• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm (2 Viewers)

  • Chương 235

Thần An đi rồi.

Chỉ còn lại cô cùng Y Thần, cuộc sống càng trở nên đơn giản, chuyện cô cần làm cũng chỉ là đưa đón Y Thần đi nhà trẻ mà thôi.

Lần đầu tiên bàn ăn chỉ có hai người, cô đúng là có chút không quen. . . . . .

Chiều hôm sau ngày Thần An đi, cô đi đón Y Thần, lại thấy Y Thần và Tôn Tôn đi cùng nhau, Y Thần gọi Mợ út rồi chạy về phía cô, đồng thời Tôn Tôn cũng gọi mẹ rồi chạy về phía cô gái bên cạnh cô, thì ra là mẹ Tôn Tôn thật sự quay về. . . . . .

"Mẹ nuôi, đây chính là mẹ con! Mẹ mới từ nước ngoài trở về!" Hà Tôn lại lôi kéo mẹ mình tiếp tục giới thiệu, "Mẹ, đây là mẹ nuôi của con! Lúc con nằm viện là mẹ nuôi chăm sóc cho con! Mẹ nuôi còn làm thức ăn rất ngon nữa!"

"Thì ra Tôn Tôn nói mẹ nuôi chính là cô! Thật sự rất cảm ơn cô!" Mẹ Hà Tôn cười nói.

Hạ Vãn Lộ thoáng quan sát cô một chút, mẹ Hà Tôn xem ra là một trí thức, có làn da trắng nõn xinh đẹp, mặt mày tinh xảo, một đôi mắt kính không những không làm giảm đi khí chất của cô, ngược lại càng khiến cô tăng lên mấy phần phong thái của người trí thức.

Một người phụ nữ rất có khí chất, cùng ba ba Tôn Tôn đứng chung một chỗ mà nói, thật sự có một loại bù trừ lẫn nhau. Cô âm thầm nghĩ, đồng thời cũng phát hiện, khí chất người phụ nữ này là từ trong xương phát ra, bên trong chắc chắn là có học thức, bên ngoài cũng không đơn giản, quần áo túi sách trang sức mỗi một món đều đơn giản, nhưng món nào cũng không tầm thường, đều là hàng hiệu! Nếu như cùng Hà Khả Chí ở chung một chỗ, chỉ sợ là không trả nổi, cho nên, năm đó người này bỏ rơi cha con Tôn Tôn mà rời đi, là vì. . . . . . ?

Cô không muốn phí công suy đoán cái gì, liền nghĩ đến đây thì dừng lại.

"Cô khỏe chứ, cũng thường nghe Tôn Tôn nói đến cô, tôi tên là Hạ Vãn Lộ!" Hạ Vãn Lộ chủ động đưa ra tay phải của mình, thật ra thì trong lòng có chút xấu hổ, chung quy Tôn Tôn nói cô quá tốt rồi, mà chính cô lại làm không được như vậy, ngày thường chỉ ở lúc đưa đón Y Thần thì mang cho Tôn Tôn một ít thức ăn ngon, hoặc lúc rãnh rỗi cùng bé nói chuyện điện thoại, cô người mẹ nuôi này tuyệt không đủ tư cách, có thể là Tôn Tôn quá thiếu hụt tình thương của mẹ đi, lại xem một chút quan tâm này coi trọng như vậy. . . . . .

Mẹ Tôn Tôn vốn nét mặt tươi cười, khi nghe được cái tên này sắc mặt ngưng trọng, chỉ là, lập tức lấy lại thần trí, cùng cô bắt tay nhau, "Cô khỏe chứ, tôi tên là Ngô Tĩnh Nhã."

Tĩnh Nhã, nghe đồng âm với tên của cô, Hạ Vãn Lộ thầm nghĩ.

"Dì Ngô khỏe!" Y Thần cho tới bây giờ không bao giờ để mình bị bỏ rơi, ngọt ngào kêu một tiếng Ngô Tĩnh Nhã.

Đối với tiểu thiên sứ xinh đẹp đáng yêu như Y Thần, cùng với giọng nói ngọt ngào, bất luận người nào cũng không chống đỡ được, nhất là người đã làm mẹ, lúc này Ngô Tĩnh Nhã ngồi chồm hổm xuống cùng Y Thần nói chuyện phiếm, "Xin chào, cháu tên là gì?"

"Cháu tên là Tả Y Thần. . . . . . Đây là Mợ út của cháu, cậu út của cháu là Tả Thần An. . . . . ." Tiểu thiên sứ lại bắt đầu nói nhiều rồi, có một cậu út tiếng tăm như vậy không khoe sao được.

Tả Thần An!

Sắc mặt Ngô Tĩnh Nhã lần nữa biến đổi, nhìn chằm chằm Y Thần.

"Mẹ! Mẹ sao vậy?" Hà Tôn cũng cảm thấy dáng vẻ mẹ có chút kỳ quái.

Ngô Tĩnh Nhã bị giọng nói của con trai kêu tỉnh, mất tự nhiên mà cười cười, "À, không có gì! Là Y Thần quá dễ thương, mẹ nhìn đến ngây người!"

"Đó là đương nhiên! Y Thần là hoa khôi lớp chúng con mà!" Hà Tôn rất đắc ý dắt tay Y Thần, giống như Y Thần là hoa khôi bé cực kỳ tự hào. . . . . .

Ngô Tĩnh Nhã đứng lên, trong đôi mắt thủy chung thoáng hiện một tia bất an cùng khẩn trương. . . . . .

"Mẹ! Con đã từng đáp ứng mẹ nuôi, mẹ mà trở về sẽ mời Y Thần cùng mẹ nuôi ăn cơm! Mẹ, hôm nay chúng ta cùng đi có được hay không?" Hà Tôn ngửa đầu lên nói.

"Được!" Ánh mắt Ngô Tĩnh Nhã dao động qua lại giữa Hạ Vãn Lộ cùng Y Thần, đáp ứng rất sảng khoái, "Tả phu nhân, không biết có vinh hạnh này hay không? Để cho tôi cảm ơn cô đã chăm sóc Tôn Tôn."

Tính tình Hạ Vãn Lộ cũng không phải người khó chịu, nghĩ đến Tả Thần An không ở nhà, cũng không có gì bất tiện, cũng liền đáp ứng.

Ngô Tĩnh Nhã mang theo bọn họ đi tới một nhà ăn dành cho trẻ em, Hạ Vãn Lộ thấy vậy không khỏi mỉm cười, tới là một phòng ăn lớn. . . . . .

Y Thần vừa ngồi xuống liền bắt đầu ồn ào, "Tôn Tôn! Dì Ngô! Hôm nay cháu mời khách!"

"Hả? Y Thần có rất nhiều tiền sao?" Ngô Tĩnh Nhã cố ý đùa bé.

"Cháu có thể ký tên!" Y Thần mỗi lần tới nhà hàng của cậu cả ăn cơm đều nhìn thấy mẹ hoặc cậu út ký tên trên giấy tờ, có một lần, bé muốn viết tên của bé, cậu cả cũng đáp ứng rồi, còn cười ha hả, nói ba chữ Tả Y Thần này so với nhà hàng này còn đáng giá hơn, chỉ là mẹ lại nói cho cô biết, không thể ký loạn ở khắp nơi, ba chữ Tả Y Thần này chỉ có ở nhà hàng của cậu cả mới có tác dụng, điều này làm cho bé rất buồn bực.

Ngô Tĩnh Nhã cho rằng bé là đứa trẻ không hiểu chuyện, nói giỡn, hoàn toàn không tin, bắt đầu hỏi bé, "Y Thần, thế nào mẹ không đến đón con, mà Mợ út tới đón vậy?"

"Bây giờ con cùng cậu út và mợ út ở cùng một chỗ! Mẹ con có tới hai người con là con cùng anh trai, nhưng Mợ út không có đứa bé nào cả, nên mẹ cho con cho Mợ út rồi. . . . . ." Đứa bé nói không rõ ràng việc làm con thừa tự, dùng ngôn ngữ đơn giản của đứa nhỏ tới thuyết minh.

Trong lòng Ngô Tĩnh Nhã đại khái hiểu được một chút, nhìn lướt qua Hạ Vãn Lộ, khẽ mỉm cười, gọi phục vụ viên bắt đầu chọn thức ăn.

Hạ Vãn Lộ cùng Ngô Tĩnh Nhã coi như là lần đầu quen biết, sau khi hai người một hồi khách sáo, không khí mới từ từ thoải mái hơn, bởi vì hai người đều là học y, cho nên đề tài nói chung cũng nhiều, hai bé Y Thần cùng Tôn Tôn cũng ngoan, hơn nữa cũng hết sức hợp ý, có tình ý, Tôn Tôn luôn nhường Y Thần, cho nên, bữa cơm này ăn được hết sức vui vẻ.

Lúc bữa cơm chuẩn bị kết thúc, Y Thần bỗng nhiên nhìn về phía khác hô to, "Bà nội! Mẹ! Hạo Nhiên!"

Sau đó trợt xuống cái ghế, chạy về hướng cầu thang.

Hạ Vãn Lộ cùng Ngô Tĩnh Nhã cũng quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Hàn, Thần Hi, còn có Tống Hạo Nhiên đang từ lầu hai đi xuống.

Ngược lại Thần Hi lại cảm giác rất nhiều ngày không thấy Y Thần rồi, vội vàng ôm tiểu bảo bối lên mãnh liệt hôn.

"Bà nội, mẹ, hai người cũng mang Hạo Nhiên đến dùng cơm sao?" Y Thần cũng rất nhớ mẹ, ôm cổ mẹ hỏi.

"Đúng vậy, con cũng tới ăn cơm sao!" Tất cả chú ý của Thần Hi toàn bộ đặt trên người con gái, không có để ý bất kỳ thứ gì, lúc này mới hướng bên kia nhìn xem, đầu tiên nhìn thấy Hạ Vãn Lộ, mỉm cười với cô một chút, sau đó, liền chú ý đến Ngô Tĩnh Nhã bên cạnh Hạ Vãn Lộ, giữa lông mày dâng lên nghi ngờ, nụ cười dần dần thu lại.

Trong lòng cô có chút bối rối, nhìn sang mẹ, chỉ thấy ánh mắt mẹ cũng là nhìn chằm chằm phương hướng Ngô Tĩnh Nhã, ánh mắt hết sức sắc bén.

"Mẹ. . . . . ." Thần Hi kêu một tiếng.

"Ừ, đi thôi!" Tiêu Hàn trầm giọng nói.

"Bà nội hẹn gặp lại!" Y Thần kéo dài thân thể, ôm bà nội hôn một cái.

Trong lòng Tiêu Hàn ấm áp, cũng hôn Y Thần một cái, "Ừ, ngoan, thời gian nữa tới ở nhà bà nội vài ngày! Bà nội nhớ con!" Nói thật, đối với Y Thần, bà là thật lòng thương yêu, giống như năm đó thương yêu Thần An. . . . . .

"Dạ. . . . . ." Y Thần ngọt ngào ngây thơ mà đáp ứng, lại hôn mẹ ruột mình, cùng mẹ nói gặp lại, cuối cùng Hạo Nhiên cũng duỗi mặt tới, chỉ chỉ nói, "Anh nữa? Anh nữa?"

Y Thần vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, "Mỗi ngày đều gặp anh ở vườn trẻ mà!" Chỉ là, vẫn ở trên mặt Hạo Nhiên hôn một cái, thỏa mãn tâm hư vinh của anh trai!

Đoàn người Tiêu Hàn rời đi, trừ Thần Hi đối với Hạ Vãn Lộ bày tỏ tình cảm ra, Tiêu Hàn giống như không nhìn thấy cô, hơn nữa mặt còn kéo dài thật dài, Hạ Vãn Lộ cũng không nghi ngờ cái gì, Tiêu Hàn đối với cô từ trước đến giờ đều không muốn gặp, hôm nay có thái độ này cũng là bình thường. . . . . .

Đám người Tiêu Hàn vừa đi, bữa ăn này của bọn họ cũng nên kết thúc, Ngô Tĩnh Nhã gọi phục vụ tới tính tiền, Y Thần thực sự chưa từ bỏ ý muốn ký tên.

Phục vụ thấy là tiểu công chúa nhà họ Tả, dĩ nhiên không dám chậm trễ, đưa sổ sách đàng hoàng tới trước mặt tiểu công chúa, sau đó bé xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống tên mình.

Ngô Tĩnh Nhã kinh ngạc, "Cứ như vậy cũng được sao? !"

"Nơi này vốn là nhà hàng của cậu cả bé." Hạ Vãn Lộ không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng giải thích.

"Hoá ra là như vậy . . . . . ." Ngô Tĩnh Nhã nói nhỏ, khó trách đúng dịp như thế, lại ở nơi này ăn bữa cơm cũng có thể gặp gỡ họ. . . . . . Nhớ tới ánh mắt mới vừa rồi của Tiêu Hàn cùng Tả Thần Hi, trong lòng cô có chút lạnh cả người. . . . . . Vì vậy cười lớn, "Thật là ngượng ngùng, vốn là tôi mời khách, kết quả biến thành Tiểu Y Thần mời khách!"

"Không sao! Ai mời cũng giống như nhau cả mà? Bà nội Tôn Tôn có nói qua, chúng ta là người một nhà!" Hạ Vãn Lộ cười nói.

Ngô Tĩnh Nhã gật đầu một cái, "Vậy lần tới tôi lại mời hai người."

Vì vậy, Tả Thần An không có ở đây, mỗi ngày cũng trôi qua.

Sau khi về đến nhà, ở trên lịch bàn Hạ Vãn Lộ vẽ một vòng tròn, mỗi một ngày qua đi cô đều vẽ một vòng như thế, nói không nhớ là giả. . . . . .

Ở trong ngực cô Y Thần cọ tới cọ lui, "Mợ út, vẽ cái này để làm gì?" Cô chỉ vào lịch bàn hỏi.

"Cái này, có nghĩa là cậu út ra ngoài hai ngày rồi!" Cô hôn Y Thần một cái, thực sự rất giống khuôn mặt thu nhỏ của Thần An, thật muốn cảm tạ Y Thần đang ở bên cạnh cô, nếu không không có Thần An ở đây cô sẽ cô đơn tới cỡ nào! Thì ra là hạnh phúc cũng có thể làm hư một người, muốn cô năm năm không thấy anh, cô cũng gắng gượng qua được, vậy mà hôm nay mới một ngày không gặp, cô đã nhớ anh khôn nguôi. . . . . .

"Ah! Mợ út nhớ cậu út sao!" Y Thần tinh ranh ôm mặt Hạ Vãn Lộ la lối, sau đó thuận lợi cầm điện thoại di động, bấm số cậu út, bé muốn báo tin tình báo cho cậu út, đây là nhiệm vụ cậu út giao cho bé —— Y Thần muốn chăm sóc mợ út, mợ út làm cái gì đều phải nói cho cậu út!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom