-
Chương 105
Lại nói tiếp, Trương đại nhân còn nhanh hơn dự đoán của Vân phi, ông nghe nói Hoài Dương vương dung túng cho anh vợ giết người vượt ngục, ông giận đến đầu bốc khói.
Ông là nguyên lão ba triều, tính tình ngay thẳng ghét a dua nịnh hót, nếu cứ bỏ mặc như thế, lúc hồi triều trình diện trước hoàng đế, không phải là sẽ khiến cho người ta nói thượng đội hạ đạp, sợ Hoài Dương vương ư?
Cho dù Hoài Dương vương có công lao muôn đời cũng không thể đạp lên vương pháp, nếu để mặc cho người như vậy vào kinh thành cần vương phụ chính, há chẳng phải là rối loạn cương thường* của Đại Yến?
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
*Cương thường (tam cương ngũ thường): dùng để chỉ khuôn phép, kỉ cương.
Trương đại nhân mang theo lửa giận lôi đình gấp rút lên đường ngay trong đêm, rất nhanh đã tới ngoài thành Chân Châu.
Trương Bàng Quang đại nhân có kinh nghiệm phong phú làm khâm sai tuần tra, mấy việc vạch trần chuyện xấu của người khác như thế này ông làm vô cùng xuất sắc. Thậm chí ông còn không gặp dịch quan mà Hoài Dương vương phái đi đón mà đi thẳng đến nha dịch huyện Triệu.
Đương nhiên, Trương đại nhân không đến một mình, bởi vì người cần điều tra lần này chính là Hoài Dương vương nắm giữ binh quyền trong tay, đề phòng Hoài Dương vương trở mặt bất cứ lúc nào, một người dám tàn sát thành trì Man bộ ở Tây Bắc nhưng lại dám dung túng thê huynh giết người thì còn có cái gì không dám?
Cho nên trên đường ông đi qua Huệ Châu, Tuy Vương sắp đi kinh thành điều cấp dưới của mình là Ngô tướng quân đến chỗ Trương đại nhân.
Nếu Hoài Dương vương dám làm khó đại quan triều đình thì đừng trách binh mã Huệ Châu giết sang Chân Châu. Đến lúc chứng thực được tội mưu nghịch của Hoài Dương vương là có thể phái đại quân bao vây tiêu diệt, thế là Hoài Dương vương gánh ô danh trên lưng, để xem bách tính thiên hạ có còn tin phục hắn không!
Khi đoàn xe thẳng tiến đến huyện Triệu, Huyện thừa đang ăn cơm ở trong nha môn, thấy đại nhân tuần tra Giang Nam đột nhiên đến, y vội vàng ra đón.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trương đại nhân mặt không cảm xúc, đầu tiên là hỏi thăm chút chính vụ của huyện Triệu, sau đó chợt lên tiếng muốn đến ngục giam tra hỏi.
Huyện thừa cuống quít dẫn đầu, dẫn đoàn người Trương đại nhân đi đến ngục giam, khi đến ngục giam, Trương đại nhân muốn xem sổ sách ghi tên phạm nhân, mắt vừa đảo qua, nhìn thấy được tên Liễu Triển Bằng, mà thời gian gã bị bắt giam cũng khớp với mật báo.
Trương đại nhân tự tin lên, sắc mặt trầm xuống, hỏi Huyện thừa Liễu Triển Bằng phạm tội gì?
Nào ngờ Huyện thừa lại kề cà đáng nghi, chỉ nói là đang thẩm vấn, vị này phạm vào tội gì vẫn chưa định tội được.
Ngô tướng quân ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, nói: “Là chưa định tội hay là không dám định tội? Ta nghe nói vị nghi phạm này ở trong ngục được chiêu đãi rượu thịt thơm ngon, còn an nhàn tự tại hơn quan lớn hồi hương ở bên ngoài.”
Huyện thừa ôn hoà nói: “Chỉ mới là nghi phạm, vẫn chưa định tội, tất nhiên hạ quan phải đối đãi theo lễ, nói cho cùng thì hạ quan chỉ là một quan phụ mẫu nhỏ nhoi, sau này vẫn phải gặp mặt bà con quê nhà…”
Trương đại nhân cũng hừ lạnh một tiếng nói: “Bà con quê nhà? Ta thấy là chứa chấp đào phạm nơi khác thì đúng hơn? Dọc đường đi đến đây bản quan nhìn thấy trên bảng thông báo ngoài thôn dán đầy bố cáo truy nã đào phạm, rõ ràng bên trong có Liễu Triển Bằng giết người chạy trốn khỏi doanh lao dịch Mạc Bắc, tại sao gã đến chỗ ngươi lại được cung phụng ăn ngon uống tốt?”
Vu huyện thừa nhìn Trương đại nhân, cẩn thận nói: “Đại nhân, có phải ngài hiểu lầm cái gì rồi không?”
Ngô tướng quân quay khuôn mặt đầy mỡ lại nói: “Hiểu lầm? Ngươi cho rằng nguyên lão ba triều là đồ ngốc chắc? Hôm nay, Trương đại nhân muốn đến xem quan lại ở Chân Châu bao che cho đào phạm Liễu Triển Bằng như thế nào, giấu không khai báo, vì tình riêng mà làm việc trái với luật pháp!”
Vu huyện thừa nghe thế, đứng thẳng lưng, trừng mắt nhìn thẳng vào Ngô tướng quân nói: “Vị đại nhân này kiêm chức gì vậy? Tại sao ta nói chuyện với Trương đại nhân mà ngươi cứ liên tục xen mồm vào? Miệng mồm thì hắt nước bẩn lên người bản quan, chẳng lẽ lúc trước bản quan phá án, xử người thân ngài luật quá nặng nên ngài muốn trả thù riêng sao?”
Ngô tướng quân giận đến vỗ bàn: “Một quan lại nhỏ nhoi như ngươi chắc xứng để ta trả thù? Xem hôm nay Trương đại nhân lột bộ da chó này của người thế nào!”
Vu huyện thừa xụ mặt cười lạnh, y là con trai của Lý ma ma, cái kiểu đen mặt giống hệt mẫu thân y, biểu cảm y đen mặt nhìn người khác giống như nhìn thấy rác rưởi hôi thối, liếc xéo tứ phương nói: “Ta đường đường chính chính tham dự khoa thi, năm đó cũng có trải qua diện thí*, tuy chức quan không lớn, nhưng cũng là gia môn dưới thiên tử, ngày ngày tận tụy đền đáp triều đình, không dám cô phụ bộ quan phục và ô sa trên đầu. Tại sao quan phục chim nhạn của quan phụ mẫu vào trong miệng tướng quân ngài đây lại thành da chó? Chẳng lẽ áo giáp của ngài là da hổ trong cáo mượn oai hùm?”
*Phỏng vấn.
“Ngươi…” Ngô tướng quân làm sao nói lại quan nhân xuất thân từ khoa văn, thoáng chốc giận đến mặt phình như cái bánh bao.
Còn Trương đại nhân thì lười nghe bọn họ cãi nhau, lạnh lùng nói: “Người đâu, thẩm vấn Liễu Triển Bằng!”
“Đợi đã!” Vu huyện thừa giơ tay nói, “Mặc dù chức quan của hạ quan không cao nhưng cũng là quan phụ mẫu của bách tính một phương, Trương đại nhân muốn tra án trong tay hạ quan thì cũng nên nói nguyên do cho hạ quan, để hạ quan còn biết mình làm sai chỗ nào chứ nhỉ?”
Trương đại nhân bị tiểu quan mồm miệng lanh lợi này chọc cho buồn cười: “Chẳng lẽ bản quan nói chưa rõ ràng à? Đào phạm của triều đình là Liễu Triển Bằng đã ở trong ngục ngươi nhiều ngày mà ngươi lại giấu không báo, trì hoãn không chịu kết án. Không phải ngươi làm việc tư thì là cái gì? Còn nguyên nhân ư? Đợi ta hỏi Hoài Dương vương mới biết rõ được.”
Mắt Vu đại nhân không to nhưng càng nghe càng mở lớn, cuối cùng phụt cười một tiếng: “Trương đại nhân, thứ cho hạ quan kiến thức hạn hẹp, lắm miệng hỏi một câu, nếu đào phạm đó thật sự chạy trốn tới huyện Triệu thì có liên quan gì đến Hoài Dương vương?”
Trương Bàng Quang thấy khó chịu với vẻ mặt cười cợt của y, giận tái mặt nói: “Vu huyện thừa thật sự không biết? Liễu Triển Bằng chính là huynh trưởng của Vương phi của Hoài Dương vương.”
Vu đại nhân không cười, trừng mắt hỏi: “Liễu Triển Bằng bao nhiêu tuổi?”
Khi Trương đại nhân tới đã xem qua ghi chép về Liễu Triển Bằng nên nhớ kỹ trong lòng, nghe Huyện thừa chất vấn, trầm mặt nói: “Hắn đã 30 tuổi, đáng tiếc liên tục đi nhầm đường, Hoài Dương vương bao che người tội ác tày trời như thế đúng là bôi xấu uy danh của hắn!”
Dường như Vu huyện thừa không còn lời nào để nói, xoay mặt phân phó sai dịch: “Đi dẫn Liễu Triển Bằng đến!”
Ngô tướng quân nghe vậy hết sức sảng khoái, cảm thấy mình không phụ tín nhiệm của Tuy Vương, nhiệm vụ lần này coi như làm xong rồi.
Còn Trương đại nhân thì mang dáng vẻ đau lòng nhức óc, chỉ nghĩ lát nữa nên chất vấn Hoài Dương vương như thế nào, rồi còn báo cáo với triều đình về việc Hoài Dương vương bao che đào phạm giết người.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến từng tiếng xiềng chân, nhìn thấy nhóm sai dịch đỡ một ông lão râu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn đến,
Lão già mặc đồ tù nhân, chân đeo xiềng xích, vừa vào lập tức hô: “Thanh thiên Đại lão gia, ta… Ta bị oan!”
Trương đại nhân và Ngô tướng quân nhìn mà choáng váng, Ngô tướng quân hung dữ nói: “Vu huyện thừa, ngươi mang ai ra để lừa gạt Trương đại nhân vậy?”
Vu Huyện thừa không nhanh không chậm lấy một chiếc ấm đất trong lòng ngực ra nhấp một ngụm nước trà, nói: “Ông ấy chính là Liễu Triển Bằng ở trong ngục của bọn ta! Ông ấy nguyên quán là người Hoài Tây Huệ Châu, vốn kinh doanh mười mẫu đất cằn, thê hiền tử hiếu, cuộc sống khá yên bình. Đáng tiếc sau này cháu trai ruột của Tuy Vương muốn chiếm đất tu sửa lại thành khu vực săn bắn, cưỡng ép chiếm đất của ông ấy, Liễu lão bá không có chỗ nào kiện cáo ở Huệ Châu, trái lại còn bị vu tội trộm vật tư Tuy Vương chi viện cho Tây Bắc, một nhà mấy miệng ăn, ngoại trừ cháu trai còn đang bú sữa thì tất cả đều bị bắt vào ngục. Sau khi hạ quan đảm nhiệm huyện Triệu, chỉnh sửa ghi chép cũ mới phát hiện nơi này có một vụ trộm dường như có liên quan đến Liễu gia nên gửi công hàm cho Huyện thừa huyện Hoài Tây, xin y đưa Liễu Triển Bằng đến huyện Triệu trợ giúp điều tra… Chỉ là càng thẩm vấn càng cảm thấy đây là án oan ở huyện Hoài Tây, bởi vì thương ông ấy cửa nát nhà tan, vợ chết trong ngục giam, cho nên đối đãi với ông theo lễ, phân phó sai vặt mang rượu thịt thừa của hạ quan cho ông ấy ăn… Không biết tại sao lại thành hạ quan không tuân theo chuẩn mực bao che tù nhân giết người!”
Ngô tướng quân nghe mà trợn mắt nhìn: “Lớn mật! Cẩu quan như ngươi cũng dám bôi nhọ Tuy Vương!”
Vu huyện thừa đặt mạnh ấm đất xuống, lớn tiếng cười lạnh nói: “Lá gan hạ quan có to cũng không dám tùy tiện lôi đại một ông lão ra giả mạo thê huynh của Hoài Dương vương! Ngô tướng quân vừa mở miệng ra đã vu tội Hoài Dương vương bao che đào phạm giết người, không phải là có lá gan chó còn lớn hơn hạ quan sao!”
Lúc này, nha phủ huyện Triệu loạn tùng phèo hết cả lên, Trương đại nhân cho thủ hạ rút ghi chép, tra bản án cũ, tra xét xuống phát hiện ông lão này đúng là tên Liễu Triển Bằng, thế mà cùng tên với đào phạm kia.
Sự thật giống như Huyện thừa nói, ban đầu là một phú nông giàu có. Vả lại án tử cũng có chỗ sơ suất như lời Huyện thừa, sau khi điều tra tra hỏi, phát hiện đây quả thật là đại án oan.
Vốn là một hộ nông gia bị người ta mưu hại, giống như nghiền chết một con kiến nào có ai lo lắng quan tâm? E là cháu trai làm chuyện ác của Tuy Vương cũng đã quên mất nhà này.
Có điều bây giờ, Vu huyện thừa trịnh trọng vạch án oan này ở trước mặt nguyên lão ba triều Trương Bàng Quang đại nhân, dù chỉ là vụ án không đáng nhắc tới Trương đại nhân cũng thấy xấu hổ, dưới hiền danh đành phải tra rõ ngọn ngành!
Không nhắc đến đám quan lại bận không kịp thở ở phủ nha huyện Triệu.
Miên Đường đang uống trà với cô tỷ trong thính đường vương phủ.
Thôi Phù vừa mới từ Liêm gia về, mặt mày không giấu được tức giận, vừa ngồi xuống, tức giận oán trách mẫu thân: “Mẫu thân, muội muội của người là cá ngát tinh chuyển thế à? Nhiều chuyện dã man! Nữ nhi mất danh tiết của bà ta nạm vàng chắc? Không biết bán được mấy đồng?”
Miên Đường ở bên cạnh ngoan ngoãn châm trà cho cô tỷ: “Tỷ tỷ, xin bớt giận, Liêm di mẫu tâm cơ lại sĩ diện có thể hiểu được. Nhà của chúng ta không thiếu tiền, bà ta muốn cái gì cứ cho là được.”
Thôi Phù nghe xong trợn mắt: “Quá tốt cho bà ta! Lúc trước ngươi để mặc cho mẫu thân bị bà ta khi dễ thế này à? Làm con dâu sao không biết phân trong ngoài rõ ràng?”
Miên Đường sợ hãi cúi đầu, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ giáo huấn phải, ta khó mà từ chối được.”
Sở thái phi ở bên cạnh nghe mà sợ ―― lúc trước khi Miên Đường cầm đao kề cổ Liêm di mẫu cũng không thấy nàng thẹn thùng thế này!
Ông là nguyên lão ba triều, tính tình ngay thẳng ghét a dua nịnh hót, nếu cứ bỏ mặc như thế, lúc hồi triều trình diện trước hoàng đế, không phải là sẽ khiến cho người ta nói thượng đội hạ đạp, sợ Hoài Dương vương ư?
Cho dù Hoài Dương vương có công lao muôn đời cũng không thể đạp lên vương pháp, nếu để mặc cho người như vậy vào kinh thành cần vương phụ chính, há chẳng phải là rối loạn cương thường* của Đại Yến?
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
*Cương thường (tam cương ngũ thường): dùng để chỉ khuôn phép, kỉ cương.
Trương đại nhân mang theo lửa giận lôi đình gấp rút lên đường ngay trong đêm, rất nhanh đã tới ngoài thành Chân Châu.
Trương Bàng Quang đại nhân có kinh nghiệm phong phú làm khâm sai tuần tra, mấy việc vạch trần chuyện xấu của người khác như thế này ông làm vô cùng xuất sắc. Thậm chí ông còn không gặp dịch quan mà Hoài Dương vương phái đi đón mà đi thẳng đến nha dịch huyện Triệu.
Đương nhiên, Trương đại nhân không đến một mình, bởi vì người cần điều tra lần này chính là Hoài Dương vương nắm giữ binh quyền trong tay, đề phòng Hoài Dương vương trở mặt bất cứ lúc nào, một người dám tàn sát thành trì Man bộ ở Tây Bắc nhưng lại dám dung túng thê huynh giết người thì còn có cái gì không dám?
Cho nên trên đường ông đi qua Huệ Châu, Tuy Vương sắp đi kinh thành điều cấp dưới của mình là Ngô tướng quân đến chỗ Trương đại nhân.
Nếu Hoài Dương vương dám làm khó đại quan triều đình thì đừng trách binh mã Huệ Châu giết sang Chân Châu. Đến lúc chứng thực được tội mưu nghịch của Hoài Dương vương là có thể phái đại quân bao vây tiêu diệt, thế là Hoài Dương vương gánh ô danh trên lưng, để xem bách tính thiên hạ có còn tin phục hắn không!
Khi đoàn xe thẳng tiến đến huyện Triệu, Huyện thừa đang ăn cơm ở trong nha môn, thấy đại nhân tuần tra Giang Nam đột nhiên đến, y vội vàng ra đón.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trương đại nhân mặt không cảm xúc, đầu tiên là hỏi thăm chút chính vụ của huyện Triệu, sau đó chợt lên tiếng muốn đến ngục giam tra hỏi.
Huyện thừa cuống quít dẫn đầu, dẫn đoàn người Trương đại nhân đi đến ngục giam, khi đến ngục giam, Trương đại nhân muốn xem sổ sách ghi tên phạm nhân, mắt vừa đảo qua, nhìn thấy được tên Liễu Triển Bằng, mà thời gian gã bị bắt giam cũng khớp với mật báo.
Trương đại nhân tự tin lên, sắc mặt trầm xuống, hỏi Huyện thừa Liễu Triển Bằng phạm tội gì?
Nào ngờ Huyện thừa lại kề cà đáng nghi, chỉ nói là đang thẩm vấn, vị này phạm vào tội gì vẫn chưa định tội được.
Ngô tướng quân ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, nói: “Là chưa định tội hay là không dám định tội? Ta nghe nói vị nghi phạm này ở trong ngục được chiêu đãi rượu thịt thơm ngon, còn an nhàn tự tại hơn quan lớn hồi hương ở bên ngoài.”
Huyện thừa ôn hoà nói: “Chỉ mới là nghi phạm, vẫn chưa định tội, tất nhiên hạ quan phải đối đãi theo lễ, nói cho cùng thì hạ quan chỉ là một quan phụ mẫu nhỏ nhoi, sau này vẫn phải gặp mặt bà con quê nhà…”
Trương đại nhân cũng hừ lạnh một tiếng nói: “Bà con quê nhà? Ta thấy là chứa chấp đào phạm nơi khác thì đúng hơn? Dọc đường đi đến đây bản quan nhìn thấy trên bảng thông báo ngoài thôn dán đầy bố cáo truy nã đào phạm, rõ ràng bên trong có Liễu Triển Bằng giết người chạy trốn khỏi doanh lao dịch Mạc Bắc, tại sao gã đến chỗ ngươi lại được cung phụng ăn ngon uống tốt?”
Vu huyện thừa nhìn Trương đại nhân, cẩn thận nói: “Đại nhân, có phải ngài hiểu lầm cái gì rồi không?”
Ngô tướng quân quay khuôn mặt đầy mỡ lại nói: “Hiểu lầm? Ngươi cho rằng nguyên lão ba triều là đồ ngốc chắc? Hôm nay, Trương đại nhân muốn đến xem quan lại ở Chân Châu bao che cho đào phạm Liễu Triển Bằng như thế nào, giấu không khai báo, vì tình riêng mà làm việc trái với luật pháp!”
Vu huyện thừa nghe thế, đứng thẳng lưng, trừng mắt nhìn thẳng vào Ngô tướng quân nói: “Vị đại nhân này kiêm chức gì vậy? Tại sao ta nói chuyện với Trương đại nhân mà ngươi cứ liên tục xen mồm vào? Miệng mồm thì hắt nước bẩn lên người bản quan, chẳng lẽ lúc trước bản quan phá án, xử người thân ngài luật quá nặng nên ngài muốn trả thù riêng sao?”
Ngô tướng quân giận đến vỗ bàn: “Một quan lại nhỏ nhoi như ngươi chắc xứng để ta trả thù? Xem hôm nay Trương đại nhân lột bộ da chó này của người thế nào!”
Vu huyện thừa xụ mặt cười lạnh, y là con trai của Lý ma ma, cái kiểu đen mặt giống hệt mẫu thân y, biểu cảm y đen mặt nhìn người khác giống như nhìn thấy rác rưởi hôi thối, liếc xéo tứ phương nói: “Ta đường đường chính chính tham dự khoa thi, năm đó cũng có trải qua diện thí*, tuy chức quan không lớn, nhưng cũng là gia môn dưới thiên tử, ngày ngày tận tụy đền đáp triều đình, không dám cô phụ bộ quan phục và ô sa trên đầu. Tại sao quan phục chim nhạn của quan phụ mẫu vào trong miệng tướng quân ngài đây lại thành da chó? Chẳng lẽ áo giáp của ngài là da hổ trong cáo mượn oai hùm?”
*Phỏng vấn.
“Ngươi…” Ngô tướng quân làm sao nói lại quan nhân xuất thân từ khoa văn, thoáng chốc giận đến mặt phình như cái bánh bao.
Còn Trương đại nhân thì lười nghe bọn họ cãi nhau, lạnh lùng nói: “Người đâu, thẩm vấn Liễu Triển Bằng!”
“Đợi đã!” Vu huyện thừa giơ tay nói, “Mặc dù chức quan của hạ quan không cao nhưng cũng là quan phụ mẫu của bách tính một phương, Trương đại nhân muốn tra án trong tay hạ quan thì cũng nên nói nguyên do cho hạ quan, để hạ quan còn biết mình làm sai chỗ nào chứ nhỉ?”
Trương đại nhân bị tiểu quan mồm miệng lanh lợi này chọc cho buồn cười: “Chẳng lẽ bản quan nói chưa rõ ràng à? Đào phạm của triều đình là Liễu Triển Bằng đã ở trong ngục ngươi nhiều ngày mà ngươi lại giấu không báo, trì hoãn không chịu kết án. Không phải ngươi làm việc tư thì là cái gì? Còn nguyên nhân ư? Đợi ta hỏi Hoài Dương vương mới biết rõ được.”
Mắt Vu đại nhân không to nhưng càng nghe càng mở lớn, cuối cùng phụt cười một tiếng: “Trương đại nhân, thứ cho hạ quan kiến thức hạn hẹp, lắm miệng hỏi một câu, nếu đào phạm đó thật sự chạy trốn tới huyện Triệu thì có liên quan gì đến Hoài Dương vương?”
Trương Bàng Quang thấy khó chịu với vẻ mặt cười cợt của y, giận tái mặt nói: “Vu huyện thừa thật sự không biết? Liễu Triển Bằng chính là huynh trưởng của Vương phi của Hoài Dương vương.”
Vu đại nhân không cười, trừng mắt hỏi: “Liễu Triển Bằng bao nhiêu tuổi?”
Khi Trương đại nhân tới đã xem qua ghi chép về Liễu Triển Bằng nên nhớ kỹ trong lòng, nghe Huyện thừa chất vấn, trầm mặt nói: “Hắn đã 30 tuổi, đáng tiếc liên tục đi nhầm đường, Hoài Dương vương bao che người tội ác tày trời như thế đúng là bôi xấu uy danh của hắn!”
Dường như Vu huyện thừa không còn lời nào để nói, xoay mặt phân phó sai dịch: “Đi dẫn Liễu Triển Bằng đến!”
Ngô tướng quân nghe vậy hết sức sảng khoái, cảm thấy mình không phụ tín nhiệm của Tuy Vương, nhiệm vụ lần này coi như làm xong rồi.
Còn Trương đại nhân thì mang dáng vẻ đau lòng nhức óc, chỉ nghĩ lát nữa nên chất vấn Hoài Dương vương như thế nào, rồi còn báo cáo với triều đình về việc Hoài Dương vương bao che đào phạm giết người.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến từng tiếng xiềng chân, nhìn thấy nhóm sai dịch đỡ một ông lão râu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn đến,
Lão già mặc đồ tù nhân, chân đeo xiềng xích, vừa vào lập tức hô: “Thanh thiên Đại lão gia, ta… Ta bị oan!”
Trương đại nhân và Ngô tướng quân nhìn mà choáng váng, Ngô tướng quân hung dữ nói: “Vu huyện thừa, ngươi mang ai ra để lừa gạt Trương đại nhân vậy?”
Vu Huyện thừa không nhanh không chậm lấy một chiếc ấm đất trong lòng ngực ra nhấp một ngụm nước trà, nói: “Ông ấy chính là Liễu Triển Bằng ở trong ngục của bọn ta! Ông ấy nguyên quán là người Hoài Tây Huệ Châu, vốn kinh doanh mười mẫu đất cằn, thê hiền tử hiếu, cuộc sống khá yên bình. Đáng tiếc sau này cháu trai ruột của Tuy Vương muốn chiếm đất tu sửa lại thành khu vực săn bắn, cưỡng ép chiếm đất của ông ấy, Liễu lão bá không có chỗ nào kiện cáo ở Huệ Châu, trái lại còn bị vu tội trộm vật tư Tuy Vương chi viện cho Tây Bắc, một nhà mấy miệng ăn, ngoại trừ cháu trai còn đang bú sữa thì tất cả đều bị bắt vào ngục. Sau khi hạ quan đảm nhiệm huyện Triệu, chỉnh sửa ghi chép cũ mới phát hiện nơi này có một vụ trộm dường như có liên quan đến Liễu gia nên gửi công hàm cho Huyện thừa huyện Hoài Tây, xin y đưa Liễu Triển Bằng đến huyện Triệu trợ giúp điều tra… Chỉ là càng thẩm vấn càng cảm thấy đây là án oan ở huyện Hoài Tây, bởi vì thương ông ấy cửa nát nhà tan, vợ chết trong ngục giam, cho nên đối đãi với ông theo lễ, phân phó sai vặt mang rượu thịt thừa của hạ quan cho ông ấy ăn… Không biết tại sao lại thành hạ quan không tuân theo chuẩn mực bao che tù nhân giết người!”
Ngô tướng quân nghe mà trợn mắt nhìn: “Lớn mật! Cẩu quan như ngươi cũng dám bôi nhọ Tuy Vương!”
Vu huyện thừa đặt mạnh ấm đất xuống, lớn tiếng cười lạnh nói: “Lá gan hạ quan có to cũng không dám tùy tiện lôi đại một ông lão ra giả mạo thê huynh của Hoài Dương vương! Ngô tướng quân vừa mở miệng ra đã vu tội Hoài Dương vương bao che đào phạm giết người, không phải là có lá gan chó còn lớn hơn hạ quan sao!”
Lúc này, nha phủ huyện Triệu loạn tùng phèo hết cả lên, Trương đại nhân cho thủ hạ rút ghi chép, tra bản án cũ, tra xét xuống phát hiện ông lão này đúng là tên Liễu Triển Bằng, thế mà cùng tên với đào phạm kia.
Sự thật giống như Huyện thừa nói, ban đầu là một phú nông giàu có. Vả lại án tử cũng có chỗ sơ suất như lời Huyện thừa, sau khi điều tra tra hỏi, phát hiện đây quả thật là đại án oan.
Vốn là một hộ nông gia bị người ta mưu hại, giống như nghiền chết một con kiến nào có ai lo lắng quan tâm? E là cháu trai làm chuyện ác của Tuy Vương cũng đã quên mất nhà này.
Có điều bây giờ, Vu huyện thừa trịnh trọng vạch án oan này ở trước mặt nguyên lão ba triều Trương Bàng Quang đại nhân, dù chỉ là vụ án không đáng nhắc tới Trương đại nhân cũng thấy xấu hổ, dưới hiền danh đành phải tra rõ ngọn ngành!
Không nhắc đến đám quan lại bận không kịp thở ở phủ nha huyện Triệu.
Miên Đường đang uống trà với cô tỷ trong thính đường vương phủ.
Thôi Phù vừa mới từ Liêm gia về, mặt mày không giấu được tức giận, vừa ngồi xuống, tức giận oán trách mẫu thân: “Mẫu thân, muội muội của người là cá ngát tinh chuyển thế à? Nhiều chuyện dã man! Nữ nhi mất danh tiết của bà ta nạm vàng chắc? Không biết bán được mấy đồng?”
Miên Đường ở bên cạnh ngoan ngoãn châm trà cho cô tỷ: “Tỷ tỷ, xin bớt giận, Liêm di mẫu tâm cơ lại sĩ diện có thể hiểu được. Nhà của chúng ta không thiếu tiền, bà ta muốn cái gì cứ cho là được.”
Thôi Phù nghe xong trợn mắt: “Quá tốt cho bà ta! Lúc trước ngươi để mặc cho mẫu thân bị bà ta khi dễ thế này à? Làm con dâu sao không biết phân trong ngoài rõ ràng?”
Miên Đường sợ hãi cúi đầu, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ giáo huấn phải, ta khó mà từ chối được.”
Sở thái phi ở bên cạnh nghe mà sợ ―― lúc trước khi Miên Đường cầm đao kề cổ Liêm di mẫu cũng không thấy nàng thẹn thùng thế này!