Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1025
Quá Hoàng thái hậu tiếp nhận thư tín, chỉ xem thoảng qua, liền giận tím mặt nói: “Thể diện Triệu thị đều mất hết rồi.”
Triệu Hằng lúc này chỉ có trợn mắt há hốc mồm, y nguyên một chút phản ứng cũng không có, chỉ là yết hầu không ngừng nhấp nhô, đã kinh ngạc lại sợ hãi.
Thẩm Ngạo xoay thân qua, ánh mắt lại rơi vào trên người Phương Đạm, nói: “Thụy quốc công, còn cần bổn vương tới tìm chứng cớ sao? Bổn vương hỏi lại ngươi, rốt cuộc là ngươi giả truyền thánh chỉ, hay là cái thánh chỉ này là thật, vừa rồi, kết cục những người này, ngươi cũng chứng kiến, chính ngươi hiểu rõ ràng đi, là tự gánh mình vác cái oan ức này, hay là nói ra chân tướng.”
Sự tình đến nước này, một tội giết cha, một tội thông đồng với địch, Triệu Hằng xác định là vững chắc xong đời rồi, Phương Đạm đâu còn dám lại chống chế? Phòng tuyến tâm lý nhanh chóng sụp đổ, nói: “Hạ quan không dám dấu diếm nữa, bệ hạ xác thực đã hạ qua một đạo ý chỉ, để cho hạ quan tru sát điện hạ, thảo phạt Thẩm đảng.”
Thẩm Ngạo cười lạnh, nói: “Bổn vương có tội gì? Vì sao bệ hạ phải tru sát bổn vương?”
Phương Đạm lí nha lí nhí nói: “Bệ hạ nói, điện hạ mưu đồ làm loạn, là loạn thần tặc tử.”
Thẩm Ngạo cười lên ha hả, lập tức xoay thân qua, mặt hướng cung vàng điện ngọc, hung hăng mà trừng mắt liếc Triệu Hằng, nói từng chữ từng câu: “Bệ hạ, thần đã thẩm xong rồi.”
Triệu Hằng lặng yên không lên tiếng, thật vất vả mới có một chút tinh thần, nói: “Ừ, trẫm biết rồi.”
Thẩm Ngạo tiến lên trước một bước, lên bậc thềm ngọc cung vàng điện ngọc, nói: “Nhưng bổn vương có một câu nghi vấn, bệ hạ thật sự xem bổn vương là loạn thần sao?”
Triệu Hằng nói: “Không có... Không có!”
Thẩm Ngạo cười lạnh, nói: “Bệ hạ thân là thiên tử, vì sao lật lọng? Rõ ràng đưa thánh chỉ xuống, chỉ trích bổn vương là loạn thần, nhưng bây giờ lại thề thốt phủ nhận, chẳng lẽ một điểm đảm đương đều không có?”
Một câu nói kia chọc thủng tự tôn của Triệu Hằng, Triệu Hằng không khỏi cả giận nói: “Tốt, ngươi muốn trẫm nói, trẫm nói, trẫm làm thái tử vài chục năm, phụ hoàng lại chỉ sủng hạnh loại người giống như ngươi, bên ngoài thần, vắng vẻ trưởng tử ta đây, các ngươi lộng bàn thị phi, trộm đoạt thần khí Đại Tống ta, không phải loạn đảng vậy thì là cái gì? Thẩm Ngạo, ngươi chính là loạn thần tặc tử, trẫm chỉ hận không thể tru sát ngươi, nếu không, làm sao có ngày hôm nay?”
Thẩm Ngạo cười to, từng bước một đi đến cung vàng điện ngọc, trên cái chỗ cao cao tại thượng này, hai người đứng, một người nghiêm nghị đứng lặng, long hành hổ bộ, giống như thiên thần, nhưng người khác lại còng thân thể xuống, sắc mặt bất định, mất hồn nghèo túng.
Phía trên ngai vàng, cho tới bây giờ, chỉ có một người có thể đứng, một núi không để cho hai hổ cùng tồn tại, huống chi là cái hoàng quyền chí cao vô thượng này?
Đám thần tử ngẩng mặt lên, nhưng không ai lên tiếng, càng không có người nào đứng ra, nói cho Thẩm Ngạo, hắn đã vượt qua thân phận của mình.
Thẩm Ngạo cười đủ rồi, lạnh lùng mà đánh giá Triệu Hằng, nói gằn từng chữ một: “Bệ hạ giết quân phụ, thông đồng với địch bán nước, mưu hại trung lương, điều này chẳng lẽ chính là chuyện quân vương nên làm? Chuyện cho tới bây giờ, bệ hạ có tính toán gì không?”
Sắc mặt Triệu Hằng tái nhợt, miệng run rẩy một chút, cố lấy dũng khí, nắm chặt nắm tay thành quả đấm, nói: “Trẫm là con trời, vâng mệnh tại thiên, ngươi là người phương nào? Dám chỉ trích khuyết điểm của trẫm? Nếu như ngươi còn biết một phần đạo quân thần, ngay lập tức mau lui xuống thỉnh tội, trẫm sẽ xá ngươi vô tội.”
Mặt Thẩm Ngạo dần dần lạnh đi, tay đè chặt kiếm, cả người tản mát ra một cổ khí thế làm cho người ta sợ hãi, nói từng chữ từng câu: “Nếu bổn vương không lui ra thì sao?”
Triệu Hằng khàn giọng nói: “Ngươi... ngươi....chẳng lẽ dám hành thích vua sao?”
Thẩm Ngạo chậm rãi rút thượng phương bảo kiếm bên hông ra, hào quang trường kiếm lóe lên, sau một khắc, kiếm quang đã đâm vào bụng Triệu Hằng, Thẩm Ngạo dùng hết toàn lực, thân thể cũng dán trên người Triệu Hằng, thấp giọng nói bên tai hắn: “Bệ hạ dám, vì sao bổn vương không dám?”
Máu tươi của Triệu Hằng bắn ra một thân Thẩm Ngạo, Triệu Hằng khó có thể tin mà nhìn người trước mắt dùng con mắt trào phúng dò xét hắn, dùng hết khí lực toàn thân, bưng kín bụng, lảo đảo vài bước, mới phát hiện trong điện lộ vẻ trầm mặc, không ai thay hắn nói chuyện, không ai đứng ra, tất cả mọi người đều là vẻ mặt coi thường.
Hắn nói từng chữ từng câu: “Các ngươi... sao các ngươi dám... Trẫm... Vâng mệnh tại thiên...... Là vì thiên tử... Vương giả thừa nhận Thiên ý... Ngươi... Các ngươi...”
Triệu Hằng rốt cuộc cũng không nói được nữa, không làm sao hơn mà lảo đảo ngã trong vũng máu, máu tươi nhuộm dần cung điện, từ bậc thang chảy xuôi xuống dưới.
Thẩm Ngạo thu hồi kiếm, không coi ai ra gì mà xoay thân qua, từ nơi này quan sát xuống phía dưới, trong Giảng Võ điện, ai cũng không nói gì.
Lặng ngắt như tờ, trọn vẹn thời gian một nén nhang, ngay cả thanh âm ho khan cũng đều không có.
Thẩm Ngạo lúc này đang suy nghĩ gì? Ngay cả chính hắn cũng không biết, đứng ở chỗ này, hắn phảng phất thấy được ngàn dặm núi sông, thấy được ngàn ngàn vạn vạn chúng sinh, đứng ở chỗ này, hắn tựa hồ có một loại chúa tể nhìn qua, sinh sát trong tay, đều tại một ý niệm.
Hắn còn chứng kiến, thiên tử nổi giận, tại ngàn dặm biên cương, bởi vì lửa giận này, vô số người đang chém giết, trên cánh đồng bát ngát, thi thể nằm đó, tầng tầng lớp lớp, máu tươi chảy đến ra ngoài ngàn dặm.
Hắn đứng đó, như là thành một gã họa sĩ, hắn nói mang bút, chấm mực, mực nước no đủ, mà ở dưới thân thể của hắn, một bức hoạ cuộn tròn vạn dặm nhìn không xót một cái gì, trong cuộn tròn bức hoạ có ca múa mừng cảnh thái bình, nhân gian khốn khổ, cuộc sống nhân sinh muôn màu, mà hắn vẫn đang nắm bút, tựa hồ đang tự hỏi, đang nghi kị, bởi vì lúc hắn hạ bút, không chỉ là thay đổi cái ngàn dặm núi sông này, mà là thay đổi vận mệnh ngàn ngàn vạn vạn con người.
Thẩm Ngạo đóng con mắt lại, trong đôi mắt thâm thúy, lộ ra một loại sáng bóng chưa bao giờ có, trên người của hắn, vẫn đang nhuộm đầy máu, máu theo ống tay áo chảy tràn ra, hắn có chút hất cằm lên, mắt nhìn thẳng phương xa, mang theo một loại kiêu ngạo không gì so sánh nổi, sau đó mới hơi mở ra.
Miệng của hắn khẽ đóng khẽ mở, nhưng không phát ra âm thanh, vì thanh âm chỉ có Thẩm Ngạo mới có thể nghe thấy rõ ràng: “Trẫm vâng mệnh tại thiên, là thiên tử.”
Mà lúc này, Quá Hoàng thái hậu rốt cục cũng kịp phản ứng, cử động vừa rồi của Thẩm Ngạo thật sự làm cho nàng có chút phản ứng không kịp, tâm tình phức tạp liếc nhìn Thẩm Ngạo, rồi đột nhiên cảm thấy người này đứng ở phía trên cung điện, lại có vài phần khí khái quân lâm thiên hạ.
Trong nội tâm Quá Hoàng thái hậu cả kinh, lập tức thì thầm một câu với Kính Đức, Kính Đức gật đầu, đứng ra, cất cao giọng nói: “Quá Hoàng thái hậu có ý chỉ.”
Một tiếng gào thét này, lại khiến cho tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại.
Thẩm Ngạo đi xuống khỏi cung vàng điện ngọc, quỳ bái xuống đất, nói: “Thần, Thẩm Ngạo, tiếp chỉ ý.”
Văn võ bá quan ào ào quỳ rạp xuống đất, nói: “Thần tiếp chỉ.”
Vốn là ý chỉ, tự nhiên là không thể đọc, dù sao trước đây tội Triệu Hằng chỉ là người người oán trách, chỉ là hoa mắt ù tai vô đạo, mà hiện tại, mấy cái tội danh này đã là tái nhợt vô lực, tội chính thức, chỉ cần một cái danh tiếng giết cha, đã đủ để cho hắn chết không táng thân.
Thiên tử tuy thần thánh, tuy là vâng mệnh tại thiên, nhưng chân chính lại là kế thừa huyết thống, chỉ có chảy huyết mạch hoàng thất, trưởng tử biết lễ phép, mới coi là danh chính ngôn thuận.
Triệu Hằng là trưởng tử, cũng chính là cái lễ phép hằng cổ truyền xuống này, mới cho hắn danh phận đó.
Chỉ là, phía trên hoàng quyền, ẩn ẩn còn có một lực lượng ước thúc, đó chính là lễ, lễ không còn, quốc tất nhiên vong.
Cho nên, đối với thiên hạ này mà nói, lễ phép trọng yếu nhất, lễ phép có thể dùng để ước thúc thần dân, đồng thời cũng có thể dùng để ước thúc cung thất, Triệu Hằng xúc phạm hoàn toàn lễ phép, một chuyện không thể dễ dàng tha thứ —— giết cha, hành thích vua.
Quân quân, thần thần, phụ phụ, tử tử, sở dĩ Triệu Hằng được người tôn trọng, nơi quyền lực của hắn phát ra, cũng chính bởi bì những lời bên trong lễ phép này, nhưng một khi hắn giết phụ thân của mình, chính quân thượng của mình, như vậy, hắn cũng đã phá hủy cái pháp tắc này, tính chính thống hắn từ Triệu Cát kế thừa cũng trở nên không tồn tại.
Triệu Hằng lúc này chỉ có trợn mắt há hốc mồm, y nguyên một chút phản ứng cũng không có, chỉ là yết hầu không ngừng nhấp nhô, đã kinh ngạc lại sợ hãi.
Thẩm Ngạo xoay thân qua, ánh mắt lại rơi vào trên người Phương Đạm, nói: “Thụy quốc công, còn cần bổn vương tới tìm chứng cớ sao? Bổn vương hỏi lại ngươi, rốt cuộc là ngươi giả truyền thánh chỉ, hay là cái thánh chỉ này là thật, vừa rồi, kết cục những người này, ngươi cũng chứng kiến, chính ngươi hiểu rõ ràng đi, là tự gánh mình vác cái oan ức này, hay là nói ra chân tướng.”
Sự tình đến nước này, một tội giết cha, một tội thông đồng với địch, Triệu Hằng xác định là vững chắc xong đời rồi, Phương Đạm đâu còn dám lại chống chế? Phòng tuyến tâm lý nhanh chóng sụp đổ, nói: “Hạ quan không dám dấu diếm nữa, bệ hạ xác thực đã hạ qua một đạo ý chỉ, để cho hạ quan tru sát điện hạ, thảo phạt Thẩm đảng.”
Thẩm Ngạo cười lạnh, nói: “Bổn vương có tội gì? Vì sao bệ hạ phải tru sát bổn vương?”
Phương Đạm lí nha lí nhí nói: “Bệ hạ nói, điện hạ mưu đồ làm loạn, là loạn thần tặc tử.”
Thẩm Ngạo cười lên ha hả, lập tức xoay thân qua, mặt hướng cung vàng điện ngọc, hung hăng mà trừng mắt liếc Triệu Hằng, nói từng chữ từng câu: “Bệ hạ, thần đã thẩm xong rồi.”
Triệu Hằng lặng yên không lên tiếng, thật vất vả mới có một chút tinh thần, nói: “Ừ, trẫm biết rồi.”
Thẩm Ngạo tiến lên trước một bước, lên bậc thềm ngọc cung vàng điện ngọc, nói: “Nhưng bổn vương có một câu nghi vấn, bệ hạ thật sự xem bổn vương là loạn thần sao?”
Triệu Hằng nói: “Không có... Không có!”
Thẩm Ngạo cười lạnh, nói: “Bệ hạ thân là thiên tử, vì sao lật lọng? Rõ ràng đưa thánh chỉ xuống, chỉ trích bổn vương là loạn thần, nhưng bây giờ lại thề thốt phủ nhận, chẳng lẽ một điểm đảm đương đều không có?”
Một câu nói kia chọc thủng tự tôn của Triệu Hằng, Triệu Hằng không khỏi cả giận nói: “Tốt, ngươi muốn trẫm nói, trẫm nói, trẫm làm thái tử vài chục năm, phụ hoàng lại chỉ sủng hạnh loại người giống như ngươi, bên ngoài thần, vắng vẻ trưởng tử ta đây, các ngươi lộng bàn thị phi, trộm đoạt thần khí Đại Tống ta, không phải loạn đảng vậy thì là cái gì? Thẩm Ngạo, ngươi chính là loạn thần tặc tử, trẫm chỉ hận không thể tru sát ngươi, nếu không, làm sao có ngày hôm nay?”
Thẩm Ngạo cười to, từng bước một đi đến cung vàng điện ngọc, trên cái chỗ cao cao tại thượng này, hai người đứng, một người nghiêm nghị đứng lặng, long hành hổ bộ, giống như thiên thần, nhưng người khác lại còng thân thể xuống, sắc mặt bất định, mất hồn nghèo túng.
Phía trên ngai vàng, cho tới bây giờ, chỉ có một người có thể đứng, một núi không để cho hai hổ cùng tồn tại, huống chi là cái hoàng quyền chí cao vô thượng này?
Đám thần tử ngẩng mặt lên, nhưng không ai lên tiếng, càng không có người nào đứng ra, nói cho Thẩm Ngạo, hắn đã vượt qua thân phận của mình.
Thẩm Ngạo cười đủ rồi, lạnh lùng mà đánh giá Triệu Hằng, nói gằn từng chữ một: “Bệ hạ giết quân phụ, thông đồng với địch bán nước, mưu hại trung lương, điều này chẳng lẽ chính là chuyện quân vương nên làm? Chuyện cho tới bây giờ, bệ hạ có tính toán gì không?”
Sắc mặt Triệu Hằng tái nhợt, miệng run rẩy một chút, cố lấy dũng khí, nắm chặt nắm tay thành quả đấm, nói: “Trẫm là con trời, vâng mệnh tại thiên, ngươi là người phương nào? Dám chỉ trích khuyết điểm của trẫm? Nếu như ngươi còn biết một phần đạo quân thần, ngay lập tức mau lui xuống thỉnh tội, trẫm sẽ xá ngươi vô tội.”
Mặt Thẩm Ngạo dần dần lạnh đi, tay đè chặt kiếm, cả người tản mát ra một cổ khí thế làm cho người ta sợ hãi, nói từng chữ từng câu: “Nếu bổn vương không lui ra thì sao?”
Triệu Hằng khàn giọng nói: “Ngươi... ngươi....chẳng lẽ dám hành thích vua sao?”
Thẩm Ngạo chậm rãi rút thượng phương bảo kiếm bên hông ra, hào quang trường kiếm lóe lên, sau một khắc, kiếm quang đã đâm vào bụng Triệu Hằng, Thẩm Ngạo dùng hết toàn lực, thân thể cũng dán trên người Triệu Hằng, thấp giọng nói bên tai hắn: “Bệ hạ dám, vì sao bổn vương không dám?”
Máu tươi của Triệu Hằng bắn ra một thân Thẩm Ngạo, Triệu Hằng khó có thể tin mà nhìn người trước mắt dùng con mắt trào phúng dò xét hắn, dùng hết khí lực toàn thân, bưng kín bụng, lảo đảo vài bước, mới phát hiện trong điện lộ vẻ trầm mặc, không ai thay hắn nói chuyện, không ai đứng ra, tất cả mọi người đều là vẻ mặt coi thường.
Hắn nói từng chữ từng câu: “Các ngươi... sao các ngươi dám... Trẫm... Vâng mệnh tại thiên...... Là vì thiên tử... Vương giả thừa nhận Thiên ý... Ngươi... Các ngươi...”
Triệu Hằng rốt cuộc cũng không nói được nữa, không làm sao hơn mà lảo đảo ngã trong vũng máu, máu tươi nhuộm dần cung điện, từ bậc thang chảy xuôi xuống dưới.
Thẩm Ngạo thu hồi kiếm, không coi ai ra gì mà xoay thân qua, từ nơi này quan sát xuống phía dưới, trong Giảng Võ điện, ai cũng không nói gì.
Lặng ngắt như tờ, trọn vẹn thời gian một nén nhang, ngay cả thanh âm ho khan cũng đều không có.
Thẩm Ngạo lúc này đang suy nghĩ gì? Ngay cả chính hắn cũng không biết, đứng ở chỗ này, hắn phảng phất thấy được ngàn dặm núi sông, thấy được ngàn ngàn vạn vạn chúng sinh, đứng ở chỗ này, hắn tựa hồ có một loại chúa tể nhìn qua, sinh sát trong tay, đều tại một ý niệm.
Hắn còn chứng kiến, thiên tử nổi giận, tại ngàn dặm biên cương, bởi vì lửa giận này, vô số người đang chém giết, trên cánh đồng bát ngát, thi thể nằm đó, tầng tầng lớp lớp, máu tươi chảy đến ra ngoài ngàn dặm.
Hắn đứng đó, như là thành một gã họa sĩ, hắn nói mang bút, chấm mực, mực nước no đủ, mà ở dưới thân thể của hắn, một bức hoạ cuộn tròn vạn dặm nhìn không xót một cái gì, trong cuộn tròn bức hoạ có ca múa mừng cảnh thái bình, nhân gian khốn khổ, cuộc sống nhân sinh muôn màu, mà hắn vẫn đang nắm bút, tựa hồ đang tự hỏi, đang nghi kị, bởi vì lúc hắn hạ bút, không chỉ là thay đổi cái ngàn dặm núi sông này, mà là thay đổi vận mệnh ngàn ngàn vạn vạn con người.
Thẩm Ngạo đóng con mắt lại, trong đôi mắt thâm thúy, lộ ra một loại sáng bóng chưa bao giờ có, trên người của hắn, vẫn đang nhuộm đầy máu, máu theo ống tay áo chảy tràn ra, hắn có chút hất cằm lên, mắt nhìn thẳng phương xa, mang theo một loại kiêu ngạo không gì so sánh nổi, sau đó mới hơi mở ra.
Miệng của hắn khẽ đóng khẽ mở, nhưng không phát ra âm thanh, vì thanh âm chỉ có Thẩm Ngạo mới có thể nghe thấy rõ ràng: “Trẫm vâng mệnh tại thiên, là thiên tử.”
Mà lúc này, Quá Hoàng thái hậu rốt cục cũng kịp phản ứng, cử động vừa rồi của Thẩm Ngạo thật sự làm cho nàng có chút phản ứng không kịp, tâm tình phức tạp liếc nhìn Thẩm Ngạo, rồi đột nhiên cảm thấy người này đứng ở phía trên cung điện, lại có vài phần khí khái quân lâm thiên hạ.
Trong nội tâm Quá Hoàng thái hậu cả kinh, lập tức thì thầm một câu với Kính Đức, Kính Đức gật đầu, đứng ra, cất cao giọng nói: “Quá Hoàng thái hậu có ý chỉ.”
Một tiếng gào thét này, lại khiến cho tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại.
Thẩm Ngạo đi xuống khỏi cung vàng điện ngọc, quỳ bái xuống đất, nói: “Thần, Thẩm Ngạo, tiếp chỉ ý.”
Văn võ bá quan ào ào quỳ rạp xuống đất, nói: “Thần tiếp chỉ.”
Vốn là ý chỉ, tự nhiên là không thể đọc, dù sao trước đây tội Triệu Hằng chỉ là người người oán trách, chỉ là hoa mắt ù tai vô đạo, mà hiện tại, mấy cái tội danh này đã là tái nhợt vô lực, tội chính thức, chỉ cần một cái danh tiếng giết cha, đã đủ để cho hắn chết không táng thân.
Thiên tử tuy thần thánh, tuy là vâng mệnh tại thiên, nhưng chân chính lại là kế thừa huyết thống, chỉ có chảy huyết mạch hoàng thất, trưởng tử biết lễ phép, mới coi là danh chính ngôn thuận.
Triệu Hằng là trưởng tử, cũng chính là cái lễ phép hằng cổ truyền xuống này, mới cho hắn danh phận đó.
Chỉ là, phía trên hoàng quyền, ẩn ẩn còn có một lực lượng ước thúc, đó chính là lễ, lễ không còn, quốc tất nhiên vong.
Cho nên, đối với thiên hạ này mà nói, lễ phép trọng yếu nhất, lễ phép có thể dùng để ước thúc thần dân, đồng thời cũng có thể dùng để ước thúc cung thất, Triệu Hằng xúc phạm hoàn toàn lễ phép, một chuyện không thể dễ dàng tha thứ —— giết cha, hành thích vua.
Quân quân, thần thần, phụ phụ, tử tử, sở dĩ Triệu Hằng được người tôn trọng, nơi quyền lực của hắn phát ra, cũng chính bởi bì những lời bên trong lễ phép này, nhưng một khi hắn giết phụ thân của mình, chính quân thượng của mình, như vậy, hắn cũng đã phá hủy cái pháp tắc này, tính chính thống hắn từ Triệu Cát kế thừa cũng trở nên không tồn tại.
Bình luận facebook