Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Huyện Hoa Âm, Lăng phủ biệt uyển. Trong trường đình tại hồ nước ở hậu hoa viên, một giai nhân xinh đẹp đang dựa vào lan can thở dài, ngắm nhìn giả sơn và nước hồ, những con sóng màu ngọc bích dập dờn, từng đôi một như là uyên ương tự do nô đùa trong nước, trong lòng nàng tràn ngập sầu khổ, yếu ớt thở dài không dứt.
Ở ven hạ đình, một thiếu nữ tuổi thanh xuân đang ngồi xổm cạnh mép hồ, nghịch nước nô đùa, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, làm cho giai nhân trong đình than thở không thôi, quả nhiên là "Thiếu niên không biết sầu lo là gì", cho dù không được xuất môn, nữ nhi của nàng vẫn khả ái như vậy, không hề vì tình cảnh tồi tệ mà tâm tình xấu đi.
Thiếu phụ cúi đầu, nhìn la sam thanh nhã khoác trên người mình, không khỏi lắc đầu than nhẹ. Mặc dù giờ đây nàng một thân đồ dệt tơ lua, trên tóc mây đen nhánh cũng đầy châu ngọc, bên người có mấy nha hoàn cẩn thận hầu hạ, hào hoa phú quý vinh dự đến cực điểm. Nhưng chẳng bằng được cuộc sống tiếu ngạo giang hồ trước đây, thoải mái vùng vẫy trong ân cừu chứ đâu bị bó buộc như thế này!
Vừa nghĩ tới "thiếu niên không biết sầu lo là gì", liền nghĩ tới người ngâm thơ. Khuôn mặt của tên Lăng Phong kia lại hiện lên trong đầu nàng, lập tức làm cho nàng phiền não không thôi. Trong lòng khó hiểu, hắn cuối cùng là dạng người như thế nào.
Biểu hiện bên ngoài, hắn là thanh niên tài tuấn kiệt xuất của Hoa Sơn phái, nhưng hắn cũng là truyền nhân của Tiâu Dao phái, còn là "nam nhân" mà Tiêu Dao Vương lưu lại cho mình! Không thể phủ nhận, Lăng Phong thật sự hơn hẳn thường nhân, thường xuyên khiến nàng đạt tới cực độ hưng phấn mà hôn mê đi, hơn nữa võ công lại cao cường, đã không còn có thể dùng từ "Võ lâm cao thủ" để hình dung. Có thể trong chớp mắt giết chết Tây Vực Ngũ Quỷ, trong thiên hạ không có mấy người, cho dù Bạch Thanh Tùng hay Tiêu Dao Vương năm đó cũng không thể làm nổi. Lăng Phong mặc dù võ công cao cường nhưng cũng không lạm sát kẻ vô tội, ngược lại còn thường xuyên can thiệp vào những chuyện bất bình. Hơn nữa, ở mặt văn chương hắn cũng rất tài hoa, trong giới luyện võ hắn cũng đặc biệt nổi bật, hắn anh tuấn bất phàm, có phong độ, là dạng người mà nữ nhân nào cũng yêu thích! Làm cho nội tâm của nàng càng lúc càng bị thiếu niên này mê hoặc, phảng phất như là ngắm hoa trong sương khói mờ ảo, không thể thấy rõ được hình dáng chân thật.
Nhưng mà, bất luận hắn kiệt xuất như thế nào, hắn đối với mẹ con nàng làm ra những chuyện như vậy, thật là không thể tha thứ! Ân Bích Hà nghiến răng căm hận.
Mười hai ngày trước, Lăng Phong đánh bại nàng ở Lạc Nhạn Phong, sau đó lại bắt được mẹ con nàng tại Lăng phủ, hơn nữa đáng hận hơn là hắn dám lăng nhục Ân Bích Hà trước mặt Thanh Lăng. Sau đó đem mẹ con nàng nhốt tại hậu hoa viên Lăng phủ, tùy ý ngược đãi. Hơn mười ngày nay, Lăng Phong không ngừng mỗi ngày một lần từ Hoa Sơn bay tới nơi này lăng nhục mẹ con nàng, Ân Bích Hà đối với điều này tập mãi thì cũng quen rồi. Nhưng mà điều không thể tha thứ là những hành động mà Lăng Phong làm ra! Bởi vì hắn chẳng những bức bách mẹ con nàng cùng hắn chung giường, mà còn làm trò kích tình này với mình trước mặt tỳ nữ, làm cho mình trong cơn khoái cảm không nhịn được lớn tiếng mà rên rỉ, thật là làm mình mất hết thể diện của chủ mẫu! Bản thân mình bị hắn ngược đãi vô số lần, đã sớm hận hắn thấu xương, dù cho chém hắn một ngàn một vạn đao cũng khó tiêu tan mối hận trong lòng! Nhưng mà mỗi lần bị hắn xâm phạm, nàng lại khao khát cả đời như vậy, không muốn ly khai!
Ðang lúc mày liễu dựng thẳng, cắn chặt hàm răng trắng, tưởng tượng làm sao để bắt được tên ghê tởm Lăng Phong, một đao cắt thịt róc xương hắn, thì một thanh âm trong trẻo dễ nghe đột nhiên từ sau lưng truyền tới: "Nương tử, sạo lại nghiến răng nghiến lợi như vậy, đang suy nghĩ gì sao?"
Ân Bích Hà ngạc nhiên quay đầu, trong lòng suy nghĩ xem Lăng Phong có phải là ma quỷ hiện hình hay không, đi thế nào mà một chút thanh âm cũng không có? Nếu không phải như vậy, thì tại sao có thể thường lợi dụng lúc mình tắm rửa thay y phục, len lén xuất hiện từ sau lưng, không để ý tới sự phản kháng kịch liệt của mình, liền mạnh mẽ yêu cầu giao hoan, hơn nữa lần nào cũng không thất bại!
Nghĩ tới chỗ kịch liệt, mặt ngọc Ân Bích Hà ửng hồng, trong đôi mắt bắn ra những tia tức giận, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lăng Phong đang đi tới.
Hôm nay ở Lạc Nhạn Phong sau khi Lăng Phong làm cho Trữ Vô Song cùng sư nương thỏa mãn, liền cưỡi thần hạc trở về huyện Hoa Âm, trước đó ở trong the phòng đã đem các nàng Thẩm Nhạn Băng, Ngọc Thanh phu nhân, Hứa Phượng Phượng, Chu Tú Kỳ lên tận chín tầng mây. Sau đó, liền khoan thai đi tới hậu hoa viên. Trong lòng hắn rất rõ ràng, mặc dù mẹ con Ân Bích Hà ngoài miệng không phục tùng, nhưng trong lòng đã sớm coi hắn là tướng công rồi. Nhất là Thanh Lăng, mấy ngày trước, sau khi bị bản thân cướp đi thân xử nữ, nàng trở nên nhu thuận vô cùng, so với mèo Ba Tư còn nhu thuận hơn, còn hơn Ân Bích Hà nhiều, ngoan ngoãn dịu dàng hơn, đặc biệt là không ngại việc mẫu nữ cùng hầu hạ một chồng, mà ngược lại còn rất vui vẻ. Nhưng mà Ân Bích Hà thì cần phải "chăm sóc" nhiều hơn, thì mới có thể làm cho nàng phục tùng a!
Nhìn thấy ánh mắt ôm hận của Ân Bích Hà, nhưng Lăng Phong cũng không thèm để ý, đi tới cười hì hì nói: "Nương tử, nàng có phải là đang tưởng tượng làm thế nào để bắt ta rồi dùng đao lăng trì xử tử? Ài, nàng cả ngày nghĩ đến điều vô vị đó làm gì, rất là mệt mỏi đó?"
Lăng Phong đi tới trước mặt Ân Bích Hà, khoác tay vào vòng eo mềm mại của nàng, nhẹ nhàng đem thân thể mềm mại ôm vào lồng ngực. Cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi kiều diểm của nàng.
Ân Bích Hà "ưm" một tiếng, thân thể thành thục như mật đào dưới sự tác động của Lăng Phong nhanh chóng mềm nhũn ra, nhưng nàng lại gắng gượng chống lại từng trận khoái cảm đang lan truyền khắp thân thể, mở lời khuyên nhủ: "Không nên như vậy! Ngươi không nghĩ qua rằng, ta đã có tuổi, đã có thể làm mẫu thân của ngươi sao?"
Lăng Phong ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn qua vai nàng, thấy một thiếu nữ đang nghịch nước cùng thiên nga, quả thật nàng so với mình còn lớn hơn một hai tuổi, nhưng mà hắn cũng không lưu tâm, cười ha hả nói: "Đương nhiên ta biết điều này mà, cho nên mới thường xuyên ăn nhũ của nàng a! Nàng xem, giờ đây so với trước kia lớn hơn một ít, chẳng phải đều là công lao của ta sao?"
Tay Lăng Phong không chút kiêng nể mà thò vào áo lưới của Ân Bích Hà, nắm chặt lấy ngọc nhũ, dùng sức vuốt ve, vừa cảm nhận sự trắng trẻo mềm mại tươi tốt, lại vừa cười tà quái nói: "Có qua có lại mới toại lòng nhau, không phải nàng cũng thường xuyên ăn "sữa" của ta sao"? Lúc đó ngươi ăn thật là vui sướng mà!" Tay kia của hắn, cầm lấy cánh tay trắng trẻo thon dài của Ân Bích Hà mạnh mẽ kéo xuống dưới, đặt vào giữa hai chân mình, kẹp tay nàng vào bên trong.
Ân Bích Hà xấu hổ mặt đỏ bừng, dưới sự khinh bạc trắng trợn của hắn, xấu hổ cùng phẫn nộ vô cùng, dùng sức giãy dụa phản kháng, nhưng mà khí lực trên người đã bị hắn dùng thuật phong bế, làm sao có thể phản kháng lại Lăng Phong đây?"
Cảm thấy áo tơ mỏng trên người bị lột đi từng tầng một, Ân Bích Hà biết mình không thoát khỏi sự lăng nhục của Lăng Phong thêm một lần nữa, đành phải khuất nhục chảy nước mắt, oán hận mà cắn chặt răng nổi giận mắng: "Tặc tử nhà ngươi đem mẹ con ta giam cầm như vậy, làm việc ác này tương lai tất sẽ gặp phải báo ứng!"
Lăng Phong cười ha hả, ôm lấy thân thể thành thục của nàng, ngồi xuống bên lan can của đình, không để ý tới sự giảy dụa của nàng, mà vẫn ôm chặt thân thể mềm mại, trêu đùa: "Nương tử, có phải nàng cả ngày ở trong hoa viên nên cảm thấy rất buồn bực, muốn bước chân vào giang hồ giết mấy tên kẻ trộm phát tiết một chút mới cảm thấy sảng khoái, đúng không?"
