• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Kiêu Phong (6 Viewers)

  • Chương 593

Vào đêm, Lục Thất đứng trong Ngân Châu Thành, ngửa mặt nhìn lên bầu trời rực rỡ ánh sao, hôm nay đến Ngân Châu, cùng cha con Chiết Duy Trung đạt thành đồng minh công thủ, nhưng Chiết thị rõ ràng bảo thủ, không muốn mạo hiểm thay thế Hạ quốc.


Chiết thị bảo thụ cũng là bình thường, nếu tham lam đi đoạt lãnh thổ Hạ quốc, hậu quả khả năng sẽ là loạn trong giặc ngoài, Chiết thị không có hậu phương đủ lớn có thể sử dụng, không thể chống lại sự xâm lược của Chu quốc, cho nên chiếm cứ Ngân Châu, đoạt lấy những thứ trước mắt là được.


Còn Lục Thất thì cần kiềm chế Hạ quốc, bất luận Hạ quốc có tấn công Ba Thục hay không, Tấn quốc đều sẽ tấn công Ba Thục, sở hữu Ba Thục, là sở hữu quyền chủ động tiến vào lãnh thổ Chu quốc, Kinh Châu bây giờ, trước sau đều là bị động phòng ngự Hán quốc và Chu quốc, giống như một miếng thịt, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với nguy cơ bị nuốt chửng, Kinh Châu nếu như mất, Tấn quốc sẽ không thể nhăm nhe Chu quốc.


Kinh Châu đối với Tấn quốc mà nói, ý nghĩa chiến lược cực kì trọng đại, có được Kinh Châu nhăm nhe Chu quốc, ý nghĩa lớn nhất chính là có thể kìm hãm quân lực Chu quốc, nếu như Chu quốc tiêu diệt Đường quốc, vậy thì sẽ cùng Tấn quốc triển khai chiến tranh ở Giang Nam, có Kinh Châu ở thượng du Đại Giang nhăm nhe Chu quốc, Chu quốc sẽ không dám tiếp tục điều quân vượt sông tiếp viện, nếu Chu quốc để trống thành, quân lực Kinh Châu có thể vượt qua Hán Thủy tấn công vào bụng Chu quốc.


Ở thời kì Tam Quốc, phát sinh cái gọi là Quan Vũ sơ ý mất Kinh Châu, chuyện đó căn bản không thể tính là Quan Vũ sơ ý, chiến tranh năm đó, là đại quân Tào Tháo tấn công Ba Thục, cùng quân Lưu Bị đại chiến ở Hán Trung, còn Quan Vũ trấn thủ Kinh Châu vì muốn kìm hãm quân Tào Tháo, gần như dốc sạch sào huyệt xuất binh vượt Hán Thủy Bắc chinh, đánh thẳng vào bụng Tào Tháo, dọa cho Tào Tháo suýt chút nữa bỏ đô mà chạy, cho nên cái gọi là mất đi Kinh Châu, chính là để chiến sự của Lưu Bị ở Hán Trung có thể không bại.


Quan Vũ cũng không phải không muốn lưu lại trọng binh bảo vệ Kinh Châu, phòng bị Đông Ngô, mà vì quân tiên phong cần tinh nhuệ, chỉ có thể lần lượt từng bước, binh ít rồi tấn công vào bụng Tào Tháo, rất có thể sẽ trở thành họa hổ không nên thành họa chó, Quan Vũ mất đi Kinh Châu, chỉ có thể nói là Quan Vũ thua cược, Quan Vũ đánh cược Đông Ngô có thể giữ được ước liên minh, nhưng Đông Ngô lại coi lợi ích làm đầu xé bỏ liên minh Tôn Lưu.


Bây giờ Lục Thất có được một nửa Kinh Châu và đất Sở, cũng giống như lãnh thổ Lưu Bị năm xưa, còn Ngụy quốc thì là một bộ phận lãnh thổ Đông Ngô năm đó, chỉ có lãnh thổ Đông Ngô năm đó, bây giờ bị Đường quốc, Tấn quốc và Ngụy quốc chia ba.


Mùa xuân sắp đến, chiến tranh có lẽ sẽ nổ ra vào mùa xuân, trong lòng Lục Thất hi vọng Tấn quốc công có thể khuấy đảo Khai Phong Phủ, chứ không phải tấn công Thạch Châu, nhưng Lục Thất thì hiểu, hồng mềm dễ nắn, chiến lược của Tấn quốc công, tám phần sẽ là giải quyết uy hiếp Thạch Châu trước, sau đó mới cùng Chu quốc đối kháng.


Chiết Hương Nguyệt khoan thai đi đến bên cạnh Lục Thất, dịu dàng nói:
- Gió, bên ngoài lạnh, không nên đứng lâu.


Lục Thất ấm lòng gật đầu, giơ tay ôm Chiết Hương Nguyệt vào lòng, Chiết Hương Nguyệt như chú chim nhỏ dán vào thân thể Lục Thất, một lúc lâu sau, Chiết Hương Nguyệt dịu dàng nói:
- Có phải đang nhớ người nhà ở phương Nam không?


Lục Thất hơi giật mình, trong lòng nảy sinh hổ thẹn, cố nhân ngẩng đầu ngắm minh nguyệt, cúi đầu nhớ cố hương, hắn ngẩng đầu ngắm trời sao, tâm tư lại không nghĩ gì đến những người thân thích, hắn là nên nhớ mẫu thân, thê thiếp cùng con cái phương Nam.


- Ta không có nhớ gia đình phương Nam, ta đang nghĩ, sắp chiến tranh rồi.
Lục Thất ôn hòa trả lời.


- Chiến tranh? Có phải Hạ quốc muốn tấn công không?
Chiết Hương Nguyệt có chút căng thẳng thấp giọng hỏi.


- Không biết nữa, có lẽ, mùa xuân này sẽ có chiến tranh.
Lục Thất ôn hòa nói.


Chiết Hương Nguyệt ồ một tiếng, dừng một chút, lại dịu dàng nói:
- Phương Bắc cũng thường bị người Khiết Đan tấn công, người Khiết Đan đáng ghét hơn người Yến rất nhiều, người Yến tấn công, ít khi giết hại dân thường, chỉ có cướp đoạt tài sản, còn Khiết Đan thì gặp đâu giết đó.


Lục Thất ồ một tiếng, dừng một chút, ôn hòa nói:
- Hương Nguyệt, sau này nàng nếu không muốn rời khỏi Tây Bắc, vậy thì có thể sống ở Tây Bắc.


- Chàng nói như vậy, là không muốn ta nữa?
Chiết Hương Nguyệt lập tức kinh nghi nói.


- Không được nói bậy, ý của ta, là nàng có thể sống ở nhà mẹ, cũng có thể sống ở Khai Phong Phủ, Thanh Phong Cư của Khai Phong Phủ, nàng biết rồi đấy.
Lục Thất ôn hòa nói.


- Chàng không mang ta về phương Nam sao?
Chiết Hương Nguyệt dịu dàng nói.


- Nam Bắc đến cùng cũng phải nhất thống, chỉ là chuyện của mấy năm nữa thôi, cho nên nàng sống ở đâu cũng được, sau này nàng có con cái của ta, ta cho phép nàng mang theo con cái chúng ta, đến thảo nguyên nuôi dạy.
Lục Thất ôn hòa nói.


- Nam Bắc thống nhất, e là rất khó, Chu quốc chinh chiến nhiều năm, cũng không thể nhất thống Nam Bắc.
Chiết Hương Nguyệt nghi ngờ nói.


- Ta đến Chu quốc, Nam Bắc nhất thống sẽ là chuyện không xa.
Lục Thất một lời hai ý trả lời.


- Dạ, ngày trước ở Thanh Phong Cư, nghe chàng nói, Hấp Châu của chàng ở phương Nam, có mười vạn quân lực.
Chiết Hương Nguyệt dịu dàng nói.


Lục Thất im lặng gật đầu, Chiết Hương Nguyệt lại nói:
- Chỉ có điều Hấp Châu xa quá, nếu là tiếp giáp Thạch Châu, thì chàng có thể giống như Chiết thị.


Lục Thất mỉm cười, ôn hòa nói:
- Nếu Thạch Châu có thêm mười vạn quân lực, Chu quốc và ta sẽ phải nói chuyện với nhau bằng binh lực, chính bởi vì mười vạn quân đang ở Hấp Châu phương Nam, cho nên ta mới trở thành phò mã Đại Chu, mới có thể đến Thạch Châu nhậm chức.


- Dạ, Chu quốc hẳn là nghĩ, để chàng ở phương Nam làm nội ứng.
Chiết Hương Nguyệt nhỏ giọng nói.


- Sẽ không để ta làm nội ứng, nhưng sẽ lợi dụng quân lực của ta ở Hấp Châu, sống mái với Đường quốc, quốc chủ Đường quốc, là một quốc chủ tốt bụng luôn muốn giúp đỡ kẻ thù.
Lục Thất cười nhạt nói.


- Nếu Chu quốc chỉ là lợi dụng chàng, vậy sau khi Chu quốc tiêu diệt Đường quốc, Chu quốc liệu có thể tha cho chàng nữa không.
Chiết Hương Nguyệt quan tâm nói.


- Đó là điều chắc chắn.
Lục Thất dửng dưng nói.


- Nếu Chu quốc không thể tha cho chàng, chàng phải làm thế nào? Đầu quân cho Chiết thị?
Chiết Hương Nguyệt tay nắm vạt áo Lục Thất, quan tâm hỏi.


- Nếu Chu quốc không thể tha cho ta, ta chỉ có thể chạy về phương Nam, nếu đầu quân cho Chiết thị, Chiết thị không có thực lực chống lại Chu quốc.
Lục Thất ôn hòa nói.


Chiết Hương Nguyệt im lặng, một lát sau dựa vào thân thể Lục Thất, nhỏ giọng nói:
- Phong, bao giờ chàng trở về phương Nam, dẫn ta theo.


- Sao? Nàng nỡ rời bỏ người nhà, rời bỏ thảo nguyên.
Lục Thất ôn hòa hỏi.


- Thiếp là nữ nhân, thiếp đã lựa chọn chàng, thì nên theo chàng đến chân trời góc biển, rời bỏ người thân, thiếp có thể thư tín thăm hỏi, rời bỏ thảo nguyên, thiếp có thể nằm mơ.
Chiết Hương Nguyệt dịu dàng nói.


Lục Thất nghe mà trong lòng ấm áp, cánh tay đang ôm Chiết Hương Nguyệt khẽ dùng lực, qua một lúc, Chiết Hương Nguyệt đột nhiên quay đầu nói:
- Phong, chàng trở về phương Nam, còn có chốn dung thân không? Chu quốc nếu tiến quân phương Nam, Hấp Châu của chàng khẳng định là không giữ được.


- Ta trở về phương Nam, có thể đầu quân cho Tấn quốc, người đứng đầu Tấn quốc từng nợ ta một lời hứa, là hứa trước mặt mọi người.
Lục Thất trả lời nói.


- Đầu quân cho Tấn quốc? Chu quốc nếu tiến quân phương Nam, Tấn quốc kia có thể ngăn cản được sao?
Chiết Hương Nguyệt lo lắng hoài nghi.


- Ta vốn cho rằng, Chu quốc mạnh hơn Tấn quốc rất nhiều, cho nên mới có lòng đầu quân cho Chu quốc, nhưng bây giờ, ta đã biết, Chu quốc nếu chiến tranh với Tấn quốc, Chu quốc chưa chắc có thể chiến thắng Tấn quốc.
Lục Thất hồi đáp.


- Không thể nào, Tấn quốc mạnh như vậy sao?
Chiết Hương Nguyệt khó tin nói, tự cổ đến nay, chiến lực của người phương Nam không thể bằng được người phương Bắc, đó là nhận thức chung của những người phương Bắc.


- Tướng sĩ Chu quốc, thiện chiến hơn tướng sĩ Tấn quốc, nhưng nội bộ Chu quốc thì lại tồn tại nguy cơ rất lớn, căn cứ theo gì ta tìm hiểu được trong thời gian vừa qua, Chu quốc không những có giặc ngoài cường thế, còn có cả thù trong cường thế, Tấn quốc công nàng cũng biết, cơ bản là cát cứ ở phủ Thái Nguyên, còn ba huynh đệ Triệu Khuông Dẫn của Chu quốc, thì sở hữu thế lực đủ để chiếm cứ một nửa giang sơn Chu quốc.
Lục Thất bình thản nói.


Chiết Hương Nguyệt gật đầu, dịu dàng nói:
- Triệu thị huynh đệ của triều đình Chu quốc rất có thế lực, nhưng Chiết thị chúng ta cùng Triệu thị không mấy thân thiết, chúng ta chỉ có quan hệ thân thiết với Định quốc công Dương phủ thôi.


Lục Thất mỉm cười, lại ôn hòa nói:
- Quân lực Chu quốc dũng mãnh thiện chiến, nhưng Tấn quốc đã giành được nguồn sản xuất Thần Tí Nỏ từ chỗ Giang âm quân. Thần Tí Nỏ chính là võ bị của tám trăm nỏ quân trong quân đội của ta, ta trước đây sở dĩ có thể dùng chút vốn liếng đánh bại Hạ quân, một nửa là dựa vào sự sắc bén của Thần Tí Nỏ, nếu quân lực Tấn quốc cũng được trang bị thần tí nỏ, quân lực Chu quốc cho dù thiện chiến, cũng sẽ tử thương nghiêm trọng.


- Ồ, Thần Tí Nỏ chàng nói, có phải là thứ mà các hộ vệ vẫn đeo, thường ngày ta không để ý, ngày mai ta sẽ đi xem lại.
Chiết Hương Nguyệt tò mò đáp.


- Được, ngày mai nàng có thể đi xem.
Lục Thất nhẹ giọng trả lời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom