Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 296
Cùng một cửa hàng một nhãn hiệu, hai chai rượu đỏ cùng lúc được bày lên trước mặt nhân viên thu ngân.
Một người là con rể nhà họ Tả, còn một là người có lòng , biết Tả Tư Tuyền thích uống rượu gì, tự nhiên cũng thuộc như lòng bàn tay.
“Các vị, hai người đi cùng nhau sao?” Nhân viên thu nhân hỏi.
“Không phải!” “Không phải!”
Hai người lại trăm miệng một lời, cũng không kiểm soát được muốn đạp đối phương một cái, Tống Sở nén giận nhìn, mặt Kỷ Tử Ngang tràn đầy khinh bỉ.
“Kỷ Tử Ngang, cậu có ý gì!” Đối với Kỷ Tử Ngang, dường như sự thiếu kiên nhẫn của Tống Sở càng nhiều thêm. Kỷ Tử Ngang có ý với Thần Hi, anh quá rõ ràng, chỉ là, tình cảm bây giờ của anh và Thần Hi đang rất chông chênh, Kỷ Tử Ngang lại lộ liễu tiến lên từng bước là muốn làm gì?
Kỷ Tử Ngang lại quơ quơ chai rượu trong tay, trong mắt vẫn là ý lạnh khinh thường.
Tống Sở thật vô cùng ghét Kỷ Tử Ngang dùng ánh mắt đó nhìn mình, tại sao anh ta lại vậy?
“Kỷ Tử Ngang! Cậu có chủ ý gì đừng cho rằng tôi không biết! Tôi cảnh cáo cậu, cậu tốt nhất hãy tránh xa bà xã tôi ra một chút! Cậu không có tư cách!” Tống Sở bấn loạn. Anh vốn không phải là người thiếu kiên nhẫn như vậy, nhưng vì trong lòng có quỷ, lòng đang thẹn, làm anh một phen rối loạn, hơn nửa đối mặt với Kỷ Tử Ngang, càng có cảm giác bị áp bức, thật ra sao anh không biết, hai người so sánh với nhau, thanh cao là cái gì anh cũng vứt hết đi, nhưng rốt cuộc anh lại không khống chế được.
Quả nhiên, sự giễu cợt trong mắt Kỷ Tử Ngang càng đậm hơn, “Tôi không có tư cách? Anh có tư cách? Thần Hi đi cùng anh mười năm, anh cho cô ấy được gì?”
Sắc mặt Tống Sở rất khó coi, hiện đầy phẫn hận và nhục nhã, “Xem ra giao tình giữa hai người cũng không tệ, cái gì cô ấy cũng nói cho cậu!”
Ý lạnh trong mắt Kỷ Tử Ngang càng sâu thêm, đồng thời tức giận cũng tăng thêm mấy phần, “Tống Sở! Đừng có dùng đạo đức của anh làm tiêu chuẩn đo lường người khác! Đừng vũ nhục thuần khiết của Thần Hi! Tôi nói là ý gì anh hiểu đấy!”
Ánh mắt Tống Sở một mảnh xám xịt.
Kỷ Tử Ngang cũng cười lạnh, “Yên tâm, chuyện làm Thần Hi không vui, nhất định tôi sẽ không làm! Hơn nữa lúc này là giai đoạn quan trọng của nhà họ Tả! Có điều, chính anh cảm thấy rằng anh còn tư cách ở bên cạnh Thần Hi nữa sao?” Nói xong, anh xoay người lên xe.
Tống Sở nhíu chặt chân mày, mặt tối lại...
Hai người một trước một sau trở lại nhà họ Tả, có điều, là Kỷ Tử Ngang về trước.
Lúc Tống Sở về tới thì rượu đỏ Kỷ Tử Ngang mua đã mở chai, Tả Tư Tuyền thấy anh trở về, gật đầu nói, “Đang chờ con, mau tới ngồi xuống đi!”
Tả Thần An lại cười một tiếng, “Ơ, anh cùng lão Kỷ mua rượu giống nhau! Có điều, của lão Kỷ đã mở ra rồi!” Rồi sau đó, cũng mang Tống Sở nhét vào một một góc khuất.
Tống Sở biết rõ nhưng cảm giác đến trong miệng của Thần An lại có chút ý vị khác, anh không quan tâm, chỉ nhìn về phía Thần Hi, mà Thần Hi cũng nhìn anh, cười nhàn nhạt, không có chút nhiệt độ, chỉ có khoảng cách......
Anh muốn đi.
Nhưng mà, nếu cứ đi như vậy, cơ hội lấy cớ gặp mặt Thần Hi cũng mất đi một lần, cho nên, anh quyết định không đi! Sao phải đi chứ? Anh là chồng của Thần Hi, nên ngồi ở bên cạnh Thần Hi!
Lúc đó, ngồi bên trái Thần Hi là Hạo Nhiên, phía bên phải đang trống, anh định đi sang ngồi, bị Tả Thần An rót cho mọi người ly rượu đoạt trước, anh buồn buồn, chỉ có thể ngồi xéo xéo đối diện Thần Hi.
Trong bữa tiệc vẫn nói về vụ án của Tiêu Hàn, đều là thở dài đau buồn, cuối cùng lại trách móc Thần Hi dại dột, Tả Tư Tuyền vẫn còn cảm thấy đau lòng cho Thần Hi, “Đứa nhỏ ngốc, thật đã làm khổ con...”
Ba... Con gái thật sự không khổ, con gái chỉ muốn người trong nhà luôn thật tốt...” Sống mũi Thần Hi cay cay, bữa tiệc thiếu mẹ, dường như đã mất đi một người tâm phúc.
“Được rồi, đừng khó chịu, chuyện mẹ, anh và Thần An đã dốc hết toàn lực. Từ nhỏ mẹ luôn hi vọng chúng ta không chịu thua kém, mọi người sống vui vẻ, cho nên, bất kể mẹ bị xử thế nào, ba người chúng ta cũng không thể để mẹ thất vọng, hơn nữa Thần Hi à, có anh cả ở đây, tuyệt không để em phải ăn khổ nữa!” Anh cả Tả Thần Viễn lên tiếng. Nói thật, kể từ khi mẹ vào tù, tinh thần Tả Tư Tuyền cũng kém đi rất nhiều, cái nhà này, sau này chỉ sợ thật phải để anh đụng vào rồi. (ý bảo phải quản lý, nhúng tay)
Tả Thần An khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lộ ra mấy phần tà khí, “Đúng đó! Thần Hi, phàm là người nào để chị ăn phải khổ, ba người họ Tả chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!”
Lời nói nhẹ nhàng, lại không che dấu cỗ ác độc hàn khí, Tống Sở nghe thấy, không tự chủ nhìn về Tả Thần An một cái, chỉ cảm thấy ánh mắt Tả Thần An thoáng dừng trên người mình một chốc, nhìn kỹ lại thì phát hiện cậu ta đang nhìn nơi khác, cảm giác vừa rồi, giống như anh đang ảo giác...
Có lẽ, trong lòng có chuyện, cho nên nhìn lầm rồi đi, nhất định là như vậy...
Anh nhìn Thần Hi, lại thấy cô khẽ mỉm cười, dường như bị hai anh em làm cảm động.
“Mẹ, con muốn ăn cá.” Hạo Nhiên đột nhiên nói, cắt đứt lời nói chuyện của những người lớn.
“Được!” Trong mắt Thần Hi đều là vẻ dịu dàng, cúi đầu nhặt xương cá cho con trai.
Tống Sở nhìn một màn này, lại ngây người. Thật ra thì, một màn này từng mỗi ngày đều xảy ra trước mặt anh, có điều, anh không để ý đến, hôm nay mới phát hiện, hình ảnh Thần Hi nhặt xương cả cho con trai thật ấm áp làm sao. Trong đầu anh lần nữa lại hiện lên tờ thỏa thuận ly hôn...
Tờ thỏa thuận ly hôn là vì Thần Hi đi tự thú nên mới viết, vậy bây giờ cô đã ra ngoài, cô còn lý hôn với anh nữa không?
Có thể không ly hôn hay không?
Anh ngẫm nghĩ, một bàn đầy món ăn, lại ăn chẳng thấy vị gì, khó thể nuốt xuống, chỉ chăm chú nhìn Thần Hi, chăm chú nhìn từng cái nhăn mày từng nụ cười của cô, mỗi một cử chỉ mỗi động tác......
Sau buổi cơm tối, Kỷ Tử Ngang muốn cáo từ đi về.
Thần Hi chợt nhìn về phía Tống Sở, “Tống Sở, em muốn ở trong nhà, em cũng muốn giữ Hạo Nhiên ở bên cạnh mình, anh thì sao?”
Trong lòng Tống Sở vui mừng, anh ở trong lòng Thần Hi rốt cuộc cũng có khác biệt nha! Anh vội vàng nói, “Được! Anh cũng ở lại đây!” Thật ra thì, anh cũng nhận ra nếu như cả một đại gia đình ở trong này, phòng ở tại Vân Hồ thật đủ, nhwung nếu Thần Hi đã hỏi như thế, dù có ngủ trên sô pha anh cũng bằng lòng.
Không nghĩ tới, Tả Thần Viễn lại nói, “Nếu như vậy, vậy ba người chúng ta cũng trở về đi thôi!”
Tống Sở âm thầm cao hứng, nói như vậy, tối nay anh và Thần Hi còn có thể ở chung một phòng rồi......
Quả đúng như anh nghĩ, anh, Thần Hi, còn có hạo Nhiên, cùng ngủ trong một căn phòng.
Hạo Nhiên đã lâu không gặp mẹ, ngủ trong lòng mẹ cực kỳ an ổn thư thái, Tống Sở vẫn ngồi một chỗ, rốt cuộc đợi đến lúc Thần Hi thả Hạo Nhiên lên trên giường, mới mở miệng, “Thần Hi, có phải chúng ta nên mói một chút về tờ thỏa thuận ly hôn đó......”
Cánh tay Thần Hi rõ ràng đã khựng lại, sau đó khi ngẩng đầu lên, mặt bình tĩnh mà cười, “Được...”
“Thần Hi, anh không muốn ly hôn, giấy thỏa thuận ly hôn kia anh đã xé...” Anh phải tở rõ thái độ của mình.
Đôi mắt Tả Thần Hi, long lanh dưới ánh sáng đèn mờ mờ, một lúc sau, cô cau mày nói một câu, “Tống Sở, tạm thời chúng ta vẫn nên tách ra một chút đi, chuyện của mẹ em chưa kết thúc, em cũng không có tâm tình suy nghĩ gì thêm, ly thân, cả hai đều bình tĩnh một chút cũng tốt, anh nói xem?” Tờ thỏa thuận đã xé vẫn có thể viết lại, không phải sao?
Đôi mắt Tống Sở tràn đầy hy vọng cũng trở nên ảm đạm.
“Tống Sở, em cho là, tự anh vẫn nên trở về ngủ đi...” Cô liếc thấy ánh mắt anh xám xịt, quay đầu đi độc ác nói.
Anh kinh ngạc nhìn lại cô một lúc lâu, muốn nói gì đó, lại mở miệng không được...
Cuối cùng, anh vẫn phải rời khỏi nhà họ Tả.
Anh không biết là, trong nháy mắt khi anh đóng cửa lại, nước mắt Thần Hi đã chảy xuống.
Muốn cắt đứt, là mười năm tình cảm khắc cốt ghi tâm, bảo cô làm sao không đau? Mà bóng lưng ảm đạm lúc đi ra của Tống Sở, càng làm cô khó khăn buông bỏ, hai chữ “Đừng đi” thiếu chút nữa đã bật thốt ra...
Tống Sở vừa về tới nhà liền bị Trịnh Hữu Đào chắn ngay cửa.
Trịnh Hữu Đào nhìn lướt qua sau lưng anh, ai cũng không thấy hoảng hốt hỏi, “Hạo Nhiên đâu?”
“Ở chỗ Thần Hi!” Tống Sở buồn bã ủ rũ trả lời.
“À?! Sao con không mang trở về? Hạo Nhiên nhưng là cháu nội trai nhà họ Tống ta đấy!” Trịnh Hữu Đào lo lắng nói.
“Mẹ, Hạo Nhiên cũng đã rất lâu không có gặp mẹ, muốn cùng mẹ nó sống chung một chỗ!” Tống Sở vượt qua mẹ mình, đi lên lầu.
“Con trai! Sao con ngu như vậy nha! Con đưa Hạo Nhiên đến nhà họ Tả, còn có thể mang trở về sao?” Trịnh Hữu Đào không cam lòng, theo sau bước đi của anh.
Tống Sở nhíu nhíu mày, chẳng lẽ mẹ vẫn cho rằng anh và Thần Hi đã định ly hôn nhau rồi sao? Anh không thích mẹ dùng giọng nói này nói chuyện chút nào...
“Con trai, con và Thần đã nói thế nào? Các con có ly hôn hay không? Nhà họ Tả bọn họ không có đùa giỡn chứ? Nghe nói công ty nhà họ Tả bị niêm phong rồi đó!”
“Con trai, mẹ đã nói với con, con nhất định phải nhớ kỹ, Hạo Nhiên là của nhà họ Tống chúng ta đấy! Thần Hi cũng đã viết trên đơn ly hôn rồi, không thể đổi ý!”
“Con trai...”
Lần đầu tiên Tống Sở cảm thấy mẹ ầm ĩ như vậy...
Đến cửa giữa, anh quay đầu lại, khẽ cau mày, “Mẹ con đi ngủ trước.”
Trịnh Hữu Đào còn muốn nói gì nữa, bị Tống Sở nói như thế đành nuốt xuống, thôi đành vậy.
Đóng cửa lại, vùi mình trong bóng đêm tăm tối.
Không lâu sau, điện thoại di động của anh vang lên, anh nhìn một chuỗi dãy số trên điện thoại, mày càng cau chặt hơn, một chút ý nghĩ muốn nghe điện thoại cũng không có. Nhưng, người nọ vẫn cứ kiên nhẫn gọi tới.
Anh bất đắc dĩ phải bắt máy, đầu dây bên kia giọng nói truyền đến dường như quen thuộc mà xa lạ, anh thẫn thờ nghe, một tiếng cũng không phát ra.
Cho đến một lúc sau, đối phương mệt mỏi nói xong, hỏi lại một câu, “Sao anh không nói lời nào?”
Anh mới ngập ngừng qua loa nói, “Anh mệt mỏi, muốn ngủ...”
Thế là, liền xúp điện thoại, tắt máy...
Nói là mệt mỏi, thật ra thì cả đêm cũng không chợp mắt, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh Thần Hi nhặt xương ca cho Hạo Nhiên, một nơi trong trái tim, như đau cả một đêm dài.
Ngày hôm sau, anh đã đi tới nhà họ Tả tìm Thần Hi. Anh hiểu lúc này mình vốn không giúp gì được cho nhà họ Tả, nhưng anh chưa từng bao giờ khát vọng được trở thành một thành viên trong nhà họ Tả như bây giờ, khát vọng ở bên cạnh Thần Hi, cho dù là cùng cô và con trai cũng được....
Ngày thứ ba, ngày thứ tư... Thậm chí rất nhiều ngày sau, đều là như thế.
Cuối cùng, ngay cả Tả Thần Viễn cũng hỏi Thần Hi, “Thần Hi, rốt cuộc em với nó đang náo gì vậy? Nó không ở ngủ nhà họ Tả chúng ta, lại mỗi ngày đều chạy đến, là muốn làm gì? Tui em lại mâu thuẫn với nhau à?” Nếu là mâu thuẫn bình thường, này cũng là chuyện mâu thuẫn bình thường của các cặp vợ chồng, có lẽ không tổn hại gì, nhưng bây giờ là thời kỳ nhạy cảm của nhà họ Tả, có lẽ nhất tổn câu tổn, mối quan hệ của Thần Hi và Tống sở phát triển ra sao, thật không thể không làm người ta phải suy nghxi.
Anh cả vẫn chưa biết chuyện cô viết giấy thỏa thuận ly hôn! Cô cười cười, “Không có gì, ở trong nhà không được, chen lấn.”
Tả Thần Viễn dĩ nhiên không hài lòng với câu trả lời của cô, “Thần Hi, em tưởng anh của em ngốc à! Hai đứa các em có cái gì không đúng, anh nhìn không ra sao? Nói cho anh biết, rốc cuộc em nghĩ như thế nào!”
“Em... Không biết... Chờ chuyện của mẹ qua rồi hẵng nói...” Thần Hi cúi đầu xuống, cô không biết vì sao không dám nói cho anh cả biết chuyện thỏa thuận ly hôn, có lẽ, trong tiềm thức vẫn còn có chút chờ mong, lúc đầu vì tự thú nên mới nói đến chuyện ly hôn...
Tả Thần Viễn thấy cô như thế, cũng không nói gì nữa, chỉ vỗ vỗ vai cô, “Có gì uất ức nhất định phải nói cho anh biết, không cần tự mình chịu đựng.”
“Dạ!” Thần Hi gật đầu một cái, hốc mắt hơi nóng.
Nếu như mấy ngày sau Tả Thần Hi không gặp phái người kia, nhìn thấy một màn kia, có lẽ, cô sẽ hiểu Tống Sở đã xé giấy thỏa thuận ly hôn là sự thật, , về phần giấy thỏa thuận ly hôn mới sẽ sinh ra trong hoàn cảnh nào cũng không biết được...
Ngày đó cô từ văn phòng hội luật sư Tiêu Y Đình trở về, lái xe đi qua một quán cà phê khá nổi tiếng, nhớ tới quán cà phê này có bán một loại cà phê có thể nói là rất ngon, lúc trước mẹ thường thích mua về tự pha, vì vậy trong lòng chợt rất nhung nhớ hương vị cà phê nồng đậm ngày đông mẹ pha cho, trong trí nhớ vẫn còn hiện rõ tách cà phê nóng bốc hơi lượn lờ nghi ngút giống như hun nóng làm chóp mũi cô chua xót, vì vậy, dừng xe sát cửa, xuống xe mua loại cà phê đó, một lòng chỉ nghĩ tới hương vị cà phê của mẹ mà thôi...
Nhưng, lạ thay cô cũng phát hiện, xe của Tống Sở, cũng dừng sát ven đường.
Có điều chỉ là cảm giác kỳ lạ mà thôi, tuyệt đối không có suy xét đến cùng là có chuyện gì, nhưng, như vậy, làm cho cô có thể nhìn thấy rõ ràng...
Cô đi tới trước đại sảnh quán cà phê, đúng lúc mọt cái mành của một bàn ghế dài được vén lên, Tống Sở đi ra, theo sau anh ấy còn có một cô gái, cô gái lia đột nhiên từ phía sau ôm lấy Tống Sở...
Thần Hi giật mình tại chỗ...
Lúc ấy Tống Sở cũng không nhìn thấy cô, bắt lấy cánh tay cô gái kia, xoay người đi sang hướng khác, cô gái kia nhào vào trong ngực anh ấy, tiếng khóc thật nhỏ vang lên từ trong lòng anh...
Trong nháy mắt ấy, trước mắt Thần Hi bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh Tống Sở xé twof giấy thỏa thuận ly hôn, mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng lúc này cô bỗng nhiên thấy trước mắt những mảnh giấy vụn đang lả tả rơi xuống, phất phới trong gió, như những hạt bụi rơi xuống...
Cô cắn cắn môi, không cảm thấy đau...
“Quý cô này, xin hỏi muốn ngồi chỗ nào?” Nhân viên phục vụ đi tỏi gọi cô.
Cô nghe thấy tiếng nói tỉnh táo mà cứng nhắc của mình vang lên, “Không, tôi tìm người.” Không cần phải kiêng dè, đúng lúc cần giải quyết....
Trái với sự yên tĩnh trong quán cà phê này, tiếng nói của cô đủ lớn, lớn đến nỗi kinh động đến hai người đang ôm nhau...
Tổng Sở nhanh chóng đẩy người trong ngực mình ra, Thần Hi cũng nhìn thấy rõ hơn, cô gái này, chính là đàn em lần trước cô và Tống Sở đi dạo ở trung tâm thương mại đã gặp được, cô ấy tên gì nhỉ? Phong Tình?
Thì ẩ là như vậy...
Trên mặt cô không tỏ thái độ gì, xoay người đi ra khỏi quán cà phê...
Lần trước cô bắt gặp Tống Ngọc hôn Tống Sở, dường như cô cũng lạnh lùng cứng nhắc nhưu vậy, mà Tống Ngọc khóc đến hoa lê đái vũ, vì vậy, Tống Sở chạy đuổi theo Tống Ngọc;
Lần này, cô vẫn giống như vậy không rơi một giọt nước mắt, mà Phong Tình khóc như nước ngập Kim Sơn, Tống Sở sao lại không biết đuổi theo người ta?
Có điều, chuyện này đã không còn quan trọng, Tống Ngọc và Phong Tình, là khác nhau...
“Thần Hi!” Có người ở sau lưng gọi to tên cô.
Anh ta thế mà đuổi theo sao? Không cùng với Phong Tình đang khóc lóc thảm thương sao? Không sợ cô ta sẽ xảy ra chuyện sao?
“Thần Hi!” Anh bắt được cánh tay cô.
Cô dừng bước, mắt nhìn chăm chú lên bàn tay anh, tỉnh táo đến phát sợ, “Buông tay, người tới tới lui lui lôi lôi kéo kéo thật khó coi.”
Tay anh buông lỏng, cô cũng lên xe.
“Thần Hi, hãy nghe anh nói!” Anh ngăn trước cửa xe cô, không để cô đi.
Cô hạ cửa sổ xe, “Lên đây đi!”
Thật sự cần phải nói rõ ràng, cô có quyền được biết chuyện cô nên biết, hơn nữa, sớm muộn cũng phải đối mặt, giữa bọn họ cần phải bổ sung một phần thỏa thuận ly hôn nữa đấy, đau dài không bằng đau ngắn.
Tống Sở sợ cô sẽ lái xe đi, vội vàng mở cửa lên xe, trong lúc nguy cấp hô hấp có chút rối loạn, vừa lên xe đã vội vàng nói, “Thần Hi, hôm nay chuyện em nhìn thấy không phải giống như loại chuyện em nghĩ.”
Thần Hi không nói gì, lẳng lặng chờ anh nói tiếp.
Mà Tống Sở bởi vì cô không tiếp lời ngược lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, ngẩn người, mới nói, “Thần Hi, anh yêu em, em cũng biết mà, trái tim anh chỉ yêu mình em...”
Thần Hi cảm thấy rất buồn cười, “Cô ấy đâu??” Theo tiêu chuẩn đạo đức của cô còn chưa thấp đến nỗi ôm chồng người ta khóc lóc mà vẫn cảm thấy là bình thường.
“Cô ấy....” Tổng Sở hơi do dự, “Cô ấy là bạn học của chúng ta, lần trước chẳng phỉ đã gặp rồi sao? Bây giờ cũng đang làm cho công ty chúng ta...”
À... Thì ra còn là bạn cùng xây dựng sự nghiệp chung đồng cam cộng khổ với nhau nữa đấy! Nói vậy, tiếng nói chung khá nhiều đó chứ! Cô cười lạnh, “Tống Sở, em chỉ muốn nghe lời nói thật.” Lúc trước không cảm giác khi chưa tận mắt nhìn thấy một màn trước mắt, nay đã nhìn thấy, lại cảm thấy lần gặp mặt trước tất cả đều khả nghi, ánh mắt Phong Tình lúc ấy nhìn Tống Sở cũng không phải là loại ánh mắt của một đàn em nhìn đàn anh, vậy mà Tống Sở lúc ấy còn giả vờ? Cô nghĩ tới đã cảm thấy ghê tởm, hôm nay, ánh mắt Phong Tình đứng cạnh Tống Sở có chút hốt hoảng, càng nói rõ cô ấy và Tống Sở không phải chỉ là bạn cùng trường đơn giản như vậy.
Tống Sở nhíu chặt mày, dáng vẻ dường như rất thống khổ, một lúc lâu mới nói ra một câu, “Thần Hi, thật xin lỗi...”
Lòng Thần Hi hoàn toàn chìm xuống...
Suy đoán của mình là một chuyện, chính tai nghe anh thừa nhận lại là một chuyện khác...
Thì ra, lòng, có thể đau đớn như thế...
Cô nắm thật chặt tay lái, ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệch...
“Hai người... Lên / giường?” Thần Hi thật khinh bỉ mình sao lúc này lại hỏi ra vấn đề xấu xa như vậy, nhưng mà, tha thứ cho cô, cô cũng chỉ là một phụ nữ bình thường, bình thường đến mức tục tĩu, cô thật sự rất quan tâm đến vấn đề này...
Tống Sở không lên tiếng.
Im lặng chính là chấp nhận.
Tay Thần Hi khẽ run, một cỗ chua chát từ dưới đáy lòng muốn trào lên, như núi lửa phun trào, muốn vỡ tung lồng ngực...
Cô rất cực khổ mới có thể nhẫn nhịn kích động không lấy món đồ gì trên xe đánh lên người anh...
“Cút!” Cô nghiến răng phát ra từ này.
Cô không muốn nhìn thấy anh! Nhìn anh cô cảm thấy rất bẩn! Nhìn lâu hơn nữa cô cảm thấy sẽ làm bẩn đôi mắt mình! Mười năm! Mười năm của cô! Nếu như không có chuyện này, dù cô và Tổng Sở có ly hôn, cả đời cô cũng sẽ nhớ đến mười năm của bọn họ, dù sao, một đời người thì có bao nhiêu cái mười năm? Mà từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, là giai đoạn tươi đẹp nhất của người con gái, gặp anh, trong mười năm ấy, cùng làm bạn với anh, vốn là kỷ niệm đẹp nhất của cả đời cô...
Hôm nay, đã tan vỡ...
Từ nay, sẽ không còn tin vào tình yêu nữa....
Tống Sở nghiêng người nắm bàn tay đang đặt trên tay lái của cô, từ đầu ngón tay trắng bệch và phát run cũng có thể nhìn ra được sự phẫn nộ của cô, trái tim anh cũng rất đau, biết vậy đã chẳng làm...
“Thần Hi, anh sai rồi, thật xin lỗi, cho anh thêm một cơ hội, anh đã nói chia tay với cô ấy, mới vừa rồi ở quán cà phê là đến nói cho cô ấy biết anh sẽ không lui tới với cô ấy nữa...”
Lòng bàn tay anh vẫn ấm áp như thế, phủ lên bàn tay cô, lại làm cô cảm thấy lạnh thấu, không lẽ anh cũng đã từng nắm tay một cô gái khác như vậy sao? Không khỏi, cảm thấy buồn nôn, lập tức rút tay về.
Một người là con rể nhà họ Tả, còn một là người có lòng , biết Tả Tư Tuyền thích uống rượu gì, tự nhiên cũng thuộc như lòng bàn tay.
“Các vị, hai người đi cùng nhau sao?” Nhân viên thu nhân hỏi.
“Không phải!” “Không phải!”
Hai người lại trăm miệng một lời, cũng không kiểm soát được muốn đạp đối phương một cái, Tống Sở nén giận nhìn, mặt Kỷ Tử Ngang tràn đầy khinh bỉ.
“Kỷ Tử Ngang, cậu có ý gì!” Đối với Kỷ Tử Ngang, dường như sự thiếu kiên nhẫn của Tống Sở càng nhiều thêm. Kỷ Tử Ngang có ý với Thần Hi, anh quá rõ ràng, chỉ là, tình cảm bây giờ của anh và Thần Hi đang rất chông chênh, Kỷ Tử Ngang lại lộ liễu tiến lên từng bước là muốn làm gì?
Kỷ Tử Ngang lại quơ quơ chai rượu trong tay, trong mắt vẫn là ý lạnh khinh thường.
Tống Sở thật vô cùng ghét Kỷ Tử Ngang dùng ánh mắt đó nhìn mình, tại sao anh ta lại vậy?
“Kỷ Tử Ngang! Cậu có chủ ý gì đừng cho rằng tôi không biết! Tôi cảnh cáo cậu, cậu tốt nhất hãy tránh xa bà xã tôi ra một chút! Cậu không có tư cách!” Tống Sở bấn loạn. Anh vốn không phải là người thiếu kiên nhẫn như vậy, nhưng vì trong lòng có quỷ, lòng đang thẹn, làm anh một phen rối loạn, hơn nửa đối mặt với Kỷ Tử Ngang, càng có cảm giác bị áp bức, thật ra sao anh không biết, hai người so sánh với nhau, thanh cao là cái gì anh cũng vứt hết đi, nhưng rốt cuộc anh lại không khống chế được.
Quả nhiên, sự giễu cợt trong mắt Kỷ Tử Ngang càng đậm hơn, “Tôi không có tư cách? Anh có tư cách? Thần Hi đi cùng anh mười năm, anh cho cô ấy được gì?”
Sắc mặt Tống Sở rất khó coi, hiện đầy phẫn hận và nhục nhã, “Xem ra giao tình giữa hai người cũng không tệ, cái gì cô ấy cũng nói cho cậu!”
Ý lạnh trong mắt Kỷ Tử Ngang càng sâu thêm, đồng thời tức giận cũng tăng thêm mấy phần, “Tống Sở! Đừng có dùng đạo đức của anh làm tiêu chuẩn đo lường người khác! Đừng vũ nhục thuần khiết của Thần Hi! Tôi nói là ý gì anh hiểu đấy!”
Ánh mắt Tống Sở một mảnh xám xịt.
Kỷ Tử Ngang cũng cười lạnh, “Yên tâm, chuyện làm Thần Hi không vui, nhất định tôi sẽ không làm! Hơn nữa lúc này là giai đoạn quan trọng của nhà họ Tả! Có điều, chính anh cảm thấy rằng anh còn tư cách ở bên cạnh Thần Hi nữa sao?” Nói xong, anh xoay người lên xe.
Tống Sở nhíu chặt chân mày, mặt tối lại...
Hai người một trước một sau trở lại nhà họ Tả, có điều, là Kỷ Tử Ngang về trước.
Lúc Tống Sở về tới thì rượu đỏ Kỷ Tử Ngang mua đã mở chai, Tả Tư Tuyền thấy anh trở về, gật đầu nói, “Đang chờ con, mau tới ngồi xuống đi!”
Tả Thần An lại cười một tiếng, “Ơ, anh cùng lão Kỷ mua rượu giống nhau! Có điều, của lão Kỷ đã mở ra rồi!” Rồi sau đó, cũng mang Tống Sở nhét vào một một góc khuất.
Tống Sở biết rõ nhưng cảm giác đến trong miệng của Thần An lại có chút ý vị khác, anh không quan tâm, chỉ nhìn về phía Thần Hi, mà Thần Hi cũng nhìn anh, cười nhàn nhạt, không có chút nhiệt độ, chỉ có khoảng cách......
Anh muốn đi.
Nhưng mà, nếu cứ đi như vậy, cơ hội lấy cớ gặp mặt Thần Hi cũng mất đi một lần, cho nên, anh quyết định không đi! Sao phải đi chứ? Anh là chồng của Thần Hi, nên ngồi ở bên cạnh Thần Hi!
Lúc đó, ngồi bên trái Thần Hi là Hạo Nhiên, phía bên phải đang trống, anh định đi sang ngồi, bị Tả Thần An rót cho mọi người ly rượu đoạt trước, anh buồn buồn, chỉ có thể ngồi xéo xéo đối diện Thần Hi.
Trong bữa tiệc vẫn nói về vụ án của Tiêu Hàn, đều là thở dài đau buồn, cuối cùng lại trách móc Thần Hi dại dột, Tả Tư Tuyền vẫn còn cảm thấy đau lòng cho Thần Hi, “Đứa nhỏ ngốc, thật đã làm khổ con...”
Ba... Con gái thật sự không khổ, con gái chỉ muốn người trong nhà luôn thật tốt...” Sống mũi Thần Hi cay cay, bữa tiệc thiếu mẹ, dường như đã mất đi một người tâm phúc.
“Được rồi, đừng khó chịu, chuyện mẹ, anh và Thần An đã dốc hết toàn lực. Từ nhỏ mẹ luôn hi vọng chúng ta không chịu thua kém, mọi người sống vui vẻ, cho nên, bất kể mẹ bị xử thế nào, ba người chúng ta cũng không thể để mẹ thất vọng, hơn nữa Thần Hi à, có anh cả ở đây, tuyệt không để em phải ăn khổ nữa!” Anh cả Tả Thần Viễn lên tiếng. Nói thật, kể từ khi mẹ vào tù, tinh thần Tả Tư Tuyền cũng kém đi rất nhiều, cái nhà này, sau này chỉ sợ thật phải để anh đụng vào rồi. (ý bảo phải quản lý, nhúng tay)
Tả Thần An khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lộ ra mấy phần tà khí, “Đúng đó! Thần Hi, phàm là người nào để chị ăn phải khổ, ba người họ Tả chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!”
Lời nói nhẹ nhàng, lại không che dấu cỗ ác độc hàn khí, Tống Sở nghe thấy, không tự chủ nhìn về Tả Thần An một cái, chỉ cảm thấy ánh mắt Tả Thần An thoáng dừng trên người mình một chốc, nhìn kỹ lại thì phát hiện cậu ta đang nhìn nơi khác, cảm giác vừa rồi, giống như anh đang ảo giác...
Có lẽ, trong lòng có chuyện, cho nên nhìn lầm rồi đi, nhất định là như vậy...
Anh nhìn Thần Hi, lại thấy cô khẽ mỉm cười, dường như bị hai anh em làm cảm động.
“Mẹ, con muốn ăn cá.” Hạo Nhiên đột nhiên nói, cắt đứt lời nói chuyện của những người lớn.
“Được!” Trong mắt Thần Hi đều là vẻ dịu dàng, cúi đầu nhặt xương cá cho con trai.
Tống Sở nhìn một màn này, lại ngây người. Thật ra thì, một màn này từng mỗi ngày đều xảy ra trước mặt anh, có điều, anh không để ý đến, hôm nay mới phát hiện, hình ảnh Thần Hi nhặt xương cả cho con trai thật ấm áp làm sao. Trong đầu anh lần nữa lại hiện lên tờ thỏa thuận ly hôn...
Tờ thỏa thuận ly hôn là vì Thần Hi đi tự thú nên mới viết, vậy bây giờ cô đã ra ngoài, cô còn lý hôn với anh nữa không?
Có thể không ly hôn hay không?
Anh ngẫm nghĩ, một bàn đầy món ăn, lại ăn chẳng thấy vị gì, khó thể nuốt xuống, chỉ chăm chú nhìn Thần Hi, chăm chú nhìn từng cái nhăn mày từng nụ cười của cô, mỗi một cử chỉ mỗi động tác......
Sau buổi cơm tối, Kỷ Tử Ngang muốn cáo từ đi về.
Thần Hi chợt nhìn về phía Tống Sở, “Tống Sở, em muốn ở trong nhà, em cũng muốn giữ Hạo Nhiên ở bên cạnh mình, anh thì sao?”
Trong lòng Tống Sở vui mừng, anh ở trong lòng Thần Hi rốt cuộc cũng có khác biệt nha! Anh vội vàng nói, “Được! Anh cũng ở lại đây!” Thật ra thì, anh cũng nhận ra nếu như cả một đại gia đình ở trong này, phòng ở tại Vân Hồ thật đủ, nhwung nếu Thần Hi đã hỏi như thế, dù có ngủ trên sô pha anh cũng bằng lòng.
Không nghĩ tới, Tả Thần Viễn lại nói, “Nếu như vậy, vậy ba người chúng ta cũng trở về đi thôi!”
Tống Sở âm thầm cao hứng, nói như vậy, tối nay anh và Thần Hi còn có thể ở chung một phòng rồi......
Quả đúng như anh nghĩ, anh, Thần Hi, còn có hạo Nhiên, cùng ngủ trong một căn phòng.
Hạo Nhiên đã lâu không gặp mẹ, ngủ trong lòng mẹ cực kỳ an ổn thư thái, Tống Sở vẫn ngồi một chỗ, rốt cuộc đợi đến lúc Thần Hi thả Hạo Nhiên lên trên giường, mới mở miệng, “Thần Hi, có phải chúng ta nên mói một chút về tờ thỏa thuận ly hôn đó......”
Cánh tay Thần Hi rõ ràng đã khựng lại, sau đó khi ngẩng đầu lên, mặt bình tĩnh mà cười, “Được...”
“Thần Hi, anh không muốn ly hôn, giấy thỏa thuận ly hôn kia anh đã xé...” Anh phải tở rõ thái độ của mình.
Đôi mắt Tả Thần Hi, long lanh dưới ánh sáng đèn mờ mờ, một lúc sau, cô cau mày nói một câu, “Tống Sở, tạm thời chúng ta vẫn nên tách ra một chút đi, chuyện của mẹ em chưa kết thúc, em cũng không có tâm tình suy nghĩ gì thêm, ly thân, cả hai đều bình tĩnh một chút cũng tốt, anh nói xem?” Tờ thỏa thuận đã xé vẫn có thể viết lại, không phải sao?
Đôi mắt Tống Sở tràn đầy hy vọng cũng trở nên ảm đạm.
“Tống Sở, em cho là, tự anh vẫn nên trở về ngủ đi...” Cô liếc thấy ánh mắt anh xám xịt, quay đầu đi độc ác nói.
Anh kinh ngạc nhìn lại cô một lúc lâu, muốn nói gì đó, lại mở miệng không được...
Cuối cùng, anh vẫn phải rời khỏi nhà họ Tả.
Anh không biết là, trong nháy mắt khi anh đóng cửa lại, nước mắt Thần Hi đã chảy xuống.
Muốn cắt đứt, là mười năm tình cảm khắc cốt ghi tâm, bảo cô làm sao không đau? Mà bóng lưng ảm đạm lúc đi ra của Tống Sở, càng làm cô khó khăn buông bỏ, hai chữ “Đừng đi” thiếu chút nữa đã bật thốt ra...
Tống Sở vừa về tới nhà liền bị Trịnh Hữu Đào chắn ngay cửa.
Trịnh Hữu Đào nhìn lướt qua sau lưng anh, ai cũng không thấy hoảng hốt hỏi, “Hạo Nhiên đâu?”
“Ở chỗ Thần Hi!” Tống Sở buồn bã ủ rũ trả lời.
“À?! Sao con không mang trở về? Hạo Nhiên nhưng là cháu nội trai nhà họ Tống ta đấy!” Trịnh Hữu Đào lo lắng nói.
“Mẹ, Hạo Nhiên cũng đã rất lâu không có gặp mẹ, muốn cùng mẹ nó sống chung một chỗ!” Tống Sở vượt qua mẹ mình, đi lên lầu.
“Con trai! Sao con ngu như vậy nha! Con đưa Hạo Nhiên đến nhà họ Tả, còn có thể mang trở về sao?” Trịnh Hữu Đào không cam lòng, theo sau bước đi của anh.
Tống Sở nhíu nhíu mày, chẳng lẽ mẹ vẫn cho rằng anh và Thần Hi đã định ly hôn nhau rồi sao? Anh không thích mẹ dùng giọng nói này nói chuyện chút nào...
“Con trai, con và Thần đã nói thế nào? Các con có ly hôn hay không? Nhà họ Tả bọn họ không có đùa giỡn chứ? Nghe nói công ty nhà họ Tả bị niêm phong rồi đó!”
“Con trai, mẹ đã nói với con, con nhất định phải nhớ kỹ, Hạo Nhiên là của nhà họ Tống chúng ta đấy! Thần Hi cũng đã viết trên đơn ly hôn rồi, không thể đổi ý!”
“Con trai...”
Lần đầu tiên Tống Sở cảm thấy mẹ ầm ĩ như vậy...
Đến cửa giữa, anh quay đầu lại, khẽ cau mày, “Mẹ con đi ngủ trước.”
Trịnh Hữu Đào còn muốn nói gì nữa, bị Tống Sở nói như thế đành nuốt xuống, thôi đành vậy.
Đóng cửa lại, vùi mình trong bóng đêm tăm tối.
Không lâu sau, điện thoại di động của anh vang lên, anh nhìn một chuỗi dãy số trên điện thoại, mày càng cau chặt hơn, một chút ý nghĩ muốn nghe điện thoại cũng không có. Nhưng, người nọ vẫn cứ kiên nhẫn gọi tới.
Anh bất đắc dĩ phải bắt máy, đầu dây bên kia giọng nói truyền đến dường như quen thuộc mà xa lạ, anh thẫn thờ nghe, một tiếng cũng không phát ra.
Cho đến một lúc sau, đối phương mệt mỏi nói xong, hỏi lại một câu, “Sao anh không nói lời nào?”
Anh mới ngập ngừng qua loa nói, “Anh mệt mỏi, muốn ngủ...”
Thế là, liền xúp điện thoại, tắt máy...
Nói là mệt mỏi, thật ra thì cả đêm cũng không chợp mắt, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh Thần Hi nhặt xương ca cho Hạo Nhiên, một nơi trong trái tim, như đau cả một đêm dài.
Ngày hôm sau, anh đã đi tới nhà họ Tả tìm Thần Hi. Anh hiểu lúc này mình vốn không giúp gì được cho nhà họ Tả, nhưng anh chưa từng bao giờ khát vọng được trở thành một thành viên trong nhà họ Tả như bây giờ, khát vọng ở bên cạnh Thần Hi, cho dù là cùng cô và con trai cũng được....
Ngày thứ ba, ngày thứ tư... Thậm chí rất nhiều ngày sau, đều là như thế.
Cuối cùng, ngay cả Tả Thần Viễn cũng hỏi Thần Hi, “Thần Hi, rốt cuộc em với nó đang náo gì vậy? Nó không ở ngủ nhà họ Tả chúng ta, lại mỗi ngày đều chạy đến, là muốn làm gì? Tui em lại mâu thuẫn với nhau à?” Nếu là mâu thuẫn bình thường, này cũng là chuyện mâu thuẫn bình thường của các cặp vợ chồng, có lẽ không tổn hại gì, nhưng bây giờ là thời kỳ nhạy cảm của nhà họ Tả, có lẽ nhất tổn câu tổn, mối quan hệ của Thần Hi và Tống sở phát triển ra sao, thật không thể không làm người ta phải suy nghxi.
Anh cả vẫn chưa biết chuyện cô viết giấy thỏa thuận ly hôn! Cô cười cười, “Không có gì, ở trong nhà không được, chen lấn.”
Tả Thần Viễn dĩ nhiên không hài lòng với câu trả lời của cô, “Thần Hi, em tưởng anh của em ngốc à! Hai đứa các em có cái gì không đúng, anh nhìn không ra sao? Nói cho anh biết, rốc cuộc em nghĩ như thế nào!”
“Em... Không biết... Chờ chuyện của mẹ qua rồi hẵng nói...” Thần Hi cúi đầu xuống, cô không biết vì sao không dám nói cho anh cả biết chuyện thỏa thuận ly hôn, có lẽ, trong tiềm thức vẫn còn có chút chờ mong, lúc đầu vì tự thú nên mới nói đến chuyện ly hôn...
Tả Thần Viễn thấy cô như thế, cũng không nói gì nữa, chỉ vỗ vỗ vai cô, “Có gì uất ức nhất định phải nói cho anh biết, không cần tự mình chịu đựng.”
“Dạ!” Thần Hi gật đầu một cái, hốc mắt hơi nóng.
Nếu như mấy ngày sau Tả Thần Hi không gặp phái người kia, nhìn thấy một màn kia, có lẽ, cô sẽ hiểu Tống Sở đã xé giấy thỏa thuận ly hôn là sự thật, , về phần giấy thỏa thuận ly hôn mới sẽ sinh ra trong hoàn cảnh nào cũng không biết được...
Ngày đó cô từ văn phòng hội luật sư Tiêu Y Đình trở về, lái xe đi qua một quán cà phê khá nổi tiếng, nhớ tới quán cà phê này có bán một loại cà phê có thể nói là rất ngon, lúc trước mẹ thường thích mua về tự pha, vì vậy trong lòng chợt rất nhung nhớ hương vị cà phê nồng đậm ngày đông mẹ pha cho, trong trí nhớ vẫn còn hiện rõ tách cà phê nóng bốc hơi lượn lờ nghi ngút giống như hun nóng làm chóp mũi cô chua xót, vì vậy, dừng xe sát cửa, xuống xe mua loại cà phê đó, một lòng chỉ nghĩ tới hương vị cà phê của mẹ mà thôi...
Nhưng, lạ thay cô cũng phát hiện, xe của Tống Sở, cũng dừng sát ven đường.
Có điều chỉ là cảm giác kỳ lạ mà thôi, tuyệt đối không có suy xét đến cùng là có chuyện gì, nhưng, như vậy, làm cho cô có thể nhìn thấy rõ ràng...
Cô đi tới trước đại sảnh quán cà phê, đúng lúc mọt cái mành của một bàn ghế dài được vén lên, Tống Sở đi ra, theo sau anh ấy còn có một cô gái, cô gái lia đột nhiên từ phía sau ôm lấy Tống Sở...
Thần Hi giật mình tại chỗ...
Lúc ấy Tống Sở cũng không nhìn thấy cô, bắt lấy cánh tay cô gái kia, xoay người đi sang hướng khác, cô gái kia nhào vào trong ngực anh ấy, tiếng khóc thật nhỏ vang lên từ trong lòng anh...
Trong nháy mắt ấy, trước mắt Thần Hi bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh Tống Sở xé twof giấy thỏa thuận ly hôn, mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng lúc này cô bỗng nhiên thấy trước mắt những mảnh giấy vụn đang lả tả rơi xuống, phất phới trong gió, như những hạt bụi rơi xuống...
Cô cắn cắn môi, không cảm thấy đau...
“Quý cô này, xin hỏi muốn ngồi chỗ nào?” Nhân viên phục vụ đi tỏi gọi cô.
Cô nghe thấy tiếng nói tỉnh táo mà cứng nhắc của mình vang lên, “Không, tôi tìm người.” Không cần phải kiêng dè, đúng lúc cần giải quyết....
Trái với sự yên tĩnh trong quán cà phê này, tiếng nói của cô đủ lớn, lớn đến nỗi kinh động đến hai người đang ôm nhau...
Tổng Sở nhanh chóng đẩy người trong ngực mình ra, Thần Hi cũng nhìn thấy rõ hơn, cô gái này, chính là đàn em lần trước cô và Tống Sở đi dạo ở trung tâm thương mại đã gặp được, cô ấy tên gì nhỉ? Phong Tình?
Thì ẩ là như vậy...
Trên mặt cô không tỏ thái độ gì, xoay người đi ra khỏi quán cà phê...
Lần trước cô bắt gặp Tống Ngọc hôn Tống Sở, dường như cô cũng lạnh lùng cứng nhắc nhưu vậy, mà Tống Ngọc khóc đến hoa lê đái vũ, vì vậy, Tống Sở chạy đuổi theo Tống Ngọc;
Lần này, cô vẫn giống như vậy không rơi một giọt nước mắt, mà Phong Tình khóc như nước ngập Kim Sơn, Tống Sở sao lại không biết đuổi theo người ta?
Có điều, chuyện này đã không còn quan trọng, Tống Ngọc và Phong Tình, là khác nhau...
“Thần Hi!” Có người ở sau lưng gọi to tên cô.
Anh ta thế mà đuổi theo sao? Không cùng với Phong Tình đang khóc lóc thảm thương sao? Không sợ cô ta sẽ xảy ra chuyện sao?
“Thần Hi!” Anh bắt được cánh tay cô.
Cô dừng bước, mắt nhìn chăm chú lên bàn tay anh, tỉnh táo đến phát sợ, “Buông tay, người tới tới lui lui lôi lôi kéo kéo thật khó coi.”
Tay anh buông lỏng, cô cũng lên xe.
“Thần Hi, hãy nghe anh nói!” Anh ngăn trước cửa xe cô, không để cô đi.
Cô hạ cửa sổ xe, “Lên đây đi!”
Thật sự cần phải nói rõ ràng, cô có quyền được biết chuyện cô nên biết, hơn nữa, sớm muộn cũng phải đối mặt, giữa bọn họ cần phải bổ sung một phần thỏa thuận ly hôn nữa đấy, đau dài không bằng đau ngắn.
Tống Sở sợ cô sẽ lái xe đi, vội vàng mở cửa lên xe, trong lúc nguy cấp hô hấp có chút rối loạn, vừa lên xe đã vội vàng nói, “Thần Hi, hôm nay chuyện em nhìn thấy không phải giống như loại chuyện em nghĩ.”
Thần Hi không nói gì, lẳng lặng chờ anh nói tiếp.
Mà Tống Sở bởi vì cô không tiếp lời ngược lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, ngẩn người, mới nói, “Thần Hi, anh yêu em, em cũng biết mà, trái tim anh chỉ yêu mình em...”
Thần Hi cảm thấy rất buồn cười, “Cô ấy đâu??” Theo tiêu chuẩn đạo đức của cô còn chưa thấp đến nỗi ôm chồng người ta khóc lóc mà vẫn cảm thấy là bình thường.
“Cô ấy....” Tổng Sở hơi do dự, “Cô ấy là bạn học của chúng ta, lần trước chẳng phỉ đã gặp rồi sao? Bây giờ cũng đang làm cho công ty chúng ta...”
À... Thì ra còn là bạn cùng xây dựng sự nghiệp chung đồng cam cộng khổ với nhau nữa đấy! Nói vậy, tiếng nói chung khá nhiều đó chứ! Cô cười lạnh, “Tống Sở, em chỉ muốn nghe lời nói thật.” Lúc trước không cảm giác khi chưa tận mắt nhìn thấy một màn trước mắt, nay đã nhìn thấy, lại cảm thấy lần gặp mặt trước tất cả đều khả nghi, ánh mắt Phong Tình lúc ấy nhìn Tống Sở cũng không phải là loại ánh mắt của một đàn em nhìn đàn anh, vậy mà Tống Sở lúc ấy còn giả vờ? Cô nghĩ tới đã cảm thấy ghê tởm, hôm nay, ánh mắt Phong Tình đứng cạnh Tống Sở có chút hốt hoảng, càng nói rõ cô ấy và Tống Sở không phải chỉ là bạn cùng trường đơn giản như vậy.
Tống Sở nhíu chặt mày, dáng vẻ dường như rất thống khổ, một lúc lâu mới nói ra một câu, “Thần Hi, thật xin lỗi...”
Lòng Thần Hi hoàn toàn chìm xuống...
Suy đoán của mình là một chuyện, chính tai nghe anh thừa nhận lại là một chuyện khác...
Thì ra, lòng, có thể đau đớn như thế...
Cô nắm thật chặt tay lái, ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệch...
“Hai người... Lên / giường?” Thần Hi thật khinh bỉ mình sao lúc này lại hỏi ra vấn đề xấu xa như vậy, nhưng mà, tha thứ cho cô, cô cũng chỉ là một phụ nữ bình thường, bình thường đến mức tục tĩu, cô thật sự rất quan tâm đến vấn đề này...
Tống Sở không lên tiếng.
Im lặng chính là chấp nhận.
Tay Thần Hi khẽ run, một cỗ chua chát từ dưới đáy lòng muốn trào lên, như núi lửa phun trào, muốn vỡ tung lồng ngực...
Cô rất cực khổ mới có thể nhẫn nhịn kích động không lấy món đồ gì trên xe đánh lên người anh...
“Cút!” Cô nghiến răng phát ra từ này.
Cô không muốn nhìn thấy anh! Nhìn anh cô cảm thấy rất bẩn! Nhìn lâu hơn nữa cô cảm thấy sẽ làm bẩn đôi mắt mình! Mười năm! Mười năm của cô! Nếu như không có chuyện này, dù cô và Tổng Sở có ly hôn, cả đời cô cũng sẽ nhớ đến mười năm của bọn họ, dù sao, một đời người thì có bao nhiêu cái mười năm? Mà từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, là giai đoạn tươi đẹp nhất của người con gái, gặp anh, trong mười năm ấy, cùng làm bạn với anh, vốn là kỷ niệm đẹp nhất của cả đời cô...
Hôm nay, đã tan vỡ...
Từ nay, sẽ không còn tin vào tình yêu nữa....
Tống Sở nghiêng người nắm bàn tay đang đặt trên tay lái của cô, từ đầu ngón tay trắng bệch và phát run cũng có thể nhìn ra được sự phẫn nộ của cô, trái tim anh cũng rất đau, biết vậy đã chẳng làm...
“Thần Hi, anh sai rồi, thật xin lỗi, cho anh thêm một cơ hội, anh đã nói chia tay với cô ấy, mới vừa rồi ở quán cà phê là đến nói cho cô ấy biết anh sẽ không lui tới với cô ấy nữa...”
Lòng bàn tay anh vẫn ấm áp như thế, phủ lên bàn tay cô, lại làm cô cảm thấy lạnh thấu, không lẽ anh cũng đã từng nắm tay một cô gái khác như vậy sao? Không khỏi, cảm thấy buồn nôn, lập tức rút tay về.
Bình luận facebook