• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Kiêu Phong (3 Viewers)

  • Chương 204

Chu Vân Kỳ gật đầu, suy nghĩ một chút, vẻ mặt do dự ôn hòa nói:
- Thất đệ, nếu sau này đệ có cơ hội gặp lại Thái tử điện hạ, có thể xin cho ta được tới địa phương làm quan hay không?


Lục Thất ngẩn ra, ôn hòa nói:
- Đại huynh không nói, thì đệ cũng từng có tâm tư đó, chỉ là việc điều quan viên đến địa phương, Thái tử có thể đi làm sao? Tiểu Thất cảm thấy không bằng đi cầu La trưởng sử vẫn hơn.


Chu Vân Kỳ lập tức lắc đầu, ôn hòa nói:
- Thất đệ, chuyện của ta đệ không được đi cầu La trưởng sử, chẳng những không được việc, ngược lại còn gây ra hậu hoạn. Ta là thân tộc của Chu thị, không thể đi cầu La trưởng sử, nhưng Thái tử thì lại bất đồng, Thái tử dù sao cũng là hoàng tộc, thế gia chính là thuộc thần của hoàng tộc.


Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Đại huynh, Thái tử có thể tham dự chính sự, điều chức quan viên tới địa phương hay sao?


- Có thể chứ, Thái tử là Thái tử của một quốc gia, nếu chỉ là việc điều người tới địa phương làm Phó quan của huyện, cũng không khó đâu. Thái tử nếu đã muốn trọng dụng đệ, tất sẽ chấp thuận khẩn cầu của đệ.
Chu Vân Kỳ ôn tồn giải thích.


Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Nếu có cơ hội, đệ sẽ tranh thủ cho đại huynh.


Chu Vân Kỳ cảm kích gật đầu, Lục Thất lại ôn hòa nói:
- Đại huynh, nếu đệ cầu chức Huyện lệnh cho đại huynh, không biết có thể không?


- Tuyệt đối không được, Huyện lệnh chỉ có Hoàng đế bệ hạ mới có thể chỉ điểm bổ nhiệm, nếu Thất đệ thật sự có cơ hội góp lời, chỉ cần xin cho ta được tới huyện đảm nhiệm chức Phó quan là được, những thứ khác không cần nói nhiều.
Chu Vân Kỳ vội dặn dò.


Lục Thất ôn hòa nói:
- Nhưng nếu đệ không nhiều lời, chẳng may Thái tử đẩy đại huynh tới một nơi nghèo khổ ác nghiệt làm quan, vậy chẳng phải là cái được không bù đủ cái mất hay sao?


- Điều đó ta cũng biết, cùng lắm thì ta từ quan trở về gia hương hiếu kính song thân là được, chứ cái chức sự kinh thành này, ta không có khả năng chủ động từ chức.
Chu Vân Kỳ chua xót nói.


Lục Thất hiểu gật đầu, chức sự của Chu Vân Kỳ là do Chu thị mệnh y đảm nhiệm, nếu thật muốn từ quan, sẽ khiến cho Chu thị bất mãn, rất có thể sẽ có hậu hoạn. Từ quan sau khi bị đưa đến địa phương nhậm chức, vậy sẽ không liên quan gì tới Chu thị. Xem ra, Chu Vân Kỳ ở kinh thành đã chịu đủ lắm rồi.


Lúc này, đại tẩu Vân nương dẫn theo hai tiểu nhị đã trở lại, bày ra rượu và thức ăn, sau đó ba người vào chỗ ngồi. Lục Thất cũng không khách khí nâng đũa gắp đồ ăn chia thành hai mâm, sau đó tự mình đưa đi trong viện, gọi hai cô con gái của đại huynh dùng cơm. Chu Vân Kỳ còn có một đứa con trai mười tuổi, đi học ở bên ngoài.


Lục Thất trở về phòng ngồi xuống, Chu Vân Kỳ cười khổ nói:
- Thất đệ, nữ nhi ở nhà không được nuông chiều mất quy củ đâu đấy, ngày sau lập gia đình sẽ phiền toái lắm.


Lục Thất mỉm cười, ôn hòa nói:
- Quy củ là người định, sau này chất nữ gả cho người, thói quen của các nàng sẽ là quy củ.


Chu Vân Kỳ ngẩn ra, sau đó cười khổ lắc đầu. Lục Thất đứng dậy lấy rượu, mở niêm phong rồi rót rượu cho hai vị huynh trưởng, sau đó ba người đồng loạt nâng chén, mỉm cười nhìn nhau rồi thu chén về uống cạn.


*****


Hoa đăng mới treo lên, Lục Thất dìu huynh trưởng đang say bí tỉ rời khỏi Chu trạch. Lục Thiên Hoa say khước bước chân loạng choạng, khi rời đi Chu trạch được trăm thước, chợt dừng bước quay đầu, trợn mắt nói:
- Huynh đệ, đệ nói Lan nhi đang làm gì?


Lục Thất chỉ ngà ngà say, bị hỏi liền ôn hòa nói:
- Ca cứ yên tâm, Đỗ Lan Nhi đang ở tạm nhà một vị tiểu thư, không có việc gì đâu.


Lục Thiên Hoa gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Đúng nha, không có việc gì.


Hai người lại đi vài chục bước, Lục Thiên Hoa bỗng dừng bước, ánh mắt trợn trừng nhìn ba người phía trước đang đi tới, đó là một nam một nữ và một cậu bé con tám tuổi, hình ảnh một nhà đoàn viên, đi thẳng lướt qua huynh đệ Lục thị.


- Huynh đệ.
Lục Thiên Hoa chợt trầm thấp kêu.


- Ca, huynh làm sao vậy?
Lục Thất ôn tồn quan tâm hỏi.


- Tiểu Thất, ca muốn có con, đệ từng đáp ứng với ca đấy.
Lục Thiên Hoa quay đầu nhìn Lục Thất, thanh âm trầm thấp đầy khát vọng nói.


Lục Thất ngẩn ra, lập tức gật đầu, ôn hòa nói:
- Đệ đã đáp ứng với ca.


Lục Thiên Hoa gật gật đầu, quay đầu trông về phương xa, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Thất, Lan Nhi ta sẽ không gặp mặt, chờ nàng có thai, ca lập tức cưới nàng về.


Lục Thất ngẩn ra, do dự một chút, ôn hòa nói:
- Ca, không phải đã nói bí mật làm sao?


- Lan nhi không cần giấu giếm, chỉ có tẩu tẩu của đệ là bí mật làm.
Lục Thiên Hoa ôn tồn đáp lại.


- Cái gì? Tẩu tẩu, vậy không được đâu.
Lục Thất lập tức vẻ mặt kinh hãi cự tuyệt.


- Không được cũng phải được, tội nghiệt của ca không thể để cho tẩu tẩu của đệ gánh chịu cả đời. Lan nhi nếu có hài tử sẽ khiến cho tẩu tẩu của đệ mang danh vô sinh. Ca yêu thương sâu sắc tẩu tẩu của đệ, không thể để cho nàng thống khổ cả đời, hơn nữa chỉ có một hài nhi sẽ rất cô đơn, ca cũng muốn có mấy đứa con, ca muốn cho tất cả mọi người biết, ca không có bệnh.
Lục Thiên Hoa bình tĩnh nói.


Lục Thất chau mày, giương mắt nhìn Lục Thiên Hoa đang muốn khuyên bảo, lại thấy trên mặt Lục Thiên Hoa tuôn chảy hai hàng nước mắt, lời lẽ muốn nói đều rút lại, hắn chỉ im lặng đỡ Lục Thiên Hoa bước đi.


*****


Sáng sớm hôm sau, Lục Thất đang ở trong sân của tú trang luyện võ. Đêm qua hắn đưa huynh trưởng đến Di Tâm trà các nghỉ ngơi, dặn dò tiểu nhị xong liền quay về tú trang, ít ngày nữa hắn phải lập tức xuất chinh, vô cùng mong muốn trở về tú trang bầu bạn cùng nhóm nữ nhân yêu mến.


Luyện võ xong, vừa mới bắt đầu ăn điểm tâm, chợt A Hồng gấp gáp đi tới hậu viện, Lục Thất thoáng thấy liền nhíu lông mày, hắn thật sự muốn thanh tĩnh vài ngày. A Hồng nói với hắn, ở tiền viện có một vị văn sĩ áo gấm tới, hắn đành phải đi ra trước gặp người.


Ở tiền trạch xác thực có một vị văn sĩ, hơn ba mươi tuổi, một thân áo gấm, mặt như quan ngọc, chòm râu phiêu phiêu trước ngực, trong khí độ văn nhã ẩn hàm sự cao quý. Lục Thất đi tới phía trước, chắp tay chào ôn hòa nói:
- Tại hạ Lục Thiên Phong.


Văn sĩ cũng mỉm cười chắp tay ra mắt, ôn hòa nói:
- Lục đại nhân, ta tên là Mạnh Thạch, Thái tử điện hạ muốn gặp Lục đại nhân.


Lục Thất cả kinh, lập tức cung kính nói:
- Vâng, làm phiền Mạnh đại nhân.


Ra mắt với nhau xong, Lục Thất theo Mạnh Thạch ra cửa, lên một chiếc xe xa hoa, Mạnh Thạch mỉm cười nói:
- Lục đại nhân, Thái tử điện hạ đang ở Di Tâm trà các chờ gặp ngươi đấy.


Lục Thất nghe xong ngạc nhiên, ngoài ý muốn nói:
- Thái tử điện hạ tới Di Tâm trà các ư?


Mạnh Thạch mỉm cười gật đầu, ôn hòa nói:
- Bản lãnh của Lục đại nhân thật phi phàm nha, đến kinh thành này mà cũng thu được rất nhiều mỹ nhân tài phú.


Vẻ mặt Lục Thất hơi quẫn bách, ôn hòa nói:
- Là vận số tại hạ khá tốt, tuy nhiên Di Tâm trà các và tửu lâu là ta phải vay nợ mới có được đấy.


Mạnh Thạch gật đầu, ôn hòa nói:
- Chuyện riêng của Lục đại nhân, ta chỉ nghe ngóng được chút ít mà thôi, chủ yếu là vì điện hạ mà tận hết tâm tư sức lực. Thái tử điện hạ có ấn tượng rất tốt với Lục đại nhân, tuy nhiên phải tìm hiểu nhiều hơn về ngươi rồi, mới có thể triệu kiến Lục đại nhân. Nếu đức hạnh Lục đại nhân không tốt, Thái tử điện hạ cũng chỉ đành thu hồi Thiên Ngưu Ngự Đao.


Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Có thể được Thái tử điện hạ hạ cố trọng đãi, là vinh hạnh của Lục Thiên Phong.


Mạnh Thạch gật đầu, ôn hòa nói:
- Lục đại nhân có hiểu rõ về tình huống của Thái tử điện hạ không?


- Vốn hoàn toàn không biết gì cả, nhưng hôm qua ta có bái kiến anh vợ ở kinh thành, mới hiểu được chút ít. Anh vợ ta nói rằng Thái tử điện hạ tuổi hai mươi, sinh mẫu là Hoàng hậu nương nương xuất thân Giang Âm Trương thị, Thái tử điện hạ là Tiết Độ Sứ của Ninh Quốc quân, Đại tướng quân của tả hữu Long Võ vệ.
Lục Thất ôn tồn trả lời.


Mạnh Thạch hơi giật mình gật đầu, ôn hòa nói:
- Anh vợ của ngươi là vị nào vậy?


- Là Giám sự của Vũ khố thự, tên là Chu Vân Kỳ.
Lục Thất ôn tồn trả lời, nội tâm lại nghi ngờ Mạnh Thạch biết rõ còn cố hỏi.


Thần sắc Mạnh Thạch bình tĩnh gật đầu, ôn hòa nói:
- Lục đại nhân cũng đã biết tường tận tình hình cụ thể của Thái tử điện hạ.


Lục Thất im lặng, rồi lại do dự một chút, chợt chắp tay ôn hòa nói:
- Mạnh đại nhân, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo.


- Ồ, Lục đại nhân mời nói.
Mạnh Thạch mỉm cười nói.


- Mạnh đại nhân, hôm qua ta cùng anh vợ uống rượu trò chuyện, anh vợ cầu ta một việc. Nói tại hạ nếu có cơ hội gặp lại Thái tử điện hạ, muốn ta nói giúp cho y, anh vợ của ta muốn được điều tới huyện làm Phó quan, còn tới nơi nào làm Phó quan đều được cả. Nguyên nhân là vì anh vợ của ta muốn quay về quê phụng hiếu song thân, nhưng chức quan của y là do Chu thị buộc phải đảm nhiệm, anh vợ không dám từ quan, chỉ khi bị điều tới địa phương làm quan, mới dám tự chủ. Mạnh đại nhân, ta không biết có nên khẩn cầu Thái tử điện hạ hay không, nếu là không nên, ta sẽ không cầu khẩn, tránh cho Thái tử điện hạ và tại hạ bị vây trong tình huống khó xử.
Lục Thất thành khẩn nói.


Mạnh Thạch vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt cổ quái nhìn Lục Thất. Lục Thất vừa thấy, liền cười khổ nói:
- Mạnh đại nhân, Lục Thiên Phong là một võ quan, nói chuyện lỗ mãng, xin đại nhân chớ trách.


Mạnh Thạch vẻ mặt bình thản, mỉm cười nói:
- Lục đại nhân quả là lỗ mãng đấy, nhưng thẳng thắn cũng không tính là sai.


- Vâng, mời đại nhân thẳng thắn chỉ giáo cho, Lục Thiên Phong cảm kích.
Lục Thất thành khẩn nói.


Mạnh Thạch cười cười, ôn hòa nói:
- Ngươi không yêu cầu thì tốt hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom