-
Chương 113
Nghĩ thế, tuy phiền não nhưng không đến mức tâm thần không yên đòi sống đòi chết, chỉ là có chút mất mặt, Thôi Phù thở dài nói: “Chuyện nhà ta làm muội chê cười rồi.”
Miên Đường xem diễn cảm động đến bật khóc, đang cầm chung trà rót thêm trà, nghe Thôi Phù tự giễu, không để ý nói: “Chuyện của người trong nhà sao cười được? Hành Chu cũng tự trách mình năm đó không cố hết sức ngăn cản tỷ gả cho phủ Khánh quốc công xa xôi. Khánh quốc công phu nhân làm việc không phúc hậu, Quách Dịch thấy sắc quên nghĩa, phủ Hoài Dương vương chúng ta không để yên cho họ đâu!”
Nàng khóc đến vành mắt hồng hồng như con thỏ nhưng giọng điệu nói chuyện lại giống như con sói nhỏ bị chọc giận.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thôi Phù đầu tiên là bị nàng chọc cho bật cười, sau lại thở dài nói: “Giờ Hành Chu mới đến kinh thành, đệ ấy cũng đang khó khăn. Ta nghe nói, đệ ấy ở Binh tư cả ngày ăn không ngồi rồi, bị người ta cho ngồi không. Nhàn rỗi như vậy cũng được một thời gian rồi, có lẽ là muốn khiến đệ ấy thành đồ vô dụng. Hiện giờ ở kinh thành, thế lực các thế gia rối như tơ vò, Hành Chu còn chưa lo cho thân mình xong sao ta có thể vì chuyện nhà của mình mà gây rắc rối thêm cho đệ ấy? Muội hiểu chuyện chút, dù có gì đi nữa cũng đừng vì ta mà để Hành Chu làm chuyện quá đáng… Người ta, người ta đã không vừa ý rồi thì muội có kêu mẹ chồng ta sửa cái này thì bà ấy cũng có trò khác. Ta một ngày làm hòa thượng; đánh chuông đủ một ngày, sống ngày nào hay ngày đó. Như Hành Chu nói, cùng lắm thì ta hòa ly với gã, không thì hắn cũng rời bỏ trái tim ta… Không nói dối muội, tại sao ta chỉ có mỗi Cẩm nhi, còn không phải vì gã suốt ngày ở chung với đám thị thiếp ư? Nếu không phải ta trông chừng thì có lẽ đám con vợ lẽ đều tụ lại hết ở phủ quốc công rồi. Hiện tại gã lại nạp quý thiếp, biểu muội yểu điệu như thế không đến lượt ta quản… Ta đúng là mệnh khổ, phụ vương ta thế mà gả ta cho người đa tình như vậy… Dù có hòa li cũng chả có gì để tiếc, chỉ là Cẩm nhi…”
Miên Đường biết Thôi Phù sợ mình làm liên lụy đệ đệ, ôn hòa nói: “Đối với thai phụ ba tháng đầu là quan trọng nhất, mọi việc đã có đệ đệ tỷ lo, không để tỷ bị chịu thiệt. Tỷ ở nhà mẹ đẻ dưỡng thai, chăm sóc cho mình và Cẩm nhi thật tốt. Về phần Hành Chu thì trong lòng hắn hiểu rõ mà, tỷ đừng lo lắng. Thôi gia chúng ta không phải người ngang ngược, có điều ngươi kính ta một thước thì ta trả lại cho ngươi một trượng. Tỷ tỷ đừng để tâm quá, khuê nữ nhà dân bình thường gả đi là vì cơm áo; khuê nữ nhà giàu gả đi vì môn đăng hộ đối, dệt hoa trên gấm. Giờ nhà của chúng ta cũng không cần phủ Khánh quốc công, nhà bọn họ làm Thôi gia ấm ức như thế, không trả cho họ chút thì đúng là khuê nữ gả đi rồi không ai lo!”
Thôi Phù nghe mà lòng hoảng hốt, vội hỏi: “Rốt cuộc Hành Chu muốn làm gì?”
Miên Đường thấy Thôi Phù khẩn trương, lập tức cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là chỗ trống trong Hộ bộ bị người của Vương gia tiến cử chiếm mất…”
Thôi Phù nghe xong lòng sáng như gương. Lý do phủ Khánh quốc công chuyển đến kinh thành là vì Quách Dịch được thăng chức. Có điều sau khi vào kinh, chuyển qua nhiều nha môn, cộng thêm Cái gia tiếp tay, chuyển sang Hộ bộ, đang chờ chỗ trống Hữu Thị lang.
Mấy ngày đầu Thôi Phù còn nghe Quách Dịch phấn khởi nhắc tới, nói là vị trí này gã đã nắm chắc, sao Miên Đường lại nói bị người khác chiếm mất rồi?
Miên Đường nắm một nắm hạt dưa, chia cho Cẩm nhi ở bên cạnh một ít, nói tiếp: “Hôm qua ta cũng mới nghe nói thôi, Thôi Hành Chu dâng tấu cho vạn tuế, thỉnh điều Huyện thừa Tây Châu Lý Quang Tài vào kinh, bổ sung vào chỗ thiếu ở Hộ bộ, có lẽ một thời gian nữa y sẽ vào kinh.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nghe thế, Thôi Phù sửng sốt: “Y ấy à, luận về tài năng học vấn, Quách Dịch không có cửa so, bị y chiếm chỗ cũng không oan.”
Miên Đường tò mò hỏi: “Tỷ biết Lý đại nhân?”
Thôi Phù rũ mắt, không chút để ý nói: “Lúc ta chưa xuất giá, y là khách quen của vương phủ, bởi vì y và Hành Chu cùng tuổi, ta từng theo chân mấy người bọn họ uống rượu làm thơ, tán gẫu đôi câu… Có điều Quách Dịch nói gã đã nắm chắc chức quan trong Hộ bộ, nếu biết bị giành mất…”
Miên Đường học điệu bộ của Thôi Hành Chu nói: “Chính là muốn để cho đám người Quách gia buồn nôn đó biết mùi, nếu không e là đời này bọn họ không biết cảm giác bị người ta cho ăn phân là gì!”
Thật ra, ngày thứ hai Thôi Phù rời phủ, Quách Dịch đã bị nhồi cho một mồm to.
Trước khi uỷ dụ tới, Quách Dịch đã mời đồng liêu uống rượu ăn mừng. Suy cho cùng thì chuyện này đã được định rồi, chỉ chờ uỷ dụ thôi.
Giữa tiếng chúc mừng sôi nổi của nhóm đồng liêu, Quách Dịch hết sức mong chờ, chờ đợi đọc tên của gã. Nhưng ai biết, cuối cùng Hữu Thị lang lại là Lý Quang Tài ở đâu nhảy ra!
Tình huống khi đó xấu hổ khỏi phải nói!
Quách Dịch nhục mặt, hận không thể độn thổ, cũng chả dám mắt đối mắt với các đồng liêu khác, ngày hôm đó tàn tiệc sớm, mau chóng quay về phủ.
Khánh quốc công phu nhân Cái thị đích thân ra đón, sốt ruột hỏi nhi tử uỷ dụ đến chưa?
Quách Dịch uất ức không chịu nổi, giận dữ đến rơi lệ, bật khóc thành tiếng nhưng không nói rõ là làm sao.
Hù cho Cái thị hốt hoảng, sai người đi tìm Khánh quốc công, bảo ông ta xem nhi tử của mình làm sao.
Khánh quốc công hỏi mãi không ra chuyện, vươn tay tát một cái, cuối cùng đánh cho Quách Dịch há mồm nói chuyện.
Sau khi Quách Dịch nói chuyện chỗ trống bị người ta giành mất, Khánh quốc công nghe đến há hốc mồm.
Cái thị sai người truyền lời cho Cái gia, bảo huynh trưởng làm ở Lại bộ xem giúp coi đây là chuyện gì. Bên huynh trưởng nhanh chóng truyền lời lại, nói này lệnh bổ nhiệm này không phải Lại bộ ra mà do đột nhiên vạn tuế hạ chỉ, tạm thời đổi người.
Về phần Lý Quang Tài là người phương nào, cẩn thận điều tra mới phát hiện y là người của Hoài Dương vương. Trước khi uỷ dụ được truyền xuống, Hoài Dương vương cũng có tiến cung diện thánh, tiến cử người vào chức Thị lang Hộ bộ với hoàng đế.
Sau khi tra rõ ngọn ngành, ô dù của phủ Khánh quốc công đều bị dỡ mất.
Quách Dịch nghe mà choáng váng, Khánh quốc công không buồn nói nữa quay về thư phòng vẽ tranh, còn Cái thị thì giận đến vỗ bàn, sai người đến phủ Hoài Dương vương phủ truyền lời, cho người đi đón Thôi Phù về, phải tra hỏi nàng ta rõ ràng xem có phải nàng ta vì đố kỵ mà xúi giục người nhà mẹ đẻ làm khó phủ Khánh quốc công bọn họ.
Nhưng xe ngựa đi đón Thôi Phù lại chạy xe không về, nói là không gặp được đại nãi nãi*, có điều đúng lúc Hoài Dương vương hồi phủ, trực tiếp truyền lời, nói: “Tỷ tỷ của ta không khỏe, ở phủ Khánh quốc công sợ là không dưỡng thai được nên ở lại vương phủ thêm một thời gian, tránh lây bệnh cho phủ Quốc công.”
Nói thật thì trước đây phủ Quốc công không có tiếp xúc với phủ Hoài Dương vương. Cũng không biết vị kế thừa phụ nghiệp Hoài Dương vương có tính tình thế nào.
Ở nhà Cái thị là người nhất ngôn cửu đỉnh, quen thói ngang tàng, đột nhiên bị làm cho mất mặt sao mà chịu cho nổi? Nổi điên nói với nhi tử: “Phụ nhân không có đức hạnh cỡ này, nếu không về thì đừng đón về nữa!”
May mà Quách Dịch coi như còn có có đầu óc, nóng ruột đến độ dậm chân, nói: “Mẫu thân, mẫu thân đừng làm mọi chuyện rối thêm. Rõ ràng này là Thôi gia đang nhắm vào Quách gia chúng ta. Hôm nay người tức giận không đón Thôi Phù nữa, nói không chừng ngày mai tiểu cữu* kia lại muốn bày thêm chướng ngại làm khó con thêm thôi!”
*Cậu em vợ.
Nhưng Cái thị thì không nghĩ như vậy, cảm thấy chuyện lúc trước mình làm chẳng phải chuyện lớn gì, chỉ là nạp quý thiếp cho nhi tử thôi mà, chẳng lẽ chuyện nhà của phủ Khánh quốc công cần đến phủ Hoài Dương vương bọn họ gật đầu đồng ý?
Thôi Phù vẫn luôn giả bệnh không lộ mặt, Quách Dịch đành phải đích thân đến phủ Hoài Dương vương một chuyến, có điều Hoài Dương vương chẳng buồn gặp gã, chỉ có vị Vương phi đang mang thai ra tiếp đãi tỷ phu.
Nhìn thấy cái người mảnh mai xinh đẹp trắng trẻo như ngọc, khi nói chuyện miệng mồm như được khảm con dao mềm* khiến cho Quách Dịch ngượng đến không biết trốn vào đâu.
*Trong lời nói ẩn chứa lời lẽ mỉa mai xúc phạm mà người nghe khó nhận ra.
Sau cùng Cái thị thấy nhi tử không làm được việc gì càng bực mình hơn, quyết phải cho phủ Hoài Dương vương một bài học. Cuối cùng ở bữa tiệc trà ngắm hoa của Tĩnh An hầu phu nhân gặp được Vương phi của Hoài Dương vương.
