-
Chương 181: Phiên ngoại 2
Miên Đường mỗi năm đều về Tây Châu thăm ngoại tổ phụ, mười mấy năm qua dù mưa gió vẫn chưa từng ngừng.
Nhất là mấy năm gần đây, Thôi Hành Chu làm nhiếp chính vương, bộn bề công vụ, nàng trong lúc rảnh rỗi, việc buôn bán trên tay cũng ngày càng phát đạt, muốn đi khắp nơi thăm thú, cuối cùng mười năm thì có đến tám chín năm là đến Tây Châu.
Ngoại tổ phụ đừng nhìn tuổi tác đã cao, thế nhưng người tập võ trời sinh cường tráng, bây giờ râu tóc bạc phơ nhưng thân hình vẫn thẳng tắp, chuyện làm ăn trong nhà tuy giao cho đại cữu cữu, nhưng chuyện khác lại hoàn toàn do ngoại tổ phụ làm chủ.
Mắt thấy Miên Đường luôn nhớ nhung bọn họ, thường thường chạy xe mệt nhọc đến thăm, ngoại tổ phụ vung tay một cái, cả nhà chuyển đến Chân Châu.
Lần này, Thôi Linh Nhi cũng có thể lúc nào cũng theo nương đến nhà ngoại tằng tổ phụ luyện tập đánh quyền, côn bổng.
Không có cách nào, phụ vương của nàng mặc dù dạy đại ca Thôi Dập luyện công phu, thế nhưng lại không cứng rắn nổi với tiểu nữ nhi mềm mại của mình, nhìn nàng ép đầu gối cong eo đều đau lòng, trực tiếp không cho nàng luyện luôn.
Phương đông không sáng, phương tây sáng, Linh Nhi chỉ có thể lén lút học tập cùng mẫu thân, mẫu thân đã nói, nữ hài tử ngày thường xinh đẹp, còn phải biết chút công phu mới không thiệt thòi.
Linh Nhi cảm thấy lời của mẫu thân rất có lý. Trước kia khi ở kinh thành, tiểu hoàng đế trong cung đã từng vụng trộm muốn hôn nàng, bị nàng ném qua vai ngã sau núi giả cưỡi lên người đánh.
Nhưng mà tiểu hoàng đế nói đây là bí mật của hai người họ, ngàn vạn lần không được nói cho cha nương biết, nếu không người bị đánh có thể là nàng.
Nghĩ đến lời nói của tiểu hoàng đế, đợi khi hoa sen nở rộ, hắn sẽ đến Chân Châu thăm mình, Linh Nhi cười thầm, sau đó tiếp tục luyện tập hoắc hổ đào tâm mới học được, để cho tiểu hoàng đế sĩ biệt tam thiên lau mắt mà nhìn.
Có điều nàng không nói cho ngoại tằng tổ phụ, lần này nương dẫn theo nàng đến là bởi vì cãi nhau với cha, trốn nhà đi.
Nương không cho nàng nói, một bụng bí mật thế này thật sự rất đói, Linh Nhi gần đây đang tuổi lớn, quyết định ăn nhiều thêm một con gà da giòn để bảo vệ bí mật.
Mà Miên Đường thì ngồi cùng mấy vị trưởng tẩu cùng nhau thêu giày, có điều lỗ tai nàng cũng vểnh lên, nghe xem cửa phủ lúc nào thì bị người gõ.
Kết quả nàng ngồi không được bao lâu đã nghe thấy có người gõ cửa.
Thế nhưng người gác cổng nhìn lại là nhị gia Lục Mộ.
Năm đó phân gia rất vui sướng. Thế nhưng chưa đến ba năm, Lục Mộ đã hối hận.
Hắn lúc trước mặc dù tích lũy được không ít tài sản, nhưng là không chống nổi nữ nhi gả cho Tô gia chỉ là một cái thùng rỗng kêu to.
Vị Tô công tử kia lại là giả bộ dáng vẻ chăm chỉ cần cù, cuối cùng lại là công danh gì cũng không thi đỗ, mẹ chồng Tô gia kia luôn mắng Thanh Anh bát tự suy gia môn, chiếm đoạt của hồi môn của nàng không nói, còn thường thường bắt Thanh Anh đến vơ vét của Lục nhị gia.
Lục nhị gia cũng không phải là người mặc cho người ta chiếm hời, đầu tiên là cắn chết không cho, lại sợ nữ nhi hòa ly, bị lão đại trong nhà cười chê, cuối cùng không có cách nào nên chỉ có thể để cho thê tử Toàn thị cách hai ba hôm lại giúp đỡ.
Sau khi phân gia, chuyện làm ăn của lão nhị vẫn luôn không thuận lợi, bồi thường không ít tiền, kỳ thật trợ cấp cho nữ nhi cũng không nhiều, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi, gắng gượng chống đỡ thể diện.
Cuối cùng phu quân của Thanh Anh lại dùng bạc của nàng để chuộc một kỹ nữ trong kỹ viện về làm thiếp, tức đến nàng khóc về nhà, thế nhưng Lục nhị gia lại chỉ bảo nàng ta đừng náo loạn quá lớn, lan truyền ra ngoài thành trò cười cho người khác, nàng nghĩ quẩn tìm cái chết, nếu không phải con của nàng ta trông thấy, người đã không cứu lại được rồi.
Cuối cùng Lục lão gia tử ra mặt, đầu tiên mắng cho Lục nhị gia máu chó đầy đầu, mắng hắn chỉ biết giữ thể diện tốt cho mình, lại không quản sống chết của nữ nhi.
Cuối cùng rốt cuộc là bảo Thanh Anh hòa ly với Tô gia, lại tìm một người trung niên góa vợ để tái giá.
Thể diện của nhị gia Lục Mộ không có cách nào bảo toàn, dứt khoát mặt dày mày dạn, thường xuyên đến chỗ đại ca ngồi, luôn muốn lại nghĩ cách kinh doanh việc làm ăn trong nhà.
Nhưng Miên Đường lại trịnh trọng nhắc nhở đại cữu cữu, nếu như nhị phòng không sống nổi thì giúp đỡ chút bạc, thế nhưng việc làm ăn trong nhà, nhị phòng đừng mong nhúng tay vào.
Tiếc rằng nhị gia thích sĩ diện, muốn duy trì một phần thể diện trước mặt đại ca, mỗi lần vay tiền, nhìn trái nhìn phải nói về tình cảnh lúng túng của hắn, còn thường trình diễn trong Lục phủ.
Hôm nay nhị phòng tới cửa, chắc lại là trong phủ trạch tiền bạc không đủ.
Miên Đường thất vọng nhìn nhị cữu cữu đang mặt cười rạng rỡ kia, quay người đi vào hậu hoa viên.
Bây giờ tính ra đã thành hôn vài năm, Thôi Hành Chu vậy mà càng ngày càng không kiên nhẫn, cãi nhau cũng không đến dỗ mình.
Miên Đường nhất thời nổi lên thương cảm hiếm thấy, chỉ muốn đi ra ngoài phủ dạo một chút.
Thế là thay đổi y phục, chỉ dẫn theo tiểu nha hoàn, còn có hai thị vệ ra ngoài phủ đi dạo.
Hôm nay phố xá có vẻ hơi yên ắng, Miên Đường lại muốn an tĩnh, chỉ tìm một ngõ nhỏ yên lặng mà đi.
Nhưng đợi nàng đi được một nửa ngõ nhỏ, mới phát giác nha hoàn và thị vệ sau lưng không biết từ lúc nào đã không thấy rồi.
Đợi đến khi nàng phản ứng lại thì đột nhiên bên tai truyền đến quyền phong tập kích. Nàng quay đầu lại nhìn thấy một người che mặt, nàng theo trực giác đón đỡ, muốn rút chủy thủ bên hông ra, lại bị người kia nhanh hơn một bước lấy đi vũ khí.
Quyền thuật người kia sử dụng quỷ dị, Miên Đường vậy mà chưa từng thấy qua, dưới sự kinh hãi tự nhiên toàn lực ứng phó.
Tiếc rằng người kia đánh nhau tay đôi, chiêu nào chiêu đấy đều bỉ ổi, mỗi chiêu đều là đang chiếm hời của nàng, càng như là đạo tặc hái hoa.
Miên Đường liên tục bị hắn đắc thủ, tóc mai cũng rối loạn, cổ áo của nàng bị mở ra. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, cắn răng hô: "Thôi tặc, đừng cho là ta không nhận ra chàng!"
Người cao lớn bịt mặt kia bỗng nhiên bật cười, vừa chống Miên Đường vào bên tường, vừa đưa tay lột khăn che mặt. Thổi mạnh mũi nàng nói: "Ta cố ý đổi chiêu thức, sao nàng còn có thể nhận ra!"
Miên Đương thấy quả thật là hắn, chỉ tức giận đến mặt đỏ bừng: "Mùi vị trên người chàng, ta há có thể không ngửi ra! Lúc đầu thật không nhìn ra, chàng vậy mà lại có đam mê chắn cô nương trong ngõ nhỏ..."
Thôi Hành Chu ôm nàng nói: "Sao vẫn còn tức giận nữa vậy, chẳng lẽ ngày hôm trước ta nói nàng sai sao? Bàn chuyện làm ăn với người ta, còn dám giả trang thành nam nhân đi dạo Thiêm Hương Lâu, còn một mình bao hết hai cô nương, nàng đây là muốn tức chết ta đúng không?"
Miên Đường ngẩng đầu nói: "Không phải chàng dẫn đồng liêu đến trước sao? Chàng đến, ta tự nhiên cũng đến, nhìn xem cô nương nơi đó câu người ra sao."
Hoài Dương Vương bất đắc dĩ nói: "Ta thật sự là đi thăm dò phản tặc, mới đến nơi đó dò xét, nào giống như nàng đi uống hoa tửu. Những người dong chi tục phấn kia sao có thể sánh với nàng?"
Nói đến đây, Thôi Hành Chu cúi đầu hôn cái miệng nhỏ muốn mắng chửi người của nàng, hàm hồ nói: "Khi nàng đi đường, eo nhỏ khẽ cong mê người, ta đã sớm muốn kéo nàng vào trong ngõ nhỏ rồi, thế nào, tiểu nương tử có chịu bỏ chút hương mềm không?"
Con ngươi Miên Đường đảo một vòng, trở tay ôm cổ hắn nói: "Được, chỉ là khẩn cầu vị gia này chớ làm ra tiếng động quá lớn, ta theo gia là được. Ta đã gả cho người, mặc dù phu quân chỉ là một tên đầu gỗ, nhưng nếu như biết được ta ở trong ngõ hẻm vụng trộm với người cũng sẽ ghen. Chúng ta cùng giấu hắn, không để hắn biết là được... Nếu như gia mạnh hơn hắn, về sau trong đêm ta sẽ để khe cửa cho gia được không?"
Biểu tình vốn dĩ hơi mỉm cười của Hoài Dương Vương nháy mắt cứng đờ, tự nhiên có loại cảm giác vi diệu chính mình tự đội nón xanh cho mình. Nhìn phụ nhân tuyệt mỹ khẽ cắn môi đỏ, sóng mắt lưu chuyển trong ngực, lại nghĩ về tình cảnh nếu như nàng thật sự giấu diếm mình yêu đương vụng trộm với người khác, biển dấm cuồn cuộn giội rửa đến tận cổ họng bắt đầu chua lòe.
"Liễu Miên Đường, nếu nàng lại dám ở bên ngoài trêu ong ghẹo bướm, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho nàng đâu!"
Trong lúc nhất thời, trong hẻm nhỏ truyền đến từng đợt âm thanh cười vang.
Miên Đường ngọt ngào nghĩ, mấy cô nương trong hồng lâu kia nói hay, tiểu náo di tình, lại xem lần sau nàng còn phải dùng chiêu thức gì.
Tóm lại, phu quân, mời tiếp chiêu đi!
- -- Toàn văn hoàn ----
Nhất là mấy năm gần đây, Thôi Hành Chu làm nhiếp chính vương, bộn bề công vụ, nàng trong lúc rảnh rỗi, việc buôn bán trên tay cũng ngày càng phát đạt, muốn đi khắp nơi thăm thú, cuối cùng mười năm thì có đến tám chín năm là đến Tây Châu.
Ngoại tổ phụ đừng nhìn tuổi tác đã cao, thế nhưng người tập võ trời sinh cường tráng, bây giờ râu tóc bạc phơ nhưng thân hình vẫn thẳng tắp, chuyện làm ăn trong nhà tuy giao cho đại cữu cữu, nhưng chuyện khác lại hoàn toàn do ngoại tổ phụ làm chủ.
Mắt thấy Miên Đường luôn nhớ nhung bọn họ, thường thường chạy xe mệt nhọc đến thăm, ngoại tổ phụ vung tay một cái, cả nhà chuyển đến Chân Châu.
Lần này, Thôi Linh Nhi cũng có thể lúc nào cũng theo nương đến nhà ngoại tằng tổ phụ luyện tập đánh quyền, côn bổng.
Không có cách nào, phụ vương của nàng mặc dù dạy đại ca Thôi Dập luyện công phu, thế nhưng lại không cứng rắn nổi với tiểu nữ nhi mềm mại của mình, nhìn nàng ép đầu gối cong eo đều đau lòng, trực tiếp không cho nàng luyện luôn.
Phương đông không sáng, phương tây sáng, Linh Nhi chỉ có thể lén lút học tập cùng mẫu thân, mẫu thân đã nói, nữ hài tử ngày thường xinh đẹp, còn phải biết chút công phu mới không thiệt thòi.
Linh Nhi cảm thấy lời của mẫu thân rất có lý. Trước kia khi ở kinh thành, tiểu hoàng đế trong cung đã từng vụng trộm muốn hôn nàng, bị nàng ném qua vai ngã sau núi giả cưỡi lên người đánh.
Nhưng mà tiểu hoàng đế nói đây là bí mật của hai người họ, ngàn vạn lần không được nói cho cha nương biết, nếu không người bị đánh có thể là nàng.
Nghĩ đến lời nói của tiểu hoàng đế, đợi khi hoa sen nở rộ, hắn sẽ đến Chân Châu thăm mình, Linh Nhi cười thầm, sau đó tiếp tục luyện tập hoắc hổ đào tâm mới học được, để cho tiểu hoàng đế sĩ biệt tam thiên lau mắt mà nhìn.
Có điều nàng không nói cho ngoại tằng tổ phụ, lần này nương dẫn theo nàng đến là bởi vì cãi nhau với cha, trốn nhà đi.
Nương không cho nàng nói, một bụng bí mật thế này thật sự rất đói, Linh Nhi gần đây đang tuổi lớn, quyết định ăn nhiều thêm một con gà da giòn để bảo vệ bí mật.
Mà Miên Đường thì ngồi cùng mấy vị trưởng tẩu cùng nhau thêu giày, có điều lỗ tai nàng cũng vểnh lên, nghe xem cửa phủ lúc nào thì bị người gõ.
Kết quả nàng ngồi không được bao lâu đã nghe thấy có người gõ cửa.
Thế nhưng người gác cổng nhìn lại là nhị gia Lục Mộ.
Năm đó phân gia rất vui sướng. Thế nhưng chưa đến ba năm, Lục Mộ đã hối hận.
Hắn lúc trước mặc dù tích lũy được không ít tài sản, nhưng là không chống nổi nữ nhi gả cho Tô gia chỉ là một cái thùng rỗng kêu to.
Vị Tô công tử kia lại là giả bộ dáng vẻ chăm chỉ cần cù, cuối cùng lại là công danh gì cũng không thi đỗ, mẹ chồng Tô gia kia luôn mắng Thanh Anh bát tự suy gia môn, chiếm đoạt của hồi môn của nàng không nói, còn thường thường bắt Thanh Anh đến vơ vét của Lục nhị gia.
