Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Lục Thất nhìn đại doanh Tiết độ sứ của Ninh Quốc quân, thầm thở phào nhẹ nhõm, trên đường đi, hắn vẫn hết sức cảnh giác, do Mạnh Thạch từ bỏ kế hoạch, hắn không cần sử dụng tới con cờ ngầm là Hôi Ưng, đương nhiên hắn không thể đích thân ra tay giết người.
Binh lực Ninh Quốc quân có sáu vạn, đại doanh Tiết độ sứ có hai vạn rưỡi binh tướng trú đóng, Tiết độ phó sứ cũng ở đại doanh Tiết độ sứ, nhưng người nắm binh quyền cao nhất là viên Tiết độ sứ Hành quân tư mã (1), Tiết độ phó sứ và Tiết độ sứ Hành quân tư mã có quan hệ chế ước lẫn nhau.
Kế hoạch không có gì thay đổi, vốn là Lục Thất sẽ làm quan khảo thí chọn tướng, hiện giờ không cần nữa, trên đường đi, Mạnh Thạch đã nói rõ, trực tiếp chọn Chu Vân Hoa làm doanh tướng, việc lựa chọn một lục sự quân tào được giao cho viên Tiết độ sứ hành quân tư mã.
Lục Thất nghe xong, đương nhiên bằng lòng, liền sai Quý Ngũ Thúc và Diêu Tùng đi trước tìm Chu Vân Hoa, nhờ Chu Vân Hoa dẫn tới gặp viên quan hành quân tư mã, giải thích rõ ràng với ông ta. Đương nhiên Hành quân Tư mã Vu tướng quân đồng ý với sự đề bạt Chu Vân Hoa, bởi vì đó là thuận nước giong thuyền, dù sao Chu Vân Hoa là thuộc hạ dưới quyền ông ta.
Đoàn người vào viên môn đại doanh, vừa bước vào, Tiết độ sứ hành quân tư mã và Tiết độ phó sứ đã ra đón, đôi bên mỉm cười chào hỏi theo nghi lễ quan trường, Mạnh Thạch cố ý giới thiệu Lục Thất là Ngu hầu, Tiết độ sứ hành quân tư mã bất ngờ, Tiết độ phó sứ cũng nghiêm túc quan sát Lục Thất.
Lục Thất cung kính làm lễ bái kiến, Tiết độ phó sứ là một lão tướng khoảng năm mươi tuổi, tướng mạo khá uy nghiêm, mà Tiết độ sứ Hành quân tư mã cũng là một trung niên tướng mạo nho nhã, trắng trẻo, rõ ràng đều không phải là quân nhân.
Lục Thất thấy vậy thầm lắc đầu, hoàng đế Đường quốc đúng là không biết dùng người, dùng văn nhân cầm quân, khó làm lòng quân kính phục, chỉ có chủ tướng vũ dũng, mới chỉ huy được tướng giỏi binh mạnh, mới có thể thích ứng với chiến tranh thời loạn thế.
Vào quân phủ Tiết độ sứ, Mạnh Thạch trịnh trọng dâng quân lệnh, nội dung trong quân lệnh là tăng cường quân bị ba doanh, đội trưởng doanh mới do Tiết độ sứ hành quân tư mã lựa chọn và bổ nhiệm, đội phó do Tiết độ phó sứ chọn và bổ nhiệm, binh lính các doanh được điều chuyển từ các doanh cũ, còn thiếu thì bổ sung từ các hương dũng.
Tiết độ phó sứ và Tiết độ sứ Hành quân tư mã cung kính tiếp nhận quân lệnh, sau đó bày tiệc thết đãi, quan tướng tham dự rất nhiều, chủ tướng và lục sự quân tào các doanh hầu như đều đến đông đủ, cho thấy sự rộng lượng của Tiết độ sứ hành quân tư mã.
Lục Thất thấy vậy, mới biết mình đã sai khi coi thường văn nhân cầm quân, cách cư xử rộng lượng tạo cho người ta ấn tượng về sự tự tin và thẳng thắn vô tư, dễ làm người ta cảm thấy gần gũi và kính trọng.
Bản thân Lục Thất là ngu hầu, lại được Hành quân tư mã bố trí ngồi bên cạnh Tiết độ phó sứ, hết sức thể hiện sự tôn trọng đối với Lục Thất, Mạnh Thạch thì ngồi đối diện với Lục Thất, bên cạnh Mạnh Thạch là Tiết độ sứ Hành quân tư mã, vị trí chính giữa để trống, hẳn là dành cho Tiết độ sứ.
Khi khai tiệc, Tiết độ sứ Hành quân tư mã cũng không giới thiệu, chỉ nâng chén khắp một vòng, rồi một hơi uống cạn, sau đó buông một câu:
- Tự nhiên.
Tiệc rượu cũng khá vui vẻ, Tiết độ sứ Hành quân tư mã và Tiết độ phó sứ cũng không cấm quan tướng mời rượu Lục Thất, thậm chí Tiết độ phó sứ còn chủ động nói chuyện với Lục Thất, khiến Lục Thất rất bất ngờ, vốn hắn tưởng sẽ bị phân biệt đối xử vì là người ngoài.
Ban đêm, khi vừa lên đèn, Lục Thất đứng ở ngoài cửa doanh trại, ngắm nhìn toàn bộ đại doanh, quang cảnh nơi này rất khác với Hưng Hóa quân, lúc còn trong quân đội, hắn chưa từng đi khỏi Hưng Hóa quân, dù trải qua mấy năm chinh chiến, hắn cũng không bước vào hành dinh đại doanh Tiết độ sứ.
Ở trong quân, cả một thời gian dài hắn làm một tên lính quèn, hắn cũng từng ước ao được nhìn ra xa quá những quân phủ đại doanh, cũng mong muốn được nắm giữ quyền lực trong quân đội, nhưng trong quân rất khó cất đầu dậy, bởi vì có rất nhiều những dũng sĩ ngang tài hắn, tất cả mọi người đều nỗ lực tiến lên. Rốt cuộc, hắn chỉ có thể ngấm ngầm ước ao, ngấm ngầm chịu đựng và oán hận sự bất công, bởi vì hắn không có mối quan hệ để nương dựa, cấp trên của hắn là Vương Dũng, cũng chỉ là một viên quan thuộc tầng lớp thấp nhất.
Nhìn giáo trường thao luyện rộng lớn, từng dãy doanh trại to lớn xếp thành hàng, các tướng sĩ mặc giáp lui tới không ngớt, Lục Thất cảm thấy trong lòng có chút mất mát, đối với nơi này, hắn chỉ là một người khách qua đường, một vị khách mang cái chức ngu hầu.
Theo thể chế quân sự bình thường mà nói, hắn là người cầm quân đứng hàng thứ tư ở Ninh quốc quân, trên hắn là Tiết độ sứ, Tiết độ phó sứ, Tiết độ sứ Hành quân tư mã, thế nhưng để khống chế ngoại quân trong tay, hoàng đế Đường quốc cũng giao cho Tiết độ sứ Hành quân tư mã nắm quân quyền tiết độ sứ, cho nên Tiết độ phó sứ chỉ có địa vị cao mà thôi.
Lục Thất quay đầu nhìn về phía quân phủ Tiết độ sứ, do dự không biết có nên đi gặp vị Vu tướng quân kia không, nhưng vẫn đi thẳng tới, bất chợt phát hiện có thích khách bám theo mình. Hắn biết thích khách đang tìm cơ hội, cũng nhận ra năng lực chiến đấu của tên thích khách này không cao hơn mình.
Đây là đại doanh của Ninh Quốc quân, nếu tên thích khách này đúng là do hoàng đế Đường quốc phái tới, như vậy hoàng đế có ngầm hạ lệnh cho vị Vu tướng quân kia giết hắn không? Nếu là có, thì tính mạng của hắn đang rất nguy hiểm.
Lục Thất nghĩ xong, liền đi về phía quân phủ Tiết độ sứ, hắn muốn đến thăm dò động tĩnh, mặc khác hắn còn có chuyện muốn tranh thủ, bởi vì khi Quý Ngũ thúc tới gặp Chu Vân Hoa, bất ngờ gặp được một người bạn, là chiến hữu trước kia của phụ thân hắn.
Người đó tên là Lý Xuyên, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, năm xưa cũng là đội trưởng doanh thám mã như phụ thân hắn, cũng là một người có võ nghệ cao cường, đáng tiếc là đường làm quan không thuận lợi chút nào, năm xưa là đội trưởng, hiện giờ sau mười năm ở Ninh Quốc quân, vẫn chỉ là đội phó vệ binh, so với trước kia còn thấp hơn một cấp.
Tới trước cửa quân phủ, các vệ binh giữ cửa chào hắn theo nghi thức quân đội. Trong quân đội, thứ bậc rất nghiêm ngặt, cho dù là chức vụ của cấp trên không có thực quyền, cấp dưới cũng không dám tỏ ra bất kính, thực quyền và hư quyền trong quân đội thay đổi rất thất thường, trong tình thế không có thù oán, không ai lại đi đắc tội với thượng quan để nhận lấy xui xẻo.
Sau khi lính gác vào thông báo, Lục Thất được mời vào quân phủ. Vu tướng quân tướng mạo nho nhã, đứng trong một căn phòng làm việc mỉm cười nghênh đón. Sau khi hai người chào nhau, phân chủ khách ngồi xuống.
Lục Thất ngồi xuống xong, thấy ngoài cửa chỉ có bốn lính mặc giáp và một võ tướng chừng ngươi ba mươi, tướng mạo anh tuấn, canh gác bên ngoài, liền biết năm người này là tâm phúc của Vu tướng quân.
Hắn thẳng thắn thưa:
- Thuộc hạ tới gặp tướng quân đại nhân, là có chuyện muốn nhờ.
Vu tướng quân nhìn Lục Thất, bình tĩnh mỉm cười nói:
- Lục ngu hầu cũng là người thẳng thắn, xin cứ nói ra.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Thuộc hạ có ấn tượng rất tốt đối với đại nhân, thuộc hạ đến đây, chủ yếu là xin đại nhân một chút ân huệ. Nguyên là một lần tham vệ của thuộc hạ tới đây, tình cờ gặp được một người bạn cũ, mà người đó lại là chiến hữu của tiên phụ, hiện đang làm đội phó. Nếu được, thuộc hạ xin tướng quân đại nhân ban ân.
Vu tướng quân giật mình, hỏi:
- Đội phó đó tên là gì?
- Là Lý Xuyên, hơn bốn mươi tuổi.
Lục Thất đáp nhỏ.
Vu tướng quân ồ một tiếng, mỉm cười nói:
- Bản quân biết Lý Xuyên, là hắn tìm ngươi sao?
- Dạ không, là thuộc hạ muốn gặp ông ấy. Thuộc hạ chưa từng gặp vị thúc thúc đó, cũng không biết là có thể giúp gì được cho ông ấy không, cho nên không dám đến gặp, mà nếu có thể giúp, thuộc hạ cũng không dám gặp.
Lục Thất đáp.
Vu tướng quân ngẩn ra, hỏi:
- Ngươi không dám đi gặp, là ý gì?
- Thuộc hạ sợ liên lụy cho vị thúc thúc đó, hiện nay địa vị của thuộc hạ rất khó xử, vốn thuộc hạ vào Ung vương phủ, không ngờ hoàng thượng lại bí mật cho thuộc hạ đến gặp, không lâu sau đó, thuộc hạ lại có duyên gặp gỡ Thái tử điện hạ, được Thái tử ban tặng Thiên Ngưu đao, lần này thuộc hạ đến đây là nhậm chức Đô ngu hầu.
Lục Thất cười khổ nói.
Vu tướng quân vẫn tỏ ra bình tĩnh, hỏi lại:
- Ngươi từng bái kiến hoàng thượng?
Lục Thất gật đầu:
- Đúng vậy. Thuộc hạ vốn là võ tướng ở Hưng Hóa quân, hoàng thượng triệu kiến thuộc hạ, là vì muốn tìm hiểu về Hưng Hóa quân.
Vu tướng quân gật đầu, Lục Thất quan sát phản ứng của y, nhưng không thấy Vu tướng quân tỏ vẻ ngạc nhiên khác thường, nếu như ông ta đã nhận lệnh giết hắn, lại nghe hoàng đế Đường quốc từng triệu kiến hắn, hẳn là ít nhiều sẽ có phản ứng khác thường.
Hắn không phát hiện được gì, đành nói:
- Điều thuộc hạ thỉnh cầu, nếu làm tướng quân đại nhân khó xử thì thôi vậy, thuộc hạ cũng chỉ cố gắng bày tỏ một phần tâm ý của mình.
Vu tướng quân mỉm cười, đáp:
- Yêu cầu của ngươi không có gì khó cả, ta sẽ giúp cho.
Lục Thất nghe vậy, vội chắp tay thi lễ, chân thành nói:
- Đa tạ đại nhân, ân đức của đại nhân, thuộc hạ sẽ mãi mãi ghi nhớ.
Vu tướng quân cười, chuyển sang chuyện khác:
- Ta muốn hỏi ngươi chuyện này, các võ tướng chết trên đường tới đây, là do ngươi giết sao?
Lục Thất cả kinh, kinh ngạc nhìn Vu tướng quân, Vu tướng quân cũng chăm chú nhìn hắn một cách bình tĩnh, nhìn một hồi, Lục Thất lắc đầu nói:
- Không phải thuộc hạ.
Vu tướng quân gật gật đầu, mắt nhìn xuống, Lục Thất lại nói:
- Cũng không phải là Mạnh Thạch đại nhân.
Vu tướng quân lại nhìn Lục Thất, Lục Thất lại nói:
- Thích khách mà thuộc hạ giết trên đường, định giết Mạnh Thạch đại nhân, nỏ chúng dùng là loại có phạm vi sát thương lớn.
Mặt Vu tướng quân biến đổi, chợt quay đầu nhìn ra ngoài, im lặng không nói. Lục Thất nhìn một lát, lại nói thêm:
- Thái tử điện hạ đích thân ra lệnh cho thuộc hạ, phải bảo vệ Mạnh Thạch đại nhân an toàn về lại kinh thành.
Vu tướng quân quay đầu lại, nỏ nụ cười, hờ hững nói:
- Đã bình an tới được nơi này, ngươi có thể yên tâm.
(1) Hành quân tư mã: Phụ trách công việc nắm giữ quân sự thực quyền, hiệp trợ quân sự chủ quan
Binh lực Ninh Quốc quân có sáu vạn, đại doanh Tiết độ sứ có hai vạn rưỡi binh tướng trú đóng, Tiết độ phó sứ cũng ở đại doanh Tiết độ sứ, nhưng người nắm binh quyền cao nhất là viên Tiết độ sứ Hành quân tư mã (1), Tiết độ phó sứ và Tiết độ sứ Hành quân tư mã có quan hệ chế ước lẫn nhau.
Kế hoạch không có gì thay đổi, vốn là Lục Thất sẽ làm quan khảo thí chọn tướng, hiện giờ không cần nữa, trên đường đi, Mạnh Thạch đã nói rõ, trực tiếp chọn Chu Vân Hoa làm doanh tướng, việc lựa chọn một lục sự quân tào được giao cho viên Tiết độ sứ hành quân tư mã.
Lục Thất nghe xong, đương nhiên bằng lòng, liền sai Quý Ngũ Thúc và Diêu Tùng đi trước tìm Chu Vân Hoa, nhờ Chu Vân Hoa dẫn tới gặp viên quan hành quân tư mã, giải thích rõ ràng với ông ta. Đương nhiên Hành quân Tư mã Vu tướng quân đồng ý với sự đề bạt Chu Vân Hoa, bởi vì đó là thuận nước giong thuyền, dù sao Chu Vân Hoa là thuộc hạ dưới quyền ông ta.
Đoàn người vào viên môn đại doanh, vừa bước vào, Tiết độ sứ hành quân tư mã và Tiết độ phó sứ đã ra đón, đôi bên mỉm cười chào hỏi theo nghi lễ quan trường, Mạnh Thạch cố ý giới thiệu Lục Thất là Ngu hầu, Tiết độ sứ hành quân tư mã bất ngờ, Tiết độ phó sứ cũng nghiêm túc quan sát Lục Thất.
Lục Thất cung kính làm lễ bái kiến, Tiết độ phó sứ là một lão tướng khoảng năm mươi tuổi, tướng mạo khá uy nghiêm, mà Tiết độ sứ Hành quân tư mã cũng là một trung niên tướng mạo nho nhã, trắng trẻo, rõ ràng đều không phải là quân nhân.
Lục Thất thấy vậy thầm lắc đầu, hoàng đế Đường quốc đúng là không biết dùng người, dùng văn nhân cầm quân, khó làm lòng quân kính phục, chỉ có chủ tướng vũ dũng, mới chỉ huy được tướng giỏi binh mạnh, mới có thể thích ứng với chiến tranh thời loạn thế.
Vào quân phủ Tiết độ sứ, Mạnh Thạch trịnh trọng dâng quân lệnh, nội dung trong quân lệnh là tăng cường quân bị ba doanh, đội trưởng doanh mới do Tiết độ sứ hành quân tư mã lựa chọn và bổ nhiệm, đội phó do Tiết độ phó sứ chọn và bổ nhiệm, binh lính các doanh được điều chuyển từ các doanh cũ, còn thiếu thì bổ sung từ các hương dũng.
Tiết độ phó sứ và Tiết độ sứ Hành quân tư mã cung kính tiếp nhận quân lệnh, sau đó bày tiệc thết đãi, quan tướng tham dự rất nhiều, chủ tướng và lục sự quân tào các doanh hầu như đều đến đông đủ, cho thấy sự rộng lượng của Tiết độ sứ hành quân tư mã.
Lục Thất thấy vậy, mới biết mình đã sai khi coi thường văn nhân cầm quân, cách cư xử rộng lượng tạo cho người ta ấn tượng về sự tự tin và thẳng thắn vô tư, dễ làm người ta cảm thấy gần gũi và kính trọng.
Bản thân Lục Thất là ngu hầu, lại được Hành quân tư mã bố trí ngồi bên cạnh Tiết độ phó sứ, hết sức thể hiện sự tôn trọng đối với Lục Thất, Mạnh Thạch thì ngồi đối diện với Lục Thất, bên cạnh Mạnh Thạch là Tiết độ sứ Hành quân tư mã, vị trí chính giữa để trống, hẳn là dành cho Tiết độ sứ.
Khi khai tiệc, Tiết độ sứ Hành quân tư mã cũng không giới thiệu, chỉ nâng chén khắp một vòng, rồi một hơi uống cạn, sau đó buông một câu:
- Tự nhiên.
Tiệc rượu cũng khá vui vẻ, Tiết độ sứ Hành quân tư mã và Tiết độ phó sứ cũng không cấm quan tướng mời rượu Lục Thất, thậm chí Tiết độ phó sứ còn chủ động nói chuyện với Lục Thất, khiến Lục Thất rất bất ngờ, vốn hắn tưởng sẽ bị phân biệt đối xử vì là người ngoài.
Ban đêm, khi vừa lên đèn, Lục Thất đứng ở ngoài cửa doanh trại, ngắm nhìn toàn bộ đại doanh, quang cảnh nơi này rất khác với Hưng Hóa quân, lúc còn trong quân đội, hắn chưa từng đi khỏi Hưng Hóa quân, dù trải qua mấy năm chinh chiến, hắn cũng không bước vào hành dinh đại doanh Tiết độ sứ.
Ở trong quân, cả một thời gian dài hắn làm một tên lính quèn, hắn cũng từng ước ao được nhìn ra xa quá những quân phủ đại doanh, cũng mong muốn được nắm giữ quyền lực trong quân đội, nhưng trong quân rất khó cất đầu dậy, bởi vì có rất nhiều những dũng sĩ ngang tài hắn, tất cả mọi người đều nỗ lực tiến lên. Rốt cuộc, hắn chỉ có thể ngấm ngầm ước ao, ngấm ngầm chịu đựng và oán hận sự bất công, bởi vì hắn không có mối quan hệ để nương dựa, cấp trên của hắn là Vương Dũng, cũng chỉ là một viên quan thuộc tầng lớp thấp nhất.
Nhìn giáo trường thao luyện rộng lớn, từng dãy doanh trại to lớn xếp thành hàng, các tướng sĩ mặc giáp lui tới không ngớt, Lục Thất cảm thấy trong lòng có chút mất mát, đối với nơi này, hắn chỉ là một người khách qua đường, một vị khách mang cái chức ngu hầu.
Theo thể chế quân sự bình thường mà nói, hắn là người cầm quân đứng hàng thứ tư ở Ninh quốc quân, trên hắn là Tiết độ sứ, Tiết độ phó sứ, Tiết độ sứ Hành quân tư mã, thế nhưng để khống chế ngoại quân trong tay, hoàng đế Đường quốc cũng giao cho Tiết độ sứ Hành quân tư mã nắm quân quyền tiết độ sứ, cho nên Tiết độ phó sứ chỉ có địa vị cao mà thôi.
Lục Thất quay đầu nhìn về phía quân phủ Tiết độ sứ, do dự không biết có nên đi gặp vị Vu tướng quân kia không, nhưng vẫn đi thẳng tới, bất chợt phát hiện có thích khách bám theo mình. Hắn biết thích khách đang tìm cơ hội, cũng nhận ra năng lực chiến đấu của tên thích khách này không cao hơn mình.
Đây là đại doanh của Ninh Quốc quân, nếu tên thích khách này đúng là do hoàng đế Đường quốc phái tới, như vậy hoàng đế có ngầm hạ lệnh cho vị Vu tướng quân kia giết hắn không? Nếu là có, thì tính mạng của hắn đang rất nguy hiểm.
Lục Thất nghĩ xong, liền đi về phía quân phủ Tiết độ sứ, hắn muốn đến thăm dò động tĩnh, mặc khác hắn còn có chuyện muốn tranh thủ, bởi vì khi Quý Ngũ thúc tới gặp Chu Vân Hoa, bất ngờ gặp được một người bạn, là chiến hữu trước kia của phụ thân hắn.
Người đó tên là Lý Xuyên, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, năm xưa cũng là đội trưởng doanh thám mã như phụ thân hắn, cũng là một người có võ nghệ cao cường, đáng tiếc là đường làm quan không thuận lợi chút nào, năm xưa là đội trưởng, hiện giờ sau mười năm ở Ninh Quốc quân, vẫn chỉ là đội phó vệ binh, so với trước kia còn thấp hơn một cấp.
Tới trước cửa quân phủ, các vệ binh giữ cửa chào hắn theo nghi thức quân đội. Trong quân đội, thứ bậc rất nghiêm ngặt, cho dù là chức vụ của cấp trên không có thực quyền, cấp dưới cũng không dám tỏ ra bất kính, thực quyền và hư quyền trong quân đội thay đổi rất thất thường, trong tình thế không có thù oán, không ai lại đi đắc tội với thượng quan để nhận lấy xui xẻo.
Sau khi lính gác vào thông báo, Lục Thất được mời vào quân phủ. Vu tướng quân tướng mạo nho nhã, đứng trong một căn phòng làm việc mỉm cười nghênh đón. Sau khi hai người chào nhau, phân chủ khách ngồi xuống.
Lục Thất ngồi xuống xong, thấy ngoài cửa chỉ có bốn lính mặc giáp và một võ tướng chừng ngươi ba mươi, tướng mạo anh tuấn, canh gác bên ngoài, liền biết năm người này là tâm phúc của Vu tướng quân.
Hắn thẳng thắn thưa:
- Thuộc hạ tới gặp tướng quân đại nhân, là có chuyện muốn nhờ.
Vu tướng quân nhìn Lục Thất, bình tĩnh mỉm cười nói:
- Lục ngu hầu cũng là người thẳng thắn, xin cứ nói ra.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Thuộc hạ có ấn tượng rất tốt đối với đại nhân, thuộc hạ đến đây, chủ yếu là xin đại nhân một chút ân huệ. Nguyên là một lần tham vệ của thuộc hạ tới đây, tình cờ gặp được một người bạn cũ, mà người đó lại là chiến hữu của tiên phụ, hiện đang làm đội phó. Nếu được, thuộc hạ xin tướng quân đại nhân ban ân.
Vu tướng quân giật mình, hỏi:
- Đội phó đó tên là gì?
- Là Lý Xuyên, hơn bốn mươi tuổi.
Lục Thất đáp nhỏ.
Vu tướng quân ồ một tiếng, mỉm cười nói:
- Bản quân biết Lý Xuyên, là hắn tìm ngươi sao?
- Dạ không, là thuộc hạ muốn gặp ông ấy. Thuộc hạ chưa từng gặp vị thúc thúc đó, cũng không biết là có thể giúp gì được cho ông ấy không, cho nên không dám đến gặp, mà nếu có thể giúp, thuộc hạ cũng không dám gặp.
Lục Thất đáp.
Vu tướng quân ngẩn ra, hỏi:
- Ngươi không dám đi gặp, là ý gì?
- Thuộc hạ sợ liên lụy cho vị thúc thúc đó, hiện nay địa vị của thuộc hạ rất khó xử, vốn thuộc hạ vào Ung vương phủ, không ngờ hoàng thượng lại bí mật cho thuộc hạ đến gặp, không lâu sau đó, thuộc hạ lại có duyên gặp gỡ Thái tử điện hạ, được Thái tử ban tặng Thiên Ngưu đao, lần này thuộc hạ đến đây là nhậm chức Đô ngu hầu.
Lục Thất cười khổ nói.
Vu tướng quân vẫn tỏ ra bình tĩnh, hỏi lại:
- Ngươi từng bái kiến hoàng thượng?
Lục Thất gật đầu:
- Đúng vậy. Thuộc hạ vốn là võ tướng ở Hưng Hóa quân, hoàng thượng triệu kiến thuộc hạ, là vì muốn tìm hiểu về Hưng Hóa quân.
Vu tướng quân gật đầu, Lục Thất quan sát phản ứng của y, nhưng không thấy Vu tướng quân tỏ vẻ ngạc nhiên khác thường, nếu như ông ta đã nhận lệnh giết hắn, lại nghe hoàng đế Đường quốc từng triệu kiến hắn, hẳn là ít nhiều sẽ có phản ứng khác thường.
Hắn không phát hiện được gì, đành nói:
- Điều thuộc hạ thỉnh cầu, nếu làm tướng quân đại nhân khó xử thì thôi vậy, thuộc hạ cũng chỉ cố gắng bày tỏ một phần tâm ý của mình.
Vu tướng quân mỉm cười, đáp:
- Yêu cầu của ngươi không có gì khó cả, ta sẽ giúp cho.
Lục Thất nghe vậy, vội chắp tay thi lễ, chân thành nói:
- Đa tạ đại nhân, ân đức của đại nhân, thuộc hạ sẽ mãi mãi ghi nhớ.
Vu tướng quân cười, chuyển sang chuyện khác:
- Ta muốn hỏi ngươi chuyện này, các võ tướng chết trên đường tới đây, là do ngươi giết sao?
Lục Thất cả kinh, kinh ngạc nhìn Vu tướng quân, Vu tướng quân cũng chăm chú nhìn hắn một cách bình tĩnh, nhìn một hồi, Lục Thất lắc đầu nói:
- Không phải thuộc hạ.
Vu tướng quân gật gật đầu, mắt nhìn xuống, Lục Thất lại nói:
- Cũng không phải là Mạnh Thạch đại nhân.
Vu tướng quân lại nhìn Lục Thất, Lục Thất lại nói:
- Thích khách mà thuộc hạ giết trên đường, định giết Mạnh Thạch đại nhân, nỏ chúng dùng là loại có phạm vi sát thương lớn.
Mặt Vu tướng quân biến đổi, chợt quay đầu nhìn ra ngoài, im lặng không nói. Lục Thất nhìn một lát, lại nói thêm:
- Thái tử điện hạ đích thân ra lệnh cho thuộc hạ, phải bảo vệ Mạnh Thạch đại nhân an toàn về lại kinh thành.
Vu tướng quân quay đầu lại, nỏ nụ cười, hờ hững nói:
- Đã bình an tới được nơi này, ngươi có thể yên tâm.
(1) Hành quân tư mã: Phụ trách công việc nắm giữ quân sự thực quyền, hiệp trợ quân sự chủ quan
Bình luận facebook