Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 607
Bỏ bát xuống, Vương Ngạn Thăng nhìn Lục Thất nói:
- Bổn quân ở đây cũng không dễ dàng gì, hai năm bắt đầu như một con ngựa điên, ứng phó không dứt với người Đảng Hạng. Nhiều lần suýt nữa thì xuống hoàng tuyền. Sau này Hạ quốc lại chằm chằm vào sông Hoàng và Hồi Hột mới khiến ta có thời gian nghỉ ngơi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Vương đại nhân trấn thủ biên giới đúng là công lao lớn.
- Nói quá rồi, bổn quân không bằng ngươi được. Thạch Châu liên tiếp đại thắng thực sự khiến phủ đô đốc Bình Lương phải xấu hổ. Thạch Châu đại thắng chẳng những khiến cho toàn Chu quốc giật mình mà còn đả nặng vào nhuệ khí của Hạ quốc. Hạ quốc từ khi lập quốc đến nay rất hiếm khi thảm bại. Nhiều lắm cũng chỉ lưỡng bại câu thương, còn ngươi trận chiến đó quá xuất sắc là quân yếu diệt quân mạnh. Hơn nữa, chiến sự liên tiếp quân lực của ngươi lại càng nhiều, khó lường.
Vương Ngạn Thăng nói với giọng điệu tâm huyết từ đáy lòng.
Lục Thất cười khổ nói:
- Vương đại nhân không cần khen ta, ta đóng quân ở Nguyên Châu này cũng là buồn chán. Nếu Hạ quốc trả thù sẽ đột kích đến Nguyên Châu, lúc đó ta không có Hoàng Hà là nơi hiểm yếu, rất khó chống đỡ đại quân Hạ quốc.
- Có gì mà phải buồn, nếu đại quân Hạ quốc đến, nếu dưới 5 vạn bổn quân cùng đánh với ngươi. Nếu là một vạn, bổn quân sẽ cùng ngươi rút lui.
Vương Ngạn Thăng hào hứng nói.
Lục Thất liền nhìn chăm chú, nghiêm nét mặt hỏi:
- Đại nhân nói thật lòng chứ?
- Tuyệt đối là thật, nếu Hạ quốc đột kích bổn quân cũng có cách giữ gìn đất đai. Nếu giương mắt nhìn quân lực của Lục đại nhân bị đại quân giết, hậu quả sẽ là từng bộ phận bị tiêu diệt. Ta và ngươi chỉ có cùng tiến thoái, mới có thể cùng nhau công được, có tội cùng nhau gánh vác.
Vương Ngạn Thăng trả lời nghiêm nghị.
- Được, uống rượu.
Lục Thất nhướn mi hai tay nâng bát, Vương Ngạn Thăng cũng hai tay nâng bát. Hai người cùng kính nhau.
Bỏ bát xuống, Lục Thất xé thịt dê ăn nhận tiện xé luôn cho hai mỹ nữ xinh đẹp. Hai mỹ nữ cùng ăn rồi lắc lư thân hình trắng ngà, bộ ngực mịn màng ngả vào lòng Lục Thất. Lục Thất mỉm cười, ôm lấy sau đó buông ra xua tay ra hiệu. Hai mỹ nữ vội vàng đứng dậy rót rượu.
Vương Ngạn Thăng ăn thịt dê rồi nói:
- Lục đại nhân, ta cảm thấy, triều đình không nên để đại nhân đến Nguyên Châu. Đại nhân đang ở Thạch Châu giống như có thể kiềm chế Hạ quốc. Đến Nguyên Châu ngược lại sẽ rơi vào cạm bẫy.
Lục Thất cười nói:
- Triều đình để ta đến Nguyên Châu dụng ý không thể nói rõ. Nguyên nhân chính là ta có quá nhiều quân lực, ở Thạch Châu ta lập được huân công, nếu sai người đi cướp quân quyền của ta chẳng phải là làm hỏng quy củ coi trọng quân công của triều đình hay sao?
- Lục đại nhân quả nhiên là người hiểu chuyện, nhưng dù sao Lục đại nhân căn bản cũng nông cạn, chỉ có thể do triều đình sắp đặt.
Vương Ngạn Thăng nói.