Thình lình nghe thấy "bước chân vào giang hồ", đôi mắt đẹp của Ân Bích Hà bỗng nhiên sáng lên, nhưng mà thân thể không chịu nổ sự vuốt ve trêu đùa của thiếu niên, run giọng nói: "Ngươi lại nói nhảm! Ngươi đem mẹ con ta nhốt ở chỗ này thường xuyên ngược đãi, đâu chịu thả cho chúng ta đi ra ngoài? Cũng không cần ngươi nói những lời này để trêu người, muốn thân thể cũa lão nương, thì cứ đến đi!"
Lăng Phong "a" một tiếng, nghiêm mặt nói: "Nương tử, sao nàng lại nói như vậy! Vợ chồng chúng ta một lòng, cùng nhau dắt tay bước vào giang hồ, đem tà môn ma đạo đuổi giết cho tè cả ra quần chẳng phải là rất sảng khoái ư! Ta nói thật mà, gần đây giang hồ lâm vào tình cảnh rối loạn, Lục Thanh Phong cũng muốn phái ta vào giang hồ, bản thân ta lại không muốn động thủ. Nếu thật sự nàng muốn giải sầu, ta phái nàng thay ta đi hoàn thành nhiêm vụ, cũng không phải là không thể được."
"Ngươi không sợ rằng là ta sẽ chạy trốn hoặc là tung tin đồn gièm pha ngươi trên giang hồ, làm cho ngươi thân bại danh liệt ư?" Ân Bích Hà nghe vậy kinh hãi, đưa mắt nhìn hắn, cũng không biết hắn có nói thật hay không, hay là chỉ muốn trêu đùa nàng, muốn nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của nàng.
"Chúng ta là phu thê, nàng là nương từ của ta, nào có thể mưu sát chồng chứ. Hơn nữa, nếu để người khác đi, ta sợ họ không đủ lịch duyệt giang hồ, chỉ có nàng cùng Lam Lam là thích hợp nhất!" Lăng Phong nói xong lời này, cũng không tiếp tục bàn nữa. Ôm lấy nàng, hôn lên đôi môi, đem chiếc lưỡi thơm mát mềm mại của nàng ngậm vào trong miệng tùy ý mà nhấm nháp. Cùng nàng trao đổi thủy dịch, hôn tới mức điên cuồng không biết trời đất.
Ân Bích Hà trong lòng có tâm sự, cũng đành phải cố mà đáp ứng, trong lòng không muốn nhưng vẫn cùng hắn hôn một nụ hôn dài, môi anh đào cũng ngậm lấy đầu lưỡi của hắn, sau đó vùng vẫy ngẩng đầu lên, nghiêm mặt hỏi: "Những lời ngươi vừa nói đều là thật chứ?"
Lăng Phong mỉm cười: "Đương nhiện là thật rồi! Nhưng mà, nếu ta để cho nàng đi ra ngoài giải sầu, có phải là nàng cũng nên làm cho ta sung sướng đúng không"
Ân Bích Hà khuôn mặt ửng hồng, nghe hắn nói đến điều kiện mới tin lời hắn nói là sự thật. Nhưng mà điều kiện của hắn thật là khiến cho người ta xấu hổ đến cực điểm cực kỳ quá mức. Nhưng mà nghĩ tới việc mình có thể trở lại giang hồ, triệu tập bộ hạ cũ của Bạch Ðà Sơn quay trở lại giết chết tên giặc thiếu niên đã nhiều ngày lăng nhục mình, cũng chưa chắc đã không thành công. Ân Bích Hà liền cắn mạnh răng, trong lòng oán hận thầm thì: "Dù sao thân thể trong sạch này cũng đã bị hắn làm ô nhục, không còn sạch sẽ nữa, chi bằng lợi dụng thân thể tàn tạ này, đổi lại có được một cơ hội báo thù phục hận!" Vừa hạ quyết tâm, Ân Bích Hà liền ngẩng đầu lên, cười dài nói : "Nếu phu quân có lệnh, thiếp thân nào dám không tuân theo? Giờ chúng ta trở về phòng, thiếp thân sẽ hầu hạ chủ nhân được vui sướng !"
Lăng Phong tò mò nhìn nàng, đối với biến hóa lớn như vậy của nàng cảm thấy thú vị vô cùng, khẽ vuốt ve song phong của nàng, mỉm cười nói: "Trong phòng rất khó chịu, nàng lại thích tự do, thì giờ đây chúng ta ở trong đình tự do tự tại mà vui vẻ một lần, không phải là rất tốt sao?"
Ân Bích Hà biến sắc, trong lòng thầm tức giận, nhưng mà nghĩ lại trước kia ở hậu hoa viên cũng không phải chưa từng bị hắn cưỡng bức, vì đại kế báo thù, đành phải nhẫn nại nuốt giận khóc thầm, khom lưng thay hắn cởi nội khố ra, lộ ra vật đã làm cho nàng trải qua những cảm giác hưng phấn cùng giận dữ đan xen.
Lăng Phong đưa tay, đặt lên vai nàng, nhẹ nhàng đem thân thể mềm mại của nàng ấn xuống. Ân Bích Hà không có cách nào khác đành phải thuận theo mà quỳ xuống.
