-
Chương 52
Với quyết định như thế, những lời của Lục Tiễn cũng là nửa thật nửa giả lẫn lộn.
Hắn chỉ nói mấy năm trước tiêu cục bọn hắn nhận được một đơn đặt hàng, chính là đơn đặt hàng lớn từ một người có tên là Tử Du công tử, cũng chính vì thế là hắn làm quen kết giao với người kia, dần dần trở nên thân thiết.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Sau đó, trong một lần tình cờ, Tử Du công tử nhận được một công việc kinh doanh khoáng thạch ở phía Tây Bắc, công việc vận chuyển qua lại cần một chuyên gia hộ tống có kinh nghiệm. Khi đó chuyện làm ăn của tiêu cục cực kỳ kém, nhưng mấy trăm tiêu sư trong tiêu cục vẫn đang chờ có công việc để làm.
Cũng vì mưu sinh, Lục Tiễn đã phớt lờ lời khuyến cáo của cháu gái, quyết định làm liều, chỉ động đứng ra kiếm một số tiền nhanh nhờ vào việc buôn lậu.
Hơn nữa tiêu cục Thần Uy có phương tiện vận chuyển và điều kiện thiên nhiên từ nam ra bắc vô cùng thuận lời, mạng lưới nhân mạch luôn luôn có sẵn, thế là hai bên hợp tác cho đến tận bây giờ. Mãi sau này, hắn bàng hoàng nghe tin cháu gái xảy ra chuyện, không muốn tiếp tục làm việc cho Ngưỡng Sơn nữa nên đã đề nghị dừng hợp tác.
Nhưng phía bên Ngưỡng Sơn vẫn không phái người đến tiếp quản, hắn là một giang hồ lão luyện, linh cảm trong chuyện này có gì đó bất ổn, vì thế lập tức sắp xếp những người khác trong tiêu cục Thần Uy rút lui.
Tuy nhiên cuối cùng vẫn chậm chân một bước, nhân mã của Tuy vương đột nhiên truy sát, ra tay vô cùng tàn nhẫn, cũng may không ít người bên Man tộc có giao tình thâm sâu mới bọn họ nên đã mở đường giúp đỡ, lúc này, bọn họ mới có thể đào thoát đến chỗ này.
Chỉ là bản thân hắn bị thương nặng nên thủ hạ của tiêu sư là Lưu Côn đã vào thành mua thuốc, trong lúc vô tình lại nhìn thấy Miên Đường nên quyết định ở thêm mấy ngày nữa, chờ đợi cơ hội đến nhận nàng.
Thôi Hành Chu bình thản nghe xong, đột nhiên hỏi: “Ngươi đi Tây Bắc vận chuyển than đá, chỉ để Liễu Miên Đường một mình ở lại trên Ngưỡng Sơn?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Miên Đường cũng ngẩng đầu nhìn về phía đại cữu cữu, lúc này nàng mới nhớ ra trước kia Lý ma ma đã từng nói rằng nàng chính là nhân tình của Tử Du công tử.
Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy thật hoang đường vô lý, nhưng bây giờ… Nàng lại cảm thấy có lẽ đó chính là sự thật.
Lục Tiễn cắn rằng, trong lòng biết mối quan hệ giữa cháu gái và Tử Du không thể giấu diếm được nữa, vì thế dứt khoát nói rõ sự thật, để Miên Đường chết tâm, đồng thời cũng tránh cho sau này tên Tử Du kia đến đây dây dưa với Miên Đường.
“Tất cả đều là do ta không trông coi chăm sóc chu toàn, lúc đó Miên Đường còn nhỏ tuổi, đang độ tuổi dễ rung động chớm nở tình đầu của thiếu nữ. Tên Tử Du đó lại là công tử ôn tồn lễ độ, thế là hai bên nảy sinh chút tình cảm mập mờ… Miên Đường am hiểu quản lý sổ sách nên đã thay tên Tử Du kia xử lý mấy khoản mục vặt vãnh thường ngày trong sơn trại. Nhưng Miên Đường là một đứa trẻ ngoan, chưa bàn chuyện hôn nhân đại sự với Tử Du nên đương nhiên cũng tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, chỉ là tên Tử Du kia lại là người đa tình, ngoại trừ trêu chọc cháu gái ta còn liếc mắt đưa tình với nữ tử khác, khiến người kia ủ mưu hãm hại. Sáng sớm hôm đó Miên Đường đã chuẩn bị rời đi, cuối cùng lại bị người giết hại rơi xuống nước… Bây giờ Ngưỡng Sơn đã chiêu an, mặc dù Miên Đường đã từng giúp hắn quản lý sổ sách nhưng cũng nhận được ân xá, quan gia ngài không thể trách phạt được nàng. Còn về hành vi buôn lậu tài nguyên khoáng sản đều là do một mình ta tham lam gây nên, không liên quan đến những người khác, cứ xử theo quốc pháp.’’
Hoài Dương vương hoàn toàn tin tưởng vào những lời này của Lục Tiễn. Dù sao Liễu Miên Đường có phải là một cô nương trong sạch hay không, hắn rõ ràng hơn bất cứ ai khác.
Còn về phần Miên Đường bị giết hại quả nhiên có liên quan đến tên công tử Tử Du phong lưu kia. Những lời của Lục Tiễn cũng không khác gì mấy so với suy đoán trước đó của hắn.
Lần này lấy được khẩu cung của người trong tiêu cục Thần Uy, sau đó lại phái người đi dò hỏi kỹ càng, toàn bộ nhược điểm của chất tử của lão Tuy vương kia xem như đã rơi vào tay hắn.
Nếu như không phải chuyện lúc trước hắn lừa gạt Miên Đường cũng bị lộ tẩy thì chuyến đi đến ngôi miếu hoang hôm nay thực sự thu hoạch được rất nhiều.
Nghĩ đến đây, nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt và phờ phạc của Lục Tiễn, Thôi Hành Chu quyết định cho hắn một viên thuốc an thần: “Buôn lậu quặng sắt, chiếu theo luật đáng tội chém đầu. Nhưng nếu Lục tiên sinh có thể ngoan ngoãn phối hợp với ta, ta cũng sẽ lấy lễ nghĩa đối đãi, đảm bảo ngài chuyển nguy thành an, bình an vượt qua kiếp nạn này…’’
Giọng điệu hắn vô cùng bình thản, nếu không tỉ mỉ suy nghĩ cẩn thận thì có lẽ không thể nghe ra được sự uy hiếp ẩn chứa trong đó. Những lời này của hắn không chỉ nói cho Lục Tiễn nghe mà còn nói cho nữ nhân vẫn một mực đưa lưng về phía hắn kia nghe.
Sau khi tra hỏi xong, quân y cũng đã châm cứu giảm đau và xử lý xong miệng vết thương.
Lục Tiễn thấp thỏm bất an suốt cả dọc đường, từ đầu đến cuối không thể ngủ một giấc ngon lành. Bây giờ đã rơi vào tay quan binh, lại được ngủ trong lều âm, uống canh nóng.
Trong suốt hành trình phải chịu khổ cực và bị thương nặng, cho dù mình đồng da sắt cũng không thể chịu nổi, vì thế sau khi uống thuốc an thần xong, Lục Tiễn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ thật say.
Miên Đường ngồi bên cạnh giường, ngơ ngác không nói một lời, mãi đến khi Lục Tiễn mơ màng kêu khát nước, nàng mới đứng dậy đi ra ngoài tìm nước.
Nhưng không ngờ vừa mới bước chân ra khỏi bức mành thì đã thấy quan gia Thôi Cửu đứng đó, không biết đã đợi bao lâu.
Miên Đường không muốn quan tâm nên kẻ bịp bợm miệng lưỡi dối trá này, thế là rũ mắt xuống không thèm nhìn hắn, trực tiếp đi vòng muốn tránh hắn.
Tuy nhiên, Thôi Cửu đã chịu đựng đủ ánh mắt lạnh lùng thờ ơ của Liễu Miên Đường, nhanh chóng nắm lấy cổ tay nàng kéo vào trong xe ngựa.
“Buông tay, chàng muốn làm gì? Ta phải trở về chăm sóc đại cữu cữu!’’
Thôi Hành Chu vẫn bất động không chịu buông tay: “Hắn có quân y và gã sai vặt do ta phái đến chăm sóc. Một cô nương như nàng có thể đổ nước tiểu hay có thể tắm rửa lau người giúp hắn? Ở lại đó làm gì?’’
Miên Đường hoàn toàn tin tưởng vào những lời đại cữu cữu nói lúc nãy. Đại cữu cữu nói rằng trước đây nàng từng có một đoạn tình cảm với Tử Du công tử kia, điều đó trùng khớp với cảnh tượng thân thiết chung sống với Tử Du công tử mà nàng nhìn thấy trong giấc mơ.
Nhưng cuối cùng nàng lại bị người đánh gãy tay gãy chân, rốt cuộc là kẻ nào lại có thể ác độc ra tay tàn nhẫn như thế? Thực sự trong lòng Miên Đường vẫn còn có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi đại cữu cữu.
Bây giờ nàng không muốn nghĩ đến món nợ khó đòi mà Thôi Hành Chu đã lấy mình ra làm mồi nhử kia, cũng không muốn nói chuyện với hắn một lời nào nữa.
Tuy nhiên Thôi Hành Chu lại quyết tâm muốn nàng phải nói ra tất cả.
Lúc trước bởi vì còn nhỏ tuổi, nàng không hiểu rõ lò ng người, nối giáo cho giặc, hắn sẽ không truy cứu đến chuyện đó. Nhưng hiện tại nàng đã trao thân cho hắn, coi như chưa bái đường thành thân đi chăng nữa thì cũng là nữ nhân của hắn.
Bây giờ nàng đã gần mười chín, không còn là một đứa trẻ, nhất định phải hiểu một số thói đời thường gặp. Mặc dù lúc nãy trong ngôi miếu hoang kia hắn cố ý để nàng hả giận, cố ý không né tránh và nhận lấy một cái tát ấy. Nhưng nàng cũng nên hiểu rằng, không phải lúc nào nàng cũng có thể sử dụng vũ lực giống như một nữ nhân chanh chua như vậy, sau này nàng sẽ phải trải qua những ngày tháng của mình như thế nào đây?
Vì vậy, khi chiếc xe ngựa đi vào Võ Ninh quan, đến khi trạch viện mà Miên Đường đang ở tạm thời, Thôi Hành Chu trực tiếp kéo nàng xuống, không thèm để ý đến Lý ma ma và mấy nha hoàn đi ra nghênh đón.
Lý ma ma đang lo lắng Miên Đường một mình rời khỏi thành không biết có gặp phải bất trắc gì không, cuối cùng lại không ngờ sẽ nhìn thấy Vương gia nghiêm nghị kéo Miên Đường đi thẳng vào trong phòng.
Mặc dù sớm đã biết thân phận của Miên Đường không hề đơn giản, cũng biết Vương gia chẳng qua chỉ là đang lợi dụng nàng ấy mà thôi, nhưng khi những âm mưu đen tối bị vạch trần, trong lòng Lý ma ma vẫn cảm thán thở dài một hơi.
Khoảng thời gian này, Vương gia và Liễu nương tử như thế nào, bà tận mắt nhìn thấy rõ từng chút một - thực sự giống cuộc sống sinh hoạt thường ngày của một cặp phu thê ân ái không hơn không kém.
Đáng tiếc, hoa trong gương, trăng trong nước, tất cả đều chẳng được bao lâu.
Bây giờ gương vỡ, trăng lặn, những âm mưu mà Vương gia bày ra cuối cùng cũng đã kết thúc.
Chỉ mong Vương gia nhớ đến tình cảm trong những ngày này mà chừa cho vị Liễu nương tử kia một con đường sống.
Sau khi vào phòng, Thôi Hành Chu lập tức đóng chặt cửa.
Liễu Miên Đường cảm thấy tại sao trước đây nàng không phát hiện Thôi Hành Chu thô lỗ như thế, nào đâu giống một công tử nhã nhặn? Nàng xoa xoa cổ tay bị nắm chặt đến đau nhức, giận quá hoá cười, trào phúng nhìn Thôi Hành Chu.
Trong lúc nhất thời không còn là Liễu nương tử cử án tề mi*, qun tâm cởi áo rót nước như trước nữa, Hoài Dương vương đành phải tự rót hai chén nước, sau khi uống xong một chén, lại rót thêm một chén nữa đưa cho nàng.
(*Nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau, dựa vào điển tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày.)
Nhưng Liễu Miên Đường không nhận lấy, chỉ lạnh lùng chuyển dời ánh mắt, không nhìn Thôi Cửu nữa.
Thôi Hành Chu cảm thấy nàng hơi phồng má, giống như một đứa trẻ đang cáu kỉnh, vì thế ôm chặt nàng vào lòng, mũi chạm vào chóp mũi nàng, trầm thấp nói: “Vẫn chưa hết giận sao?’’
Miên Đường rất bội phục khả năng khiến việc lớn hoá nhỏ này của hắn, da mặt đúng là dày thật, giả mạo tướng công người khác mà không biết xấu hổ thế sao?
Đôi mắt xinh đẹp liếc hắn một cái rồi nói: “Phiền Thôi đại nhân đây dạy ta một chút, một tiểu cô nương bị lừa gạt đánh mất danh tiết trong sạch thì làm sao mới có thể nguôi giận và bình tĩnh?’’
Thôi Hành Chu cảm thấy vẫn nên cẩn thận nói chuyện đạo lý với nàng một chút, vì thế cân nhắc nói: “…. Lúc đó nàng bị thương nặng, là ta cho người vớt nàng từ trong nước ra, đồng thời tận tâm cứu chữa. Cái này… Chẳng phải cuối cùng ta nên nhận được ân cứu mạng này sao?’’
Liễu Miên Đường không nói gì, chỉ là đôi mắt kia từ từ ửng đỏ, lấp lánh ánh nước.
Thôi Hành Chi trầm mặc cúi đầu nhìn nàng, sau đó mở miệng: “Nàng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, từ đầu đến giờ ta chưa từng lừa gạt nàng gọi ta là phu quân, là nàng nhận nhầm, đơn phương muốn gọi mà thôi!’’
“Chàng… Chàng…’’ Liễu Miên Đường đã tức giận đến mức không nói thành lời, chỉ đưa tay chỉ chỉ vào mũi hắn.
Thôi Hành Chu nắm lấy tay nàng, nói tiếp: “Lúc đầu ta thực sự có ý lợi dụng nàng để dụ mấy tên thổ phỉ trên Ngưỡng Sơn, nhưng sau đó phát hiện có người trên Ngưỡng Sơn muốn gây bất lợi cho nàng, cho nên mới lo lắng một lòng muốn giữ nàng lại bên cạnh để bảo vệ nàng chu toàn… Nhưng sau khi ta xuất chinh, sợ nàng ngây ngốc chờ ta, vì muốn để nàng sống cuộc đời của chính mình nên hưu thư ta cũng đã viết xong… Thân phận của ta có thể là giả, nhưng tình cảm và sự quan tâm của ta với nàng tuyệt đối không phải là giả.’’
Liễu Miên Đường bị chặn họng không nói nên lời. Đúng như Thôi Hành Chu đã nói, mặc dù hắn lừa gạt nàng, nhưng đồng thời cũng là ân nhân cứu mạng nàng, đây là một hồi không rõ ân oán.
Tuy nhiên, tên Thôi Cửu giả này lại nói với giọng điệu đương nhiên như thế thật khiến người ta buồn bực khó chịu. Nàng trực tiếp nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói: “Nói như thế, ta ngàn dặm đi theo chàng chính là theo đuổi chàng, cuối cùng ngủ với quan gia chàng mấy đêm cũng là ta thấy sắc nảy lòng tham, vấy bẩn sự trong sạch của quan gia sao?’’
Thôi Hành Chu lôi kéo cánh tay nàng, chậm rãi nói: “Về chuyện này, nàng cũng đừng nói oan cho ta, nếu không phải uống thứ rượu kia của nàng, ta cũng sẽ không làm như thế… Ai có thể kìm nén được trước tác dụng của loại rượu đó chứ? Nàng cho rằng ta là thái giám, có thể ngồi nhìn mà lòng không loạn sao?’’
Liễu Miên Đường tức giận vô cùng, nhưng giọng điệu lại trở nên bình thản, tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Thôi Cửu, quỳ xuống trịnh trọng hành lễ nói: “Đã như thế, ngươi xưa nói, ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp, có lẽ tiểu nữ cũng được coi như đã báo đáp, may mắn quan gia không chê, lại còn cực kỳ hưởng thụ, như vậy ân oán giữa chúng ta đã thanh toán xong, không nên lấy danh nghĩa phu nhân quan gia mà làm ô uế thanh danh của ngài nữa!’’
Nói rồi, nàng lập tức đứng dậy, mở rương lấy túi da hành lý ra, chuẩn bị thu dọn một ít quần áo, sau đó sẽ mang đến quân doanh.
Đại cữu cữu buôn lậu quặng sắt, khó tránh khỏi bị xử tội, nàng cũng được coi là người của Lục gia, đường nhiên phải cùng kề vai sát cánh với đại cữu cữu.
Từ trước đến nay Thôi Hành Chu chưa bao giờ kiên nhẫn dỗ dành nữ nhân, thế mà hôm nay lại hết lời ngon ngọt, nhưng Liễu Miên Đường lại hoàn toàn không có ý nhún nhường nguôi giận, hơn nữa còn muốn thu dọn hành lý rời đi, thực sự là cứng đầu bướng bỉnh.
Hắn sải bước đi đến, đưa tay ra, nhấc túi da kia lên cao.
Miên Đường đưa tay muốn đoạt lại, nhưng cổ tay lại không có sức lực, lại còn động đến vết thương cũ khiến nàng đau đớn rên rỉ một tiếng, lập tức rụt người lại.
Thôi Hành Chu biết rõ bệnh cũ của nàng, lập tức ném túi da xuống, nhíu mày đưa tay thành thạo xoa bóp huyệt đạo giúp nàng giảm bớt đau đớn trên tay.
Sau khi đến Tây Bắc, Thôi Hành Chu và Triệu Tuyền vô cùng nghiêm túc nghiên cứu một số phương pháp xoa bóp, những lúc trái gió trở trời, vết thương cũ của Miên Đường sẽ đau đớn không thể chịu nổi, vì thế lúc nào hắn cũng “tình cờ” trở về, giúp nàng xoa bóp tay chân…
Giống như những gì hắn nói, tình cảm của hắn thực sự có mấy phần thật lòng…
Cảnh tượng hai người ngọt ngào ở bên nhau vẫn còn ở ngay trước mắt, làm sao có thể nói quên là quên được?
Nước mắt Miên Đường cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa, giọt lớn giọt nhỏ không ngừng rơi xuống mu bàn tay đang xoa bóp cho nàng của Thôi Hành Chu.
Trước đây Thôi Hành Chu chưa bao giờ nhận ra rằng tiếng khóc không nghẹn ngào thút thít lại có thể dày vò lòng người đến thế. Hắn ôm nàng, đau lòng nói: “Đừng khóc, ta sẽ không bao giờ rời xa nàng đâu, ngoan…’’
Thế nhưng Miên Đường lại đẩy hắn ra: “Tên thật của chàng là gì? Trong nhà đã có thê thiếp gì chưa?’’
Đây là điều mà Liễu Miên Đường đột nhiên nhớ ra, dựa vào độ tuổi của hắn đã là thời điểm nam nhân nên thành gia lập thất, hơn nữa lời nói cử chỉ của hắn, bao gồm cả Lý ma ma, đều không giống như những người bước ra từ môn hộ bình thường.
Nếu hắn đã có thể tử, vậy nàng là gì? Chẳng phải là ngoại thất sao?
Thôi Hành Chu né tránh không trả lời tên họ của mình, chỉ giải đáp điều mà Miên Đường quan tâm nhất: “Ta chưa cưới vợ…’’
Thành thật mà nói, không hiểu tại sao hắn đột nhiên lại cảm thấy may mắn khi đã quyết định từ hôn với biểu muội trước khi xuất chính. Nếu bây giờ nói ra hắn chính là Hoài Dương vương, một câu “chưa cưới vợ” chắc có lẽ sẽ hơi đuối lý…
Nghe hắn nói vậy, Miên Đường chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra mình vừa mới căng thẳng đến nín thở. Nàng lại tiếp tục chờ đợi, chờ hắn nói rõ họ tên của mình, nhưng hắn không mở miệng nói thêm nữa, rõ ràng là không có ý định nói với nàng, trong lòng nàng lại chùng xuống.
Một lúc lâu sau, cánh tay đau nhức của nàng dần dần dịu xuống, hắn mới nói: “Mặc dù bây giờ là đầu xuân, nhưng Kim Giáp Quan nằm trong hẻm núi, là chỗ thông gió, lạnh hơn nhiều so với Võ Ninh Quan. Mấy ngày nữa, đợi vết thương của đại cữu cữu nàng ổn định hơn một chút, ta sẽ phái người đưa ngài ấy đến Võ Ninh dưỡng thương. Mấy ngày này nàng cũng ngoan ngoãn ở nhà cho ta. Đại cữu cữu của nàng biết được nhược điểm Tuy vương thông đồng với địch, hắn chắc chắn sẽ không có ý định từ bỏ, có ta bảo vệ các nàng, tuyệt đối sẽ không để người khác chạm vào các nàng dù chỉ là cọng tóc.’’
Miên Đường hiểu rõ Thôi Hành Chu không hề cố ý hù doạ mình. Tên Tuy vương Huệ Châu kia quả thực rất khó đối phó, bên cạnh đại cữu cữu chỉ có mấy người ít ỏi, một khi bị đám sát thủ của Tuy vương bao vậy, chắc chắn sẽ không bảo toàn được tính mạng.
Cho nên sau một hồi suy nghĩ, nàng chậm rãi gật đầu.
Đúng lúc này, Lý ma ma đứng ngoài cửa cẩn thận nói: “Công tử, phu nhân, cơm tối đã xong, hai người đã muốn dùng cơm chưa?’’
Thôi Hành Chu và Liễu Miên Đường càn quấy một trận như thế, cả hai đều chưa ăn cơm, vì thế Thôi Hành Chu mở miệng để Lý ma ma bưng cơm canh lên.
Một bàn thức ăn được chuẩn bị rất cẩn thận chu đáo, giá đỗ giòn ngon, còn có bánh bột lọc nóng hổi được cắt nhỏ, nhìn qua đều là những thứ thanh nhiệt hạ hoả.
Miên Đường có chút ăn không tiêu, Thôi Hành Chu yên lặng gắp thêm rau và canh cho nàng.
Sau khi ăn xong, Miên Đường cảm thấy Thôi Hành Chu muốn ở lại qua đêm, nàng im lặng đứng dậy ôm lấy chăn gối, muốn sang phòng nha hoàn chen chúc một đêm.
Thôi Hành Chu thấy nàng vẫn còn khó chịu với mình, trong lòng cũng hơi tức giận, trầm giọng nói: “Nàng ngủ lại đây đi, ta đi là được.’’
Nói rồi, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, sau khi rời khỏi sân, lập tức lên ngựa trở về Kim Giáp Quan.
Mấy ngày sau đó, Thôi Hành Chu không trở lại Võ Ninh một lần nào nữa.
Nhưng hắn nói được thì cũng làm được, đợi đến khi vết thương ổn định, Lục Tiễn đã được đưa đến Võ Ninh.
Bây giờ trong sân nhỏ của Võ Ninh Quan, phe phái vô cùng rõ ràng.
Lý ma ma và Phạm Hổ đều đã bị bại lộ thân phận người giám thị của mình, địa vị trong sân nhỏ cũng xuống dốc không phanh.
Còn Phương Hiết và Bích Thảo lại giơ tay lên trời thề rằng, bản thân mình bị người môi giới bán đến đây, các nàng căn bản không hay biết thân phận thực sự của Thôi gia, cuối cùng mới có thể miễn cưỡng duy trì độ trung thành của mình trong lòng phu nhân, thỉnh thoảng còn có thể được phu nhân bày ra vẻ mặt tươi cười.
Mà những người còn lại đều bị phu nhân phớt lời.
Bây giờ Lục Tiễn đã khôi phục chút sức lực nên cũng có thể nói chuyện chân thành với cháu gái của mình.
Nhưng hắn đã quyết định không nói cho Miên Đường biết về thân phận của nàng trên Ngưỡng Sơn. Thân phận ấy thực sự quá khủng khiếp, nếu đều người khác biết, Miên Đường chắc chắn sẽ không thể lấy chồng sinh con, an nhàn cả đời giống như những cô nương bình thường khác.
Suy cho cùng thì có nam nhân nào dám lấy một nữ tặc đã từng cầm vũ khí nổi dậy trên Ngưỡng Sơn? Ngay cả hắn là đại cữu cữu của Liễu Miên Đường, những thỉnh thoảng cũng phải sợ hãi trước những hành động táo bạo của mình lúc trước.
Thành thật mà nói, mang theo ký ức ấy, cả đời này cháu gái hắn sẽ không thể hoà hợp với bất cứ trạch viện nào? Liệu người sẽ có thể trông cậy vào một nữ tặc dám kích động thuộc hạ tạo phản sẽ sống một cuộc sống bình thường giúp chồng dạy dỗ con cái?
Nhưng Liễu Miên Đường đã mất trí nhớ, những ký ức về khoảng thời gian kinh hoảng lòng người, khiến người khác kích động không thôi ấy đều đã bị xoá sạch trong đầu nàng.
Thân là trưởng bối, Lục Tiễn cảm thấy đây thực sự là trời cao đang rủ lòng thương Miên Đường.
Chỉ là trước mắt, nàng đã bị người ta lừa gạt làm phu thê gần hai năm trời, trong lòng người cữu cữu như hắn chỉ biết than ngắn thở dài, luôn cảm thấy có lỗi với muội muội sớm đã qua đời của mình, không thể chăm sóc chu đáo cho cháu kháu, khiến nàng lầm đường lạc lối hết lần này đến lần khác.
“Miên Đường, hắn có nói cho con biết tên tuổi và thân phận thực sự của mình không?’’ Nhân lúc cháu gái đang bón thuốc cho hắn, Lục Tiễn thở dò hỏi.
Miên Đường dừng tay lại, rũ mắt xuống nói: “Nói hay không cũng không quan trọng, nhìn cách hắn sai bảo và nói với ma ma trong nhà, có lẽ xuất thân cũng không thấp, chắc hẳn là danh môn thế gia gì đó… Trong lòng con cũng hiểu rõ, con và hắn không phải cùng một loại người. Đợi đến khi chuyện của Tuy vương được giải quyết, nếu như hắn giữ lời hứa, chúng ta sẽ rời khỏi tây bắc, trở về tìm ngoại tổ phụ…’’
Lục Tiễn không ngờ cháu gái lại không hề dây dưa dài dòng, trong lòng đã có quyết định của riêng mình. Từ góc độ này, tính cách của Miên Đường ngược lại lại rất giống trước khi mất trí nhớ.
“Nhưng… Con và hắn… Nếu truyền ra ngoài…’’
Miên Đường không muốn để đại cữu cữu phải thay mình lo lắng quá nhiều, giọng điệu cố bình thản nhất có thể: “Con đâu phải là danh nhân nhã sĩ gì đó, người trong thiên hạ ai cũng có thể biết con sao? Sau này rời khỏi Tây bắc, đi đâu kiếm sống mà chẳng được? Những chuyện như thế này chẳng qua cũng chỉ là nương tựa vào nhau sống qua ngày khi gặp khó khăn hoạn nạn mà thôi. Trước kia trong lúc thôn quê chạy nạn, đã có bao nhiêu cặp phu thê tạm thời? Đợi đến khi thời thế ổn định, mấy cặp chồng hờ vợ tạm kia cũng lần lượt giải tán, chẳng thấy mấy ai nguyện cùng chết cùng sống, bắt người kia phải chịu trách nhiệm đến cùng cả!’’
Những gì Miên Đường nói đều là sự thật, trong vùng thôn quê dân dã, những lúc đối mặt với sống chết, người ta chỉ tìm cách sống sót, thứ danh tiết trinh tiết kia cũng chỉ được dùng cho những nữ tử trong hầu phủ danh gia vọng tộc. Đặt lên những bách tính thấp kém đang phải vật lộn trong vũng bùn ấy, trinh tiết đáng giá ngàn vàng cũng không thể hữu dụng bằng hai chiếc bánh bao!
Cho nên Miên Đường thực sự không hề đặt nặng vấn đề bản thân mình đã thất thân. Hơn nữa… Người mà nàng ngủ cùng cũng không phải là nam tử béo mập tai to mặt lớn gì đó.
Mặc dù biết Thôi Cửu là kẻ lừa đảo, nhưng ngoại hình của hắn tốt đến mức không thể bắt bẻ được bất cứ thứ gì dù chỉ là nhỏ nhất, với dáng vẻ anh tuấn đĩnh bạt kia, cho dù là những lúc lừa gạt người khác thì cũng lộ ra mấy phần yêu thương rung động lòng người.
Mấy ngày nay Miên Đường đều đặt tay lên ngực tự hỏi, cảm thấy mình cũng không được coi là thiệt thòi. Mặc dù trong trí nhớ của nàng không thể tìm ra một nam nhân nào có thể so sánh với Thôi Hành Chu, nhưng tướng mạo kia thực sự thuộc loại khó tìm trên đời, hơn nữa ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài, thận của nam nhân kia cũng tốt đến mức khó mà lựa chọn.
Cũng may Thôi Cửu sở hữu được cả hai… Nghĩ đến đây, trong lòng Miên Đường càng lúc càng rõ ràng, cảm thấy cho dù cuồng dại giao phó sai người thì cũng không đến mức quá thiệt thòi.
Nhưng không phải người nào cũng nghĩ như nàng.
Sau khi cho đại cữu cữu uống thuốc xong, Miên Đường mở cửa đi ra ngoài lấy cơm, nhưng vừa mới vén rèm cửa lên thì thấy Thôi Cửu đã mấy ngày không gặp đang sa sầm mặt mày đứng trước cửa. Cũng không biết hắn đã nghe được những lời mà mình nói với đại cữu cữu bao nhiêu.
Mấy ngày nay Miên Đường đã tự xem xét và kiểm điểm lại bản thân mình. Cảm thấy mấy ngày trước mình đã quá cứng ngắc khi nói với hắn như thế, quả thực có chút không biết thời thế. Sau khi sự bướng bỉnh mẫn cảm của người thiếu nữ qua đi, một Liễu nương tử láu cá lập tức lên sân khấu.
“Thôi quan gia về rồi sao? Sao lại đứng ngây người trước cửa thế này, ở đây gió lớn, mau vào nhà ngồi đi… Ngài đã ăn cơm chưa? Để ta bảo Lý ma ma làm món thịt hầm mà ngài thích ăn nhất.’’ Miên Đường mỉm cười, nhiệt tình chào đón hắn.
Không còn cách nào khác, chính mình và đại cữu cữu vẫn đang sống dưới mí mắt người ta, ngoài mặt phải niềm nở, đa lễ khách sáo với hắn mới phải đạo.
Sao Thôi Hành Chu có thể không nhìn ra nàng đang đối phó với mình? Nhìn vào khuôn mặt tươi cười ân cần ấy kìa! Hoàn toàn giống hệt như khi nàng gặp phải một người khách ngu ngốc nhiều tiền bên trong cửa hàng đồ sứ ở trấn Linh Tuyền trước kia!
Chỉ là hai người đã xa cách nhiều ngày như thế, nhưng thoạt nhìn nàng vẫn hồng hào tươi tắn, ánh mắt dịu dàng sáng ngời, dường như cũng không quá mức tương tư sầu khổ.
Nhìn đôi môi anh đào đỏ thâm đang tươi cười của nàng, Thôi Hành Chi chỉ cảm thấy trong huyết quản của mình như có một con mãng xà điên cuồng nhảy lên…
Mấy ngày này của Thôi Hành Chu trôi qua vô cùng tồi tệ, “Bệnh cũ” tái phát, lại bắt đầu những ngày đêm mất ngủ.
Gã sai vặt Mạc Như đi theo hắn cũng vất vả hơn đôi chút, lúc chủ tử luyện quyền dưới ánh trăng, hắn phải bưng nước ấm và khăn mặt đứng bên cạnh chờ đợi. Mấy ngày liên tục như thế, hốc mắt chủ tớ hai người đều nổi đầy tơ máu.
Mạc Như cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách nên mạnh dạn suy đoán suy nghĩ của chủ tử, thử dò hỏi xem Vương gia có muốn quay lại tiệm thuốc ở Võ Ninh tìm thuốc uống một chút không.
Lúc ấy Vương gia không nói gì, chỉ một mực cúi đầu xử lý công việc, một lúc lâu sau mới bảo hắn chuẩn bị xe ngựa trở về Võ Ninh, có vẻ như đã chấp nhận lời đề nghị của hắn.
Mãi đến bây giờ Mạc Như đã nhận ra thứ thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho Vương gia không phải mà mấy loại thuốc nằm trong ngăn kéo của tiệm thuốc mà là ở trong trạch viện này.
Tuy nhiên “thuốc” kia lại láu cá khiến người ta không dễ uống vào, quả thật không phải là đồ tốt gì mà!
Nhưng đưa tay không đánh người tươi cười, bây giờ Miên Đường đã không còn tức giận với mình nữa, xem như cuối cùng cũng có chút tiến bộ, Thôi Hành Chu cố gắng bình tĩnh nói: “Muốn ăn món xào cay nàng làm…’’
Miên Đường không những biết làm món cua xào cay mà món thịt xào cay cũng là sở trường của nàng.
Nghe quan gia chỉ định đồ ăn, Miên Đường lập tức gật đầu nói: “Được, vậy ta sẽ làm hai món cho quan gia ăn.’’
Loại đối đáp thản nhiên này như thể mấy ngày trước bọn họ chưa từng xé rách mặt nhau, cãi nhau kịch liệt vậy.
Nhưng hai tiếng “quan gia” kia cực kỳ chói tai! Thôi Hành Chu không thể nào ngờ được rằng bản thân mình vậy mà lại vô cùng nhớ cách gọi “Phu quân” mềm mại ngọt ngào kia…
Miên Đường nhận được thực đơn của Thôi Hành Chu, nhanh chóng đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm canh.
Mấy ngày trước tâm trạng nàng không tốt, vẫn luôn bày ra sắc mặt lạnh lùng với Lý ma ma, bây giờ nghĩ thông suốt lại cảm thấy mình hơi quá đáng.
Dù thế nào đi nữa, Lý ma ma chưa bao giờ đối xử đối xử khắc nghiệt lạnh nhạt với nàng trong cuộc sống hàng ngày, tật xấu đau bụng dữ dội lúc hành kinh của nàng cũng đã thuyên giảm không ít nhờ vào nước thuốc điều dưỡng và sự chăm sóc cẩn thận của Lý ma ma.
Cho nên khi đang đeo tạp dề trong căn bếp nhỏ, Miên Đường đã chân thành xin lỗi Lý ma ma, nhỏ giọng nói “Xin lỗi’’.
Hắn chỉ nói mấy năm trước tiêu cục bọn hắn nhận được một đơn đặt hàng, chính là đơn đặt hàng lớn từ một người có tên là Tử Du công tử, cũng chính vì thế là hắn làm quen kết giao với người kia, dần dần trở nên thân thiết.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Sau đó, trong một lần tình cờ, Tử Du công tử nhận được một công việc kinh doanh khoáng thạch ở phía Tây Bắc, công việc vận chuyển qua lại cần một chuyên gia hộ tống có kinh nghiệm. Khi đó chuyện làm ăn của tiêu cục cực kỳ kém, nhưng mấy trăm tiêu sư trong tiêu cục vẫn đang chờ có công việc để làm.
Cũng vì mưu sinh, Lục Tiễn đã phớt lờ lời khuyến cáo của cháu gái, quyết định làm liều, chỉ động đứng ra kiếm một số tiền nhanh nhờ vào việc buôn lậu.
Hơn nữa tiêu cục Thần Uy có phương tiện vận chuyển và điều kiện thiên nhiên từ nam ra bắc vô cùng thuận lời, mạng lưới nhân mạch luôn luôn có sẵn, thế là hai bên hợp tác cho đến tận bây giờ. Mãi sau này, hắn bàng hoàng nghe tin cháu gái xảy ra chuyện, không muốn tiếp tục làm việc cho Ngưỡng Sơn nữa nên đã đề nghị dừng hợp tác.
Nhưng phía bên Ngưỡng Sơn vẫn không phái người đến tiếp quản, hắn là một giang hồ lão luyện, linh cảm trong chuyện này có gì đó bất ổn, vì thế lập tức sắp xếp những người khác trong tiêu cục Thần Uy rút lui.
Tuy nhiên cuối cùng vẫn chậm chân một bước, nhân mã của Tuy vương đột nhiên truy sát, ra tay vô cùng tàn nhẫn, cũng may không ít người bên Man tộc có giao tình thâm sâu mới bọn họ nên đã mở đường giúp đỡ, lúc này, bọn họ mới có thể đào thoát đến chỗ này.
Chỉ là bản thân hắn bị thương nặng nên thủ hạ của tiêu sư là Lưu Côn đã vào thành mua thuốc, trong lúc vô tình lại nhìn thấy Miên Đường nên quyết định ở thêm mấy ngày nữa, chờ đợi cơ hội đến nhận nàng.
Thôi Hành Chu bình thản nghe xong, đột nhiên hỏi: “Ngươi đi Tây Bắc vận chuyển than đá, chỉ để Liễu Miên Đường một mình ở lại trên Ngưỡng Sơn?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Miên Đường cũng ngẩng đầu nhìn về phía đại cữu cữu, lúc này nàng mới nhớ ra trước kia Lý ma ma đã từng nói rằng nàng chính là nhân tình của Tử Du công tử.
Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy thật hoang đường vô lý, nhưng bây giờ… Nàng lại cảm thấy có lẽ đó chính là sự thật.
Lục Tiễn cắn rằng, trong lòng biết mối quan hệ giữa cháu gái và Tử Du không thể giấu diếm được nữa, vì thế dứt khoát nói rõ sự thật, để Miên Đường chết tâm, đồng thời cũng tránh cho sau này tên Tử Du kia đến đây dây dưa với Miên Đường.
“Tất cả đều là do ta không trông coi chăm sóc chu toàn, lúc đó Miên Đường còn nhỏ tuổi, đang độ tuổi dễ rung động chớm nở tình đầu của thiếu nữ. Tên Tử Du đó lại là công tử ôn tồn lễ độ, thế là hai bên nảy sinh chút tình cảm mập mờ… Miên Đường am hiểu quản lý sổ sách nên đã thay tên Tử Du kia xử lý mấy khoản mục vặt vãnh thường ngày trong sơn trại. Nhưng Miên Đường là một đứa trẻ ngoan, chưa bàn chuyện hôn nhân đại sự với Tử Du nên đương nhiên cũng tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, chỉ là tên Tử Du kia lại là người đa tình, ngoại trừ trêu chọc cháu gái ta còn liếc mắt đưa tình với nữ tử khác, khiến người kia ủ mưu hãm hại. Sáng sớm hôm đó Miên Đường đã chuẩn bị rời đi, cuối cùng lại bị người giết hại rơi xuống nước… Bây giờ Ngưỡng Sơn đã chiêu an, mặc dù Miên Đường đã từng giúp hắn quản lý sổ sách nhưng cũng nhận được ân xá, quan gia ngài không thể trách phạt được nàng. Còn về hành vi buôn lậu tài nguyên khoáng sản đều là do một mình ta tham lam gây nên, không liên quan đến những người khác, cứ xử theo quốc pháp.’’
Hoài Dương vương hoàn toàn tin tưởng vào những lời này của Lục Tiễn. Dù sao Liễu Miên Đường có phải là một cô nương trong sạch hay không, hắn rõ ràng hơn bất cứ ai khác.
Còn về phần Miên Đường bị giết hại quả nhiên có liên quan đến tên công tử Tử Du phong lưu kia. Những lời của Lục Tiễn cũng không khác gì mấy so với suy đoán trước đó của hắn.
Lần này lấy được khẩu cung của người trong tiêu cục Thần Uy, sau đó lại phái người đi dò hỏi kỹ càng, toàn bộ nhược điểm của chất tử của lão Tuy vương kia xem như đã rơi vào tay hắn.
Nếu như không phải chuyện lúc trước hắn lừa gạt Miên Đường cũng bị lộ tẩy thì chuyến đi đến ngôi miếu hoang hôm nay thực sự thu hoạch được rất nhiều.
Nghĩ đến đây, nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt và phờ phạc của Lục Tiễn, Thôi Hành Chu quyết định cho hắn một viên thuốc an thần: “Buôn lậu quặng sắt, chiếu theo luật đáng tội chém đầu. Nhưng nếu Lục tiên sinh có thể ngoan ngoãn phối hợp với ta, ta cũng sẽ lấy lễ nghĩa đối đãi, đảm bảo ngài chuyển nguy thành an, bình an vượt qua kiếp nạn này…’’
Giọng điệu hắn vô cùng bình thản, nếu không tỉ mỉ suy nghĩ cẩn thận thì có lẽ không thể nghe ra được sự uy hiếp ẩn chứa trong đó. Những lời này của hắn không chỉ nói cho Lục Tiễn nghe mà còn nói cho nữ nhân vẫn một mực đưa lưng về phía hắn kia nghe.
Sau khi tra hỏi xong, quân y cũng đã châm cứu giảm đau và xử lý xong miệng vết thương.
Lục Tiễn thấp thỏm bất an suốt cả dọc đường, từ đầu đến cuối không thể ngủ một giấc ngon lành. Bây giờ đã rơi vào tay quan binh, lại được ngủ trong lều âm, uống canh nóng.
Trong suốt hành trình phải chịu khổ cực và bị thương nặng, cho dù mình đồng da sắt cũng không thể chịu nổi, vì thế sau khi uống thuốc an thần xong, Lục Tiễn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ thật say.
Miên Đường ngồi bên cạnh giường, ngơ ngác không nói một lời, mãi đến khi Lục Tiễn mơ màng kêu khát nước, nàng mới đứng dậy đi ra ngoài tìm nước.
Nhưng không ngờ vừa mới bước chân ra khỏi bức mành thì đã thấy quan gia Thôi Cửu đứng đó, không biết đã đợi bao lâu.
Miên Đường không muốn quan tâm nên kẻ bịp bợm miệng lưỡi dối trá này, thế là rũ mắt xuống không thèm nhìn hắn, trực tiếp đi vòng muốn tránh hắn.
Tuy nhiên, Thôi Cửu đã chịu đựng đủ ánh mắt lạnh lùng thờ ơ của Liễu Miên Đường, nhanh chóng nắm lấy cổ tay nàng kéo vào trong xe ngựa.
“Buông tay, chàng muốn làm gì? Ta phải trở về chăm sóc đại cữu cữu!’’
Thôi Hành Chu vẫn bất động không chịu buông tay: “Hắn có quân y và gã sai vặt do ta phái đến chăm sóc. Một cô nương như nàng có thể đổ nước tiểu hay có thể tắm rửa lau người giúp hắn? Ở lại đó làm gì?’’
Miên Đường hoàn toàn tin tưởng vào những lời đại cữu cữu nói lúc nãy. Đại cữu cữu nói rằng trước đây nàng từng có một đoạn tình cảm với Tử Du công tử kia, điều đó trùng khớp với cảnh tượng thân thiết chung sống với Tử Du công tử mà nàng nhìn thấy trong giấc mơ.
Nhưng cuối cùng nàng lại bị người đánh gãy tay gãy chân, rốt cuộc là kẻ nào lại có thể ác độc ra tay tàn nhẫn như thế? Thực sự trong lòng Miên Đường vẫn còn có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi đại cữu cữu.
Bây giờ nàng không muốn nghĩ đến món nợ khó đòi mà Thôi Hành Chu đã lấy mình ra làm mồi nhử kia, cũng không muốn nói chuyện với hắn một lời nào nữa.
Tuy nhiên Thôi Hành Chu lại quyết tâm muốn nàng phải nói ra tất cả.
Lúc trước bởi vì còn nhỏ tuổi, nàng không hiểu rõ lò ng người, nối giáo cho giặc, hắn sẽ không truy cứu đến chuyện đó. Nhưng hiện tại nàng đã trao thân cho hắn, coi như chưa bái đường thành thân đi chăng nữa thì cũng là nữ nhân của hắn.
Bây giờ nàng đã gần mười chín, không còn là một đứa trẻ, nhất định phải hiểu một số thói đời thường gặp. Mặc dù lúc nãy trong ngôi miếu hoang kia hắn cố ý để nàng hả giận, cố ý không né tránh và nhận lấy một cái tát ấy. Nhưng nàng cũng nên hiểu rằng, không phải lúc nào nàng cũng có thể sử dụng vũ lực giống như một nữ nhân chanh chua như vậy, sau này nàng sẽ phải trải qua những ngày tháng của mình như thế nào đây?
Vì vậy, khi chiếc xe ngựa đi vào Võ Ninh quan, đến khi trạch viện mà Miên Đường đang ở tạm thời, Thôi Hành Chu trực tiếp kéo nàng xuống, không thèm để ý đến Lý ma ma và mấy nha hoàn đi ra nghênh đón.
Lý ma ma đang lo lắng Miên Đường một mình rời khỏi thành không biết có gặp phải bất trắc gì không, cuối cùng lại không ngờ sẽ nhìn thấy Vương gia nghiêm nghị kéo Miên Đường đi thẳng vào trong phòng.
Mặc dù sớm đã biết thân phận của Miên Đường không hề đơn giản, cũng biết Vương gia chẳng qua chỉ là đang lợi dụng nàng ấy mà thôi, nhưng khi những âm mưu đen tối bị vạch trần, trong lòng Lý ma ma vẫn cảm thán thở dài một hơi.
Khoảng thời gian này, Vương gia và Liễu nương tử như thế nào, bà tận mắt nhìn thấy rõ từng chút một - thực sự giống cuộc sống sinh hoạt thường ngày của một cặp phu thê ân ái không hơn không kém.
Đáng tiếc, hoa trong gương, trăng trong nước, tất cả đều chẳng được bao lâu.
Bây giờ gương vỡ, trăng lặn, những âm mưu mà Vương gia bày ra cuối cùng cũng đã kết thúc.
Chỉ mong Vương gia nhớ đến tình cảm trong những ngày này mà chừa cho vị Liễu nương tử kia một con đường sống.
Sau khi vào phòng, Thôi Hành Chu lập tức đóng chặt cửa.
Liễu Miên Đường cảm thấy tại sao trước đây nàng không phát hiện Thôi Hành Chu thô lỗ như thế, nào đâu giống một công tử nhã nhặn? Nàng xoa xoa cổ tay bị nắm chặt đến đau nhức, giận quá hoá cười, trào phúng nhìn Thôi Hành Chu.
Trong lúc nhất thời không còn là Liễu nương tử cử án tề mi*, qun tâm cởi áo rót nước như trước nữa, Hoài Dương vương đành phải tự rót hai chén nước, sau khi uống xong một chén, lại rót thêm một chén nữa đưa cho nàng.
(*Nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau, dựa vào điển tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày.)
Nhưng Liễu Miên Đường không nhận lấy, chỉ lạnh lùng chuyển dời ánh mắt, không nhìn Thôi Cửu nữa.
Thôi Hành Chu cảm thấy nàng hơi phồng má, giống như một đứa trẻ đang cáu kỉnh, vì thế ôm chặt nàng vào lòng, mũi chạm vào chóp mũi nàng, trầm thấp nói: “Vẫn chưa hết giận sao?’’
Miên Đường rất bội phục khả năng khiến việc lớn hoá nhỏ này của hắn, da mặt đúng là dày thật, giả mạo tướng công người khác mà không biết xấu hổ thế sao?
Đôi mắt xinh đẹp liếc hắn một cái rồi nói: “Phiền Thôi đại nhân đây dạy ta một chút, một tiểu cô nương bị lừa gạt đánh mất danh tiết trong sạch thì làm sao mới có thể nguôi giận và bình tĩnh?’’
Thôi Hành Chu cảm thấy vẫn nên cẩn thận nói chuyện đạo lý với nàng một chút, vì thế cân nhắc nói: “…. Lúc đó nàng bị thương nặng, là ta cho người vớt nàng từ trong nước ra, đồng thời tận tâm cứu chữa. Cái này… Chẳng phải cuối cùng ta nên nhận được ân cứu mạng này sao?’’
Liễu Miên Đường không nói gì, chỉ là đôi mắt kia từ từ ửng đỏ, lấp lánh ánh nước.
Thôi Hành Chi trầm mặc cúi đầu nhìn nàng, sau đó mở miệng: “Nàng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, từ đầu đến giờ ta chưa từng lừa gạt nàng gọi ta là phu quân, là nàng nhận nhầm, đơn phương muốn gọi mà thôi!’’
“Chàng… Chàng…’’ Liễu Miên Đường đã tức giận đến mức không nói thành lời, chỉ đưa tay chỉ chỉ vào mũi hắn.
Thôi Hành Chu nắm lấy tay nàng, nói tiếp: “Lúc đầu ta thực sự có ý lợi dụng nàng để dụ mấy tên thổ phỉ trên Ngưỡng Sơn, nhưng sau đó phát hiện có người trên Ngưỡng Sơn muốn gây bất lợi cho nàng, cho nên mới lo lắng một lòng muốn giữ nàng lại bên cạnh để bảo vệ nàng chu toàn… Nhưng sau khi ta xuất chinh, sợ nàng ngây ngốc chờ ta, vì muốn để nàng sống cuộc đời của chính mình nên hưu thư ta cũng đã viết xong… Thân phận của ta có thể là giả, nhưng tình cảm và sự quan tâm của ta với nàng tuyệt đối không phải là giả.’’
Liễu Miên Đường bị chặn họng không nói nên lời. Đúng như Thôi Hành Chu đã nói, mặc dù hắn lừa gạt nàng, nhưng đồng thời cũng là ân nhân cứu mạng nàng, đây là một hồi không rõ ân oán.
Tuy nhiên, tên Thôi Cửu giả này lại nói với giọng điệu đương nhiên như thế thật khiến người ta buồn bực khó chịu. Nàng trực tiếp nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói: “Nói như thế, ta ngàn dặm đi theo chàng chính là theo đuổi chàng, cuối cùng ngủ với quan gia chàng mấy đêm cũng là ta thấy sắc nảy lòng tham, vấy bẩn sự trong sạch của quan gia sao?’’
Thôi Hành Chu lôi kéo cánh tay nàng, chậm rãi nói: “Về chuyện này, nàng cũng đừng nói oan cho ta, nếu không phải uống thứ rượu kia của nàng, ta cũng sẽ không làm như thế… Ai có thể kìm nén được trước tác dụng của loại rượu đó chứ? Nàng cho rằng ta là thái giám, có thể ngồi nhìn mà lòng không loạn sao?’’
Liễu Miên Đường tức giận vô cùng, nhưng giọng điệu lại trở nên bình thản, tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Thôi Cửu, quỳ xuống trịnh trọng hành lễ nói: “Đã như thế, ngươi xưa nói, ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp, có lẽ tiểu nữ cũng được coi như đã báo đáp, may mắn quan gia không chê, lại còn cực kỳ hưởng thụ, như vậy ân oán giữa chúng ta đã thanh toán xong, không nên lấy danh nghĩa phu nhân quan gia mà làm ô uế thanh danh của ngài nữa!’’
Nói rồi, nàng lập tức đứng dậy, mở rương lấy túi da hành lý ra, chuẩn bị thu dọn một ít quần áo, sau đó sẽ mang đến quân doanh.
Đại cữu cữu buôn lậu quặng sắt, khó tránh khỏi bị xử tội, nàng cũng được coi là người của Lục gia, đường nhiên phải cùng kề vai sát cánh với đại cữu cữu.
Từ trước đến nay Thôi Hành Chu chưa bao giờ kiên nhẫn dỗ dành nữ nhân, thế mà hôm nay lại hết lời ngon ngọt, nhưng Liễu Miên Đường lại hoàn toàn không có ý nhún nhường nguôi giận, hơn nữa còn muốn thu dọn hành lý rời đi, thực sự là cứng đầu bướng bỉnh.
Hắn sải bước đi đến, đưa tay ra, nhấc túi da kia lên cao.
Miên Đường đưa tay muốn đoạt lại, nhưng cổ tay lại không có sức lực, lại còn động đến vết thương cũ khiến nàng đau đớn rên rỉ một tiếng, lập tức rụt người lại.
Thôi Hành Chu biết rõ bệnh cũ của nàng, lập tức ném túi da xuống, nhíu mày đưa tay thành thạo xoa bóp huyệt đạo giúp nàng giảm bớt đau đớn trên tay.
Sau khi đến Tây Bắc, Thôi Hành Chu và Triệu Tuyền vô cùng nghiêm túc nghiên cứu một số phương pháp xoa bóp, những lúc trái gió trở trời, vết thương cũ của Miên Đường sẽ đau đớn không thể chịu nổi, vì thế lúc nào hắn cũng “tình cờ” trở về, giúp nàng xoa bóp tay chân…
Giống như những gì hắn nói, tình cảm của hắn thực sự có mấy phần thật lòng…
Cảnh tượng hai người ngọt ngào ở bên nhau vẫn còn ở ngay trước mắt, làm sao có thể nói quên là quên được?
Nước mắt Miên Đường cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa, giọt lớn giọt nhỏ không ngừng rơi xuống mu bàn tay đang xoa bóp cho nàng của Thôi Hành Chu.
Trước đây Thôi Hành Chu chưa bao giờ nhận ra rằng tiếng khóc không nghẹn ngào thút thít lại có thể dày vò lòng người đến thế. Hắn ôm nàng, đau lòng nói: “Đừng khóc, ta sẽ không bao giờ rời xa nàng đâu, ngoan…’’
Thế nhưng Miên Đường lại đẩy hắn ra: “Tên thật của chàng là gì? Trong nhà đã có thê thiếp gì chưa?’’
Đây là điều mà Liễu Miên Đường đột nhiên nhớ ra, dựa vào độ tuổi của hắn đã là thời điểm nam nhân nên thành gia lập thất, hơn nữa lời nói cử chỉ của hắn, bao gồm cả Lý ma ma, đều không giống như những người bước ra từ môn hộ bình thường.
Nếu hắn đã có thể tử, vậy nàng là gì? Chẳng phải là ngoại thất sao?
Thôi Hành Chu né tránh không trả lời tên họ của mình, chỉ giải đáp điều mà Miên Đường quan tâm nhất: “Ta chưa cưới vợ…’’
Thành thật mà nói, không hiểu tại sao hắn đột nhiên lại cảm thấy may mắn khi đã quyết định từ hôn với biểu muội trước khi xuất chính. Nếu bây giờ nói ra hắn chính là Hoài Dương vương, một câu “chưa cưới vợ” chắc có lẽ sẽ hơi đuối lý…
Nghe hắn nói vậy, Miên Đường chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra mình vừa mới căng thẳng đến nín thở. Nàng lại tiếp tục chờ đợi, chờ hắn nói rõ họ tên của mình, nhưng hắn không mở miệng nói thêm nữa, rõ ràng là không có ý định nói với nàng, trong lòng nàng lại chùng xuống.
Một lúc lâu sau, cánh tay đau nhức của nàng dần dần dịu xuống, hắn mới nói: “Mặc dù bây giờ là đầu xuân, nhưng Kim Giáp Quan nằm trong hẻm núi, là chỗ thông gió, lạnh hơn nhiều so với Võ Ninh Quan. Mấy ngày nữa, đợi vết thương của đại cữu cữu nàng ổn định hơn một chút, ta sẽ phái người đưa ngài ấy đến Võ Ninh dưỡng thương. Mấy ngày này nàng cũng ngoan ngoãn ở nhà cho ta. Đại cữu cữu của nàng biết được nhược điểm Tuy vương thông đồng với địch, hắn chắc chắn sẽ không có ý định từ bỏ, có ta bảo vệ các nàng, tuyệt đối sẽ không để người khác chạm vào các nàng dù chỉ là cọng tóc.’’
Miên Đường hiểu rõ Thôi Hành Chu không hề cố ý hù doạ mình. Tên Tuy vương Huệ Châu kia quả thực rất khó đối phó, bên cạnh đại cữu cữu chỉ có mấy người ít ỏi, một khi bị đám sát thủ của Tuy vương bao vậy, chắc chắn sẽ không bảo toàn được tính mạng.
Cho nên sau một hồi suy nghĩ, nàng chậm rãi gật đầu.
Đúng lúc này, Lý ma ma đứng ngoài cửa cẩn thận nói: “Công tử, phu nhân, cơm tối đã xong, hai người đã muốn dùng cơm chưa?’’
Thôi Hành Chu và Liễu Miên Đường càn quấy một trận như thế, cả hai đều chưa ăn cơm, vì thế Thôi Hành Chu mở miệng để Lý ma ma bưng cơm canh lên.
Một bàn thức ăn được chuẩn bị rất cẩn thận chu đáo, giá đỗ giòn ngon, còn có bánh bột lọc nóng hổi được cắt nhỏ, nhìn qua đều là những thứ thanh nhiệt hạ hoả.
Miên Đường có chút ăn không tiêu, Thôi Hành Chu yên lặng gắp thêm rau và canh cho nàng.
Sau khi ăn xong, Miên Đường cảm thấy Thôi Hành Chu muốn ở lại qua đêm, nàng im lặng đứng dậy ôm lấy chăn gối, muốn sang phòng nha hoàn chen chúc một đêm.
Thôi Hành Chu thấy nàng vẫn còn khó chịu với mình, trong lòng cũng hơi tức giận, trầm giọng nói: “Nàng ngủ lại đây đi, ta đi là được.’’
Nói rồi, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, sau khi rời khỏi sân, lập tức lên ngựa trở về Kim Giáp Quan.
Mấy ngày sau đó, Thôi Hành Chu không trở lại Võ Ninh một lần nào nữa.
Nhưng hắn nói được thì cũng làm được, đợi đến khi vết thương ổn định, Lục Tiễn đã được đưa đến Võ Ninh.
Bây giờ trong sân nhỏ của Võ Ninh Quan, phe phái vô cùng rõ ràng.
Lý ma ma và Phạm Hổ đều đã bị bại lộ thân phận người giám thị của mình, địa vị trong sân nhỏ cũng xuống dốc không phanh.
Còn Phương Hiết và Bích Thảo lại giơ tay lên trời thề rằng, bản thân mình bị người môi giới bán đến đây, các nàng căn bản không hay biết thân phận thực sự của Thôi gia, cuối cùng mới có thể miễn cưỡng duy trì độ trung thành của mình trong lòng phu nhân, thỉnh thoảng còn có thể được phu nhân bày ra vẻ mặt tươi cười.
Mà những người còn lại đều bị phu nhân phớt lời.
Bây giờ Lục Tiễn đã khôi phục chút sức lực nên cũng có thể nói chuyện chân thành với cháu gái của mình.
Nhưng hắn đã quyết định không nói cho Miên Đường biết về thân phận của nàng trên Ngưỡng Sơn. Thân phận ấy thực sự quá khủng khiếp, nếu đều người khác biết, Miên Đường chắc chắn sẽ không thể lấy chồng sinh con, an nhàn cả đời giống như những cô nương bình thường khác.
Suy cho cùng thì có nam nhân nào dám lấy một nữ tặc đã từng cầm vũ khí nổi dậy trên Ngưỡng Sơn? Ngay cả hắn là đại cữu cữu của Liễu Miên Đường, những thỉnh thoảng cũng phải sợ hãi trước những hành động táo bạo của mình lúc trước.
Thành thật mà nói, mang theo ký ức ấy, cả đời này cháu gái hắn sẽ không thể hoà hợp với bất cứ trạch viện nào? Liệu người sẽ có thể trông cậy vào một nữ tặc dám kích động thuộc hạ tạo phản sẽ sống một cuộc sống bình thường giúp chồng dạy dỗ con cái?
Nhưng Liễu Miên Đường đã mất trí nhớ, những ký ức về khoảng thời gian kinh hoảng lòng người, khiến người khác kích động không thôi ấy đều đã bị xoá sạch trong đầu nàng.
Thân là trưởng bối, Lục Tiễn cảm thấy đây thực sự là trời cao đang rủ lòng thương Miên Đường.
Chỉ là trước mắt, nàng đã bị người ta lừa gạt làm phu thê gần hai năm trời, trong lòng người cữu cữu như hắn chỉ biết than ngắn thở dài, luôn cảm thấy có lỗi với muội muội sớm đã qua đời của mình, không thể chăm sóc chu đáo cho cháu kháu, khiến nàng lầm đường lạc lối hết lần này đến lần khác.
“Miên Đường, hắn có nói cho con biết tên tuổi và thân phận thực sự của mình không?’’ Nhân lúc cháu gái đang bón thuốc cho hắn, Lục Tiễn thở dò hỏi.
Miên Đường dừng tay lại, rũ mắt xuống nói: “Nói hay không cũng không quan trọng, nhìn cách hắn sai bảo và nói với ma ma trong nhà, có lẽ xuất thân cũng không thấp, chắc hẳn là danh môn thế gia gì đó… Trong lòng con cũng hiểu rõ, con và hắn không phải cùng một loại người. Đợi đến khi chuyện của Tuy vương được giải quyết, nếu như hắn giữ lời hứa, chúng ta sẽ rời khỏi tây bắc, trở về tìm ngoại tổ phụ…’’
Lục Tiễn không ngờ cháu gái lại không hề dây dưa dài dòng, trong lòng đã có quyết định của riêng mình. Từ góc độ này, tính cách của Miên Đường ngược lại lại rất giống trước khi mất trí nhớ.
“Nhưng… Con và hắn… Nếu truyền ra ngoài…’’
Miên Đường không muốn để đại cữu cữu phải thay mình lo lắng quá nhiều, giọng điệu cố bình thản nhất có thể: “Con đâu phải là danh nhân nhã sĩ gì đó, người trong thiên hạ ai cũng có thể biết con sao? Sau này rời khỏi Tây bắc, đi đâu kiếm sống mà chẳng được? Những chuyện như thế này chẳng qua cũng chỉ là nương tựa vào nhau sống qua ngày khi gặp khó khăn hoạn nạn mà thôi. Trước kia trong lúc thôn quê chạy nạn, đã có bao nhiêu cặp phu thê tạm thời? Đợi đến khi thời thế ổn định, mấy cặp chồng hờ vợ tạm kia cũng lần lượt giải tán, chẳng thấy mấy ai nguyện cùng chết cùng sống, bắt người kia phải chịu trách nhiệm đến cùng cả!’’
Những gì Miên Đường nói đều là sự thật, trong vùng thôn quê dân dã, những lúc đối mặt với sống chết, người ta chỉ tìm cách sống sót, thứ danh tiết trinh tiết kia cũng chỉ được dùng cho những nữ tử trong hầu phủ danh gia vọng tộc. Đặt lên những bách tính thấp kém đang phải vật lộn trong vũng bùn ấy, trinh tiết đáng giá ngàn vàng cũng không thể hữu dụng bằng hai chiếc bánh bao!
Cho nên Miên Đường thực sự không hề đặt nặng vấn đề bản thân mình đã thất thân. Hơn nữa… Người mà nàng ngủ cùng cũng không phải là nam tử béo mập tai to mặt lớn gì đó.
Mặc dù biết Thôi Cửu là kẻ lừa đảo, nhưng ngoại hình của hắn tốt đến mức không thể bắt bẻ được bất cứ thứ gì dù chỉ là nhỏ nhất, với dáng vẻ anh tuấn đĩnh bạt kia, cho dù là những lúc lừa gạt người khác thì cũng lộ ra mấy phần yêu thương rung động lòng người.
Mấy ngày nay Miên Đường đều đặt tay lên ngực tự hỏi, cảm thấy mình cũng không được coi là thiệt thòi. Mặc dù trong trí nhớ của nàng không thể tìm ra một nam nhân nào có thể so sánh với Thôi Hành Chu, nhưng tướng mạo kia thực sự thuộc loại khó tìm trên đời, hơn nữa ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài, thận của nam nhân kia cũng tốt đến mức khó mà lựa chọn.
Cũng may Thôi Cửu sở hữu được cả hai… Nghĩ đến đây, trong lòng Miên Đường càng lúc càng rõ ràng, cảm thấy cho dù cuồng dại giao phó sai người thì cũng không đến mức quá thiệt thòi.
Nhưng không phải người nào cũng nghĩ như nàng.
Sau khi cho đại cữu cữu uống thuốc xong, Miên Đường mở cửa đi ra ngoài lấy cơm, nhưng vừa mới vén rèm cửa lên thì thấy Thôi Cửu đã mấy ngày không gặp đang sa sầm mặt mày đứng trước cửa. Cũng không biết hắn đã nghe được những lời mà mình nói với đại cữu cữu bao nhiêu.
Mấy ngày nay Miên Đường đã tự xem xét và kiểm điểm lại bản thân mình. Cảm thấy mấy ngày trước mình đã quá cứng ngắc khi nói với hắn như thế, quả thực có chút không biết thời thế. Sau khi sự bướng bỉnh mẫn cảm của người thiếu nữ qua đi, một Liễu nương tử láu cá lập tức lên sân khấu.
“Thôi quan gia về rồi sao? Sao lại đứng ngây người trước cửa thế này, ở đây gió lớn, mau vào nhà ngồi đi… Ngài đã ăn cơm chưa? Để ta bảo Lý ma ma làm món thịt hầm mà ngài thích ăn nhất.’’ Miên Đường mỉm cười, nhiệt tình chào đón hắn.
Không còn cách nào khác, chính mình và đại cữu cữu vẫn đang sống dưới mí mắt người ta, ngoài mặt phải niềm nở, đa lễ khách sáo với hắn mới phải đạo.
Sao Thôi Hành Chu có thể không nhìn ra nàng đang đối phó với mình? Nhìn vào khuôn mặt tươi cười ân cần ấy kìa! Hoàn toàn giống hệt như khi nàng gặp phải một người khách ngu ngốc nhiều tiền bên trong cửa hàng đồ sứ ở trấn Linh Tuyền trước kia!
Chỉ là hai người đã xa cách nhiều ngày như thế, nhưng thoạt nhìn nàng vẫn hồng hào tươi tắn, ánh mắt dịu dàng sáng ngời, dường như cũng không quá mức tương tư sầu khổ.
Nhìn đôi môi anh đào đỏ thâm đang tươi cười của nàng, Thôi Hành Chi chỉ cảm thấy trong huyết quản của mình như có một con mãng xà điên cuồng nhảy lên…
Mấy ngày này của Thôi Hành Chu trôi qua vô cùng tồi tệ, “Bệnh cũ” tái phát, lại bắt đầu những ngày đêm mất ngủ.
Gã sai vặt Mạc Như đi theo hắn cũng vất vả hơn đôi chút, lúc chủ tử luyện quyền dưới ánh trăng, hắn phải bưng nước ấm và khăn mặt đứng bên cạnh chờ đợi. Mấy ngày liên tục như thế, hốc mắt chủ tớ hai người đều nổi đầy tơ máu.
Mạc Như cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách nên mạnh dạn suy đoán suy nghĩ của chủ tử, thử dò hỏi xem Vương gia có muốn quay lại tiệm thuốc ở Võ Ninh tìm thuốc uống một chút không.
Lúc ấy Vương gia không nói gì, chỉ một mực cúi đầu xử lý công việc, một lúc lâu sau mới bảo hắn chuẩn bị xe ngựa trở về Võ Ninh, có vẻ như đã chấp nhận lời đề nghị của hắn.
Mãi đến bây giờ Mạc Như đã nhận ra thứ thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho Vương gia không phải mà mấy loại thuốc nằm trong ngăn kéo của tiệm thuốc mà là ở trong trạch viện này.
Tuy nhiên “thuốc” kia lại láu cá khiến người ta không dễ uống vào, quả thật không phải là đồ tốt gì mà!
Nhưng đưa tay không đánh người tươi cười, bây giờ Miên Đường đã không còn tức giận với mình nữa, xem như cuối cùng cũng có chút tiến bộ, Thôi Hành Chu cố gắng bình tĩnh nói: “Muốn ăn món xào cay nàng làm…’’
Miên Đường không những biết làm món cua xào cay mà món thịt xào cay cũng là sở trường của nàng.
Nghe quan gia chỉ định đồ ăn, Miên Đường lập tức gật đầu nói: “Được, vậy ta sẽ làm hai món cho quan gia ăn.’’
Loại đối đáp thản nhiên này như thể mấy ngày trước bọn họ chưa từng xé rách mặt nhau, cãi nhau kịch liệt vậy.
Nhưng hai tiếng “quan gia” kia cực kỳ chói tai! Thôi Hành Chu không thể nào ngờ được rằng bản thân mình vậy mà lại vô cùng nhớ cách gọi “Phu quân” mềm mại ngọt ngào kia…
Miên Đường nhận được thực đơn của Thôi Hành Chu, nhanh chóng đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm canh.
Mấy ngày trước tâm trạng nàng không tốt, vẫn luôn bày ra sắc mặt lạnh lùng với Lý ma ma, bây giờ nghĩ thông suốt lại cảm thấy mình hơi quá đáng.
Dù thế nào đi nữa, Lý ma ma chưa bao giờ đối xử đối xử khắc nghiệt lạnh nhạt với nàng trong cuộc sống hàng ngày, tật xấu đau bụng dữ dội lúc hành kinh của nàng cũng đã thuyên giảm không ít nhờ vào nước thuốc điều dưỡng và sự chăm sóc cẩn thận của Lý ma ma.
Cho nên khi đang đeo tạp dề trong căn bếp nhỏ, Miên Đường đã chân thành xin lỗi Lý ma ma, nhỏ giọng nói “Xin lỗi’’.