng Vãn cõng chàng về sơn đ0ng, một lần nữa xử lý vết thương cho chàng. Nàng không khỏi thấy lạ: “Đệ tự nhiên bị sao vậy? Không tìm thấy ta thì phải ngoan ngoãn chờ chứ, ta còn có thể vứt đệ đi chắc?”
“Ta sợ.”
Tạ Trường Tịch được nàng dùng khăn nóng xoa tay. Chàng không nhìn thấy, chỉ lẳng lặng cảm giác từng chút đụng chạm của nàng.
Hoa Hướng Vãn không khỏi buồn cười: “Sợ cái gì?”
Tạ Trường Tịch cụp mi, thấp giọng mở miệng: “Ta gặp ác mộng.”
“Ác mộng gì mà dọa đệ thành như vậy?”
“Ta mơ thấy, ngươi... Không còn nữa.”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn khựng lại. Nàng cân nhắc có phải chàng nhớ ra cái gì không. Tạ Trường Tịch không phát hiện đ0ng tác của nàng. Nàng ở đây, chàng mới có dũng khí nói ra giấc mộng kia.
“Ngươi từ trên vách núi ngã xuống, ta không cứu được ngươi. Sau đó ta đến một chỗ, nơi nơi đều là máu. Ta ở đó chém giết mãi, không dừng được.”
“Cái này thì có gì mà sợ?”
Hoa Hướng Vãn lấy lại tinh thần, biết sợ là chàng sắp nhớ ra cái gì. Nàng vội quý trọng thời gian làm càn không còn lại nhiều lắm của mình, nắm một cái tay khác của chàng: “Con người cuối cùng vẫn phải ch3t. Không phải đệ đi trước thì là ta đi trước. Ch3t thì ch3t, lại có gì mà sợ hãi?”
“Quá đau.”
Tạ Trường Tịch khàn khàn nói: “Không có cuối đường, quá khó đi. Nhưng còn may...”
Tạ Trường Tịch quay đầu, nhìn về phía Hoa Hướng Vãn. Chàng hơi ngây người: “Chỉ là ác mộng, ngươi còn ở chỗ này, sẽ không rời khỏi ta mà đi.”
Nghe Tạ Trường Tịch nói, Hoa Hướng Vãn chột dạ. Nàng nghĩ, Tạ Trường Tịch 17 tuổi này hơi yếu ớt quá rồi nhỉ?
Năm đó chàng không dính người như vậy mà?
Ngẫm lại, có lẽ bởi vì chàng đã quên hết rồi.
Không nhớ gì cả, giáo duccủa Thiên Kiếm Tông, nhẫn nhịn kiềm chế có lẽ cũng sẽ không nhớ nữa.
Giống như một đứa nhỏ, một đứa nhỏ chưa trải qua bất cứ thứ gì, có thể trông cậy chàng kiên cường ư?
Dù sao chờ đi ra ngoài tất cả lại khôi phục như thường, cứ mặc chàng đi.
Hoa Hướng Vãn cúi đầu xử lý vết thương cho chàng, lại đi chuẩn bị ít thịt linh thú cho chàng. Chàng không nhìn thấy, nàng tay cầm tay đút cho chàng ăn.
Chờ ăn xong, nàng dẫn chàng đả tọa.
Đến đêm, chàng mệt mỏi, hai người cùng nhau nghỉ ngơi.
Trải qua một chuyến nàng tự nhiên biến mất này, dường như chàng cực kỳ bất an. Lúc ngủ ôm nàng giống như một đứa nhỏ, mỗi giây mỗi phút đều phải nắm tay nàng, chạm vào nàng.
Qua một thời gian, độc tố trên người chàng cũng tan hết, bắt đầu có thể nhìn thấy. Hoa Hướng Vãn dẫn chàng ra khỏi sơn đ0ng, đi ra ngoài.
Trong lòng bọn họ đã khắc sâu bộ kiếm chiêu Xuân Triền, thiếu chỉ là sự thuần thục. Hai người ở trên nền tuyết đi về phía trước, từ thức thứ nhất đến thức cuối cùng, khi hoàn toàn khống chế được nó, đã qua khoảng gần nửa năm.
Sáng sớm hôm nay, Hoa Hướng Vãn mơ hồ cảm giác linh khí ở mật cảnh bắt đầu loãng dần. Nàng và Tạ Trường Tịch cùng nhau học thức cuối cùng. Sau khi nhẹ nhàng gi3t ch3t một con thú tuyết lớn, phía trước xuất hiện cánh cửa ánh sáng.
Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn nàng, cầm chặt tay nàng một cách tự nhiên: “Tỷ tỷ, có thể đi ra ngoài.”
“Ừ.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, hai người cùng nhau đi vào cửa ánh sáng. Sau khi bước ra thì thấy vách tường vốn đặt kiếm trong phòng đá đã biến mất, hai người từ cửa theo ánh sáng dẫn đường đi ra ngoài. Đi đến cuối thì nghe có tiếng chim hót, muôn vàn sắc màu đập vào trong mắt, lúc này hai người mới phát hiện bọn họ đã đến cửa ra sơn đ0ng, phía trước chính là một rừng cây.
“Tỷ tỷ.” Tạ Trường Tịch nhìn thoáng qua phía trước: “Chúng ta đi trước, hay chờ Hồ Miên sư tỷ?”
Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ, lấy ra ngọc bài truyền âm, gọi Hồ Miên: “Sư tỷ?”
Ngọc bài truyền âm không có phản ứng, chắc là nàng ấy còn ở mật cảnh tu luyện, không biết khi nào ra. Hoa Hướng Vãn đang muốn dẫn chàng rời đi thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn lại, thấy Hồ Miên kéo một người từ chỗ tối chậm rãi đi ra.
Hồ Miên vẫn là dáng vẻ cũ, nhưng thần sắc ảm đạm hơn. Nàng ấy kéo Tần Mẫn Sinh ở phía sau, vẫn là bố y, nhưng đôi mắt lại buộc một dải lụa trắng, rõ ràng là bị thương.
Hai người dừng chân, nhìn Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch. Một lát sau, Hoa Hướng Vãn chần chờ mở miệng: “Hắn ta...”
“Một lời khó nói hết.”
Hồ Miên lắc đầu, sau đó nói: “Thôi! Chúng ta đi tìm một chỗ nghỉ ngơi trước.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, sư tỷ sư muội mỗi người dắt một người, đi ra khỏi sơn đ0ng.
Dọc theo đường đi Hồ Miên đều rất yên tĩnh, thiếu vài phần hoạt bát thường ngày. Hoa Hướng Vãn đánh giá nàng và Tần Mẫn Sinh, suy tư tình hình năm đó.
Năm đó khi nàng từ Vân Lai trở về, đã phát hiện Hồ Miên thiếu một con mắt. Nhưng nàng ấy đánh lừa người khác quá tài tình, nếu không phải Hồ Miên chủ đ0ng nói nàng căn bản sẽ không biết việc này.
Nhưng hôm nay thoạt nhìn... người bị thương đôi mắt chính là Tần Mẫn Sinh?
Trong lòng nàng phỏng đoán, không ngừng nhớ lại đôi mắt của hai người năm đó.
Thật ra mọi dấu hiệu đều chỉ hướng năm đó người bỏ độc Hợp Hoan Cung chính là Tần Mẫn Sinh đ0ng tay. Nhưng nhớ đến dáng vẻ khi ấy hắn ta đứng ở phía sau Hồ Miên, nàng lại có vài phần khó mà tin.
Một người, có thể ngụy trang tình cảm đến hoàn mỹ như vậy ư?
Bốn người yên lặng đi ra khỏi rừng rậm. Lúc này mới phát hiện, nơi này lại là phụ cận thôn Đoạn Trường.
Hồ Miên nhìn thoáng quanh mình, quay đầu thương lượng với Hoa Hướng Vãn: “Chúng ta vào trong thôn tìm một phòng nghỉ chân chứ?”
“Nghe sư tỷ.”
Hoa Hướng Vãn gật gật đầu, bốn người vào trong thôn. Tạ Trường Tịch đi tìm trưởng thôn thuê một gian nhà ở, lại đi mua chút đồ sinh hoạt cơ bản và thức ăn, quét tước phòng ngủ sạch sẽ, để Hoa Hướng Vãn và Hồ Miên nghỉ ngơi trước.
Sau đó chàng bắt đầu dọn dẹp lại sân, bận lên bận xuống.
