Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 727
Quận công Thanh Hà chết rồi, sau khi Đại Lý Tự nhúng tay vào điều tra thực hư, rút ra là sau khi say rượu buông thả dục vọng quá độ dẫn đến đột tử, nguyên nhân chủ yếu là thân thể của Quận công Thanh Hà vẫn luôn không tốt, sầu muộn tạo thành người có bệnh không tiện nói ra.
Sau khi Hoàng đế Đại Chu biết, thương xót tài hoa của Quận công Thanh Hà, còn truy phong làm Ngô Vương, cha truyền con nối, nhưng lại tức giận nhóm nữ nhân của Quận công Thanh Hà không biết giúp chồng, giáng tội bắt vào giáo phường làm nô, kết quả, chỉ có một mình Huyện công An Viễn xử lí chuyện hậu sự của Lý quốc chủ, sau đó lại trở về ở nơi vốn là Ngô Vương phủ.
Chính là ở ngày thứ hai Lý quốc chủ chết, Vương Kế Ân nhận lệnh rời khỏi Khai Phong Phủ, cùng với năm ban trực ra roi thúc ngựa chạy đến Kinh Triệu Phủ, đến Kinh Triệu Phủ giao cho Kỷ Vương một đạo mật chỉ, sau đó lại chạy đến Lũng Hữu gặp Lục Thiên Phong.
Lục Thất còn ở lại Giai Châu trấn thủ, hắn vừa mới lấy lí do luân phiên quân sự thay đổi nơi đồn trú quân lực, để phòng ngừa tướng soái các quân phát triển lớn mạnh, hiện giờ năm vạn quân lực đến Giai Châu, đều là quân lực mới đến, vốn là điều đi Hà Hoàng và Hà Tây.
Việc Vương Kế Ân đến khiến cho Lục Thất rất bất ngờ, nghe báo xong tự mình đi ra ngoài nghênh đón vào, thái độ của Vương Kế Ân bày ra đối với Lục Thất rất thấp, vẫn như cũ gọi tôn xưng Phò mã gia, xưng nô tài, Lục Thất dặn dò người tiếp đón năm ban trực.
Tiến vào soái trướng, Lục Thất mỉm cười nói:
- Vương đô tri từ xa đến, chẳng lẽ có việc gấp gì?
- Nô tài tới đưa chỉ dụ cho Phò mã gia.
Vương Kế Ân nói, nói xong lấy ra ống thư, hai tay bưng lên cho Lục Thất.
Lục Thất hai tay cung kính tiếp nhận, không có lập tức mở ra, mà là hỏi:
- Vương đô tri, Bệ Hạ truyền chỉ dụ, chẳng lẽ là Khai Phong Phủ có chuyện?
Vương Kế Ân nhỏ giọng nói:
- Phò mã gia, Quận công Thanh Hà chết rồi.
- Cái gì?
Lục Thất bất ngờ thất thanh.
- Khiến Phò Mã Gia bất ngờ rồi, Thanh Hà quận công không phải Bệ hạ ban chết đâu, nghe nói là sau khi say rượu miệt mài quá độ mà đột tử chết.
Vương Kế Ân nhỏ giọng nói.
Lục Thất chau mày, nghi ngờ hỏi:
- Thật vậy không?
Vương Kế Ân chần chừ một chút, quay đầu liếc Tiểu Điệp một cái, Tiểu Điệp im lặng đi ra ngoài, Vương Kế Ân lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Không giấu Phò mã gia, Thanh Hà quận công là bị độc chết, nhưng không coi là Bệ hạ độc chết được.
- Vậy sẽ là người nào?
Lục Thất chau mày hỏi.
- Phò mã gia hẳn là nhớ cái bình thuốc kia ở trên người Bệ hạ.
Vương Kế Ân nhỏ giọng tự thuật một chút.
Cuối cùng nói:
- Bệ hạ để Thanh Hà quận công thử thuốc, nói thật là do Thanh Hà quận công tự chuốc vạ vào mình, đang yên lành lại đi viết cái gì phản từ Ngu mỹ Nhân, mà cứ một mực gặp phải lúc tâm tình Bệ hạ phi thường không tốt, giận dữ liền sai nô tài cầm thuốc đi cho Thanh Hà quận công thử dược tính, sau khi nô tài trở về báo cáo, không ngờ Bệ hạ lại phát bệnh cũ nằm trên giường không dậy nổi, nhưng ngày hôm sau vừa nghe thấy Thanh Hà quận công bị độc chết, Bệ hạ kinh sợ phẫn nộ đến suýt tý nữa đứt hơi mà đi.
Lục Thất nhíu mày gật đầu, hắn cũng cảm thấy Lý Quốc Chủ là tự mình đi tìm chết, nếu thân đã lâm vào cảnh ngục tù, thì phải biết bảo vệ tính mạng làm đầu, muốn viết từ thì cứ viết, vì sao không biết giấu mình tránh họa chứ.
- Phò mã gia, nô tài nhìn ra, Bệ hạ hối hận vì đã độc chết Thanh Hà quận công, cho nên lại truy phong Ngô Vương, còn ban cho đời sau cha truyền con nối, nhưng nữ nhân của Thanh Hà quận công không được may mắn như vậy, đều bị giáng tội bắt vào giáo phường làm nô, Bệ hạ là không muốn để lộ bí mật độc chết.
Vương Kế Ân lại nói.
Lục Thất ngẩn người, nói:
- Ngươi nói, nữ nhân của Thanh Hà quận công bị bắt đi giáo phường?
Vương Kế Ân gật đầu, mỉm cười nói:
- Đúng vậy, Phò mã gia chẳng lẽ là có quen biết.
Lục Thất ngẩn người, lắc đầu nói:
- Không có quen biết.
- Phò mã gia, nô tài có gặp qua phu nhân của Thanh Hà quận công kia, quả thật là một vị mỹ nhân như thiên tiên, nữ nhân của Khai Phong Phủ mà nô tài từng gặp, không có một người nào có thể so được.
Vương Kế Ân nhỏ giọng nói.
Lục Thất hơi ngây người, hắn mẫn cảm nghe ra ý đồ ân cần của Vương Kế Ân, hắn mỉm cười nói:
- Vương đô tri, chúng ta uống rượu nói chuyện.
- Nô tài không dám cùng ngồi với Phò mã gia.
Vương Kế Ân hèn mọn nói.
Lục Thất cười, nói:
- Đến địa bàn của ta do ta làm chủ, ta nguyện coi ngươi là khách.
Vương Kế Ân cung kính nói:
- Phò mã gia cất nhắc rồi.
Lục Thất mỉm cười quay đầu, kêu:
- Tiểu Điệp, lấy rượu.
Kêu xong giơ tay đỡ Vương Kế Ân, mỉm cười nói:
- Đến, vào chỗ ngồi chúng ta uống mấy chén.
Vương Kế Ân khách khí một chút, cùng Lục Thất ngồi xuống, Lục Thất lúc này mới mở ống thư, rút mật chỉ ra xem:
- Thiên Phong, Trẫm lệnh khanh điều động tám vạn quân đồn trú ở Thấp Châu và Thạch Châu, đợi chỉ lệnh của Trẫm.
Lục Thất thu mật chỉ, có cận vệ tiến vào bày thức ăn và rượu, Vương Kế Ân đứng dậy rót rượu cho Lục Thất, sau đó tự rót cho mình, Lục Thất nâng bát mỉm cười nói:
- Chúng ta trước uống một chén.
Vương Kế Ân nâng bát hưởng ứng, cùng uống xong rồi, Lục Thất nâng đũa mời cùng ăn, trong lúc ăn uống, Lục Thất nói:
- Bệ hạ lệnh ta điều động tám vạn quân đồn trú Thấp Châu, chẳng lẽ là muốn đoạt Thái Nguyên?
- Không nhất định, Bệ hạ để Phò mã gia đóng quân ở Thấp Châu, có khả năng là để đối phó với Triệu Khuông Dẫn.
Vương Kế Ân trả lời.
- Đối phó với Triệu Khuông Dẫn? Sao lại nói vậy?
Lục Thất không ngờ hỏi.
- Chính là do bình ngọc đan dược kia gây ra, Phò mã gia hẳn là không biết, sau khi Bệ hạ biết Thanh Hà quận công bị độc chết, lập tức nổi giận nói một câu, Triệu Khuông Dẫn, tên nghịch thần này, Bệ hạ cho rằng, độc đan là Triệu Khuông Dẫn làm.
Vương Kế Ân nói.
Lục Thất suy nghĩ một chút, nói:
- Bệ hạ cho rằng như vậy không tránh khỏi có chút võ đoán, đan dược tuy rằng thu về từ Giang Nam, nhưng cũng chưa chắc chắn sẽ là Triệu Khuông Dẫn mưu tính làm, người lấy thuốc, là từ Khai Phong Phủ phái ra đấy.
- Người là từ Khai Phong Phủ sai đi, tuy nhiên ảnh hưởng của Triệu Khuông Dẫn đối với Cấm quân Khai Phong Phủ cực kì sâu đậm, cho nên ban trực do Bệ hạ cử đi, rất dễ dàng bị Triệu Khuông Dẫn xúi giục làm việc.
Vương Kế Ân nói.
Lục Thất gật đầu, nói;
- Bệ Hạ lệnh ta điều quân tám vạn đồn trú Thấp Châu, ta căn bản làm không được, tám vạn quân lực một khi rời khỏi Lũng Hữu, Lũng Hữu liền trống rỗng, không nói sự uy hiếp của Tấn quốc đối với Lũng Hữu, chính là Thổ Phiên và Hạ quốc, một khi phát hiện Lũng Hữu trống rỗng, tất nhiên sẽ đột kích, năm đó Đường triều là vì điều đi quân lực Lũng Hữu bình định phản loạn An Lộc Sơn, mới khiến cho Lũng Hữu thất thủ do Thổ Phiên tấn công.
Vương Kế Ân cười, nói:
- Nô tài cảm thấy, địch nhân lớn nhất trong lòng Phò mã gia, hẳn là Đại Chu, Bệ hạ lệnh Phò mã gia điều quân đi Thấp Châu, tạo thành mối nguy quân lực phân tán bị đánh tan.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, nói:
- Ta đúng là có nỗi băn khoăn kia, Bệ hạ nói Triệu Khuông Dẫn là nghịch thần, mà ta càng là nghịch thần trắng trợn.
Vương Kế Ân gật đầu, nói:
- Phò mã gia, Bệ hạ có thể dung nghịch thần ngài, nguyên nhân chủ yếu chính là Phò mã gia chiếm cứ Lũng Hữu, vốn không phải là lãnh thổ Bệ hạ đánh hạ được, ở trong lòng Bệ hạ, chỉ coi đất đai mà Phò mã gia chiếm cứ như Hạ Quốc thứ hai, hoặc là Chiết Thị, cho nên vì Tây bộ không có tai họa, Bệ hạ bằng lòng dung túng Phò mã gia, giống như năm đó khoan nhượng người Đảng Hạng tự trị, chỉ cần xưng thần, là có thể khoan dung.
Lục Thất gật đầu, Vương Kến Ân lại thở dài nói:
- Triệu Khuông Dẫn lại không giống, tâm tình của Bệ hạ đối với Triệu Khuông Dẫn cực kì phức tạp và không biết làm sao, thậm chí có thể nói là cực kì đau lòng, vì Bệ hạ vẫn luôn coi Triệu Khuông Dẫn là huynh đệ thân thiết nhất, không chỉ là quân thần đơn giản như vậy.
Lục Thất ồ nhẹ một tiếng, Vương Kế Ân nhìn Lục Thất, lại nói:
- Phò mã gia, kì thật ngài cùng Triệu Khuông Dẫn rất giống nhau, vừa võ dũng lại trọng nghĩa, Triệu Khuông Dẫn năm đó, chính là vì trọng nghĩa mà nhận được sự ủng hộ của rất nhiều quan tướng, cũng vì trọng nghĩa cùng với Bệ hạ vào sinh ra tử, cho nên Bệ hạ cực kì quý mến Triệu Khuông Dẫn.
Lục Thất gật đầu, Vương Kế Ân lại nói:
- Bệ hạ bởi vì yêu thích mà tín nhiệm, năm đó Bệ hạ trọng thương, vì lo lắng sau khi chết Trương Vĩnh Đức sẽ soán vị, cho nên đề bạt Triệu Khuông Dẫn thay Trương Vĩnh Đức làm Điện Tiền Đô Kiểm Điểm, đồng thời cũng từng nói qua những lời ủy thác với Triệu Khuông Dẫn, năm đó Triệu Khuông Dẫn rơi lệ đáp ứng Bệ Hạ.
Lục Thất ồ nhẹ, Vương Kế Ân lấy bát uống một ngụm rượu, lại nói:
- Về sau Bệ hạ không có băng hà, nhưng vì thân thể suy yếu, cho nên rất nể trọng huynh đệ Triệu Khuông Dẫn, kết quả tạo thành huynh đệ Triệu Khuông Dẫn quyền lực càng ngày càng lớn, Triệu thị không phù hợp khuôn phép cũng càng ngày càng hiện rõ, cho nên Phò mã gia nói thẳng ra làm nghịch thần, Bệ hạ ngược lại không nổi giận như thế, vì Bệ hạ muốn nghe lời nói thật, hận nhất là bị người lừa dối.
- Nếu nói là lừa gạt, ta cũng có lừa dối Bệ hạ đấy.
Lục Thất nói.
- Nô tài đã nói qua không giống nhau, nô tài biết Phò mã gia chiếm Thường Châu và Tô Châu, nhưng đó đều là Phò mã gia đã sớm chiếm được, nếu nói là lừa dối, cũng là lừa dối Thanh Hà quận công, mà Triệu Khuông Dẫn lại không giống, Triệu Khuông Dẫn vẫn luôn trực tiếp lợi dụng sự tín nhiệm của Bệ hạ, tổn thương lòng của Bệ hạ, Phò mã gia hẳn là biết rõ, bị người thân cận phản bội, là đau lòng nhất, thất bại trên chiến trường tuyệt đối không thể so được.
Vương Kế Ân nói.
Lục Thất gật đầu đồng ý, nâng bát cạn chén với Vương Kế Ân.
Sau khi Hoàng đế Đại Chu biết, thương xót tài hoa của Quận công Thanh Hà, còn truy phong làm Ngô Vương, cha truyền con nối, nhưng lại tức giận nhóm nữ nhân của Quận công Thanh Hà không biết giúp chồng, giáng tội bắt vào giáo phường làm nô, kết quả, chỉ có một mình Huyện công An Viễn xử lí chuyện hậu sự của Lý quốc chủ, sau đó lại trở về ở nơi vốn là Ngô Vương phủ.
Chính là ở ngày thứ hai Lý quốc chủ chết, Vương Kế Ân nhận lệnh rời khỏi Khai Phong Phủ, cùng với năm ban trực ra roi thúc ngựa chạy đến Kinh Triệu Phủ, đến Kinh Triệu Phủ giao cho Kỷ Vương một đạo mật chỉ, sau đó lại chạy đến Lũng Hữu gặp Lục Thiên Phong.
Lục Thất còn ở lại Giai Châu trấn thủ, hắn vừa mới lấy lí do luân phiên quân sự thay đổi nơi đồn trú quân lực, để phòng ngừa tướng soái các quân phát triển lớn mạnh, hiện giờ năm vạn quân lực đến Giai Châu, đều là quân lực mới đến, vốn là điều đi Hà Hoàng và Hà Tây.
Việc Vương Kế Ân đến khiến cho Lục Thất rất bất ngờ, nghe báo xong tự mình đi ra ngoài nghênh đón vào, thái độ của Vương Kế Ân bày ra đối với Lục Thất rất thấp, vẫn như cũ gọi tôn xưng Phò mã gia, xưng nô tài, Lục Thất dặn dò người tiếp đón năm ban trực.
Tiến vào soái trướng, Lục Thất mỉm cười nói:
- Vương đô tri từ xa đến, chẳng lẽ có việc gấp gì?
- Nô tài tới đưa chỉ dụ cho Phò mã gia.
Vương Kế Ân nói, nói xong lấy ra ống thư, hai tay bưng lên cho Lục Thất.
Lục Thất hai tay cung kính tiếp nhận, không có lập tức mở ra, mà là hỏi:
- Vương đô tri, Bệ Hạ truyền chỉ dụ, chẳng lẽ là Khai Phong Phủ có chuyện?
Vương Kế Ân nhỏ giọng nói:
- Phò mã gia, Quận công Thanh Hà chết rồi.
- Cái gì?
Lục Thất bất ngờ thất thanh.
- Khiến Phò Mã Gia bất ngờ rồi, Thanh Hà quận công không phải Bệ hạ ban chết đâu, nghe nói là sau khi say rượu miệt mài quá độ mà đột tử chết.
Vương Kế Ân nhỏ giọng nói.
Lục Thất chau mày, nghi ngờ hỏi:
- Thật vậy không?
Vương Kế Ân chần chừ một chút, quay đầu liếc Tiểu Điệp một cái, Tiểu Điệp im lặng đi ra ngoài, Vương Kế Ân lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Không giấu Phò mã gia, Thanh Hà quận công là bị độc chết, nhưng không coi là Bệ hạ độc chết được.
- Vậy sẽ là người nào?
Lục Thất chau mày hỏi.
- Phò mã gia hẳn là nhớ cái bình thuốc kia ở trên người Bệ hạ.
Vương Kế Ân nhỏ giọng tự thuật một chút.
Cuối cùng nói:
- Bệ hạ để Thanh Hà quận công thử thuốc, nói thật là do Thanh Hà quận công tự chuốc vạ vào mình, đang yên lành lại đi viết cái gì phản từ Ngu mỹ Nhân, mà cứ một mực gặp phải lúc tâm tình Bệ hạ phi thường không tốt, giận dữ liền sai nô tài cầm thuốc đi cho Thanh Hà quận công thử dược tính, sau khi nô tài trở về báo cáo, không ngờ Bệ hạ lại phát bệnh cũ nằm trên giường không dậy nổi, nhưng ngày hôm sau vừa nghe thấy Thanh Hà quận công bị độc chết, Bệ hạ kinh sợ phẫn nộ đến suýt tý nữa đứt hơi mà đi.
Lục Thất nhíu mày gật đầu, hắn cũng cảm thấy Lý Quốc Chủ là tự mình đi tìm chết, nếu thân đã lâm vào cảnh ngục tù, thì phải biết bảo vệ tính mạng làm đầu, muốn viết từ thì cứ viết, vì sao không biết giấu mình tránh họa chứ.
- Phò mã gia, nô tài nhìn ra, Bệ hạ hối hận vì đã độc chết Thanh Hà quận công, cho nên lại truy phong Ngô Vương, còn ban cho đời sau cha truyền con nối, nhưng nữ nhân của Thanh Hà quận công không được may mắn như vậy, đều bị giáng tội bắt vào giáo phường làm nô, Bệ hạ là không muốn để lộ bí mật độc chết.
Vương Kế Ân lại nói.
Lục Thất ngẩn người, nói:
- Ngươi nói, nữ nhân của Thanh Hà quận công bị bắt đi giáo phường?
Vương Kế Ân gật đầu, mỉm cười nói:
- Đúng vậy, Phò mã gia chẳng lẽ là có quen biết.
Lục Thất ngẩn người, lắc đầu nói:
- Không có quen biết.
- Phò mã gia, nô tài có gặp qua phu nhân của Thanh Hà quận công kia, quả thật là một vị mỹ nhân như thiên tiên, nữ nhân của Khai Phong Phủ mà nô tài từng gặp, không có một người nào có thể so được.
Vương Kế Ân nhỏ giọng nói.
Lục Thất hơi ngây người, hắn mẫn cảm nghe ra ý đồ ân cần của Vương Kế Ân, hắn mỉm cười nói:
- Vương đô tri, chúng ta uống rượu nói chuyện.
- Nô tài không dám cùng ngồi với Phò mã gia.
Vương Kế Ân hèn mọn nói.
Lục Thất cười, nói:
- Đến địa bàn của ta do ta làm chủ, ta nguyện coi ngươi là khách.
Vương Kế Ân cung kính nói:
- Phò mã gia cất nhắc rồi.
Lục Thất mỉm cười quay đầu, kêu:
- Tiểu Điệp, lấy rượu.
Kêu xong giơ tay đỡ Vương Kế Ân, mỉm cười nói:
- Đến, vào chỗ ngồi chúng ta uống mấy chén.
Vương Kế Ân khách khí một chút, cùng Lục Thất ngồi xuống, Lục Thất lúc này mới mở ống thư, rút mật chỉ ra xem:
- Thiên Phong, Trẫm lệnh khanh điều động tám vạn quân đồn trú ở Thấp Châu và Thạch Châu, đợi chỉ lệnh của Trẫm.
Lục Thất thu mật chỉ, có cận vệ tiến vào bày thức ăn và rượu, Vương Kế Ân đứng dậy rót rượu cho Lục Thất, sau đó tự rót cho mình, Lục Thất nâng bát mỉm cười nói:
- Chúng ta trước uống một chén.
Vương Kế Ân nâng bát hưởng ứng, cùng uống xong rồi, Lục Thất nâng đũa mời cùng ăn, trong lúc ăn uống, Lục Thất nói:
- Bệ hạ lệnh ta điều động tám vạn quân đồn trú Thấp Châu, chẳng lẽ là muốn đoạt Thái Nguyên?
- Không nhất định, Bệ hạ để Phò mã gia đóng quân ở Thấp Châu, có khả năng là để đối phó với Triệu Khuông Dẫn.
Vương Kế Ân trả lời.
- Đối phó với Triệu Khuông Dẫn? Sao lại nói vậy?
Lục Thất không ngờ hỏi.
- Chính là do bình ngọc đan dược kia gây ra, Phò mã gia hẳn là không biết, sau khi Bệ hạ biết Thanh Hà quận công bị độc chết, lập tức nổi giận nói một câu, Triệu Khuông Dẫn, tên nghịch thần này, Bệ hạ cho rằng, độc đan là Triệu Khuông Dẫn làm.
Vương Kế Ân nói.
Lục Thất suy nghĩ một chút, nói:
- Bệ hạ cho rằng như vậy không tránh khỏi có chút võ đoán, đan dược tuy rằng thu về từ Giang Nam, nhưng cũng chưa chắc chắn sẽ là Triệu Khuông Dẫn mưu tính làm, người lấy thuốc, là từ Khai Phong Phủ phái ra đấy.
- Người là từ Khai Phong Phủ sai đi, tuy nhiên ảnh hưởng của Triệu Khuông Dẫn đối với Cấm quân Khai Phong Phủ cực kì sâu đậm, cho nên ban trực do Bệ hạ cử đi, rất dễ dàng bị Triệu Khuông Dẫn xúi giục làm việc.
Vương Kế Ân nói.
Lục Thất gật đầu, nói;
- Bệ Hạ lệnh ta điều quân tám vạn đồn trú Thấp Châu, ta căn bản làm không được, tám vạn quân lực một khi rời khỏi Lũng Hữu, Lũng Hữu liền trống rỗng, không nói sự uy hiếp của Tấn quốc đối với Lũng Hữu, chính là Thổ Phiên và Hạ quốc, một khi phát hiện Lũng Hữu trống rỗng, tất nhiên sẽ đột kích, năm đó Đường triều là vì điều đi quân lực Lũng Hữu bình định phản loạn An Lộc Sơn, mới khiến cho Lũng Hữu thất thủ do Thổ Phiên tấn công.
Vương Kế Ân cười, nói:
- Nô tài cảm thấy, địch nhân lớn nhất trong lòng Phò mã gia, hẳn là Đại Chu, Bệ hạ lệnh Phò mã gia điều quân đi Thấp Châu, tạo thành mối nguy quân lực phân tán bị đánh tan.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, nói:
- Ta đúng là có nỗi băn khoăn kia, Bệ hạ nói Triệu Khuông Dẫn là nghịch thần, mà ta càng là nghịch thần trắng trợn.
Vương Kế Ân gật đầu, nói:
- Phò mã gia, Bệ hạ có thể dung nghịch thần ngài, nguyên nhân chủ yếu chính là Phò mã gia chiếm cứ Lũng Hữu, vốn không phải là lãnh thổ Bệ hạ đánh hạ được, ở trong lòng Bệ hạ, chỉ coi đất đai mà Phò mã gia chiếm cứ như Hạ Quốc thứ hai, hoặc là Chiết Thị, cho nên vì Tây bộ không có tai họa, Bệ hạ bằng lòng dung túng Phò mã gia, giống như năm đó khoan nhượng người Đảng Hạng tự trị, chỉ cần xưng thần, là có thể khoan dung.
Lục Thất gật đầu, Vương Kến Ân lại thở dài nói:
- Triệu Khuông Dẫn lại không giống, tâm tình của Bệ hạ đối với Triệu Khuông Dẫn cực kì phức tạp và không biết làm sao, thậm chí có thể nói là cực kì đau lòng, vì Bệ hạ vẫn luôn coi Triệu Khuông Dẫn là huynh đệ thân thiết nhất, không chỉ là quân thần đơn giản như vậy.
Lục Thất ồ nhẹ một tiếng, Vương Kế Ân nhìn Lục Thất, lại nói:
- Phò mã gia, kì thật ngài cùng Triệu Khuông Dẫn rất giống nhau, vừa võ dũng lại trọng nghĩa, Triệu Khuông Dẫn năm đó, chính là vì trọng nghĩa mà nhận được sự ủng hộ của rất nhiều quan tướng, cũng vì trọng nghĩa cùng với Bệ hạ vào sinh ra tử, cho nên Bệ hạ cực kì quý mến Triệu Khuông Dẫn.
Lục Thất gật đầu, Vương Kế Ân lại nói:
- Bệ hạ bởi vì yêu thích mà tín nhiệm, năm đó Bệ hạ trọng thương, vì lo lắng sau khi chết Trương Vĩnh Đức sẽ soán vị, cho nên đề bạt Triệu Khuông Dẫn thay Trương Vĩnh Đức làm Điện Tiền Đô Kiểm Điểm, đồng thời cũng từng nói qua những lời ủy thác với Triệu Khuông Dẫn, năm đó Triệu Khuông Dẫn rơi lệ đáp ứng Bệ Hạ.
Lục Thất ồ nhẹ, Vương Kế Ân lấy bát uống một ngụm rượu, lại nói:
- Về sau Bệ hạ không có băng hà, nhưng vì thân thể suy yếu, cho nên rất nể trọng huynh đệ Triệu Khuông Dẫn, kết quả tạo thành huynh đệ Triệu Khuông Dẫn quyền lực càng ngày càng lớn, Triệu thị không phù hợp khuôn phép cũng càng ngày càng hiện rõ, cho nên Phò mã gia nói thẳng ra làm nghịch thần, Bệ hạ ngược lại không nổi giận như thế, vì Bệ hạ muốn nghe lời nói thật, hận nhất là bị người lừa dối.
- Nếu nói là lừa gạt, ta cũng có lừa dối Bệ hạ đấy.
Lục Thất nói.
- Nô tài đã nói qua không giống nhau, nô tài biết Phò mã gia chiếm Thường Châu và Tô Châu, nhưng đó đều là Phò mã gia đã sớm chiếm được, nếu nói là lừa dối, cũng là lừa dối Thanh Hà quận công, mà Triệu Khuông Dẫn lại không giống, Triệu Khuông Dẫn vẫn luôn trực tiếp lợi dụng sự tín nhiệm của Bệ hạ, tổn thương lòng của Bệ hạ, Phò mã gia hẳn là biết rõ, bị người thân cận phản bội, là đau lòng nhất, thất bại trên chiến trường tuyệt đối không thể so được.
Vương Kế Ân nói.
Lục Thất gật đầu đồng ý, nâng bát cạn chén với Vương Kế Ân.
Bình luận facebook