• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Kiếm Tiền Thiên Sơn (1 Viewer)

  • Chương 58

Gương mặt của chàng đang rất gần nàng, nàng có thể cảm nhận được từng nhịp thở của chàng trên mặt mình.

Nàng nhìn chàng thanh niên ở trước mặt, nàng hiểu rất rõ ý nghĩa của câu nói ấy.

Trước kia nàng luôn tự an ủi mình đây chỉ là tính chiếm hữu của Tạ Trường Tịch, chẳng có liên quan gì đến tình cảm cả, nhưng bây giờ làm sao nàng có thể lừa chính mình tiếp được đây.

Nàng muốn nói đôi lời thật cứng rắn, ví dụ như chàng dựa vào cái gì mà quản nàng hoặc là những chuyện này chẳng liên quan gì tới chàng cả. Thế mà chẳng hiểu tại sao, muốn mở lời nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói ra thành câu.

Tim nàng đang đập rất nhanh, cả người vừa rối bời vừa hoang mang tột độ.

Nàng chưa bao giờ thấy một Tạ Trường Tịch cố chấp muốn có một kết quả như vậy, nhưng chẳng may ngay cả nàng cũng không biết kết quả đó là gì.

Tạ Trường Tịch nhìn nàng chăm chăm, quan sát sắc mặt của nàng, nói: "Khó đến vậy sao?"

"Ta... ta đi thăm Sư tỷ."

Nàng thoát khỏi vòng tay của chàng, hoảng loạn đi ra bên ngoài.

Tạ Trường Tịch đứng im bất đ0ng, chàng biết bản thân không nên tiếp tục dò hỏi nhưng khi nhìn theo bóng nàng như đang chạy trốn, chàng lại không thể kìm nén được nữa.

Đến cuối cùng thì nàng vẫn sẽ phải biết, vậy nên chàng cứ hoài che giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Rốt cuộc nàng đang tránh né điều gì cơ chứ?"

Hoa Hướng Vãn không để tâm đến chàng, tiếp tục bước về phía trước, còn chưa đi đến cạnh cửa thì đã nghe thấy tiếng của Tạ Trường Tịch vọng lại từ sau: "Ta thích nàng khiến nàng sợ hãi đến vậy sao?"

Lời này thành công khiến cho Hoa Hướng Vãn khựng lại.

Sao chàng lại biết chuyện nàng đã biết rằng chàng thích nàng chứ?

"Khi ở trong ảo cảnh không phải vẫn còn rất tốt sao, rõ ràng là nàng muốn ta ở bên cạnh nàng cơ mà."

Nghe xong, nàng bất ngờ quay đầu thì nhìn thấy Tạ Trường Tịch đứng gần đó, ánh đèn chiếu rọi gương mặt đẹp tựa ngọc của chàng, trong ánh mắt chàng hiện lên sự khó hiểu: "Tại sao lại tránh né ta như thế?"

"Huynh..."

Hoa Hướng Vãn vô cùng kinh ngạc nhìn chàng, rất lâu sau mới kịp phản ứng: "Huynh còn nhớ sao?"

Nghe đến đây Tạ Trường Tịch không hiểu tại sao lại muốn cười.

Từ đầu đến cuối, nàng vẫn đinh ninh rằng khi bước ra khỏi đó sẽ chẳng còn nhớ gì cả.

Nhưng nàng không ngờ rằng là chàng sẽ nhớ, vậy nên mới dám làm càn.

Ấy vậy mà chàng vẫn nhớ như in.

Chàng điềm tĩnh nhìn nàng: "Ta nhớ."

Chàng vừa nói vừa bước về phía nàng.

"Là nàng bảo ta gọi nàng là tỷ tỷ."

Hoa Hướng Vãn vừa nghe đến đây thôi là cả người đã như muốn nổ tung rồi.

Gương mặt nàng tức khắc đỏ bừng lên, Tạ Trường Tịch vẫn vô tư không phát giác được.

"Ta nhớ nàng dạy ta như thế nào là yêu, như thế nào là thích."

Nói xong, chàng bước lên trước mặt nàng, nàng cảm nhận được chàng đang tiến lại gần bèn lùi về sau một bước.

Nhưng chàng thì chẳng có ý muốn dừng lại, từng bước áp sát nàng.

"Ta nhớ nàng hỏi ta nếu như Hợp Hoan Cung không xảy ra chuyện, chúng ta sẽ như thế nào, ta nhớ nàng nói muốn ta ở bên nàng."

"Ta nhớ lúc chúng ta cùng nhau tiễn Thẩm Dật Trần rời đi, nhớ chiếc hôn bên dưới pháo hoa, nhớ chuyện khi hai chúng ta ở con hẻm nhỏ..."

Hoa Hướng Vãn nghe đến đây, chẳng kịp nghe hết câu nàng đã vội lấy tay che miệng chàng lại, vội vã nói: "Đừng nói nữa!"

Tạ Trường Tịch điềm tĩnh nhìn nàng, đôi mắt trong veo kia vẫn rất mực thản nhiên, dường như không hề biết lời của mình nói có chỗ nào không đúng.

Hoa Hướng Vãn không dám nhìn chàng, âm thầm cắn chặt răng.

Đây là điểm đáng sợ của một trang giấy trắng, chàng căn bản là không có cảm giác thẹn thùng gì cả, đối với chàng mà nói, những thứ này cũng chẳng khác gì với đạo pháp kinh văn.

Chàng nhìn nàng một cách điềm tĩnh, tay Hoa Hướng Vãn chạm lên môi của chàng, mang theo nhịp thở và nhiệt độ của nàng, điều này khiến cho nội tâm lo âu đau xót của chàng ban nãy được làm dịu đi rất nhiều.

Chàng nhìn người trước mặt không dám nhìn thẳng vào mình, qua một lúc lâu, Hoa Hướng Vãn mới từ từ bình tĩnh lại, nàng buông tay, cố gắng trấn tĩnh nói: "Huynh đừng nói nữa, ta nhớ."

"Vậy quãng thời gian đó không tốt hay sao?"

Tạ Trường Tịch thắc mắc: "Ta ở bên cạnh nàng, nàng cũng rất vui mà."

Hoa Hướng Vãn chợt trầm mặc, qua một lúc sau, nàng khẽ giọng đáp: "Tạ Trường Tịch, con người cả đời không thể chỉ có mỗi vui vẻ hay đau buồn, bên trong ảo cảnh ta có thể không cần lo nghĩ về tương lai..."

"Vậy bây giờ nàng cần lo nghĩ gì về tương lai chứ?"

Tạ Trường Tịch cắt ngang lời của nàng, Hoa Hướng Vãn ngẩn người, đột nhiên nàng như bừng tỉnh ra vài phần.

Nàng nhìn con người đang đứng trước mặt mình, như có một chậu nước tưới qua đỉnh đầu, khiến nội tâm nàng được nguội lại, ngước mắt nhìn chàng thanh niên đang rất cố chấp ấy.

Phát hiện được cảm xúc của Hoa Hướng Vãn thay đổi, Tạ Trường Tịch nhíu mày.

"Rốt cuộc là nàng đang giấu ta chuyện gì?"

Chàng nhạy bén chất vấn.

Lời này khiến cho Hoa Hướng Vãn có đôi phần chột dạ, nàng vô thức siết chặt nắm tay bên dưới tay áo.

"Tạ Trường Tịch," nàng cười nhạt, "thật ra trong ảo cảnh có tốt đến đâu thì cũng không nói lên được gì cả, đó chẳng qua là do ta quá cô độc mà thôi. Ta chỉ muốn có một người ở bên cạnh, mà người này thì," Hoa Hướng Vãn nghiêm túc nói, "không nhất định phải là Tạ Trường Tịch."

Nghe đến đây, chàng cảm giác như có gì đó vô cùng sắc nhọn đang cứa vào nguc mình.

Bên trong ảo cảnh nàng chỉ có một lựa chọn đó chính là Tạ Trường Tịch, vậy cho nên nàng chọn chàng.

Nhưng giờ đây nàng không phải chỉ có mình chàng nữa rồi.

Ôn Thiếu Thanh, Vân Thanh Hứa lúc trước và cả Tiết Tử Đan, sau này có thể sẽ còn rất nhiều người chàng quen biết hoặc không quen biết nữa.

Hai trăm năm nàng ở Tây Cảnh, nàng có quá nhiều sự lựa chọn.

Chàng chăm chú nhìn nàng, có gì đó chẳng thể nói thành lời.

Hoa Hướng Vãn trông thấy sắc mặt của chàng, có chút không nhẫn tâm, nàng cụp mi, có lòng tốt nhắc nhở: "Lúc huynh đến Tây Cảnh này, ta đã nói rất rõ ràng với Côn Hư Tử, nếu huynh cảm thấy áy náy với ta bởi vì cái ch3t của ta mà sinh lòng cố chấp thì ta có thể giúp huynh. Nếu huynh đến Tây Cảnh để tìm kiếm Vực Linh thì ta cũng có thể hỗ trợ huynh. Chỉ riêng về chuyện tình cảm, " giọng nói của nàng có chút chua xót, "xin lỗi, ta không có nhiều tâm tư dư thừa đến vậy."

"Ta có thể không cần đến sự hồi đáp từ nàng."

"Không, chàng cần nó." Hoa Hướng Vãn ngước mắt, "Giống như ta năm đó vậy, ta cũng nói, chuyện ta thích huynh không liên quan gì đến huynh, ta không cần có được sự hồi đáp từ huynh nhưng về lâu dài ta vẫn cảm thấy bị tổn thương. Có được lợi ích từ tình cảm của huynh thì đúng là thật nhưng cái giá mà huynh muốn ta không thể nào trả nổi, chỉ vậy thôi ta đã nợ huynh rồi."

"Ta chẳng sao cả."

Tạ Trường Tịch nhìn nàng chăm chăm, chàng cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, ra sức nhượng bộ: "Ta không cần gì cả, ta chỉ cần được ở lại bên cạnh nàng, để một mình ta bên cạnh nàng là đủ."

Hoa Hướng Vãn chợt nghẹn lời, nàng lặng yên nhìn chàng, qua một lúc sau, nàng quay đầu không tiếp lời, chỉ nói: "Huynh đi ngủ trước đi, ta đến qua bên cạnh đặt thêm phòng."

Từ khi đến Tây Cảnh, bọn họ chưa bao giờ phải tách phòng ra cả, nghe đến nàng muốn ngủ ở một căn phòng khác, trong tim Tạ Trường Tịch đau thắt lại.

Nhìn nàng đẩy cửa vào, chàng cuối cùng cũng lên tiếng gọi nàng lại, tìm một lý do trước giờ vẫn dùng đến: "Không cần phải như vậy, một mình nàng rất nguy hiểm, ta đến ở cùng nàng."

"Không cần đâu, " Hoa Hướng Vãn qua lưng với chàng, ngữ khí điềm đạm, "nếu chàng đã nhớ được hết thì chàng nên biết được ta không yếu đuối đến vậy, suy cho cùng ta đã hút tu vi của một Tu sĩ đang trong kỳ Độ Kiếp, chỉ là không tiện dùng nhưng tự vệ thì không thành vấn đề."

Dứt lời, nàng vẫn bước đi, Tạ Trường Tịch lập tức nói: "Vậy nàng giúp ta xử lý vết thương một chút được không?"

Hoa Hướng Vãn khựng lại, nàng quay đầu chỉ nhìn thấy Tạ Trường Tịch đang quay sang nhìn về hướng khác, có chút gì đó không mấy tự nhiên: "Ta cũng bị thương rồi."

Nàng do dự chốc lát, nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Được."

"Ta muốn đi tắm trước."

"Vết thương không được đụng nước."

"Bẩn quá rồi."

Tạ Trường Tịch kiên định, Hoa Hướng Vãn chợt nhớ rằng chàng thích sạch sẽ, vết thương với chàng mà nói từ lâu đã như cơm bữa, có lẽ sạch sẽ vẫn quan trọng hơn nhiều.

Nàng gật đầu, nói: "Vậy ta đợi huynh."

Tạ Trường Tịch "ừm" một tiếng rồi tiến về phòng tắm, Hoa Hướng Vãn quay về bên cạnh bàn, ngồi xuống chiếc ghế rồi rót trà cho mình, nàng cứ thế ngồi đợi Tạ Trường Tịch.

Nàng không hề ngờ đến Tạ Trường Tịch vẫn còn nhớ được hết mọi thứ.

Nếu chàng còn nhớ, thì nàng làm sao lấy cớ không có cảm giác với chàng qua loa như vậy được nữa, sợ là không thể lừa được nữa rồi.

Nhưng nàng lại chẳng thể nhận lấy tình cảm ấy.

Nàng là một người không có tương lai, không thể để cho chàng sa vào chốn này cùng nàng được.

Hơn nữa, chấp niệm của chàng là Vãn Vãn nhảy xuống vách núi năm ấy, nhưng đã từ lâu nàng không còn là Vãn Vãn nữa rồi.

Nàng lặng lẽ đợi ở bên ngoài, Tạ Trường Tịch điềm tĩnh cởi bỏ y phục ở trong phòng tắm, lấy một con dao găm ra từ túi Càn Khôn, linh hoạt dứt khoát cứa vào thân thể vẫn còn mang vết thương của mình.

Chàng cắn chặt răng đè nén mọi âm thanh, cứa từng vết sâu đến độ có thể thấy được cả xương, đến khi mọi thứ xong xuôi, chàng run rẩy rửa sạch con dao ấy, bỏ lại vào túi Càn Khôn.

Hoa Hướng Vãn nghe bên trong không có tiếng đ0ng, giống như đang cởi y phục, sau đó lại có tiếng nước phát ra, chẳng bao lâu, Tạ Trường Tịch mặc một chiếc đơn y dài màu trắng bước ra từ phòng tắm.

