Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155
Lục Thất rời khỏi Thất Tịch trà lâu, mướn xe vội vàng đi về Trịnh gia thành nam.
Ở chỗ La trưởng sử, hắn tâm tư cẩn thận kể lại chuyện gặp phải ở kinh thành, nói trắng ra là khiến La trưởng sử hết nghi ngờ. Hắn biết rõ La trưởng sử trước khi dùng hắn nhất định sẽ phái người tìm hiểu những việc hắn làm ở kinh thành, đây là hành động rất bình thường, muốn trọng dụng người nào, trước tiên phải giải hết hiềm nghi sau mới yên tâm trọng dụng.
Trở lại Trịnh gia hắn gặp Vương Nhị phu nhân, trực tiếp nói với bà là hắn đã tự đến tìm Trưởng sử của Ung Vương Phủ kết mạng lưới quan hệ làm chỗ dựa vững chắc rồi. Trưởng sử Ung Vương Phủ và Lại bộ Thượng Thư có quan hệ sui gia, Trưởng sử Ung Vương Phủ đã đáp ứng thông báo Lại Bộ Thượng thư, sẽ có công văn của cấp trên phúc đáp bổ nhiệm Vương chủ bộ.
Hắn còn dặn dò Vương Nhị phu nhân ngày sau Vương chủ bộ nhất định phải sẵn sàng góp sức với Trưởng sử Ung Vương phủ, hàng năm phải nộp một vạn hai ngàn lượng, mặt khác nhị công tử của Lễ bộ Thượng thư cũng phải cung cấp, hàng năm cống nạp mấy ngàn lượng.
Hắn bảo Vương Nhị phu nhân viết thư cho Vương chủ bộ, nói Vương chủ bộ không thể trở mặt với người của Công bộ Thị Lang, mà duy trì nửa thế lực như hiện giờ.
Vương Nhị phu nhân nghe xong vui mừng, quả thật coi Lục Thất như Bồ Tát cứu mạng, vội viết phong thư kể lại tỉ mỉ, giao cho nha binh gửi về.
Nói chuyện với Vương Nhị phu nhân xong, Lục Thất lại vội vàng đi tìm huynh trưởng, trên đường đi hắn cảm thấy từ khi đến kinh thành vẫn luôn bận rộn, tuy rằng bận rộn nhưng có thu hoạch lớn. Tới phường Cát Xương, hắn dễ dàng tìm được trạch viện của huynh trưởng.
Trạch viện mà huynh trưởng thuê, hắn có tới một lần, cũng tương tự như Trịnh gia mà hắn thuê. Hai huynh đệ vừa gặp nhau, Lục Thất thấy khí sắc của huynh trưởng rất tốt, vị mỹ nữ Đỗ Lan Nhi kia cũng xinh đẹp như hoa đào gió xuân, hắn có thể nhận ra huynh trưởng sống cùng Đỗ Lan Nhi vô cùng hạnh phúc vui vẻ, điều này làm cho nội tâm hắn cảm thấy có lỗi với chị dâu Nguyệt Nhi.
Sau khi đi vào, Đỗ Lan Nhi dâng trà lên, rồi đứng hầu bên cạnh Lục Thiên Hoa. Lục Thất uống một hớp trà, đặt xuống, nói chính sự với huynh trưởng. Lục Thiên Hoa vừa nghe có quan lớn tiến cử mình thì vô cùng vui mừng, nguyện vọng cao nhất của người đọc sách chính là đề tên bảng vàng, tiến tới khát vọng một bước lên mây.
Nói chính sự với huynh trưởng xong, Lục Thất mới đứng lên, được Đỗ Lan Nhi đưa ra hậu trạch gặp Lục Nga. Thân phận đào nô của Lục Nga có nguy cơ hơn Đỗ Lan Nhi, vẫn trốn trong tòa nhà không dám lộ diện.
