-
Chương 23
Thật ra hội du viên* này cũng được coi như là điểm nóng của hội thư họa.
*Tiệc sân vườn.
Dẫu sao tiệc trà thư họa là nơi tụ họp của những người có tiếng tăm, không liên quan đến dân thường.
Để thể hiện sự gần gũi của mình, Thạch thống lĩnh tổ chức hội du viên náo nhiệt, bắt một vài con lạc đà đại mạc và vượn cáo vàng ở phía Nam nhốt vào lồng, sắp xếp người mãi nghệ hâm nóng bầu không khí khắp nơi, vô cùng náo nhiệt.
Có tin rằng lần này mật sứ của thiên tử cũng đã đến Thanh Châu. Thạch thống lĩnh mừng rỡ bày ra dáng vẻ Thanh Châu quốc thái dân an, một vị quan đầy thành tích.
Khi Thôi Hành Chu dạo đến hội tiệc, ám vệ dẫn hắn tìm được bọn Miên Đường đang xem xiếc khỉ.
Nhờ trả năm văn bạc, Miên Đường được ngồi ghế dài, có thể vừa ngồi bóc lạc vừa xem xiếc khỉ. Đợi một lúc còn có thể tự mình đút lạc cho con khỉ mặc đồ hoá trang kiểu quan lại cấp bậc thấp.
Lúc này Miên Đường như một thiếu nữ hồn nhiên, mái tóc đen tôn lên đôi mắt to sáng ngời, eo thon thẳng đứng, đang chăm chú xem xiếc khỉ.
Trong lúc vô tình quay đầu lại nàng nhìn thấy tướng công Thôi Cửu đứng ở cách đó không xa, chắp tay sau lưng, đang nhìn nàng bằng ánh mắt sắc lạnh! Miên Đường lập tức vui mừng vẫy tay với hắn.
Lúc Thôi Cửu đi qua đám người đến, nàng ân cần phủi vỏ lạc trên ghế dài để tướng công ngồi gần nàng, sau đó vừa đưa lạc om cho hắn vừa nói: “Lý ma ma nói hai ngày nữa phu quân mới đến được? Sao hôm nay đến rồi?”
Đôi mắt xinh đẹp của Thôi Cửu quét qua xung quanh, qua loa đáp: “Đến với nàng sớm chút…”
Miên Đường không nghi ngờ gì, lập tức giãn mặt ra mừng thầm, nhận lấy bàn cờ đã được gói kỹ từ Lý ma ma ở phía sau nói: “Phu quân, chàng đoán xem ta mua cho chàng cái gì?”
Thôi Cửu duỗi ngón tay dài ra gõ gõ, rũ hàng mi dài nói: “Bàn cờ…”
Má lúm đồng tiền của Miên Đường lõm sâu, nhìn phu quân bằng vẻ mặt sùng bái: “Đoán chính xác!”
Lúc này người xung quanh đề không còn tâm trạng xem xiếc khỉ, rối rít liếc mắt nhìn đôi bích nhân này.
Vị phu nhân kia đã đủ xinh đẹp, không ngờ tướng công nàng cũng giống như trích tiên, không chỉ vóc dáng cao lớn, hơn nữa còn mũi cao mày rậm môi mỏng, đầu đội mão ngọc, khi bước đi còn mang theo thần thái phong lưu của nam nhi nhiệt huyết. Khiến cho các cô nương trẻ tuổi nhìn vào là đỏ mặt, lưu luyến dời mắt đi.
Tất nhiên Miên Đường cũng nhìn thấy các cô nương đang nhìn chằm chằm tướng công mình, vì thế dứt khoát lấy mũ trùm đầu mình đặt ở một bên đội lên cho Thôi Cửu.
Thôi Cửu hơi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn nàng.
Miên Đường hơi phồng má, trừng mắt nhìn hắn không nói gì. Tướng công nhà mình, bình thường việc học nặng nề, thường xuyên vắng nhà, nàng làm nương tử đứng đắn còn chưa nhìn được mấy lần, dựa vào đâu để cho oanh oanh yến yến trên đường nhìn miễn phí? Xem xiếc còn phải tốn mấy văn tiền đó!
Thôi Hành Chu không biết trong lòng nàng chín khúc mười tám ngoặt, thế nhưng hiếm khi thấy được dáng vẻ không giả vờ hiền thục của Miên Đường, giống như đứa bé đang nổi giận, thế mà lại cảm thấy nàng càng xinh đẹp hơn trước… Không biết Lục Văn vì lợi ích mà vứt bỏ người đẹp thế này đi cưới con gái béo của Thạch thống lĩnh có cảm thấy hối hận không?
Có điều Liễu nương tử đội mũ trùm đầu của nữ nhân cho hắn có chút hoang đường.
Mấy ngày nay Thanh Châu náo nhiệt như vậy, tất nhiên con rể tương lai của Thạch thống lĩnh cũng ở đây, nếu hắn muốn đội mũ xanh cho Lục Văn, ép hắn ta xuất hiện, làm sao đội mũ trùm che mặt lại được?
Trong lòng nghĩ thế, Thôi Hành Chu vươn tay đón lấy mũ trùm, vỗ nhẹ cánh tay Miên Đường trấn an nàng, nói: “Ở đây đông người, quá ồn ào, ta đưa nàng đi ăn cơm.”
Mặc dù Miên Đường cảm thấy xiếc khỉ đẹp nhưng không thích hợp với khí chất ôn nhu như ngọc của phu quân mình. Vì thế nàng ngoan ngoãn đứng dậy đi theo quan nhân đi khỏi đám người.
Thôi Hành Chu không hề đói, nhưng nửa ngày nay Liễu Miên Đường chỉ lo đi dạo phố, chưa ăn cơm.
Khi Liễu Miên Đường hỏi rõ biết phu quân không đói thì lập tức đổi chủ ý. Đi tửu lâu gọi bừa mấy món thôi cũng phải tốn một mớ bạc, đã vậy còn không ngon bằng quán ăn nhỏ ven đường.
Vì thế nàng kéo Thôi Hành Chu đi vòng quanh các quầy hàng. Cái gì mà bánh nếp chiên, chân gà hấp tỏi, thịt cừu om, rất nhiều món, trước kia Thôi Hành Chu còn chẳng buồn ngó.
Còn giờ, Liễu Miên Đường mua mỗi món một phần, nhân lúc còn nóng đưa đến bên miệng cho hắn nếm trước.
Mấy chuyện không quan trọng, Thôi Hành Chu đều để Liễu nương tử thích làm gì thì làm.
Cho nên một người liên tục đút đồ ăn, một người há miệng ăn.
Nhưng bầu không khí vợ chồng bình thường này thu hết vào mắt Lý ma ma ở đằng sau họ, lòng bà có chút run sợ.
Bà nhìn vương gia lớn lên, từ nhỏ vị chủ tử này của mình có tính tình thế nào chứ? Bề ngoài ấm áp, bên trong lạnh như băng.
Lão vương gia nạp nhiều thiếp thất nên huynh đệ vợ lẽ của Cửu gia rất nhiều, đáng tiếc ai cũng xem Cửu gia con của vợ cả này là cái đinh trong mắt.
Rõ ràng Cửu gia biết điều này nhưng mấy lần bị huynh đệ hãm hại lâm vào sa sút bị lão vương gia ghét bỏ nhưng vẫn không biểu hiện gì, tiếp tục ôn hòa khiêm nhường với các huynh đệ hãm hại hắn.
Đến lúc thanh toán, không hề thấy Cửu gia nể mặt tình huynh đệ chút nào. Ngày xưa chịu nhiều tủi nhục đau khổ, ngày một thậm tệ hơn, trả lại từng người một.
Bây giờ Cửu gia thân thiết với Liễu nương tử như vậy, tất cả đều vì mục đích khác. Một khi vương gia đạt được tâm nguyện, nhớ lại mình đã từng cùng vợ của tặc tử tình chàng ý thiếp, liệu có trở mặt vô tình, giải quyết luôn Liễu nương tử không?
Nghĩ đến việc hôm nay Liễu nương tử nhào vào người vương gia, đối xử với hắn thật lòng thật dạ, Lý ma ma không nhịn được thở dài trong lòng lần nữa, đúng là tạo nghiệt mà!
Miên Đường không biết Lý ma ma lo lắng thay cho nàng, chỉ lo kéo phu quân ngắm cảnh phố phường.
Nàng và Thôi Cửu đều có dung mạo xuất chúng, đi đến nơi nào thì thu hút ánh mắt của mọi người nơi đó. Lúc này trên con đường phồn hoa nhất, trên lầu cao của một khách điếm có một người nhìn chằm chằm đôi phu thê bắt mắt dưới phố.
Khuôn mặt thanh tú của nam tử này tràn đầy đau khổ, đặc biệt là khi Miên Đường lấy khăn lụa ra dịu dàng ngọt ngào lau khóe miệng cho nam tử anh tuấn bên cạnh, đau vì tình vô cùng khốn khổ, dường như có lưỡi dao sắc bén đâm vào tim, người nọ lấy tay che ngực như là không thở nổi nữa.
Đúng lúc này, một nữ tử mảnh khảnh đi phía sau y, duỗi tay đỡ y, đồng thời nghi ngờ nhìn xuống, đáng tiếc đúng lúc Miên Đường và Thôi Cửu rẽ qua góc đường, biến mất không thấy bóng dáng.
Nàng ta vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường, vội vàng gọi thị nữ sau lưng mang trang dược hoàn đến cho nam tử trẻ tuổi uống, dịu dàng nói: “Tử Du, tại sao khó chịu vậy? Từ hôm qua gặp chàng đã thấy chàng mặt mày ủ dột, lang trung đã dặn, chàng không thể quá đau buồn, tâm tư nặng nề sẽ làm bệnh tình nặng thêm…”
Nói được một nửa, nàng ta thấy nam tử lại nhìn chằm chằm hà bao cũ bên hông, không khỏi cắn cắn môi, sau đó giữ giọng bình tĩnh nói: “Nô gia biết chàng nhớ nhung Liễu tỷ tỷ, nhưng nàng đã quyết rời khỏi Ngưỡng Sơn, ai cũng không khuyên can được… Nếu nàng chịu hồi tâm chuyển ý, dĩ nhiên ta có đập vỡ đầu cũng muốn cầu xin nàng trở về.”
Tử Du nhìn nữ tử quỳ sát bên chân mình khóc, vươn cánh tay thon gầy đỡ nàng ta dậy nói: “Vân Nương đứng lên đi, nàng với nàng ấy kết bái tỷ muội kim lan, hẳn hiểu tính nàng ấy. Lúc trước nàng ấy hiểu lầm nàng với ta, nói thẳng thừng rằng muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ta, sau này sẽ là người xa lạ, thế cho nên sao nàng có thể cầu xin nàng ấy quay về được? Huống chi, có lẽ… trong lòng nàng ấy không còn có ta nữa…”
Vành mắt nữ tử kia đỏ hoe, khẽ nói: “Đều do ta không tốt…”
Nàng ta chưa nói hết đã bị nam tử cắt ngang: “Có liên quan gì đến khanh* đâu, là ta không đối xử tốt với nàng…”
*Cách gọi thân mật của bạn bè, vợ chồng.
Nói đến đây, nam tử không nói nữa, chỉ nhìn xuống phố xá náo nhiệt: Nhưng… Bây giờ nàng đã có phu quân rồi ư?
Nghĩ vậy, nhân lúc Vân Nương dẫn tỳ nữ đi hầm canh gà nhân sâm cho y, nam tử dẫn sai vặt và ba thị vệ tâm phúc chậm rãi dạo bước đi xuống lầu thang, đi theo hướng của Miên Đường và Thôi Cửu…
Mà lúc này, Thôi Cửu và Miên Đường đang đứng ở cửa thư viện Thanh Châu.
Nơi này bày năm cái bàn, trên mỗi bàn là một ván cờ do cao thủ quản lý trong thư viện thiết lập, cũng coi như là làm tăng thêm màu sắc cho hội du viên của thống lĩnh.
Mà phần thưởng thắng cờ chính là một chỗ ngồi trong hội thư họa. Nói cách khác, đến lúc đó có thể trực tiếp nghe mọi người bàn luận về thơ ca tranh chữ, đồng thời nếu mình phải ra tay vẽ tranh chữ thì cũng có thể để cho mọi người thưởng thức.
Phần thưởng này trong mắt Miên Đường còn có lợi ích thiết thực hơn vàng bạc! Không phải phu quân nói không có cách nào vào tiệc trà sao? Cơ hội trước mắt này là cơ hội tốt trời ban!
Nghĩ thế, đôi mắt của Miên Đường tiểu nương tử hừng hực lửa, kéo tay Thôi Cửu nói: “Phu quân, với tài của chàng, chắc chắn lấy được phần thưởng! Tương lai rực rỡ của tiệm chúng ta nhờ vào cái này đó!”
Thôi Cửu không muốn Miên Đường đến hội thư họa phá rối. Chưa kể đến lúc đó hắn tham gia với thân phận vương gia, vả lại gia đình di phụ* của hắn và vị hôn thê Liêm Bính Lan cũng sẽ đến.
*Di phụ: Dượng.
Cho nên, hắn nhìn mấy ván cờ kia, qua loa nói: “Quá khó, không giải được…”
Nghe Thôi Cửu nói vậy, Miên Đường lập tức ngẩn ra, cảm thấy lời nói trước đó của mình khiến người khác tổn thương, hiện giờ trông phu quân không có tinh thần gì cả, không phải bị nàng làm tổn thương lòng tự trọng rồi chứ?
Nàng vội vàng nói: “Đại nho* trong thư viện ra đề cờ đương nhiên có phần hơi khó, phu quân chưa học thành tài, không giải được là chuyện bình thường, chúng ta tìm cách khác…”
*Đại nho: Dùng để chỉ những người tri thức có hiểu biết và đạo đức.
Nàng còn chưa dứt lời thì một nam tử cao gầy từ bên cạnh đi tới trước một bàn cờ, vươn ngón tay di chuyển một quân cờ.
Đồng tử thư viện nhìn qua lập tức cao giọng nói: “Bàn Ất đã phá, có thể thưởng!”
Lúc này Miên Đường quay đầu ngưng thần nhìn lại, thấy nam tử cao gầy mặc áo choàng đen đang buồn bã nhìn mình.
Giây phút đó, đầu óc nàng như bị cái gì đó đánh mạnh vào, đau đến không chịu được, nàng xoay người theo quán tính, mềm nhũn ngã vào lòng ngực Thôi Cửu.
Một màn này ở trong mắt nam tử nọ là Miên Đường không muốn nhìn thấy y, thay vào đó vui mừng lao vào vòng tay mới, kích thích muôn vàn đau đớn…
Y liều mạng kiềm chế cảm xúc của mình, nói khẽ với đồng tử trao giải: “Trông vị cô nương kia rất muốn có phần thưởng này, tại hạ tặng cho nàng…”
Câu này vừa thốt ra khiến cho Thôi Hành Chu nâng mắt chậm rãi nhìn nam tử này, đồng thời hòa nhã nói: “Tiện nội* sao nhận nổi đại lễ của công tử?”
*Khiêm xưng vợ mình.
Nam tử nọ lạnh lùng nhìn nàng nói: “Nếu vị gia này không giải được ván cờ, ta chỉ nhấc tay một cái không tốn sức có gì đâu?”
Thôi Hành Chu nghe xong lời này, chậm rãi mỉm cười.
Lâu rồi không có ai dám khiêu khích Hoài Dương vương trắng trợn như thế.
Thôi Hành Chu quét mắt từ đầu đến chân nam tử này, không biết tại sao, hắn cảm thấy y có chút quen mắt, vì thế vỗ nhẹ bả vai Miên Đường, ý bảo Lý ma ma đỡ lấy nàng, sau đó nói với nam tử: “Ván cờ vừa rồi công tử phá đúng là tuyệt diệu, không biết xưng hô với công tử như thế nào? Có sẵn lòng so tài với tại hạ không?”
Công tử nọ nghe thấy lời Thôi Cửu nói, đó cũng là ý muốn của y, y lưu luyến liếc nhìn Miên Đường sau đó nhàn nhạt nói với Thôi Hành Chu: “Tại hạ tự Tử Du, không biết xưng hô với tôn hạ như thế nào?”
Thôi Hành Chu thoáng nhìn qua ánh mắt lóe sáng của mấy hộ vệ ở phía sau Tử Du công tử, mỉm cười nói: “Tại hạ Thôi Cửu.”
Bởi vì bàn cờ Ất đã được phá, hai người dứt khoát ngồi xếp bằng bàn Ất, thu cờ lại mở ván mới.
Thôi Hành Chu mặc trường bào xanh nhạt, đội ngọc quan đeo thắt lưng gấm, mắt sáng như sao. Còn công tử đối diện mặc một thân màu đen, tuy cao gầy nhưng có khí chất nho nhã, hai người ngồi đối diện nhau trông hết sức đẹp mắt, phút chốc thu hút vô số người vây xem.
Lúc này Miên Đường uống một hớp nước trong túi nước Lý ma ma đưa, nàng đã thở bình thường trở lại, thấy phu quân mình đối chiến với người khác, nhờ Lý ma ma đỡ, tò mò đứng ở một bên xem.
Có lẽ là có giai nhân ở bên cạnh, khơi dậy lòng hiếu thắng của vị mặc hắc y Tử Du công tử kia, mỗi nước đi của y không chút do dự, tốc độ nhanh như bay.
Thôi Hành Chu dễ dàng đuổi kịp tốc độ của Tử Du công tử, hạ cờ nhanh chóng.
Cái này trong mắt người trong nghề gọi là “Cờ nhanh”. Là kiểu hạ cờ không rút lại, nếu không có tài chơi cờ cao siêu, tuyệt đối không dám chơi như vậy.
Điều hiếm thấy là kỹ năng chơi cờ của hai vị công tử không hề kém, ngang tài ngang sức, dần dần thu hút một số đại nho trong thư viện đến, rối rít đứng bên cạnh bàn cờ, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.
Trước đó Miên Đường chỉ ở một bên hóng hớt. Cảm thấy khi phu quân Thôi Cửu vén tay áo vươn tay đánh cờ, động tác vừa phóng khoáng lại lão luyện, quả thực quyến rũ chết người.
Dần dần, ánh mắt nàng dừng trên bàn cờ, mặc dù tốc độ đánh cờ của bọn họ lạc cực nhanh, kỳ lạ là, nàng phát hiện thế mà mình có thể theo kịp mạch cờ của bọn họ, đặc biệt là Du công tử, dường như lần nào nàng cũng có thể đoán chắc được nước cờ của y, giống như… Giống như nàng đã từng đánh cờ như thế.
Ngay khi trong lòng Miên Đường vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ thì tốc độ chơi cờ của hai người kia dần chậm lại. Ván cờ đi đến giai đoạn cuối, ngày càng phức tạp, nếu không suy nghĩ cẩn thận, đi sai một nước là thua hết cả bàn cờ.
Thế nhưng vị công tử kia không tập trung lắm, dường như không đặt tâm tư trên ván cờ, y liên tục ngẩng đầu nhìn thẳng vào Miên Đường.
Nhìn quá nhiều lần, trong lòng Miên Đường không khỏi có chút bực dọc, dứt khoát lấy mũ trùm chỗ Lý ma ma đội lên, ngăn ánh mắt càn rỡ của Đăng Đồ Tử*.
*Chỉ kẻ dâm ô.
Tử Du công tử thấy nàng trừng mắt nhìn y ghét bỏ, trái tim thắt lại: Nàng… Thật sự không muốn nhìn thấy y?
Trong lúc y buồn bã, Thôi Cửu đã hạ nước cờ chết xuống, thắng thua đã định.
Đó là một nước cờ xảo quyệt, khiến người thua tâm phục khẩu phục. Lần này Tử Du trịnh trọng ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Thôi Hành Chu ở đối diện.
Hôm qua y phái người đi ra ngoài thăm dò tin tức. Đi theo đến khách điếm Miên Đường ở, hỏi thăm tiểu nhị khách điếm biết được phu quân nàng họ Thôi, hình như là thương nhân.
Có vẻ như sau khi rời khỏi doanh trại Ngưỡng Sơn, Miên Đường nản chí ngã lòng, tìm bừa một người gả đi.
Trên thế gian này, nam tử có thể xứng đôi với Miên Đường không nhiều lắm, nàng đang giận dỗi có thể tìm được cái gì tốt chứ!
Có điều, nàng có lòng chà đạp chính mình nhưng y không thể mặc kệ. Chỉ có thể đợi đến khi Miên Đường hết giận, đợi nàng hối hận rồi lại tìm đường giải quyết với nàng. Cùng lắm thì, y sẽ bỏ qua hết mấy chuyện hoang đường sau khi nàng xuống núi.
Mới vừa rồi nghe thấy nam tử tên Thôi Cửu hời hợt nói không giải được ván cờ, trong lòng Tử Du sinh ra ý khinh thường, ra tay hóa giải ván cờ, tiện thể âm thầm nhắc nhở Miên Đường, nàng gởi gắm sai người, nam tử tục tằng cỡ này tuy trông dáng dấp khá ổn nhưng không xứng với nàng.
Nào ngờ, nam tử gối thêu hoa* này thâm tàng bất lộ, nước cờ hạ xuống hết sức kỳ diệu, không biết hằng ngày tốn bao nhiêu công phu bên trong.
*Gối thêu hoa: Chỉ người đẹp nhưng vô dụng.
Còn Miên Đường thì trong mắt chỉ toàn là tướng công mình.
Khó trách phu quân có thể chơi cờ kiếm tiền chi tiêu trong nhà, quả nhiên xuống cờ cao minh! Nhất thời cảm thấy nở mày nở mặt, mỉm cười nhận lấy khăn Lý ma ma đưa qua, đứng dậy lau tay cho phu quân.
Thôi Cửu cúi đầu nhìn sắc mặt nàng, vẫn trắng bệch như cũ, có thể thấy vừa rồi nàng chẳng khỏe hơn bao nhiêu.
Hắn nghiêng đầu nhìn lên, có vẻ như nam tử tên Tử Du không chịu nổi đả kích thua cờ, dẫn theo tùy tùng biến mất trong đám đông ồn ào.
Thôi Hành Chu liếc mắt, thấy ám vệ mình bố trí nối đuôi nhau đi theo sát nam tử kia hắn cũng yên tâm.
Nếu hắn đoán đúng, chắc chắn người tên Tử Du này có liên quan đến phản tặc Ngưỡng Sơn, không biết có thể tra được chút manh mối nào không.
Vừa rồi Miên Đường… Khi nàng nhìn thấy nam tử kia, phản ứng kịch liệt như thế chẳng lẽ nhớ ra gì rồi?
Nghĩ vậy, hắn vươn tay đỡ Miên Đường yếu ớt rời khỏi đám đông về khách điếm Miên Đường ở.
Có lẽ dạo phố nửa ngày tốn nhiều sức quá. Sau khi quay về khách điếm, Miên Đường có chút mơ màng buồn ngủ.
Thôi Cửu nghe nàng than đau đầu nên nhanh chóng giúp nàng tháo trâm cài, xõa mái tóc dài như thác nước xuống, để da đầu thư giãn, sau đó hỏi thử: “Vừa rồi nàng nhìn thấy Du công tử, nàng nhớ ra gì ư?”
Miên Đường kéo tay hắn lại, cọ mặt vào không muốn xa rời, hoang mang nói: “Chỉ là đau đầu không chịu nổi, giống như búa bổ vậy… Phu quân, tại sao chàng hỏi thế? Chẳng lẽ vị tên Tử Du này là bằng hữu cũ của phu quân?”
Thôi Cửu khẽ mỉm cười, nói: “Ta không quen hắn…”
Sau khi nói xong, thấy Miên Đường uể oải như cũ nên bảo Lý ma ma mang chén thuốc an thần Triệu Tuyền kê riêng cho Miên Đường uống nhân lúc còn nóng.
Đợi sau khi Miên Đường ngủ say, ám vệ trở lại, nói nam tử tên là Tử Du đi đến một khách điếm lớn, đây là khách điếm được người phủ thống lĩnh bao trọn mười ngày trước, quan binh canh gác bên ngoài đều là thủ hạ của Thạch thống lĩnh ở Thanh Châu, người bình thường không tới gần được.
Cho nên ám vệ đi theo được đến gần khách điếm cũng đành phải từ bỏ.
Sau khi Thôi Hành Chu nghe xong, phất tay lệnh ám vệ tiếp tục theo dõi khách điếm đó.
Bây giờ, hắn đã nắm chắc bảy phần, chắc chắn nam tử tặng phần thưởng cho Miên Đường hôm nay với người ủy thác chưởng quầy cửa tiệm ngọc thạch bán rẻ bàn cờ ngọc thạch cho Miên Đường hôm qua là cùng một người.
Hơn nữa nam tử này hẳn là Lục Văn - phu quân trước kia của Miên Đường!
Nếu y thật sự là Lục Văn, đúng là hơn cả dự liệu của Thôi Hành Chu.
Tuy rằng hôm nay trông mặt nam tử ấy ốm yếu nhưng cũng tuấn tú lịch sự, không phải mặt mày dữ tợn đặc trưng của thổ phỉ. Hơn nữa xem ra y vẫn còn quyến luyến Miên Đường, nếu thật sự như thế, bước đi bí mật này của hắn đi đúng rồi, làm cho tặc tử kia không kìm được lòng ghen tuông lại đến tìm Miên Đường là được.
Hai ngày này hắn phải ở cạnh Liễu tiểu nương tử nhiều chút…
Sau khi Miên Đường từ từ tỉnh dậy, đầu óc bị bao trùm bởi những giấc mơ hỗn độn.
Lúc này mặt trời đã lặn, trong phòng cũng đã bắt đầu đốt đèn. Mà phu quân nàng đang đọc sách trên bàn ngoài rèm không xa, mặt nghiêng như sườn núi khiến người ta không nỡ rời mắt đi…
Thấy nàng tỉnh, Thôi Hành Chu đặt sách xuống tới đỡ nàng dậy, hòa nhã nói: “Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
Miên Đường dựa sát vào lòng ngực hắn như chú mèo con, nói bằng giọng mũi vẫn chưa tỉnh hẳn: “Mơ rối tung lên…”
Thôi Cửu mặt không biến sắc, hơi nheo mắt lại nói: “Mơ thấy gì?”
Miên Đường cọ mặt vào ngực hắn, tiếp tục nũng nịu nói: “Không biết nữa, mơ thấy nam nhân của mình với nữ nhân khác ở bên nhau, muốn khóc nhưng phải nhịn, nhẫn nhịn rất khổ sở…”
Thôi Cửu rũ mắt nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng, lúm đồng tiền trên má cũng biến mất, dường như vẫn còn đắm chìm trong mộng không tự thoát ra được…
Hắn dừng một chút rồi ôn tồn hỏi: “Là ta và nữ nhân khác ở bên nhau ư?”
Miên Đường bị hỏi đến có hơi chột dạ, đáp bừa lại, lần này đã tỉnh táo hơn.
Vì người vừa rồi nàng mơ thấy không phải Thôi Hành Chu, mà là… Người mới gặp mặt một lần, là vị Tử Du công tử kia!
Trong giấc mơ của nàng, nàng tức giận chỉ vào khuôn mặt tái nhợt của nam tử ấy mắng, mắng cái gì nàng không nhớ rõ nhưng cảm giác ân đoạn nghĩa mạnh mẽ ấy thật sự làm người ta không quên được…
Nàng làm sao thế này? Tuy chỉ là mơ, cũng không thể tùy tiện mơ thấy nam nhân khác được!
Cho nên khi Thôi Cửu hỏi lại, nàng cố chuyển chủ đề, đánh trống lảng.
Nhưng nghĩ đến trước khi mình ngủ, phu quân cố ý hỏi nàng về Tử Du công tử, Miên Đường cảm thấy điều này rất lạ, chẳng lẽ trước kia mình có quen biết Tử Du à?
Nàng nhớ lại cảnh trong mơ, càng nghĩ càng thấy bất an, cuối cùng nhân lúc phu quân đi ăn cơm, lén hỏi Lý ma ma.
Nghĩ đến chủ tử vừa mới phân phó tìm cơ hội để lộ cho Liễu tiểu nương tử chút tin tức để xem nàng có nhớ lại được Lục Văn không là Lý ma ma cảm thấy đau đầu.
Vừa không thể để tiểu nương tử nghi ngờ vừa dẫn dắt nàng nhớ lại chút gì đó. Kỹ năng ăn nói điêu luyện khó cỡ này quá thử thách rồi!
Cuối cùng Lý ma ma bị Miên Đường hỏi đến phát bực, bà dứt khoát không làm thì thôi còn làm là phải làm đến cùng, đen mặt nói thẳng thừng: “Hắn là tình nhân lúc trước của phu nhân…”
Lời này vừa thốt ra, mắt hạnh của Miên Đường trừng lớn, làm rơi chén nước táo đang uống xuống đất, nàng không kìm được lớn giọng hỏi: “Lý ma ma, ma ma nói bậy gì đấy?”
*Tiệc sân vườn.
Dẫu sao tiệc trà thư họa là nơi tụ họp của những người có tiếng tăm, không liên quan đến dân thường.
Để thể hiện sự gần gũi của mình, Thạch thống lĩnh tổ chức hội du viên náo nhiệt, bắt một vài con lạc đà đại mạc và vượn cáo vàng ở phía Nam nhốt vào lồng, sắp xếp người mãi nghệ hâm nóng bầu không khí khắp nơi, vô cùng náo nhiệt.
Có tin rằng lần này mật sứ của thiên tử cũng đã đến Thanh Châu. Thạch thống lĩnh mừng rỡ bày ra dáng vẻ Thanh Châu quốc thái dân an, một vị quan đầy thành tích.
Khi Thôi Hành Chu dạo đến hội tiệc, ám vệ dẫn hắn tìm được bọn Miên Đường đang xem xiếc khỉ.
Nhờ trả năm văn bạc, Miên Đường được ngồi ghế dài, có thể vừa ngồi bóc lạc vừa xem xiếc khỉ. Đợi một lúc còn có thể tự mình đút lạc cho con khỉ mặc đồ hoá trang kiểu quan lại cấp bậc thấp.
Lúc này Miên Đường như một thiếu nữ hồn nhiên, mái tóc đen tôn lên đôi mắt to sáng ngời, eo thon thẳng đứng, đang chăm chú xem xiếc khỉ.
Trong lúc vô tình quay đầu lại nàng nhìn thấy tướng công Thôi Cửu đứng ở cách đó không xa, chắp tay sau lưng, đang nhìn nàng bằng ánh mắt sắc lạnh! Miên Đường lập tức vui mừng vẫy tay với hắn.
Lúc Thôi Cửu đi qua đám người đến, nàng ân cần phủi vỏ lạc trên ghế dài để tướng công ngồi gần nàng, sau đó vừa đưa lạc om cho hắn vừa nói: “Lý ma ma nói hai ngày nữa phu quân mới đến được? Sao hôm nay đến rồi?”
Đôi mắt xinh đẹp của Thôi Cửu quét qua xung quanh, qua loa đáp: “Đến với nàng sớm chút…”
Miên Đường không nghi ngờ gì, lập tức giãn mặt ra mừng thầm, nhận lấy bàn cờ đã được gói kỹ từ Lý ma ma ở phía sau nói: “Phu quân, chàng đoán xem ta mua cho chàng cái gì?”
Thôi Cửu duỗi ngón tay dài ra gõ gõ, rũ hàng mi dài nói: “Bàn cờ…”
Má lúm đồng tiền của Miên Đường lõm sâu, nhìn phu quân bằng vẻ mặt sùng bái: “Đoán chính xác!”
Lúc này người xung quanh đề không còn tâm trạng xem xiếc khỉ, rối rít liếc mắt nhìn đôi bích nhân này.
Vị phu nhân kia đã đủ xinh đẹp, không ngờ tướng công nàng cũng giống như trích tiên, không chỉ vóc dáng cao lớn, hơn nữa còn mũi cao mày rậm môi mỏng, đầu đội mão ngọc, khi bước đi còn mang theo thần thái phong lưu của nam nhi nhiệt huyết. Khiến cho các cô nương trẻ tuổi nhìn vào là đỏ mặt, lưu luyến dời mắt đi.
Tất nhiên Miên Đường cũng nhìn thấy các cô nương đang nhìn chằm chằm tướng công mình, vì thế dứt khoát lấy mũ trùm đầu mình đặt ở một bên đội lên cho Thôi Cửu.
Thôi Cửu hơi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn nàng.
Miên Đường hơi phồng má, trừng mắt nhìn hắn không nói gì. Tướng công nhà mình, bình thường việc học nặng nề, thường xuyên vắng nhà, nàng làm nương tử đứng đắn còn chưa nhìn được mấy lần, dựa vào đâu để cho oanh oanh yến yến trên đường nhìn miễn phí? Xem xiếc còn phải tốn mấy văn tiền đó!
Thôi Hành Chu không biết trong lòng nàng chín khúc mười tám ngoặt, thế nhưng hiếm khi thấy được dáng vẻ không giả vờ hiền thục của Miên Đường, giống như đứa bé đang nổi giận, thế mà lại cảm thấy nàng càng xinh đẹp hơn trước… Không biết Lục Văn vì lợi ích mà vứt bỏ người đẹp thế này đi cưới con gái béo của Thạch thống lĩnh có cảm thấy hối hận không?
Có điều Liễu nương tử đội mũ trùm đầu của nữ nhân cho hắn có chút hoang đường.
Mấy ngày nay Thanh Châu náo nhiệt như vậy, tất nhiên con rể tương lai của Thạch thống lĩnh cũng ở đây, nếu hắn muốn đội mũ xanh cho Lục Văn, ép hắn ta xuất hiện, làm sao đội mũ trùm che mặt lại được?
Trong lòng nghĩ thế, Thôi Hành Chu vươn tay đón lấy mũ trùm, vỗ nhẹ cánh tay Miên Đường trấn an nàng, nói: “Ở đây đông người, quá ồn ào, ta đưa nàng đi ăn cơm.”
Mặc dù Miên Đường cảm thấy xiếc khỉ đẹp nhưng không thích hợp với khí chất ôn nhu như ngọc của phu quân mình. Vì thế nàng ngoan ngoãn đứng dậy đi theo quan nhân đi khỏi đám người.
Thôi Hành Chu không hề đói, nhưng nửa ngày nay Liễu Miên Đường chỉ lo đi dạo phố, chưa ăn cơm.
Khi Liễu Miên Đường hỏi rõ biết phu quân không đói thì lập tức đổi chủ ý. Đi tửu lâu gọi bừa mấy món thôi cũng phải tốn một mớ bạc, đã vậy còn không ngon bằng quán ăn nhỏ ven đường.
Vì thế nàng kéo Thôi Hành Chu đi vòng quanh các quầy hàng. Cái gì mà bánh nếp chiên, chân gà hấp tỏi, thịt cừu om, rất nhiều món, trước kia Thôi Hành Chu còn chẳng buồn ngó.
Còn giờ, Liễu Miên Đường mua mỗi món một phần, nhân lúc còn nóng đưa đến bên miệng cho hắn nếm trước.
Mấy chuyện không quan trọng, Thôi Hành Chu đều để Liễu nương tử thích làm gì thì làm.
Cho nên một người liên tục đút đồ ăn, một người há miệng ăn.
Nhưng bầu không khí vợ chồng bình thường này thu hết vào mắt Lý ma ma ở đằng sau họ, lòng bà có chút run sợ.
Bà nhìn vương gia lớn lên, từ nhỏ vị chủ tử này của mình có tính tình thế nào chứ? Bề ngoài ấm áp, bên trong lạnh như băng.
Lão vương gia nạp nhiều thiếp thất nên huynh đệ vợ lẽ của Cửu gia rất nhiều, đáng tiếc ai cũng xem Cửu gia con của vợ cả này là cái đinh trong mắt.
Rõ ràng Cửu gia biết điều này nhưng mấy lần bị huynh đệ hãm hại lâm vào sa sút bị lão vương gia ghét bỏ nhưng vẫn không biểu hiện gì, tiếp tục ôn hòa khiêm nhường với các huynh đệ hãm hại hắn.
Đến lúc thanh toán, không hề thấy Cửu gia nể mặt tình huynh đệ chút nào. Ngày xưa chịu nhiều tủi nhục đau khổ, ngày một thậm tệ hơn, trả lại từng người một.
Bây giờ Cửu gia thân thiết với Liễu nương tử như vậy, tất cả đều vì mục đích khác. Một khi vương gia đạt được tâm nguyện, nhớ lại mình đã từng cùng vợ của tặc tử tình chàng ý thiếp, liệu có trở mặt vô tình, giải quyết luôn Liễu nương tử không?
Nghĩ đến việc hôm nay Liễu nương tử nhào vào người vương gia, đối xử với hắn thật lòng thật dạ, Lý ma ma không nhịn được thở dài trong lòng lần nữa, đúng là tạo nghiệt mà!
Miên Đường không biết Lý ma ma lo lắng thay cho nàng, chỉ lo kéo phu quân ngắm cảnh phố phường.
Nàng và Thôi Cửu đều có dung mạo xuất chúng, đi đến nơi nào thì thu hút ánh mắt của mọi người nơi đó. Lúc này trên con đường phồn hoa nhất, trên lầu cao của một khách điếm có một người nhìn chằm chằm đôi phu thê bắt mắt dưới phố.
Khuôn mặt thanh tú của nam tử này tràn đầy đau khổ, đặc biệt là khi Miên Đường lấy khăn lụa ra dịu dàng ngọt ngào lau khóe miệng cho nam tử anh tuấn bên cạnh, đau vì tình vô cùng khốn khổ, dường như có lưỡi dao sắc bén đâm vào tim, người nọ lấy tay che ngực như là không thở nổi nữa.
Đúng lúc này, một nữ tử mảnh khảnh đi phía sau y, duỗi tay đỡ y, đồng thời nghi ngờ nhìn xuống, đáng tiếc đúng lúc Miên Đường và Thôi Cửu rẽ qua góc đường, biến mất không thấy bóng dáng.
Nàng ta vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường, vội vàng gọi thị nữ sau lưng mang trang dược hoàn đến cho nam tử trẻ tuổi uống, dịu dàng nói: “Tử Du, tại sao khó chịu vậy? Từ hôm qua gặp chàng đã thấy chàng mặt mày ủ dột, lang trung đã dặn, chàng không thể quá đau buồn, tâm tư nặng nề sẽ làm bệnh tình nặng thêm…”
Nói được một nửa, nàng ta thấy nam tử lại nhìn chằm chằm hà bao cũ bên hông, không khỏi cắn cắn môi, sau đó giữ giọng bình tĩnh nói: “Nô gia biết chàng nhớ nhung Liễu tỷ tỷ, nhưng nàng đã quyết rời khỏi Ngưỡng Sơn, ai cũng không khuyên can được… Nếu nàng chịu hồi tâm chuyển ý, dĩ nhiên ta có đập vỡ đầu cũng muốn cầu xin nàng trở về.”
Tử Du nhìn nữ tử quỳ sát bên chân mình khóc, vươn cánh tay thon gầy đỡ nàng ta dậy nói: “Vân Nương đứng lên đi, nàng với nàng ấy kết bái tỷ muội kim lan, hẳn hiểu tính nàng ấy. Lúc trước nàng ấy hiểu lầm nàng với ta, nói thẳng thừng rằng muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ta, sau này sẽ là người xa lạ, thế cho nên sao nàng có thể cầu xin nàng ấy quay về được? Huống chi, có lẽ… trong lòng nàng ấy không còn có ta nữa…”
Vành mắt nữ tử kia đỏ hoe, khẽ nói: “Đều do ta không tốt…”
Nàng ta chưa nói hết đã bị nam tử cắt ngang: “Có liên quan gì đến khanh* đâu, là ta không đối xử tốt với nàng…”
*Cách gọi thân mật của bạn bè, vợ chồng.
Nói đến đây, nam tử không nói nữa, chỉ nhìn xuống phố xá náo nhiệt: Nhưng… Bây giờ nàng đã có phu quân rồi ư?
Nghĩ vậy, nhân lúc Vân Nương dẫn tỳ nữ đi hầm canh gà nhân sâm cho y, nam tử dẫn sai vặt và ba thị vệ tâm phúc chậm rãi dạo bước đi xuống lầu thang, đi theo hướng của Miên Đường và Thôi Cửu…
Mà lúc này, Thôi Cửu và Miên Đường đang đứng ở cửa thư viện Thanh Châu.
Nơi này bày năm cái bàn, trên mỗi bàn là một ván cờ do cao thủ quản lý trong thư viện thiết lập, cũng coi như là làm tăng thêm màu sắc cho hội du viên của thống lĩnh.
Mà phần thưởng thắng cờ chính là một chỗ ngồi trong hội thư họa. Nói cách khác, đến lúc đó có thể trực tiếp nghe mọi người bàn luận về thơ ca tranh chữ, đồng thời nếu mình phải ra tay vẽ tranh chữ thì cũng có thể để cho mọi người thưởng thức.
Phần thưởng này trong mắt Miên Đường còn có lợi ích thiết thực hơn vàng bạc! Không phải phu quân nói không có cách nào vào tiệc trà sao? Cơ hội trước mắt này là cơ hội tốt trời ban!
Nghĩ thế, đôi mắt của Miên Đường tiểu nương tử hừng hực lửa, kéo tay Thôi Cửu nói: “Phu quân, với tài của chàng, chắc chắn lấy được phần thưởng! Tương lai rực rỡ của tiệm chúng ta nhờ vào cái này đó!”
Thôi Cửu không muốn Miên Đường đến hội thư họa phá rối. Chưa kể đến lúc đó hắn tham gia với thân phận vương gia, vả lại gia đình di phụ* của hắn và vị hôn thê Liêm Bính Lan cũng sẽ đến.
*Di phụ: Dượng.
Cho nên, hắn nhìn mấy ván cờ kia, qua loa nói: “Quá khó, không giải được…”
Nghe Thôi Cửu nói vậy, Miên Đường lập tức ngẩn ra, cảm thấy lời nói trước đó của mình khiến người khác tổn thương, hiện giờ trông phu quân không có tinh thần gì cả, không phải bị nàng làm tổn thương lòng tự trọng rồi chứ?
Nàng vội vàng nói: “Đại nho* trong thư viện ra đề cờ đương nhiên có phần hơi khó, phu quân chưa học thành tài, không giải được là chuyện bình thường, chúng ta tìm cách khác…”
*Đại nho: Dùng để chỉ những người tri thức có hiểu biết và đạo đức.
Nàng còn chưa dứt lời thì một nam tử cao gầy từ bên cạnh đi tới trước một bàn cờ, vươn ngón tay di chuyển một quân cờ.
Đồng tử thư viện nhìn qua lập tức cao giọng nói: “Bàn Ất đã phá, có thể thưởng!”
Lúc này Miên Đường quay đầu ngưng thần nhìn lại, thấy nam tử cao gầy mặc áo choàng đen đang buồn bã nhìn mình.
Giây phút đó, đầu óc nàng như bị cái gì đó đánh mạnh vào, đau đến không chịu được, nàng xoay người theo quán tính, mềm nhũn ngã vào lòng ngực Thôi Cửu.
Một màn này ở trong mắt nam tử nọ là Miên Đường không muốn nhìn thấy y, thay vào đó vui mừng lao vào vòng tay mới, kích thích muôn vàn đau đớn…
Y liều mạng kiềm chế cảm xúc của mình, nói khẽ với đồng tử trao giải: “Trông vị cô nương kia rất muốn có phần thưởng này, tại hạ tặng cho nàng…”
Câu này vừa thốt ra khiến cho Thôi Hành Chu nâng mắt chậm rãi nhìn nam tử này, đồng thời hòa nhã nói: “Tiện nội* sao nhận nổi đại lễ của công tử?”
*Khiêm xưng vợ mình.
Nam tử nọ lạnh lùng nhìn nàng nói: “Nếu vị gia này không giải được ván cờ, ta chỉ nhấc tay một cái không tốn sức có gì đâu?”
Thôi Hành Chu nghe xong lời này, chậm rãi mỉm cười.
Lâu rồi không có ai dám khiêu khích Hoài Dương vương trắng trợn như thế.
Thôi Hành Chu quét mắt từ đầu đến chân nam tử này, không biết tại sao, hắn cảm thấy y có chút quen mắt, vì thế vỗ nhẹ bả vai Miên Đường, ý bảo Lý ma ma đỡ lấy nàng, sau đó nói với nam tử: “Ván cờ vừa rồi công tử phá đúng là tuyệt diệu, không biết xưng hô với công tử như thế nào? Có sẵn lòng so tài với tại hạ không?”
Công tử nọ nghe thấy lời Thôi Cửu nói, đó cũng là ý muốn của y, y lưu luyến liếc nhìn Miên Đường sau đó nhàn nhạt nói với Thôi Hành Chu: “Tại hạ tự Tử Du, không biết xưng hô với tôn hạ như thế nào?”
Thôi Hành Chu thoáng nhìn qua ánh mắt lóe sáng của mấy hộ vệ ở phía sau Tử Du công tử, mỉm cười nói: “Tại hạ Thôi Cửu.”
Bởi vì bàn cờ Ất đã được phá, hai người dứt khoát ngồi xếp bằng bàn Ất, thu cờ lại mở ván mới.
Thôi Hành Chu mặc trường bào xanh nhạt, đội ngọc quan đeo thắt lưng gấm, mắt sáng như sao. Còn công tử đối diện mặc một thân màu đen, tuy cao gầy nhưng có khí chất nho nhã, hai người ngồi đối diện nhau trông hết sức đẹp mắt, phút chốc thu hút vô số người vây xem.
Lúc này Miên Đường uống một hớp nước trong túi nước Lý ma ma đưa, nàng đã thở bình thường trở lại, thấy phu quân mình đối chiến với người khác, nhờ Lý ma ma đỡ, tò mò đứng ở một bên xem.
Có lẽ là có giai nhân ở bên cạnh, khơi dậy lòng hiếu thắng của vị mặc hắc y Tử Du công tử kia, mỗi nước đi của y không chút do dự, tốc độ nhanh như bay.
Thôi Hành Chu dễ dàng đuổi kịp tốc độ của Tử Du công tử, hạ cờ nhanh chóng.
Cái này trong mắt người trong nghề gọi là “Cờ nhanh”. Là kiểu hạ cờ không rút lại, nếu không có tài chơi cờ cao siêu, tuyệt đối không dám chơi như vậy.
Điều hiếm thấy là kỹ năng chơi cờ của hai vị công tử không hề kém, ngang tài ngang sức, dần dần thu hút một số đại nho trong thư viện đến, rối rít đứng bên cạnh bàn cờ, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.
Trước đó Miên Đường chỉ ở một bên hóng hớt. Cảm thấy khi phu quân Thôi Cửu vén tay áo vươn tay đánh cờ, động tác vừa phóng khoáng lại lão luyện, quả thực quyến rũ chết người.
Dần dần, ánh mắt nàng dừng trên bàn cờ, mặc dù tốc độ đánh cờ của bọn họ lạc cực nhanh, kỳ lạ là, nàng phát hiện thế mà mình có thể theo kịp mạch cờ của bọn họ, đặc biệt là Du công tử, dường như lần nào nàng cũng có thể đoán chắc được nước cờ của y, giống như… Giống như nàng đã từng đánh cờ như thế.
Ngay khi trong lòng Miên Đường vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ thì tốc độ chơi cờ của hai người kia dần chậm lại. Ván cờ đi đến giai đoạn cuối, ngày càng phức tạp, nếu không suy nghĩ cẩn thận, đi sai một nước là thua hết cả bàn cờ.
Thế nhưng vị công tử kia không tập trung lắm, dường như không đặt tâm tư trên ván cờ, y liên tục ngẩng đầu nhìn thẳng vào Miên Đường.
Nhìn quá nhiều lần, trong lòng Miên Đường không khỏi có chút bực dọc, dứt khoát lấy mũ trùm chỗ Lý ma ma đội lên, ngăn ánh mắt càn rỡ của Đăng Đồ Tử*.
*Chỉ kẻ dâm ô.
Tử Du công tử thấy nàng trừng mắt nhìn y ghét bỏ, trái tim thắt lại: Nàng… Thật sự không muốn nhìn thấy y?
Trong lúc y buồn bã, Thôi Cửu đã hạ nước cờ chết xuống, thắng thua đã định.
Đó là một nước cờ xảo quyệt, khiến người thua tâm phục khẩu phục. Lần này Tử Du trịnh trọng ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Thôi Hành Chu ở đối diện.
Hôm qua y phái người đi ra ngoài thăm dò tin tức. Đi theo đến khách điếm Miên Đường ở, hỏi thăm tiểu nhị khách điếm biết được phu quân nàng họ Thôi, hình như là thương nhân.
Có vẻ như sau khi rời khỏi doanh trại Ngưỡng Sơn, Miên Đường nản chí ngã lòng, tìm bừa một người gả đi.
Trên thế gian này, nam tử có thể xứng đôi với Miên Đường không nhiều lắm, nàng đang giận dỗi có thể tìm được cái gì tốt chứ!
Có điều, nàng có lòng chà đạp chính mình nhưng y không thể mặc kệ. Chỉ có thể đợi đến khi Miên Đường hết giận, đợi nàng hối hận rồi lại tìm đường giải quyết với nàng. Cùng lắm thì, y sẽ bỏ qua hết mấy chuyện hoang đường sau khi nàng xuống núi.
Mới vừa rồi nghe thấy nam tử tên Thôi Cửu hời hợt nói không giải được ván cờ, trong lòng Tử Du sinh ra ý khinh thường, ra tay hóa giải ván cờ, tiện thể âm thầm nhắc nhở Miên Đường, nàng gởi gắm sai người, nam tử tục tằng cỡ này tuy trông dáng dấp khá ổn nhưng không xứng với nàng.
Nào ngờ, nam tử gối thêu hoa* này thâm tàng bất lộ, nước cờ hạ xuống hết sức kỳ diệu, không biết hằng ngày tốn bao nhiêu công phu bên trong.
*Gối thêu hoa: Chỉ người đẹp nhưng vô dụng.
Còn Miên Đường thì trong mắt chỉ toàn là tướng công mình.
Khó trách phu quân có thể chơi cờ kiếm tiền chi tiêu trong nhà, quả nhiên xuống cờ cao minh! Nhất thời cảm thấy nở mày nở mặt, mỉm cười nhận lấy khăn Lý ma ma đưa qua, đứng dậy lau tay cho phu quân.
Thôi Cửu cúi đầu nhìn sắc mặt nàng, vẫn trắng bệch như cũ, có thể thấy vừa rồi nàng chẳng khỏe hơn bao nhiêu.
Hắn nghiêng đầu nhìn lên, có vẻ như nam tử tên Tử Du không chịu nổi đả kích thua cờ, dẫn theo tùy tùng biến mất trong đám đông ồn ào.
Thôi Hành Chu liếc mắt, thấy ám vệ mình bố trí nối đuôi nhau đi theo sát nam tử kia hắn cũng yên tâm.
Nếu hắn đoán đúng, chắc chắn người tên Tử Du này có liên quan đến phản tặc Ngưỡng Sơn, không biết có thể tra được chút manh mối nào không.
Vừa rồi Miên Đường… Khi nàng nhìn thấy nam tử kia, phản ứng kịch liệt như thế chẳng lẽ nhớ ra gì rồi?
Nghĩ vậy, hắn vươn tay đỡ Miên Đường yếu ớt rời khỏi đám đông về khách điếm Miên Đường ở.
Có lẽ dạo phố nửa ngày tốn nhiều sức quá. Sau khi quay về khách điếm, Miên Đường có chút mơ màng buồn ngủ.
Thôi Cửu nghe nàng than đau đầu nên nhanh chóng giúp nàng tháo trâm cài, xõa mái tóc dài như thác nước xuống, để da đầu thư giãn, sau đó hỏi thử: “Vừa rồi nàng nhìn thấy Du công tử, nàng nhớ ra gì ư?”
Miên Đường kéo tay hắn lại, cọ mặt vào không muốn xa rời, hoang mang nói: “Chỉ là đau đầu không chịu nổi, giống như búa bổ vậy… Phu quân, tại sao chàng hỏi thế? Chẳng lẽ vị tên Tử Du này là bằng hữu cũ của phu quân?”
Thôi Cửu khẽ mỉm cười, nói: “Ta không quen hắn…”
Sau khi nói xong, thấy Miên Đường uể oải như cũ nên bảo Lý ma ma mang chén thuốc an thần Triệu Tuyền kê riêng cho Miên Đường uống nhân lúc còn nóng.
Đợi sau khi Miên Đường ngủ say, ám vệ trở lại, nói nam tử tên là Tử Du đi đến một khách điếm lớn, đây là khách điếm được người phủ thống lĩnh bao trọn mười ngày trước, quan binh canh gác bên ngoài đều là thủ hạ của Thạch thống lĩnh ở Thanh Châu, người bình thường không tới gần được.
Cho nên ám vệ đi theo được đến gần khách điếm cũng đành phải từ bỏ.
Sau khi Thôi Hành Chu nghe xong, phất tay lệnh ám vệ tiếp tục theo dõi khách điếm đó.
Bây giờ, hắn đã nắm chắc bảy phần, chắc chắn nam tử tặng phần thưởng cho Miên Đường hôm nay với người ủy thác chưởng quầy cửa tiệm ngọc thạch bán rẻ bàn cờ ngọc thạch cho Miên Đường hôm qua là cùng một người.
Hơn nữa nam tử này hẳn là Lục Văn - phu quân trước kia của Miên Đường!
Nếu y thật sự là Lục Văn, đúng là hơn cả dự liệu của Thôi Hành Chu.
Tuy rằng hôm nay trông mặt nam tử ấy ốm yếu nhưng cũng tuấn tú lịch sự, không phải mặt mày dữ tợn đặc trưng của thổ phỉ. Hơn nữa xem ra y vẫn còn quyến luyến Miên Đường, nếu thật sự như thế, bước đi bí mật này của hắn đi đúng rồi, làm cho tặc tử kia không kìm được lòng ghen tuông lại đến tìm Miên Đường là được.
Hai ngày này hắn phải ở cạnh Liễu tiểu nương tử nhiều chút…
Sau khi Miên Đường từ từ tỉnh dậy, đầu óc bị bao trùm bởi những giấc mơ hỗn độn.
Lúc này mặt trời đã lặn, trong phòng cũng đã bắt đầu đốt đèn. Mà phu quân nàng đang đọc sách trên bàn ngoài rèm không xa, mặt nghiêng như sườn núi khiến người ta không nỡ rời mắt đi…
Thấy nàng tỉnh, Thôi Hành Chu đặt sách xuống tới đỡ nàng dậy, hòa nhã nói: “Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
Miên Đường dựa sát vào lòng ngực hắn như chú mèo con, nói bằng giọng mũi vẫn chưa tỉnh hẳn: “Mơ rối tung lên…”
Thôi Cửu mặt không biến sắc, hơi nheo mắt lại nói: “Mơ thấy gì?”
Miên Đường cọ mặt vào ngực hắn, tiếp tục nũng nịu nói: “Không biết nữa, mơ thấy nam nhân của mình với nữ nhân khác ở bên nhau, muốn khóc nhưng phải nhịn, nhẫn nhịn rất khổ sở…”
Thôi Cửu rũ mắt nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng, lúm đồng tiền trên má cũng biến mất, dường như vẫn còn đắm chìm trong mộng không tự thoát ra được…
Hắn dừng một chút rồi ôn tồn hỏi: “Là ta và nữ nhân khác ở bên nhau ư?”
Miên Đường bị hỏi đến có hơi chột dạ, đáp bừa lại, lần này đã tỉnh táo hơn.
Vì người vừa rồi nàng mơ thấy không phải Thôi Hành Chu, mà là… Người mới gặp mặt một lần, là vị Tử Du công tử kia!
Trong giấc mơ của nàng, nàng tức giận chỉ vào khuôn mặt tái nhợt của nam tử ấy mắng, mắng cái gì nàng không nhớ rõ nhưng cảm giác ân đoạn nghĩa mạnh mẽ ấy thật sự làm người ta không quên được…
Nàng làm sao thế này? Tuy chỉ là mơ, cũng không thể tùy tiện mơ thấy nam nhân khác được!
Cho nên khi Thôi Cửu hỏi lại, nàng cố chuyển chủ đề, đánh trống lảng.
Nhưng nghĩ đến trước khi mình ngủ, phu quân cố ý hỏi nàng về Tử Du công tử, Miên Đường cảm thấy điều này rất lạ, chẳng lẽ trước kia mình có quen biết Tử Du à?
Nàng nhớ lại cảnh trong mơ, càng nghĩ càng thấy bất an, cuối cùng nhân lúc phu quân đi ăn cơm, lén hỏi Lý ma ma.
Nghĩ đến chủ tử vừa mới phân phó tìm cơ hội để lộ cho Liễu tiểu nương tử chút tin tức để xem nàng có nhớ lại được Lục Văn không là Lý ma ma cảm thấy đau đầu.
Vừa không thể để tiểu nương tử nghi ngờ vừa dẫn dắt nàng nhớ lại chút gì đó. Kỹ năng ăn nói điêu luyện khó cỡ này quá thử thách rồi!
Cuối cùng Lý ma ma bị Miên Đường hỏi đến phát bực, bà dứt khoát không làm thì thôi còn làm là phải làm đến cùng, đen mặt nói thẳng thừng: “Hắn là tình nhân lúc trước của phu nhân…”
Lời này vừa thốt ra, mắt hạnh của Miên Đường trừng lớn, làm rơi chén nước táo đang uống xuống đất, nàng không kìm được lớn giọng hỏi: “Lý ma ma, ma ma nói bậy gì đấy?”