Hồ Miên đưa Tần Mẫn Sinh vào trong phòng nghỉ ngơi rồi mới quay đầu đi tìm Hoa Hướng Vãn. Hoa Hướng Vãn ngồi ở trong phòng, uống rượu Tạ Trường Tịch mua, nhìn Tạ Trường Tịch quét tước sân.
Hơn nửa năm ở mật cảnh, trừ thời gian chàng mù mắt, nàng phải chăm sóc chàng. Thời gian còn lại đều là Tạ Trường Tịch chăm sóc nàng.
Đệ tử Thiên Kiếm Tông hình như đều có một loại năng lực xử lý cuộc sống rất tốt. Năm đó ở Vân Lai, chàng có thể làm tất cả đến thoả đáng. Hiện nay tuy rằng chàng quên hết nhưng bản năng còn đó. Nàng hưởng thụ sự chăm sóc của chàng, ngược lại thành quen mất rồi.
Hồ Miên đi vào phòng, nhìn thoáng qua Hoa Hướng Vãn, không khỏi cười rộ lên: “Tên "Đệ đệ" này của muội thật bớt lo đấy.”
“Còn tạm được.”
Hoa Hướng Vãn giơ tay bày kết giới, quay đầu nhìn nàng ấy: “Tỷ và Tần Mẫn Sinh là thế nào? Mắt hắn ta đâu?”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Hồ Miên hơi ảm đạm. Nàng ấy ngồi đối diện Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ rồi thở dài: “Sư muội, thật ra mà nói lần này sợ là ta gặp khó rồi.”
“Ồ?”
Hoa Hướng Vãn không bất ngờ, cho rót cho nàng ấy ly rượu: “Cái gì gọi là gặp khó?”
“Đôi mắt này của chàng... Là bởi vì ta mới không còn.” Hồ Miên uống rượu, nói chuyện mật cảnh.
Thật ra không có gì mới lạ, đơn giản là trêu đùa người khác không thành, trong mật cảnh lâu ngày sinh tình, đ0ng tâm.
Giống như năm đó nàng theo đuổi Tạ Trường Tịch. Ngay từ đầu cũng chỉ muốn tìm việc vui, thuận tiện tới gần chàng, nhờ thân phận đệ tử Thiên Kiếm Tông của chàng để có thể tiện ra vào Thiên Kiếm Tông, tương lai nhờ Tử Sinh Giới bảo hộ khỏi Vực Linh.
Nhưng những người này bên ngoài không nói lời nào, bên trong lại dịu dàng đến ngỡ ngàng, thường chính là tử huyệt của loại người như các nàng.
Hoa Hướng Vãn nghe Hồ Miên nói bọn họ ở chung, nói Tần Mẫn Sinh sống ch3t che chở nàng ấy, vì nàng ấy bị thương đôi mắt như thế nào.
Nàng nghe xong, cuối cùng dò hỏi: “Sư tỷ, ta mạo muội hỏi một câu.”
“Hả?”
“Tỷ thích hắn ta, là thích người này hay là thích loại cảm giác có chỗ dựa và cảm đ0ng khi hắn ta bảo vệ tỷ?”
Hồ Miên sửng sốt. Nàng ấy nghĩ nghĩ rồi chỉ nói: “Ta... Lần đầu tiên ý thức được mình thích chàng, là sau khi chàng ngủ, gọi nương.”
Hồ Miên cười khổ: “Khi đó ta đột nhiên cảm thấy, ta nên gặp được chàng sớm một chút, đưa chàng ra khỏi khuất nhục sớm một chút thì tốt rồi.”
Một nữ nhân đau lòng cho một nam nhân, đó chính là khi tình cảm của nàng bắt đầu chìm đắm.
Hoa Hướng Vãn vuốt v3 chén rượu bên cạnh, chỉ hỏi: “Hắn ta có cái gì mà khuất nhục? Không phải hắn ta là Lăng Tiêu Kiếm à?”
Hồ Miên trầm mặc. Qua lúc lâu, nàng ấy có chút gian nan mở miệng: “Mẫu thân chàng... là một vị nữ tử thanh lâu, phụ thân chàng là tu sĩ. Sau một đêm tham hoan, mẫu thân chàng ngoài ý muốn mang thai, sinh ra chàng.”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn đã hiểu.
Vị tu sĩ kia đại khái chính là Vu Sở, Tông chủ một tông cùng phàm nhân sinh con đã cảm thấy thẹn, đối phương còn là nữ tử thanh lâu, vậy càng hổ thẹn hơn.
Tần Mẫn Sinh có thể sống sót, đã là kỳ tích.
Có lẽ bởi vì loại xuất thân này, khiến hắn ta khát khao muốn bò lên trên, có tín niệm mãnh liệt muốn trở thành người đứng trên người khác, nhận tổ quy tông trở thành con cháu Vu thị.
Hoa Hướng Vãn cụp mi che khuất vẻ lạnh băng trong mắt, chỉ nói: “Sau đó thì sao? Tỷ thích hắn ta. Hắn ta nghĩ như thế nào?”
“Ta còn chưa dám nói cho chàng.” Hồ Miên hiếm khi lo lắng: “Hơn nữa hiện tại chàng bị thương. Chuyện này... vẫn nên ta bồi dưỡng tình cảm một thời gian với chàng rồi lại nói. Đôi mắt này của chàng khó mà tốt lên...”
Hồ Miên nhíu mày, nói thầm: “Ta đưa tin cho Thẩm Dật Trần. Y nói sẽ đến đây, không biết khi nào mới đến...”
“Tỷ nói cái gì?”
Hoa Hướng Vãn nghe thấy cái tên quen thuộc, kinh ngạc quay đầu lại: “Tỷ nói đưa tin cho ai?”
Hồ Miên không nghĩ tới “Vãn Thu” phản ứng lớn như vậy. Nàng ấy nghi hoặc quay đầu lại: “Thẩm Dật Trần. Tuy rằng y không phải người Hợp Hoan Cung chúng ta nhưng vẫn luôn đi theo A Vãn, ăn của Hợp Hoan Cung, dùng của Hợp Hoan Cung. Ta sai bảo y không phải là việc đương nhiên à? Y thuật của Thẩm Dật Trần tốt như vậy, giúp ta xem bệnh cho Tần Mẫn Sinh thì sao?”
Hoa Hướng Vãn ngơ ngác nhìn Hồ Miên. Hồ Miên cho rằng nàng lo lắng Thẩm Dật Trần không đồng ý nên trấn an: “Yên tâm đi. Nếu y không đồng ý, ta sẽ truyền tin cho A Vãn. A Vãn mở miệng, y còn có thể không nghe à? Hơn nữa hiện tại y đã đồng ý rồi, ngày mai sẽ có thể tới.”
“Ngày mai?!” Hoa Hướng Vãn đột nhiên đứng lên. Hồ Miên ngẩn người: “Y cách đây không xa, mua đồ ở ngay gần đây. Qua hai ngày nữa y muốn đi Vân Lai tìm A Vãn. Cái tính tình kia của y...” Hồ Miên cười nhạo: “Đồ A Vãn thích, có phải chạy khắp Tây Cảnh, y cũng tìm.”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện. Nàng nghe Hồ Miên nói đến Thẩm Dật Trần, hốc mắt không khỏi cay cay.
Nàng cúi đầu không nói lời nào. Hồ Miên đầy ưu sầu: “Ôi, nếu y thuật của Thẩm Dật Trần không chữa được cho Tần Mẫn Sinh, ta phải đi Dược Tông xem. Nghe nói vị thiếu chủ Tiết Tử Đan kia của Dược Tông cũng là diệu thủ hồi xuân, nhưng so với Thẩm Dật Trần, đại khái vẫn là...”
“Sư tỷ.” Tâm cảnh Hoa Hướng Vãn hơi loạn. Nàng không nghe nổi Hồ Miên dong dài nữa, chỉ nói: “Ta ra ngoài đi dạo.”
Hồ Miên có chút kinh ngạc, sau đó gật đầu: “À, muội đi đi.”
Hoa Hướng Vãn gật gật đầu. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua sắc trời, thoáng ngẫm nghĩ rồi một mình đi ra ngoài.
Tạ Trường Tịch quét xong hậu viện, cầm chổi đi ra, không thấy bóng dáng Hoa Hướng Vãn, không khỏi nhìn về phía Hồ Miên đang đi sang phòng Tần Mẫn Sinh, nghi hoặc nói: “Hồ Miên sư tỷ, tỷ tỷ của ta đâu?”
“À, muội ấy!” Hồ Miên chỉ ra bên ngoài: “Hình như tâm tình không tốt lắm, đi ra ngoài rồi.”
Tạ Trường Tịch ngẩn người, sau đó gật đầu, nói một tiếng: “Ừm, cảm ơn sư tỷ.”
Nói xong, chàng buông chổi, gỡ tạp dề trên người xuống, xoay người đuổi theo hơi thở của Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn đi đến trấn nhỏ gần đó. Nàng chầm chậm đi trên đường, cả người có chút hoảng hốt.
Nàng quên rằng, trở về là có thể gặp Thẩm Dật Trần.
Nàng ở Vân Lai ba năm, mỗi năm Thẩm Dật Trần đều sẽ đi thăm nàng.
Y vốn là giao nhân cư trú ở Định Ly Hải, vượt qua Định Ly Hải, với y mà nói không phải việc khó. Chỉ là nửa năm cuối cùng, y không trở về nữa.
Khi đó thích Tạ Trường Tịch đã bắt đầu biến thành một loại đau đớn nhưng nàng lại không bỏ được, mỗi ngày đều giãy giụa trong đau đớn. Lúc ấy Thẩm Dật Trần mang theo tất cả những đồ Tây Cảnh mà nàng thích đến tặng nàng, trở thành thời gian vui vẻ nhất của nàng trong những ngày tháng đó.
Y vốn chỉ đến nhìn nàng một cái, nhưng sau khi đến, thấy nàng thì lại không rời đi.
Năm đó nàng từng hỏi, vì sao không quay về.
Y rót rượu cho nàng, ôn hòa nói: “A Vãn của ta không cao hứng, ta không thể trở về. Khi nào A Vãn theo ta trở về.” Y nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh: “Ta cũng về.”
Nàng nhìn đôi mắt y, là lần dao đ0ng duy nhất từ khi thích Tạ Trường Tịch tới nay.
Nàng không nhịn được mở miệng: “Được.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu cười rộ: “Chờ nhiệm vụ trên người ta kết thúc. Nếu còn chưa có kết quả, ta sẽ theo huynh trở về.”
“Về sau ta không bao giờ ra ngoài nữa, ta không bao giờ thích người nào nữa, không gả cho ai nữa. Ta sẽ mãi ở bên huynh giống như trước, được không?”
“Được.”
Ánh mắt Thẩm Dật Trần dịu dàng: “Ta vĩnh viễn ở bên A Vãn.”
Nhưng sau đó, y không chờ được nàng trở về.
Hoa Hướng Vãn hơi nhắm mắt, lại nghĩ tới năm đó lúc y ch3t.
Y là ch3t thay nàng.
Y vô số lần khuyên nàng đừng thích Tạ Trường Tịch nữa, nàng không nghe.
Nàng cứ nghĩ thích người này là chuyện của nàng. Nàng có làm gì đều sẽ tự mình gánh chịu. Nàng đã cầm lên được cũng bỏ xuống được. Dù cuối cùng Tạ Trường Tịch không thích nàng, nàng vẫn có thể nhận kết quả này.
Nhưng cuối cùng Thẩm Dật Trần lại ch3t.
Ch3t ở ngày y thành niên, vào ngày mà cuối cùng y cũng có được dung mạo giới tính của mình, lại vĩnh viễn ra đi trong nguc nàng.
Mà người nói tất cả hậu quả sẽ tự mình gánh là nàng lại sống tốt.
Nàng biết sai là Dao Quang, nhưng nàng nghĩ…
Nếu nàng nghe Thẩm Dật Trần thì tốt rồi.
Nếu nàng không thích Tạ Trường Tịch thì sẽ không chọc tới Dao Quang. Nếu không phải chọc tới Dao Quang, Dao Quang sẽ không muốn giết nàng. Thẩm Dật Trần... cũng không phải ch3t.
Năm đó, nên ch3t là nàng, nên gánh chịu hậu quả cũng là nàng. Sao nàng có thể để Thẩm Dật Trần cô đơn một mình nằm dưới sông băng mà bản thân thì như không nhớ gì tới y, yên ổn sống qua ngày đây?
Nàng giơ tay nhẹ nhàng vuốt làn tơ lụa mỏng màu xanh như mây, cảm giác tâm tình của mình từng chút rơi vào đáy băng.
Ông chủ tiệm quần áo bên cạnh cười đánh giá Hoa Hướng Vãn: “Khách quan, mua váy áo chứ?”
Giọng một thiếu niên bình ổn từ phía sau lưng nàng vang lên: “Tỷ tỷ đến mua quần áo à?”
Giọng nói này làm Hoa Hướng Vãn run lên. Nàng cảm giác đối phương đến bên cạnh mình. Nàng quay đầu nhìn chàng, chỉ thấy Tạ Trường Tịch cúi đầu nhìn nàng sờ vải dệt, cười nhìn về phía nàng: “Tỷ tỷ thích...”
Nói còn chưa dứt lời, Tạ Trường Tịch sửng sốt.
Ánh mắt Hoa Hướng Vãn nhìn chàng rất lạnh, là một loại lạnh lẽo xa cách người khác cả ngàn dặm. Nàng chưa bao giờ dùng ánh mắt này nhìn chàng. Điều này làm cho chàng không khỏi mờ mịt: “Tỷ tỷ?”
“Sao đệ lại tới đây?”
Hoa Hướng Vãn khắc chế bản thân, thu ánh mắt lại.
Đây là chuyện của nàng, không liên quan gì đến chàng cả.
Nghe nàng hỏi chuyện, Tạ Trường Tịch nén lại khó chịu trong nháy mắt kia. Chàng nghĩ nhất định là mình nhìn lầm rồi, đi theo phía sau Hoa Hướng Vãn: “Nghe nói tỷ tỷ ra ngoài giải sầu nên ta theo tới.”
“Ta giải sầu. Đệ không nên đi theo.”
Hoa Hướng Vãn lạnh giọng mở miệng. Tạ Trường Tịch phát hiện nàng khác với ngày thường, đoán là tâm tình nàng không tốt, chỉ nói: “Ta không nói lời nào, chỉ đi theo tỷ tỷ, chắc chắn không quấy rầy.”
Hoa Hướng Vãn quay đầu lại còn muốn đuổi người, nhưng nhìn đôi mắt trong suốt mờ mịt của Tạ Trường Tịch, nhất thời lại nói không nên lời.
Có liên quan gì đến chàng đâu?
Hoa Hướng Vãn lẳng lặng nhìn chàng.
Không liên quan đến Tạ Trường Tịch của 200 năm sau, lại càng không liên quan đến Tạ Trường Tịch 17 tuổi.
Nàng cụp mi che khuất tâm tình, quay đầu đi vào cửa hàng, nói một tiếng: “Ừ.”
Ngày mai nếu thấy Thẩm Dật Trần, cho dù là trong tranh, nàng cũng muốn gặp lại thật vui vẻ.
Lúc y còn sống, nàng chưa từng đối xử tốt với y.
Không bỏ quá nhiều tâm tư nhung nhớ, chưa từng cho một chút thời gian. Chờ lúc y đi rồi, nàng mới phát hiện, đây là tiếc nuối lớn nhường nào.
Nàng cẩn thận mua vài món quần áo mới, lại đi chọn cây trâm phù hợp, đồ trang sức, thậm chí mua son bột nước, bút vẽ mi...
Đợi đến lúc đèn đường tắt rồi, nàng mới chịu về.
Tạ Trường Tịch không dám nói lời nào, yên lặng theo ở phía sau trả tiền, bê đồ. Chờ trở lại viện nhỏ, Tạ Trường Tịch buông đồ xuống, muốn rửa mặt trước sau đó cùng nàng đi ngủ thì đột nhiên thấy nàng mở miệng: “Đệ sang phòng cách vách đi.”
Tạ Trường Tịch sửng sốt. Chàng mờ mịt nhìn Hoa Hướng Vãn. Hoa Hướng Vãn ngồi ở bàn trang điểm tháo trang sức trên tóc, bình thản nói: “Hiện tại đã không còn ở mật cảnh tu luyện nữa, đệ và ta nam nữ có khác. Vết thương của đệ cũng đã tốt, không cần ta chăm sóc, qua cách vách ngủ đi.”
Nghe lời này cũng không có gì sai.
Nhưng Tạ Trường Tịch lại cảm thấy không đúng. Trong lòng chàng vừa đau vừa xót nhưng không dám nhiều lời, chỉ nói: “Tỷ tỷ không ở bên, lòng ta sợ hãi. Ta trông tỷ tỷ không được à?”
“Không được.”
Hoa Hướng Vãn đưa lưng về phía chàng, trong giọng có ý cười: “Đệ lại không phải trẻ con, trông ta làm cái gì?”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào. Chàng cúi đầu, lúc lâu sau chàng mới dò hỏi: “Là ta làm gì sai à?”
“Sao lại hỏi vậy?” Hoa Hướng Vãn đứng lên, nàng cười đẩy Tạ Trường Tịch ra ngoài cửa, nhìn chàng: “Trước đó vốn là hình huống đặc thù. Hiện tại, đáng lý nên phải như vậy.”
Nói xong, nàng “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Tạ Trường Tịch đứng ở cửa, nguc buồn bực đến khó chịu.
Chàng cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, tự an ủi mình là tâm tình Hoa Hướng Vãn không tốt, lúc này mới đi sang cách vách.
Sau khi vào phòng, chàng ở trên giường trằn trọc.
Đã quen ngủ chung với Hoa Hướng Vãn. Chàng căn bản không ngủ được một mình, mơ màng hồ đồ mãi cho đến rạng sáng, cuối cùng chàng mới loáng thoáng cảm giác mình đã ngủ.
Nhưng vừa vào giấc ngủ, chàng đã nằm mơ. Trong mộng có một nam tử, một thân áo dài màu xanh biển thêu hoa văn màu, mang theo một cái mặt nạ bạch ngọc, trên mặt nạ vẽ hoa sen màu vàng, ánh mắt khí chất cực kỳ ôn hòa.
Hoa Hướng Vãn vẫn là dáng vẻ thiếu nữ. Nàng kéo đối phương, ngửa đầu nói chuyện với đối phương. Trong ánh mắt đều là ỷ lại.
Chàng theo ở phía sau, lẳng lặng cùng hai người bọn họ đi qua đoạn đường chợ treo hoa đăng, đi qua đường ruộng, hẻm nhỏ.
Cuối cùng là ở trong một quán rượu nhỏ, chàng từ trên lầu đi xuống muốn đi tìm nàng, lại thấy nàng say rượu, nghiêm túc nhìn thanh niên kia.
“Sau này ta không bao giờ ra ngoài nữa, ta không bao giờ thích người nào nữa, không gả cho ai. Ta sẽ ở bên huynh giống như trước, được không?”
“Được.”
Trong mắt thanh niên đều là bóng dáng của nàng: “Ta vĩnh viễn ở bên A Vãn.”
Giây phút đó, chàng đứng ở xa, nhìn hai người thân mật không thể tách rời.
Chàng như một người dư thừa, căn bản không nên xuất hiện ở chỗ này.
Thật ra lý trí bảo chàng đi, nói với chàng đây là kết quả tốt nhất. Nhưng thấy nàng ngã xuống mặt bàn, thanh niên giơ tay vuốt tóc nàng. Chàng vẫn không nhịn nổi, bước ra phía trước bắt lấy tay thanh niên, lạnh giọng mở miệng: “Đừng chạm vào nàng.”
Thanh niên nghi hoặc ngẩng đầu: “Tạ Đạo quân?”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào. Chàng quay đầu nhìn Hoa Hướng Vãn uống say nằm bò trên bàn, do dự lúc lâu cuối cùng vẫn vươn tay bế ngang nàng lên, đưa vào trong phòng trên lầu.
Thanh niên cứ đi theo phía sau chàng, nhìn chàng sắp xếp ổn thỏa cho Hoa Hướng Vãn. Y dựa vào cạnh cửa, trong mắt như mang theo ý cười: “Nàng nói thích ngươi, ngươi không nói lời nào. Hiện giờ nàng theo ta đi, ngươi lại không cho nàng rời đi. Tạ Trường Tịch, có phải ngươi có bệnh không?”
Tạ Trường Tịch không lên tiếng. Chàng nhúng khăn vào nước, lau khô mặt cho nàng.
Thanh niên tiếp tục báo cho chàng biết: “Hiện nay nàng còn ở lại nơi này là bởi vì có nhiệm vụ trong người. Chờ làm xong nhiệm vụ, nàng sẽ theo ta rời đi.”
“Ngươi thích nàng.”
Tạ Trường Tịch nâng mi nhìn người đứng ở cửa.
Đối phương không trả lời.
Tạ Trường Tịch khẳng định: “Thẩm Dật Trần, ngươi thích nàng.”
Cảnh trong mơ đột nhiên dừng lại, Tạ Trường Tịch mở choàng mắt.
Chàng thở hổn hển ngồi dậy, hòa hoãn lúc lâu mới thoáng bình tĩnh.
Sao lại gặp phải ác mộng này?
Chàng giơ tay đỡ trán, cảm thấy bản thân có chút hoang đường.
Thế mà lại mơ thấy có người mơ ước Vãn Vãn, Vãn Vãn còn muốn theo y rời đi?
Sao có thể chứ?
Bên người nàng chưa từng xuất hiện người này, nàng từng nói sẽ luôn ở chàng. Bọn họ đều là duy nhất của nhau.
Suy nghĩ này khiến chàng bình tĩnh lại. Chàng nhìn sắc trời, vội dậy rửa mặt. Mới ra khỏi cửa đã thấy Hoa Hướng Vãn dậy rồi.
Hôm nay nàng cực kỳ xinh đẹp, mặc một cái váy dài màu xanh biển, trang điểm nhạt, cố tình phối hợp với váy dài, trên đầu là trâm cài trân châu rũ xuống, bớt đi loại diễm lệ quá mức của ngày thường, có thêm một loại dịu dàng như nước biển.
Nghe thấy Tạ Trường Tịch ra cửa, nàng quay đầu nhìn sang, thần sắc ôn hòa: “Dậy rồi à?”
Trong lòng Tạ Trường Tịch nhảy dựng, có chút không dám nhìn nàng. Chàng cố kìm tiếng tim đập dồn dập, khen: “Hôm nay tỷ tỷ thật đẹp.”
“Thật chứ?”
Hoa Hướng Vãn hình như có chút vui vẻ. Tạ Trường Tịch gật đầu, sau đó cảm thấy kỳ quái nói: “Hôm nay là ngày mấy, tỷ tỷ...”
Nói còn chưa dứt lời, từ cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Sắc mặt Hoa Hướng Vãn trong nháy mắt thay đổi. Hồ Miên từ trong phòng kích đ0ng lên tiếng: “Đến đây! Đến đây!”
Tạ Trường Tịch ngơ ngác nhìn Hồ Miên vọt ra mở cửa.
Ở cửa xuất hiện một thanh niên, áo dài màu xanh biển, mặt nạ bạch ngọc vẽ hoa sen.
Y ở trong nắng sớm chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt mang theo vài phần ý cười: “Sư tỷ, ta đến rồi.”
Nói xong, dường như y chú ý đến trong đình viện có người, đưa mắt qua nhìn thấy Hoa Hướng Vãn đứng ở hành lang dài.
Quần áo của Thẩm Dật Trần với váy của Hoa Hướng Vãn là cùng màu. Hai người đứng cách đình viện như một đôi trời đất tạo nên.
Hoa Hướng Vãn vô thức nắm chặt tay. Nàng cố nén tất cả cảm xúc, cố gắng vào tốt vai “Vãn Thu” này.
Nhưng tất cả kìm nén, tất cả ngụy trang của nàng rơi vào trong mắt Tạ Trường Tịch đều không có bất kỳ hiệu quả nào.
Trong nháy mắt Thẩm Dật Trần nhìn qua, nàng khống chế mình cúi đầu, hành lễ: “Thẩm công tử.”
Ngay giây phút đó, Tạ Trường Tịch đột nhiên ý thức được…
Đó không phải là mộng.
Hóa ra người muốn đưa nàng đi thật sự tồn tại.
Hóa ra, không phải nàng không vui.
Nàng đuổi chàng, chán ghét chàng, mặc bộ quần áo xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, không phải bởi vì chàng làm sai cái gì.
Mà chỉ bởi vì, Thẩm Dật Trần tới.
___
Tạ Trường Tịch được nàng trấn an, từ từ bình tĩnh lại.
Lúc này Hoa Hướng Vãn mới kéo tay chàng, cho chàng một ít linh lực làm ấm người trước. Sau đó nàng cõng chàng lên đi về phía sơn đ0ng.
