Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-144
CHƯƠNG 144: ĐI ĂN CÙNG MÀ THÔI
CHƯƠNG 144: ĐI ĂN CÙNG MÀ THÔI
Lúc Cố Duyên nói cho hắn biết Ngự Tứ đồng ý thay đổi giá cả thì trong lòng hắn vẫn có chút hoài nghi, đến nay vẫn không dám tin đây là thật. Cho nên, hắn cho rằng chắc chắn Ngự Tứ sẽ đưa ra một điều kiện rất khó chấp nhận để chờ hắn.
Ngự Tứ nhìn hắn, lại quay sang quan sát Cố Duyên đang ngồi cạnh hắn, một lúc lâu sau mới khẽ mỉm cười nói: “Sếp Phó, anh rất biết dùng nhân viên đấy nhỉ, cô Cố đây rất ưu tú, khiến người ta gặp một lần lại muốn gặp lại lần hai.”
Những lời này của anh vừa nói ra, cả Phó Huệ và Cố Duyên đều kinh ngạc, không ai ngờ rằng anh lại nói ra những lời này, cũng chẳng ai hiểu nổi anh nói vậy là có ý gì.
Cố Duyên kinh ngạc nhìn anh, cô rất muốn tìm ra đáp án trên gương mặt mang theo ý cười nhưng lại khiến người ta thấy đáng sợ của anh, nhưng đến cùng vẫn không thành công.
Cô sẽ không tự kỷ đến mức tin lời Ngự Tứ nói là thật, cho rằng Ngự Tứ thực sự thích mình, nhưng... rốt cuộc đây là ý gì đây?
Quả nhiên Phó Huệ cũng không đoán ra ý nghĩ của anh, cũng chẳng buồn đi đoán, nhìn anh cười mà nói: “Sếp Ngự, có lời gì cứ nói thẳng.”
“Không có gì, chỉ sợ yêu cầu của tôi sẽ bị hai người cho là thô lỗ.” Ngự Tứ cầm ly rượu lên nhẹ nhàng nhấp môi, trên mặt hiện lên ý cười.
“Sếp Ngự cứ nói thẳng đi, không sao đâu.”
“Tôi muốn…” Ngự Tứ đặt ly rượu xuống, đứng lên khỏi ghế sofa, cất bước đi tới trước mặt Cố Duyên, sau đó khi cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nắm bàn tay phải đang đặt trên đầu gối của cô rồi nở nụ cười dịu dàng: “Điều kiện của tôi rất đơn giản, kêu cô Cố đi theo tôi một đêm.”
“Anh điên rồi!” Cố Duyên bỗng đứng bật dậy khỏi ghế sofa, hất tay của anh ra tức giận lườm anh.
Ngự Tứ, đây chính là Ngự Tứ cô từng yêu đến chết đi sống lại sao, sao anh lại trở nên nông cạn, không có nhân phẩm thế nhỉ? Cô rất thất vọng, trong mắt hiện lên đầy sự thất vọng.
Phó Huệ cũng kinh ngạc, đứng dậy khỏi ghế sofa theo Cố Duyên, trên mặt cũng mang theo biểu cảm phẫn nộ.
Nhìn biểu cảm phong phú trên mặt hai người, ngược lại Ngự Tứ nở nụ cười, liếc nhìn hai người: “Vội gì, chỉ là ăn bữa ăn khuya, nói chuyện một chút mà thôi, nhìn mặt hai người cứ như gặp kẻ háo sắc không bằng. Một người phụ nữ đã có gia đình con cái đã ba mươi tuổi rồi, đâu phải cứ kéo lên giường là ngủ cùng được đâu phải không?”
Đúng vậy! Anh là người cao quý đến bậc nào chứ? Sao lại muốn ngủ với một người phụ nữ ba mươi tuổi mà đã ly hôn rồi chứ? Cố Duyên cười khổ trong lòng, đến tư cách ngủ cùng anh, cô cũng không có.
Ngự Tứ, anh đúng là biết làm tổn thương người khác.
Trên mặt Cố Duyên hiện lên vẻ đau thương, nhưng rất nhanh lại thở phào nhẹ nhõm, đi ăn và nói chuyện cùng thôi mà, một buổi tối thôi mà, cũng đâu có mất mát gì!
“Thế nào? Không muốn sao?” Ngự Tứ nheo mắt nhìn cô.
Cố Duyên khẽ cắn môi, gật đầu: “Đương nhiên đồng ý rồi, chỉ là ăn cơm cùng thôi mà.”
“Vậy… sếp Phó thì sao?” Ngự Tứ chuyển sang Phó Huệ.
Phó Huệ nhìn Cố Duyên, trên mặt hiện lên một chút khó xử. Cuối cùng vẫn là Cố Duyên tự đưa ra quyết định: “Việc này tôi có thể tự mình quyết định, không cần hỏi sếp Phó của chúng tôi.”
“Nếu đã như vậy, vậy bây giờ chúng ta đi thôi.” Ngự Tứ kéo cô đi ra khỏi cửa phòng nghỉ. Sau đó đưa cô ra khỏi hội trường rời đi bằng của sau khách sạn.
Ngồi trên xe của Ngự Tứ, Cố Duyên rất không tự nhiên, cô nghiêng mặt trộm nhìn anh, định mở miệng nói gì đó để làm ấm không khí, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
Trong tay cô cầm một chai nước khoáng, bởi vì chân tay luống cuống nên thân bình đã sắp bị cô bóp đến biến dạng, im lặng một hồi lâu Cố Duyên mới chần chừ mở miệng: “Ừm… Tối nay không về thành phố Tương sao?”
“Không về nữa.”
“Tại sao?” Theo như cô biết, ngày nào Ngự Tứ cũng sẽ về đó.
Ngự Tứ quay đầu nhìn cô: “Vợ tôi đến thành phố Hàn rồi, tôi còn về thành phố Tương làm gì chứ?”
Chai nước Cố Duyên cầm trong tay liền rơi “bụp” một tiếng rồi lăn xuống dưới ghế, cô ngây người.
Vợ anh đến thành phố Hàn, vợ anh... Ngọc Ngân...
Tại sao cô ta lại đột nhiên đến thành phố Hàn chứ? Sao lại tới đây?
Phản ứng của cô đã bị Ngự Tứ nhìn thấy, Ngự Tứ không hiểu sao cô lại có phản ứng lớn như vậy, anh giảm tốc độ của xe, chậm rãi dừng lại ở ven đường, sau đó cúi người nhặt chai nước rơi dưới ghế lên đặt trở lại tay cô, nhìn cô: “Sao vậy?”
Cố Duyên chớp mắt bừng tỉnh, cô nhìn anh, lắc đầu lia lịa: “Không có gì, xin lỗi.”
“Chắc cô không sợ tối nay sẽ bị cô ấy bắt được đó chứ?” Ngự Tứ trêu ghẹo nói.
Cố Duyên chỉ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Ngự Tứ nhìn cô nói thêm: “Cô Cố, cô thực sự cho rằng tôi cần cô đi ăn đêm và nói chuyên với tôi ư?”
“Ý gì?” Cố Duyên nhìn anh, lại cảm thấy mơ hồ.
Ngự Tứ này, rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Rốt cuộc anh đang làm gì? Vì sao cô lại không thể hiểu nổi anh chứ?
Ngự Tứ gõ nhẹ ngón tay đặt trên tay lái, suy nghĩ một chút mới nói: “Cô cho rằng một người đàn ông chỉ biết lợi dụng cô sẽ yêu cô thật lòng sao? Đừng ngạc nhiên, tôi nói sếp Phó. Tôi nghĩ chắc cô biết suy nghĩ và kế hoạch của anh ta chứ nhỉ?”
“Tôi biết.” Cố Duyên chớp mắt.
Thì ra không phải chỉ mình cô biết mà Ngự Tứ cũng đã nhìn ra.
“Biết mà sao vẫn còn làm những điều này vì anh ta? Thực sự yêu anh ta đến vậy sao?”
Cố Duyên định mở miệng nói, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Cô muốn nói cho Ngự Tứ biết cô đang trả ơn cứu mạng cho Phó Huệ, cũng không phải thích Phó Huệ, nhưng cô lại hy vọng trong mắt Ngự Tứ, cô không hề có một mình, có lẽ như vậy sẽ không chuốc lấy thị phi cho bản thân về sau.
Ngự Tứ lại nói: “Cô yên tâm, giá cả thì tôi sẽ đổi, đồng ý với cô rồi thì sẽ làm được.”
“Vậy anh… tại sao lại lôi tôi ra khỏi hội trường làm gì?”
“Việc này quả thực tôi không nên xen vào.” Ngự Tứ tiếp tục gõ ngón tay, nghĩ một chút: “Nhưng nghĩ đến cô đang tìm cha cho Hạnh Hạnh nên tôi không thể không lo chuyện bao đồng.”
Nghĩ đến dáng vẻ Hạnh Hạnh ôm mình rồi kêu cha, Ngự Tứ cảm thấy ấm áp trong lòng, anh không thể nào quên được dáng vẻ hiểu chuyện của Hạnh Hạnh, ánh mắt khiến người ta đau lòng khi bé gọi anh làm cha.
Trước giờ chưa từng có đứa bé nào không có quan hệ gì với anh mà lại khiến anh thương đến vậy!
Cố Duyên cười ngượng: “Anh… có vẻ quan tâm đặc biệt đến Hạnh Hạnh nhỉ, tại sao vậy?”
Tại sao? Bản thân Ngự Tứ cũng rất muốn hiểu.
Anh lưỡng lự một lúc rồi mới nói: “Nói thật, lần đầu tiên gặp Hạnh Hạnh và cô, tôi đã có cảm giác như đã gặp bé từ lâu, cảm giác này rất kỳ diệu, không thể nào dùng ngôn ngữ để diễn đạt được.”
Ngự Tứ nói xong, nghiêng người, chăm chú nhìn cô trong khoảng cách gần: “Cô Cố, trước đây chúng ta đã gặp mặt rồi sao?”
Bọn họ gặp mặt nhau chưa? Ngự Tứ quả thực rất nghi ngờ, anh có thể khẳng định trong năm năm gần đây anh chưa từng gặp cô, nhưng nếu là ba mươi năm trước thì anh cũng không dám chắc, bởi vì anh không còn nhớ gì về quãng thời gian đó.
Cố Duyên kinh ngạc đến ngây người, cô yên lặng nhìn thẳng vào mắt anh, không ngừng lùi ra sau, nhưng phía sau chính là ghế ngồi, không còn đường lùi về phía sau nữa.
Ngự Tứ đột nhiên nói ra những lời này với cô, điều này khiến cô chống đỡ sao đây?
“Cô đang hoảng gì chứ? Lẽ nào chúng ta thực sự quen biết?” Ngự Tứ lên tiếng lần nữa.
Cố Duyên lắc đầu, miễn cưỡng cười: “Sao có thể chứ? Chắc sếp Ngự không biết nhỉ? Tôi mới trở về nước, trước đây tôi luôn sống ở nước ngoài…”
“Thật không?”
“Thật.” Cố Duyên nói dối trắng trợn.
Đây là lời nói dối có thiện ý, có thiện ý...
Chỉ cần không làm ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc của nhau, nói dối điều gì cũng đáng để tha thứ, cô không ngừng thầm an ủi bản thân.
Ngự Tứ nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi lui về ghế lái, nói với cô: “Xin lỗi, chỉ là tôi tò mò thôi.”
“Không, không sao.” Cố Duyên lắc đầu, cười cứng nhắc: “Cám ơn anh đã quan tâm đến Hạnh Hạnh, có điều xin anh yên tâm, tôi và sếp Phó...”
Cố Duyên đang nói chuyện, đột nhiên bị tiếng động bên ngoài cửa sổ xe truyền đến làm cho hoảng sợ, cô nghiêng đầu sang nhìn, nhìn thấy Phó Huệ đang dùng nắm đấm đập vỡ thủy tinh. Trong lúc mơ hồ có thể nghe được hắn đang kêu tên cô, kêu cô xuống xe.
Cố Duyên kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện, xuất hiện với mục đích gì đây.
Dù làm gì, cũng nên xuống xe đi tìm hiểu rõ ràng, Cố Duyên thử mở cửa xe, phát hiện cửa xe đã khóa rồi, cô quay sang nhìn Ngự Tứ. Phát hiện Ngự Tứ không hề sợ hãi, thậm chí còn mang theo nụ cười trêu ngươi nhìn sếp Phó.
Đó là biểu hiện của sự khinh bỉ, nhìn sếp Phó một cách khinh bỉ.
“Sếp Ngự... phiền anh mở cửa xe một chút.” Cố Duyên thỉnh cầu nói.
Ngự Tứ vẫn không nói gì, ấn mở cửa xe, không đợi Cố Duyên động tay, cửa xe liền bị Phó Huệ kéo ra từ bên ngoài, Phó Huệ tức giận kéo tay Cố Duyên, nói: “Duyên Duyên, xuống xe, tôi đưa cô về.”
“Sao vậy? Sếp Phó?” Cố Duyên nghi ngờ nhìn hắn.
Trong thời gian ngắn ngủi chỉ có nửa tiếng không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà khiến hắn lo lắng như vậy, còn đuổi theo tới đây nữa chứ?
Phó Huệ lạnh lùng nhìn Ngự Tứ đang ngồi trên ghế lái, nói: “Tôi không cần đổi giá nữa, cô không cần đi cùng anh ta.”
Nói xong, hắn mạnh mẽ kéo Cố Duyên từ trong xe ra ngoài, sau đó lại khom lưng một lần nữa, nhìn chằm chằm Ngự Tứ, nghiêm túc nói: “Sếp Ngự, tôi rất cần một giá cả tốt, nhưng hy vọng anh có thể đưa ra điều kiện khác, cảm ơn anh.”
Hắn lôi Cố Duyên lên một chiếc xe Audi ở bên, lập tức nổ máy rời đi.
Nhìn xem Audi hòa vào dòng xe cộ rồi biến mất nhanh chóng, Ngự Tứ mỉm cười, cũng nổ máy theo.
Khuôn mặt Phó Huệ hiện rõ đang giận, Cố Duyên cẩn thận hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Phó Huệ quay đầu nhìn cô, lửa giận trên mặt đã giảm bớt, nói: “Còn có chuyện gì nữa chứ, chỉ là đột nhiên nghĩ thông, không muốn để cô đi làm mấy chuyện không có tự trọng thôi.”
Cố Duyên rất tò mò tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng thấy bộ dạng không muốn nói nhiều của hắn, cô cũng không thể làm gì khác hơn là im lặng.
Mãi đến khi xe dừng trước cửa nhà Lý Lý, lúc Cố Duyên chuẩn bị xuống xe, Phó Huệ mới mở miệng nói: “Duyên Duyên, có phải cô cảm thấy tôi rất ích kỷ, rất vô liêm sỉ hay không?”
Cố Duyên kinh ngạc, đồng thời cũng chột dạ đứng lên, nói thật, cô có nghĩ như vậy thật. Nhưng cô không thể nói thật, lại không muốn nói dối, cho nên không thể làm gì khác hơn là giữ yên lặng theo thói quen.
“Tôi rất ích kỷ, nhiều khi sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng lợi dụng đàn bà để đạt được mục đích thì vẫn là lần đầu, nói thật, mấy ngày nay tôi cũng rất giày vò, rất khó nghĩ có nên để cô ra mặt không. Nhưng đến lúc quan trọng nhất thì tôi lại từ bỏ, xin lỗi, xin cô tha thứ cho sự ích kỷ và vụ lợi của tôi.”
Cố Duyên thở sâu, Phó Huệ như vậy thật khiến người ta càng thêm khó có thể chống đỡ, cô thậm chí đã quen với sự ích kỷ của hắn.
Cô lắc đầu, bình thản nói: “Sếp Ngự không không hề làm gì tôi, anh ta cũng mới nói với tôi anh ta đang đùa thôi, anh ta rất bận, còn phải về với vợ con nữa. Cho nên anh không cần nói xin lỗi với tôi, thực sự, cám ơn anh đã đưa tôi về.”
Trong lòng cô thoải mái hơn, Ngự Tứ đang thử thăm dò Phó Huệ, mà Phó Huệ hiển nhiên cũng không phải người như cô nghĩ. Sau này cô cũng không lằng nhằng với một cấp trên vụ lợi cá nhân nữa.
Sau khi Cố Duyên xuống xe, Ngự Tứ trở về biệt thự Lương Sơn, đây là nơi ở tạm thời ở thành phố Hàn của anh, bình thường anh rất ít tới, nhưng hôm nay sẽ về bởi vì Ngọc Ngân và Thuyên Thuyên đều đã tới rồi.
Xe vừa dừng, Thuyên Thuyên vui vẻ lao từ trong nhà ra, nhảy thẳng vào lòng Ngự Tứ vừa xuống xe, miệng nhỏ nhắn chu lên làm nũng nói: “Cha, hôm nay cha nói sẽ về sớm mà? Sao bây giờ mới về?”
Ngự Tứ xoa cái đầu nhỏ của bé, cưng chiều mỉm cười: “Giờ còn chưa đủ sớm sao?”
“Không đủ, không đủ, cha xem trời đã tối rồi kìa.”
“Cha có việc cần làm mà.”
“Việc gì chứ? Uống rượu cũng là việc sao?” Ngọc Ngân cười tủm tỉm đi theo ra, đưa tay ôm Thuyên Thuyên từ trong lòng Ngự Tứ, sau đó nghiêng người, dùng mũi ngửi người Ngự Tứ: “Ồ... Quả nhiên có mùi nước hoa phụ nữ, vẫn là loại nước hoa chỉ có Sa Sa dùng.”
“Nói gì đó, dạy hư con.” Ngự Tứ ôm cô ta đi vào trong nhà.
“Cha, con không thích dì Sa Sa, mẹ cũng không thích dì Sa Sa.” Thuyên Thuyên phồng lên miệng nói.
“Nhưng cha thích đó.” Ngọc Ngân nói thêm một câu.
CHƯƠNG 144: ĐI ĂN CÙNG MÀ THÔI
Lúc Cố Duyên nói cho hắn biết Ngự Tứ đồng ý thay đổi giá cả thì trong lòng hắn vẫn có chút hoài nghi, đến nay vẫn không dám tin đây là thật. Cho nên, hắn cho rằng chắc chắn Ngự Tứ sẽ đưa ra một điều kiện rất khó chấp nhận để chờ hắn.
Ngự Tứ nhìn hắn, lại quay sang quan sát Cố Duyên đang ngồi cạnh hắn, một lúc lâu sau mới khẽ mỉm cười nói: “Sếp Phó, anh rất biết dùng nhân viên đấy nhỉ, cô Cố đây rất ưu tú, khiến người ta gặp một lần lại muốn gặp lại lần hai.”
Những lời này của anh vừa nói ra, cả Phó Huệ và Cố Duyên đều kinh ngạc, không ai ngờ rằng anh lại nói ra những lời này, cũng chẳng ai hiểu nổi anh nói vậy là có ý gì.
Cố Duyên kinh ngạc nhìn anh, cô rất muốn tìm ra đáp án trên gương mặt mang theo ý cười nhưng lại khiến người ta thấy đáng sợ của anh, nhưng đến cùng vẫn không thành công.
Cô sẽ không tự kỷ đến mức tin lời Ngự Tứ nói là thật, cho rằng Ngự Tứ thực sự thích mình, nhưng... rốt cuộc đây là ý gì đây?
Quả nhiên Phó Huệ cũng không đoán ra ý nghĩ của anh, cũng chẳng buồn đi đoán, nhìn anh cười mà nói: “Sếp Ngự, có lời gì cứ nói thẳng.”
“Không có gì, chỉ sợ yêu cầu của tôi sẽ bị hai người cho là thô lỗ.” Ngự Tứ cầm ly rượu lên nhẹ nhàng nhấp môi, trên mặt hiện lên ý cười.
“Sếp Ngự cứ nói thẳng đi, không sao đâu.”
“Tôi muốn…” Ngự Tứ đặt ly rượu xuống, đứng lên khỏi ghế sofa, cất bước đi tới trước mặt Cố Duyên, sau đó khi cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nắm bàn tay phải đang đặt trên đầu gối của cô rồi nở nụ cười dịu dàng: “Điều kiện của tôi rất đơn giản, kêu cô Cố đi theo tôi một đêm.”
“Anh điên rồi!” Cố Duyên bỗng đứng bật dậy khỏi ghế sofa, hất tay của anh ra tức giận lườm anh.
Ngự Tứ, đây chính là Ngự Tứ cô từng yêu đến chết đi sống lại sao, sao anh lại trở nên nông cạn, không có nhân phẩm thế nhỉ? Cô rất thất vọng, trong mắt hiện lên đầy sự thất vọng.
Phó Huệ cũng kinh ngạc, đứng dậy khỏi ghế sofa theo Cố Duyên, trên mặt cũng mang theo biểu cảm phẫn nộ.
Nhìn biểu cảm phong phú trên mặt hai người, ngược lại Ngự Tứ nở nụ cười, liếc nhìn hai người: “Vội gì, chỉ là ăn bữa ăn khuya, nói chuyện một chút mà thôi, nhìn mặt hai người cứ như gặp kẻ háo sắc không bằng. Một người phụ nữ đã có gia đình con cái đã ba mươi tuổi rồi, đâu phải cứ kéo lên giường là ngủ cùng được đâu phải không?”
Đúng vậy! Anh là người cao quý đến bậc nào chứ? Sao lại muốn ngủ với một người phụ nữ ba mươi tuổi mà đã ly hôn rồi chứ? Cố Duyên cười khổ trong lòng, đến tư cách ngủ cùng anh, cô cũng không có.
Ngự Tứ, anh đúng là biết làm tổn thương người khác.
Trên mặt Cố Duyên hiện lên vẻ đau thương, nhưng rất nhanh lại thở phào nhẹ nhõm, đi ăn và nói chuyện cùng thôi mà, một buổi tối thôi mà, cũng đâu có mất mát gì!
“Thế nào? Không muốn sao?” Ngự Tứ nheo mắt nhìn cô.
Cố Duyên khẽ cắn môi, gật đầu: “Đương nhiên đồng ý rồi, chỉ là ăn cơm cùng thôi mà.”
“Vậy… sếp Phó thì sao?” Ngự Tứ chuyển sang Phó Huệ.
Phó Huệ nhìn Cố Duyên, trên mặt hiện lên một chút khó xử. Cuối cùng vẫn là Cố Duyên tự đưa ra quyết định: “Việc này tôi có thể tự mình quyết định, không cần hỏi sếp Phó của chúng tôi.”
“Nếu đã như vậy, vậy bây giờ chúng ta đi thôi.” Ngự Tứ kéo cô đi ra khỏi cửa phòng nghỉ. Sau đó đưa cô ra khỏi hội trường rời đi bằng của sau khách sạn.
Ngồi trên xe của Ngự Tứ, Cố Duyên rất không tự nhiên, cô nghiêng mặt trộm nhìn anh, định mở miệng nói gì đó để làm ấm không khí, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
Trong tay cô cầm một chai nước khoáng, bởi vì chân tay luống cuống nên thân bình đã sắp bị cô bóp đến biến dạng, im lặng một hồi lâu Cố Duyên mới chần chừ mở miệng: “Ừm… Tối nay không về thành phố Tương sao?”
“Không về nữa.”
“Tại sao?” Theo như cô biết, ngày nào Ngự Tứ cũng sẽ về đó.
Ngự Tứ quay đầu nhìn cô: “Vợ tôi đến thành phố Hàn rồi, tôi còn về thành phố Tương làm gì chứ?”
Chai nước Cố Duyên cầm trong tay liền rơi “bụp” một tiếng rồi lăn xuống dưới ghế, cô ngây người.
Vợ anh đến thành phố Hàn, vợ anh... Ngọc Ngân...
Tại sao cô ta lại đột nhiên đến thành phố Hàn chứ? Sao lại tới đây?
Phản ứng của cô đã bị Ngự Tứ nhìn thấy, Ngự Tứ không hiểu sao cô lại có phản ứng lớn như vậy, anh giảm tốc độ của xe, chậm rãi dừng lại ở ven đường, sau đó cúi người nhặt chai nước rơi dưới ghế lên đặt trở lại tay cô, nhìn cô: “Sao vậy?”
Cố Duyên chớp mắt bừng tỉnh, cô nhìn anh, lắc đầu lia lịa: “Không có gì, xin lỗi.”
“Chắc cô không sợ tối nay sẽ bị cô ấy bắt được đó chứ?” Ngự Tứ trêu ghẹo nói.
Cố Duyên chỉ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Ngự Tứ nhìn cô nói thêm: “Cô Cố, cô thực sự cho rằng tôi cần cô đi ăn đêm và nói chuyên với tôi ư?”
“Ý gì?” Cố Duyên nhìn anh, lại cảm thấy mơ hồ.
Ngự Tứ này, rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Rốt cuộc anh đang làm gì? Vì sao cô lại không thể hiểu nổi anh chứ?
Ngự Tứ gõ nhẹ ngón tay đặt trên tay lái, suy nghĩ một chút mới nói: “Cô cho rằng một người đàn ông chỉ biết lợi dụng cô sẽ yêu cô thật lòng sao? Đừng ngạc nhiên, tôi nói sếp Phó. Tôi nghĩ chắc cô biết suy nghĩ và kế hoạch của anh ta chứ nhỉ?”
“Tôi biết.” Cố Duyên chớp mắt.
Thì ra không phải chỉ mình cô biết mà Ngự Tứ cũng đã nhìn ra.
“Biết mà sao vẫn còn làm những điều này vì anh ta? Thực sự yêu anh ta đến vậy sao?”
Cố Duyên định mở miệng nói, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Cô muốn nói cho Ngự Tứ biết cô đang trả ơn cứu mạng cho Phó Huệ, cũng không phải thích Phó Huệ, nhưng cô lại hy vọng trong mắt Ngự Tứ, cô không hề có một mình, có lẽ như vậy sẽ không chuốc lấy thị phi cho bản thân về sau.
Ngự Tứ lại nói: “Cô yên tâm, giá cả thì tôi sẽ đổi, đồng ý với cô rồi thì sẽ làm được.”
“Vậy anh… tại sao lại lôi tôi ra khỏi hội trường làm gì?”
“Việc này quả thực tôi không nên xen vào.” Ngự Tứ tiếp tục gõ ngón tay, nghĩ một chút: “Nhưng nghĩ đến cô đang tìm cha cho Hạnh Hạnh nên tôi không thể không lo chuyện bao đồng.”
Nghĩ đến dáng vẻ Hạnh Hạnh ôm mình rồi kêu cha, Ngự Tứ cảm thấy ấm áp trong lòng, anh không thể nào quên được dáng vẻ hiểu chuyện của Hạnh Hạnh, ánh mắt khiến người ta đau lòng khi bé gọi anh làm cha.
Trước giờ chưa từng có đứa bé nào không có quan hệ gì với anh mà lại khiến anh thương đến vậy!
Cố Duyên cười ngượng: “Anh… có vẻ quan tâm đặc biệt đến Hạnh Hạnh nhỉ, tại sao vậy?”
Tại sao? Bản thân Ngự Tứ cũng rất muốn hiểu.
Anh lưỡng lự một lúc rồi mới nói: “Nói thật, lần đầu tiên gặp Hạnh Hạnh và cô, tôi đã có cảm giác như đã gặp bé từ lâu, cảm giác này rất kỳ diệu, không thể nào dùng ngôn ngữ để diễn đạt được.”
Ngự Tứ nói xong, nghiêng người, chăm chú nhìn cô trong khoảng cách gần: “Cô Cố, trước đây chúng ta đã gặp mặt rồi sao?”
Bọn họ gặp mặt nhau chưa? Ngự Tứ quả thực rất nghi ngờ, anh có thể khẳng định trong năm năm gần đây anh chưa từng gặp cô, nhưng nếu là ba mươi năm trước thì anh cũng không dám chắc, bởi vì anh không còn nhớ gì về quãng thời gian đó.
Cố Duyên kinh ngạc đến ngây người, cô yên lặng nhìn thẳng vào mắt anh, không ngừng lùi ra sau, nhưng phía sau chính là ghế ngồi, không còn đường lùi về phía sau nữa.
Ngự Tứ đột nhiên nói ra những lời này với cô, điều này khiến cô chống đỡ sao đây?
“Cô đang hoảng gì chứ? Lẽ nào chúng ta thực sự quen biết?” Ngự Tứ lên tiếng lần nữa.
Cố Duyên lắc đầu, miễn cưỡng cười: “Sao có thể chứ? Chắc sếp Ngự không biết nhỉ? Tôi mới trở về nước, trước đây tôi luôn sống ở nước ngoài…”
“Thật không?”
“Thật.” Cố Duyên nói dối trắng trợn.
Đây là lời nói dối có thiện ý, có thiện ý...
Chỉ cần không làm ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc của nhau, nói dối điều gì cũng đáng để tha thứ, cô không ngừng thầm an ủi bản thân.
Ngự Tứ nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi lui về ghế lái, nói với cô: “Xin lỗi, chỉ là tôi tò mò thôi.”
“Không, không sao.” Cố Duyên lắc đầu, cười cứng nhắc: “Cám ơn anh đã quan tâm đến Hạnh Hạnh, có điều xin anh yên tâm, tôi và sếp Phó...”
Cố Duyên đang nói chuyện, đột nhiên bị tiếng động bên ngoài cửa sổ xe truyền đến làm cho hoảng sợ, cô nghiêng đầu sang nhìn, nhìn thấy Phó Huệ đang dùng nắm đấm đập vỡ thủy tinh. Trong lúc mơ hồ có thể nghe được hắn đang kêu tên cô, kêu cô xuống xe.
Cố Duyên kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện, xuất hiện với mục đích gì đây.
Dù làm gì, cũng nên xuống xe đi tìm hiểu rõ ràng, Cố Duyên thử mở cửa xe, phát hiện cửa xe đã khóa rồi, cô quay sang nhìn Ngự Tứ. Phát hiện Ngự Tứ không hề sợ hãi, thậm chí còn mang theo nụ cười trêu ngươi nhìn sếp Phó.
Đó là biểu hiện của sự khinh bỉ, nhìn sếp Phó một cách khinh bỉ.
“Sếp Ngự... phiền anh mở cửa xe một chút.” Cố Duyên thỉnh cầu nói.
Ngự Tứ vẫn không nói gì, ấn mở cửa xe, không đợi Cố Duyên động tay, cửa xe liền bị Phó Huệ kéo ra từ bên ngoài, Phó Huệ tức giận kéo tay Cố Duyên, nói: “Duyên Duyên, xuống xe, tôi đưa cô về.”
“Sao vậy? Sếp Phó?” Cố Duyên nghi ngờ nhìn hắn.
Trong thời gian ngắn ngủi chỉ có nửa tiếng không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà khiến hắn lo lắng như vậy, còn đuổi theo tới đây nữa chứ?
Phó Huệ lạnh lùng nhìn Ngự Tứ đang ngồi trên ghế lái, nói: “Tôi không cần đổi giá nữa, cô không cần đi cùng anh ta.”
Nói xong, hắn mạnh mẽ kéo Cố Duyên từ trong xe ra ngoài, sau đó lại khom lưng một lần nữa, nhìn chằm chằm Ngự Tứ, nghiêm túc nói: “Sếp Ngự, tôi rất cần một giá cả tốt, nhưng hy vọng anh có thể đưa ra điều kiện khác, cảm ơn anh.”
Hắn lôi Cố Duyên lên một chiếc xe Audi ở bên, lập tức nổ máy rời đi.
Nhìn xem Audi hòa vào dòng xe cộ rồi biến mất nhanh chóng, Ngự Tứ mỉm cười, cũng nổ máy theo.
Khuôn mặt Phó Huệ hiện rõ đang giận, Cố Duyên cẩn thận hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Phó Huệ quay đầu nhìn cô, lửa giận trên mặt đã giảm bớt, nói: “Còn có chuyện gì nữa chứ, chỉ là đột nhiên nghĩ thông, không muốn để cô đi làm mấy chuyện không có tự trọng thôi.”
Cố Duyên rất tò mò tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng thấy bộ dạng không muốn nói nhiều của hắn, cô cũng không thể làm gì khác hơn là im lặng.
Mãi đến khi xe dừng trước cửa nhà Lý Lý, lúc Cố Duyên chuẩn bị xuống xe, Phó Huệ mới mở miệng nói: “Duyên Duyên, có phải cô cảm thấy tôi rất ích kỷ, rất vô liêm sỉ hay không?”
Cố Duyên kinh ngạc, đồng thời cũng chột dạ đứng lên, nói thật, cô có nghĩ như vậy thật. Nhưng cô không thể nói thật, lại không muốn nói dối, cho nên không thể làm gì khác hơn là giữ yên lặng theo thói quen.
“Tôi rất ích kỷ, nhiều khi sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng lợi dụng đàn bà để đạt được mục đích thì vẫn là lần đầu, nói thật, mấy ngày nay tôi cũng rất giày vò, rất khó nghĩ có nên để cô ra mặt không. Nhưng đến lúc quan trọng nhất thì tôi lại từ bỏ, xin lỗi, xin cô tha thứ cho sự ích kỷ và vụ lợi của tôi.”
Cố Duyên thở sâu, Phó Huệ như vậy thật khiến người ta càng thêm khó có thể chống đỡ, cô thậm chí đã quen với sự ích kỷ của hắn.
Cô lắc đầu, bình thản nói: “Sếp Ngự không không hề làm gì tôi, anh ta cũng mới nói với tôi anh ta đang đùa thôi, anh ta rất bận, còn phải về với vợ con nữa. Cho nên anh không cần nói xin lỗi với tôi, thực sự, cám ơn anh đã đưa tôi về.”
Trong lòng cô thoải mái hơn, Ngự Tứ đang thử thăm dò Phó Huệ, mà Phó Huệ hiển nhiên cũng không phải người như cô nghĩ. Sau này cô cũng không lằng nhằng với một cấp trên vụ lợi cá nhân nữa.
Sau khi Cố Duyên xuống xe, Ngự Tứ trở về biệt thự Lương Sơn, đây là nơi ở tạm thời ở thành phố Hàn của anh, bình thường anh rất ít tới, nhưng hôm nay sẽ về bởi vì Ngọc Ngân và Thuyên Thuyên đều đã tới rồi.
Xe vừa dừng, Thuyên Thuyên vui vẻ lao từ trong nhà ra, nhảy thẳng vào lòng Ngự Tứ vừa xuống xe, miệng nhỏ nhắn chu lên làm nũng nói: “Cha, hôm nay cha nói sẽ về sớm mà? Sao bây giờ mới về?”
Ngự Tứ xoa cái đầu nhỏ của bé, cưng chiều mỉm cười: “Giờ còn chưa đủ sớm sao?”
“Không đủ, không đủ, cha xem trời đã tối rồi kìa.”
“Cha có việc cần làm mà.”
“Việc gì chứ? Uống rượu cũng là việc sao?” Ngọc Ngân cười tủm tỉm đi theo ra, đưa tay ôm Thuyên Thuyên từ trong lòng Ngự Tứ, sau đó nghiêng người, dùng mũi ngửi người Ngự Tứ: “Ồ... Quả nhiên có mùi nước hoa phụ nữ, vẫn là loại nước hoa chỉ có Sa Sa dùng.”
“Nói gì đó, dạy hư con.” Ngự Tứ ôm cô ta đi vào trong nhà.
“Cha, con không thích dì Sa Sa, mẹ cũng không thích dì Sa Sa.” Thuyên Thuyên phồng lên miệng nói.
“Nhưng cha thích đó.” Ngọc Ngân nói thêm một câu.
Bình luận facebook