Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 193
Sau khi cùng Kim Trúc rời khỏi quán rượu, đón xe đến phường quan gia, do phường chính chứng giấy mượn nợ giá trị hai mươi hai vạn bạc, sau đó Lục Thất dẫn Kim Trúc đến tiền trang Bảo Phong, đem giấy nợ cho tiền trang bảo lưu.
Sau đó đến tiêu cục Long Uy, tính để Kim Trúc tạm thời ẩn thân ở tiêu cục mấy ngày, đợi Lục Thất gặp thiếu phu nhân của Tiêu phủ nhờ vả, còn về việc kinh doanh của trà các và quán rượu, Kim Trúc ủy thác cho Thanh Phù quản lý, đương nhiên ở bên ngoài thì Lục Thất đã là chủ.
Tới tiêu cục, Lục Thất thuận lợi gặp được Lâm tổng tiêu đầu, Lâm tổng tiêu đầu cũng sảng khoái đáp ứng thỉnh cầu của Lục Thất, Lục Thất lại xin lỗi chuyện đã làm phiền đến tiêu đầu, Lâm tổng tiêu đầu rộng lượng tỏ ý không có gì, sau đó gọi người đưa Kim Trúc đi gặp Tú Lan, để Tú Lan sắp xếp nơi ở cho Kim Trúc, mà Lục Thất lại bị giữ lại ở trong sảnh nói chuyện.
Kim Trúc vừa đi, Lâm tổng tiêu đầu mỉm cười nhìn Lục Thất, Lục Thất bị nhìn có chút sợ hãi, hòa nhã hỏi:
- Tổng tiêu đầu, tại hạ có gì không ổn sao?
Lâm tổng tiêu đầu lắc đầu, ôn tồn nói:
- Ngươi có biết ta là người như nào không?
Lục Thất ngẩn ra nhìn Lâm tổng tiêu đầu, Lâm tổng tiêu đầu cười cười, ôn tồn nói:
- Ta là tộc huynh của Lâm Chi Hòa.
Lục Thất kinh hãi nhìn Lâm tổng tiêu đầu, kinh ngạc nói:
- Ngài là tộc huynh của Lâm Chi Hòa?
Lâm tổng tiêu đầu mặt hiện lên vẻ thương cảm, ôn tồn nói:
- Đúng vậy, ngươi vốn dĩ nên là con rể của tộc đệ của ta.
Lục Thất sắc mặt biến hóa, chần chừ một chút hòa nhã nói:
- Việc con rể, sao ngài lại biết?
- Là nghĩa nữ của ta nói cho ta biết, ngoài ra con ta là Phó Điển Quân trong phủ Ung Vương, chuyện của ngươi ta tất nhiên biết.
Lâm tổng tiêu đầu ôn tồn trả lời.
Lục Thất ồ một tiếng gật đầu, im lặng một chút, lại hỏi:
- Chuyện của Lâm Tiểu Điệp, sao ngài lại biết?
- Biết, thực ra lúc ngươi đến Tiểu Diệp các tìm Tiểu Điệp, là Tiểu Điệp vừa đến đó đấy.
Lâm tổng tiêu đầu ôn tồn trả lời.
- Cái gì?
Lục Thất sợ hãi la thất thanh nhìn chằm chằm Lâm tổng tiêu đầu.
Lâm tổng tiêu đầu cười khổ, ôn tồn nói:
- Là do nghĩa nữ của ta nhiều chuyện, nói với Tiểu Điệp là ngươi tới tìm nàng, kết quả là tiểu Điệp tự mua dây buộc mình đi gặp ngươi, nhưng bệnh của nàng, nhiều năm nay ta mời rất nhiều người đến chữa trị nhưng vẫn không chuyển biến tốt.
Lục thất hiểu gật gật đầu, lại nghe thấy Lâm tổng tiêu đầu ôn tồn nói:
- Tiểu Diệp là do ta bí mật thu nhận và giúp đỡ, một là nàng có bệnh, hai là nàng xuất thân là con gái của tội thần, ta không thể trêu chọc đến quan trên, Tiểu Điệp vẫn luôn ẩn cư ở am ni cô, bởi vì nàng am hiểu đàn cầm, nghĩa nữ của ta sau khi nghe được thì thường đến gặp Tiểu Điệp.
Lục Thất gật gật đầu, cũng đứng lên, thi lễ nói:
- Thiên Phong hẳn nên gọi ngài một tiếng bá phụ, bái kiến bá phụ.
- Được rồi, hiền chất ngồi đi.
Lâm tổng tiêu đầu ôn hòa nói.
Lục Thất ngồi xuống, Lâm tổng tiêu đầu ánh mắt ôn hòa nhìn hắn, ôn tồn nói:
- Thiên Phong, con ta tên là Lâm Khiếu Vân, năm nay ba mươi tuổi, nghe con ta nói, cháu mặc dù đảm nhiệm chức Lữ Soái phủ Ung Vương, nhưng lại ở trong đội ngũ đi diệt thổ phỉ, sắp phải đi tiêu diệt thổ phỉ rồi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Lâm tổng tiêu đầu dịu dàng nói:
- Đi tiêu diệt thổ phỉ, đối với cháu mà nói không tốt chút nào, quân lực của phủ Ung Vương, nhất định sẽ bị kiêng kị, sẽ bị Chủ tướng cố ý chèn ép, cháu chỉ nên chấp hành chớ có tranh công, có thể bình an quay về là tốt rồi.
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Bá phụ dạy bảo, Thiên Phong sẽ ghi tạc trong lòng.
Lâm tổng tiêu đầu gật gật đầu, Lục Thất chần chừ một chút, hỏi:
- Bá phụ, Khiếu Vân huynh là Phó Điển Quân của phủ Ung Vương, chức này rất cao a.
Lâm tổng tiêu đầu mỉm cười nhìn Lục Thất, ôn tồn nói:
- Cháu muốn hỏi, sao Khiếu Vân lại được đảm nhận chức cao như vậy đúng không, rất đơn giản, Khiếu Vân là cận vệ thân tín của Ung Vương, từng hai lần ngăn chặn thích khách, Ung Vương tất nhiên sẽ trọng dụng.
Lục Thất hiểu gật đầu, lại nghe thấy Lâm tổng tiêu đầu ôn tồn nói:
- Thiên Phong, ta cho cháu một lời khuyên, sau này phải đề phòng La trưởng sử, không được quá mức tin tưởng, La trưởng sử là một người có dã tâm, cháu sẵn sàng góp sức vì La trưởng sử, tuyệt đối không được quên y lúc nào cũng có thể bỏ rơi cháu.
Lục Thất ngẩn ra, suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:
- Bá phụ, Khiếu Vân huynh và La trưởng sử hẳn đều góp sức vì Ung Vương.
Lâm tổng tiêu đầu lắc đầu, ôn tồn nói:
- Thế lực của Ung Vương phủ rất phức tạp, Khiếu Vân chỉ là người đứng đầu một bộ phận Dực Vệ, là người thực tâm ủng hộ Ung Vương, còn La trưởng sử trên thực tế là một nhánh quyền lực của Tiêu thị, mà Bàng tư mã của Ung Vương phủ là người của Bệ hạ đấy.
Lục Thất gật đầu, lại thấy Lâm tổng tiêu đầu nói tiếp:
- Thiên Phong, cháu cảm thấy hoàng đế bệ hạ có quyền lực rất lớn sao?
Lục Thất ngẩn ra, ôn nhu nói:
- Tất nhiên là lớn nhất.
Lâm tổng tiêu đầu gật đầu, dịu dàng nói:
- Đúng là lớn nhất, nhưng không phải mạnh nhất, mạnh nhất là ngũ đại thế gia của Đường quốc, là Chu thị, Tiêu thị, Trương thị, Vinh thị và Vũ Văn thị, ngũ đại thế gia này âm thầm cấu kết để chống lại Hoàng đế bệ hạ đấy.
Lục Thất ngẩn ra nhìn chằm chằm Lâm tổng tiêu đầu, Lâm tổng tiêu đầu cười cười, ôn tồn nói:
- Quyền lực của năm đại thế gia này có cả ở trong triều đình, đến quan địa phương, cả ở trong quân cũng có thế lực, ta nói như vậy có lẽ cháu sẽ không tin, nhưng cháu không phải cũng cho rằng tất cả quan viên Đường quốc đều do Hoàng đế bệ hạ bổ nhiệm đấy chứ?
Lục Thất gật đầu, lại thấy Lâm tổng tiêu đầu ôn tồn nói:
- Đúng là do Hoàng đế bổ nhiệm, nhưng quan viên tới địa phương rồi cũng sẽ bị thế gia mua chuộc, nếu không bị mua chuộc hoặc sẽ bị mất hết quyền lực, hoặc là bị tiêu diệt, cháu hẳn sẽ hiểu việc này.
Lục Thất giật mình nhìn Lâm tổng tiêu đầu, Lâm tổng tiêu đầu cười cười lại ôn tồn nói:
- Hoàng đế bệ hạ đối với ngũ đại thế gia đúng là muốn đánh nhưng còn e ngại, không dám công khai vấn tội, bởi vì thế gia nắm trong tay quá nhiều quân quyền của Đường quốc, quan tướng nắm thực quyền trong quân đa số đều cùng các thế gia có quan hệ nhân đảng trực tiếp hoặc gián tiếp, ở địa phương cũng như vậy.
Lục Thất ồ một tiếng gật đầu, lại nghe Lâm tổng tiêu đầu nói tiếp:
- Hoàng đế bệ hạ không thể công khai thu hồi quyền lực của ngũ đại thế gia, các thế gia cũng không dám trắng trợn làm chuyện trái luật pháp. Bởi vì giữa các thế gia vẫn luôn đề phòng lẫn nhau, Hoàng đế bệ hạ vẫn là người xác thực có quyền uy tuyệt đối. Chỉ có điều đương kim Hoàng đế không giỏi việc cầm quân, mà chuyện xâm phạm biên giới lại khiến cho Đường Hoàng bệ hạ không dám làm suy yếu chiến lực quân đội quá mức, vì thế chỉ có thể một bên duy trì hiện trạng, một bên tiếp tục thi hành quốc sách hưng văn của tiên Hoàng, mềm mỏng làm suy yếu lực hiệu triệu của thế gia.
Lục Thất gật đầu thụ giáo, lại thấy Lâm tổng tiêu đầu nói tiếp:
- So với đương kim hoàng đế, Ung Vương điện hạ cũng bất mãn về tư tưởng bảo thủ lấy văn trị quốc, mà là chủ trương coi trọng cả văn lẫn võ, chủ trương hướng về việc nâng cao thực lực của quân đội như Việt quốc, giải trừ mối lo thống nhất phương Nam về sau. Mà đương kim Hoàng thượng lại lo lắng không khống chế được đại tướng thống quân, lo lắng phương Bắc xảy ra binh loạn, cũng lo lắng thực lực của một nước không thể chịu được việc hao tổn của chiến tranh.
Lục Thất gật đầu, Lâm tổng tiêu đầu ôn tồn hỏi:
- Thiên Phong, cá nhân cháu cảm thấy chủ trương của đương kim Hoàng thượng hay Ung Vương điện hạ thích hợp với tình hình Đường quốc hiện nay?
Lục Thất ngẩn ra, suy nghĩ một chút ôn tồn nói:
- Bá phụ, Thiên Phong chỉ là một võ quan, đối với việc trị quốc bình thiên hạ không hiểu biết, bởi vì việc trị quốc cần rất nhiều suy tính, cá nhân cháu cảm thấy, lúc này chính là thời cơ thống nhất phía Nam, một là quân chủ lực của Chu quốc đang chiến đấu với Yến quốc, mà Hoàng đế Việt quốc nghe nói cũng hoang dâm vô độ, thực lực quốc gia không mạnh.
Lâm tổng tiêu đầu ồ một tiếng, ôn tồn nói:
- Hiền chất nói Hoàng đế Việt quốc hoang phí, thực lực quốc gia không mạnh, nhưng sao vẫn còn muốn xâm phạm Đường quốc chúng ta?
Lục Thất do dự một chút, dịu dàng nói:
- Bá phụ, Thiên Phong ở trong quân nghe được một tin, nói Việt quốc sở dĩ xâm phạm Đường quốc, là do Chu quốc phái sứ thần sang thuyết phục, Thiên Phong còn nghe nói, Yến quốc cũng phái sứ thần tới Đường quốc chúng ta thuyết phục liên thủ, nhưng mà Bệ hạ cự tuyệt.
Lâm tổng tiêu đầu sắc mặt khẽ biến, ông nhìn Lục Thất một cái, sau đó thoáng suy nghĩ một chút, một lát sau mới ôn tồn hỏi:
- Hiền chất cho rằng, đương kim Hoàng thượng có nên hợp tác cùng Yến quốc hay không?
Lục Thất suy nghĩ một chút nói:
- Cá nhân Thiên Phong cảm thấy, về lâu về dài thì nên, bởi vì Chu quốc một khi chiếm được Yến quốc, vậy sẽ quay đầu tấn công Đường quốc chúng ta, sử sách có ghi lại, Tần diệt sáu nước, cũng không phải thực lực của Tần quốc mạnh hơn sáu nước, mà là tiêu diệt từng bộ phận thâu tóm từ từ các nước, mỗi khi chiếm được một nước, thực lực của Tần quốc mạnh lên rất nhiều.
Lâm tổng tiêu đầu gật gật đầu, ôn tồn nói:
- Hiền chất giải thích như vậy rất đúng, nhưng đương kim Hoàng thượng lại nói, lo lắng sau khi liên minh với Yến quốc, rất có thể làm cho quân chủ lực của Chu quốc chuyển hướng tấn công Đường quốc, khi đó Yến quốc chưa chắc đã giữ lời hứa tiến công Chu quốc. Đương kim Hoàng đế nghĩ rằng không nên khởi binh, mà cố gắng dùng văn hóa ổn định đất nước.
Sau đó đến tiêu cục Long Uy, tính để Kim Trúc tạm thời ẩn thân ở tiêu cục mấy ngày, đợi Lục Thất gặp thiếu phu nhân của Tiêu phủ nhờ vả, còn về việc kinh doanh của trà các và quán rượu, Kim Trúc ủy thác cho Thanh Phù quản lý, đương nhiên ở bên ngoài thì Lục Thất đã là chủ.
Tới tiêu cục, Lục Thất thuận lợi gặp được Lâm tổng tiêu đầu, Lâm tổng tiêu đầu cũng sảng khoái đáp ứng thỉnh cầu của Lục Thất, Lục Thất lại xin lỗi chuyện đã làm phiền đến tiêu đầu, Lâm tổng tiêu đầu rộng lượng tỏ ý không có gì, sau đó gọi người đưa Kim Trúc đi gặp Tú Lan, để Tú Lan sắp xếp nơi ở cho Kim Trúc, mà Lục Thất lại bị giữ lại ở trong sảnh nói chuyện.
Kim Trúc vừa đi, Lâm tổng tiêu đầu mỉm cười nhìn Lục Thất, Lục Thất bị nhìn có chút sợ hãi, hòa nhã hỏi:
- Tổng tiêu đầu, tại hạ có gì không ổn sao?
Lâm tổng tiêu đầu lắc đầu, ôn tồn nói:
- Ngươi có biết ta là người như nào không?
Lục Thất ngẩn ra nhìn Lâm tổng tiêu đầu, Lâm tổng tiêu đầu cười cười, ôn tồn nói:
- Ta là tộc huynh của Lâm Chi Hòa.
Lục Thất kinh hãi nhìn Lâm tổng tiêu đầu, kinh ngạc nói:
- Ngài là tộc huynh của Lâm Chi Hòa?
Lâm tổng tiêu đầu mặt hiện lên vẻ thương cảm, ôn tồn nói:
- Đúng vậy, ngươi vốn dĩ nên là con rể của tộc đệ của ta.
Lục Thất sắc mặt biến hóa, chần chừ một chút hòa nhã nói:
- Việc con rể, sao ngài lại biết?
- Là nghĩa nữ của ta nói cho ta biết, ngoài ra con ta là Phó Điển Quân trong phủ Ung Vương, chuyện của ngươi ta tất nhiên biết.
Lâm tổng tiêu đầu ôn tồn trả lời.
Lục Thất ồ một tiếng gật đầu, im lặng một chút, lại hỏi:
- Chuyện của Lâm Tiểu Điệp, sao ngài lại biết?
- Biết, thực ra lúc ngươi đến Tiểu Diệp các tìm Tiểu Điệp, là Tiểu Điệp vừa đến đó đấy.
Lâm tổng tiêu đầu ôn tồn trả lời.
- Cái gì?
Lục Thất sợ hãi la thất thanh nhìn chằm chằm Lâm tổng tiêu đầu.
Lâm tổng tiêu đầu cười khổ, ôn tồn nói:
- Là do nghĩa nữ của ta nhiều chuyện, nói với Tiểu Điệp là ngươi tới tìm nàng, kết quả là tiểu Điệp tự mua dây buộc mình đi gặp ngươi, nhưng bệnh của nàng, nhiều năm nay ta mời rất nhiều người đến chữa trị nhưng vẫn không chuyển biến tốt.
Lục thất hiểu gật gật đầu, lại nghe thấy Lâm tổng tiêu đầu ôn tồn nói:
- Tiểu Diệp là do ta bí mật thu nhận và giúp đỡ, một là nàng có bệnh, hai là nàng xuất thân là con gái của tội thần, ta không thể trêu chọc đến quan trên, Tiểu Điệp vẫn luôn ẩn cư ở am ni cô, bởi vì nàng am hiểu đàn cầm, nghĩa nữ của ta sau khi nghe được thì thường đến gặp Tiểu Điệp.
Lục Thất gật gật đầu, cũng đứng lên, thi lễ nói:
- Thiên Phong hẳn nên gọi ngài một tiếng bá phụ, bái kiến bá phụ.
- Được rồi, hiền chất ngồi đi.
Lâm tổng tiêu đầu ôn hòa nói.
Lục Thất ngồi xuống, Lâm tổng tiêu đầu ánh mắt ôn hòa nhìn hắn, ôn tồn nói:
- Thiên Phong, con ta tên là Lâm Khiếu Vân, năm nay ba mươi tuổi, nghe con ta nói, cháu mặc dù đảm nhiệm chức Lữ Soái phủ Ung Vương, nhưng lại ở trong đội ngũ đi diệt thổ phỉ, sắp phải đi tiêu diệt thổ phỉ rồi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Lâm tổng tiêu đầu dịu dàng nói:
- Đi tiêu diệt thổ phỉ, đối với cháu mà nói không tốt chút nào, quân lực của phủ Ung Vương, nhất định sẽ bị kiêng kị, sẽ bị Chủ tướng cố ý chèn ép, cháu chỉ nên chấp hành chớ có tranh công, có thể bình an quay về là tốt rồi.
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Bá phụ dạy bảo, Thiên Phong sẽ ghi tạc trong lòng.
Lâm tổng tiêu đầu gật gật đầu, Lục Thất chần chừ một chút, hỏi:
- Bá phụ, Khiếu Vân huynh là Phó Điển Quân của phủ Ung Vương, chức này rất cao a.
Lâm tổng tiêu đầu mỉm cười nhìn Lục Thất, ôn tồn nói:
- Cháu muốn hỏi, sao Khiếu Vân lại được đảm nhận chức cao như vậy đúng không, rất đơn giản, Khiếu Vân là cận vệ thân tín của Ung Vương, từng hai lần ngăn chặn thích khách, Ung Vương tất nhiên sẽ trọng dụng.
Lục Thất hiểu gật đầu, lại nghe thấy Lâm tổng tiêu đầu ôn tồn nói:
- Thiên Phong, ta cho cháu một lời khuyên, sau này phải đề phòng La trưởng sử, không được quá mức tin tưởng, La trưởng sử là một người có dã tâm, cháu sẵn sàng góp sức vì La trưởng sử, tuyệt đối không được quên y lúc nào cũng có thể bỏ rơi cháu.
Lục Thất ngẩn ra, suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:
- Bá phụ, Khiếu Vân huynh và La trưởng sử hẳn đều góp sức vì Ung Vương.
Lâm tổng tiêu đầu lắc đầu, ôn tồn nói:
- Thế lực của Ung Vương phủ rất phức tạp, Khiếu Vân chỉ là người đứng đầu một bộ phận Dực Vệ, là người thực tâm ủng hộ Ung Vương, còn La trưởng sử trên thực tế là một nhánh quyền lực của Tiêu thị, mà Bàng tư mã của Ung Vương phủ là người của Bệ hạ đấy.
Lục Thất gật đầu, lại thấy Lâm tổng tiêu đầu nói tiếp:
- Thiên Phong, cháu cảm thấy hoàng đế bệ hạ có quyền lực rất lớn sao?
Lục Thất ngẩn ra, ôn nhu nói:
- Tất nhiên là lớn nhất.
Lâm tổng tiêu đầu gật đầu, dịu dàng nói:
- Đúng là lớn nhất, nhưng không phải mạnh nhất, mạnh nhất là ngũ đại thế gia của Đường quốc, là Chu thị, Tiêu thị, Trương thị, Vinh thị và Vũ Văn thị, ngũ đại thế gia này âm thầm cấu kết để chống lại Hoàng đế bệ hạ đấy.
Lục Thất ngẩn ra nhìn chằm chằm Lâm tổng tiêu đầu, Lâm tổng tiêu đầu cười cười, ôn tồn nói:
- Quyền lực của năm đại thế gia này có cả ở trong triều đình, đến quan địa phương, cả ở trong quân cũng có thế lực, ta nói như vậy có lẽ cháu sẽ không tin, nhưng cháu không phải cũng cho rằng tất cả quan viên Đường quốc đều do Hoàng đế bệ hạ bổ nhiệm đấy chứ?
Lục Thất gật đầu, lại thấy Lâm tổng tiêu đầu ôn tồn nói:
- Đúng là do Hoàng đế bổ nhiệm, nhưng quan viên tới địa phương rồi cũng sẽ bị thế gia mua chuộc, nếu không bị mua chuộc hoặc sẽ bị mất hết quyền lực, hoặc là bị tiêu diệt, cháu hẳn sẽ hiểu việc này.
Lục Thất giật mình nhìn Lâm tổng tiêu đầu, Lâm tổng tiêu đầu cười cười lại ôn tồn nói:
- Hoàng đế bệ hạ đối với ngũ đại thế gia đúng là muốn đánh nhưng còn e ngại, không dám công khai vấn tội, bởi vì thế gia nắm trong tay quá nhiều quân quyền của Đường quốc, quan tướng nắm thực quyền trong quân đa số đều cùng các thế gia có quan hệ nhân đảng trực tiếp hoặc gián tiếp, ở địa phương cũng như vậy.
Lục Thất ồ một tiếng gật đầu, lại nghe Lâm tổng tiêu đầu nói tiếp:
- Hoàng đế bệ hạ không thể công khai thu hồi quyền lực của ngũ đại thế gia, các thế gia cũng không dám trắng trợn làm chuyện trái luật pháp. Bởi vì giữa các thế gia vẫn luôn đề phòng lẫn nhau, Hoàng đế bệ hạ vẫn là người xác thực có quyền uy tuyệt đối. Chỉ có điều đương kim Hoàng đế không giỏi việc cầm quân, mà chuyện xâm phạm biên giới lại khiến cho Đường Hoàng bệ hạ không dám làm suy yếu chiến lực quân đội quá mức, vì thế chỉ có thể một bên duy trì hiện trạng, một bên tiếp tục thi hành quốc sách hưng văn của tiên Hoàng, mềm mỏng làm suy yếu lực hiệu triệu của thế gia.
Lục Thất gật đầu thụ giáo, lại thấy Lâm tổng tiêu đầu nói tiếp:
- So với đương kim hoàng đế, Ung Vương điện hạ cũng bất mãn về tư tưởng bảo thủ lấy văn trị quốc, mà là chủ trương coi trọng cả văn lẫn võ, chủ trương hướng về việc nâng cao thực lực của quân đội như Việt quốc, giải trừ mối lo thống nhất phương Nam về sau. Mà đương kim Hoàng thượng lại lo lắng không khống chế được đại tướng thống quân, lo lắng phương Bắc xảy ra binh loạn, cũng lo lắng thực lực của một nước không thể chịu được việc hao tổn của chiến tranh.
Lục Thất gật đầu, Lâm tổng tiêu đầu ôn tồn hỏi:
- Thiên Phong, cá nhân cháu cảm thấy chủ trương của đương kim Hoàng thượng hay Ung Vương điện hạ thích hợp với tình hình Đường quốc hiện nay?
Lục Thất ngẩn ra, suy nghĩ một chút ôn tồn nói:
- Bá phụ, Thiên Phong chỉ là một võ quan, đối với việc trị quốc bình thiên hạ không hiểu biết, bởi vì việc trị quốc cần rất nhiều suy tính, cá nhân cháu cảm thấy, lúc này chính là thời cơ thống nhất phía Nam, một là quân chủ lực của Chu quốc đang chiến đấu với Yến quốc, mà Hoàng đế Việt quốc nghe nói cũng hoang dâm vô độ, thực lực quốc gia không mạnh.
Lâm tổng tiêu đầu ồ một tiếng, ôn tồn nói:
- Hiền chất nói Hoàng đế Việt quốc hoang phí, thực lực quốc gia không mạnh, nhưng sao vẫn còn muốn xâm phạm Đường quốc chúng ta?
Lục Thất do dự một chút, dịu dàng nói:
- Bá phụ, Thiên Phong ở trong quân nghe được một tin, nói Việt quốc sở dĩ xâm phạm Đường quốc, là do Chu quốc phái sứ thần sang thuyết phục, Thiên Phong còn nghe nói, Yến quốc cũng phái sứ thần tới Đường quốc chúng ta thuyết phục liên thủ, nhưng mà Bệ hạ cự tuyệt.
Lâm tổng tiêu đầu sắc mặt khẽ biến, ông nhìn Lục Thất một cái, sau đó thoáng suy nghĩ một chút, một lát sau mới ôn tồn hỏi:
- Hiền chất cho rằng, đương kim Hoàng thượng có nên hợp tác cùng Yến quốc hay không?
Lục Thất suy nghĩ một chút nói:
- Cá nhân Thiên Phong cảm thấy, về lâu về dài thì nên, bởi vì Chu quốc một khi chiếm được Yến quốc, vậy sẽ quay đầu tấn công Đường quốc chúng ta, sử sách có ghi lại, Tần diệt sáu nước, cũng không phải thực lực của Tần quốc mạnh hơn sáu nước, mà là tiêu diệt từng bộ phận thâu tóm từ từ các nước, mỗi khi chiếm được một nước, thực lực của Tần quốc mạnh lên rất nhiều.
Lâm tổng tiêu đầu gật gật đầu, ôn tồn nói:
- Hiền chất giải thích như vậy rất đúng, nhưng đương kim Hoàng thượng lại nói, lo lắng sau khi liên minh với Yến quốc, rất có thể làm cho quân chủ lực của Chu quốc chuyển hướng tấn công Đường quốc, khi đó Yến quốc chưa chắc đã giữ lời hứa tiến công Chu quốc. Đương kim Hoàng đế nghĩ rằng không nên khởi binh, mà cố gắng dùng văn hóa ổn định đất nước.
Bình luận facebook