Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120
Hiện tượng địa long trở mình xảy ra cũng nhanh mà kết thúc cũng nhanh. Chỉ thoáng chốc, ngõ Thập Lý đã truyền đến tiếng khóc vui mừng: "Dừng lại rồi, dừng lại rồi."
Tiếp nữa, lác đác vài bóng người chui ra từ các ngóc ngách, cát bụi mù mịt dần dần tản đi.
Đội cấm vệ quân chạy đến vây quanh Cơ Việt, vẻ mặt kính cẩn hỏi gì đó, Cơ Việt trả lời họ vài câu rồi một mình đi về phía tường thành cũ.
Bất giác đám lang quân sĩ tộc do Viên Thanh dẫn đầu lui về sau từng bước nhường đường, nhìn Cơ Việt bằng vẻ kính sợ.
Nhưng Cơ Việt vẫn lãnh đạm, đôi mắt thờ ơ thoáng liếc sang Viên Thành, lẳng lặng đứng trước bức tường thành.
Đám người đang ở gần đó lặng phắc như tờ, ai ai cũng ngơ ngác đánh giá Cơ Việt. Không cần quay đầu lại, Cơ Việt cũng biết bọn họ đang nhìn mình với vẻ kính nể hệt nhóm Viên Thành rồi. Ngay từ lúc quyết định thông báo "lời tiên đoán", Cơ Việt đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Cơ Việt vốn không muốn biểu diễn sự "thần thông" này của mình bởi hắn biết rõ người thời này ăn bữa hôm lo bữa mai, năng lực tiên đoán của mình có ý nghĩa gì. Không bàn đến người khác, chỉ nói đến đám hoàng tử và tên nghịch tặc Lưu Nghĩa Khang kia thôi. Từ nay về sau, hiển nhiên hắn đã trở thành đối tượng được chú ý của đám họ. Thậm chí ngay từ thời khắc này, hắn đã hoàn toàn rơi vào vòng xoáy quyền lực, thành công thì sẽ đứng trên muôn người, thất bại thì chu di cửu tộc.
Kể từ nay, Cơ Việt không thể chỉ lo cho mỗi thân mình được nữa rồi. Nhưng với cục diện như bây giờ, hắn không thể không phô bày tài năng này được.
Nếu hắn muốn mai sau dù sống hay chết cũng có thể hiên ngang đứng thẳng, nếu hắn muốn làm một nhân vật "tuy không phải sĩ tộc nhưng không có bất cứ sĩ tộc nào dám khinh khi" và không muốn bị Trần Quận Viên thị uy hiếp thì hắn nhất định phải đi đến bước đường ngày hôm nay.
Huống chi tài năng của Cơ Việt đã sớm bị Trần Quận Tạ thị biết được, nói không chừng một lúc nào đó bị họ tiết lộ ra ngoài, chuyện này sẽ có khả năng trở thành vũ khí để người khác đối phó hắn. Dù hắn muốn che giấu bản thân cũng không thể nữa rồi.
Lúc này nhóm cấm vệ quân xông vào ngõ Thập Lý, vừa chạy đi cứu người vừa hô to: "Địa long còn chưa đi xa, mọi người hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này đi."
Ngay từ lúc Cơ Việt thông báo lời tiên đoán, đội cấm vệ quân này đã từng khuyên những người nơi đây nhanh chóng rời đi, nhưng vì đa phần cư dân ở ngõ này đều là sĩ tộc, họ tự xưng mình có tài học kiến thức nên chẳng những không tin mà ngược lại còn dè bỉu chê cười, vì vậy mới chịu hậu quả nặng nề. Bây giờ nghe thấy nhóm cấm vệ quân cảnh báo lần nữa, bọn họ lập tức kéo nhau lũ lượt chạy ra.
Bấy giờ nhóm Viên Thanh cũng giật mình tỉnh lại, quát tháo hạ nhân mau chạy vào trong cứu nạn. Tuy người nhà họ vẫn còn mắc kẹt trong đống tường đổ nát, nhưng những kẻ quen sống sung sướng, thân thể nghìn vàng này nào dám xông vào kéo người ra cơ chứ. Họ chỉ đứng ở ngoài chỗ an toàn gào thét gọi tên người thân mình thôi.
Chỉ chốc lát, có mười mấy bóng dáng máu me nhớp nhúa lao đến khóc lóc, Viên Thanh cũng khóc đến đau lòng. Tuy phủ chính của Trần Quận Viên thị nằm ở Ô Y Hạng, nhưng trong ngõ Thập Lý này còn con cái và thê thiếp của y. Hiện tại trong đám người thương tích đầy mình này có cả đứa con trai lớn y coi trọng và đứa con trai út y thương yêu, cùng với một ái thiếp. Ba người này đều hấp hối lết đến trước mặt y rồi mới tắt thở, làm sao y không đau khổ cho được kia chứ?
Đứng xa xa dõi theo nhóm Viên Thanh, Trần Thất lang quay sang nhìn Cơ Việt, không nhịn được cất lời: "Nếu khi nãy Viên Thành nghe lời Cơ Đại lang cảnh báo thì đã không xảy ra chuyện thê thảm như vậy rồi. Nhất định bây giờ y đang hối hận không thôi đây."
Người xung quanh đều gật đầu đồng tình với Trần Thất lang, họ nhìn đám người đang khóc lóc ca thán và con phố hỗn loạn, trong lòng đều ưu tư. Đúng lúc này mặt đất lại chấn động lần nữa, tuy không mạnh như khi nãy nhưng người người vẫn còn đang khiếp sợ nên lại tiếp tục kêu thét chạy tứ tán.
Tất cả đám lang quân đứng trên tường thành đều quay đầu lại nhìn Cơ Việt, ánh mắt mang thêm vài phần cung kính.
Bấy giờ, Tạ Lang đang đứng cách đó không xa cất bước đi về phía này. Dù tất cả mọi người đều đang kinh hồn bạt vía, nhưng khi thấy chàng ai ai cũng tiến lên chào hỏi. Tạ Lang không hề dừng bước, chỉ gật đầu đáp lễ họ rồi nhanh chóng đi đến phía sau Cơ Việt.
Nhìn bóng lưng Cơ Việt thẳng tắp, Tạ Lang im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ nói: "Nàng không nên đi nước cờ này... Hoàng thất Lưu Tống rất gian xảo, người như nàng sẽ dễ dàng trở thành công cụ để họ tranh quyền đoạt vị."
Cơ Việt không quay đầu lại, nhìn đăm đăm vào ngõ Thập Lý, thản nhiên trả lời: "Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác nữa rồi."
"Nàng có!" Giọng Tạ Lang bỗng chốc khản đặc, chàng thì thào, "Nàng thừa biết, cho dù chúng ta... Ta vẫn sẽ bảo vệ cho nàng mà."
Tạ Lang vừa dứt lời, Cơ Việt đã bật cười khanh khách, gằn từng chữ: "Xưa nay người chưa hề nói với ta, làm sao ta biết được?" rồi lại cất giọng lãnh đạm, "Với lại, ta cũng không dám tin người nữa đâu. Ta từng cho rằng mình rất hiểu người, nhưng trên thực tế cho đến hôm nay ta mới hay mình vẫn mù tịt. Tạ Thập Bát tấm lòng phóng khoáng như trời quang trăng sáng, sao ngay cả một câu trả lời thỏa đáng cũng không nói được đã bỏ đi biệt tăm?"
Nói đến đây giọng Cơ Việt đã nghẹn ứ, hắn đột nhiên không muốn nói thêm một câu nào nữa, lòng thầm nghĩ: Càng nói thì càng đau, càng hận thêm thôi! Mà hiện tại, Cơ Việt chỉ một lòng muốn có được quyền uy hùng mạnh, không muốn để bất kỳ kẻ nào dám ức hiếp mình nữa, thế nên chuyện đau lòng yếu đuối là việc không cần thiết.
