Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188
Rời khỏi Nam đại doanh trở về Kinh thành, Lục Thất giải tán cấp dưới nhưng ra lệnh yêu cầu ngày mai vẫn phải mặc quân giáp. Sáng sớm tập hợp trước quán rượu Túy Vân. Các tướng quân lĩnh lệnh rồi giải tán.
Lục Thất một mình đến Di Tâm trà các. Uy danh hung ác của con hổ Chu Chính Phong kia, hắn nhất định phải lợi dụng đúng lúc.
Tới Di Tâm trà các rồi, hỏi mới biết Kim Trúc không có ở đó, hắn để tiểu nhị đi mời. Tiểu nhị trước tiên cung kính mời hắn đến một gian nhã các, rồi mới vội vàng đi. Lục Thất ngồi một mình trong trà các nâng bát trà lên thản nhiên chờ mỹ nhân Kim Trúc.
Về phiền toái sau khi quy về dưới quyền của Chu Chính Phong, hắn biết là lo lắng vô dụng. Chu Chính Phong nhất định sẽ làm khó hắn, hắn cũng nghĩ rồi. Thủ đoạn gây khó xử hắn của Chu Chính Phong, đơn giản là cắt xén quân lương và quân nhu, và khi ra trận diệt phỉ sẽ để hắn đánh trận đầu, còn sở dĩ hắn ở ngoài doanh ăn uống thực ra là đã tính toán rồi.
Cân nhắc của hắn là, lần này diệt phỉ sẽ không dốc sức lập công, thậm chí tốt nhất là nên gánh chút lỗi. Hắn nghĩ là vẫn có thể trở về huyện Thạch Đại, không muốn bộc lộ tài năng trở thành quân cờ quan trọng của Ung Vương phủ.
Trước mắt hắn có thể có được quan mạch ủng hộ của La trưởng sử, cùng với thúc chất Đông thị và Tống Lão Thanh đã trở thành thế lực đồng minh ngầm của hắn. Hắn thấy như vậy là đủ rồi, hắn hy vọng có thể nhảy ra khỏi cái lưới đấu đá quyền lực của kinh thành. Quay về huyện Thạch Đại đi làm một binh bá có thực quyền. Nước của kinh thành quá sâu khiến hắn có cảm giác rất không tự do.
Nửa thời sau, màn trúc của nhã gian được vén lên, Lục Thất nhìn thấy một mỹ nhân khoảng mười sáu mười bảy tuổi mặc váy xanh đi vào, dung mạo xinh đẹp, nước da trắng như ngọc. Vừa nhìn, hắn đã thấy rất quen.
- Công tử không nhận ra nô gia à?
Mỹ nhân mặc váy màu xanh vào phòng nhìn Lục Thất tươi cười nói.
Lục Thất chỉ ngây người ra, tiếp đó hắn cười yếu ớt nói:
- Sao lại không nhận ra, cô đã từng đi tiễn Ngọc Trúc.
Mỹ nhân mặc váy xanh tươi cười nói:
- Không ngờ công tử còn nhớ rõ nô.
- Cô là mỹ nhân đương nhiên là ta nhớ rồi.
Lục Thất cười yếu ớt đáp lại.
Mỹ nhân mặc váy màu xanh mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói:
- Nô tên Thanh Phù, xin công tử hãy nhớ trong lòng.
Lục Thất gật đầu nói:
- Thanh Phù, ta nhớ rồi.
Mỹ nhân mặc váy màu xanh cười dịu dàng nói:
- Công tử, Kim Trúc tỷ tỷ đang phải tiếp khách quý, ngay lúc này không thể rời đi được, cho nên bảo nô đến trò chuyện với công tử.
Lục Thất vừa nghe vậy đã nhíu mày, lòng hắn không vui thậm chí còn phiền não, hắn trầm mặc không nói gì.
Thanh Phù nhìn thấy thế vội nói:
- Công tử, Kim Trúc tỷ tỷ phải tiếp hai vị nữ quan khách quý rất quan trọng đối với việc kinh doanh của trà các sau này.
Lục Thất ngẩn ra, hắn ôn tồn nói:
- Nữ quan khách quý?
- Là nữ quan khách quý. Việc kinh doanh trà các này không dễ dàng gì. Nhất định phải lôi kéo được một vài văn nhân và khách quý. Như vậy mới có thu nhập cố định, cũng là để người xấu không dám đến đây quấy rối.
Thanh Phù dịu dàng giải thích.
Lục Thất gật đầu trong lòng hắn bình thản hơn nhiều hắn nói:
- Ta không vội, có thể ở đây chờ.
Đôi mắt đẹp của Thanh Phù nhìn hắn, Lục Thất cảm thấy được điều này, hắn không khỏi cười nói:
- Cô không ngồi sao?
Thanh Phù hơi chần chừ, rồi chợt dịu dàng nói:
- Công tử đi theo nô.
Lục Thất hơi giật mình, lại thấy có bàn tay bé nhỏ giơ ra nắm lấy tay phải của hắn kéo đi, hắn đành phải đứng dậy để bản thân bị tùy ý kéo đi. Được bàn tay ngọc ngà nắm lấy, trong lòng hắn có cảm giác khác thường, cơ thể phấn khích có phản ứng động tình.
Đi cùng Thanh Phù ra khỏi nhã gian, đi đến mặt sau của trà các, đây là một đại viện có sân vườn, được bao vây bởi lầu các hai tầng. Thanh Phù dẫn Lục Thất đi vào phía bên trái sân sau, rồi đi vào một gian phòng ở tầng một. Cách bài trí trong phòng rất tao nhã, có mùi thơm ngây ngất lòng người, cũng giống như mùi thơm ở nơi mà Ngọc Trúc từng ở qua.
Dục vọng của Lục Thất càng mãnh liệt, Thanh Phù dẫn hắn đến đây, vậy đương nhiên là… Không ngờ Thanh Phù quay đầu lại, giơ ngón tay nhỏ che miệng, ra hiệu chớ có lên tiếng. Sau đó, giật Lục Thất đi nhẹ về phía vách tường bên trái. Vách tường trái có treo bốn bức tranh hoa điểu. Thanh Phù nhấc lên bức tranh thứ hai, sau đó nghiêng mặt áp thân vào vách tường, áp chừng giây lát, sau đó nàng lui về sau hai bước, quay đầu báo hiệu cho Lục Thất đi qua.
Lục Thất đã nhìn thấy trên vách tường có một lỗ nhỏ. Hắn tò mò tiến lên dán mắt vào xem. Lúc nhìn rõ cảnh tượng trong phòng cách vách, phản ứng của hắn là cả thể xác và tinh thần đều phấn chấn. Liếc mắt nhìn là đã thấy một cơ thể mỹ miều đang uyển chuyển múa, ánh mắt của hắn lập tức bị thu hút. Nhìn hau háu một lúc, hắn mới biết mỹ nhân kia không phải là đang múa kích tình, mà là đang biểu diễn nhu thuật.
Nhìn thấy cơ thể mỹ nhân trắng ngọc kia ôm chân đứng thành một tư thế hình chữ mã (马), sau đó buông chân ngọc xuống, tay trái xếp thành hình hoa lan nhẹ nhàng giơ lên, sau đó chân phải như tuyết ngọc chậm rãi giương cao về sau, thân thể lả lướt ngã tới trước. Lúc chân phải nâng lên được một nửa thì bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn chân ngọc ngà tinh xảo, nhẹ nhàng dùng lực, chân phải nhấc bổng lên, cơ thể lả lướt đã tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
- Xương cốt mềm mại của mỹ nhân này, đối với nam nhân chính là một bảo bối hiếm có nha.
Lục Thất nhìn trộm, dục vọng càng mãnh liệt, nhưng ánh mắt của hắn không chỉ có thể rình coi cơ thể của mỹ nhân, mà còn có thể dùng dị năng nhìn xuyên thấu nhìn tới nơi khác, ánh mắt vừa chuyển hắn liền giật mình.
Hóa ra hắn nhìn thấy nhiều nữ nhân quen mặt. Hắn thấy Kim Trúc và mỹ tỳ Tú Lan mặc y phục màu xanh. Hai nàng đứng trong đó, còn có hai mỹ nhân đang ngồi trên ghế, nhìn dung mạo, không ngờ một người trong đó lại là Lâm nhị tiểu thư của tiêu cục. Một người khác Lục Thất thấy còn quen hơn, đó chính là thiếu phu nhân của Tiêu phủ hắn đã từng cứu.
Lục Thất nhĩn rõ người, hắn do dự một chút rồi chợt xoay người rời khỏi vách tướng. Hắn chột dạ sợ các mỹ nhân trong phòng cách vách biết hắn đang nhìn trộm. Hắn quyết đoán hướng về phía Thanh Phù khoát tay ra hiệu, tự mình đi ra ngoài. Thanh Phù có vẻ ngạc nhiên, nàng cho rằng hắn sẽ ham mà nhìn trộm thật lâu. Nàng vội vàng buông bức tranh xuống rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Vào trong sân vườn, Lục Thất mới kín đáo thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác hiện tại của hắn như đang cùng mỹ nhân gian dâm, đột nhiên bị thê thiếp phát hiện. Cảm giác này chính là xấu hổ, chột dạ, hổ thẹn, không biết phải làm sao. Một phản ứng nhân tính phát ra từ lương tri.
Nỗi chột dạ của Lục Thất, không ngờ cũng phá tan dục vọng của hắn đối với Thanh Phù. Hắn lặng im đi thẳng về nhã gian trong trà các. Thanh Phù im lặng vào nhã gian, chủ động đi đổi một bình trà nóng cho Lục Thất. Lục Thất cầm bát trà nhấp một hớp.
- Thanh Phù, cảm ơn cô!
Lục Thấy nói lời cảm ơn.
- Nô làm như vậy là không muốn công tử hiểu lầm Kim Trúc tỷ tỷ.
Thanh Phù ngồi xuống dịu dàng đáp lại.
Lục Thất gật đầu, lại nghe thấy Thanh Phù dịu dàng nói:
- Nô nghe Kim Trúc tỷ tỷ nói, công tử đối xử rất tốt với Ngọc Trúc tỷ tỷ.
Lục Thất giương mắt nhìn nàng cười yếu ớt nói:
- Ta đối xử tốt với Ngọc Trúc là vì Ngọc Trúc đáng được ta thích và tôn trọng.
Thanh Phù hơi giật mình, khuôn mặt của nàng như thoáng suy nghĩ trong chốc lát, rồi nàng chợt nhìn hắn, dịu dàng nói:
- Công tử, sau này nô phải nhờ vào công tử rồi, ngài có đồng ý cho nô gia một danh phận thị thiếp hay không?
Lục Thất ngây ra nhìn Thanh Phù, nhìn giây lát hắn mới nói:
- Ta là quan võ, không hợp với cô đâu.
Thanh Phù mỉm cười nhẹ nhàng, rồi dịu dàng nói:
- Nô không giống với Ngọc Trúc tỷ tỷ, cũng không thích văn nhân chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt. Điều nô muốn chỉ là có một cuộc sống được tôn trọng.
Lục Thất nghe xong im lặng, uống một ngụm trà, nghĩ một lát hắn mới nói:
- Thê thiếp của ta có rất nhiều rồi.
- Có một trăm chưa?
Thanh Phù ôn tồn nói.
Hắn ngây người ra nhìn Thanh Phù, đôi mắt xinh đẹp của Thanh Phù nhìn hắn. Hai người đối mặt nhau trong chốc lát, Lục Thất mới nói:
- Ta không dũng mãnh tới vậy đâu.
Thanh Phù nghe xong thản nhiên cười, dịu dàng nói:
- Công tử muốn nô là được, đợi thêm mấy năm nữa, nô sẽ đi hầu hạ Ngọc Trúc tỷ tỷ.
Lục Thất ngẩn người ra cười yếu ớt nói:
- Chuyện mấy năm nữa, bây giờ cô đã nói có phải hơi sớm không.
Thanh Phù nhẹ nhàng lắc đầu, dịu dàng nói:
- Không phải nô lừa công tử đâu, nô thực sự muốn thuộc về công tử. Chỉ có điều hiện thực bất đắc dĩ, nô vẫn không thể tự chuộc thân mình. Còn đối với công tử mà nói, muốn mua lại nô e là tài lực cũng không đủ, giá của nô là ba vạn lượng bạc.
Lục Thất hơi giật mình, tiện đà đó hắn gật đầu im lặng rồi lại nghe Thanh Phù dịu dàng nói:
- Có người từng ra giá ba vạn lượng bạc muốn mua nô, là nô báo với nghĩa mẫu không muốn, để người kia biết khó mà rút lui.
Lục Thất một mình đến Di Tâm trà các. Uy danh hung ác của con hổ Chu Chính Phong kia, hắn nhất định phải lợi dụng đúng lúc.
Tới Di Tâm trà các rồi, hỏi mới biết Kim Trúc không có ở đó, hắn để tiểu nhị đi mời. Tiểu nhị trước tiên cung kính mời hắn đến một gian nhã các, rồi mới vội vàng đi. Lục Thất ngồi một mình trong trà các nâng bát trà lên thản nhiên chờ mỹ nhân Kim Trúc.
Về phiền toái sau khi quy về dưới quyền của Chu Chính Phong, hắn biết là lo lắng vô dụng. Chu Chính Phong nhất định sẽ làm khó hắn, hắn cũng nghĩ rồi. Thủ đoạn gây khó xử hắn của Chu Chính Phong, đơn giản là cắt xén quân lương và quân nhu, và khi ra trận diệt phỉ sẽ để hắn đánh trận đầu, còn sở dĩ hắn ở ngoài doanh ăn uống thực ra là đã tính toán rồi.
Cân nhắc của hắn là, lần này diệt phỉ sẽ không dốc sức lập công, thậm chí tốt nhất là nên gánh chút lỗi. Hắn nghĩ là vẫn có thể trở về huyện Thạch Đại, không muốn bộc lộ tài năng trở thành quân cờ quan trọng của Ung Vương phủ.
Trước mắt hắn có thể có được quan mạch ủng hộ của La trưởng sử, cùng với thúc chất Đông thị và Tống Lão Thanh đã trở thành thế lực đồng minh ngầm của hắn. Hắn thấy như vậy là đủ rồi, hắn hy vọng có thể nhảy ra khỏi cái lưới đấu đá quyền lực của kinh thành. Quay về huyện Thạch Đại đi làm một binh bá có thực quyền. Nước của kinh thành quá sâu khiến hắn có cảm giác rất không tự do.
Nửa thời sau, màn trúc của nhã gian được vén lên, Lục Thất nhìn thấy một mỹ nhân khoảng mười sáu mười bảy tuổi mặc váy xanh đi vào, dung mạo xinh đẹp, nước da trắng như ngọc. Vừa nhìn, hắn đã thấy rất quen.
- Công tử không nhận ra nô gia à?
Mỹ nhân mặc váy màu xanh vào phòng nhìn Lục Thất tươi cười nói.
Lục Thất chỉ ngây người ra, tiếp đó hắn cười yếu ớt nói:
- Sao lại không nhận ra, cô đã từng đi tiễn Ngọc Trúc.
Mỹ nhân mặc váy xanh tươi cười nói:
- Không ngờ công tử còn nhớ rõ nô.
- Cô là mỹ nhân đương nhiên là ta nhớ rồi.
Lục Thất cười yếu ớt đáp lại.
Mỹ nhân mặc váy màu xanh mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói:
- Nô tên Thanh Phù, xin công tử hãy nhớ trong lòng.
Lục Thất gật đầu nói:
- Thanh Phù, ta nhớ rồi.
Mỹ nhân mặc váy màu xanh cười dịu dàng nói:
- Công tử, Kim Trúc tỷ tỷ đang phải tiếp khách quý, ngay lúc này không thể rời đi được, cho nên bảo nô đến trò chuyện với công tử.
Lục Thất vừa nghe vậy đã nhíu mày, lòng hắn không vui thậm chí còn phiền não, hắn trầm mặc không nói gì.
Thanh Phù nhìn thấy thế vội nói:
- Công tử, Kim Trúc tỷ tỷ phải tiếp hai vị nữ quan khách quý rất quan trọng đối với việc kinh doanh của trà các sau này.
Lục Thất ngẩn ra, hắn ôn tồn nói:
- Nữ quan khách quý?
- Là nữ quan khách quý. Việc kinh doanh trà các này không dễ dàng gì. Nhất định phải lôi kéo được một vài văn nhân và khách quý. Như vậy mới có thu nhập cố định, cũng là để người xấu không dám đến đây quấy rối.
Thanh Phù dịu dàng giải thích.
Lục Thất gật đầu trong lòng hắn bình thản hơn nhiều hắn nói:
- Ta không vội, có thể ở đây chờ.
Đôi mắt đẹp của Thanh Phù nhìn hắn, Lục Thất cảm thấy được điều này, hắn không khỏi cười nói:
- Cô không ngồi sao?
Thanh Phù hơi chần chừ, rồi chợt dịu dàng nói:
- Công tử đi theo nô.
Lục Thất hơi giật mình, lại thấy có bàn tay bé nhỏ giơ ra nắm lấy tay phải của hắn kéo đi, hắn đành phải đứng dậy để bản thân bị tùy ý kéo đi. Được bàn tay ngọc ngà nắm lấy, trong lòng hắn có cảm giác khác thường, cơ thể phấn khích có phản ứng động tình.
Đi cùng Thanh Phù ra khỏi nhã gian, đi đến mặt sau của trà các, đây là một đại viện có sân vườn, được bao vây bởi lầu các hai tầng. Thanh Phù dẫn Lục Thất đi vào phía bên trái sân sau, rồi đi vào một gian phòng ở tầng một. Cách bài trí trong phòng rất tao nhã, có mùi thơm ngây ngất lòng người, cũng giống như mùi thơm ở nơi mà Ngọc Trúc từng ở qua.
Dục vọng của Lục Thất càng mãnh liệt, Thanh Phù dẫn hắn đến đây, vậy đương nhiên là… Không ngờ Thanh Phù quay đầu lại, giơ ngón tay nhỏ che miệng, ra hiệu chớ có lên tiếng. Sau đó, giật Lục Thất đi nhẹ về phía vách tường bên trái. Vách tường trái có treo bốn bức tranh hoa điểu. Thanh Phù nhấc lên bức tranh thứ hai, sau đó nghiêng mặt áp thân vào vách tường, áp chừng giây lát, sau đó nàng lui về sau hai bước, quay đầu báo hiệu cho Lục Thất đi qua.
Lục Thất đã nhìn thấy trên vách tường có một lỗ nhỏ. Hắn tò mò tiến lên dán mắt vào xem. Lúc nhìn rõ cảnh tượng trong phòng cách vách, phản ứng của hắn là cả thể xác và tinh thần đều phấn chấn. Liếc mắt nhìn là đã thấy một cơ thể mỹ miều đang uyển chuyển múa, ánh mắt của hắn lập tức bị thu hút. Nhìn hau háu một lúc, hắn mới biết mỹ nhân kia không phải là đang múa kích tình, mà là đang biểu diễn nhu thuật.
Nhìn thấy cơ thể mỹ nhân trắng ngọc kia ôm chân đứng thành một tư thế hình chữ mã (马), sau đó buông chân ngọc xuống, tay trái xếp thành hình hoa lan nhẹ nhàng giơ lên, sau đó chân phải như tuyết ngọc chậm rãi giương cao về sau, thân thể lả lướt ngã tới trước. Lúc chân phải nâng lên được một nửa thì bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn chân ngọc ngà tinh xảo, nhẹ nhàng dùng lực, chân phải nhấc bổng lên, cơ thể lả lướt đã tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
- Xương cốt mềm mại của mỹ nhân này, đối với nam nhân chính là một bảo bối hiếm có nha.
Lục Thất nhìn trộm, dục vọng càng mãnh liệt, nhưng ánh mắt của hắn không chỉ có thể rình coi cơ thể của mỹ nhân, mà còn có thể dùng dị năng nhìn xuyên thấu nhìn tới nơi khác, ánh mắt vừa chuyển hắn liền giật mình.
Hóa ra hắn nhìn thấy nhiều nữ nhân quen mặt. Hắn thấy Kim Trúc và mỹ tỳ Tú Lan mặc y phục màu xanh. Hai nàng đứng trong đó, còn có hai mỹ nhân đang ngồi trên ghế, nhìn dung mạo, không ngờ một người trong đó lại là Lâm nhị tiểu thư của tiêu cục. Một người khác Lục Thất thấy còn quen hơn, đó chính là thiếu phu nhân của Tiêu phủ hắn đã từng cứu.
Lục Thất nhĩn rõ người, hắn do dự một chút rồi chợt xoay người rời khỏi vách tướng. Hắn chột dạ sợ các mỹ nhân trong phòng cách vách biết hắn đang nhìn trộm. Hắn quyết đoán hướng về phía Thanh Phù khoát tay ra hiệu, tự mình đi ra ngoài. Thanh Phù có vẻ ngạc nhiên, nàng cho rằng hắn sẽ ham mà nhìn trộm thật lâu. Nàng vội vàng buông bức tranh xuống rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Vào trong sân vườn, Lục Thất mới kín đáo thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác hiện tại của hắn như đang cùng mỹ nhân gian dâm, đột nhiên bị thê thiếp phát hiện. Cảm giác này chính là xấu hổ, chột dạ, hổ thẹn, không biết phải làm sao. Một phản ứng nhân tính phát ra từ lương tri.
Nỗi chột dạ của Lục Thất, không ngờ cũng phá tan dục vọng của hắn đối với Thanh Phù. Hắn lặng im đi thẳng về nhã gian trong trà các. Thanh Phù im lặng vào nhã gian, chủ động đi đổi một bình trà nóng cho Lục Thất. Lục Thất cầm bát trà nhấp một hớp.
- Thanh Phù, cảm ơn cô!
Lục Thấy nói lời cảm ơn.
- Nô làm như vậy là không muốn công tử hiểu lầm Kim Trúc tỷ tỷ.
Thanh Phù ngồi xuống dịu dàng đáp lại.
Lục Thất gật đầu, lại nghe thấy Thanh Phù dịu dàng nói:
- Nô nghe Kim Trúc tỷ tỷ nói, công tử đối xử rất tốt với Ngọc Trúc tỷ tỷ.
Lục Thất giương mắt nhìn nàng cười yếu ớt nói:
- Ta đối xử tốt với Ngọc Trúc là vì Ngọc Trúc đáng được ta thích và tôn trọng.
Thanh Phù hơi giật mình, khuôn mặt của nàng như thoáng suy nghĩ trong chốc lát, rồi nàng chợt nhìn hắn, dịu dàng nói:
- Công tử, sau này nô phải nhờ vào công tử rồi, ngài có đồng ý cho nô gia một danh phận thị thiếp hay không?
Lục Thất ngây ra nhìn Thanh Phù, nhìn giây lát hắn mới nói:
- Ta là quan võ, không hợp với cô đâu.
Thanh Phù mỉm cười nhẹ nhàng, rồi dịu dàng nói:
- Nô không giống với Ngọc Trúc tỷ tỷ, cũng không thích văn nhân chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt. Điều nô muốn chỉ là có một cuộc sống được tôn trọng.
Lục Thất nghe xong im lặng, uống một ngụm trà, nghĩ một lát hắn mới nói:
- Thê thiếp của ta có rất nhiều rồi.
- Có một trăm chưa?
Thanh Phù ôn tồn nói.
Hắn ngây người ra nhìn Thanh Phù, đôi mắt xinh đẹp của Thanh Phù nhìn hắn. Hai người đối mặt nhau trong chốc lát, Lục Thất mới nói:
- Ta không dũng mãnh tới vậy đâu.
Thanh Phù nghe xong thản nhiên cười, dịu dàng nói:
- Công tử muốn nô là được, đợi thêm mấy năm nữa, nô sẽ đi hầu hạ Ngọc Trúc tỷ tỷ.
Lục Thất ngẩn người ra cười yếu ớt nói:
- Chuyện mấy năm nữa, bây giờ cô đã nói có phải hơi sớm không.
Thanh Phù nhẹ nhàng lắc đầu, dịu dàng nói:
- Không phải nô lừa công tử đâu, nô thực sự muốn thuộc về công tử. Chỉ có điều hiện thực bất đắc dĩ, nô vẫn không thể tự chuộc thân mình. Còn đối với công tử mà nói, muốn mua lại nô e là tài lực cũng không đủ, giá của nô là ba vạn lượng bạc.
Lục Thất hơi giật mình, tiện đà đó hắn gật đầu im lặng rồi lại nghe Thanh Phù dịu dàng nói:
- Có người từng ra giá ba vạn lượng bạc muốn mua nô, là nô báo với nghĩa mẫu không muốn, để người kia biết khó mà rút lui.
Bình luận facebook