Lục Thất nâng bát rượu lên uống một ngụm rồi nói:
- Vương đại nhân từng nói, chim bay cố gắng giấu tên. Nếu ta không hiểu làm sao có thể tự bảo vệ mình. Triều đình sắp đặt ta không dễ dàng vậy đâu.
- Ồ, Lục đại nhân nói như vậy lẽ nào có tâm tạo phản?
Vương Ngạn Thăng nói.
Lục Thất lắc đầu:
- Tạo phản, đó chỉ có thể tìm đường chết. Vương đại nhân đã đồng ý cùng ta tiến thoái. Ta nói thật, ta ở Thạch Châu đã có hơn 4 vạn quân lực. Triều đình nhất định điều ta rời khỏi Thạch Châu, ta đã điều 2 vạn quân lực đi Ngân Châu quy thuộc Chiết thị. Hơn nữa, gầm một nửa nhân khẩu của Thạch Châu đều vận chuyển đến Ngân Châu. Hiện giờ, Thạch Châu đã khôi phục trạng thái trước kia rồi.
- Mang 2 vạn quân lực và lương thực cho Chiết thị? Vậy có lợi lộc gì?
Vương Ngạn Thăng ngạc nhiên nói.
- Lợi lộc, lợi lộc chính là Chiết thị cũngđể ta tiến thêm một bước giao hảo với Chiết thị. Không giấu gì đại nhân, ta và Chiết thị có hôn ước. Con gái Triết thị Chiết Hương Nguyệt là nữ nhân của ta. Ta là phò mã Chu quốc nhưng cũng là con rể của Chiết thị. Tất cả những gì ta mang đến Ngân Châu đều thuộc quyền quản lý của Chiết Hương Nguyệt. Chiết thị chính là con đường lui thân của Lục Thiên Phong ta.
Lục Thất có vẻ hăng hái nói, dường như đã có men say.
- Ồ, hóa ra Lục đại nhân còn có đám hỏi với Chiết thị.
Vương Ngạn Thăng ngạc nhiên nói.
- Là có hôn ước, 10 vạn đại quân của Hạ quốc đột kích Lân Châu, Chiết Duy Trung của Chiết Thị chạy đến Thạch Châu nhờ ta tấn công Ngân Châu. Ta và Chiết Duy Trung cùng nhau đột kích chiếm lại được Ngân Châu. Sau khi Chiết Thị có được Ngân Châu đã chủ động hứa hôn cảm ơn ta. Chiết thị muốn ta giúp giữ được Ngân Châu. Trước đó không lâu, Hạ quốc lại xuất 10 vạn quân đi cướp Ngân Châu, ta giúp Chiết thị đánh lui họ. Kết quả, ta đã bị điều đến Nguyên Châu nhưng giao tình của ta và Chiết Thị đã rất sâu sắc rồi.
Lục Thất mỉm cười nói, nói xong lại lấy bát rượu, tay thì vuốt vè mông eo mỹ nữ bên phải.
- Hay, Lục đại nhân mưu tính sâu xa, quả không hổ là tướng quân thiện chiến.
Vương Ngạn Thăng tán dương nói.
Lục Thất cười rồi đột nhiên hỏi:
- Vương đại nhân, dê trắng mà đại nhân nói không phải là để lừa ta đấy chứ?
- Ha ha, Lục đại nhân lại nóng rồi, hai con dê trắng đó là hàng mới mua buôn từ An Tây đến. Đều là thượng phẩm của Bạch Dương nhưng ta thích nữ nhân lẳng lơ khêu gợi, không có hứng với hàng non. Chỉ để làm vật lễ tặng.
Vương Ngạn Thăng nói tục cười.
- An Tây? Là thành Toái Diệp sao?
Lục Thất ngẩn người ra nói.
- Ha ha, đúng thế, đại nhân nhìn là biết.
Vương Ngạn Thăng trả lời.
- Nào, mang vào!
Vương Ngạn Thăng quay đầu vào hô.
Nô tì tuân lệnh, quay vào dặn dò một câu, tiếp theo hai nô tì tráng kiện từ nhà trái đi ra, trong tay nô tì cầm dây da, tiếp theo là hai cô gái trần như nhộng ra Thiên Đường môn. Hai tay của các nàng bắt chéo sau lưng, trên gáy có vòng da bị dây da thiết chặt đi vào trong nội đường.
Ánh mắt của Lục Thất lập tức bị hấp dẫn, đó là hai thiếu nữ dị tộc hắn chưa từng nhìn thấy. Cơ thể thon thả, da thịt trắng nõn, hai tay trắng ngọc ở sau lưng, bầu ngực no đầy. Khuôn mặt của các nàng vô cùng thanh tú, má hồng, mũi cao, môi đỏ, lông mi dài, nhất là đôi mắt to đẹp nhan sắc như màu xanh thẳm.
Nô tì dắt họ như dắt dê, dẫn hai kiều nữ đi tới trước bàn của Lục Thất. Khuôn mặt của họ hoảng sợ nhìn hắn, nô tì gỡ dây thừng ra, hai vô gái hỏang sợ ôm lấy ngực.
- Được, ta cần!
Vẻ mặt tham lam của Lục Thất nhìn chằm chằm vào họ.
- Ha ha, nếu Lục đại nhân thích, vậy chọn một cô đi.
Vương Ngạn Thăng mỉm cười nói.
Lục Thất nghe xong, nhìn chằm chằm vào cơ thể hai kiều nữ. Chợt có mỹ nữ giơ tay ra chỉ sang bên phải, kiều mỵ nói:
- Đại nhân, người bên trái đẹp, ngực lớn hơn, chính là một mỹ nữ lẳng lơ đấy.
Lục Thất cười quay đầu lại nhìn Vương Ngạn Thăng nói:
- Vương đại nhân, hai người này ta đều muốn, ta có thể mua, sẽ không để đại nhân phải thua lỗ đâu.
Vương Ngạn Thăng hơi giật mình, cười nói:
- Hai con dê trắng này, bổn quân muốn tặng một cho đại nhân. Nhưng bổn quân và Lục đại nhân mới quen, người Lục đại nhân thích bổn quân đồng ý giao, thu lại tiền vốn, 400 quan tiền.
- Được, Vương đại nhân thật thắng thắn.
Lục Thất mỉm cười trả lời.
Vương Ngạn Thăng cười hỏi:
- Hôm nay Lục đại nhân có về không?
- Không về, sáng mai về.
Lục Thất không chần chừ mà đáp.
- Được, vậy bổn quân và Lục đại nhân uống cho thật sảng khoái.
Vương Nhạn Thăng hào sảng nói.
- Nào, ta mời đại nhân,
Lục Thất nâng bát, Vương Nhạn Thăng cũng nâng bát đáp lại.
Hai nô tì dẫn hai thiếu nữ dị tộc ra khỏi Thiên Đường môn, Lục Thất bỏ bát xuống rồi nói:
- Ta nghe thám báo hồi báo, nói kiếm thuật của Vương đại nhân vô cùng lợi hại, có thời gian để ta mở mang kiến thức một chút không?
- Kiếm thuật của bổn quân có hơi tàn nhẫn, luôn đả thương người không thể bàn luận với Lục đại nhân được.
Vương Ngạn Thăng từ chối nói.
Lục Thất gật đầu lại nói:
- Vương đại nhân đánh nhau với Hạ quốc nhiều năm, có kiến giải gì về Bát thị Đảng Hạng không?
- Bát thị Đảng Hạng? Lục đại nhân hỏi chuyện này là có ý gì?
Vương Ngạn Thăng nói.
- Biết người biết ta mới không bị thiệt thòi, nếu như có thể giao hảo với một trong Bát thị Đảng Hạng ít nhất có thể biết địch trước. Có thể làm việc theo hoàn cảnh giữ cho quân lực không bị tổn hại.
Lục Thất trả lời.
- Bát thị Đảng Hạng rất khó giao hảo đấy, bổn quân trấn thủ Bình Lương đã nhiều năm, cũng chỉ có giao tế với một vài tư thương của Hạ quốc. Mà không có cách nào tiếp xúc được với nhân vật quan trọng của Bát thị Đảng Hạng. Nhưng bổn quân cũng hiểu rất nhiều về Bát thị Đảng Hạng.
Vương Ngạn Thăng nói.
- Ồ, xin đại nhân chỉ bảo.
Lục Thất nói.
- Được, nào, uống rượu.
Vương Ngạn Thăng nâng bát rượu mời, Lục Thất cũng nâng bát đáp lại.
- Bổn quân ở đây cũng không dễ dàng gì, hai năm bắt đầu như một con ngựa điên, ứng phó không dứt với người Đảng Hạng. Nhiều lần suýt nữa thì xuống hoàng tuyền. Sau này Hạ quốc lại chằm chằm vào sông Hoàng và Hồi Hột mới khiến ta có thời gian nghỉ ngơi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Vương đại nhân trấn thủ biên giới đúng là công lao lớn.
- Nói quá rồi, bổn quân không bằng ngươi được. Thạch Châu liên tiếp đại thắng thực sự khiến phủ đô đốc Bình Lương phải xấu hổ. Thạch Châu đại thắng chẳng những khiến cho toàn Chu quốc giật mình mà còn đả nặng vào nhuệ khí của Hạ quốc. Hạ quốc từ khi lập quốc đến nay rất hiếm khi thảm bại. Nhiều lắm cũng chỉ lưỡng bại câu thương, còn ngươi trận chiến đó quá xuất sắc là quân yếu diệt quân mạnh. Hơn nữa, chiến sự liên tiếp quân lực của ngươi lại càng nhiều, khó lường.
Vương Ngạn Thăng nói với giọng điệu tâm huyết từ đáy lòng.
Lục Thất cười khổ nói:
- Vương đại nhân không cần khen ta, ta đóng quân ở Nguyên Châu này cũng là buồn chán. Nếu Hạ quốc trả thù sẽ đột kích đến Nguyên Châu, lúc đó ta không có Hoàng Hà là nơi hiểm yếu, rất khó chống đỡ đại quân Hạ quốc.
- Có gì mà phải buồn, nếu đại quân Hạ quốc đến, nếu dưới 5 vạn bổn quân cùng đánh với ngươi. Nếu là một vạn, bổn quân sẽ cùng ngươi rút lui.
Vương Ngạn Thăng hào hứng nói.
Lục Thất liền nhìn chăm chú, nghiêm nét mặt hỏi:
- Đại nhân nói thật lòng chứ?
- Tuyệt đối là thật, nếu Hạ quốc đột kích bổn quân cũng có cách giữ gìn đất đai. Nếu giương mắt nhìn quân lực của Lục đại nhân bị đại quân giết, hậu quả sẽ là từng bộ phận bị tiêu diệt. Ta và ngươi chỉ có cùng tiến thoái, mới có thể cùng nhau công được, có tội cùng nhau gánh vác.
Vương Ngạn Thăng trả lời nghiêm nghị.
- Được, uống rượu.
Lục Thất nhướn mi hai tay nâng bát, Vương Ngạn Thăng cũng hai tay nâng bát. Hai người cùng kính nhau.
Bỏ bát xuống, Lục Thất xé thịt dê ăn nhận tiện xé luôn cho hai mỹ nữ xinh đẹp. Hai mỹ nữ cùng ăn rồi lắc lư thân hình trắng ngà, bộ ngực mịn màng ngả vào lòng Lục Thất. Lục Thất mỉm cười, ôm lấy sau đó buông ra xua tay ra hiệu. Hai mỹ nữ vội vàng đứng dậy rót rượu.
Vương Ngạn Thăng ăn thịt dê rồi nói:
- Lục đại nhân, ta cảm thấy, triều đình không nên để đại nhân đến Nguyên Châu. Đại nhân đang ở Thạch Châu giống như có thể kiềm chế Hạ quốc. Đến Nguyên Châu ngược lại sẽ rơi vào cạm bẫy.
Lục Thất cười nói:
- Triều đình để ta đến Nguyên Châu dụng ý không thể nói rõ. Nguyên nhân chính là ta có quá nhiều quân lực, ở Thạch Châu ta lập được huân công, nếu sai người đi cướp quân quyền của ta chẳng phải là làm hỏng quy củ coi trọng quân công của triều đình hay sao?
- Lục đại nhân quả nhiên là người hiểu chuyện, nhưng dù sao Lục đại nhân căn bản cũng nông cạn, chỉ có thể do triều đình sắp đặt.
Vương Ngạn Thăng nói.
Lục Thất nâng bát rượu lên uống một ngụm rồi nói:
- Vương đại nhân từng nói, chim bay cố gắng giấu tên. Nếu ta không hiểu làm sao có thể tự bảo vệ mình. Triều đình sắp đặt ta không dễ dàng vậy đâu.
- Ồ, Lục đại nhân nói như vậy lẽ nào có tâm tạo phản?
Vương Ngạn Thăng nói.
Lục Thất lắc đầu:
- Tạo phản, đó chỉ có thể tìm đường chết. Vương đại nhân đã đồng ý cùng ta tiến thoái. Ta nói thật, ta ở Thạch Châu đã có hơn 4 vạn quân lực. Triều đình nhất định điều ta rời khỏi Thạch Châu, ta đã điều 2 vạn quân lực đi Ngân Châu quy thuộc Chiết thị. Hơn nữa, gầm một nửa nhân khẩu của Thạch Châu đều vận chuyển đến Ngân Châu. Hiện giờ, Thạch Châu đã khôi phục trạng thái trước kia rồi.
- Mang 2 vạn quân lực và lương thực cho Chiết thị? Vậy có lợi lộc gì?
Vương Ngạn Thăng ngạc nhiên nói.
- Lợi lộc, lợi lộc chính là Chiết thị cũngđể ta tiến thêm một bước giao hảo với Chiết thị. Không giấu gì đại nhân, ta và Chiết thị có hôn ước. Con gái Triết thị Chiết Hương Nguyệt là nữ nhân của ta. Ta là phò mã Chu quốc nhưng cũng là con rể của Chiết thị. Tất cả những gì ta mang đến Ngân Châu đều thuộc quyền quản lý của Chiết Hương Nguyệt. Chiết thị chính là con đường lui thân của Lục Thiên Phong ta.
Lục Thất có vẻ hăng hái nói, dường như đã có men say.
- Ồ, hóa ra Lục đại nhân còn có đám hỏi với Chiết thị.
Vương Ngạn Thăng ngạc nhiên nói.
- Là có hôn ước, 10 vạn đại quân của Hạ quốc đột kích Lân Châu, Chiết Duy Trung của Chiết Thị chạy đến Thạch Châu nhờ ta tấn công Ngân Châu. Ta và Chiết Duy Trung cùng nhau đột kích chiếm lại được Ngân Châu. Sau khi Chiết Thị có được Ngân Châu đã chủ động hứa hôn cảm ơn ta. Chiết thị muốn ta giúp giữ được Ngân Châu. Trước đó không lâu, Hạ quốc lại xuất 10 vạn quân đi cướp Ngân Châu, ta giúp Chiết thị đánh lui họ. Kết quả, ta đã bị điều đến Nguyên Châu nhưng giao tình của ta và Chiết Thị đã rất sâu sắc rồi.
Lục Thất mỉm cười nói, nói xong lại lấy bát rượu, tay thì vuốt vè mông eo mỹ nữ bên phải.
- Hay, Lục đại nhân mưu tính sâu xa, quả không hổ là tướng quân thiện chiến.
Vương Ngạn Thăng tán dương nói.
Lục Thất cười rồi đột nhiên hỏi:
- Vương đại nhân, dê trắng mà đại nhân nói không phải là để lừa ta đấy chứ?
- Ha ha, Lục đại nhân lại nóng rồi, hai con dê trắng đó là hàng mới mua buôn từ An Tây đến. Đều là thượng phẩm của Bạch Dương nhưng ta thích nữ nhân lẳng lơ khêu gợi, không có hứng với hàng non. Chỉ để làm vật lễ tặng.
Vương Ngạn Thăng nói tục cười.
- An Tây? Là thành Toái Diệp sao?
Lục Thất ngẩn người ra nói.
- Ha ha, đúng thế, đại nhân nhìn là biết.
Vương Ngạn Thăng trả lời.
- Nào, mang vào!
Vương Ngạn Thăng quay đầu vào hô.
Nô tì tuân lệnh, quay vào dặn dò một câu, tiếp theo hai nô tì tráng kiện từ nhà trái đi ra, trong tay nô tì cầm dây da, tiếp theo là hai cô gái trần như nhộng ra Thiên Đường môn. Hai tay của các nàng bắt chéo sau lưng, trên gáy có vòng da bị dây da thiết chặt đi vào trong nội đường.
Ánh mắt của Lục Thất lập tức bị hấp dẫn, đó là hai thiếu nữ dị tộc hắn chưa từng nhìn thấy. Cơ thể thon thả, da thịt trắng nõn, hai tay trắng ngọc ở sau lưng, bầu ngực no đầy. Khuôn mặt của các nàng vô cùng thanh tú, má hồng, mũi cao, môi đỏ, lông mi dài, nhất là đôi mắt to đẹp nhan sắc như màu xanh thẳm.
Nô tì dắt họ như dắt dê, dẫn hai kiều nữ đi tới trước bàn của Lục Thất. Khuôn mặt của họ hoảng sợ nhìn hắn, nô tì gỡ dây thừng ra, hai vô gái hỏang sợ ôm lấy ngực.
- Được, ta cần!
Vẻ mặt tham lam của Lục Thất nhìn chằm chằm vào họ.
- Ha ha, nếu Lục đại nhân thích, vậy chọn một cô đi.
Vương Ngạn Thăng mỉm cười nói.
Lục Thất nghe xong, nhìn chằm chằm vào cơ thể hai kiều nữ. Chợt có mỹ nữ giơ tay ra chỉ sang bên phải, kiều mỵ nói:
- Đại nhân, người bên trái đẹp, ngực lớn hơn, chính là một mỹ nữ lẳng lơ đấy.
Lục Thất cười quay đầu lại nhìn Vương Ngạn Thăng nói:
- Vương đại nhân, hai người này ta đều muốn, ta có thể mua, sẽ không để đại nhân phải thua lỗ đâu.
Vương Ngạn Thăng hơi giật mình, cười nói:
- Hai con dê trắng này, bổn quân muốn tặng một cho đại nhân. Nhưng bổn quân và Lục đại nhân mới quen, người Lục đại nhân thích bổn quân đồng ý giao, thu lại tiền vốn, 400 quan tiền.
- Được, Vương đại nhân thật thắng thắn.
Lục Thất mỉm cười trả lời.
Vương Ngạn Thăng cười hỏi:
- Hôm nay Lục đại nhân có về không?
- Không về, sáng mai về.
Lục Thất không chần chừ mà đáp.
- Được, vậy bổn quân và Lục đại nhân uống cho thật sảng khoái.
Vương Nhạn Thăng hào sảng nói.
- Nào, ta mời đại nhân,
Lục Thất nâng bát, Vương Nhạn Thăng cũng nâng bát đáp lại.
Hai nô tì dẫn hai thiếu nữ dị tộc ra khỏi Thiên Đường môn, Lục Thất bỏ bát xuống rồi nói:
- Ta nghe thám báo hồi báo, nói kiếm thuật của Vương đại nhân vô cùng lợi hại, có thời gian để ta mở mang kiến thức một chút không?
- Kiếm thuật của bổn quân có hơi tàn nhẫn, luôn đả thương người không thể bàn luận với Lục đại nhân được.
Vương Ngạn Thăng từ chối nói.
Lục Thất gật đầu lại nói:
- Vương đại nhân đánh nhau với Hạ quốc nhiều năm, có kiến giải gì về Bát thị Đảng Hạng không?
- Bát thị Đảng Hạng? Lục đại nhân hỏi chuyện này là có ý gì?
Vương Ngạn Thăng nói.
- Biết người biết ta mới không bị thiệt thòi, nếu như có thể giao hảo với một trong Bát thị Đảng Hạng ít nhất có thể biết địch trước. Có thể làm việc theo hoàn cảnh giữ cho quân lực không bị tổn hại.
Lục Thất trả lời.
- Bát thị Đảng Hạng rất khó giao hảo đấy, bổn quân trấn thủ Bình Lương đã nhiều năm, cũng chỉ có giao tế với một vài tư thương của Hạ quốc. Mà không có cách nào tiếp xúc được với nhân vật quan trọng của Bát thị Đảng Hạng. Nhưng bổn quân cũng hiểu rất nhiều về Bát thị Đảng Hạng.
Vương Ngạn Thăng nói.
- Ồ, xin đại nhân chỉ bảo.
Lục Thất nói.
- Được, nào, uống rượu.
Vương Ngạn Thăng nâng bát rượu mời, Lục Thất cũng nâng bát đáp lại.
Bình luận facebook