Dưới sự hầu hạ ân cần của Ân Bích Hà, Lăng Phong thoải mái mà thở dài một tiếng khoan khoái, đưa tay vỗ về mái tóc mây óng ả đen nhánh của nàng, nhẹ nhàng vuốt lên má ngọc, than thở: "Tốt quá, ngộ tính của nàng thật là cao, ta chỉ dạy qua có vài lần mà nàng học được nhanh như vậy, kỹ thuật so với nữ nhi của nàng còn tốt hơn, hay hơn rất nhiều."
Quỳ trước mặt hắn ngọc nhan của Ân Bích Hà đỏ bưng, phương tâm cảm thấy nhục nhã vô cùng, nhưng vì báo thù, cũng vì để có thể giải cứu nữ nhi khỏi nơi ghê tởm này, nàng đành xấu hổ mà nhẫn nại chịu nhục.
Trong lòng Lăng Phong đắc ý vô cùng, thật ra bây giờ hắn theo Trữ Vô Song ở Lạc Nhạn Phong học nghệ. Lục Thanh Phong căn bản không có khả năng giao nhiệm vụ cho hắn. Sở dĩ hắn nói như vậy, cũng là do Trữ Vô Song gợi ý, cả ngày giam giữ một người bắt buộc nàng yêu thương mình, vậy chỉ làm cho nàng càng thêm bất mãn, không bằng cứ để cho nàng trốn thoát. Nghĩ tới mười mấy ngày nàng bị hắn lăng nhục, cũng đủ để nàng khắc sâu ấn tượng. Như vậy, cho dù nàng rời khỏi mình quay về Bạch Ðà Sơn, tin rằng nhất định nàng đối với mình nảy sinh thương nhớ. Cái này gọi là xa cách thì sinh tình, mất đi mới biết được sự trân quý! Ðến lúc đó, chỉ sợ nàng sẽ từ Bạch Ðà Sơn bay tới Hoa Sơn để tìm mình, để mang đến cho nàng sự yêu thương!
Lăng Phong nhẹ nhàng thở dốc, vuốt ve mái tóc mây đen nhánh, cúi đầu nhìn giai nhân mềm mại vô cùng, trong lòng vui sướng, biết rằng mình cuối cùng cũng đã thu phục được nữ nhân xinh đẹp bướng bỉnh này. Cho dù chỉ là biểu hiện thuận theo ở bề ngoài cũng là giai đoạn đầu đã hoàn thành tốt đẹp.
Ân Bích Hà nhắm chặt mày ngài, cảm thấy một trận đau đớn, nhưng lại có một tia hưng phấn sảng khoái đang âm thầm dâng lên.
Ðang lúc nhắm mắt hưởng thụ, đột nhiên nghe thấy thiếu niên ở phía sau la lớn: "Thanh Nhi, mau tới đây, ta có đồ chơi rất hay muốn tặng cho nàng!"
Thanh Lăng đang giỡn nước ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lăng Phong trong trường đình, cùng với nét mặt đang hoảng hốt của mẫu thân, không khỏi thấy kỳ quái, lớn tiếng hỏi: "Chàng đang làm gì vậy, đồ chơi gì hay nào?"
Lăng Phong cười nói: "Mau tới đây, nhìn là biết ngay."
Ân Bích Hà nghe Vậy kinh hãi. Mặc dù đã trải qua nhiều lần, nhưng mà vẫn không muốn nữ nhi chứng kiến, vội vàng hạ thấp xuống phía dưới, dùng sức vặn vẹo nằm úp xuống mặt đất, để cho lan can của trường đình chống đỡ thân thể, để tránh cho nữ nhi nhìn thấy.
Thanh Lăng từ bên hồ nước chạy tới, bước lên trường đình, nhìn thấy cảnh tượng trong đình, do đột ngột nên cực kỳ kinh hãi.
Thanh Lăng ở một bên nhưng không biết phải làm gì, mặc dù việc này đã cùng Lăng Phong làm nhiều lần, nàng cũng không còn xấu hổ nữa, nhưng mà bản thân đứng nhìn cảm thấy có chút khó chịu. Vì vậy cố nén thẹn thùng ôm lấy Lăng Phong, đôi tay ngọc tinh tế vuốt ve khắp thân thể của hắn, cố gắng mang đến cho hắn sự kích thích mạnh mẽ.
Lăng Phong cao hứng mà cười, ôm lấy cần cổ thon dài cùng thân thể ấm áp mềm mại, không chút e dè hôn lên đôi môi của nàng, cũng nàng trao đổi thủy dịch, đầu lưỡi duỗi vào trong chiếc miệng anh đào.
Tay Lăng Phong không hề khách khí mà luồn tay vào trong y phục Thanh Lăng, trắng trợn nhào nặn vân vê, lại còn than thở nói: "Thanh Nhi, nàng cần phải học tập thêm nhiều điều ở mẫu thân nàng..."
Thanh Lăng vốn là thiếu nữ khuê phòng, được nếm thử hương vị trái cấm, mấy ngày nay quả thật làm việc không biết chán, so với mẫu thân của nàng thì dễ động tình hơn nhiều, dưới sự thiêu đậu của Lăng Phong, lập tức yêu kiều thở gấp...
……
Xa xa bên ngoài trường đình, những tỳ nữ xinh đẹp nghe thấy thanh âm từ trong đình truyền tới, sắc mặt đều hồng lên, nhớ tới thân thể cường hãn làm người ta sợ hãi của Lăng Phong, trong mắt đều toát ra những tia hâm mộ. Từ đáy lòng chỉ mong: sau khi hầu hạ hai vị chủ mẫu, chủ nhân còn nhớ an ủi mình là tốt rồi.
Ở ven hạ đình, một thiếu nữ tuổi thanh xuân đang ngồi xổm cạnh mép hồ, nghịch nước nô đùa, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, làm cho giai nhân trong đình than thở không thôi, quả nhiên là "Thiếu niên không biết sầu lo là gì", cho dù không được xuất môn, nữ nhi của nàng vẫn khả ái như vậy, không hề vì tình cảnh tồi tệ mà tâm tình xấu đi.
Thiếu phụ cúi đầu, nhìn la sam thanh nhã khoác trên người mình, không khỏi lắc đầu than nhẹ. Mặc dù giờ đây nàng một thân đồ dệt tơ lua, trên tóc mây đen nhánh cũng đầy châu ngọc, bên người có mấy nha hoàn cẩn thận hầu hạ, hào hoa phú quý vinh dự đến cực điểm. Nhưng chẳng bằng được cuộc sống tiếu ngạo giang hồ trước đây, thoải mái vùng vẫy trong ân cừu chứ đâu bị bó buộc như thế này!
Vừa nghĩ tới "thiếu niên không biết sầu lo là gì", liền nghĩ tới người ngâm thơ. Khuôn mặt của tên Lăng Phong kia lại hiện lên trong đầu nàng, lập tức làm cho nàng phiền não không thôi. Trong lòng khó hiểu, hắn cuối cùng là dạng người như thế nào.
Biểu hiện bên ngoài, hắn là thanh niên tài tuấn kiệt xuất của Hoa Sơn phái, nhưng hắn cũng là truyền nhân của Tiâu Dao phái, còn là "nam nhân" mà Tiêu Dao Vương lưu lại cho mình! Không thể phủ nhận, Lăng Phong thật sự hơn hẳn thường nhân, thường xuyên khiến nàng đạt tới cực độ hưng phấn mà hôn mê đi, hơn nữa võ công lại cao cường, đã không còn có thể dùng từ "Võ lâm cao thủ" để hình dung. Có thể trong chớp mắt giết chết Tây Vực Ngũ Quỷ, trong thiên hạ không có mấy người, cho dù Bạch Thanh Tùng hay Tiêu Dao Vương năm đó cũng không thể làm nổi. Lăng Phong mặc dù võ công cao cường nhưng cũng không lạm sát kẻ vô tội, ngược lại còn thường xuyên can thiệp vào những chuyện bất bình. Hơn nữa, ở mặt văn chương hắn cũng rất tài hoa, trong giới luyện võ hắn cũng đặc biệt nổi bật, hắn anh tuấn bất phàm, có phong độ, là dạng người mà nữ nhân nào cũng yêu thích! Làm cho nội tâm của nàng càng lúc càng bị thiếu niên này mê hoặc, phảng phất như là ngắm hoa trong sương khói mờ ảo, không thể thấy rõ được hình dáng chân thật.
Nhưng mà, bất luận hắn kiệt xuất như thế nào, hắn đối với mẹ con nàng làm ra những chuyện như vậy, thật là không thể tha thứ! Ân Bích Hà nghiến răng căm hận.
Mười hai ngày trước, Lăng Phong đánh bại nàng ở Lạc Nhạn Phong, sau đó lại bắt được mẹ con nàng tại Lăng phủ, hơn nữa đáng hận hơn là hắn dám lăng nhục Ân Bích Hà trước mặt Thanh Lăng. Sau đó đem mẹ con nàng nhốt tại hậu hoa viên Lăng phủ, tùy ý ngược đãi. Hơn mười ngày nay, Lăng Phong không ngừng mỗi ngày một lần từ Hoa Sơn bay tới nơi này lăng nhục mẹ con nàng, Ân Bích Hà đối với điều này tập mãi thì cũng quen rồi. Nhưng mà điều không thể tha thứ là những hành động mà Lăng Phong làm ra! Bởi vì hắn chẳng những bức bách mẹ con nàng cùng hắn chung giường, mà còn làm trò kích tình này với mình trước mặt tỳ nữ, làm cho mình trong cơn khoái cảm không nhịn được lớn tiếng mà rên rỉ, thật là làm mình mất hết thể diện của chủ mẫu! Bản thân mình bị hắn ngược đãi vô số lần, đã sớm hận hắn thấu xương, dù cho chém hắn một ngàn một vạn đao cũng khó tiêu tan mối hận trong lòng! Nhưng mà mỗi lần bị hắn xâm phạm, nàng lại khao khát cả đời như vậy, không muốn ly khai!
Ðang lúc mày liễu dựng thẳng, cắn chặt hàm răng trắng, tưởng tượng làm sao để bắt được tên ghê tởm Lăng Phong, một đao cắt thịt róc xương hắn, thì một thanh âm trong trẻo dễ nghe đột nhiên từ sau lưng truyền tới: "Nương tử, sạo lại nghiến răng nghiến lợi như vậy, đang suy nghĩ gì sao?"
Ân Bích Hà ngạc nhiên quay đầu, trong lòng suy nghĩ xem Lăng Phong có phải là ma quỷ hiện hình hay không, đi thế nào mà một chút thanh âm cũng không có? Nếu không phải như vậy, thì tại sao có thể thường lợi dụng lúc mình tắm rửa thay y phục, len lén xuất hiện từ sau lưng, không để ý tới sự phản kháng kịch liệt của mình, liền mạnh mẽ yêu cầu giao hoan, hơn nữa lần nào cũng không thất bại!
