Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 640
Lục Thất thấy vậy, sau khi phân phó một câu, thúc ngựa một mình tiến lên phía trước, lấy đại cung trong tay, liên tục giương cung bắn tên lên cầu, tên nhọn lao đi vun vút, Hạ quân trên cầu liên tục kêu thảm, kẻ sống thi nhau bỏ chạy khỏi cầu, bởi vì Lục Thất ở xa, cung tiễn Hạ quân không thể bắn tới.
Lục Thất dừng ngựa đứng im, cùng đại đội kị binh nhìn sang phía đối diện, quân lực hai bên bờ sông rơi vào thế giằng co, hai bên đều kiềm chế không phát động tiến công.
Nhưng Lục Thất chỉ im lặng nửa canh giờ, sau đó đột nhiên hạ lệnh rút quân, hơn một vạn kị binh đương nhiên vô cùng bất ngờ, mắt thấy đối diện có gần mười vạn nhân khẩu và một lượng lớn dê béo, chỉ cần xông qua là có thể thu hoạch được, sao lại tự nhiên từ bỏ?
Mặc dù khó hiểu, nhưng các kị binh vẫn dứt khoát nghe lệnh thúc ngựa, mắt thấy biển kị binh phía bờ đối diện đột nhiên bỏ đi, nhóm người đã qua Đại Thông Hà cũng rất bất ngờ, vốn dĩ lo ngại gặp phải chiến tranh, đột nhiên kẻ địch bỏ đi.
Mắt thấy kị binh đã dần đi xa, trong đám di dân đột nhiên có người gào khóc, tiếp theo đó một hòn đá tạo nên ngàn tầng sóng nước, bảy tám vạn di dân đột nhiên hỗn loạn, mấy ngàn con người bất chấp tất cả chạy về phía cầu, liều mạng muốn qua cầu, nguyên nhân rất đơn giản, ba vạn lực phu chuyển lương, phần lớn đều là thân nhân của họ, mắt thấy sắp phải xa rời chồng, cha, con mình, đám phụ nho lão ấu ở phía bờ Đông Đại Thông Hà quyết định không làm nữa.
Hạ quân trông coi di dân giật mình, tướng quan vội vàng hạ lệnh áp chế, Hạ quân trông coi và di dân phát sinh xung đột kịch liệt, đột nhiên, có người dùng tiếng Hồi Hột hét:
- Chúng tôi muốn về Hà Tây, về Hà Tây.
Người nói là một tướng quan cấp thấp, nhưng cũng là người Hồi Hột, một người hiệu triệu, trăm người hưởng ứng, rất nhiều Hạ quân vốn dĩ ngăn cản di dân, đột nhiên rút lui, để mặc di dân bỏ chạy, di dân giống như tìm thấy lỗ hổng, ào ào chạy đi, mấy Hạ quân làm tròn bổn phận đàn áp thì lại trở nên xui xẻo, bị đoàn người tóm lấy đấm đá.
Tướng quan cao cấp của Hạ quốc tức giận, lập tức hạ lệnh giết chết Hạ quân trái lệnh và di dân làm loạn, kết quả mệnh lệnh vừa ra, liền phát hiện càng có nhiều binh sĩ Hồi Hột làm phản hơn, bờ đông Đại Thông Hà rất nhanh rơi vào một cuộc hỗn chiến, tất cả binh sĩ Hồi Hột đều phản loạn, tỉ lệ này chiếm sáu phần trong số hai vạn Hạ quân, còn hai phần là người Hán, binh sĩ người Hán phần lớn đều đã bỏ đi, chỉ còn một số ít ở lại tham dự địch ta loạn chiến.
Một giờ sau, tướng soái Đảng Hạng toàn bộ chết dưới lưỡi đao của phản quân Hồi Hốt, chỉ có hơn một ngàn binh sĩ Đảng Hạng may mắn tồn tại, đó là năm sứ giả Lục Thất phái đi, nỗ lực ngăn cản đồ sát, họ đến gặp thống soái Hạ quân truyền lời, suýt chút nữa bị thống soái Thác Bạt thị chém đầu, may mà phát sinh bạo loạn mới may mắn thoát chết.
Phản quân Hồi Hột ý muốn quay lại Hà Tây, mà Hà Tây rõ ràng đã bị đại tướng quân bờ bên kia chiếm cứ, thủ lĩnh của hơn một vạn phản quân Hồi Hột cho dù có mượn cơ thành sự, thì thời cơ cũng không bằng lòng người, Hà Hoàng có đại quân Chu quốc đột kích, Thanh hải có Thổ Phiên hung ác chiếm cứ, vị đại tướng quân kia căn bản cũng không đấu lại, chỉ có thể quy hàng.
Lục Thất suất lĩnh kị binh đã đuổi kịp mấy vạn lính quân nhu, cũng xác thực là lính quân nhu, Lục Thất có thể giành được lương thực dê bò đã cảm thấy rất thỏa mãn, cho nên hắn không muốn tấn công bờ đông Đại Thông Hà nữa, bảo thủ cho rằng, quân nhu giành được đừng để bị quân Thổ Phiên cướp đi.
Đương nhiên, hắn cũng đoán được Hạ quân bờ đông sẽ đầu hàng một bộ phận, chủ yếu là Hạ quân bờ đông đã không còn đường để đi, một khi Chu quân tấn công Hà Hoàng đuổi đến Đại Thông Hà, kết quả sẽ là, Hạ quân bờ đông chỉ có thể bại lui rút về Đại Đấu Bạt Cốc, đến lúc đó hắn tự nhiên có thể tiếp nhận tàn quân.
Có thể nói, bờ Đông có thể rất nhanh phát sinh nội chiến, là nằm ngoài dự đoán của Lục Thất, hắn đã xem nhẹ tác dụng của di dân.
Nghe xong sứ giả bẩm báo, Lục Thất cười nhạt gật đầu, thong dong phân phó một vạn kị binh theo hắn trở về, các tướng sĩ nghe xong, tuyệt đối sùng bái, đại tướng quân quả là lợi hại.
Trở lại Đại Thông Hà, nhìn thấy vẫn còn non nửa người vẫn chưa qua sông, Lục Thất đã gặp hàng tốt tướng quan, nhưng chỉ thừa nhận quan vị cũ, năm sứ giả của hắn, lập tức được nhậm chức doanh tướng chỉ huy sứ, trinh sát lập công cũng được phân công đề bạt.
Nửa giờ sau, toàn bộ người và dê đều đã qua sông, Lục Thất hạ lệnh phá cầu, sau đó bắt đầu chậm rãi trở về, hơn bảy vạn di dân, đa số là phụ nữ và trẻ em lão ấu, muốn nhanh cũng không được.
Lục Thất hạ lệnh kị binh bộ hành, mỗi một tuấn mã đều dùng để chở lão nhân và nữ nhân, còn lệnh cho bộ quân cõng trẻ nhỏ đi đường, hắn thân là đại tướng quân, cũng đích thân cõng một bé trai chín tuổi, nhưng hắn cũng có một ngàn kị binh làm trinh sát phân tán khắp nơi, để có thể kịp thời ứng phó mọi tình huống.
Bởi vì được cưỡi trên lưng ngựa, tốc độ di chuyển của hơn bảy vạn di dân tăng lên rất nhiều, hơn nữa vừa đi, các lão kị binh vừa giảng thuật tình hình Hà Tây và trị chính, giảng thuật câu chuyện về Lục Thiên Phong, giảng thuật trận đại đồ sát phát sinh hôm nay, hơn một vạn binh tướng Thổ Phiên tinh nhuệ, đều thiệt mạng gần khu vực Nga Bảo.
Vừa đi vừa nói chuyện, khiến tâm trạng của hơn bảy vạn di dân, từ lo sợ bất an, chuyển thành một lòng hướng đến Hà Tây, nhập quân sẽ có ruộng đất, sưu thuế đối với mục dân rất là ít, nếu đến Hà Tây, còn có thể mượn tiền quan phủ mua dê giống và lương thực, năm đầu tiên là miễn lợi tức, năm thứ hai cũng không nhiều.
Trong lòng các di dân có được ngọn lửa hi vọng, đối với đám binh sĩ ‘hung ác cùng cực’ cũng nảy thiện cảm gần gũi, cả quãng đường, dần dần xuất hiện những tiếng cười nói vui vẻ, tâm trạng của đám hàng binh cũng tốt lên không ít, có thể ăn thịt uống rượu, lại còn được nhận lương bổng hậu hĩnh, được cấp cho ruộng.
Trời gần tối, khi chỉ còn cách Nga Bảo bốn năm mươi dặm, bảy vạn di dân cuối cùng cũng đã đuổi kịp đội quân nhu, nhìn di dân vui mừng đoàn tụ, Lục Thất hạ lệnh nghỉ ngơi qua đêm tại chỗ, lệnh giết dê lấy lương ăn, các di dân kinh hỉ bắt đầu bận rộn.
Một đêm bình an, sáng sớm ngày thứ hai vẫn là thịt dê cùng lương thực, nhóm di dân hoàn toàn tin tưởng lời nói của các kị binh, bởi vì đại tướng quân đã đồng ý cho họ ăn thịt dê và lương thực, hơn nữa còn được ăn no.
Mặt trời lên cao, hơn mười vạn con người bắt đầu khởi hành, một giờ sau thì tiếp cận địa vực Nga Bảo, đi qua một đoạn Tu La địa vực, trên mặt đất bất ngờ xuất hiện vô số thi thể ngổn ngang, khiến người đi qua không khỏi rùng mình, nhưng có một nửa thì lại lộ ra cảm xúc hả giận.
Thổ Phiên thống trị Hà Hoàng nhiều năm, bóc lột tàn khốc người Hà Hoàng, sau khi người Đảng Hạng đến, cũng chỉ tốt hơn người Thổ Phiên hai phần, kì thực mười vạn di dân, gần ba phần là có huyết thống người Thổ Phiên, nhưng bởi vì là con lai, cho nên địa vị đều theo mẫu thân tiện tịch, đa số là bị binh lính Thổ Phiên cường gian sinh ra.
Đi qua chiến trường Tu La, trong lòng mười mấy vạn người, đối với Lục Thất lại có thêm vài phần kính sợ, vị đại tướng quân tốt bụng kia, cũng có một mặt sát phạt tàn khốc, hình tượng bách chiến bách thắng, lại càng khiến cho người ta tin tưởng.
Hơn mười vạn con người, cuối cùng cũng tiến vào Đại Đấu Bạt Cốc, vẫn là lính quân nhu đi đầu, bởi vì kị binh phải ở phía sau bảo vệ, cho nên vẫn như cũ ở cùng một chỗ với phụ nho lão ấu.
Gần trưa, mười mấy vạn người mới đi được phân nửa Đại Đấu Bạt Cốc, đúng lúc này phía đông có trinh sát chạy đến bẩm báo, phát hiện phương hướng Đại Thông hà, đến năm sáu ngàn kị binh Chu quốc.
Lục Thất phân phó một vạn năm ngàn kị binh tiến vào trạng thái chiến đấu, sau đó suất quân trở lại biên giới Nga Bảo chiến trường Tu La, kì thực chỉ quay trở lại năm sáu dặm, sau đó phân binh bố trí một chút, còn Lục Thất dẫn theo ba ngàn kị binh chính diện chờ đợi.
Chỉ đợi một tuần nhang, đã thấy một tốp lớn kị binh từ hướng Đông xuất hiện, giống như một đàn trâu rừng điên cuồng mà đến, nhưng sau khi tiến vào chiến trường Tu La, rõ ràng đã giảm tốc độ, chạy thẳng qua đám thi thể đứng cách Lục Thất ba mươi mét, ghìm ngựa nhìn nhau, quả nhiên là mấy ngàn kị binh Chu quốc.
Lục Thất thúc ngựa tiến lên mười thước, quát:
- Ta là Binh bộ Thị lang của Đại Chu Lục Thiên Phong, các ngươi chính là quân lực Chu quốc tấn công Hà Hoàng sao?
Kị quân Chu quốc đối diện nghe xong không khỏi giật mình, kị binh sau lưng Lục Thất, gần như đều mặc y phục Hạ quân, chỉ có Lục Thiên Phong và mấy chục cận vệ là mặc y phục Chu quốc.
- Ta đã nghe qua danh tiếng của Lục đại tướng quân, ngươi nói ngươi là Lục đại tướng quân, có bằng chứng gì không?
Một võ tướng rậm râu cao giọng trả lời.
Lục Thất khoát tay, lập tức có một cận vệ rời khỏi hàng ngũ, lấy ra quan văn của Lục Thất đưa cho đối phương xem, tướng quan rậm râu xem xong, lại giao cho tướng quan khác xem, sau khi qua mắt bốn người, mới trả lại cho cận vệ, cận vệ thúc ngựa trở về.
- Không biết đại tướng quân ở đây, thất lễ rồi.
Tướng quan rậm râu chắp tay hành lễ nói.
- Ta biết các ngươi vì sao mà đến, nhưng phía Tây Đại Thông hà, chính là địa bàn của người Thổ Phiên, lần sau đừng lỗ mãng xông vào như vậy nữa, trở về đi.
Lục Thất cao giọng nói, nhưng là dùng khẩu khí thượng quan.
Tướng quan rậm râu quay đầu nói mấy câu với tướng quan bên cạnh, cuối cùng mới hô:
- Nếu đại tướng quân ở đây, vậy chúng ta quay về.
Lục Thất khoát tay, thúc ngựa suất lĩnh ba ngàn kị binh đi trước, tướng quan rậm râu nhìn Lục Thất thúc ngựa bỏ đi, hắn cũng không chần chờ thúc ngựa quay về, nhưng rất nhiều tướng sĩ phía sau thì lại tỏ ra oán giận và phẫn nộ, đột nhiên tiếng vó ngựa như sấm vang lên, kị binh Chu quân đồng loạt quay đầu nhìn về phía Nam.
Rất nhanh, từ đại đại nhấp nhô phía Nam xuất hiện vô số kị binh, bày ra cảnh tượng hùng vĩ vạn mã lao nhanh, kị binh Chu quân sợ đến biến sắc, ào ào cử binh dục chiến, nhưng đám kị binh vạn mã phi nhanh kia, lại đột nhiên ghìm ngựa đứng lại, cách một trăm mét quan sát sáu ngàn kị binh Chu quân.
- Đi.
Tướng quan rậm râu quyết đoán hét lớn, một mình một ngựa tiên phong chạy về hướng đông.
Sáu ngàn kị binh Chu quân cũng rối rít đi theo, nhưng ánh mắt thì vẫn không ngừng quan sát một vạn kị binh, trong lòng vẫn còn hoảng sợ, bây giờ họ đã hiểu, đống thi thể Thổ Phiên kia, đã bị giết như thế nào.
Lục Thất dừng ngựa đứng im, cùng đại đội kị binh nhìn sang phía đối diện, quân lực hai bên bờ sông rơi vào thế giằng co, hai bên đều kiềm chế không phát động tiến công.
Nhưng Lục Thất chỉ im lặng nửa canh giờ, sau đó đột nhiên hạ lệnh rút quân, hơn một vạn kị binh đương nhiên vô cùng bất ngờ, mắt thấy đối diện có gần mười vạn nhân khẩu và một lượng lớn dê béo, chỉ cần xông qua là có thể thu hoạch được, sao lại tự nhiên từ bỏ?
Mặc dù khó hiểu, nhưng các kị binh vẫn dứt khoát nghe lệnh thúc ngựa, mắt thấy biển kị binh phía bờ đối diện đột nhiên bỏ đi, nhóm người đã qua Đại Thông Hà cũng rất bất ngờ, vốn dĩ lo ngại gặp phải chiến tranh, đột nhiên kẻ địch bỏ đi.
Mắt thấy kị binh đã dần đi xa, trong đám di dân đột nhiên có người gào khóc, tiếp theo đó một hòn đá tạo nên ngàn tầng sóng nước, bảy tám vạn di dân đột nhiên hỗn loạn, mấy ngàn con người bất chấp tất cả chạy về phía cầu, liều mạng muốn qua cầu, nguyên nhân rất đơn giản, ba vạn lực phu chuyển lương, phần lớn đều là thân nhân của họ, mắt thấy sắp phải xa rời chồng, cha, con mình, đám phụ nho lão ấu ở phía bờ Đông Đại Thông Hà quyết định không làm nữa.
Hạ quân trông coi di dân giật mình, tướng quan vội vàng hạ lệnh áp chế, Hạ quân trông coi và di dân phát sinh xung đột kịch liệt, đột nhiên, có người dùng tiếng Hồi Hột hét:
- Chúng tôi muốn về Hà Tây, về Hà Tây.
Người nói là một tướng quan cấp thấp, nhưng cũng là người Hồi Hột, một người hiệu triệu, trăm người hưởng ứng, rất nhiều Hạ quân vốn dĩ ngăn cản di dân, đột nhiên rút lui, để mặc di dân bỏ chạy, di dân giống như tìm thấy lỗ hổng, ào ào chạy đi, mấy Hạ quân làm tròn bổn phận đàn áp thì lại trở nên xui xẻo, bị đoàn người tóm lấy đấm đá.
Tướng quan cao cấp của Hạ quốc tức giận, lập tức hạ lệnh giết chết Hạ quân trái lệnh và di dân làm loạn, kết quả mệnh lệnh vừa ra, liền phát hiện càng có nhiều binh sĩ Hồi Hột làm phản hơn, bờ đông Đại Thông Hà rất nhanh rơi vào một cuộc hỗn chiến, tất cả binh sĩ Hồi Hột đều phản loạn, tỉ lệ này chiếm sáu phần trong số hai vạn Hạ quân, còn hai phần là người Hán, binh sĩ người Hán phần lớn đều đã bỏ đi, chỉ còn một số ít ở lại tham dự địch ta loạn chiến.
Một giờ sau, tướng soái Đảng Hạng toàn bộ chết dưới lưỡi đao của phản quân Hồi Hốt, chỉ có hơn một ngàn binh sĩ Đảng Hạng may mắn tồn tại, đó là năm sứ giả Lục Thất phái đi, nỗ lực ngăn cản đồ sát, họ đến gặp thống soái Hạ quân truyền lời, suýt chút nữa bị thống soái Thác Bạt thị chém đầu, may mà phát sinh bạo loạn mới may mắn thoát chết.
Phản quân Hồi Hột ý muốn quay lại Hà Tây, mà Hà Tây rõ ràng đã bị đại tướng quân bờ bên kia chiếm cứ, thủ lĩnh của hơn một vạn phản quân Hồi Hột cho dù có mượn cơ thành sự, thì thời cơ cũng không bằng lòng người, Hà Hoàng có đại quân Chu quốc đột kích, Thanh hải có Thổ Phiên hung ác chiếm cứ, vị đại tướng quân kia căn bản cũng không đấu lại, chỉ có thể quy hàng.
Lục Thất suất lĩnh kị binh đã đuổi kịp mấy vạn lính quân nhu, cũng xác thực là lính quân nhu, Lục Thất có thể giành được lương thực dê bò đã cảm thấy rất thỏa mãn, cho nên hắn không muốn tấn công bờ đông Đại Thông Hà nữa, bảo thủ cho rằng, quân nhu giành được đừng để bị quân Thổ Phiên cướp đi.
Đương nhiên, hắn cũng đoán được Hạ quân bờ đông sẽ đầu hàng một bộ phận, chủ yếu là Hạ quân bờ đông đã không còn đường để đi, một khi Chu quân tấn công Hà Hoàng đuổi đến Đại Thông Hà, kết quả sẽ là, Hạ quân bờ đông chỉ có thể bại lui rút về Đại Đấu Bạt Cốc, đến lúc đó hắn tự nhiên có thể tiếp nhận tàn quân.
Có thể nói, bờ Đông có thể rất nhanh phát sinh nội chiến, là nằm ngoài dự đoán của Lục Thất, hắn đã xem nhẹ tác dụng của di dân.
Nghe xong sứ giả bẩm báo, Lục Thất cười nhạt gật đầu, thong dong phân phó một vạn kị binh theo hắn trở về, các tướng sĩ nghe xong, tuyệt đối sùng bái, đại tướng quân quả là lợi hại.
Trở lại Đại Thông Hà, nhìn thấy vẫn còn non nửa người vẫn chưa qua sông, Lục Thất đã gặp hàng tốt tướng quan, nhưng chỉ thừa nhận quan vị cũ, năm sứ giả của hắn, lập tức được nhậm chức doanh tướng chỉ huy sứ, trinh sát lập công cũng được phân công đề bạt.
Nửa giờ sau, toàn bộ người và dê đều đã qua sông, Lục Thất hạ lệnh phá cầu, sau đó bắt đầu chậm rãi trở về, hơn bảy vạn di dân, đa số là phụ nữ và trẻ em lão ấu, muốn nhanh cũng không được.
Lục Thất hạ lệnh kị binh bộ hành, mỗi một tuấn mã đều dùng để chở lão nhân và nữ nhân, còn lệnh cho bộ quân cõng trẻ nhỏ đi đường, hắn thân là đại tướng quân, cũng đích thân cõng một bé trai chín tuổi, nhưng hắn cũng có một ngàn kị binh làm trinh sát phân tán khắp nơi, để có thể kịp thời ứng phó mọi tình huống.
Bởi vì được cưỡi trên lưng ngựa, tốc độ di chuyển của hơn bảy vạn di dân tăng lên rất nhiều, hơn nữa vừa đi, các lão kị binh vừa giảng thuật tình hình Hà Tây và trị chính, giảng thuật câu chuyện về Lục Thiên Phong, giảng thuật trận đại đồ sát phát sinh hôm nay, hơn một vạn binh tướng Thổ Phiên tinh nhuệ, đều thiệt mạng gần khu vực Nga Bảo.
Vừa đi vừa nói chuyện, khiến tâm trạng của hơn bảy vạn di dân, từ lo sợ bất an, chuyển thành một lòng hướng đến Hà Tây, nhập quân sẽ có ruộng đất, sưu thuế đối với mục dân rất là ít, nếu đến Hà Tây, còn có thể mượn tiền quan phủ mua dê giống và lương thực, năm đầu tiên là miễn lợi tức, năm thứ hai cũng không nhiều.
Trong lòng các di dân có được ngọn lửa hi vọng, đối với đám binh sĩ ‘hung ác cùng cực’ cũng nảy thiện cảm gần gũi, cả quãng đường, dần dần xuất hiện những tiếng cười nói vui vẻ, tâm trạng của đám hàng binh cũng tốt lên không ít, có thể ăn thịt uống rượu, lại còn được nhận lương bổng hậu hĩnh, được cấp cho ruộng.
Trời gần tối, khi chỉ còn cách Nga Bảo bốn năm mươi dặm, bảy vạn di dân cuối cùng cũng đã đuổi kịp đội quân nhu, nhìn di dân vui mừng đoàn tụ, Lục Thất hạ lệnh nghỉ ngơi qua đêm tại chỗ, lệnh giết dê lấy lương ăn, các di dân kinh hỉ bắt đầu bận rộn.
Một đêm bình an, sáng sớm ngày thứ hai vẫn là thịt dê cùng lương thực, nhóm di dân hoàn toàn tin tưởng lời nói của các kị binh, bởi vì đại tướng quân đã đồng ý cho họ ăn thịt dê và lương thực, hơn nữa còn được ăn no.
Mặt trời lên cao, hơn mười vạn con người bắt đầu khởi hành, một giờ sau thì tiếp cận địa vực Nga Bảo, đi qua một đoạn Tu La địa vực, trên mặt đất bất ngờ xuất hiện vô số thi thể ngổn ngang, khiến người đi qua không khỏi rùng mình, nhưng có một nửa thì lại lộ ra cảm xúc hả giận.
Thổ Phiên thống trị Hà Hoàng nhiều năm, bóc lột tàn khốc người Hà Hoàng, sau khi người Đảng Hạng đến, cũng chỉ tốt hơn người Thổ Phiên hai phần, kì thực mười vạn di dân, gần ba phần là có huyết thống người Thổ Phiên, nhưng bởi vì là con lai, cho nên địa vị đều theo mẫu thân tiện tịch, đa số là bị binh lính Thổ Phiên cường gian sinh ra.
Đi qua chiến trường Tu La, trong lòng mười mấy vạn người, đối với Lục Thất lại có thêm vài phần kính sợ, vị đại tướng quân tốt bụng kia, cũng có một mặt sát phạt tàn khốc, hình tượng bách chiến bách thắng, lại càng khiến cho người ta tin tưởng.
Hơn mười vạn con người, cuối cùng cũng tiến vào Đại Đấu Bạt Cốc, vẫn là lính quân nhu đi đầu, bởi vì kị binh phải ở phía sau bảo vệ, cho nên vẫn như cũ ở cùng một chỗ với phụ nho lão ấu.
Gần trưa, mười mấy vạn người mới đi được phân nửa Đại Đấu Bạt Cốc, đúng lúc này phía đông có trinh sát chạy đến bẩm báo, phát hiện phương hướng Đại Thông hà, đến năm sáu ngàn kị binh Chu quốc.
Lục Thất phân phó một vạn năm ngàn kị binh tiến vào trạng thái chiến đấu, sau đó suất quân trở lại biên giới Nga Bảo chiến trường Tu La, kì thực chỉ quay trở lại năm sáu dặm, sau đó phân binh bố trí một chút, còn Lục Thất dẫn theo ba ngàn kị binh chính diện chờ đợi.
Chỉ đợi một tuần nhang, đã thấy một tốp lớn kị binh từ hướng Đông xuất hiện, giống như một đàn trâu rừng điên cuồng mà đến, nhưng sau khi tiến vào chiến trường Tu La, rõ ràng đã giảm tốc độ, chạy thẳng qua đám thi thể đứng cách Lục Thất ba mươi mét, ghìm ngựa nhìn nhau, quả nhiên là mấy ngàn kị binh Chu quốc.
Lục Thất thúc ngựa tiến lên mười thước, quát:
- Ta là Binh bộ Thị lang của Đại Chu Lục Thiên Phong, các ngươi chính là quân lực Chu quốc tấn công Hà Hoàng sao?
Kị quân Chu quốc đối diện nghe xong không khỏi giật mình, kị binh sau lưng Lục Thất, gần như đều mặc y phục Hạ quân, chỉ có Lục Thiên Phong và mấy chục cận vệ là mặc y phục Chu quốc.
- Ta đã nghe qua danh tiếng của Lục đại tướng quân, ngươi nói ngươi là Lục đại tướng quân, có bằng chứng gì không?
Một võ tướng rậm râu cao giọng trả lời.
Lục Thất khoát tay, lập tức có một cận vệ rời khỏi hàng ngũ, lấy ra quan văn của Lục Thất đưa cho đối phương xem, tướng quan rậm râu xem xong, lại giao cho tướng quan khác xem, sau khi qua mắt bốn người, mới trả lại cho cận vệ, cận vệ thúc ngựa trở về.
- Không biết đại tướng quân ở đây, thất lễ rồi.
Tướng quan rậm râu chắp tay hành lễ nói.
- Ta biết các ngươi vì sao mà đến, nhưng phía Tây Đại Thông hà, chính là địa bàn của người Thổ Phiên, lần sau đừng lỗ mãng xông vào như vậy nữa, trở về đi.
Lục Thất cao giọng nói, nhưng là dùng khẩu khí thượng quan.
Tướng quan rậm râu quay đầu nói mấy câu với tướng quan bên cạnh, cuối cùng mới hô:
- Nếu đại tướng quân ở đây, vậy chúng ta quay về.
Lục Thất khoát tay, thúc ngựa suất lĩnh ba ngàn kị binh đi trước, tướng quan rậm râu nhìn Lục Thất thúc ngựa bỏ đi, hắn cũng không chần chờ thúc ngựa quay về, nhưng rất nhiều tướng sĩ phía sau thì lại tỏ ra oán giận và phẫn nộ, đột nhiên tiếng vó ngựa như sấm vang lên, kị binh Chu quân đồng loạt quay đầu nhìn về phía Nam.
Rất nhanh, từ đại đại nhấp nhô phía Nam xuất hiện vô số kị binh, bày ra cảnh tượng hùng vĩ vạn mã lao nhanh, kị binh Chu quân sợ đến biến sắc, ào ào cử binh dục chiến, nhưng đám kị binh vạn mã phi nhanh kia, lại đột nhiên ghìm ngựa đứng lại, cách một trăm mét quan sát sáu ngàn kị binh Chu quân.
- Đi.
Tướng quan rậm râu quyết đoán hét lớn, một mình một ngựa tiên phong chạy về hướng đông.
Sáu ngàn kị binh Chu quân cũng rối rít đi theo, nhưng ánh mắt thì vẫn không ngừng quan sát một vạn kị binh, trong lòng vẫn còn hoảng sợ, bây giờ họ đã hiểu, đống thi thể Thổ Phiên kia, đã bị giết như thế nào.
Bình luận facebook