Được Hoa Hướng Vãn cõng trên lưng, Tạ Trường Tịch có vẻ yên tĩnh khác thường. Hoa Hướng Vãn cõng chàng về sơn đ0ng, một lần nữa xử lý vết thương cho chàng. Nàng không khỏi thấy lạ: “Đệ tự nhiên bị sao vậy? Không tìm thấy ta thì phải ngoan ngoãn chờ chứ, ta còn có thể vứt đệ đi chắc?”
“Ta sợ.”
Tạ Trường Tịch được nàng dùng khăn nóng xoa tay. Chàng không nhìn thấy, chỉ lẳng lặng cảm giác từng chút đụng chạm của nàng.
Hoa Hướng Vãn không khỏi buồn cười: “Sợ cái gì?”
Tạ Trường Tịch cụp mi, thấp giọng mở miệng: “Ta gặp ác mộng.”
“Ác mộng gì mà dọa đệ thành như vậy?”
“Ta mơ thấy, ngươi... Không còn nữa.”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn khựng lại. Nàng cân nhắc có phải chàng nhớ ra cái gì không. Tạ Trường Tịch không phát hiện đ0ng tác của nàng. Nàng ở đây, chàng mới có dũng khí nói ra giấc mộng kia.
“Ngươi từ trên vách núi ngã xuống, ta không cứu được ngươi. Sau đó ta đến một chỗ, nơi nơi đều là máu. Ta ở đó chém giết mãi, không dừng được.”
“Cái này thì có gì mà sợ?”
Hoa Hướng Vãn lấy lại tinh thần, biết sợ là chàng sắp nhớ ra cái gì. Nàng vội quý trọng thời gian làm càn không còn lại nhiều lắm của mình, nắm một cái tay khác của chàng: “Con người cuối cùng vẫn phải ch3t. Không phải đệ đi trước thì là ta đi trước. Ch3t thì ch3t, lại có gì mà sợ hãi?”
“Quá đau.”
Tạ Trường Tịch khàn khàn nói: “Không có cuối đường, quá khó đi. Nhưng còn may...”
Tạ Trường Tịch quay đầu, nhìn về phía Hoa Hướng Vãn. Chàng hơi ngây người: “Chỉ là ác mộng, ngươi còn ở chỗ này, sẽ không rời khỏi ta mà đi.”
Nghe Tạ Trường Tịch nói, Hoa Hướng Vãn chột dạ. Nàng nghĩ, Tạ Trường Tịch 17 tuổi này hơi yếu ớt quá rồi nhỉ?
Năm đó chàng không dính người như vậy mà?
Ngẫm lại, có lẽ bởi vì chàng đã quên hết rồi.
Không nhớ gì cả, giáo duccủa Thiên Kiếm Tông, nhẫn nhịn kiềm chế có lẽ cũng sẽ không nhớ nữa.
Giống như một đứa nhỏ, một đứa nhỏ chưa trải qua bất cứ thứ gì, có thể trông cậy chàng kiên cường ư?
Dù sao chờ đi ra ngoài tất cả lại khôi phục như thường, cứ mặc chàng đi.
Hoa Hướng Vãn cúi đầu xử lý vết thương cho chàng, lại đi chuẩn bị ít thịt linh thú cho chàng. Chàng không nhìn thấy, nàng tay cầm tay đút cho chàng ăn.
Chờ ăn xong, nàng dẫn chàng đả tọa.
Đến đêm, chàng mệt mỏi, hai người cùng nhau nghỉ ngơi.
Trải qua một chuyến nàng tự nhiên biến mất này, dường như chàng cực kỳ bất an. Lúc ngủ ôm nàng giống như một đứa nhỏ, mỗi giây mỗi phút đều phải nắm tay nàng, chạm vào nàng.
Qua một thời gian, độc tố trên người chàng cũng tan hết, bắt đầu có thể nhìn thấy. Hoa Hướng Vãn dẫn chàng ra khỏi sơn đ0ng, đi ra ngoài.
Trong lòng bọn họ đã khắc sâu bộ kiếm chiêu Xuân Triền, thiếu chỉ là sự thuần thục. Hai người ở trên nền tuyết đi về phía trước, từ thức thứ nhất đến thức cuối cùng, khi hoàn toàn khống chế được nó, đã qua khoảng gần nửa năm.
Sáng sớm hôm nay, Hoa Hướng Vãn mơ hồ cảm giác linh khí ở mật cảnh bắt đầu loãng dần. Nàng và Tạ Trường Tịch cùng nhau học thức cuối cùng. Sau khi nhẹ nhàng gi3t ch3t một con thú tuyết lớn, phía trước xuất hiện cánh cửa ánh sáng.
Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn nàng, cầm chặt tay nàng một cách tự nhiên: “Tỷ tỷ, có thể đi ra ngoài.”
“Ừ.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, hai người cùng nhau đi vào cửa ánh sáng. Sau khi bước ra thì thấy vách tường vốn đặt kiếm trong phòng đá đã biến mất, hai người từ cửa theo ánh sáng dẫn đường đi ra ngoài. Đi đến cuối thì nghe có tiếng chim hót, muôn vàn sắc màu đập vào trong mắt, lúc này hai người mới phát hiện bọn họ đã đến cửa ra sơn đ0ng, phía trước chính là một rừng cây.
“Tỷ tỷ.” Tạ Trường Tịch nhìn thoáng qua phía trước: “Chúng ta đi trước, hay chờ Hồ Miên sư tỷ?”
Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ, lấy ra ngọc bài truyền âm, gọi Hồ Miên: “Sư tỷ?”
Ngọc bài truyền âm không có phản ứng, chắc là nàng ấy còn ở mật cảnh tu luyện, không biết khi nào ra. Hoa Hướng Vãn đang muốn dẫn chàng rời đi thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn lại, thấy Hồ Miên kéo một người từ chỗ tối chậm rãi đi ra.
Hồ Miên vẫn là dáng vẻ cũ, nhưng thần sắc ảm đạm hơn. Nàng ấy kéo Tần Mẫn Sinh ở phía sau, vẫn là bố y, nhưng đôi mắt lại buộc một dải lụa trắng, rõ ràng là bị thương.
Hai người dừng chân, nhìn Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch. Một lát sau, Hoa Hướng Vãn chần chờ mở miệng: “Hắn ta...”
“Một lời khó nói hết.”
Hồ Miên lắc đầu, sau đó nói: “Thôi! Chúng ta đi tìm một chỗ nghỉ ngơi trước.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, sư tỷ sư muội mỗi người dắt một người, đi ra khỏi sơn đ0ng.
Dọc theo đường đi Hồ Miên đều rất yên tĩnh, thiếu vài phần hoạt bát thường ngày. Hoa Hướng Vãn đánh giá nàng và Tần Mẫn Sinh, suy tư tình hình năm đó.
Năm đó khi nàng từ Vân Lai trở về, đã phát hiện Hồ Miên thiếu một con mắt. Nhưng nàng ấy đánh lừa người khác quá tài tình, nếu không phải Hồ Miên chủ đ0ng nói nàng căn bản sẽ không biết việc này.
Nhưng hôm nay thoạt nhìn... người bị thương đôi mắt chính là Tần Mẫn Sinh?
Trong lòng nàng phỏng đoán, không ngừng nhớ lại đôi mắt của hai người năm đó.
Thật ra mọi dấu hiệu đều chỉ hướng năm đó người bỏ độc Hợp Hoan Cung chính là Tần Mẫn Sinh đ0ng tay. Nhưng nhớ đến dáng vẻ khi ấy hắn ta đứng ở phía sau Hồ Miên, nàng lại có vài phần khó mà tin.
Một người, có thể ngụy trang tình cảm đến hoàn mỹ như vậy ư?
Bốn người yên lặng đi ra khỏi rừng rậm. Lúc này mới phát hiện, nơi này lại là phụ cận thôn Đoạn Trường.
Hồ Miên nhìn thoáng quanh mình, quay đầu thương lượng với Hoa Hướng Vãn: “Chúng ta vào trong thôn tìm một phòng nghỉ chân chứ?”
“Nghe sư tỷ.”
Hoa Hướng Vãn gật gật đầu, bốn người vào trong thôn. Tạ Trường Tịch đi tìm trưởng thôn thuê một gian nhà ở, lại đi mua chút đồ sinh hoạt cơ bản và thức ăn, quét tước phòng ngủ sạch sẽ, để Hoa Hướng Vãn và Hồ Miên nghỉ ngơi trước.
Sau đó chàng bắt đầu dọn dẹp lại sân, bận lên bận xuống.
Hồ Miên đưa Tần Mẫn Sinh vào trong phòng nghỉ ngơi rồi mới quay đầu đi tìm Hoa Hướng Vãn. Hoa Hướng Vãn ngồi ở trong phòng, uống rượu Tạ Trường Tịch mua, nhìn Tạ Trường Tịch quét tước sân.
Hơn nửa năm ở mật cảnh, trừ thời gian chàng mù mắt, nàng phải chăm sóc chàng. Thời gian còn lại đều là Tạ Trường Tịch chăm sóc nàng.
Đệ tử Thiên Kiếm Tông hình như đều có một loại năng lực xử lý cuộc sống rất tốt. Năm đó ở Vân Lai, chàng có thể làm tất cả đến thoả đáng. Hiện nay tuy rằng chàng quên hết nhưng bản năng còn đó. Nàng hưởng thụ sự chăm sóc của chàng, ngược lại thành quen mất rồi.
Hồ Miên đi vào phòng, nhìn thoáng qua Hoa Hướng Vãn, không khỏi cười rộ lên: “Tên "Đệ đệ" này của muội thật bớt lo đấy.”
“Còn tạm được.”
Hoa Hướng Vãn giơ tay bày kết giới, quay đầu nhìn nàng ấy: “Tỷ và Tần Mẫn Sinh là thế nào? Mắt hắn ta đâu?”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Hồ Miên hơi ảm đạm. Nàng ấy ngồi đối diện Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ rồi thở dài: “Sư muội, thật ra mà nói lần này sợ là ta gặp khó rồi.”
“Ồ?”
Hoa Hướng Vãn không bất ngờ, cho rót cho nàng ấy ly rượu: “Cái gì gọi là gặp khó?”
“Đôi mắt này của chàng... Là bởi vì ta mới không còn.” Hồ Miên uống rượu, nói chuyện mật cảnh.
Thật ra không có gì mới lạ, đơn giản là trêu đùa người khác không thành, trong mật cảnh lâu ngày sinh tình, đ0ng tâm.
Giống như năm đó nàng theo đuổi Tạ Trường Tịch. Ngay từ đầu cũng chỉ muốn tìm việc vui, thuận tiện tới gần chàng, nhờ thân phận đệ tử Thiên Kiếm Tông của chàng để có thể tiện ra vào Thiên Kiếm Tông, tương lai nhờ Tử Sinh Giới bảo hộ khỏi Vực Linh.
Nhưng những người này bên ngoài không nói lời nào, bên trong lại dịu dàng đến ngỡ ngàng, thường chính là tử huyệt của loại người như các nàng.
Hoa Hướng Vãn nghe Hồ Miên nói bọn họ ở chung, nói Tần Mẫn Sinh sống ch3t che chở nàng ấy, vì nàng ấy bị thương đôi mắt như thế nào.
Nàng nghe xong, cuối cùng dò hỏi: “Sư tỷ, ta mạo muội hỏi một câu.”
“Hả?”
“Tỷ thích hắn ta, là thích người này hay là thích loại cảm giác có chỗ dựa và cảm đ0ng khi hắn ta bảo vệ tỷ?”
Hồ Miên sửng sốt. Nàng ấy nghĩ nghĩ rồi chỉ nói: “Ta... Lần đầu tiên ý thức được mình thích chàng, là sau khi chàng ngủ, gọi nương.”
Hồ Miên cười khổ: “Khi đó ta đột nhiên cảm thấy, ta nên gặp được chàng sớm một chút, đưa chàng ra khỏi khuất nhục sớm một chút thì tốt rồi.”
Một nữ nhân đau lòng cho một nam nhân, đó chính là khi tình cảm của nàng bắt đầu chìm đắm.
Hoa Hướng Vãn vuốt v3 chén rượu bên cạnh, chỉ hỏi: “Hắn ta có cái gì mà khuất nhục? Không phải hắn ta là Lăng Tiêu Kiếm à?”
Hồ Miên trầm mặc. Qua lúc lâu, nàng ấy có chút gian nan mở miệng: “Mẫu thân chàng... là một vị nữ tử thanh lâu, phụ thân chàng là tu sĩ. Sau một đêm tham hoan, mẫu thân chàng ngoài ý muốn mang thai, sinh ra chàng.”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn đã hiểu.
Vị tu sĩ kia đại khái chính là Vu Sở, Tông chủ một tông cùng phàm nhân sinh con đã cảm thấy thẹn, đối phương còn là nữ tử thanh lâu, vậy càng hổ thẹn hơn.
Tần Mẫn Sinh có thể sống sót, đã là kỳ tích.
Có lẽ bởi vì loại xuất thân này, khiến hắn ta khát khao muốn bò lên trên, có tín niệm mãnh liệt muốn trở thành người đứng trên người khác, nhận tổ quy tông trở thành con cháu Vu thị.
Hoa Hướng Vãn cụp mi che khuất vẻ lạnh băng trong mắt, chỉ nói: “Sau đó thì sao? Tỷ thích hắn ta. Hắn ta nghĩ như thế nào?”
“Ta còn chưa dám nói cho chàng.” Hồ Miên hiếm khi lo lắng: “Hơn nữa hiện tại chàng bị thương. Chuyện này... vẫn nên ta bồi dưỡng tình cảm một thời gian với chàng rồi lại nói. Đôi mắt này của chàng khó mà tốt lên...”
Hồ Miên nhíu mày, nói thầm: “Ta đưa tin cho Thẩm Dật Trần. Y nói sẽ đến đây, không biết khi nào mới đến...”
“Tỷ nói cái gì?”
Hoa Hướng Vãn nghe thấy cái tên quen thuộc, kinh ngạc quay đầu lại: “Tỷ nói đưa tin cho ai?”
Hồ Miên không nghĩ tới “Vãn Thu” phản ứng lớn như vậy. Nàng ấy nghi hoặc quay đầu lại: “Thẩm Dật Trần. Tuy rằng y không phải người Hợp Hoan Cung chúng ta nhưng vẫn luôn đi theo A Vãn, ăn của Hợp Hoan Cung, dùng của Hợp Hoan Cung. Ta sai bảo y không phải là việc đương nhiên à? Y thuật của Thẩm Dật Trần tốt như vậy, giúp ta xem bệnh cho Tần Mẫn Sinh thì sao?”
Hoa Hướng Vãn ngơ ngác nhìn Hồ Miên. Hồ Miên cho rằng nàng lo lắng Thẩm Dật Trần không đồng ý nên trấn an: “Yên tâm đi. Nếu y không đồng ý, ta sẽ truyền tin cho A Vãn. A Vãn mở miệng, y còn có thể không nghe à? Hơn nữa hiện tại y đã đồng ý rồi, ngày mai sẽ có thể tới.”
“Ngày mai?!” Hoa Hướng Vãn đột nhiên đứng lên. Hồ Miên ngẩn người: “Y cách đây không xa, mua đồ ở ngay gần đây. Qua hai ngày nữa y muốn đi Vân Lai tìm A Vãn. Cái tính tình kia của y...” Hồ Miên cười nhạo: “Đồ A Vãn thích, có phải chạy khắp Tây Cảnh, y cũng tìm.”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện. Nàng nghe Hồ Miên nói đến Thẩm Dật Trần, hốc mắt không khỏi cay cay.
Nàng cúi đầu không nói lời nào. Hồ Miên đầy ưu sầu: “Ôi, nếu y thuật của Thẩm Dật Trần không chữa được cho Tần Mẫn Sinh, ta phải đi Dược Tông xem. Nghe nói vị thiếu chủ Tiết Tử Đan kia của Dược Tông cũng là diệu thủ hồi xuân, nhưng so với Thẩm Dật Trần, đại khái vẫn là...”
“Sư tỷ.” Tâm cảnh Hoa Hướng Vãn hơi loạn. Nàng không nghe nổi Hồ Miên dong dài nữa, chỉ nói: “Ta ra ngoài đi dạo.”
Hồ Miên có chút kinh ngạc, sau đó gật đầu: “À, muội đi đi.”
Hoa Hướng Vãn gật gật đầu. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua sắc trời, thoáng ngẫm nghĩ rồi một mình đi ra ngoài.
Tạ Trường Tịch quét xong hậu viện, cầm chổi đi ra, không thấy bóng dáng Hoa Hướng Vãn, không khỏi nhìn về phía Hồ Miên đang đi sang phòng Tần Mẫn Sinh, nghi hoặc nói: “Hồ Miên sư tỷ, tỷ tỷ của ta đâu?”
“À, muội ấy!” Hồ Miên chỉ ra bên ngoài: “Hình như tâm tình không tốt lắm, đi ra ngoài rồi.”
Tạ Trường Tịch ngẩn người, sau đó gật đầu, nói một tiếng: “Ừm, cảm ơn sư tỷ.”
Nói xong, chàng buông chổi, gỡ tạp dề trên người xuống, xoay người đuổi theo hơi thở của Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn đi đến trấn nhỏ gần đó. Nàng chầm chậm đi trên đường, cả người có chút hoảng hốt.
Nàng quên rằng, trở về là có thể gặp Thẩm Dật Trần.
Nàng ở Vân Lai ba năm, mỗi năm Thẩm Dật Trần đều sẽ đi thăm nàng.
Y vốn là giao nhân cư trú ở Định Ly Hải, vượt qua Định Ly Hải, với y mà nói không phải việc khó. Chỉ là nửa năm cuối cùng, y không trở về nữa.
Khi đó thích Tạ Trường Tịch đã bắt đầu biến thành một loại đau đớn nhưng nàng lại không bỏ được, mỗi ngày đều giãy giụa trong đau đớn. Lúc ấy Thẩm Dật Trần mang theo tất cả những đồ Tây Cảnh mà nàng thích đến tặng nàng, trở thành thời gian vui vẻ nhất của nàng trong những ngày tháng đó.
Y vốn chỉ đến nhìn nàng một cái, nhưng sau khi đến, thấy nàng thì lại không rời đi.
Năm đó nàng từng hỏi, vì sao không quay về.
Y rót rượu cho nàng, ôn hòa nói: “A Vãn của ta không cao hứng, ta không thể trở về. Khi nào A Vãn theo ta trở về.” Y nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh: “Ta cũng về.”
Nàng nhìn đôi mắt y, là lần dao đ0ng duy nhất từ khi thích Tạ Trường Tịch tới nay.
Nàng không nhịn được mở miệng: “Được.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu cười rộ: “Chờ nhiệm vụ trên người ta kết thúc. Nếu còn chưa có kết quả, ta sẽ theo huynh trở về.”
“Về sau ta không bao giờ ra ngoài nữa, ta không bao giờ thích người nào nữa, không gả cho ai nữa. Ta sẽ mãi ở bên huynh giống như trước, được không?”
“Được.”
Ánh mắt Thẩm Dật Trần dịu dàng: “Ta vĩnh viễn ở bên A Vãn.”
Nhưng sau đó, y không chờ được nàng trở về.
Hoa Hướng Vãn hơi nhắm mắt, lại nghĩ tới năm đó lúc y ch3t.
Y là ch3t thay nàng.
Y vô số lần khuyên nàng đừng thích Tạ Trường Tịch nữa, nàng không nghe.
Nàng cứ nghĩ thích người này là chuyện của nàng. Nàng có làm gì đều sẽ tự mình gánh chịu. Nàng đã cầm lên được cũng bỏ xuống được. Dù cuối cùng Tạ Trường Tịch không thích nàng, nàng vẫn có thể nhận kết quả này.
Nhưng cuối cùng Thẩm Dật Trần lại ch3t.
Ch3t ở ngày y thành niên, vào ngày mà cuối cùng y cũng có được dung mạo giới tính của mình, lại vĩnh viễn ra đi trong nguc nàng.
Mà người nói tất cả hậu quả sẽ tự mình gánh là nàng lại sống tốt.
Nàng biết sai là Dao Quang, nhưng nàng nghĩ…
Nếu nàng nghe Thẩm Dật Trần thì tốt rồi.
Nếu nàng không thích Tạ Trường Tịch thì sẽ không chọc tới Dao Quang. Nếu không phải chọc tới Dao Quang, Dao Quang sẽ không muốn giết nàng. Thẩm Dật Trần... cũng không phải ch3t.
Năm đó, nên ch3t là nàng, nên gánh chịu hậu quả cũng là nàng. Sao nàng có thể để Thẩm Dật Trần cô đơn một mình nằm dưới sông băng mà bản thân thì như không nhớ gì tới y, yên ổn sống qua ngày đây?
Nàng giơ tay nhẹ nhàng vuốt làn tơ lụa mỏng màu xanh như mây, cảm giác tâm tình của mình từng chút rơi vào đáy băng.
Ông chủ tiệm quần áo bên cạnh cười đánh giá Hoa Hướng Vãn: “Khách quan, mua váy áo chứ?”
Giọng một thiếu niên bình ổn từ phía sau lưng nàng vang lên: “Tỷ tỷ đến mua quần áo à?”
Giọng nói này làm Hoa Hướng Vãn run lên. Nàng cảm giác đối phương đến bên cạnh mình. Nàng quay đầu nhìn chàng, chỉ thấy Tạ Trường Tịch cúi đầu nhìn nàng sờ vải dệt, cười nhìn về phía nàng: “Tỷ tỷ thích...”
Nói còn chưa dứt lời, Tạ Trường Tịch sửng sốt.
Ánh mắt Hoa Hướng Vãn nhìn chàng rất lạnh, là một loại lạnh lẽo xa cách người khác cả ngàn dặm. Nàng chưa bao giờ dùng ánh mắt này nhìn chàng. Điều này làm cho chàng không khỏi mờ mịt: “Tỷ tỷ?”
“Sao đệ lại tới đây?”
Hoa Hướng Vãn khắc chế bản thân, thu ánh mắt lại.
Đây là chuyện của nàng, không liên quan gì đến chàng cả.
Nghe nàng hỏi chuyện, Tạ Trường Tịch nén lại khó chịu trong nháy mắt kia. Chàng nghĩ nhất định là mình nhìn lầm rồi, đi theo phía sau Hoa Hướng Vãn: “Nghe nói tỷ tỷ ra ngoài giải sầu nên ta theo tới.”
“Ta giải sầu. Đệ không nên đi theo.”
Hoa Hướng Vãn lạnh giọng mở miệng. Tạ Trường Tịch phát hiện nàng khác với ngày thường, đoán là tâm tình nàng không tốt, chỉ nói: “Ta không nói lời nào, chỉ đi theo tỷ tỷ, chắc chắn không quấy rầy.”
Hoa Hướng Vãn quay đầu lại còn muốn đuổi người, nhưng nhìn đôi mắt trong suốt mờ mịt của Tạ Trường Tịch, nhất thời lại nói không nên lời.
Có liên quan gì đến chàng đâu?
Hoa Hướng Vãn lẳng lặng nhìn chàng.
Không liên quan đến Tạ Trường Tịch của 200 năm sau, lại càng không liên quan đến Tạ Trường Tịch 17 tuổi.
Nàng cụp mi che khuất tâm tình, quay đầu đi vào cửa hàng, nói một tiếng: “Ừ.”
Ngày mai nếu thấy Thẩm Dật Trần, cho dù là trong tranh, nàng cũng muốn gặp lại thật vui vẻ.
Lúc y còn sống, nàng chưa từng đối xử tốt với y.
Không bỏ quá nhiều tâm tư nhung nhớ, chưa từng cho một chút thời gian. Chờ lúc y đi rồi, nàng mới phát hiện, đây là tiếc nuối lớn nhường nào.
Nàng cẩn thận mua vài món quần áo mới, lại đi chọn cây trâm phù hợp, đồ trang sức, thậm chí mua son bột nước, bút vẽ mi...
Đợi đến lúc đèn đường tắt rồi, nàng mới chịu về.
Tạ Trường Tịch không dám nói lời nào, yên lặng theo ở phía sau trả tiền, bê đồ. Chờ trở lại viện nhỏ, Tạ Trường Tịch buông đồ xuống, muốn rửa mặt trước sau đó cùng nàng đi ngủ thì đột nhiên thấy nàng mở miệng: “Đệ sang phòng cách vách đi.”
Tạ Trường Tịch sửng sốt. Chàng mờ mịt nhìn Hoa Hướng Vãn. Hoa Hướng Vãn ngồi ở bàn trang điểm tháo trang sức trên tóc, bình thản nói: “Hiện tại đã không còn ở mật cảnh tu luyện nữa, đệ và ta nam nữ có khác. Vết thương của đệ cũng đã tốt, không cần ta chăm sóc, qua cách vách ngủ đi.”
Nghe lời này cũng không có gì sai.
Nhưng Tạ Trường Tịch lại cảm thấy không đúng. Trong lòng chàng vừa đau vừa xót nhưng không dám nhiều lời, chỉ nói: “Tỷ tỷ không ở bên, lòng ta sợ hãi. Ta trông tỷ tỷ không được à?”
“Không được.”
Hoa Hướng Vãn đưa lưng về phía chàng, trong giọng có ý cười: “Đệ lại không phải trẻ con, trông ta làm cái gì?”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào. Chàng cúi đầu, lúc lâu sau chàng mới dò hỏi: “Là ta làm gì sai à?”
“Sao lại hỏi vậy?” Hoa Hướng Vãn đứng lên, nàng cười đẩy Tạ Trường Tịch ra ngoài cửa, nhìn chàng: “Trước đó vốn là hình huống đặc thù. Hiện tại, đáng lý nên phải như vậy.”
Nói xong, nàng “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Tạ Trường Tịch đứng ở cửa, nguc buồn bực đến khó chịu.
Chàng cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, tự an ủi mình là tâm tình Hoa Hướng Vãn không tốt, lúc này mới đi sang cách vách.
Sau khi vào phòng, chàng ở trên giường trằn trọc.
Đã quen ngủ chung với Hoa Hướng Vãn. Chàng căn bản không ngủ được một mình, mơ màng hồ đồ mãi cho đến rạng sáng, cuối cùng chàng mới loáng thoáng cảm giác mình đã ngủ.
Nhưng vừa vào giấc ngủ, chàng đã nằm mơ. Trong mộng có một nam tử, một thân áo dài màu xanh biển thêu hoa văn màu, mang theo một cái mặt nạ bạch ngọc, trên mặt nạ vẽ hoa sen màu vàng, ánh mắt khí chất cực kỳ ôn hòa.
Hoa Hướng Vãn vẫn là dáng vẻ thiếu nữ. Nàng kéo đối phương, ngửa đầu nói chuyện với đối phương. Trong ánh mắt đều là ỷ lại.
Chàng theo ở phía sau, lẳng lặng cùng hai người bọn họ đi qua đoạn đường chợ treo hoa đăng, đi qua đường ruộng, hẻm nhỏ.
Cuối cùng là ở trong một quán rượu nhỏ, chàng từ trên lầu đi xuống muốn đi tìm nàng, lại thấy nàng say rượu, nghiêm túc nhìn thanh niên kia.
“Sau này ta không bao giờ ra ngoài nữa, ta không bao giờ thích người nào nữa, không gả cho ai. Ta sẽ ở bên huynh giống như trước, được không?”
“Được.”
Trong mắt thanh niên đều là bóng dáng của nàng: “Ta vĩnh viễn ở bên A Vãn.”
Giây phút đó, chàng đứng ở xa, nhìn hai người thân mật không thể tách rời.
Chàng như một người dư thừa, căn bản không nên xuất hiện ở chỗ này.
Thật ra lý trí bảo chàng đi, nói với chàng đây là kết quả tốt nhất. Nhưng thấy nàng ngã xuống mặt bàn, thanh niên giơ tay vuốt tóc nàng. Chàng vẫn không nhịn nổi, bước ra phía trước bắt lấy tay thanh niên, lạnh giọng mở miệng: “Đừng chạm vào nàng.”
Thanh niên nghi hoặc ngẩng đầu: “Tạ Đạo quân?”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào. Chàng quay đầu nhìn Hoa Hướng Vãn uống say nằm bò trên bàn, do dự lúc lâu cuối cùng vẫn vươn tay bế ngang nàng lên, đưa vào trong phòng trên lầu.
Thanh niên cứ đi theo phía sau chàng, nhìn chàng sắp xếp ổn thỏa cho Hoa Hướng Vãn. Y dựa vào cạnh cửa, trong mắt như mang theo ý cười: “Nàng nói thích ngươi, ngươi không nói lời nào. Hiện giờ nàng theo ta đi, ngươi lại không cho nàng rời đi. Tạ Trường Tịch, có phải ngươi có bệnh không?”
Tạ Trường Tịch không lên tiếng. Chàng nhúng khăn vào nước, lau khô mặt cho nàng.
Thanh niên tiếp tục báo cho chàng biết: “Hiện nay nàng còn ở lại nơi này là bởi vì có nhiệm vụ trong người. Chờ làm xong nhiệm vụ, nàng sẽ theo ta rời đi.”
“Ngươi thích nàng.”
Tạ Trường Tịch nâng mi nhìn người đứng ở cửa.
Đối phương không trả lời.
Tạ Trường Tịch khẳng định: “Thẩm Dật Trần, ngươi thích nàng.”
Cảnh trong mơ đột nhiên dừng lại, Tạ Trường Tịch mở choàng mắt.
Chàng thở hổn hển ngồi dậy, hòa hoãn lúc lâu mới thoáng bình tĩnh.
Sao lại gặp phải ác mộng này?
Chàng giơ tay đỡ trán, cảm thấy bản thân có chút hoang đường.
Thế mà lại mơ thấy có người mơ ước Vãn Vãn, Vãn Vãn còn muốn theo y rời đi?
Sao có thể chứ?
Bên người nàng chưa từng xuất hiện người này, nàng từng nói sẽ luôn ở chàng. Bọn họ đều là duy nhất của nhau.
Suy nghĩ này khiến chàng bình tĩnh lại. Chàng nhìn sắc trời, vội dậy rửa mặt. Mới ra khỏi cửa đã thấy Hoa Hướng Vãn dậy rồi.
Hôm nay nàng cực kỳ xinh đẹp, mặc một cái váy dài màu xanh biển, trang điểm nhạt, cố tình phối hợp với váy dài, trên đầu là trâm cài trân châu rũ xuống, bớt đi loại diễm lệ quá mức của ngày thường, có thêm một loại dịu dàng như nước biển.
Nghe thấy Tạ Trường Tịch ra cửa, nàng quay đầu nhìn sang, thần sắc ôn hòa: “Dậy rồi à?”
Trong lòng Tạ Trường Tịch nhảy dựng, có chút không dám nhìn nàng. Chàng cố kìm tiếng tim đập dồn dập, khen: “Hôm nay tỷ tỷ thật đẹp.”
“Thật chứ?”
Hoa Hướng Vãn hình như có chút vui vẻ. Tạ Trường Tịch gật đầu, sau đó cảm thấy kỳ quái nói: “Hôm nay là ngày mấy, tỷ tỷ...”
Nói còn chưa dứt lời, từ cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Sắc mặt Hoa Hướng Vãn trong nháy mắt thay đổi. Hồ Miên từ trong phòng kích đ0ng lên tiếng: “Đến đây! Đến đây!”
Tạ Trường Tịch ngơ ngác nhìn Hồ Miên vọt ra mở cửa.
Ở cửa xuất hiện một thanh niên, áo dài màu xanh biển, mặt nạ bạch ngọc vẽ hoa sen.
Y ở trong nắng sớm chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt mang theo vài phần ý cười: “Sư tỷ, ta đến rồi.”
Nói xong, dường như y chú ý đến trong đình viện có người, đưa mắt qua nhìn thấy Hoa Hướng Vãn đứng ở hành lang dài.
Quần áo của Thẩm Dật Trần với váy của Hoa Hướng Vãn là cùng màu. Hai người đứng cách đình viện như một đôi trời đất tạo nên.
Hoa Hướng Vãn vô thức nắm chặt tay. Nàng cố nén tất cả cảm xúc, cố gắng vào tốt vai “Vãn Thu” này.
Nhưng tất cả kìm nén, tất cả ngụy trang của nàng rơi vào trong mắt Tạ Trường Tịch đều không có bất kỳ hiệu quả nào.
Trong nháy mắt Thẩm Dật Trần nhìn qua, nàng khống chế mình cúi đầu, hành lễ: “Thẩm công tử.”
Ngay giây phút đó, Tạ Trường Tịch đột nhiên ý thức được…
Đó không phải là mộng.
Hóa ra người muốn đưa nàng đi thật sự tồn tại.
Hóa ra, không phải nàng không vui.
Nàng đuổi chàng, chán ghét chàng, mặc bộ quần áo xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, không phải bởi vì chàng làm sai cái gì.
Mà chỉ bởi vì, Thẩm Dật Trần tới.
___
Bình luận facebook