Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138
Lục Thất cũng không có chủ ý, nếu thật sự thu nhận ba thiếp thất xinh đẹp thế này, vậy sẽ thẹn với các thê thiếp ở huyện Thạch Đại, bản thân hắn cũng không muốn gây phiền phức này, nghĩ một lát hắn nói:
- Tỷ tỷ, tỷ cầm văn khế đi, sau này họ xuất giá, ta bảo đảm ký tên ấn dấu tay cho họ.
Ngọc Trúc lúc này mới lạnh lùng giơ bàn tay ngọc cầm văn khế và hộp gỗ về, nghiêm nét mặt nói:
- Chia lãi ở Tú trang của ngươi, ta sẽ trừ làm tiền sinh hoạt của họ, còn cả bạc chuộc thân của họ, sau này ngươi có bạc rồi thì phải trả lại cho ta.
Nói xong không để ý tới hắn, quay người hướng về các cô gái.
Lục Thất nghe vậy dở khóc dở cười, thầm nghĩ:
- Ta oan quá, làm giúp cho cô đã không kiếm được trái lại còn thiếu nợ cô một đống bạc.
Chỉ thấy Ngọc Trúc liếc các cô gái một cái, dịu dàng nói:
- Các muội muội, phía trước là khuê phòng, có hơn ba mươi nữ công. Sau này các ngươi sống ở phía sau, hàng ngày học thêu, đợi học thành nghề thì bắt đầu làm việc, mỗi ngày tính tiền theo sản phẩm để nuôi sống mình, hy vọng các ngươi có thể chịu được khổ.
Người phụ nữ xinh đẹp mặt tròn đáp lại:
- Ngọc Trúc tỷ, chúng ta sẽ làm tốt.
Ngọc Trúc cười gật đầu, quay lại nói với Lục Thất:
- Ngươi dự tính làm gì?
Lục Thất đã khôi phục thái độ bình thường, thấy hỏi buồn cười đáp:
- Ta có thể làm gì chứ, chỉ có thể về Tiêu cục kiếm bạc trả lại tỷ.
Ngọc Trúc tự nhiên cười nói, gật đầu dịu dàng nói:
- Nơi này toàn là nữ công sống, không thích hợp cho ngươi làm, nhưng ngươi là chủ nhà, tốt nhât buổi tối về ăn cơm ở lại buổi đêm, chúng ta cũng có thể bớt được chút đáng tiền.
Lục Thất thầm nghĩ ta không thể ở lâu trong kinh thành, nhưng hắn không muốn tiết lộ quá nhiều chuyện của mình, bèn gật đầu đối phó:
- Ta sẽ cố gắng quay về.
Ngọc Trúc chỉ vào xe nói:
- Ngươi ngồi xe đi đi, làm quen một chút sao lại trở về đây.
Lục Thất gật đầu đi lên xe, chắp tay với các cô gái nói:
- Hẹn gặp lại.
Người đánh xe từ lâu đã không còn kiên nhẫn chờ đợi, vung roi đánh xe đi ra khỏi đại môn.
Thiên công tú trang cũng nằm ở phía tây thành, Lục Thất ngồi xe trở về hậu môn của Tiêu cục. Hắn xuống xe trọng thưởng cho người đánh xe, tiện tay nắm vụn một tảng đá cảnh cáo gã không được nói lung tung, người đánh xe bị dọa liên tục nhận lời.
Lục Thất đợi xe đi khỏi, cởi áo gấm ra cuộn lại giắt ở thắt lưng, lúc này trời đã tối đen, hắn quay về Tiêu cục là để thay quần áo, sau đó về ngôi nhà ở phía nam thành nghỉ ngơi, phi người lặng yên không một tiếng động lật qua tường, đi vào hoa viên, vội vã đi về phía hoa tượng phòng.
Vừa đi qua phòng khách, một bóng người lóe qua trước mặt, có người nhanh chóng duỗi ngón tay điểm vào ma huyệt dưới sườn của hắn. Thân thủ của Lục Thất lúc này đã không phải là Lục Thất ngày xưa, phản ứng cực nhanh nắm tay đánh về mạch môn của kẻ đột kích.
Người tới khẽ ồ lên một tiếng, động tác tay lật lại giống như cánh hoa lan lướt về bảy huyệt đạo của Lục Thất. Thân hình Lục Thất hơi lùi lại, hai nắm đấm uy mãnh giống như hổ gầm kinh hồn tấn công mạnh mẽ vào cánh tay và ngực đối phương.
Người này hừ lạnh một tiếng, lướt qua như mây bay, bàn tay giống như cánh hoa lan vảy về phía vai của Lục Thất. Lục Thất dùng hóa hổ dược sơn khom lưng gập chân nhảy mạnh lên, tung ra quyền thức cương mãnh.
Người nọ nhẹ nhàng né được quyền thức, ngón tay hoa lan phất qua huyệt kiên tỉnh trên vai hắn. Lục Thất chỉ thấy bị đánh đau đến tê cứng, nửa người bên trái ngưng lại một lúc mới lập tức khôi phục bình thường, dùng chiêu “hóa ác hổ phác” hung mãnh tung liền mạch tám quyền.
Người nọ kinh ngạc ồ lên một tiếng, thấy Lục Thất trúng chiêu mà không hề có phản ứng, xoay người né được quyền mạnh, ngón tay hoa lan gảy ra ba đường chỉ phong thần kỳ đánh vào ma huyệt ở xương sườn mềm của Lục Thất.
Lục Thất trúng chiêu chỉ hơi ngừng lại một lát, rồi lập tức càng uy mãnh tung liên tiếp mười bốn quyền, quyền phong cương mãnh như lưu tinh hội tụ, đây là “hổ khiếu hoàng sa” có uy lực nhất.
Người nọ thân hình như cỏ mềm trong gió, bồng bềnh trong quyền phong, bỗng nhiên lóe tới bên trái của Lục Thất, cũng không biết đã sử dụng thủ pháp gì, Lục Thất chỉ thấy khuỷu chân bị khống chế bởi một luồng sức mạnh nhẹ nhàng, không thể làm chủ phi người ngã xuống đất. Hắn vừa rơi xuống đất đã chống một tay lộn người đứng dậy, nắm tay chuẩn bị tấn công tiếp.
Người nọ khoát tay dịu dàng nói:
- Ngươi là người mới tới?
Lục Thất ngẩn ra, lúc này mới chú ý đối thủ là một cô gái áo trắng che mặt. Cô gái thấy hắn chỉ nhìn mình không nói gì, hơi giận nói:
- Ta hỏi ngươi có phải người mới tới.
Lục Thất gật đầu đáp:
- Đúng vậy, ngươi là ai?
Cô gái lạnh nhát trả lời:
- Tại sao lại trèo tường vào, không có cửa sao?
Lục Thất nói:
- Cửa sau đóng rồi, đành phải nhảy vào.
Cô gái lạnh nhạt hỏi tiếp:
- Hoa viên hậu trạch này cấm người của Tiêu cục vào, ngươi không biết sao?
Lục Thất đáp:
- Ta là người làm công của Tiêu cục, chuyên phụ trách chăm sóc hoa viên.
Cô gái bất ngờ nói:
- Thân thủ của ngươi rất tốt, sao lại làm công ở Tiêu cục.
Lục Thất nói:
- Ta là người nơi khác tới, mấy ngày trước để sống qua ngày đã tới đây làm việc.
- Là vậy à, ngươi đi đi.
Cô gái gật đầu nói, nói xong liền quay người đi.
Lục Thất ngây người, đột nhiên kêu lên:
- Xin chờ một chút.
Cô gái quay người hỏi:
- Ngươi có chuyện gì sao?
Lục Thấp chắp tay nói:
- Xin hỏi cô là người thế nào trong Tiêu cục?
Cô gái đáp:
- Ta là người thế nào còn chưa tới phiên ngươi hỏi, về chỗ ở của mình đi.
Lục Thất hòa nhã nói:
- Tại hạ không hề gặng hỏi cô, chỉ là bị cô đánh bại, muốn biết cô dùng võ đạo gì?
Cô gái liếc nhìn hắn, nói:
- Đừng hỏi nữa, trở về đi.
Lục Thất thi lễ nói tiếp:
- Ta biết cô là cao thủ võ đạo, xin cô chỉ dạy một chút được không?
Cô gái không kiên nhẫn nổi:
- Cái tên này thật dài dòng, trở về đi.
Lục Thất tiến lên ba bước khiêm nhường nói:
- Tại hạ thành tâm thỉnh giáo, xin chỉ giáo một chú, vô cùng cảm kích.
Cô gái khẽ nói:
- Cái tên này thật là.
Lục Thất nghe thấy không khí đã vui vẻ hơn, vội nói:
- Cảm ơn cô.
Cô gái đành đáp:
- Thực ra thân thủ của ngươi đã rất tốt rồi, đặc biệt có thể luyện khí công ngoại môn đến cảnh giới lư hỏa thuần thanh. Chỉ có điều chiêu quyền của ngươi quá cương mãnh, sơ hở rất nhiều, đánh bừa với các cao thủ tầm thường khác còn được, nhưng gặp phải cao thủ thật sự thì chỉ có thể bó tay chịu trói. Khuyết điểm lớn nhất của ngươi là người, mắt, quyền không nhất trí, ánh mắt ngươi phản ứng cực nhanh, nhưng người ngươi rõ ràng không theo kịp, hành động hạ bàn của ngươi càng ngưng trệ, đại khái là chưa từng học qua bộ pháp linh hoạt.
Lục Thất thụ giáo gật đầu, cô gái này nói rất có lý, thân thủ của hắn khuynh hướng quân võ, thiếu cao sư võ đạo chân chính dạy bảo, lại nghe thấy cô gái nói:
- Về đi, ngày mai tới phía trước tự đề cử mình, thế nào cũng mạnh hơn những tiêu sư thùng rỗng kêu to kia.
Lục Thất nhìn cô, thần thái có vẻ do dự, cô gái không kiên nhẫn nổi bèn nói:
- Đi đi.
Lục Thất cố lấy dũng khí hỏi:
- Cô thu nhận ta làm đồ đệ dạy ta được không?
Cô gái ngẩn ra, giận dữ nói:
- Ta nói chuyện với ngươi đã là điều rất không nên rồi, đừng có được voi đòi tiên.
Lục Thất quỳ một chân xuống nói:
- Xin cô thu nhận ta đi.
Cô gái hơi né người tránh, bực bội:
- Ta là con gái, sao có thể nhận ngươi làm đồ đệ, mau đi đi.
Lục Thất lớn tiếng nói:
- Cô không nhận ta, ta không đi.
Cô gái giật mình, khẽ giọng buồn bực:
- Ngươi giở trò vô lại gì đó, mau cút đi.
Lục Thất lập tức phát hiện ra nhược điểm của cô gái, càng lớn tiếng nói:
- Lục Thất bái kiến sư phụ.
Cô gái kinh hãi nói:
- Không được lớn tiếng gọi bậy.
Lục Thất chối bay chối biến, cung kính nói:
- Vâng, sư phụ.
Cô gái khẽ giật mình, hỏi:
- Ngươi nói bậy cái gì đó?
Lục Thất kinh ngạc đáp:
- Sư phụ không cho ta lớn tiếng, ta đang tuân mệnh mà.
Cô gái cả giận:
- Ta bảo ngươi đi chết, ngươi cũng đi chết sao?
Lục Thất ngẩn ra, lập tức đứng lên chạy tới bên hồ sen ở hoa viên nhảy ùm một cái xuống hồ.
Cô gái giật mình kinh hãi, phi người đến bên hồ, thấy Lục Thất lao xuống ngã lộn trong hồ, mặt nước chỉ lộ ra có hai cái chân, hình như là đầu đang đâm vào bùn.
Cô gái đứng nhìn một lát, bỗng phi người nhảy xuống hồ, điểm nhẹ lá sen, vươn tấm thân ngọc khống chế cổ chân của Lục Thất kéo lên trên, ném Lục Thất lên cạnh hồ, thắt lưng nhỏ nhắn hơi xoay, hai cánh tay khẽ quạt như hồ điệp tung bay rơi xuống bên hồ.
Lục Thất toàn thân ướt sũng, há mồm phun ra một miệng nước, ho sặc sụa, thở không ra hơi nói:
- Ta biết ngay sư phụ sẽ cứu ta.
Cô gái nhìn Lục Thất với ánh mắt phức tạp, bất đắc dĩ nói:
- Ta có thể chỉ dạy ngươi một số nhược điểm võ công, nhưng không thể nhận ngươi làm đồ đệ.
Lục Thất nghe xong vui mừng, vội hỏi:
- Vậy ta xưng hô với cô thế nào?
Cô gái thở dài:
- Chỉ cần không gọi là sư phụ, còn đâu tùy ngươi.
Lục Thất nghĩ một lát nói:
- Vậy ta sau này sẽ gọi ngươi là tỷ tỷ.
Cô gái ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Ngươi cũng không thể gọi là tỷ tỷ.
Lục Thất thầm nghĩ:
- Gọi cô cô hay dì có vẻ quá già, con gái đều sẽ không thích.
Hắn không khỏi gãi đầu suy nghĩ một lát cười nói:
- Ta sau này sẽ gọi ngươi là sư tỷ được không?
Cô gái nghe thấy coi như cũng được, gật đầu đáp:
- Có thể, ngươi đi nghỉ đi, tối mai tới đây. Nhớ kỹ, không được nhắc chuyện đã gặp ta cho bất cứ ai, cũng không được dò la xem ta là ai?
Lục Thất đứng lên cung kính nói:
- Tuân theo nghiêm mệnh của sư tỷ.
Cô gái lắc đầu rời đi.
- Tỷ tỷ, tỷ cầm văn khế đi, sau này họ xuất giá, ta bảo đảm ký tên ấn dấu tay cho họ.
Ngọc Trúc lúc này mới lạnh lùng giơ bàn tay ngọc cầm văn khế và hộp gỗ về, nghiêm nét mặt nói:
- Chia lãi ở Tú trang của ngươi, ta sẽ trừ làm tiền sinh hoạt của họ, còn cả bạc chuộc thân của họ, sau này ngươi có bạc rồi thì phải trả lại cho ta.
Nói xong không để ý tới hắn, quay người hướng về các cô gái.
Lục Thất nghe vậy dở khóc dở cười, thầm nghĩ:
- Ta oan quá, làm giúp cho cô đã không kiếm được trái lại còn thiếu nợ cô một đống bạc.
Chỉ thấy Ngọc Trúc liếc các cô gái một cái, dịu dàng nói:
- Các muội muội, phía trước là khuê phòng, có hơn ba mươi nữ công. Sau này các ngươi sống ở phía sau, hàng ngày học thêu, đợi học thành nghề thì bắt đầu làm việc, mỗi ngày tính tiền theo sản phẩm để nuôi sống mình, hy vọng các ngươi có thể chịu được khổ.
Người phụ nữ xinh đẹp mặt tròn đáp lại:
- Ngọc Trúc tỷ, chúng ta sẽ làm tốt.
Ngọc Trúc cười gật đầu, quay lại nói với Lục Thất:
- Ngươi dự tính làm gì?
Lục Thất đã khôi phục thái độ bình thường, thấy hỏi buồn cười đáp:
- Ta có thể làm gì chứ, chỉ có thể về Tiêu cục kiếm bạc trả lại tỷ.
Ngọc Trúc tự nhiên cười nói, gật đầu dịu dàng nói:
- Nơi này toàn là nữ công sống, không thích hợp cho ngươi làm, nhưng ngươi là chủ nhà, tốt nhât buổi tối về ăn cơm ở lại buổi đêm, chúng ta cũng có thể bớt được chút đáng tiền.
Lục Thất thầm nghĩ ta không thể ở lâu trong kinh thành, nhưng hắn không muốn tiết lộ quá nhiều chuyện của mình, bèn gật đầu đối phó:
- Ta sẽ cố gắng quay về.
Ngọc Trúc chỉ vào xe nói:
- Ngươi ngồi xe đi đi, làm quen một chút sao lại trở về đây.
Lục Thất gật đầu đi lên xe, chắp tay với các cô gái nói:
- Hẹn gặp lại.
Người đánh xe từ lâu đã không còn kiên nhẫn chờ đợi, vung roi đánh xe đi ra khỏi đại môn.
Thiên công tú trang cũng nằm ở phía tây thành, Lục Thất ngồi xe trở về hậu môn của Tiêu cục. Hắn xuống xe trọng thưởng cho người đánh xe, tiện tay nắm vụn một tảng đá cảnh cáo gã không được nói lung tung, người đánh xe bị dọa liên tục nhận lời.
Lục Thất đợi xe đi khỏi, cởi áo gấm ra cuộn lại giắt ở thắt lưng, lúc này trời đã tối đen, hắn quay về Tiêu cục là để thay quần áo, sau đó về ngôi nhà ở phía nam thành nghỉ ngơi, phi người lặng yên không một tiếng động lật qua tường, đi vào hoa viên, vội vã đi về phía hoa tượng phòng.
Vừa đi qua phòng khách, một bóng người lóe qua trước mặt, có người nhanh chóng duỗi ngón tay điểm vào ma huyệt dưới sườn của hắn. Thân thủ của Lục Thất lúc này đã không phải là Lục Thất ngày xưa, phản ứng cực nhanh nắm tay đánh về mạch môn của kẻ đột kích.
Người tới khẽ ồ lên một tiếng, động tác tay lật lại giống như cánh hoa lan lướt về bảy huyệt đạo của Lục Thất. Thân hình Lục Thất hơi lùi lại, hai nắm đấm uy mãnh giống như hổ gầm kinh hồn tấn công mạnh mẽ vào cánh tay và ngực đối phương.
Người này hừ lạnh một tiếng, lướt qua như mây bay, bàn tay giống như cánh hoa lan vảy về phía vai của Lục Thất. Lục Thất dùng hóa hổ dược sơn khom lưng gập chân nhảy mạnh lên, tung ra quyền thức cương mãnh.
Người nọ nhẹ nhàng né được quyền thức, ngón tay hoa lan phất qua huyệt kiên tỉnh trên vai hắn. Lục Thất chỉ thấy bị đánh đau đến tê cứng, nửa người bên trái ngưng lại một lúc mới lập tức khôi phục bình thường, dùng chiêu “hóa ác hổ phác” hung mãnh tung liền mạch tám quyền.
Người nọ kinh ngạc ồ lên một tiếng, thấy Lục Thất trúng chiêu mà không hề có phản ứng, xoay người né được quyền mạnh, ngón tay hoa lan gảy ra ba đường chỉ phong thần kỳ đánh vào ma huyệt ở xương sườn mềm của Lục Thất.
Lục Thất trúng chiêu chỉ hơi ngừng lại một lát, rồi lập tức càng uy mãnh tung liên tiếp mười bốn quyền, quyền phong cương mãnh như lưu tinh hội tụ, đây là “hổ khiếu hoàng sa” có uy lực nhất.
Người nọ thân hình như cỏ mềm trong gió, bồng bềnh trong quyền phong, bỗng nhiên lóe tới bên trái của Lục Thất, cũng không biết đã sử dụng thủ pháp gì, Lục Thất chỉ thấy khuỷu chân bị khống chế bởi một luồng sức mạnh nhẹ nhàng, không thể làm chủ phi người ngã xuống đất. Hắn vừa rơi xuống đất đã chống một tay lộn người đứng dậy, nắm tay chuẩn bị tấn công tiếp.
Người nọ khoát tay dịu dàng nói:
- Ngươi là người mới tới?
Lục Thất ngẩn ra, lúc này mới chú ý đối thủ là một cô gái áo trắng che mặt. Cô gái thấy hắn chỉ nhìn mình không nói gì, hơi giận nói:
- Ta hỏi ngươi có phải người mới tới.
Lục Thất gật đầu đáp:
- Đúng vậy, ngươi là ai?
Cô gái lạnh nhát trả lời:
- Tại sao lại trèo tường vào, không có cửa sao?
Lục Thất nói:
- Cửa sau đóng rồi, đành phải nhảy vào.
Cô gái lạnh nhạt hỏi tiếp:
- Hoa viên hậu trạch này cấm người của Tiêu cục vào, ngươi không biết sao?
Lục Thất đáp:
- Ta là người làm công của Tiêu cục, chuyên phụ trách chăm sóc hoa viên.
Cô gái bất ngờ nói:
- Thân thủ của ngươi rất tốt, sao lại làm công ở Tiêu cục.
Lục Thất nói:
- Ta là người nơi khác tới, mấy ngày trước để sống qua ngày đã tới đây làm việc.
- Là vậy à, ngươi đi đi.
Cô gái gật đầu nói, nói xong liền quay người đi.
Lục Thất ngây người, đột nhiên kêu lên:
- Xin chờ một chút.
Cô gái quay người hỏi:
- Ngươi có chuyện gì sao?
Lục Thấp chắp tay nói:
- Xin hỏi cô là người thế nào trong Tiêu cục?
Cô gái đáp:
- Ta là người thế nào còn chưa tới phiên ngươi hỏi, về chỗ ở của mình đi.
Lục Thất hòa nhã nói:
- Tại hạ không hề gặng hỏi cô, chỉ là bị cô đánh bại, muốn biết cô dùng võ đạo gì?
Cô gái liếc nhìn hắn, nói:
- Đừng hỏi nữa, trở về đi.
Lục Thất thi lễ nói tiếp:
- Ta biết cô là cao thủ võ đạo, xin cô chỉ dạy một chút được không?
Cô gái không kiên nhẫn nổi:
- Cái tên này thật dài dòng, trở về đi.
Lục Thất tiến lên ba bước khiêm nhường nói:
- Tại hạ thành tâm thỉnh giáo, xin chỉ giáo một chú, vô cùng cảm kích.
Cô gái khẽ nói:
- Cái tên này thật là.
Lục Thất nghe thấy không khí đã vui vẻ hơn, vội nói:
- Cảm ơn cô.
Cô gái đành đáp:
- Thực ra thân thủ của ngươi đã rất tốt rồi, đặc biệt có thể luyện khí công ngoại môn đến cảnh giới lư hỏa thuần thanh. Chỉ có điều chiêu quyền của ngươi quá cương mãnh, sơ hở rất nhiều, đánh bừa với các cao thủ tầm thường khác còn được, nhưng gặp phải cao thủ thật sự thì chỉ có thể bó tay chịu trói. Khuyết điểm lớn nhất của ngươi là người, mắt, quyền không nhất trí, ánh mắt ngươi phản ứng cực nhanh, nhưng người ngươi rõ ràng không theo kịp, hành động hạ bàn của ngươi càng ngưng trệ, đại khái là chưa từng học qua bộ pháp linh hoạt.
Lục Thất thụ giáo gật đầu, cô gái này nói rất có lý, thân thủ của hắn khuynh hướng quân võ, thiếu cao sư võ đạo chân chính dạy bảo, lại nghe thấy cô gái nói:
- Về đi, ngày mai tới phía trước tự đề cử mình, thế nào cũng mạnh hơn những tiêu sư thùng rỗng kêu to kia.
Lục Thất nhìn cô, thần thái có vẻ do dự, cô gái không kiên nhẫn nổi bèn nói:
- Đi đi.
Lục Thất cố lấy dũng khí hỏi:
- Cô thu nhận ta làm đồ đệ dạy ta được không?
Cô gái ngẩn ra, giận dữ nói:
- Ta nói chuyện với ngươi đã là điều rất không nên rồi, đừng có được voi đòi tiên.
Lục Thất quỳ một chân xuống nói:
- Xin cô thu nhận ta đi.
Cô gái hơi né người tránh, bực bội:
- Ta là con gái, sao có thể nhận ngươi làm đồ đệ, mau đi đi.
Lục Thất lớn tiếng nói:
- Cô không nhận ta, ta không đi.
Cô gái giật mình, khẽ giọng buồn bực:
- Ngươi giở trò vô lại gì đó, mau cút đi.
Lục Thất lập tức phát hiện ra nhược điểm của cô gái, càng lớn tiếng nói:
- Lục Thất bái kiến sư phụ.
Cô gái kinh hãi nói:
- Không được lớn tiếng gọi bậy.
Lục Thất chối bay chối biến, cung kính nói:
- Vâng, sư phụ.
Cô gái khẽ giật mình, hỏi:
- Ngươi nói bậy cái gì đó?
Lục Thất kinh ngạc đáp:
- Sư phụ không cho ta lớn tiếng, ta đang tuân mệnh mà.
Cô gái cả giận:
- Ta bảo ngươi đi chết, ngươi cũng đi chết sao?
Lục Thất ngẩn ra, lập tức đứng lên chạy tới bên hồ sen ở hoa viên nhảy ùm một cái xuống hồ.
Cô gái giật mình kinh hãi, phi người đến bên hồ, thấy Lục Thất lao xuống ngã lộn trong hồ, mặt nước chỉ lộ ra có hai cái chân, hình như là đầu đang đâm vào bùn.
Cô gái đứng nhìn một lát, bỗng phi người nhảy xuống hồ, điểm nhẹ lá sen, vươn tấm thân ngọc khống chế cổ chân của Lục Thất kéo lên trên, ném Lục Thất lên cạnh hồ, thắt lưng nhỏ nhắn hơi xoay, hai cánh tay khẽ quạt như hồ điệp tung bay rơi xuống bên hồ.
Lục Thất toàn thân ướt sũng, há mồm phun ra một miệng nước, ho sặc sụa, thở không ra hơi nói:
- Ta biết ngay sư phụ sẽ cứu ta.
Cô gái nhìn Lục Thất với ánh mắt phức tạp, bất đắc dĩ nói:
- Ta có thể chỉ dạy ngươi một số nhược điểm võ công, nhưng không thể nhận ngươi làm đồ đệ.
Lục Thất nghe xong vui mừng, vội hỏi:
- Vậy ta xưng hô với cô thế nào?
Cô gái thở dài:
- Chỉ cần không gọi là sư phụ, còn đâu tùy ngươi.
Lục Thất nghĩ một lát nói:
- Vậy ta sau này sẽ gọi ngươi là tỷ tỷ.
Cô gái ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Ngươi cũng không thể gọi là tỷ tỷ.
Lục Thất thầm nghĩ:
- Gọi cô cô hay dì có vẻ quá già, con gái đều sẽ không thích.
Hắn không khỏi gãi đầu suy nghĩ một lát cười nói:
- Ta sau này sẽ gọi ngươi là sư tỷ được không?
Cô gái nghe thấy coi như cũng được, gật đầu đáp:
- Có thể, ngươi đi nghỉ đi, tối mai tới đây. Nhớ kỹ, không được nhắc chuyện đã gặp ta cho bất cứ ai, cũng không được dò la xem ta là ai?
Lục Thất đứng lên cung kính nói:
- Tuân theo nghiêm mệnh của sư tỷ.
Cô gái lắc đầu rời đi.
Bình luận facebook