-
Chương 56
Bởi vì chiến loạn, những con cừu béo đó trở thành một mặt hàng nóng bỏng.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Khẩu vị của các lão gia ở Quan Nội quá kén chọn! Bọn họ không thiếu tiền bạc, nhân lúc bây giờ cừu đuôi đen không dễ dàng mua bán, nếu có thể tuồn ra ngoài Tam Quan, nhất định có thể bán được với giá cao.
Sau khi thương lượng giá cả xong xuôi, trong lòng Miên Đường cũng tự tin hơn một chút.
Lúc trước khi đổi vải lấy da dê với ông chủ trang trại, nàng cũng đã từng đề cập ngắn gọn chuyện này với đối phương. Lúc binh lính Man tộc xâm lược, chủ trang trại đã ra lệnh cho người chăn cừu lùa một số lượng lớn dê cừu vào trong khu rừng rậm ở ven sống, sau đó đi lánh nạn cùng với người nhà, chỉ bị giặc Man cướp bóc một số cừu con và gia súc già yếu.
Nhưng biên quan bị phong toả quá lâu, không một ai biết khi nào mới có thể dỡ bỏ lệnh cấm.
Hắn không bán được cừu, chi tiêu hàng ngày cũng không thể chống đỡ được bao lâu.
Cho nên khi nói tiểu tử mặt nhem nhuốc này có ý định mua lại cừu của mình, mặc dù trong lòng bán tín bán nghi nhưng hắn vẫn ra giá, hơn nữa còn là một cái giá rất thấp.
Cho nên khi đến Tam Quan lần thứ hai, Miên Đường để hai tiểu nhị của tiêu cục đứng bán dược liệu và đồ dùng hàng ngày ở nơi góc đường, còn nàng và Lưu thúc đến trang trại để lương lượng việc mua bán.
Ông chủ trang trại kia không ngờ tiểu tử mặt nhem nhuốc kia thật đúng là bỏ tiền ra mua cừu. Nam nhân trên thảo nguyên không hề có những lời khách khí dối trá như những thương nhân Quan Nội, vì thế dứt khoát bán cho Miên Đường hai trăm con cừu với mức giá đã nói trước đó.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lưu Côn nhìn đám cừu nháo nhác trước mặt mà phát sầu, chúng không phải là vật chết, phải chất lên xe như thế nào đây?
Tuy nhiên, Miên Đường sớm đã thương lượng xong xuôi với chủ trang trại, nàng sẽ mượn của hắn năm người chăn cừu để lùa đàn cừu đến thị trấn Kim Đà.
Nghe vậy, Lưu Côn nhỏ giọng nói với Miên Đường: “Ngài cho người ngoài đi theo chúng ta, chẳng phải con đường tắt thông biên giới đó sẽ bị lộ sao?’’
Miên Đường đang dùng nước chu sa bôi trên trán từng con cừu để làm ký hiệu, nghe Lưu Côn nói vậy, nàng thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Chịu thôi, con đường tắt này cũng sắp không thể dùng được nữa rồi, nhanh nhất là nửa tháng tới, biên quan chắc chắn sẽ dỡ bỏ lệnh cấm, đến lúc đó sẽ có rất nhiều thương nhân ồ ạt tràn vào, sẽ chẳng còn chỗ cho chúng ta làm ăn nữa. Làm xong chuyến buôn bán này, tiền mà chúng ta kiếm được cũng xem như rủng rỉnh, không đến mức không còn mặt mũi nào trở về Tây Châu gặp ngoại tổ phụ, nhưng nếu không đi, e rằng chúng ta sẽ trở thành cừu béo trong miệng người khác.’’
Sau khi nghe những điều này, Lưu Côn ngạc nhiên hỏi Miên Đường tại sao lại nói như thế.
Miên Đường đội một chiếc mũ da, để lộ đôi mắt sáng ngời, nói: “Hôm nay trên phố, có hai gã nam nhân vẫn luôn đi theo chúng ta, vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện. Tiếng địa phương của chúng quá nặng, ta nghe không rõ lắm, nhưng vẫn nghe thấy bọn họ nói mấy chữ “hồ đạt lợi”, “hồ đạt lợi” là biệt ngữ trong giới sát thủ của Man tộc, có nghĩa tương tự như giết cừu béo. Mấy ngày nay hai người kia vẫn luôn đi theo chúng ta, có lẽ là nhắm vào tiền làm ăn buôn bán của chúng ta, chờ đến khi chúng ta rời khỏi Tam Quan, bọn họ chắc chắn sẽ ra tay.’’
Lưu Côn sửng sốt, còn có chút xấu hổ, hắn là người từng trải, làm sao có thể không phát hiện ra có người đang đi theo bọn họ?
Nhưng Miên Đường lại bật cười nói: “Những nhóm người Man đó có thể lần theo dấu vết của bầy sói trên thảo nguyên, chẳng khác nào một đám quỷ! Hơn nữa hai người lúc nãy vừa nhìn đã biết chính là những tay lão luyện nhiều kinh nghiệm, nếu không phải bọn họ không biết ta hiểu tiếng Man tộc thì có lẽ đã không để lộ dấu vết. Chỉ là không biết ngoại trừ hai người này ra còn có bao nhiêu đồng bọn phía sau nữa…’’
Thực ra Lưu Côn cũng hiểu được ngôn ngữ người Man, nhưng những người lớn tuổi như hắn thường không có ưu thế trong việc học một ngôn ngữ khác, có học cũng không thể tinh thông như Liễu Miên Đường. Cho nên mấy ngày nay ngoại trừ một số từ ngữ thông dụng hàng ngày và trong kinh doanh buôn bán, hắn thực sự không hiểu những thứ khác.
Miên Đường bảo Lưu Côn cầm lấy chu sa, tiếp tục đánh dấu lên trán cừu, còn nàng thì xoa xoa tay lên lông cừu, rồi móc tấm bản đồ từ trong ngực ra, lẩm bẩm một mình: “Nếu ta đến cướp bóc thì sẽ bắt đầu ra tay ở đâu mới có thể nắm chắc tuyệt đối nhỉ…’’
Lưu Côn liếc nhìn Liễu đại cô nương nhà mình, không hiểu tại sao lại đột nhiên cảm thấy trên người một tiểu cô nương hiền lành tốt bụng như nàng thường xuyên toát ra hơi thở của thổ phỉ.
Nếu là các cô nương khác, sau khi phát hiện đang bị thổ phỉ người Man theo dõi, chắc chắn sẽ hoảng hốt tìm đến thúc thúc trưởng bối của mình bàn bạc biện pháp đối phó, nhưng nhìn dáng vẻ nàng tập trung nghiên cứu bản đồ, rõ ràng trong lòng đã có cách xử lý lũ rùa đen ấy như thế nào!
Sự táo bạo can đảm ấy thực sự giống hệt như Lục Võ lão gia hồi trẻ!
Không ngờ tài mưu lược thông minh lanh lợi đi theo lão gia cả đời không phải do hai người con trai kế thừa mà là do người cháu ngoại gái này của hắn thừa hưởng không sót thứ gì!
Chao ôi, cũng vì ông cụ nay bệnh nặng, sức lực và tinh thần không còn được như trước, nếu không uy danh của tiêu cục Thần Uy cũng không đến mức xuống dốc không phanh như hôm nay!
Lưu Côn không khỏi nghĩ đến quá khứ huy hoàng của tiêu cục, khi đó, hắn đi đến đâu cũng được người ta tôn kính gọi hai tiếng Lưu gia.
Nghĩ về hiện tại phải làm những công việc mua bán lắt lõi tinh ranh này, trong lòng hắn không nhịn được thẫn thờ đôi chút.
Nhưng điều quan trọng nhất lúc này chính là chuyện đang bị người khác theo dõi.
Sau khi được Miên Đường nhắc nhở, lần này Lưu Côn mới để ý đến, quả nhiên có hai nam nhân Man tộc đang lén lút theo dõi đoàn người bọn họ.
Tam Quan này thực chất là một vùng đất không ai quản lý vàng thau lẫn lộn, trước kia, nơi này thậm chí còn là nơi tập kết của một lượng lớn đạo tặc và sát thủ. Chỉ là bây giờ sau khi bị Hoài Dương vương thu phục và thiết lập một số chức quan địa phương như quận trưởng để quản lý dân binh duy trì trật tự đường phố.
Cho nên số lượng người Man đến đây ít hơn một chút so với trước kia, nhưng vẫn có khá nhiều người thoát khỏi kiếp sống du canh du cư đến đây làm ăn buôn bán.
Cũng chính vì điều này nên lúc trước Lưu Côn mới không phát hiện ra có hai gã người Man đang theo dõi mình.
Miên Đường thu mua một số lượng lớn cừu đuôi đen, mục đích của chuyến đi này đã hoàn thành, hơn nữa những mặt hàng nàng vận chuyển đến lần thứ hai gần như cũng được bán hết sạch, suy cho cùng nồi sắt muối ăn gì đó đều là những nguyên liệu mà hộ gia đình nào cũng cần dùng đến.
Mặc dù loại muối mà Miên Đường mua đi bán lại là muối mỏ, không trắng mịn thơm ngon bằng muối vùng Xuyên Thục, bán ra không tốt lắm, nhưng loại muối được sản xuất bằng cách đào giếng để chiết xuất nước mặn làm thành muối ăn này có thể dễ dàng trốn tránh thuế má của quan phủ, khó điều tra nguồn gốc nên giá bán ra của Miên Đường cũng rất thấp.
Tuy rằng người dân Tam Quan thích ăn muối, nhưng giá cả của chúng lại rất cao, thậm chí còn ngang với giá thịt, không ít bách tính nghèo khổ tiếc tiền, đã lâu không có muối ăn, sau khi mua được một vại nhỏ lập tức nóng lòng đưa ngón tay chấm một cái rồi đưa vào trong miếng nhấm nháp hương vị, chỉ một chút ít nhưng cả người như muốn sống dậy.
Chẳng mấy chốc, cả một xe muối mỏ và sáu bảy chiếc nồi sắt đã bán hết sạch, còn các loại dược liệu khác đều được mấy chủ tiệm thuốc địa phương thu gom, chuẩn bị chế tạo thành thuốc viên để sử dụng.
Bán hết hàng, mấy chiếc xe trở nên trống rỗng đã có thể chở cừu, nhưng không thể cho hết số lượng cừu nhiều như thế lên xe nên Miên Đường chỉ cho người chọn những con cừu già yếu hơn chất vào xe, để tránh chúng kiệt sức không thể di chuyển trên đường đi.
Sau khi hoàn thành công việc, đoàn người Miên Đường nghỉ tạm trong xe ngựa một đêm rồi mới lên đường. Cả cừu và xe đều phải có người trông coi, nhưng Miên Đường cũng không muốn làm phiền người khác nên đã chủ động đứng ra canh gác cả đêm.
Nếu đã biết có người đang theo dõi mình, lần trở về này, đoàn người của Miên Đường không hề tỏ ra vội vàng chút nào, hơn nữa số lượng cừu cần lùa đi quá nhiều, không thể nào nhanh nổi.
Nhưng sau khi rời khỏi thị trấn Tam Quan, những kẻ đang theo dõi rình rập ấy bỗng biến mất.
Miên Đường hiểu rõ đám đạo tặc kia đã thăm dò được lộ trình chính xác của bọn họ nên có lẽ đang đặt bẫy và mai phục ở một nơi thích hợp nào đó. Mặc dù Lưu Côn thường xuyên áp tải hàng hoá nhưng khi đó bọn họ đều là tiêu sư của tiêu cục, người nào người nấy đều can đảm và có võ công, hơn nữa quan phủ dọc theo đường đi đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần không tham lam muốn đẩy nhanh tốc độ mà đi đường tắt vắng vẻ thì chắc chắn sẽ không gặp chuyện ngoài ý muốn gì.
Nhưng bây giờ đoàn của bọn họ, không tính những người chăn cừu và người đánh xe mượn từ ông chủ trang trại thì cũng chỉ có bốn người ít ỏi mà thôi. Trong đó tay chân của Miên Đường không có sức, căn bản không thể tránh trả.
Dẫu biết rõ trong núi luôn tiềm tàng những nguy hiểm nhưng Lưu Côn thực sự chưa từng trải qua bao giờ.
Cho nên khi sắp đến ranh giới của vùng núi hoang vắng, Lưu Côn không nhịn được thử thuyết phục đại cô nương của mình đừng đi, đợi một thời gian nữa biên quan dỡ bỏ lệnh cấm rồi trở về từ đường chính sẽ an toàn hơn.
Nhưng Miên Đường lại kiên quyết nói: “Không được, nếu đợi đến khi biên quan dỡ bỏ lệnh cấm thì e là số cừu đó không thể bán được với giá đã thoả thuận trước đó, Lưu thúc, ngài đừng lo lắng, mọi chuyện ta đã nắm chắc…’’
Nói rồi, nàng ghé sát vào tai Lưu thúc thì thầm gì đó.
Lưu Côn càng nghe càng kinh ngạc mở to mắt, nghi ngờ nhìn về mười chiếc xe ngựa trước mặt mình. Trong những chiếc xe ngựa kia xe nào xe nấy đều chở đầy cừu, tất cả đều là những con cừu đơn độc yếu ớt không thể theo kịp tốc độ của đàn nên tạm thời mở một tiểu táo* rồi chuyển lên xe ngựa. Cho nên khi trời gần tối, chỉ cảm thấy mấy thân hình trắng xoá đang chen chúc nhau trên xe mà thôi.
(*Chế độ ăn của cán bộ cao cấp trong quân đội; phân biệt với trung táo, đại táo.)
Một đội xe ngựa và cừu cứ thế chậm rãi đi vào trong núi rừng hoang dã.
Ngay khi bọn họ vừa đi đến một hẻm núi nào đó thì Miên Đường đột nhiên ra lệnh cho đoàn xe không cần đi tiếp nữa, chuẩn bị nghỉ ngơi tại chỗ, nhóm lửa nấu canh nóng ăn cơm tối.
Mấy người chăn cừu tỏ ra khó hiểu, nói với Miên Đường đang giả nam trang: “Vị huynh đệ này, đi qua hẻm núi này sẽ có một con suối, chúng ta cắm trại ở đó chẳng phải sẽ thuận tiện hơn sao?’’
Nhưng Miên Đường lại kiên quyết nói: “Cứ nghỉ ngơi ở đây đi.’’
Nếu chủ nhân đã lên tiếng, đương nhiên những người khác sẽ nghe theo, vì thế bọn họ nhanh chóng dừng lại, chuẩn bị hạ trại đóng quân.
Nhưng khi đoàn người của Miên Đường quyết định dừng lại, nhưng tên thổ phỉ ẩn nấp trong bóng tối lại sốt ruột đến đỏ mắt.
Nếu như đám người kia đi về phía trước một chút nữa, chắc chắn sẽ đi vào hẻm núi, ở đó có những cọc bẫy mà bọn họ đã chôn sẵn, không cần tốn quá nhiều sức đã có thể đánh bại những kẻ buôn bán này.
Nhưng bây giờ, bọn chúng lại từ bỏ một địa điểm cắm trại lý tưởng như thế và dừng chân ở ven đường này?
Đến lúc phải bao vây diệt trừ chúng ở một nơi đồng không mông quạnh sẽ tốn rất nhiều công sức…
Ngay khi tên thổ phỉ cầm đầu đang nhíu mày bực bội thì một tên thuộc hạ của hắn tiến đến, dùng ngôn ngữ Man tộc hỏi: “Ngài có muốn chờ đến khi rạng sáng rồi hẵng ra tay không?’’
Tên cầm đầu kia lắc đầu, theo ý muốn ban đầu của hắn là không thể để bất cứ người nào sống sót, nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là phải cướp sạch tiền bạc và cừu béo của bọn họ.
Tam Quan là nơi người Man và người Hán sống hỗn tạp với nhau, bọn có có thể dễ dàng quay lại lãnh thổ của Man tộc, cùng lắm thì tránh gây ra chú ý một thời gian, sau đó mới tiếp tục đến Tam Quan kiếm sống.
Nghĩ đến đây, tên cầm đầu đám thổ phỉ quyết định nhân lúc bọn họ đang chuẩn bị cơm nước nới lỏng phòng bị để phát động một cuộc đánh lén.
Tác phong của những thổ phỉ người Man cũng hung hãn chẳng kém gì Trung Nguyên, thậm chí còn không có mấy lời mở đầu nào như “núi này là do ta mở”, lúc có thể cầm đao giết người tuyết đối không có bất cứ những thứ vô nghĩa khác.
Cho nên khi bọn họ xông ra từ nơi ẩn nấp, ánh mắt dữ tợn lao thẳng về phía nơi đoàn người đang cắm trại, luôn ở trong tư thế có thể giơ đao lên chém người bất cứ lúc nào, cố gắng giết nhiều người nhất có thể, sau đó ném chúng vào thảo nguyên để cho sói ăn.
Một tên cướp hung hãn trong số đó giương cung lên, bắn một mũi tên vào tiểu tử mặt mày nhem nhuốc vẫn luôn đứng trên xe ngựa kia.
Cứ tưởng rằng tiểu tử kia sẽ ngã xuống theo mũi tên, nhưng không ngờ nàng ta lại nhanh chóng cầm một chiếc nồi sắt nhỏ chắn ngang trước mặt mình, mũi tên bị nồi sắt chặn lại rồi rơi xuống đất.
Phản ứng của tiểu tử kia quá nhanh, sau khi chặn được mũi tên, nàng ta lập tức thổi cái còi sắt sắc nhọn trong tay rồi nhảy xuống khỏi xe ngựa, sau đó biến mất không thấy bóng dáng trong đàn cừu trắng tinh.
Trước đó người đánh xe và những người chăn cừu trong đoàn đều đã được Miên Đường dặn dò rằng một khi nghe được tiếng còi thì phải lao vào đàn cừu ngay lập tức.
Bọn họ nhất thời không hiểu được tình hình, nhưng vẫn làm theo lời dặn.
Nhóm thổ phỉ không nhịn được bật cười ha ha ha trước tình huống này, đám người Hán yếu đuối đó thật thú vị, chẳng lẽ bọn họ cho rằng trốn trong đàn cừu thì có thể an toàn sao?
Đúng là một bầy cừu non đáng bị giết thịt!
Nhưng ngay khi đám thổ phỉ đang thả lỏng đề phòng và dốc sức lao về phía này thì hơn hai mươi “con cừu” bỗng nhiên đứng bật dậy giữa đoàn cừu được nhốt trong những cỗ xe hình bán nguyệt.
Chờ đến khi bọn chúng nhìn thấy rõ những con cừu kỳ lạ bỗng chốc đứng lên đó thực ra là mấy nam nhân cao lớn cường tráng mặc trên người áo lông cừu có sừng thì đã quá muộn rồi. Những người đó đều mang theo cung tên, hơn nữa còn là cao thủ bách phát bách trúng, làn mưa tên đồng loạt bay về phía đám thổ phỉ.
Cùng với tiếng kêu thảm thiết, bọn cướp lần lượt ngã xuống đất, cho dù có một số người kịp thời tránh được mũi tên thì cũng bị những nam nhân nhảy ra khỏi xe ngựa dùng dao bầu dài rộng chém chết.
Lưu Côn không đi trốn cùng với mấy người chăn cừu mà dẫn theo hai tiêu sư còn lại giúp đỡ những nam nhân mặc áo da cừu trốn trong xe ngựa chống lại bọn cướp.
Trận chiến kết thúc nhanh hơn nhiều so với dự kiến của Miên Đường, chỉ chưa đầy một tách trà, đám thổ phỉ đó đã bị giết hơn một nửa, chỉ có một hoặc hai người lăn xuống vách núi, mang theo vết thương chạy trốn.
Khi Miên Đường chui ra từ trong đàn cừu thì Lưu Côn đang thu dọn chiến trường với những nam nhân đi cùng để giúp đỡ bọn họ, tặng thêm một đao cho mấy tên cướp còn hấp hối.
Về phần những người đánh xe và người chăn cừu, người nào người nấy đều sợ hãi đến mức hai chân không ngừng run rẩy, trái tim vẫn treo ngược trên cổ họng.
Miên Đường đi đến, chắp tay cảm tạ với thủ lĩnh tên là A Liên: “Đa tạ các nghĩa sĩ đã ra tay tương trợ, để các ngài nấp trong xe ngựa cùng với đàn cừu suốt cả đường đi, đúng là đã để các ngài chịu thiệt.’’
A Liên đáp lễ theo nghi thức của Man tộc, đồng thời trả lời bằng tiếng Hán thành thạo: “Ngài là nghĩa mẫu của tiểu vương tử chúng ta, cũng là ân nhân của bộ lạc chúng ta, chuyện giết chết thổ phỉ này thực sự không đáng để cảm tạ.’’
Hoá ra những người này đều là thuộc hạ của Lâm Tư Nguyệt.
Trước đó khi Miên Đường phát hiện ra mình đang bị đám đạo phỉ người Man theo dõi, nàng lập tức nghĩ đến chuyện với nhân lực ít ỏi của bọn họ lúc này chắc chắn không đủ để đảm bảo lên đường an toàn.
Vì thế nàng lập tức nghĩ đến việc nhờ Lâm Tư Nguyệt giúp đỡ.
Nghe Miên Đường mở miệng yêu cầu, Lâm Tư Nguyệt không hề do dự, ngay trong đêm đó đã điều động những dũng sĩ trong bộ lạc đi theo giúp đỡ Miên Đường.
Thế là Miên Đường tương kế tựu kế, vào đêm chuẩn bị khởi hành lên đường, nàng đã để những dũng sĩ Man tộc khoác áo lông cừu lần lượt trốn trong mười chiếc xe ngựa cùng với đàn cừu để khiến đám thổ phỉ nhầm lẫn, khiến bọn họ không thể sờ ra mạnh mối. Sau đó dừng lại ở bãi đất trống với tầm nhìn rộng rãi thích hợp cho việc bắn tên này, chờ đám thổ phỉ cắn câu.
Quả nhiên mấy người kia không thể kiên nhẫn thêm nữa, sau khi thấy bọn họ dừng lại lập tức lộ nguyên hình.
Đến cả những người đánh xe cũng không hề phát hiện trên xe có thêm nhiều người như thế, kinh ngạc mở to mắt, nhất thời oán giận chủ tử không nói sự thật.
Miên Đường mỉm cười: “Thật xin lỗi, không nói với các ngươi chuyện này cũng là vì sợ có trong lòng các ngươi sợ hãi sẽ để lộ dấu vết trên mặt. Nếu như bị đám thổ phỉ kia phát hiện có gì đó bất thường, sợ rằng bọn chúng sẽ chuẩn bị đầy đủ hơn nữa, có lẽ sẽ không chỉ mười mấy người này thôi đâu. Nếu là một bầy sói đói đến đây thì ngay cả khi chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng cũng không khó mà vượt qua đúng không?’’
Những người đánh xe và người chăn cừu muốn nói, nếu ngươi nói sớm, chúng ta chắc chắn sẽ không nhận việc này, bỏ chạy lấy người từ lâu rồi!
Nhưng bây giờ đã đi hơn một nửa đường, dựa vào sự thông minh khôn khéo của người chủ này, nếu không đến nơi chắc chắn sẽ không trả tiền công, cho nên không còn cách nào khác, bọn họ đành phải tiếp tục cắn răng lên đường, chỉ mong đoạn đường tiếp theo suôn sẻ, đừng gặp thổ phỉ cướp bóc nữa!
Miên Đường đã giải quyết xong nguy hiểm lớn nhất, quãng đường còn lại có thể yên tâm đi rồi.
Bởi vì đang ở vùng núi hoang dã, ban ngày đi đường chỉ có thể qua quýt ăn mấy miếng thức ăn nguội, chỉ khi đêm đến mới có thể nấu một chút gì đó ấm bụng.
Để cảm tạ những dũng sĩ của Bộ Lạc cổ lệ đã ra tay tương trợ, đêm hôm sau, Miên Đường nhờ người đánh xe và người chăn cừu giúp nàng tìm một ít quả dại, đào một số loại rau rừng, gừng dại. Lưu Côn chọn ba con cừu béo mập, sau khi giết mổ lại chặt thành từng miếng lớn, bỏ vào nồi rồi ném mấy loại rau dại và gừng rừng thái lát, đợi đến khi luộc chín trực tiếp chấm với gia vị ăn.
Thế nên cho dù không có rượu, tất cả mọi người chỉ uống canh thịt cừu nhưng ai nấy đều vô cùng vui vẻ khoái chí.
Thịt cừu đuôi đen vốn đã mềm và béo ngậy, không cần nấu với gia vị quá thơm nồng, đợi đến khi nấu chín, chỉ cần chấm với muối cũng đã có hương vị đặc biệt. Huống chi Miên Đường còn lấy sa tế tự mang theo bên người, pha chế một chút để cản bớt mùi tanh của thịt cừu, cảm giác cay nồng kích thích vị giác.
Đừng nói những dũng sĩ của bộ lạc Cổ Lệ ấy mà ngay cả Lưu Côn cũng cảm thấy loại sa tế này thật đặc biệt.
Sau khi hỏi Miên Đường mới biết nó được làm bằng đậu phộng giã nhỏ - đặc sản của vùng Giang Nam, cùng với các loại gia vị khác như đậu khấu, cam thảo, trần bì, sau khi giã nhuyễn, chúng sẽ được xào cùng với gừng và hành lá, sau đó lọc bỏ cặn bã rồi tưới dầu nóng lên bột ớt đỏ Lĩnh Nam tạo thành. Ngay cả những hạt mè mịn bên trong cũng được vận chuyển từ xa.
Lưu Côn chỉ thuận miệng hỏi một chút nhưng không ngờ lọ sa tế mà Miên Đường mang theo lại đặc biệt đến vậy.
Miên Đường khẽ cười khổ, lúc trước bị người ta lừa gạt trở thành người nhà của quân nhân, ngoại trừ hiệu thuốc ra thì cả ngày chỉ vùi đầu vào trong bếp học nấu ăn với Lý ma ma để bồi bổ cho tướng công.
Những cái khác không học được, nhưng công thức nấu ăn cầu kỳ và khẩu vị đặc biệt của Vương phủ thì lại học được không ít, ngay cả phương pháp làm lọ sa tế này nàng cũng học từ Lý ma ma.
Lúc rời khỏi Võ Ninh Quan, ngoại trừ mang theo mấy nồi bánh bao lớn, Lý ma ma gần như đã dọn sạch căn bếp nhỏ của mình, để nàng đưa đi tất cả gia vị và nguyên liệu nấu ăn hàng ngày, ngay cả món chà bông tẩm mật ong nàng yêu thích nhất, Lý ma ma cũng chuẩn bị ba túi lớn để màng mang theo.
Đáng tiếc trên đường đi, sức ăn của đám người Phạm Hổ quá lớn nên đến cả đồ ăn vặt của nàng cuối cùng cũng bị bọn họ dùng để ăn kèm với bánh bao.
May mắn vẫn còn lại một lọ sa tế này, khi Miên Đường quyết định ở lại thị trấn Kim Đà, nàng luôn mang theo nó bên cạnh mình, ngay cả một chiếc bánh nướng cứng ngắc khi chấm sa tế cũng có thể trở nên ngon miệng.
Bây giờ mỗi khi nhớ lại cuộc sống tương đối an nhàn thảnh thơi của mình trong hai năm qua, Miên Đường lại có cảm giác như đã trải qua một đời người.
Sau khi ăn hết lọ sa tế này, nàng quyết định sẽ không nhớ đến những chuyện cũ xung quanh tiểu viện, căn bếp ấy nữa… Nhưng hiện tại, lọ sa tế mà nàng vẫn luôn dùng tiết kiệm kia chẳng mấy chốc đã bị mọi người ăn đến mức trơ đáy.
Sau này… Chắc có lẽ nàng sẽ không nghĩ đến nữa, đúng không? Miên Đường nhắm mắt uống cạn một bát canh thịt cừu lớn.
Trong lúc ăn cơm, Miên Đường trò chuyện với A Liên, thuận miệng hỏi thăm tình hình của các bộ lạc người Man bọn họ.
Nghe A Liên nói, A Cốt Phiến là một người bạo ngược chuyên chế, vốn dĩ đã không được các bộ lạc trong Man tộc ủng hộ. Hắn thắng trận thì được, tất cả mọi người sẽ cùng đi theo hắn chia miếng thịt ngon, mưu lợi cho riêng mình.
Nhưng bây giờ A Cốt Phiến đã bị Hoài Dương vương đánh đến tan tác, các bộ lạc đi theo hắn cũng bắt đầu tỏ ra bất mãn, càng đánh càng mệt mỏi và dao động, mong muốn hai bên có thể ngồi lại nghị hoà càng sớm càng tốt.
Nhưng hình như Hoài Dương vương không có ý định nghị hoà mà muốn loại bỏ hoàn toàn đội quân của A Cốt Phiến.
Miên Đường bình tĩnh lắng nghe, đột nhiên mở miệng hỏi: “Vậy bộ lạc Cổ Lệ các ngươi cũng liên kết với A Cốt Phiến chiến đấu sao?’’
A Liên nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, nói: “Ai muốn đi theo lũ sói đói ăn thịt thối chứ? Người của bộ lạc Cổ Lệ chúng ta thà chết cũng không bao giờ thuần phục dưới chân A Cốt Phiến…’’
Vừa dứt lời, A Liên dường như ý thức được mình vừa lỡ miệng nên im lặng không nói nữa, chỉ buồn bực cúi đầu tiếp tục ăn thịt dê.
Miên Đường giơ chén lên, chậm rãi uống canh, nhưng không hiểu tại sao trong lòng nàng đột nhiên có những liên tưởng kỳ lạ.
Nàng đã từng nghe Thôi Hành Chu nằm trên giường kể lại chuyện thay đổi vương vị trong Man tộc năm xưa.
Nhất thời chợt nghĩ đến vị lão Thiền Vu chết thảm dưới tay A Cốt Phiến ấy, nghe nói sau khi phụ vương qua đời, người con gái duy nhất của lão Thiền Vu đã biến mất không rõ tung tích.
Thực ra tin đồn ấy hoàn toàn trùng khớp với thời điểm Lâm nương tử đi theo nhị công tử Hồ gia. Hơn nữa Lâm nương tử biết nói tiếng Hán thành thạo, cách nói chuyện không hề tầm thường, có lẽ từ nhỏ đã được sự phụ người Hán đến dạy học, các tiểu vương nữ của mấy bộ lạc bình thường không hề phô trương như thế…
Nhưng bây giờ, những dũng sĩ bên cạnh nàng ấy thoạt nhìn trông rất khác với những người Man mũi tẹt, càng không phải là những người du canh du cư bình thường.
Nghe thấy khẩu âm Vương Kỳ đặc trưng mà mình có thể hiểu được từ những gì bọn họ đang nói, Miên Đường không khỏi phỏng đoán, liệu Lâm Tư Nguyệt có phải là người con gái thất lạc của lão Thiền Vu kia không?
Tuy nhiên, vì đối phương không muốn để người khác hiểu quá chi tiết nên Miên Đường cũng thức thời không hỏi nhiều, vội vã thúc giục bọn họ nhanh chóng trở về.
Nếu những suy đoán của nàng là đúng, vậy thì tình cảnh của Lâm Tư Nguyệt và Tiểu Hạch Đào lúc này cũng đang rất nguy hiểm.
Nếu A Cốt Phiến biết máu mủ của lão Thiền Vu vẫn còn tồn tại trên đời này, hắn ta nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, cho nên bên cạnh Lâm Tư Nguyệt tuyệt đối không thể thiếu nhân lực.
Vì thế ngay sáng sớm hôm sau, Miên Đường mời A Liên đến, cúi người cảm tạ một lần nữa, nói rằng các nàng cũng sắp đến thị trấn Kim Đà, không cần bọn họ hộ tống nữa, mời bọn họ hãy quay về trở về.
A Liên lại không chịu, chỉ nói nữ chủ nhân của hắn đã dặn dò nhất định phải bảo vệ Liễu cô nương đến nơi an toàn rồi mới có thể yên tâm trở về.
Nhưng Miên Đường nghiêm túc nói: “Nghe nói Hoài Dương vương sắp xếp rất nhiều thám tử ở thị trấn Kim Đà, sự xuất hiện của các ngài thực sự rất bắt mắt, nếu bị những quan binh ở đó bắt vào tra khảo, chỉ sợ không thể thoát thân ngay được, đến lúc đó bên cạnh Lâm nương tử không có người bảo vệ thì phải phải sao bây giờ?’’
Những lời này khiến A Liên hơi do dự, Nữ vương và tiểu vương tử chính là hi vọng cuối cùng của bộ lạc bọn họ, nếu thực sự xảy ra sai sót thì không gì có thể bù đắp được.
Miên Đường rất am hiểu trong việc thuyết phục người khác, chỉ với mấy câu nói đã có thể khiến A Liên dao động, cuối cùng đồng ý quay lại.
Thấy A Liên và các thuộc hạ rời đi, Miên Đường chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhóm người của A Liên đã khiến đám thổ phỉ tổn thất nặng nề, những người còn lại không có gì đáng lo ngại, ngay cả khi chúng muốn trả thù thì cũng bất lực, nhất thời không thể cảm trở bọn họ.
Hàng hoá lần này chủ yếu là cừu, tất cả đều là sinh vật có lông và còn sống, hành trình tiếp theo nên tranh thủ lên đường rồi nhanh chóng rời khỏi Tây Bắc. Cũng hi vọng Lâm nương tử và con trai của nàng ấy có thể có thể khổ tận cam lai, sống một cuộc sống bình yên và thoải mái.
Quả nhiên chẳng đường tiếp theo vô cùng an toàn, bọn họ đã suôn sẻ đi đến thị trấn Kim Đà.
Lùa một đàn cừu lớn như thế đến thị trấn Kim Đà thực sự có hơi náo động. Suy cho cùng để đưa được một đàn cừu đến đây vào thời điểm này là chuyện không hề dễ dàng chút nào. Các thương gia buôn cừu trong thị trấn đồng loạt chạy đến tìm Miên Đường bàn bạc thương lượng về vấn đề thu mua, giá cả đưa ra cũng không ngừng tăng lên.
Cuối cùng Miên Đường chia đàn cừu ra làm ba, lần lượt bán chúng cho ba người trả giá cao nhất.
Lưu Côn cười đến mức không khép được miệng, mặc dù hành trình lần này khá mạo hiểm nhưng lợi nhuận thu được cũng rất lớn, có lẽ là gấp bốn gấp năm lần bình thường. Miên Đường dẫn theo Lưu Côn và mấy tiêu sư khác đi đổi tất cả bạc thành ngân phiếu, gói kỹ chúng trong một miếng vải dầu rắn chắc rồi khâu vào phần giữa áo da dê, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng không cởi ra.
Nhưng sáng sớm hôm sau khi thức dậy, đoàn người Miên Đường khởi hành từ sớm, Miên Đường tìm một khu rừng nhỏ, thay đổi cách ăn mặc của nữ tử, đồng thời bảo Lưu Côn và mấy tiêu sư cạo sạch râu của mình.
Nam nhân hành tẩu trong giang hồ, bộ râu chính là lý lịch của cuộc đời, sao có thể cạo được? Mấy người Lưu Côn nhất quyết không đồng ý.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Khẩu vị của các lão gia ở Quan Nội quá kén chọn! Bọn họ không thiếu tiền bạc, nhân lúc bây giờ cừu đuôi đen không dễ dàng mua bán, nếu có thể tuồn ra ngoài Tam Quan, nhất định có thể bán được với giá cao.
Sau khi thương lượng giá cả xong xuôi, trong lòng Miên Đường cũng tự tin hơn một chút.
Lúc trước khi đổi vải lấy da dê với ông chủ trang trại, nàng cũng đã từng đề cập ngắn gọn chuyện này với đối phương. Lúc binh lính Man tộc xâm lược, chủ trang trại đã ra lệnh cho người chăn cừu lùa một số lượng lớn dê cừu vào trong khu rừng rậm ở ven sống, sau đó đi lánh nạn cùng với người nhà, chỉ bị giặc Man cướp bóc một số cừu con và gia súc già yếu.
Nhưng biên quan bị phong toả quá lâu, không một ai biết khi nào mới có thể dỡ bỏ lệnh cấm.
Hắn không bán được cừu, chi tiêu hàng ngày cũng không thể chống đỡ được bao lâu.
Cho nên khi nói tiểu tử mặt nhem nhuốc này có ý định mua lại cừu của mình, mặc dù trong lòng bán tín bán nghi nhưng hắn vẫn ra giá, hơn nữa còn là một cái giá rất thấp.
Cho nên khi đến Tam Quan lần thứ hai, Miên Đường để hai tiểu nhị của tiêu cục đứng bán dược liệu và đồ dùng hàng ngày ở nơi góc đường, còn nàng và Lưu thúc đến trang trại để lương lượng việc mua bán.
Ông chủ trang trại kia không ngờ tiểu tử mặt nhem nhuốc kia thật đúng là bỏ tiền ra mua cừu. Nam nhân trên thảo nguyên không hề có những lời khách khí dối trá như những thương nhân Quan Nội, vì thế dứt khoát bán cho Miên Đường hai trăm con cừu với mức giá đã nói trước đó.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lưu Côn nhìn đám cừu nháo nhác trước mặt mà phát sầu, chúng không phải là vật chết, phải chất lên xe như thế nào đây?
Tuy nhiên, Miên Đường sớm đã thương lượng xong xuôi với chủ trang trại, nàng sẽ mượn của hắn năm người chăn cừu để lùa đàn cừu đến thị trấn Kim Đà.
Nghe vậy, Lưu Côn nhỏ giọng nói với Miên Đường: “Ngài cho người ngoài đi theo chúng ta, chẳng phải con đường tắt thông biên giới đó sẽ bị lộ sao?’’
Miên Đường đang dùng nước chu sa bôi trên trán từng con cừu để làm ký hiệu, nghe Lưu Côn nói vậy, nàng thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Chịu thôi, con đường tắt này cũng sắp không thể dùng được nữa rồi, nhanh nhất là nửa tháng tới, biên quan chắc chắn sẽ dỡ bỏ lệnh cấm, đến lúc đó sẽ có rất nhiều thương nhân ồ ạt tràn vào, sẽ chẳng còn chỗ cho chúng ta làm ăn nữa. Làm xong chuyến buôn bán này, tiền mà chúng ta kiếm được cũng xem như rủng rỉnh, không đến mức không còn mặt mũi nào trở về Tây Châu gặp ngoại tổ phụ, nhưng nếu không đi, e rằng chúng ta sẽ trở thành cừu béo trong miệng người khác.’’
Sau khi nghe những điều này, Lưu Côn ngạc nhiên hỏi Miên Đường tại sao lại nói như thế.
Miên Đường đội một chiếc mũ da, để lộ đôi mắt sáng ngời, nói: “Hôm nay trên phố, có hai gã nam nhân vẫn luôn đi theo chúng ta, vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện. Tiếng địa phương của chúng quá nặng, ta nghe không rõ lắm, nhưng vẫn nghe thấy bọn họ nói mấy chữ “hồ đạt lợi”, “hồ đạt lợi” là biệt ngữ trong giới sát thủ của Man tộc, có nghĩa tương tự như giết cừu béo. Mấy ngày nay hai người kia vẫn luôn đi theo chúng ta, có lẽ là nhắm vào tiền làm ăn buôn bán của chúng ta, chờ đến khi chúng ta rời khỏi Tam Quan, bọn họ chắc chắn sẽ ra tay.’’
Lưu Côn sửng sốt, còn có chút xấu hổ, hắn là người từng trải, làm sao có thể không phát hiện ra có người đang đi theo bọn họ?
Nhưng Miên Đường lại bật cười nói: “Những nhóm người Man đó có thể lần theo dấu vết của bầy sói trên thảo nguyên, chẳng khác nào một đám quỷ! Hơn nữa hai người lúc nãy vừa nhìn đã biết chính là những tay lão luyện nhiều kinh nghiệm, nếu không phải bọn họ không biết ta hiểu tiếng Man tộc thì có lẽ đã không để lộ dấu vết. Chỉ là không biết ngoại trừ hai người này ra còn có bao nhiêu đồng bọn phía sau nữa…’’
Thực ra Lưu Côn cũng hiểu được ngôn ngữ người Man, nhưng những người lớn tuổi như hắn thường không có ưu thế trong việc học một ngôn ngữ khác, có học cũng không thể tinh thông như Liễu Miên Đường. Cho nên mấy ngày nay ngoại trừ một số từ ngữ thông dụng hàng ngày và trong kinh doanh buôn bán, hắn thực sự không hiểu những thứ khác.
Miên Đường bảo Lưu Côn cầm lấy chu sa, tiếp tục đánh dấu lên trán cừu, còn nàng thì xoa xoa tay lên lông cừu, rồi móc tấm bản đồ từ trong ngực ra, lẩm bẩm một mình: “Nếu ta đến cướp bóc thì sẽ bắt đầu ra tay ở đâu mới có thể nắm chắc tuyệt đối nhỉ…’’
Lưu Côn liếc nhìn Liễu đại cô nương nhà mình, không hiểu tại sao lại đột nhiên cảm thấy trên người một tiểu cô nương hiền lành tốt bụng như nàng thường xuyên toát ra hơi thở của thổ phỉ.
Nếu là các cô nương khác, sau khi phát hiện đang bị thổ phỉ người Man theo dõi, chắc chắn sẽ hoảng hốt tìm đến thúc thúc trưởng bối của mình bàn bạc biện pháp đối phó, nhưng nhìn dáng vẻ nàng tập trung nghiên cứu bản đồ, rõ ràng trong lòng đã có cách xử lý lũ rùa đen ấy như thế nào!
Sự táo bạo can đảm ấy thực sự giống hệt như Lục Võ lão gia hồi trẻ!
Không ngờ tài mưu lược thông minh lanh lợi đi theo lão gia cả đời không phải do hai người con trai kế thừa mà là do người cháu ngoại gái này của hắn thừa hưởng không sót thứ gì!
Chao ôi, cũng vì ông cụ nay bệnh nặng, sức lực và tinh thần không còn được như trước, nếu không uy danh của tiêu cục Thần Uy cũng không đến mức xuống dốc không phanh như hôm nay!
Lưu Côn không khỏi nghĩ đến quá khứ huy hoàng của tiêu cục, khi đó, hắn đi đến đâu cũng được người ta tôn kính gọi hai tiếng Lưu gia.
Nghĩ về hiện tại phải làm những công việc mua bán lắt lõi tinh ranh này, trong lòng hắn không nhịn được thẫn thờ đôi chút.
Nhưng điều quan trọng nhất lúc này chính là chuyện đang bị người khác theo dõi.
Sau khi được Miên Đường nhắc nhở, lần này Lưu Côn mới để ý đến, quả nhiên có hai nam nhân Man tộc đang lén lút theo dõi đoàn người bọn họ.
Tam Quan này thực chất là một vùng đất không ai quản lý vàng thau lẫn lộn, trước kia, nơi này thậm chí còn là nơi tập kết của một lượng lớn đạo tặc và sát thủ. Chỉ là bây giờ sau khi bị Hoài Dương vương thu phục và thiết lập một số chức quan địa phương như quận trưởng để quản lý dân binh duy trì trật tự đường phố.
Cho nên số lượng người Man đến đây ít hơn một chút so với trước kia, nhưng vẫn có khá nhiều người thoát khỏi kiếp sống du canh du cư đến đây làm ăn buôn bán.
Cũng chính vì điều này nên lúc trước Lưu Côn mới không phát hiện ra có hai gã người Man đang theo dõi mình.
Miên Đường thu mua một số lượng lớn cừu đuôi đen, mục đích của chuyến đi này đã hoàn thành, hơn nữa những mặt hàng nàng vận chuyển đến lần thứ hai gần như cũng được bán hết sạch, suy cho cùng nồi sắt muối ăn gì đó đều là những nguyên liệu mà hộ gia đình nào cũng cần dùng đến.
Mặc dù loại muối mà Miên Đường mua đi bán lại là muối mỏ, không trắng mịn thơm ngon bằng muối vùng Xuyên Thục, bán ra không tốt lắm, nhưng loại muối được sản xuất bằng cách đào giếng để chiết xuất nước mặn làm thành muối ăn này có thể dễ dàng trốn tránh thuế má của quan phủ, khó điều tra nguồn gốc nên giá bán ra của Miên Đường cũng rất thấp.
Tuy rằng người dân Tam Quan thích ăn muối, nhưng giá cả của chúng lại rất cao, thậm chí còn ngang với giá thịt, không ít bách tính nghèo khổ tiếc tiền, đã lâu không có muối ăn, sau khi mua được một vại nhỏ lập tức nóng lòng đưa ngón tay chấm một cái rồi đưa vào trong miếng nhấm nháp hương vị, chỉ một chút ít nhưng cả người như muốn sống dậy.
Chẳng mấy chốc, cả một xe muối mỏ và sáu bảy chiếc nồi sắt đã bán hết sạch, còn các loại dược liệu khác đều được mấy chủ tiệm thuốc địa phương thu gom, chuẩn bị chế tạo thành thuốc viên để sử dụng.
Bán hết hàng, mấy chiếc xe trở nên trống rỗng đã có thể chở cừu, nhưng không thể cho hết số lượng cừu nhiều như thế lên xe nên Miên Đường chỉ cho người chọn những con cừu già yếu hơn chất vào xe, để tránh chúng kiệt sức không thể di chuyển trên đường đi.
Sau khi hoàn thành công việc, đoàn người Miên Đường nghỉ tạm trong xe ngựa một đêm rồi mới lên đường. Cả cừu và xe đều phải có người trông coi, nhưng Miên Đường cũng không muốn làm phiền người khác nên đã chủ động đứng ra canh gác cả đêm.
Nếu đã biết có người đang theo dõi mình, lần trở về này, đoàn người của Miên Đường không hề tỏ ra vội vàng chút nào, hơn nữa số lượng cừu cần lùa đi quá nhiều, không thể nào nhanh nổi.
Nhưng sau khi rời khỏi thị trấn Tam Quan, những kẻ đang theo dõi rình rập ấy bỗng biến mất.
Miên Đường hiểu rõ đám đạo tặc kia đã thăm dò được lộ trình chính xác của bọn họ nên có lẽ đang đặt bẫy và mai phục ở một nơi thích hợp nào đó. Mặc dù Lưu Côn thường xuyên áp tải hàng hoá nhưng khi đó bọn họ đều là tiêu sư của tiêu cục, người nào người nấy đều can đảm và có võ công, hơn nữa quan phủ dọc theo đường đi đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần không tham lam muốn đẩy nhanh tốc độ mà đi đường tắt vắng vẻ thì chắc chắn sẽ không gặp chuyện ngoài ý muốn gì.
Nhưng bây giờ đoàn của bọn họ, không tính những người chăn cừu và người đánh xe mượn từ ông chủ trang trại thì cũng chỉ có bốn người ít ỏi mà thôi. Trong đó tay chân của Miên Đường không có sức, căn bản không thể tránh trả.
Dẫu biết rõ trong núi luôn tiềm tàng những nguy hiểm nhưng Lưu Côn thực sự chưa từng trải qua bao giờ.
Cho nên khi sắp đến ranh giới của vùng núi hoang vắng, Lưu Côn không nhịn được thử thuyết phục đại cô nương của mình đừng đi, đợi một thời gian nữa biên quan dỡ bỏ lệnh cấm rồi trở về từ đường chính sẽ an toàn hơn.
Nhưng Miên Đường lại kiên quyết nói: “Không được, nếu đợi đến khi biên quan dỡ bỏ lệnh cấm thì e là số cừu đó không thể bán được với giá đã thoả thuận trước đó, Lưu thúc, ngài đừng lo lắng, mọi chuyện ta đã nắm chắc…’’
Nói rồi, nàng ghé sát vào tai Lưu thúc thì thầm gì đó.
Lưu Côn càng nghe càng kinh ngạc mở to mắt, nghi ngờ nhìn về mười chiếc xe ngựa trước mặt mình. Trong những chiếc xe ngựa kia xe nào xe nấy đều chở đầy cừu, tất cả đều là những con cừu đơn độc yếu ớt không thể theo kịp tốc độ của đàn nên tạm thời mở một tiểu táo* rồi chuyển lên xe ngựa. Cho nên khi trời gần tối, chỉ cảm thấy mấy thân hình trắng xoá đang chen chúc nhau trên xe mà thôi.
(*Chế độ ăn của cán bộ cao cấp trong quân đội; phân biệt với trung táo, đại táo.)
Một đội xe ngựa và cừu cứ thế chậm rãi đi vào trong núi rừng hoang dã.
Ngay khi bọn họ vừa đi đến một hẻm núi nào đó thì Miên Đường đột nhiên ra lệnh cho đoàn xe không cần đi tiếp nữa, chuẩn bị nghỉ ngơi tại chỗ, nhóm lửa nấu canh nóng ăn cơm tối.
Mấy người chăn cừu tỏ ra khó hiểu, nói với Miên Đường đang giả nam trang: “Vị huynh đệ này, đi qua hẻm núi này sẽ có một con suối, chúng ta cắm trại ở đó chẳng phải sẽ thuận tiện hơn sao?’’
Nhưng Miên Đường lại kiên quyết nói: “Cứ nghỉ ngơi ở đây đi.’’
Nếu chủ nhân đã lên tiếng, đương nhiên những người khác sẽ nghe theo, vì thế bọn họ nhanh chóng dừng lại, chuẩn bị hạ trại đóng quân.
Nhưng khi đoàn người của Miên Đường quyết định dừng lại, nhưng tên thổ phỉ ẩn nấp trong bóng tối lại sốt ruột đến đỏ mắt.
Nếu như đám người kia đi về phía trước một chút nữa, chắc chắn sẽ đi vào hẻm núi, ở đó có những cọc bẫy mà bọn họ đã chôn sẵn, không cần tốn quá nhiều sức đã có thể đánh bại những kẻ buôn bán này.
Nhưng bây giờ, bọn chúng lại từ bỏ một địa điểm cắm trại lý tưởng như thế và dừng chân ở ven đường này?
Đến lúc phải bao vây diệt trừ chúng ở một nơi đồng không mông quạnh sẽ tốn rất nhiều công sức…
Ngay khi tên thổ phỉ cầm đầu đang nhíu mày bực bội thì một tên thuộc hạ của hắn tiến đến, dùng ngôn ngữ Man tộc hỏi: “Ngài có muốn chờ đến khi rạng sáng rồi hẵng ra tay không?’’
Tên cầm đầu kia lắc đầu, theo ý muốn ban đầu của hắn là không thể để bất cứ người nào sống sót, nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là phải cướp sạch tiền bạc và cừu béo của bọn họ.
Tam Quan là nơi người Man và người Hán sống hỗn tạp với nhau, bọn có có thể dễ dàng quay lại lãnh thổ của Man tộc, cùng lắm thì tránh gây ra chú ý một thời gian, sau đó mới tiếp tục đến Tam Quan kiếm sống.
Nghĩ đến đây, tên cầm đầu đám thổ phỉ quyết định nhân lúc bọn họ đang chuẩn bị cơm nước nới lỏng phòng bị để phát động một cuộc đánh lén.
Tác phong của những thổ phỉ người Man cũng hung hãn chẳng kém gì Trung Nguyên, thậm chí còn không có mấy lời mở đầu nào như “núi này là do ta mở”, lúc có thể cầm đao giết người tuyết đối không có bất cứ những thứ vô nghĩa khác.
Cho nên khi bọn họ xông ra từ nơi ẩn nấp, ánh mắt dữ tợn lao thẳng về phía nơi đoàn người đang cắm trại, luôn ở trong tư thế có thể giơ đao lên chém người bất cứ lúc nào, cố gắng giết nhiều người nhất có thể, sau đó ném chúng vào thảo nguyên để cho sói ăn.
Một tên cướp hung hãn trong số đó giương cung lên, bắn một mũi tên vào tiểu tử mặt mày nhem nhuốc vẫn luôn đứng trên xe ngựa kia.
Cứ tưởng rằng tiểu tử kia sẽ ngã xuống theo mũi tên, nhưng không ngờ nàng ta lại nhanh chóng cầm một chiếc nồi sắt nhỏ chắn ngang trước mặt mình, mũi tên bị nồi sắt chặn lại rồi rơi xuống đất.
Phản ứng của tiểu tử kia quá nhanh, sau khi chặn được mũi tên, nàng ta lập tức thổi cái còi sắt sắc nhọn trong tay rồi nhảy xuống khỏi xe ngựa, sau đó biến mất không thấy bóng dáng trong đàn cừu trắng tinh.
Trước đó người đánh xe và những người chăn cừu trong đoàn đều đã được Miên Đường dặn dò rằng một khi nghe được tiếng còi thì phải lao vào đàn cừu ngay lập tức.
Bọn họ nhất thời không hiểu được tình hình, nhưng vẫn làm theo lời dặn.
Nhóm thổ phỉ không nhịn được bật cười ha ha ha trước tình huống này, đám người Hán yếu đuối đó thật thú vị, chẳng lẽ bọn họ cho rằng trốn trong đàn cừu thì có thể an toàn sao?
Đúng là một bầy cừu non đáng bị giết thịt!
Nhưng ngay khi đám thổ phỉ đang thả lỏng đề phòng và dốc sức lao về phía này thì hơn hai mươi “con cừu” bỗng nhiên đứng bật dậy giữa đoàn cừu được nhốt trong những cỗ xe hình bán nguyệt.
Chờ đến khi bọn chúng nhìn thấy rõ những con cừu kỳ lạ bỗng chốc đứng lên đó thực ra là mấy nam nhân cao lớn cường tráng mặc trên người áo lông cừu có sừng thì đã quá muộn rồi. Những người đó đều mang theo cung tên, hơn nữa còn là cao thủ bách phát bách trúng, làn mưa tên đồng loạt bay về phía đám thổ phỉ.
Cùng với tiếng kêu thảm thiết, bọn cướp lần lượt ngã xuống đất, cho dù có một số người kịp thời tránh được mũi tên thì cũng bị những nam nhân nhảy ra khỏi xe ngựa dùng dao bầu dài rộng chém chết.
Lưu Côn không đi trốn cùng với mấy người chăn cừu mà dẫn theo hai tiêu sư còn lại giúp đỡ những nam nhân mặc áo da cừu trốn trong xe ngựa chống lại bọn cướp.
Trận chiến kết thúc nhanh hơn nhiều so với dự kiến của Miên Đường, chỉ chưa đầy một tách trà, đám thổ phỉ đó đã bị giết hơn một nửa, chỉ có một hoặc hai người lăn xuống vách núi, mang theo vết thương chạy trốn.
Khi Miên Đường chui ra từ trong đàn cừu thì Lưu Côn đang thu dọn chiến trường với những nam nhân đi cùng để giúp đỡ bọn họ, tặng thêm một đao cho mấy tên cướp còn hấp hối.
Về phần những người đánh xe và người chăn cừu, người nào người nấy đều sợ hãi đến mức hai chân không ngừng run rẩy, trái tim vẫn treo ngược trên cổ họng.
Miên Đường đi đến, chắp tay cảm tạ với thủ lĩnh tên là A Liên: “Đa tạ các nghĩa sĩ đã ra tay tương trợ, để các ngài nấp trong xe ngựa cùng với đàn cừu suốt cả đường đi, đúng là đã để các ngài chịu thiệt.’’
A Liên đáp lễ theo nghi thức của Man tộc, đồng thời trả lời bằng tiếng Hán thành thạo: “Ngài là nghĩa mẫu của tiểu vương tử chúng ta, cũng là ân nhân của bộ lạc chúng ta, chuyện giết chết thổ phỉ này thực sự không đáng để cảm tạ.’’
Hoá ra những người này đều là thuộc hạ của Lâm Tư Nguyệt.
Trước đó khi Miên Đường phát hiện ra mình đang bị đám đạo phỉ người Man theo dõi, nàng lập tức nghĩ đến chuyện với nhân lực ít ỏi của bọn họ lúc này chắc chắn không đủ để đảm bảo lên đường an toàn.
Vì thế nàng lập tức nghĩ đến việc nhờ Lâm Tư Nguyệt giúp đỡ.
Nghe Miên Đường mở miệng yêu cầu, Lâm Tư Nguyệt không hề do dự, ngay trong đêm đó đã điều động những dũng sĩ trong bộ lạc đi theo giúp đỡ Miên Đường.
Thế là Miên Đường tương kế tựu kế, vào đêm chuẩn bị khởi hành lên đường, nàng đã để những dũng sĩ Man tộc khoác áo lông cừu lần lượt trốn trong mười chiếc xe ngựa cùng với đàn cừu để khiến đám thổ phỉ nhầm lẫn, khiến bọn họ không thể sờ ra mạnh mối. Sau đó dừng lại ở bãi đất trống với tầm nhìn rộng rãi thích hợp cho việc bắn tên này, chờ đám thổ phỉ cắn câu.
Quả nhiên mấy người kia không thể kiên nhẫn thêm nữa, sau khi thấy bọn họ dừng lại lập tức lộ nguyên hình.
Đến cả những người đánh xe cũng không hề phát hiện trên xe có thêm nhiều người như thế, kinh ngạc mở to mắt, nhất thời oán giận chủ tử không nói sự thật.
Miên Đường mỉm cười: “Thật xin lỗi, không nói với các ngươi chuyện này cũng là vì sợ có trong lòng các ngươi sợ hãi sẽ để lộ dấu vết trên mặt. Nếu như bị đám thổ phỉ kia phát hiện có gì đó bất thường, sợ rằng bọn chúng sẽ chuẩn bị đầy đủ hơn nữa, có lẽ sẽ không chỉ mười mấy người này thôi đâu. Nếu là một bầy sói đói đến đây thì ngay cả khi chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng cũng không khó mà vượt qua đúng không?’’
Những người đánh xe và người chăn cừu muốn nói, nếu ngươi nói sớm, chúng ta chắc chắn sẽ không nhận việc này, bỏ chạy lấy người từ lâu rồi!
Nhưng bây giờ đã đi hơn một nửa đường, dựa vào sự thông minh khôn khéo của người chủ này, nếu không đến nơi chắc chắn sẽ không trả tiền công, cho nên không còn cách nào khác, bọn họ đành phải tiếp tục cắn răng lên đường, chỉ mong đoạn đường tiếp theo suôn sẻ, đừng gặp thổ phỉ cướp bóc nữa!
Miên Đường đã giải quyết xong nguy hiểm lớn nhất, quãng đường còn lại có thể yên tâm đi rồi.
Bởi vì đang ở vùng núi hoang dã, ban ngày đi đường chỉ có thể qua quýt ăn mấy miếng thức ăn nguội, chỉ khi đêm đến mới có thể nấu một chút gì đó ấm bụng.
Để cảm tạ những dũng sĩ của Bộ Lạc cổ lệ đã ra tay tương trợ, đêm hôm sau, Miên Đường nhờ người đánh xe và người chăn cừu giúp nàng tìm một ít quả dại, đào một số loại rau rừng, gừng dại. Lưu Côn chọn ba con cừu béo mập, sau khi giết mổ lại chặt thành từng miếng lớn, bỏ vào nồi rồi ném mấy loại rau dại và gừng rừng thái lát, đợi đến khi luộc chín trực tiếp chấm với gia vị ăn.
Thế nên cho dù không có rượu, tất cả mọi người chỉ uống canh thịt cừu nhưng ai nấy đều vô cùng vui vẻ khoái chí.
Thịt cừu đuôi đen vốn đã mềm và béo ngậy, không cần nấu với gia vị quá thơm nồng, đợi đến khi nấu chín, chỉ cần chấm với muối cũng đã có hương vị đặc biệt. Huống chi Miên Đường còn lấy sa tế tự mang theo bên người, pha chế một chút để cản bớt mùi tanh của thịt cừu, cảm giác cay nồng kích thích vị giác.
Đừng nói những dũng sĩ của bộ lạc Cổ Lệ ấy mà ngay cả Lưu Côn cũng cảm thấy loại sa tế này thật đặc biệt.
Sau khi hỏi Miên Đường mới biết nó được làm bằng đậu phộng giã nhỏ - đặc sản của vùng Giang Nam, cùng với các loại gia vị khác như đậu khấu, cam thảo, trần bì, sau khi giã nhuyễn, chúng sẽ được xào cùng với gừng và hành lá, sau đó lọc bỏ cặn bã rồi tưới dầu nóng lên bột ớt đỏ Lĩnh Nam tạo thành. Ngay cả những hạt mè mịn bên trong cũng được vận chuyển từ xa.
Lưu Côn chỉ thuận miệng hỏi một chút nhưng không ngờ lọ sa tế mà Miên Đường mang theo lại đặc biệt đến vậy.
Miên Đường khẽ cười khổ, lúc trước bị người ta lừa gạt trở thành người nhà của quân nhân, ngoại trừ hiệu thuốc ra thì cả ngày chỉ vùi đầu vào trong bếp học nấu ăn với Lý ma ma để bồi bổ cho tướng công.
Những cái khác không học được, nhưng công thức nấu ăn cầu kỳ và khẩu vị đặc biệt của Vương phủ thì lại học được không ít, ngay cả phương pháp làm lọ sa tế này nàng cũng học từ Lý ma ma.
Lúc rời khỏi Võ Ninh Quan, ngoại trừ mang theo mấy nồi bánh bao lớn, Lý ma ma gần như đã dọn sạch căn bếp nhỏ của mình, để nàng đưa đi tất cả gia vị và nguyên liệu nấu ăn hàng ngày, ngay cả món chà bông tẩm mật ong nàng yêu thích nhất, Lý ma ma cũng chuẩn bị ba túi lớn để màng mang theo.
Đáng tiếc trên đường đi, sức ăn của đám người Phạm Hổ quá lớn nên đến cả đồ ăn vặt của nàng cuối cùng cũng bị bọn họ dùng để ăn kèm với bánh bao.
May mắn vẫn còn lại một lọ sa tế này, khi Miên Đường quyết định ở lại thị trấn Kim Đà, nàng luôn mang theo nó bên cạnh mình, ngay cả một chiếc bánh nướng cứng ngắc khi chấm sa tế cũng có thể trở nên ngon miệng.
Bây giờ mỗi khi nhớ lại cuộc sống tương đối an nhàn thảnh thơi của mình trong hai năm qua, Miên Đường lại có cảm giác như đã trải qua một đời người.
Sau khi ăn hết lọ sa tế này, nàng quyết định sẽ không nhớ đến những chuyện cũ xung quanh tiểu viện, căn bếp ấy nữa… Nhưng hiện tại, lọ sa tế mà nàng vẫn luôn dùng tiết kiệm kia chẳng mấy chốc đã bị mọi người ăn đến mức trơ đáy.
Sau này… Chắc có lẽ nàng sẽ không nghĩ đến nữa, đúng không? Miên Đường nhắm mắt uống cạn một bát canh thịt cừu lớn.
Trong lúc ăn cơm, Miên Đường trò chuyện với A Liên, thuận miệng hỏi thăm tình hình của các bộ lạc người Man bọn họ.
Nghe A Liên nói, A Cốt Phiến là một người bạo ngược chuyên chế, vốn dĩ đã không được các bộ lạc trong Man tộc ủng hộ. Hắn thắng trận thì được, tất cả mọi người sẽ cùng đi theo hắn chia miếng thịt ngon, mưu lợi cho riêng mình.
Nhưng bây giờ A Cốt Phiến đã bị Hoài Dương vương đánh đến tan tác, các bộ lạc đi theo hắn cũng bắt đầu tỏ ra bất mãn, càng đánh càng mệt mỏi và dao động, mong muốn hai bên có thể ngồi lại nghị hoà càng sớm càng tốt.
Nhưng hình như Hoài Dương vương không có ý định nghị hoà mà muốn loại bỏ hoàn toàn đội quân của A Cốt Phiến.
Miên Đường bình tĩnh lắng nghe, đột nhiên mở miệng hỏi: “Vậy bộ lạc Cổ Lệ các ngươi cũng liên kết với A Cốt Phiến chiến đấu sao?’’
A Liên nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, nói: “Ai muốn đi theo lũ sói đói ăn thịt thối chứ? Người của bộ lạc Cổ Lệ chúng ta thà chết cũng không bao giờ thuần phục dưới chân A Cốt Phiến…’’
Vừa dứt lời, A Liên dường như ý thức được mình vừa lỡ miệng nên im lặng không nói nữa, chỉ buồn bực cúi đầu tiếp tục ăn thịt dê.
Miên Đường giơ chén lên, chậm rãi uống canh, nhưng không hiểu tại sao trong lòng nàng đột nhiên có những liên tưởng kỳ lạ.
Nàng đã từng nghe Thôi Hành Chu nằm trên giường kể lại chuyện thay đổi vương vị trong Man tộc năm xưa.
Nhất thời chợt nghĩ đến vị lão Thiền Vu chết thảm dưới tay A Cốt Phiến ấy, nghe nói sau khi phụ vương qua đời, người con gái duy nhất của lão Thiền Vu đã biến mất không rõ tung tích.
Thực ra tin đồn ấy hoàn toàn trùng khớp với thời điểm Lâm nương tử đi theo nhị công tử Hồ gia. Hơn nữa Lâm nương tử biết nói tiếng Hán thành thạo, cách nói chuyện không hề tầm thường, có lẽ từ nhỏ đã được sự phụ người Hán đến dạy học, các tiểu vương nữ của mấy bộ lạc bình thường không hề phô trương như thế…
Nhưng bây giờ, những dũng sĩ bên cạnh nàng ấy thoạt nhìn trông rất khác với những người Man mũi tẹt, càng không phải là những người du canh du cư bình thường.
Nghe thấy khẩu âm Vương Kỳ đặc trưng mà mình có thể hiểu được từ những gì bọn họ đang nói, Miên Đường không khỏi phỏng đoán, liệu Lâm Tư Nguyệt có phải là người con gái thất lạc của lão Thiền Vu kia không?
Tuy nhiên, vì đối phương không muốn để người khác hiểu quá chi tiết nên Miên Đường cũng thức thời không hỏi nhiều, vội vã thúc giục bọn họ nhanh chóng trở về.
Nếu những suy đoán của nàng là đúng, vậy thì tình cảnh của Lâm Tư Nguyệt và Tiểu Hạch Đào lúc này cũng đang rất nguy hiểm.
Nếu A Cốt Phiến biết máu mủ của lão Thiền Vu vẫn còn tồn tại trên đời này, hắn ta nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, cho nên bên cạnh Lâm Tư Nguyệt tuyệt đối không thể thiếu nhân lực.
Vì thế ngay sáng sớm hôm sau, Miên Đường mời A Liên đến, cúi người cảm tạ một lần nữa, nói rằng các nàng cũng sắp đến thị trấn Kim Đà, không cần bọn họ hộ tống nữa, mời bọn họ hãy quay về trở về.
A Liên lại không chịu, chỉ nói nữ chủ nhân của hắn đã dặn dò nhất định phải bảo vệ Liễu cô nương đến nơi an toàn rồi mới có thể yên tâm trở về.
Nhưng Miên Đường nghiêm túc nói: “Nghe nói Hoài Dương vương sắp xếp rất nhiều thám tử ở thị trấn Kim Đà, sự xuất hiện của các ngài thực sự rất bắt mắt, nếu bị những quan binh ở đó bắt vào tra khảo, chỉ sợ không thể thoát thân ngay được, đến lúc đó bên cạnh Lâm nương tử không có người bảo vệ thì phải phải sao bây giờ?’’
Những lời này khiến A Liên hơi do dự, Nữ vương và tiểu vương tử chính là hi vọng cuối cùng của bộ lạc bọn họ, nếu thực sự xảy ra sai sót thì không gì có thể bù đắp được.
Miên Đường rất am hiểu trong việc thuyết phục người khác, chỉ với mấy câu nói đã có thể khiến A Liên dao động, cuối cùng đồng ý quay lại.
Thấy A Liên và các thuộc hạ rời đi, Miên Đường chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhóm người của A Liên đã khiến đám thổ phỉ tổn thất nặng nề, những người còn lại không có gì đáng lo ngại, ngay cả khi chúng muốn trả thù thì cũng bất lực, nhất thời không thể cảm trở bọn họ.
Hàng hoá lần này chủ yếu là cừu, tất cả đều là sinh vật có lông và còn sống, hành trình tiếp theo nên tranh thủ lên đường rồi nhanh chóng rời khỏi Tây Bắc. Cũng hi vọng Lâm nương tử và con trai của nàng ấy có thể có thể khổ tận cam lai, sống một cuộc sống bình yên và thoải mái.
Quả nhiên chẳng đường tiếp theo vô cùng an toàn, bọn họ đã suôn sẻ đi đến thị trấn Kim Đà.
Lùa một đàn cừu lớn như thế đến thị trấn Kim Đà thực sự có hơi náo động. Suy cho cùng để đưa được một đàn cừu đến đây vào thời điểm này là chuyện không hề dễ dàng chút nào. Các thương gia buôn cừu trong thị trấn đồng loạt chạy đến tìm Miên Đường bàn bạc thương lượng về vấn đề thu mua, giá cả đưa ra cũng không ngừng tăng lên.
Cuối cùng Miên Đường chia đàn cừu ra làm ba, lần lượt bán chúng cho ba người trả giá cao nhất.
Lưu Côn cười đến mức không khép được miệng, mặc dù hành trình lần này khá mạo hiểm nhưng lợi nhuận thu được cũng rất lớn, có lẽ là gấp bốn gấp năm lần bình thường. Miên Đường dẫn theo Lưu Côn và mấy tiêu sư khác đi đổi tất cả bạc thành ngân phiếu, gói kỹ chúng trong một miếng vải dầu rắn chắc rồi khâu vào phần giữa áo da dê, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng không cởi ra.
Nhưng sáng sớm hôm sau khi thức dậy, đoàn người Miên Đường khởi hành từ sớm, Miên Đường tìm một khu rừng nhỏ, thay đổi cách ăn mặc của nữ tử, đồng thời bảo Lưu Côn và mấy tiêu sư cạo sạch râu của mình.
Nam nhân hành tẩu trong giang hồ, bộ râu chính là lý lịch của cuộc đời, sao có thể cạo được? Mấy người Lưu Côn nhất quyết không đồng ý.