Tóc chàng dài xõa xuống vai, bộ đơn y làm lộ ra xương quai xanh của chàng và nửa phần nguc bên trên, những giọt nước còn vương trên cổ rơi vào bên trong áo chàng, rõ ràng sở hữu một gương mặt thanh cao thuần khiết nhưng trong thời khắc này lại hiện lên một mị lực vô hình.

Vết thương của chàng đụng phải nước, rõ ràng là đã bị ảnh hưởng, máu tươi từ bên trong thấm đẫm ra bên ngoài, như từng đoá mai đỏ diễm lệ, nở ra trên bộ y phục màu trắng của chàng.

Hoa Hướng Vãn nhìn thấy những vệt máu ấy, khẽ nhíu mày, đưa tay lên vẫy gọi chàng: "Qua đây nào."

Tạ Trường Tịch bước đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, Hoa Hướng Vãn lấy thuốc đến, nhìn người trước mặt mình đang bình tĩnh cởi bỏ y phục.

Trên cơ thể của chàng là chi chít những vết thương, nhìn thấy những vết thương máu thịt lẫn vào nhau, Hoa Hướng Vãn ngẩn người.

Vừa rồi khi nhìn những vết máu này thì nàng đã biết nó rất sâu nhưng lại không ngờ là sâu đến mức độ này, có những vết thương lấp ló thấy được cả xương, hơn nữa bên trên còn mang theo kiếm khí rất mạnh, một hôm hai bữa căn bản là không thể nào lành lại được.

Hoa Hướng Vãn không khỏi nhíu mày nhăn nhó, nàng đưa mắt nhìn chàng: "Vết thương nghiêm trọng như vậy sao lại không nói sớm?"

Tạ Trường Tịch cúi đầu, khẽ nói: "Chẩn bệnh cho nàng và Hồ Miên Sư tỷ quan trọng hơn."

"Bọn ta đâu có bị gì to tát chứ," Hoa Hướng Vãn cắn môi, cố đè nén sự bất mãn trong lòng, lấy thuốc thoa lên cho chàng, không kìm được mà nói, "sau này không được cố chịu như vậy."

Tạ Trường Tịch cúi đầu, ngữ khí ôn hoà hơn rất nhiều: "Ừm."

"Hay là ta gọi Tiết Tử Đan qua đây..."

Nhìn thấy vết thương nghiêm trọng như vậy, Hoa Hướng Vãn không thể yên tâm được, vừa chuẩn bị đứng dậy thì bị Tạ Trường Tịch giữ lại: "Không cần."

Giọng nói chàng lạnh lùng: "Hắn đến đây thì không cần phải trị nữa, dù sao thì cũng sẽ lành thôi."

Lời nói ngữ khí có chút trẻ con, Hoa Hướng Vãn bị chọc tức đến bật cười: "Tạ Trường Tịch, chàng mười mấy tuổi đấy à?"

Tạ Trường Tịch im lặng nhưng sắc mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.

Hoa Hướng Vãn bình tĩnh lại, lắc đầu, nàng chỉ có thể chịu trận giúp chàng thay thuốc xử lý vết thương thôi, đến khi mọi thứ xong xuôi, nàng khẽ giọng: "Được rồi, ta đi trước đây, có việc gì thì gọi ta."

Tạ Trường Tịch đồng ý, chàng không còn giữ người lại nữa, yên tĩnh ngồi dưới nền đất.

Hoa Hướng Vãn cất bước rời khỏi, vừa đến cửa nàng lại chẳng đành lòng quay sang nhìn chàng, thấy Tạ Trường Tịch vẫn còn ngồi ở đấy, hoàn toàn không có ý muốn đi ngủ chút nào cả.

Nàng hoài nghi, nhắc nhở chàng: "Huynh nghỉ ngơi sớm đi, đừng có lăn qua lăn lại đấy."

"Được."

Giọng nói Tạ Trường Tịch bình thản.

Hoa Hướng Vãn cố ép bản thân không nhìn nữa, quay đầu về chính đường tìm tiểu nhị mở thêm một căn phòng mới.

Sau khi Hoa Hướng Vãn mở phòng quay trở về, thấy đèn trong phòng Tạ Trường Tịch tắt, trong lòng nàng đã an tâm hơn phần nào, đến khi một mình nằm xuống giường, nàng không hiểu tại sao lại không thể ngủ được.

Cứ mãi trằn trọc, bản thân không khỏi suy nghĩ, Tạ Trường Tịch rốt cuộc đã ngủ chưa, thương tích của chàng nghiêm trọng như vậy, liệu có xảy ra chuyện gì hay không?