Nghĩ tới chỗ kịch liệt, mặt ngọc Ân Bích Hà ửng hồng, trong đôi mắt bắn ra những tia tức giận, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lăng Phong đang đi tới.
Hôm nay ở Lạc Nhạn Phong sau khi Lăng Phong làm cho Trữ Vô Song cùng sư nương thỏa mãn, liền cưỡi thần hạc trở về huyện Hoa Âm, trước đó ở trong the phòng đã đem các nàng Thẩm Nhạn Băng, Ngọc Thanh phu nhân, Hứa Phượng Phượng, Chu Tú Kỳ lên tận chín tầng mây. Sau đó, liền khoan thai đi tới hậu hoa viên. Trong lòng hắn rất rõ ràng, mặc dù mẹ con Ân Bích Hà ngoài miệng không phục tùng, nhưng trong lòng đã sớm coi hắn là tướng công rồi. Nhất là Thanh Lăng, mấy ngày trước, sau khi bị bản thân cướp đi thân xử nữ, nàng trở nên nhu thuận vô cùng, so với mèo Ba Tư còn nhu thuận hơn, còn hơn Ân Bích Hà nhiều, ngoan ngoãn dịu dàng hơn, đặc biệt là không ngại việc mẫu nữ cùng hầu hạ một chồng, mà ngược lại còn rất vui vẻ. Nhưng mà Ân Bích Hà thì cần phải "chăm sóc" nhiều hơn, thì mới có thể làm cho nàng phục tùng a!
Nhìn thấy ánh mắt ôm hận của Ân Bích Hà, nhưng Lăng Phong cũng không thèm để ý, đi tới cười hì hì nói: "Nương tử, nàng có phải là đang tưởng tượng làm thế nào để bắt ta rồi dùng đao lăng trì xử tử? Ài, nàng cả ngày nghĩ đến điều vô vị đó làm gì, rất là mệt mỏi đó?"
Lăng Phong đi tới trước mặt Ân Bích Hà, khoác tay vào vòng eo mềm mại của nàng, nhẹ nhàng đem thân thể mềm mại ôm vào lồng ngực. Cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi kiều diểm của nàng.
Ân Bích Hà "ưm" một tiếng, thân thể thành thục như mật đào dưới sự tác động của Lăng Phong nhanh chóng mềm nhũn ra, nhưng nàng lại gắng gượng chống lại từng trận khoái cảm đang lan truyền khắp thân thể, mở lời khuyên nhủ: "Không nên như vậy! Ngươi không nghĩ qua rằng, ta đã có tuổi, đã có thể làm mẫu thân của ngươi sao?"
Lăng Phong ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn qua vai nàng, thấy một thiếu nữ đang nghịch nước cùng thiên nga, quả thật nàng so với mình còn lớn hơn một hai tuổi, nhưng mà hắn cũng không lưu tâm, cười ha hả nói: "Đương nhiên ta biết điều này mà, cho nên mới thường xuyên ăn nhũ của nàng a! Nàng xem, giờ đây so với trước kia lớn hơn một ít, chẳng phải đều là công lao của ta sao?"
Tay Lăng Phong không chút kiêng nể mà thò vào áo lưới của Ân Bích Hà, nắm chặt lấy ngọc nhũ, dùng sức vuốt ve, vừa cảm nhận sự trắng trẻo mềm mại tươi tốt, lại vừa cười tà quái nói: "Có qua có lại mới toại lòng nhau, không phải nàng cũng thường xuyên ăn "sữa" của ta sao"? Lúc đó ngươi ăn thật là vui sướng mà!" Tay kia của hắn, cầm lấy cánh tay trắng trẻo thon dài của Ân Bích Hà mạnh mẽ kéo xuống dưới, đặt vào giữa hai chân mình, kẹp tay nàng vào bên trong.
Ân Bích Hà xấu hổ mặt đỏ bừng, dưới sự khinh bạc trắng trợn của hắn, xấu hổ cùng phẫn nộ vô cùng, dùng sức giãy dụa phản kháng, nhưng mà khí lực trên người đã bị hắn dùng thuật phong bế, làm sao có thể phản kháng lại Lăng Phong đây?"
Cảm thấy áo tơ mỏng trên người bị lột đi từng tầng một, Ân Bích Hà biết mình không thoát khỏi sự lăng nhục của Lăng Phong thêm một lần nữa, đành phải khuất nhục chảy nước mắt, oán hận mà cắn chặt răng nổi giận mắng: "Tặc tử nhà ngươi đem mẹ con ta giam cầm như vậy, làm việc ác này tương lai tất sẽ gặp phải báo ứng!"
Lăng Phong cười ha hả, ôm lấy thân thể thành thục của nàng, ngồi xuống bên lan can của đình, không để ý tới sự giảy dụa của nàng, mà vẫn ôm chặt thân thể mềm mại, trêu đùa: "Nương tử, có phải nàng cả ngày ở trong hoa viên nên cảm thấy rất buồn bực, muốn bước chân vào giang hồ giết mấy tên kẻ trộm phát tiết một chút mới cảm thấy sảng khoái, đúng không?"
Thình lình nghe thấy "bước chân vào giang hồ", đôi mắt đẹp của Ân Bích Hà bỗng nhiên sáng lên, nhưng mà thân thể không chịu nổ sự vuốt ve trêu đùa của thiếu niên, run giọng nói: "Ngươi lại nói nhảm! Ngươi đem mẹ con ta nhốt ở chỗ này thường xuyên ngược đãi, đâu chịu thả cho chúng ta đi ra ngoài? Cũng không cần ngươi nói những lời này để trêu người, muốn thân thể cũa lão nương, thì cứ đến đi!"
Lăng Phong "a" một tiếng, nghiêm mặt nói: "Nương tử, sao nàng lại nói như vậy! Vợ chồng chúng ta một lòng, cùng nhau dắt tay bước vào giang hồ, đem tà môn ma đạo đuổi giết cho tè cả ra quần chẳng phải là rất sảng khoái ư! Ta nói thật mà, gần đây giang hồ lâm vào tình cảnh rối loạn, Lục Thanh Phong cũng muốn phái ta vào giang hồ, bản thân ta lại không muốn động thủ. Nếu thật sự nàng muốn giải sầu, ta phái nàng thay ta đi hoàn thành nhiêm vụ, cũng không phải là không thể được."
"Ngươi không sợ rằng là ta sẽ chạy trốn hoặc là tung tin đồn gièm pha ngươi trên giang hồ, làm cho ngươi thân bại danh liệt ư?" Ân Bích Hà nghe vậy kinh hãi, đưa mắt nhìn hắn, cũng không biết hắn có nói thật hay không, hay là chỉ muốn trêu đùa nàng, muốn nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của nàng.
"Chúng ta là phu thê, nàng là nương từ của ta, nào có thể mưu sát chồng chứ. Hơn nữa, nếu để người khác đi, ta sợ họ không đủ lịch duyệt giang hồ, chỉ có nàng cùng Lam Lam là thích hợp nhất!" Lăng Phong nói xong lời này, cũng không tiếp tục bàn nữa. Ôm lấy nàng, hôn lên đôi môi, đem chiếc lưỡi thơm mát mềm mại của nàng ngậm vào trong miệng tùy ý mà nhấm nháp. Cùng nàng trao đổi thủy dịch, hôn tới mức điên cuồng không biết trời đất.
Ân Bích Hà trong lòng có tâm sự, cũng đành phải cố mà đáp ứng, trong lòng không muốn nhưng vẫn cùng hắn hôn một nụ hôn dài, môi anh đào cũng ngậm lấy đầu lưỡi của hắn, sau đó vùng vẫy ngẩng đầu lên, nghiêm mặt hỏi: "Những lời ngươi vừa nói đều là thật chứ?"
Lăng Phong mỉm cười: "Đương nhiện là thật rồi! Nhưng mà, nếu ta để cho nàng đi ra ngoài giải sầu, có phải là nàng cũng nên làm cho ta sung sướng đúng không"
Ân Bích Hà khuôn mặt ửng hồng, nghe hắn nói đến điều kiện mới tin lời hắn nói là sự thật. Nhưng mà điều kiện của hắn thật là khiến cho người ta xấu hổ đến cực điểm cực kỳ quá mức. Nhưng mà nghĩ tới việc mình có thể trở lại giang hồ, triệu tập bộ hạ cũ của Bạch Ðà Sơn quay trở lại giết chết tên giặc thiếu niên đã nhiều ngày lăng nhục mình, cũng chưa chắc đã không thành công. Ân Bích Hà liền cắn mạnh răng, trong lòng oán hận thầm thì: "Dù sao thân thể trong sạch này cũng đã bị hắn làm ô nhục, không còn sạch sẽ nữa, chi bằng lợi dụng thân thể tàn tạ này, đổi lại có được một cơ hội báo thù phục hận!" Vừa hạ quyết tâm, Ân Bích Hà liền ngẩng đầu lên, cười dài nói : "Nếu phu quân có lệnh, thiếp thân nào dám không tuân theo? Giờ chúng ta trở về phòng, thiếp thân sẽ hầu hạ chủ nhân được vui sướng !"
Lăng Phong tò mò nhìn nàng, đối với biến hóa lớn như vậy của nàng cảm thấy thú vị vô cùng, khẽ vuốt ve song phong của nàng, mỉm cười nói: "Trong phòng rất khó chịu, nàng lại thích tự do, thì giờ đây chúng ta ở trong đình tự do tự tại mà vui vẻ một lần, không phải là rất tốt sao?"
Ân Bích Hà biến sắc, trong lòng thầm tức giận, nhưng mà nghĩ lại trước kia ở hậu hoa viên cũng không phải chưa từng bị hắn cưỡng bức, vì đại kế báo thù, đành phải nhẫn nại nuốt giận khóc thầm, khom lưng thay hắn cởi nội khố ra, lộ ra vật đã làm cho nàng trải qua những cảm giác hưng phấn cùng giận dữ đan xen.
Lăng Phong đưa tay, đặt lên vai nàng, nhẹ nhàng đem thân thể mềm mại của nàng ấn xuống. Ân Bích Hà không có cách nào khác đành phải thuận theo mà quỳ xuống.
Dưới sự hầu hạ ân cần của Ân Bích Hà, Lăng Phong thoải mái mà thở dài một tiếng khoan khoái, đưa tay vỗ về mái tóc mây óng ả đen nhánh của nàng, nhẹ nhàng vuốt lên má ngọc, than thở: "Tốt quá, ngộ tính của nàng thật là cao, ta chỉ dạy qua có vài lần mà nàng học được nhanh như vậy, kỹ thuật so với nữ nhi của nàng còn tốt hơn, hay hơn rất nhiều."
Quỳ trước mặt hắn ngọc nhan của Ân Bích Hà đỏ bưng, phương tâm cảm thấy nhục nhã vô cùng, nhưng vì báo thù, cũng vì để có thể giải cứu nữ nhi khỏi nơi ghê tởm này, nàng đành xấu hổ mà nhẫn nại chịu nhục.
Trong lòng Lăng Phong đắc ý vô cùng, thật ra bây giờ hắn theo Trữ Vô Song ở Lạc Nhạn Phong học nghệ. Lục Thanh Phong căn bản không có khả năng giao nhiệm vụ cho hắn. Sở dĩ hắn nói như vậy, cũng là do Trữ Vô Song gợi ý, cả ngày giam giữ một người bắt buộc nàng yêu thương mình, vậy chỉ làm cho nàng càng thêm bất mãn, không bằng cứ để cho nàng trốn thoát. Nghĩ tới mười mấy ngày nàng bị hắn lăng nhục, cũng đủ để nàng khắc sâu ấn tượng. Như vậy, cho dù nàng rời khỏi mình quay về Bạch Ðà Sơn, tin rằng nhất định nàng đối với mình nảy sinh thương nhớ. Cái này gọi là xa cách thì sinh tình, mất đi mới biết được sự trân quý! Ðến lúc đó, chỉ sợ nàng sẽ từ Bạch Ðà Sơn bay tới Hoa Sơn để tìm mình, để mang đến cho nàng sự yêu thương!
Lăng Phong nhẹ nhàng thở dốc, vuốt ve mái tóc mây đen nhánh, cúi đầu nhìn giai nhân mềm mại vô cùng, trong lòng vui sướng, biết rằng mình cuối cùng cũng đã thu phục được nữ nhân xinh đẹp bướng bỉnh này. Cho dù chỉ là biểu hiện thuận theo ở bề ngoài cũng là giai đoạn đầu đã hoàn thành tốt đẹp.
Ân Bích Hà nhắm chặt mày ngài, cảm thấy một trận đau đớn, nhưng lại có một tia hưng phấn sảng khoái đang âm thầm dâng lên.
Ðang lúc nhắm mắt hưởng thụ, đột nhiên nghe thấy thiếu niên ở phía sau la lớn: "Thanh Nhi, mau tới đây, ta có đồ chơi rất hay muốn tặng cho nàng!"
Thanh Lăng đang giỡn nước ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lăng Phong trong trường đình, cùng với nét mặt đang hoảng hốt của mẫu thân, không khỏi thấy kỳ quái, lớn tiếng hỏi: "Chàng đang làm gì vậy, đồ chơi gì hay nào?"
Lăng Phong cười nói: "Mau tới đây, nhìn là biết ngay."
Ân Bích Hà nghe Vậy kinh hãi. Mặc dù đã trải qua nhiều lần, nhưng mà vẫn không muốn nữ nhi chứng kiến, vội vàng hạ thấp xuống phía dưới, dùng sức vặn vẹo nằm úp xuống mặt đất, để cho lan can của trường đình chống đỡ thân thể, để tránh cho nữ nhi nhìn thấy.
Thanh Lăng từ bên hồ nước chạy tới, bước lên trường đình, nhìn thấy cảnh tượng trong đình, do đột ngột nên cực kỳ kinh hãi.
Thanh Lăng ở một bên nhưng không biết phải làm gì, mặc dù việc này đã cùng Lăng Phong làm nhiều lần, nàng cũng không còn xấu hổ nữa, nhưng mà bản thân đứng nhìn cảm thấy có chút khó chịu. Vì vậy cố nén thẹn thùng ôm lấy Lăng Phong, đôi tay ngọc tinh tế vuốt ve khắp thân thể của hắn, cố gắng mang đến cho hắn sự kích thích mạnh mẽ.
Lăng Phong cao hứng mà cười, ôm lấy cần cổ thon dài cùng thân thể ấm áp mềm mại, không chút e dè hôn lên đôi môi của nàng, cũng nàng trao đổi thủy dịch, đầu lưỡi duỗi vào trong chiếc miệng anh đào.
Tay Lăng Phong không hề khách khí mà luồn tay vào trong y phục Thanh Lăng, trắng trợn nhào nặn vân vê, lại còn than thở nói: "Thanh Nhi, nàng cần phải học tập thêm nhiều điều ở mẫu thân nàng..."
Thanh Lăng vốn là thiếu nữ khuê phòng, được nếm thử hương vị trái cấm, mấy ngày nay quả thật làm việc không biết chán, so với mẫu thân của nàng thì dễ động tình hơn nhiều, dưới sự thiêu đậu của Lăng Phong, lập tức yêu kiều thở gấp...
……
Xa xa bên ngoài trường đình, những tỳ nữ xinh đẹp nghe thấy thanh âm từ trong đình truyền tới, sắc mặt đều hồng lên, nhớ tới thân thể cường hãn làm người ta sợ hãi của Lăng Phong, trong mắt đều toát ra những tia hâm mộ. Từ đáy lòng chỉ mong: sau khi hầu hạ hai vị chủ mẫu, chủ nhân còn nhớ an ủi mình là tốt rồi.
Bình luận facebook