Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 613
Quân Hạ vừa rút lui, Tiểu Thanh vội vàng chạy lại bên cạnh Tiểu Điệp. Tiểu Điệp nhìn thấy rõ sự mệt mỏi và sợ hãi trong mắt của Tiểu Thanh, bởi lồng ngực của Tiểu Thanh vẫn còn đang phập phồng thở gấp. Nàng đưa tay ra ôm lấy Tiểu Thanh.
- Mệt rồi đúng không?
Tiểu Điệp dịu dàng hỏi thăm.
Tiểu Thanh chỉ ừ một tiếng, cô cũng giống như Tiểu Điệp, không có sức để đánh trận trong một thời gian dài. Nếu như quân Hạ tiếp tục tấn công, Tiểu Thanh chắc cũng sẽ không kiên trì được bao lâu, hơn nữa đối với Tiểu Thanh mà nói thì giết người là một cơn ác mộng, cô thực sự luôn phải tự cổ vũ và nhắc nhở bản thân, cứ nhìn thấy địch là phải giết.
Lúc này, hơn một nửa binh sĩ ở những cửa thành khác cũng đã vội vàng chạy tới tiếp viện. Thực ra mà nói, nếu như không có Tiểu Thanh thì quân Hạ rất dễ dàng chiếm được thành, chỉ có điều khi tấn công thành cả hai bên đều phải hi sinh một số lượng lớn quân lính.
Đối với thống soái của quân Hạ mà nói, chuyện này còn đặc biệt hơn, không phải là ông ta không muốn bất chấp tất cả để công phá thành, nhưng nếu công phá được thành thì họ cũng không có được nhiều lợi ích. Bởi vì từ khi Chu quốc cấm thương Hạ Quốc, cộng thêm chiến trận biên giới, nên dân số của Nguyên Châu giảm mạnh, ví dụ như huyện thành Bình Cao chỉ có hơn 5 nghìn dân, không chỉ vậy họ còn rất nghèo, dù có chiếm được thành thì cũng không thể chiếm đóng lâu dài.
- Tiểu Thanh, bình tĩnh nào! Chúng ta vẫn còn phải đối diện với binh sĩ nữa, kiên trì thêm chút nữa thôi!
Tiểu Điệp dịu dàng lên tiếng, bởi tất cả các tướng sĩ đều đổ dồn con mắt vềhai người họ.
Tiểu Thanh ừ một tiếng, chủ động rời xa vòng tay của Tiểu Điệp. Tiểu Điệp cười một cái, vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Thanh, lau đi lớp phấn trang điểm trên mặt cô, khiến cho khuôn mặt của Tiểu Thanh hiện lên vài phần nữ tính, rồi tiện tay gỡ phần tóc búi, khiến cho làn tóc mây của Tiểu Thanh tung bay trong gió.
Ngay sau đó,Tiểu Điệp cũng đưa tay lên lau nốt lớp phấn trang điểm trên mặt, tháo mũ giáp và gỡ mái tóc búi của mình xuống để trả lại vẻ đẹp nữ tính vốn có của nàng. Mặc dù, khuôn mặt của hai người đã nữ tính hơn nhưng nó rất lem luốc, trông giống như mặt của mèo hoa vậy, trông có vẻ gì đó rất kỳ dị.
Tiểu Điệp liền khua khua tay, gọi tướng sĩ ở bốn xung quanh lại,dõng dạc tuyên bố:
- Ta chính là chính thê của Lục đại nhân, từ nay về sau, mọi người nhớ gọi ta là Lục phu nhân.
Các tướng sĩ nghe xong, đồng loạt hành lễ theo nghi thức quân đội:
- Bái kiến phu nhân!
- Tốt! truyền lệnh của ta, tất cả tướng sĩ tử trận, bất kể địch ta, đều phải được an táng tử tế, các tướng sĩ của mình tử trận thì phải báo lại cho ta, ta sẽ phụ trách việc trợ cấp cho gia quyến của họ, chỉ cần có ghi chép về người thân của họ, cho dù ở nước Hạ thì ta cũng sẽ sai người đưa về!
Tiểu Điệp nghiêm nghị hạ lệnh.
Sắc mặt của nhiều tướng sĩ liền biến sắc, nhưng vẫn lần lượt đáp lại theo nghi lễ của quân đội, sau đó tất cả mọi người chia nhau ra dọn dẹp hậu quả. Trong lúc đó, Đô Ngu Hầu của Ly Thạch quân ở lại, vị Đô ngư Hầu này trên thực tế chỉ là một hộ vệ phụ trách thống lĩnh 800 cung thủ, ông ta sớm đã nhận ra thân phận thực sự của Tiểu Điệp.
- Phu nhân, có cần thuộc hạ sai người đi báo cáo với đại nhân không ạ?
Ông ta rụt rè lên tiếng.
- Không cần đâu, nếu như quân sĩ bên ngoài biết được chiến sự ở trong đây thì có thể gây ra hậu quả không lường trước được.
Tiểu Điệp một mực từ chối.
Đô Ngu Hầu gật gật đầu, rồi lại cung kính hỏi tiếp:
- Mời phu nhân quay về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mọi chuyện ở đây đã có thuộc hạ phụ trách, nếu như có chuyện, thuộc hạ sẽ tức tốc sai người đến bẩm báo.
Tiểu Điệp gật đầu, đưa tay ra nắm chắc lấy tay Tiểu Thanh, rồi hai người cùng nhau trở về phủ.
*****
Lục Thất thống lĩnh hai nghìn kỵ quân đi qua Lục Bàn Sơn, lúc đại quân đi qua khu vực quân Hạ đóng quân – trấn Hoài Viễn lại đóng cửa trại, thản nhiên nhìn hai nghìn kỵ quân lướt qua, mặc dù ở trên thành cung tên đã dương cung sẵn, trận địa đã bày ra, sẵn sàng đón tiếp quân địch.
Đi qua trấn Hoài Viễn, Lục Thất cưỡi ngựa thống lĩnh đại quân đi về phía nam Hảo Thủy Xuyên, lúc đi qua một trại quân bên đường, Lục Thất đột nhiên hạ lệnh cho một ngàn năm trăm kỵ quân dừng lại bên ngoài quân trại, hắn chỉ thống lĩnh năm trăm kỵ binh còn lại tiếp tục đi về hướng nam. Buổi trưa thì hắn và mọi người đã đến được bờ của Hảo Thủy Xuyên, nhưng Lục Thất lại không đi ở đằng trước, chỉ sai Khách Ban dẫn một đám huynh đệ đi mời mấy người thương gia kia đến giao dịch, nếu như mấy người này không đến thì hắn sẽ từ bỏ lần làm ăn này. Nghe xong lời dặn dò, Khách Ban không do dự dẫn mấy huynh đệ đi luôn.
- Có phải Đại nhân đang lo lắng, liệu Hảo Thủy Xuyên có mai phục hay không đúng không?
Khách Ban vừa đi thì Lý Bảo bước lên hỏi.
Lục Thất gật đầu đáp lại:
- Vùng đất Hảo Thủy Xuyên, rất thích hợp để bày trận địa mai phục, chúng ta đã đi qua quân trại có thể nói rằng thành ý mua dê vẫn đã đủ rồi, nếu như Tế Phong thị đúng là muốn bán dê thì nên mang dê qua đây mới đúng.
- Nhưng thuộc hạ cảm thấy, nếu như có mai phục thì Tế Phong Thị cũng vẫn sẽ mang dê qua đây.
Lý Bảo đáp lại.
Lục Thất gật đầu tán thành, Lý Bảo liền hỏi tiếp:
- Vì sao Đại nhân lại cho hơn một nửa quân sĩ ở lại trong doanh trại?
Lục Thất khẽ cười, từ tốn đáp lại:
- Đừng nói là ra ngoài, ta đây chính là muốn nghi binh, nếu như có mai phục, ngươi hãy nói xem, quân địch sẽ cho rằng một người tướng quân như ta, chắc chắn sẽ ở lại trong quân doanh.
Lý Bảo vô cùng ngạc nhiên, gật đầu đáp lại:
- Chẳng trách đại nhân lại mặc áo giáp của binh sĩ.
Lục Thất chỉ cười, đột nhiên Lỗ Hải lên Tiếng:
- Đại nhân không sợ Khách Ban bán đứng ngài hay sao?
Lục Thất quay đầu lại, bình thản đáp:
- Không sợ, thực ra ta đích thân đến đây chủ yếu là muốn nói cho người của Đảng Hạng biết, Lục Thiên Phong ta là một con người có dũng khí.
Lỗ Hải ngẩn người ra nhưng ngay sau đó cũng hiểu ra và cùng với Lý Bảo gật đầu đáp lại. Một lúc sau từ phía bắc một tên kỵ binh phi như bay tiến lại, Lục Thất vừa nhìn thấy liền chủ động ra đón. Tên kỵ binh này vừa xuống ngựa liền lập tức hành lễ với Lục Thất, xong xuôi y mới bước tới cạnh Lục Thất nói nhỏ. Lục Thất trầm ngâm gật đầu, rồi cả hai người cùng quay trở về quân ngũ. Từ sau khi trở về quân ngũ, Lục Thất không nói gì, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Nửa giờ sau, một tên kỵ binh đi theo Khách Ban đã trở về, bẩm báo với hắn là đã nhìn thấy một đàn dê và đám thương gia kia đã đồng ý qua đây thương lượng buôn bán. Hiện tại thì họ đang trên đường tới đây, nếu như không nhầm thì khoảng nửa giờ sau thì họ sẽ có mặt ở đây. Lục Thất nghe xong chỉ gật đầu nhưng không nói gì, tiếp tục chờ đợi, nhưng lần này thỉnh thoảng hắn còn quay ra nhìn về hướng bắc, vẻ mặt hiện lên chút kỳ quái.
*****
Lục Thất ở bên bờ của Hảo Thủy Xuyên kiên nhẫn chờ đợi nhưng một ngàn năm trăm kỵ binh dừng lại ở bên đường thì đang chạy thục mạng bởi sự truy đuổi ráo riết của kỵ binh quân Hạ.
Người thống lĩnh một ngàn năm trăm kỵ binh dẫn toàn bộ đội quân chạy về hướng bắc nên đã tránh được sự ngăn cản của sáu ngàn bộ binh quân Hạ, đồng thời lợi dụng tính cơ động của kỵ binh, trốn về vùng Lục Bàn Sơn. Hơn một ngàn kỵ binh đã trốn được vào Lục Bàn Sơn ( rất nhiều binh lính đã bị kỵ binh của địch bắn chết), nhưng năm nghìn kỵ binh quân Hạ cũng đã vào được Lục Bàn Sơn, tiếp theo là sáu ngàn bộ binh quân Hạ.
Kỵ quân của Lục Thất sau khi trốn vào được Lục Bàn Sơn đã đi xiên các ngả để tìm lối trốn thoát, được khoảng vài dặm thì đột nhiên tù và kêu vang, tiếp theo là hai bên sườn núi chợt xuất hiện vô số tướng sĩ, rồi một trận mưa tên hướng thẳng về phía năm nghìn kỵ binh quân Hạ đang đuổi sát theo. Trước tình huống bất ngờ này, quân Hạ tự nhiên rơi vào thế bị động, cả đại quân rơi vào bế tắc, tiếng ngựa hí, người la, tiếng kêu khóc thảm thiết vang vọng cả một khu rừng.
Hạ quân chỉ muốn bắt tướng soái Chu quốc – người muốn mua dê, nên về cơ bản là không nhận thức được sự nguy hiểm đang rình rập ở xung quanh, năm nghìn kỵ binh trên con đường ở giữa núi ngay lập tức trở thành những tấm bia sống bất đắc dĩ và rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nhưng phần đuôi của quân Hạ may mắn thay vẫn có thể nhanh chóng thúc ngựa rời khỏi khu vực này, lúc đầu họ cũng định thúc ngựa bỏ chạy nhưng cuối cùng họ lại dũng cảm thúc ngựa quay trở lại phản công.
Trong trận mưa tên không ngớt, phục binh trong rừng sâu như sóng thủy triều xông về phía con đường, còn kỵ binh quân Hạ sau khi tận mắt nhìn thấy nhiều quân địch đến như vậy, thì rất nhiều tên lập tức xuống ngựa đầu hàng. Trong số 5000 kỵ binh quân Hạ thì có đến hơn hai nghìn người là bị trúng tên mà chết, số sống sót khoảng hai nghìn và đương nhiên còn cả một ngàn người vẫn còn đang chạy.
Thạch Trung Phi trong phục binh vô cùng hưng phấn, y vui sướng đến mức không khống chế được bản thân. Lúc chiến sự vừa mới bắt đầu, y đã hăm hở xung phong đi đầu nhưng lại bị Lục Thất sắp xếp vào đội hộ vệ, bởi Lục Thất không muốn y phải bỏ mạng ở vùng tây bắc này.
Thống soái của kỵ binh lớn tiếng truyền quân lệnh của Lục Thất, tất cả những tướng sĩ có ngựa chiến thì phải lập tức gia nhập vào đội kỵ binh, một bộ phận của bộ binh sẽ phải đi trông coi tù binh, những người còn lại lập tức đi nghênh đón đại nhân trở về. Thống soái vừa truyền xong quân lệnh thì lập tức chỉ huy quân đội chạy về hướng tây, đội bộ binh theo sau cũng lần lượt cướp lấy chiến mã của địch, sau khi lên ngựa thì cũng tiến thẳng về hướng tây, chậm chạp nhất lại chính là gần năm nghìn kỵ binh.
Không lâu sau đó, đội kỵ binh đã nhìn thấy đại quân hỗn loạn đang gấp rút bỏ chạy, sáu ngàn bộ binh quân Hạ sau khi biết bản thân đã trúng kế mai phục của hàng vạn quân địch thì lập tức hạ lệnh rút quân.
Lệnh vừa ban xuống, sáu ngàn bộ binh liền không giữ được tinh thần, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện bỏ chạy, đặc biệt là sau khi nghe thấy tiếng vó ngựa vang như sấm thì tinh thần càng bị kích động, tận mắt phải chứng kiến cảnh kỵ quân bị giết hại, rất nhiều người đã vứt luôn vũ khí, ôm đầu quỳ luôn ở bên đường, cũng có người thì lại chọn cách chạy trốn khỏi con đường sinh tử, loạn lạc này.
Sáu ngàn bộ binh quân Hạ gần như không đánh mà bại, còn kỵ binh của Lục Thất vì phải canh giữ kỵ binh quân Hạ nên chỉ có thể xuất một nửa, nhưng kỵ binh vừa mới đến thì bộ binh theo sau cũng đã theo kịp, ngay lập tức họ áp dụng chính sách tạm giam tù binh, sau khi kiểm tra lại thì đội quân của Lục Thất đã bắt được gần bốn ngàn quân Hạ.
- Mệt rồi đúng không?
Tiểu Điệp dịu dàng hỏi thăm.
Tiểu Thanh chỉ ừ một tiếng, cô cũng giống như Tiểu Điệp, không có sức để đánh trận trong một thời gian dài. Nếu như quân Hạ tiếp tục tấn công, Tiểu Thanh chắc cũng sẽ không kiên trì được bao lâu, hơn nữa đối với Tiểu Thanh mà nói thì giết người là một cơn ác mộng, cô thực sự luôn phải tự cổ vũ và nhắc nhở bản thân, cứ nhìn thấy địch là phải giết.
Lúc này, hơn một nửa binh sĩ ở những cửa thành khác cũng đã vội vàng chạy tới tiếp viện. Thực ra mà nói, nếu như không có Tiểu Thanh thì quân Hạ rất dễ dàng chiếm được thành, chỉ có điều khi tấn công thành cả hai bên đều phải hi sinh một số lượng lớn quân lính.
Đối với thống soái của quân Hạ mà nói, chuyện này còn đặc biệt hơn, không phải là ông ta không muốn bất chấp tất cả để công phá thành, nhưng nếu công phá được thành thì họ cũng không có được nhiều lợi ích. Bởi vì từ khi Chu quốc cấm thương Hạ Quốc, cộng thêm chiến trận biên giới, nên dân số của Nguyên Châu giảm mạnh, ví dụ như huyện thành Bình Cao chỉ có hơn 5 nghìn dân, không chỉ vậy họ còn rất nghèo, dù có chiếm được thành thì cũng không thể chiếm đóng lâu dài.
- Tiểu Thanh, bình tĩnh nào! Chúng ta vẫn còn phải đối diện với binh sĩ nữa, kiên trì thêm chút nữa thôi!
Tiểu Điệp dịu dàng lên tiếng, bởi tất cả các tướng sĩ đều đổ dồn con mắt vềhai người họ.
Tiểu Thanh ừ một tiếng, chủ động rời xa vòng tay của Tiểu Điệp. Tiểu Điệp cười một cái, vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Thanh, lau đi lớp phấn trang điểm trên mặt cô, khiến cho khuôn mặt của Tiểu Thanh hiện lên vài phần nữ tính, rồi tiện tay gỡ phần tóc búi, khiến cho làn tóc mây của Tiểu Thanh tung bay trong gió.
Ngay sau đó,Tiểu Điệp cũng đưa tay lên lau nốt lớp phấn trang điểm trên mặt, tháo mũ giáp và gỡ mái tóc búi của mình xuống để trả lại vẻ đẹp nữ tính vốn có của nàng. Mặc dù, khuôn mặt của hai người đã nữ tính hơn nhưng nó rất lem luốc, trông giống như mặt của mèo hoa vậy, trông có vẻ gì đó rất kỳ dị.
Tiểu Điệp liền khua khua tay, gọi tướng sĩ ở bốn xung quanh lại,dõng dạc tuyên bố:
- Ta chính là chính thê của Lục đại nhân, từ nay về sau, mọi người nhớ gọi ta là Lục phu nhân.
Các tướng sĩ nghe xong, đồng loạt hành lễ theo nghi thức quân đội:
- Bái kiến phu nhân!
- Tốt! truyền lệnh của ta, tất cả tướng sĩ tử trận, bất kể địch ta, đều phải được an táng tử tế, các tướng sĩ của mình tử trận thì phải báo lại cho ta, ta sẽ phụ trách việc trợ cấp cho gia quyến của họ, chỉ cần có ghi chép về người thân của họ, cho dù ở nước Hạ thì ta cũng sẽ sai người đưa về!
Tiểu Điệp nghiêm nghị hạ lệnh.
Sắc mặt của nhiều tướng sĩ liền biến sắc, nhưng vẫn lần lượt đáp lại theo nghi lễ của quân đội, sau đó tất cả mọi người chia nhau ra dọn dẹp hậu quả. Trong lúc đó, Đô Ngu Hầu của Ly Thạch quân ở lại, vị Đô ngư Hầu này trên thực tế chỉ là một hộ vệ phụ trách thống lĩnh 800 cung thủ, ông ta sớm đã nhận ra thân phận thực sự của Tiểu Điệp.
- Phu nhân, có cần thuộc hạ sai người đi báo cáo với đại nhân không ạ?
Ông ta rụt rè lên tiếng.
- Không cần đâu, nếu như quân sĩ bên ngoài biết được chiến sự ở trong đây thì có thể gây ra hậu quả không lường trước được.
Tiểu Điệp một mực từ chối.
Đô Ngu Hầu gật gật đầu, rồi lại cung kính hỏi tiếp:
- Mời phu nhân quay về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mọi chuyện ở đây đã có thuộc hạ phụ trách, nếu như có chuyện, thuộc hạ sẽ tức tốc sai người đến bẩm báo.
Tiểu Điệp gật đầu, đưa tay ra nắm chắc lấy tay Tiểu Thanh, rồi hai người cùng nhau trở về phủ.
*****
Lục Thất thống lĩnh hai nghìn kỵ quân đi qua Lục Bàn Sơn, lúc đại quân đi qua khu vực quân Hạ đóng quân – trấn Hoài Viễn lại đóng cửa trại, thản nhiên nhìn hai nghìn kỵ quân lướt qua, mặc dù ở trên thành cung tên đã dương cung sẵn, trận địa đã bày ra, sẵn sàng đón tiếp quân địch.
Đi qua trấn Hoài Viễn, Lục Thất cưỡi ngựa thống lĩnh đại quân đi về phía nam Hảo Thủy Xuyên, lúc đi qua một trại quân bên đường, Lục Thất đột nhiên hạ lệnh cho một ngàn năm trăm kỵ quân dừng lại bên ngoài quân trại, hắn chỉ thống lĩnh năm trăm kỵ binh còn lại tiếp tục đi về hướng nam. Buổi trưa thì hắn và mọi người đã đến được bờ của Hảo Thủy Xuyên, nhưng Lục Thất lại không đi ở đằng trước, chỉ sai Khách Ban dẫn một đám huynh đệ đi mời mấy người thương gia kia đến giao dịch, nếu như mấy người này không đến thì hắn sẽ từ bỏ lần làm ăn này. Nghe xong lời dặn dò, Khách Ban không do dự dẫn mấy huynh đệ đi luôn.
- Có phải Đại nhân đang lo lắng, liệu Hảo Thủy Xuyên có mai phục hay không đúng không?
Khách Ban vừa đi thì Lý Bảo bước lên hỏi.
Lục Thất gật đầu đáp lại:
- Vùng đất Hảo Thủy Xuyên, rất thích hợp để bày trận địa mai phục, chúng ta đã đi qua quân trại có thể nói rằng thành ý mua dê vẫn đã đủ rồi, nếu như Tế Phong thị đúng là muốn bán dê thì nên mang dê qua đây mới đúng.
- Nhưng thuộc hạ cảm thấy, nếu như có mai phục thì Tế Phong Thị cũng vẫn sẽ mang dê qua đây.
Lý Bảo đáp lại.
Lục Thất gật đầu tán thành, Lý Bảo liền hỏi tiếp:
- Vì sao Đại nhân lại cho hơn một nửa quân sĩ ở lại trong doanh trại?
Lục Thất khẽ cười, từ tốn đáp lại:
- Đừng nói là ra ngoài, ta đây chính là muốn nghi binh, nếu như có mai phục, ngươi hãy nói xem, quân địch sẽ cho rằng một người tướng quân như ta, chắc chắn sẽ ở lại trong quân doanh.
Lý Bảo vô cùng ngạc nhiên, gật đầu đáp lại:
- Chẳng trách đại nhân lại mặc áo giáp của binh sĩ.
Lục Thất chỉ cười, đột nhiên Lỗ Hải lên Tiếng:
- Đại nhân không sợ Khách Ban bán đứng ngài hay sao?
Lục Thất quay đầu lại, bình thản đáp:
- Không sợ, thực ra ta đích thân đến đây chủ yếu là muốn nói cho người của Đảng Hạng biết, Lục Thiên Phong ta là một con người có dũng khí.
Lỗ Hải ngẩn người ra nhưng ngay sau đó cũng hiểu ra và cùng với Lý Bảo gật đầu đáp lại. Một lúc sau từ phía bắc một tên kỵ binh phi như bay tiến lại, Lục Thất vừa nhìn thấy liền chủ động ra đón. Tên kỵ binh này vừa xuống ngựa liền lập tức hành lễ với Lục Thất, xong xuôi y mới bước tới cạnh Lục Thất nói nhỏ. Lục Thất trầm ngâm gật đầu, rồi cả hai người cùng quay trở về quân ngũ. Từ sau khi trở về quân ngũ, Lục Thất không nói gì, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Nửa giờ sau, một tên kỵ binh đi theo Khách Ban đã trở về, bẩm báo với hắn là đã nhìn thấy một đàn dê và đám thương gia kia đã đồng ý qua đây thương lượng buôn bán. Hiện tại thì họ đang trên đường tới đây, nếu như không nhầm thì khoảng nửa giờ sau thì họ sẽ có mặt ở đây. Lục Thất nghe xong chỉ gật đầu nhưng không nói gì, tiếp tục chờ đợi, nhưng lần này thỉnh thoảng hắn còn quay ra nhìn về hướng bắc, vẻ mặt hiện lên chút kỳ quái.
*****
Lục Thất ở bên bờ của Hảo Thủy Xuyên kiên nhẫn chờ đợi nhưng một ngàn năm trăm kỵ binh dừng lại ở bên đường thì đang chạy thục mạng bởi sự truy đuổi ráo riết của kỵ binh quân Hạ.
Người thống lĩnh một ngàn năm trăm kỵ binh dẫn toàn bộ đội quân chạy về hướng bắc nên đã tránh được sự ngăn cản của sáu ngàn bộ binh quân Hạ, đồng thời lợi dụng tính cơ động của kỵ binh, trốn về vùng Lục Bàn Sơn. Hơn một ngàn kỵ binh đã trốn được vào Lục Bàn Sơn ( rất nhiều binh lính đã bị kỵ binh của địch bắn chết), nhưng năm nghìn kỵ binh quân Hạ cũng đã vào được Lục Bàn Sơn, tiếp theo là sáu ngàn bộ binh quân Hạ.
Kỵ quân của Lục Thất sau khi trốn vào được Lục Bàn Sơn đã đi xiên các ngả để tìm lối trốn thoát, được khoảng vài dặm thì đột nhiên tù và kêu vang, tiếp theo là hai bên sườn núi chợt xuất hiện vô số tướng sĩ, rồi một trận mưa tên hướng thẳng về phía năm nghìn kỵ binh quân Hạ đang đuổi sát theo. Trước tình huống bất ngờ này, quân Hạ tự nhiên rơi vào thế bị động, cả đại quân rơi vào bế tắc, tiếng ngựa hí, người la, tiếng kêu khóc thảm thiết vang vọng cả một khu rừng.
Hạ quân chỉ muốn bắt tướng soái Chu quốc – người muốn mua dê, nên về cơ bản là không nhận thức được sự nguy hiểm đang rình rập ở xung quanh, năm nghìn kỵ binh trên con đường ở giữa núi ngay lập tức trở thành những tấm bia sống bất đắc dĩ và rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nhưng phần đuôi của quân Hạ may mắn thay vẫn có thể nhanh chóng thúc ngựa rời khỏi khu vực này, lúc đầu họ cũng định thúc ngựa bỏ chạy nhưng cuối cùng họ lại dũng cảm thúc ngựa quay trở lại phản công.
Trong trận mưa tên không ngớt, phục binh trong rừng sâu như sóng thủy triều xông về phía con đường, còn kỵ binh quân Hạ sau khi tận mắt nhìn thấy nhiều quân địch đến như vậy, thì rất nhiều tên lập tức xuống ngựa đầu hàng. Trong số 5000 kỵ binh quân Hạ thì có đến hơn hai nghìn người là bị trúng tên mà chết, số sống sót khoảng hai nghìn và đương nhiên còn cả một ngàn người vẫn còn đang chạy.
Thạch Trung Phi trong phục binh vô cùng hưng phấn, y vui sướng đến mức không khống chế được bản thân. Lúc chiến sự vừa mới bắt đầu, y đã hăm hở xung phong đi đầu nhưng lại bị Lục Thất sắp xếp vào đội hộ vệ, bởi Lục Thất không muốn y phải bỏ mạng ở vùng tây bắc này.
Thống soái của kỵ binh lớn tiếng truyền quân lệnh của Lục Thất, tất cả những tướng sĩ có ngựa chiến thì phải lập tức gia nhập vào đội kỵ binh, một bộ phận của bộ binh sẽ phải đi trông coi tù binh, những người còn lại lập tức đi nghênh đón đại nhân trở về. Thống soái vừa truyền xong quân lệnh thì lập tức chỉ huy quân đội chạy về hướng tây, đội bộ binh theo sau cũng lần lượt cướp lấy chiến mã của địch, sau khi lên ngựa thì cũng tiến thẳng về hướng tây, chậm chạp nhất lại chính là gần năm nghìn kỵ binh.
Không lâu sau đó, đội kỵ binh đã nhìn thấy đại quân hỗn loạn đang gấp rút bỏ chạy, sáu ngàn bộ binh quân Hạ sau khi biết bản thân đã trúng kế mai phục của hàng vạn quân địch thì lập tức hạ lệnh rút quân.
Lệnh vừa ban xuống, sáu ngàn bộ binh liền không giữ được tinh thần, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện bỏ chạy, đặc biệt là sau khi nghe thấy tiếng vó ngựa vang như sấm thì tinh thần càng bị kích động, tận mắt phải chứng kiến cảnh kỵ quân bị giết hại, rất nhiều người đã vứt luôn vũ khí, ôm đầu quỳ luôn ở bên đường, cũng có người thì lại chọn cách chạy trốn khỏi con đường sinh tử, loạn lạc này.
Sáu ngàn bộ binh quân Hạ gần như không đánh mà bại, còn kỵ binh của Lục Thất vì phải canh giữ kỵ binh quân Hạ nên chỉ có thể xuất một nửa, nhưng kỵ binh vừa mới đến thì bộ binh theo sau cũng đã theo kịp, ngay lập tức họ áp dụng chính sách tạm giam tù binh, sau khi kiểm tra lại thì đội quân của Lục Thất đã bắt được gần bốn ngàn quân Hạ.
Bình luận facebook