Với năng lực của chàng, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhưng rõ ràng bây giờ tình trạng của chàng đang không được tốt.

Chàng đã tẩu hỏa nhập ma, khi Thiên kiếp giáng xuống rốt cục đã xảy ra chuyện gì cơ chứ, bây giờ năng lực của chàng như thế nào, có phải là miệng cọp gan thỏ không, căn bản là không mạnh như trong tưởng tượng của nàng?

Nàng nghĩ đi nghĩ lại, đến cuối cùng không do dự nữa, quả quyết ngồi dậy, quyết định đến phòng Tạ Trường Tịch xem thử, xác định chàng không xảy ra bất trắc gì là được.

Nàng nhè nhẹ xuống lầu, chạy đến trước cửa phòng Tạ Trường Tịch, dùng một chú ẩn náu rón ra rón rén đi đến cửa sổ.

Phòng của Tạ Trường Tịch đã được tạo kết giới, nàng không nhìn được gì cả, chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, mở ra thì thấy trong phòng chẳng có ai.

Nàng nhíu mày, cũng không cảm nhận được hơi thở của Tạ Trường Tịch, trong lòng nàng có chút bất an nên to gan hơn nhảy từ cửa sổ lẻn vào, đi đến giường của chàng.

Trên giường lờ mờ tựa như có người, lại như chẳng có.

Nàng chỉ muốn xem thử tình hình của chàng ra sao thôi.

Nàng an ủi chính mình, căng thẳng đi đến bên giường, đến khi mở chiếc rèm giường ra thì phát hiện ở trên giường chẳng có ai hết.

Hoa Hướng Vãn ngây người, tiếp theo thì nàng nghe thấy giọng nói của Tạ Trường Tịch phát ra từ phía sau mình: "Nàng đến tìm ta ư?"

Giọng nói này dọa cho Hoa Hướng Vãn một phen giật mình, quay đầu về sau chợt thấy Tạ Trường Tịch đang gần ngay trước mắt.

Nàng vô ý lùi lại một bước, hoàn toàn quên mất phía sau mình có một chiếc giường, cả người mất thăng bằng ngã xuống giường.

Tạ Trường Tịch vội đưa tay ra, đỡ lấy eo nàng và thế là ngã xuống giường cùng nàng, chiếc giày cũng vì vậy mà rơi ra, không đợi nàng kịp phản ứng chàng đã ôm lấy nàng lăn tròn trên giường, cuối cùng là nằm ngang lại với nhau..

Hai người mặt đối mặt vô cùng gần, trong ánh mắt của Tạ Trường Tịch mang theo nụ cười ôn hoà như đang cố gắng kìm nén bản thân.

Nội tâm Hoa Hướng Vãn như muốn nổ tung, cảm giác như một tên cướp vừa mới bị tóm vậy, nàng không khỏi co người về sau để né tránh, căng thẳng giải thích: "Ta... ta chỉ đến xem xem huynh thế nào, sợ huynh sốt hay gì đấy thôi."

"Ừm." Tạ Trường Tịch nhìn nàng, không nói thêm gì nhiều làm khó dễ nàng, chỉ hỏi: "Chi bằng ở lại đây trông nom ta?"

"Huynh không sao thì ta đi trước đây." Nghe đến đây, Hoa Hướng Vãn tức tốc phản ứng, lập tức nhổm dậy muốn chạy.

Tạ Trường Tịch bèn kéo nàng lại, xoay người đè lên trên nàng, chống nửa thân mình dậy, cúi đầu nhìn nàng: "Ta có sao."

"Ta thấy huynh vẫn còn khoẻ lắm." Hoa Hướng Vãn khẩu khí không phục.

Vừa nói dứt câu, một giọt máu chợt rơi xuống mặt của nàng.

Hoa Hướng Vãn ngây người, nàng kinh ngạc ngước mắt nhìn lên thì nghe thấy Tạ Trường Tịch điềm tĩnh nói: "Vết thương bị nứt ra rồi."

Đoán chừng là do tình huống lúc nãy khiến vết thương nứt ra, Hoa Hướng Vãn phút chốc chẳng dám đ0ng đậy.

Nhìn thấy nàng như vậy, Tạ Trường Tịch khẽ cúi thấp người, dúi mặt vào bả vai của nàng, thì thầm: "Nàng không ở bên ta không tài nào ngủ được."

"Trước kia huynh cũng đâu có ngủ," Hoa Hướng Vãn đăm đăm nhìn qua rèm giường, "huynh ngồi đả toạ mà."

"Nhưng bây giờ ta phải ngủ."

Nghe xong, Hoa Hướng Vãn chẳng còn cách nào phản bác.

Tình trạng bây giờ của chàng, nghỉ ngơi cho thật tốt còn quan trọng hơn nhiều so với việc đả toạ.

Nàng giương mắt nhìn, đăm chiêu rất lâu, cuối cùng thở dài, chịu trận nói: "Thôi được rồi, ngủ nào."

Tạ Trường Tịch nghe xong, chàng vẫn đè trên người nàng không thèm đ0ng đậy.

Hoa Hướng Vãn đẩy chàng ra: "Lăn ra một bên."

Tạ Trường Tịch lăn từ trên người nàng xuống, Hoa Hướng Vãn quay lưng với chàng, kéo chăn lên, nhắm mắt nói: "Có gì thì gọi ta."

Tạ Trường Tịch không lên tiếng, qua một lúc sau, chàng ôm lấy nàng từ phía sau.

"Vãn Vãn," giọng nói Tạ Trường Tịch nhẹ nhàng, "nàng quay lại đây, ta rất vui."

Hoa Hướng Vãn im lặng, nàng đưa mắt nhìn vào màn đêm, chốc sau, nàng khẽ đáp: "Tạ Trường Tịch, ta không phải là Vãn Vãn của năm đó nữa rồi."

"Ta biết."

"Thật ra huynh chẳng hiểu gì về ta cả," Hoa Hướng Vãn được chàng ôm lấy, "người mà chàng yêu say đắm, người mà chàng một mực không thể buông bỏ chỉ là cái người của hai trăm trước mà thôi."

"Hoa Hướng Vãn," chàng gọi cả họ lẫn tên của nàng, tựa như đang phân biệt điều gì, "từ trước đến giờ ta vẫn luôn biết bản thân mình muốn gì."

Trước kia chàng biết thì bây giờ cũng thế.

Chàng từ từ yêu một người, chậm rãi nghĩ một chuyện gì đó, nhưng mỗi một sự yêu thương, mỗi một quyết định đều do chàng đưa ra sau quãng thời gian thật dài tìm hiểu.

Hoa Hướng Vãn không nói gì, nàng bị người này ôm chặt lấy, cảm nhận được sự ấm áp vây kín, cả người chợt trở nên yếu mềm.

"Không," nàng nhìn về phía trước, ngữ khí điềm tĩnh, "huynh không biết."

Ngay cả bộ dạng thật của Hoa Hướng Vãn trông như thế nào, nàng đã làm những gì, nàng muốn làm gì cũng không hề hay biết, sao có thể nói là hiểu rõ cơ chứ?

Thế nhưng những lời này nàng không muốn phải nói lại nữa, nàng quá đỗi mệt mỏi, nhắm mặt lại, dự là sẽ đem tất cả mọi thứ để hôm sau giải quyết.

Nửa năm bọn họ cùng nhau ở thôn Đoạn Trường, mỗi buổi sáng khi nàng mở mắt đều sẽ nằm trong lòng của Tạ Trường Tịch. Nàng đột nhiên có chút hoảng hốt, người phía sau dường như cảm nhận được nàng đã thức, mơ mơ màng màng thành thục ôm chầm lấy nàng, mắt vẫn chưa mở, mọi thứ giống như đều được làm trong vô thức, chàng lại hôn lên cổ nàng, cứ thế mà hôn xuống, khàn giọng nói: "Hay là?"

"Đợi đã!"

Hoa Hướng Vãn giật mình phản ứng, nàng giữ chặt đôi tay đang quen đường kéo lấy eo của mình, đột nhiên bừng tỉnh.

Tạ Trường Tịch mơ màng mở mắt, trông thấy sắc mặt Hoa Hướng Vãn không ổn, trong giây lát chàng vẫn chưa kịp phản ứng gì đã bị nàng đạp mạnh một cái rơi thẳng xuống giường.

"Đi xuống dưới!"

Đối phương sau khi la lên xong thì kéo rèm giường lại.

Tạ Trường Tịch té nhào dưới đất, đau đớn khôn xiết, giờ đây mới phản ứng được là đang xảy ra chuyện gì, chàng lắc lắc đầu, đặt tay lên trán của mình, khẽ giọng nói: "Xin lỗi, ta quen..."

"Cút ra ngoài!"

Lời này vừa thốt ra đã vội vã bị cắt ngang, Hoa Hướng Vãn càng phẫn nộ hơn.

Tạ Trường Tịch có phần bất lực không biết nên nói gì, chỉ có thể chống người đứng dậy, đi đến bên cạnh lấy y phục, bước ra đợi ở cửa.