Lục nhị gia cũng không phải là người mặc cho người ta chiếm hời, đầu tiên là cắn chết không cho, lại sợ nữ nhi hòa ly, bị lão đại trong nhà cười chê, cuối cùng không có cách nào nên chỉ có thể để cho thê tử Toàn thị cách hai ba hôm lại giúp đỡ.
Sau khi phân gia, chuyện làm ăn của lão nhị vẫn luôn không thuận lợi, bồi thường không ít tiền, kỳ thật trợ cấp cho nữ nhi cũng không nhiều, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi, gắng gượng chống đỡ thể diện.
Cuối cùng phu quân của Thanh Anh lại dùng bạc của nàng để chuộc một kỹ nữ trong kỹ viện về làm thiếp, tức đến nàng khóc về nhà, thế nhưng Lục nhị gia lại chỉ bảo nàng ta đừng náo loạn quá lớn, lan truyền ra ngoài thành trò cười cho người khác, nàng nghĩ quẩn tìm cái chết, nếu không phải con của nàng ta trông thấy, người đã không cứu lại được rồi.
Cuối cùng Lục lão gia tử ra mặt, đầu tiên mắng cho Lục nhị gia máu chó đầy đầu, mắng hắn chỉ biết giữ thể diện tốt cho mình, lại không quản sống chết của nữ nhi.
Cuối cùng rốt cuộc là bảo Thanh Anh hòa ly với Tô gia, lại tìm một người trung niên góa vợ để tái giá.
Thể diện của nhị gia Lục Mộ không có cách nào bảo toàn, dứt khoát mặt dày mày dạn, thường xuyên đến chỗ đại ca ngồi, luôn muốn lại nghĩ cách kinh doanh việc làm ăn trong nhà.
Nhưng Miên Đường lại trịnh trọng nhắc nhở đại cữu cữu, nếu như nhị phòng không sống nổi thì giúp đỡ chút bạc, thế nhưng việc làm ăn trong nhà, nhị phòng đừng mong nhúng tay vào.
Tiếc rằng nhị gia thích sĩ diện, muốn duy trì một phần thể diện trước mặt đại ca, mỗi lần vay tiền, nhìn trái nhìn phải nói về tình cảnh lúng túng của hắn, còn thường trình diễn trong Lục phủ.
Hôm nay nhị phòng tới cửa, chắc lại là trong phủ trạch tiền bạc không đủ.
Miên Đường thất vọng nhìn nhị cữu cữu đang mặt cười rạng rỡ kia, quay người đi vào hậu hoa viên.
Bây giờ tính ra đã thành hôn vài năm, Thôi Hành Chu vậy mà càng ngày càng không kiên nhẫn, cãi nhau cũng không đến dỗ mình.
Miên Đường nhất thời nổi lên thương cảm hiếm thấy, chỉ muốn đi ra ngoài phủ dạo một chút.
Thế là thay đổi y phục, chỉ dẫn theo tiểu nha hoàn, còn có hai thị vệ ra ngoài phủ đi dạo.
Hôm nay phố xá có vẻ hơi yên ắng, Miên Đường lại muốn an tĩnh, chỉ tìm một ngõ nhỏ yên lặng mà đi.
Nhưng đợi nàng đi được một nửa ngõ nhỏ, mới phát giác nha hoàn và thị vệ sau lưng không biết từ lúc nào đã không thấy rồi.
Đợi đến khi nàng phản ứng lại thì đột nhiên bên tai truyền đến quyền phong tập kích. Nàng quay đầu lại nhìn thấy một người che mặt, nàng theo trực giác đón đỡ, muốn rút chủy thủ bên hông ra, lại bị người kia nhanh hơn một bước lấy đi vũ khí.
Quyền thuật người kia sử dụng quỷ dị, Miên Đường vậy mà chưa từng thấy qua, dưới sự kinh hãi tự nhiên toàn lực ứng phó.
Tiếc rằng người kia đánh nhau tay đôi, chiêu nào chiêu đấy đều bỉ ổi, mỗi chiêu đều là đang chiếm hời của nàng, càng như là đạo tặc hái hoa.
Miên Đường liên tục bị hắn đắc thủ, tóc mai cũng rối loạn, cổ áo của nàng bị mở ra. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, cắn răng hô: "Thôi tặc, đừng cho là ta không nhận ra chàng!"
Người cao lớn bịt mặt kia bỗng nhiên bật cười, vừa chống Miên Đường vào bên tường, vừa đưa tay lột khăn che mặt. Thổi mạnh mũi nàng nói: "Ta cố ý đổi chiêu thức, sao nàng còn có thể nhận ra!"
Miên Đương thấy quả thật là hắn, chỉ tức giận đến mặt đỏ bừng: "Mùi vị trên người chàng, ta há có thể không ngửi ra! Lúc đầu thật không nhìn ra, chàng vậy mà lại có đam mê chắn cô nương trong ngõ nhỏ..."
Thôi Hành Chu ôm nàng nói: "Sao vẫn còn tức giận nữa vậy, chẳng lẽ ngày hôm trước ta nói nàng sai sao? Bàn chuyện làm ăn với người ta, còn dám giả trang thành nam nhân đi dạo Thiêm Hương Lâu, còn một mình bao hết hai cô nương, nàng đây là muốn tức chết ta đúng không?"
Miên Đường ngẩng đầu nói: "Không phải chàng dẫn đồng liêu đến trước sao? Chàng đến, ta tự nhiên cũng đến, nhìn xem cô nương nơi đó câu người ra sao."
Hoài Dương Vương bất đắc dĩ nói: "Ta thật sự là đi thăm dò phản tặc, mới đến nơi đó dò xét, nào giống như nàng đi uống hoa tửu. Những người dong chi tục phấn kia sao có thể sánh với nàng?"
Nói đến đây, Thôi Hành Chu cúi đầu hôn cái miệng nhỏ muốn mắng chửi người của nàng, hàm hồ nói: "Khi nàng đi đường, eo nhỏ khẽ cong mê người, ta đã sớm muốn kéo nàng vào trong ngõ nhỏ rồi, thế nào, tiểu nương tử có chịu bỏ chút hương mềm không?"
Con ngươi Miên Đường đảo một vòng, trở tay ôm cổ hắn nói: "Được, chỉ là khẩn cầu vị gia này chớ làm ra tiếng động quá lớn, ta theo gia là được. Ta đã gả cho người, mặc dù phu quân chỉ là một tên đầu gỗ, nhưng nếu như biết được ta ở trong ngõ hẻm vụng trộm với người cũng sẽ ghen. Chúng ta cùng giấu hắn, không để hắn biết là được... Nếu như gia mạnh hơn hắn, về sau trong đêm ta sẽ để khe cửa cho gia được không?"
Biểu tình vốn dĩ hơi mỉm cười của Hoài Dương Vương nháy mắt cứng đờ, tự nhiên có loại cảm giác vi diệu chính mình tự đội nón xanh cho mình. Nhìn phụ nhân tuyệt mỹ khẽ cắn môi đỏ, sóng mắt lưu chuyển trong ngực, lại nghĩ về tình cảnh nếu như nàng thật sự giấu diếm mình yêu đương vụng trộm với người khác, biển dấm cuồn cuộn giội rửa đến tận cổ họng bắt đầu chua lòe.
"Liễu Miên Đường, nếu nàng lại dám ở bên ngoài trêu ong ghẹo bướm, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho nàng đâu!"
Trong lúc nhất thời, trong hẻm nhỏ truyền đến từng đợt âm thanh cười vang.
Miên Đường ngọt ngào nghĩ, mấy cô nương trong hồng lâu kia nói hay, tiểu náo di tình, lại xem lần sau nàng còn phải dùng chiêu thức gì.
Tóm lại, phu quân, mời tiếp chiêu đi!
- -- Toàn văn hoàn ----
Bình luận facebook