Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
“Đây là lần thứ hai cô ấy vận chuyển ma túy. Lần đầu tiên là ngốc nghếch, bị lợi dụng, cô ấy quen một người bạn, bảo là muốn mang cô ấy đến Nghiễm Châu làm ăn, buôn bán cực lời. Cô ấy nói người bạn của cô ấy thoạt nhìn là người rất giàu có, hơn nữa còn giới thiệu cho cô ấy quen thêm mấy người bạn, đều là người lái xe hiệu mặc đồ hiệu sang trọng, cô ấy cho là có được cơ hội đi vào giới thượng lưu, nên đi theo bọn họ xuôi nam đến Nghiễm Châu khảo sát thực địa, mà quả thật cô ấy nhìn thấy bọn họ có công ty làm ăn chính đáng đàng hoàng, vì vậy cô ấy không hề do dự đồng ý cùng bọn họ hợp tác làm ăn. Sau đó liền trở lại Bắc Kinh, thu xếp tất cả mọi chuyện xong xuôi, quyết tâm xuống miền nam, vậy mà, lần này, cô ấy mới phát hiện ra mình bị lợi dụng làm công cụ vận chuyển ma túy, cô ấy muốn dừng tay, nhưng mà, cô ấy biết được bí mật của mấy người đó, bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô ấy, hơn nữa, chính cô ấy cũng đã dính bùn, muốn phủi tay sạch sẽ để ra ngoài là không có khả năng, trái lại những người đó lại cam đoan với cô ấy, sẽ cho cô ấy “huê hồng” rất cao, rất rõ ràng đặt ra con đường cho cô ấy lựa chọn, hoặc làm ăn cùng bọn họ, giúp bọn họ vận chuyển ma túy, đồng thời có tiền “lời”, hoặc chết ngay tức khắc, lần thứ hai vận chuyển ma túy lại bị bắt.” Luật sư nói cho bọn họ biết tin tức sau lần gặp này với Hiểu Thần.
Hạ Vãn Lộ lặng lẽ nghe, cũng không nói tiếng nào, cho đến khi luật sư nói xong hết, cô cũng chỉ nhìn chăm chăm cái gạt tàn thuốc đặt trên bàn.
Tả Thần An cũng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ sợ hỏi nhiều sẽ làm cô lo lắng thêm, vì vậy chỉ dùng ánh mắt giao tiếp với luật sư, luật sư hiểu ý anh, nhìn vào mắt anh, chậm rãi lắc đầu một cái, có nghĩa không có mấy hi vọng……
Tả Thần An liền đứng dậy bắt tay tạm biệt với luật sư: “Xin nhờ chiếu cố thêm chút nữa.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức. Trước mắt hy vọng duy nhất chính là cô ấy nói rõ mọi chuyện để được khoan hồng, cung cấp đầu mối, đưa người đứng đầu đường dây mua bán này sa lưới.”
Tả Thần An gật đầu, dắt tay cô rời khỏi.
Trở về khách sạn, anh ngồi trên ghế salon trước cửa sổ, ôm cô vào lòng.
Cô đã trầm mặc mấy ngày nay, chợt trong ngực phát ra tiếng nói nho nhỏ, “Thần An, sẽ bị phán tử hình sao?”
Tay anh ôm chặt cô, không dám nhìn vào mắt cô, “Chưa chắc…… Không phải luật sư đã nói……”
“Không! Đừng an ủi em, em biết rõ……” Cô cúi đầu cắt đứt lời anh, sắc mặt cực kỳ đau đớn, “Thần An, rốt cuộc là em đã hại nó……. Nếu như không phải em ép buộc nó rời khỏi Bắc Kinh, nó cũng không tùy hứng chạy đến Nghiễm Châu, là em…… Chúng ta quá ích kỷ…… Chỉ lo hạnh phúc cho mình……”
Câu “Chúng ta quá ích kỷ” hẳn là gộp anh vào luôn……
Cô đang trách anh sao?
“Thần An, chúng ta…… Có phải không nên yêu nhau không…… Tình yêu không được người ta chúc phúc thực đau khổ, chúng ta…… quá mệt mỏi……” Cô cúi đầu cứ nói mê, “Năm năm trước, em nên rời khỏi Bắc Kinh, rời xa xa khỏi anh, không nên làm cho chúng ta còn có cơ hội gặp lại…… Như vậy, tất cả tất cả, cũng sẽ không xảy ra…… Thần An, đều là lỗi của em…… Nó là đang giận em…… Em là chị, thật không nên…… Mấy tháng trước, nó còn nói với em, sau này nó có tiền, sẽ đối tốt với em, sẽ không để cho em làm công việc cực khổ như vậy nữa…… Mà em thì sao, mình thì sống thật tốt, lại vứt bỏ nó đi…… Em không bằng nó…… Em ngay cả nó cũng không bằng……”
“Không! Chuyện của Hiểu Thần và chuyện chúng ta yêu nhau không quan hệ gì hết! Xã hội hiện nay biến đổi khôn lường, con người cũng thay đổi, Hiểu Thần là bị tiền tài vật chất dụ dỗ! Là lòng tham sai khiến! Nó có năng lực tự xử lý chuyện của mình! Nó cũng là người có khả năng phân biệt được đúng sai! Nó cũng biết mình cái gì nên làm và cái gì không nên làm!” Anh cảm thấy Hạ Vãn Lộ đang đi vào một ngõ cụt, đổ hết mọi sai lầm lên trên đầu mình, anh nôn nóng muốn rống tỉnh cô, nhưng mà, lời nói của anh không chút tác dụng nào, anh thấy, trong ánh mắt cô không bởi vì lời nói của anh mà gợn lên một gợn sóng nào……
Anh không biết phải làm sao, cũng không biết tại sao Hạ Vãn Lộ lại trở nên như vậy, duy nhất có thể làm, chính là ôm chặt lấy cô……
Nhưng, tin dữ vẫn tiếp tục truyền tới…….
Buổi tối hôm đó, trong trại tạm giam Hiểu Thần đột nhiên tử vong.
Liên tục mấy ngày nay, giấc ngủ Hạ Vãn Lộ vốn đã không tốt, ăn uống càng không được bao nhiêu, khi nhận được tin tức này, rốt cuộc không chịu nổi, ngã xuống bất tỉnh.
Cô không biết cô đã ngủ bao lâu, sau đó, bắt đầu nằm mơ, trong mơ là vùng sông nước quê nhà ở Giang Nam, cô dắt ta Hiểu Thần, vào một quán ăn nhỏ khi còn bé thường hay đến ăn, mua cho Hiểu Thần một bát mỳ thịt bằm con bé rất thích ăn, lúc ban đầu, Hiểu Thần rất vui vẻ, nhưng mà, đột nhiên, Hiểu Thần dội cả tô mì lên trên mặt cô, còn lớn tiếng nói, “Chị không phải là chị của tôi! Tôi không có một người chị như vậy! Tôi hận chị! Hận chết các người! Là các người hại tôi! Là các người bức chết tôi đó! Bây giờ chị có vui chưa? Hài lòng chưa? Rốt cuộc tôi không còn là chướng ngại vật của các người nữa! Tôi muốn xem xem các người làm sao thoải mái yên tâm hưởng hạnh phúc!”
Một bát mì nóng bỏng dội vào mặt, cô lại không cảm thấy đau, cô biết là đang nằm mơ, trong mơ chắc là không có cảm giác đau, nhưng mà, tại sao, tim, rõ ràng lại đau đến thế? Hơn nữa khi nhìn Hiểu Thần lần nữa, nó đã trở thành hình dáng trưởng thành, vẫn hướng cô nói giọng khàn khàn, “Là các người bức chết tôi! Các người vui vẻ không? Các người làm sao yên tâm thoải mái hạnh phúc! Các người bức chết tôi…… Các người làm sao yên tâm thoải mái hạnh phúc…… Làm sao yên tâm thoải mái hạnh phúc…… Các người bức chết tôi……”
Cuối cùng, những giọng nói ấy càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, tựa như chú ngữ, hành hạ cô ở trọng mộng cũng không cách nào thở nổi. Mơ hồ nghe thấy tiếng Thần An đang gọi cô, “Heo con! Heo con tỉnh lại!”
Cô biết mình đã hãm sâu vào trong giấc mộng, trong mộng cô không nhìn thấy Thần An ở đâu hết, chỉ có thể quơ quơ cánh tay lên không trung, trong mờ mịt, đôi tay bị một người bắt được, sau đó rơi
Vào một lồng ngực ấm áp, “Heo con, bà xã, anh ở đây…… Đừng làm loạn……”
Vì vậy, rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Cô nhìn thấy anh sắc mặt tiều tụy, râu ria mọc lởm chởm, chú ngữ trong ác mộng lại một lần nữa ào đến, “Các người bức chết tôi, các người làm sao thoải mái yên tâm…… Các người bức chết tôi……”
Chợt cô đẩy Tả Thần An ra, sau đó, vội trùm chăn che kín đầu, không, cô sẽ không yên tâm thoải mái, cô vĩnh viễn cũng sẽ không thể yên tâm thoải mái……
“Bà xã, đừng làm loạn! Máu chảy ngược rồi!” Tả Thần An dùng sức bắt tay cô lại, đặt nó lên trên giường, giọng nói càng thêm nhu hòa, “Ngoan, đừng làm loạn, em đã ngủ ba ngày nay rồi, thân thể còn rất yếu, phải tiêm cho em dịch dinh dưỡng đó.”
Ba ngày……
Vậy Hiểu Thần?
Cô lại một lần nữa cả kinh ngồi bật dậy, bật thốt lên hai chữ “Hiểu Thần”.
Cô bị anh kéo vào trong ngực, giọng nói thật thấp cứ quanh quẩn trên đỉnh đầu, “Hiểu Thần…… Anh đã tự làm chủ hỏa táng nó xuống mồ rồi, về phần nguyên nhân cái chết, có thể là……. Diệt khẩu…… Đây chỉ là suy đoán bước đầu……. Chi tiết liên quan đến vụ án, chúng ta cũng không biết, trại tạm giam tự tra là do họ thất trách, nguyện ý gánh chịu mọi trách nhiệm…….” Khi anh nói mấy lời này, không quên lấy tay đè lại kim ghim nơi cổ tay cô, phòng ngừa cô vì kích động làm trượt kim tiêm.
Nhưng mà, cô lại không hề kích động?
Thất trách…… Trách nhiệm…… Những chuyện này đều không quan trọng……
Cô chỉ biết một sự thật, bất kể là ai chịu trách nhiệm, Hiểu Thần của cô cũng không sống lại nữa……
Mà trên thực tế, người chịu trách nhiệm cho việc Hiểu Thần mất đi, là cô……
Cô đè ngực, nỗi đau như đang thấm vào trong phổi, cô chầm chậm lắc đầu, “Không phải……. Không phải trách nhiệm của trại giam, là em…… Là em đẩy con bé đến con đường này…….”
Anh sợ nhất chính là bộ dạng cô lúc nào cũng ôm đồm hết tất cả sai lầm lên thân mình, nếu ý nghĩ này cứ nằm thâm căn cố đế trong lòng cô, thì cả đời cô cũng không giải thoát được! “Không! Bà xã, không phải lỗi của em! Nếu như nói là người có lỗi, đó là anh! Là lỗi của anh! Em hận anh! Ghét anh! Thế nào cũng được!”
Thay vì để cô cứ buồn bực tự trách mình, không bằng để cho cô nói ra mấy lời mình đang chịu uất ức trong lòng, có lẽ khi chửi mắng xong, cô sẽ tốt hơn chút, nếu không, cô cứ không chịu ăn chịu uống như vậy, cô sẽ tự giày vò mình đến chết……
Vậy mà, cô chỉ nhìn anh rồi lắc lắc đầu, cuối cùng còn nâng tay lên sờ sờ mặt anh, nước mắt tuôn rơi, “Anh gầy quá…… Cũng đã xấu đi nhiều…… Cũng là do em cả…… Em thật là một kẻ xấu xa…… Thần An, anh không cần em nữa, đúng không?”
“Không đúng!” Biết là cô sẽ như vậy! Cũng không muốn nói mấy lời thừa thãi, chỉ ôm chặt lấy cô, dùng hành động này để bày tỏ quyết tâm của mình.
“Em…… Muốn đi gặp Hiểu Thần……” Cô hô hấp khó khăn trong vòng tay siết chặt của anh.
“Được! Anh đi cùng em!” Chỉ cần cô đừng nói đến mấy câu có cần hay không gì đó, thế nào cũng được……
Hiểu Thần được chôn cất trong khu nghĩa địa công cộng, mộ bia rất đơn giản, người lập bia là tên của cô, ánh mắt cô rơi vào hai chữ “Hạ”, không khỏi đau buồn, mới vừa đưa tiễn ba đi, giờ lại tiễn đưa em gái, trên đời này, người họ Hạ có liên quan đến cô, cũng không còn nữa……
Nếu như nói ba chết đi, cô còn có thể dùng từ giải thoát để an ủi mình, vậy Hiểu Thần ra đi, cô dùng cái cớ gì cho mình đây? Cô cũng không muốn tìm cớ gì thêm nữa, chính cô là người khởi xướng…… Khiến cho từng người từng người có liên quan đến cô, đều sống không được tốt, bao gồm cả Thần An, cũng vì cô mà cả ngày chịu liên lụy……
Cô đứng trước bia mộ Hiểu Thần, thật lâu không muốn rời đi…….
Hạ Vãn Lộ lặng lẽ nghe, cũng không nói tiếng nào, cho đến khi luật sư nói xong hết, cô cũng chỉ nhìn chăm chăm cái gạt tàn thuốc đặt trên bàn.
Tả Thần An cũng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ sợ hỏi nhiều sẽ làm cô lo lắng thêm, vì vậy chỉ dùng ánh mắt giao tiếp với luật sư, luật sư hiểu ý anh, nhìn vào mắt anh, chậm rãi lắc đầu một cái, có nghĩa không có mấy hi vọng……
Tả Thần An liền đứng dậy bắt tay tạm biệt với luật sư: “Xin nhờ chiếu cố thêm chút nữa.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức. Trước mắt hy vọng duy nhất chính là cô ấy nói rõ mọi chuyện để được khoan hồng, cung cấp đầu mối, đưa người đứng đầu đường dây mua bán này sa lưới.”
Tả Thần An gật đầu, dắt tay cô rời khỏi.
Trở về khách sạn, anh ngồi trên ghế salon trước cửa sổ, ôm cô vào lòng.
Cô đã trầm mặc mấy ngày nay, chợt trong ngực phát ra tiếng nói nho nhỏ, “Thần An, sẽ bị phán tử hình sao?”
Tay anh ôm chặt cô, không dám nhìn vào mắt cô, “Chưa chắc…… Không phải luật sư đã nói……”
“Không! Đừng an ủi em, em biết rõ……” Cô cúi đầu cắt đứt lời anh, sắc mặt cực kỳ đau đớn, “Thần An, rốt cuộc là em đã hại nó……. Nếu như không phải em ép buộc nó rời khỏi Bắc Kinh, nó cũng không tùy hứng chạy đến Nghiễm Châu, là em…… Chúng ta quá ích kỷ…… Chỉ lo hạnh phúc cho mình……”
Câu “Chúng ta quá ích kỷ” hẳn là gộp anh vào luôn……
Cô đang trách anh sao?
“Thần An, chúng ta…… Có phải không nên yêu nhau không…… Tình yêu không được người ta chúc phúc thực đau khổ, chúng ta…… quá mệt mỏi……” Cô cúi đầu cứ nói mê, “Năm năm trước, em nên rời khỏi Bắc Kinh, rời xa xa khỏi anh, không nên làm cho chúng ta còn có cơ hội gặp lại…… Như vậy, tất cả tất cả, cũng sẽ không xảy ra…… Thần An, đều là lỗi của em…… Nó là đang giận em…… Em là chị, thật không nên…… Mấy tháng trước, nó còn nói với em, sau này nó có tiền, sẽ đối tốt với em, sẽ không để cho em làm công việc cực khổ như vậy nữa…… Mà em thì sao, mình thì sống thật tốt, lại vứt bỏ nó đi…… Em không bằng nó…… Em ngay cả nó cũng không bằng……”
“Không! Chuyện của Hiểu Thần và chuyện chúng ta yêu nhau không quan hệ gì hết! Xã hội hiện nay biến đổi khôn lường, con người cũng thay đổi, Hiểu Thần là bị tiền tài vật chất dụ dỗ! Là lòng tham sai khiến! Nó có năng lực tự xử lý chuyện của mình! Nó cũng là người có khả năng phân biệt được đúng sai! Nó cũng biết mình cái gì nên làm và cái gì không nên làm!” Anh cảm thấy Hạ Vãn Lộ đang đi vào một ngõ cụt, đổ hết mọi sai lầm lên trên đầu mình, anh nôn nóng muốn rống tỉnh cô, nhưng mà, lời nói của anh không chút tác dụng nào, anh thấy, trong ánh mắt cô không bởi vì lời nói của anh mà gợn lên một gợn sóng nào……
Anh không biết phải làm sao, cũng không biết tại sao Hạ Vãn Lộ lại trở nên như vậy, duy nhất có thể làm, chính là ôm chặt lấy cô……
Nhưng, tin dữ vẫn tiếp tục truyền tới…….
Buổi tối hôm đó, trong trại tạm giam Hiểu Thần đột nhiên tử vong.
Liên tục mấy ngày nay, giấc ngủ Hạ Vãn Lộ vốn đã không tốt, ăn uống càng không được bao nhiêu, khi nhận được tin tức này, rốt cuộc không chịu nổi, ngã xuống bất tỉnh.
Cô không biết cô đã ngủ bao lâu, sau đó, bắt đầu nằm mơ, trong mơ là vùng sông nước quê nhà ở Giang Nam, cô dắt ta Hiểu Thần, vào một quán ăn nhỏ khi còn bé thường hay đến ăn, mua cho Hiểu Thần một bát mỳ thịt bằm con bé rất thích ăn, lúc ban đầu, Hiểu Thần rất vui vẻ, nhưng mà, đột nhiên, Hiểu Thần dội cả tô mì lên trên mặt cô, còn lớn tiếng nói, “Chị không phải là chị của tôi! Tôi không có một người chị như vậy! Tôi hận chị! Hận chết các người! Là các người hại tôi! Là các người bức chết tôi đó! Bây giờ chị có vui chưa? Hài lòng chưa? Rốt cuộc tôi không còn là chướng ngại vật của các người nữa! Tôi muốn xem xem các người làm sao thoải mái yên tâm hưởng hạnh phúc!”
Một bát mì nóng bỏng dội vào mặt, cô lại không cảm thấy đau, cô biết là đang nằm mơ, trong mơ chắc là không có cảm giác đau, nhưng mà, tại sao, tim, rõ ràng lại đau đến thế? Hơn nữa khi nhìn Hiểu Thần lần nữa, nó đã trở thành hình dáng trưởng thành, vẫn hướng cô nói giọng khàn khàn, “Là các người bức chết tôi! Các người vui vẻ không? Các người làm sao yên tâm thoải mái hạnh phúc! Các người bức chết tôi…… Các người làm sao yên tâm thoải mái hạnh phúc…… Làm sao yên tâm thoải mái hạnh phúc…… Các người bức chết tôi……”
Cuối cùng, những giọng nói ấy càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, tựa như chú ngữ, hành hạ cô ở trọng mộng cũng không cách nào thở nổi. Mơ hồ nghe thấy tiếng Thần An đang gọi cô, “Heo con! Heo con tỉnh lại!”
Cô biết mình đã hãm sâu vào trong giấc mộng, trong mộng cô không nhìn thấy Thần An ở đâu hết, chỉ có thể quơ quơ cánh tay lên không trung, trong mờ mịt, đôi tay bị một người bắt được, sau đó rơi
Vào một lồng ngực ấm áp, “Heo con, bà xã, anh ở đây…… Đừng làm loạn……”
Vì vậy, rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Cô nhìn thấy anh sắc mặt tiều tụy, râu ria mọc lởm chởm, chú ngữ trong ác mộng lại một lần nữa ào đến, “Các người bức chết tôi, các người làm sao thoải mái yên tâm…… Các người bức chết tôi……”
Chợt cô đẩy Tả Thần An ra, sau đó, vội trùm chăn che kín đầu, không, cô sẽ không yên tâm thoải mái, cô vĩnh viễn cũng sẽ không thể yên tâm thoải mái……
“Bà xã, đừng làm loạn! Máu chảy ngược rồi!” Tả Thần An dùng sức bắt tay cô lại, đặt nó lên trên giường, giọng nói càng thêm nhu hòa, “Ngoan, đừng làm loạn, em đã ngủ ba ngày nay rồi, thân thể còn rất yếu, phải tiêm cho em dịch dinh dưỡng đó.”
Ba ngày……
Vậy Hiểu Thần?
Cô lại một lần nữa cả kinh ngồi bật dậy, bật thốt lên hai chữ “Hiểu Thần”.
Cô bị anh kéo vào trong ngực, giọng nói thật thấp cứ quanh quẩn trên đỉnh đầu, “Hiểu Thần…… Anh đã tự làm chủ hỏa táng nó xuống mồ rồi, về phần nguyên nhân cái chết, có thể là……. Diệt khẩu…… Đây chỉ là suy đoán bước đầu……. Chi tiết liên quan đến vụ án, chúng ta cũng không biết, trại tạm giam tự tra là do họ thất trách, nguyện ý gánh chịu mọi trách nhiệm…….” Khi anh nói mấy lời này, không quên lấy tay đè lại kim ghim nơi cổ tay cô, phòng ngừa cô vì kích động làm trượt kim tiêm.
Nhưng mà, cô lại không hề kích động?
Thất trách…… Trách nhiệm…… Những chuyện này đều không quan trọng……
Cô chỉ biết một sự thật, bất kể là ai chịu trách nhiệm, Hiểu Thần của cô cũng không sống lại nữa……
Mà trên thực tế, người chịu trách nhiệm cho việc Hiểu Thần mất đi, là cô……
Cô đè ngực, nỗi đau như đang thấm vào trong phổi, cô chầm chậm lắc đầu, “Không phải……. Không phải trách nhiệm của trại giam, là em…… Là em đẩy con bé đến con đường này…….”
Anh sợ nhất chính là bộ dạng cô lúc nào cũng ôm đồm hết tất cả sai lầm lên thân mình, nếu ý nghĩ này cứ nằm thâm căn cố đế trong lòng cô, thì cả đời cô cũng không giải thoát được! “Không! Bà xã, không phải lỗi của em! Nếu như nói là người có lỗi, đó là anh! Là lỗi của anh! Em hận anh! Ghét anh! Thế nào cũng được!”
Thay vì để cô cứ buồn bực tự trách mình, không bằng để cho cô nói ra mấy lời mình đang chịu uất ức trong lòng, có lẽ khi chửi mắng xong, cô sẽ tốt hơn chút, nếu không, cô cứ không chịu ăn chịu uống như vậy, cô sẽ tự giày vò mình đến chết……
Vậy mà, cô chỉ nhìn anh rồi lắc lắc đầu, cuối cùng còn nâng tay lên sờ sờ mặt anh, nước mắt tuôn rơi, “Anh gầy quá…… Cũng đã xấu đi nhiều…… Cũng là do em cả…… Em thật là một kẻ xấu xa…… Thần An, anh không cần em nữa, đúng không?”
“Không đúng!” Biết là cô sẽ như vậy! Cũng không muốn nói mấy lời thừa thãi, chỉ ôm chặt lấy cô, dùng hành động này để bày tỏ quyết tâm của mình.
“Em…… Muốn đi gặp Hiểu Thần……” Cô hô hấp khó khăn trong vòng tay siết chặt của anh.
“Được! Anh đi cùng em!” Chỉ cần cô đừng nói đến mấy câu có cần hay không gì đó, thế nào cũng được……
Hiểu Thần được chôn cất trong khu nghĩa địa công cộng, mộ bia rất đơn giản, người lập bia là tên của cô, ánh mắt cô rơi vào hai chữ “Hạ”, không khỏi đau buồn, mới vừa đưa tiễn ba đi, giờ lại tiễn đưa em gái, trên đời này, người họ Hạ có liên quan đến cô, cũng không còn nữa……
Nếu như nói ba chết đi, cô còn có thể dùng từ giải thoát để an ủi mình, vậy Hiểu Thần ra đi, cô dùng cái cớ gì cho mình đây? Cô cũng không muốn tìm cớ gì thêm nữa, chính cô là người khởi xướng…… Khiến cho từng người từng người có liên quan đến cô, đều sống không được tốt, bao gồm cả Thần An, cũng vì cô mà cả ngày chịu liên lụy……
Cô đứng trước bia mộ Hiểu Thần, thật lâu không muốn rời đi…….
Bình luận facebook