Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài - Chương 87: Âm Thầm Quan Tâm
Mộng Uyên liền nhìn xuống tầng dưới thấy anh khôngtrải thêm bất cứ khăn hay gì lên giường cả, đồ của anh lại sắp xếp ra bàn rất gọn gàng đẹp mắt. Cô không khỏi cảm thán nhìn lại bàn cô chất đầy những thứ linh tinh, giường cũng trải thêm chăn. Có phải cô quá bừa bộn, lại còn cầu kỳ nữa không?.
" Em sắp xếp xong chưa? Mau đi tắm đi. Rồi nghĩ ngơi sớm đi ngày mai em sẽ có rất nhiều việc đó!"
Mộng Uyên được sắp xếp đến đây để làm việc chứ không phải để hưởng thụ nghe Cao Trọng nói vậy cô mới chợt nhớ ra. Liền vội vội vàng vàng bày các thứ ra, nhưng mãi vẫn không xong nên cô đành nhìn xuống tầng nói anh.
"Chủ tịch, tôi chưa sắp xếp xong. Hay ngài đi tắm trước đi!"
"Được vậy em cũng mau lên, có cần tôi giúp em không?"
"A không cần đâu ạ, tôi tự mình làm được!"
Cao Trọng mang quần áo vào nhà tắm khoảng 15 phút sau đi ra nhưng vẫn thấy cô đang lay hoay xếp đồ liền quan tâm.
" Vẫn chưa xong sao?"
"Sắp xong rồi ạ!"
"Vậy em mau đi tắm trước đi, một lát nữa rồi sắp xếp cũng được!"
"Vâng, tôi lập tức đi tắm đây!"
Mộng Uyên leo xuống từng bật thang, Cao Trọng sợ cô ngã nên vội vàng đi tới bên cạnh nếu cô có ngã thì anh sẽ kịp thời đỡ lấy cô.
Mộng Uyên có vẻ rất quen thuộc với việc leo trèo nên cô xuống rất nhanh. Vừa quay lại đã tông vào ngực của anh rất mạnh, cô vội lùi lại ôm lấy trán của mình.
Cao Trọng vội vàng muốn xem cô có bị làm sao không thì cô đã lên tiếng trước.
"Tôi không sao, tôi đi tắm đây ạ!"
Nói xong Mộng Uyên vội vàng chạy vào phòng tắm đóng sầm cửa lại. Ở trong phòng tắm Mộng Uyên sờ vào tim mình nó đang đập liên hồi, cảm giác rung động của con tim đang muốn chống đối lại lý trí của cô.
Có phải cô đã có tình cảm với anh rồi không? Lý trí lúc này mách bảo cô ràng không được để mình rơi vào con đường tình yêu mù quán của trước kia, không được tin tưởng vào bất kỳ một người đàn ông nào, tất cả bọn họ đều đang lợi dụng cô mà thôi.
Cô gạt tay không muốn suy nghĩ nhiều đến vấn đề này nữa, bước vào bồn tắm ngâm mình thư giản. Mặc kệ mọi thứ.
Cao Trọng bên ngoài vẫn cứ đúng đó sờ ngực mình mà cười. Anh về phía phòng tắm nghe tiếng xả nước thì đã an tâm, leo lên trên giường của cô giúp cô sắp xếp gọn gàng rồi mới về giường của mình ngồi đọc sách.
Mộng Uyên cũng vừa tắm xong đi ra, nhìn thấy anh đang ngồi đọc sách thì mới ngại ngùng hỏi.
" Chủ tịch ở đây có máy sấy không? Lúc nảy tôi sơ ý đã làm ước tóc rồi!"
Cao Trọng ngẩn đầu lên nhìn cô rồi đặt quyển sách xuống, đi lại bàn làm việc nhỏ mở tủ lấy ra một cái máy sáy mini đưa cho cô.
" Em sài tạm cái này đi, ở đây không có máy sấy lớn!'
"Dạ không sao, có cái để xài là tốt lắm rồi!"
Mộng Uyên nhận lấy chiếc máy rồi leo lên giường của mình thì vô cùng ngạt nhiên, quay xuống hỏi anh.
" Chủ tịch giúp tôi sắp xếp đồ sao??"
"Đúng vậy!"
"Cảm ơn!"
"Em thấy ổn là được, không cần cảm ơn!"
Mộng Uyên cảm thấy anh rất chu đáo, sắp xếp đồ cũng rất gọn gàng không như cô lúc nãy để bừa ra. Cái tính qua loa của cô không bao giờ sữa được.
Lúc ở nhà cô cũng hay vứt đồ linh tinh, toàn là bị mẹ cô la thì cô mới dọn dẹp. Cũng chỉ được một hai hôm là cô lại để linh tinh nữa, bây giờ Cao Trọng giúp cô xếp gọn như vậy chắc chưa tới hai hôm nó sẽ bừa bộn cho mà xem.
Khi sấy khô tóc Mộng Uyên mang chiếc máy đặt vào chỗ cũ. Lúc đang định leo lên trên thì vô tình thấy Cao Trọng đang xem danh sách và hình ảnh của những chú chó.
Cô tò mò muốn biết nên đi lại gần kề sát màng hình.
"Chủ tịch, những chú chó này đều là chó đặt chủng sao?"
Cao Trọng quay qua vô tình mặt của cô đang kề sát vào anh, chỉ còn một chút nữa là môi anh đã chạm vào bên má hồng của cô rồi. Anh lập tức nuốt nước bọt, trấn tỉnh trả lời cô.
" Đúng vây, em có hứng thú với bọn nó sao?"
"Đúng vậy! "
Lúc trả lời mắt cô không hề rời khỏi màng hình. Nên cũng không thấy được cảnh vừa rồi của anh.
Cao Trọng còn chưa kịp nói tiếp, thì cô lại chỉ vào một con rồi hỏi.
"Chủ tịch, con này đã qua vòng sát hạch của các ngài chưa?"
"Đã qua vòng sát hạch rồi! Sao thế?"
"À không có gì chỉ là nhìn nó dể thương thôi!"
Trước nay chưa từng có một coi gái nào nhìn thấy chó trong trại huấn luyện mà nói từ “dể thương”, cô là người đầu tiên nhìn và nói như thế.
Cô quả thật rất khác với những coi gái khác, cô không phải kiểu người hoa mĩ, yểu điệu, mà dường như như cô có chút mạnh mẽ.
Thấy Cao Trọng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình thì Mộng Uyên có chút khó hiểu. Cô đang nghĩ xem mình có phải là đã nói sai cái gì rồi hay không?.
Đột nhiên Cao Trọng lên tiếng:
“Em thích Micky hay là Wat?”
Mộng Uyên hồi thần ngạt nhiên trước câu hỏi vừa rồi của anh, liền xác nhận hỏi lại:
“Hả? Nó tên là Micky sao ạ?”
“Đúng thế!”
“Tên của nó thật dể thương!”
“Em có muốn nuôi không?”
Mộng Uyên liền tròn xoe mắt mà nhìn anh hớn hở trả lời:
“Có, tôi rất thích tụi nó! Nhưng mà ngài cho tôi nuôi ở nhà của ngài sao?”
“Việc này thì phải xem thái độ của em như thế nào đã!”
“Vậy tôi có thể làm gì?”
“Để tôi suy nghĩ đã!”
“Oh, được ạ!”
Mộng Uyên rủ buồn bã khi nghe anh nói sẽ suy nghĩ. Nhưng cô lại mong anh đồng ý, thấy anh không nói gì thêm mà đang tập trung công việc,cô lại không muốn quấy rầy anh nữa.
“Tôi đi ngủ trước đây ạ!”
“Được, em mau nghĩ sớm đi”
Mộng Uyên leo lên tầng của mình và bắt đầu ngủ. Cao Trọng vẫn tiếp tục xem tài liệu của những chú chó, mãi đến gần 01:00 sáng mới bắt đầu chụp mắt.
Chỉ mới 06:00 sáng tiếng chuông điện thoại của Mộng Uyên vang lên, cô vương tay ra đầu giường để tắt chuông báo thức,nhưng mãi vẫn không vào điện thoại được, cô ngồi bật dậy thì ra đây là của quân sự chứ không phải là ở căn nhà ấm áp kia.
Cô tắt chuông báo thức rồi vươn vai một cái leo xuống giường, đã thấy Cao Trọng đang tập thể thể hình ngay trong phòng, cơ bắp của anh nhìn rất là săn chắc. Mộng Uyên chỉ nhìn qua rồi đi vào nhà vệ sinh.
Cao Trọng đứng bật dậy nhìn lại cơ bắp của mình rồi khó hiểu nhìn về hướng nhà vệ sinh mà nói: “ Nhìn cũng đâu đến nỗi nào, sao cô ấy lại không như bọn họ muốn lao vào sờ soạn mình”.
{Anh có hơi ảo tưởng sắt đẹp của mình với chị nhà các bạn nhỉ}
Mộng Uyên vệ sinh cá nhân xong bước ra, đi về giường cất đồ cứ như là không nhìn thấy anh vậy. Cao Trọng tức giận hỏi cô:
“Em không nhìn thấy tôi sao? Sao em lại không có phản ứng gì vậy?”
“Có chứ tôi thấy ngài đang tập thể dục buổi sáng! Thì tôi có phản ứng gì chứ?”
“Những cô gái khác khi nhìn thấy có nam đẹp như tôi đang tập thể dục sẽ rất phấn khích. Vậy tại sao em lại không có chút phấn khích nào hết vậy?”
“Đó là họ chưa nhìn thấy qua cơ thể của đàn ông. Tôi thì đã nhìn thấy từ bé đến lớn rồi!”
Mộng Uyên thản nhiên trả lời anh không hề do dự hay suy nghĩ.
"Người mà em nói là ba em sao?"
"Đúng vậy!"
Đột nhiên Cao Trọng hiểu ra suy nghĩ của cô quả thật rất đơn giản, anh bật cười nhìn cô rồi nói.
"Ba em có cơ bắp giống tôi sao?"
"Vậy thì không? Ba tôi rất ốm còn có thể nhìn thấy xương của ông ấy nữa, ngài thì có da thịt đầy đủ, còn có cơ bắp do tập luyện. Nhưng cũng đều như nhau mà, có khác đâu kia chứ!"
"Được rồi, em mau đi thay quần áo đi. Em còn phải tập trung đến khu dữ liệu nữa đó, sắp muộn rồi "
Mộng Uyên nhìn lại đồng hồ quả thật sắp muộn mất rồi. Đều là vì cô mải nói chuyện với anh mà quên mất chuyện chính.
" Em sắp xếp xong chưa? Mau đi tắm đi. Rồi nghĩ ngơi sớm đi ngày mai em sẽ có rất nhiều việc đó!"
Mộng Uyên được sắp xếp đến đây để làm việc chứ không phải để hưởng thụ nghe Cao Trọng nói vậy cô mới chợt nhớ ra. Liền vội vội vàng vàng bày các thứ ra, nhưng mãi vẫn không xong nên cô đành nhìn xuống tầng nói anh.
"Chủ tịch, tôi chưa sắp xếp xong. Hay ngài đi tắm trước đi!"
"Được vậy em cũng mau lên, có cần tôi giúp em không?"
"A không cần đâu ạ, tôi tự mình làm được!"
Cao Trọng mang quần áo vào nhà tắm khoảng 15 phút sau đi ra nhưng vẫn thấy cô đang lay hoay xếp đồ liền quan tâm.
" Vẫn chưa xong sao?"
"Sắp xong rồi ạ!"
"Vậy em mau đi tắm trước đi, một lát nữa rồi sắp xếp cũng được!"
"Vâng, tôi lập tức đi tắm đây!"
Mộng Uyên leo xuống từng bật thang, Cao Trọng sợ cô ngã nên vội vàng đi tới bên cạnh nếu cô có ngã thì anh sẽ kịp thời đỡ lấy cô.
Mộng Uyên có vẻ rất quen thuộc với việc leo trèo nên cô xuống rất nhanh. Vừa quay lại đã tông vào ngực của anh rất mạnh, cô vội lùi lại ôm lấy trán của mình.
Cao Trọng vội vàng muốn xem cô có bị làm sao không thì cô đã lên tiếng trước.
"Tôi không sao, tôi đi tắm đây ạ!"
Nói xong Mộng Uyên vội vàng chạy vào phòng tắm đóng sầm cửa lại. Ở trong phòng tắm Mộng Uyên sờ vào tim mình nó đang đập liên hồi, cảm giác rung động của con tim đang muốn chống đối lại lý trí của cô.
Có phải cô đã có tình cảm với anh rồi không? Lý trí lúc này mách bảo cô ràng không được để mình rơi vào con đường tình yêu mù quán của trước kia, không được tin tưởng vào bất kỳ một người đàn ông nào, tất cả bọn họ đều đang lợi dụng cô mà thôi.
Cô gạt tay không muốn suy nghĩ nhiều đến vấn đề này nữa, bước vào bồn tắm ngâm mình thư giản. Mặc kệ mọi thứ.
Cao Trọng bên ngoài vẫn cứ đúng đó sờ ngực mình mà cười. Anh về phía phòng tắm nghe tiếng xả nước thì đã an tâm, leo lên trên giường của cô giúp cô sắp xếp gọn gàng rồi mới về giường của mình ngồi đọc sách.
Mộng Uyên cũng vừa tắm xong đi ra, nhìn thấy anh đang ngồi đọc sách thì mới ngại ngùng hỏi.
" Chủ tịch ở đây có máy sấy không? Lúc nảy tôi sơ ý đã làm ước tóc rồi!"
Cao Trọng ngẩn đầu lên nhìn cô rồi đặt quyển sách xuống, đi lại bàn làm việc nhỏ mở tủ lấy ra một cái máy sáy mini đưa cho cô.
" Em sài tạm cái này đi, ở đây không có máy sấy lớn!'
"Dạ không sao, có cái để xài là tốt lắm rồi!"
Mộng Uyên nhận lấy chiếc máy rồi leo lên giường của mình thì vô cùng ngạt nhiên, quay xuống hỏi anh.
" Chủ tịch giúp tôi sắp xếp đồ sao??"
"Đúng vậy!"
"Cảm ơn!"
"Em thấy ổn là được, không cần cảm ơn!"
Mộng Uyên cảm thấy anh rất chu đáo, sắp xếp đồ cũng rất gọn gàng không như cô lúc nãy để bừa ra. Cái tính qua loa của cô không bao giờ sữa được.
Lúc ở nhà cô cũng hay vứt đồ linh tinh, toàn là bị mẹ cô la thì cô mới dọn dẹp. Cũng chỉ được một hai hôm là cô lại để linh tinh nữa, bây giờ Cao Trọng giúp cô xếp gọn như vậy chắc chưa tới hai hôm nó sẽ bừa bộn cho mà xem.
Khi sấy khô tóc Mộng Uyên mang chiếc máy đặt vào chỗ cũ. Lúc đang định leo lên trên thì vô tình thấy Cao Trọng đang xem danh sách và hình ảnh của những chú chó.
Cô tò mò muốn biết nên đi lại gần kề sát màng hình.
"Chủ tịch, những chú chó này đều là chó đặt chủng sao?"
Cao Trọng quay qua vô tình mặt của cô đang kề sát vào anh, chỉ còn một chút nữa là môi anh đã chạm vào bên má hồng của cô rồi. Anh lập tức nuốt nước bọt, trấn tỉnh trả lời cô.
" Đúng vây, em có hứng thú với bọn nó sao?"
"Đúng vậy! "
Lúc trả lời mắt cô không hề rời khỏi màng hình. Nên cũng không thấy được cảnh vừa rồi của anh.
Cao Trọng còn chưa kịp nói tiếp, thì cô lại chỉ vào một con rồi hỏi.
"Chủ tịch, con này đã qua vòng sát hạch của các ngài chưa?"
"Đã qua vòng sát hạch rồi! Sao thế?"
"À không có gì chỉ là nhìn nó dể thương thôi!"
Trước nay chưa từng có một coi gái nào nhìn thấy chó trong trại huấn luyện mà nói từ “dể thương”, cô là người đầu tiên nhìn và nói như thế.
Cô quả thật rất khác với những coi gái khác, cô không phải kiểu người hoa mĩ, yểu điệu, mà dường như như cô có chút mạnh mẽ.
Thấy Cao Trọng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình thì Mộng Uyên có chút khó hiểu. Cô đang nghĩ xem mình có phải là đã nói sai cái gì rồi hay không?.
Đột nhiên Cao Trọng lên tiếng:
“Em thích Micky hay là Wat?”
Mộng Uyên hồi thần ngạt nhiên trước câu hỏi vừa rồi của anh, liền xác nhận hỏi lại:
“Hả? Nó tên là Micky sao ạ?”
“Đúng thế!”
“Tên của nó thật dể thương!”
“Em có muốn nuôi không?”
Mộng Uyên liền tròn xoe mắt mà nhìn anh hớn hở trả lời:
“Có, tôi rất thích tụi nó! Nhưng mà ngài cho tôi nuôi ở nhà của ngài sao?”
“Việc này thì phải xem thái độ của em như thế nào đã!”
“Vậy tôi có thể làm gì?”
“Để tôi suy nghĩ đã!”
“Oh, được ạ!”
Mộng Uyên rủ buồn bã khi nghe anh nói sẽ suy nghĩ. Nhưng cô lại mong anh đồng ý, thấy anh không nói gì thêm mà đang tập trung công việc,cô lại không muốn quấy rầy anh nữa.
“Tôi đi ngủ trước đây ạ!”
“Được, em mau nghĩ sớm đi”
Mộng Uyên leo lên tầng của mình và bắt đầu ngủ. Cao Trọng vẫn tiếp tục xem tài liệu của những chú chó, mãi đến gần 01:00 sáng mới bắt đầu chụp mắt.
Chỉ mới 06:00 sáng tiếng chuông điện thoại của Mộng Uyên vang lên, cô vương tay ra đầu giường để tắt chuông báo thức,nhưng mãi vẫn không vào điện thoại được, cô ngồi bật dậy thì ra đây là của quân sự chứ không phải là ở căn nhà ấm áp kia.
Cô tắt chuông báo thức rồi vươn vai một cái leo xuống giường, đã thấy Cao Trọng đang tập thể thể hình ngay trong phòng, cơ bắp của anh nhìn rất là săn chắc. Mộng Uyên chỉ nhìn qua rồi đi vào nhà vệ sinh.
Cao Trọng đứng bật dậy nhìn lại cơ bắp của mình rồi khó hiểu nhìn về hướng nhà vệ sinh mà nói: “ Nhìn cũng đâu đến nỗi nào, sao cô ấy lại không như bọn họ muốn lao vào sờ soạn mình”.
{Anh có hơi ảo tưởng sắt đẹp của mình với chị nhà các bạn nhỉ}
Mộng Uyên vệ sinh cá nhân xong bước ra, đi về giường cất đồ cứ như là không nhìn thấy anh vậy. Cao Trọng tức giận hỏi cô:
“Em không nhìn thấy tôi sao? Sao em lại không có phản ứng gì vậy?”
“Có chứ tôi thấy ngài đang tập thể dục buổi sáng! Thì tôi có phản ứng gì chứ?”
“Những cô gái khác khi nhìn thấy có nam đẹp như tôi đang tập thể dục sẽ rất phấn khích. Vậy tại sao em lại không có chút phấn khích nào hết vậy?”
“Đó là họ chưa nhìn thấy qua cơ thể của đàn ông. Tôi thì đã nhìn thấy từ bé đến lớn rồi!”
Mộng Uyên thản nhiên trả lời anh không hề do dự hay suy nghĩ.
"Người mà em nói là ba em sao?"
"Đúng vậy!"
Đột nhiên Cao Trọng hiểu ra suy nghĩ của cô quả thật rất đơn giản, anh bật cười nhìn cô rồi nói.
"Ba em có cơ bắp giống tôi sao?"
"Vậy thì không? Ba tôi rất ốm còn có thể nhìn thấy xương của ông ấy nữa, ngài thì có da thịt đầy đủ, còn có cơ bắp do tập luyện. Nhưng cũng đều như nhau mà, có khác đâu kia chứ!"
"Được rồi, em mau đi thay quần áo đi. Em còn phải tập trung đến khu dữ liệu nữa đó, sắp muộn rồi "
Mộng Uyên nhìn lại đồng hồ quả thật sắp muộn mất rồi. Đều là vì cô mải nói chuyện với anh mà quên mất chuyện chính.
Bình luận facebook