-
Chương 10
Điều này đâu phải lỗi của ta?
Úc Kính An mỗi tháng chỉ chọn vài ngày ở cùng ta, dù có khi bị ta khơi gợi đến mức động lòng, hắn cũng nhịn, không biết lại mắc phải bệnh gì nữa!
Khi ta hỏi, hắn chỉ vuốt lưng ta, làm ra vẻ đáng thương mà nói:
"Việc sinh con đối với nữ tử giống như đi qua cửa tử, ta đã hỏi danh y, tốt nhất là đợi qua hai mươi tuổi sẽ ổn định hơn, nàng mới chỉ mười chín tuổi thôi.
"Nương tử nỡ bỏ ta mà đi sao?"
Hắn lại giở trò đáng thương, ta cũng tức giận lắm chứ!
"Nhưng bọn họ đều thúc giục chàng nạp thiếp."
"Ta sẽ khiến họ im miệng."
Sau đó, ta không còn nghe ai bàn tán nữa, mà lại nghe tin Úc Kính An đã khai quật ra một vụ án kinh thiên động địa.
Không chỉ liên quan đến dân chúng, mà còn liên quan đến dòng dõi hoàng tộc trong hậu cung, có thể nói đây là vụ bê bối lớn nhất của triều đại này.
Hoàng thượng tức giận đến mức triều đình rung chuyển, hàng loạt quan chức lớn nhỏ bị ảnh hưởng liên đới.
Sau sự việc này, Hoàng thượng sức khỏe suy sụp, triều đình hỗn loạn, Úc Kính An nhân cơ hội này nắm giữ quyền hành, và ta cũng không còn gặp lại Tưởng Nhàn Quân hay những người quen thuộc như nàng nữa.
Một năm sau, Hoàng thượng băng hà, Hoàng hậu "tự sát vì tình".
Úc Kính An kế vị, ta trở thành Hoàng hậu.
Hắn lấy lý do quốc tang để từ chối việc tuyển tú nữ.
Ba năm sau, triều thần lại đề xuất chuyện Hoàng thượng không có con, nên mở rộng hậu cung.
Úc Kính An thẳng thừng nói rằng, huynh đệ của hắn còn nhiều, hắn định sẽ chọn một người để làm con thừa tự.
Những Hoàng tử vốn không từ bỏ hy vọng tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, tranh giành đến mức cả triều đình rối ren.
"Ta không muốn đi dự yến tiệc trong cung nữa được không?" Khi ta mang thai tháng thứ năm, đúng vào dịp yến tiệc cuối năm.
Nếu Hoàng hậu không xuất hiện, chắc chắn sẽ khiến triều thần đồn đoán lung tung, nhưng nếu xuất hiện, lại có thể làm rối loạn kế hoạch của Úc Kính An.
"Không cần để ý đến họ." Hắn múc một thìa canh đưa ta uống, "Uống thêm một ngụm nữa đi."
"Khó uống lắm, để lát nữa uống."
Lần mang thai này của ta không được ổn định, bất kể danh y trong dân gian hay Thái y trong cung đều cho rằng ta cần phải dưỡng thai cẩn thận.
"Nương tử không ngoan rồi." Hắn nhìn ta với ánh mắt đầy thương cảm, khiến ta không thể không uống.
Mang thai chín tháng, cuối cùng ta cũng sinh non, quá trình có chút nguy hiểm, nhưng may mắn mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ lưỡng, cuối cùng mẫu tử ta đều bình an.
Khi ta tỉnh dậy thì tinh thần khá tốt, nhưng Úc Kính An lại ôm ta khóc lóc nức nở.
Ta chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thế, cung nữ, thái giám sợ hãi quỳ rạp khắp nơi, ta đang là một sản phụ, hắn không ôm ấp an ủi ta thì thôi, ta lại phải dỗ hắn đừng khóc nữa!
Ngày hôm sau, Úc Kính An đã phong con trai chúng ta, Thừa Cẩn, làm Thái tử. Cũng mãi đến lúc đó, toàn bộ triều đình mới biết rằng Hoàng hậu của họ đã hạ sinh.
Những huynh đệ từng tranh đấu như gà chọi với Úc Kính An, giờ đây đã kiệt sức, nhận ra rằng mất cả chì lẫn chài. Những kẻ thông minh thì từ đó lặng lẽ rút lui, còn những kẻ ngu ngốc có ý định nổi loạn thì chưa kịp làm gì đã bị c.h.é.m đầu.
Khi Thừa Cẩn ba tuổi, triều đình đã hoàn toàn ổn định, thiên hạ thái bình, cảnh tượng phồn hoa đã hiện rõ.
Úc Kính An với phong thái quyết đoán và biết cách chiêu hiền đã xử lý mọi việc một cách xuất sắc. Điều duy nhất không thể động đến chính là ta. Từ lâu, chuyện đề cử phi tần đã bị các lão thần lãng quên, còn những thần tử mới thì biết ý, không ai dám đụng vào điều cấm kỵ này.
Ngoại tổ phụ và phụ thân ta đã sớm cáo lão về quê. Về phần ngoại tổ phụ ta, sau khi thực hiện ước mơ đến Tây Vực, vì tuổi cao nên không muốn đi xa nữa, chỉ lo chăm sóc cây cối, chim muông và được phong một tước vị không lớn cũng không nhỏ ở xa kinh thành.
Năm thứ mười Úc Kính An lên ngôi, vào ngày sinh thần của ta, chúng ta không tổ chức rình rang, chỉ bày biện một bữa tiệc nhỏ trong vườn.
Hắn ôm ta, cùng nhau nhấm nháp rượu dưới ánh trăng.
"Ta biết nương tử không thích bị ràng buộc trong cung đình. Đợi đến khi Thừa Cẩn trưởng thành, ta sẽ truyền ngôi cho nó. Khi đó, ta sẽ cùng nương tử làm tướng quân, làm hiệp sĩ, đi trừ gian diệt bạo."
"Thật không?"
Úc Kính An liền viết sẵn một tờ chiếu thư.
Ta thật sự không ngờ hắn lại sẵn lòng làm đến mức này.
"Cuộc đời ta như một giấc mộng đẹp." Ta ôm chặt lấy hắn, "Nếu là mộng, xin đừng bao giờ tỉnh dậy."
Hắn bật cười.
"Đồng Đồng, đây không phải mộng đâu."
Úc Kính An vuốt tóc ta như khi còn trẻ.
"Đây là cái kết viên mãn mà chúng ta xứng đáng nhận được."
Úc Kính An mỗi tháng chỉ chọn vài ngày ở cùng ta, dù có khi bị ta khơi gợi đến mức động lòng, hắn cũng nhịn, không biết lại mắc phải bệnh gì nữa!
Khi ta hỏi, hắn chỉ vuốt lưng ta, làm ra vẻ đáng thương mà nói:
"Việc sinh con đối với nữ tử giống như đi qua cửa tử, ta đã hỏi danh y, tốt nhất là đợi qua hai mươi tuổi sẽ ổn định hơn, nàng mới chỉ mười chín tuổi thôi.
"Nương tử nỡ bỏ ta mà đi sao?"
Hắn lại giở trò đáng thương, ta cũng tức giận lắm chứ!
"Nhưng bọn họ đều thúc giục chàng nạp thiếp."
"Ta sẽ khiến họ im miệng."
Sau đó, ta không còn nghe ai bàn tán nữa, mà lại nghe tin Úc Kính An đã khai quật ra một vụ án kinh thiên động địa.
Không chỉ liên quan đến dân chúng, mà còn liên quan đến dòng dõi hoàng tộc trong hậu cung, có thể nói đây là vụ bê bối lớn nhất của triều đại này.
Hoàng thượng tức giận đến mức triều đình rung chuyển, hàng loạt quan chức lớn nhỏ bị ảnh hưởng liên đới.
Sau sự việc này, Hoàng thượng sức khỏe suy sụp, triều đình hỗn loạn, Úc Kính An nhân cơ hội này nắm giữ quyền hành, và ta cũng không còn gặp lại Tưởng Nhàn Quân hay những người quen thuộc như nàng nữa.
Một năm sau, Hoàng thượng băng hà, Hoàng hậu "tự sát vì tình".
Úc Kính An kế vị, ta trở thành Hoàng hậu.
Hắn lấy lý do quốc tang để từ chối việc tuyển tú nữ.
Ba năm sau, triều thần lại đề xuất chuyện Hoàng thượng không có con, nên mở rộng hậu cung.
Úc Kính An thẳng thừng nói rằng, huynh đệ của hắn còn nhiều, hắn định sẽ chọn một người để làm con thừa tự.
Những Hoàng tử vốn không từ bỏ hy vọng tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, tranh giành đến mức cả triều đình rối ren.
"Ta không muốn đi dự yến tiệc trong cung nữa được không?" Khi ta mang thai tháng thứ năm, đúng vào dịp yến tiệc cuối năm.
Nếu Hoàng hậu không xuất hiện, chắc chắn sẽ khiến triều thần đồn đoán lung tung, nhưng nếu xuất hiện, lại có thể làm rối loạn kế hoạch của Úc Kính An.
"Không cần để ý đến họ." Hắn múc một thìa canh đưa ta uống, "Uống thêm một ngụm nữa đi."
"Khó uống lắm, để lát nữa uống."
Lần mang thai này của ta không được ổn định, bất kể danh y trong dân gian hay Thái y trong cung đều cho rằng ta cần phải dưỡng thai cẩn thận.
"Nương tử không ngoan rồi." Hắn nhìn ta với ánh mắt đầy thương cảm, khiến ta không thể không uống.
Mang thai chín tháng, cuối cùng ta cũng sinh non, quá trình có chút nguy hiểm, nhưng may mắn mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ lưỡng, cuối cùng mẫu tử ta đều bình an.
Khi ta tỉnh dậy thì tinh thần khá tốt, nhưng Úc Kính An lại ôm ta khóc lóc nức nở.
Ta chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thế, cung nữ, thái giám sợ hãi quỳ rạp khắp nơi, ta đang là một sản phụ, hắn không ôm ấp an ủi ta thì thôi, ta lại phải dỗ hắn đừng khóc nữa!
Ngày hôm sau, Úc Kính An đã phong con trai chúng ta, Thừa Cẩn, làm Thái tử. Cũng mãi đến lúc đó, toàn bộ triều đình mới biết rằng Hoàng hậu của họ đã hạ sinh.
Những huynh đệ từng tranh đấu như gà chọi với Úc Kính An, giờ đây đã kiệt sức, nhận ra rằng mất cả chì lẫn chài. Những kẻ thông minh thì từ đó lặng lẽ rút lui, còn những kẻ ngu ngốc có ý định nổi loạn thì chưa kịp làm gì đã bị c.h.é.m đầu.
Khi Thừa Cẩn ba tuổi, triều đình đã hoàn toàn ổn định, thiên hạ thái bình, cảnh tượng phồn hoa đã hiện rõ.
Úc Kính An với phong thái quyết đoán và biết cách chiêu hiền đã xử lý mọi việc một cách xuất sắc. Điều duy nhất không thể động đến chính là ta. Từ lâu, chuyện đề cử phi tần đã bị các lão thần lãng quên, còn những thần tử mới thì biết ý, không ai dám đụng vào điều cấm kỵ này.
Ngoại tổ phụ và phụ thân ta đã sớm cáo lão về quê. Về phần ngoại tổ phụ ta, sau khi thực hiện ước mơ đến Tây Vực, vì tuổi cao nên không muốn đi xa nữa, chỉ lo chăm sóc cây cối, chim muông và được phong một tước vị không lớn cũng không nhỏ ở xa kinh thành.
Năm thứ mười Úc Kính An lên ngôi, vào ngày sinh thần của ta, chúng ta không tổ chức rình rang, chỉ bày biện một bữa tiệc nhỏ trong vườn.
Hắn ôm ta, cùng nhau nhấm nháp rượu dưới ánh trăng.
"Ta biết nương tử không thích bị ràng buộc trong cung đình. Đợi đến khi Thừa Cẩn trưởng thành, ta sẽ truyền ngôi cho nó. Khi đó, ta sẽ cùng nương tử làm tướng quân, làm hiệp sĩ, đi trừ gian diệt bạo."
"Thật không?"
Úc Kính An liền viết sẵn một tờ chiếu thư.
Ta thật sự không ngờ hắn lại sẵn lòng làm đến mức này.
"Cuộc đời ta như một giấc mộng đẹp." Ta ôm chặt lấy hắn, "Nếu là mộng, xin đừng bao giờ tỉnh dậy."
Hắn bật cười.
"Đồng Đồng, đây không phải mộng đâu."
Úc Kính An vuốt tóc ta như khi còn trẻ.
"Đây là cái kết viên mãn mà chúng ta xứng đáng nhận được."
Bình luận facebook