-
Chương 135
Hoài Dương vương thấy cuối cùng Tuy vương cũng xuất hiện, cười lạnh nói: “Nếu vạn tuế chỉ hôn mê, tại sao không đợi vạn tuế tỉnh lại rồi hỏi bệ hạ cho ra lẽ?”
Mắt Tuy vương lộ ra sự ác độc, chậm rãi nói: “Hoài Dương vương, ta khuyên ngươi nên thành thật nói ra sự thật. Vạn tuế có thể chờ nhưng ái thê của ngươi lại không đợi được, nàng bị rong huyết khó sinh, nếu không mau quay về, e là khó mà gặp mặt nàng lần cuối.”
Tuy vương là đang cố ý, gã chắc chắn rằng Hoài Dương vương nghe vậy hẳn lòng dạ không yên.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Liễu Miên Đường đúng là mỹ nhân khiến người ta khó vứt bỏ được, khó trách Hoài Dương vương biết được thân phận thật sự của nàng chỉ nổi điên một chốc, sau đấy không thấy có gì nữa, vẫn yêu chiều nàng như cũ.
Hiện tại do lệnh của thái hoàng thái hậu, lang trung trong phủ đều bị đưa đi. Còn Liễu Miên Đường, nếu nàng thật sự hương tiêu ngọc vẫn như lời nói, chắc chắn Thôi Hành Chu sẽ giận ngút ngàn, mất hết lễ nghi đúng mực, nói như vậy có thể để cho quần thần làm chứng, Thôi Hành Chu quang minh chính đại làm chó điên.
Thôi Hành Chu thấy câu đó, chậm rãi mở to hai mắt nhìn, gân xanh đua nhau nổi lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nói hươu nói vượn!”
Tuy vương cười ngày càng thân thiện: “Đây là thật sự, trong phòng sinh mang ra mấy chậu máu, dù có thần y cũng không cách nào xoay chuyển tình thế, xem giờ này chắc vương phi ngươi chịu không nổi nữa rồi, không biết có sinh được đứa nhỏ trong bụng ra chưa… Mọi người đều nói Hoài Dương vương phi không được vương gia sủng ái, có thể sẽ rong huyết chết, không ngờ là lời tiên tri chả tốt lành gì, thật là khiến người ta cảm thấy đáng tiếc mà!”
Lúc này Hoài Dương vương đã đứng lên, bước nhanh qua Tuy vương, dường như ngay sau đó muốn băm thây gã thành vạn đoạn.
Đúng lúc này, một đội thân binh tiến đến, giơ lên cao kiếm kích, đặt lên cổ Hoài Dương vương, không cho hắn tới gần nửa bước. Quần thần bên cạnh nghe Tuy vương nói, cả đám thay đổi sắc mặt, thì thầm nghị luận: “Đúng là độc ác, ngay cả chính thê của mình cũng xuống tay được!”
“Đây là kẻ bất trung bất nghĩa, trên dám hành thích vua, dưới dám giết cha!” Thoáng chốc tình cảnh trong đại điện cực kỳ loạn, mỗi một người đều thành Gia Cát Lượng, hận không thể lập tức bắt lấy người bất trung bất nghĩa như Thôi Hành Chu.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Có điều đúng lúc này, khuôn mặt xanh mét của Hoài Dương vương dần bình tĩnh trở lại, quay đầu đánh giá mấy thân binh, nói: “Thoạt nhìn mấy binh lính này không phải cấm quân trong cung mà là thân binh cung gia vốn nên ở Tam Tân, đội vệ binh địa phương lại vào cung, Tuy vương, ngươi xác định người muốn mưu phản là Thôi Hành Chu ta?”
Tuy vương bị hỏi đến sửng sốt, gã không ngờ Thôi Hành Chu vốn nên nổi điên lại phát hiện ra chi tiết không ổn này.
Hiện tại, thân binh Tam Tân đều đang mặc quần áo của cấm quân, tại sao Thôi Hành Chu có thể lập tức nói ra là bọn họ đóng giữ ở Tam Tân
Nhưng Tuy vương cũng không hoảng loạn, chỉ lạnh lùng nói: “Chứng cứ Hoài Dương vương hạ độc mưu hại vạn tuế vô cùng xác thực, người đâu, kéo xuống chém ngay!”
Đúng lúc này, có người ở phía trên điện lên tiếng nói: “Tất cả dừng tay cho trẫm!”
Tuy vương quay đầu lại nhìn, mặt mày biến sắc.
Hoàng đế Lưu Dục vốn nên hôn mê ở tẩm cung thế mà đang được Thạch hoàng hậu đỡ, bước từng bước lên bậc thang cung điện. Mấy binh lính canh ở tẩm cung làm ăn kiểu gì không biết? Tại sao để mặc cho vạn tuế chạy ra ngoài?
Hoài Dương vương hơi dùng sức, vươn tay khéo léo đánh quyền ra, tức khắc mấy binh lính đang kề đao kiếm lên cổ hắn cảm thấy cổ tay chấn động, cộp cộp lui về phía sau vài bước, đúng lúc này, lại có một đám quan binh vọt vào, bọn họ mặc giáp của Binh bộ, rõ ràng là binh mã thủ hạ của Thôi Hành Chu.
Binh sĩ của đội quân Thôi gia đều từng đánh đấm trên chiến trường, sau khi vọt vào, lập tức túm mười mấy thân binh kia, lấy vũ khí của bọn họ đi, kéo bọn họ xuống.
Lúc này cuối cùng Tuy vương cũng cảm thấy hoảng loạn, vội trao đổi ánh mắt với thái hoàng thái hậu ngồi trên cao.
Thái hoàng thái hậu dùng móng tay dài mình nuôi đã lâu bấm mạnh vào lòng bàn tay mình, sau đó tỏ vẻ quan tâm hỏi Lưu Dục: “Hoàng thượng, sao lại đứng dậy? Người hạ độc người, Tuy vương đã tìm được, bổn cung phó thác cho Tuy vương xử lý là được.”
Lưu Dục nhìn thái hoàng thái hậu, lạnh lùng nói: “Hôm nay trẫm không có dùng canh cốt hổ, thái hoàng thái hậu xác định là Hoài Dương vương hạ độc trẫm ư?”
Lời này khiến cho Tuy vương và thái hoàng thái hậu thay đổi sắc mặt, đặc biệt là thái hoàng thái hậu từng trải qua vài lần cung biến thăng trầm, lập tức ngửi thấy mùi không đúng.
Nếu Lưu Dục không dùng canh cốt hổ, vì sao đột nhiên y hôn mê bất tỉnh? Hơn nữa làm sao thân binh của Hoài Dương vương im hơi lặng tiếng lẻn vào trong cung được?
Nhóm quần thần thấy Lưu Dục xuất hiện, sôi nổi quỳ xuống, thấy tình hình này trong lòng cũng biết e là tối nay trong cung có thay đổi lớn, cả đám câm như hến.
Hoài Dương vương ôm quyền nói với bệ hạ: “Cung Cẩn tướng quân của Cung gia tự ý điều động thủ vệ cấm quân đổi thành đội cảnh vệ Tam Tân, ngụy trang thành cấm quân bao vây phủ đệ thần. Đáng giận nhất là gã lừa gạt thái hoàng thái hậu, lại tự mình thông đồng với Vân phi hạ độc vào canh cốt hổ của bệ hạ, có ý muốn mưu hại thần và hại bệ hạ, thỉnh bệ hạ minh xét!”
Lời này của Hoài Dương vương, tất nhiên là đóng cái danh phản thần lên người Tuy vương, rồi lại kéo người đứng phía sau thật sự là thái hoàng thái hậu ra.
Dẫu sao thì Lưu Dục thuộc hàng chất, dù thái hoàng thái hậu thật sự là đầu sỏ thì vạn tuế cũng không thể trị tội bà, phải chừa cho bà vài phần thể diện, xong việc thì giam cầm trong hậu cung, lúc này mới có thể khiến cho cựu thần không nói được gì và bá tánh không có chỗ lên án.
Nhưng mặc dù Tuy vương là trưởng bối nhưng hơn hết gã là thần tử! Lần này gã nhảy quá cao rồi, lại có quần thần chứng kiến, vừa hay có thể danh chính ngôn thuận xử lý vị hoàng thúc phụ* này!
*Hoàng thúc phụ: chú ruột.
Đúng lúc này, Vân phi tóc tai bù xù bị kéo vào đại điện, trên quãng đường bị kéo, cổ áo nàng ta hở ra để lộ làn da thối rữa.
Thấy Lưu Dục xanh mặt trừng mắt với mình, nàng ta gào khóc nói: “Bệ hạ, thần thiếp bị Tuy vương ép buộc, bị ép buộc đành phải bất đắc dĩ, thỉnh bệ hạ minh xét, thần thiếp đã giảm lượng đan sâm của bệ hạ, thần thiếp chưa bao giờ muốn bệ hạ chết cả!”
Có điều thái hậu thái hậu làm sao chịu để yên cho Lưu Dục xử lý đứa con trai bà yêu thương nhất, lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Vạn tuế, nếu người không trúng độc, phải sớm báo cho ai gia biết. Người hôn mê bất tỉnh để người ta hiểu lầm Hoài Dương vương mưu phản, Tuy vương nghe ai gia nói nên tiến cung cần vương*, có chỗ nào sai?”
*Cần vương: tận trung, xả thân vì triều đình.
Lưu Dục không nói gì, thế nhưng Hoài Dương vương lại cười nói: “Mười ngày trước thân binh Tam Tân đã nhận được khẩu dụ điều động vào kinh của Tuy vương, đóng binh ở An Trát vùng ngoại thành trấn Khánh Phong cách kinh thành cực kỳ gần. Sau khi đến đêm bệ hạ ‘dùng nhầm’ canh cốt hổ, lập tức vào cung thay quân. Nếu ta không chuẩn bị trước, chỉ sợ bệ hạ đã bị thuộc hạ của Tuy vương, dùng gối bịt cho ngộp chết trên long sàng!”
Nghe lời này, mặt mày Lưu Dục xanh mét, nói: “May mà có Hoài Dương vương phái ám vệ giúp đỡ, nói cách khác, thân binh thuộc hạ Tuy vương ngươi sẽ thành công rồi…”
Lúc này, mặt Tuy vương xám ngoét, đột nhiên vươn tay hất rơi bình hoa bên cạnh.
Đây là ám hiệu của gã cùng thân binh, tiếng bình hoa rơi vang lên là có người truyền tin, cho thiên quân vạn mã bao vây toàn bộ đại nội hoàng cung.
Đáng tiếc, gã làm vỡ ba bốn bình hoa liên tiếp nhưng bên ngoài vẫn yên tĩnh không có lấy một tiếng động, căn bản không ai tới tiếp ứng, nhìn mà thấy vô cùng xấu hổ.
Tuy vương không dám tin, trừng mắt nhìn Hoài Dương Vương: “Không thể nào, không phải đội quân Thôi gia ngươi đã đổi nơi đóng quân ư, hơn nữa cổng thành vẫn luôn đóng chặt, làm sao bọn họ vào thành được?”
Hoài Dương vương mỉm cười nói: “Thái bình thịnh thế, uổng cho binh lính thuộc hạ bổn vương có tài lại không có đất dụng võ, cho nên từ khi vào kinh tới nay, bổn vương nhận thánh mệnh của vạn tuế, đổi nơi đóng quân cho bọn họ thay phiên canh gác, đào một địa đạo thông đến hoàng cung, để thánh thượng sai phái… Ngươi cho rằng chỉ có ngươi cài tai mắt vào phủ đệ người khác thôi à? Đáng tiếc mưu mô nham hiểm của ngươi và Vân phi đã bị thị nữ Họa Bình bên cạnh Vân phi tiết lộ cho hoàng hậu.”
Vân phi đang cúi đầu xuống, nghe thế không dám tin mà ngẩng đầu lên, nhìn nhóm thị nữ bị trói phía sau, thế mà không có bóng dáng của Họa Bình.
Khi ngẩng đầu nhìn Thạch hoàng hậu đang đỡ Lưu Dục, trên khuôn mặt mập mạp của nàng ta vẫn bình thản không có biểu cảm gì lạ như trước, trông giống như người thật thà vô hại…
Tuy vương nghe mà ánh mắt đăm đăm, nhìn Hoài Dương vương, nói liên tục: “Ta đã xem thường ngươi rồi… Có điều y có tư cách gì mà ngồi trên ngai vàng? Nếu không nhờ có ta thì bây giờ y chỉ là một thổ phỉ trên Ngưỡng Sơn, hẳn đang cùng Liễu Miên Đường vợ ngươi song túc song phi*! Hahaha, Hoài Dương vương ngươi chắc chắn vợ ngươi mang thai con của ngươi chứ? Không phải là long chủng của bệ hạ chúng ta gửi nuôi ở trong phủ ngươi đâu nhỉ!”
*Chỉ những cặp yêu nhau không thể tách rời.
Việc đã đến nước này, Tuy vương tất cả mưu kế của mình đã bại lộ hết, dứt khoát đập bình vỡ nát, miệng mồm nói cho đã miệng, nói mấy lời buồn nôn với Thôi Hành Chu.
Lòng Lưu Dục lại bị Tuy vương nói đến phiền muộn, có đôi khi y thật sự hy vọng lúc này mình đang ở Ngưỡng Sơn như này trước, nếu có thể quay ngược thời gian trở lại, có lẽ y sẽ đưa ra lựa chọn khác, sẽ không bỏ qua tình cảm chân thành đời này, để cho nữ nhân yêu mang thai con của người khác.
Việc đã đến nước này, dù Lưu Dục có hạ chỉ lôi Tuy vương và Vân phi xuống cũng không có cựu thần nào tiến lên cầu xin cho bọn họ.
Dẫu sao thì tội mưu phản hại đến cửu tộc, tội lỗi như thế ai dám cầu xin?
Thái hoàng thái hậu từng trải qua nhiều mưa gió, cho dù bây giờ cung biến thất bại cũng vẫn thẳng sống lưng như cũ, chỉ là khuôn mặt già u ám đi nhiều.
Lúc Thạch hoàng hậu mỉm cười cung thỉnh thái hoàng thái hậu hồi cung nghỉ ngơi, bà ta chậm rãi đứng dậy ra khỏi đại điện, thế nhưng ở chỗ rẽ lại té ngã hôn mê bất tỉnh.
Hoài Dương vương biết công việc phía sau hoàng thượng có thể xử lý thỏa đáng. Lúc này điều hắn muốn làm nhất đó là hồi phủ thăm ái phi bị “rong huyết” của hắn.
Cho nên hắn ra khỏi đại điện, sau khi nghe thuộc hạ báo cáo tình hình canh phòng trong cung, lập tức xoay người lên ngựa phi thẳng đến phủ Hoài Dương vương.
Có điều hắn không xuống ngựa ở vương phủ mà ngừng lại trước một căn nhà cách xa vương phủ một con phố. Khi hắn gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói thanh thúy của Bích Thảo: “Vị nào gõ cửa vậy?”
Thôi Hành Chu trầm giọng nói: “Bổn vương! Bích Thảo mau mở cửa ra!”
Bích Thảo vội vàng mở cửa, nghênh đón Hoài Dương Vương vào.
Khi Hoài Dương Vương đi vào căn nhà nhỏ ấy thì nhìn thấy ái phi vốn nên bị rong huyết của mình đang ngồi trên giường lò bên bàn nhỏ ăn bánh rán thơm ngon.
Mắt Tuy vương lộ ra sự ác độc, chậm rãi nói: “Hoài Dương vương, ta khuyên ngươi nên thành thật nói ra sự thật. Vạn tuế có thể chờ nhưng ái thê của ngươi lại không đợi được, nàng bị rong huyết khó sinh, nếu không mau quay về, e là khó mà gặp mặt nàng lần cuối.”
Tuy vương là đang cố ý, gã chắc chắn rằng Hoài Dương vương nghe vậy hẳn lòng dạ không yên.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Liễu Miên Đường đúng là mỹ nhân khiến người ta khó vứt bỏ được, khó trách Hoài Dương vương biết được thân phận thật sự của nàng chỉ nổi điên một chốc, sau đấy không thấy có gì nữa, vẫn yêu chiều nàng như cũ.
Hiện tại do lệnh của thái hoàng thái hậu, lang trung trong phủ đều bị đưa đi. Còn Liễu Miên Đường, nếu nàng thật sự hương tiêu ngọc vẫn như lời nói, chắc chắn Thôi Hành Chu sẽ giận ngút ngàn, mất hết lễ nghi đúng mực, nói như vậy có thể để cho quần thần làm chứng, Thôi Hành Chu quang minh chính đại làm chó điên.
Thôi Hành Chu thấy câu đó, chậm rãi mở to hai mắt nhìn, gân xanh đua nhau nổi lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nói hươu nói vượn!”
Tuy vương cười ngày càng thân thiện: “Đây là thật sự, trong phòng sinh mang ra mấy chậu máu, dù có thần y cũng không cách nào xoay chuyển tình thế, xem giờ này chắc vương phi ngươi chịu không nổi nữa rồi, không biết có sinh được đứa nhỏ trong bụng ra chưa… Mọi người đều nói Hoài Dương vương phi không được vương gia sủng ái, có thể sẽ rong huyết chết, không ngờ là lời tiên tri chả tốt lành gì, thật là khiến người ta cảm thấy đáng tiếc mà!”
Lúc này Hoài Dương vương đã đứng lên, bước nhanh qua Tuy vương, dường như ngay sau đó muốn băm thây gã thành vạn đoạn.
Đúng lúc này, một đội thân binh tiến đến, giơ lên cao kiếm kích, đặt lên cổ Hoài Dương vương, không cho hắn tới gần nửa bước. Quần thần bên cạnh nghe Tuy vương nói, cả đám thay đổi sắc mặt, thì thầm nghị luận: “Đúng là độc ác, ngay cả chính thê của mình cũng xuống tay được!”
“Đây là kẻ bất trung bất nghĩa, trên dám hành thích vua, dưới dám giết cha!” Thoáng chốc tình cảnh trong đại điện cực kỳ loạn, mỗi một người đều thành Gia Cát Lượng, hận không thể lập tức bắt lấy người bất trung bất nghĩa như Thôi Hành Chu.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Có điều đúng lúc này, khuôn mặt xanh mét của Hoài Dương vương dần bình tĩnh trở lại, quay đầu đánh giá mấy thân binh, nói: “Thoạt nhìn mấy binh lính này không phải cấm quân trong cung mà là thân binh cung gia vốn nên ở Tam Tân, đội vệ binh địa phương lại vào cung, Tuy vương, ngươi xác định người muốn mưu phản là Thôi Hành Chu ta?”
Tuy vương bị hỏi đến sửng sốt, gã không ngờ Thôi Hành Chu vốn nên nổi điên lại phát hiện ra chi tiết không ổn này.
Hiện tại, thân binh Tam Tân đều đang mặc quần áo của cấm quân, tại sao Thôi Hành Chu có thể lập tức nói ra là bọn họ đóng giữ ở Tam Tân
Nhưng Tuy vương cũng không hoảng loạn, chỉ lạnh lùng nói: “Chứng cứ Hoài Dương vương hạ độc mưu hại vạn tuế vô cùng xác thực, người đâu, kéo xuống chém ngay!”
Đúng lúc này, có người ở phía trên điện lên tiếng nói: “Tất cả dừng tay cho trẫm!”
Tuy vương quay đầu lại nhìn, mặt mày biến sắc.
Hoàng đế Lưu Dục vốn nên hôn mê ở tẩm cung thế mà đang được Thạch hoàng hậu đỡ, bước từng bước lên bậc thang cung điện. Mấy binh lính canh ở tẩm cung làm ăn kiểu gì không biết? Tại sao để mặc cho vạn tuế chạy ra ngoài?
Hoài Dương vương hơi dùng sức, vươn tay khéo léo đánh quyền ra, tức khắc mấy binh lính đang kề đao kiếm lên cổ hắn cảm thấy cổ tay chấn động, cộp cộp lui về phía sau vài bước, đúng lúc này, lại có một đám quan binh vọt vào, bọn họ mặc giáp của Binh bộ, rõ ràng là binh mã thủ hạ của Thôi Hành Chu.
Binh sĩ của đội quân Thôi gia đều từng đánh đấm trên chiến trường, sau khi vọt vào, lập tức túm mười mấy thân binh kia, lấy vũ khí của bọn họ đi, kéo bọn họ xuống.
Lúc này cuối cùng Tuy vương cũng cảm thấy hoảng loạn, vội trao đổi ánh mắt với thái hoàng thái hậu ngồi trên cao.
Thái hoàng thái hậu dùng móng tay dài mình nuôi đã lâu bấm mạnh vào lòng bàn tay mình, sau đó tỏ vẻ quan tâm hỏi Lưu Dục: “Hoàng thượng, sao lại đứng dậy? Người hạ độc người, Tuy vương đã tìm được, bổn cung phó thác cho Tuy vương xử lý là được.”
Lưu Dục nhìn thái hoàng thái hậu, lạnh lùng nói: “Hôm nay trẫm không có dùng canh cốt hổ, thái hoàng thái hậu xác định là Hoài Dương vương hạ độc trẫm ư?”
Lời này khiến cho Tuy vương và thái hoàng thái hậu thay đổi sắc mặt, đặc biệt là thái hoàng thái hậu từng trải qua vài lần cung biến thăng trầm, lập tức ngửi thấy mùi không đúng.
Nếu Lưu Dục không dùng canh cốt hổ, vì sao đột nhiên y hôn mê bất tỉnh? Hơn nữa làm sao thân binh của Hoài Dương vương im hơi lặng tiếng lẻn vào trong cung được?
Nhóm quần thần thấy Lưu Dục xuất hiện, sôi nổi quỳ xuống, thấy tình hình này trong lòng cũng biết e là tối nay trong cung có thay đổi lớn, cả đám câm như hến.
Hoài Dương vương ôm quyền nói với bệ hạ: “Cung Cẩn tướng quân của Cung gia tự ý điều động thủ vệ cấm quân đổi thành đội cảnh vệ Tam Tân, ngụy trang thành cấm quân bao vây phủ đệ thần. Đáng giận nhất là gã lừa gạt thái hoàng thái hậu, lại tự mình thông đồng với Vân phi hạ độc vào canh cốt hổ của bệ hạ, có ý muốn mưu hại thần và hại bệ hạ, thỉnh bệ hạ minh xét!”
Lời này của Hoài Dương vương, tất nhiên là đóng cái danh phản thần lên người Tuy vương, rồi lại kéo người đứng phía sau thật sự là thái hoàng thái hậu ra.
Dẫu sao thì Lưu Dục thuộc hàng chất, dù thái hoàng thái hậu thật sự là đầu sỏ thì vạn tuế cũng không thể trị tội bà, phải chừa cho bà vài phần thể diện, xong việc thì giam cầm trong hậu cung, lúc này mới có thể khiến cho cựu thần không nói được gì và bá tánh không có chỗ lên án.
Nhưng mặc dù Tuy vương là trưởng bối nhưng hơn hết gã là thần tử! Lần này gã nhảy quá cao rồi, lại có quần thần chứng kiến, vừa hay có thể danh chính ngôn thuận xử lý vị hoàng thúc phụ* này!
*Hoàng thúc phụ: chú ruột.
Đúng lúc này, Vân phi tóc tai bù xù bị kéo vào đại điện, trên quãng đường bị kéo, cổ áo nàng ta hở ra để lộ làn da thối rữa.
Thấy Lưu Dục xanh mặt trừng mắt với mình, nàng ta gào khóc nói: “Bệ hạ, thần thiếp bị Tuy vương ép buộc, bị ép buộc đành phải bất đắc dĩ, thỉnh bệ hạ minh xét, thần thiếp đã giảm lượng đan sâm của bệ hạ, thần thiếp chưa bao giờ muốn bệ hạ chết cả!”
Có điều thái hậu thái hậu làm sao chịu để yên cho Lưu Dục xử lý đứa con trai bà yêu thương nhất, lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Vạn tuế, nếu người không trúng độc, phải sớm báo cho ai gia biết. Người hôn mê bất tỉnh để người ta hiểu lầm Hoài Dương vương mưu phản, Tuy vương nghe ai gia nói nên tiến cung cần vương*, có chỗ nào sai?”
*Cần vương: tận trung, xả thân vì triều đình.
Lưu Dục không nói gì, thế nhưng Hoài Dương vương lại cười nói: “Mười ngày trước thân binh Tam Tân đã nhận được khẩu dụ điều động vào kinh của Tuy vương, đóng binh ở An Trát vùng ngoại thành trấn Khánh Phong cách kinh thành cực kỳ gần. Sau khi đến đêm bệ hạ ‘dùng nhầm’ canh cốt hổ, lập tức vào cung thay quân. Nếu ta không chuẩn bị trước, chỉ sợ bệ hạ đã bị thuộc hạ của Tuy vương, dùng gối bịt cho ngộp chết trên long sàng!”
Nghe lời này, mặt mày Lưu Dục xanh mét, nói: “May mà có Hoài Dương vương phái ám vệ giúp đỡ, nói cách khác, thân binh thuộc hạ Tuy vương ngươi sẽ thành công rồi…”
Lúc này, mặt Tuy vương xám ngoét, đột nhiên vươn tay hất rơi bình hoa bên cạnh.
Đây là ám hiệu của gã cùng thân binh, tiếng bình hoa rơi vang lên là có người truyền tin, cho thiên quân vạn mã bao vây toàn bộ đại nội hoàng cung.
Đáng tiếc, gã làm vỡ ba bốn bình hoa liên tiếp nhưng bên ngoài vẫn yên tĩnh không có lấy một tiếng động, căn bản không ai tới tiếp ứng, nhìn mà thấy vô cùng xấu hổ.
Tuy vương không dám tin, trừng mắt nhìn Hoài Dương Vương: “Không thể nào, không phải đội quân Thôi gia ngươi đã đổi nơi đóng quân ư, hơn nữa cổng thành vẫn luôn đóng chặt, làm sao bọn họ vào thành được?”
Hoài Dương vương mỉm cười nói: “Thái bình thịnh thế, uổng cho binh lính thuộc hạ bổn vương có tài lại không có đất dụng võ, cho nên từ khi vào kinh tới nay, bổn vương nhận thánh mệnh của vạn tuế, đổi nơi đóng quân cho bọn họ thay phiên canh gác, đào một địa đạo thông đến hoàng cung, để thánh thượng sai phái… Ngươi cho rằng chỉ có ngươi cài tai mắt vào phủ đệ người khác thôi à? Đáng tiếc mưu mô nham hiểm của ngươi và Vân phi đã bị thị nữ Họa Bình bên cạnh Vân phi tiết lộ cho hoàng hậu.”
Vân phi đang cúi đầu xuống, nghe thế không dám tin mà ngẩng đầu lên, nhìn nhóm thị nữ bị trói phía sau, thế mà không có bóng dáng của Họa Bình.
Khi ngẩng đầu nhìn Thạch hoàng hậu đang đỡ Lưu Dục, trên khuôn mặt mập mạp của nàng ta vẫn bình thản không có biểu cảm gì lạ như trước, trông giống như người thật thà vô hại…
Tuy vương nghe mà ánh mắt đăm đăm, nhìn Hoài Dương vương, nói liên tục: “Ta đã xem thường ngươi rồi… Có điều y có tư cách gì mà ngồi trên ngai vàng? Nếu không nhờ có ta thì bây giờ y chỉ là một thổ phỉ trên Ngưỡng Sơn, hẳn đang cùng Liễu Miên Đường vợ ngươi song túc song phi*! Hahaha, Hoài Dương vương ngươi chắc chắn vợ ngươi mang thai con của ngươi chứ? Không phải là long chủng của bệ hạ chúng ta gửi nuôi ở trong phủ ngươi đâu nhỉ!”
*Chỉ những cặp yêu nhau không thể tách rời.
Việc đã đến nước này, Tuy vương tất cả mưu kế của mình đã bại lộ hết, dứt khoát đập bình vỡ nát, miệng mồm nói cho đã miệng, nói mấy lời buồn nôn với Thôi Hành Chu.
Lòng Lưu Dục lại bị Tuy vương nói đến phiền muộn, có đôi khi y thật sự hy vọng lúc này mình đang ở Ngưỡng Sơn như này trước, nếu có thể quay ngược thời gian trở lại, có lẽ y sẽ đưa ra lựa chọn khác, sẽ không bỏ qua tình cảm chân thành đời này, để cho nữ nhân yêu mang thai con của người khác.
Việc đã đến nước này, dù Lưu Dục có hạ chỉ lôi Tuy vương và Vân phi xuống cũng không có cựu thần nào tiến lên cầu xin cho bọn họ.
Dẫu sao thì tội mưu phản hại đến cửu tộc, tội lỗi như thế ai dám cầu xin?
Thái hoàng thái hậu từng trải qua nhiều mưa gió, cho dù bây giờ cung biến thất bại cũng vẫn thẳng sống lưng như cũ, chỉ là khuôn mặt già u ám đi nhiều.
Lúc Thạch hoàng hậu mỉm cười cung thỉnh thái hoàng thái hậu hồi cung nghỉ ngơi, bà ta chậm rãi đứng dậy ra khỏi đại điện, thế nhưng ở chỗ rẽ lại té ngã hôn mê bất tỉnh.
Hoài Dương vương biết công việc phía sau hoàng thượng có thể xử lý thỏa đáng. Lúc này điều hắn muốn làm nhất đó là hồi phủ thăm ái phi bị “rong huyết” của hắn.
Cho nên hắn ra khỏi đại điện, sau khi nghe thuộc hạ báo cáo tình hình canh phòng trong cung, lập tức xoay người lên ngựa phi thẳng đến phủ Hoài Dương vương.
Có điều hắn không xuống ngựa ở vương phủ mà ngừng lại trước một căn nhà cách xa vương phủ một con phố. Khi hắn gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói thanh thúy của Bích Thảo: “Vị nào gõ cửa vậy?”
Thôi Hành Chu trầm giọng nói: “Bổn vương! Bích Thảo mau mở cửa ra!”
Bích Thảo vội vàng mở cửa, nghênh đón Hoài Dương Vương vào.
Khi Hoài Dương Vương đi vào căn nhà nhỏ ấy thì nhìn thấy ái phi vốn nên bị rong huyết của mình đang ngồi trên giường lò bên bàn nhỏ ăn bánh rán thơm ngon.