Nhìn Cơ Việt trước sau vẫn không quay đầu lại, Tạ Lang đứng yên hồi lâu mới quay người, cất bước rời khỏi vòng vây của nhóm sĩ tộc.
Tin tức về trận địa long trở mình này đã truyền khắp ngõ ngách thành Kiến Khang, đồng thời còn lưu truyền thêm tài năng xuất quỷ nhập thần của Cơ Việt.
Nghe nói Cơ Việt được tổ tiên Cơ thị phù hộ nên có biệt tài đoán được một vài sự kiện thay đổi quan trọng trong vòng tương lai năm đến mười năm. Nghe nói, Cơ thị nữ cũng có biệt tài này, nhưng năng lực của nàng rất yếu, chỉ tiên đoán được trong thời gian ngắn hơn. Nghe nói hai huynh muội Cơ thị dựa vào biệt tài đó đã kiếm ra được rất nhiều tiền.
Dĩ nhiên bất cứ lời đồn nào cũng sẽ bị thay đổi qua quá trình truyền miệng. Vì vậy bất kể là lời đồn về Cơ Việt hiện giờ mang tính khách quan thế nào, nhưng không ai biết được sau này sẽ tam sao thất bản ra sao.
Mọi người chỉ biết sau sự kiện ở ngõ Thập Lý, bệ hạ đã triệu kiến Cơ Việt ngay trong đêm, cũng đích thân phong cho hắn làm Trung thư thị lang. Đồng thời bởi Cơ Việt có thể tiên đoán thiên tai nhân họa, có khả năng cứu nhân độ thế, lúc bệ hạ triệu kiến còn gọi hắn một tiếng là "sư" nữa. Có hoàng đế đi đầu nên mỗi khi nhắc đến Cơ Việt, dân chúng cũng theo đó gọi hắn là Cơ sư.
Qua một đêm, trang viên hẻo lánh của Cơ Việt mọi khi có thể giăng lưới bắt chim đã trở thành đông như trẩy hội.
Đang lúc Cơ Việt nổi tiếng đình đám, hắn nhận được một tin tức: Trang Thập Tam đã trở lại rồi!
Sau khi hay tin, Cơ Việt nghĩ ngợi một hồi bèn phái người hẹn gặp mặt Trang Thập Tam tại hồ ở Thanh Viễn tự.
Khi Trang Thập Tam đến nơi, thuyền hoa của Cơ Việt đã dập dờn trong gió xuân nửa canh giờ rồi.
Nghe tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, Cơ Việt rủ mắt châm cho mình một chung rượu trước, rồi mới châm cho Trang Thập Tam.
Trang Thập Tam đứng trước cửa khoang thuyền, nhìn cảnh mỹ nam thứ sáu của Kiến Khang đưa bàn tay trắng trẻo châm rượu cho mình một lát, mới chần chừ cất lời: "A Tự phải không?"
Cơ Việt đặt bình rượu xuống, chậm rãi quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Trang Thập Tam. Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Trang Thập Tam mỉm cười rồi đi đến sau lưng Cơ Việt. Lúc chỉ còn cách nửa cánh tay, Trang Thập Tam hạ thấp giọng: "A Tự, nàng lừa được người trong thiên hạ nhưng không lừa được ta đâu... Không nói gì khác, chỉ nói mùi hương trên cơ thể nàng thôi, dù cho nàng có đứng giữa muôn nghìn người, ta chỉ thoáng ngửi đã nhận ra nàng ngay."
Nói đến đây hắn chợt thấy buồn bã, ngẩn ngơ nhìn Cơ Việt chốc lát mới khàn giọng nói tiếp: "A Tự, nàng biết không, lần này ta đã cứu được mẫu thân ta rồi..."
Dù Cơ Việt không quay đầu lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được luồng khí âm u lạnh lẽo toát ra từ phía Trang Thập Tam, bèn dứt khoát bưng chung rượu lên nhấp một hớp.
