Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Chu Nguyệt Nhi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: - Mẹ, Chu Toàn là Lục đường thúc của Nguyệt Nhi là người trung hậu thành thực, đã từng trông coi ruộng đất ở huyện kế bên đã mười năm, về sau lại bị em vợ của ông chủ ép cho nghỉ việc về quê làm ruộng, chúng ta có thể thuê ông ấy làm tổng quản của điền trang, có Lục đường thúc của con trông coi, không ai dám làm chuyện xằng bậy đâu.
Lục mẫu gật gật đầu, nói: - Nguyệt Nhi, sau khi xong chuyện mua điền trang, con phải lưu ý xem có vừa ý bé gái mồ côi lương thiện nào đó, mẹ sẽ mua một thiếp tỳ cho con.
Chu Nguyệt Nhi chấn động, vẻ mặt kinh hoàng nhìn về phía Lục mẫu, ánh mắt Lục mẫu dịu dàng nhìn nàng, mỉm cười nói: - Nguyệt Nhi, con chủ động muốn Ninh Nhi nhập phòng thật ra là không khôn ngoan, Ninh Nhi và Tiểu Thất từ nhỏ cảm tình thân thiết, trước khi con nói muốn là nàng ta, nàng ta đã từng ám chỉ với ta sau này xin được ở cùng với Tiểu Thất, lúc ấy mẹ không đồng ý vì sợ là con không chịu nổi, hy vọng con không cần vì chuyện này mà giận Ninh Nhi.
Chu Nguyệt Nhi nghe xong đã hiểu, Lục mẫu có thiện ý giải thích, nếu như trước đó Ninh Nhi đã có ám chỉ, Lục mẫu lúc ấy có thể không chút do dự mà cười đáp ứng, nàng vội dịu dàng nói: - Mẹ yên tâm đi, Nguyệt Nhi hiểu mà.
Lục mẫu gật gật đầu, nói: - Sau này con phải lưu ý, mẹ cũng sẽ giúp con tìm kiếm.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Chu Nguyệt Nhi tuôn ra nước mắt, nghẹn ngào nói: - Cảm ơn mẹ đã quan tâm đến Nguyệt Nhi.
Lục mẫu từ ái nói: - Con là con dâu tốt của Lục gia, mẹ quan tâm con là chuyện nên làm, đây là hai mươi lượng bạc, cầm đến phường Thiên Hoa mua lễ vật tử tế cho cha mẹ của con, đi nhanh về nhanh.
Chu Nguyệt Nhi rưng rưng gật gật đầu, tiến lên lấy bạc cúi đầu yên lặng rời khỏi. Nhìn bóng lưng Chu Nguyệt Nhi rời đi trong nội tâm Lục mẫu thầm than, trên thực tế bà ta vốn là muốn Lý di nương sẽ là tỳ thiếp truyền tông cho đứa con trai trưởng của bà, nào ngờ đâu Lý di nương luôn luôn dịu ngoan lại giáp mặt từ chối nhiệt tình của Chu Nguyệt Nhi, đối với việc này trong lòng Lục mẫu rất là không hài lòng, nhưng nhớ tới lời dặn dò của tiên phu lúc lâm chung bà lại mềm lòng, nhẫn nhịn việc không hài lòng thành toàn cho Lý di nương tự chủ lựa chọn, chỉ có điều đến lúc này ôi người làm mẹ như bà phải phí bạc trấn an con dâu trưởng, Lục mẫu đã từng trải qua nghèo khó đối với việc sử dụng bạc vô cùng keo kiệt, nhưng vì để trong nhà êm ấm bà không thể không tiêu phí bạc.
*****
Lục Thất ra khỏi nhà đi thẳng đến huyện nha, hắn nói đi trả quan trái nhưng trên thực tế trong huyện thành Thạch Đại chia làm bốn khu lớn, mỗi một khu lại chia làm năm phường, mỗi phường có một quan viên phường chính chuyên trách thu thuế quán đinh trưng binh, Lục Thất còn nợ tiền thuế quan hẳn là đi tìm nhà phường chính Trường Hưng mới đúng, đi huyện nha trả quan trái chính là vượt cấp rồi.
Tới huyện nha tìm Vương Chủ bạc, Vương Chủ bạc khẽ cười, trực tiếp hỏi: - Lục đại nhân tìm hạ quan là hỏi việc của Huyện Úy phải không?
Trên mặt của Lục Thất cũng khẽ cười, nói: - Không phải, ta tới gặp Vương đại nhân là muốn lấy một nhân tình, nhà ta còn thiếu quan trái là hai trăm mười ba lượng, muốn xin Vương đại nhân giúp ta thư thả nửa năm, nửa năm sau ta nhất định sẽ trả hết.
Vương Chủ bạc giật mình nhìn Lục Thất, ông ta không nghĩ tới Lục Thất lại vì chuyện này mà tìm ông ta, hoảng hốt vài giây mới gượng cười nói: - Lục đại nhân, hạ quan hao hết võ mồm mới xin cho đại nhân chức hộ quân Huyện Úy, Lục đại nhân đến nhà thật sự là vì khoản quan trái hay sao?
Lục Thất lập tức trở nên nghiêm túc, nghiêm mặt chắp tay nói: - Đa tạ Vương đại nhân, ân huệ của đại nhân Lục Thất nhớ kỹ, Lục Thất này tới cũng là vì việc hộ quân Huyện Úy.
Vương Chủ bạc mỉm cười, với tay lấy một hộp gỗ sơn đen khoảng ba tấc ở trên bàn, nói: - Lục đại nhân, trong hộp gỗ này là yêu lệnh và công văn nhậm chức của quan nha Huyện Úy, xin Lục đại nhân cất kỹ.
Lục Thất đưa hai tay cung kính tiếp nhận hộp gỗ sơn đen nói tiếng cám ơn, Vương Chủ bạc nghiêm mặt nói: - Lát nữa bản quan sẽ dẫn Lục đại nhân đi lĩnh quan y và binh khí, từ nay về sau Lục đại nhân chỉ cần ra khỏi thành nhất định phải được huyện nha cho phép, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị huyện nha tìm đi chấp hành công vụ.
Lục Thất nghiêm mặt nói: - Được, bản quan sẽ cố gắng hết sức vì công việc của mình.
Vương Chủ bạc gật gật đầu, nói: - Tháng này một trăm lượng tiền lương bản quan sẽ đưa cho đại nhân, khoản quan trái cũng xóa bỏ đại nhân không cần trả lại, việc đại nhân muốn tự mình huấn luyện một trăm binh lính có thể thực hiện, ngày mai do Lục đại nhân tự thân chọn từ 800 binh lính trúng tuyển mà huấn luyện, khoảng chừng sáu ngày sau Lục đại nhân sẽ ra thành làm nhiệm vụ.
Lục Thất nói: - Đa tạ Vương đại nhân, xin hỏi sáu ngày sau ra khỏi thành là nhiệm vụ gì?
Vương Chủ bạc nghiêm mặt nói: - Đây là cơ mật quan văn, bản quan cũng chỉ biết sáu ngày sau có một vị đại quan từ kinh đô tới đi qua nơi này, đến lúc đó bản quan sẽ cho hai trăm quan quân và binh lính của ngươi đã được huấn luyện đi bảo vệ, nhất định ngươi phải bảo vệ cho vị đại quan kia không bị loạn dân thích khách quấy nhiễu, chỉ cần đi qua khu vực huyện Thạch Đại được bình an là công lớn.
Lục Thất nghiêm mặt nói: - Bản quan hiểu rồi, tuyệt đối sẽ không để lộ bí mật, cũng sẽ không để cho Vương đại nhân thất vọng.
Vương Chủ bạc liếc nhìn Lục Thất một cái thật sâu, đầy thâm ý cười nhạt nói: - Lục đại nhân hiểu là tốt rồi, bản quan vì Lục đại nhân bỏ ra rất nhiều đó.
Lục Thất mỉm cười nói: - Vương đại nhân trả giá nhất định sẽ có hồi báo. Vương Chủ bạc thần tình lạnh nhạt gật đầu.
Rời khỏi huyện nha Lục Thất đi theo đường cái một mạch về hướng đông, hắn không mặc quan phục để rêu rao, tìm được cửa hàng nọ viết biên nhận đặt cọc hai trăm lượng, nói là trong vòng 3 ngày khi chủ cũ rời khỏi cửa hàng thì sẽ chính thức trả hết số tiền còn lại, nếu ai không giữ lời sẽ phải bồi thường hai trăm lượng bạc, ông chủ cửa hàng luôn miệng đồng ý, bộ dáng giống như đang cần bán gấp.
Việc mua cửa hàng đã xong Lục Thất vội vàng mướn một chiếc xe ngựa trở về nhà, Lục mẫu căn dặn gia nhân giữ nhà, ba người phụ nữ mang theo lễ vật lên xe. Lục Thiên Hoa ngồi ở trước càng xe, Lục Thất để quan phục ở trong phòng, chỉ lấy trường đao và yêu lệnh Huyện Úy cưỡi ngựa mà đi.
Cả nhà vui vẻ ra khỏi huyện thành, bên ngoài huyện thành chính là phần đất của các xã. Dưới hạt huyện Thạch Đại là bốn xã lớn, xã Vọng Giang Pha ở phía tây bắc của huyện thành, cách năm mươi dặm, xã xa nhất chính là Đại Giang ở phía đông, cùng với Đại Giang còn có một xã ở phía tây của huyện Thạch Đại.
Hai xã lớn khác tên Thạch Đàm và Thất Lý. Xã Thạch Đàm ở phía đông bắc của huyện Thạch Đại, gần sát với huyện Quý Trì. Xã Thất Lý có nhiều núi, ở hướng đông nam của huyện Thạch Đại. Xã Thất Lý vốn là thuộc về huyện Thạch Đại, về sau vì quân Khang Hóa ở Trì Châu khiến cho huyện Thạch Đại mở rộng về phía tây đến tận Đại Giang, nhưng phía đông của huyện vốn là do huyện Thái Bình quản lý là chính.
Theo quy định dưới huyện là xã, quan xã (hương quan) gọi là Kỳ Lão, dưới xã chính là lý, quan lý gọi là Lý Chính, dưới Lý Chính là Bảo Trường, dưới Bảo Trường là Thôn Chính thấp nhất.
Xã Vọng Giang Pha thuộc huyện Thạch Đại, dưới nữa có rất nhiều trấn chế và thôn trị, Kỳ Lão quan xã thật sự là người có thực quyền, đa số là do đại địa chủ hoặc con cháu quan lại đảm nhiệm, đối với dân trong xã bình thường mà nói Kỳ Lão và Lý Chính chính là quan thật lớn, là thổ địa có sức uy hiếp nhất.
Nhà mẹ Chu Nguyệt Nhi cách huyện thành mười lăm dặm, cưỡi ngựa rất nhanh là có thể tới nơi. Lục Thất một thân áo khoác màu xanh ngọc cổ tròn, cưỡi trên lưng ngựa cao lớn lập tức anh khí tràn trề, đi theo ở phía bên phải của xe ngựa.
Hắn quay đầu nhìn thấy huynh trưởng đang ngồi ngơ ngẩn, Lục Thất hiểu huynh trưởng không muốn đi nhà cha mẹ vợ, chung quy cũng là vì sự bất lực của mình mà không muốn gặp ai, loại tâm tình không vui vẻ này ở trong lòng cũng không có gì là tốt đẹp.
- Ca, cửa hàng kia đệ đã mua rồi. Lục Thất mở miệng thay đổi tâm tình của huynh trưởng.
Lục Thiên Hoa cả kinh, quay đầu nhìn về phía Lục Thất, thất thanh nói: - Tiểu Thất, đệ nói cái gì?
Lục Thất cười lấy văn ước đưa cho huynh trưởng, Lục Thiên Hoa tiếp lấy mở ra vừa thấy lập tức trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, quay đầu kích động nói: - Tiểu Thất, đệ thật sự đã mua cửa hàng rồi.
- Đương nhiên là thật sự, vài ngày nữa trả hết tiền là tiếp nhận cửa hàng, ca hãy chuẩn bị chu đáo một chút, sáu ngày sau huynh đệ chúng ta đi mua một ít dược liệu trở về khai trương. Lục Thất cười nói.
Ánh mắt của Lục Thiên Hoa sáng ngời, vẻ mặt trở nên tê dại giống như người nghiện vừa có thuốc, vội vàng gật đầu kích động nói: - Được được, quay về chúng ta đi Mã quan mua dược liệu rồi sẽ khai trương.
Thấy huynh trưởng phấn chấn trở lại, tâm tình của Lục Thất cũng sáng sủa theo, chợt Chu Nguyệt Nhi nhô đầu ra, ôn nhu hỏi: - Nhị Lang, chàng nói mua cửa hàng sao?
Lục Thiên Hoa vội quay lại gật đầu, vui sướng nói: - Nguyệt Nhi, là sự thật. Nói xong đưa văn ước qua, Chu Nguyệt Nhi cầm văn ước trở về trong xe.
Một lát sau Chu Nguyệt Nhi lại ló đầu ra đem văn ước đưa cho Lục Thiên Hoa, sau đó nói với Lục Thất: - Tiểu Thất, tới nhà mẹ đẻ của chị dâu, đừng có nói đến chuyện mua bán của ca đệ, cha ta không vui khi ca đệ bỏ văn theo thương.
Lục Thất ngẩn ra, cười nói: - Chị dâu yên tâm, đệ sẽ nói huynh ấy đang đọc sách. Chu Nguyệt Nhi cảm kích gật đầu trở về trong xe.
Lục Thiên Hoa cầm văn ước xem xét cẩn thận, chợt phu xe thấp giọng nói: - Hai vị gia, hai vị mua cửa hàng ở phố đông phải không?
Lục Thiên Hoa sửng sốt, quay đầu nói: - Đúng vậy.
----------oOo----------
Lục mẫu gật gật đầu, nói: - Nguyệt Nhi, sau khi xong chuyện mua điền trang, con phải lưu ý xem có vừa ý bé gái mồ côi lương thiện nào đó, mẹ sẽ mua một thiếp tỳ cho con.
Chu Nguyệt Nhi chấn động, vẻ mặt kinh hoàng nhìn về phía Lục mẫu, ánh mắt Lục mẫu dịu dàng nhìn nàng, mỉm cười nói: - Nguyệt Nhi, con chủ động muốn Ninh Nhi nhập phòng thật ra là không khôn ngoan, Ninh Nhi và Tiểu Thất từ nhỏ cảm tình thân thiết, trước khi con nói muốn là nàng ta, nàng ta đã từng ám chỉ với ta sau này xin được ở cùng với Tiểu Thất, lúc ấy mẹ không đồng ý vì sợ là con không chịu nổi, hy vọng con không cần vì chuyện này mà giận Ninh Nhi.
Chu Nguyệt Nhi nghe xong đã hiểu, Lục mẫu có thiện ý giải thích, nếu như trước đó Ninh Nhi đã có ám chỉ, Lục mẫu lúc ấy có thể không chút do dự mà cười đáp ứng, nàng vội dịu dàng nói: - Mẹ yên tâm đi, Nguyệt Nhi hiểu mà.
Lục mẫu gật gật đầu, nói: - Sau này con phải lưu ý, mẹ cũng sẽ giúp con tìm kiếm.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Chu Nguyệt Nhi tuôn ra nước mắt, nghẹn ngào nói: - Cảm ơn mẹ đã quan tâm đến Nguyệt Nhi.
Lục mẫu từ ái nói: - Con là con dâu tốt của Lục gia, mẹ quan tâm con là chuyện nên làm, đây là hai mươi lượng bạc, cầm đến phường Thiên Hoa mua lễ vật tử tế cho cha mẹ của con, đi nhanh về nhanh.
Chu Nguyệt Nhi rưng rưng gật gật đầu, tiến lên lấy bạc cúi đầu yên lặng rời khỏi. Nhìn bóng lưng Chu Nguyệt Nhi rời đi trong nội tâm Lục mẫu thầm than, trên thực tế bà ta vốn là muốn Lý di nương sẽ là tỳ thiếp truyền tông cho đứa con trai trưởng của bà, nào ngờ đâu Lý di nương luôn luôn dịu ngoan lại giáp mặt từ chối nhiệt tình của Chu Nguyệt Nhi, đối với việc này trong lòng Lục mẫu rất là không hài lòng, nhưng nhớ tới lời dặn dò của tiên phu lúc lâm chung bà lại mềm lòng, nhẫn nhịn việc không hài lòng thành toàn cho Lý di nương tự chủ lựa chọn, chỉ có điều đến lúc này ôi người làm mẹ như bà phải phí bạc trấn an con dâu trưởng, Lục mẫu đã từng trải qua nghèo khó đối với việc sử dụng bạc vô cùng keo kiệt, nhưng vì để trong nhà êm ấm bà không thể không tiêu phí bạc.
*****
Lục Thất ra khỏi nhà đi thẳng đến huyện nha, hắn nói đi trả quan trái nhưng trên thực tế trong huyện thành Thạch Đại chia làm bốn khu lớn, mỗi một khu lại chia làm năm phường, mỗi phường có một quan viên phường chính chuyên trách thu thuế quán đinh trưng binh, Lục Thất còn nợ tiền thuế quan hẳn là đi tìm nhà phường chính Trường Hưng mới đúng, đi huyện nha trả quan trái chính là vượt cấp rồi.
Tới huyện nha tìm Vương Chủ bạc, Vương Chủ bạc khẽ cười, trực tiếp hỏi: - Lục đại nhân tìm hạ quan là hỏi việc của Huyện Úy phải không?
Trên mặt của Lục Thất cũng khẽ cười, nói: - Không phải, ta tới gặp Vương đại nhân là muốn lấy một nhân tình, nhà ta còn thiếu quan trái là hai trăm mười ba lượng, muốn xin Vương đại nhân giúp ta thư thả nửa năm, nửa năm sau ta nhất định sẽ trả hết.
Vương Chủ bạc giật mình nhìn Lục Thất, ông ta không nghĩ tới Lục Thất lại vì chuyện này mà tìm ông ta, hoảng hốt vài giây mới gượng cười nói: - Lục đại nhân, hạ quan hao hết võ mồm mới xin cho đại nhân chức hộ quân Huyện Úy, Lục đại nhân đến nhà thật sự là vì khoản quan trái hay sao?
Lục Thất lập tức trở nên nghiêm túc, nghiêm mặt chắp tay nói: - Đa tạ Vương đại nhân, ân huệ của đại nhân Lục Thất nhớ kỹ, Lục Thất này tới cũng là vì việc hộ quân Huyện Úy.
Vương Chủ bạc mỉm cười, với tay lấy một hộp gỗ sơn đen khoảng ba tấc ở trên bàn, nói: - Lục đại nhân, trong hộp gỗ này là yêu lệnh và công văn nhậm chức của quan nha Huyện Úy, xin Lục đại nhân cất kỹ.
Lục Thất đưa hai tay cung kính tiếp nhận hộp gỗ sơn đen nói tiếng cám ơn, Vương Chủ bạc nghiêm mặt nói: - Lát nữa bản quan sẽ dẫn Lục đại nhân đi lĩnh quan y và binh khí, từ nay về sau Lục đại nhân chỉ cần ra khỏi thành nhất định phải được huyện nha cho phép, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị huyện nha tìm đi chấp hành công vụ.
Lục Thất nghiêm mặt nói: - Được, bản quan sẽ cố gắng hết sức vì công việc của mình.
Vương Chủ bạc gật gật đầu, nói: - Tháng này một trăm lượng tiền lương bản quan sẽ đưa cho đại nhân, khoản quan trái cũng xóa bỏ đại nhân không cần trả lại, việc đại nhân muốn tự mình huấn luyện một trăm binh lính có thể thực hiện, ngày mai do Lục đại nhân tự thân chọn từ 800 binh lính trúng tuyển mà huấn luyện, khoảng chừng sáu ngày sau Lục đại nhân sẽ ra thành làm nhiệm vụ.
Lục Thất nói: - Đa tạ Vương đại nhân, xin hỏi sáu ngày sau ra khỏi thành là nhiệm vụ gì?
Vương Chủ bạc nghiêm mặt nói: - Đây là cơ mật quan văn, bản quan cũng chỉ biết sáu ngày sau có một vị đại quan từ kinh đô tới đi qua nơi này, đến lúc đó bản quan sẽ cho hai trăm quan quân và binh lính của ngươi đã được huấn luyện đi bảo vệ, nhất định ngươi phải bảo vệ cho vị đại quan kia không bị loạn dân thích khách quấy nhiễu, chỉ cần đi qua khu vực huyện Thạch Đại được bình an là công lớn.
Lục Thất nghiêm mặt nói: - Bản quan hiểu rồi, tuyệt đối sẽ không để lộ bí mật, cũng sẽ không để cho Vương đại nhân thất vọng.
Vương Chủ bạc liếc nhìn Lục Thất một cái thật sâu, đầy thâm ý cười nhạt nói: - Lục đại nhân hiểu là tốt rồi, bản quan vì Lục đại nhân bỏ ra rất nhiều đó.
Lục Thất mỉm cười nói: - Vương đại nhân trả giá nhất định sẽ có hồi báo. Vương Chủ bạc thần tình lạnh nhạt gật đầu.
Rời khỏi huyện nha Lục Thất đi theo đường cái một mạch về hướng đông, hắn không mặc quan phục để rêu rao, tìm được cửa hàng nọ viết biên nhận đặt cọc hai trăm lượng, nói là trong vòng 3 ngày khi chủ cũ rời khỏi cửa hàng thì sẽ chính thức trả hết số tiền còn lại, nếu ai không giữ lời sẽ phải bồi thường hai trăm lượng bạc, ông chủ cửa hàng luôn miệng đồng ý, bộ dáng giống như đang cần bán gấp.
Việc mua cửa hàng đã xong Lục Thất vội vàng mướn một chiếc xe ngựa trở về nhà, Lục mẫu căn dặn gia nhân giữ nhà, ba người phụ nữ mang theo lễ vật lên xe. Lục Thiên Hoa ngồi ở trước càng xe, Lục Thất để quan phục ở trong phòng, chỉ lấy trường đao và yêu lệnh Huyện Úy cưỡi ngựa mà đi.
Cả nhà vui vẻ ra khỏi huyện thành, bên ngoài huyện thành chính là phần đất của các xã. Dưới hạt huyện Thạch Đại là bốn xã lớn, xã Vọng Giang Pha ở phía tây bắc của huyện thành, cách năm mươi dặm, xã xa nhất chính là Đại Giang ở phía đông, cùng với Đại Giang còn có một xã ở phía tây của huyện Thạch Đại.
Hai xã lớn khác tên Thạch Đàm và Thất Lý. Xã Thạch Đàm ở phía đông bắc của huyện Thạch Đại, gần sát với huyện Quý Trì. Xã Thất Lý có nhiều núi, ở hướng đông nam của huyện Thạch Đại. Xã Thất Lý vốn là thuộc về huyện Thạch Đại, về sau vì quân Khang Hóa ở Trì Châu khiến cho huyện Thạch Đại mở rộng về phía tây đến tận Đại Giang, nhưng phía đông của huyện vốn là do huyện Thái Bình quản lý là chính.
Theo quy định dưới huyện là xã, quan xã (hương quan) gọi là Kỳ Lão, dưới xã chính là lý, quan lý gọi là Lý Chính, dưới Lý Chính là Bảo Trường, dưới Bảo Trường là Thôn Chính thấp nhất.
Xã Vọng Giang Pha thuộc huyện Thạch Đại, dưới nữa có rất nhiều trấn chế và thôn trị, Kỳ Lão quan xã thật sự là người có thực quyền, đa số là do đại địa chủ hoặc con cháu quan lại đảm nhiệm, đối với dân trong xã bình thường mà nói Kỳ Lão và Lý Chính chính là quan thật lớn, là thổ địa có sức uy hiếp nhất.
Nhà mẹ Chu Nguyệt Nhi cách huyện thành mười lăm dặm, cưỡi ngựa rất nhanh là có thể tới nơi. Lục Thất một thân áo khoác màu xanh ngọc cổ tròn, cưỡi trên lưng ngựa cao lớn lập tức anh khí tràn trề, đi theo ở phía bên phải của xe ngựa.
Hắn quay đầu nhìn thấy huynh trưởng đang ngồi ngơ ngẩn, Lục Thất hiểu huynh trưởng không muốn đi nhà cha mẹ vợ, chung quy cũng là vì sự bất lực của mình mà không muốn gặp ai, loại tâm tình không vui vẻ này ở trong lòng cũng không có gì là tốt đẹp.
- Ca, cửa hàng kia đệ đã mua rồi. Lục Thất mở miệng thay đổi tâm tình của huynh trưởng.
Lục Thiên Hoa cả kinh, quay đầu nhìn về phía Lục Thất, thất thanh nói: - Tiểu Thất, đệ nói cái gì?
Lục Thất cười lấy văn ước đưa cho huynh trưởng, Lục Thiên Hoa tiếp lấy mở ra vừa thấy lập tức trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, quay đầu kích động nói: - Tiểu Thất, đệ thật sự đã mua cửa hàng rồi.
- Đương nhiên là thật sự, vài ngày nữa trả hết tiền là tiếp nhận cửa hàng, ca hãy chuẩn bị chu đáo một chút, sáu ngày sau huynh đệ chúng ta đi mua một ít dược liệu trở về khai trương. Lục Thất cười nói.
Ánh mắt của Lục Thiên Hoa sáng ngời, vẻ mặt trở nên tê dại giống như người nghiện vừa có thuốc, vội vàng gật đầu kích động nói: - Được được, quay về chúng ta đi Mã quan mua dược liệu rồi sẽ khai trương.
Thấy huynh trưởng phấn chấn trở lại, tâm tình của Lục Thất cũng sáng sủa theo, chợt Chu Nguyệt Nhi nhô đầu ra, ôn nhu hỏi: - Nhị Lang, chàng nói mua cửa hàng sao?
Lục Thiên Hoa vội quay lại gật đầu, vui sướng nói: - Nguyệt Nhi, là sự thật. Nói xong đưa văn ước qua, Chu Nguyệt Nhi cầm văn ước trở về trong xe.
Một lát sau Chu Nguyệt Nhi lại ló đầu ra đem văn ước đưa cho Lục Thiên Hoa, sau đó nói với Lục Thất: - Tiểu Thất, tới nhà mẹ đẻ của chị dâu, đừng có nói đến chuyện mua bán của ca đệ, cha ta không vui khi ca đệ bỏ văn theo thương.
Lục Thất ngẩn ra, cười nói: - Chị dâu yên tâm, đệ sẽ nói huynh ấy đang đọc sách. Chu Nguyệt Nhi cảm kích gật đầu trở về trong xe.
Lục Thiên Hoa cầm văn ước xem xét cẩn thận, chợt phu xe thấp giọng nói: - Hai vị gia, hai vị mua cửa hàng ở phố đông phải không?
Lục Thiên Hoa sửng sốt, quay đầu nói: - Đúng vậy.
----------oOo----------
Bình luận facebook