Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Tiểu cô dẫn đầu kia trợn trừng mắt lườm Cơ Tự một cái rồi chạy về phía Tiêu Dịch, mặt mày sa sầm nói lớn: "Dịch biểu ca, huynh đừng vội tức giận nhé, huynh có biết Cơ thị nữ này trước đó không lâu còn bị tên thủ lĩnh thủy tặc bắt đi không? Nếu không phải muội lo lắng biểu ca bị nữ nhân này gài bẫy, muội sẽ không mạo muội tung cửa đi vào như thế này đâu."
Tiêu Dịch thoáng ngạc nhiên, quay đầu nhìn Cơ Tự. Nhưng Cơ Tự không buồn nhìn lại y, chỉ ngẩng đầu nhìn tiểu cô được mệnh danh mỹ nhân đất Thục đang dồn hết sự chú ý lên người Tiêu Dịch đồng thời không quên ra dáng muôn phần quyến rũ này.
Cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của nàng, ả quay đầu lại nhìn Cơ Tự đầy khinh thường và giễu cợt, rồi quay ngoắt lại tiếp tục liếc mắt đưa tình với Tiêu Dịch.
Rõ ràng trước đây lúc xuống khỏi thuyền, nhóm Tạ Quảng đã từng cảnh cáo ả, nhưng bây giờ xem ra ả chẳng hề đoái hoài đến lời cảnh cáo của Trần Quận Tạ thị, vẫn thản nhiên tiết lộ sự kiện kia với tất cả mọi người.
Đúng lúc này, Tiêu Dịch lạnh lùng lên tiếng: "Đủ rồi!" Rồi vung tay lên ra lệnh: "Người đâu, đưa biểu tiểu thư đi!"
Y không buồn liếc đến vị mỹ nhân đất Thục đang uốn éo kia, chỉ quay đầu thi lễ với Cơ Tự: "Tiểu cô cứ yên tâm, Tiêu mỗ nhất định sẽ tra ra ai là kẻ tung tin đồn này!"
Thấy Tiêu Dịch vẫn bảo vệ cho Cơ Tự, ả ta thoáng ngỡ ngàng, nhìn chằm chằm hai người. Nhưng lúc này cả hai đều có chuyện cần phải rời khỏi đây ngay, nào có tâm trí gì để ý đến ả nữa. Sau khi Tiêu Dịch hộ tống Cơ Tự xuống thuyền, phái người đưa nàng về liền chui tọt vào xe lừa, nhanh nhanh chóng chóng quay về phủ.
Vừa trở về Lan Lăng Tiêu thị, y đã đến thẳng chỗ tộc trưởng, hai người bàn bạc trong thư phòng một hồi, tộc trưởng mới ra vài mệnh lệnh.
Đến buổi tối hôm sau, năm người quyền uy nhất trong tộc đã tề tựu lại, còn có nhóm thế hệ con cháu anh tài như Tiêu Duệ, Tiêu Kỳ và bản thân Tiêu Dịch. Không khí trong thư phòng hết sức trang nghiêm, lão tộc trưởng cất lời: "Trải qua hai ngày đều tra kỹ lưỡng, hiện tại đã có kết quả, mọi người cũng biết kết quả này là gì rồi đấy. Bất kể là chuyện Dịch nhi quang minh chính đại giao du với Lưu Tiềm, hay chuyện Kỳ nhi có kinh doanh buôn bán với Lưu Tiềm trong mấy năm qua đều đã bị chụp cho cái danh “người của phe Lưu Nghĩa Khang”. Mấu chốt là những việc này một khi bị phơi bày, là người mù đi chăng nữa cũng sẽ cho rằng Lan Lăng Tiêu thị chúng ta chắc chắn có quan hệ mật thiết với tên kia. Theo những gì chúng ta dò la ra được, quả thật hiện giờ bệ hạ đã có lòng nghi ngờ Lưu Nghĩa Khang, cũng đã phái người thu thập tội chứng của Lưu Tiềm. Người của chúng ta còn lén thấy được, trên danh sách dự định hành quyết kia còn có cả tên Tiêu Dịch nữa."
Lão tộc trưởng quay sang nhìn Tiêu Dịch: "Dịch nhi, lần này nếu không phải người bạn của con cảnh báo sớm, có lẽ chưa đến hai tháng sau chúng ta chỉ đành cắn răng nhặt xác con hòng giữ lại gia tộc này mà thôi."
Những lời ông ta nói đều là sự thật, ở kiếp trước, vào khoảng tháng chín tháng mười năm nay, bè phái của Lưu Tiềm đã bị hành quyết, trong đó có cả Tiêu Dịch. Nói trắng ra, lần này Cơ Tự đã có công cứu Tiêu Dịch một mạng rồi.
Lão tộc trưởng nhìn tất cả mọi người đang im thin thít bên dưới, mau chóng ra lệnh: "Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt chính là hủy đi tất cả những ghi chép chứng minh việc có qua lại với Lưu Tiềm. Về phần những chuyện kinh doanh kia dù đang phát triển cỡ nào cũng bỏ hết cho ta, bảo đám hạ nhân mau chóng đem sổ sách đốt sạch đi. Rút hết người về, đừng để xuất hiện ở Kiến Khang, tốt nhất là đưa họ đến Điền Nam ở Xuyên Thục một thời gian, nói cho họ biết, đợi mọi sự qua đi một thời gian rồi sẽ cho họ quay về đây!"
Đám tiểu bối lập tức vâng dạ. Lão lại suy nghĩ hồi lâu, mới hạ quyết tâm: "Thôi, mang tài liệu này đưa cho mười mấy nhà còn lại đi. Dù sao cũng là thế tộc với nhau, tất cả đều phải đồng tâm hợp lực vượt ải khó khăn này thôi. Duệ nhi, con đích thân đưa những tài liệu này cho họ." Cũng ý chính là Tiêu Dịch vì sai lầm lần này đã bị tước quyền thừa kế chức tộc trưởng, chuyển sang Tiêu Duệ.
Rồi lão lại phân phó: "Dịch nhi đã nói, Cơ thị nữ kia khăng khăng yêu cầu không được để người ngoài biết được chính nàng tiết lộ tin tức này, nhưng hiển nhiên nàng đã có ân lớn với gia tộc chúng ta như vậy, các ngươi đều phải ghi nhớ cho kỹ. Với công lao của Cơ thị nữ, Dịch nhi vốn có thể nạp nàng ta vào phủ để chiếu cố, nhưng hiện nay danh tiết nàng ta đã bị hủy, dù cho Dịch nhi có bảo nàng ta vẫn còn thân trong sạch đi chăng nữa, nhưng đã mang tiếng với người đời như vậy rồi thì cũng không thể được. Vậy chỉ còn cách cố hết sức giữ cho người ngoài tôn trọng nàng mà thôi."
Đương nhiên ở đây ai ai cũng hiểu rõ ý của từ "tôn trọng" mà lão tộc trưởng nói ra là gì, họ nghiêm túc gật đầu.
Cũng giống như Lan Lăng Tiêu thị, buổi tối hai ngày sau, mười mấy thế gia kia cũng gọi hết tất cả những người nắm quyền trong tộc lại để bàn bạc kế sách, cố gắng không để gia tộc bị tổn thất.
***
Sau khi Cơ Tự gặp mặt Tiêu Dịch, lòng đã thấy an tâm hơn phần nào. Nhưng mỗi khi nàng chỉ có một mình lại luôn nghĩ về Tạ Lang, thậm chí cả khi đang nói cười với nhóm Tần Tiểu Thảo, nàng lại vô duyên vô cớ thấy chạnh lòng.
Thấm thoát đã ba ngày trôi qua, nàng thật sự không chịu được nỗi tương tư nữa, bèn bảo Tôn Phù đánh xe, đưa nàng đến Thanh Viễn tự. Có lẽ vì oan gia ngõ hẹp, vừa đến cổng chùa nàng đã nghe thấy bên đình nghỉ chân chợt vang lên tiếng của một cô nương: "Ơ, tiểu cô đội mũ sa kia trông rất quen mắt. A, ta nhận ra tỳ nữ phía sau nàng ta, hóa ra nàng ta chính là Cơ thị nữ đấy."
Lại là ả mỹ nhân đất Thục nọ. Phải biết nhà ả ta ở đất Thục cũng tính vào hàng thế gia vọng tộc, hơn nữa bình thường vốn xinh đẹp, lại luôn biết cách giở chiêu trò quyến rũ đàn ông, nên ở đất Thục có thể xem như là khá vinh quang, thuận buồm xuôi gió. Đến Kiến Khang, vì gia tộc ả có quan hệ thông gia với Lan Lăng Tiêu thị nên vừa gặp được Tiêu Dịch đã tự nhiên đem lòng ái mộ. Ả nghĩ, với địa vị gia tộc của mình đương nhiên quá xứng đôi với Tiêu Dịch, thế là thuyết phục mẫu thân mình ra mặt, bóng gió ám chỉ chuyện cưới gả. Nhưng không ngờ rằng chuyện tưởng chừng đã sắp thành công thì hôm qua, Tiêu Dịch đột nhiên cương quyết không chịu, không biết y đã nói gì với mẫu thân mà nhà họ từ chối thẳng thừng đề nghị của mẫu thân ả.
Lần thất bại này quả thật khiến vị mỹ nhân đất Thục xinh đẹp luôn tự phụ đau thấu tim gan, ả ta mất rất nhiều công sức mới biết được nguyên do Tiêu Dịch không chịu cưới mình lại có liên quan đến Cơ tiểu cô. Vì thế, ả mặc nhiên xem Cơ Tự là kẻ thù không đội trời chung với mình.
Bên này, gần như khi cái tên Cơ Tự vừa được thốt ra, đám tiểu cô sĩ tộc đều đồng loạt chỉ chỉ trỏ trỏ về phía nàng, bàn tán xôn xao: "Bị thủy tặc làm vậy đấy…", "Nếu ta mà là nàng thì đã tìm đến cái chết cho rồi!", "Thật là không biết xấu hổ, còn dám nghênh ngang ra ngoài nữa.", "Nghe nói nhà nàng ta không còn trưởng bối nào hết, nhưng cũng may là vậy, nếu không xảy ra chuyện thế này, nhất định nàng ta chỉ có đường chết thôi.", "Vậy mà dám níu lấy Thập Bát lang và Tiêu ca ca không buông á? Cơ thị nữ này quả thật là đê tiện quá thể mà!"
Ở thời đại tất cả sĩ tộc đều trên đà suy tàn này, dù là lang quân cũng có nhiều kẻ không hề đến trường học, huống chi là đám tiểu cô nhỏ nhoi. Nên nếu thật sự mong muốn tìm ra được nữ tử nào có nội hàm, phong nhã chân chính thì cũng là chuyện viển vông mà thôi. Vốn không được xuất chúng thế nên khi gặp Cơ Tự, họ như tìm được một nơi để thể hiện sự hơn người của mình, thế là càng nói càng hăng hái, càng nói càng thấy khó nghe.
Trong tiếng bàn luận nhốn nháo, bỗng một phụ nhân trông có vẻ quý phái phất tay áo, ra lệnh: "Loại nữ tử dơ bẩn này sao lại dám xuất hiện ở đây làm ô uế mắt ta? Người đâu, đánh gãy chân ả ném xuống núi đi. Tiện thể cũng cảnh cáo người nhà ả sau này không được để ả ra ngoài đi lung tung nữa."
Mấy gã bộ khúc phía sau liền vâng dạ vang dội rồi hùng hổ đi đến.
Cơ Tự không ngờ những người này lại đối xử với mình như vậy, trong lúc vừa hoảng sợ vừa tức giận, nàng không ngừng lùi về sau, bỗng có một lang quân sĩ tộc lên tiếng: "Các người vừa nói tiểu cô này họ gì?"
Mỹ nhân đất Thục liền nũng nịu thưa: "Bẩm lang quân Trần gia, tiểu cô này họ Cơ, còn luôn miệng bảo mình là hậu duệ của hoàng đế đấy ạ. Nếu hoàng đế mà biết được hậu duệ của mình có tằng tịu với một tên thủy tặc, e rằng sẽ tức giận đến đội mồ sống dậy mất." Nói xong ả liền cười lên một cách khoái trá.
Nhưng sau khi vị lang quân Toánh Xuyên Trần thị kia nghe thấy hai chữ họ Cơ thì ngay lập tức đổi sắc mặt, y liền cất cao giọng quát đám bộ khúc kia: "Khoan đã!"
Trong những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, lang quân Trần gia sải bước đi đến trước mặt Cơ Tự, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt rồi hắng giọng cảm kích: "Cô chính là Cơ tiểu cô à? Đa tạ cô đã cứu tên ngốc Thất lang nhà ta."
Rồi y quay về phía đám đông, nhìn chằm chằm vào mỹ nhân đất Thục, cất giọng khinh thường: "La Ỷ Tịnh, mấy ngày nay cô gặp ai cũng nói Cơ thị nữ có dính dáng với thủy tặc, vậy xin hỏi, cô có tận mắt chứng kiến chuyện của nàng ta với tên thủy tặc kia không?" Nói đến đây vẻ mặt y mang theo sự nghi ngờ, "Ta vẫn khá hoài nghi. Nếu lúc ấy cô cũng có mặt, vậy tại sao tên thủy tặc kia sao không chọn đại mỹ nhân như cô mà lại chọn Cơ tiểu cô có nhan sắc thua xa cô thế?"
May là hôm nay trước khi ra ngoài, Cơ Tự đã bôi mặt, che đi vẻ xinh đẹp của mình, nên khi giọng lang quân Trần gia vừa dứt, nàng liền cởi phắt mũ sa xuống. Mọi người đồng loạt đánh giá Cơ Tự rồi quay sang La Ỷ Tịnh kia, dần dần tiếng bàn tán bắt đầu sôi sục.
La Ỷ Tịnh luôn tự phụ mình xinh đẹp, được nam nhân yêu chiều, không ngờ có ngày lại tự chuốc lấy ê chề như thế này. Ả vô cùng tức giận, nước mắt rưng rưng: "Ngươi, ngươi đừng nói bậy!"
Lang quân Trần gia sầm mặt, lạnh lùng lên tiếng: "Ta có nói bậy hay không tự cô hiểu lấy." Sau đó, y quay về phía đám lang quân sĩ tộc, chắp tay trước ngực nói, "Đại sư Sơn Nhạc Tử, đại sư là một trong ba người giỏi về xem tướng cốt nhất hiện giờ, Cơ thị nữ và La thị nữ trước mắt này, không biết người có nhìn ra được tướng cốt của họ không?"
Gần như khi cái tên Sơn Nhạc Tử vừa được thốt ra, xung quanh bỗng ồn ào hẳn lên. Ở đất Kiến Khang này, có ai mà không biết Sơn Nhạc Tử nổi tiếng về xem tướng cốt cơ chứ! Vì vậy, mọi người bắt đầu nhìn lão đầy mong chờ.
Sơn Nhạc Tử hắng giọng, vuốt bộ râu dài, nhìn Cơ Tự trước, lát sau lão khẽ gật đầu: "Tiểu cô này, thân vẫn là băng thanh ngọc khiết."
Lúc này sắc mặt La Ỷ Tịnh trắng bệch đi, bị Sơn Nhạc Tử nhìn chăm chăm, cả người ả trở nên run rẩy. Không đợi lão mở miệng, ả đã vội vàng ra lệnh cho tỳ nữ phía sau: "Chúng ta mau đi thôi."
Sơn Nhạc Tử thấy được ánh mắt ngầm ra hiệu của Trần Tứ lang, bèn thở dài một tiếng, nói ra: "Về phần vị La tiểu cô này, đã hư thân nhiều năm rồi. Đáy mắt nàng ta có màu xanh đậm. Gian môn và nhân trung đều có điểm không ổn, nếu không điều trị sớm, e rằng sau này sẽ bất lợi về đường con cái."
Mọi người nghe xong trố mắt sững sờ.
Tiêu Dịch thoáng ngạc nhiên, quay đầu nhìn Cơ Tự. Nhưng Cơ Tự không buồn nhìn lại y, chỉ ngẩng đầu nhìn tiểu cô được mệnh danh mỹ nhân đất Thục đang dồn hết sự chú ý lên người Tiêu Dịch đồng thời không quên ra dáng muôn phần quyến rũ này.
Cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của nàng, ả quay đầu lại nhìn Cơ Tự đầy khinh thường và giễu cợt, rồi quay ngoắt lại tiếp tục liếc mắt đưa tình với Tiêu Dịch.
Rõ ràng trước đây lúc xuống khỏi thuyền, nhóm Tạ Quảng đã từng cảnh cáo ả, nhưng bây giờ xem ra ả chẳng hề đoái hoài đến lời cảnh cáo của Trần Quận Tạ thị, vẫn thản nhiên tiết lộ sự kiện kia với tất cả mọi người.
Đúng lúc này, Tiêu Dịch lạnh lùng lên tiếng: "Đủ rồi!" Rồi vung tay lên ra lệnh: "Người đâu, đưa biểu tiểu thư đi!"
Y không buồn liếc đến vị mỹ nhân đất Thục đang uốn éo kia, chỉ quay đầu thi lễ với Cơ Tự: "Tiểu cô cứ yên tâm, Tiêu mỗ nhất định sẽ tra ra ai là kẻ tung tin đồn này!"
Thấy Tiêu Dịch vẫn bảo vệ cho Cơ Tự, ả ta thoáng ngỡ ngàng, nhìn chằm chằm hai người. Nhưng lúc này cả hai đều có chuyện cần phải rời khỏi đây ngay, nào có tâm trí gì để ý đến ả nữa. Sau khi Tiêu Dịch hộ tống Cơ Tự xuống thuyền, phái người đưa nàng về liền chui tọt vào xe lừa, nhanh nhanh chóng chóng quay về phủ.
Vừa trở về Lan Lăng Tiêu thị, y đã đến thẳng chỗ tộc trưởng, hai người bàn bạc trong thư phòng một hồi, tộc trưởng mới ra vài mệnh lệnh.
Đến buổi tối hôm sau, năm người quyền uy nhất trong tộc đã tề tựu lại, còn có nhóm thế hệ con cháu anh tài như Tiêu Duệ, Tiêu Kỳ và bản thân Tiêu Dịch. Không khí trong thư phòng hết sức trang nghiêm, lão tộc trưởng cất lời: "Trải qua hai ngày đều tra kỹ lưỡng, hiện tại đã có kết quả, mọi người cũng biết kết quả này là gì rồi đấy. Bất kể là chuyện Dịch nhi quang minh chính đại giao du với Lưu Tiềm, hay chuyện Kỳ nhi có kinh doanh buôn bán với Lưu Tiềm trong mấy năm qua đều đã bị chụp cho cái danh “người của phe Lưu Nghĩa Khang”. Mấu chốt là những việc này một khi bị phơi bày, là người mù đi chăng nữa cũng sẽ cho rằng Lan Lăng Tiêu thị chúng ta chắc chắn có quan hệ mật thiết với tên kia. Theo những gì chúng ta dò la ra được, quả thật hiện giờ bệ hạ đã có lòng nghi ngờ Lưu Nghĩa Khang, cũng đã phái người thu thập tội chứng của Lưu Tiềm. Người của chúng ta còn lén thấy được, trên danh sách dự định hành quyết kia còn có cả tên Tiêu Dịch nữa."
Lão tộc trưởng quay sang nhìn Tiêu Dịch: "Dịch nhi, lần này nếu không phải người bạn của con cảnh báo sớm, có lẽ chưa đến hai tháng sau chúng ta chỉ đành cắn răng nhặt xác con hòng giữ lại gia tộc này mà thôi."
Những lời ông ta nói đều là sự thật, ở kiếp trước, vào khoảng tháng chín tháng mười năm nay, bè phái của Lưu Tiềm đã bị hành quyết, trong đó có cả Tiêu Dịch. Nói trắng ra, lần này Cơ Tự đã có công cứu Tiêu Dịch một mạng rồi.
Lão tộc trưởng nhìn tất cả mọi người đang im thin thít bên dưới, mau chóng ra lệnh: "Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt chính là hủy đi tất cả những ghi chép chứng minh việc có qua lại với Lưu Tiềm. Về phần những chuyện kinh doanh kia dù đang phát triển cỡ nào cũng bỏ hết cho ta, bảo đám hạ nhân mau chóng đem sổ sách đốt sạch đi. Rút hết người về, đừng để xuất hiện ở Kiến Khang, tốt nhất là đưa họ đến Điền Nam ở Xuyên Thục một thời gian, nói cho họ biết, đợi mọi sự qua đi một thời gian rồi sẽ cho họ quay về đây!"
Đám tiểu bối lập tức vâng dạ. Lão lại suy nghĩ hồi lâu, mới hạ quyết tâm: "Thôi, mang tài liệu này đưa cho mười mấy nhà còn lại đi. Dù sao cũng là thế tộc với nhau, tất cả đều phải đồng tâm hợp lực vượt ải khó khăn này thôi. Duệ nhi, con đích thân đưa những tài liệu này cho họ." Cũng ý chính là Tiêu Dịch vì sai lầm lần này đã bị tước quyền thừa kế chức tộc trưởng, chuyển sang Tiêu Duệ.
Rồi lão lại phân phó: "Dịch nhi đã nói, Cơ thị nữ kia khăng khăng yêu cầu không được để người ngoài biết được chính nàng tiết lộ tin tức này, nhưng hiển nhiên nàng đã có ân lớn với gia tộc chúng ta như vậy, các ngươi đều phải ghi nhớ cho kỹ. Với công lao của Cơ thị nữ, Dịch nhi vốn có thể nạp nàng ta vào phủ để chiếu cố, nhưng hiện nay danh tiết nàng ta đã bị hủy, dù cho Dịch nhi có bảo nàng ta vẫn còn thân trong sạch đi chăng nữa, nhưng đã mang tiếng với người đời như vậy rồi thì cũng không thể được. Vậy chỉ còn cách cố hết sức giữ cho người ngoài tôn trọng nàng mà thôi."
Đương nhiên ở đây ai ai cũng hiểu rõ ý của từ "tôn trọng" mà lão tộc trưởng nói ra là gì, họ nghiêm túc gật đầu.
Cũng giống như Lan Lăng Tiêu thị, buổi tối hai ngày sau, mười mấy thế gia kia cũng gọi hết tất cả những người nắm quyền trong tộc lại để bàn bạc kế sách, cố gắng không để gia tộc bị tổn thất.
***
Sau khi Cơ Tự gặp mặt Tiêu Dịch, lòng đã thấy an tâm hơn phần nào. Nhưng mỗi khi nàng chỉ có một mình lại luôn nghĩ về Tạ Lang, thậm chí cả khi đang nói cười với nhóm Tần Tiểu Thảo, nàng lại vô duyên vô cớ thấy chạnh lòng.
Thấm thoát đã ba ngày trôi qua, nàng thật sự không chịu được nỗi tương tư nữa, bèn bảo Tôn Phù đánh xe, đưa nàng đến Thanh Viễn tự. Có lẽ vì oan gia ngõ hẹp, vừa đến cổng chùa nàng đã nghe thấy bên đình nghỉ chân chợt vang lên tiếng của một cô nương: "Ơ, tiểu cô đội mũ sa kia trông rất quen mắt. A, ta nhận ra tỳ nữ phía sau nàng ta, hóa ra nàng ta chính là Cơ thị nữ đấy."
Lại là ả mỹ nhân đất Thục nọ. Phải biết nhà ả ta ở đất Thục cũng tính vào hàng thế gia vọng tộc, hơn nữa bình thường vốn xinh đẹp, lại luôn biết cách giở chiêu trò quyến rũ đàn ông, nên ở đất Thục có thể xem như là khá vinh quang, thuận buồm xuôi gió. Đến Kiến Khang, vì gia tộc ả có quan hệ thông gia với Lan Lăng Tiêu thị nên vừa gặp được Tiêu Dịch đã tự nhiên đem lòng ái mộ. Ả nghĩ, với địa vị gia tộc của mình đương nhiên quá xứng đôi với Tiêu Dịch, thế là thuyết phục mẫu thân mình ra mặt, bóng gió ám chỉ chuyện cưới gả. Nhưng không ngờ rằng chuyện tưởng chừng đã sắp thành công thì hôm qua, Tiêu Dịch đột nhiên cương quyết không chịu, không biết y đã nói gì với mẫu thân mà nhà họ từ chối thẳng thừng đề nghị của mẫu thân ả.
Lần thất bại này quả thật khiến vị mỹ nhân đất Thục xinh đẹp luôn tự phụ đau thấu tim gan, ả ta mất rất nhiều công sức mới biết được nguyên do Tiêu Dịch không chịu cưới mình lại có liên quan đến Cơ tiểu cô. Vì thế, ả mặc nhiên xem Cơ Tự là kẻ thù không đội trời chung với mình.
Bên này, gần như khi cái tên Cơ Tự vừa được thốt ra, đám tiểu cô sĩ tộc đều đồng loạt chỉ chỉ trỏ trỏ về phía nàng, bàn tán xôn xao: "Bị thủy tặc làm vậy đấy…", "Nếu ta mà là nàng thì đã tìm đến cái chết cho rồi!", "Thật là không biết xấu hổ, còn dám nghênh ngang ra ngoài nữa.", "Nghe nói nhà nàng ta không còn trưởng bối nào hết, nhưng cũng may là vậy, nếu không xảy ra chuyện thế này, nhất định nàng ta chỉ có đường chết thôi.", "Vậy mà dám níu lấy Thập Bát lang và Tiêu ca ca không buông á? Cơ thị nữ này quả thật là đê tiện quá thể mà!"
Ở thời đại tất cả sĩ tộc đều trên đà suy tàn này, dù là lang quân cũng có nhiều kẻ không hề đến trường học, huống chi là đám tiểu cô nhỏ nhoi. Nên nếu thật sự mong muốn tìm ra được nữ tử nào có nội hàm, phong nhã chân chính thì cũng là chuyện viển vông mà thôi. Vốn không được xuất chúng thế nên khi gặp Cơ Tự, họ như tìm được một nơi để thể hiện sự hơn người của mình, thế là càng nói càng hăng hái, càng nói càng thấy khó nghe.
Trong tiếng bàn luận nhốn nháo, bỗng một phụ nhân trông có vẻ quý phái phất tay áo, ra lệnh: "Loại nữ tử dơ bẩn này sao lại dám xuất hiện ở đây làm ô uế mắt ta? Người đâu, đánh gãy chân ả ném xuống núi đi. Tiện thể cũng cảnh cáo người nhà ả sau này không được để ả ra ngoài đi lung tung nữa."
Mấy gã bộ khúc phía sau liền vâng dạ vang dội rồi hùng hổ đi đến.
Cơ Tự không ngờ những người này lại đối xử với mình như vậy, trong lúc vừa hoảng sợ vừa tức giận, nàng không ngừng lùi về sau, bỗng có một lang quân sĩ tộc lên tiếng: "Các người vừa nói tiểu cô này họ gì?"
Mỹ nhân đất Thục liền nũng nịu thưa: "Bẩm lang quân Trần gia, tiểu cô này họ Cơ, còn luôn miệng bảo mình là hậu duệ của hoàng đế đấy ạ. Nếu hoàng đế mà biết được hậu duệ của mình có tằng tịu với một tên thủy tặc, e rằng sẽ tức giận đến đội mồ sống dậy mất." Nói xong ả liền cười lên một cách khoái trá.
Nhưng sau khi vị lang quân Toánh Xuyên Trần thị kia nghe thấy hai chữ họ Cơ thì ngay lập tức đổi sắc mặt, y liền cất cao giọng quát đám bộ khúc kia: "Khoan đã!"
Trong những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, lang quân Trần gia sải bước đi đến trước mặt Cơ Tự, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt rồi hắng giọng cảm kích: "Cô chính là Cơ tiểu cô à? Đa tạ cô đã cứu tên ngốc Thất lang nhà ta."
Rồi y quay về phía đám đông, nhìn chằm chằm vào mỹ nhân đất Thục, cất giọng khinh thường: "La Ỷ Tịnh, mấy ngày nay cô gặp ai cũng nói Cơ thị nữ có dính dáng với thủy tặc, vậy xin hỏi, cô có tận mắt chứng kiến chuyện của nàng ta với tên thủy tặc kia không?" Nói đến đây vẻ mặt y mang theo sự nghi ngờ, "Ta vẫn khá hoài nghi. Nếu lúc ấy cô cũng có mặt, vậy tại sao tên thủy tặc kia sao không chọn đại mỹ nhân như cô mà lại chọn Cơ tiểu cô có nhan sắc thua xa cô thế?"
May là hôm nay trước khi ra ngoài, Cơ Tự đã bôi mặt, che đi vẻ xinh đẹp của mình, nên khi giọng lang quân Trần gia vừa dứt, nàng liền cởi phắt mũ sa xuống. Mọi người đồng loạt đánh giá Cơ Tự rồi quay sang La Ỷ Tịnh kia, dần dần tiếng bàn tán bắt đầu sôi sục.
La Ỷ Tịnh luôn tự phụ mình xinh đẹp, được nam nhân yêu chiều, không ngờ có ngày lại tự chuốc lấy ê chề như thế này. Ả vô cùng tức giận, nước mắt rưng rưng: "Ngươi, ngươi đừng nói bậy!"
Lang quân Trần gia sầm mặt, lạnh lùng lên tiếng: "Ta có nói bậy hay không tự cô hiểu lấy." Sau đó, y quay về phía đám lang quân sĩ tộc, chắp tay trước ngực nói, "Đại sư Sơn Nhạc Tử, đại sư là một trong ba người giỏi về xem tướng cốt nhất hiện giờ, Cơ thị nữ và La thị nữ trước mắt này, không biết người có nhìn ra được tướng cốt của họ không?"
Gần như khi cái tên Sơn Nhạc Tử vừa được thốt ra, xung quanh bỗng ồn ào hẳn lên. Ở đất Kiến Khang này, có ai mà không biết Sơn Nhạc Tử nổi tiếng về xem tướng cốt cơ chứ! Vì vậy, mọi người bắt đầu nhìn lão đầy mong chờ.
Sơn Nhạc Tử hắng giọng, vuốt bộ râu dài, nhìn Cơ Tự trước, lát sau lão khẽ gật đầu: "Tiểu cô này, thân vẫn là băng thanh ngọc khiết."
Lúc này sắc mặt La Ỷ Tịnh trắng bệch đi, bị Sơn Nhạc Tử nhìn chăm chăm, cả người ả trở nên run rẩy. Không đợi lão mở miệng, ả đã vội vàng ra lệnh cho tỳ nữ phía sau: "Chúng ta mau đi thôi."
Sơn Nhạc Tử thấy được ánh mắt ngầm ra hiệu của Trần Tứ lang, bèn thở dài một tiếng, nói ra: "Về phần vị La tiểu cô này, đã hư thân nhiều năm rồi. Đáy mắt nàng ta có màu xanh đậm. Gian môn và nhân trung đều có điểm không ổn, nếu không điều trị sớm, e rằng sau này sẽ bất lợi về đường con cái."
Mọi người nghe xong trố mắt sững sờ.
Bình luận facebook