-
Chương 83
Có điều những người khác không biết giữa hai nữ tử trẻ tuổi này có sóng ngầm nổi lên, thái hầu phu nhân mỉm cười nói: “Ngươi là người đưa đồ sứ của Hạ gia?”
Hạ tam chậm rãi cúi đầu nói: “Hồi thái hầu phu nhân, dân nữ là con gái thứ ba của Hạ gia, ngài gọi dân nữ là Hạ Tam là được.”
Thái hầu phu nhân phất tay kêu người tới lấy đồ sứ Hạ tiểu thư mang đến, đồ sứ kia quả nhiên trong suốt, thái hầu phu nhân lại trình cho Tuy vương phi và Sở thái phi cùng thưởng thức.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Sở thái phi nhìn nhìn mỉm cười, xoay người nói với Hạ Tam: “Đồ sứ này đúng là không tồi, nhà của chúng ta cũng luôn dùng đồ sứ của Hạ gia, Hành Chu làm lễ với Miên Đường đã nhiều ngày nhưng gấp quá thiếu rất nhiều đồ, không biết Hạ gia các ngươi có làm được không?”
Đương nhiên Hạ Trân biết chuyện Thôi Hành Chu làm lễ thành hôn, dù sao thì nhà thái hầu phu nhân toàn dùng đồ sứ của nhà nàng ta, lúc nhận đơn, nàng ta nghe nói Hoài Dương vương muốn cưới một vị huyện chủ, lúc ấy thực sự có chút mất mát.
Thái phi mở miệng hỏi nàng ta, đột nhiên nàng ta hỏi thẳng: “Nếu thái phi cần gấp, sao không đặt hàng Ngọc thiêu sứ phường ở trấn Linh Tuyền? Đồ sứ nhà nàng ấy cũng được đáng giá là tinh xảo…”
Hạ Trân nói lời này rõ ràng có ý muốn thử, nếu thái phi nghe xong lời này xoay người nói với Liễu Miên Đường rằng con chuẩn bị cho ta thì chứng minh là thái phi biết thân phận thương nhân của Liễu Miên Đường.
Nếu thái phi không nhận lời, nói lên thái phi cũng không biết Liễu Miên Đường chính là thương nữ. Cũng không biết Liễu Miên Đường dùng cách gì mà lắc người một cái biến thành huyện chủ, đúng là đồ lừa đảo…
Trong lòng Liễu Miên Đường biết là tránh không khỏi, hít sâu một hơi, đang định nói chuyện thì nghe thấy có giọng nói ở ngoài thính đường truyền đến: “Nếu mẫu thân đã dùng quen đồ Hạ gia vậy thì cứ dùng tiếp đi. Nếu không làm được, làm trễ nải thì chẳng xứng với cái danh ngự cống hàng đầu, sau này trong phủ không dùng đồ bên đó là được.”
Mọi người vừa liếc qua thì thấy hóa ra là Hoài Dương vương đang đi đến thính đường cùng với Trấn Nam hầu.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Hai nam tử này đều có dáng người cao ráo, mặc áo bào đội mão ngọc, tay áo dài bay bay, đẹp mắt xuất chúng.
Hạ Trân thoáng nhìn Hoài Dương vương đã lâu không gặp, tức khắc hốc mắt nóng lên, đầu ngón tay khẽ run.
Triệu Tuyền đi qua trước, lúc khi qua Hạ Trân, nói với quản sự đứng bên cạnh: “Dẫn người xuống đi, ta có lời muốn nói với chư vị khách quý.”
Nơi này là Hầu phủ, chủ nhân đã mở miệng, không có đạo lý Hạ Trân tiếp tục đực mặt ra.
Tuy lòng nàng ta giận dữ vì bị lừa gạt nhưng cũng biết lời nói mình thất lễ, trong trường hợp này Hạ gia cũng chịu ảnh hưởng lớn. Nhân lúc vẫn còn kiểm soát được chính mình, vội vàng đứng dậy đi theo quản sự ra ngoài.
Thôi Hành Chu ra hiệu bằng ánh mắt với Mạc Như, Mạc Như lập tức ngầm hiểu, cũng đi ra ngoài mất.
Hầu phu nhân không biết nhi tử nói như vậy là đang giải vây cho Liễu Miên Đường, cười nói: “Con có chuyện gì muốn nói với khách quý?”
Triệu Tuyền cũng vừa mới nghe Thôi Hành Chu nói, có lẽ Hạ Tam này muốn vạch trần Liễu Miên Đường, lúc này mới vội vàng lấy cớ đuổi người đi, gã làm gì có chuyện đứng đắn muốn nói với các nữ quyến?
Giờ bị mẫu thân hỏi, Triệu Tuyền trợn mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: “Một lát nữa chư vị nữ quyến ăn cá phải chú ý, ngàn vạn lần đừng để mắc xương cá, mấy ngày trước ta có khám cho một tiểu thiếu gia, mắc xương cá đến không khép miệng được, nước bọt thấm ướt nhẹp vạt áo trước…”
Ngày thường thái hầu phu nhân đã chịu đủ thói hứng lên là nói bậy nói bạ của con trai, nghe thấy gã nói bậy bạ ở trước mặt người khác lập tức điên lên nói: “Tiểu thiếu gia con khám là ai ở đây hả, cái gì làm mắc xương cá chứ, đúng là nói bậy!”
Triệu Tuyền thấy mẫu thân nổi giận, lập tức ngồi xuống bên cạnh mẫu thân nói: “Lòng từ ái của người hành y mà, thấy trường hợp đặc biệt là không nhịn được phải nhắc nhở người khác, thường ngày con còn nhắc nhở mẫu thân đừng có mà tham ăn đồ ngọt, tránh cho huyết khí tăng cao hại chứng đau đầu! Mẫu thân còn chẳng phải là trẻ em mà có nghe con nói bao giờ? Còn không phải hay ăn lén sau lưng con?”
Lời này nói trúng tim đen của thái hầu phu nhân, bà giận đến thiếu chút nữa vung tay vả miệng con trai, các phu nhân khác cũng bị chọc cho cười ha ha ha.
Mặc dù vị Trấn Nam hầu này không có lòng thăng tiến trong con đường làm quan, cũng không có sự cổ hủ của mấy quan lão gia trong phủ trạch, đúng là người thú vị!
Trong lòng Miên Đường biết Triệu Tuyền khoe mặt xấu như vậy tất cả là vì giải vây cho nàng, nàng cảm kích mà nhìn y mấy lần.
Triệu Tuyền bắt được ánh mắt cảm kích của giai nhân, cảm thấy dù có phải vượt qua lửa cũng không chối từ.
Lúc trước bởi vì chuyện Thôi Hành Chu diệt Hồ sau lưng mình, thiếu chút nữa đã cắt đứt quan hệ với họ Thôi. Có điều sau đó Triệu Tuyền nghĩ đến việc Thôi Hành Chu còn phải đi Đông Châu diệt phỉ, hiện tại nạn trộm cướp cực kỳ ác liệt, không phải gã không còn cơ hội.
Cho nên khi Thôi Hành Chu tới tìm mình, nói thẳng suy nghĩ trong lòng, đối với ý nghĩ mãi vẫn luôn chờ đợi kế thừa góa phụ của mình, Thôi Hành Chu tỏ vẻ thờ ơ, nếu Hầu gia có kiên nhẫn có thể từ từ đợi.
Vì thế tình hữu nghị sắp rạn nứt tạm thời được hàn gắn.
Khi hai người đi vào đình viện, đúng lúc nghe thấy lời Hạ tam tiểu thư nói, Triệu Tuyền tiến lên đi trước Thôi Hành Chu, giải vây cho Liễu Miên Đường.
Trong lúc Triệu Tuyền chọc cười các vị phu nhân, Thôi Hành Chu xoay người ra khỏi đình viện đi thay quần áo.
Hạ Trân kia cũng không rời khỏi Hầu phủ mà bị Mạc Như dẫn người nhốt trong phòng chứa củi ngoài viện.
Hạ Trân mãi luôn suy nghĩ về chuyện lại đối mặt với trích tiên trong mơ, không ngờ hôm nay thế mà trở thành sự thật.
Có điều trích tiên này không giống lần trước, thay thế vẻ anh hùng oai nghiêm giải vây cho nàng ta là vẻ mặt đằng đằng sát khí, ngồi ngay ngắn trên ghế hỏi: “Xin hỏi vừa rồi tiểu thư nói đến Ngọc Thiêu sứ phường là có ý gì?”
Hạ Trân vội vàng nói: “Vương gia, ta… Ta chỉ là giận quá… Ngài cũng biết, Liễu Miên Đường nàng… Nàng lừa ngài…”
Thôi Hành Chu không hiểu tại sao Hạ tam tiểu thư năm lần bảy lượt nói xấu Miên Đường ở trước mặt mình, hắn cũng không có hảo cảm gì, lạnh lùng hỏi: “Nàng ấy lừa ta cái gì?”
Hạ Trân nào biết Liễu Miên Đường lừa gạt Thôi Hành Chu cái gì, nhất thời nghẹn họng, tuy nàng ta cũng gặp qua chút việc đời nhưng mới vừa rồi bị hai thị vệ cao to cưỡng ép kéo đi, suốt đoạn đường bị bịt miệng kéo vào phòng chứa củi.
Bây giờ mắt Hoài Dương vương đằng đằng sát khí, nhìn là biết người đến có ý không tốt. Nàng ta thường xuyên ra vào nhà cao cửa rộng thế này, tất nhiên có nghe nói một ít chuyện tình đẫm máu của nhà giàu sang quyền quý.
Giờ nàng ta bị nhốt ở chỗ này, bị một nhóm đại hán vây quanh như hổ rình mồi, hiển nhiên trong lòng dâng lên sợ hãi, cuối cùng không kiềm được khóc lóc kể lể nói: “Ta… Ta cũng không biết…”
Tất nhiên là Hạ Trân không biết, càng không biết vừa rồi sống chết của nàng ta chỉ là một ý nghĩ. Nếu mà nàng ta nói xấu Liễu Miên Đường, Thôi Hành Chu sẽ không dễ dàng buông tha nàng ta.
Thôi Hành Chu không nói nữa, Mạc Như ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ là một nữ thương nhân nho nhỏ suốt ngày thấy người sang bắt quàng làm họ, ôm mộng cành cao, đừng có xúi giục, đâm bị thóc chọc bị gạo, ngươi có tin hôm nay ở phòng chứa củi này ta chặt ngươi cho chó ăn không!”
Người Hạ Trân run lên, nước mắt rơi lộp bộp, tất nhiên là tin.
Đúng lúc này, giọng run rẩy của Phương Hiết vang lên: “Vương… Vương gia, huyện chủ không khoẻ nên cùng thái phi về trước, người bảo nô tỳ truyền lời cho ngài, nói nếu Hạ tam tiểu thư ở chỗ ngài thì đưa nàng ấy theo cùng, vừa hay huyện chủ cũng phải đi trấn Linh Tuyền một chuyến.”
Khi Hạ tam thất hồn lạc phách trên sàn xe ngựa của Liễu Miên Đường, cả người ngơ ngác, hoang mang như đóa hoa yêu kiều bị bão táp phá hủy.
Miên Đường nghe Phương Hiết nói chủ tớ vương gia đang ở trong phòng chứa củi hù dọa người ta thì trong lòng thầm than một tiếng. Nàng đưa nước ấm cho Hạ Trân, dịu dàng nói: “Không sao rồi, uống đi.”
Lúc này mới Hạ Trân nhìn mặt Miên Đường, như là bừng tỉnh khỏi ác mộng, oa một tiếng khóc lên.
“Ngươi… Tại sao các ngươi liên kết với nhau bắt nạt ta?”
Miên Đường chậm rãi đặt chén trà xuống, nhẹ giọng nói: “Ta không cố ý lừa ngươi, thật sự khi đó ta cũng không biết hắn chính là Hoài Dương vương.”
Sau đó Miên Đường lược bớt đoạn Ngưỡng Sơn, chỉ nói chuyện mình rơi xuống nước mất trí nhớ, nhận sai Hoài Dương vương là hôn phu Thôi Cửu.
Trước đó Hạ Trân cũng có biết chuyện trước đây Liễu Miên Đường bị thương, hiện giờ nghe rõ chân tướng, quả thực là khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Nếu sớm hơn một ngày, có người nói Thôi Hành Chu là đồ lưu manh lừa người đàng hoàng làm ngoại thất, Hạ Trân sẽ liều mạng với người đó vì trích tiên trong lòng.
Đáng tiếc giờ Hạ tam cô nương mới vừa từ phòng chứa ra, bị trích tiên và tôi tớ hung ác của hắn làm sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu trong quần, lại nghe Miên Đường nói chuyện nàng trải qua, thế mà dâng lên lòng đồng bệnh tương liên, ngoài ra còn có thêm kẻ thù chung…
“Hắn lừa ngươi vậy á? Trước khi đi Tây Bắc hắn để lại thư hưu là muốn cứ thế mà vứt bỏ ngươi?”
Miên Đường suy nghĩ, cảm thấy lời Hạ Trân nói không khác sự thật mấy nên thành thật gật đầu.
Hạ Trân lại lần nữa hít hà một hơi khí lạnh.
Nếu nữ tử khác nói như vậy đúng là nói hươu nói vượn. Nhưng Liễu Miên Đường xinh đẹp như thế làm gì có nam nhân nào không động tâm? Có điều không ngờ Hoài Dương vương quá đáng đến vậy, thế mà đi lừa nữ tử thông minh hiền hậu này đi làm ngoại thất, sau khi chơi đùa, mọi việc được thuận lợi còn muốn vứt bỏ chẳng quan tâm.
Nếu không phải Miên Đường si tình, đuổi theo tới Tây Bắc, khiến cho Hoài Dương vương tâm địa sắt đá mềm lòng, cuối cùng đồng ý cưới nàng làm vợ, chỉ sợ đến chết Miên Đường cũng phải đeo tiếng xấu trên lưng.
Nhớ đến dáng vẻ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình của Miên Đường trước đây, trấn Linh Tuyền có ai mà không nói, ai cưới được Liễu nương tử là phúc ba đời? Nàng làm sao mà là nữ tử thấy sang bắt quàng làm họ, ham mê hư vinh chứ!
Mà hiện tại, tuy Thôi Hành Chu có lương tâm chịu trách nhiệm, cưới nữ tử không căn cơ như Miên Đường vào vương phủ, không biết bị khinh thường cỡ nào, thế mà vương gia và Triệu hầu gia vẫn là bạn bè tri kỉ.
Mấy ngày trước Triệu hầu gia hưu thê, lấy cớ thê tử sinh non sau này khó sinh nên hưu thê tử kết tóc. Có thể thấy trong vương hầu nhiều người bạc tình!
Vật hợp theo loài, Triệu hầu gia đã bạc tình như thế, sau này thế nào cũng có ngày Thôi Hành Chu nói hưu thê là hưu.
Nhất thời, Hạ tam cô nương quên mất bi thảm của mình, nắm tay Miên Đường, nước mắt chảy thành đôi thành hàng.
“Miên Đường, hắn xấu xa như thế, ngươi gả qua đó… Phải làm sao bây giờ?”
Liễu Miên Đường không cố ý bôi đen Vương gia, chỉ là nàng cố gắng nói lại tình hình thực tế lúc đó, hy vọng khúc mắc trong lòng Hạ tam cô nương không quá lớn. Về phần tình cảm của nàng và Hạ Trân, thật sự thì nàng không có hy vọng xa vời rằng có thể hàn gắn lại.
Nào ngờ không biết trong đầu Hạ tam cô nương tưởng tượng cái gì mà bày vẻ mặt thông cảm nhìn mình, giống như mình gả cho người xấu.
Hạ tam chậm rãi cúi đầu nói: “Hồi thái hầu phu nhân, dân nữ là con gái thứ ba của Hạ gia, ngài gọi dân nữ là Hạ Tam là được.”
Thái hầu phu nhân phất tay kêu người tới lấy đồ sứ Hạ tiểu thư mang đến, đồ sứ kia quả nhiên trong suốt, thái hầu phu nhân lại trình cho Tuy vương phi và Sở thái phi cùng thưởng thức.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Sở thái phi nhìn nhìn mỉm cười, xoay người nói với Hạ Tam: “Đồ sứ này đúng là không tồi, nhà của chúng ta cũng luôn dùng đồ sứ của Hạ gia, Hành Chu làm lễ với Miên Đường đã nhiều ngày nhưng gấp quá thiếu rất nhiều đồ, không biết Hạ gia các ngươi có làm được không?”
Đương nhiên Hạ Trân biết chuyện Thôi Hành Chu làm lễ thành hôn, dù sao thì nhà thái hầu phu nhân toàn dùng đồ sứ của nhà nàng ta, lúc nhận đơn, nàng ta nghe nói Hoài Dương vương muốn cưới một vị huyện chủ, lúc ấy thực sự có chút mất mát.
Thái phi mở miệng hỏi nàng ta, đột nhiên nàng ta hỏi thẳng: “Nếu thái phi cần gấp, sao không đặt hàng Ngọc thiêu sứ phường ở trấn Linh Tuyền? Đồ sứ nhà nàng ấy cũng được đáng giá là tinh xảo…”
Hạ Trân nói lời này rõ ràng có ý muốn thử, nếu thái phi nghe xong lời này xoay người nói với Liễu Miên Đường rằng con chuẩn bị cho ta thì chứng minh là thái phi biết thân phận thương nhân của Liễu Miên Đường.
Nếu thái phi không nhận lời, nói lên thái phi cũng không biết Liễu Miên Đường chính là thương nữ. Cũng không biết Liễu Miên Đường dùng cách gì mà lắc người một cái biến thành huyện chủ, đúng là đồ lừa đảo…
Trong lòng Liễu Miên Đường biết là tránh không khỏi, hít sâu một hơi, đang định nói chuyện thì nghe thấy có giọng nói ở ngoài thính đường truyền đến: “Nếu mẫu thân đã dùng quen đồ Hạ gia vậy thì cứ dùng tiếp đi. Nếu không làm được, làm trễ nải thì chẳng xứng với cái danh ngự cống hàng đầu, sau này trong phủ không dùng đồ bên đó là được.”
Mọi người vừa liếc qua thì thấy hóa ra là Hoài Dương vương đang đi đến thính đường cùng với Trấn Nam hầu.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Hai nam tử này đều có dáng người cao ráo, mặc áo bào đội mão ngọc, tay áo dài bay bay, đẹp mắt xuất chúng.
Hạ Trân thoáng nhìn Hoài Dương vương đã lâu không gặp, tức khắc hốc mắt nóng lên, đầu ngón tay khẽ run.
Triệu Tuyền đi qua trước, lúc khi qua Hạ Trân, nói với quản sự đứng bên cạnh: “Dẫn người xuống đi, ta có lời muốn nói với chư vị khách quý.”
Nơi này là Hầu phủ, chủ nhân đã mở miệng, không có đạo lý Hạ Trân tiếp tục đực mặt ra.
Tuy lòng nàng ta giận dữ vì bị lừa gạt nhưng cũng biết lời nói mình thất lễ, trong trường hợp này Hạ gia cũng chịu ảnh hưởng lớn. Nhân lúc vẫn còn kiểm soát được chính mình, vội vàng đứng dậy đi theo quản sự ra ngoài.
Thôi Hành Chu ra hiệu bằng ánh mắt với Mạc Như, Mạc Như lập tức ngầm hiểu, cũng đi ra ngoài mất.
Hầu phu nhân không biết nhi tử nói như vậy là đang giải vây cho Liễu Miên Đường, cười nói: “Con có chuyện gì muốn nói với khách quý?”
Triệu Tuyền cũng vừa mới nghe Thôi Hành Chu nói, có lẽ Hạ Tam này muốn vạch trần Liễu Miên Đường, lúc này mới vội vàng lấy cớ đuổi người đi, gã làm gì có chuyện đứng đắn muốn nói với các nữ quyến?
Giờ bị mẫu thân hỏi, Triệu Tuyền trợn mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: “Một lát nữa chư vị nữ quyến ăn cá phải chú ý, ngàn vạn lần đừng để mắc xương cá, mấy ngày trước ta có khám cho một tiểu thiếu gia, mắc xương cá đến không khép miệng được, nước bọt thấm ướt nhẹp vạt áo trước…”
Ngày thường thái hầu phu nhân đã chịu đủ thói hứng lên là nói bậy nói bạ của con trai, nghe thấy gã nói bậy bạ ở trước mặt người khác lập tức điên lên nói: “Tiểu thiếu gia con khám là ai ở đây hả, cái gì làm mắc xương cá chứ, đúng là nói bậy!”
Triệu Tuyền thấy mẫu thân nổi giận, lập tức ngồi xuống bên cạnh mẫu thân nói: “Lòng từ ái của người hành y mà, thấy trường hợp đặc biệt là không nhịn được phải nhắc nhở người khác, thường ngày con còn nhắc nhở mẫu thân đừng có mà tham ăn đồ ngọt, tránh cho huyết khí tăng cao hại chứng đau đầu! Mẫu thân còn chẳng phải là trẻ em mà có nghe con nói bao giờ? Còn không phải hay ăn lén sau lưng con?”
Lời này nói trúng tim đen của thái hầu phu nhân, bà giận đến thiếu chút nữa vung tay vả miệng con trai, các phu nhân khác cũng bị chọc cho cười ha ha ha.
Mặc dù vị Trấn Nam hầu này không có lòng thăng tiến trong con đường làm quan, cũng không có sự cổ hủ của mấy quan lão gia trong phủ trạch, đúng là người thú vị!
Trong lòng Miên Đường biết Triệu Tuyền khoe mặt xấu như vậy tất cả là vì giải vây cho nàng, nàng cảm kích mà nhìn y mấy lần.
Triệu Tuyền bắt được ánh mắt cảm kích của giai nhân, cảm thấy dù có phải vượt qua lửa cũng không chối từ.
Lúc trước bởi vì chuyện Thôi Hành Chu diệt Hồ sau lưng mình, thiếu chút nữa đã cắt đứt quan hệ với họ Thôi. Có điều sau đó Triệu Tuyền nghĩ đến việc Thôi Hành Chu còn phải đi Đông Châu diệt phỉ, hiện tại nạn trộm cướp cực kỳ ác liệt, không phải gã không còn cơ hội.
Cho nên khi Thôi Hành Chu tới tìm mình, nói thẳng suy nghĩ trong lòng, đối với ý nghĩ mãi vẫn luôn chờ đợi kế thừa góa phụ của mình, Thôi Hành Chu tỏ vẻ thờ ơ, nếu Hầu gia có kiên nhẫn có thể từ từ đợi.
Vì thế tình hữu nghị sắp rạn nứt tạm thời được hàn gắn.
Khi hai người đi vào đình viện, đúng lúc nghe thấy lời Hạ tam tiểu thư nói, Triệu Tuyền tiến lên đi trước Thôi Hành Chu, giải vây cho Liễu Miên Đường.
Trong lúc Triệu Tuyền chọc cười các vị phu nhân, Thôi Hành Chu xoay người ra khỏi đình viện đi thay quần áo.
Hạ Trân kia cũng không rời khỏi Hầu phủ mà bị Mạc Như dẫn người nhốt trong phòng chứa củi ngoài viện.
Hạ Trân mãi luôn suy nghĩ về chuyện lại đối mặt với trích tiên trong mơ, không ngờ hôm nay thế mà trở thành sự thật.
Có điều trích tiên này không giống lần trước, thay thế vẻ anh hùng oai nghiêm giải vây cho nàng ta là vẻ mặt đằng đằng sát khí, ngồi ngay ngắn trên ghế hỏi: “Xin hỏi vừa rồi tiểu thư nói đến Ngọc Thiêu sứ phường là có ý gì?”
Hạ Trân vội vàng nói: “Vương gia, ta… Ta chỉ là giận quá… Ngài cũng biết, Liễu Miên Đường nàng… Nàng lừa ngài…”
Thôi Hành Chu không hiểu tại sao Hạ tam tiểu thư năm lần bảy lượt nói xấu Miên Đường ở trước mặt mình, hắn cũng không có hảo cảm gì, lạnh lùng hỏi: “Nàng ấy lừa ta cái gì?”
Hạ Trân nào biết Liễu Miên Đường lừa gạt Thôi Hành Chu cái gì, nhất thời nghẹn họng, tuy nàng ta cũng gặp qua chút việc đời nhưng mới vừa rồi bị hai thị vệ cao to cưỡng ép kéo đi, suốt đoạn đường bị bịt miệng kéo vào phòng chứa củi.
Bây giờ mắt Hoài Dương vương đằng đằng sát khí, nhìn là biết người đến có ý không tốt. Nàng ta thường xuyên ra vào nhà cao cửa rộng thế này, tất nhiên có nghe nói một ít chuyện tình đẫm máu của nhà giàu sang quyền quý.
Giờ nàng ta bị nhốt ở chỗ này, bị một nhóm đại hán vây quanh như hổ rình mồi, hiển nhiên trong lòng dâng lên sợ hãi, cuối cùng không kiềm được khóc lóc kể lể nói: “Ta… Ta cũng không biết…”
Tất nhiên là Hạ Trân không biết, càng không biết vừa rồi sống chết của nàng ta chỉ là một ý nghĩ. Nếu mà nàng ta nói xấu Liễu Miên Đường, Thôi Hành Chu sẽ không dễ dàng buông tha nàng ta.
Thôi Hành Chu không nói nữa, Mạc Như ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ là một nữ thương nhân nho nhỏ suốt ngày thấy người sang bắt quàng làm họ, ôm mộng cành cao, đừng có xúi giục, đâm bị thóc chọc bị gạo, ngươi có tin hôm nay ở phòng chứa củi này ta chặt ngươi cho chó ăn không!”
Người Hạ Trân run lên, nước mắt rơi lộp bộp, tất nhiên là tin.
Đúng lúc này, giọng run rẩy của Phương Hiết vang lên: “Vương… Vương gia, huyện chủ không khoẻ nên cùng thái phi về trước, người bảo nô tỳ truyền lời cho ngài, nói nếu Hạ tam tiểu thư ở chỗ ngài thì đưa nàng ấy theo cùng, vừa hay huyện chủ cũng phải đi trấn Linh Tuyền một chuyến.”
Khi Hạ tam thất hồn lạc phách trên sàn xe ngựa của Liễu Miên Đường, cả người ngơ ngác, hoang mang như đóa hoa yêu kiều bị bão táp phá hủy.
Miên Đường nghe Phương Hiết nói chủ tớ vương gia đang ở trong phòng chứa củi hù dọa người ta thì trong lòng thầm than một tiếng. Nàng đưa nước ấm cho Hạ Trân, dịu dàng nói: “Không sao rồi, uống đi.”
Lúc này mới Hạ Trân nhìn mặt Miên Đường, như là bừng tỉnh khỏi ác mộng, oa một tiếng khóc lên.
“Ngươi… Tại sao các ngươi liên kết với nhau bắt nạt ta?”
Miên Đường chậm rãi đặt chén trà xuống, nhẹ giọng nói: “Ta không cố ý lừa ngươi, thật sự khi đó ta cũng không biết hắn chính là Hoài Dương vương.”
Sau đó Miên Đường lược bớt đoạn Ngưỡng Sơn, chỉ nói chuyện mình rơi xuống nước mất trí nhớ, nhận sai Hoài Dương vương là hôn phu Thôi Cửu.
Trước đó Hạ Trân cũng có biết chuyện trước đây Liễu Miên Đường bị thương, hiện giờ nghe rõ chân tướng, quả thực là khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Nếu sớm hơn một ngày, có người nói Thôi Hành Chu là đồ lưu manh lừa người đàng hoàng làm ngoại thất, Hạ Trân sẽ liều mạng với người đó vì trích tiên trong lòng.
Đáng tiếc giờ Hạ tam cô nương mới vừa từ phòng chứa ra, bị trích tiên và tôi tớ hung ác của hắn làm sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu trong quần, lại nghe Miên Đường nói chuyện nàng trải qua, thế mà dâng lên lòng đồng bệnh tương liên, ngoài ra còn có thêm kẻ thù chung…
“Hắn lừa ngươi vậy á? Trước khi đi Tây Bắc hắn để lại thư hưu là muốn cứ thế mà vứt bỏ ngươi?”
Miên Đường suy nghĩ, cảm thấy lời Hạ Trân nói không khác sự thật mấy nên thành thật gật đầu.
Hạ Trân lại lần nữa hít hà một hơi khí lạnh.
Nếu nữ tử khác nói như vậy đúng là nói hươu nói vượn. Nhưng Liễu Miên Đường xinh đẹp như thế làm gì có nam nhân nào không động tâm? Có điều không ngờ Hoài Dương vương quá đáng đến vậy, thế mà đi lừa nữ tử thông minh hiền hậu này đi làm ngoại thất, sau khi chơi đùa, mọi việc được thuận lợi còn muốn vứt bỏ chẳng quan tâm.
Nếu không phải Miên Đường si tình, đuổi theo tới Tây Bắc, khiến cho Hoài Dương vương tâm địa sắt đá mềm lòng, cuối cùng đồng ý cưới nàng làm vợ, chỉ sợ đến chết Miên Đường cũng phải đeo tiếng xấu trên lưng.
Nhớ đến dáng vẻ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình của Miên Đường trước đây, trấn Linh Tuyền có ai mà không nói, ai cưới được Liễu nương tử là phúc ba đời? Nàng làm sao mà là nữ tử thấy sang bắt quàng làm họ, ham mê hư vinh chứ!
Mà hiện tại, tuy Thôi Hành Chu có lương tâm chịu trách nhiệm, cưới nữ tử không căn cơ như Miên Đường vào vương phủ, không biết bị khinh thường cỡ nào, thế mà vương gia và Triệu hầu gia vẫn là bạn bè tri kỉ.
Mấy ngày trước Triệu hầu gia hưu thê, lấy cớ thê tử sinh non sau này khó sinh nên hưu thê tử kết tóc. Có thể thấy trong vương hầu nhiều người bạc tình!
Vật hợp theo loài, Triệu hầu gia đã bạc tình như thế, sau này thế nào cũng có ngày Thôi Hành Chu nói hưu thê là hưu.
Nhất thời, Hạ tam cô nương quên mất bi thảm của mình, nắm tay Miên Đường, nước mắt chảy thành đôi thành hàng.
“Miên Đường, hắn xấu xa như thế, ngươi gả qua đó… Phải làm sao bây giờ?”
Liễu Miên Đường không cố ý bôi đen Vương gia, chỉ là nàng cố gắng nói lại tình hình thực tế lúc đó, hy vọng khúc mắc trong lòng Hạ tam cô nương không quá lớn. Về phần tình cảm của nàng và Hạ Trân, thật sự thì nàng không có hy vọng xa vời rằng có thể hàn gắn lại.
Nào ngờ không biết trong đầu Hạ tam cô nương tưởng tượng cái gì mà bày vẻ mặt thông cảm nhìn mình, giống như mình gả cho người xấu.