Quách Dịch đi cùng Cái thị, lập tức sai người mời Hoài Dương vương phi đến nói chuyện.
Ngay lúc đó, nếu không đồng ý đề nghị của phủ Khánh quốc công, há chẳng phải là để cho người ta bắt lỗi, tất nhiên là Liễu Miên Đường mỉm cười qua đi hỏi thăm sức khỏe của Khánh quốc công phu nhân một câu.
Cái thị trưng khuôn mặt già nua ra, không thèm nhìn Hoài Dương vương phi xuất thân không cao này lấy một cái.
Gia phủ không có căn cơ chính là thiếu cân lượng, chó mèo gì cũng cho vào được! Lúc trước không nên cho nhi tử liên hôn với phủ Hoài Dương vương để rước cái mối quan hệ thông gia bực mình này.
Liễu Miên Đường không đam mê liếm cái mặt già nua này, thấy Cái thị làm giá nên lười tiếp chuyện, đứng dậy muốn đi.
Cuối cùng Quách Dịch thấy nàng muốn đi, chịu không nổi, vội nói lời mẫu thân dạy gã nói: “Khi phủ bọn ta nạp thiếp, tỷ tỷ ngươi đang ở Chân Châu, không tiện thương lượng… Nhưng mẫu thân đã nói với nàng ấy nói ta không có nhiều con nối dõi, chỉ có mỗi một đích tử là Cẩm nhi, lỡ như có chuyện gì chẳng phải Quách gia tuyệt hậu ư? Mẫu thân đã nói với nàng ấy rồi, bảo nàng thu xếp nạp thiếp vào. Nhưng nàng ấy đố kỵ, giả vờ mắt điếc tai ngơ mãi, mẫu thân hết cách nên mới nạp Ngọc Nhiêu tính tình lương thiện ở Cái gia vào nhà. Vương phi ngươi có thể đến phủ ta hỏi xem Ngọc Nhiêu có phải là hồ ly tinh tranh sủng không? Đối với phu nhân như Thôi Phù hết sức kính trọng khen ngợi. Tại sao Thôi Phù không thuận theo mà bỏ qua, còn về nhà mẹ đẻ đâm bị thóc chọc bị gạo phá hỏng tiền đồ của ta?”
Miên Đường mở to mắt nghe gã nói, trông vô tội như con mèo, mơ hồ hỏi: “Tại sao cô gia lại nói những thứ này? Dù phủ các ngươi nạp thông phòng hay nạp quý thiếp đều là chuyện riêng của phủ các ngươi mà? Đừng nói là không bàn bạc với tỷ tỷ của ta vốn chuyện không hề liên quan phủ Hoài Dương vương bọn ta! Ta hỏi ngươi, phủ Hoài Dương vương bọn ta có từng phái người phá nhà phá cửa, mắng chửi nhà các ngươi vì các ngươi đối xử khắt khe với con dâu, đặt ra các quy tắc và hình phạt cho con dâu đang mang thai không? Hay là từng tới cửa chỉ trích quý phủ một năm nạp cho nhi tử ba thông phòng liền, dung túng nhi tử hoang dâm đời sống cá nhân hỗn loạn chưa? Các ngươi chẳng buồn đánh tiếng với phu nhân, lại còn nhân lúc nàng không ở nhà vội nạp một quý thiếp vào, đêm đêm ngươi ngủ ở chỗ quý thiếp kia không phải tỷ tỷ của ta không ngăn được ư? Thế mà các ngươi nói tỷ tỷ của ta đố kỵ, nói phủ Hoài Dương vương ta gây khó dễ? Hay là Vương gia cõng ta đến phủ các ngươi đập phá đồ đạc?”
Âm lượng Miên Đường nói chuyện không nhỏ, cách một bức tường hoa, mấy phu nhân công tử các phủ ở bên cạnh đều nghe rõ mồn một.
Quách Dịch bị nói đến mặt đỏ tai hồng. Bởi vì quả thật trước nay phủ Hoài Dương vương chưa từng phái người quản chuyện nhà của phủ Khánh quốc công. Mà những việc Hoài Dương vương phi nói lại là việc Quách gia bọn họ làm thật.
Miên Đường xem diễn cảm động đến bật khóc, đang cầm chung trà rót thêm trà, nghe Thôi Phù tự giễu, không để ý nói: “Chuyện của người trong nhà sao cười được? Hành Chu cũng tự trách mình năm đó không cố hết sức ngăn cản tỷ gả cho phủ Khánh quốc công xa xôi. Khánh quốc công phu nhân làm việc không phúc hậu, Quách Dịch thấy sắc quên nghĩa, phủ Hoài Dương vương chúng ta không để yên cho họ đâu!”
Nàng khóc đến vành mắt hồng hồng như con thỏ nhưng giọng điệu nói chuyện lại giống như con sói nhỏ bị chọc giận.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thôi Phù đầu tiên là bị nàng chọc cho bật cười, sau lại thở dài nói: “Giờ Hành Chu mới đến kinh thành, đệ ấy cũng đang khó khăn. Ta nghe nói, đệ ấy ở Binh tư cả ngày ăn không ngồi rồi, bị người ta cho ngồi không. Nhàn rỗi như vậy cũng được một thời gian rồi, có lẽ là muốn khiến đệ ấy thành đồ vô dụng. Hiện giờ ở kinh thành, thế lực các thế gia rối như tơ vò, Hành Chu còn chưa lo cho thân mình xong sao ta có thể vì chuyện nhà của mình mà gây rắc rối thêm cho đệ ấy? Muội hiểu chuyện chút, dù có gì đi nữa cũng đừng vì ta mà để Hành Chu làm chuyện quá đáng… Người ta, người ta đã không vừa ý rồi thì muội có kêu mẹ chồng ta sửa cái này thì bà ấy cũng có trò khác. Ta một ngày làm hòa thượng; đánh chuông đủ một ngày, sống ngày nào hay ngày đó. Như Hành Chu nói, cùng lắm thì ta hòa ly với gã, không thì hắn cũng rời bỏ trái tim ta… Không nói dối muội, tại sao ta chỉ có mỗi Cẩm nhi, còn không phải vì gã suốt ngày ở chung với đám thị thiếp ư? Nếu không phải ta trông chừng thì có lẽ đám con vợ lẽ đều tụ lại hết ở phủ quốc công rồi. Hiện tại gã lại nạp quý thiếp, biểu muội yểu điệu như thế không đến lượt ta quản… Ta đúng là mệnh khổ, phụ vương ta thế mà gả ta cho người đa tình như vậy… Dù có hòa li cũng chả có gì để tiếc, chỉ là Cẩm nhi…”
Miên Đường biết Thôi Phù sợ mình làm liên lụy đệ đệ, ôn hòa nói: “Đối với thai phụ ba tháng đầu là quan trọng nhất, mọi việc đã có đệ đệ tỷ lo, không để tỷ bị chịu thiệt. Tỷ ở nhà mẹ đẻ dưỡng thai, chăm sóc cho mình và Cẩm nhi thật tốt. Về phần Hành Chu thì trong lòng hắn hiểu rõ mà, tỷ đừng lo lắng. Thôi gia chúng ta không phải người ngang ngược, có điều ngươi kính ta một thước thì ta trả lại cho ngươi một trượng. Tỷ tỷ đừng để tâm quá, khuê nữ nhà dân bình thường gả đi là vì cơm áo; khuê nữ nhà giàu gả đi vì môn đăng hộ đối, dệt hoa trên gấm. Giờ nhà của chúng ta cũng không cần phủ Khánh quốc công, nhà bọn họ làm Thôi gia ấm ức như thế, không trả cho họ chút thì đúng là khuê nữ gả đi rồi không ai lo!”
Thôi Phù nghe mà lòng hoảng hốt, vội hỏi: “Rốt cuộc Hành Chu muốn làm gì?”
Miên Đường thấy Thôi Phù khẩn trương, lập tức cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là chỗ trống trong Hộ bộ bị người của Vương gia tiến cử chiếm mất…”
Thôi Phù nghe xong lòng sáng như gương. Lý do phủ Khánh quốc công chuyển đến kinh thành là vì Quách Dịch được thăng chức. Có điều sau khi vào kinh, chuyển qua nhiều nha môn, cộng thêm Cái gia tiếp tay, chuyển sang Hộ bộ, đang chờ chỗ trống Hữu Thị lang.
Mấy ngày đầu Thôi Phù còn nghe Quách Dịch phấn khởi nhắc tới, nói là vị trí này gã đã nắm chắc, sao Miên Đường lại nói bị người khác chiếm mất rồi?
Miên Đường nắm một nắm hạt dưa, chia cho Cẩm nhi ở bên cạnh một ít, nói tiếp: “Hôm qua ta cũng mới nghe nói thôi, Thôi Hành Chu dâng tấu cho vạn tuế, thỉnh điều Huyện thừa Tây Châu Lý Quang Tài vào kinh, bổ sung vào chỗ thiếu ở Hộ bộ, có lẽ một thời gian nữa y sẽ vào kinh.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nghe thế, Thôi Phù sửng sốt: “Y ấy à, luận về tài năng học vấn, Quách Dịch không có cửa so, bị y chiếm chỗ cũng không oan.”
Miên Đường tò mò hỏi: “Tỷ biết Lý đại nhân?”
Thôi Phù rũ mắt, không chút để ý nói: “Lúc ta chưa xuất giá, y là khách quen của vương phủ, bởi vì y và Hành Chu cùng tuổi, ta từng theo chân mấy người bọn họ uống rượu làm thơ, tán gẫu đôi câu… Có điều Quách Dịch nói gã đã nắm chắc chức quan trong Hộ bộ, nếu biết bị giành mất…”
Miên Đường học điệu bộ của Thôi Hành Chu nói: “Chính là muốn để cho đám người Quách gia buồn nôn đó biết mùi, nếu không e là đời này bọn họ không biết cảm giác bị người ta cho ăn phân là gì!”
Thật ra, ngày thứ hai Thôi Phù rời phủ, Quách Dịch đã bị nhồi cho một mồm to.
Trước khi uỷ dụ tới, Quách Dịch đã mời đồng liêu uống rượu ăn mừng. Suy cho cùng thì chuyện này đã được định rồi, chỉ chờ uỷ dụ thôi.
Giữa tiếng chúc mừng sôi nổi của nhóm đồng liêu, Quách Dịch hết sức mong chờ, chờ đợi đọc tên của gã. Nhưng ai biết, cuối cùng Hữu Thị lang lại là Lý Quang Tài ở đâu nhảy ra!
Tình huống khi đó xấu hổ khỏi phải nói!
Quách Dịch nhục mặt, hận không thể độn thổ, cũng chả dám mắt đối mắt với các đồng liêu khác, ngày hôm đó tàn tiệc sớm, mau chóng quay về phủ.
Khánh quốc công phu nhân Cái thị đích thân ra đón, sốt ruột hỏi nhi tử uỷ dụ đến chưa?
Quách Dịch uất ức không chịu nổi, giận dữ đến rơi lệ, bật khóc thành tiếng nhưng không nói rõ là làm sao.
Hù cho Cái thị hốt hoảng, sai người đi tìm Khánh quốc công, bảo ông ta xem nhi tử của mình làm sao.
Khánh quốc công hỏi mãi không ra chuyện, vươn tay tát một cái, cuối cùng đánh cho Quách Dịch há mồm nói chuyện.
Sau khi Quách Dịch nói chuyện chỗ trống bị người ta giành mất, Khánh quốc công nghe đến há hốc mồm.
Cái thị sai người truyền lời cho Cái gia, bảo huynh trưởng làm ở Lại bộ xem giúp coi đây là chuyện gì. Bên huynh trưởng nhanh chóng truyền lời lại, nói này lệnh bổ nhiệm này không phải Lại bộ ra mà do đột nhiên vạn tuế hạ chỉ, tạm thời đổi người.
Về phần Lý Quang Tài là người phương nào, cẩn thận điều tra mới phát hiện y là người của Hoài Dương vương. Trước khi uỷ dụ được truyền xuống, Hoài Dương vương cũng có tiến cung diện thánh, tiến cử người vào chức Thị lang Hộ bộ với hoàng đế.
Sau khi tra rõ ngọn ngành, ô dù của phủ Khánh quốc công đều bị dỡ mất.
Quách Dịch nghe mà choáng váng, Khánh quốc công không buồn nói nữa quay về thư phòng vẽ tranh, còn Cái thị thì giận đến vỗ bàn, sai người đến phủ Hoài Dương vương phủ truyền lời, cho người đi đón Thôi Phù về, phải tra hỏi nàng ta rõ ràng xem có phải nàng ta vì đố kỵ mà xúi giục người nhà mẹ đẻ làm khó phủ Khánh quốc công bọn họ.
Nhưng xe ngựa đi đón Thôi Phù lại chạy xe không về, nói là không gặp được đại nãi nãi*, có điều đúng lúc Hoài Dương vương hồi phủ, trực tiếp truyền lời, nói: “Tỷ tỷ của ta không khỏe, ở phủ Khánh quốc công sợ là không dưỡng thai được nên ở lại vương phủ thêm một thời gian, tránh lây bệnh cho phủ Quốc công.”
Nói thật thì trước đây phủ Quốc công không có tiếp xúc với phủ Hoài Dương vương. Cũng không biết vị kế thừa phụ nghiệp Hoài Dương vương có tính tình thế nào.
Ở nhà Cái thị là người nhất ngôn cửu đỉnh, quen thói ngang tàng, đột nhiên bị làm cho mất mặt sao mà chịu cho nổi? Nổi điên nói với nhi tử: “Phụ nhân không có đức hạnh cỡ này, nếu không về thì đừng đón về nữa!”
May mà Quách Dịch coi như còn có có đầu óc, nóng ruột đến độ dậm chân, nói: “Mẫu thân, mẫu thân đừng làm mọi chuyện rối thêm. Rõ ràng này là Thôi gia đang nhắm vào Quách gia chúng ta. Hôm nay người tức giận không đón Thôi Phù nữa, nói không chừng ngày mai tiểu cữu* kia lại muốn bày thêm chướng ngại làm khó con thêm thôi!”
*Cậu em vợ.
Nhưng Cái thị thì không nghĩ như vậy, cảm thấy chuyện lúc trước mình làm chẳng phải chuyện lớn gì, chỉ là nạp quý thiếp cho nhi tử thôi mà, chẳng lẽ chuyện nhà của phủ Khánh quốc công cần đến phủ Hoài Dương vương bọn họ gật đầu đồng ý?
Thôi Phù vẫn luôn giả bệnh không lộ mặt, Quách Dịch đành phải đích thân đến phủ Hoài Dương vương một chuyến, có điều Hoài Dương vương chẳng buồn gặp gã, chỉ có vị Vương phi đang mang thai ra tiếp đãi tỷ phu.
Nhìn thấy cái người mảnh mai xinh đẹp trắng trẻo như ngọc, khi nói chuyện miệng mồm như được khảm con dao mềm* khiến cho Quách Dịch ngượng đến không biết trốn vào đâu.
*Trong lời nói ẩn chứa lời lẽ mỉa mai xúc phạm mà người nghe khó nhận ra.
Sau cùng Cái thị thấy nhi tử không làm được việc gì càng bực mình hơn, quyết phải cho phủ Hoài Dương vương một bài học. Cuối cùng ở bữa tiệc trà ngắm hoa của Tĩnh An hầu phu nhân gặp được Vương phi của Hoài Dương vương.
Quách Dịch đi cùng Cái thị, lập tức sai người mời Hoài Dương vương phi đến nói chuyện.
Ngay lúc đó, nếu không đồng ý đề nghị của phủ Khánh quốc công, há chẳng phải là để cho người ta bắt lỗi, tất nhiên là Liễu Miên Đường mỉm cười qua đi hỏi thăm sức khỏe của Khánh quốc công phu nhân một câu.
Cái thị trưng khuôn mặt già nua ra, không thèm nhìn Hoài Dương vương phi xuất thân không cao này lấy một cái.
Gia phủ không có căn cơ chính là thiếu cân lượng, chó mèo gì cũng cho vào được! Lúc trước không nên cho nhi tử liên hôn với phủ Hoài Dương vương để rước cái mối quan hệ thông gia bực mình này.
Liễu Miên Đường không đam mê liếm cái mặt già nua này, thấy Cái thị làm giá nên lười tiếp chuyện, đứng dậy muốn đi.
Cuối cùng Quách Dịch thấy nàng muốn đi, chịu không nổi, vội nói lời mẫu thân dạy gã nói: “Khi phủ bọn ta nạp thiếp, tỷ tỷ ngươi đang ở Chân Châu, không tiện thương lượng… Nhưng mẫu thân đã nói với nàng ấy nói ta không có nhiều con nối dõi, chỉ có mỗi một đích tử là Cẩm nhi, lỡ như có chuyện gì chẳng phải Quách gia tuyệt hậu ư? Mẫu thân đã nói với nàng ấy rồi, bảo nàng thu xếp nạp thiếp vào. Nhưng nàng ấy đố kỵ, giả vờ mắt điếc tai ngơ mãi, mẫu thân hết cách nên mới nạp Ngọc Nhiêu tính tình lương thiện ở Cái gia vào nhà. Vương phi ngươi có thể đến phủ ta hỏi xem Ngọc Nhiêu có phải là hồ ly tinh tranh sủng không? Đối với phu nhân như Thôi Phù hết sức kính trọng khen ngợi. Tại sao Thôi Phù không thuận theo mà bỏ qua, còn về nhà mẹ đẻ đâm bị thóc chọc bị gạo phá hỏng tiền đồ của ta?”
Miên Đường mở to mắt nghe gã nói, trông vô tội như con mèo, mơ hồ hỏi: “Tại sao cô gia lại nói những thứ này? Dù phủ các ngươi nạp thông phòng hay nạp quý thiếp đều là chuyện riêng của phủ các ngươi mà? Đừng nói là không bàn bạc với tỷ tỷ của ta vốn chuyện không hề liên quan phủ Hoài Dương vương bọn ta! Ta hỏi ngươi, phủ Hoài Dương vương bọn ta có từng phái người phá nhà phá cửa, mắng chửi nhà các ngươi vì các ngươi đối xử khắt khe với con dâu, đặt ra các quy tắc và hình phạt cho con dâu đang mang thai không? Hay là từng tới cửa chỉ trích quý phủ một năm nạp cho nhi tử ba thông phòng liền, dung túng nhi tử hoang dâm đời sống cá nhân hỗn loạn chưa? Các ngươi chẳng buồn đánh tiếng với phu nhân, lại còn nhân lúc nàng không ở nhà vội nạp một quý thiếp vào, đêm đêm ngươi ngủ ở chỗ quý thiếp kia không phải tỷ tỷ của ta không ngăn được ư? Thế mà các ngươi nói tỷ tỷ của ta đố kỵ, nói phủ Hoài Dương vương ta gây khó dễ? Hay là Vương gia cõng ta đến phủ các ngươi đập phá đồ đạc?”
Âm lượng Miên Đường nói chuyện không nhỏ, cách một bức tường hoa, mấy phu nhân công tử các phủ ở bên cạnh đều nghe rõ mồn một.
Quách Dịch bị nói đến mặt đỏ tai hồng. Bởi vì quả thật trước nay phủ Hoài Dương vương chưa từng phái người quản chuyện nhà của phủ Khánh quốc công. Mà những việc Hoài Dương vương phi nói lại là việc Quách gia bọn họ làm thật.