Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-13
Chương 13: Sớm chiều
Bộc Dương vốn là nơi giàu có nhất Dĩnh Xuyên, bởi vì phía Bắc có sông Hoàng Hà chảy qua, Tây lại có nhiều kênh rạch nên đất đai rất phì nhiêu, mặc dù bây giờ không lớn bằng lúc trước, nhưng thành quách vẫn còn rộng rãi nên không hoang tàn lắm.
Thường Tự dẫn nhóm Tiêu Lan vào thành, trước tiên là đi tìm đại phu đến trị thương, sau đó phái người đưa tin cho thái thú Bộc Dương.
Thái thú đại nhân họ Lưu, cơm tối đang được ăn một nửa, nghe thấy có thư thì vội chạy lại, nhìn thấy mọi người khắp người đều là máu, lập tức kêu khổ trong lòng, kiên trì đến gặp Tiêu Lan.
Xiêm y Tiêu Lan còn chưa đổi, cả người màu đỏ lẫn đen sẫm, truyền đạt lại ý thư, cũng không khách khí nói: “Thỉnh đại nhân an bài chỗ ở trước.”
”Vâng, vâng, vâng”, Lưu thái thú nói: “Biết mấy ngày này Hầu gia sẽ đến, hạ quan đã tìm trước một viện trống rất tốt, chỉ là cách nơi này hơi xa một chút, còn chưa sắp xếp ổn thỏa, ngài xem, nếu không thì tới dịch quán trước, nghỉ tạm một đêm?”
Tiêu Lan thấy vết thương của mấy hạ nhân đã được băng bó đại khái rồi thì nói: “Không cần, thỉnh đại nhân cứ dẫn đường.”
Thái thú nhếch miệng cười, liếc nhìn vết thương trên người Tiêu Lan, chỉ dùng vải quấn hai cái, máu còn đang không ngừng thấm ra ngoài, ông ta nhìn còn thấy đau muốn chết, nên vừa đi ra ngoài vừa phân phó gã sai vặt đi mời Mẫn đại phu trong thành.
Thái thú này hơn năm mươi tuổi rồi, trên có cha mẹ, dưới có thê nhi, ở Bộc Dương ngây người đã ba năm, chịu đủ khổ, mùa xuân năm nay, vất vả lắm mới tạo được mấy mối quan hệ, chỉ còn chờ xong nửa năm này sẽ lập tức trở về Kim Lăng. Do đó, ông ta cũng không muốn quản việc Tiêu Lan tới đây có phải là do đắc tội với ai không, càng không muốn đi trước đạp người ta một cước, dù thế nào đi nữa thì tước vị của Tiêu Lan vẫn còn đây, chỉ cần trong nửa năm này, Tiêu Lan không tìm ông ta gây phiền toái gì, ông ta liền vui vẻ không dính dáng, trước mắt không có trở ngại thì sao cũng tốt.
Trong thành Bộc Dương, tòa nhà để trống không ít, lúc trước đều bị Lưu thái thú ngầm độc chiếm, nhưng ông ta có chiếm thì cũng vô dụng, thứ nhất là không có nhiều tiền bạc để tu sửa, hai là tu sửa xong rồi lại bán không được mang không đi, chỉ có thể lúc nhàn rỗi thì đến đi dạo một chút, bây giờ cho Tiêu Lan một cái sân, ông ta phải đắn đo thật lâu, nghĩ thầm, nếu mình đau lòng không bỏ được bạc, không bằng cho Tiêu Lan, chờ hắn tu sửa tốt rồi, ông ta còn có thể lại nhìn hai cái.
Vào trong sân nhỏ thấy có bốn gian, cũng coi như rất rộng rãi, chỉ là có chút hoang vu, lộn xộn.
Tiêu Lan quay lại hỏi Diên Mi: “Như thế nào?”
Diên Mi gật gật đầu, nhìn từng chút một, mấy tùy tùng thì bắt đầu chuyển đồ.
Lẽ ra, hôm nay nên làm lễ đón gió tẩy trần cho Tiêu Lan, nhưng nhìn bộ dạng hắn lúc này sẽ uống rượu không nổi, chỉ có thể mấy ngày nữa bổ sung sau, thái thú đại nhân lại sai người trở về nhà lấy chút ít thức ăn lại đây, nhóm vú già thổi lò nấu nước nóng trước cho Tiêu Lan tắm rửa thay y phục.
Trên dưới đều đang vội vàng thì gã sai vặt đến báo: “Mẫn đại phu đến.”
Thái thú nói: “Mau mời lại đây”, rồi nói với Tiêu Lan: “Hầu gia bị thương không nhẹ, tuỳ tiện băng bó sẽ không ổn, vẫn là cho đại phu nhìn một chút, uống thuốc vài lần mới yên tâm được.”
Đang lúc nói chuyện thì một nam tử mặc áo vải bước vào, đeo một hòm thuốc, chính là Mẫn đại phu, sau khi hành lễ thì chú ý nhìn một lúc, thấy băng vải của Tiêu Lan còn nhỏ nước, rõ ràng là lúc tắm rửa không quan tâm đến miệng vết thương thì nhăn mày nói: “Đại nhân không biết là vết thương không thể dính nước?”
Thái thú vội ho một tiếng, trong lòng tự nhủ, dù y thuật của ngươi có cao hơn nữa, cũng không thể cứ mở miệng là xông lên như vậy chứ, Tiêu Lan cười nhẹ nói: “Vừa rồi cả người đều là máu đen, là ta không chú ý.”
Thực tế là lúc nãy hắn không thấy đau, bởi vì chỉ lo chém giết, bây giờ ngồi xuống một chút mới cảm giác được.
Mẫn Hành không nói thêm gì nữa, sắc mặt không tốt, tay lại cực kỳ lưu loát, băng bó xong rồi lại viết hai phương thuốc, Tiêu Lan nhìn nhìn, nói: “Trong nội viện còn có mấy huynh đệ cũng bị thương, làm phiền tiên sinh cũng nhìn bọn họ một chút.”
Mẫn Hành gật gật đầu, rồi trực tiếp ra ngoài, thái thú vội vàng giảng hòa: “Hầu gia chớ trách, tính tình vị Mẫn đại phu này hơi nóng nảy một chút nhưng y thuật lại tốt nhất thành Bộc Dương.”
Tiêu Lan không quá để ý, “Đại phu nghiêm khắc ngược lại làm cho người ta yên tâm.”
”Là ý này”, thái thú cười theo, trong lòng lại tự nhủ ngươi vừa mới giết người Hung Nô, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó.
Chờ dùng cơm xong, mọi người dọn dẹp qua loa một chút, lúc đi ngủ đã gần tới canh ba, bên trong chính phòng, trừ một cái giường mới do vị thái thú đại nhân kia cắn răng cho thì cũng chỉ còn dư một cái bàn cũ, cũng may bọn họ đem theo nhiều đồ. Ngày mai, một cuộc sống bận rộn sẽ bắt đầu.
Diên Mi ngồi ở trên giường có treo một sợi dây, - - dây đỏ nàng mang từ Kim Lăng đến. Tiêu Lan suy nghĩ một chút, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái chuông nhỏ, cho nàng treo lên dây đỏ.
Nằm im lặng một lát, cả người mệt mỏi nhưng lại không ngủ được.
Liếc khóe mắt nhìn Diên Mi, thấy nàng nhắm mắt lại, thở đều đều, Tiêu Lan duỗi ngón tay ra, khẽ chạm vào vào sợi dây đỏ, chọt chọt, hắn cong ngón tay lên, kéo dây đỏ xuống, chuông nhỏ lập tức kêu leng keng.
Lúc đó đánh nhau hỗn loạn, mà dáng vẻ ai cũng thay đổi, hắn nhớ lại, Diên Mi đến cạnh hắn rồi cũng không gọi, trực tiếp lau mặt cho hắn, cũng không sợ sẽ nhận sai?
Mắt Diên Mi nhìn chằm chằm chuông nhỏ, nhẹ nhàng lắc lư.
Tiêu Lan lấy tay nắm lấy, chuông liền ngừng lại, Diên Mi túm tay áo của hắn, nói: “Đừng.”
Nàng chờ chuông nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, rồi nhìn Tiêu Lan một cái, trong mắt lóe lên ánh sáng, sau đó, tay cũng kéo dây đỏ một cái, ý là ta biết hồi nãy huynh cố ý quấy rối.
Tiêu Lan bật cười, ngực rung động, hắn cũng không biết rốt cuộc mình đang cười cái gì, chỉ là cảm thấy rất vui vẻ, không thể ngưng được.
Diên Mi không hiểu gì hết, cũng mặc kệ hắn, tự mình ngồi dậy làm chuông nhỏ ngừng kêu, lại buộc dây đỏ lên nhưng lại không giống chỗ hồi nãy.
Làm lại nhiều lần, cuối cùng Tiêu Lan cười mệt, nghiêng đầu nhìn nàng, “Ngủ đi, chuyện ban ngày còn sợ không?”
Diên Mi không để ý lời Tiêu Lan nói, bàn tay lại cầm lấy tay áo hắn, cầm tay đặt lên dây đỏ, Tiêu Lan hơi hiểu rõ: “Muốn treo giống lúc đầu?”
Mắt Diên Mi sáng lên, thật thông minh.
Tiêu Lan thật hối hận, mình rảnh quá mà nên mới treo cái thứ này lên.
(editor: Diên Mi bắt Tiêu Lan phải treo chuông lên chỗ lúc đầu để khi chuông kêu thì âm thanh không đổi.)
Sáng sớm, Doãn đại nương không ngừng liếc nhìn cổ chân Diên Mi, nửa đêm hôm qua, bà nghe thấy trong chính phòng bên cạnh có tiếng leng keng, bà biết có vài người thích cái thú vui trong khuê phòng này, trên mắt cá chân của nữ tử treo cái chuông nhỏ, lúc sinh hoạt vợ chồng thì chuông nhỏ sẽ theo lúc nhanh lúc chậm vang lên, Doãn đại nương che miệng, thầm nghĩ, trên đường đi, Hầu gia tám phần đã nhịn hỏng, vậy nên bây giờ hưởng thụ bù, bất chấp vết thương luôn.
Bà ta cũng không khuyên, thầm nghĩ hôm nay phải đem kim trướng treo lên trước.
Dùng xong điểm tâm, thời tiết đã sáng lên, mọi người mới nhìn rõ cái sân nhỏ này.
Hoang vắng đến không thể hoang vắng hơn được nữa, đoán chừng là lúc trước có người đã dọn dẹp qua, nhưng dọn toàn bộ trụi lủi, có chỗ, tường viện còn đổ mất một nửa, qua một thời gian còn nở hoa lên đó.
Doãn đại nương bồi Diên Mi dạo qua một vòng, ở bên cạnh nói cho nàng biết chỗ nào cần được tu sửa trước, nơi nào hơi phiền phức, Diên Mi đi một vòng, hình như rất hài lòng, buổi sáng liền bắt đầu trang trí này nọ cho chính phòng.
Lúc này, Diên Mi hoàn toàn làm chủ.
Nàng bảo người ta đem cái bàn cũ trong phòng ra, sau đó chuyển bình phong, kỷ trà, gương, từng món một vào, mỗi khi mang một đồ vật nào vào, nàng sẽ quy định vị trí, sau đó đi qua sờ một cái, đụng một cái.
Diên Mi thích như vậy, đó là biện pháp đặc biệt để nàng quen thuộc với đồ vật xung quanh.
Tiêu Lan đến ngoại viện nhìn đám người Trình Ung một vòng, cho bọn họ dưỡng thương cho tốt trước, lúc trở về thì trông thấy trong phòng chính bận rộn ra ra vào vào, hắn đứng ở trong viện, vừa lúc có thể xuyên qua cửa sổ đang mở nhìn thấy Diên Mi, Diên Mi cũng nhìn thấy hắn, nghiêng đầu nhìn hắn nở nụ cười.
Vốn nàng muốn đem toàn bộ đồ trong phòng sờ qua một lần, nhưng lúc này trông thấy Tiêu Lan, dường như cũng muốn nói những việc này với hắn, - - đây là giường thấp, để chỗ này; đây là bàn, để chỗ này; đây là gian bếp nhỏ, bên trong này... do đó nàng chống cửa sổ lên một chút, đem mấy đồ vật này nhẹ nhàn sờ lại một lần, mỗi lần sờ xong, nàng sẽ lập tức ngẩng đầu nhìn Tiêu Lan, đôi mắt vừa đen vừa sáng, mang theo một chút vui vẻ, không tiếng động kể ra.
Tiêu Lan nhìn một hồi, đột nhiên run lên một cái.
Sinh ra một loại xúc động kỳ lạ, - - hắn muốn đi qua ôm Diên Mi một cái, sau đó cùng nàng chạm vào những vật này một lần.
... Thật sự là cũng bị tiểu ngốc tử này nhiễm cho ngốc theo rồi!
Hắn đứng một lát, thấy Diên Mi giống như muốn ra ngoài thì trong lòng dâng lên một chút căng thẳng không rõ, vội vàng xoay người lại đi ra ngoại viện.
Bộc Dương vốn là nơi giàu có nhất Dĩnh Xuyên, bởi vì phía Bắc có sông Hoàng Hà chảy qua, Tây lại có nhiều kênh rạch nên đất đai rất phì nhiêu, mặc dù bây giờ không lớn bằng lúc trước, nhưng thành quách vẫn còn rộng rãi nên không hoang tàn lắm.
Thường Tự dẫn nhóm Tiêu Lan vào thành, trước tiên là đi tìm đại phu đến trị thương, sau đó phái người đưa tin cho thái thú Bộc Dương.
Thái thú đại nhân họ Lưu, cơm tối đang được ăn một nửa, nghe thấy có thư thì vội chạy lại, nhìn thấy mọi người khắp người đều là máu, lập tức kêu khổ trong lòng, kiên trì đến gặp Tiêu Lan.
Xiêm y Tiêu Lan còn chưa đổi, cả người màu đỏ lẫn đen sẫm, truyền đạt lại ý thư, cũng không khách khí nói: “Thỉnh đại nhân an bài chỗ ở trước.”
”Vâng, vâng, vâng”, Lưu thái thú nói: “Biết mấy ngày này Hầu gia sẽ đến, hạ quan đã tìm trước một viện trống rất tốt, chỉ là cách nơi này hơi xa một chút, còn chưa sắp xếp ổn thỏa, ngài xem, nếu không thì tới dịch quán trước, nghỉ tạm một đêm?”
Tiêu Lan thấy vết thương của mấy hạ nhân đã được băng bó đại khái rồi thì nói: “Không cần, thỉnh đại nhân cứ dẫn đường.”
Thái thú nhếch miệng cười, liếc nhìn vết thương trên người Tiêu Lan, chỉ dùng vải quấn hai cái, máu còn đang không ngừng thấm ra ngoài, ông ta nhìn còn thấy đau muốn chết, nên vừa đi ra ngoài vừa phân phó gã sai vặt đi mời Mẫn đại phu trong thành.
Thái thú này hơn năm mươi tuổi rồi, trên có cha mẹ, dưới có thê nhi, ở Bộc Dương ngây người đã ba năm, chịu đủ khổ, mùa xuân năm nay, vất vả lắm mới tạo được mấy mối quan hệ, chỉ còn chờ xong nửa năm này sẽ lập tức trở về Kim Lăng. Do đó, ông ta cũng không muốn quản việc Tiêu Lan tới đây có phải là do đắc tội với ai không, càng không muốn đi trước đạp người ta một cước, dù thế nào đi nữa thì tước vị của Tiêu Lan vẫn còn đây, chỉ cần trong nửa năm này, Tiêu Lan không tìm ông ta gây phiền toái gì, ông ta liền vui vẻ không dính dáng, trước mắt không có trở ngại thì sao cũng tốt.
Trong thành Bộc Dương, tòa nhà để trống không ít, lúc trước đều bị Lưu thái thú ngầm độc chiếm, nhưng ông ta có chiếm thì cũng vô dụng, thứ nhất là không có nhiều tiền bạc để tu sửa, hai là tu sửa xong rồi lại bán không được mang không đi, chỉ có thể lúc nhàn rỗi thì đến đi dạo một chút, bây giờ cho Tiêu Lan một cái sân, ông ta phải đắn đo thật lâu, nghĩ thầm, nếu mình đau lòng không bỏ được bạc, không bằng cho Tiêu Lan, chờ hắn tu sửa tốt rồi, ông ta còn có thể lại nhìn hai cái.
Vào trong sân nhỏ thấy có bốn gian, cũng coi như rất rộng rãi, chỉ là có chút hoang vu, lộn xộn.
Tiêu Lan quay lại hỏi Diên Mi: “Như thế nào?”
Diên Mi gật gật đầu, nhìn từng chút một, mấy tùy tùng thì bắt đầu chuyển đồ.
Lẽ ra, hôm nay nên làm lễ đón gió tẩy trần cho Tiêu Lan, nhưng nhìn bộ dạng hắn lúc này sẽ uống rượu không nổi, chỉ có thể mấy ngày nữa bổ sung sau, thái thú đại nhân lại sai người trở về nhà lấy chút ít thức ăn lại đây, nhóm vú già thổi lò nấu nước nóng trước cho Tiêu Lan tắm rửa thay y phục.
Trên dưới đều đang vội vàng thì gã sai vặt đến báo: “Mẫn đại phu đến.”
Thái thú nói: “Mau mời lại đây”, rồi nói với Tiêu Lan: “Hầu gia bị thương không nhẹ, tuỳ tiện băng bó sẽ không ổn, vẫn là cho đại phu nhìn một chút, uống thuốc vài lần mới yên tâm được.”
Đang lúc nói chuyện thì một nam tử mặc áo vải bước vào, đeo một hòm thuốc, chính là Mẫn đại phu, sau khi hành lễ thì chú ý nhìn một lúc, thấy băng vải của Tiêu Lan còn nhỏ nước, rõ ràng là lúc tắm rửa không quan tâm đến miệng vết thương thì nhăn mày nói: “Đại nhân không biết là vết thương không thể dính nước?”
Thái thú vội ho một tiếng, trong lòng tự nhủ, dù y thuật của ngươi có cao hơn nữa, cũng không thể cứ mở miệng là xông lên như vậy chứ, Tiêu Lan cười nhẹ nói: “Vừa rồi cả người đều là máu đen, là ta không chú ý.”
Thực tế là lúc nãy hắn không thấy đau, bởi vì chỉ lo chém giết, bây giờ ngồi xuống một chút mới cảm giác được.
Mẫn Hành không nói thêm gì nữa, sắc mặt không tốt, tay lại cực kỳ lưu loát, băng bó xong rồi lại viết hai phương thuốc, Tiêu Lan nhìn nhìn, nói: “Trong nội viện còn có mấy huynh đệ cũng bị thương, làm phiền tiên sinh cũng nhìn bọn họ một chút.”
Mẫn Hành gật gật đầu, rồi trực tiếp ra ngoài, thái thú vội vàng giảng hòa: “Hầu gia chớ trách, tính tình vị Mẫn đại phu này hơi nóng nảy một chút nhưng y thuật lại tốt nhất thành Bộc Dương.”
Tiêu Lan không quá để ý, “Đại phu nghiêm khắc ngược lại làm cho người ta yên tâm.”
”Là ý này”, thái thú cười theo, trong lòng lại tự nhủ ngươi vừa mới giết người Hung Nô, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó.
Chờ dùng cơm xong, mọi người dọn dẹp qua loa một chút, lúc đi ngủ đã gần tới canh ba, bên trong chính phòng, trừ một cái giường mới do vị thái thú đại nhân kia cắn răng cho thì cũng chỉ còn dư một cái bàn cũ, cũng may bọn họ đem theo nhiều đồ. Ngày mai, một cuộc sống bận rộn sẽ bắt đầu.
Diên Mi ngồi ở trên giường có treo một sợi dây, - - dây đỏ nàng mang từ Kim Lăng đến. Tiêu Lan suy nghĩ một chút, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái chuông nhỏ, cho nàng treo lên dây đỏ.
Nằm im lặng một lát, cả người mệt mỏi nhưng lại không ngủ được.
Liếc khóe mắt nhìn Diên Mi, thấy nàng nhắm mắt lại, thở đều đều, Tiêu Lan duỗi ngón tay ra, khẽ chạm vào vào sợi dây đỏ, chọt chọt, hắn cong ngón tay lên, kéo dây đỏ xuống, chuông nhỏ lập tức kêu leng keng.
Lúc đó đánh nhau hỗn loạn, mà dáng vẻ ai cũng thay đổi, hắn nhớ lại, Diên Mi đến cạnh hắn rồi cũng không gọi, trực tiếp lau mặt cho hắn, cũng không sợ sẽ nhận sai?
Mắt Diên Mi nhìn chằm chằm chuông nhỏ, nhẹ nhàng lắc lư.
Tiêu Lan lấy tay nắm lấy, chuông liền ngừng lại, Diên Mi túm tay áo của hắn, nói: “Đừng.”
Nàng chờ chuông nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, rồi nhìn Tiêu Lan một cái, trong mắt lóe lên ánh sáng, sau đó, tay cũng kéo dây đỏ một cái, ý là ta biết hồi nãy huynh cố ý quấy rối.
Tiêu Lan bật cười, ngực rung động, hắn cũng không biết rốt cuộc mình đang cười cái gì, chỉ là cảm thấy rất vui vẻ, không thể ngưng được.
Diên Mi không hiểu gì hết, cũng mặc kệ hắn, tự mình ngồi dậy làm chuông nhỏ ngừng kêu, lại buộc dây đỏ lên nhưng lại không giống chỗ hồi nãy.
Làm lại nhiều lần, cuối cùng Tiêu Lan cười mệt, nghiêng đầu nhìn nàng, “Ngủ đi, chuyện ban ngày còn sợ không?”
Diên Mi không để ý lời Tiêu Lan nói, bàn tay lại cầm lấy tay áo hắn, cầm tay đặt lên dây đỏ, Tiêu Lan hơi hiểu rõ: “Muốn treo giống lúc đầu?”
Mắt Diên Mi sáng lên, thật thông minh.
Tiêu Lan thật hối hận, mình rảnh quá mà nên mới treo cái thứ này lên.
(editor: Diên Mi bắt Tiêu Lan phải treo chuông lên chỗ lúc đầu để khi chuông kêu thì âm thanh không đổi.)
Sáng sớm, Doãn đại nương không ngừng liếc nhìn cổ chân Diên Mi, nửa đêm hôm qua, bà nghe thấy trong chính phòng bên cạnh có tiếng leng keng, bà biết có vài người thích cái thú vui trong khuê phòng này, trên mắt cá chân của nữ tử treo cái chuông nhỏ, lúc sinh hoạt vợ chồng thì chuông nhỏ sẽ theo lúc nhanh lúc chậm vang lên, Doãn đại nương che miệng, thầm nghĩ, trên đường đi, Hầu gia tám phần đã nhịn hỏng, vậy nên bây giờ hưởng thụ bù, bất chấp vết thương luôn.
Bà ta cũng không khuyên, thầm nghĩ hôm nay phải đem kim trướng treo lên trước.
Dùng xong điểm tâm, thời tiết đã sáng lên, mọi người mới nhìn rõ cái sân nhỏ này.
Hoang vắng đến không thể hoang vắng hơn được nữa, đoán chừng là lúc trước có người đã dọn dẹp qua, nhưng dọn toàn bộ trụi lủi, có chỗ, tường viện còn đổ mất một nửa, qua một thời gian còn nở hoa lên đó.
Doãn đại nương bồi Diên Mi dạo qua một vòng, ở bên cạnh nói cho nàng biết chỗ nào cần được tu sửa trước, nơi nào hơi phiền phức, Diên Mi đi một vòng, hình như rất hài lòng, buổi sáng liền bắt đầu trang trí này nọ cho chính phòng.
Lúc này, Diên Mi hoàn toàn làm chủ.
Nàng bảo người ta đem cái bàn cũ trong phòng ra, sau đó chuyển bình phong, kỷ trà, gương, từng món một vào, mỗi khi mang một đồ vật nào vào, nàng sẽ quy định vị trí, sau đó đi qua sờ một cái, đụng một cái.
Diên Mi thích như vậy, đó là biện pháp đặc biệt để nàng quen thuộc với đồ vật xung quanh.
Tiêu Lan đến ngoại viện nhìn đám người Trình Ung một vòng, cho bọn họ dưỡng thương cho tốt trước, lúc trở về thì trông thấy trong phòng chính bận rộn ra ra vào vào, hắn đứng ở trong viện, vừa lúc có thể xuyên qua cửa sổ đang mở nhìn thấy Diên Mi, Diên Mi cũng nhìn thấy hắn, nghiêng đầu nhìn hắn nở nụ cười.
Vốn nàng muốn đem toàn bộ đồ trong phòng sờ qua một lần, nhưng lúc này trông thấy Tiêu Lan, dường như cũng muốn nói những việc này với hắn, - - đây là giường thấp, để chỗ này; đây là bàn, để chỗ này; đây là gian bếp nhỏ, bên trong này... do đó nàng chống cửa sổ lên một chút, đem mấy đồ vật này nhẹ nhàn sờ lại một lần, mỗi lần sờ xong, nàng sẽ lập tức ngẩng đầu nhìn Tiêu Lan, đôi mắt vừa đen vừa sáng, mang theo một chút vui vẻ, không tiếng động kể ra.
Tiêu Lan nhìn một hồi, đột nhiên run lên một cái.
Sinh ra một loại xúc động kỳ lạ, - - hắn muốn đi qua ôm Diên Mi một cái, sau đó cùng nàng chạm vào những vật này một lần.
... Thật sự là cũng bị tiểu ngốc tử này nhiễm cho ngốc theo rồi!
Hắn đứng một lát, thấy Diên Mi giống như muốn ra ngoài thì trong lòng dâng lên một chút căng thẳng không rõ, vội vàng xoay người lại đi ra ngoại viện.
Bình luận facebook