Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-71
Chương 71: Tiểu Biệt
Bất hòa của Đại Diễn cùng Nam Man sớm đã có đầu mối, tuy triều đình chưa từng phao tin bách tính không hề biết gì, nhưng Chử Thanh Huy thân làm công chúa đương triều ít nhiều có thể phát giác được, chỉ là không ngờ ngày xuất chinh đến nhanh như vậy.
Tháng năm nàng tra ra có thai, tiếp theo chính là thai nghén cũng may đứa bé khôn khéo không hề giày vò nhiều, trừ lúc không thèm ăn, mỗi ngày chỉ muốn ngủ, thân thể không có chỗ nào khó chịu quá nhiều.
Đoạn thời gian này, triều đình điều phái lương thảo quân hưởng, ngoại thành nơi đóng quân càng thao luyện không ngừng một khắc nào. Diêm Mặc cũng đi đại doanh ngoại thành rồi, thường bốn năm ngày mới có thể rút ra một ít thời gian trống, ngựa không ngừng vó hồi phủ thăm nàng, ghế còn chưa ngồi nóng lại vội vàng rời khỏi.
Đợi đến tháng sáu kỳ thai nghén qua rồi, đại quân cũng nên nhổ trại khởi hành.
Trước đêm xuất phát, Diêm Mặc cuối cùng có thể được hồi phủ một chuyến.
Chử Thanh Huy sớm đã thu xếp hành lý của hắn xong rồi, vì không biết chuyến này bao giờ mới có thể trở lại nên đến cả y phục ngày thu cũng mang theo cả, đựng trong ba bốn cái rương xếp chồng trên đất, nàng lần lượt kiểm tra xem sợ để sót cái gì.
Tử Tô lo lắng nàng bị mệt, khuyên nhủ vài câu đỡ nàng dậy ngồi lên ghế nghỉ ngơi.
Mặt trời đã xuống núi, gió đêm thổi qua tiền sảnh vẫn mang theo một chút khô nóng. Bóng hình Diêm Mặc bỗng nhiên từ cửa viện tiến vào, ráng chiều đỏ rực phía sau thiêu đốt nửa bên trời.
Chử Thanh Huy nhìn y phục màu đen của hắn trong cảnh chiều hôm cuồn cuộn, chỉ chưa đầy một cái chớp mắt đã đến trước mắt mình.
Nàng ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn hắn.
Tử Tô không tiếng động vẫy tay ra hiệu, mang theo các cung nữ hầu hạ lui đến ngoài phòng.
Trong phòng sớm đã thắp đèn, không biết là ráng chiều hay là ánh sáng, trong mắt nàng nổi lên một tầng nước mỏng lấp lánh.
Diêm Mặc cúi lưng xuống, bụng ngón tay vuốt ve má nàng lau khô, khẽ thở dài: “Lại gầy rồi.”
Chử Thanh Huy dường như mới phản ứng lại, nắm chặt bàn tay đang che ở trên mặt mình, cong khóe môi lên, ánh nước trong mắt cũng dập dờn, “Còn nói thiếp nữa, bản thân tiên sinh cũng gầy rồi, nếu còn gầy nữa sau này ôm thiếp không nổi thì sao đây?”
Diêm Mặc nghe xong, duỗi tay nhẹ nhàng ôm nàng lên, còn khẽ xóc, “Một con mèo nhỏ.”
“Sắp thành hai con rồi.” Một tay Chử Thanh Huy ôm lấy cổ hắn, một tay khác sờ bụng nhỏ.
Diêm Mặc cũng cúi đầu nhìn, sắc mặt có phần phức tạp rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Hai người đều không nhắc đến ly biệt sắp đến, giống như bình thường cùng dùng bữa tối, tắm rửa xong cùng nằm xuống nghỉ ngơi.
Chử Thanh Huy làm ổ trong lòng Diêm Mặc, câu có câu không kể lại chuyện nhỏ ngày thường.
“Tổ chim ở dưới hành lang yến con đã bay rồi, thiếp còn cho rằng chỉ có ba con, hôm đó bay ra mới biết thì ra có bốn con. Mấy ngày nay không thấy bóng dáng của chúng nữa, có lẽ là bay đến nơi khác xây tổ của mình rồi. Nghe hạ nhân nói, đôi yến già đó lại sinh thêm một tổ trứng, chúng quả là một đôi phụ mẫu cần mẫn.”
“Giống nàng.” Diêm Mặc đáp lại một câu.
“Cái gì chứ……” Chử Thanh Huy ngẩn người chốc lát, khi phản ứng lại mới biết hắn đang cười nhạo chuyện bản thân lúc đầu nói muốn sinh vài đứa con, không khỏi xấu hổ, “Thiếp nhắc một lần đó thôi, tiên sinh định cười thiếp bao lâu chứ?”
“Cười đến khi cười không nổi.” Diêm Mặc vô cùng thành thực.
Chử Thanh Huy hừ hừ, “Tốt nhất tiên sinh đừng để thiếp nắm đúng chỗ yếu, đến lúc đó thiếp và cục cưng cùng cười chàng, đúng không bé cưng?” Nàng cúi đầu nhìn bụng mình nói chuyện.
“Thiếp mỗi ngày đều nhìn cảm thấy không có chút biến hóa nào, tiên sinh đến sờ thử xem, xem bé cưng có phải lớn hơn rồi không?”
Nàng kéo bàn tay to ấm áp của Diêm Mặc, phủ lên bụng nhỏ của mình. Bàn tay che kín bụng nhỏ, độ cong dưới bàn tay hơi nhô lên, vừa vặn dán chặt với lòng bàn tay.
Diêm Mặc dừng lại không động đậy, tay chân có hơi cứng đờ không dễ phát giác, cho đến khi Chử Thanh Huy giục một tiếng, hắn mới khẽ vuốt ve một cái, “Có lớn hơn rồi.”
Chử Thanh Huy vô cùng vui vẻ, “Ban đầu lúc Chỉ Lan mang thai, thiếp có tỉ mỉ quan sát rồi, trước mắt mấy tháng đầu bụng không lộ rõ lắm, ba tháng lộ thai, năm tháng mới thật sự nhô lên, sau tháng đó sẽ lớn lên rất nhanh. Con ở trong bụng thiếp sẽ vung tay đạp chân, sẽ vươn vai, sẽ lật người, nói không chừng còn có thể thổi bong bóng nữa.”
Diêm Mặc không hề lên tiếng, chỉ yên tĩnh nghe nàng mong mỏi cùng tưởng tượng về đứa bé.
“Thái y nói tính ngày tháng, cục cưng ra đời ước chừng là tháng giêng năm sau, vẫn còn nửa mùa hạ, cả một mùa thu, cả một mùa đông…… thiếp ở đây, cục cưng cũng ở đây đợi chàng trở lại.” Nàng càng nói giọng nói càng nhẹ, ánh mắt dần dần xa xăm, dường như còn chưa xa cách thì đã nghĩ đến thời khắc trùng phùng.
Diêm Mặc ôm chặt nàng, thấp giọng nói một câu “Được”.
Chử Thanh Huy hít hít mũi, lại nhếch môi cười nói: “Ngày mai thiếp sẽ không đi tiễn tiên sinh đâu, nhiều người xem như vậy thiếp sợ nhịn không được mà khóc nhè, vậy thì sẽ mất mặt lắm.”
“Không khóc.” Diêm Mặc hôn mí mắt của nàng.
Chử Thanh Huy chớp chớp mắt, lông mi có phần ẩm ướt, “Không khóc, là buồn ngủ thôi.”
Kéo chăn mỏng đắp xong, Diêm Mặc ôm nàng sát vào lòng mình, “Buồn ngủ thì ngủ đi, sau này phải dùng bữa đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ, đến lúc béo lên ta sẽ trở lại.”
“Ngoéo tay.” Chử Thanh Huy lập tức duỗi ngón tay ra.
Diêm Mặc cũng duỗi ngón tay, móc ngón tay nhỏ nhắn của nàng lắc hai cái.
“Được rồi, đây là tiên sinh đồng ý với thiếp rồi, khi nào thiếp béo lên chàng sẽ trở lại, nếu chàng không giữ lời thiếp cùng cục cưng sẽ mặc kệ chàng.”
“Phải, đồng ý với nàng rồi.”
Chử Thanh Huy liếc nhìn hắn hài lòng, khép mắt cọ ở trong lòng hắn, lát sau thì không có động tĩnh, cũng không biết đã ngủ hay chưa.
Diêm Mặc luôn nhìn nàng, suốt đêm không ngủ cho đến khi nến đỏ cháy hết, nơi xa truyền đến một hai tiếng gà gáy lúc ẩn lúc hiện, mới liếc mắt nhìn lần cuối cùng rồi nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy.
Biết nam chủ nhân hôm nay xuất chinh, người hầu hạ trong phủ lúc trời còn chưa sáng đã dậy, trong phủ vang lên một loạt tiếng bước chân, tiếng động vận chuyển hành lý, không lâu sau đã hoàn toàn an tĩnh lại.
Cung nữ trực đêm nâng giá cắm nến, cẩn thận dè dặt vào nội thất thoáng nhìn, thấy công chúa không hề tỉnh dậy, thì yên tâm lui xuống.
Trong màn, Chử Thanh Huy mở mắt ra.
Đại quân xuất phát, trong kinh thành sôi nổi bàn luận vài ngày, sau đó lại chìm đắm trong cảnh ca múa thái bình.
Phủ công chúa càng trở nên vắng vẻ, mấy ngày trước còn ghét bỏ tổ yến ồn ào, nay cũng chỉ còn lại đôi yến già luân phiên ấp đàn con mới.
Nay thai vị đã ổn định, Chử Thanh Huy lại không có hứng thú ra khỏi cửa, ngày thường trừ lúc thỉnh thoảng vào cung hoặc thỉnh an hoặc ở vài ngày, còn lại đều ở trong phủ của mình.
Lâm Chỉ Lan trái với trạng thái bình thường, bắt đầu mang theo con ra vào phủ công chúa nhiều lần.
Con của nàng được hơn sáu tháng, chính là lúc trắng nõn đáng yêu nhất, bất luận ai đến trêu đùa đều khanh khách cười không dừng, hễ đã thấy rồi bé con đều làm cho người khác yêu thương, ngoại tổ phụ của bé, nay là Lễ bộ Thượng thư chính vì vậy mà đặt nhũ dành cho bé là “Chước Chước”.
Chử Thanh Huy vốn yêu thương bé con, nay vừa gặp càng không nỡ buông tay, chỉ là người bên cạnh lo lắng thân thể của nàng, không dám cho nàng ôm, chỉ chảy nước miếng nhìn bé con mà thèm muốn.
Nàng hiểu Lâm Chỉ Lan sợ nàng một mình cô quạnh cho nên thường xuyên mang theo con đến cửa, ngoài mặt là quấy rầy thực tế thì là bầu bạn. Nàng cảm động phần dụng tâm này, nhưng cũng sợ vì vậy mà khiến Lâm Chỉ Lan ở trong Trương phủ bị làm khó, bèn nói: “Tiết trời oi bức, sau này muội đừng chạy đến chỗ ta nữa, bản thân da thô thịt dày không sợ nắng chiếu, nhưng đừng để tiểu Chước Chước của ta bị chiếu đến đen đi.”
Lâm Chỉ Lan cầm một quả Thanh Mai, nghe xong tủi thân nói: “Biểu tỷ thật là bất công, nay ở trong mắt đã không còn có chỗ cho muội nữa rồi.”
“Muội hiểu được thì tốt,” Chử Thanh Huy một mặt ghét bỏ, “Hiểu được thì nên tự mình biết lấy, ngày nào cũng chạy đến chỗ ta, trà quả của ta đều bị ăn sạch cả rồi, chứa đầy một bụng ra về, muội thật là biết tính toán đó.”
“Chao ôi, thế thì phải làm sao đây? Mưu đồ ăn quỵt này của muội đã bị biểu tỷ nhìn thấu rồi.” Lâm Chỉ Lan che miệng cười.
“Trông vào chút tiền đồ đó của muội.” Chử Thanh Huy quở mắng nàng.
Hai người muội đến ta lại, còn có một đứa bé ở bên cạnh cùng trêu đùa, ngày tháng rốt cuộc bớt buồn tẻ đi rất nhiều.
Phía Nam không ngừng có chiến báo truyền đến, sau một tháng kể từ khi đại quân xuất phát nay đã đến được biên quan.
Lãnh thổ Nam Man xưa nay nhiều núi nhiều sông nhiều đồi, có rất nhiều đầm lầy phân bố rải rác chướng khí dày đặc, thỉnh thoảng có ruộng đất nối liền, cũng vô cùng cằn cỗi. Chủ ý của triều đình khi xuất binh, không phải muốn vây thành nơi man hoang này, mà chỉ muốn một lần đánh cho Man tộc sợ để đổi lấy mười năm an ninh.
Nhưng những Man Di này lại không đánh chính diện với đại quân, mà là dựa vào địa thế ẩn náu lén lút, làm vài trận đánh nhỏ. Giống như con rận bám trên người, không thể làm chết người nhưng thật sự khiến người ta phiền chán, muốn bắt lại không thể bắt sạch trong một lần, đành phải tìm cách khống chế tính chuyện lâu dài, tình hình chiến đấu nhất thời lâm vào thế giằng co.
Chớp mắt tiết trời chuyển lạnh gió thu thổi vài chiếc lá đỏ rơi xuống, trên mái nhà thỉnh thoảng có đàn chim nhạn bay qua, buổi sáng ngày nào đó tỉnh dậy tổ yến trong phủ cũng không thấy tông tích, có lẽ đã bay đến nước Nam ấm áp hơn rồi, không biết năm sau còn có thể đợi được bọn chúng không.
Ngày hôm đó tiết trời khá tốt, Chử Thanh Huy ngửi thấy mùi hoa quế không biết từ đâu bay đến, trong lòng nảy bỗng thấy thèm bảo phòng bếp dùng hoa quế vừa hái cùng với hạt sen mùa hạ năm nay mới thu hoạch được, làm bánh hoa quế hạt sen, mới bưng lên còn chưa động tay thì Lâm Chỉ Lan và Tần Hàm Quân đã nắm tay nhau đến phủ rồi.
“Hai người các muội chẳng lẽ đã hẹn với nhau rồi, biết chỗ ta có đồ ăn ngon?” Chử Thanh Huy mời hai người ngồi xuống, cung nữ dâng trà cùng điểm tâm lên.
Lâm Chỉ Lan khẽ ngửi, vui vẻ nói: “Cùng là bánh hoa quế, phủ biểu tỷ làm ra đến hương vị cũng đậm đà hơn chỗ khác, xem ra hôm nay lại có khẩu phúc rồi.”
“Chước Chước cũng không tham ăn như muội.” Chử Thanh Huy giả vờ tức giận, lại nhìn sang Tần Hàm Quân, “Một thời gian không gặp, Hàm Quân càng xinh đẹp hơn.”
Từ năm ngoái thánh chỉ phong Thái tử phi ban xuống, Tần Hàm Quân luôn đóng cửa không gặp khách, với Lâm Chỉ Lan và Chử Thanh Huy cũng là dùng thư tín qua lại nhiều, số lần gặp mặt có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.
Nay mỗi ngày nàng đều phải tiếp nhận chỉ dạy của cô cô dẫn dạy. Tướng mạo nàng giống Tần phu nhân, ngũ quan vốn đã tinh xảo chỉ là hứng gió Tây Bắc nhiều, da thịt không trắng nõn nhẵn bóng, dáng vẻ cũng không quy phạm như các quý nữ trong kinh. Nay đóng cửa học được tám chín tháng, da thịt không chỉ ủ trắng hơn, tư thế đứng ngồi đi lại cũng có phong thái riêng. Người thì vẫn là người trước kia, nhưng nhìn lại so với trước kia lại không quá tương đồng.
“Muội đã nói mà, vừa rồi muội cũng nói như thế, cô ấy còn không tin, nói muội cười nhạo cô ấy, muội nào dám chứ.” Lâm Chỉ Lan phụ họa.
Chử Thanh Huy cười híp mắt, “Hiện tại còn có thể gọi Hàm Quân Hàm Quân, sau khi Khâm Thiên Giám chọn được ngày tốt rồi, muội cùng Thái tử ca ca thành thân xong, chúng ta phải gọi muội một tiếng tẩu tẩu rồi, sau này mong tẩu tẩu chỉ giáo nhiều hơn mới phải.”
Lâm Chỉ Lan vừa nghe, còn đứng dậy làm một tư thế chào vạn phúc, cười mỉm nói: “Mong Thái tử phi tẩu tẩu chỉ giáo nhiều hơn.”
“Hai người…….” Tần Hàm Quân bị hai người trêu chọc đến mức đỏ cả mặt, nói không được lời nào, xoắn khăn tay trong tay, tức giận liếc nhìn Lâm Chỉ Lan, khẽ giọng nói: “Ta thấy công chúa nói rất đúng, từ khi cô thành thân rồi toàn học những thói xấu, mồm mép láu lỉnh, nào còn có một phần nội liễm dè dặt như trước kia?”
“Cho nên mới phải mong tẩu tẩu chỉ giáo mà.” Lâm Chỉ Lan không vì vậy mà xấu hổ, ngược lại cười càng vui vẻ.
Chử Thanh Huy bật cười lắc đầu, “Ta phải cho người nói lại với Trương lão phu nhân mới được, chớ để Chước Chước bị phu thê hai người dạy hư mất.”
Ba người vui đùa một trận, sau đó nói rõ mục đích đến của hôm nay.
Thì ra là năm đó lúc Tần phu nhân còn ở trong kinh, mỗi năm đều sẽ đi Già Lam Tự ngoại thành dâng hương cầu phúc, năm ngoái hồi kinh bởi vì thân thể bà bất tiện nên để Tần Hàm Quân đi thay, qua vài ngày nữa lại đến ngày Lễ tạ thần, Tần Hàm Quân thầm biết Chử Thanh Huy nhất định nhớ mong người đang hành quân bên ngoài, nên đến phủ hỏi nàng xem có muốn đi cùng không.
Nàng nhìn bụng của Chử Thanh Huy, “Hoặc là công chúa có tâm nguyện gì, giao cho muội đến trước Phật nói hộ, không cần đích thân đi lại. Công chúa là hai người một thân thể, Bồ Tát nhất định có thể sẽ cảm thông.”
Chử Thanh Huy khẽ vuốt bụng nhỏ, đứa bé trong bụng nàng đã được hơn năm tháng, bụng ngày một tròn hơn, lúc đi đường không còn thuận tiện như trước kia, nhưng đề nghị của Tần Hàm Quân vẫn khiến nàng động lòng.
Năm ngoái Diêm Mặc xuống Giang Nam cứu tế, hai người thư từ không dứt. Nay hắn xuất chinh đánh giặc, Chử Thanh Huy lại không thể viết thư cho hắn, chỉ có thể từ trong chiến báo gửi về kinh thành để biết tiền tuyến, mà hắn là tốt là xấu, có bị thương hay không cũng không biết.
Tránh để mọi người lo lắng cho nàng, nay nàng ở trước mặt mọi người đều không nhắc đến Diêm Mặc, nhưng càng như vậy trong lòng càng lo lắng, không bằng đi đến trước mặt Bồ Tát cầu nguyện ít nhiều cũng có thể đổi lấy một chút an tâm.
Thấy hai người đều muốn đi, Lâm Chỉ Lan nói: “Tính thêm cả ta, ta đi để thắp một ngọn đèn chong.”
Ba người cứ thế mà quyết định, không lâu sau, thấy trên mặt Chử Thanh Huy có vài phần mệt mỏi, Lâm Chỉ Lan và Tần Hàm Quân đứng dậy cáo từ.
Hai người không để Chử Thanh Huy tiễn, quen đường quen lối ra khỏi nội viện, men theo hành lang sao thủ đi ra ngoài, rẽ qua một chỗ ngoặt thì thấy đối diện bống nhiên xuất hiện vài người.
Lâm Chỉ Lan còn chưa thấy rõ người đến, đã nghe thấy một tiếng goi biểu tỷ đầy vui vẻ theo đó là một bóng hình tròn mũm mĩm chạy về phía hai người.
“Tiểu Tuân?” Nàng có phần kinh ngạc, đến khi nhìn thấy người sau lưng Nhị Hoàng tử, càng kinh ngạc hơn, “Thái tử biểu ca?”
Đối với Thái tử, Lâm Chỉ Lan không dám tùy tiện đối mặt giống với Chử Thanh Huy cùng Chử Tuân, nàng vội vàng hành lễ.
Động tác Tần Hàm Quân còn nhanh hơn so với nàng, sớm đã cúi đầu hành lễ rồi.
Không đợi Thái tử nói, Chử Tuân đã nhảy nhót đến trước mặt, “Không cần đa lễ, không cần đa lễ, biểu tỷ mau đứng dậy, các tỷ cũng đến thăm a tỷ sao?”
Lâm Chỉ Lan nhịn không được mà sờ đầu hắn vui vẻ nói, “Đúng vậy, đầu bếp trong phủ a tỷ đệ mới làm bánh hoa quế hạt sen, mùi vị không tệ đâu.”
Chử Tuân vừa nghe hai mắt càng sáng rỡ, những món vặt này hoàng hậu không cho nhóc ăn nhiều, nhưng ở trước mặt Chử Thanh Huy làm nũng một hồi nàng đều có thể nới lỏng một chút.
Lúc nói chuyện, Thái tử đã đến trước mặt rồi.
“Đây là định đi rồi?” Hắn hỏi.
Lâm Chỉ Lan gật đầu, cười nói: “Biểu ca đến muộn rồi, muội và Hàm Quân mới quấy rầy biểu tỷ xong.”
Nàng liếc nhìn Tần Hàm Quân đang cúi đầu, trong đầu bỗng nhiên lóe lên, làm ra dáng vẻ phiền não, “Hỏng rồi, vừa rồi đi quá vội đánh rơi hà bao mất rồi, Tiểu Tuân cùng biểu tỷ trở lại tìm nhé, Hàm Quân, cô ở đây đợi ta một chút.”
Nói xong, không đợi Tần Hàm Quân phản ứng đã kéo tay Chử Tuân đi mất.
“Chỉ Lan……” Tần Hàm Quân gấp đến mức vô thức bước lên trước một bước, muốn đuổi theo nàng xong lại cứng nhắc đứng tại chỗ.
Người hầu hạ bên cạnh không tiếng động lui xuống, thị nữ Thược Dược của Tần Hàm Quân ngơ ngác đứng chọc ở đó cũng bị thị nữ của Lâm Chỉ Lan dắt tay kéo đi.
Chưa đầy một cái chớp mắt, trên hành lang gấp khúc rộng bằng một cánh tay chỉ còn lại hai người.
Nhất thời im lặng, Tần Hàm Quân nhìn xuống chân chăm chú, ngón tay cầm khăn tay xoắn đến trắng bệch, vừa lúc gió thu cuốn một chiếc lá ngân hạnh từ ngoài vào rơi ngay bên chân nàng, nàng nhìn chăm chú chiếc lá màu vàng giống như chiếc quạt nhỏ không buông.
Thái tử ho một tiếng.
Tần Hàm Quân nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái rồi nhanh cúi đầu xuống, tiếp tục nhìn chiếc lá đó.
Chiều cao hai người khác nhau, động tác cúi đầu của nàng khiến Thái tử nhìn thấy toàn bộ châu thoa trên búi tóc nàng, cứ vậy mà làm cớ mở đầu, “Không thích trâm bạch ngọc?”
Câu nói không đầu không đuôi khiến Tần Hàm Quân ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại, hôm nay trên đầu nàng chỉ có hai trang sức, một chiếc trâm thúy ngọc và một cây trâm bạc khảm trân châu, trâm bạch ngọc Thái tử nói chắc là lúc làm lễ cập kê hắn đã tặng, lúc này đã dâng cúng trên am thờ Phật.
Tần Hàm Quân nói đúng sự thật.
Thái tử im lặng trong nháy mắt, mới nói: “…… Không cần cung kính như vậy.”
“Ma ma nói lễ không thể bỏ.”
Gió thu không lời thổi qua bên người hai người, Tần Hàm Quân cẩn thận nhìn hắn, không biết vì sao hắn còn không đi thăm Chử Thanh Huy, khẽ suy nghĩ bèn nói: “Hôm nay sắc mặt công chúa không tệ, nếu biết điện hạ đến nhất định càng thêm vui vẻ.”
Toàn thân Thái tử dường như khoang khoái hơn một ít, “Ta ở trong cung ra vào không tiện, nàng nếu có thời gian thay ta đến nhìn muội ấy nhiều hơn.”
Tần Hàm Quân gật đầu, trong lòng lại có chút nghi hoặc, nàng đến nhìn thì được rồi, tại sao nói là thay hắn nhìn chứ?
Hai người câu có câu không, đợi được một lúc mới thấy Lâm Chỉ Lan trở lại, Tần Hàm Quân cuối cùng như nguyện cáo từ.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bất hòa của Đại Diễn cùng Nam Man sớm đã có đầu mối, tuy triều đình chưa từng phao tin bách tính không hề biết gì, nhưng Chử Thanh Huy thân làm công chúa đương triều ít nhiều có thể phát giác được, chỉ là không ngờ ngày xuất chinh đến nhanh như vậy.
Tháng năm nàng tra ra có thai, tiếp theo chính là thai nghén cũng may đứa bé khôn khéo không hề giày vò nhiều, trừ lúc không thèm ăn, mỗi ngày chỉ muốn ngủ, thân thể không có chỗ nào khó chịu quá nhiều.
Đoạn thời gian này, triều đình điều phái lương thảo quân hưởng, ngoại thành nơi đóng quân càng thao luyện không ngừng một khắc nào. Diêm Mặc cũng đi đại doanh ngoại thành rồi, thường bốn năm ngày mới có thể rút ra một ít thời gian trống, ngựa không ngừng vó hồi phủ thăm nàng, ghế còn chưa ngồi nóng lại vội vàng rời khỏi.
Đợi đến tháng sáu kỳ thai nghén qua rồi, đại quân cũng nên nhổ trại khởi hành.
Trước đêm xuất phát, Diêm Mặc cuối cùng có thể được hồi phủ một chuyến.
Chử Thanh Huy sớm đã thu xếp hành lý của hắn xong rồi, vì không biết chuyến này bao giờ mới có thể trở lại nên đến cả y phục ngày thu cũng mang theo cả, đựng trong ba bốn cái rương xếp chồng trên đất, nàng lần lượt kiểm tra xem sợ để sót cái gì.
Tử Tô lo lắng nàng bị mệt, khuyên nhủ vài câu đỡ nàng dậy ngồi lên ghế nghỉ ngơi.
Mặt trời đã xuống núi, gió đêm thổi qua tiền sảnh vẫn mang theo một chút khô nóng. Bóng hình Diêm Mặc bỗng nhiên từ cửa viện tiến vào, ráng chiều đỏ rực phía sau thiêu đốt nửa bên trời.
Chử Thanh Huy nhìn y phục màu đen của hắn trong cảnh chiều hôm cuồn cuộn, chỉ chưa đầy một cái chớp mắt đã đến trước mắt mình.
Nàng ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn hắn.
Tử Tô không tiếng động vẫy tay ra hiệu, mang theo các cung nữ hầu hạ lui đến ngoài phòng.
Trong phòng sớm đã thắp đèn, không biết là ráng chiều hay là ánh sáng, trong mắt nàng nổi lên một tầng nước mỏng lấp lánh.
Diêm Mặc cúi lưng xuống, bụng ngón tay vuốt ve má nàng lau khô, khẽ thở dài: “Lại gầy rồi.”
Chử Thanh Huy dường như mới phản ứng lại, nắm chặt bàn tay đang che ở trên mặt mình, cong khóe môi lên, ánh nước trong mắt cũng dập dờn, “Còn nói thiếp nữa, bản thân tiên sinh cũng gầy rồi, nếu còn gầy nữa sau này ôm thiếp không nổi thì sao đây?”
Diêm Mặc nghe xong, duỗi tay nhẹ nhàng ôm nàng lên, còn khẽ xóc, “Một con mèo nhỏ.”
“Sắp thành hai con rồi.” Một tay Chử Thanh Huy ôm lấy cổ hắn, một tay khác sờ bụng nhỏ.
Diêm Mặc cũng cúi đầu nhìn, sắc mặt có phần phức tạp rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Hai người đều không nhắc đến ly biệt sắp đến, giống như bình thường cùng dùng bữa tối, tắm rửa xong cùng nằm xuống nghỉ ngơi.
Chử Thanh Huy làm ổ trong lòng Diêm Mặc, câu có câu không kể lại chuyện nhỏ ngày thường.
“Tổ chim ở dưới hành lang yến con đã bay rồi, thiếp còn cho rằng chỉ có ba con, hôm đó bay ra mới biết thì ra có bốn con. Mấy ngày nay không thấy bóng dáng của chúng nữa, có lẽ là bay đến nơi khác xây tổ của mình rồi. Nghe hạ nhân nói, đôi yến già đó lại sinh thêm một tổ trứng, chúng quả là một đôi phụ mẫu cần mẫn.”
“Giống nàng.” Diêm Mặc đáp lại một câu.
“Cái gì chứ……” Chử Thanh Huy ngẩn người chốc lát, khi phản ứng lại mới biết hắn đang cười nhạo chuyện bản thân lúc đầu nói muốn sinh vài đứa con, không khỏi xấu hổ, “Thiếp nhắc một lần đó thôi, tiên sinh định cười thiếp bao lâu chứ?”
“Cười đến khi cười không nổi.” Diêm Mặc vô cùng thành thực.
Chử Thanh Huy hừ hừ, “Tốt nhất tiên sinh đừng để thiếp nắm đúng chỗ yếu, đến lúc đó thiếp và cục cưng cùng cười chàng, đúng không bé cưng?” Nàng cúi đầu nhìn bụng mình nói chuyện.
“Thiếp mỗi ngày đều nhìn cảm thấy không có chút biến hóa nào, tiên sinh đến sờ thử xem, xem bé cưng có phải lớn hơn rồi không?”
Nàng kéo bàn tay to ấm áp của Diêm Mặc, phủ lên bụng nhỏ của mình. Bàn tay che kín bụng nhỏ, độ cong dưới bàn tay hơi nhô lên, vừa vặn dán chặt với lòng bàn tay.
Diêm Mặc dừng lại không động đậy, tay chân có hơi cứng đờ không dễ phát giác, cho đến khi Chử Thanh Huy giục một tiếng, hắn mới khẽ vuốt ve một cái, “Có lớn hơn rồi.”
Chử Thanh Huy vô cùng vui vẻ, “Ban đầu lúc Chỉ Lan mang thai, thiếp có tỉ mỉ quan sát rồi, trước mắt mấy tháng đầu bụng không lộ rõ lắm, ba tháng lộ thai, năm tháng mới thật sự nhô lên, sau tháng đó sẽ lớn lên rất nhanh. Con ở trong bụng thiếp sẽ vung tay đạp chân, sẽ vươn vai, sẽ lật người, nói không chừng còn có thể thổi bong bóng nữa.”
Diêm Mặc không hề lên tiếng, chỉ yên tĩnh nghe nàng mong mỏi cùng tưởng tượng về đứa bé.
“Thái y nói tính ngày tháng, cục cưng ra đời ước chừng là tháng giêng năm sau, vẫn còn nửa mùa hạ, cả một mùa thu, cả một mùa đông…… thiếp ở đây, cục cưng cũng ở đây đợi chàng trở lại.” Nàng càng nói giọng nói càng nhẹ, ánh mắt dần dần xa xăm, dường như còn chưa xa cách thì đã nghĩ đến thời khắc trùng phùng.
Diêm Mặc ôm chặt nàng, thấp giọng nói một câu “Được”.
Chử Thanh Huy hít hít mũi, lại nhếch môi cười nói: “Ngày mai thiếp sẽ không đi tiễn tiên sinh đâu, nhiều người xem như vậy thiếp sợ nhịn không được mà khóc nhè, vậy thì sẽ mất mặt lắm.”
“Không khóc.” Diêm Mặc hôn mí mắt của nàng.
Chử Thanh Huy chớp chớp mắt, lông mi có phần ẩm ướt, “Không khóc, là buồn ngủ thôi.”
Kéo chăn mỏng đắp xong, Diêm Mặc ôm nàng sát vào lòng mình, “Buồn ngủ thì ngủ đi, sau này phải dùng bữa đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ, đến lúc béo lên ta sẽ trở lại.”
“Ngoéo tay.” Chử Thanh Huy lập tức duỗi ngón tay ra.
Diêm Mặc cũng duỗi ngón tay, móc ngón tay nhỏ nhắn của nàng lắc hai cái.
“Được rồi, đây là tiên sinh đồng ý với thiếp rồi, khi nào thiếp béo lên chàng sẽ trở lại, nếu chàng không giữ lời thiếp cùng cục cưng sẽ mặc kệ chàng.”
“Phải, đồng ý với nàng rồi.”
Chử Thanh Huy liếc nhìn hắn hài lòng, khép mắt cọ ở trong lòng hắn, lát sau thì không có động tĩnh, cũng không biết đã ngủ hay chưa.
Diêm Mặc luôn nhìn nàng, suốt đêm không ngủ cho đến khi nến đỏ cháy hết, nơi xa truyền đến một hai tiếng gà gáy lúc ẩn lúc hiện, mới liếc mắt nhìn lần cuối cùng rồi nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy.
Biết nam chủ nhân hôm nay xuất chinh, người hầu hạ trong phủ lúc trời còn chưa sáng đã dậy, trong phủ vang lên một loạt tiếng bước chân, tiếng động vận chuyển hành lý, không lâu sau đã hoàn toàn an tĩnh lại.
Cung nữ trực đêm nâng giá cắm nến, cẩn thận dè dặt vào nội thất thoáng nhìn, thấy công chúa không hề tỉnh dậy, thì yên tâm lui xuống.
Trong màn, Chử Thanh Huy mở mắt ra.
Đại quân xuất phát, trong kinh thành sôi nổi bàn luận vài ngày, sau đó lại chìm đắm trong cảnh ca múa thái bình.
Phủ công chúa càng trở nên vắng vẻ, mấy ngày trước còn ghét bỏ tổ yến ồn ào, nay cũng chỉ còn lại đôi yến già luân phiên ấp đàn con mới.
Nay thai vị đã ổn định, Chử Thanh Huy lại không có hứng thú ra khỏi cửa, ngày thường trừ lúc thỉnh thoảng vào cung hoặc thỉnh an hoặc ở vài ngày, còn lại đều ở trong phủ của mình.
Lâm Chỉ Lan trái với trạng thái bình thường, bắt đầu mang theo con ra vào phủ công chúa nhiều lần.
Con của nàng được hơn sáu tháng, chính là lúc trắng nõn đáng yêu nhất, bất luận ai đến trêu đùa đều khanh khách cười không dừng, hễ đã thấy rồi bé con đều làm cho người khác yêu thương, ngoại tổ phụ của bé, nay là Lễ bộ Thượng thư chính vì vậy mà đặt nhũ dành cho bé là “Chước Chước”.
Chử Thanh Huy vốn yêu thương bé con, nay vừa gặp càng không nỡ buông tay, chỉ là người bên cạnh lo lắng thân thể của nàng, không dám cho nàng ôm, chỉ chảy nước miếng nhìn bé con mà thèm muốn.
Nàng hiểu Lâm Chỉ Lan sợ nàng một mình cô quạnh cho nên thường xuyên mang theo con đến cửa, ngoài mặt là quấy rầy thực tế thì là bầu bạn. Nàng cảm động phần dụng tâm này, nhưng cũng sợ vì vậy mà khiến Lâm Chỉ Lan ở trong Trương phủ bị làm khó, bèn nói: “Tiết trời oi bức, sau này muội đừng chạy đến chỗ ta nữa, bản thân da thô thịt dày không sợ nắng chiếu, nhưng đừng để tiểu Chước Chước của ta bị chiếu đến đen đi.”
Lâm Chỉ Lan cầm một quả Thanh Mai, nghe xong tủi thân nói: “Biểu tỷ thật là bất công, nay ở trong mắt đã không còn có chỗ cho muội nữa rồi.”
“Muội hiểu được thì tốt,” Chử Thanh Huy một mặt ghét bỏ, “Hiểu được thì nên tự mình biết lấy, ngày nào cũng chạy đến chỗ ta, trà quả của ta đều bị ăn sạch cả rồi, chứa đầy một bụng ra về, muội thật là biết tính toán đó.”
“Chao ôi, thế thì phải làm sao đây? Mưu đồ ăn quỵt này của muội đã bị biểu tỷ nhìn thấu rồi.” Lâm Chỉ Lan che miệng cười.
“Trông vào chút tiền đồ đó của muội.” Chử Thanh Huy quở mắng nàng.
Hai người muội đến ta lại, còn có một đứa bé ở bên cạnh cùng trêu đùa, ngày tháng rốt cuộc bớt buồn tẻ đi rất nhiều.
Phía Nam không ngừng có chiến báo truyền đến, sau một tháng kể từ khi đại quân xuất phát nay đã đến được biên quan.
Lãnh thổ Nam Man xưa nay nhiều núi nhiều sông nhiều đồi, có rất nhiều đầm lầy phân bố rải rác chướng khí dày đặc, thỉnh thoảng có ruộng đất nối liền, cũng vô cùng cằn cỗi. Chủ ý của triều đình khi xuất binh, không phải muốn vây thành nơi man hoang này, mà chỉ muốn một lần đánh cho Man tộc sợ để đổi lấy mười năm an ninh.
Nhưng những Man Di này lại không đánh chính diện với đại quân, mà là dựa vào địa thế ẩn náu lén lút, làm vài trận đánh nhỏ. Giống như con rận bám trên người, không thể làm chết người nhưng thật sự khiến người ta phiền chán, muốn bắt lại không thể bắt sạch trong một lần, đành phải tìm cách khống chế tính chuyện lâu dài, tình hình chiến đấu nhất thời lâm vào thế giằng co.
Chớp mắt tiết trời chuyển lạnh gió thu thổi vài chiếc lá đỏ rơi xuống, trên mái nhà thỉnh thoảng có đàn chim nhạn bay qua, buổi sáng ngày nào đó tỉnh dậy tổ yến trong phủ cũng không thấy tông tích, có lẽ đã bay đến nước Nam ấm áp hơn rồi, không biết năm sau còn có thể đợi được bọn chúng không.
Ngày hôm đó tiết trời khá tốt, Chử Thanh Huy ngửi thấy mùi hoa quế không biết từ đâu bay đến, trong lòng nảy bỗng thấy thèm bảo phòng bếp dùng hoa quế vừa hái cùng với hạt sen mùa hạ năm nay mới thu hoạch được, làm bánh hoa quế hạt sen, mới bưng lên còn chưa động tay thì Lâm Chỉ Lan và Tần Hàm Quân đã nắm tay nhau đến phủ rồi.
“Hai người các muội chẳng lẽ đã hẹn với nhau rồi, biết chỗ ta có đồ ăn ngon?” Chử Thanh Huy mời hai người ngồi xuống, cung nữ dâng trà cùng điểm tâm lên.
Lâm Chỉ Lan khẽ ngửi, vui vẻ nói: “Cùng là bánh hoa quế, phủ biểu tỷ làm ra đến hương vị cũng đậm đà hơn chỗ khác, xem ra hôm nay lại có khẩu phúc rồi.”
“Chước Chước cũng không tham ăn như muội.” Chử Thanh Huy giả vờ tức giận, lại nhìn sang Tần Hàm Quân, “Một thời gian không gặp, Hàm Quân càng xinh đẹp hơn.”
Từ năm ngoái thánh chỉ phong Thái tử phi ban xuống, Tần Hàm Quân luôn đóng cửa không gặp khách, với Lâm Chỉ Lan và Chử Thanh Huy cũng là dùng thư tín qua lại nhiều, số lần gặp mặt có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.
Nay mỗi ngày nàng đều phải tiếp nhận chỉ dạy của cô cô dẫn dạy. Tướng mạo nàng giống Tần phu nhân, ngũ quan vốn đã tinh xảo chỉ là hứng gió Tây Bắc nhiều, da thịt không trắng nõn nhẵn bóng, dáng vẻ cũng không quy phạm như các quý nữ trong kinh. Nay đóng cửa học được tám chín tháng, da thịt không chỉ ủ trắng hơn, tư thế đứng ngồi đi lại cũng có phong thái riêng. Người thì vẫn là người trước kia, nhưng nhìn lại so với trước kia lại không quá tương đồng.
“Muội đã nói mà, vừa rồi muội cũng nói như thế, cô ấy còn không tin, nói muội cười nhạo cô ấy, muội nào dám chứ.” Lâm Chỉ Lan phụ họa.
Chử Thanh Huy cười híp mắt, “Hiện tại còn có thể gọi Hàm Quân Hàm Quân, sau khi Khâm Thiên Giám chọn được ngày tốt rồi, muội cùng Thái tử ca ca thành thân xong, chúng ta phải gọi muội một tiếng tẩu tẩu rồi, sau này mong tẩu tẩu chỉ giáo nhiều hơn mới phải.”
Lâm Chỉ Lan vừa nghe, còn đứng dậy làm một tư thế chào vạn phúc, cười mỉm nói: “Mong Thái tử phi tẩu tẩu chỉ giáo nhiều hơn.”
“Hai người…….” Tần Hàm Quân bị hai người trêu chọc đến mức đỏ cả mặt, nói không được lời nào, xoắn khăn tay trong tay, tức giận liếc nhìn Lâm Chỉ Lan, khẽ giọng nói: “Ta thấy công chúa nói rất đúng, từ khi cô thành thân rồi toàn học những thói xấu, mồm mép láu lỉnh, nào còn có một phần nội liễm dè dặt như trước kia?”
“Cho nên mới phải mong tẩu tẩu chỉ giáo mà.” Lâm Chỉ Lan không vì vậy mà xấu hổ, ngược lại cười càng vui vẻ.
Chử Thanh Huy bật cười lắc đầu, “Ta phải cho người nói lại với Trương lão phu nhân mới được, chớ để Chước Chước bị phu thê hai người dạy hư mất.”
Ba người vui đùa một trận, sau đó nói rõ mục đích đến của hôm nay.
Thì ra là năm đó lúc Tần phu nhân còn ở trong kinh, mỗi năm đều sẽ đi Già Lam Tự ngoại thành dâng hương cầu phúc, năm ngoái hồi kinh bởi vì thân thể bà bất tiện nên để Tần Hàm Quân đi thay, qua vài ngày nữa lại đến ngày Lễ tạ thần, Tần Hàm Quân thầm biết Chử Thanh Huy nhất định nhớ mong người đang hành quân bên ngoài, nên đến phủ hỏi nàng xem có muốn đi cùng không.
Nàng nhìn bụng của Chử Thanh Huy, “Hoặc là công chúa có tâm nguyện gì, giao cho muội đến trước Phật nói hộ, không cần đích thân đi lại. Công chúa là hai người một thân thể, Bồ Tát nhất định có thể sẽ cảm thông.”
Chử Thanh Huy khẽ vuốt bụng nhỏ, đứa bé trong bụng nàng đã được hơn năm tháng, bụng ngày một tròn hơn, lúc đi đường không còn thuận tiện như trước kia, nhưng đề nghị của Tần Hàm Quân vẫn khiến nàng động lòng.
Năm ngoái Diêm Mặc xuống Giang Nam cứu tế, hai người thư từ không dứt. Nay hắn xuất chinh đánh giặc, Chử Thanh Huy lại không thể viết thư cho hắn, chỉ có thể từ trong chiến báo gửi về kinh thành để biết tiền tuyến, mà hắn là tốt là xấu, có bị thương hay không cũng không biết.
Tránh để mọi người lo lắng cho nàng, nay nàng ở trước mặt mọi người đều không nhắc đến Diêm Mặc, nhưng càng như vậy trong lòng càng lo lắng, không bằng đi đến trước mặt Bồ Tát cầu nguyện ít nhiều cũng có thể đổi lấy một chút an tâm.
Thấy hai người đều muốn đi, Lâm Chỉ Lan nói: “Tính thêm cả ta, ta đi để thắp một ngọn đèn chong.”
Ba người cứ thế mà quyết định, không lâu sau, thấy trên mặt Chử Thanh Huy có vài phần mệt mỏi, Lâm Chỉ Lan và Tần Hàm Quân đứng dậy cáo từ.
Hai người không để Chử Thanh Huy tiễn, quen đường quen lối ra khỏi nội viện, men theo hành lang sao thủ đi ra ngoài, rẽ qua một chỗ ngoặt thì thấy đối diện bống nhiên xuất hiện vài người.
Lâm Chỉ Lan còn chưa thấy rõ người đến, đã nghe thấy một tiếng goi biểu tỷ đầy vui vẻ theo đó là một bóng hình tròn mũm mĩm chạy về phía hai người.
“Tiểu Tuân?” Nàng có phần kinh ngạc, đến khi nhìn thấy người sau lưng Nhị Hoàng tử, càng kinh ngạc hơn, “Thái tử biểu ca?”
Đối với Thái tử, Lâm Chỉ Lan không dám tùy tiện đối mặt giống với Chử Thanh Huy cùng Chử Tuân, nàng vội vàng hành lễ.
Động tác Tần Hàm Quân còn nhanh hơn so với nàng, sớm đã cúi đầu hành lễ rồi.
Không đợi Thái tử nói, Chử Tuân đã nhảy nhót đến trước mặt, “Không cần đa lễ, không cần đa lễ, biểu tỷ mau đứng dậy, các tỷ cũng đến thăm a tỷ sao?”
Lâm Chỉ Lan nhịn không được mà sờ đầu hắn vui vẻ nói, “Đúng vậy, đầu bếp trong phủ a tỷ đệ mới làm bánh hoa quế hạt sen, mùi vị không tệ đâu.”
Chử Tuân vừa nghe hai mắt càng sáng rỡ, những món vặt này hoàng hậu không cho nhóc ăn nhiều, nhưng ở trước mặt Chử Thanh Huy làm nũng một hồi nàng đều có thể nới lỏng một chút.
Lúc nói chuyện, Thái tử đã đến trước mặt rồi.
“Đây là định đi rồi?” Hắn hỏi.
Lâm Chỉ Lan gật đầu, cười nói: “Biểu ca đến muộn rồi, muội và Hàm Quân mới quấy rầy biểu tỷ xong.”
Nàng liếc nhìn Tần Hàm Quân đang cúi đầu, trong đầu bỗng nhiên lóe lên, làm ra dáng vẻ phiền não, “Hỏng rồi, vừa rồi đi quá vội đánh rơi hà bao mất rồi, Tiểu Tuân cùng biểu tỷ trở lại tìm nhé, Hàm Quân, cô ở đây đợi ta một chút.”
Nói xong, không đợi Tần Hàm Quân phản ứng đã kéo tay Chử Tuân đi mất.
“Chỉ Lan……” Tần Hàm Quân gấp đến mức vô thức bước lên trước một bước, muốn đuổi theo nàng xong lại cứng nhắc đứng tại chỗ.
Người hầu hạ bên cạnh không tiếng động lui xuống, thị nữ Thược Dược của Tần Hàm Quân ngơ ngác đứng chọc ở đó cũng bị thị nữ của Lâm Chỉ Lan dắt tay kéo đi.
Chưa đầy một cái chớp mắt, trên hành lang gấp khúc rộng bằng một cánh tay chỉ còn lại hai người.
Nhất thời im lặng, Tần Hàm Quân nhìn xuống chân chăm chú, ngón tay cầm khăn tay xoắn đến trắng bệch, vừa lúc gió thu cuốn một chiếc lá ngân hạnh từ ngoài vào rơi ngay bên chân nàng, nàng nhìn chăm chú chiếc lá màu vàng giống như chiếc quạt nhỏ không buông.
Thái tử ho một tiếng.
Tần Hàm Quân nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái rồi nhanh cúi đầu xuống, tiếp tục nhìn chiếc lá đó.
Chiều cao hai người khác nhau, động tác cúi đầu của nàng khiến Thái tử nhìn thấy toàn bộ châu thoa trên búi tóc nàng, cứ vậy mà làm cớ mở đầu, “Không thích trâm bạch ngọc?”
Câu nói không đầu không đuôi khiến Tần Hàm Quân ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại, hôm nay trên đầu nàng chỉ có hai trang sức, một chiếc trâm thúy ngọc và một cây trâm bạc khảm trân châu, trâm bạch ngọc Thái tử nói chắc là lúc làm lễ cập kê hắn đã tặng, lúc này đã dâng cúng trên am thờ Phật.
Tần Hàm Quân nói đúng sự thật.
Thái tử im lặng trong nháy mắt, mới nói: “…… Không cần cung kính như vậy.”
“Ma ma nói lễ không thể bỏ.”
Gió thu không lời thổi qua bên người hai người, Tần Hàm Quân cẩn thận nhìn hắn, không biết vì sao hắn còn không đi thăm Chử Thanh Huy, khẽ suy nghĩ bèn nói: “Hôm nay sắc mặt công chúa không tệ, nếu biết điện hạ đến nhất định càng thêm vui vẻ.”
Toàn thân Thái tử dường như khoang khoái hơn một ít, “Ta ở trong cung ra vào không tiện, nàng nếu có thời gian thay ta đến nhìn muội ấy nhiều hơn.”
Tần Hàm Quân gật đầu, trong lòng lại có chút nghi hoặc, nàng đến nhìn thì được rồi, tại sao nói là thay hắn nhìn chứ?
Hai người câu có câu không, đợi được một lúc mới thấy Lâm Chỉ Lan trở lại, Tần Hàm Quân cuối cùng như nguyện cáo từ.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook