Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-78
Chương 78: Bụi bặm
Ánh mắt Tiêu Ngọc đang tìm kiếm Tiêu Lan, nhưng Tiêu Lan bị vây vào giữa, hắn căn bản không thể thấy rõ, không khỏi nghiêng ngả chao đảo chạy đến bên cạnh Thẩm thị và Thẩm Trạm, thỉnh cầu: "Mẫu thân! Mẫu thân! Người thả Lục ca đi đi!"
"Hồ đồ!" Thẩm thị mắng: "Ngươi hôm nay không giết hắn thì hắn sẽ giết ngươi! Ngươi cho là hắn thậtsự là tiến cung tới thăm ngươi sao? Vậy mang theo tám vạn quân kia làm gì? hắn là tới đoạt ngôi vị hoàng đế của ngươi! Con trai à, giờ phút này tuyệt đối không thể nương tay! Chỉ cần loại trừ được ba kẻ đó thì ngôi vị hoàng đế của con không còn phải lo lắng gì nữa!"
Tiêu Ngọc gấp đến độ không nói ra lời, chỉ không ngừng lắc đầu, lại đi kéo tay áo Thẩm Trạm, Thẩm Trạm vịn lấy hắn: "Hoàng thượng, từ xưa tới nay, trên tay hoàng đế Đại Tề ta hoặc nhiều hoặc ít đều dính qua máu, này không có gì đáng ngại. Ngài muốn làm đế vương, thần dạy cho ngài điều thứ nhất, là phải hạ được dã tâm."
"không không", Tiêu Ngọc lắc đầu, "Vậy ta không cần ngôi vị hoàng đế này nữa! Bọn họ đều là huynh đệ ta! Cậu, Lục ca khi còn bé ngươi còn dạy hắn, mau bảo bọn họ mở cửa ra! Ngôi vị hoàng đế takhông cần, ai muốn thì cho kẻ đó!"
"Chớ nói vớ vẩn!" Thẩm thị kéo hắn một phen, đẩy hắn ra sau lưng, tiếng đao kiếm va chạm vào nhau cùng với màu đỏ của máu trên nền gạch vàng làm cho toàn thân Tiêu Ngọc phát rét.
hắn nhìn lên đỉnh điện trên cao, lệ rơi đầy mặt, chợt dùng sức vùng vẫy, Hoắc thị đang xem đồ sát trong điện thì đột nhiên cơ thể bị nghiêng một cái, tuột tay, Tiêu Ngọc đã lảo đảo chạy đến dưới bậc kim điện.
"Trở về đây!" cùng với một tiếng hét lớn của Thẩm thị thì binh lính trong điện cũng chú ý tới Tiêu Ngọc tiến vào vòng chiến, nhất thời sợ đả thương hắn nên lo né tránh, Tiêu Ngọc lách tới kêu lên: "Lục ca!"
Tiêu Lan đã nhìn thấy hắn, tránh thoát một kiếm đang bổ tới, trầm giọng nói: “Trong này!"
Tiêu Ngọc liếc thấy phát quan của hắn, tìm theo hướng tiếng chạy qua, đúng lúc này thì bên ngoài cũng vang tới tiếng chém giết, cửa cung bị đụng vang lên thùng thùng, Tiêu Ngọc ngừng chân lại, run giọng nói: "Lục ca? Huynh hôm nay thật sự là tới giết đệ sao?!" Hỏi xong, hắn chợt tựa như giống như bị điên, nhặt đao trên mặt đất lên, chém loạn lung tung một hồi.
Tiêu Lan chẳng quan tâm lên tiếng, vừa lui sang bên cạnh vừa nhìn lướt qua cửa, cách cửa chỉ có thể nhìn thấy bóng người loạn thất bát tao, không thể xác định được có phải là bọn Trình Ung hay không, Thẩm thị nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì gấp rút hét lên: "Mau! Giết bọn chúng!"
Bên cạnh có chậu than bọc trong lồng sắt, Tiêu Lan hít vào một hơi, một cước đá đi, than trong chậu hơi rơi ra, có viên lăn vào màn che trong điện, từ từ bị cháy xém bốc khói lên.
Tiêu Chân cùng hắn đưa lưng về phía nhau, thời điểm này bỗng linh tính hiểu được ý đồ Tiêu Lan, - - châm lửa. một khi trong điện bốc cháy, thái hậu và Thẩm Trạm cũng phải xong đời, nếu như bọn họkhông muốn đồng quy vu tận thì nhất định phải hạ lệnh mở cửa.
Liều mạng bị thương, Tiêu Chân ngay tại chỗ lăn hai vòng, đạp lật một cái chậu than khác, nhưng hắnbị đánh một cái váo sau lưng nên thân thể bổ nhào về phía trước, cánh tay trái đâm vào chậu than, nóng gào thét.
Mùa đông khô ráo, màn che bị châm lửa, lửa bùng một phát cháy lên, mùi máu tanh trong phòng bị chưng nướng sau đó nồng đậm lợi hại, Tiêu Ngọc vốn đang suy yếu, vừa nãy lại như phát điên, trước hết không chịu nổi khói khí này, ho khan vài tiếng liền thẳng tắp ngã xuống.
Thẩm thị và Tiêu Lan cùng lúc chạy tới bên cạnh hắn, nhưng lại có người gần hơn bọn họ, - - trên đùi Tiêu Cư bị thương, mắt thấy chống đỡ hết nổi, lúc này lại liều mạng mặc kệ, tay chân cùng sử dụng nhanh chóng vài bước, một phen kéo lấy cổ áo Tiêu Ngọc, kéo hắn đến trước người mình, ngồi dưới đất nở nụ cười, điềm nhiên nói: "Mở cửa!"
Lửa đã cháy về phía long án, Thẩm thị bị nghẹn đến đỏ mắt, trên đầu trên người tất cả đều là mồ hôi, ôm ngực nôn khan, nước mắt chảy xuống, môi trắng bệch, Tiêu Ngọc đã ở biên giới sắp chết, bà ta cắn răng một cái, huơ thanh kiếm, giọng nói thê lương: "Ông trời! Vì sao lại bất công như vậy!" nóixong chỉ vào cửa cung, thét lên: "Phá hỏng cửa cung bên trong cho ta! Ta cùng với con ta hai mạng, chôn cùng ba kẻ bọn chúng, coi như cũng giá trị!"
- - Bà ta biết, đã có người tới cứu, nếu không giết ba kẻ đó ở trong này thì ra đại thế sau điện đã mất!
một phòng sợ hãi, kể cả Tiêu Lan và Thẩm Trạm, đều không ngờ bà ta có thể ngoan tuyệt như thế.
Đao phủ dời về phía cạnh cửa, lúc chống đỡ cửa, mặt đều lộ vẻ do dự, ở đây đâu chỉ có ba người Tiêu Lan, bọn họ cũng phải táng thân theo biển lửa.
Thẩm Trạm che tay áo, vạt áo bị đốt, ông ta liền trực tiếp cắt tà áo bào, thở dài một hơi, phân phó: "Mở cửa."
"không được mở!" Thẩm thị hét: "Ai gia không sợ chết, đại tư mã sợ sao?"
Thẩm Trạm nhíu mày, một chân bàn đã bị thiêu rụi, loảng xoảng boong boong ngã xuống đất, ông tađi nhanh vài bước tới cạnh cửa, lần nữa hạ lệnh: "Mở cửa."
Nhóm đao phủ do do dự dự đã buông lỏng nửa nhiệt tình, bên ngoài nhìn thấy ánh lửa thế công càng thêm mãnh liệt, ngay tại lúc này, cánh cửa rung động, bên ngoài "oanh" một cái, phá cửa mà vào!
Trình Ung xông lên trước, hô lên: "Hầu gia!"
Khí lạnh lẽo bên ngoài xông vào, Tiêu Lan chống miệng kiếm thở lớn, ra lệnh: "Ngăn cản Tiêu Cư lại!"
Tiến vào cùng lúc với cấm quân còn có người của Tiêu Cư, lúc này đang nâng hắn và Tiêu Ngọc ra cửa, trên lưng Tiêu Ngọc bị đại lực đụng phải vài cái, ngược lại sặc thở ra một hơi, đã chậm rãi tỉnh táo lại.
Từ trong điện chiến đến ngoài điện.
Sau lưng và cánh tay Tiêu Chân đều bị thương, thể lực cũng không còn nhiều, hận không thể trực tiếp nằm vật xuống trên quảng trường ở trước Vũ anh Điện, Tiêu Lan có nhiều kinh nghiệm hơn hắn, có vết thương nhưng không nặng, chỉ là ngực bị sặc khói đến căng lên, liếc mắt nhìn, người Trình Ung mang đến tiếp ứng đều ở đây liền hỏi: "Phu nhân đâu?"
"đang ở Chiêu Minh Cung", Trình Ung đáp: "Thuộc hạ không biết tình hình trong này, không dám để phu nhân tùy tiện tới đây."
Địa đạo kia thông đến một gần một cái hồ trong cung, cách cái hồ đó gần nhất là Chiêu Minh Cung, Tiêu Lan gật gật đầu, lúc này trong sân đã phân ra ba hướng, trừ Tiêu Lan và cấm quân trong cung, có một đội người khác, cũng là cấm quân, nhưng hiển nhiên đã sớm bị Tiêu Cư mua chuộc.
Ba đội ngũ quả thực là một trận loạn chiến, nhưng Tiêu Ngọc ở trong tay Tiêu Cư, Thẩm thị sợ ném chuột vỡ bình, Tiêu Cư đánh một trận, thủ hạ của hắn có hạn, chỉ có thể đẩy Tiêu Chân về phía trước, thừa dịp hoảng loạn ra lệnh rút quân. - - Ý đồ của hắn đúng là muốn cho Tiêu Lan vào kinh, sau đó cùng Thẩm thị ngươi chết ta sống, sau khi hai bên đánh nhau xong thì hắn sẽ làm ngư ông đắc lợi.
Thẩm thị cảm thấy hắn chỉ có ít binh mã, sớm muộn gì cũng có thể thu thập nên vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tiêu Lan, nhưng mà Tiêu Cư làm liều, cấm quân đã đến gần lại bị tách ra, có hai người đón lấy Tiêu Ngọc, lại bị Trình Ung đến giết chết, nắm người trong tay.
Thẩm thị khẽ run rẩy, nhất thời kêu lên: "không được giết con ta!"
Tiêu Ngọc nhắm mắt lại, cười so với khóc còn khó coi hơn, "Lục ca, chúng ta cuối cùng cũng là binh đao gặp nhau."
Tiêu Lan liếc hắn một cái, lúc này cũng bất chấp nhiều lời, nhìn về phía Tiêu Cư bỏ chạy về phía đông, huýt sáo một tiếng, Trình Ung mang người lưu ở chỗ này, hắn cùng với Tiêu Chân đuổi theo hướng đông, đuổi tới một nửa hắn nhưng lại dừng lại, đổi sang hướng bắc, Tiêu Chân sững sờ hỏi: "Làm gì?"
"Ngươi mang người bao vây bọn hắn trước, ngoài thành nhận được tín hiệu cũng bắt đầu công thành", Tiêu Lan mím môi: "Ta đến Chiêu Minh Cung xem một chút."
"Ngươi nghĩ gì thế?!" Tiêu Chân quả thực bị chọc giận đến bật cười, "Hôm nay nếu không thể một lần hành động bắt luôn Tiêu Cư thì nhất định sẽ lưu họa lớn, ngươi thời khắc này còn có thể nghĩ đến cái khác?!"
Tiêu Lan còn biết là không được hơn cả hắn.
Nhưng bởi vì xảy ra chuyện lần trước, Diên Mi không ở dưới mí mắt hắn thì hắn không thể an lòng, chưa từng có nhiều do dự như vậy, hắn phất tay, trước đi về phía bắc – hướng Chiêu Minh Cung.
Tiêu Chân ở phía sau hắn dậm chân một cái, chỉ có thể tiếp tục đuổi theo.
Chiêu Minh Cung ở phía bắc Vũ anh Điện, cách một tòa Xích Ô Điện, Tiêu Lan đi qua từ phía nam, bởi vì phần lớn cấm quân đều điều đến Vũ anh Điện, trên đường bọn họ gặp cũng không nhiều, đến lúchắn cách thành cung nghe thấy bên trong không có động tĩnh quá lớn, nhất thời yên tâm một chút, nhưng đột nhiên lại càng khẩn trương, cho đến khi vào cửa cung, lúc trông thấy Hàn Lâm đứng trong đình, thủ vệ Chiêu Minh Cung đã bị giết mới ngầm thở nhẹ một hơi.
Hàn Lâm không ngờ Tiêu Lan sẽ đến đây, ngẩn người, hỏi: "Hầu gia?"
Cổ họng Tiêu Lan vô cùng đau đớn, tiếng nói ra không quá lớn, chỉ chỉ vào cửa, ý hỏi người có ở bên trong không?
"Vâng", Hàn Lâm đáp một tiếng, Tiêu Lan đã đến gần đi vào trong, nhưng đên gian giữa, trừ binh tướng phòng thủ, chỉ có Hoắc thị đang nghiêng ngả ở đó, Tiêu Lan nhíu mày, lại đây đỡ bà một phen: "Mẫu thân vất vả rồi."
Hoắc thị uể oải khoát khoát tay, cầm lấy cánh tay hắn đứng lên, nhẹ giọng hỏi: "Như thế nào?"
"Chờ Thường Tự đến, đại sự có thể thành", hắn lại liếc mắt nhìn, khẩn trương hỏi: "Mi Mi đâu?"
Trong mắt Hoắc thị sáng lên không ít, nói: "Phụ nhân Thẩm thị kia đâu? Có thể bắt ả ta không? Mẫu thân đi cùng với ngươi." Tiêu Lan còn đang xoay người lại tìm kiếm, Hoắc thị mới thở ra một hơi, nóitiếp: "Nàng ở phía tây gian cùng Mẫn đại phu."
nói như vậy dễ gây hiểu nhầm - - Diên Mi quả thực ở một chỗ cùng Mẫn Hành, nhưng còn có Phó Trường Khải và Liên cô.
Lông mày Tiêu Lan động động, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn lại là cau mày hỏi: "Nàng bị thương?"
"Ừ", Hoắc thị còn đỡ một cánh tay hắn, thở dài nói: "Có thể do đi trong địa dạo quá lâu nên có chút choáng váng, lúc đi lên chân bị thương..."
Tiêu Lan đợi không được, đỡ Hoắc thị ngồi xuống: "Ta..."
hắn vốn muốn nói "Ta đi xem một chút trước", nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì trong nội viện chợt có tiếng đánh nhau, thuận cửa sổ nhìn ra ngoài, lại không biết sao Tiêu Cư mang người tìm đến nơi này.
Tiêu Chân còn chưa có đuổi tới, Tiêu Lan ra dấu tay chớ có lên tiếng, mệnh bọn họ nằm ở hai bên cửa và cửa sổ, chính mình rút kiếm ra hành lang trước.
Thực ra Tiêu Cư vốn không biết bọn họ đang ở trong này, là bị Tiêu Chân đuổi theo đuôi, suy nghĩ trước tìm một chỗ trốn đi, nhưng lúc nguy cấp có thể tìm được con đường lui liền muốn đến sau hồ, lúc này đi vòng qua Chiêu Minh Cung, không nghĩ vừa vừa vào thì bắt gặp Hàn Lâm, tâm tư hắn thay đổi thật nhanh, cho là Thái Hòa đế bên trong này, lại sinh ra kế sách mới, nhất thời hô to: "Phụ hoàng! Nhi thần đến đây cứu lão nhân gia ngài!"
Kết quả phụ hoàng không ra, lại gọi Tiêu Lan đến.
một tiếng kêu này của hắn, Diên Mi ở tây gian cũng nghe được động tĩnh, chỉ là không xác định là ai, nhất thời nhớ ra, Phó Trường Khải đè nàng lại nói: "không được động, bên ngoài có Hàn Lâm phòng thủ, muội gấp cái gì?"
Đầu Diên Mi đầy mồ hôi, nàng hôm nay quả thực có chút ít mệt mỏi, từ trong địa đạo đi ra liền choáng váng, lại sợ nói Phó Trường Khải sẽ đưa nàng về chùa, nên cũng không có lên tiếng, canh hai trời tối, trong mương máng lại đều là rêu xanh ẩm ướt, trên đường ngã xuống, đụng đến chân, khi đó chịu đựng không nói, vẫn là Phó Trường Khải cõng nàng một đoạn đường, chờ lúc bọn họ ẩn vào, đến Chiêu Minh Cung đốt đèn chiếu lên, Phó Trường Khải mới phát hiện khắp người nàng lầy lội, chân phải hình như cũng trẹo, căn bản không dám dùng sức, vậy nên vội mang nàng đến tây gian kiểm tra, vừa nhìn thì thấy trên đùi cũng xanh xanh tím tím, đầu gối toàn bộ rách da, trước hết cần được để Mẫn Hành nhìn một chút có làm bị thương xương cốt hay không.
Diên Mi lắc đầu với hắn, nhỏ giọng nói: "không đau."
Phó Trường Khải trầm mặc, cũng không lên tiếng, vừa rồi trong cung tuỳ tiện vơ vét vài món quần áo nữ tử cho nàng bọc bên ngoài, chân phải Diên Mi khoác lên trên đùi hắn, Mẫn Hành bóp mấy cái qua lại ở chỗ mắt cá chân nàng: "Phu nhân chịu đựng đau một chút."
Diên Mi gật gật đầu: "không sợ, nhanh một chút."
Mẫn Hành buông thõng mắt, có chút không đành lòng, tiếng đánh nhau bên ngoài tựa hồ càng lớn, Diên Mi trông thấy có bóng người ngăn cản ở trước cửa, người kia chắp tay sau lưng, ở cạnh cửa nhẹnhàng gõ hai lần.
Mẫn Hành xuống tay, Diên Mi nhắm mắt lại, cắn chặt răng, nhịn xuống một tiếng cũng không có thốt ra.
Lúc này có mũi tên bắn về phía cửa, Tiêu Lan tránh thoát hai mũi tên, thân thể rút lui đến một bên, Diên Mi giật mình, nói với Phó Trường Khải: "Là Lan ca ca!"
Phó Trường Khải giúp nàng mang hài vào: "Ta đi xem một chút."
Diên Mi rụt rè đưa tay ra, khẽ đặt lên chỗ bị thương, ngạc nhiên nhìn Mẫn Hành: "Đỡ rất nhiều."
Mẫn Hành cười cười với nàng, Diên Mi cũng khập khiễng đi tới cửa, Phó Trường Khải không mở cửa, chỉ dùng tay khoét phía trên giấy dán tường một cái lỗ nhỏ, có thể trông thấy trong viện đang đánh nhau.
Diên Mi túm hắn, chính mình cũng phải xem, một con mắt nhìn một lát, có thể trông thấy Hàn Lâm, trông thấy Tiêu Cư, từ góc độ nàng lại liếc về không thấy Tiêu Lan ở hành lang bên hông.
Nàng rầu rĩ lại đi trở về, trong lòng có chút gấp, bởi vì nàng vốn nên đi theo Trình Ung. Mẫn Hành thấy nàng đi đường không tiện, cũng không dám đỡ, nhưng hai tay vô thức đưa ra.
Bên ngoài chợt không biết ai hô một tiếng: "Hầu gia cẩn thận!"
Lúc này Diên Mi một cái giật mình, nghe thấy rõ ràng, xoay người muốn chạy đi mở cửa, cửa bị va vào lung lay một cái, lập tức có máu tươi xối lên.
Ánh mắt Tiêu Ngọc đang tìm kiếm Tiêu Lan, nhưng Tiêu Lan bị vây vào giữa, hắn căn bản không thể thấy rõ, không khỏi nghiêng ngả chao đảo chạy đến bên cạnh Thẩm thị và Thẩm Trạm, thỉnh cầu: "Mẫu thân! Mẫu thân! Người thả Lục ca đi đi!"
"Hồ đồ!" Thẩm thị mắng: "Ngươi hôm nay không giết hắn thì hắn sẽ giết ngươi! Ngươi cho là hắn thậtsự là tiến cung tới thăm ngươi sao? Vậy mang theo tám vạn quân kia làm gì? hắn là tới đoạt ngôi vị hoàng đế của ngươi! Con trai à, giờ phút này tuyệt đối không thể nương tay! Chỉ cần loại trừ được ba kẻ đó thì ngôi vị hoàng đế của con không còn phải lo lắng gì nữa!"
Tiêu Ngọc gấp đến độ không nói ra lời, chỉ không ngừng lắc đầu, lại đi kéo tay áo Thẩm Trạm, Thẩm Trạm vịn lấy hắn: "Hoàng thượng, từ xưa tới nay, trên tay hoàng đế Đại Tề ta hoặc nhiều hoặc ít đều dính qua máu, này không có gì đáng ngại. Ngài muốn làm đế vương, thần dạy cho ngài điều thứ nhất, là phải hạ được dã tâm."
"không không", Tiêu Ngọc lắc đầu, "Vậy ta không cần ngôi vị hoàng đế này nữa! Bọn họ đều là huynh đệ ta! Cậu, Lục ca khi còn bé ngươi còn dạy hắn, mau bảo bọn họ mở cửa ra! Ngôi vị hoàng đế takhông cần, ai muốn thì cho kẻ đó!"
"Chớ nói vớ vẩn!" Thẩm thị kéo hắn một phen, đẩy hắn ra sau lưng, tiếng đao kiếm va chạm vào nhau cùng với màu đỏ của máu trên nền gạch vàng làm cho toàn thân Tiêu Ngọc phát rét.
hắn nhìn lên đỉnh điện trên cao, lệ rơi đầy mặt, chợt dùng sức vùng vẫy, Hoắc thị đang xem đồ sát trong điện thì đột nhiên cơ thể bị nghiêng một cái, tuột tay, Tiêu Ngọc đã lảo đảo chạy đến dưới bậc kim điện.
"Trở về đây!" cùng với một tiếng hét lớn của Thẩm thị thì binh lính trong điện cũng chú ý tới Tiêu Ngọc tiến vào vòng chiến, nhất thời sợ đả thương hắn nên lo né tránh, Tiêu Ngọc lách tới kêu lên: "Lục ca!"
Tiêu Lan đã nhìn thấy hắn, tránh thoát một kiếm đang bổ tới, trầm giọng nói: “Trong này!"
Tiêu Ngọc liếc thấy phát quan của hắn, tìm theo hướng tiếng chạy qua, đúng lúc này thì bên ngoài cũng vang tới tiếng chém giết, cửa cung bị đụng vang lên thùng thùng, Tiêu Ngọc ngừng chân lại, run giọng nói: "Lục ca? Huynh hôm nay thật sự là tới giết đệ sao?!" Hỏi xong, hắn chợt tựa như giống như bị điên, nhặt đao trên mặt đất lên, chém loạn lung tung một hồi.
Tiêu Lan chẳng quan tâm lên tiếng, vừa lui sang bên cạnh vừa nhìn lướt qua cửa, cách cửa chỉ có thể nhìn thấy bóng người loạn thất bát tao, không thể xác định được có phải là bọn Trình Ung hay không, Thẩm thị nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì gấp rút hét lên: "Mau! Giết bọn chúng!"
Bên cạnh có chậu than bọc trong lồng sắt, Tiêu Lan hít vào một hơi, một cước đá đi, than trong chậu hơi rơi ra, có viên lăn vào màn che trong điện, từ từ bị cháy xém bốc khói lên.
Tiêu Chân cùng hắn đưa lưng về phía nhau, thời điểm này bỗng linh tính hiểu được ý đồ Tiêu Lan, - - châm lửa. một khi trong điện bốc cháy, thái hậu và Thẩm Trạm cũng phải xong đời, nếu như bọn họkhông muốn đồng quy vu tận thì nhất định phải hạ lệnh mở cửa.
Liều mạng bị thương, Tiêu Chân ngay tại chỗ lăn hai vòng, đạp lật một cái chậu than khác, nhưng hắnbị đánh một cái váo sau lưng nên thân thể bổ nhào về phía trước, cánh tay trái đâm vào chậu than, nóng gào thét.
Mùa đông khô ráo, màn che bị châm lửa, lửa bùng một phát cháy lên, mùi máu tanh trong phòng bị chưng nướng sau đó nồng đậm lợi hại, Tiêu Ngọc vốn đang suy yếu, vừa nãy lại như phát điên, trước hết không chịu nổi khói khí này, ho khan vài tiếng liền thẳng tắp ngã xuống.
Thẩm thị và Tiêu Lan cùng lúc chạy tới bên cạnh hắn, nhưng lại có người gần hơn bọn họ, - - trên đùi Tiêu Cư bị thương, mắt thấy chống đỡ hết nổi, lúc này lại liều mạng mặc kệ, tay chân cùng sử dụng nhanh chóng vài bước, một phen kéo lấy cổ áo Tiêu Ngọc, kéo hắn đến trước người mình, ngồi dưới đất nở nụ cười, điềm nhiên nói: "Mở cửa!"
Lửa đã cháy về phía long án, Thẩm thị bị nghẹn đến đỏ mắt, trên đầu trên người tất cả đều là mồ hôi, ôm ngực nôn khan, nước mắt chảy xuống, môi trắng bệch, Tiêu Ngọc đã ở biên giới sắp chết, bà ta cắn răng một cái, huơ thanh kiếm, giọng nói thê lương: "Ông trời! Vì sao lại bất công như vậy!" nóixong chỉ vào cửa cung, thét lên: "Phá hỏng cửa cung bên trong cho ta! Ta cùng với con ta hai mạng, chôn cùng ba kẻ bọn chúng, coi như cũng giá trị!"
- - Bà ta biết, đã có người tới cứu, nếu không giết ba kẻ đó ở trong này thì ra đại thế sau điện đã mất!
một phòng sợ hãi, kể cả Tiêu Lan và Thẩm Trạm, đều không ngờ bà ta có thể ngoan tuyệt như thế.
Đao phủ dời về phía cạnh cửa, lúc chống đỡ cửa, mặt đều lộ vẻ do dự, ở đây đâu chỉ có ba người Tiêu Lan, bọn họ cũng phải táng thân theo biển lửa.
Thẩm Trạm che tay áo, vạt áo bị đốt, ông ta liền trực tiếp cắt tà áo bào, thở dài một hơi, phân phó: "Mở cửa."
"không được mở!" Thẩm thị hét: "Ai gia không sợ chết, đại tư mã sợ sao?"
Thẩm Trạm nhíu mày, một chân bàn đã bị thiêu rụi, loảng xoảng boong boong ngã xuống đất, ông tađi nhanh vài bước tới cạnh cửa, lần nữa hạ lệnh: "Mở cửa."
Nhóm đao phủ do do dự dự đã buông lỏng nửa nhiệt tình, bên ngoài nhìn thấy ánh lửa thế công càng thêm mãnh liệt, ngay tại lúc này, cánh cửa rung động, bên ngoài "oanh" một cái, phá cửa mà vào!
Trình Ung xông lên trước, hô lên: "Hầu gia!"
Khí lạnh lẽo bên ngoài xông vào, Tiêu Lan chống miệng kiếm thở lớn, ra lệnh: "Ngăn cản Tiêu Cư lại!"
Tiến vào cùng lúc với cấm quân còn có người của Tiêu Cư, lúc này đang nâng hắn và Tiêu Ngọc ra cửa, trên lưng Tiêu Ngọc bị đại lực đụng phải vài cái, ngược lại sặc thở ra một hơi, đã chậm rãi tỉnh táo lại.
Từ trong điện chiến đến ngoài điện.
Sau lưng và cánh tay Tiêu Chân đều bị thương, thể lực cũng không còn nhiều, hận không thể trực tiếp nằm vật xuống trên quảng trường ở trước Vũ anh Điện, Tiêu Lan có nhiều kinh nghiệm hơn hắn, có vết thương nhưng không nặng, chỉ là ngực bị sặc khói đến căng lên, liếc mắt nhìn, người Trình Ung mang đến tiếp ứng đều ở đây liền hỏi: "Phu nhân đâu?"
"đang ở Chiêu Minh Cung", Trình Ung đáp: "Thuộc hạ không biết tình hình trong này, không dám để phu nhân tùy tiện tới đây."
Địa đạo kia thông đến một gần một cái hồ trong cung, cách cái hồ đó gần nhất là Chiêu Minh Cung, Tiêu Lan gật gật đầu, lúc này trong sân đã phân ra ba hướng, trừ Tiêu Lan và cấm quân trong cung, có một đội người khác, cũng là cấm quân, nhưng hiển nhiên đã sớm bị Tiêu Cư mua chuộc.
Ba đội ngũ quả thực là một trận loạn chiến, nhưng Tiêu Ngọc ở trong tay Tiêu Cư, Thẩm thị sợ ném chuột vỡ bình, Tiêu Cư đánh một trận, thủ hạ của hắn có hạn, chỉ có thể đẩy Tiêu Chân về phía trước, thừa dịp hoảng loạn ra lệnh rút quân. - - Ý đồ của hắn đúng là muốn cho Tiêu Lan vào kinh, sau đó cùng Thẩm thị ngươi chết ta sống, sau khi hai bên đánh nhau xong thì hắn sẽ làm ngư ông đắc lợi.
Thẩm thị cảm thấy hắn chỉ có ít binh mã, sớm muộn gì cũng có thể thu thập nên vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tiêu Lan, nhưng mà Tiêu Cư làm liều, cấm quân đã đến gần lại bị tách ra, có hai người đón lấy Tiêu Ngọc, lại bị Trình Ung đến giết chết, nắm người trong tay.
Thẩm thị khẽ run rẩy, nhất thời kêu lên: "không được giết con ta!"
Tiêu Ngọc nhắm mắt lại, cười so với khóc còn khó coi hơn, "Lục ca, chúng ta cuối cùng cũng là binh đao gặp nhau."
Tiêu Lan liếc hắn một cái, lúc này cũng bất chấp nhiều lời, nhìn về phía Tiêu Cư bỏ chạy về phía đông, huýt sáo một tiếng, Trình Ung mang người lưu ở chỗ này, hắn cùng với Tiêu Chân đuổi theo hướng đông, đuổi tới một nửa hắn nhưng lại dừng lại, đổi sang hướng bắc, Tiêu Chân sững sờ hỏi: "Làm gì?"
"Ngươi mang người bao vây bọn hắn trước, ngoài thành nhận được tín hiệu cũng bắt đầu công thành", Tiêu Lan mím môi: "Ta đến Chiêu Minh Cung xem một chút."
"Ngươi nghĩ gì thế?!" Tiêu Chân quả thực bị chọc giận đến bật cười, "Hôm nay nếu không thể một lần hành động bắt luôn Tiêu Cư thì nhất định sẽ lưu họa lớn, ngươi thời khắc này còn có thể nghĩ đến cái khác?!"
Tiêu Lan còn biết là không được hơn cả hắn.
Nhưng bởi vì xảy ra chuyện lần trước, Diên Mi không ở dưới mí mắt hắn thì hắn không thể an lòng, chưa từng có nhiều do dự như vậy, hắn phất tay, trước đi về phía bắc – hướng Chiêu Minh Cung.
Tiêu Chân ở phía sau hắn dậm chân một cái, chỉ có thể tiếp tục đuổi theo.
Chiêu Minh Cung ở phía bắc Vũ anh Điện, cách một tòa Xích Ô Điện, Tiêu Lan đi qua từ phía nam, bởi vì phần lớn cấm quân đều điều đến Vũ anh Điện, trên đường bọn họ gặp cũng không nhiều, đến lúchắn cách thành cung nghe thấy bên trong không có động tĩnh quá lớn, nhất thời yên tâm một chút, nhưng đột nhiên lại càng khẩn trương, cho đến khi vào cửa cung, lúc trông thấy Hàn Lâm đứng trong đình, thủ vệ Chiêu Minh Cung đã bị giết mới ngầm thở nhẹ một hơi.
Hàn Lâm không ngờ Tiêu Lan sẽ đến đây, ngẩn người, hỏi: "Hầu gia?"
Cổ họng Tiêu Lan vô cùng đau đớn, tiếng nói ra không quá lớn, chỉ chỉ vào cửa, ý hỏi người có ở bên trong không?
"Vâng", Hàn Lâm đáp một tiếng, Tiêu Lan đã đến gần đi vào trong, nhưng đên gian giữa, trừ binh tướng phòng thủ, chỉ có Hoắc thị đang nghiêng ngả ở đó, Tiêu Lan nhíu mày, lại đây đỡ bà một phen: "Mẫu thân vất vả rồi."
Hoắc thị uể oải khoát khoát tay, cầm lấy cánh tay hắn đứng lên, nhẹ giọng hỏi: "Như thế nào?"
"Chờ Thường Tự đến, đại sự có thể thành", hắn lại liếc mắt nhìn, khẩn trương hỏi: "Mi Mi đâu?"
Trong mắt Hoắc thị sáng lên không ít, nói: "Phụ nhân Thẩm thị kia đâu? Có thể bắt ả ta không? Mẫu thân đi cùng với ngươi." Tiêu Lan còn đang xoay người lại tìm kiếm, Hoắc thị mới thở ra một hơi, nóitiếp: "Nàng ở phía tây gian cùng Mẫn đại phu."
nói như vậy dễ gây hiểu nhầm - - Diên Mi quả thực ở một chỗ cùng Mẫn Hành, nhưng còn có Phó Trường Khải và Liên cô.
Lông mày Tiêu Lan động động, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn lại là cau mày hỏi: "Nàng bị thương?"
"Ừ", Hoắc thị còn đỡ một cánh tay hắn, thở dài nói: "Có thể do đi trong địa dạo quá lâu nên có chút choáng váng, lúc đi lên chân bị thương..."
Tiêu Lan đợi không được, đỡ Hoắc thị ngồi xuống: "Ta..."
hắn vốn muốn nói "Ta đi xem một chút trước", nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì trong nội viện chợt có tiếng đánh nhau, thuận cửa sổ nhìn ra ngoài, lại không biết sao Tiêu Cư mang người tìm đến nơi này.
Tiêu Chân còn chưa có đuổi tới, Tiêu Lan ra dấu tay chớ có lên tiếng, mệnh bọn họ nằm ở hai bên cửa và cửa sổ, chính mình rút kiếm ra hành lang trước.
Thực ra Tiêu Cư vốn không biết bọn họ đang ở trong này, là bị Tiêu Chân đuổi theo đuôi, suy nghĩ trước tìm một chỗ trốn đi, nhưng lúc nguy cấp có thể tìm được con đường lui liền muốn đến sau hồ, lúc này đi vòng qua Chiêu Minh Cung, không nghĩ vừa vừa vào thì bắt gặp Hàn Lâm, tâm tư hắn thay đổi thật nhanh, cho là Thái Hòa đế bên trong này, lại sinh ra kế sách mới, nhất thời hô to: "Phụ hoàng! Nhi thần đến đây cứu lão nhân gia ngài!"
Kết quả phụ hoàng không ra, lại gọi Tiêu Lan đến.
một tiếng kêu này của hắn, Diên Mi ở tây gian cũng nghe được động tĩnh, chỉ là không xác định là ai, nhất thời nhớ ra, Phó Trường Khải đè nàng lại nói: "không được động, bên ngoài có Hàn Lâm phòng thủ, muội gấp cái gì?"
Đầu Diên Mi đầy mồ hôi, nàng hôm nay quả thực có chút ít mệt mỏi, từ trong địa đạo đi ra liền choáng váng, lại sợ nói Phó Trường Khải sẽ đưa nàng về chùa, nên cũng không có lên tiếng, canh hai trời tối, trong mương máng lại đều là rêu xanh ẩm ướt, trên đường ngã xuống, đụng đến chân, khi đó chịu đựng không nói, vẫn là Phó Trường Khải cõng nàng một đoạn đường, chờ lúc bọn họ ẩn vào, đến Chiêu Minh Cung đốt đèn chiếu lên, Phó Trường Khải mới phát hiện khắp người nàng lầy lội, chân phải hình như cũng trẹo, căn bản không dám dùng sức, vậy nên vội mang nàng đến tây gian kiểm tra, vừa nhìn thì thấy trên đùi cũng xanh xanh tím tím, đầu gối toàn bộ rách da, trước hết cần được để Mẫn Hành nhìn một chút có làm bị thương xương cốt hay không.
Diên Mi lắc đầu với hắn, nhỏ giọng nói: "không đau."
Phó Trường Khải trầm mặc, cũng không lên tiếng, vừa rồi trong cung tuỳ tiện vơ vét vài món quần áo nữ tử cho nàng bọc bên ngoài, chân phải Diên Mi khoác lên trên đùi hắn, Mẫn Hành bóp mấy cái qua lại ở chỗ mắt cá chân nàng: "Phu nhân chịu đựng đau một chút."
Diên Mi gật gật đầu: "không sợ, nhanh một chút."
Mẫn Hành buông thõng mắt, có chút không đành lòng, tiếng đánh nhau bên ngoài tựa hồ càng lớn, Diên Mi trông thấy có bóng người ngăn cản ở trước cửa, người kia chắp tay sau lưng, ở cạnh cửa nhẹnhàng gõ hai lần.
Mẫn Hành xuống tay, Diên Mi nhắm mắt lại, cắn chặt răng, nhịn xuống một tiếng cũng không có thốt ra.
Lúc này có mũi tên bắn về phía cửa, Tiêu Lan tránh thoát hai mũi tên, thân thể rút lui đến một bên, Diên Mi giật mình, nói với Phó Trường Khải: "Là Lan ca ca!"
Phó Trường Khải giúp nàng mang hài vào: "Ta đi xem một chút."
Diên Mi rụt rè đưa tay ra, khẽ đặt lên chỗ bị thương, ngạc nhiên nhìn Mẫn Hành: "Đỡ rất nhiều."
Mẫn Hành cười cười với nàng, Diên Mi cũng khập khiễng đi tới cửa, Phó Trường Khải không mở cửa, chỉ dùng tay khoét phía trên giấy dán tường một cái lỗ nhỏ, có thể trông thấy trong viện đang đánh nhau.
Diên Mi túm hắn, chính mình cũng phải xem, một con mắt nhìn một lát, có thể trông thấy Hàn Lâm, trông thấy Tiêu Cư, từ góc độ nàng lại liếc về không thấy Tiêu Lan ở hành lang bên hông.
Nàng rầu rĩ lại đi trở về, trong lòng có chút gấp, bởi vì nàng vốn nên đi theo Trình Ung. Mẫn Hành thấy nàng đi đường không tiện, cũng không dám đỡ, nhưng hai tay vô thức đưa ra.
Bên ngoài chợt không biết ai hô một tiếng: "Hầu gia cẩn thận!"
Lúc này Diên Mi một cái giật mình, nghe thấy rõ ràng, xoay người muốn chạy đi mở cửa, cửa bị va vào lung lay một cái, lập tức có máu tươi xối lên.
Bình luận facebook