-
Chương 101
Theo như lời Hạ Trân nói, đi với nam tử lôi thôi kia là đám người ăn mặc đoan chính, sau khi người tự xưng là ca ca nàng bị bắt, mấy người kia chen vào dòng người biến mất. Lục Trung nghe lời dặn của Lục Nghĩa, lén đi theo, không biết có tra được gì không.
Đến đêm, cuối cùng Hoài Dương vương cũng quay lại, trên người hắn nồng nặc mùi rượu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, Liễu Miên Đường gọi người mang canh giải rượu cho hắn.
Thôi Hành Chu nhấp mấy ngụm, đột nhiên hỏi: “Lý ma ma ra ra vào vào, có gì không ổn à?” Miên Đường không ngờ hắn ở sảnh ngoài uống rượu với khách khứa và bằng hữu mà vẫn luôn để ý đến động tĩnh trong tân phòng*, có lẽ là thị vệ ngoài tân phòng báo cho Vương gia…
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
*Phòng tân hôn.
Vì thế Miên Đường thành thật nói ra chuyện hình như tìm thấy huynh trưởng tội nhân của nàng.
Thôi Hành Chu không nhíu mày lấy một cái, chỉ hỏi: “Có muốn ta đi đón y không?”
Miên Đường lắc đầu, nàng suy nghĩ một chốc, giọng điệu kiên quyết: “Không chỉ không đón mà còn không để huynh ấy vào phủ Chân Châu! Chuyện này rất có khả năng là có người hãm hại. Ngoại trừ làm người ta khó chịu vào ngày tân hôn, nếu huynh ấy trốn khỏi chỗ lưu đày, chỉ cần gặp huynh ấy lập tức trở thành chứa chấp tội phạm, giờ chàng đã cưới ta, huynh ấy trở thành đại cữu tử* của chàng, đến lúc đó có người trong triều cố ý buộc tội chàng, làm sao chàng nói rõ được?”
*Anh vợ.
Nói xong lời cuối cùng, đột nhiên trong lòng Miên Đường không ngăn được cảm giác khổ sở, tự biết ca ca mình không xứng nghênh thân với Hoài Dương vương, bản thân nàng trước kia còn là thổ phỉ. Tuy nói chuyện chiêu an Ngưỡng Sơn nàng không bị triều đình truy bắt, nhưng suy cho cùng chuyện vẫn không thể để người khác biết được.
Quân* không thấy đương kim vạn tuế đang cố gắng tẩy trắng, không nhắc đến chuyện năm đó ở trên Ngưỡng Sơn ư?
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
*Tôn xưng với người khác.
Nếu Thôi Hành Chu cưới một nữ tử cho gia thế trong sạch, quy củ thì làm gì phiền phức như bây giờ? Ngày tân hôn còn không được yên…
Thật ra Thôi Hành Chu không quan tâm nhiều như Miên Đường nghĩ.
Lúc trước, sau khi định hôn với Liêm Bình Lan, Liêm gia thường hay xảy ra chuyện phiền phức, hắn cũng cố gắng nhẫn nại xử trí thỏa đáng từng việc.
So sánh thì nhân khẩu nhà Miên Đường khá ít, người Liễu gia đã chết gần hết, mà còn cháu Lục gia đều được Lục lão gia ân cần dạy bảo không được ỷ lại vào Miên Đường, thấy người sang bắt quàng làm họ, tay làm hàm nhai, tự trông coi gia nghiệp của mình, không gây thêm rắc rối cho Liễu nha đầu.
Chuyện Liễu Miên Đường mới nói, Thôi Hành Chu đã suy xét cả rồi. Nếu người bị giam trong huyện nha thật sự là Liễu Triển Bằng, đó là huynh trưởng ruột của Liễu Miên Đường, nàng xin hắn cứu huynh trưởng, đó cũng là bổn phận.
Thôi Hành Chu đã chuẩn bị tinh thần bị liên lụy. Thế nhưng hắn không ngờ, Miên Đường lại vì hắn mà suy xét chu toàn đến vậy, thậm chí vì sợ liên lụy hắn mà từ chối gặp huynh trưởng.
Thoáng chốc, Thôi Hành Chu hơi sửng sốt, nói: “Lúc trước nàng nghe nói huynh trưởng bị bắt thì khóc đến chết đi sống lại, sao bây giờ lại bỏ mặc y? Nàng yên tâm, mấy chuyện nàng lo lắng không đáng ngại, ta sẽ xử lý thỏa đáng.”
Miên Đường vươn tay ôm cổ hắn: “Đương nhiên ta biết bản lĩnh của chàng. Có điều thật sự không cần đâu… Lúc trước ta khóc không phải vì đau lòng cho huynh ấy, mà là khóc vì phụ thân thiên vị, hai người hại mình, nếu ngày trước ta cố gắng khuyên nhủ phụ thân, có lẽ không đến mức cửa nát nhà tan. Huynh ấy như thế không đáng khiến cho chàng dính mùi tanh… Chàng không biết đâu, tính tình của huynh ấy là bị phụ thân ta chiều hư. Nếu chàng giúp huynh ấy thoát vây, đảm bảo huynh ấy cho rằng mình tìm được chỗ dựa lợi hại hơn phụ thân, nói không chừng sẽ là mầm tai họa… Đây cũng là lý do lúc trước ta không cho chàng nhờ người thả huynh ấy.”
Thôi Hành Chu nhìn thấy dáng vẻ của Miên Đường lại không khỏi đau lòng. Nàng không hề kiên cường như ngoài miệng. Hắn biết nàng ngầm bảo Đại cữu cữu Lục Tiễn ra mặt lén đưa bạc cho quan coi ngục của Liễu Triển Bằng, mong khi Liễu Triển Bằng đau đầu nhức óc quan coi ngục cho gã chữa trị kịp lúc, đừng để gã lao dịch hao mòn tuổi thọ.
Chẳng qua ở trong lòng Liễu Miên Đường, người phu quân như hắn quan trọng hơn, cho nên nàng mới suy tính đủ đường cho hắn, tuyệt đối không làm hắn khó xử.
Ở điểm này, mẫu thân sinh ra hắn còn không nghĩ cho hắn cẩn thận chu đáo đến vậy.
Nghĩ đến đây, Thôi Hành Chu có chút đau lòng, hắn duỗi tay ôm nàng, an ủi: “Nàng đừng nghĩ nhiều, việc này ta sẽ thay nàng xử lý thỏa đáng, nàng an tâm nghỉ ngơi là được.”
Miên Đường ôm chặt hắn, trong lòng vẫn suy sụp như cũ.
Trong quý trạch nhà cao cửa rộng, tất cả phụ nhân có thai đều phải chia phòng ngủ với phu quân. Cho nên đến đêm, Sở thái phi sợ nhi tử uống rượu không phân nặng nhẹ nên cho người tới giục Vương gia chia phòng ngủ, tránh uống rượu vào phát điên với Miên Đường.
Chỉ là Vương gia đã rửa mặt muốn nghỉ ngơi, truyền lời cho ma ma: “Ma ma báo lại với mẫu thân, lòng ta hiểu rõ, sẽ không làm bậy đâu. Đi đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Ban đêm Miên Đường ngủ không hề có nề nếp, có tật xấu thích đá chăn. Giờ đã là đầu thu, ban đêm trời trở lạnh, cho nên hắn ngủ cùng với nàng để còn đắp chăn ngày cho nàng, với cả có người nằm bên cạnh, tốt hơn dùng bình nước nóng.
Về chuyện mẫu thân lo, thật sự không cần phải lo, lúc còn ở phố Bắc nằm trên phản đêm đêm chịu khổ, chịu khổ cả một năm, chẳng lẽ bây giờ không nhịn được mấy tháng?
Miên Đường rửa mặt chải đầu xong, mang theo mùi thơm mát mẻ khoan khoái vào nằm trong lòng ngực Thôi Hành Chu.
Nàng với hắn đã quen biết lâu như vậy rồi, lại gần hai năm gọi tướng công, nhưng đến bây giờ, hắn mới là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng. Hôm nay bằng hữu thân thích đều chứng kiến, không chối cãi được.
Nghĩ vậy, trong lòng nàng rất cảm động, không nhịn được dán sát lỗ tai hắn, khẽ kêu một tiếng: “Phu quân…”
Tính ra đã lâu rồi Thôi Hành Chu không được nghe tiếng kêu phu quân nũng nịu này, cảm thấy một dòng nước ấm cuồn cuộn xông thẳng lên đan điền…
Lúc này quanh hơi thở toàn là mùi hương ngọt ngào say lòng người của Miên Đường, người ôm trong lòng cũng là ôm giai nhân mềm mại thơm ngát. Hoài Dương vương cảm thấy mình khoác lác với mẫu thân quá sớm, nhất thời có chút không kiềm chế được.
Chỉ có thể ôm nàng, hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn.
Miên Đường mệt mỏi cả một ngày, không lăn lộn với hắn quá lâu đã ngáp rồi ngủ mất. Dưới ánh trăng, Thôi Hành Chu đếm chuỗi ngọc treo trên xà giường cả nửa ngày, cuối cùng lại đứng dậy ra sân luyện quyền.
Ngày hôm sau, Miên Đường ngủ đủ rồi, xoay mặt nhìn phu quân bên cạnh, cảm thấy hắn còn ngủ nướng giống như lúc còn ở phố Bắc.
Không được, hôm nay còn phải dâng trà cho mẹ chồng, cho nên Miên Đường đành lay phu quân dậy.
Kết quả là Thôi Hành Chu mang khuôn mặt tuấn tú không ngủ đủ đi dâng trà cho mẫu thân.
Bởi vì hắn thành hôn nên tỷ tỷ Thôi Phù cũng trở về nhà mẹ đẻ, cùng mẫu thân chờ đệ đệ và đệ muội kính trà.
Nói thật thì tuy Thôi Phù không xem trọng Liêm Bình Lan, nhưng không ngờ rằng đệ muội tương lai của mình có xuất thân như vậy.
Ban đầu, nàng ta biết tin đệ đệ muốn thành hôn, mà mẫu thân không phải người có thể thu xếp việc vặt, cho nên nàng ta mới cố ý trở về trước, giúp mẫu thân lo liệu một chút.
Kết quả, hôm trước vừa mới quay về vương phủ thì nghe nói đệ đệ muốn ngày kia làm lễ, hỏi mẫu thân mới biết là huyện chủ đồ bỏ kia có thai, sợ giấu không được mới vội vã thành hôn.
Chuyện… Chuyện này là chuyện gì đây? Thôi Phù giận đến nổ phổi, thế mà không biết sao mẫu thân làm như không có việc gì nói: “Không phải vội vàng thành hôn rồi à? Có thể giấu được là được rồi…”
Từ nhỏ đến lớn Thôi Phù đều cảm thấy bất lực với mẫu thân, nàng ta cảm thấy nếu mình có ở trong phủ sẽ không để đệ đệ làm chuyện hoang đường, cưới một nữ tử xuất thân hèn mọn như thế vào cửa. Nhưng việc đã đến nước này, người tỷ tỷ đã xuất giá như nàng ta khó mà lên tiếng, đành để mặc cho đệ đệ cưới một nữ tử không xứng đôi qua cửa làm Vương phi.
Kết quả hôm nay nàng ta và mẫu thân cố tình dậy sớm, chờ tân nhân* dâng trà, kết quả chờ mãi chờ mãi, hai tân nhân kia lững thững tới muộn. Mà đệ đệ còn mặt mày buồn ngủ, trông không tỉnh táo, giống như không ngủ ngon.
*Cô dâu, chú rể.
Không biết tối qua, Liễu Miên Đường này trêu chọc gì đệ đệ, mình đã có thai rồi mà còn không buông người ra, một hai phải quấn lấy đệ đệ ngủ cùng!
Chẳng lẽ là sợ đệ đệ có thị thiếp thông phòng bị thất sủng? Rõ ràng là chính phi vương phủ mà lại hành xử không phóng khoáng như thị thiếp!
Thôi Phù cảm thấy phải nhắc nhở mẫu thân, dạy dỗ tân nương mới qua cửa này một phen.
Có điều, Miên Đường nào biết tâm tư của đại cô tỷ* xụ mặt ngồi bên cạnh mẹ chồng. Nàng bưng chén trà, cẩn thận quỳ xuống dâng trà cho hai người.
*Chị chồng.
Sở thái phi vội vàng bảo với ma ma bên cạnh: “Đi, mau đỡ nàng lên, hôm qua đã quỳ lạy suốt, hôm nay bụng bị căng thì sao bây giờ? Trong phòng không có người ngoài, không cần làm lễ nghi rườm rà.”
Thôi Phù cảm thấy mẫu thân quá hòa nhã, không hề có uy nghiêm của mẹ chồng. Nhớ lại lúc trước nàng ta gả vào phủ Khánh quốc công, mẹ chồng nàng ta sợ nàng ta là quý nữ trong vương phủ ra không chịu vâng lời, nên để nàng ta đứng hầu hạ bàn ăn một tháng, lập đủ thứ quy củ.
Nàng ta gả đi xa, dù trong lòng có bị tủi cũng chỉ có thể nuốt hết vào trong bụng. Nữ tử xuất thân hèn mọn này thế mà mệnh tốt thật, gặp được mẹ chồng dễ nói chuyện như vậy.
So sánh hai bên, với tư cách là cô nương đích xuất* của vương phủ, trong lòng Thôi Phù khó tránh khỏi cảm thấy không công bằng, vì thế ở bên cạnh nói: “Mẫu thân, mẫu thân quá cẩn thận rồi, lúc trước khi con có thai, ngày ngày phải thỉnh an mẹ chồng, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy mẹ chồng giảm lễ nghĩa. Đây là phép tắc lập gia, nếu miễn hết chẳng phải là loạn hết cả lên, chẳng phải sẽ khiến cho nàng nghĩ rằng vương phủ quá tùy tiện?”
*Con vợ cả.
Từ nhỏ tính tình Thôi Phù đã cứng rắn, miệng mồm lợi hại, hết cách rồi, ai kêu mẫu thân yếu đuối, đệ đệ còn nhỏ tuổi! Có điều tính tình đó tới nhà chồng, khi không có ai chống lưng cũng có hại. Lúc trước nàng ta bị mẹ chồng lập quy củ đổi tính, kỳ thật cũng là do miệng quá thẳng.
Thôi Hành Chu biết tính tình của tỷ tỷ, lên tiếng ngắt lời: “Không phải Miên Đường không hiểu quy củ, tỷ mới về mấy ngày, hiển nhiên không biết nàng rất có hiếu, kính cẩn nghe lời mẫu thân. Chẳng qua lúc trước cái thai của nàng không ổn định, phải nằm nhiều ngày mới chuyển biến tốt, mẫu thân thương xót nàng có gì không đúng?”
Đến đêm, cuối cùng Hoài Dương vương cũng quay lại, trên người hắn nồng nặc mùi rượu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, Liễu Miên Đường gọi người mang canh giải rượu cho hắn.
Thôi Hành Chu nhấp mấy ngụm, đột nhiên hỏi: “Lý ma ma ra ra vào vào, có gì không ổn à?” Miên Đường không ngờ hắn ở sảnh ngoài uống rượu với khách khứa và bằng hữu mà vẫn luôn để ý đến động tĩnh trong tân phòng*, có lẽ là thị vệ ngoài tân phòng báo cho Vương gia…
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
*Phòng tân hôn.
Vì thế Miên Đường thành thật nói ra chuyện hình như tìm thấy huynh trưởng tội nhân của nàng.
Thôi Hành Chu không nhíu mày lấy một cái, chỉ hỏi: “Có muốn ta đi đón y không?”
Miên Đường lắc đầu, nàng suy nghĩ một chốc, giọng điệu kiên quyết: “Không chỉ không đón mà còn không để huynh ấy vào phủ Chân Châu! Chuyện này rất có khả năng là có người hãm hại. Ngoại trừ làm người ta khó chịu vào ngày tân hôn, nếu huynh ấy trốn khỏi chỗ lưu đày, chỉ cần gặp huynh ấy lập tức trở thành chứa chấp tội phạm, giờ chàng đã cưới ta, huynh ấy trở thành đại cữu tử* của chàng, đến lúc đó có người trong triều cố ý buộc tội chàng, làm sao chàng nói rõ được?”
*Anh vợ.
Nói xong lời cuối cùng, đột nhiên trong lòng Miên Đường không ngăn được cảm giác khổ sở, tự biết ca ca mình không xứng nghênh thân với Hoài Dương vương, bản thân nàng trước kia còn là thổ phỉ. Tuy nói chuyện chiêu an Ngưỡng Sơn nàng không bị triều đình truy bắt, nhưng suy cho cùng chuyện vẫn không thể để người khác biết được.
Quân* không thấy đương kim vạn tuế đang cố gắng tẩy trắng, không nhắc đến chuyện năm đó ở trên Ngưỡng Sơn ư?
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
*Tôn xưng với người khác.
Nếu Thôi Hành Chu cưới một nữ tử cho gia thế trong sạch, quy củ thì làm gì phiền phức như bây giờ? Ngày tân hôn còn không được yên…
Thật ra Thôi Hành Chu không quan tâm nhiều như Miên Đường nghĩ.
Lúc trước, sau khi định hôn với Liêm Bình Lan, Liêm gia thường hay xảy ra chuyện phiền phức, hắn cũng cố gắng nhẫn nại xử trí thỏa đáng từng việc.
So sánh thì nhân khẩu nhà Miên Đường khá ít, người Liễu gia đã chết gần hết, mà còn cháu Lục gia đều được Lục lão gia ân cần dạy bảo không được ỷ lại vào Miên Đường, thấy người sang bắt quàng làm họ, tay làm hàm nhai, tự trông coi gia nghiệp của mình, không gây thêm rắc rối cho Liễu nha đầu.
Chuyện Liễu Miên Đường mới nói, Thôi Hành Chu đã suy xét cả rồi. Nếu người bị giam trong huyện nha thật sự là Liễu Triển Bằng, đó là huynh trưởng ruột của Liễu Miên Đường, nàng xin hắn cứu huynh trưởng, đó cũng là bổn phận.
Thôi Hành Chu đã chuẩn bị tinh thần bị liên lụy. Thế nhưng hắn không ngờ, Miên Đường lại vì hắn mà suy xét chu toàn đến vậy, thậm chí vì sợ liên lụy hắn mà từ chối gặp huynh trưởng.
Thoáng chốc, Thôi Hành Chu hơi sửng sốt, nói: “Lúc trước nàng nghe nói huynh trưởng bị bắt thì khóc đến chết đi sống lại, sao bây giờ lại bỏ mặc y? Nàng yên tâm, mấy chuyện nàng lo lắng không đáng ngại, ta sẽ xử lý thỏa đáng.”
Miên Đường vươn tay ôm cổ hắn: “Đương nhiên ta biết bản lĩnh của chàng. Có điều thật sự không cần đâu… Lúc trước ta khóc không phải vì đau lòng cho huynh ấy, mà là khóc vì phụ thân thiên vị, hai người hại mình, nếu ngày trước ta cố gắng khuyên nhủ phụ thân, có lẽ không đến mức cửa nát nhà tan. Huynh ấy như thế không đáng khiến cho chàng dính mùi tanh… Chàng không biết đâu, tính tình của huynh ấy là bị phụ thân ta chiều hư. Nếu chàng giúp huynh ấy thoát vây, đảm bảo huynh ấy cho rằng mình tìm được chỗ dựa lợi hại hơn phụ thân, nói không chừng sẽ là mầm tai họa… Đây cũng là lý do lúc trước ta không cho chàng nhờ người thả huynh ấy.”
Thôi Hành Chu nhìn thấy dáng vẻ của Miên Đường lại không khỏi đau lòng. Nàng không hề kiên cường như ngoài miệng. Hắn biết nàng ngầm bảo Đại cữu cữu Lục Tiễn ra mặt lén đưa bạc cho quan coi ngục của Liễu Triển Bằng, mong khi Liễu Triển Bằng đau đầu nhức óc quan coi ngục cho gã chữa trị kịp lúc, đừng để gã lao dịch hao mòn tuổi thọ.
Chẳng qua ở trong lòng Liễu Miên Đường, người phu quân như hắn quan trọng hơn, cho nên nàng mới suy tính đủ đường cho hắn, tuyệt đối không làm hắn khó xử.
Ở điểm này, mẫu thân sinh ra hắn còn không nghĩ cho hắn cẩn thận chu đáo đến vậy.
Nghĩ đến đây, Thôi Hành Chu có chút đau lòng, hắn duỗi tay ôm nàng, an ủi: “Nàng đừng nghĩ nhiều, việc này ta sẽ thay nàng xử lý thỏa đáng, nàng an tâm nghỉ ngơi là được.”
Miên Đường ôm chặt hắn, trong lòng vẫn suy sụp như cũ.
Trong quý trạch nhà cao cửa rộng, tất cả phụ nhân có thai đều phải chia phòng ngủ với phu quân. Cho nên đến đêm, Sở thái phi sợ nhi tử uống rượu không phân nặng nhẹ nên cho người tới giục Vương gia chia phòng ngủ, tránh uống rượu vào phát điên với Miên Đường.
Chỉ là Vương gia đã rửa mặt muốn nghỉ ngơi, truyền lời cho ma ma: “Ma ma báo lại với mẫu thân, lòng ta hiểu rõ, sẽ không làm bậy đâu. Đi đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Ban đêm Miên Đường ngủ không hề có nề nếp, có tật xấu thích đá chăn. Giờ đã là đầu thu, ban đêm trời trở lạnh, cho nên hắn ngủ cùng với nàng để còn đắp chăn ngày cho nàng, với cả có người nằm bên cạnh, tốt hơn dùng bình nước nóng.
Về chuyện mẫu thân lo, thật sự không cần phải lo, lúc còn ở phố Bắc nằm trên phản đêm đêm chịu khổ, chịu khổ cả một năm, chẳng lẽ bây giờ không nhịn được mấy tháng?
Miên Đường rửa mặt chải đầu xong, mang theo mùi thơm mát mẻ khoan khoái vào nằm trong lòng ngực Thôi Hành Chu.
Nàng với hắn đã quen biết lâu như vậy rồi, lại gần hai năm gọi tướng công, nhưng đến bây giờ, hắn mới là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng. Hôm nay bằng hữu thân thích đều chứng kiến, không chối cãi được.
Nghĩ vậy, trong lòng nàng rất cảm động, không nhịn được dán sát lỗ tai hắn, khẽ kêu một tiếng: “Phu quân…”
Tính ra đã lâu rồi Thôi Hành Chu không được nghe tiếng kêu phu quân nũng nịu này, cảm thấy một dòng nước ấm cuồn cuộn xông thẳng lên đan điền…
Lúc này quanh hơi thở toàn là mùi hương ngọt ngào say lòng người của Miên Đường, người ôm trong lòng cũng là ôm giai nhân mềm mại thơm ngát. Hoài Dương vương cảm thấy mình khoác lác với mẫu thân quá sớm, nhất thời có chút không kiềm chế được.
Chỉ có thể ôm nàng, hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn.
Miên Đường mệt mỏi cả một ngày, không lăn lộn với hắn quá lâu đã ngáp rồi ngủ mất. Dưới ánh trăng, Thôi Hành Chu đếm chuỗi ngọc treo trên xà giường cả nửa ngày, cuối cùng lại đứng dậy ra sân luyện quyền.
Ngày hôm sau, Miên Đường ngủ đủ rồi, xoay mặt nhìn phu quân bên cạnh, cảm thấy hắn còn ngủ nướng giống như lúc còn ở phố Bắc.
Không được, hôm nay còn phải dâng trà cho mẹ chồng, cho nên Miên Đường đành lay phu quân dậy.
Kết quả là Thôi Hành Chu mang khuôn mặt tuấn tú không ngủ đủ đi dâng trà cho mẫu thân.
Bởi vì hắn thành hôn nên tỷ tỷ Thôi Phù cũng trở về nhà mẹ đẻ, cùng mẫu thân chờ đệ đệ và đệ muội kính trà.
Nói thật thì tuy Thôi Phù không xem trọng Liêm Bình Lan, nhưng không ngờ rằng đệ muội tương lai của mình có xuất thân như vậy.
Ban đầu, nàng ta biết tin đệ đệ muốn thành hôn, mà mẫu thân không phải người có thể thu xếp việc vặt, cho nên nàng ta mới cố ý trở về trước, giúp mẫu thân lo liệu một chút.
Kết quả, hôm trước vừa mới quay về vương phủ thì nghe nói đệ đệ muốn ngày kia làm lễ, hỏi mẫu thân mới biết là huyện chủ đồ bỏ kia có thai, sợ giấu không được mới vội vã thành hôn.
Chuyện… Chuyện này là chuyện gì đây? Thôi Phù giận đến nổ phổi, thế mà không biết sao mẫu thân làm như không có việc gì nói: “Không phải vội vàng thành hôn rồi à? Có thể giấu được là được rồi…”
Từ nhỏ đến lớn Thôi Phù đều cảm thấy bất lực với mẫu thân, nàng ta cảm thấy nếu mình có ở trong phủ sẽ không để đệ đệ làm chuyện hoang đường, cưới một nữ tử xuất thân hèn mọn như thế vào cửa. Nhưng việc đã đến nước này, người tỷ tỷ đã xuất giá như nàng ta khó mà lên tiếng, đành để mặc cho đệ đệ cưới một nữ tử không xứng đôi qua cửa làm Vương phi.
Kết quả hôm nay nàng ta và mẫu thân cố tình dậy sớm, chờ tân nhân* dâng trà, kết quả chờ mãi chờ mãi, hai tân nhân kia lững thững tới muộn. Mà đệ đệ còn mặt mày buồn ngủ, trông không tỉnh táo, giống như không ngủ ngon.
*Cô dâu, chú rể.
Không biết tối qua, Liễu Miên Đường này trêu chọc gì đệ đệ, mình đã có thai rồi mà còn không buông người ra, một hai phải quấn lấy đệ đệ ngủ cùng!
Chẳng lẽ là sợ đệ đệ có thị thiếp thông phòng bị thất sủng? Rõ ràng là chính phi vương phủ mà lại hành xử không phóng khoáng như thị thiếp!
Thôi Phù cảm thấy phải nhắc nhở mẫu thân, dạy dỗ tân nương mới qua cửa này một phen.
Có điều, Miên Đường nào biết tâm tư của đại cô tỷ* xụ mặt ngồi bên cạnh mẹ chồng. Nàng bưng chén trà, cẩn thận quỳ xuống dâng trà cho hai người.
*Chị chồng.
Sở thái phi vội vàng bảo với ma ma bên cạnh: “Đi, mau đỡ nàng lên, hôm qua đã quỳ lạy suốt, hôm nay bụng bị căng thì sao bây giờ? Trong phòng không có người ngoài, không cần làm lễ nghi rườm rà.”
Thôi Phù cảm thấy mẫu thân quá hòa nhã, không hề có uy nghiêm của mẹ chồng. Nhớ lại lúc trước nàng ta gả vào phủ Khánh quốc công, mẹ chồng nàng ta sợ nàng ta là quý nữ trong vương phủ ra không chịu vâng lời, nên để nàng ta đứng hầu hạ bàn ăn một tháng, lập đủ thứ quy củ.
Nàng ta gả đi xa, dù trong lòng có bị tủi cũng chỉ có thể nuốt hết vào trong bụng. Nữ tử xuất thân hèn mọn này thế mà mệnh tốt thật, gặp được mẹ chồng dễ nói chuyện như vậy.
So sánh hai bên, với tư cách là cô nương đích xuất* của vương phủ, trong lòng Thôi Phù khó tránh khỏi cảm thấy không công bằng, vì thế ở bên cạnh nói: “Mẫu thân, mẫu thân quá cẩn thận rồi, lúc trước khi con có thai, ngày ngày phải thỉnh an mẹ chồng, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy mẹ chồng giảm lễ nghĩa. Đây là phép tắc lập gia, nếu miễn hết chẳng phải là loạn hết cả lên, chẳng phải sẽ khiến cho nàng nghĩ rằng vương phủ quá tùy tiện?”
*Con vợ cả.
Từ nhỏ tính tình Thôi Phù đã cứng rắn, miệng mồm lợi hại, hết cách rồi, ai kêu mẫu thân yếu đuối, đệ đệ còn nhỏ tuổi! Có điều tính tình đó tới nhà chồng, khi không có ai chống lưng cũng có hại. Lúc trước nàng ta bị mẹ chồng lập quy củ đổi tính, kỳ thật cũng là do miệng quá thẳng.
Thôi Hành Chu biết tính tình của tỷ tỷ, lên tiếng ngắt lời: “Không phải Miên Đường không hiểu quy củ, tỷ mới về mấy ngày, hiển nhiên không biết nàng rất có hiếu, kính cẩn nghe lời mẫu thân. Chẳng qua lúc trước cái thai của nàng không ổn định, phải nằm nhiều ngày mới chuyển biến tốt, mẫu thân thương xót nàng có gì không đúng?”