Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Một lát sau, Kim Trúc quay về một mình, tao nhã ngồi xuống bên cạnh Tú Lan, chăm chú nhìn Tú Lan. Tú Lan bị nhìn như vậy đâm ra hoảng sợ. Cô gái trước mặt xinh đẹp hơn nàng rất nhiều, dường như không hề kém cạnh Nhị tiểu thư. Phong thái của nàng rất tao nhã, còn khí chất của nhị tiểu thư phần lớn là nghiêng về sự mạnh mẽ.
- Tỷ tỷ.
Tú Lan khẽ giọng gọi.
- Hắn nói thích muội.
Kim Trúc dịu dàng nói.
- Cái gì?
Tú Lan kêu lên, ngây ra nhìn Kim Trúc.
- Hắn nói thích muội, là lời rất chân thành đấy.
Kim Trúc lại dịu dàng nói.
Tú Lan giật mình, hoảng hốt nói:
- Hắn, hắn nói cái gì?
Kim Trúc cười dịu dàng nói:
- Hắn nói thích muội, muốn chuộc thân cho muội, sau đó cưới muội làm chính thiếp.
Tú Lan ngẩn người ra nhưng rồi nàng vội lắc đầu la lên:
- Không, không, muội, muội đi đây.
Tú Lan đứng phắt dậy, Kim Trúc vội nắm lấy cánh tay của nàng dịu dàng nói:
- Muội đừng bối rối, hắn thích muội là thật, muội lấy hắn cũng không phải xa người thân ở Kinh thành.
- Không, không, tỷ tỷ muội về đây.
Tú Lan hoảng hốt nói, cánh tay giãy ra, nàng nghiêng người vội vã chạy ra ngoài.
Bỗng có hai bàn tay lực lưỡng nắm lấy cánh tay của nàng, nàng không thể kháng cự lại, bị mang trở về nhã gian. Nàng nhìn thấy một khuôn mặt ôn hòa, một ánh mắt dịu dàng nhưng lại khiến nàng sợ hãi như nhìn thấy gương mặt của ma quỷ.
- Xin lỗi, ta làm nàng sợ rồi.
Lục Thất ôn tồn nói, hắn biết là mình lỗ mãng rồi, hắn buông lỏng tay Tú Lan ra. Tú Lan lui nhanh hai bước, đôi mắt xinh đẹp dè chừng nhìn Lục Thất chằm chằm.
Lục Thất nhìn Tú Lan chằm chằm rồi nói:
- Tú Lan, còn nhớ nàng chải tóc cho ta không? Lúc đó trong lòng ta thực sự bình an, thư thái. Ta cũng từng nghĩ, hi vọng có thể làm bạn với nàng cả đời. Thật khéo hôm nay tương phùng, ta thấy đây là duyên phận. Cho nên ta muốn thổ lộ tấm lòng của mình với nàng, vì ta biết nếu hôm nay không cầu sau này khó được gặp lại. Nhưng hành động thô lỗ của ta lại khiến nàng sợ hãi.
Tú Lan giật mình nhìn Lục Thất rất kỹ, nhưng nhanh chóng lắc đầu, nàng lo lắng nói:
- Ngươi để ta đi đi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Tú Lan, chuyện hôm nay là ta lỗ mãng với nàng. Nàng hãy nhớ, nếu sau này có việc gì khó có thể đến trà các tìm Kim Trúc tỷ tỷ. Nếu là việc trong khả năng của ta, ta sẽ giúp nàng.
Tú Lan hoảng sợ nhìn hắn, Lục Thất cười nói:
- Đừng sợ, ta đã xin lỗi rồi mà.
Lục Thất nói xong rồi quay đầu dịu dàng nói:
- Kim Trúc tỷ, thay ta tiễn Tú Lan một chút nhé.
Kim Trúc đồng ý, tới đỡ Tú Lan, hai người thân thiết đi ra ngoài. Lục Thất quay về chỗ ngồi, tự lấy ấm trà rót cho mình. Sau bưng bát trà lên uống, ánh mắt của hắn bình tĩnh không hề buồn bã một chút nào.
Kim Trúc đã quay về ngồi xuống, gượng cười nhìn Lục Thất, một lúc mới dịu dàng nói:
- Ngươi thực sự thích muội ấy sao?
- Đúng vậy.
Lục Thất ôn tồn đáp lại.
- Nếu thích, vì sao ngươi không tức giận?
Kim Trúc cười hỏi.
- Đệ thích nàng ấy là duyên số. Đệ lỗ mang cầu hôn là vì không muốn sẽ phải hối tiếc. Nàng ấy sắp phải gả vào hào môn thế gia làm của hồi môn. Mà nàng ấy cũng không muốn làm của hồi môn của nhị tiểu thư, bởi vì nàng ấy nói tính khí của nhị tiểu thư không tốt.
Lục Thất ôn tồn giải thích.
- Cho nên đệ muốn cưới muội ấy, vừa có thể giúp cho muội ấy, vừa thỏa mãn yêu thích của mình.
Kim Trúc cười nhẹ nói.
Lục Thất gật đầu lại dịu dàng nói:
- Đệ biết sẽ làm tâm nàng ấy rối loạn, nhưng đệ không nghĩ là mình có lỗi.
Kim Trúc cười yếu ớt không nói gì, Lục Thất uống một ngụm trà rồi bỏ bát xuống nói:
- Tỷ tỷ, đệ đi đây.
*****
Quay về tú trang, Lục Thất không ngờ là Lâm Tiểu Điệp đã quay về. Hắn lập tức đi gặp, vừa vào nhà hắn đã thấy Lâm Tiểu Điệp kê cao gối ngủ trên giường. Uyển Ngọc ngồi trước giường vừa thấy hắn đi vào thì vội vàng đứng một bên. Vẻ mặt của nàng hơi ngượng ngùng, nửa buông xuống mi mắt xinh đẹp.
Bàn tay ngọc ngà của Lâm Tiểu Điệp giơ lên một chút, ra hiệu cho Uyển Ngọc đi ra ngoài. Uyển Ngọc kính lễ rồi xoay người đi ra.
Lục Thất ngồi trước giường, mắt nhìn Lâm Tiểu Điệp nói:
- Tiểu Điệp, nàng đi đâu đó?
- Thiếp đi gặp một người bạn cũ, ban đầu lúc ở Vạn Hoa lầu, cô ấy đã chăm sóc thiếp.
Tay Lâm Tiểu Điệp có giấy bút, viết nhanh một hàng chữ cho Lục Thất đọc.
- Bạn cũ? Là ở chỗ nào.
Lục Thất ôn tồn hỏi.
- Ở am ni cô, chàng không nên hỏi nhiều.
Lâm Tiểu Điệp trả lời nhanh.
Lục Thất ngẩn người ra cảm thấy không vui, liền nói:
- Tiểu Điệp, sau này ra ngoài phải nói mới được.
Lâm Tiểu Điệp không trả lời mà hỏi:
- Nghe nói, chàng đã đảm nhận chức Lữ Soái Ung Vương Phủ.
Lục Thất gật đầu nói:
- Đúng là ta đã đảm nhiệm chức Lữ Soái Ung Vương Phủ rồi.
- Vậy thiếp nên chúc mừng Thất lang rồi.
Lâm Tiểu Điệp hỏi.
- Cũng không có gì quá đáng mừng, ta vốn tưởng đảm nhiệm chức Lữ Soái Ung Vương Phủ, sau này sẽ nhàn hạ hơn. Nào ngờ, ta nghe người của bộ binh nói, quân Ung Vương Phủ phải quy về quyền thống lĩnh của Chu Chính Phong, nói là muốn dùng đại quân để diệt phỉ.
Lục Thất ôn tồn nói, đầy tiếc nuối.
- Chàng phải về dưới trướng của Chu Chính Phong ư?
Lâm Tiểu Điệp nói.
- Đúng vậy, nàng cũng biết Chu Chính Phong sao.
Lục Thất ngạc nhiên hỏi.
- Đại danh của Chu Chính Phong ở kinh thành ai ai cũng biết. Chàng ở dưới quyền của gã, e rằng sẽ có tai họa. Chu Chính Phong tính tình bạo ngược, lòng dạ hẹp hòi, lại tự cao tự đại, làm việc với loại người này vô cùng khó khăn.
Lâm Tiểu Điệp thay một tờ giấy viết nhanh nói.
Lục Thất cười nói:
- Cũng không quá khó, loại người này chỉ cần tuân theo ý của gã là được. Gã làm chuyện ngu xuẩn, ta cũng không ngại đi theo làm chuyện ngu xuẩn.
Lâm Tiểu Điệp gật gật đầu nói:
- Nói là nói như vậy, chứ trên chiến trường mà hành động ngu xuẩn thì chỉ có nguy cơ vùi thân mà thôi.
- Trên chiến trường, ngu xuẩn chưa chắc đã là họa, khôn khéo chưa chắc đã là phúc. Nếu vận đã suy rồi, trong vạn quân hộ vệ cũng sẽ trúng phải điềm xấu.
Lục Thất ôn tồn nói.
Lâm Tiểu Điệp im lặng, Lục Thất mỉm cười lại ôn hòa nói:
- Đừng lo lắng, chỉ là đi tiêu diệt thổ phỉ mà thôi. Thổ phỉ là một đám ô hợp, thua xa độ hung hiểm cùa vạn quân xung phong liều chết.
Lâm Tiểu Điệp gật gật đầu nói:
- Ngọc Trúc chủ động đến đây muốn hầu hạ thiếp, thiếp chỉ để lại Uyển Ngọc trò chuyện.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ngọc Trúc tôn trọng nàng, nàng ấy là người biết lễ.
Lâm Tiểu Điệp viết nói:
- Thiếp hỏi Uyển Ngọc, cô ấy nói chàng rất giỏi trên giường.
Lục Thất ngẩn người ra, câu nói của Lâm Tiểu Điệp khiến hắn bất ngờ, vẻ mặt của hắn hơi ngượng ngùng, liền giơ tay bắt lấy cánh tay ngọc ngà của Lâm Tiểu Điệp rồi dịu dàng nói:
- Tiểu Điệp, đêm nay ta ở với nàng.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tiểu Điệp nhìn hắn lắc đầu lại viết:
- Đừng ngốc, bệnh của thiếp rất nặng, chàng không thể vì thiếp mà làm tổn thương chính mình, tổn thương các thê thiếp khác, lại càng làm tổn thương mẫu thân.
Khuôn mặt của Lục Thất đờ ra, sau khi kiềm chế hắn lại ôn tồn nói:
- Tiểu Điệp.
Lâm Tiểu Điệp nhìn hắn rất kỹ rồi lại thay giấy viết nói:
- Thất Lang, chàng đối xử với thiếp thật tốt, như vậy là đủ rồi. Thiếp được làm chính thê mấy ngày, thế là đủ rồi.
- Tiểu Điệp, nàng sao vậy?
Lục Thất bất an hỏi.
- Thiếp không sao, chỉ có điều không muốn tự lừa dối mình nữa, chàng cũng đừng lừa dối bản thân nữa. Chắc là chàng biết, thiếp không thể trở thành chính thê của chàng.
Lâm Tiểu Điệp nói.
Lục Thất biến sắc nhưng hắn lập tức nói:
- Nàng là chính thê đã được chỉ định từ khi còn nhỏ của ta, nàng chính là chính thê của ta.
- Thất Lang, cũng chẳng ích gì đâu, hứa hôn từ nhỏ nhưng thiếp là con gái của tội thần, bị bán làm kỹ nữ, thân phận của thiếp không thể hợp pháp được. Trở thành thê thất của chàng, cũng sẽ giống như Tuyết Tâm các nàng. Một khi đã nhập kỹ nữ tịch, sẽ không thể trở thành chính thê được nữa.
Lâm Tiểu Điệp nói.
- Ta nói rồi, nàng là chính thê của ta, cho dù không hợp pháp, ở nhà ta cũng sẽ coi như vậy. Ta có thể vĩnh viễn không cưới chính thê.
Lục Thất nhìn Lâm Tiểu Điệp kiên quyết nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tiểu Điệp nhòa lệ, nàng nhìn Lục Thất nói to hai tiếng:
- Đồ ngốc.
Lục Thất mỉm cười ôn hòa nói:
- Sau này nàng đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Lâm Tiểu Điệp lắc đầu nói:
- Thất Lang, dù sao chàng cũng là quan, nếu chuyện quan lễ mà loạn sẽ bị người ta cáo kiện lên trên. Chàng sẽ bị hỏi tội, thiếp cũng sẽ bị bắt đi biên cương làm nô. Trách nhiệm của chàng là chấn hưng gia tộc Lục thị, đừng làm chuyện gì gây họa. Chỉ cần chàng thật tâm đối tốt với thiếp, là chính thê hay không cũng không quan trọng.
Lục Thất nghe thấy vậy nhíu mày rồi lại nhìn Lâm Tiểu Điệp nói:
- Thất Lang, ở trong phòng thiếp được gọi chàng là Thất Lang, với thiếp đã là đủ lắm rồi. Thiếp chỉ muốn làm thê thất ở trong lòng chàng, không muốn chàng vì việc nhỏ mà làm hỏng việc lớn. Vậy thì sẽ hại cả thiếp lẫn chàng đấy.
- Tỷ tỷ.
Tú Lan khẽ giọng gọi.
- Hắn nói thích muội.
Kim Trúc dịu dàng nói.
- Cái gì?
Tú Lan kêu lên, ngây ra nhìn Kim Trúc.
- Hắn nói thích muội, là lời rất chân thành đấy.
Kim Trúc lại dịu dàng nói.
Tú Lan giật mình, hoảng hốt nói:
- Hắn, hắn nói cái gì?
Kim Trúc cười dịu dàng nói:
- Hắn nói thích muội, muốn chuộc thân cho muội, sau đó cưới muội làm chính thiếp.
Tú Lan ngẩn người ra nhưng rồi nàng vội lắc đầu la lên:
- Không, không, muội, muội đi đây.
Tú Lan đứng phắt dậy, Kim Trúc vội nắm lấy cánh tay của nàng dịu dàng nói:
- Muội đừng bối rối, hắn thích muội là thật, muội lấy hắn cũng không phải xa người thân ở Kinh thành.
- Không, không, tỷ tỷ muội về đây.
Tú Lan hoảng hốt nói, cánh tay giãy ra, nàng nghiêng người vội vã chạy ra ngoài.
Bỗng có hai bàn tay lực lưỡng nắm lấy cánh tay của nàng, nàng không thể kháng cự lại, bị mang trở về nhã gian. Nàng nhìn thấy một khuôn mặt ôn hòa, một ánh mắt dịu dàng nhưng lại khiến nàng sợ hãi như nhìn thấy gương mặt của ma quỷ.
- Xin lỗi, ta làm nàng sợ rồi.
Lục Thất ôn tồn nói, hắn biết là mình lỗ mãng rồi, hắn buông lỏng tay Tú Lan ra. Tú Lan lui nhanh hai bước, đôi mắt xinh đẹp dè chừng nhìn Lục Thất chằm chằm.
Lục Thất nhìn Tú Lan chằm chằm rồi nói:
- Tú Lan, còn nhớ nàng chải tóc cho ta không? Lúc đó trong lòng ta thực sự bình an, thư thái. Ta cũng từng nghĩ, hi vọng có thể làm bạn với nàng cả đời. Thật khéo hôm nay tương phùng, ta thấy đây là duyên phận. Cho nên ta muốn thổ lộ tấm lòng của mình với nàng, vì ta biết nếu hôm nay không cầu sau này khó được gặp lại. Nhưng hành động thô lỗ của ta lại khiến nàng sợ hãi.
Tú Lan giật mình nhìn Lục Thất rất kỹ, nhưng nhanh chóng lắc đầu, nàng lo lắng nói:
- Ngươi để ta đi đi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Tú Lan, chuyện hôm nay là ta lỗ mãng với nàng. Nàng hãy nhớ, nếu sau này có việc gì khó có thể đến trà các tìm Kim Trúc tỷ tỷ. Nếu là việc trong khả năng của ta, ta sẽ giúp nàng.
Tú Lan hoảng sợ nhìn hắn, Lục Thất cười nói:
- Đừng sợ, ta đã xin lỗi rồi mà.
Lục Thất nói xong rồi quay đầu dịu dàng nói:
- Kim Trúc tỷ, thay ta tiễn Tú Lan một chút nhé.
Kim Trúc đồng ý, tới đỡ Tú Lan, hai người thân thiết đi ra ngoài. Lục Thất quay về chỗ ngồi, tự lấy ấm trà rót cho mình. Sau bưng bát trà lên uống, ánh mắt của hắn bình tĩnh không hề buồn bã một chút nào.
Kim Trúc đã quay về ngồi xuống, gượng cười nhìn Lục Thất, một lúc mới dịu dàng nói:
- Ngươi thực sự thích muội ấy sao?
- Đúng vậy.
Lục Thất ôn tồn đáp lại.
- Nếu thích, vì sao ngươi không tức giận?
Kim Trúc cười hỏi.
- Đệ thích nàng ấy là duyên số. Đệ lỗ mang cầu hôn là vì không muốn sẽ phải hối tiếc. Nàng ấy sắp phải gả vào hào môn thế gia làm của hồi môn. Mà nàng ấy cũng không muốn làm của hồi môn của nhị tiểu thư, bởi vì nàng ấy nói tính khí của nhị tiểu thư không tốt.
Lục Thất ôn tồn giải thích.
- Cho nên đệ muốn cưới muội ấy, vừa có thể giúp cho muội ấy, vừa thỏa mãn yêu thích của mình.
Kim Trúc cười nhẹ nói.
Lục Thất gật đầu lại dịu dàng nói:
- Đệ biết sẽ làm tâm nàng ấy rối loạn, nhưng đệ không nghĩ là mình có lỗi.
Kim Trúc cười yếu ớt không nói gì, Lục Thất uống một ngụm trà rồi bỏ bát xuống nói:
- Tỷ tỷ, đệ đi đây.
*****
Quay về tú trang, Lục Thất không ngờ là Lâm Tiểu Điệp đã quay về. Hắn lập tức đi gặp, vừa vào nhà hắn đã thấy Lâm Tiểu Điệp kê cao gối ngủ trên giường. Uyển Ngọc ngồi trước giường vừa thấy hắn đi vào thì vội vàng đứng một bên. Vẻ mặt của nàng hơi ngượng ngùng, nửa buông xuống mi mắt xinh đẹp.
Bàn tay ngọc ngà của Lâm Tiểu Điệp giơ lên một chút, ra hiệu cho Uyển Ngọc đi ra ngoài. Uyển Ngọc kính lễ rồi xoay người đi ra.
Lục Thất ngồi trước giường, mắt nhìn Lâm Tiểu Điệp nói:
- Tiểu Điệp, nàng đi đâu đó?
- Thiếp đi gặp một người bạn cũ, ban đầu lúc ở Vạn Hoa lầu, cô ấy đã chăm sóc thiếp.
Tay Lâm Tiểu Điệp có giấy bút, viết nhanh một hàng chữ cho Lục Thất đọc.
- Bạn cũ? Là ở chỗ nào.
Lục Thất ôn tồn hỏi.
- Ở am ni cô, chàng không nên hỏi nhiều.
Lâm Tiểu Điệp trả lời nhanh.
Lục Thất ngẩn người ra cảm thấy không vui, liền nói:
- Tiểu Điệp, sau này ra ngoài phải nói mới được.
Lâm Tiểu Điệp không trả lời mà hỏi:
- Nghe nói, chàng đã đảm nhận chức Lữ Soái Ung Vương Phủ.
Lục Thất gật đầu nói:
- Đúng là ta đã đảm nhiệm chức Lữ Soái Ung Vương Phủ rồi.
- Vậy thiếp nên chúc mừng Thất lang rồi.
Lâm Tiểu Điệp hỏi.
- Cũng không có gì quá đáng mừng, ta vốn tưởng đảm nhiệm chức Lữ Soái Ung Vương Phủ, sau này sẽ nhàn hạ hơn. Nào ngờ, ta nghe người của bộ binh nói, quân Ung Vương Phủ phải quy về quyền thống lĩnh của Chu Chính Phong, nói là muốn dùng đại quân để diệt phỉ.
Lục Thất ôn tồn nói, đầy tiếc nuối.
- Chàng phải về dưới trướng của Chu Chính Phong ư?
Lâm Tiểu Điệp nói.
- Đúng vậy, nàng cũng biết Chu Chính Phong sao.
Lục Thất ngạc nhiên hỏi.
- Đại danh của Chu Chính Phong ở kinh thành ai ai cũng biết. Chàng ở dưới quyền của gã, e rằng sẽ có tai họa. Chu Chính Phong tính tình bạo ngược, lòng dạ hẹp hòi, lại tự cao tự đại, làm việc với loại người này vô cùng khó khăn.
Lâm Tiểu Điệp thay một tờ giấy viết nhanh nói.
Lục Thất cười nói:
- Cũng không quá khó, loại người này chỉ cần tuân theo ý của gã là được. Gã làm chuyện ngu xuẩn, ta cũng không ngại đi theo làm chuyện ngu xuẩn.
Lâm Tiểu Điệp gật gật đầu nói:
- Nói là nói như vậy, chứ trên chiến trường mà hành động ngu xuẩn thì chỉ có nguy cơ vùi thân mà thôi.
- Trên chiến trường, ngu xuẩn chưa chắc đã là họa, khôn khéo chưa chắc đã là phúc. Nếu vận đã suy rồi, trong vạn quân hộ vệ cũng sẽ trúng phải điềm xấu.
Lục Thất ôn tồn nói.
Lâm Tiểu Điệp im lặng, Lục Thất mỉm cười lại ôn hòa nói:
- Đừng lo lắng, chỉ là đi tiêu diệt thổ phỉ mà thôi. Thổ phỉ là một đám ô hợp, thua xa độ hung hiểm cùa vạn quân xung phong liều chết.
Lâm Tiểu Điệp gật gật đầu nói:
- Ngọc Trúc chủ động đến đây muốn hầu hạ thiếp, thiếp chỉ để lại Uyển Ngọc trò chuyện.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ngọc Trúc tôn trọng nàng, nàng ấy là người biết lễ.
Lâm Tiểu Điệp viết nói:
- Thiếp hỏi Uyển Ngọc, cô ấy nói chàng rất giỏi trên giường.
Lục Thất ngẩn người ra, câu nói của Lâm Tiểu Điệp khiến hắn bất ngờ, vẻ mặt của hắn hơi ngượng ngùng, liền giơ tay bắt lấy cánh tay ngọc ngà của Lâm Tiểu Điệp rồi dịu dàng nói:
- Tiểu Điệp, đêm nay ta ở với nàng.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tiểu Điệp nhìn hắn lắc đầu lại viết:
- Đừng ngốc, bệnh của thiếp rất nặng, chàng không thể vì thiếp mà làm tổn thương chính mình, tổn thương các thê thiếp khác, lại càng làm tổn thương mẫu thân.
Khuôn mặt của Lục Thất đờ ra, sau khi kiềm chế hắn lại ôn tồn nói:
- Tiểu Điệp.
Lâm Tiểu Điệp nhìn hắn rất kỹ rồi lại thay giấy viết nói:
- Thất Lang, chàng đối xử với thiếp thật tốt, như vậy là đủ rồi. Thiếp được làm chính thê mấy ngày, thế là đủ rồi.
- Tiểu Điệp, nàng sao vậy?
Lục Thất bất an hỏi.
- Thiếp không sao, chỉ có điều không muốn tự lừa dối mình nữa, chàng cũng đừng lừa dối bản thân nữa. Chắc là chàng biết, thiếp không thể trở thành chính thê của chàng.
Lâm Tiểu Điệp nói.
Lục Thất biến sắc nhưng hắn lập tức nói:
- Nàng là chính thê đã được chỉ định từ khi còn nhỏ của ta, nàng chính là chính thê của ta.
- Thất Lang, cũng chẳng ích gì đâu, hứa hôn từ nhỏ nhưng thiếp là con gái của tội thần, bị bán làm kỹ nữ, thân phận của thiếp không thể hợp pháp được. Trở thành thê thất của chàng, cũng sẽ giống như Tuyết Tâm các nàng. Một khi đã nhập kỹ nữ tịch, sẽ không thể trở thành chính thê được nữa.
Lâm Tiểu Điệp nói.
- Ta nói rồi, nàng là chính thê của ta, cho dù không hợp pháp, ở nhà ta cũng sẽ coi như vậy. Ta có thể vĩnh viễn không cưới chính thê.
Lục Thất nhìn Lâm Tiểu Điệp kiên quyết nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tiểu Điệp nhòa lệ, nàng nhìn Lục Thất nói to hai tiếng:
- Đồ ngốc.
Lục Thất mỉm cười ôn hòa nói:
- Sau này nàng đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Lâm Tiểu Điệp lắc đầu nói:
- Thất Lang, dù sao chàng cũng là quan, nếu chuyện quan lễ mà loạn sẽ bị người ta cáo kiện lên trên. Chàng sẽ bị hỏi tội, thiếp cũng sẽ bị bắt đi biên cương làm nô. Trách nhiệm của chàng là chấn hưng gia tộc Lục thị, đừng làm chuyện gì gây họa. Chỉ cần chàng thật tâm đối tốt với thiếp, là chính thê hay không cũng không quan trọng.
Lục Thất nghe thấy vậy nhíu mày rồi lại nhìn Lâm Tiểu Điệp nói:
- Thất Lang, ở trong phòng thiếp được gọi chàng là Thất Lang, với thiếp đã là đủ lắm rồi. Thiếp chỉ muốn làm thê thất ở trong lòng chàng, không muốn chàng vì việc nhỏ mà làm hỏng việc lớn. Vậy thì sẽ hại cả thiếp lẫn chàng đấy.
Bình luận facebook