Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214
Vi Hạo lặng lẽ không nói gì thêm, mãi một lúc sau mới khẽ gật đầu và nói:
- Đệ giờ đây đã là Thiên Ngưu Vệ của Thái tử, những này tháng sau này, là phúc hay là họa quả thực là rất khó nói.
Lục Thất gật đầu tán thành:
- Chính vì vậy mà đệ sẽ không muốn chuyện này liên lụy đến đại huynh, nhưng đệ vẫn còn một câu nữa muốn hỏi, gia thế của đại huynh là như thế nào?
- Ta là trung thần của Bệ hạ, nhưng chính thất của ta lại mang họ Chu.
Vi Hạo trả lời.
Lục Thất nghe xong thì khẽ giật mình, suy nghĩ một lúc rồi hắn mới lên tiếng:
- Đại huynh, anh vợ của ca ca đệ cũng là họ Chu, tên là Chu Vân Kỳ, hiện tại đang là giám sự kho vũ khí. Hôm qua đệ đã ngầm cầu xin Mạnh Thạch đại nhân, cho anh vợ của đệ ra ngoài làm quan huyện phụ, đại huynh có thể ngầm giúp đựơc đệ được không?
- Đệ bây giờ đã là người của Thái Tử, e rằng ta không tiện tham gia vào chuyện này, chỉ có thể đợi đến khi nào mà Mạnh Thạch làm không được thì tự nhiên ta sẽ ngầm giúp đỡ.
Vi Hạo thẳng thắn trả lời Lục Thất
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đa tạ đại huynh!
- Năng lực của ta thì cũng có hạn, suy cho cùng thì cũng chỉ là thân tín của Bệ Hạ, nếu tìm được cơ hội thì ta sẽ giúp đệ nói tốt vài lời. Nói thật, trên thực tế thì chức quan Đại lý tự của ta quyền uy không lớn, nên cũng khó có thể làm được những việc hệ trọng.
Vi Hạo giải thích cặn kẽ.
Lục Thất cười, suy nghĩ một chút, nói:
- Đại huynh, thực ra thì đệ cũng đã từng được bái kiến Đường Hoàng Bệ hạ.
- Cái gì? Đệ vừa nói cái gì cơ?
Vi Hạo như bị rắn cắn, giật mình hỏi vội Lục Thất.
Lục Thất cười chua xót một cái, rồi kể lại nguyên do gặp Đương kim Hoàng thượng cho Vi Hạo nghe, sau đó nói:
- Đại huynh, đệ còn tưởng là huynh đã biết những chuyện này rồi.
Vi Hạo nặng nệ gật đầu một cái, nhưng lại không trả lời câu hỏi đó:
- Lục Thất, tự ta cảm thấy, Đương kim hoàng thượng hình như có chút ác cảm với đệ.
- Cũng không hẳn là Người có ác cảm với đệ. Lúc trước khi đệ chuẩn bị đi, đệ đã quỳ xuống cầu xin Bệ hạ cho đệ đảm nhiệm chức Hộ quân huyện úy của huyện Thạch Đại, không ngờ Bệ hạ lại đồng ý, sau này Người lại còn đặc biệt giao cho đệ công văn nhận chức của Lại Bộ, nhưng chỉ tiếc là sau đó đệ vô tình gặp được Thái tử điện hạ và được thưởng Thiên Ngư Ngự Đao.
Lục Thất thành thật đáp lại.
Vi Hạo gật đầu, trầm tư hồi lâu rồi mới lên tiếng:
- Rất tốt, đệ đã làm rất tốt, chuyện đệ xin Người đảm nhiệm chức Hộ quân huyện uý đã là một chuyện tốt rồi.
Lục Thất nghe xong mà không hiểu gì hết:
- Đại huynh, chuyện đệ xin Bệ hạ nhận chức Hộ quân huyện úy, quan trọng lắm à?
- Đệ được đảm nhiệm chức Hộ quân huyện úy không quan trọng, quan trọng là đệ chỉ cầu xin Bệ hạ một chuyện rất nhỏ. Từ chuyện nhỏ nhặt này, Bệ hạ có thể thấy được rằng, đệ không phải là một kẻ tham lam. Mặt khác, bệ hạ cũng sẽ cho rằng, trong tâm trí đệ, uy quyền và tôn nghiêm của Hoàng Thượng là tối cao. Tóm lại, đệ đã để lại cho Bệ hạ một ấn tượng rất tốt, mới nhập cung mà đệ đã tạo được ấn tượng tốt như vậy, ta tin rằng chuyện này sẽ rất có lợi cho tiền đồ của đệ.
Vi Hạo nghiêm nghị nói.
Lục Thất “ồ” lên một tiếng, lại nghe Vi Hạo giả thích:
- Bệ hạ chính là người quyết định tất cả mọi chuyện. Một khi Bệ hạ đã có ấn tượng tốt với đệ thì ngay cả khi Người biết chuyện đệ trở thành Thiên Ngưu Vệ của Thái tử, thì Người cũng sẽ tin rằng chuyện của đệ là sự thật, là một sự tình cờ. Nhưng nếu như Bệ hạ chưa bao giờ gặp đệ, vì chưa hiểu được con người của đệ, Bệ hạ sẽ cho rằng đệ chính là thân tín của Thái tử, vậy thì đúng là nguy thật rồi.
Lục Thất gật gật đầu, lại hỏi:
- Đại huynh, Bệ hạ muốn đổi Thái tử?
Vi Hạo im lặng, đắn đo một lúc, y mới nói tiếp:
- Câu hỏi này của đệ, ta thực sự không thể trả lời được. Chuyện liên quan đến Thái tử, ai cũng không thể biết trước được, nhưng nếu người nào mà chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà đánh giá sự việc, thì người đó sẽ luôn luôn rước họa vào thân.
Lục Thất gật đầu, hỏi tiếp:
- Xin đại huynh chỉ giáo cho đệ, sau ngày đệ nên làm gì thì mới có thể sống yên ổn được?
- Sau này, đệ hãy cứ đường đường chính chính mà hành sự, giống như lúc đệ xử lý chuyện của Chu Chính Phong, lúc đó đệ đã làm rất tốt. Tất cả mọi chuyện đều phải làm theo pháp luật. Đệ cũng nên nhớ rằng, người có quyền giết đệ nhất, không ai khác, chính là Bệ hạ, còn những thế lực khác, họ chỉ có thể dùng những thủ đoạn hèn hạ để ám sát đệ mà thôi.
Lục Thất gật gật đầu, trầm tư suy nghĩ, rồi lại nói về chuyện Thường Châu lập quân của Thái tử.
Vi Hạo nghe xong, phản ứng vô cùng bình tĩnh:
- Giang Âm Quân được xem là mối họa lớn trong lòng của Bệ hạ, sở dĩ Giang Âm Quân có thể tồn tại đến ngày hôm nay là vì Bệ hạ không thể ba mặt tác chiến. Trên thực tế, mối lo lớn của Bệ hạ lại là quốc vực Tây Bộ, đây chính là vùng biên cương lớn nhất của Đại Đường nhưng đồng thời nó lại cách quá xa với kinh thành.
- Hồng Châu không phải là Tây Đô à?
Lục Thất nói.
- Hồng Châu là Tây Đô trước đây được Tiên đế định ra, Hồng Châu có vị trí địa lý vô cùng thích hợp cho việc đóng đô, nhưng vấn đề ở chỗ, đương kim Hoàng thượng lại không nỡ rời xa Giang Ninh phồn hoa, náo nhiệt cho nên tới tận bây giờ, Người vẫn chưa dời đô đến Hồng Châu.
Vi Hạo đáp.
Lục Thất nghe xong, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi, chần chừ một lúc lâu hắn nói:
- Đại huynh, Bệ hạ không muốn dời đô đến Hồng Châu, có thật là vì Người không nỡ rời xa Giang Ninh phồn hoa, tráng lệ?
Vi Hạo hơi sửng sốt, trả lời:
- Chắc là vậy, Người không nỡ rời xa quê cha đất tổ là điều dễ hiểu mà?
Lục Thất cười không nói gì, Vi Hạo hỏi:
- Đệ không cho là như vậy sao?
Lục Thất lạnh lùng đáp lại:
- Không nỡ dời xa nơi đây cũng chỉ là một cớ mà thôi, nguyên nhân quan trọng nhất là Người sợ phải dời đô đến Hồng Châu, bởi lẽ những thế lực ở vùng quốc vực Tâ Bộ rất hùng mạnh, một khi xảy ra tiết độ hoặc là binh biến địa phương thì Bệ hạ sẽ gặp phải nguy hiểm. Mặt khác, Giang Ninh cũng là một trọng điểm, nếu như dời đô thì sẽ phải cử người ở lại trấn giữ, những người có thể khiến Bệ hạ an tâm giao phó trọng trách này, thử hỏi có mấy người, mà người thích hợp nhất chính là Thái tử nhưng chuyện này có thể sao?
Sắc mặt của Vi Hạo chợt biến sắc, trầm tư chốt lát mới lên tiếng:
- Những chuyện mà đệ biết được quả là rất nhiều.
- Đệ vốn dĩ là không biết gì hết, chỉ là khi cùng Mạnh Thạch đại nhân nói chuyện, tình cờ biết được những tâm tư của Bệ hạ. Bệ hạ quản Thái tử rất nghiêm khắc, điều đó chứng tỏ Bệ hạ đang lo sợ sự lớn mạnh thế lực của Thái tử.
Lục Thất thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình.
Vi Hạo im lặng, một lát sau nói:
- Chuyện này mà đệ cũng dám nói ra.
- Song Nhi đã bình an trở về Lục Gia, có chuyện gì mà đệ không dám bày tỏ cùng huynh?
Lục Thất thản nhiên đáp lại.
Vi Hạo nghe xong liền mỉm cười, gật gật đầu rồi nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác:
- Chuyện của Ngô Bộ Quan, đệ hành sự quá lỗ mãng rồi đó.
- Sao đại huynh lại cho rằng, đệ có liên quan đến chuyện của Ngô Bộ Quan?
Lục Thất phản bác lại ngay, việc hắn nói ra đều tùy biến mà nói.
Vi Hạo ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Không phải là đệ làm hay sao?
Lục Thất nghiêm túc trả lời:
- Đệ không có liên quan đến chuyện này. Đệ và Ngô Bộ Quan đúng là từng hẹn gặp mặt nhưng sau khi gặp được Thái tử thì đệ chỉ mải lo nghĩ đến chuyện của Ninh quốc quân, và tìm huynh trưởng thương lượng.
- Đệ tới Ninh quốc quân làm gì vậy?
Vi Hạo ngạc nhiên hỏi.
- Thái tử sai đệ hộ tống Mạnh Thạch đại nhân đến Ninh quốc quân, trong khi đó, em vợ của huynh trưởng đệ lại là đội trưởng nha quân Ninh quốc quân, đệ cho rằng đây có thể là một cơ hội tốt giúp đệ đề bạt người thân cho nên đệ đã đi tìm huynh trưởng bàn bạc, bảo huynh ấy đi tìm anh vợ để hiểu rõ về tình hình của người em vợ kia.
Lục Thất trả lời.
- Mạnh Thạch đại nhân đến Ninh quốc quân làm gì vậy?
Vi Hạo lại hỏi tiếp, quả thực là có rất nhiều chuyện mà y không biết.
Lục Thất thành thật kẻ hết tất cả những chuyện có liên quan tới Mạnh Thạch đại nhân, duy chỉ kế hoạch giết người là hắn không tiết lộ. Bây giờ hắn đang trong tình huống tiến thoái lưỡng nam, tất cả chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Vi Hạo nghe xong thì cảm thấy yên tâm hơn nhiều, Lục Thất liền hỏi tiếp:
- Đại huynh, huynh thấy chuyện Thường Châu lập quân có lợi cho Giang Âm quân hay không?
- Chuyện này rất khó nói, Giang Âm Hầu cũng không phải là người dễ hợp tác.
Vi Hạo đáp.
Lục Thất gật đầu tán thành:
- Đệ rất đang lo lắng, sau này đệ phải đến Thường Châu.
- Đệ lo lắng cũng vô dụng, đệ là quân tướng, Thường Châu lại là nơi binh đao loạn lạc, chuyện đệ phải đến đó chỉ là chuyện một sớm một chiều, nhưng chuyện này đối với đệ mà nói, cũng có thể coi là một cơ hội tốt để đệ lập công.
Vi Hạo nói.
Lục Thất tán đồng điều này bởi con đường tiến thân của hắn chủ yếu là dựa vào đánh trận, hắn lại hỏi tiếp:
- Đại huynh, thực lực của Giang Âm quân ở Thường Châu là như thế nào?
- Chuyện của Thường Châu, ta cũng không rõ lắm, nhưng nếu đệ đã hỏi thì ta cũng có thể giải thích một chút.
Vi Hạo đáp lại.
Lục Thất gật đầu:
- Đại huynh, chuyện đệ và Ngô Bộ Quan có hẹn, nhưng tại sao khi có người bị giết, mọi người lại hoài nghi đệ?
Vi Hạo nhìn Lục Thất, nói:
- Đệ biết Tôn Ngọc Thư chứ? Ông ta và Ngô Bộ Quan đều bị giết cả rồi.
Vẻ mặt của Lục Thất hơi sửng sốt, trong giọng nói của hắn không giấu được sự kinh ngạc:
- Ý huynh là, quan hệ giữa hai người họ rất thân?
- Hai người họ là anh em họ.
Vi Hạo trả lời.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Chuyện này cũng khó trách, là đệ đã từng hung hãn, ngang ngược và đắc tội với họ Tôn kia nhưng đệ thực sự không biết là giữa ông ta và Ngô Bộ Quan lại có quan hệ với nhau. Lại nói thêm, đệ đã từng gặp Ngô Bộ Quan hai lần, hai bên cũng có thể xem là bạn bè tốt của nhau.
- Bạn bè tốt? Đệ có biết rằng chiếc thuyền Lạc Nguyệt, nơi mà Ngô Bộ Quan hẹn gặp đệ trên thực tế là một cái bẫy được gài sẵn dùng để hãm hại đệ không? Một cô kỹ nữ đã bị giết chết ngay tại đó, chỉ cần đệ bước chân lên thuyền thì đệ cứ chuẩn bị tinh thần đợi người của Hình Bộ bắt vào đại lao.
Vi Hạo lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Lục Thất kinh hãi thốt lên, quay đầu sang nhìn chằm chằm Vi Hạo.
Vi Hạo cũng nhìn lại hắn và hỏi:
- Lý do mà đệ không lên thuyền Lạc Nguyệt có thật là những gì mà đệ đã nói trước đó?
Lục Thất gật đầu đáp lại:
- Đúng vậy, thật ra là đệ không đến gặp cái tên Ngô Bộ Quan đó là vì: thứ nhất, lúc đó đệ vẫn có một số vệc phải làm, thứ hai là đệ cũng không muốn đi, lý do chỉ có đơn giản như vậy thôi. Bây giờ, đệ đã là quân tướng của Ung Vương Phủ và Thiên Ngưu Vệ Giáo Úy, cho nên đệ không cần phải đi hối lộ cái tên Ngô Bộ Quan gian xảo đó. Trước kia, đệ gặp hắn là vì đệ có cảm giác là hắn muốn thu nhận đệ làm thuộc hạ của hắn.
- Đệ giờ đây đã là Thiên Ngưu Vệ của Thái tử, những này tháng sau này, là phúc hay là họa quả thực là rất khó nói.
Lục Thất gật đầu tán thành:
- Chính vì vậy mà đệ sẽ không muốn chuyện này liên lụy đến đại huynh, nhưng đệ vẫn còn một câu nữa muốn hỏi, gia thế của đại huynh là như thế nào?
- Ta là trung thần của Bệ hạ, nhưng chính thất của ta lại mang họ Chu.
Vi Hạo trả lời.
Lục Thất nghe xong thì khẽ giật mình, suy nghĩ một lúc rồi hắn mới lên tiếng:
- Đại huynh, anh vợ của ca ca đệ cũng là họ Chu, tên là Chu Vân Kỳ, hiện tại đang là giám sự kho vũ khí. Hôm qua đệ đã ngầm cầu xin Mạnh Thạch đại nhân, cho anh vợ của đệ ra ngoài làm quan huyện phụ, đại huynh có thể ngầm giúp đựơc đệ được không?
- Đệ bây giờ đã là người của Thái Tử, e rằng ta không tiện tham gia vào chuyện này, chỉ có thể đợi đến khi nào mà Mạnh Thạch làm không được thì tự nhiên ta sẽ ngầm giúp đỡ.
Vi Hạo thẳng thắn trả lời Lục Thất
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đa tạ đại huynh!
- Năng lực của ta thì cũng có hạn, suy cho cùng thì cũng chỉ là thân tín của Bệ Hạ, nếu tìm được cơ hội thì ta sẽ giúp đệ nói tốt vài lời. Nói thật, trên thực tế thì chức quan Đại lý tự của ta quyền uy không lớn, nên cũng khó có thể làm được những việc hệ trọng.
Vi Hạo giải thích cặn kẽ.
Lục Thất cười, suy nghĩ một chút, nói:
- Đại huynh, thực ra thì đệ cũng đã từng được bái kiến Đường Hoàng Bệ hạ.
- Cái gì? Đệ vừa nói cái gì cơ?
Vi Hạo như bị rắn cắn, giật mình hỏi vội Lục Thất.
Lục Thất cười chua xót một cái, rồi kể lại nguyên do gặp Đương kim Hoàng thượng cho Vi Hạo nghe, sau đó nói:
- Đại huynh, đệ còn tưởng là huynh đã biết những chuyện này rồi.
Vi Hạo nặng nệ gật đầu một cái, nhưng lại không trả lời câu hỏi đó:
- Lục Thất, tự ta cảm thấy, Đương kim hoàng thượng hình như có chút ác cảm với đệ.
- Cũng không hẳn là Người có ác cảm với đệ. Lúc trước khi đệ chuẩn bị đi, đệ đã quỳ xuống cầu xin Bệ hạ cho đệ đảm nhiệm chức Hộ quân huyện úy của huyện Thạch Đại, không ngờ Bệ hạ lại đồng ý, sau này Người lại còn đặc biệt giao cho đệ công văn nhận chức của Lại Bộ, nhưng chỉ tiếc là sau đó đệ vô tình gặp được Thái tử điện hạ và được thưởng Thiên Ngư Ngự Đao.
Lục Thất thành thật đáp lại.
Vi Hạo gật đầu, trầm tư hồi lâu rồi mới lên tiếng:
- Rất tốt, đệ đã làm rất tốt, chuyện đệ xin Người đảm nhiệm chức Hộ quân huyện uý đã là một chuyện tốt rồi.
Lục Thất nghe xong mà không hiểu gì hết:
- Đại huynh, chuyện đệ xin Bệ hạ nhận chức Hộ quân huyện úy, quan trọng lắm à?
- Đệ được đảm nhiệm chức Hộ quân huyện úy không quan trọng, quan trọng là đệ chỉ cầu xin Bệ hạ một chuyện rất nhỏ. Từ chuyện nhỏ nhặt này, Bệ hạ có thể thấy được rằng, đệ không phải là một kẻ tham lam. Mặt khác, bệ hạ cũng sẽ cho rằng, trong tâm trí đệ, uy quyền và tôn nghiêm của Hoàng Thượng là tối cao. Tóm lại, đệ đã để lại cho Bệ hạ một ấn tượng rất tốt, mới nhập cung mà đệ đã tạo được ấn tượng tốt như vậy, ta tin rằng chuyện này sẽ rất có lợi cho tiền đồ của đệ.
Vi Hạo nghiêm nghị nói.
Lục Thất “ồ” lên một tiếng, lại nghe Vi Hạo giả thích:
- Bệ hạ chính là người quyết định tất cả mọi chuyện. Một khi Bệ hạ đã có ấn tượng tốt với đệ thì ngay cả khi Người biết chuyện đệ trở thành Thiên Ngưu Vệ của Thái tử, thì Người cũng sẽ tin rằng chuyện của đệ là sự thật, là một sự tình cờ. Nhưng nếu như Bệ hạ chưa bao giờ gặp đệ, vì chưa hiểu được con người của đệ, Bệ hạ sẽ cho rằng đệ chính là thân tín của Thái tử, vậy thì đúng là nguy thật rồi.
Lục Thất gật gật đầu, lại hỏi:
- Đại huynh, Bệ hạ muốn đổi Thái tử?
Vi Hạo im lặng, đắn đo một lúc, y mới nói tiếp:
- Câu hỏi này của đệ, ta thực sự không thể trả lời được. Chuyện liên quan đến Thái tử, ai cũng không thể biết trước được, nhưng nếu người nào mà chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà đánh giá sự việc, thì người đó sẽ luôn luôn rước họa vào thân.
Lục Thất gật đầu, hỏi tiếp:
- Xin đại huynh chỉ giáo cho đệ, sau ngày đệ nên làm gì thì mới có thể sống yên ổn được?
- Sau này, đệ hãy cứ đường đường chính chính mà hành sự, giống như lúc đệ xử lý chuyện của Chu Chính Phong, lúc đó đệ đã làm rất tốt. Tất cả mọi chuyện đều phải làm theo pháp luật. Đệ cũng nên nhớ rằng, người có quyền giết đệ nhất, không ai khác, chính là Bệ hạ, còn những thế lực khác, họ chỉ có thể dùng những thủ đoạn hèn hạ để ám sát đệ mà thôi.
Lục Thất gật gật đầu, trầm tư suy nghĩ, rồi lại nói về chuyện Thường Châu lập quân của Thái tử.
Vi Hạo nghe xong, phản ứng vô cùng bình tĩnh:
- Giang Âm Quân được xem là mối họa lớn trong lòng của Bệ hạ, sở dĩ Giang Âm Quân có thể tồn tại đến ngày hôm nay là vì Bệ hạ không thể ba mặt tác chiến. Trên thực tế, mối lo lớn của Bệ hạ lại là quốc vực Tây Bộ, đây chính là vùng biên cương lớn nhất của Đại Đường nhưng đồng thời nó lại cách quá xa với kinh thành.
- Hồng Châu không phải là Tây Đô à?
Lục Thất nói.
- Hồng Châu là Tây Đô trước đây được Tiên đế định ra, Hồng Châu có vị trí địa lý vô cùng thích hợp cho việc đóng đô, nhưng vấn đề ở chỗ, đương kim Hoàng thượng lại không nỡ rời xa Giang Ninh phồn hoa, náo nhiệt cho nên tới tận bây giờ, Người vẫn chưa dời đô đến Hồng Châu.
Vi Hạo đáp.
Lục Thất nghe xong, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi, chần chừ một lúc lâu hắn nói:
- Đại huynh, Bệ hạ không muốn dời đô đến Hồng Châu, có thật là vì Người không nỡ rời xa Giang Ninh phồn hoa, tráng lệ?
Vi Hạo hơi sửng sốt, trả lời:
- Chắc là vậy, Người không nỡ rời xa quê cha đất tổ là điều dễ hiểu mà?
Lục Thất cười không nói gì, Vi Hạo hỏi:
- Đệ không cho là như vậy sao?
Lục Thất lạnh lùng đáp lại:
- Không nỡ dời xa nơi đây cũng chỉ là một cớ mà thôi, nguyên nhân quan trọng nhất là Người sợ phải dời đô đến Hồng Châu, bởi lẽ những thế lực ở vùng quốc vực Tâ Bộ rất hùng mạnh, một khi xảy ra tiết độ hoặc là binh biến địa phương thì Bệ hạ sẽ gặp phải nguy hiểm. Mặt khác, Giang Ninh cũng là một trọng điểm, nếu như dời đô thì sẽ phải cử người ở lại trấn giữ, những người có thể khiến Bệ hạ an tâm giao phó trọng trách này, thử hỏi có mấy người, mà người thích hợp nhất chính là Thái tử nhưng chuyện này có thể sao?
Sắc mặt của Vi Hạo chợt biến sắc, trầm tư chốt lát mới lên tiếng:
- Những chuyện mà đệ biết được quả là rất nhiều.
- Đệ vốn dĩ là không biết gì hết, chỉ là khi cùng Mạnh Thạch đại nhân nói chuyện, tình cờ biết được những tâm tư của Bệ hạ. Bệ hạ quản Thái tử rất nghiêm khắc, điều đó chứng tỏ Bệ hạ đang lo sợ sự lớn mạnh thế lực của Thái tử.
Lục Thất thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình.
Vi Hạo im lặng, một lát sau nói:
- Chuyện này mà đệ cũng dám nói ra.
- Song Nhi đã bình an trở về Lục Gia, có chuyện gì mà đệ không dám bày tỏ cùng huynh?
Lục Thất thản nhiên đáp lại.
Vi Hạo nghe xong liền mỉm cười, gật gật đầu rồi nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác:
- Chuyện của Ngô Bộ Quan, đệ hành sự quá lỗ mãng rồi đó.
- Sao đại huynh lại cho rằng, đệ có liên quan đến chuyện của Ngô Bộ Quan?
Lục Thất phản bác lại ngay, việc hắn nói ra đều tùy biến mà nói.
Vi Hạo ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Không phải là đệ làm hay sao?
Lục Thất nghiêm túc trả lời:
- Đệ không có liên quan đến chuyện này. Đệ và Ngô Bộ Quan đúng là từng hẹn gặp mặt nhưng sau khi gặp được Thái tử thì đệ chỉ mải lo nghĩ đến chuyện của Ninh quốc quân, và tìm huynh trưởng thương lượng.
- Đệ tới Ninh quốc quân làm gì vậy?
Vi Hạo ngạc nhiên hỏi.
- Thái tử sai đệ hộ tống Mạnh Thạch đại nhân đến Ninh quốc quân, trong khi đó, em vợ của huynh trưởng đệ lại là đội trưởng nha quân Ninh quốc quân, đệ cho rằng đây có thể là một cơ hội tốt giúp đệ đề bạt người thân cho nên đệ đã đi tìm huynh trưởng bàn bạc, bảo huynh ấy đi tìm anh vợ để hiểu rõ về tình hình của người em vợ kia.
Lục Thất trả lời.
- Mạnh Thạch đại nhân đến Ninh quốc quân làm gì vậy?
Vi Hạo lại hỏi tiếp, quả thực là có rất nhiều chuyện mà y không biết.
Lục Thất thành thật kẻ hết tất cả những chuyện có liên quan tới Mạnh Thạch đại nhân, duy chỉ kế hoạch giết người là hắn không tiết lộ. Bây giờ hắn đang trong tình huống tiến thoái lưỡng nam, tất cả chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Vi Hạo nghe xong thì cảm thấy yên tâm hơn nhiều, Lục Thất liền hỏi tiếp:
- Đại huynh, huynh thấy chuyện Thường Châu lập quân có lợi cho Giang Âm quân hay không?
- Chuyện này rất khó nói, Giang Âm Hầu cũng không phải là người dễ hợp tác.
Vi Hạo đáp.
Lục Thất gật đầu tán thành:
- Đệ rất đang lo lắng, sau này đệ phải đến Thường Châu.
- Đệ lo lắng cũng vô dụng, đệ là quân tướng, Thường Châu lại là nơi binh đao loạn lạc, chuyện đệ phải đến đó chỉ là chuyện một sớm một chiều, nhưng chuyện này đối với đệ mà nói, cũng có thể coi là một cơ hội tốt để đệ lập công.
Vi Hạo nói.
Lục Thất tán đồng điều này bởi con đường tiến thân của hắn chủ yếu là dựa vào đánh trận, hắn lại hỏi tiếp:
- Đại huynh, thực lực của Giang Âm quân ở Thường Châu là như thế nào?
- Chuyện của Thường Châu, ta cũng không rõ lắm, nhưng nếu đệ đã hỏi thì ta cũng có thể giải thích một chút.
Vi Hạo đáp lại.
Lục Thất gật đầu:
- Đại huynh, chuyện đệ và Ngô Bộ Quan có hẹn, nhưng tại sao khi có người bị giết, mọi người lại hoài nghi đệ?
Vi Hạo nhìn Lục Thất, nói:
- Đệ biết Tôn Ngọc Thư chứ? Ông ta và Ngô Bộ Quan đều bị giết cả rồi.
Vẻ mặt của Lục Thất hơi sửng sốt, trong giọng nói của hắn không giấu được sự kinh ngạc:
- Ý huynh là, quan hệ giữa hai người họ rất thân?
- Hai người họ là anh em họ.
Vi Hạo trả lời.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Chuyện này cũng khó trách, là đệ đã từng hung hãn, ngang ngược và đắc tội với họ Tôn kia nhưng đệ thực sự không biết là giữa ông ta và Ngô Bộ Quan lại có quan hệ với nhau. Lại nói thêm, đệ đã từng gặp Ngô Bộ Quan hai lần, hai bên cũng có thể xem là bạn bè tốt của nhau.
- Bạn bè tốt? Đệ có biết rằng chiếc thuyền Lạc Nguyệt, nơi mà Ngô Bộ Quan hẹn gặp đệ trên thực tế là một cái bẫy được gài sẵn dùng để hãm hại đệ không? Một cô kỹ nữ đã bị giết chết ngay tại đó, chỉ cần đệ bước chân lên thuyền thì đệ cứ chuẩn bị tinh thần đợi người của Hình Bộ bắt vào đại lao.
Vi Hạo lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Lục Thất kinh hãi thốt lên, quay đầu sang nhìn chằm chằm Vi Hạo.
Vi Hạo cũng nhìn lại hắn và hỏi:
- Lý do mà đệ không lên thuyền Lạc Nguyệt có thật là những gì mà đệ đã nói trước đó?
Lục Thất gật đầu đáp lại:
- Đúng vậy, thật ra là đệ không đến gặp cái tên Ngô Bộ Quan đó là vì: thứ nhất, lúc đó đệ vẫn có một số vệc phải làm, thứ hai là đệ cũng không muốn đi, lý do chỉ có đơn giản như vậy thôi. Bây giờ, đệ đã là quân tướng của Ung Vương Phủ và Thiên Ngưu Vệ Giáo Úy, cho nên đệ không cần phải đi hối lộ cái tên Ngô Bộ Quan gian xảo đó. Trước kia, đệ gặp hắn là vì đệ có cảm giác là hắn muốn thu nhận đệ làm thuộc hạ của hắn.
Bình luận facebook