Hoa Hướng Vãn nhẹ nhàng thở phào bên trong rèm giường, những chuyện lung tung thế này khiến nàng đau đầu nhưng thứ làm cho nàng thấy đau khổ nhất lại chính là những chuyện này không biết nên trách ai cho đúng.

Trách Tạ Trường Tịch ư?

Là do nàng kéo theo Tạ Trường Tịch vào trong ảo cảnh nửa năm, là do bản thân nàng tối qua vì không yên tâm nên đã quay trở lại.

Trách tới trách lui thì cũng chỉ có thể trách chính mình.

Đam mê mỹ sắc đầu óc chẳng tài nào tỉnh táo được!

Nếu như nàng biết được khi trở ra chàng vẫn còn nhớ, nếu như nàng biết được chàng là Tạ Vô Sương, nếu như nàng có thể biết...

Nàng hít một hơi thật sâu, cố hết sức làm cho bản thân điềm tĩnh trở lại, chẳng bao lâu, chợt thấy ngọc bội truyền âm của nàng sáng lên. Nàng cảm nhận được hơi thở gấp gáp bên trên, sắc mặt có hơi hoảng hốt, nàng nhìn ra bên ngoài cửa, cất tiếng: "Tạ Trường Tịch."

"Ơi."

"Huynh đi nấu cho ta một bát mì đi."

"Được."

Tạ Trường Tịch không hỏi gì thêm đã cất bước rời đi.

Đợi khi Tạ Trường Tịch vừa đi, Hoa Hướng Vãn lập tức thiết lập kết giới, vuốt ngọc bội truyền âm sang.

"Hoa Thiếu chủ," trong ngọc bội, âm giọng trong trẻo của một nữ nhân vang lên, "nghe nói bên ngươi và Vu Cổ Tông xảy ra xung đột, hiện giờ thế nào rồi?"

"Nói vào chuyện chính."

Hoa Hướng Vãn nghe đối phương cứ luyên thuyên chuyện khác, lập tức kéo trở về.

Bên kia chậc lưỡi, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều: "Được thôi, ta đến là để nói với ngươi, Tần Vân Y đã lấy được hai miếng huyết lệnh rồi đấy."

"Nhanh vậy sao?" Hoa Hướng Vãn nhướng mày.

Đối phương cười nhạt: "Tỷ ta làm việc ngươi còn không rõ sao? Pháp bảo của Minh Loan Cung nhiều như vậy, tỷ ta đến giành lấy là được, huyết lệnh của Ma Chủ chắc có năm miếng, sau khi tỷ ta lấy được miếng thứ ba, đoán chừng sắp tìm đến ngươi rồi đấy, ngươi tự mình thu xếp cho ổn thỏa."

"Khi nào thì Minh Hoặc đột phá?"

Hoa Hướng Vãn hỏi đến một vấn đề chẳng liên quan gì, đối phương khựng lại một lúc, sau đó phản ứng, nói: "Nhiều nhất là năm ngày, ngươi muốn làm gì?"

Hoa Hướng Vãn im lặng, nàng trầm mặc giây lát, khẽ nói: "Vân Thường, thi thể của các Sư huynh sư tỷ ta tìm được rồi."

Nghe xong, Tần Vân Thương hít một hơi thật sâu, rất nhanh sau đó nàng lên tiếng, cố gắng khống chế bản thân bình tĩnh: "Ở đâu?"

"Vu Cổ Tông."

Hoa Hướng Vãn phỏng đoán: "Năm đó chắc là do Ma Chủ đem bọn họ thưởng cho Vu Cổ Tông luyện thi."

"Luyện thi..."

Tần Vân Thường nghèn nghẹn lên tiếng, chốc sau, nàng bật cười, cắn răng nói: "Bọn chúng dám!"

"Cũng sắp đến lúc rồi." Hoa Hướng Vãn nhìn về phía hoa văn thêu mây phía trên rèm, "Gân mạch của ta đã hồi phục, ngươi giúp ta canh chừng nhất cử nhất đ0ng của Ôn Dung và Minh Hoặc."

"Ngươi muốn làm gì?"

Nghe xong, Hoa Hướng Vãn chợt trầm mặc.

Qua một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng bâng quơ đáp: "Diệt Tông."

"Có hơi sớm quá không?"

Tần Vân Thường chau mày: "Bây giờ Thanh Lạc Cung và Minh Loan Cung vẫn chưa triệt để trở mặt với nhau, nếu ngươi mà bị phát hiện thì..."

"Bốn ngày sau ta sẽ đưa Tạ Trường Tịch tách ra, đến lúc đó ngươi giúp ta canh chừng, ngươi yên tâm, nếu như bị phát hiện," Hoa Hướng Vãn vô ý cắn ngón tay mình, "ta sẽ triệu hồi thứ đó ra trước."

"Tạ Trường Tịch ở đó ư?" Tần Vân Thường nghe đến đây, vội nhắc nhở nàng, "Ngươi đừng có mà tự tìm ch3t như vậy."

"Không sao." Hoa Hướng Vãn cụp mi, "Trước đó, ta sẽ nghĩ cách đuổi huynh ấy ra khỏi Tây Cảnh."

"Nếu đuổi không đi thì sao?"

Hoa Hướng Vãn nghe đến đây thì im lặng.

Tần Vân Thường thở dài: "Hoa Hướng Vãn, đừng vì một nam nhân mà ép mọi người đi vào đường cùng như vậy."

"Ngươi yên tâm," đ0ng tác cắn ngón tay của nàng dần trở nên gấp gáp nhưng ngữ khí vẫn vô cùng điềm tĩnh, vỗ về Tần Vân Thường, "nếu như huynh ấy đối với kế hoạch của chúng ta có sự uy hiếp, ta sẽ đích thân ra tay."

Tần Vân Thường cuối cùng cũng không nói gì, qua một lúc sau, nàng lên tiếng: "A Vãn, không phải ta ép ngươi thì ngươi đừng ép bản thân mình quá."

"Ta biết."

Hoa Hướng Vãn thở phào: "Ngươi tự bảo vệ tốt cho mình, bốn ngày sau gặp."

Tần Vân Thường "ừm" một tiếng, Hoa Hướng Vãn ngắt tín hiệu của ngọc bội, tự vồ về lấy mình bên trong bức rèm ấy rất lâu thì chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân.

Nàng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, lại hồi phục lại trạng thái như bình thường, chậm rãi vén bức rèm giường.

Tạ Trường Tịch mang theo bát mỳ quay lại, Hoa Hướng Vãn nhìn chàng, mới chợt nhớ ra: "À cái đó... vết thương đã đỡ chưa? Ban nãy có phải ta đá mạnh quá rồi không?"

"Vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại."

Tạ Trường Tịch vừa dứt câu, đã bước lên trước mặt nàng, cúi người xuống, mang giày giúp cho nàng.

Hoa Hướng Vãn cụp mi nhìn xuống người đang ở trước mắt mình, chàng mang theo sự ấm áp bên dưới nắng ban mai, trông hệt như một miếng ngọc đang phát ra ánh sáng, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta ấm lòng.

"Tạ Trường Tịch."

Nàng đột nhiên mở lời, Tạ Trường Tịch ngẩng đầu nhìn nàng.

"Cái đó... ý ta là, nếu như," nàng nhìn vào mắt của Tạ Trường Tịch, "nếu như có một ngày, ta không giống với những gì huynh đã nghĩ, như kiểu ta là một người vô cùng vô cùng xấu xa ấy."

Hoa Hướng Vãn nghi hoặc: "Huynh sẽ như thế nào?"

Tạ Trường Tịch im lặng hồi lâu, chàng mới hỏi ngược lại: "Nếu đổi lại là ta thì sao?"

"Sao cơ?"

"Nếu có một ngày, nàng phát hiện ra ta không giống như những gì nàng vẫn nghĩ, là một người vô cùng xấu xa thì sao?"

Hoa Hướng Vãn ngẩn người, sau đó lại mỉm cười: "Sẽ không có ngày đó đâu."

"Đúng chứ."

Tạ Trường Tịch cụp mi, đứng dậy: "Rửa mặt xong thì ra ăn mỳ nhé."

Hoa Hướng Vãn gật đầu, nàng đứng dậy, đi đến bên bàn cùng Tạ Trường Tịch, vừa ngồi xuống đã nghe Tạ Trường Tịch nói: "Nhớ lại, hôm nàng đào hôn cũng bảo ta nấu mì cho nàng như vậy."

Hoa Hướng Vãn khựng lại bèn thấy Tạ Trường Tịch yên lặng nhìn nàng, trong ánh mắt dường như nhìn thấu mọi điều: "Vừa nãy nàng đã làm gì rồi?"

Hoa Hướng Vãn nghe xong, miếng mì trong miệng nghẹn lại.

Nàng lập tức ho lên sặc sụa, Tạ Trường Tịch ôn hoà vỗ lưng nàng: "Không muốn nói thì không nói nữa, đừng kích đ0ng."

"Tạ Trường Tịch..." Hoa Hướng Vãn vừa ho vừa đau khổ nhìn chàng, "Huynh... huynh là yêu quái à?"

- -------------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Kiếm Vực Vô Địch
  • Hoa Tiến Tửu
Thần Kiếm Mù
  • Ma Mị Hồng Trần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom