-
Chương 90
Lần này vì cầm chân Thôi Hành Chu, Tuy vương tốn không ít tâm tư. Thế nhưng gã trăm triệu không ngờ rằng Hoài Dương vương vừa mới thoát khỏi vòng vây đã quay lại đâm cho gã một nhát như thế!
Tuy rằng gã và Tuy vương phi không quá thân thiết nhưng nếu tin Tuy vương phi bị bắt cóc đồn ra ngoài, mặt mũi Vương gia hoàng thất chính thống phải giấu vào đâu?
Thì ra sau khi Thôi Hành Chu thoát khỏi cầm chân trên đảo, nhận được tin Chân Châu thất thủ, dẫn theo một đội tinh binh đi theo đường thủy, chọc thủng trạm kiểm soát, giết thẳng về phủ ở Chân Châu.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Do đội quân lớn không đi nhanh được, với lại ở lại để che tai mắt người khác, để người khác tưởng rằng Hoài Dương vương một đi không trở lại.
Suốt đường đi hắn hận không thể mọc ra hai cánh, thật sự là gặp phật giết phật, gặp ma trảm ma.
Đi xuyên suốt ngày đêm cuối cùng cũng về tới vương phủ, tường cao cửa son ngày xưa đã bị đốt thành vách nát tường xiêu, thi thể đầy đất.
Nhìn thấy tình cảnh bi thảm trong vương phủ của mình, trái tim Thôi Hành Chu thắt lại, phi thân nhào qua tìm xem có thi thể của Miên Đường và mẫu thân không.
Dáng vẻ điên cuồng khi chờ kia làm cho bọn thủ hạ và thị vệ thấy mà lòng run sợ, vội vàng đi qua giúp đỡ tìm kiếm.
Sau khi chờ thủ hạ kiểm tra qua một lượt, không tìm thấy thi thể của vị chủ tử nào Thôi Hành Chu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, mệt mỏi nằm xuống vũng máu.
Họa hoạn Đông Châu vừa mới dẹp được, hậu viện của mình lại bị đốt.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bây giờ phủ ở Chân Châu rất loạn, không chỉ có mỗi phỉ binh mà còn có thêm một đám lưu manh vô lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Suốt đoạn đường Thôi Hành Chu quay về, hắn biết rõ rằng người dám trắng trợn phá vương phủ tuyệt đối không phải mấy người chân đất Chân Châu.
Mà là người vẫn luôn ẩn nấp trong chỗ tối, lúc nào cũng có thể đâm cho hắn một đao.
Người chuyên âm hiểm như vậy ngoại trừ Tuy vương Lưu Bái thì còn ai khác!
Về phần mục đích của gã… Sau khi Thôi Hành Chu tìm hiểu mới biết khoảng thời gian trước có rất nhiều người lùng bắt hai quý phụ nhân, nghe nói người trong bức họa chính là mẫu thân hắn và Miên Đường.
Xem ra Tuy vương định nắm lấy điểm yếu của hắn, sau đó nắm thế chủ động thích làm gì hắn thì làm.
Lúc ấy bắt không ít người, đều dùng xe ngựa chở đi, không biết Miên Đường và mẫu thân có ở trong đó không.
Lần này loạn ở Chân Châu không khó tra, Thôi Hành Chu bắt được mấy tên phỉ binh chưa kịp rút lui, treo lên đánh, hỏi ra thì hóa ra bọn họ là lính cũ của Thạch tướng quân ở Thanh Châu, tạm thời bị phái đến đây làm việc được rất nhiều vàng bạc.
Mặc dù Thạch tướng quân tới che mắt người khác nhưng Thôi Hành Chu chắc chắn rằng Tuy vương đứng sau. Mặc kệ Miên Đường và mẫu thân có ở trong tay bọn họ không, mình phải nắm được điểm yếu của Tuy Vương mới được.
Cho nên Thôi Hành Chu chèo thuyền chèo đến thuyền chạy như chạy máy, suốt đêm xuất kích đuổi theo vợ con Tuy vương. Chuyện hành quân cấp tốc như thế này đối với Thôi Hành Chu là chuyện thường ngày, vì thế trắc trở một phen, bắt Tuy vương phi và tiểu thế tử của Tuy Vương.
Lần này Tuy vương vừa mất phu nhân lại thiệt quân, đã không bắt được con tin còn không cách nào trao đổi với Hoài Dương vương.
Điểm chết người chính là hai bên đều không làm chuyện minh bạch, không cách nào vào cung buộc tội Thôi Hành Chu bỉ ổi bắt vợ và con người khác.
Vì thế kế hiện giờ chỉ có thể rút binh mã, không để lại gì cho người ta bắt thóp rồi phái người đi hoà giải, nói là hiểu lầm, Tuy vương chưa từng bắt thái phi và Hoài Tang huyện chủ, bảo Thôi Hành Chu thả người.
Không đề cập đến chuyện hai vương gia đánh nhau.
Lại nói đến Liễu Miên Đường, mấy ngày ở trong rừng không thấy có người tới lục soát núi nên nàng phái thị vệ đi tra mới biết được tốp phỉ binh kia đã lục tục rút binh. Đại quân của Hoài Dương vương cũng đã quay về.
Khi nghe tin này, Sở thái phi rơi lệ ròng ròng, nhiều ngày chưa rửa mặt, hai dòng nước mắt màu như nước sông, đương nhiên không còn khoan thai xinh đẹp như xưa.
Miên Đường an ủi Sở thái phi rằng khổ tận cam lai, sau đó phân phó Phương Hiết hầu hạ Sở thái phi, đi ra suối rửa mặt, để tránh khi xuống núi làm mất thể diện của phủ Hoài Dương vương. Còn mình thì dẫn theo Bích Thảo ra ngoài nghe ngóng, rồi sắp xếp lộ trình kế tiếp.
Thật ra Miên Đường cố tình sắp xếp như thế, sau khi phái một thị vệ xuống núi đi tìm đội binh của Hoài Dương vương báo tin, nàng chỉ dẫn theo Bích Thảo đi phía sau núi xuống cửa tiệm hoang dưới chân núi.
Mấy ngày nay, nàng đều tránh không gặp tiểu tử Lục Toàn lấm la lấm lét, nàng suy nghĩ mãi về vấn đề này thế nhưng hóa ra mình lại là Lục Văn.
Đối với Miên Đường mười chín tuổi mà nói, thân phận cỡ này đúng là quá dọa người rồi. Khi đó nàng còn niên thiếu không biết gì cả, lại si tình với Tử Du công tử mới có thể làm kiểu mua bán liều mạng như buộc đầu vào lưng quần thế này sao?
Chẳng qua suy nghĩ cẩn thận lại thì nếu giờ Lưu Dục xưng đế, mấy việc trên Ngưỡng Sơn nghiễm nhiên trở thành công lao nghìn đời phò tá hiền đế lên ngai vị.
Liễu Miên Đường nàng chính là Lục Văn tài giỏi thì sao? Dù sao thì giờ cũng không làm hại ai! Nếu mà Thôi Hành Chu biết chuyện… Miên Đường không dám nghĩ đến nữa, tóm lại đi bước nào tính bước đó, nàng cũng không phải cố ý gạt hắn, thật sự là nàng đã quên mất chuyện này.
Bây giờ, Chân Châu đã hết loạn lạc, Miên Đường nhịn rồi lại nhịn nhưng vẫn muốn xem thử bọn người tự cho mình là trung thành với nàng, muốn biết ẩn tình trong đó.
Cho nên hôm nay nàng mới tách mình ra, một mình đi đến cửa tiệm hoang.
Chưa xuống núi ở xa xa đã nhìn thấy hai người nàng gặp trong cửa tiệm ngày hôm ấy đứng ở ngoài cửa tiệm, còn có một người được mấy thủ hạ đỡ chờ nàng.
Có lẽ Lục Toàn trốn ở chỗ nào đó thấy nàng tìm lại đây nên đi gọi ba người “Trung Nghĩa Lưỡng” trong miệng gã, đợi mình ở bên ngoài.
Người dẫn đầu chắc là lão đại Lục Trung, kính cẩn lên trước nghênh đón: “Được biết đại đương gia sẽ đến đây, bọn ta vẫn luôn chờ ở ngoài cửa tiệm, đợi đại đương gia phân phó.”
Lục Toàn thấy Miên Đường do dự chần chờ, không chịu đến gần, quen cửa quen nẻo phân phó: “Mau, để đại đương gia xem chữ xăm để chứng minh bản thân!”
Vì thế ba người còn lại không chút do dự vạch bả vai ra, chữ xăm “Trung Nghĩa Lưỡng Toàn” như con giun lại lần nữa làm hỏng mắt người ta.
Miên Đường có chút không dám nhìn thẳng vào những năm tháng tuổi trẻ hoang đường của mình, nàng cố quay đầu đi không nhìn nói: “Không cần đâu, các ngươi mặc quần áo vào đi…”
Cái người bị thương chính là lão nhị Lục Nghĩa, trông dáng vẻ cực kỳ tuấn tú văn nhã, khi nhìn thấy Miên Đường kích động đến hốc mắt đỏ lên nhưng lại cố nhịn.
Nhưng hình như vết thương của gã rất nghiêm trọng, máu ở ngực chảy không ngừng.
Tây Bắc khắc nghiệt lại lần nữa luyện ra lang trung đi chân đất trên giang hồ.
Miên Đường có cách chữa với vết thương ngoài da kiểu này, sau khi xem qua miệng vết thương của Lục Nghĩa, cảm thấy miệng vết thương vẫn còn tốt, không có dấu hiệu mủ, chỉ là da thịt đã bong ra khó khép miệng lại, vì thế nàng bảo Bích Thảo lấy bao kim chỉ mang theo bên người ra, dùng rượu thuốc trong túi da chống lạnh đốt lửa rồi dùng lửa rượu thuốc khử độc kim, sau đó tự mình ra tay, xe chỉ luồn kim, khâu miệng vết thương cho Lục Nghĩa.
Mấy huynh đệ phát hiện, dường như đại đương gia lại giỏi thêm, tư thế khâu kim chỉ hết sức lưu loát, rất có dáng.
Thật ra đây là lần đầu tiên Liễu Miên Đường khâu miệng vết thương cho người khác, trước kia chỉ từng xem Triệu Tuyền làm một hai lần thôi.
Cũng may nàng còn ba phần tay nghề may giày cùng nhóm phụ nhân ở phố Bắc, mấy đường kim đầu có hơi lệch nhưng những đường kim sau đều giống y chang nhau.
Tuy Lục Nghĩa trông rất thanh tú nhưng cũng là hán tử, không có dùng thuốc tê trước khi khâu, cố gắng chịu đựng không kêu rên lấy một tiếng, để đại đương gia chuyên tâm khâu lại.
Liễu Miên Đường thì tóc mai rũ xuống tán loạn, dường như trên người luôn có hương thơm khiêu khích người khác khiến cho hai gò má Lục Nghĩa đỏ ửng, ở gần đại đương gia thế này gã không biết nhìn đi đâu…
Sau khi khâu miệng vết thương xong, Liễu Miên Đường bôi rượu thuốc còn lại lên miệng vết thương để tiêu độc rồi bôi thuốc trị thương và băng bó lại, nàng lau mồ hôi trên trán, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lục Toàn ở bên cạnh nhìn miệng vết thương của nhị ca đã được khâu lại, không khỏi tán thưởng nói: “Đại đương gia, ngài thật là giỏi, đường khâu tỉ mỉ thế này người bình thường không khâu được đâu!”
Bích Thảo ở bên cạnh nghe vậy trợn tròn mắt. Bởi vì gã từng đề nghị ném Bích Thảo xuống vách đá để giết người diệt khẩu, cho nên Bích Thảo chẳng vừa mắt gã.
Tuy nói chủ tử làm việc, hạ nhân nên tận tâm cổ vũ nhưng tiểu tử có thể nịnh nọt đến đến mức này đúng là khiến người ta buồn nôn!
Vừa rồi Lục Nghĩa vẫn cố nhịn đau, cho đến khi băng bó miệng vết thương mới thả lỏng, cả người như mới vớt từ dưới nước lên.
Miên Đường thấy Lục Nghĩa có thể nói chuyện, có thể hỏi về quá trình giao chiến của bọn họ với Hoài Dương vương.
Có vẻ như Lục Nghĩa từng đọc sách, trả lời rất có trật tự, cũng nói mình bày bố cực kỳ cẩn thận, thiếu chút nữa bắt được Hoài Dương vương, chặt đứt viện quân của hắn.
Miên Đường nghe mà hết hồn, có điều không phải lo lắng cho huynh đệ Trung Nghĩa mà là đổ mồ hôi thay Thôi Hành Chu.
Dù bây giờ nàng đã biết mình từng là Lục Văn, nhưng thiếu mất đoạn ký ức kia nàng khó mà cảm được.
Nếu có thể, nàng thà làm Liễu Miên Đường đơn thuần, như thế lúc đối mặt với phu quân tương lai của mình cũng không có cảm giác tội lỗi…
Lục Nghĩa thấy Miên Đường mãi vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với huynh đệ bọn họ, không còn nể trọng tín nhiệm như trước kia, sự kích động nhiệt tình trong mắt cũng dần lạnh đi.
Nhân lúc rảnh rỗi mới hỏi Miên Đường: “Đại đương gia, bây giờ ngài sống ở đâu?”
Miên Đường cân nhắc một chốc, cảm thấy không cần phải nói dối giấu giếm, nàng nói ra để bọn họ không ôm thù hận với Hoài Dương vương nữa cũng tốt.
Vì thế nàng nói thật: “Ta… Sống nhờ ở phủ Hoài Dương vương…”
Vừa dứt lời, Lục Toàn lập tức vỗ đùi nói: “Đại đương gia thật can đảm sáng suốt, sao chúng ta không nghĩ tới việc lẻn vào phủ Hoài Dương vương nhỉ!”
Liễu Miên Đường cứng nhắc đổi tư thế ngồi, quyết định kiên trì nói tiếp: “Qua một thời gian nữa ta muốn thành thân với Hoài Dương vương…”
Lời này vừa nói ra, quả nhiên là chấn động đầu óc bốn huynh đệ, bọn họ đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Liễu Miên Đường bằng ánh mắt không thể tin được.
Ngay sau đó, tất cả mấy huynh đệ đều bịch bịch quỳ xuống: “Đại đương gia! Không được! Phủ Hoài Dương vương canh phòng nghiêm ngặt, cho dù ngài dùng thủ đoạn lấy sắc mê hoặc nhưng nếu hành thích vào tân hôn thì ngài khó mà thoát khỏi vương phủ được!”
Tuy rằng gã và Tuy vương phi không quá thân thiết nhưng nếu tin Tuy vương phi bị bắt cóc đồn ra ngoài, mặt mũi Vương gia hoàng thất chính thống phải giấu vào đâu?
Thì ra sau khi Thôi Hành Chu thoát khỏi cầm chân trên đảo, nhận được tin Chân Châu thất thủ, dẫn theo một đội tinh binh đi theo đường thủy, chọc thủng trạm kiểm soát, giết thẳng về phủ ở Chân Châu.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Do đội quân lớn không đi nhanh được, với lại ở lại để che tai mắt người khác, để người khác tưởng rằng Hoài Dương vương một đi không trở lại.
Suốt đường đi hắn hận không thể mọc ra hai cánh, thật sự là gặp phật giết phật, gặp ma trảm ma.
Đi xuyên suốt ngày đêm cuối cùng cũng về tới vương phủ, tường cao cửa son ngày xưa đã bị đốt thành vách nát tường xiêu, thi thể đầy đất.
Nhìn thấy tình cảnh bi thảm trong vương phủ của mình, trái tim Thôi Hành Chu thắt lại, phi thân nhào qua tìm xem có thi thể của Miên Đường và mẫu thân không.
Dáng vẻ điên cuồng khi chờ kia làm cho bọn thủ hạ và thị vệ thấy mà lòng run sợ, vội vàng đi qua giúp đỡ tìm kiếm.
Sau khi chờ thủ hạ kiểm tra qua một lượt, không tìm thấy thi thể của vị chủ tử nào Thôi Hành Chu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, mệt mỏi nằm xuống vũng máu.
Họa hoạn Đông Châu vừa mới dẹp được, hậu viện của mình lại bị đốt.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bây giờ phủ ở Chân Châu rất loạn, không chỉ có mỗi phỉ binh mà còn có thêm một đám lưu manh vô lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Suốt đoạn đường Thôi Hành Chu quay về, hắn biết rõ rằng người dám trắng trợn phá vương phủ tuyệt đối không phải mấy người chân đất Chân Châu.
Mà là người vẫn luôn ẩn nấp trong chỗ tối, lúc nào cũng có thể đâm cho hắn một đao.
Người chuyên âm hiểm như vậy ngoại trừ Tuy vương Lưu Bái thì còn ai khác!
Về phần mục đích của gã… Sau khi Thôi Hành Chu tìm hiểu mới biết khoảng thời gian trước có rất nhiều người lùng bắt hai quý phụ nhân, nghe nói người trong bức họa chính là mẫu thân hắn và Miên Đường.
Xem ra Tuy vương định nắm lấy điểm yếu của hắn, sau đó nắm thế chủ động thích làm gì hắn thì làm.
Lúc ấy bắt không ít người, đều dùng xe ngựa chở đi, không biết Miên Đường và mẫu thân có ở trong đó không.
Lần này loạn ở Chân Châu không khó tra, Thôi Hành Chu bắt được mấy tên phỉ binh chưa kịp rút lui, treo lên đánh, hỏi ra thì hóa ra bọn họ là lính cũ của Thạch tướng quân ở Thanh Châu, tạm thời bị phái đến đây làm việc được rất nhiều vàng bạc.
Mặc dù Thạch tướng quân tới che mắt người khác nhưng Thôi Hành Chu chắc chắn rằng Tuy vương đứng sau. Mặc kệ Miên Đường và mẫu thân có ở trong tay bọn họ không, mình phải nắm được điểm yếu của Tuy Vương mới được.
Cho nên Thôi Hành Chu chèo thuyền chèo đến thuyền chạy như chạy máy, suốt đêm xuất kích đuổi theo vợ con Tuy vương. Chuyện hành quân cấp tốc như thế này đối với Thôi Hành Chu là chuyện thường ngày, vì thế trắc trở một phen, bắt Tuy vương phi và tiểu thế tử của Tuy Vương.
Lần này Tuy vương vừa mất phu nhân lại thiệt quân, đã không bắt được con tin còn không cách nào trao đổi với Hoài Dương vương.
Điểm chết người chính là hai bên đều không làm chuyện minh bạch, không cách nào vào cung buộc tội Thôi Hành Chu bỉ ổi bắt vợ và con người khác.
Vì thế kế hiện giờ chỉ có thể rút binh mã, không để lại gì cho người ta bắt thóp rồi phái người đi hoà giải, nói là hiểu lầm, Tuy vương chưa từng bắt thái phi và Hoài Tang huyện chủ, bảo Thôi Hành Chu thả người.
Không đề cập đến chuyện hai vương gia đánh nhau.
Lại nói đến Liễu Miên Đường, mấy ngày ở trong rừng không thấy có người tới lục soát núi nên nàng phái thị vệ đi tra mới biết được tốp phỉ binh kia đã lục tục rút binh. Đại quân của Hoài Dương vương cũng đã quay về.
Khi nghe tin này, Sở thái phi rơi lệ ròng ròng, nhiều ngày chưa rửa mặt, hai dòng nước mắt màu như nước sông, đương nhiên không còn khoan thai xinh đẹp như xưa.
Miên Đường an ủi Sở thái phi rằng khổ tận cam lai, sau đó phân phó Phương Hiết hầu hạ Sở thái phi, đi ra suối rửa mặt, để tránh khi xuống núi làm mất thể diện của phủ Hoài Dương vương. Còn mình thì dẫn theo Bích Thảo ra ngoài nghe ngóng, rồi sắp xếp lộ trình kế tiếp.
Thật ra Miên Đường cố tình sắp xếp như thế, sau khi phái một thị vệ xuống núi đi tìm đội binh của Hoài Dương vương báo tin, nàng chỉ dẫn theo Bích Thảo đi phía sau núi xuống cửa tiệm hoang dưới chân núi.
Mấy ngày nay, nàng đều tránh không gặp tiểu tử Lục Toàn lấm la lấm lét, nàng suy nghĩ mãi về vấn đề này thế nhưng hóa ra mình lại là Lục Văn.
Đối với Miên Đường mười chín tuổi mà nói, thân phận cỡ này đúng là quá dọa người rồi. Khi đó nàng còn niên thiếu không biết gì cả, lại si tình với Tử Du công tử mới có thể làm kiểu mua bán liều mạng như buộc đầu vào lưng quần thế này sao?
Chẳng qua suy nghĩ cẩn thận lại thì nếu giờ Lưu Dục xưng đế, mấy việc trên Ngưỡng Sơn nghiễm nhiên trở thành công lao nghìn đời phò tá hiền đế lên ngai vị.
Liễu Miên Đường nàng chính là Lục Văn tài giỏi thì sao? Dù sao thì giờ cũng không làm hại ai! Nếu mà Thôi Hành Chu biết chuyện… Miên Đường không dám nghĩ đến nữa, tóm lại đi bước nào tính bước đó, nàng cũng không phải cố ý gạt hắn, thật sự là nàng đã quên mất chuyện này.
Bây giờ, Chân Châu đã hết loạn lạc, Miên Đường nhịn rồi lại nhịn nhưng vẫn muốn xem thử bọn người tự cho mình là trung thành với nàng, muốn biết ẩn tình trong đó.
Cho nên hôm nay nàng mới tách mình ra, một mình đi đến cửa tiệm hoang.
Chưa xuống núi ở xa xa đã nhìn thấy hai người nàng gặp trong cửa tiệm ngày hôm ấy đứng ở ngoài cửa tiệm, còn có một người được mấy thủ hạ đỡ chờ nàng.
Có lẽ Lục Toàn trốn ở chỗ nào đó thấy nàng tìm lại đây nên đi gọi ba người “Trung Nghĩa Lưỡng” trong miệng gã, đợi mình ở bên ngoài.
Người dẫn đầu chắc là lão đại Lục Trung, kính cẩn lên trước nghênh đón: “Được biết đại đương gia sẽ đến đây, bọn ta vẫn luôn chờ ở ngoài cửa tiệm, đợi đại đương gia phân phó.”
Lục Toàn thấy Miên Đường do dự chần chờ, không chịu đến gần, quen cửa quen nẻo phân phó: “Mau, để đại đương gia xem chữ xăm để chứng minh bản thân!”
Vì thế ba người còn lại không chút do dự vạch bả vai ra, chữ xăm “Trung Nghĩa Lưỡng Toàn” như con giun lại lần nữa làm hỏng mắt người ta.
Miên Đường có chút không dám nhìn thẳng vào những năm tháng tuổi trẻ hoang đường của mình, nàng cố quay đầu đi không nhìn nói: “Không cần đâu, các ngươi mặc quần áo vào đi…”
Cái người bị thương chính là lão nhị Lục Nghĩa, trông dáng vẻ cực kỳ tuấn tú văn nhã, khi nhìn thấy Miên Đường kích động đến hốc mắt đỏ lên nhưng lại cố nhịn.
Nhưng hình như vết thương của gã rất nghiêm trọng, máu ở ngực chảy không ngừng.
Tây Bắc khắc nghiệt lại lần nữa luyện ra lang trung đi chân đất trên giang hồ.
Miên Đường có cách chữa với vết thương ngoài da kiểu này, sau khi xem qua miệng vết thương của Lục Nghĩa, cảm thấy miệng vết thương vẫn còn tốt, không có dấu hiệu mủ, chỉ là da thịt đã bong ra khó khép miệng lại, vì thế nàng bảo Bích Thảo lấy bao kim chỉ mang theo bên người ra, dùng rượu thuốc trong túi da chống lạnh đốt lửa rồi dùng lửa rượu thuốc khử độc kim, sau đó tự mình ra tay, xe chỉ luồn kim, khâu miệng vết thương cho Lục Nghĩa.
Mấy huynh đệ phát hiện, dường như đại đương gia lại giỏi thêm, tư thế khâu kim chỉ hết sức lưu loát, rất có dáng.
Thật ra đây là lần đầu tiên Liễu Miên Đường khâu miệng vết thương cho người khác, trước kia chỉ từng xem Triệu Tuyền làm một hai lần thôi.
Cũng may nàng còn ba phần tay nghề may giày cùng nhóm phụ nhân ở phố Bắc, mấy đường kim đầu có hơi lệch nhưng những đường kim sau đều giống y chang nhau.
Tuy Lục Nghĩa trông rất thanh tú nhưng cũng là hán tử, không có dùng thuốc tê trước khi khâu, cố gắng chịu đựng không kêu rên lấy một tiếng, để đại đương gia chuyên tâm khâu lại.
Liễu Miên Đường thì tóc mai rũ xuống tán loạn, dường như trên người luôn có hương thơm khiêu khích người khác khiến cho hai gò má Lục Nghĩa đỏ ửng, ở gần đại đương gia thế này gã không biết nhìn đi đâu…
Sau khi khâu miệng vết thương xong, Liễu Miên Đường bôi rượu thuốc còn lại lên miệng vết thương để tiêu độc rồi bôi thuốc trị thương và băng bó lại, nàng lau mồ hôi trên trán, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lục Toàn ở bên cạnh nhìn miệng vết thương của nhị ca đã được khâu lại, không khỏi tán thưởng nói: “Đại đương gia, ngài thật là giỏi, đường khâu tỉ mỉ thế này người bình thường không khâu được đâu!”
Bích Thảo ở bên cạnh nghe vậy trợn tròn mắt. Bởi vì gã từng đề nghị ném Bích Thảo xuống vách đá để giết người diệt khẩu, cho nên Bích Thảo chẳng vừa mắt gã.
Tuy nói chủ tử làm việc, hạ nhân nên tận tâm cổ vũ nhưng tiểu tử có thể nịnh nọt đến đến mức này đúng là khiến người ta buồn nôn!
Vừa rồi Lục Nghĩa vẫn cố nhịn đau, cho đến khi băng bó miệng vết thương mới thả lỏng, cả người như mới vớt từ dưới nước lên.
Miên Đường thấy Lục Nghĩa có thể nói chuyện, có thể hỏi về quá trình giao chiến của bọn họ với Hoài Dương vương.
Có vẻ như Lục Nghĩa từng đọc sách, trả lời rất có trật tự, cũng nói mình bày bố cực kỳ cẩn thận, thiếu chút nữa bắt được Hoài Dương vương, chặt đứt viện quân của hắn.
Miên Đường nghe mà hết hồn, có điều không phải lo lắng cho huynh đệ Trung Nghĩa mà là đổ mồ hôi thay Thôi Hành Chu.
Dù bây giờ nàng đã biết mình từng là Lục Văn, nhưng thiếu mất đoạn ký ức kia nàng khó mà cảm được.
Nếu có thể, nàng thà làm Liễu Miên Đường đơn thuần, như thế lúc đối mặt với phu quân tương lai của mình cũng không có cảm giác tội lỗi…
Lục Nghĩa thấy Miên Đường mãi vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với huynh đệ bọn họ, không còn nể trọng tín nhiệm như trước kia, sự kích động nhiệt tình trong mắt cũng dần lạnh đi.
Nhân lúc rảnh rỗi mới hỏi Miên Đường: “Đại đương gia, bây giờ ngài sống ở đâu?”
Miên Đường cân nhắc một chốc, cảm thấy không cần phải nói dối giấu giếm, nàng nói ra để bọn họ không ôm thù hận với Hoài Dương vương nữa cũng tốt.
Vì thế nàng nói thật: “Ta… Sống nhờ ở phủ Hoài Dương vương…”
Vừa dứt lời, Lục Toàn lập tức vỗ đùi nói: “Đại đương gia thật can đảm sáng suốt, sao chúng ta không nghĩ tới việc lẻn vào phủ Hoài Dương vương nhỉ!”
Liễu Miên Đường cứng nhắc đổi tư thế ngồi, quyết định kiên trì nói tiếp: “Qua một thời gian nữa ta muốn thành thân với Hoài Dương vương…”
Lời này vừa nói ra, quả nhiên là chấn động đầu óc bốn huynh đệ, bọn họ đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Liễu Miên Đường bằng ánh mắt không thể tin được.
Ngay sau đó, tất cả mấy huynh đệ đều bịch bịch quỳ xuống: “Đại đương gia! Không được! Phủ Hoài Dương vương canh phòng nghiêm ngặt, cho dù ngài dùng thủ đoạn lấy sắc mê hoặc nhưng nếu hành thích vào tân hôn thì ngài khó mà thoát khỏi vương phủ được!”