Trang Thập Tam cất tiếng cười trầm trầm: "Nàng xem đi, năm nay ta rất may mắn đúng không? Ta đã cứu được mẫu thân chịu nhiều hành hạ, cũng thành công khiến A Tự trở thành bà cô già không ai muốn cưới. Đây quả thật là chuyện đáng mừng mà!"
Hắn cao hứng đi vòng đến phía đối diện Cơ Việt rồi ngồi xuống, nhấc chung rượu ngửa đầu uống cạn: "Nói đi, tìm ta làm gì? Dù muốn ta cưới ‘muội muội ngươi’ hay muốn giết ta báo thù cho ‘muội muội ngươi’ cũng được, chỉ cần ngươi nói ra, ta đều sẵn sàng đáp ứng!"
Hiển nhiên Trang Thập Tam đã hoàn toàn xác định Cơ Việt là Cơ Tự rồi, nên khi hắn nói ba chữ "muội muội ngươi" còn cố ý nhấn mạnh từng chữ với ngữ điệu châm chọc.
Cơ Việt ngẩng đầu nhìn Trang Thập Tam, không hề quanh co đi thẳng vào vấn đề: "Trang Thập Tam, huynh chịu trách nhiệm quản lý thế lực ngầm cho Tam hoàng tử phải không?"
Câu hỏi của Cơ Việt đã phạm vào đại kị. Trang Thập Tam sầm mặt chốc lát, nhưng khi ngẩng lên nhìn vào khuôn mặt vô song của Cơ Việt, hắn lại cười nhạt, dứt khoát thừa nhận: "Phải. May mà là A Tự hỏi, nếu vào người khác thì ta đã phải giết người diệt khẩu rồi."
Cơ Việt vừa nhấm rượu vừa thờ ơ đề nghị: "Chúng ta hợp tác đi."
Năm chữ vừa thốt ra, Trang Thập Tam thoáng giật mình.
Cơ Việt ung dung tiếp tục: "Khi ta cần, ta sẽ cầu cứu huynh, khi huynh cần ta hỗ trợ, ta cũng sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ huynh. Không phải là kết bè kết cánh, chỉ là hợp tác khi cần thôi. Ý huynh thế nào?"
Trang Thập Tam nhìn chăm chăm Cơ Việt, nhận ra không phải Cơ Việt đang nói đùa. Hắn từ từ dựa vào phía sau, im lặng nhìn nàng thêm một lát mới trầm giọng hỏi: "Nàng muốn biết điều gì?"
Cơ Việt cười, chậm rãi liệt kê: "Trần Quận Viên thị, Viên Nhàn, Viên Thanh..."
Gần như mấy tên này vừa thốt ra, Trang Thập Tam cười to, sảng khoái đáp: "Được!"
***
Trong hồ có một chiếc thuyền vừa lướt tới. Trên thuyền, nhóm Viên tiểu cô đang nói cười rôm rả thì bỗng có người chỉ vào thuyền hoa cách đó không xa: "Mau xem, lang quân đó có phải Cơ Việt không?" Cả nhóm đồng loạt nhìn theo.
Cơ Việt đang ngồi bên cửa sổ thuyền hoa, dung nhan dưới ánh mặt trời tuấn mỹ ngời ngời, đôi mắt trắng đen rõ ràng trầm lắng hút hồn. Cộng thêm hắn luôn tỏ vẻ lạnh lùng độc lai độc vãng càng tôn lên khí chất của mình. Trên thực tế, nếu không phải bề ngoài của Cơ Việt quá xuất chúng thì trong thời gian ngắn vừa qua, thành Kiến Khang cũng không bỗng dưng đang có ngũ đại mỹ nam chuyển thành lục đại mỹ nam đâu.
Không hiểu sao mấy tiểu cô bên cạnh ai ai cũng si mê ngắm nhìn Cơ Việt, chỉ có mình Viên Nhàn không buồn để ý và còn cảm giác chán ghét khó hiểu với Cơ Đại lang này nữa.
Tiếp nữa, lác đác vài bóng người chui ra từ các ngóc ngách, cát bụi mù mịt dần dần tản đi.
Đội cấm vệ quân chạy đến vây quanh Cơ Việt, vẻ mặt kính cẩn hỏi gì đó, Cơ Việt trả lời họ vài câu rồi một mình đi về phía tường thành cũ.
Bất giác đám lang quân sĩ tộc do Viên Thanh dẫn đầu lui về sau từng bước nhường đường, nhìn Cơ Việt bằng vẻ kính sợ.
Nhưng Cơ Việt vẫn lãnh đạm, đôi mắt thờ ơ thoáng liếc sang Viên Thành, lẳng lặng đứng trước bức tường thành.
Đám người đang ở gần đó lặng phắc như tờ, ai ai cũng ngơ ngác đánh giá Cơ Việt. Không cần quay đầu lại, Cơ Việt cũng biết bọn họ đang nhìn mình với vẻ kính nể hệt nhóm Viên Thành rồi. Ngay từ lúc quyết định thông báo "lời tiên đoán", Cơ Việt đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Cơ Việt vốn không muốn biểu diễn sự "thần thông" này của mình bởi hắn biết rõ người thời này ăn bữa hôm lo bữa mai, năng lực tiên đoán của mình có ý nghĩa gì. Không bàn đến người khác, chỉ nói đến đám hoàng tử và tên nghịch tặc Lưu Nghĩa Khang kia thôi. Từ nay về sau, hiển nhiên hắn đã trở thành đối tượng được chú ý của đám họ. Thậm chí ngay từ thời khắc này, hắn đã hoàn toàn rơi vào vòng xoáy quyền lực, thành công thì sẽ đứng trên muôn người, thất bại thì chu di cửu tộc.
Kể từ nay, Cơ Việt không thể chỉ lo cho mỗi thân mình được nữa rồi. Nhưng với cục diện như bây giờ, hắn không thể không phô bày tài năng này được.
Nếu hắn muốn mai sau dù sống hay chết cũng có thể hiên ngang đứng thẳng, nếu hắn muốn làm một nhân vật "tuy không phải sĩ tộc nhưng không có bất cứ sĩ tộc nào dám khinh khi" và không muốn bị Trần Quận Viên thị uy hiếp thì hắn nhất định phải đi đến bước đường ngày hôm nay.
Huống chi tài năng của Cơ Việt đã sớm bị Trần Quận Tạ thị biết được, nói không chừng một lúc nào đó bị họ tiết lộ ra ngoài, chuyện này sẽ có khả năng trở thành vũ khí để người khác đối phó hắn. Dù hắn muốn che giấu bản thân cũng không thể nữa rồi.
Lúc này nhóm cấm vệ quân xông vào ngõ Thập Lý, vừa chạy đi cứu người vừa hô to: "Địa long còn chưa đi xa, mọi người hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này đi."
Ngay từ lúc Cơ Việt thông báo lời tiên đoán, đội cấm vệ quân này đã từng khuyên những người nơi đây nhanh chóng rời đi, nhưng vì đa phần cư dân ở ngõ này đều là sĩ tộc, họ tự xưng mình có tài học kiến thức nên chẳng những không tin mà ngược lại còn dè bỉu chê cười, vì vậy mới chịu hậu quả nặng nề. Bây giờ nghe thấy nhóm cấm vệ quân cảnh báo lần nữa, bọn họ lập tức kéo nhau lũ lượt chạy ra.
Bấy giờ nhóm Viên Thanh cũng giật mình tỉnh lại, quát tháo hạ nhân mau chạy vào trong cứu nạn. Tuy người nhà họ vẫn còn mắc kẹt trong đống tường đổ nát, nhưng những kẻ quen sống sung sướng, thân thể nghìn vàng này nào dám xông vào kéo người ra cơ chứ. Họ chỉ đứng ở ngoài chỗ an toàn gào thét gọi tên người thân mình thôi.
Chỉ chốc lát, có mười mấy bóng dáng máu me nhớp nhúa lao đến khóc lóc, Viên Thanh cũng khóc đến đau lòng. Tuy phủ chính của Trần Quận Viên thị nằm ở Ô Y Hạng, nhưng trong ngõ Thập Lý này còn con cái và thê thiếp của y. Hiện tại trong đám người thương tích đầy mình này có cả đứa con trai lớn y coi trọng và đứa con trai út y thương yêu, cùng với một ái thiếp. Ba người này đều hấp hối lết đến trước mặt y rồi mới tắt thở, làm sao y không đau khổ cho được kia chứ?
Đứng xa xa dõi theo nhóm Viên Thanh, Trần Thất lang quay sang nhìn Cơ Việt, không nhịn được cất lời: "Nếu khi nãy Viên Thành nghe lời Cơ Đại lang cảnh báo thì đã không xảy ra chuyện thê thảm như vậy rồi. Nhất định bây giờ y đang hối hận không thôi đây."
Người xung quanh đều gật đầu đồng tình với Trần Thất lang, họ nhìn đám người đang khóc lóc ca thán và con phố hỗn loạn, trong lòng đều ưu tư. Đúng lúc này mặt đất lại chấn động lần nữa, tuy không mạnh như khi nãy nhưng người người vẫn còn đang khiếp sợ nên lại tiếp tục kêu thét chạy tứ tán.
Tất cả đám lang quân đứng trên tường thành đều quay đầu lại nhìn Cơ Việt, ánh mắt mang thêm vài phần cung kính.
Bấy giờ, Tạ Lang đang đứng cách đó không xa cất bước đi về phía này. Dù tất cả mọi người đều đang kinh hồn bạt vía, nhưng khi thấy chàng ai ai cũng tiến lên chào hỏi. Tạ Lang không hề dừng bước, chỉ gật đầu đáp lễ họ rồi nhanh chóng đi đến phía sau Cơ Việt.
Nhìn bóng lưng Cơ Việt thẳng tắp, Tạ Lang im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ nói: "Nàng không nên đi nước cờ này... Hoàng thất Lưu Tống rất gian xảo, người như nàng sẽ dễ dàng trở thành công cụ để họ tranh quyền đoạt vị."
Cơ Việt không quay đầu lại, nhìn đăm đăm vào ngõ Thập Lý, thản nhiên trả lời: "Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác nữa rồi."
"Nàng có!" Giọng Tạ Lang bỗng chốc khản đặc, chàng thì thào, "Nàng thừa biết, cho dù chúng ta... Ta vẫn sẽ bảo vệ cho nàng mà."
Tạ Lang vừa dứt lời, Cơ Việt đã bật cười khanh khách, gằn từng chữ: "Xưa nay người chưa hề nói với ta, làm sao ta biết được?" rồi lại cất giọng lãnh đạm, "Với lại, ta cũng không dám tin người nữa đâu. Ta từng cho rằng mình rất hiểu người, nhưng trên thực tế cho đến hôm nay ta mới hay mình vẫn mù tịt. Tạ Thập Bát tấm lòng phóng khoáng như trời quang trăng sáng, sao ngay cả một câu trả lời thỏa đáng cũng không nói được đã bỏ đi biệt tăm?"
Nói đến đây giọng Cơ Việt đã nghẹn ứ, hắn đột nhiên không muốn nói thêm một câu nào nữa, lòng thầm nghĩ: Càng nói thì càng đau, càng hận thêm thôi! Mà hiện tại, Cơ Việt chỉ một lòng muốn có được quyền uy hùng mạnh, không muốn để bất kỳ kẻ nào dám ức hiếp mình nữa, thế nên chuyện đau lòng yếu đuối là việc không cần thiết.
Nhìn Cơ Việt trước sau vẫn không quay đầu lại, Tạ Lang đứng yên hồi lâu mới quay người, cất bước rời khỏi vòng vây của nhóm sĩ tộc.
Tin tức về trận địa long trở mình này đã truyền khắp ngõ ngách thành Kiến Khang, đồng thời còn lưu truyền thêm tài năng xuất quỷ nhập thần của Cơ Việt.
Nghe nói Cơ Việt được tổ tiên Cơ thị phù hộ nên có biệt tài đoán được một vài sự kiện thay đổi quan trọng trong vòng tương lai năm đến mười năm. Nghe nói, Cơ thị nữ cũng có biệt tài này, nhưng năng lực của nàng rất yếu, chỉ tiên đoán được trong thời gian ngắn hơn. Nghe nói hai huynh muội Cơ thị dựa vào biệt tài đó đã kiếm ra được rất nhiều tiền.
Dĩ nhiên bất cứ lời đồn nào cũng sẽ bị thay đổi qua quá trình truyền miệng. Vì vậy bất kể là lời đồn về Cơ Việt hiện giờ mang tính khách quan thế nào, nhưng không ai biết được sau này sẽ tam sao thất bản ra sao.
Mọi người chỉ biết sau sự kiện ở ngõ Thập Lý, bệ hạ đã triệu kiến Cơ Việt ngay trong đêm, cũng đích thân phong cho hắn làm Trung thư thị lang. Đồng thời bởi Cơ Việt có thể tiên đoán thiên tai nhân họa, có khả năng cứu nhân độ thế, lúc bệ hạ triệu kiến còn gọi hắn một tiếng là "sư" nữa. Có hoàng đế đi đầu nên mỗi khi nhắc đến Cơ Việt, dân chúng cũng theo đó gọi hắn là Cơ sư.
Qua một đêm, trang viên hẻo lánh của Cơ Việt mọi khi có thể giăng lưới bắt chim đã trở thành đông như trẩy hội.
Đang lúc Cơ Việt nổi tiếng đình đám, hắn nhận được một tin tức: Trang Thập Tam đã trở lại rồi!
Sau khi hay tin, Cơ Việt nghĩ ngợi một hồi bèn phái người hẹn gặp mặt Trang Thập Tam tại hồ ở Thanh Viễn tự.
Khi Trang Thập Tam đến nơi, thuyền hoa của Cơ Việt đã dập dờn trong gió xuân nửa canh giờ rồi.
Nghe tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, Cơ Việt rủ mắt châm cho mình một chung rượu trước, rồi mới châm cho Trang Thập Tam.
Trang Thập Tam đứng trước cửa khoang thuyền, nhìn cảnh mỹ nam thứ sáu của Kiến Khang đưa bàn tay trắng trẻo châm rượu cho mình một lát, mới chần chừ cất lời: "A Tự phải không?"
Cơ Việt đặt bình rượu xuống, chậm rãi quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Trang Thập Tam. Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Trang Thập Tam mỉm cười rồi đi đến sau lưng Cơ Việt. Lúc chỉ còn cách nửa cánh tay, Trang Thập Tam hạ thấp giọng: "A Tự, nàng lừa được người trong thiên hạ nhưng không lừa được ta đâu... Không nói gì khác, chỉ nói mùi hương trên cơ thể nàng thôi, dù cho nàng có đứng giữa muôn nghìn người, ta chỉ thoáng ngửi đã nhận ra nàng ngay."
Nói đến đây hắn chợt thấy buồn bã, ngẩn ngơ nhìn Cơ Việt chốc lát mới khàn giọng nói tiếp: "A Tự, nàng biết không, lần này ta đã cứu được mẫu thân ta rồi..."
Dù Cơ Việt không quay đầu lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được luồng khí âm u lạnh lẽo toát ra từ phía Trang Thập Tam, bèn dứt khoát bưng chung rượu lên nhấp một hớp.
Trang Thập Tam cất tiếng cười trầm trầm: "Nàng xem đi, năm nay ta rất may mắn đúng không? Ta đã cứu được mẫu thân chịu nhiều hành hạ, cũng thành công khiến A Tự trở thành bà cô già không ai muốn cưới. Đây quả thật là chuyện đáng mừng mà!"
Hắn cao hứng đi vòng đến phía đối diện Cơ Việt rồi ngồi xuống, nhấc chung rượu ngửa đầu uống cạn: "Nói đi, tìm ta làm gì? Dù muốn ta cưới ‘muội muội ngươi’ hay muốn giết ta báo thù cho ‘muội muội ngươi’ cũng được, chỉ cần ngươi nói ra, ta đều sẵn sàng đáp ứng!"
Hiển nhiên Trang Thập Tam đã hoàn toàn xác định Cơ Việt là Cơ Tự rồi, nên khi hắn nói ba chữ "muội muội ngươi" còn cố ý nhấn mạnh từng chữ với ngữ điệu châm chọc.
Cơ Việt ngẩng đầu nhìn Trang Thập Tam, không hề quanh co đi thẳng vào vấn đề: "Trang Thập Tam, huynh chịu trách nhiệm quản lý thế lực ngầm cho Tam hoàng tử phải không?"
Câu hỏi của Cơ Việt đã phạm vào đại kị. Trang Thập Tam sầm mặt chốc lát, nhưng khi ngẩng lên nhìn vào khuôn mặt vô song của Cơ Việt, hắn lại cười nhạt, dứt khoát thừa nhận: "Phải. May mà là A Tự hỏi, nếu vào người khác thì ta đã phải giết người diệt khẩu rồi."
Cơ Việt vừa nhấm rượu vừa thờ ơ đề nghị: "Chúng ta hợp tác đi."
Năm chữ vừa thốt ra, Trang Thập Tam thoáng giật mình.
Cơ Việt ung dung tiếp tục: "Khi ta cần, ta sẽ cầu cứu huynh, khi huynh cần ta hỗ trợ, ta cũng sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ huynh. Không phải là kết bè kết cánh, chỉ là hợp tác khi cần thôi. Ý huynh thế nào?"
Trang Thập Tam nhìn chăm chăm Cơ Việt, nhận ra không phải Cơ Việt đang nói đùa. Hắn từ từ dựa vào phía sau, im lặng nhìn nàng thêm một lát mới trầm giọng hỏi: "Nàng muốn biết điều gì?"
Cơ Việt cười, chậm rãi liệt kê: "Trần Quận Viên thị, Viên Nhàn, Viên Thanh..."
Gần như mấy tên này vừa thốt ra, Trang Thập Tam cười to, sảng khoái đáp: "Được!"
***
Trong hồ có một chiếc thuyền vừa lướt tới. Trên thuyền, nhóm Viên tiểu cô đang nói cười rôm rả thì bỗng có người chỉ vào thuyền hoa cách đó không xa: "Mau xem, lang quân đó có phải Cơ Việt không?" Cả nhóm đồng loạt nhìn theo.
Cơ Việt đang ngồi bên cửa sổ thuyền hoa, dung nhan dưới ánh mặt trời tuấn mỹ ngời ngời, đôi mắt trắng đen rõ ràng trầm lắng hút hồn. Cộng thêm hắn luôn tỏ vẻ lạnh lùng độc lai độc vãng càng tôn lên khí chất của mình. Trên thực tế, nếu không phải bề ngoài của Cơ Việt quá xuất chúng thì trong thời gian ngắn vừa qua, thành Kiến Khang cũng không bỗng dưng đang có ngũ đại mỹ nam chuyển thành lục đại mỹ nam đâu.
Không hiểu sao mấy tiểu cô bên cạnh ai ai cũng si mê ngắm nhìn Cơ Việt, chỉ có mình Viên Nhàn không buồn để ý và còn cảm giác chán ghét khó hiểu với Cơ Đại lang này nữa.
Bình luận facebook