Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-52
Chương 52: Tuyệt vọng
Thời gian cứ thấm thoát trôi đi, Lạc Tử Khanh đã hôn mê ở trên giường 7 tháng rồi.
Trong khoảng thời gian này đã có rất nhiều chuyện xảy ra, điều quan trọng cần nói đến đó là việc bọn họ đã tống được Lục Viễn Siêu thật vào tù.
Thì ra gã ta có một anh sinh đôi nữa, chính người đó đã phải gánh những tội ác cho gã. Cha mẹ bất công dẫn đến việc Lục Vũ sống như một thế thân cho Lục Viễn Siêu, anh ta tự ti, trầm mặc không dám phản kháng lại lời của bố mẹ, tất cả những điều này đều do kẻ ác quỷ kia gây nên.
Đổ tội cho anh ta, giả vờ yếu ớt ngã bệnh để lấy được tình thương của cha mẹ, biết làm nũng và khen người. Mà tất cả những điều đó Lục Vũ đều không có, anh ta là người rất ít nói chỉ hay làm.
Đến bây giờ Tôn Giai Oánh vẫn còn nhớ rõ những lời nói đầy kinh tởm của Lục Viễn Siêu.
Gã ta làm như cả thế giới đều dồn ép mình, trên khuôn mặt khả ố là sự ghen ghét và oán hận ngút trời. Hai mắt gã hằn lên tia máu, giọng nói the thé khó nghe:
Haha, thằng oắt đấy cuối cùng cũng nằm chết ở trên giường rồi, nếu không phải hắn có Tôn thị ở phía sau thì làm sao có được thành tựu như ngày hôm nay cơ chứ?!....
Lục Viễn Siêu không bao giờ muốn người khác sống tốt hơn mình, với sự tự cao tự đại tưởng mình là bá chủ thế giới, Lạc Tử Khanh chính là người mà gã ghen tị và hận nhất! Cái gì hắn cũng thuận buồn xuôi nước hoàn thành được, mà gã lại phải khom lưng uốn gối đi lấy lòng kẻ khác, chịu hết mọi sỉ nhục và khinh thường!
Gã muốn ba mẹ Tôn sẽ bị chết bởi vụ tai nạn này, nếu như thế thì Lạc Tử Khanh sẽ sống trong sự đau đớn dày vò cả đời này, vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân mình!
Thế nhưng qua hết những chuyện này Tôn Giai Oánh mới biết được nhiều điều khác về Lạc Tử Khanh, trong vòng hơn 3 tháng hắn đã trở thành một trong những giám khảo hàng đầu cho các cuộc thi ba lê danh giá, làm sụp đổ hết những công ty và những kẻ đã từng ngáng chân cô, mua rất nhiều mảnh đất mà hồi trước cô chỉ thuận miệng nói là bản thân thích.
Lục Viễn Siêu mất cả đời để vươn lên làm được giám khảo, người chỉ đạo cho một nhóm múa ba lê nhỏ, mà những điều đó Lạc Tử Khanh lại muốn là có thể đạt được! Vậy nên nói đúng ra là gã ta hâm mộ tài năng kiệt xuất của hắn mà thôi!
Mà hắn làm những thứ đó, đều bởi vì cô!
Tất cả mọi thứ đều làm lồng ngực Tôn Giai Oánh nặng nề đến khó thở, khi đó cô chỉ mãi đắm chìm trong sự đau thương khi bị liệt chân, những bài báo, thông tin hay bất cứ thứ gì liên quan đến múa ba lê mà Lạc Tử Khanh mang về đều bị cô tàn phá tung tóe, chỉ thẳng tay vào mặt hắn mà chửi rủa khóc lóc.
Có lẽ chính bởi vì thế mà hắn không bao giờ dám đề cập đến ba lê trước mặt cô nữa.
Ước mơ thành danh rồi lùi về phía sau làm giám khảo, người dạy múa của cô hắn đều giúp cô thực hiện!
Tôn Giai Oánh cúi đầu xuống, cô đặt một nụ hôn nhẹ lên gò má hơi hóp lại của hắn, dịu dàng mà nói:
Tử Khanh, bảo bảo sắp ra đời rồi đấy, anh không muốn tận mắt nhìn thấy sinh mệnh nhỏ xuất hiện ở trên thế giới này à?
Để tay hắn lên cái bụng to lớn của mình, cô có thể cảm nhận được, Lạc Tử Khanh giống như nghe thấy những gì cô nói, chỉ là hắn không thể đáp lại được mà thôi!
Tử Khanh, anh mà không chịu dậy thì tôi sẽ đi cưới người chồng khác, để người đàn ông đó ngủ vợ của anh, đánh đập con anh và dùng tiền của anh!
Tôn Giai Oánh tức giận mà nói.
Sau đó từng giọt nước nhỏ xuống mặt Lạc Tử Khanh, Tôn Giai Oánh hai tay ôm chặt lấy vai mình, đau đớn mà khóc nấc lên.
Lạc Tử Khanh, em làm thật đấy! Vậy nên dậy đi, được không anh?
Giọng nói của cô như đang cầu xin, sự run rẩy chứa đầy giọng mũi.
Trông cô bây giờ như một con mèo con bị chủ nhân bỏ rơi, nhỏ yếu lại bất lực.
Ngay lúc này không ai nhìn thấy bờ môi hồng nhạt của Lạc Tử Khanh dần trở nên trắng bệch.
Tôn Giai Oánh nghẹn lại nước mắt vào trong, cố gắng bình tĩnh trở lại. Khóc nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến con, cô không thể khóc nữa!
Tử Khanh, em ra ngoài lấy một chút đồ nhé! Em sẽ quay lại nhanh thôi, ở lại ngoan ngoãn nhé anh!
Hôn hôn vầng trán cao rộng của hắn, Tôn Giai Oánh chậm rãi quay xe lăn lại.
Trừ phi cô có việc không thể ở bên cạnh chăm sóc hắn được thì mới mướn hộ sĩ đến, còn lại hầu như là Tôn Giai Oánh ở bên giường xoay chuyển quanh hắn.
Bây giờ đang là ban đêm, Tôn Giai Oánh không dám để xe lăn đi quá nhanh, bên dưới còn có một cầu thang nữa, cô sợ bản thân sẽ không cẩn thận mà ngã xuống đó!
Tôn Giai Oánh, cuối cùng tao cũng tìm thấy mày!
Giọng nói âm u mang theo hận ý và ác ý vang lên ở phía sau.
Tôn Giai Oánh hốt hoảng muốn quay đầu lại, thế nhưng không kịp nữa rồi, xe lăn của cô bị một lực đạo lớn đẩy mạnh về phía trước.
Aaaaaaaaaa
Tôn Giai Oánh hét lớn, cô ôm chặt lấy bụng mình.
Mày chết đi!
Theo sau tiếng gào của ả ta, Tôn Giai Oánh bị đập mạnh xuống đất, xe lăn rơi sang một bên.
Bụng đột nhiên co rút lại từng cơn, cô cảm nhận được giữa hai chân bị nước làm ướt đẫm, mùi máu tươi xộc lên mũi. Cả mặt Tôn Giai Oánh đều nhăn tít lại, mồ hôi chảy xuống từng dòng như nước.
Theo tiếng kêu phát ra, tất cả những bác sĩ y tá trực đêm ở bệnh viện đều chạy nhanh tới.
Cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ sợ hãi vô cùng, máu tươi thấm ướt cả sàn nhà lạnh lẽo.
Người phụ nữ ở bên trên bị những vệ sĩ áo đến bắt lại, ả điên dại mà cười lớn. Ả chính là, Liễu Lam!
Hỗn loạn xảy ra, hộ sĩ đi đến phòng Lạc Tử Khanh cũng dịch lại chăn cho hắn rồi chạy ra ngoài, không ai biết được rằng...
Mày của Lạc Tử Khanh đang nhíu chặt lại, hơi thở dồn dập mất khống chế, môi mỏng thều thào từng chữ một:
Oánh... Oánh!
Thời gian cứ thấm thoát trôi đi, Lạc Tử Khanh đã hôn mê ở trên giường 7 tháng rồi.
Trong khoảng thời gian này đã có rất nhiều chuyện xảy ra, điều quan trọng cần nói đến đó là việc bọn họ đã tống được Lục Viễn Siêu thật vào tù.
Thì ra gã ta có một anh sinh đôi nữa, chính người đó đã phải gánh những tội ác cho gã. Cha mẹ bất công dẫn đến việc Lục Vũ sống như một thế thân cho Lục Viễn Siêu, anh ta tự ti, trầm mặc không dám phản kháng lại lời của bố mẹ, tất cả những điều này đều do kẻ ác quỷ kia gây nên.
Đổ tội cho anh ta, giả vờ yếu ớt ngã bệnh để lấy được tình thương của cha mẹ, biết làm nũng và khen người. Mà tất cả những điều đó Lục Vũ đều không có, anh ta là người rất ít nói chỉ hay làm.
Đến bây giờ Tôn Giai Oánh vẫn còn nhớ rõ những lời nói đầy kinh tởm của Lục Viễn Siêu.
Gã ta làm như cả thế giới đều dồn ép mình, trên khuôn mặt khả ố là sự ghen ghét và oán hận ngút trời. Hai mắt gã hằn lên tia máu, giọng nói the thé khó nghe:
Haha, thằng oắt đấy cuối cùng cũng nằm chết ở trên giường rồi, nếu không phải hắn có Tôn thị ở phía sau thì làm sao có được thành tựu như ngày hôm nay cơ chứ?!....
Lục Viễn Siêu không bao giờ muốn người khác sống tốt hơn mình, với sự tự cao tự đại tưởng mình là bá chủ thế giới, Lạc Tử Khanh chính là người mà gã ghen tị và hận nhất! Cái gì hắn cũng thuận buồn xuôi nước hoàn thành được, mà gã lại phải khom lưng uốn gối đi lấy lòng kẻ khác, chịu hết mọi sỉ nhục và khinh thường!
Gã muốn ba mẹ Tôn sẽ bị chết bởi vụ tai nạn này, nếu như thế thì Lạc Tử Khanh sẽ sống trong sự đau đớn dày vò cả đời này, vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân mình!
Thế nhưng qua hết những chuyện này Tôn Giai Oánh mới biết được nhiều điều khác về Lạc Tử Khanh, trong vòng hơn 3 tháng hắn đã trở thành một trong những giám khảo hàng đầu cho các cuộc thi ba lê danh giá, làm sụp đổ hết những công ty và những kẻ đã từng ngáng chân cô, mua rất nhiều mảnh đất mà hồi trước cô chỉ thuận miệng nói là bản thân thích.
Lục Viễn Siêu mất cả đời để vươn lên làm được giám khảo, người chỉ đạo cho một nhóm múa ba lê nhỏ, mà những điều đó Lạc Tử Khanh lại muốn là có thể đạt được! Vậy nên nói đúng ra là gã ta hâm mộ tài năng kiệt xuất của hắn mà thôi!
Mà hắn làm những thứ đó, đều bởi vì cô!
Tất cả mọi thứ đều làm lồng ngực Tôn Giai Oánh nặng nề đến khó thở, khi đó cô chỉ mãi đắm chìm trong sự đau thương khi bị liệt chân, những bài báo, thông tin hay bất cứ thứ gì liên quan đến múa ba lê mà Lạc Tử Khanh mang về đều bị cô tàn phá tung tóe, chỉ thẳng tay vào mặt hắn mà chửi rủa khóc lóc.
Có lẽ chính bởi vì thế mà hắn không bao giờ dám đề cập đến ba lê trước mặt cô nữa.
Ước mơ thành danh rồi lùi về phía sau làm giám khảo, người dạy múa của cô hắn đều giúp cô thực hiện!
Tôn Giai Oánh cúi đầu xuống, cô đặt một nụ hôn nhẹ lên gò má hơi hóp lại của hắn, dịu dàng mà nói:
Tử Khanh, bảo bảo sắp ra đời rồi đấy, anh không muốn tận mắt nhìn thấy sinh mệnh nhỏ xuất hiện ở trên thế giới này à?
Để tay hắn lên cái bụng to lớn của mình, cô có thể cảm nhận được, Lạc Tử Khanh giống như nghe thấy những gì cô nói, chỉ là hắn không thể đáp lại được mà thôi!
Tử Khanh, anh mà không chịu dậy thì tôi sẽ đi cưới người chồng khác, để người đàn ông đó ngủ vợ của anh, đánh đập con anh và dùng tiền của anh!
Tôn Giai Oánh tức giận mà nói.
Sau đó từng giọt nước nhỏ xuống mặt Lạc Tử Khanh, Tôn Giai Oánh hai tay ôm chặt lấy vai mình, đau đớn mà khóc nấc lên.
Lạc Tử Khanh, em làm thật đấy! Vậy nên dậy đi, được không anh?
Giọng nói của cô như đang cầu xin, sự run rẩy chứa đầy giọng mũi.
Trông cô bây giờ như một con mèo con bị chủ nhân bỏ rơi, nhỏ yếu lại bất lực.
Ngay lúc này không ai nhìn thấy bờ môi hồng nhạt của Lạc Tử Khanh dần trở nên trắng bệch.
Tôn Giai Oánh nghẹn lại nước mắt vào trong, cố gắng bình tĩnh trở lại. Khóc nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến con, cô không thể khóc nữa!
Tử Khanh, em ra ngoài lấy một chút đồ nhé! Em sẽ quay lại nhanh thôi, ở lại ngoan ngoãn nhé anh!
Hôn hôn vầng trán cao rộng của hắn, Tôn Giai Oánh chậm rãi quay xe lăn lại.
Trừ phi cô có việc không thể ở bên cạnh chăm sóc hắn được thì mới mướn hộ sĩ đến, còn lại hầu như là Tôn Giai Oánh ở bên giường xoay chuyển quanh hắn.
Bây giờ đang là ban đêm, Tôn Giai Oánh không dám để xe lăn đi quá nhanh, bên dưới còn có một cầu thang nữa, cô sợ bản thân sẽ không cẩn thận mà ngã xuống đó!
Tôn Giai Oánh, cuối cùng tao cũng tìm thấy mày!
Giọng nói âm u mang theo hận ý và ác ý vang lên ở phía sau.
Tôn Giai Oánh hốt hoảng muốn quay đầu lại, thế nhưng không kịp nữa rồi, xe lăn của cô bị một lực đạo lớn đẩy mạnh về phía trước.
Aaaaaaaaaa
Tôn Giai Oánh hét lớn, cô ôm chặt lấy bụng mình.
Mày chết đi!
Theo sau tiếng gào của ả ta, Tôn Giai Oánh bị đập mạnh xuống đất, xe lăn rơi sang một bên.
Bụng đột nhiên co rút lại từng cơn, cô cảm nhận được giữa hai chân bị nước làm ướt đẫm, mùi máu tươi xộc lên mũi. Cả mặt Tôn Giai Oánh đều nhăn tít lại, mồ hôi chảy xuống từng dòng như nước.
Theo tiếng kêu phát ra, tất cả những bác sĩ y tá trực đêm ở bệnh viện đều chạy nhanh tới.
Cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ sợ hãi vô cùng, máu tươi thấm ướt cả sàn nhà lạnh lẽo.
Người phụ nữ ở bên trên bị những vệ sĩ áo đến bắt lại, ả điên dại mà cười lớn. Ả chính là, Liễu Lam!
Hỗn loạn xảy ra, hộ sĩ đi đến phòng Lạc Tử Khanh cũng dịch lại chăn cho hắn rồi chạy ra ngoài, không ai biết được rằng...
Mày của Lạc Tử Khanh đang nhíu chặt lại, hơi thở dồn dập mất khống chế, môi mỏng thều thào từng chữ một:
Oánh... Oánh!
Bình luận facebook