• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Kiều Kiều Vô Song (1 Viewer)

  • Chương 78

Tiếng vị hòa thượng truyền đến: "Thí chủ Tạ Lang đang ở bên trong."
Trương Hạ Chi hơi sửng sốt, ngay sau đó liền bật cười: "Hóa ra là Tạ Thập Bát tiếng tăm lẫy lừng đấy à, suýt nữa đã làm phiền người rồi." Cuối cùng gã ra lệnh cho mọi người rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân họ đã đi xa, Cơ Tự lại nhảy tót xuống đất, lặng lẽ vén một góc rèm lên, ngó ra ngoài xem.
Nàng cố nén giận, lầm bầm: "Viên tiểu cô kia bị sao vậy nhỉ? Đến đây rõ lâu mà cứ chần chừ mãi chẳng định đi, lẽ nào còn muốn bắt gian tại trận hay sao?"
Nàng vừa nói đến câu “bắt gian tại trận”, Tạ Lang liền trố mắt nhìn sang.
Lúc này, Cơ Tự vọt tới, nắm chặt lấy vạt áo của Tạ Lang, nói nghiêm túc: "Thập Bát Lang, chàng thông minh nhất, mau mau nghĩ cách cho ta thoát thân đi. Không thì chàng đi ra ngoài trước nhé? Người bắt mắt như chàng, chỉ cần vừa đi ra ngoài chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người, đến khi đó ta lại lén lút chuồn đi..."
Nàng còn chưa nói hết, Tạ Lang đã tiếp lời: "Lén lút như chuột ấy hả?"
Cơ Tự ngẩng đầu, nàng luôn có cảm giác ánh mắt chàng nhìn mình có vẻ khó chịu, giờ còn so sánh nàng như chuột chẳng tao nhã chút nào cả.
Thế nhưng từ trước đến giờ Cơ Tự là người luôn nhanh nhạy trong mọi tình huống, nàng lập tức cười khanh khách nói: "Đúng vậy, giống như chuột đấy."
Thấy nàng không màng thể diện, Tạ Lang cũng cười xòa, từ từ nghiêng người, khẽ kề trán mình vào trán Cơ Tự, rồi cất giọng nhẹ nhàng như làn nước: "Không được!"
Tại sao chàng có thể thốt hai từ ấy mang theo tình ý dạt dào như vậy? Khuôn mặt Cơ Tự bỗng chốc đỏ lựng.
Rồi nàng lại ngước mắt, nhìn vào nét mặt không được vui vẻ cho lắm của Tạ Lang, cười híp mắt, khẽ lắc cánh tay chàng rồi dịu dàng dụ dỗ: "A lang đừng vậy mà... Làm thế không tốt đâu."
"Tại sao lại không tốt?" Tạ Lang tiếp tục rót một chung rượu, vừa chậm rãi nhấp một hớp vừa nói, "Ta và A Tự đều là nam chưa cưới nữ chưa gả, vì sao không nên để người ta nhìn thấy?"
Đây rõ ràng là chàng đang nói hươu nói vượn!
Cơ Tự suýt nữa nổi đóa lên nhưng rồi lại cố gắng ổn định tâm trạng mình. Nàng ngồi trước mặt Tạ Lang, đôi mắt phượng nhìn chàng đăm đăm với vẻ khó hiểu, lòng thầm nghĩ: Hôm nay chàng hẹn mình tới đây chắc chắn là có mục đích rồi! Chàng muốn công khai mối quan hệ của chúng ta cho người đời biết, rồi sau đó thuận nước dong thuyền đưa mình vào phủ đây mà!
Chàng đúng là đồ nham hiểm!
Thời này chỉ cần tiểu cô có chút kiến thức đều biết, trong tình huống thân phận mình kém xa đằng trai, họ sẽ không hỏi đối phương có thể cưới mình làm thê tử hay không, bởi vì đây là điều bất khả thi. Sĩ thứ không được cưới gả là phép tắc của tầng lớp sĩ tộc cao sang quyền quý. Đừng nói là Tạ Lang, ngay cả Tạ An, người đã khởi xướng nên mấy trăm năm vinh hoa của gia tộc Trần Quận Tạ thị cũng không dám làm trái nữa kìa.
Thời đại này hôn nhân có rất nhiều quy tắc, thông thường đại đa số con cái của Trần Quận Tạ thị sẽ chọn kết hôn cùng người của Lang Gia Vương thị, nếu Lang Gia Vương thị không có lựa chọn nào khác thích hợp, họ mới chọn Trần Quận Viên thị hoặc thế tộc có địa vị thấp hơn một bậc.
Đây là một quy định vô cùng hà khắc. Kể từ thời Lưu Tống, người của hoàng thất từng cầu hôn hoặc hứa gả với người của đại thế gia như Vương - Tạ mấy lần nhưng đều bị từ chối. Hậu quả là khiến hoàng thất vịn vào cớ này giết hại sĩ tộc không hề kiêng nể, lấy giết chóc để hàng phục bọn họ. Thậm chí vào thời Tùy Đường, hai nhà Vương Tạ đã không còn hưng thịnh nữa. Đến thời nhà Lương, chỉ vì từ chối hôn ước với hoàng thất mà họ còn bị tàn sát vài bận!
Trong bối cảnh này, với thân phận hiện giờ của Cơ Tự, nếu nàng cứ thế đi theo Tạ Lang thì chỉ có thể làm thiếp thôi!
Cơ Tự đảo mắt liên hồi, rồi đứng dậy lặng lẽ đi vén rèm cửa nhìn ra phía ngoài, sau đó nhanh chóng thu tay lại, dựa vào tường. Hai mắt Cơ Tự láo liên đánh giá căn phòng, nhìn dáng vẻ của nàng, hiển nhiên là đang vắt óc tìm cách ẩn núp đây.
Trông thấy vẻ mặt vô cùng sinh động của Cơ Tự, Tạ Lang vốn đang hơi cáu chợt thấy thích thú. Chàng dứt khoát tựa vào sập, ngắm nhìn biểu cảm đa dạng của nàng.
Phía ngoài lại truyền đến một loạt tiếng bước chân, bất chợt giọng nói có chút lạnh lùng của Tam hoàng tử từ từ vang lên, "Nghe nói hoàng đế Bắc Nguỵ ra lệnh cấm Phật giáo đúng không?"
Trang Thập Tam chậm rãi trả lời: "Đúng vậy, nghe nói là Thôi Thủy đề nghị, hiện nay cao tăng Bắc Ngụy rối rít xuôi Nam, không lâu nữa Kiến Khang ta sẽ tụ hội rất nhiều cao tăng cho xem."
Tam hoàng tử ừ một tiếng. Tiếng bước chân chầm chậm vang lên, nghe như thể y đang đi dạo thưởng thức gì đó. Một lát sau, y nói: "Không ngờ bên trong còn có một gian phòng nữa."
Y vừa dứt lời, Trang Thập Tam lập tức ra lệnh: "Hai người các ngươi vào xem thử trong đó có gì không."
Hai người thị vệ thưa vâng, vừa mới cất bước thì tiếng nói của một vị hòa thượng vang lên, "A Di Đà Phật, Tạ thí chủ Tạ Lang đang thanh tu bên trong."
Tam hoàng tử khựng lại chốc lát, sau đó khẽ cười: "Hóa ra là danh sĩ phong lưu Tạ Thập Bát. Nếu Tạ Thập Bát đang bên trong, ta cũng chẳng đi vào làm gì, lui ra thôi."
Lúc sau, tiếng bước của nhóm Tam hoàng tử chân mới dần dần đi xa.
Gần như họ vừa đi khỏi, Cơ Tự lại vén rèm nhìn quanh lần nữa, nhưng mới nhìn một cái đã thấy thất vọng. Nàng chạy đến bên cạnh Tạ Lang, nắm lấy áo bào chàng, đôi mắt đầy trông mong, bất lực nói: "A lang, bên ngoài người đông nghìn nghịt. Chàng nói xem tại sao đại sư kia không giảng kinh ở nơi khác mà cứ phải ngay trước cửa phòng chúng ta vậy?"
Tạ Lang ung dung nhìn nàng, chẳng buồn quan tâm.
Cơ Tự mặt ủ mày chau: "Mới sáng sớm đã gặp phải mấy người không thể đắc tội rồi. A lang, sau này nhất định ta sẽ rất thê thảm cho xem!"
Thoáng chốc, nàng nhớ lại mình rơi vào tình cảnh bây giờ là do A lang trước mắt này ban cho, thế là Cơ Tự bừng bừng lửa giận, chau mày trợn mắt nhìn Tạ Lang. Thế nhưng khi đối mặt với ánh mắt thản nhiên của chàng, cơn giận của Cơ Tự đã biến mất tăm.
Tức cũng tức không nổi, mà trốn cũng trốn không xong. Bây giờ nàng phải làm sao đây?
Cơ Tự ngồi trước mặt Tạ Lang, vẻ mặt thay đổi liên tục. Lại qua một lúc nữa, nàng đứng phắt dậy, liếc mắt nhìn ra ngoài rồi nghĩ: Nếu bây giờ không đi thì không còn cơ hội nữa đâu. Thế là, nàng thừa dịp phía ngoài không có ai chú ý trong phật đường, bèn lao vụt ra.
Nàng vừa ra khỏi gian phòng nhỏ thì lập tức ẩn mình vào góc khuất, quan sát mọi thứ xung quanh, thấy chỗ này thật sự không có nơi ẩn thân, cuối cùng chán nản chạy về bên cạnh Tạ Lang.
Tạ Lang đang thưởng thức chung rượu, thấy nàng ủ rủ đi vào, còn giơ chung rượu lên mời nàng nữa.
Cơ Tự tức nghiến răng nghiến lợi nhưng cuối cùng không nói được câu nào. Nàng tựa vào tường, tự nhủ: Phải làm sao bây giờ? Ở đây chỉ có một lối ra duy nhất nhưng đang bị đám người kia tụ tập chắn mất rồi. Hơn nữa đứng ở chỗ này đã có thể nhìn thấy bóng dáng đám Viên tiểu cô, không chừng họ vẫn đang đợi Tạ Lang xuất hiện bằng được đấy chứ.
Đã không đi ra được mà cũng không có chỗ ẩn núp, Cơ Tự ngửa đầu nhìn xà nhà, hận mình không có phép thuật để đi xuyên tường.Nàng ủ ê đến gần Tạ Lang, ngồi xuống gối đầu lên đùi chàng, khẽ cọ mặt mình làm nũng rồi cất giọng dịu dàng cầu xin: "A lang, chàng nghĩ cách giúp ta đi."
Tạ Lang cúi đầu nhìn hành động làm nũng của nàng. Thật kỳ lạ, rõ ràng động tác của nàng vừa quyến rũ vừa đáng yêu, nhưng trong lòng chàng chẳng hề vui vẻ, ngược lại còn nhớ đến câu “ta chỉ muốn ôm bắp đùi vàng của người” mà nàng nói lúc say rượu khi trước nữa.
Nghĩ đến đây Tạ Lang duỗi đôi chân dài của mình ra, nheo mắt nhìn nàng, ôn hòa nói: "Thích thì ôm chặt vào."
Cơ Tự sửng sốt, bị chàng nhắc như vậy mới phát hiện ra mình đúng là không biết xấu hổ, thế mà lại đi ôm chân chàng. Nàng thoáng đỏ mặt, ấp a ấp úng: "Ta, ta không cần." Sau đó lại ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn chàng xin xỏ: "A lang, chàng nghĩ cách giúp ta đi mà."
Hiện tại Cơ Tự cũng nghĩ thông rồi, bản thân nàng không có cách thoát khỏi cảnh nguy khốn này, biện pháp duy nhất chỉ có thể cầu xin Tạ Lang thôi.
Sau khi hạ quyết tâm, da mặt Cơ Tự như được phủ thêm vài lớp, nàng ngồi lên sập, ôm một cánh tay Tạ Lang, vừa lay vừa nũng nịu nhờ vả: "A lang, chàng nghĩ ra cách giúp ta đi."
Tạ Lang cứ bị nàng lay như thế cũng đành hết cách, đặt chung rượu xuống, ngoảnh sang nhìn nàng. Chàng vươn tay ra, ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nàng, thở dài thườn thượt: "Tại sao nàng lại bướng bỉnh như vậy?" Đến đây chàng lại nhẹ giọng than thở: "Thôi được rồi."
Thấy Tạ Lang đứng lên, hai mắt Cơ Tự lóe sáng. Nàng ngước mắt dõi theo chàng, thấy chàng quay đầu lại nhìn mình thì cười rạng rỡ.
Đúng là không có thiên lý mà! Rõ ràng là chàng gài bẫy nàng, thế mà nàng còn phải lấy lòng chàng bằng mọi cách, bây giờ còn phải tươi cười nịnh nọt nữa!
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Cơ Tự, Tạ Lang lại thở dài một tiếng rồi quay người sải bước ra khỏi gian phòng.
Cơ Tự dỏng tai lắng nghe, chỉ chốc lát sau bên ngoài liền truyền đến tiếng reo hò ầm ĩ. Thừa dịp không có ai chú ý, nàng chạy ra Phật đường, núp mình trong góc tối. Nhìn đám Viên tiểu cô đã đi theo Tạ Lang rời đi xa, lúc này Cơ Tự mới bình tĩnh bước ra.
Tạ Lang đứng nơi sườn núi nhìn bóng dáng của Cơ Tự xa dần, chàng mới khép hờ mắt, từ từ nhấp một hớp rượu.
Thôi Tử Độ bên cạnh cũng nhìn thấy Cơ Tự, y ngạc nhiên nói: "Sao thế? Ngươi còn chưa thu phục được à?" Rồi y lại hỏi dồn: "Đã đến mức này rồi mà nàng còn không chịu theo ngươi sao?"
Tạ Lang đặt chung rượu xuống, thong thả đáp lời: "Chưa tới lúc thôi." Sau đó chàng khẽ thở dài, "Ta không muốn ép buộc nàng quá mức."
Thôi Tử Độ bật cười, nhàn nhã nói: "Vâng, ngươi không thể ép buộc người ta, ai bảo ngươi là Tạ Thập Bát chứ? Cả đời Tạ Thập Bát chỉ đào bẫy để người ta tự nhảy vào thôi, lúc nào cũng khinh thường việc ép buộc người khác mà!"
Lúc Cơ Tự xuống núi như có cảm giác được sống lại lần nữa. Nàng ngắm nhìn phong cảnh non xanh nước biếc xung quanh, hít sâu bầu không khí trong lành, tâm trạng vui vẻ bay bổng.
Ngay lúc Cơ Tự đi tới dưới chân núi, nàng chợt nghe thấy mấy giọng nói quen quen càng lúc càng gần, bèn vội vàng ngừng bước, chạm mặt với mười mấy người đang rẽ từ đường khác đi đến.
Trong mười mấy người này, ngoại trừ Tam hoàng tử và Trang Thập Tam mà nàng đã biết từ trước, còn có một lang quân trẻ tuổi mặc áo bào thái tử nữa. Xem ra người này chính là thái tử rồi.
Lúc nàng ngẩng đầu đánh giá đám người đối diện đi đến, gã thái tử có sắc mặt tái nhợt, bước chân yếu ớt, tuy mặt mũi tuấn tú nhưng vừa nhìn đã thấy tửu sắc quá độ cũng đang nhìn nàng.
Tuy hiện tại Cơ Tự cũng xinh đẹp, nhưng trên đời này thiếu gì mỹ nữ, thế nên thái tử chỉ thoáng liếc qua nàng liền dời mắt đi.
Đúng lúc này trên đỉnh núi đột nhiên truyền đến loạt tiếng vũ khí va chạm vào nhau leng keng và tiếng hô hào chém giết. Tất cả người ở đây đều là người có thân phận nhạy cảm, vừa nghe thấy âm thanh này, sắc mặt họ đều sa sầm. Đám người thái tử và Tam hoàng tử nhanh chóng lui về phía sau, còn đám bộ khúc thì che kín xung quanh hộ giá.
Trên sườn núi đột ngột truyền tới một tiếng quát "Mau tránh ra!", sau đó một người áo đen lập tức nặng nề ngã xuống ngay trước mặt Cơ Tự, máu của y tung tóe khắp nơi, bắn cả lên mặt nàng!
Nơi nơi đều vang dậy tiếng la hét, tiếng khóc lóc và cả tiếng chạy trốn hoảng loạn. Ngay cả ngựa lừa cũng sợ hãi hí vang trời.
Ngược lại người bình tĩnh nhất là đám người hoàng thất. Thái tử và Tam hoàng tử nhàn nhã đứng đó, vẻ mặt của đám Trang Thập Tam cũng là trầm lặng.
Nhưng bắt mắt nhất phải kể đến Cơ Tự. Dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người, một tiểu cô nhìn một người biến thành đống thịt nát trước mặt, chẳng những nàng không hề kêu gào khóc lóc hoảng sợ mà còn dửng dưng đứng đó. Lúc này nàng lấy tấm khăn tay trong ngực áo ra, lau vết máu trên mặt với tư thế vô cùng ưu nhã, vô cùng thong dong.
Đương nhiên Cơ Tự không hề sợ hãi với việc chết chóc này. Dù sao nàng có ký ức của kiếp trước, đã làm du hồn mấy chục năm, đương nhiên cảnh tượng này không thể nào dọa nàng được, chỉ là một cái xác thôi mà.
Vẻ điềm tĩnh dù núi Thái Sơn có sụp trước mắt cũng không hề nao núng của Cô Tự quả thật khiến mọi người sững sờ. Đám người thái tử và Tam hoàng tử đều bất giác quay đầu nhìn nàng.
Cơ Tự không chú ý tới những người này, chỉ thong thả lấy khăn tay ra lau vết máu trên mặt, sau đó gập lại rồi bỏ vào áo. Cuối cùng, nàng quay người, tiếp tục ung dung cất bước xuống chân núi.
Mãi cho đến khi bóng dáng Cơ Tự khuất khỏi tầm mắt, thái tử mới choàng tỉnh lại. Gã vội túm lấy ống tay áo người bên cạnh: "Tiểu cô vừa rồi là con nhà ai vậy? Thấy không? Phong thái trấn tĩnh thong dong lúc nàng lau vết máu trên mặt quả thực đẹp như tranh vẽ vậy! Mau mau điều tra đi, cô phải biết nàng nữ nhi nhà ai mới được!"
Thế là, Cơ Tự vừa bước chân vào phủ, lát sau đã nhận được một lá thư Tôn Phù đưa tới.
Thấy nàng đọc xong thư liền hốt hoảng, Tần Tiểu Thảo vội hỏi: "Tiểu cô sao thế ạ?"
Cơ Tự nhìn Tôn Phù, khẽ nói: "Bức thư này do Trang Thập Tam viết." Rồi nàng đứng phắt dậy, "Chuẩn bị đồ đạc đi, mấy người các ngươi theo ta trở về thôn trang trốn một thời gian thôi."
"Trốn ư?" Sắc mặt Tôn Phù chợt trắng bệch, y vội hỏi: "Tiểu cô, đã xảy ra chuyện gì, tại sao phải trốn?"
Cơ Tự chìa lá thư trong tay, tức tối nói: "Trang Thập Tam cho biết thái tử ham mê nữ sắc, trong hậu cung đã có mấy trăm mỹ nhân đang phái người tìm tung tích của ta. Trang Thập Tam còn nói, nếu không muốn rơi vào hậu cung của thái tử thì ta phải trốn một thời gian đợi gã quên mất rồi hẳn trở về."
Tôn Phù lo lắng đến độ đầu đầy mồ hôi, nói như thể sắp khóc: "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Tiểu cô, liệu trốn là xong sao? Có cần nhờ lang quân Tạ gia giúp không?"
Cơ Tự lắc đầu: "Trang Thập Tam nói, xưa nay thái tử thích một nữ tử sẽ không quá một tháng, hắn nói ta chỉ cần trốn một hai tháng thì thái tử sẽ quên ta thôi." Nháy mắt, Cơ Tự than thở, "Ta đã nói một khi ta mặc nữ trang là dễ dàng xảy ra chuyện lắm cho xem!"
Tần Tiểu Thảo cũng lo lắng vô cùng: "Nhưng tiểu cô à, trong hơn nửa năm này, mỗi ngày người đều đẹp hơn một chút, bây giờ mới chỉ ưa nhìn thôi mà đã khiến thái tử để ý rồi, nếu sau này đẹp đến nỗi khuynh thành thì chẳng phải sẽ không bao giờ bước ra khỏi cửa hay sao?"
Cơ Tự im lặng không biết phải nói gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom