Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Hoài Chân xác nhận bản thân không bị thương quá nặng. Cô nhận lấy khăn giấy McLean đưa đến, cám ơn anh ta.
McLean như muốn nói thêm gì đó, nhưng trong chớp mắt ấy, anh ta cảm thấy bây giờ nói gì cũng vô dụng, hoặc có lẽ một cô gái người Hoa không đáng để anh ta phải giải thích.
Cửa khép hờ, tất cả mọi người đều đi ra ngoài.
Hoài Chân cũng không có cảm giác đặc biệt nào. Thậm chí cô còn không có hơi sức đâu để trách cứ Trần Đinh Hương.
Được Tổ chức Cứu trợ cứu viện, Trần Đinh Hương cứ tưởng như vậy sẽ là người chết chìm với được khúc gỗ nổi, song lại thành lạc đà đè chết cọng cỏ cuối cùng.
Bước ra khỏi nơi này là cô ấy sẽ không thể vào được xã hội của người da trắng, cũng mãi mãi không quay về được thế giới của người Trung Hoa.
Tuyệt vọng biết bao…
Nhưng cô không hề đồng tình với Trần Đinh Hương chút nào.
Cô có thử nghĩ, nếu bản thân rơi vào tình cảnh như Trần Đinh Hương thì liệu mình có làm như vậy không.
Câu trả lời là không. Sự tôn trọng và tha thứ mà nước Mỹ cùng phố người Hoa có thể cho một cô gái Trung Hoa đã ít lại thêm ít, nếu không có ai yêu cô cũng không sao. Trời đất bao la, cô chỉ có một mình, sẽ gặp được người đủ yêu mình. Cô tuyệt đối sẽ không để bản thân trở thành Trần Đinh Hương.
Cũng không biết có phải bị căng thẳng sau khi đánh không, mà lúc này tuy cô rất lạnh nhưng lại bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Cho tới khi cánh cửa ấy đẩy ra, nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy của Ceasar.
Hoài Chân giật giật tay, lau vết máu trên mặt mình đi.
Động tác lau chùi đã kéo khóe miệng cô nhếch lên, nụ cười khinh bỉ như in trên mặt cô mãi không tan.
Không chớp mắt đối mặt nhìn nhau mấy giây.
Trong mấy giây ấy, cả hai người không hề có chút biểu cảm nào.
Sau đấy, anh khép cửa lại.
Cô nghe thấy anh đứng ngoài cửa, bình tĩnh hỏi, “Who did this?”
Bên ngoài im lặng rất lâu.
Cô lại mơ hồ nghe được McLean nhỏ giọng khuyên giải, “Chuyện tối qua đã ép cậu ta nổi điên rồi, xin lỗi ——”
Vừa nói dứt câu thì *rầm* một tiếng, ai đó bị đánh đòn rất nặng, bàn ghế đổ rầm rầm.
Có người la lớn: “Cậu điên rồi!”
Chốc lát sau, nắm đấm cửa khẽ động, anh xoay người đi vào.
Vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, cứ như thể anh chỉ mới ra ngoài uống cốc trà.
Cánh cửa đóng lại, chặn hết bao sự việc rườm rà rắc rối ở bên ngoài, nhường lại khung cảnh yên tĩnh hòa bình trong phòng.
Nhưng sự thật lại trái ngược hẳn.
Anh giật giật cổ tay, có vẻ đã bị trật khớp.
Cảm giác đau ở khớp xương tới rất chậm. Trong nháy mắt cảm nhận được cơn đau, anh nhận ra mình sai rồi. Mọi thứ đều sai rồi.
Anh có thể bắt một cảnh sát Mỹ thô lỗ xin lỗi cô gái bị đánh.
Nhưng anh không thể nào đại diện người da trắng xin lỗi người Hoa được.
Đây chính là mấu chốt trong chuyện này. Cũng vì thế nên với cô gái bị thương trước mặt đây, dù anh làm gì cũng vô ích.
Trong chuyện này vốn chẳng thể bàn đến công bằng hay không.
Ceasar thấy vẻ mặt đó của cô thì đột nhiên biết, cô và mình đang nghĩ đến đến một chuyện.
Anh chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đối diện mà người hành hung cô vừa ngồi.
Im lặng một lúc lâu, nhiệt độ trong phòng dường như cũng giảm xuống theo.
Ceasar cảm thấy mọi chuyện đúng là nực cười.
Hai tuần trước, anh đã gặp Tổng thư ký nghị sĩ Desai có gương mặt béo mập râu quai nón vô số lần. Ông ta đang xem xếp tài liệu mà anh đưa đến: năm 1929, có đến 30.000 người Hoa nhập cảnh vào Mỹ, trong vòng nửa năm có gần 4.000 người bị trả về nước, song thực tế chỉ có 1.300 người thật sự về nước! Tốt lắm!
Anh nhớ đến gương mặt râu quai nón kia phá lên cười to, vỗ vai anh bảo anh ngồi xuống, nói với anh rằng cậu còn xuất sắc hơn cả mọi tổ điều tra của cấp dưới tôi cộng lại! Ông ta vỗ vào xấp tài liệu ấy mà nói, đây chính là kinh nghiệm công tác của cậu. Nếu cậu muốn vào lục quân, tôi rất sẵn lòng làm người giới thiệu cho cậu! Đi bất cứ đâu ở Mỹ cũng cần có kinh nghiệm công tác và người giới thiệu.
Đêm qua ở phố người Hoa có người nổ súng bắn chết một cảnh sát. Đóng cửa văn phòng lại, anh xoay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết mình đang kiềm chế cơn giận hay hưng phấn. Ceasar cho rằng anh nghiêng về vế sau hơn. Bởi vì anh cảm thấy, câu tiếp theo “chúng ta thắng chắc rồi! Quá tốt! Chuyện này càng khiến tội bọn chúng thêm nặng!” sẽ in hằn trên gương mặt đó.
Lúc này McLean gọi điện thoại nói với anh: “Cô gái của cậu dính vào một vụ án ăn trộm rất nghiêm trọng, còn bị Johnson đánh. Chính là Johnson tập cử tạ, có em trai chết tối qua. Tôi thề cậu ta chỉ chạm nhẹ một cái thôi.”
… Mẹ kiếp Johnson.
Mọi tâm trạng tốt trong hai tuần qua của Ceasar đều đã bay biến.
Anh nên mở miệng mới đúng. Nhưng anh không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Anh hy vọng lúc này cô có thể hỏi: “Rốt cuộc vì sao bọn họ lại đối xử với người Hoa như vậy?” thì anh nhất định sẽ lấy câu mà Desai từng nói để châm biếm: vì các cô tết tóc đuôi sam, bó chân, gánh thùng gánh, còn ăn loại giun bọ chúng tôi chưa từng ăn, về sau mới biết nó gọi là tép.
Thì mọi chuyện đã nhẹ đi nhiều.
Trước nay anh chưa bao giờ nghĩ, sẽ có một ngày mình tiếp xúc gần với một cô gái người Hoa đồng trang lứa như vậy.
Đến khi thật sự tiếp xúc rồi, anh mới phát hiện, cô thật sự không khiến anh ghét nổi.
Có lúc anh sẽ nhớ đến khoảng cách giữa anh và cô, có lẽ có, nhưng trước đó đều rất mơ hồ không có giới hạn. Thế mà vào bây giờ lại trở nên rõ ràng.
Hai người như đồng thời thấy rõ rốt cuộc là thứ gì vắt ngang giữa đó.
Lúc này Hoài Chân cũng đang nhìn anh.
Tay anh vừa trắng vừa dài, khớp xương không quá rõ ràng. Lúc nắm tay lại, gân xanh và khớp xương chỉ đàn ông có mới gồ lên. Bàn tay đó xuất hiện sắc đỏ, lớp da bị xước để lộ lớp mô màu hồng bên trong.
Hoài Chân nghĩ trong đầu, nhất định anh chơi dương cầm rất giỏi nên mới có đôi tay như vậy. Mà vừa rồi, chính đôi tay này đã đánh mạnh vào đồng nghiệp của anh.
Cô ngẩng đầu chạm vào mắt anh. Mái tóc đen hơi xoăn, bên dưới lông mày là đôi mắt đen nhánh u ám.
Anh còn học gì nữa nhỉ? Tiếng Đức, tiếng Anh, hoặc một ít tiếng Pháp. Từ nhỏ đã cưỡi ngựa nên bước chân khá nhẹ nhàng, còn gì nữa?
Đấy là tất cả những gì cô có thể nghĩ đến. Một người đến từ vùng New England* thì sẽ học thứ gì, vào ngày đặt chân đến thế giới này, Hoài Chân đã có thể tưởng tượng ra được.
(*New England là một vùng của Hoa Kỳ. Đây là một trong những vùng định cư xưa nhất của người Anh tại Tân Thế giới. Những người di cư Anh từ châu Âu đầu tiên đến định cư trong vùng New England vào năm 1620.)
Cô cũng xuất thân từ một gia đình trung lưu, có bố mẹ đều là giáo sư tại trường đại học châu Âu. Cô đã đến nhiều quốc gia, cũng từng chơi piano, múa ba lê, cưỡi ngựa, nói từ hai ngôn ngữ trở lên, không bao giờ phải lo lắng về kế sinh nhai, có thể học bất cứ môn chuyên ngành nào cô muốn ở một trường học nổi tiếng ở Đức. Cô ấy chỉ mới 19 tuổi, trước một người như vậy, cô không hề cảm thấy bản thân thấp kém. Ngay cả khi cô nhớ đạo luật bài trừ người Hoa từng được ghi lại trong lịch sử, thì sự phân biệt chủng tộc và thù hận đó chưa bao giờ le lói trong tim cô.
Hoài Chân biết được sự khác biệt trong đó.
Cách chiếc bàn vuông, người ngồi đối diện không thể nào là một chàng trai bình thường lấy lòng cô ở trường hay trong club.
Ngồi nơi đó là một người bài Hoa, còn ngồi bên này lại là một người mang trong mình dòng máu Trung Hoa, chỉ cách nhau mỗi một chiếc bàn. Nhưng toàn bộ khoảng cách giữa anh và cô lại ghi lại toàn bộ sự bất công mà cô phải chịu.
Trong mắt người ngoài, có thể cô của lúc này giống người tị nạn muốn xúc xích cà ri bên ngoài khuôn viên trường Đại học Hamburg kia, còn anh chính là cô khi đó, bạn của anh mà thấy cảnh này thì nhất định sẽ lớn tiếng cảnh cáo anh: “Ceasar! Cách xa cô ta ra ——”
Phải 12 năm nữa mới có thể lật đổ được chiếc bàn vuông này, hoặc có khi còn lâu hơn, hay thậm chí là đến năm 2018 thì chiếc bàn vô hình này vẫn còn tồn tại.
Chiếc bàn này thoạt nhìn không rộng, anh đứng dậy đi hai bước là có thể đến cạnh cô ngay. Nhưng nó nằm đây thì cô cũng chỉ có thể chịu đựng bất công, và anh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chịu đựng bất công. Ngoài ra, điều anh có thể làm là đánh đồng nghiệp cho hả giận.
Đúng lúc này có người gõ cửa, thận trọng hỏi, “Ceasar, cậu thẩm vấn cô ấy đúng không?”
Ceasar không ngoái đầu cũng không buồn trả lời.
Cảnh sát trẻ tuổi bị phái đến đàm phán với sứ giả địa ngục lộ ra gương mặt trắng cùng một con mắt qua khe cửa, trông căng thẳng thấy rõ. Không đợi đáp lại thì anh ta đã xoay đầu đi, nhỏ giọng nói ra bên ngoài, “Cậu ấy không để ý đến tôi.”
Bên ngoài có người mắng anh mấy câu.
Anh hoàn hồn, gật đầu nói, “Xin lỗi, cứ đổi câu hỏi thành câu trần thuật là được.” Người cảnh sát kia nhân cơ hội bước vào, đưa xấp tài liệu kẹp dưới nách cùng hai túi chườm đá đưa cho Ceasar.
Anh ngoái đầu nhìn anh ta.
Người kia giật mình sợ hãi, hoảng hốt trốn ra ngoài, khép cửa lại.
Túi chườm đá được đẩy đến, Hoài Chân không nhận lấy.
Bàn tay bầm máu đặt trên bàn siết chặt rồi buông ra.
“Nói về Trần Đinh Hương đi.” Anh lên tiếng.
“Cô ấy là bạn học của tôi. Cái lần anh tới trường tôi đó, cô ấy phát hiện tôi có biết cảnh sát, sau đó đến tiệm thuốc nói với tôi là cô ấy sống không tốt, muốn về Trung Quốc. Tôi không cho là chuyện đó sẽ có ích với cô ấy, nên từ chối yêu cầu của cô ấy. Rồi cô ấy ăn trộm thuốc trong tiệm…”
Hoài Chân cứ kể đi kể lại chuyện này. Nhưng cô không nhắc gì đến chuyện Trần Đinh Hương tự nhận mình là người vượt biên.
Ceasar nhìn cô chăm chú, cô cứ ngỡ anh đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng sau đó cô phát hiện, có lẽ anh không quan tâm đến đến nội dung lắm, chỉ đang nhìn chằm chằm vào gò má cô mà thôi.
Thế là Hoài Chân im lặng.
“Cô không thừa nhận gì cả, đúng không?” Anh hỏi.
“Tôi không làm gì hết.”
“Ừ, thế thì tốt.”
Anh cầm lấy bút máy, liên tục vung bút điền vào chỗ trống trong xấp tài liệu. Hoài Chân cúi đầu, phát hiện anh đang liên tục ký tên.
Ceasar Herbert von Muhlenberg như rồng bay phượng múa, viết đến cuối thì ngoáy tới độ chỉ còn lại một đường lượn sóng dài.
Bên trên tờ giấy đó viết rõ, đơn bảo lãnh.
Ký xong vô số đường lượn sóng, anh cầm xấp giấy kia đứng dậy mở cửa, hỏi người bên ngoài gì đó.
Người ta đáp lại vài câu, anh lập tức quay đầu lại, “Lại đây.”
Hoài Chân chần chừ.
“Bác sĩ đến rồi. Cô cần phải xử lý vết thương.” Nói đoạn anh dừng lại, giọng nhẹ nhàng chầm chậm nói, “Cô sưng nửa mặt không khác gì cái đầu heo.”
Rồi anh vội vã đi ra ngoài như thể cố ý, không hề cho Hoài Chân thời gian phản ứng.
Trong đầu Hoài Chân mơ màng. Ngồi hai giây, cô đứng dậy đi ra ngoài.
Bác sĩ da trắng đã chờ ngoài phòng khách trống trải sơn màu chanh vàng. Vừa thấy cô đi ra thì chỉ vào ghế, ý bảo cô đẩy nó đến.
Hoài Chân sưng nửa mặt, một con mắt nóng rát nên khó mà nhìn rõ xung quanh. Đợi tới khi tầm mắt cô tìm được chiếc ghế kia, thì đột nhiên không biết một cảnh sát từ đâu bỗng nhảy ra, đưa chiếc ghế đó lại gần bác sĩ rồi chạy biến đi.
Cô ngồi xuống. Bác sĩ đeo găng tay vào chạm lên gò má cô, nhìn kỹ rồi nói, không sao, giảm sưng hai ngày thì sẽ khỏi hẳn.
Trong thời gian khử trùng cho vết thương, cô nghe thấy vị bác sĩ liên tục thở ngắn than dài, nói đúng là hoang đường. Mặc dù đây là đồn cảnh sát người da trắng, nhưng nếu người da vàng cần chữa bệnh thì có thể gọi điện đến bệnh viện Đông Hoa, hoặc chí ít là gọi điện báo trước chứ. Có lẽ cả đời này cô ấy chưa từng khám cho người da vàng bao giờ.
Tuy không tình nguyện lắm, nhưng cô ấy vẫn làm tròn bổn phận tiêu sưng cho Hoài Chân.
Trong mấy chục phút ấy, từ đằng xa cô loáng thoáng nghe thấy giọng Hồng Lương Sinh nói tiếng Anh. Là phát âm chuẩn kiểu Anh nhưng không chính gốc, mang theo giọng phố người Hoa ở Luân Đôn. Cô đoán, có khả năng anh ta là học sinh cá biệt, dù đã đến Luân Đôn nhưng lúc nào cũng lêu lổng ở phố người Hoa, vì thế mới có phát âm này.
Anh ta dùng giọng điệu rất dửng dưng để gây khó khăn cho cảnh sát thành phố, “Cha tôi bị bệnh, bệnh sắp chết rồi. Răng ông ấy đã rụng hết cả rồi, phải dùng răng giả nạm vàng. Ông ấy không ở nhà. Các ngươi đừng vọng tưởng gọi ông ấy đến bảo lãnh cho tôi nữa, không ai sẽ nộp tiền bảo lãnh cho tôi đâu, vì tôi chính là một thằng bất hảo vô lại. Một cái mạng chó chết, giết cũng không thiệt thòi, giết hai tên kiếm lời không lỗ. Các người muốn tìm ông ấy hả? Tôi đề nghị đến tiệm hút nha phiến mà tìm, nói không chừng ông ấy đang ở đó đấy. Đúng thế, dùng răng giả hút thuốc, có trên ba cô ả trần truồng ngồi trên người ông ấy mát-xa. Tôi đề nghị các người nên thử đi tìm ông ấy, nói không chừng ông ấy sẽ mời các người tham gia cùng.”
Trong âm thanh ấy, cô cảm thấy tạm thời tình trạng cơ thể của anh ta không tệ lắm. Có lẽ cũng bị ăn đấm, nhưng so với cái tát mà Hoài Chân chịu thì nó chẳng đáng gì với anh ta. Có thể cảnh sát thành phố tạm thời không làm gì được anh ta, vì rất nhiều người đều có điểm yếu trong tay Hồng gia. Nhưng chuyện này lại liên quan đến cảnh sát liên bang, không phải chuyện đùa, tuy bọn họ không chịu từ bỏ ý đồ, nhưng vì đã nhận hối lộ nên chẳng làm được gì. Thế nên bọn họ mới muốn Hồng gia ra mặt, ít nhất cho hai bên câu trả lời hài lòng.
Cú tát mà Hoài Chân phải chịu là do Trần Đinh Hương và Hồng Lương Sinh làm bậy gây nên. Một người chôn bom, một người khác cho bom nổ, còn cô chỉ trùng hợp đi ngang qua mà thôi, thế mà lại bị bắt đến đây, bị ép cung nghiêm khắc hơn hai kẻ làm ác. Cô đúng là chết oan mà. Nếu không phải có Ceasar thì cô không biết mình ra khỏi đây thế nào nữa.
Hôm nay tại vùng đất đại lục khói súng liên miên sau lưng Thái Bình Dương kia, từ năm năm sau cho đến giữa thiên niên kỷ, có vô số người muốn gom góp toàn bộ tài sản trên người để đổi lấy một tấm vé tàu thủy đến Mỹ. Một tấm vé ấy cũng quý giá như chiếc xuồng nhỏ trên con tàu Titanic.
Ôi, công dân nước Mỹ.
Ceasar nhanh chóng quay trở lại, bác sĩ cũng nói đơn giản với anh cách tiêu sưng.
Cám ơn bác sĩ xong, anh quay sang nói với Hoài Chân, “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Anh không trả lời.
Xe hơi đậu bên ngoài đồn cảnh sát khu vực San Francisco. Anh dùng bàn tay không bị thương mở cửa bên ghế phụ ra, mời cô ngồi vào.
Có vài giọt mưa lất phất rơi lên cửa kính, thế giới ngoài kia chỉ còn lại chấm đèn nê ông.
Xe từ từ lăn bánh, trong xe hơi vang lên tiếng động cơ. Thế là thế giới ngoài cửa biến mất hoàn toàn.
Lái xe chạy hơn nửa con phố. Đột nhiên một tiếng cười bật lên, lại như nản lòng.
Anh chậm rãi nói, “Cô có biết vì sao tôi cho rằng cô sẽ nghe hiểu cô gái người Hoa kia nói gì không?”
Hoài Chân đáp, “Vì tôi không phân biệt được think và sink, loun và noon. Giọng của cô ấy và Hán ngữ cũng khác nhau như vậy.”
Ceasar nói tiếp, “Trong hôm cô đi, McLean hỏi tôi, từ ‘con báo’ trong tiếng Trung có nghĩa là gì. Cậu ấy nói cô gái kia đột nhiên gọi cô lại, nói với cô từ này. ‘Giấy nổ’*, cô biết từ này có ý gì đúng không?”
(*Từ con báo phát âm là bàozi, gần với phát âm của từ giấy nổ là bàozhǐ.)
Hoài Chân nhìn xoáy vào mặt bên của anh, sau đó quay đầu đi ừ một tiếng.
Ngày đó cô vẫn có thể ậm ờ nói cô không biết. Cô biết đó không phải là từ tốt, bởi vì cô vẫn chưa hỏi rõ Vân Hà hàm nghĩa chính xác của từ này.
Nhưng lúc này cô đã biết rồi, không thể giả như vô tội được.
Hoài Chân chậm rãi nói, “Dù biết đó là ý gì, nhưng tôi vẫn lừa McLean và anh. Tôi rất bỉ ổi, là một người Trung Quốc chỉ biết lợi ích chuyên luồn cúi, dù làm gì cũng không có cách nào chứng minh mình trong sạch.”
Ceasar không nói tiếp.
Đúng thế, cô là một người Trung chuyên đầu cơ trục lợi chỉ biết luồn cúi. Cô có tất cả mọi phẩm hạnh bỉ ổi của bọn họ, nhưng tôi vẫn không thể nào ghét cô nổi.
Thậm chí tôi còn đồng lõa cùng cô, dù chuyện đó là sai thì vẫn giấu giếm cho cô, xóa bỏ toàn bộ những chuyện đã làm hoặc chưa làm, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Thậm chí cũng quên cô là một phần tử người Hoa.
Cả hai đều im lặng.
Trong sự im lặng ấy, sợi dây đàn trong lòng Hoài Chân khẽ rung lên.
Cô nhớ lại lúc ở đồn cảnh sát, anh chẳng hề nghe cô nói mà đã không chút do dự ký tên lên đơn bảo lãnh, cũng đột ngột hiểu ra vì sao Ceasar muốn nói những lời này.
Vì anh sẽ giả vờ như không biết hai chuyện này. Nghĩa là cô vô tội.
Hoài Chân từ từ đưa con mắt dán băng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với anh, “Cám ơn.”
Anh hỏi, “Đau không?”
Cô lắc đầu.
Một khi yên tĩnh, bầu không khí lại khiến người ta uể oải.
Có người sẽ nghĩ tới sự nhận thức lúc ở đồn cảnh sát.
Đây không phải là nhận thức dễ chịu gì cho cam. Nó đến quá sớm, đến vào lúc không nên đến.
Vào lúc chưa có gì manh nha, nó đã để cho người ta nhận rõ rào cản của thực tế quá sớm.
McLean như muốn nói thêm gì đó, nhưng trong chớp mắt ấy, anh ta cảm thấy bây giờ nói gì cũng vô dụng, hoặc có lẽ một cô gái người Hoa không đáng để anh ta phải giải thích.
Cửa khép hờ, tất cả mọi người đều đi ra ngoài.
Hoài Chân cũng không có cảm giác đặc biệt nào. Thậm chí cô còn không có hơi sức đâu để trách cứ Trần Đinh Hương.
Được Tổ chức Cứu trợ cứu viện, Trần Đinh Hương cứ tưởng như vậy sẽ là người chết chìm với được khúc gỗ nổi, song lại thành lạc đà đè chết cọng cỏ cuối cùng.
Bước ra khỏi nơi này là cô ấy sẽ không thể vào được xã hội của người da trắng, cũng mãi mãi không quay về được thế giới của người Trung Hoa.
Tuyệt vọng biết bao…
Nhưng cô không hề đồng tình với Trần Đinh Hương chút nào.
Cô có thử nghĩ, nếu bản thân rơi vào tình cảnh như Trần Đinh Hương thì liệu mình có làm như vậy không.
Câu trả lời là không. Sự tôn trọng và tha thứ mà nước Mỹ cùng phố người Hoa có thể cho một cô gái Trung Hoa đã ít lại thêm ít, nếu không có ai yêu cô cũng không sao. Trời đất bao la, cô chỉ có một mình, sẽ gặp được người đủ yêu mình. Cô tuyệt đối sẽ không để bản thân trở thành Trần Đinh Hương.
Cũng không biết có phải bị căng thẳng sau khi đánh không, mà lúc này tuy cô rất lạnh nhưng lại bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Cho tới khi cánh cửa ấy đẩy ra, nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy của Ceasar.
Hoài Chân giật giật tay, lau vết máu trên mặt mình đi.
Động tác lau chùi đã kéo khóe miệng cô nhếch lên, nụ cười khinh bỉ như in trên mặt cô mãi không tan.
Không chớp mắt đối mặt nhìn nhau mấy giây.
Trong mấy giây ấy, cả hai người không hề có chút biểu cảm nào.
Sau đấy, anh khép cửa lại.
Cô nghe thấy anh đứng ngoài cửa, bình tĩnh hỏi, “Who did this?”
Bên ngoài im lặng rất lâu.
Cô lại mơ hồ nghe được McLean nhỏ giọng khuyên giải, “Chuyện tối qua đã ép cậu ta nổi điên rồi, xin lỗi ——”
Vừa nói dứt câu thì *rầm* một tiếng, ai đó bị đánh đòn rất nặng, bàn ghế đổ rầm rầm.
Có người la lớn: “Cậu điên rồi!”
Chốc lát sau, nắm đấm cửa khẽ động, anh xoay người đi vào.
Vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, cứ như thể anh chỉ mới ra ngoài uống cốc trà.
Cánh cửa đóng lại, chặn hết bao sự việc rườm rà rắc rối ở bên ngoài, nhường lại khung cảnh yên tĩnh hòa bình trong phòng.
Nhưng sự thật lại trái ngược hẳn.
Anh giật giật cổ tay, có vẻ đã bị trật khớp.
Cảm giác đau ở khớp xương tới rất chậm. Trong nháy mắt cảm nhận được cơn đau, anh nhận ra mình sai rồi. Mọi thứ đều sai rồi.
Anh có thể bắt một cảnh sát Mỹ thô lỗ xin lỗi cô gái bị đánh.
Nhưng anh không thể nào đại diện người da trắng xin lỗi người Hoa được.
Đây chính là mấu chốt trong chuyện này. Cũng vì thế nên với cô gái bị thương trước mặt đây, dù anh làm gì cũng vô ích.
Trong chuyện này vốn chẳng thể bàn đến công bằng hay không.
Ceasar thấy vẻ mặt đó của cô thì đột nhiên biết, cô và mình đang nghĩ đến đến một chuyện.
Anh chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đối diện mà người hành hung cô vừa ngồi.
Im lặng một lúc lâu, nhiệt độ trong phòng dường như cũng giảm xuống theo.
Ceasar cảm thấy mọi chuyện đúng là nực cười.
Hai tuần trước, anh đã gặp Tổng thư ký nghị sĩ Desai có gương mặt béo mập râu quai nón vô số lần. Ông ta đang xem xếp tài liệu mà anh đưa đến: năm 1929, có đến 30.000 người Hoa nhập cảnh vào Mỹ, trong vòng nửa năm có gần 4.000 người bị trả về nước, song thực tế chỉ có 1.300 người thật sự về nước! Tốt lắm!
Anh nhớ đến gương mặt râu quai nón kia phá lên cười to, vỗ vai anh bảo anh ngồi xuống, nói với anh rằng cậu còn xuất sắc hơn cả mọi tổ điều tra của cấp dưới tôi cộng lại! Ông ta vỗ vào xấp tài liệu ấy mà nói, đây chính là kinh nghiệm công tác của cậu. Nếu cậu muốn vào lục quân, tôi rất sẵn lòng làm người giới thiệu cho cậu! Đi bất cứ đâu ở Mỹ cũng cần có kinh nghiệm công tác và người giới thiệu.
Đêm qua ở phố người Hoa có người nổ súng bắn chết một cảnh sát. Đóng cửa văn phòng lại, anh xoay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết mình đang kiềm chế cơn giận hay hưng phấn. Ceasar cho rằng anh nghiêng về vế sau hơn. Bởi vì anh cảm thấy, câu tiếp theo “chúng ta thắng chắc rồi! Quá tốt! Chuyện này càng khiến tội bọn chúng thêm nặng!” sẽ in hằn trên gương mặt đó.
Lúc này McLean gọi điện thoại nói với anh: “Cô gái của cậu dính vào một vụ án ăn trộm rất nghiêm trọng, còn bị Johnson đánh. Chính là Johnson tập cử tạ, có em trai chết tối qua. Tôi thề cậu ta chỉ chạm nhẹ một cái thôi.”
… Mẹ kiếp Johnson.
Mọi tâm trạng tốt trong hai tuần qua của Ceasar đều đã bay biến.
Anh nên mở miệng mới đúng. Nhưng anh không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Anh hy vọng lúc này cô có thể hỏi: “Rốt cuộc vì sao bọn họ lại đối xử với người Hoa như vậy?” thì anh nhất định sẽ lấy câu mà Desai từng nói để châm biếm: vì các cô tết tóc đuôi sam, bó chân, gánh thùng gánh, còn ăn loại giun bọ chúng tôi chưa từng ăn, về sau mới biết nó gọi là tép.
Thì mọi chuyện đã nhẹ đi nhiều.
Trước nay anh chưa bao giờ nghĩ, sẽ có một ngày mình tiếp xúc gần với một cô gái người Hoa đồng trang lứa như vậy.
Đến khi thật sự tiếp xúc rồi, anh mới phát hiện, cô thật sự không khiến anh ghét nổi.
Có lúc anh sẽ nhớ đến khoảng cách giữa anh và cô, có lẽ có, nhưng trước đó đều rất mơ hồ không có giới hạn. Thế mà vào bây giờ lại trở nên rõ ràng.
Hai người như đồng thời thấy rõ rốt cuộc là thứ gì vắt ngang giữa đó.
Lúc này Hoài Chân cũng đang nhìn anh.
Tay anh vừa trắng vừa dài, khớp xương không quá rõ ràng. Lúc nắm tay lại, gân xanh và khớp xương chỉ đàn ông có mới gồ lên. Bàn tay đó xuất hiện sắc đỏ, lớp da bị xước để lộ lớp mô màu hồng bên trong.
Hoài Chân nghĩ trong đầu, nhất định anh chơi dương cầm rất giỏi nên mới có đôi tay như vậy. Mà vừa rồi, chính đôi tay này đã đánh mạnh vào đồng nghiệp của anh.
Cô ngẩng đầu chạm vào mắt anh. Mái tóc đen hơi xoăn, bên dưới lông mày là đôi mắt đen nhánh u ám.
Anh còn học gì nữa nhỉ? Tiếng Đức, tiếng Anh, hoặc một ít tiếng Pháp. Từ nhỏ đã cưỡi ngựa nên bước chân khá nhẹ nhàng, còn gì nữa?
Đấy là tất cả những gì cô có thể nghĩ đến. Một người đến từ vùng New England* thì sẽ học thứ gì, vào ngày đặt chân đến thế giới này, Hoài Chân đã có thể tưởng tượng ra được.
(*New England là một vùng của Hoa Kỳ. Đây là một trong những vùng định cư xưa nhất của người Anh tại Tân Thế giới. Những người di cư Anh từ châu Âu đầu tiên đến định cư trong vùng New England vào năm 1620.)
Cô cũng xuất thân từ một gia đình trung lưu, có bố mẹ đều là giáo sư tại trường đại học châu Âu. Cô đã đến nhiều quốc gia, cũng từng chơi piano, múa ba lê, cưỡi ngựa, nói từ hai ngôn ngữ trở lên, không bao giờ phải lo lắng về kế sinh nhai, có thể học bất cứ môn chuyên ngành nào cô muốn ở một trường học nổi tiếng ở Đức. Cô ấy chỉ mới 19 tuổi, trước một người như vậy, cô không hề cảm thấy bản thân thấp kém. Ngay cả khi cô nhớ đạo luật bài trừ người Hoa từng được ghi lại trong lịch sử, thì sự phân biệt chủng tộc và thù hận đó chưa bao giờ le lói trong tim cô.
Hoài Chân biết được sự khác biệt trong đó.
Cách chiếc bàn vuông, người ngồi đối diện không thể nào là một chàng trai bình thường lấy lòng cô ở trường hay trong club.
Ngồi nơi đó là một người bài Hoa, còn ngồi bên này lại là một người mang trong mình dòng máu Trung Hoa, chỉ cách nhau mỗi một chiếc bàn. Nhưng toàn bộ khoảng cách giữa anh và cô lại ghi lại toàn bộ sự bất công mà cô phải chịu.
Trong mắt người ngoài, có thể cô của lúc này giống người tị nạn muốn xúc xích cà ri bên ngoài khuôn viên trường Đại học Hamburg kia, còn anh chính là cô khi đó, bạn của anh mà thấy cảnh này thì nhất định sẽ lớn tiếng cảnh cáo anh: “Ceasar! Cách xa cô ta ra ——”
Phải 12 năm nữa mới có thể lật đổ được chiếc bàn vuông này, hoặc có khi còn lâu hơn, hay thậm chí là đến năm 2018 thì chiếc bàn vô hình này vẫn còn tồn tại.
Chiếc bàn này thoạt nhìn không rộng, anh đứng dậy đi hai bước là có thể đến cạnh cô ngay. Nhưng nó nằm đây thì cô cũng chỉ có thể chịu đựng bất công, và anh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chịu đựng bất công. Ngoài ra, điều anh có thể làm là đánh đồng nghiệp cho hả giận.
Đúng lúc này có người gõ cửa, thận trọng hỏi, “Ceasar, cậu thẩm vấn cô ấy đúng không?”
Ceasar không ngoái đầu cũng không buồn trả lời.
Cảnh sát trẻ tuổi bị phái đến đàm phán với sứ giả địa ngục lộ ra gương mặt trắng cùng một con mắt qua khe cửa, trông căng thẳng thấy rõ. Không đợi đáp lại thì anh ta đã xoay đầu đi, nhỏ giọng nói ra bên ngoài, “Cậu ấy không để ý đến tôi.”
Bên ngoài có người mắng anh mấy câu.
Anh hoàn hồn, gật đầu nói, “Xin lỗi, cứ đổi câu hỏi thành câu trần thuật là được.” Người cảnh sát kia nhân cơ hội bước vào, đưa xấp tài liệu kẹp dưới nách cùng hai túi chườm đá đưa cho Ceasar.
Anh ngoái đầu nhìn anh ta.
Người kia giật mình sợ hãi, hoảng hốt trốn ra ngoài, khép cửa lại.
Túi chườm đá được đẩy đến, Hoài Chân không nhận lấy.
Bàn tay bầm máu đặt trên bàn siết chặt rồi buông ra.
“Nói về Trần Đinh Hương đi.” Anh lên tiếng.
“Cô ấy là bạn học của tôi. Cái lần anh tới trường tôi đó, cô ấy phát hiện tôi có biết cảnh sát, sau đó đến tiệm thuốc nói với tôi là cô ấy sống không tốt, muốn về Trung Quốc. Tôi không cho là chuyện đó sẽ có ích với cô ấy, nên từ chối yêu cầu của cô ấy. Rồi cô ấy ăn trộm thuốc trong tiệm…”
Hoài Chân cứ kể đi kể lại chuyện này. Nhưng cô không nhắc gì đến chuyện Trần Đinh Hương tự nhận mình là người vượt biên.
Ceasar nhìn cô chăm chú, cô cứ ngỡ anh đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng sau đó cô phát hiện, có lẽ anh không quan tâm đến đến nội dung lắm, chỉ đang nhìn chằm chằm vào gò má cô mà thôi.
Thế là Hoài Chân im lặng.
“Cô không thừa nhận gì cả, đúng không?” Anh hỏi.
“Tôi không làm gì hết.”
“Ừ, thế thì tốt.”
Anh cầm lấy bút máy, liên tục vung bút điền vào chỗ trống trong xấp tài liệu. Hoài Chân cúi đầu, phát hiện anh đang liên tục ký tên.
Ceasar Herbert von Muhlenberg như rồng bay phượng múa, viết đến cuối thì ngoáy tới độ chỉ còn lại một đường lượn sóng dài.
Bên trên tờ giấy đó viết rõ, đơn bảo lãnh.
Ký xong vô số đường lượn sóng, anh cầm xấp giấy kia đứng dậy mở cửa, hỏi người bên ngoài gì đó.
Người ta đáp lại vài câu, anh lập tức quay đầu lại, “Lại đây.”
Hoài Chân chần chừ.
“Bác sĩ đến rồi. Cô cần phải xử lý vết thương.” Nói đoạn anh dừng lại, giọng nhẹ nhàng chầm chậm nói, “Cô sưng nửa mặt không khác gì cái đầu heo.”
Rồi anh vội vã đi ra ngoài như thể cố ý, không hề cho Hoài Chân thời gian phản ứng.
Trong đầu Hoài Chân mơ màng. Ngồi hai giây, cô đứng dậy đi ra ngoài.
Bác sĩ da trắng đã chờ ngoài phòng khách trống trải sơn màu chanh vàng. Vừa thấy cô đi ra thì chỉ vào ghế, ý bảo cô đẩy nó đến.
Hoài Chân sưng nửa mặt, một con mắt nóng rát nên khó mà nhìn rõ xung quanh. Đợi tới khi tầm mắt cô tìm được chiếc ghế kia, thì đột nhiên không biết một cảnh sát từ đâu bỗng nhảy ra, đưa chiếc ghế đó lại gần bác sĩ rồi chạy biến đi.
Cô ngồi xuống. Bác sĩ đeo găng tay vào chạm lên gò má cô, nhìn kỹ rồi nói, không sao, giảm sưng hai ngày thì sẽ khỏi hẳn.
Trong thời gian khử trùng cho vết thương, cô nghe thấy vị bác sĩ liên tục thở ngắn than dài, nói đúng là hoang đường. Mặc dù đây là đồn cảnh sát người da trắng, nhưng nếu người da vàng cần chữa bệnh thì có thể gọi điện đến bệnh viện Đông Hoa, hoặc chí ít là gọi điện báo trước chứ. Có lẽ cả đời này cô ấy chưa từng khám cho người da vàng bao giờ.
Tuy không tình nguyện lắm, nhưng cô ấy vẫn làm tròn bổn phận tiêu sưng cho Hoài Chân.
Trong mấy chục phút ấy, từ đằng xa cô loáng thoáng nghe thấy giọng Hồng Lương Sinh nói tiếng Anh. Là phát âm chuẩn kiểu Anh nhưng không chính gốc, mang theo giọng phố người Hoa ở Luân Đôn. Cô đoán, có khả năng anh ta là học sinh cá biệt, dù đã đến Luân Đôn nhưng lúc nào cũng lêu lổng ở phố người Hoa, vì thế mới có phát âm này.
Anh ta dùng giọng điệu rất dửng dưng để gây khó khăn cho cảnh sát thành phố, “Cha tôi bị bệnh, bệnh sắp chết rồi. Răng ông ấy đã rụng hết cả rồi, phải dùng răng giả nạm vàng. Ông ấy không ở nhà. Các ngươi đừng vọng tưởng gọi ông ấy đến bảo lãnh cho tôi nữa, không ai sẽ nộp tiền bảo lãnh cho tôi đâu, vì tôi chính là một thằng bất hảo vô lại. Một cái mạng chó chết, giết cũng không thiệt thòi, giết hai tên kiếm lời không lỗ. Các người muốn tìm ông ấy hả? Tôi đề nghị đến tiệm hút nha phiến mà tìm, nói không chừng ông ấy đang ở đó đấy. Đúng thế, dùng răng giả hút thuốc, có trên ba cô ả trần truồng ngồi trên người ông ấy mát-xa. Tôi đề nghị các người nên thử đi tìm ông ấy, nói không chừng ông ấy sẽ mời các người tham gia cùng.”
Trong âm thanh ấy, cô cảm thấy tạm thời tình trạng cơ thể của anh ta không tệ lắm. Có lẽ cũng bị ăn đấm, nhưng so với cái tát mà Hoài Chân chịu thì nó chẳng đáng gì với anh ta. Có thể cảnh sát thành phố tạm thời không làm gì được anh ta, vì rất nhiều người đều có điểm yếu trong tay Hồng gia. Nhưng chuyện này lại liên quan đến cảnh sát liên bang, không phải chuyện đùa, tuy bọn họ không chịu từ bỏ ý đồ, nhưng vì đã nhận hối lộ nên chẳng làm được gì. Thế nên bọn họ mới muốn Hồng gia ra mặt, ít nhất cho hai bên câu trả lời hài lòng.
Cú tát mà Hoài Chân phải chịu là do Trần Đinh Hương và Hồng Lương Sinh làm bậy gây nên. Một người chôn bom, một người khác cho bom nổ, còn cô chỉ trùng hợp đi ngang qua mà thôi, thế mà lại bị bắt đến đây, bị ép cung nghiêm khắc hơn hai kẻ làm ác. Cô đúng là chết oan mà. Nếu không phải có Ceasar thì cô không biết mình ra khỏi đây thế nào nữa.
Hôm nay tại vùng đất đại lục khói súng liên miên sau lưng Thái Bình Dương kia, từ năm năm sau cho đến giữa thiên niên kỷ, có vô số người muốn gom góp toàn bộ tài sản trên người để đổi lấy một tấm vé tàu thủy đến Mỹ. Một tấm vé ấy cũng quý giá như chiếc xuồng nhỏ trên con tàu Titanic.
Ôi, công dân nước Mỹ.
Ceasar nhanh chóng quay trở lại, bác sĩ cũng nói đơn giản với anh cách tiêu sưng.
Cám ơn bác sĩ xong, anh quay sang nói với Hoài Chân, “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Anh không trả lời.
Xe hơi đậu bên ngoài đồn cảnh sát khu vực San Francisco. Anh dùng bàn tay không bị thương mở cửa bên ghế phụ ra, mời cô ngồi vào.
Có vài giọt mưa lất phất rơi lên cửa kính, thế giới ngoài kia chỉ còn lại chấm đèn nê ông.
Xe từ từ lăn bánh, trong xe hơi vang lên tiếng động cơ. Thế là thế giới ngoài cửa biến mất hoàn toàn.
Lái xe chạy hơn nửa con phố. Đột nhiên một tiếng cười bật lên, lại như nản lòng.
Anh chậm rãi nói, “Cô có biết vì sao tôi cho rằng cô sẽ nghe hiểu cô gái người Hoa kia nói gì không?”
Hoài Chân đáp, “Vì tôi không phân biệt được think và sink, loun và noon. Giọng của cô ấy và Hán ngữ cũng khác nhau như vậy.”
Ceasar nói tiếp, “Trong hôm cô đi, McLean hỏi tôi, từ ‘con báo’ trong tiếng Trung có nghĩa là gì. Cậu ấy nói cô gái kia đột nhiên gọi cô lại, nói với cô từ này. ‘Giấy nổ’*, cô biết từ này có ý gì đúng không?”
(*Từ con báo phát âm là bàozi, gần với phát âm của từ giấy nổ là bàozhǐ.)
Hoài Chân nhìn xoáy vào mặt bên của anh, sau đó quay đầu đi ừ một tiếng.
Ngày đó cô vẫn có thể ậm ờ nói cô không biết. Cô biết đó không phải là từ tốt, bởi vì cô vẫn chưa hỏi rõ Vân Hà hàm nghĩa chính xác của từ này.
Nhưng lúc này cô đã biết rồi, không thể giả như vô tội được.
Hoài Chân chậm rãi nói, “Dù biết đó là ý gì, nhưng tôi vẫn lừa McLean và anh. Tôi rất bỉ ổi, là một người Trung Quốc chỉ biết lợi ích chuyên luồn cúi, dù làm gì cũng không có cách nào chứng minh mình trong sạch.”
Ceasar không nói tiếp.
Đúng thế, cô là một người Trung chuyên đầu cơ trục lợi chỉ biết luồn cúi. Cô có tất cả mọi phẩm hạnh bỉ ổi của bọn họ, nhưng tôi vẫn không thể nào ghét cô nổi.
Thậm chí tôi còn đồng lõa cùng cô, dù chuyện đó là sai thì vẫn giấu giếm cho cô, xóa bỏ toàn bộ những chuyện đã làm hoặc chưa làm, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Thậm chí cũng quên cô là một phần tử người Hoa.
Cả hai đều im lặng.
Trong sự im lặng ấy, sợi dây đàn trong lòng Hoài Chân khẽ rung lên.
Cô nhớ lại lúc ở đồn cảnh sát, anh chẳng hề nghe cô nói mà đã không chút do dự ký tên lên đơn bảo lãnh, cũng đột ngột hiểu ra vì sao Ceasar muốn nói những lời này.
Vì anh sẽ giả vờ như không biết hai chuyện này. Nghĩa là cô vô tội.
Hoài Chân từ từ đưa con mắt dán băng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với anh, “Cám ơn.”
Anh hỏi, “Đau không?”
Cô lắc đầu.
Một khi yên tĩnh, bầu không khí lại khiến người ta uể oải.
Có người sẽ nghĩ tới sự nhận thức lúc ở đồn cảnh sát.
Đây không phải là nhận thức dễ chịu gì cho cam. Nó đến quá sớm, đến vào lúc không nên đến.
Vào lúc chưa có gì manh nha, nó đã để cho người ta nhận rõ rào cản của thực tế quá sớm.
Bình luận facebook