Đỗ Lan Nhi mở khóa cửa, để Lục Thất đi vào. Lục Thất vừa đi vào thì lại thấy cửa phòng được khóa lại, trong lòng cũng thầm khen Đỗ Lan Nhi làm việc cẩn thận, khóa cửa, tức là có thể phòng ngoại tặc, đồng thời cũng phòng ngừa Lục Nga chạy trốn. Lục Nga trốn là chuyện nhỏ, một khi bị bắt ở bên ngoài thì sẽ dẫn đến một chuỗi tai họa.
Vừa vào nhà, Lục Nga đã ngóng nhìn ra ngoài, thấy đó là Lục Thất thì vui mừng, lắc mông chạy về phía hắn, duyên dáng gọi to:
- Công tử.
Lục Thất cười nhìn lại, giang hai tay ôm Lục Nga vào lòng, một lúc lâu sau Lục Nga mới nỉ non nói:
- Công tử, nô tì tạ ơn công tử không bỏ.
Lục Thất khẽ vuốt mái tóc như mây của nàng, nói:
- Không cần phải nói như vậy, kiếp này ta và nàng có duyên.
Lục Nga dịu dàng đáp vâng, gật đầu. Lục Thất cúi nhìn Lục Nga vui sướng trong lòng mình, hiện tại đây là chuyện mà hắn hài lòng nhất.
Ôm nhau trong chốc lát, hắn nói:
- Lục Nga, nàng không thể về huyện Đại Thạch được nữa, sau này ta sẽ lập nghiệp tại kinh thành, nàng có bằng lòng sống ở kinh thành không?
Lục Nga ngẩn ra, suy nghĩ một chút, dịu dàng nói:
- Công tử, nô tì giờ là đào nô, sống lâu dài ở kinh thành có họa gì hay không.
Lục Thất nói:
- Sẽ có họa, cho nên ta muốn hỏi nàng, nàng có thân nhân không?
- Nô tì có thân nhân, thân nhân của nô tỳ ở Thường Châu rất xa, là nhà giàu thư hương ở Thường Châu, phu lang của nô tỳ trong một lần nhậm chức đột nhiên bạo vong, kết quả nô tỳ bị Triệu huyện thừa tạm giữ, sau đó còn bức bách nô tỳ làm thiếp thị, không lâu lại giáng nô tỳ làm thiếp tỳ, qua ba tháng, lại bán nô tỳ cho Vương chủ bộ.
Lục Nga thì thầm đáp thê lương.
- Thân nhân của nàng không đi huyện Thạch Đại tìm nàng sao?
Lục Thất hỏi.
- Không, có lẽ là có, nhưng nô tỳ cũng không thể gặp, nô tỳ vẫn luôn nghĩ cách gửi thư cầu cứu, nhưng vẫn không có cơ hội, hơn nữa nô tỳ trở thành thiếp thị của Triệu huyện thừa, là có thủ khế tiên phu, vậy chứng minh nô tỳ được bán làm thiếp thị cho Triệu huyện thừa là hợp pháp, nhưng nô tỳ hiểu, nhất định tiên phu đã bị Triệu huyện thừa hại chết.
Lục Nga đau khổ căm hận nói.
- Nói như vậy, khế thân của nàng nằm trong tay Vương nhị phu nhân.
Lục Thất ôn tồn hỏi, hắn biết thê cùng thiếp đều có thể bị bán, nhưng điều kiện tiên quyết là người nhà của thê bất lực cứu, hoặc là không chịu cứu.
- Đúng là nằm trong tay của Vương Nhị phu nhân, bản thân nô tỳ cũng từng nhìn thấy thân khế của mình, mới hiểu Vương Nhị phu nhân muốn tặng nô tỳ đi, cho nên nô tỳ mới gấp gáp đi gặp công tử, nô tỳ thật lòng thích công tử, mới cầu xin được thu nhận và giúp đỡ.
Lục Nga hoảng sợ nói.
Lục Thất khẽ vuốt mái tóc của nàng, suy nghĩ một chút, nói:
- Lục Nga, nàng trước tiên ở trốn ở kinh thành, chờ ta rảnh rỗi, sẽ đưa nàng về Thường Châu. Nàng tới Thường Châu sau khi gặp thân nhân rồi, nếu lúc đó nàng vẫn bằng lòng làm chính thiếp của ta, ta sẽ xin cưới nàng, nếu nhưn nàng không muốn, vậy thì để thân nhân nàng làm chủ gả cho người khác.
- Không không, nô tỳ thật lòng thích công tử, không muốn về Thường Châu.
Lục Nga kinh hoàng cự tuyệt.
Ánh mắt Lục Thất ôn hòa nhìn nàng, nói:
- Lục Nga, đừng tưởng rằng ta đang thăm dò nàng, trên thực tế Triệu huyện thừa giữ nàng cũng không hoàn toàn hợp pháp, dù sao nàng cũng từng là bình thê của Huyện lệnh, cho nên Triệu huyện thừa mới tặng nàng cho Vương chủ bộ, mà Vương chủ bộ cũng biết có tai họa ngầm, cho nên lại mang nàng đến kinh thành, muốn tặng nàng cho quan ở kinh thành làm gia kỹ, mà ta nghĩ muốn hợp pháp có được nàng, chỉ là khi được sự tán thành của thân nhân nàng.
- Không, công tử nghĩ nhiều rồi, nô tỳ bởi vì trái khế mà làm thiếp thị của Triệu huyện thừa, trong tay Triệu Huyện thừa có một trái khế hai vạn lượng bạc mà tiên phu đã nợ, nếu nô tỳ không về làm thiếp thị thì phải trả hai vạn lượng bạc mới có thể rời khỏi. Lúc trước, cho dù là thân nhân nô tỳ đi huyện Thạch Đại cũng không thể cứu được nô tỳ, hai vạn lượng bạc, thân nhân của nô tỳ không thể có để trả được.
Lục Nga đau khổ giải thích.
Lục Thất ngẩn ra, thầm nghĩ, lão già họ Triệu thật là cao tay, lấy số nợ khổng lồ bức bách Lục Nga phục tùng, dù thân nhân Lục Nga có tìm đến cũng không thể làm được gì, chồng nợ vợ trả là hợp lý hợp pháp, nói cách khác giá trị con người của Lục Nga đối với thân nhân nàng mà nói chính là hai vạn lượng bạc rồi.
Tuy nhiên lão già kia cho dù là âm quỷ đại lão nhưng dù sao cũng chỉ là Huyện thừa, mời không được loại nhân vật như Phong Đao làm hộ vệ, hơn nữa do Vương Cầm Nhi đi ám sát, còn dùng trí làm đầu, chỉ cần nhìn Vương Cầm Nhi dùng “Tê nguyệt” cũng đủ biểu lộ Vương Cầm Nhi là thích khách thiên phú rồi.
Sau khi ngây ra, hắn mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, ta vẫn đưa nàng về Thường Châu, những lời nói trước đó sẽ không thay đổi.
Lục Nga giật mình ngước lên nhìn hắn, vài giây sau mới cúi đầu ngả vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói:
- Nô tỳ không về, không có thân khế, nô tỳ trở về sẽ mang họa cho bản thân và công tử nữa, nô tỳ nguyện cứ như này hầu hạ công tử cả đời.
Lục Thất nói:
- Lục Nga, người của ta có năng lực trộm, lấy thân khế rất dễ dàng, đợi mấy ngày nữa, ta sẽ giấy giao cho nàng.
Thân hình mềm mại của Lục Nga run lên, lặng lẽ nắm áo ngực của Lục Thất, một lát sau khóc nức lên. Lục Thất đau lòng ôm nàng, để mặc nàng trút hết bao ấm ức tích tụ nhiều năm qua.
Một lúc lâu sau, Lục Nga mới ngừng khóc, khẽ nói:
- Công tử, nô tì nói sẽ cả đời làm gia kỹ để hồi báo, nô tỳ không nên không giữ lời, ngày sau, công tử để nô tỳ thuộc sở hữu của một nữ chủ nào đó đi.
- Nàng nói lấy thân phận gia kỹ để hầu hạ ta, ta vẫn nhớ đấy, nhưng đó là lời hứa của nàng, bản thân ta là gia chủ, cũng có quyền cho nàng danh phận chính thiếp, danh phận chính thiếp nhưng đối với các thê thiếp trong nhà rất có ý nghĩa đấy.
Lục Thất ôn tồn đáp, lời nói cũng đầy ý nghĩa.
Lục Nga im lặng, một lát sau ngước lên nhìn hắn chăm chú, tay trắng như tuyết đưa lên, vuốt ve hai gò má ngăm đen của hắn, âu yếm chốc lát, gương mặt của nàng nở nụ cười tươi tắn, tựa như đóa hoa ngọc lan lặng yên nở rộ, âm thầm tỏa hương thơm.
Tay ngọc lặng yên buông xuống, ngón tay nhỏ nhắn khéo léo cởi bào y của Lục Thất, đôi mắt đẹp ngập nước quyến rũ mơ màng, thân thể của Lục Thất rất nhanh hưng phấn bởi vì đôi bàn tay nhỏ bé xinh xắn đang âu yếm vật kia của hắn, rất nhanh vật kia hiên ngang dựng thẳng lên, hắn khẽ hừ một tiếng, hai bàn tay thô to đặt lên vai mỹ nhân.
- Lão gia, thân thể nô tỳ bỏ hoang đã lâu, nếu lão gia không khai khẩn tốt, sẽ trở thành thứ bỏ đi đấy.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Nga thì thầm, má lúm đồng tiền xinh đẹp cười tươi, vô cùng quyến rũ, càng khiến ham muốn của hắn
Ở chỗ La trưởng sử, hắn tâm tư cẩn thận kể lại chuyện gặp phải ở kinh thành, nói trắng ra là khiến La trưởng sử hết nghi ngờ. Hắn biết rõ La trưởng sử trước khi dùng hắn nhất định sẽ phái người tìm hiểu những việc hắn làm ở kinh thành, đây là hành động rất bình thường, muốn trọng dụng người nào, trước tiên phải giải hết hiềm nghi sau mới yên tâm trọng dụng.
Trở lại Trịnh gia hắn gặp Vương Nhị phu nhân, trực tiếp nói với bà là hắn đã tự đến tìm Trưởng sử của Ung Vương Phủ kết mạng lưới quan hệ làm chỗ dựa vững chắc rồi. Trưởng sử Ung Vương Phủ và Lại bộ Thượng Thư có quan hệ sui gia, Trưởng sử Ung Vương Phủ đã đáp ứng thông báo Lại Bộ Thượng thư, sẽ có công văn của cấp trên phúc đáp bổ nhiệm Vương chủ bộ.
Hắn còn dặn dò Vương Nhị phu nhân ngày sau Vương chủ bộ nhất định phải sẵn sàng góp sức với Trưởng sử Ung Vương phủ, hàng năm phải nộp một vạn hai ngàn lượng, mặt khác nhị công tử của Lễ bộ Thượng thư cũng phải cung cấp, hàng năm cống nạp mấy ngàn lượng.
Hắn bảo Vương Nhị phu nhân viết thư cho Vương chủ bộ, nói Vương chủ bộ không thể trở mặt với người của Công bộ Thị Lang, mà duy trì nửa thế lực như hiện giờ.
Vương Nhị phu nhân nghe xong vui mừng, quả thật coi Lục Thất như Bồ Tát cứu mạng, vội viết phong thư kể lại tỉ mỉ, giao cho nha binh gửi về.
Nói chuyện với Vương Nhị phu nhân xong, Lục Thất lại vội vàng đi tìm huynh trưởng, trên đường đi hắn cảm thấy từ khi đến kinh thành vẫn luôn bận rộn, tuy rằng bận rộn nhưng có thu hoạch lớn. Tới phường Cát Xương, hắn dễ dàng tìm được trạch viện của huynh trưởng.
Trạch viện mà huynh trưởng thuê, hắn có tới một lần, cũng tương tự như Trịnh gia mà hắn thuê. Hai huynh đệ vừa gặp nhau, Lục Thất thấy khí sắc của huynh trưởng rất tốt, vị mỹ nữ Đỗ Lan Nhi kia cũng xinh đẹp như hoa đào gió xuân, hắn có thể nhận ra huynh trưởng sống cùng Đỗ Lan Nhi vô cùng hạnh phúc vui vẻ, điều này làm cho nội tâm hắn cảm thấy có lỗi với chị dâu Nguyệt Nhi.
Sau khi đi vào, Đỗ Lan Nhi dâng trà lên, rồi đứng hầu bên cạnh Lục Thiên Hoa. Lục Thất uống một hớp trà, đặt xuống, nói chính sự với huynh trưởng. Lục Thiên Hoa vừa nghe có quan lớn tiến cử mình thì vô cùng vui mừng, nguyện vọng cao nhất của người đọc sách chính là đề tên bảng vàng, tiến tới khát vọng một bước lên mây.
Nói chính sự với huynh trưởng xong, Lục Thất mới đứng lên, được Đỗ Lan Nhi đưa ra hậu trạch gặp Lục Nga. Thân phận đào nô của Lục Nga có nguy cơ hơn Đỗ Lan Nhi, vẫn trốn trong tòa nhà không dám lộ diện.
Đỗ Lan Nhi mở khóa cửa, để Lục Thất đi vào. Lục Thất vừa đi vào thì lại thấy cửa phòng được khóa lại, trong lòng cũng thầm khen Đỗ Lan Nhi làm việc cẩn thận, khóa cửa, tức là có thể phòng ngoại tặc, đồng thời cũng phòng ngừa Lục Nga chạy trốn. Lục Nga trốn là chuyện nhỏ, một khi bị bắt ở bên ngoài thì sẽ dẫn đến một chuỗi tai họa.
Vừa vào nhà, Lục Nga đã ngóng nhìn ra ngoài, thấy đó là Lục Thất thì vui mừng, lắc mông chạy về phía hắn, duyên dáng gọi to:
- Công tử.
Lục Thất cười nhìn lại, giang hai tay ôm Lục Nga vào lòng, một lúc lâu sau Lục Nga mới nỉ non nói:
- Công tử, nô tì tạ ơn công tử không bỏ.
Lục Thất khẽ vuốt mái tóc như mây của nàng, nói:
- Không cần phải nói như vậy, kiếp này ta và nàng có duyên.
Lục Nga dịu dàng đáp vâng, gật đầu. Lục Thất cúi nhìn Lục Nga vui sướng trong lòng mình, hiện tại đây là chuyện mà hắn hài lòng nhất.
Ôm nhau trong chốc lát, hắn nói:
- Lục Nga, nàng không thể về huyện Đại Thạch được nữa, sau này ta sẽ lập nghiệp tại kinh thành, nàng có bằng lòng sống ở kinh thành không?
Lục Nga ngẩn ra, suy nghĩ một chút, dịu dàng nói:
- Công tử, nô tì giờ là đào nô, sống lâu dài ở kinh thành có họa gì hay không.
Lục Thất nói:
- Sẽ có họa, cho nên ta muốn hỏi nàng, nàng có thân nhân không?
- Nô tì có thân nhân, thân nhân của nô tỳ ở Thường Châu rất xa, là nhà giàu thư hương ở Thường Châu, phu lang của nô tỳ trong một lần nhậm chức đột nhiên bạo vong, kết quả nô tỳ bị Triệu huyện thừa tạm giữ, sau đó còn bức bách nô tỳ làm thiếp thị, không lâu lại giáng nô tỳ làm thiếp tỳ, qua ba tháng, lại bán nô tỳ cho Vương chủ bộ.
Lục Nga thì thầm đáp thê lương.
- Thân nhân của nàng không đi huyện Thạch Đại tìm nàng sao?
Lục Thất hỏi.
- Không, có lẽ là có, nhưng nô tỳ cũng không thể gặp, nô tỳ vẫn luôn nghĩ cách gửi thư cầu cứu, nhưng vẫn không có cơ hội, hơn nữa nô tỳ trở thành thiếp thị của Triệu huyện thừa, là có thủ khế tiên phu, vậy chứng minh nô tỳ được bán làm thiếp thị cho Triệu huyện thừa là hợp pháp, nhưng nô tỳ hiểu, nhất định tiên phu đã bị Triệu huyện thừa hại chết.
Lục Nga đau khổ căm hận nói.
- Nói như vậy, khế thân của nàng nằm trong tay Vương nhị phu nhân.
Lục Thất ôn tồn hỏi, hắn biết thê cùng thiếp đều có thể bị bán, nhưng điều kiện tiên quyết là người nhà của thê bất lực cứu, hoặc là không chịu cứu.
- Đúng là nằm trong tay của Vương Nhị phu nhân, bản thân nô tỳ cũng từng nhìn thấy thân khế của mình, mới hiểu Vương Nhị phu nhân muốn tặng nô tỳ đi, cho nên nô tỳ mới gấp gáp đi gặp công tử, nô tỳ thật lòng thích công tử, mới cầu xin được thu nhận và giúp đỡ.
Lục Nga hoảng sợ nói.
Lục Thất khẽ vuốt mái tóc của nàng, suy nghĩ một chút, nói:
- Lục Nga, nàng trước tiên ở trốn ở kinh thành, chờ ta rảnh rỗi, sẽ đưa nàng về Thường Châu. Nàng tới Thường Châu sau khi gặp thân nhân rồi, nếu lúc đó nàng vẫn bằng lòng làm chính thiếp của ta, ta sẽ xin cưới nàng, nếu nhưn nàng không muốn, vậy thì để thân nhân nàng làm chủ gả cho người khác.
- Không không, nô tỳ thật lòng thích công tử, không muốn về Thường Châu.
Lục Nga kinh hoàng cự tuyệt.
Ánh mắt Lục Thất ôn hòa nhìn nàng, nói:
- Lục Nga, đừng tưởng rằng ta đang thăm dò nàng, trên thực tế Triệu huyện thừa giữ nàng cũng không hoàn toàn hợp pháp, dù sao nàng cũng từng là bình thê của Huyện lệnh, cho nên Triệu huyện thừa mới tặng nàng cho Vương chủ bộ, mà Vương chủ bộ cũng biết có tai họa ngầm, cho nên lại mang nàng đến kinh thành, muốn tặng nàng cho quan ở kinh thành làm gia kỹ, mà ta nghĩ muốn hợp pháp có được nàng, chỉ là khi được sự tán thành của thân nhân nàng.
- Không, công tử nghĩ nhiều rồi, nô tỳ bởi vì trái khế mà làm thiếp thị của Triệu huyện thừa, trong tay Triệu Huyện thừa có một trái khế hai vạn lượng bạc mà tiên phu đã nợ, nếu nô tỳ không về làm thiếp thị thì phải trả hai vạn lượng bạc mới có thể rời khỏi. Lúc trước, cho dù là thân nhân nô tỳ đi huyện Thạch Đại cũng không thể cứu được nô tỳ, hai vạn lượng bạc, thân nhân của nô tỳ không thể có để trả được.
Lục Nga đau khổ giải thích.
Lục Thất ngẩn ra, thầm nghĩ, lão già họ Triệu thật là cao tay, lấy số nợ khổng lồ bức bách Lục Nga phục tùng, dù thân nhân Lục Nga có tìm đến cũng không thể làm được gì, chồng nợ vợ trả là hợp lý hợp pháp, nói cách khác giá trị con người của Lục Nga đối với thân nhân nàng mà nói chính là hai vạn lượng bạc rồi.
Tuy nhiên lão già kia cho dù là âm quỷ đại lão nhưng dù sao cũng chỉ là Huyện thừa, mời không được loại nhân vật như Phong Đao làm hộ vệ, hơn nữa do Vương Cầm Nhi đi ám sát, còn dùng trí làm đầu, chỉ cần nhìn Vương Cầm Nhi dùng “Tê nguyệt” cũng đủ biểu lộ Vương Cầm Nhi là thích khách thiên phú rồi.
Sau khi ngây ra, hắn mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, ta vẫn đưa nàng về Thường Châu, những lời nói trước đó sẽ không thay đổi.
Lục Nga giật mình ngước lên nhìn hắn, vài giây sau mới cúi đầu ngả vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói:
- Nô tỳ không về, không có thân khế, nô tỳ trở về sẽ mang họa cho bản thân và công tử nữa, nô tỳ nguyện cứ như này hầu hạ công tử cả đời.
Lục Thất nói:
- Lục Nga, người của ta có năng lực trộm, lấy thân khế rất dễ dàng, đợi mấy ngày nữa, ta sẽ giấy giao cho nàng.
Thân hình mềm mại của Lục Nga run lên, lặng lẽ nắm áo ngực của Lục Thất, một lát sau khóc nức lên. Lục Thất đau lòng ôm nàng, để mặc nàng trút hết bao ấm ức tích tụ nhiều năm qua.
Một lúc lâu sau, Lục Nga mới ngừng khóc, khẽ nói:
- Công tử, nô tì nói sẽ cả đời làm gia kỹ để hồi báo, nô tỳ không nên không giữ lời, ngày sau, công tử để nô tỳ thuộc sở hữu của một nữ chủ nào đó đi.
- Nàng nói lấy thân phận gia kỹ để hầu hạ ta, ta vẫn nhớ đấy, nhưng đó là lời hứa của nàng, bản thân ta là gia chủ, cũng có quyền cho nàng danh phận chính thiếp, danh phận chính thiếp nhưng đối với các thê thiếp trong nhà rất có ý nghĩa đấy.
Lục Thất ôn tồn đáp, lời nói cũng đầy ý nghĩa.
Lục Nga im lặng, một lát sau ngước lên nhìn hắn chăm chú, tay trắng như tuyết đưa lên, vuốt ve hai gò má ngăm đen của hắn, âu yếm chốc lát, gương mặt của nàng nở nụ cười tươi tắn, tựa như đóa hoa ngọc lan lặng yên nở rộ, âm thầm tỏa hương thơm.
Tay ngọc lặng yên buông xuống, ngón tay nhỏ nhắn khéo léo cởi bào y của Lục Thất, đôi mắt đẹp ngập nước quyến rũ mơ màng, thân thể của Lục Thất rất nhanh hưng phấn bởi vì đôi bàn tay nhỏ bé xinh xắn đang âu yếm vật kia của hắn, rất nhanh vật kia hiên ngang dựng thẳng lên, hắn khẽ hừ một tiếng, hai bàn tay thô to đặt lên vai mỹ nhân.
- Lão gia, thân thể nô tỳ bỏ hoang đã lâu, nếu lão gia không khai khẩn tốt, sẽ trở thành thứ bỏ đi đấy.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Nga thì thầm, má lúm đồng tiền xinh đẹp cười tươi, vô cùng quyến rũ, càng khiến ham muốn của hắn
Bình luận facebook