Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài - Chương 89: Người được mệnh danh là ÁC MA
Sau khi Cao Trọng đã tắm xong đi ra vẫn thấy cô đang ngồi đợi anh.
" Sao em không ăn trước đi!"
"Tôi đợi ngài cùng ăn!"
Cao Trọng đi lại ngồi xuống cùng cô ăn bánh, nhìn cô ăn rất ngon. Cao Trọng mỉm cười dịu dàng nói.
"Ăn từ từ thôi, bánh dính lên mặt em hết rồi kìa"
Mộng Uyên tưởng thật ngốc đầu lên nhìn anh, lấy tay lau lau miệng của mình.
Cao Trọng nhìn cô bật cười.
"Lừa em thôi!"
Mộng Uyên không vui nhìn anh rồi nói.
" Không có gì vui hết"
Nói xong liền nhanh chóng ăn hết cái bánh, đi về hướng giường, liền bị anh kéo cánh tay cô lại.
" Em vẫn chưa đánh răng, mau đi đánh răng đi!"
"Ồ!"
Mộng Uyên "ồ" một tiếng rồi ngoan ngoãn đi đánh răng mới về giường của mình ngủ.
Cao Trọng ngồi đó nhìn cô giận dỗi mà mỉm cười, anh thật sự lực bất tồng tâm với cô. Nếu đã lỡ trêu chọc cô thì ngày mai phải nghĩ cách làm cô vui.
Vì mệt mỏi nên vừa nằm xuống cô đã ngủ ngon lành. Cao Trọng kép chăn đắp cho cô rồi mới quay lại giường của mình.
Cao Trọng mở máy lên làm việc, sợ làm ồn cô sẽ thức giấc, nên anh rất nhẹ nhàng.
Nữa đêm, Mộng Uyên muốn đi vệ sinh. Cô phát hiện ra anh vẫn còn đang làm việc liền hỏi.
"Ngài không ngủ sao?"
Cao Trọng quay lại nhìn cô
" Tôi còn một số việc chưa làm xong!.Sao em lại thức rồi?"
"Tôi đi vệ sinh!"
"Ừ, vậy đi nhanh còn về ngủ nữa!"
Mộng Uyên liền nhanh chóng đi vệ sinh rồi lúc leo lên được một nữa liền dừng lại.
"Cũng khuya rồi ngài mau ngủ sớm đi!"
Cao Trọng liền quay lại nhìn thì đã thấy cô leo lên giường mình và ngủ. Anh cũng ngoan ngoãn tắt máy rồi đi ngủ.
[....]
Sáng hôm sau Mộng Uyên lại được báo thức gọi dậy đúng giờ. Cô bước xuống vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo.
Có lẽ là do hôm qua Cao Trọng thức đến khuya nên bây giờ vẫn chưa dậy, cô rata nhẹ nhàng tự mình rời khỏi phòng đi đến nơi tụ hợp bắt đầu cho công việc hôm nay.
Lúc cô rời đi cũng là lúc Cao Trọng vừa mới thức dậy. Biết cô đã tự mình đi, anh cũng không nói gì. Hôm nay, anh còn có vài việc rất quan trọng cần xử lý, nên dặn dò người chú ý đến cô sợ cô bỏ bữa, hoặc làm việc quá mệt mỏi lại không chịu nghĩ ngơi.
Cao Trọng cùng với Thiên Minh lên xe và rời khỏi khu quân huấn luyện.
...
Tại biệt thự của anh Cao Vinh và Lâm Tuệ đã đợi sẵn. Vừa thấy xe anh về đến nơi thì Lâm Tuệ lập tức chạy ra đón anh, nhưng anh tỏa ra ghét bỏ xem cô như không khí mà lướt qua.
Lâm Tuệ không hề tức giận mà lon ton chạy theo phía sau anh. Lại bị Thiên Minh ngăn cản cô tiếp xúc với Cao Trọng.
Vừa vào đến phòng khách Cao Trọng nhìn thấy Cao Vinh ngồi thư thả uống trà như là không có việc gì. Cao Trọng cũng không hề nói gì mà ngồi xuống.
Cao Vinh liền hỏi anh.
"Thế nào việc mà em nói đã làm đến đâu rồi?"
"Anh gọi em về gắp chỉ để hỏi việc này sao?"
"Không phải, có việc quan trọng nên tìm em thương lượng một lát!"
"Được việc gì anh mau nói đi! Em rất bận!"
"Chúng ta vào bên trong phòng em rồi nói!"
Cao Trọng đứng dậy đi về phòng của mình. Cao Vinh dặn dò không cho bất kỳ ai đi theo và quấy rầy hai người.
Hai anh em lên phòng đóng kính cửa nói chuyện gì đó rất lâu. Lâm Tuệ ở dưới có vẻ sốt ruột muốn lên xem nhưng lại bị vệ sĩ ngăn lại. Cô ta lại ngoan ngoãn ngồi xuống đợi tiếp.
Qua mấy tiếng sau chỉ thấy Cao Vinh rời khỏi phòng đi xuống. Lâm Tuệ lập tức chạy đến hỏi anh.
"Anh ấy không cùng xuống với anh sao ạ?"
"Nó đang bận rồi chúng ta nên về trước thôi!"
"Nhưng mà em...."
Cao Vinh ngắt ngang câu nói của cô.
" Mau theo anh về, em đừng làm phiền nó lúc này!"
Lâm Tuệ vẫn không muốn theo Cao Vinh về. Nên anh đã cưỡng chế bắt cô về. Lâm Tuệ suốt dọc đường trở về luôn hỏi anh rốt cuộc là anh và Cao Trọng đã nói những gì mà tâm trạng của Cao Trọng lại không tốt, nhưng đều bị Cao Vinh lơ đi càng khiến cô tò mò hơn.
....
Sau khi Cao Vinh và Lâm Tuệ đi, Cao Trọng cũng quay trở lại quân khu.
Mọi việc ở đây vẫn đang tiếng hành rất thuận lợi, dữ liệu đã được khôi phục một phần rất nhỏ. Cao Trọng lập tức chạy vào xem, nhưng không có thứ mà anh cần.
Vẻ mặt giống như là đang mất mát của anh Mộng Uyên là lần đầu tiên trong thấy. Thấy anh buồn bã rời đi, trong lòng cô đột nhiên lại nhối lên đau xót.
Mộng Uyên thì thầm với chính mình [Mày làm sao vậy, tại sao lại cảm thấy chua xót thế. Mày điên rồi sao. Không nghĩ nữa công việc là trên hết.]
Hôm nay, vì tâm trạng Cao Trọng không tốt nên cũng không ở lại xem tiến trình khôi phục dữ liệu, mà anh đến nơi tập luyện dành riêng cho quân đội đặt biệt.
Tâm trạng của anh không tốt nên không một ai dám lên thi đấu với anh cả. Nếu ai không muốn sống thì có thể lên. Ngay cả những đội trưởng giỏi nhất ở đây cũng không dám thử mà tìm cớ để chuồn.
Mãi tập luyện với các mô hình nên cũng không để ý thời gian bây giờ đã gần tối rồi. Cộng thêm trong lúc anh đang tập luyện thì không thể làm phiền. Bọn họ muốn vào báo cáo cũng không ai dám.
Có một vị đội trưởng đã xung phong vào bên trong báo cáo với anh. Mọi người đều lo lắng cho anh ta, nhưng có người đi vẫn hơn.
Vị đội trưởng đi vào bên trong. Thấy anh đang hăng say tập luyện mỗi phát súng của anh luôn là điểm tuyệt đối không sai phát nào, càng làm anh ta nể phục là anh tập luyện cũng hơn 4 tiếng rồi mà vẫn không thấy anh đổ một gịot mồ hôi nào.
"Ngài công tước, bây giờ đã sắp giờ cơm tối nhưng mà đội khôi phục dữ liệu vẫn chưa một ai động đến hạt cơm nào! Ngài xem,..."
Còn chưa nói xong thì Cao Trọng đã chỉa súng vào anh ta, làm anh ta nuốt toàn bộ những gì sắp xuống bụng, run cầm cặp cặp.
Thấy anh ta sợ hãi Cao Trọng cất khẩu súng vào rồi bước lại gần anh ta vỗ vai anh vài cái rồi rời đi.
Bên ngoài những người khác thấy anh đi ra một mình mà không thấy người kia liền run sợ, nên nghĩ rằng trước nay khó có ai sống sót trước cơn giận và làm phiền vị ác ma này cả.
Cao Trọng biết bọn họ đang nghĩ gì liền bổ sung thêm một câu hù dọa bọn họ.
"Cho người dọn dẹp bên trong đi!"
Mặt của bọn lập tức trắng bệch, như không còn gịot máu nào.
"Vâng...thưa ngài!"
" Sao em không ăn trước đi!"
"Tôi đợi ngài cùng ăn!"
Cao Trọng đi lại ngồi xuống cùng cô ăn bánh, nhìn cô ăn rất ngon. Cao Trọng mỉm cười dịu dàng nói.
"Ăn từ từ thôi, bánh dính lên mặt em hết rồi kìa"
Mộng Uyên tưởng thật ngốc đầu lên nhìn anh, lấy tay lau lau miệng của mình.
Cao Trọng nhìn cô bật cười.
"Lừa em thôi!"
Mộng Uyên không vui nhìn anh rồi nói.
" Không có gì vui hết"
Nói xong liền nhanh chóng ăn hết cái bánh, đi về hướng giường, liền bị anh kéo cánh tay cô lại.
" Em vẫn chưa đánh răng, mau đi đánh răng đi!"
"Ồ!"
Mộng Uyên "ồ" một tiếng rồi ngoan ngoãn đi đánh răng mới về giường của mình ngủ.
Cao Trọng ngồi đó nhìn cô giận dỗi mà mỉm cười, anh thật sự lực bất tồng tâm với cô. Nếu đã lỡ trêu chọc cô thì ngày mai phải nghĩ cách làm cô vui.
Vì mệt mỏi nên vừa nằm xuống cô đã ngủ ngon lành. Cao Trọng kép chăn đắp cho cô rồi mới quay lại giường của mình.
Cao Trọng mở máy lên làm việc, sợ làm ồn cô sẽ thức giấc, nên anh rất nhẹ nhàng.
Nữa đêm, Mộng Uyên muốn đi vệ sinh. Cô phát hiện ra anh vẫn còn đang làm việc liền hỏi.
"Ngài không ngủ sao?"
Cao Trọng quay lại nhìn cô
" Tôi còn một số việc chưa làm xong!.Sao em lại thức rồi?"
"Tôi đi vệ sinh!"
"Ừ, vậy đi nhanh còn về ngủ nữa!"
Mộng Uyên liền nhanh chóng đi vệ sinh rồi lúc leo lên được một nữa liền dừng lại.
"Cũng khuya rồi ngài mau ngủ sớm đi!"
Cao Trọng liền quay lại nhìn thì đã thấy cô leo lên giường mình và ngủ. Anh cũng ngoan ngoãn tắt máy rồi đi ngủ.
[....]
Sáng hôm sau Mộng Uyên lại được báo thức gọi dậy đúng giờ. Cô bước xuống vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo.
Có lẽ là do hôm qua Cao Trọng thức đến khuya nên bây giờ vẫn chưa dậy, cô rata nhẹ nhàng tự mình rời khỏi phòng đi đến nơi tụ hợp bắt đầu cho công việc hôm nay.
Lúc cô rời đi cũng là lúc Cao Trọng vừa mới thức dậy. Biết cô đã tự mình đi, anh cũng không nói gì. Hôm nay, anh còn có vài việc rất quan trọng cần xử lý, nên dặn dò người chú ý đến cô sợ cô bỏ bữa, hoặc làm việc quá mệt mỏi lại không chịu nghĩ ngơi.
Cao Trọng cùng với Thiên Minh lên xe và rời khỏi khu quân huấn luyện.
...
Tại biệt thự của anh Cao Vinh và Lâm Tuệ đã đợi sẵn. Vừa thấy xe anh về đến nơi thì Lâm Tuệ lập tức chạy ra đón anh, nhưng anh tỏa ra ghét bỏ xem cô như không khí mà lướt qua.
Lâm Tuệ không hề tức giận mà lon ton chạy theo phía sau anh. Lại bị Thiên Minh ngăn cản cô tiếp xúc với Cao Trọng.
Vừa vào đến phòng khách Cao Trọng nhìn thấy Cao Vinh ngồi thư thả uống trà như là không có việc gì. Cao Trọng cũng không hề nói gì mà ngồi xuống.
Cao Vinh liền hỏi anh.
"Thế nào việc mà em nói đã làm đến đâu rồi?"
"Anh gọi em về gắp chỉ để hỏi việc này sao?"
"Không phải, có việc quan trọng nên tìm em thương lượng một lát!"
"Được việc gì anh mau nói đi! Em rất bận!"
"Chúng ta vào bên trong phòng em rồi nói!"
Cao Trọng đứng dậy đi về phòng của mình. Cao Vinh dặn dò không cho bất kỳ ai đi theo và quấy rầy hai người.
Hai anh em lên phòng đóng kính cửa nói chuyện gì đó rất lâu. Lâm Tuệ ở dưới có vẻ sốt ruột muốn lên xem nhưng lại bị vệ sĩ ngăn lại. Cô ta lại ngoan ngoãn ngồi xuống đợi tiếp.
Qua mấy tiếng sau chỉ thấy Cao Vinh rời khỏi phòng đi xuống. Lâm Tuệ lập tức chạy đến hỏi anh.
"Anh ấy không cùng xuống với anh sao ạ?"
"Nó đang bận rồi chúng ta nên về trước thôi!"
"Nhưng mà em...."
Cao Vinh ngắt ngang câu nói của cô.
" Mau theo anh về, em đừng làm phiền nó lúc này!"
Lâm Tuệ vẫn không muốn theo Cao Vinh về. Nên anh đã cưỡng chế bắt cô về. Lâm Tuệ suốt dọc đường trở về luôn hỏi anh rốt cuộc là anh và Cao Trọng đã nói những gì mà tâm trạng của Cao Trọng lại không tốt, nhưng đều bị Cao Vinh lơ đi càng khiến cô tò mò hơn.
....
Sau khi Cao Vinh và Lâm Tuệ đi, Cao Trọng cũng quay trở lại quân khu.
Mọi việc ở đây vẫn đang tiếng hành rất thuận lợi, dữ liệu đã được khôi phục một phần rất nhỏ. Cao Trọng lập tức chạy vào xem, nhưng không có thứ mà anh cần.
Vẻ mặt giống như là đang mất mát của anh Mộng Uyên là lần đầu tiên trong thấy. Thấy anh buồn bã rời đi, trong lòng cô đột nhiên lại nhối lên đau xót.
Mộng Uyên thì thầm với chính mình [Mày làm sao vậy, tại sao lại cảm thấy chua xót thế. Mày điên rồi sao. Không nghĩ nữa công việc là trên hết.]
Hôm nay, vì tâm trạng Cao Trọng không tốt nên cũng không ở lại xem tiến trình khôi phục dữ liệu, mà anh đến nơi tập luyện dành riêng cho quân đội đặt biệt.
Tâm trạng của anh không tốt nên không một ai dám lên thi đấu với anh cả. Nếu ai không muốn sống thì có thể lên. Ngay cả những đội trưởng giỏi nhất ở đây cũng không dám thử mà tìm cớ để chuồn.
Mãi tập luyện với các mô hình nên cũng không để ý thời gian bây giờ đã gần tối rồi. Cộng thêm trong lúc anh đang tập luyện thì không thể làm phiền. Bọn họ muốn vào báo cáo cũng không ai dám.
Có một vị đội trưởng đã xung phong vào bên trong báo cáo với anh. Mọi người đều lo lắng cho anh ta, nhưng có người đi vẫn hơn.
Vị đội trưởng đi vào bên trong. Thấy anh đang hăng say tập luyện mỗi phát súng của anh luôn là điểm tuyệt đối không sai phát nào, càng làm anh ta nể phục là anh tập luyện cũng hơn 4 tiếng rồi mà vẫn không thấy anh đổ một gịot mồ hôi nào.
"Ngài công tước, bây giờ đã sắp giờ cơm tối nhưng mà đội khôi phục dữ liệu vẫn chưa một ai động đến hạt cơm nào! Ngài xem,..."
Còn chưa nói xong thì Cao Trọng đã chỉa súng vào anh ta, làm anh ta nuốt toàn bộ những gì sắp xuống bụng, run cầm cặp cặp.
Thấy anh ta sợ hãi Cao Trọng cất khẩu súng vào rồi bước lại gần anh ta vỗ vai anh vài cái rồi rời đi.
Bên ngoài những người khác thấy anh đi ra một mình mà không thấy người kia liền run sợ, nên nghĩ rằng trước nay khó có ai sống sót trước cơn giận và làm phiền vị ác ma này cả.
Cao Trọng biết bọn họ đang nghĩ gì liền bổ sung thêm một câu hù dọa bọn họ.
"Cho người dọn dẹp bên trong đi!"
Mặt của bọn lập tức trắng bệch, như không còn gịot máu nào.
"Vâng...thưa ngài!"