Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 25: DÁNG VẺ CỦA MỐI TÌNH ĐẦU
Còn nhớ khi đó, hai người ở phòng trọ, cùng nhau ăn chung nồi thức ăn cô nấu, những lúc đó Hạ Thiên Tường ăn rất ngon, không hề lãng phí chút nào.
"Ông xã, anh ăn ít một chút, nếu như cơ bụng của anh bị biến mất thì em sẽ rất buồn đó!" Dù nói vậy, Lưu Giai Ninh vẫn gắp cho anh thêm miếng đùi gà.
"Anh phải nuôi em thành con heo nhỏ mập mạp, để em chiếm hết tim anh, nhét kín tim!" Hạ Thiên Tường gắp đùi gà vào lại bát cô.
Trước mắt dần dần mơ hồ, anh cúi đầu xuống, thân thể không ngừng run rẩy.
Tại sao lại thành ra thế này ?
"Đi thôi." Lưu Giai Ninh với lấy áo choàng dài trên giá treo, cố hết sức vươn tay.
Hạng Hạo vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng giúp cô mặc đồ.
Hạ Thiên Tường đỏ mắt trước cảnh tượng hài hòa ấy, người cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy được.
Bởi vì anh không có tư cách.
Vang lên bên tai là lời Kiều Mạn đắc ý nói: "À đúng rồi, anh không thể nói cho ai biết tôi là người hiến tủy. Sau khi hiến rồi anh cũng không thể ly dị với tôi, cả đời này anh và Lưu Giai Ninh không thể quang minh chính đại bên nhau. Thiên Tường, Lưu Giai Ninh có thể sống hay không tùy thuộc vào anh."
VietWriter
Qua một đêm, tình cảnh đã hoàn toàn đảo lộn.
Anh không có lựa chọn nào khác.
Nhưng anh vẫn cảm thấy may mắn, dù Lưu Giai Ninh chỉ có một tia hy vọng sống thì anh cũng không thể bỏ qua.
Trụ sở Ủy ban ——
Nhân viên làm công tác hòa giải như thường lệ, liên tục xác nhận quan hệ giữa hai người thật sự không thể cứu vãn nữa sao?
Nhìn cô gái này đầy vẻ ốm yếu, người đàn ông thì rõ ràng không muốn ly hôn, ánh mắt gần như dán chặt vào cô gái kia, chẳng lẽ là cô gái bị bệnh nên không muốn liên lụy đến người đàn ông?
Cuốn sổ đăng kí kết hôn màu đỏ bị thu lại, chỉ chốc lát sau, hai cuốn sổ xanh được đưa tới.
Lưu Giai Ninh cầm một quyển trong đó rồi xoay người rời đi, Hạ Thiên Tường yên lặng đi theo phía sau, anh muốn bỏ qua hết mọi thứ mà chạy đến ôm cô thật chặt!
Nhưng anh không thể...
"Anh đừng đến mộ ba mẹ tôi nữa." Lưu Giai Ninh đột nhiên mở miệng.
Bọn họ không muốn nhìn thấy anh, tương lai anh cũng không nên quấy rầy hạnh phúc gia đình của ba người bọn họ.
Hạ Thiên Tường trầm mặc hồi lâu chỉ nói ra ba chữ: "Thật xin lỗi."
Lưu Giai Ninh tháo sợi dây chuyền đã đeo rất lâu: "Cái này anh cũng lấy về đi. Vô nghĩa."
Cũng không biết tại sao, mình lại vẫn cứ đeo nó.
Hôm nay lần đầu tiên gỡ xuống, cổ trống rỗng, tim trống rỗng, cũng là một cách để giải phóng gánh nặng, có thể nhẹ nhàng lên đường.
Hạ Thiên Tường đưa tay ra, cố không run rẩy...
Sợi dây chuyền còn mang hơi ấm của Lưu Giai Ninh, Hạ Thiên Tường nắm chặt trong tay, muốn giữ lại.
Trên sợi dây của Lưu Giai Ninh, có mặt dây hình trái tim, bên trong là ảnh khi còn trẻ của Hạ Thiên Tường và Lưu Giai Ninh, hai khuôn mặt sát cạnh nhau, nụ cười vô tư rạng rỡ, là dáng vẻ của mối tình đầu đẹp nhất.
Khi đó, cũng cho là có thể đi tới cuối cùng, nhưng sao càng lúc càng xa, càng lạnh nhạt?
Nhìn anh như vậy, Lưu Giai Ninh quay đầu, cần gì phải tỏ vẻ không nỡ như vậy.
Liệu anh có biết rằng ngay khi anh ta nói ra câu "Không muốn làm kẻ góa vợ" thì trái tim mà cô vốn nghĩ đã tĩnh lặng từ lâu bỗng dưng lại đau xót, cổ họng xộc lên mùi tanh, cô gắng gượng nuốt xuống.
Sau khi nhìn thấy Lưu Giai Ninh lên xe của Hạng Hạo vội vã rời đi thì Hạ Thiên Tường mới chạy về phòng tiếp dân, muốn nhân viên trả lại giấy đăng kí kết hôn vừa thu lại.
"Thưa anh, theo quy định thì cái này phải tiêu hủy."
"Vậy tôi mua lại, bao nhiêu cũng được..."
Cuối cùng không muốn dây dưa lằng nhằng với người đàn ông đã hồn bay phách lạc này nên nhân viên đã trả lại cuốn sổ màu đỏ cho anh, trong miệng không nhịn được lầm bầm: "Lấy lại giấy đăng kí kết hôn có ích gì? Ở phương diện pháp luật hai người đã ly dị."
Hạ Thiên Tường làm như không nghe thấy, đặt tờ giấy kết hôn ở túi áo, áp vào tim.
Sợi dây chuyền của Lưu Giai Ninh anh cũng đeo lên, sát vào người mình, vĩnh viễn không rời.
Nhân viên làm việc có chút cảm thông với anh, đẹp trai như vậy còn nặng tình nữa, nếu như mình là vợ cũ của anh ta thì có chết cũng phải ở bên cạnh anh ta!
Lúc này, Kiều Mạn cả người trang phục lộng lẫy đi giày cao gót bước vào, cô nhìn Lưu Giai Ninh rời đi, chầm chậm đi tới bên cạnh Hạ Thiên Tường, cười một cách tự nhiên ôm lấy cánh tay anh.
"Thiên Tường, chúng ta đi đăng kí đi."
"Ông xã, anh ăn ít một chút, nếu như cơ bụng của anh bị biến mất thì em sẽ rất buồn đó!" Dù nói vậy, Lưu Giai Ninh vẫn gắp cho anh thêm miếng đùi gà.
"Anh phải nuôi em thành con heo nhỏ mập mạp, để em chiếm hết tim anh, nhét kín tim!" Hạ Thiên Tường gắp đùi gà vào lại bát cô.
Trước mắt dần dần mơ hồ, anh cúi đầu xuống, thân thể không ngừng run rẩy.
Tại sao lại thành ra thế này ?
"Đi thôi." Lưu Giai Ninh với lấy áo choàng dài trên giá treo, cố hết sức vươn tay.
Hạng Hạo vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng giúp cô mặc đồ.
Hạ Thiên Tường đỏ mắt trước cảnh tượng hài hòa ấy, người cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy được.
Bởi vì anh không có tư cách.
Vang lên bên tai là lời Kiều Mạn đắc ý nói: "À đúng rồi, anh không thể nói cho ai biết tôi là người hiến tủy. Sau khi hiến rồi anh cũng không thể ly dị với tôi, cả đời này anh và Lưu Giai Ninh không thể quang minh chính đại bên nhau. Thiên Tường, Lưu Giai Ninh có thể sống hay không tùy thuộc vào anh."
VietWriter
Qua một đêm, tình cảnh đã hoàn toàn đảo lộn.
Anh không có lựa chọn nào khác.
Nhưng anh vẫn cảm thấy may mắn, dù Lưu Giai Ninh chỉ có một tia hy vọng sống thì anh cũng không thể bỏ qua.
Trụ sở Ủy ban ——
Nhân viên làm công tác hòa giải như thường lệ, liên tục xác nhận quan hệ giữa hai người thật sự không thể cứu vãn nữa sao?
Nhìn cô gái này đầy vẻ ốm yếu, người đàn ông thì rõ ràng không muốn ly hôn, ánh mắt gần như dán chặt vào cô gái kia, chẳng lẽ là cô gái bị bệnh nên không muốn liên lụy đến người đàn ông?
Cuốn sổ đăng kí kết hôn màu đỏ bị thu lại, chỉ chốc lát sau, hai cuốn sổ xanh được đưa tới.
Lưu Giai Ninh cầm một quyển trong đó rồi xoay người rời đi, Hạ Thiên Tường yên lặng đi theo phía sau, anh muốn bỏ qua hết mọi thứ mà chạy đến ôm cô thật chặt!
Nhưng anh không thể...
"Anh đừng đến mộ ba mẹ tôi nữa." Lưu Giai Ninh đột nhiên mở miệng.
Bọn họ không muốn nhìn thấy anh, tương lai anh cũng không nên quấy rầy hạnh phúc gia đình của ba người bọn họ.
Hạ Thiên Tường trầm mặc hồi lâu chỉ nói ra ba chữ: "Thật xin lỗi."
Lưu Giai Ninh tháo sợi dây chuyền đã đeo rất lâu: "Cái này anh cũng lấy về đi. Vô nghĩa."
Cũng không biết tại sao, mình lại vẫn cứ đeo nó.
Hôm nay lần đầu tiên gỡ xuống, cổ trống rỗng, tim trống rỗng, cũng là một cách để giải phóng gánh nặng, có thể nhẹ nhàng lên đường.
Hạ Thiên Tường đưa tay ra, cố không run rẩy...
Sợi dây chuyền còn mang hơi ấm của Lưu Giai Ninh, Hạ Thiên Tường nắm chặt trong tay, muốn giữ lại.
Trên sợi dây của Lưu Giai Ninh, có mặt dây hình trái tim, bên trong là ảnh khi còn trẻ của Hạ Thiên Tường và Lưu Giai Ninh, hai khuôn mặt sát cạnh nhau, nụ cười vô tư rạng rỡ, là dáng vẻ của mối tình đầu đẹp nhất.
Khi đó, cũng cho là có thể đi tới cuối cùng, nhưng sao càng lúc càng xa, càng lạnh nhạt?
Nhìn anh như vậy, Lưu Giai Ninh quay đầu, cần gì phải tỏ vẻ không nỡ như vậy.
Liệu anh có biết rằng ngay khi anh ta nói ra câu "Không muốn làm kẻ góa vợ" thì trái tim mà cô vốn nghĩ đã tĩnh lặng từ lâu bỗng dưng lại đau xót, cổ họng xộc lên mùi tanh, cô gắng gượng nuốt xuống.
Sau khi nhìn thấy Lưu Giai Ninh lên xe của Hạng Hạo vội vã rời đi thì Hạ Thiên Tường mới chạy về phòng tiếp dân, muốn nhân viên trả lại giấy đăng kí kết hôn vừa thu lại.
"Thưa anh, theo quy định thì cái này phải tiêu hủy."
"Vậy tôi mua lại, bao nhiêu cũng được..."
Cuối cùng không muốn dây dưa lằng nhằng với người đàn ông đã hồn bay phách lạc này nên nhân viên đã trả lại cuốn sổ màu đỏ cho anh, trong miệng không nhịn được lầm bầm: "Lấy lại giấy đăng kí kết hôn có ích gì? Ở phương diện pháp luật hai người đã ly dị."
Hạ Thiên Tường làm như không nghe thấy, đặt tờ giấy kết hôn ở túi áo, áp vào tim.
Sợi dây chuyền của Lưu Giai Ninh anh cũng đeo lên, sát vào người mình, vĩnh viễn không rời.
Nhân viên làm việc có chút cảm thông với anh, đẹp trai như vậy còn nặng tình nữa, nếu như mình là vợ cũ của anh ta thì có chết cũng phải ở bên cạnh anh ta!
Lúc này, Kiều Mạn cả người trang phục lộng lẫy đi giày cao gót bước vào, cô nhìn Lưu Giai Ninh rời đi, chầm chậm đi tới bên cạnh Hạ Thiên Tường, cười một cách tự nhiên ôm lấy cánh tay anh.
"Thiên Tường, chúng ta đi đăng kí đi."
Bình luận facebook