Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Lạc Tầm ngồi ở một góc sáng sủa của nhà ăn, buồn rầu nhìn sao trời bên ngoài cửa sổ.
"Ngẩn ngơ một ngày rồi, không đói bụng sao?"
Ân Nam Chiêu mang một phần cơm dinh dưỡng đưa đến trước mặt nàng, ngồi xuống đối diện.
Lạc Tầm cầm lấy thìa, nhưng bây giờ nàng không thấy đói bụng.
Ân Nam Chiêu cho dù trời có sập xuống cũng không sao, nhưng nàng thì không. Tuy rằng hắn nói giai đoạn này sẽ đi cùng nàng, nhưng dù sao hắn cũng là Ân Nam Chiêu, không phải Thiên Húc.
Lạc Tầm dùng thìa chọc chọc vào cơm dinh dưỡng, trong lúc lờ mờ nàng nhớ đến Thiên Húc đã từng vì nàng chuẩn bị hộp cơm dinh dưỡng hình quả tim, còn có câu chuyện Cupid dị chủng, tâm trạng của nàng càng thêm xấu.
Ân Nam Chiêu hỏi: "Đang nghĩ gì?"
Lạc Tầm che dấu nói: "Nghĩ còn bao lâu nữa mới trở lại Relicta."
"Qua mấy giờ nữa sẽ đến tinh cầu năng lượng, nếu bổ sung năng lượng thuận lợi, chắc chắn hai ngày có thể về đến."
"Vậy rất nhanh." Lạc Tầm múc một thìa cơm dinh dưỡng, đưa lên nghiêng thìa, nhìn đến dịch cháo màu xanh rơi trở lại bàn ăn, "Anh cảm thấy tôi quay về Relicta... thật sự thích hợp sao?"
"Không trở về Relicta, em có thể đi đâu?"
Lạc Tầm bị hỏi khó.
Đúng vậy! Không trở về Relicta, nàng có thể đi đâu?
Trước kia còn có thể nói "Biển vũ trụ, nơi nào mà không thể dung thân", bây giờ cũng hiểu được, biển vũ trụ, nơi nào nàng cũng không thể dung thân. Binh đoàn Long Huyết sẽ không để Long Tâm đi, đế quốc Ar cũng không cho phép công chúa giả rời khỏi, liên bang Odin lại càng không muốn nàng bỏ trốn.
Lạc Tầm tâm trạng nặng nề áp lực, nàng buồn bực tiếp tục chọc phá hộp cơm dinh dưỡng của mình, làm cái thìa rơi vào khoảng không.
Ân Nam Chiêu kéo đống cơm dinh dưỡng bị chọc phá đến nỗi không thể ăn kia đến trước mặt mình, đưa một hộp nước dinh dưỡng vị hoa quả và một hộp anh đào đỏ tươi đến trước mặt nàng.
Bởi vì chiếm nhiều không gian, lưu trữ rất phiền toái, nên hoa quả tươi trên chiến hạm thường là vật hiếm, chỉ có người bệnh mới được hưởng lợi.
Lạc Tầm kinh ngạc hỏi: "Cho tôi sao?"
"Tôi không thích anh đào." Ân Nam Chiêu múc một thìa cơm dinh dưỡng, nhét vào miệng.
Lạc Tầm nhìn Ân Nam Chiêu.
Ân Nam Chiêu không ngẩng đầu lên nói: "Nhìn tôi cũng không thể no bụng được, Binh đoàn Long Huyết vẫn còn đuổi theo phía sau, có mệt cũng không mệt hơn, em nên ăn no một chút."
"Miệng quạ!"Tâm trạng của Lạc Tầm bỗng nhiên tốt hơn một chút, nàng cầm hộp nước dinh dưỡng lên uống.
————•————•————
Năm giờ sau, phi thuyền đến hành tinh năng lượng.
Đây là một tinh cầu đã gần như cạn kiệt năng lượng, những tinh quốc nhỏ sở hữu không có khả năng giúp nó sử dụng vào mục đích khác, chỉ có thể bỏ mặc nó từ từ chết đi.
Từ khoảng không trên vũ trụ nhìn qua, toàn bộ tinh cầu không có một sắc xanh, tất cả đều là khe rãnh ngang dọc, chằng chịt lồi lõm là màu nâu của đồng hoang, một khung cảnh ảm đạm.
Phi thuyền sau khi từ từ cập cảng vũ trụ, mới cảm nhận được một chút sinh khí.
Xa xa thưa thớt là vài chiếc phi thuyền dân dụng, đang chờ bổ sung năng lượng. Mấy chiếc xe vận tải chạy tới chạy lui, bốc dỡ khoáng thạch năng lượng. Những cánh tay máy thật lớn dưới sự điều khiển của máy tính đang bận rộn làm việc.
Tình trạng của hai người lại khá đặc biệt, máy tính chắc chắn không thể giải quyết, chỉ có thể để công nhân giải quyết.
Phi thuyền là từ chiến hạm sửa chữa thành, trong ngoài không đồng nhất.
Không phải chỉ đơn giản bổ sung năng lượng, mà cần mua cả bộ thiết bị năng lượng để thay cho bộ thiết bị năng lượng đã bị phá hủy.
Vật tư quân dụng quản lý chặt chẽ, không thể nói mua liền có thể mua, cũng may năm đó khi cải trang đã nghĩ qua tình huống này, nhờ cao thủ thiết kế, hai bộ thiết bị năng lượng của hai phi thuyền dân dụng có thể sửa lại thành một bộ thiết bị năng lượng phi thuyền có thể dùng được.
Hồng Cưu xung phong nhận việc, "Tôi đã đến nơi bổ sung năng lượng này rồi, quen thuộc lắm, để tôi đi cho."
Ân Nam Chiêu hỏi: "Lúc nào?"
Hồng Cưu xấu hổ cười cời, "Năm sáu chục năm trước!"
Ân Nam Chiêu nói: "Tôi đi!"
"Không được!" Tất cả mọi người đều phản đối.
Hồng Cưu nói: "Đại ca, mọi người đều không phải lần đầu tiên làm nhiệm vụ, chỉ cần nhận được lệnh triệu tập ngay lập tức đã chuẩn bị thật tốt rồi. Không phải mạng của anh quý hơn mạng của chúng tôi, nhưng bây giờ chưa đến lượt anh đi mạo hiểm."
Ân Nam Chiêu thản nhiên nói: "Tôi biết các cậu đều hiểu rõ chuyện hy sinh, nhưng sinh mạng của các cậu thuộc về liên bang. Nhiệm vụ lần này tôi có tư tâm, cũng không hoàn toàn là vì liên bang. Trước đó đã hy sinh sáu chiến hữu rồi, lần này để tôi đi. Các cậu đều ở lại phi thuyền, có gì bất trắc thì rút lui, đưa hai người kia về liên bang, giao cho quan chỉ huy."
Lạc Tầm cắn môi, xoay người liền chạy ra khỏi phòng điều khiển chính.
"Đại ca..."
Ân Nam Chiêu đưa tay, ý bảo bọn họ im miệng.
Hắn kiểm tra đối chiếu xong danh sách thức ăn, trang bị vũ khí, đội mũ giáp, hạ lệnh: "Chuẩn bị mở cửa khoang thuyền."
Cửa khoang thuyền mở ra, Ân Nam Chiêu cầm cái thang di động, bỏ xuống mặt đất.
Hắn nói với với thiết bị truyền tin: "An toàn."
Thang di động thu hồi, trước khi cửa khoang thuyền vừa đóng lại trong một giây, một bóng người từ khe hở phóng ra ngoài, chật vật đứng bên cạnh Ân Nam Chiêu.
Nàng mặc bộ trang phục tác chiến không quá vừa người, lưng đeo bao lô, đội mũ giáp tác chiến, tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng vừa nhìn qua thân hình liền biết ngay là Lạc Tầm.
Ân Nam Chiêu lạnh lùng quát: "Tôi đã ra lệnh..."
"Tôi cũng không phải là quân nhân, lại càng không phải là đội viên của anh, nghe lệnh anh làm gì?" Nàng hung hăng chọc chọc vào ngực của Ân Nam Chiêu, "Từ giờ trở đi, anh ở đâu, tơi ở đó."
Ân Nam Chiêu im lặng nhìn chằm chằm Lạc Tầm.
Lạc Tầm chỉ chỉ đầu mình, giả vời cười nói: "Bên trong là Long Tâm, anh để tôi bên cạnh chiến hữu thân thiết của mình, yên tâm thật sao?"
Ân Nam Chiêu biết không thể đuổi được nàng, chỉ có thể nhượng bộ.
Hắn nhảy lên xe vận chuyển, "Theo sát!"
Lạc Tầm vội vàng đuổi theo.
Xe vận chuyển chạy về khu nhà quản lý cảng vũ trụ.
Lạc Tầm cảnh giác nhìn xung quanh, khắp nơi đều là những người máy đang bận rộn, ngẫu nhiên nhìn thấy vài người, cũng đều đang tập trung làm việc, không có bất kỳ khác thường nào.
"Đừng nhìn, không có gì khác thường cũng bị người ta nhìn ra khác thường." Ân Nam Chiêu ngồi trên xe vận chuyển, bình thản ung dung, nhìn không chớp mắt, quả thật giống như đang ở nhà.
Lạc Tầm hít sâu, cố gắng khiến cho mình biểu hiện đừng quá mất mặt.
Xe vận chuyển dừng lại bên ngoài tòa nhà quản lý.
Ân Nam Chiêu và Lạc Tầm nhảy xuống xe, theo hướng dẫn của người máy đi vào tòa nhà lớn.
Tiếp đón bọn họ là một người trung niên béo bụng, nói chuyện không chút tươi cười, hơi có tâm trạng than trời trách đất, giống như một người quản lý trên một hành tinh năng lượng xa xôi quanh năm phải ngồi trong phòng chăm chú theo dõi đám người máy làm việc.
Biểu hiện của Ân Nam Chiêu khiến cho Lạc Lan há hốc mồm.
Hắn cử chỉ ngã ngớn, động tác ẻo lả cởi bỏ mũ giáp, vứt cho Lạc Tầm, bước nhanh lên trước, nhiệt tình chào hỏi người nhân viên béo bụng.
Mặt hắn lộ ra nụ cười nịnh nọt, nói chuyện có hơi lắp bắp, ánh mắt tràn ngập tính cách của một tiểu thương thuộc tầng lớp thấp nhất, cố gắng nói mấy câu khen ngợi vừa lòng, nhưng lại không biết chừng mực, ngôn từ thô tục, một câu cũng không thể nói đến điểm mấu chốt.
Người quản lý mập thái độ ngạo mạn, ánh mắt cất giấu khinh thường, mang theo một chút không kiên nhẫn, cực kỳ lạnh nhạt.
Ân Nam Chiêu cúi đầu khom lưng tiến đến bên cạnh viên quản lý, lặng lẽ nhét một khối đá quý vào tay ông ta.
Hắn tự biên tự diễn mình thành một thương nhân vũ trụ kêu ngạo, thân thủ bất phàm, kiến thức sâu rộng, nhưng lời nói câu đầu không ăn nhập với câu sau, khiến cho người ta cảm thấy hắn hoàn toàn là một tên hải tặc làm ăn bất chính, hành vi thô lỗ, không có đầu óc.
Người quản lý mập hài lòng vuốt ve viên đá quý trong lòng bàn tay, ném ra một nụ cười dối tra, hỏi Ân Nam Chiêu muốn cái gì?
Ân Nam Chiêu nói phi thuyền gặp phải thiên thạch, bộ thiết bị năng lượng bị va chạm hư hỏng, cần hai bộ thiết bị năng lượng C2354, và một chút linh kiện linh tinh gì đó.
Viên quản lý mập xem xét xong danh sách cần mua, cảm thấy không có gì khác thường, toàn bộ đều đồng ý, có điều giá cả so với giá mở bán trên mạng lại cao hơn một phần ba.
Ân Nam Chiêu thoải mái đồng ý.
Tên quản lý khoái chí ra lệnh cho người máy chuẩn bị bộ thiết bị năng lượng và linh kiện.
Thật ra, hải tặc vũ trụ là khách hàng mà những người như bọn họ hoan nghênh chào đón nhất, mọi người lấy lòng nhau còn không hết, vừa được lợi vừa được tiền. Những kẻ bị phái đến nơi này làm việc đều là người không có gia thế, cũng chẳng có năng lực gì, thật sự không kiếm thêm chút đỉnh, đời sống quả thật rất khó khăn.
Mọi thứ rất nhanh đều đã chuẩn bị xong, Ân Nam Chiêu kiểm tra qua hàng hóa, sau khi xác nhận không có vần đề gì liền thanh toán.
Hai người ngồi xe vận chuyển, theo sau hai chiếc xe vận tải lớn, hướng về phía cảng phi thuyền đang thả neo.
Lạc Tầm thoải mái một chút, "Bây giờ đã an toàn chưa?"
"Tên quản lý kia không có gì." Ân Nam Chiêu vẫn giống như trước, bình tĩnh ung dung, ngồi nhìn không chớp mắt, giống như hoàn toàn không thèm để ý mọi chuyện xung quanh.
Lạc Lan nghĩ đến hành động "thay da đổi thịt" của hắn vừa rồi, chế giễu hỏi: "Hành động tốt như vậy, hẳn là đã lừa gạt rất nhiều phụ nữ rồi?"
Ân Nam Chiêu nhẹ nhàng nói, "Đương nhiên đã lừa không ít."
Rõ ràng qua cái mũ giáp không nhìn thấy được gì, Lạc Tầm lại cảm giác Ân Nam Chiêu đang cười. Nàng khó chịu nghiêng đầu, tuy đã sớm biết Thiên Húc chính là nhân vật hắn diễn ra, nhưng tận mắt chứng kiến đích thực so với tâm lý biết rõ là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Ân Nam Chiêu thản nhiên nói: "Tự tôn tự ái, thành thật thủ tín, chính trực thiện lương... Những phẩm chất tốt đẹp này, chưa từng xuất hiện trong người tôi. Khi còn là nô lệ, cho dù có bao nhiêu khổ sở, cũng đều phải cười, một đứa bé miệng nói dối lời ngon tiếng ngọt mới khiến người ta thích, có thể ít bị đánh hơn, có thêm nhiều đồ ăn hơn. Khi ở trong đội quân cảm tử, còn phải đi lừa gạt khi có thể lừa gạt. Tôi còn sống đến bây giờ, nhất định đã giết rất nhiều người, cũng đã từng lừa gạt rất nhiều người, có người xấu, cũng có người tốt, có phụ nữ, cũng có đàn ông."
Lạc Tầm trong lòng tràn ngập chua xót, lại giả vờ như không thèm để ý, tự giễu nói: "Hiểu rồi, tôi không phải là người bị lừa gạt đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng."
Ân Nam Chiêu nhìn Lạc Tầm, cười nói: "Xin lỗi, tôi không phải là Thiên Húc ấm áp sạch sẽ, không phải là dáng vẻ mà em thích." Nói xong lời xin lỗi, nhưng giọng nói của hắn lại không nghe ra một chút gì ý xin lỗi, thậm chí mang theo ý châm chọc đùa cợt như có như không.
Lạc Tầm lòng buồn tim đau, nhanh cắn môi không nói tiếng nào.
Ân Nam Chiêu lạnh lùng vô sỉ, khiến cho nàng cực kỳ rõ ràng cảm nhận được, Thiên Húc mà nàng luôn mong nhớ cuối cùng vẫn không thể trở về. Con người luôn khiêm tốn đơn độc bôn ba trong đêm tối, nhưng vẫn làm cho người khác ấm áp ấy, mãi mãi chỉ có thể lưu giữ trong ký ức của nàng.
————•————•————
Xe vận chuyển dừng lại.
Ân Nam Chiêu ra lệnh cho đội viên trên phi thuyền: "Nhận hàng. Cần phải cẩn thận, không được rời khỏi phi thuyền."
Lạc Tầm nghe được lời của hắn, hiểu ra nguy hiểm còn chưa qua đi, lập tức lo lắng khẩn trương.
Cửa bên của khoang thuyền mở ra, Độc Nhãn Phong dẫn theo vài người canh gác ở cửa, nhìn các cánh tay máy dưới sự điều khiển của máy tính từ từ bốc hàng lên phi thuyền.
Ân Nam Chiêu mắt nhìn bốn phía, nói với Lạc Tầm: "Em lên trước đi."
"Anh ở đâu, tôi sẽ ở đó." Lạc Tầm đứng bên cạnh hắn không hề cử động.
Thời gian từng phút trôi qua, hàng hóa từng món từng món được đưa lên khoang thuyền, nhìn qua tất cả đều thuận lợi.
Khi đang đưa bộ thiết bị năng lượng thứ hai lên, cánh tay máy đang bốc hàng đột nhiên mất kiểm soát, thùng chứa bộ thiết bị nặng lượng rơi xuống, đập vào cửa khoang thuyền.
Đồng thời lúc đó, xung quanh vang lên tiếng súng, những chiếc xe vận tải lớn ở bốn phía mở ra, bên trong túa ra vô số lính đánh thuê vũ trang đầy đủ.
Ân Nam Chiêu lập tức đẩy Lạc Tầm ngã xuống đất, vừa nổ súng bắn trả, vừa ra lệnh cho đội viên điều khiển phi thuyền chính: "Cất cánh!"
Thiết bị truyền tin là giọng nói của Hồng Cưu, "Anh còn chưa lên phi thuyền!"
Ân Nam Chiêu hét lên ra lệnh: "Lập tức cất cánh!"
Hồng Cưu không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh, "Chuẩn bị cất cánh, đóng cửa khoang thuyền!"
Khi nói, đã có người từ bốn phương tám hướng nhào tới, muốn theo cánh cửa khoang thuyền còn đang mở nhanh chóng xâm nhập phi thuyền.
Đội của Độc Nhãn Phong chia thành hai nhóm, một nhóm ngăn chặn kẻ thù, một nhóm kéo thùng hàng chứa bộ thiết bị năng lượng bị rơi ở cửa khoang thuyền vào phi thuyền.
Ân Nam Chiêu nói với Lạc Tầm đang ở dưới thân mình: "Trước khi cửa khoang hoàn toàn đóng lại, phải nhanh chạy vào."
"Được!"
Ân Nam Chiêu rút ra hộp vũ khí, đưa tay lên, hộp vũ khí màu đen giống như chim diều hâu giương cánh soàn soạt mở ra, là một lưỡi hái hình lưỡi liềm rất lớn, cán dài hơn bốn thước.
Trong lúc lưỡi hái vung lên, quang ảnh chói mắt, giống như gặt lúa vụ mùa, nơi đi qua, một đám đầu người tất cả đều bị thu gặt, máu tươi vung vãi đầy trời.
Lạc Tầm nương theo che chắn của hắn, chạy thật nhanh về hướng cửa khoang thuyền.
Trong nháy mắt, thi thể ở trên mặt đất chồng chất ngã rạp thành một lớp, nhưng kẻ địch vẫn không sợ chết, càng lúc càng nhiều.
Động cơ phi thuyền đã khởi động, cửa khoang thuyền vẫn chậm chạp chưa đóng hẳn.
Tiếng cảnh báo chói tai vang lên, nhắc nhở có nguy hiểm phát nổ, phải nhanh chóng cất cánh.
Ân Nam Chiêu ra lệnh: "Độc Nhãn Phong, đóng cửa khoang ngay!"
Vô số lần kề vai chiến đấu, thập tử nhất sinh, đã có thói quen chấp hành mệnh lệnh vô điều kiện. Độc Nhãn Phong không hề nghi ngờ Ân Nam Chiêu làm sao có thể ngăn cản vô số kẻ địch như vậy, hắn chỉ lập tức thu hồi vũ khí, dẫn theo mọi người đến hỗ trợ.
"10, 9, 8..."
Máy tính bắt đầu đếm ngược thời gian cất cánh, cửa khoang dần dần khép lại, Ân Nam Chiêu vẫn đặt mình giữa đám quân địch, vẫn đang giết người.
Lạc Tầm gọi to: "Thiên Húc!"
Ân Nam Chiêu chống lưỡi hái xuống mặt đất, giống như nhảy sào đột ngột từ mặt đất vọt lên, nhảy cao hơn ba mươi thước, đáp xuống cửa khoang thuyền.
Khi hắn thu hồi lưỡi hái, đao lưỡi liềm vừa đúng lúc gặt rụng toàn bộ đầu của những kẻ đuổi sát phía sau.
Đếm ngược trước khi kết thúc, cửa khoang thuyền đóng lại, phi thuyền bay lên.
Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, nhưng phát hiện cửa khoang thuyền vẫn chưa thật sự đóng lại.
Thì ra, cánh tay máy đột nhiên bị mất điều khiển lúc nãy đã đập vào trục cửa khoang thuyền, đầu kia của cánh tay máy gắn với một cái bệ nặng mấy trăm tấn trên cảng vũ trụ.
"Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm..." Máy tính phán đoán sắp bị phát nổ, cửa khoang thuyền ở bốn phía không ngừng lóe ra ánh sáng đỏ cảnh báo, nhắc nhở những người ở gần cửa khoang nhanh chóng rời khỏi.
Mọi người vừa lấy súng bắn, vừa lấy đao chặt, dùng các loại vũ khí muốn cắt đứt cánh tay máy. Nhưng cánh tay máy này là loại được chế tạo chuyên dụng vận chuyển những hàng hóa to lớn, kéo đẩy phi thuyền, không có dụng cụ cắt chuyên nghiệp, căn bản không có cách cắt đứt.
Trong tiếng động cơ gầm rú, phi thuyền hướng về phía trước đẩy mạnh lực kéo tránh thoát, cửa khoang thuyền đã bắt đầu bắn ra những tia lửa khắp nơi.
Độc Nhãn Phong mặt đầy mồ hôi, giương súng điên cuồng bắn vào cánh tay máy.
"Đừng lãng phí đạn." Ân Nam Chiêu vỗ xuống vai hắn, nhẹ nhàng nhún một cái, nhảy ra khỏi phi thuyền qua khe cửa khoang thuyền chưa kịp đóng kia.
Hắn rơi trên đài điều khiển ở mặt đất, tắt đi chức năng điều khiển đã mất tác dụng kia, mở ra chức năng điều khiển bằng tay, điều khiển cánh tay máy đang vướn ở cửa khoang thuyền quay trở lại.
Cửa khoang thuyền lập tức đóng lại, phi thuyền bay lên trời, tiến vào vũ trụ.
Độc Nhãn Phong té ngồi trên đất, trong mắt rưng rưng lệ quang.
Lần cuối cùng hắn nhìn thấy, xung quang đài điều khiển dày đặc kẻ thù, đài điều khiển đơn độc giống như một chiếc thuyền lá cô độc dấn thân vào đại dương bao la.
Mọi người ngây ra như phỗng, không có chút vui mừng vì được bình an.
Thiết bị truyền tinh truyền đến giọng nói phấn khích của Hồng Cưu: "Cất cánh thuận lợi! Mọi người an toàn chứ?"
Độc Nhãn Phong lau mồ hôi trên mặt, giọng khàn đặc nói: "An toàn, ngoại trừ... Đại ca không lên được, con có Lạc Tầm."
Đại ca sau khi nhảy ra khỏi phi thuyền, Lạc Tầm cũng theo sát phóng theo.
Khi Đại ca ở trên đài điều khiển di chuyển cánh tay máy, Lạc Tầm ở bên ngoài đài điều khiển che chắn cho hắn, bắn chết tất cả những kẻ muốn bắn chết Đại ca.
————•————•————
Mưa bom bão đạn.
Ân Nam Chiêu kéo Lạc Tầm đến đài điều khiển, vừa nổ súng ép lui kẻ địch, vừa châm chọc khiêu khích nói: "Người em yêu là Thiên Húc, không phải tôi, đánh đổi mạng vì tôi thật không đáng!"
"Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?" Lạc Tầm rống lên. Nàng cũng hiểu bản thân đầu óc có vấn đề, nhưng đã nhảy ra ngoài, không thể nào nhảy ngược trở lại.
Ân Nam Chiêu ngẩng đầu nhìn lên không trung, nói với Lạc Tầm: "Ôm chặt tôi!"
"Cái gì?" Lạc Tầm vẻ mặt dại ra, cho rằng mình nghe nhầm.
Ân Nam Chiêu không để ý giải thích, kéo Lạc Tầm vào lòng mình, búng người một cái, nhảy cao về phía trước, dựa vào thể năng, mạnh mẽ bắt được một cánh tay máy đang vận chuyển rất nhanh ở trên trời.
"Ôm chặt!" Hắn một tay đã nắm vào cánh tay máy, một tay phải nổ súng ngăn chặn kẻ thù, không có cách nào nâng đỡ Lạc Tầm.
Lạc Tầm có cảm giác mình đang ngồi xe bay ở tận trời cao, là chiếc xe bay không có một chút che chắn bay lượn trên không. Nàng không thể không giống như một con gấu túi (Koala), dùng cả hai chân hai tay, bám chặt vào người của Ân Nam Chiêu, cố gắng không để mình ngã xuống.
Trong lúc trời rung đất chuyển, hai người bị cánh tay máy ném lên một chiếc xe vận tải lớn đang dở hàng
Ân Nam Chiêu hỏi: "Biết lái xe vận tải không?"
"Không biết!"
Ân Nam Chiêu ném nàng vào chỗ ngồi của người lái, "Em lái xe, tôi bắn."
Lạc Tầm giống như bị điên, hoang mang nhìn bảng điều khiển ở trước mắt.
"Đã chơi qua xe đồ chơi chưa? Màu xanh là đi, màu đỏ là dừng, rất đơn giản."
Ân Nam Chiêu lấy ra hộp vũ khí, không biến nó thành đao lưỡi liềm, mà kích hoạt lắp ráp thành một cây súng năng lượng."
"Xe đồ chơi!" Lạc Tầm cắn chặt răng, nắm lấy cần điều khiển màu xanh theo hướng mũi tên đẩy tới.
Động cơ gầm rú, xe vận tải giống như một gã đàn ông to lớn say rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo, đụng chạm lung tung chạy nhanh về phía trước.
Có người chạy lại, muốn ngăn cản bọn họ.
Lạc Tầm trong lúc do dự, Ân Nam Chiêu đã quay ngược cánh tay bắn vài phát súng, ngăn cản đám người nọ. Lạc Tầm không chút chần chừ, cắn chặt răng, lái xe vọt đi.
Nàng hỏi: "Chạy đi đâu?"
"Hướng nào ít người chạy theo hướng đó."
Lạc Tầm mơ mơ hồ hồ lái xe ra khỏi cảng vũ trụ.
Chiếc xe vận tải to lớn xiêu xiêu vẹo vẹo chạy trên cánh đồng hoang mênh mông màu nâu đất, một đường cát bụi cuồn cuộn phủ đầy.
Kẻ địch vẫn đuổi sát không tha, trên mặt đất có xe thiết giáp đuổi theo, trên bầu trời có phi thuyền truy kích.
Lạc Tầm cảm thấy bọn họ trốn không thoát.
Một tinh cầu hoang vắng cằn cỗi, một chiếc xe vận tải căn bản không phải là phương tiện tốt để chạy trốn, khả năng lái của nàng lại cực kỳ dở tệ, nếu không phải sức bắn tỉa của Ân Nam Chiêu uy hiếp kinh người, đoán chừng bọn họ đã sớm bị bắt gọn.
Lạc Tầm từ phía sau nhìn thoáng qua Ân Nam Chiêu đang quay lưng về phía nàng, không nghĩ được tại sao bản thân biết rõ là đường chết, lại có thể nóng vội nhảy ra khỏi phi thuyền?
Hắn tâm địa tàn nhẫn, giết người như ngóe, không bao giờ xem trọng tính mạng của kẻ khác, cũng không xem trọng tính mạng của bản thân.
Hắn gian xảo đa nghi, chuyên quyền độc đoán, hoàn toàn không để tiêu chuẩn đạo đức của thế tục vào trong mắt, làm việc cũng không hề có chỗ kiêng kỵ.
Hắn tâm tính khó lường, không thể nắm bắt, còn giỏi diễn trò, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện quỷ, đích thực có hơn một ngàn gương mặt.
.........
Lạc Tầm cảm thấy quả thật cả người hắn đều là khuyết điểm.
Đánh giá "nhân gian cực phẩm" của mẹ Thần Sa thật sự quá khách khí, nói khó nghe một chút, Ân Nam Chiêu căn bản là một tên đại biến thái tâm lý đen tối, nhân cách phân liệt, tinh thần vặn vẹo!
Cho dù hắn không đội mũ giáp che kín khuôn mặt, Lạc Tầm cũng rõ ràng biết hắn không phải là Thiên Húc tốt đẹp ấm áp, chu đáo tận tình
"Năng lượng dùng hết rồi." Ân Nam Chiêu đem súng ăng lượng phục hồi lại thành hộp vũ khí như ban đầu, để trở về bên hông.
Lạc Tầm trong lòng kinh sợ, theo bản năng hỏi: "Làm gì bây giờ?"
Ân Nam Chiêu nói: "Tôi sẽ không đầu hàng."
Lạc Tầm nhìn ra vùng đất mênh mông vô bờ, khe rãnh ngang dọc tĩnh mịch ở phía trước, trong lòng lại bình tĩnh khác thường, nàng kiên định nói: "Anh ở đâu, tôi ở đó."
Ân Nam Chiêu trừng mắt liếc nhìn một cái, một tay thay đổi tay lái, một tay kéo nàng vào lòng, "Ôm chặt tôi!"
Lạc Tầm đã học được không suy nghĩ lung tung, thật chủ động ôm sát Ân Nam Chiêu.
Ân Nam Chiêu ôm nàng từ cửa kính xe nhảy ra ngoài chiếc xe vận tải đang chạy như bay.
Một quả đạn pháo bắn trúng xe vận tải, ầm ầm một tiếng, xe vận tải phát nổ.
Trong ánh lửa đầy trời, hai người nhảy xuống một vách núi cao chót vót trốn đi.
Lạc Tầm rơi xuống choáng đầu hoa mắt, có chút cảm giác nhưng đều là chậm chạp mơ hồ, chỉ loáng thoáng nghe bên tai tiếng súng vang lên không ngừng, dần dần càng lúc càng xa.
Giống như qua thật lâu, hai người mới dừng lại.
"Tiểu Tầm?" Ân Nam Chiêu lập tức kiểm tra xem Lạc Tầm có bị thương hay không.
Hắn đã cố hết sức ôm Lạc Tầm ở trong lòng mình, dùng thân thể của mình che chắn hầu hết các va chạm, nhưng dù sao cũng là rơi từ chỗ cao như vậy xuống, hắn không dám đảm bảo không có gì xảy ra.
Lạc Tầm tỉnh táo lại một chút, cảm thấy toàn thân trên dưới đều đau, nhịn không được rên lên một tiếng.
Ân Nam Chiêu vội vàng hỏi: "Đau ở đâu?"
"Toàn thân trên dưới, nơi nào cũng đau."
Ân Nam Chiêu nhẹ nhàng thở ra, giọng nói lại vô cùng rõ ràng nhưng lạnh lùng, "Tốt lắm, chứng tỏ không có chỗ nào bị thương hết."
Lạc Tầm buồn bực đẩy hắn ra, cứng rắn chống tay ngồi dậy, vừa xoa xoa tay chân bị đau, vừa nhe răng nhếch miệng nói: "Khó trách anh vẫn độc thân, anh như vậy có thể tìm được bạn gái mới là lạ."
Ân Nam Chiêu không để ý tới oán giận than trách của nàng, hắn lấy ra hộp vũ khí, biến thành một cây đao lưỡi liềm thật lớn, "Đi thôi! Binh đoàn Long Huyết chắc chắn rất nhanh sẽ đuổi đến đây."
Lạc Tầm nhìn thanh đao lưỡi liềm đang biến đổi, nhớ đến lúc ở dinh thự của Chấp Chính Quan, Ân Nam Chiêu đã muốn chặt cánh tay của mình bằng thanh đao lưỡi liềm màu đỏ. Khó trách lúc đó nàng cảm thấy hình dạng có chút kỳ quái, hóa ra thật sự là đao lưỡi liềm.
————•————•————
Lạc Tầm đi theo bên cạnh Ân Nam Chiêu, cẩn thận cảnh giác đi tới.
Trong sơn cốc hoang vắng tưởng chừng không có một ngọn cỏ nào, bất chợt xuất hiện không ít loài thực vật dây leo giống dây thường xuân.
Thân dây leo màu đỏ nâu to bằng ngón tay cái, bên trên mọc ra rậm rạp những chiếc lá nhọn màu đỏ nâu vừa lớn vừa nhỏ. Nhìn qua cực kỳ cứng chắc, giống như một cây kim bén nhọn. Dây leo thật dài bám chằng chịt trên vách núi thẳng đứng, cũng mọc tràn lan tỏa rộng theo địa hình nhấp nhô. Tuy rằng không tính rậm rạp, nhưng nhìn qua cũng phát triển rất tốt.
Ân Nam Chiêu hỏi: "Em biết loại thực vật này không?"
"Không biết." Lạc Tầm đá đá lớp đất khô cằn ở dưới chân, ngồi xuống nhìn thật kỹ, "Tôi cảm thấy loài thực vật này có chút kỳ lạ, nên cẩn thận một chút."
"Không có loại thực vật nào khác cộng sinh, có thể có chất độc, chú ý không nên động vào." Ân Nam Chiêu tuy không hiểu sinh vật học, nhưng đã nhiều lần tìm sống từ cái chết, nên đối với hoàn cảnh khác thường cực kỳ nhạy bén.
Hai người luồng lách qua đám dây leo, đi không được nhanh.
Một nhóm binh lính của binh đoàn Long Huyết đang đuổi theo.
Ân Nam Chiêu vung đao lưỡi liềm, một người bị giết chết, ngã vào một thân dây leo tươi tốt, máu tươi ồ ạt trào ra.
Giống như ấn vào nút kích hoạt, loài thực vật này đột nhiên sống lại. Đám dây leo màu nâu đỏ ở xung quanh bắt đầu chuyển động, tựa như một con rắn thật dài quấn lấy vật còn sống đang xâm nhập vào địa bàn của nó. Những cái lá hình kim dài nhỏ trên một cây đâm vào cơ thể người, giống như vô số ống hút, thèm khát hút lấy máu tươi.
Lạc Tầm và Ân Nam Chiêu đã sớm có đề phòng với đám dây leo này, vẫn không dám tới gần, nhưng nhóm người đang đuổi giết bọn họ lại xem nhẹ, vừa mới đứng gần thân dây, tất cả đều bị quấn lấy.
Bọn họ liều mạng vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy đám dây leo càng quấn chặt.
Bọn họ nổ súng bắn, nhưng không có tác dụng gì. Đám dây hoang dại chi chít vẫn tràn lan không dứt, cắt đứt đầu còn có đuôi, căn bản không sợ súng đạn.
Bọn họ sợ đến mức hồn phi phách tán, lấy tay nắm kéo, tay lại bị dây quấn chặt.
Loại thực vật này căn bản không giống thực vật, chúng giống như động vật săn mồi hung tàn, lạnh lùng giết chết con mồi.
Ân Nam Chiêu vung đao lưỡi liềm, chém đứt tất cả đám dây leo đánh về phía họ.
"Tiểu Tầm!" Hắn nhắc nhở Lạc Tầm đến gần hắn.
Lạc Tầm giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, ngơ ngác nhìn hết thảy ở trước mắt, thậm chí nhịn không được còn tiến về phía trước vài bước, muốn nhìn rõ hơn.
Một thân dây leo vặn vẹo thân hình, hướng đến cánh tay nàng. Nàng lại không chút phát giác, vẫn hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào loài thực vật hút máu người này.
Ân Nam Chiêu dùng đao lưỡi liềm đã không còn kịp, bởi vì dây leo là thực vật, không phải động vật, cho dù chém đứt, sẽ không lập tức chết đi, vẫn có thể "cắn" Lạc Tầm.
Hắn chỉ có thể nhanh vọt qua, chặn lại đầu dây leo. Dây leo giống như trùng nhập cốt, lập tức chui vào bàn tay của hắn, hung hăng hút máu. Tay kia hắn vung đao, nhanh chóng chém đứt dây leo. Một lát sau, dây leo đang ghim chặt vào tay hắn mới từ từ nới lỏng, rơi xuống mặt đất.
Lạc Tầm vẫn nhìn hết sức chăm chú, hoàn toàn quên mọi chuyện ở xung quanh.
Nếu nàng muốn nhìn, cứ để nàng nhìn cho thỏa. Ân Nam Chiêu không lên tiếng quấy rầy nàng nữa, chỉ vung đao lưỡi liềm bảo vệ bên người nàng.
Dần dần, con mồi không còn vùng vẫy nữa.
Dây leo bao lấy bọn họ thật chặt, giống như một đám kén tằm màu nâu đỏ, kéo về hướng rễ cây, bắt đầu an tâm hưởng thụ món ăn ngon của chúng.
Không khí tỏa ra nồng nặc mùi máu tươi.
Vài sợi dây leo vẫn chưa từ bỏ ý định bắt giết Ân Nam Chiêu và Lạc Tầm, Ân Nam Chiêu muốn chém đứt bọn chúng đến tận rễ, Lạc Tầm đột nhiên nói: "Đừng chặt!"
Nàng lấy một lọ thuốc cầm máu từ trong ba lô dã ngoại, phun mạnh vào một dây leo đang đánh tới.
Dây leo ngay cả đạn và đao lưỡi liềm đều không sợ thế nhưng lại nhanh chóng né tránh.
Lạc Tầm mặt đầy vui vẻ, cầm chai thuốc cầm máu tự phun vào người mình một lượt, đi thẳng đến đám dây chằng chịt đang lao nhanh về phía mình.
Ân Nam Chiêu không có cách nào khác, chỉ có thể theo sát sau lưng, đề phòng cao độ, bảo vệ nhà khoa học quái nhân đang "lấy thân nuôi hổ" này.
Đám dây leo chi chít đụng phải Lạc Tầm, giống như người giẫm phải phân chó hôi thối, ghê tởm trốn tránh không kịp, vèo vèo vài cái đều rụt trở lại, dáng vẻ cực kỳ gớm ghiết, hoàn toàn không phản ứng với Lạc Tầm.
"Là sao?"
Lạc Tầm hứng trí bừng bừng nhìn chằm chằm đám dây leo, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên thán phục, giống như phát hiện được bảo bối.
Chốc lát sau, sơn cốc hoàn toàn khôi phục yên tĩnh. Ngoại trừ không khí nồng nặc mùi máu tươi, thật giống như không có xảy ra chuyện gì.
Đám dây leo đã ăn no nê từ từ co duỗi thân thể, bò trải rộng trên mặt đất hoặc trên vách núi, lại biến thành đám thực vật ngây thơ ngu ngốc, bộ dáng hoàn toàn vô hại.
Dưới nắng chiều chiếu rọi, những cái lá hình kim châm màu nâu đỏ biến thành màu đỏ tươi như máu, nhìn qua trong suốt tựa bảo thạch.
Lạc Tầm lúc này mới hồi phục lại tinh thần, trong lòng còn sợ hãi nói với Ân Nam Chiêu: "Bọn chúng ăn thịt người!"
Ân Nam Chiêu không nói gì, vừa rồi ai là người đã đi thẳng vào đám dây leo đó?
Lạc Tầm kích động nói: "Loài thực vật này rất có giá trị nghiên cứu."
"Sao em biết bọn chúng sợ thuốc cầm máu?"
"Đoán thôi! Trong tự nhiên vạn vật đều tương sinh tương khắc, bọn chúng hoạt động nhờ máu, thích hút máu người, vậy rất có thể cực ghét thuốc cầm máu."
Chỉ là một phán đoán liền lấy thân mình đi thử nghiệm? Ân Nam Chiêu bất đắc dĩ nói: "Trời sắp tối rồi, chúng ta trước hết nên tìm một chỗ nghỉ ngơi."
"Ừ, được."
Hoàng hôn buông xuống, phía trước có dây leo hút máu, phía sau có truy binh đuổi giết, Ân Nam Chiêu không dám khinh thường, hắn nắm tay Lạc Tầm, dẫn nàng tiếp tục đi về phía trước.
Lạc Tầm tâm trí hoảng hốt, vẫn nghĩ đến đám dây leo ăn thịt người, không có để ý đến hai người đang nắm tay, chỉ tự nhiên theo sát Ân Nam Chiêu đi tới.
Ân Nam Chiêu biết rõ thân đang trong hiểm cảnh không nên thất thần, nhưng... vì nàng mà đi! Dù sao hắn vẫn còn bảo vệ được.
————•————•————
Ân Nam Chiêu chọn một chỗ bốn phía đều là dây leo hút máu làm nơi nghỉ ngơi của hai người.
Loài thực vật này tuy rằng đáng sợ, nhưng vừa phát hiện được nhược điểm của chúng, lợi dụng tốt có thể giúp bọn họ ngăn chặn kẻ thù.
Đám dây leo hút máu thấy bọn họ xâm nhập liền mất hứng, nóng lòng muốn thử ăn bọn họ. Ân Nam Chiêu vẫn muốn lợi dụng khả năng của bọn chúng, không dùng đến đao lưỡi liềm, mà phun lên mặt đất một vòng thuốc cầm máu.
Dây leo hút máu chán ghét né tránh, để lại cho bọn họ một vòng tròn an toàn, hai bên xem như ý thức được giao kèo, chung sống hòa bình.
Ân Nam Chiêu nói: "Ở đây nghỉ ngơi một chút, sáng sớm sẽ tìm đường ra ngoài."
Lạc Tầm phát hiện, một bàn tay của hắn nắm lại mất tự nhiên, nhìn qua không đúng lắm.
"Tay của anh sao vậy?"
"Không cẩn thận bị dây leo cắn một cái."
"Anh cảnh báo tôi biết, cẩn thận có độc, đừng chạm vào bọn chúng, chính mình lại bị cắn một cái?"
Lạc Tầm không hiểu, dưới tình huống đã sớm có đề phòng, dựa vào thể năng của Ân Nam Chiêu, loài thực vật này căn bản không có khả năng đụng đến thân thể hắn. Đột nhiên, nàng kịp phản ứng, "Là tôi liên lụy anh sao?"
Ân Nam Chiêu khẳng định không ngờ, nguy cơ cận kề nhưng nàng lại thất thần, rõ ràng là thể năng cấp A nhưng hoàn toàn không biết né tránh, hoàn toàn mất đi năng lực tự bảo vệ mình.
Ân Nam Chiêu nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chất lỏng dây leo bài tiết ra không có độc, chỉ có tác dụng gây tê cực mạnh, đối cới tôi vô dụng."
"Đưa tay cho tôi."
"Thật sự không có gì."
Lạc Tầm đưa tay, nhìn chằm chằm vào hắn, Ân Nam Chiêu ngập ngừng xòe tay ra cho nàng.
Lạc Tầm nhìn thấy lòng bàn tay của hắn chi chít nhiều lổ máu, rất ghê sợ. Nàng đặt tay lên cổ tay hắn, vừa thăm dò mạch đập, vừa lo lắng hỏi: "Sao anh khẳng định đây là chất gây tê cực mạnh, không có độc?"
"Tuy tôi không phải là bác sĩ, nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện sinh tử, nên có chút kinh nghiệm phán đoán. Cho đến giờ, thân thể không có bất kỳ dị thường nào, chỉ có nhạy cảm ở ngón tay hơi bị ảnh hưởng một chút, hơn nữa đã hồi phục rồi."
Lạc Tầm nhận ra hắn thần trí tỉnh táo, sắc mặt bình thường, tim đập bình thường, hô hấp cũng bình thường, đích thực không có phản ứng trúng độc, nên yên lòng.
Nàng cởi bỏ ba lô dã ngoại trên lừng, lấy ra chai thuốc sát trùng và băng gạc cầm máu, xé nửa băng gạc nén giận nói: "Tuy hiện tại chứng minh được loại dây leo hút máu này không có chất độc chết người, nhưng lúc đó anh cũng không lên tiếng, lấy thân mạo hiểm làm gì?"
Ân Nam Chiêu không nói gì.
Lạc Tầm nhìn mấy lổ máu chi chít trên lòng bàn tay hắn, câu "anh là Ân Nam Chiêu, không phải Thiên Húc" đã lên đến miệng, nay lại nuốt trở về.
"Sẽ đau một chút." Lạc Tầm phun thuốc sát trùng vào lòng bàn tay của Ân Nam Chiêu, rửa sạch dịch bài tiết của dây leo hút máu còn sót lại.
Nàng phun thêm thuốc giúp mau lành vào vết thương, dùng băng cầm máu giúp hắn băng lại thật kỹ.
Ân Nam Chiêu nhìn bàn tay được băng bỏ kỹ càng, khen ngợi nói: "Em học khóa học cấp cứu dã ngoại ở viện quân y quả nhiên không tồi."
Lạc Lan cất túi cấp cứu cẩn thận, lại lấy từ ba lô dã ngoại ra bốn túi dinh dưỡng đóng gói dạng ống, "Bái phục miệng quạ của anh, tôi còn mang theo những thứ này một cách khó hiểu."
Ân Nam Chiêu cười rộ lên, lấy một túi định xé mở.
"Đừng cử động!" Lạc Lan giật lấy từ trong tay hắn, giúp hắn xé mở túi, đưa lại cho hắn, "Từ giờ trở đi, bàn tay đó không được dùng nữa, cho đến khi vết thương lành lại."
Ân Nam Chiêu không nhận lấy.
Lạc Tầm nghi hoặc nhìn hắn, tầm mắt vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt tối đen của hắn, trong lòng lại có chút hốt hoảng khó hiểu.
Nàng hung hăng nói: "Sao chứ? Chưa nhìn thấy mặt hiền lành dịu dàng của tôi sao? Tôi không giống như anh, tôi đối với người ta trước giờ đều rất tốt, là bác sĩ được bệnh nhân yêu quý nhất!"
Ân Nam Chiêu mỉm cười nhận lấy nước dinh dưỡng, lễ phép nói cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ Lạc."
Lạc Tầm cảm thấy trong lòng buồn bực, nhưng lại không biết buồn bực cái gì. Nàng giúp hắn trị thương, hắn lại khách khí nói cảm ơn, đối với Ân Nam Chiêu mà nói, đích thực biểu hiện không giống người thường, nàng nên vui mừng mới đúng!
Lạc Tầm rầu rĩ mở túi nước dinh dưỡng, im lặng uống.
————•————•————
Bóng đêm bao phủ.
Sơn cốc đặc biệt yên tĩnh, một tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Lạc Tầm uống xong nước dinh dưỡng, hai tay ôm lấy đầu gối, nhìn chăm chú vào bụi dây leo ở cách đó không xa, đầu chân mày nhăn lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ân Nam Chiêu đã nhắm mắt đang nghỉ ngơi, thản nhiên nói: "Ngủ một lát đi, có những sát nhân nhỏ như vậy, binh đoàn Long Huyết trong một lúc không thể vào đây được."
Lạc Tầm "Ừ" một tiếng, đầu kề sát đầu gối, nhắm hai mắt lại.
Nàng nhìn qua không chút cử động, nhưng hô hấp vẫn lúc nhanh lúc chậm, hiển nhiên tâm sự nặng nề.
Ân Nam Chiêu mở mắt, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, im lặng thở dài, cánh tay vươn ra, kéo Lạc Tầm vào lòng mình.
Lạc Tầm trong lòng hốt hoảng, trong đầu vẫn nghĩ hắn là Ân Nam Chiêu, muốn đẩy hắn ra, nhưng thân thể lại tự có ký ức, căn bản không muốn chống cự.
Ân Nam Chiêu nhẹ vỗ về lưng nàng, dịu dàng nói: "Đừng suy nghĩ lung tung."
Cái ôm quen thuộc, giọng nói quen thuộc, hơi thở quen thuộc, thân thể Lạc Tầm đang căng thẳng chợt thả lỏng. Nàng cảm giác cay nơi sống mũi, vùi đầu vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Hôm nay em đã giết người."
"Tôi có thấy."
"Em là lần đầu tiên giết người, nhưng lúc đó em lại không chút do dự, thật không bình thường. Nhất định là bởi vì Long Tâm..."
"Suỵt." Ân Nam Chiêu ngăn nàng tiếp tục nói, "Không phải bởi vì cô ta, là bởi vì Thiên Húc."
"Bởi vì Thiên Húc?"
"Nòng súng của bọn chúng nhắm vào Thiên Húc, em muốn bảo vệ Thiên Húc, tự nhiên sẽ nổ súng giết chết bọn chúng, sau đó phải ngăn chặn xe của mấy người kia thì em lại do dự."
"Anh... đã nhìn ra?"
"Do em không cho bọn chúng có cơ hội tiếp cận tôi, chỉ muốn giết chết hết bọn chúng."
Lạc Tầm ngẩng đầu, nhìn Ân Nam Chiêu, đôi mắt màu đen thẫm ánh sáng lưu chuyển, giống như sao trời trải đầy lấp lánh.
Ân Nam Chiêu kinh ngạc nhìn một thoáng, mạnh nghiêng đầu, "Tôi không phải Thiên Húc, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó."
Hắn cầm lấy một bên mũ giáp, muốn đội lên.
Lạc Tầm nắm lấy tay hắn, không cho hắn đội mũ giáp, "Anh thích em?"
Ân Nam Chiêu thân thể cứng ngắc, không nhịn được nói: "Thiên Húc chỉ là một vai diễn của tôi, tôi không có mất trí nhớ, dĩ nhiên bị Thiên Húc ảnh hưởng, một phần trong tôi thích em, không phải là chuyện bình thường hay sao?"
"Không phải là một phần của anh, là anh! Anh thích em!"
Ân Nam Chiêu cười lạnh, "Tôi?"
Lạc Tầm giống như chợt hiểu ra gì đó, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc ngoài ý muốn, "Thì ra, anh đang ghen! Rõ ràng em đã thấy mặt của anh, anh lại luôn che kín mặt mình, hết lần này đến lần khác nhấn mạnh mình không phải là Thiên Húc, hóa ra anh một mực ghen với Thiên Húc!"
Ân Nam Chiêu chê cười: "Trí tưởng tượng thật không tệ..."
Lạc Tầm đột nhiên hôn Ân Nam Chiêu, ngăn chặn lời nói chua chát của hắn.
Hai người kinh ngạc nhìn nhau.
Không chỉ Ân Nam Chiêu bị Lạc Tầm dọa sợ, ngay cả Lạc Tầm cũng bị chính mình dọa sợ.
Ân Nam Chiêu mặt lạnh như băng, đè nén tức giận, lạnh giọng hỏi: "Em biết mình đang hôn ai không?"
Lạc Tầm khôi phục lại tinh thần, ánh mắt trong suốt nhìn hắn, "Anh thích em phải không?"
Ân Nam Chiêu há miệng muốn phủ nhận, "Không..."
Lạc Tầm bị ma xui quỷ khiến, lại hôn nhẹ lên môi hắn một cái.
Ân Nam Chiêu nghiến răng nghiến lợi, toàn thân toát ra hàn khí, "Lạc Tầm! Tôi cảnh cáo em, đừng xem tôi là thế thân của Thiên Húc! Em còn dám..."
Lạc Tầm biểu cảm quái lạ, tay đặt ở ngực, giống như hoàn toàn không nghe Ân Nam Chiêu đang nói gì. Nàng hơi ngửa đầu, lại hôn Ân Nam Chiêu, ngăn lại toàn bộ lời nói ác ý của hắn.
Ân Nam Chiêu sắc mặt tái xanh trừng mắt nhìn Lạc Tầm, trong mắt đều là lửa giận, giống như muốn một tay bóp chết nàng.
Lạc Tầm nhắm hờ hai mắt, giống như đang nằm mơ, biểu cảm mơ hồ, "Tim đập rất nhanh!"
Ân Nam Chiêu thoáng cái ngây ngẩn cả người, dựa vào thể năng của hắn, hắn phải lưu ý thấy, nhưng vừa rồi lại hoàn toàn quên mất.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch...
Thế giới của hắn dần dần tất cả đều là tiếng tim đập, giống như tiếng trống, vừa dồn dập vừa loạn nhịp.
Lạc Tầm biểu cảm mê man, nhỏ nhẹ lẩm bẩm vài lời không thể nghe thấy: "Em giết người rất rõ ràng là vì bảo vệ Ân Nam Chiêu, tuy rằng em không hiểu tại sao trong lòng một nửa mắng anh là biến thái, một nửa lại muốn đi theo anh, giống như..."
Ân Nam Chiêu thân thể cứng đờ, chăm chú nhìn Lạc Tầm không chớp mắt. "Giống như cái gì?"
"Giống như... Em không biết tại sao vừa rồi vẫn là anh. Chỉ là đột nhiên phát hiện Ân Nam Chiêu cũng thích em, còn đang ghen với Thiên Húc, lại muốn hôn một cách khó hiểu như vậy."
Ân Nam Chiêu khuôn mặt không lộ chút biểu cảm, giọng nói lại đặc biệt dịu dàng, hướng theo từng bước, hỏi: "Sau đó tại sao vẫn còn muốn hôn?"
Lạc Tầm sắc mặt ửng hồng, giống như uống rượu say, thì thầm nói: "Em nghĩ tim đập rất nhanh, không hiểu lắm, muốn xác nhận..."
"Xác nhận gì?"
Lạc Tầm mạnh ngước mắt, nhìn Ân Nam Chiêu, ánh mắt ngấn lệ dịu dàng, "Em không biết!"
Ân Nam Chiêu bình tĩnh nói: "Em biết!"
Tay hắn đặt lên ngực nàng, trái tim dưới lòng bàn tay đập nhanh dồn dập.
Lạc Tầm kinh ngạc nói: "Cô ấy biết anh thích em, rất vui vẻ; cô ấy cảm giác được em hôn anh, rất hạnh phúc. Em không biết tại sao lại như vậy, rõ ràng là không nên, người em yêu là Thiên Húc, không phải anh..."
Ân Nam Chiêu mạnh ôm lấy Lạc Tầm, hung hăng hôn nàng.
Lạc Tầm muốn trốn tránh, cũng không có chỗ để trốn tránh.
Tình cảm của Ân Nam Chiêu giống như trận đại hồng thủy cuồn cuộn phá nát bờ đê, dâng trào, trút xuống, nơi đi qua ngập tràn, sóng lớn ào ạt, khiến cho Lạc Tầm thân bất do kỷ, chỉ có thể để cho cơn sóng tình của hắn cuồn cuộn cuốn trôi.
Từ dữ dội đến dịu dàng, từ rực nóng như lửa đến êm ả như nước.
Lạc Tầm chưa bao giờ biết một cái hôn có thể kéo dài lâu như vậy, cũng chưa từng biết một cái hôn có thể có nhiều biến hóa như vậy.
Cắn mút nhẹ nhàng, dây dưa thoáng chốc, triền miên mãnh liệt.
Ân Nam Chiêu vẫn lưu luyến, dây dưa không tha, giống như muốn đem tất cả chịu đựng khát vọng phát tiết ra ngoài, đem tất cả nhớ thương say đắm đều bộc lộ giải tỏa hết.
Lạc Tầm cảm nhận được.
Đoạn tình cảm này, không phải chỉ có một mình nàng đau khổ dày vò, hắn cũng bởi vì mất đi mà đau khổ, bởi vì nhớ thương mà dày vò.
Mỗi một đau đớn của nàng, hắn đều chôn sâu trong lồng ngực, cùng nàng chịu đựng.
Lạc Tầm nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nỗi đau mất cánh tay thấu tâm can vẫn còn trong lồng ngực, nhưng vì biết có người đã cùng nàng chịu đựng, dường như không còn cảm giác đau như vậy nữa.
Một giọt nước mắt rơi xuống tay của Ân Nam Chiêu, Ân Nam Chiêu thân thể chợt cứng đờ.
Hắn ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt nàng, "Xin lỗi em!"
Lạc Tầm lắc đầu, dựa vào vai hắn không nói một lời.
Những món nợ của nàng và hắn không thể nào tính toán rõ, cũng không có cách nào tính toán.
Thiên Húc và Lạc Tầm, Ân Nam Chiêu và Long Tâm. Rốt cuộc là ai lừa ai, ai bị mắc lừa ai, ai thiếu ai, ai sai ai đúng, căn bản không thể xác định.
Ân Nam Chiêu thấp giọng nói: "Thân phận của tôi là giả, nhưng lời đã nói đều là thật."
Lạc Tầm ngẩng đầu nhìn Ân Nam Chiêu, ánh mắt vừa khóc lại càng trở nên trong trẻo, giống như hai viên bảo thạch, muốn soi sáng tất cả bí mật ở trong lòng hắn.
Ân Nam Chiêu nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của nàng, "Tôi đã nói cho em biết, tôi là một cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện. Không phải nói dối, chỉ có điều không phải là cô nhi viện Relicta, mà là một cô nhi viện trên hành tinh Rosa. Lúc 7 tuổi tôi bị thầy giáo lừa bán cho bọn buôn nô lệ, sau đó nhiều lần qua tay, thì bị bán đến hành tinh Thái Lam, tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp, trở thành nô lệ mua vui..."
Lạc Tầm lấy tay che miệng hắn lại, "Em tin anh, không cần phải chứng minh những vết thương trong quá khứ."
Ân Nam Chiêu hoàn toàn không ngờ có người lại lo lắng cho sức chịu đựng của hắn, buồn cười nói: "Tôi là Ân Nam Chiêu."
"Em biết, là một Ân Nam Chiêu rất rất lợi hại. Nhưng không phải ai sinh ra cũng có một thân thể cứng rắn không thể xâm hại như kim cương, nếu có một ngày vết thương bị rạch ra, điều em muốn chính là chữa lành vết thương, không phải chứng minh đó là vết thương."
Ân Nam Chiêu sững sờ một lúc, sau đó cười rộ lên, đây không phải là Lạc Tầm hay sao?
Hắn dịu dàng ôm nàng vào lòng giống như bảo vệ một vật quý, "Ngủ một lát đi, ngày mai còn phải đi tiếp."
Bình sinh đây là lần đầu tiên hắn biết thiên đường cực lạc ở trong truyền thuyết là như thế nào —— một sơn cốc chết chóc, dưới bầu trời đầy sao, xung quanh là những dây leo hút máu người chằng chịt.
HẾT CHƯƠNG 2.08
"Ngẩn ngơ một ngày rồi, không đói bụng sao?"
Ân Nam Chiêu mang một phần cơm dinh dưỡng đưa đến trước mặt nàng, ngồi xuống đối diện.
Lạc Tầm cầm lấy thìa, nhưng bây giờ nàng không thấy đói bụng.
Ân Nam Chiêu cho dù trời có sập xuống cũng không sao, nhưng nàng thì không. Tuy rằng hắn nói giai đoạn này sẽ đi cùng nàng, nhưng dù sao hắn cũng là Ân Nam Chiêu, không phải Thiên Húc.
Lạc Tầm dùng thìa chọc chọc vào cơm dinh dưỡng, trong lúc lờ mờ nàng nhớ đến Thiên Húc đã từng vì nàng chuẩn bị hộp cơm dinh dưỡng hình quả tim, còn có câu chuyện Cupid dị chủng, tâm trạng của nàng càng thêm xấu.
Ân Nam Chiêu hỏi: "Đang nghĩ gì?"
Lạc Tầm che dấu nói: "Nghĩ còn bao lâu nữa mới trở lại Relicta."
"Qua mấy giờ nữa sẽ đến tinh cầu năng lượng, nếu bổ sung năng lượng thuận lợi, chắc chắn hai ngày có thể về đến."
"Vậy rất nhanh." Lạc Tầm múc một thìa cơm dinh dưỡng, đưa lên nghiêng thìa, nhìn đến dịch cháo màu xanh rơi trở lại bàn ăn, "Anh cảm thấy tôi quay về Relicta... thật sự thích hợp sao?"
"Không trở về Relicta, em có thể đi đâu?"
Lạc Tầm bị hỏi khó.
Đúng vậy! Không trở về Relicta, nàng có thể đi đâu?
Trước kia còn có thể nói "Biển vũ trụ, nơi nào mà không thể dung thân", bây giờ cũng hiểu được, biển vũ trụ, nơi nào nàng cũng không thể dung thân. Binh đoàn Long Huyết sẽ không để Long Tâm đi, đế quốc Ar cũng không cho phép công chúa giả rời khỏi, liên bang Odin lại càng không muốn nàng bỏ trốn.
Lạc Tầm tâm trạng nặng nề áp lực, nàng buồn bực tiếp tục chọc phá hộp cơm dinh dưỡng của mình, làm cái thìa rơi vào khoảng không.
Ân Nam Chiêu kéo đống cơm dinh dưỡng bị chọc phá đến nỗi không thể ăn kia đến trước mặt mình, đưa một hộp nước dinh dưỡng vị hoa quả và một hộp anh đào đỏ tươi đến trước mặt nàng.
Bởi vì chiếm nhiều không gian, lưu trữ rất phiền toái, nên hoa quả tươi trên chiến hạm thường là vật hiếm, chỉ có người bệnh mới được hưởng lợi.
Lạc Tầm kinh ngạc hỏi: "Cho tôi sao?"
"Tôi không thích anh đào." Ân Nam Chiêu múc một thìa cơm dinh dưỡng, nhét vào miệng.
Lạc Tầm nhìn Ân Nam Chiêu.
Ân Nam Chiêu không ngẩng đầu lên nói: "Nhìn tôi cũng không thể no bụng được, Binh đoàn Long Huyết vẫn còn đuổi theo phía sau, có mệt cũng không mệt hơn, em nên ăn no một chút."
"Miệng quạ!"Tâm trạng của Lạc Tầm bỗng nhiên tốt hơn một chút, nàng cầm hộp nước dinh dưỡng lên uống.
————•————•————
Năm giờ sau, phi thuyền đến hành tinh năng lượng.
Đây là một tinh cầu đã gần như cạn kiệt năng lượng, những tinh quốc nhỏ sở hữu không có khả năng giúp nó sử dụng vào mục đích khác, chỉ có thể bỏ mặc nó từ từ chết đi.
Từ khoảng không trên vũ trụ nhìn qua, toàn bộ tinh cầu không có một sắc xanh, tất cả đều là khe rãnh ngang dọc, chằng chịt lồi lõm là màu nâu của đồng hoang, một khung cảnh ảm đạm.
Phi thuyền sau khi từ từ cập cảng vũ trụ, mới cảm nhận được một chút sinh khí.
Xa xa thưa thớt là vài chiếc phi thuyền dân dụng, đang chờ bổ sung năng lượng. Mấy chiếc xe vận tải chạy tới chạy lui, bốc dỡ khoáng thạch năng lượng. Những cánh tay máy thật lớn dưới sự điều khiển của máy tính đang bận rộn làm việc.
Tình trạng của hai người lại khá đặc biệt, máy tính chắc chắn không thể giải quyết, chỉ có thể để công nhân giải quyết.
Phi thuyền là từ chiến hạm sửa chữa thành, trong ngoài không đồng nhất.
Không phải chỉ đơn giản bổ sung năng lượng, mà cần mua cả bộ thiết bị năng lượng để thay cho bộ thiết bị năng lượng đã bị phá hủy.
Vật tư quân dụng quản lý chặt chẽ, không thể nói mua liền có thể mua, cũng may năm đó khi cải trang đã nghĩ qua tình huống này, nhờ cao thủ thiết kế, hai bộ thiết bị năng lượng của hai phi thuyền dân dụng có thể sửa lại thành một bộ thiết bị năng lượng phi thuyền có thể dùng được.
Hồng Cưu xung phong nhận việc, "Tôi đã đến nơi bổ sung năng lượng này rồi, quen thuộc lắm, để tôi đi cho."
Ân Nam Chiêu hỏi: "Lúc nào?"
Hồng Cưu xấu hổ cười cời, "Năm sáu chục năm trước!"
Ân Nam Chiêu nói: "Tôi đi!"
"Không được!" Tất cả mọi người đều phản đối.
Hồng Cưu nói: "Đại ca, mọi người đều không phải lần đầu tiên làm nhiệm vụ, chỉ cần nhận được lệnh triệu tập ngay lập tức đã chuẩn bị thật tốt rồi. Không phải mạng của anh quý hơn mạng của chúng tôi, nhưng bây giờ chưa đến lượt anh đi mạo hiểm."
Ân Nam Chiêu thản nhiên nói: "Tôi biết các cậu đều hiểu rõ chuyện hy sinh, nhưng sinh mạng của các cậu thuộc về liên bang. Nhiệm vụ lần này tôi có tư tâm, cũng không hoàn toàn là vì liên bang. Trước đó đã hy sinh sáu chiến hữu rồi, lần này để tôi đi. Các cậu đều ở lại phi thuyền, có gì bất trắc thì rút lui, đưa hai người kia về liên bang, giao cho quan chỉ huy."
Lạc Tầm cắn môi, xoay người liền chạy ra khỏi phòng điều khiển chính.
"Đại ca..."
Ân Nam Chiêu đưa tay, ý bảo bọn họ im miệng.
Hắn kiểm tra đối chiếu xong danh sách thức ăn, trang bị vũ khí, đội mũ giáp, hạ lệnh: "Chuẩn bị mở cửa khoang thuyền."
Cửa khoang thuyền mở ra, Ân Nam Chiêu cầm cái thang di động, bỏ xuống mặt đất.
Hắn nói với với thiết bị truyền tin: "An toàn."
Thang di động thu hồi, trước khi cửa khoang thuyền vừa đóng lại trong một giây, một bóng người từ khe hở phóng ra ngoài, chật vật đứng bên cạnh Ân Nam Chiêu.
Nàng mặc bộ trang phục tác chiến không quá vừa người, lưng đeo bao lô, đội mũ giáp tác chiến, tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng vừa nhìn qua thân hình liền biết ngay là Lạc Tầm.
Ân Nam Chiêu lạnh lùng quát: "Tôi đã ra lệnh..."
"Tôi cũng không phải là quân nhân, lại càng không phải là đội viên của anh, nghe lệnh anh làm gì?" Nàng hung hăng chọc chọc vào ngực của Ân Nam Chiêu, "Từ giờ trở đi, anh ở đâu, tơi ở đó."
Ân Nam Chiêu im lặng nhìn chằm chằm Lạc Tầm.
Lạc Tầm chỉ chỉ đầu mình, giả vời cười nói: "Bên trong là Long Tâm, anh để tôi bên cạnh chiến hữu thân thiết của mình, yên tâm thật sao?"
Ân Nam Chiêu biết không thể đuổi được nàng, chỉ có thể nhượng bộ.
Hắn nhảy lên xe vận chuyển, "Theo sát!"
Lạc Tầm vội vàng đuổi theo.
Xe vận chuyển chạy về khu nhà quản lý cảng vũ trụ.
Lạc Tầm cảnh giác nhìn xung quanh, khắp nơi đều là những người máy đang bận rộn, ngẫu nhiên nhìn thấy vài người, cũng đều đang tập trung làm việc, không có bất kỳ khác thường nào.
"Đừng nhìn, không có gì khác thường cũng bị người ta nhìn ra khác thường." Ân Nam Chiêu ngồi trên xe vận chuyển, bình thản ung dung, nhìn không chớp mắt, quả thật giống như đang ở nhà.
Lạc Tầm hít sâu, cố gắng khiến cho mình biểu hiện đừng quá mất mặt.
Xe vận chuyển dừng lại bên ngoài tòa nhà quản lý.
Ân Nam Chiêu và Lạc Tầm nhảy xuống xe, theo hướng dẫn của người máy đi vào tòa nhà lớn.
Tiếp đón bọn họ là một người trung niên béo bụng, nói chuyện không chút tươi cười, hơi có tâm trạng than trời trách đất, giống như một người quản lý trên một hành tinh năng lượng xa xôi quanh năm phải ngồi trong phòng chăm chú theo dõi đám người máy làm việc.
Biểu hiện của Ân Nam Chiêu khiến cho Lạc Lan há hốc mồm.
Hắn cử chỉ ngã ngớn, động tác ẻo lả cởi bỏ mũ giáp, vứt cho Lạc Tầm, bước nhanh lên trước, nhiệt tình chào hỏi người nhân viên béo bụng.
Mặt hắn lộ ra nụ cười nịnh nọt, nói chuyện có hơi lắp bắp, ánh mắt tràn ngập tính cách của một tiểu thương thuộc tầng lớp thấp nhất, cố gắng nói mấy câu khen ngợi vừa lòng, nhưng lại không biết chừng mực, ngôn từ thô tục, một câu cũng không thể nói đến điểm mấu chốt.
Người quản lý mập thái độ ngạo mạn, ánh mắt cất giấu khinh thường, mang theo một chút không kiên nhẫn, cực kỳ lạnh nhạt.
Ân Nam Chiêu cúi đầu khom lưng tiến đến bên cạnh viên quản lý, lặng lẽ nhét một khối đá quý vào tay ông ta.
Hắn tự biên tự diễn mình thành một thương nhân vũ trụ kêu ngạo, thân thủ bất phàm, kiến thức sâu rộng, nhưng lời nói câu đầu không ăn nhập với câu sau, khiến cho người ta cảm thấy hắn hoàn toàn là một tên hải tặc làm ăn bất chính, hành vi thô lỗ, không có đầu óc.
Người quản lý mập hài lòng vuốt ve viên đá quý trong lòng bàn tay, ném ra một nụ cười dối tra, hỏi Ân Nam Chiêu muốn cái gì?
Ân Nam Chiêu nói phi thuyền gặp phải thiên thạch, bộ thiết bị năng lượng bị va chạm hư hỏng, cần hai bộ thiết bị năng lượng C2354, và một chút linh kiện linh tinh gì đó.
Viên quản lý mập xem xét xong danh sách cần mua, cảm thấy không có gì khác thường, toàn bộ đều đồng ý, có điều giá cả so với giá mở bán trên mạng lại cao hơn một phần ba.
Ân Nam Chiêu thoải mái đồng ý.
Tên quản lý khoái chí ra lệnh cho người máy chuẩn bị bộ thiết bị năng lượng và linh kiện.
Thật ra, hải tặc vũ trụ là khách hàng mà những người như bọn họ hoan nghênh chào đón nhất, mọi người lấy lòng nhau còn không hết, vừa được lợi vừa được tiền. Những kẻ bị phái đến nơi này làm việc đều là người không có gia thế, cũng chẳng có năng lực gì, thật sự không kiếm thêm chút đỉnh, đời sống quả thật rất khó khăn.
Mọi thứ rất nhanh đều đã chuẩn bị xong, Ân Nam Chiêu kiểm tra qua hàng hóa, sau khi xác nhận không có vần đề gì liền thanh toán.
Hai người ngồi xe vận chuyển, theo sau hai chiếc xe vận tải lớn, hướng về phía cảng phi thuyền đang thả neo.
Lạc Tầm thoải mái một chút, "Bây giờ đã an toàn chưa?"
"Tên quản lý kia không có gì." Ân Nam Chiêu vẫn giống như trước, bình tĩnh ung dung, ngồi nhìn không chớp mắt, giống như hoàn toàn không thèm để ý mọi chuyện xung quanh.
Lạc Lan nghĩ đến hành động "thay da đổi thịt" của hắn vừa rồi, chế giễu hỏi: "Hành động tốt như vậy, hẳn là đã lừa gạt rất nhiều phụ nữ rồi?"
Ân Nam Chiêu nhẹ nhàng nói, "Đương nhiên đã lừa không ít."
Rõ ràng qua cái mũ giáp không nhìn thấy được gì, Lạc Tầm lại cảm giác Ân Nam Chiêu đang cười. Nàng khó chịu nghiêng đầu, tuy đã sớm biết Thiên Húc chính là nhân vật hắn diễn ra, nhưng tận mắt chứng kiến đích thực so với tâm lý biết rõ là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Ân Nam Chiêu thản nhiên nói: "Tự tôn tự ái, thành thật thủ tín, chính trực thiện lương... Những phẩm chất tốt đẹp này, chưa từng xuất hiện trong người tôi. Khi còn là nô lệ, cho dù có bao nhiêu khổ sở, cũng đều phải cười, một đứa bé miệng nói dối lời ngon tiếng ngọt mới khiến người ta thích, có thể ít bị đánh hơn, có thêm nhiều đồ ăn hơn. Khi ở trong đội quân cảm tử, còn phải đi lừa gạt khi có thể lừa gạt. Tôi còn sống đến bây giờ, nhất định đã giết rất nhiều người, cũng đã từng lừa gạt rất nhiều người, có người xấu, cũng có người tốt, có phụ nữ, cũng có đàn ông."
Lạc Tầm trong lòng tràn ngập chua xót, lại giả vờ như không thèm để ý, tự giễu nói: "Hiểu rồi, tôi không phải là người bị lừa gạt đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng."
Ân Nam Chiêu nhìn Lạc Tầm, cười nói: "Xin lỗi, tôi không phải là Thiên Húc ấm áp sạch sẽ, không phải là dáng vẻ mà em thích." Nói xong lời xin lỗi, nhưng giọng nói của hắn lại không nghe ra một chút gì ý xin lỗi, thậm chí mang theo ý châm chọc đùa cợt như có như không.
Lạc Tầm lòng buồn tim đau, nhanh cắn môi không nói tiếng nào.
Ân Nam Chiêu lạnh lùng vô sỉ, khiến cho nàng cực kỳ rõ ràng cảm nhận được, Thiên Húc mà nàng luôn mong nhớ cuối cùng vẫn không thể trở về. Con người luôn khiêm tốn đơn độc bôn ba trong đêm tối, nhưng vẫn làm cho người khác ấm áp ấy, mãi mãi chỉ có thể lưu giữ trong ký ức của nàng.
————•————•————
Xe vận chuyển dừng lại.
Ân Nam Chiêu ra lệnh cho đội viên trên phi thuyền: "Nhận hàng. Cần phải cẩn thận, không được rời khỏi phi thuyền."
Lạc Tầm nghe được lời của hắn, hiểu ra nguy hiểm còn chưa qua đi, lập tức lo lắng khẩn trương.
Cửa bên của khoang thuyền mở ra, Độc Nhãn Phong dẫn theo vài người canh gác ở cửa, nhìn các cánh tay máy dưới sự điều khiển của máy tính từ từ bốc hàng lên phi thuyền.
Ân Nam Chiêu mắt nhìn bốn phía, nói với Lạc Tầm: "Em lên trước đi."
"Anh ở đâu, tôi sẽ ở đó." Lạc Tầm đứng bên cạnh hắn không hề cử động.
Thời gian từng phút trôi qua, hàng hóa từng món từng món được đưa lên khoang thuyền, nhìn qua tất cả đều thuận lợi.
Khi đang đưa bộ thiết bị năng lượng thứ hai lên, cánh tay máy đang bốc hàng đột nhiên mất kiểm soát, thùng chứa bộ thiết bị nặng lượng rơi xuống, đập vào cửa khoang thuyền.
Đồng thời lúc đó, xung quanh vang lên tiếng súng, những chiếc xe vận tải lớn ở bốn phía mở ra, bên trong túa ra vô số lính đánh thuê vũ trang đầy đủ.
Ân Nam Chiêu lập tức đẩy Lạc Tầm ngã xuống đất, vừa nổ súng bắn trả, vừa ra lệnh cho đội viên điều khiển phi thuyền chính: "Cất cánh!"
Thiết bị truyền tin là giọng nói của Hồng Cưu, "Anh còn chưa lên phi thuyền!"
Ân Nam Chiêu hét lên ra lệnh: "Lập tức cất cánh!"
Hồng Cưu không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh, "Chuẩn bị cất cánh, đóng cửa khoang thuyền!"
Khi nói, đã có người từ bốn phương tám hướng nhào tới, muốn theo cánh cửa khoang thuyền còn đang mở nhanh chóng xâm nhập phi thuyền.
Đội của Độc Nhãn Phong chia thành hai nhóm, một nhóm ngăn chặn kẻ thù, một nhóm kéo thùng hàng chứa bộ thiết bị năng lượng bị rơi ở cửa khoang thuyền vào phi thuyền.
Ân Nam Chiêu nói với Lạc Tầm đang ở dưới thân mình: "Trước khi cửa khoang hoàn toàn đóng lại, phải nhanh chạy vào."
"Được!"
Ân Nam Chiêu rút ra hộp vũ khí, đưa tay lên, hộp vũ khí màu đen giống như chim diều hâu giương cánh soàn soạt mở ra, là một lưỡi hái hình lưỡi liềm rất lớn, cán dài hơn bốn thước.
Trong lúc lưỡi hái vung lên, quang ảnh chói mắt, giống như gặt lúa vụ mùa, nơi đi qua, một đám đầu người tất cả đều bị thu gặt, máu tươi vung vãi đầy trời.
Lạc Tầm nương theo che chắn của hắn, chạy thật nhanh về hướng cửa khoang thuyền.
Trong nháy mắt, thi thể ở trên mặt đất chồng chất ngã rạp thành một lớp, nhưng kẻ địch vẫn không sợ chết, càng lúc càng nhiều.
Động cơ phi thuyền đã khởi động, cửa khoang thuyền vẫn chậm chạp chưa đóng hẳn.
Tiếng cảnh báo chói tai vang lên, nhắc nhở có nguy hiểm phát nổ, phải nhanh chóng cất cánh.
Ân Nam Chiêu ra lệnh: "Độc Nhãn Phong, đóng cửa khoang ngay!"
Vô số lần kề vai chiến đấu, thập tử nhất sinh, đã có thói quen chấp hành mệnh lệnh vô điều kiện. Độc Nhãn Phong không hề nghi ngờ Ân Nam Chiêu làm sao có thể ngăn cản vô số kẻ địch như vậy, hắn chỉ lập tức thu hồi vũ khí, dẫn theo mọi người đến hỗ trợ.
"10, 9, 8..."
Máy tính bắt đầu đếm ngược thời gian cất cánh, cửa khoang dần dần khép lại, Ân Nam Chiêu vẫn đặt mình giữa đám quân địch, vẫn đang giết người.
Lạc Tầm gọi to: "Thiên Húc!"
Ân Nam Chiêu chống lưỡi hái xuống mặt đất, giống như nhảy sào đột ngột từ mặt đất vọt lên, nhảy cao hơn ba mươi thước, đáp xuống cửa khoang thuyền.
Khi hắn thu hồi lưỡi hái, đao lưỡi liềm vừa đúng lúc gặt rụng toàn bộ đầu của những kẻ đuổi sát phía sau.
Đếm ngược trước khi kết thúc, cửa khoang thuyền đóng lại, phi thuyền bay lên.
Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, nhưng phát hiện cửa khoang thuyền vẫn chưa thật sự đóng lại.
Thì ra, cánh tay máy đột nhiên bị mất điều khiển lúc nãy đã đập vào trục cửa khoang thuyền, đầu kia của cánh tay máy gắn với một cái bệ nặng mấy trăm tấn trên cảng vũ trụ.
"Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm..." Máy tính phán đoán sắp bị phát nổ, cửa khoang thuyền ở bốn phía không ngừng lóe ra ánh sáng đỏ cảnh báo, nhắc nhở những người ở gần cửa khoang nhanh chóng rời khỏi.
Mọi người vừa lấy súng bắn, vừa lấy đao chặt, dùng các loại vũ khí muốn cắt đứt cánh tay máy. Nhưng cánh tay máy này là loại được chế tạo chuyên dụng vận chuyển những hàng hóa to lớn, kéo đẩy phi thuyền, không có dụng cụ cắt chuyên nghiệp, căn bản không có cách cắt đứt.
Trong tiếng động cơ gầm rú, phi thuyền hướng về phía trước đẩy mạnh lực kéo tránh thoát, cửa khoang thuyền đã bắt đầu bắn ra những tia lửa khắp nơi.
Độc Nhãn Phong mặt đầy mồ hôi, giương súng điên cuồng bắn vào cánh tay máy.
"Đừng lãng phí đạn." Ân Nam Chiêu vỗ xuống vai hắn, nhẹ nhàng nhún một cái, nhảy ra khỏi phi thuyền qua khe cửa khoang thuyền chưa kịp đóng kia.
Hắn rơi trên đài điều khiển ở mặt đất, tắt đi chức năng điều khiển đã mất tác dụng kia, mở ra chức năng điều khiển bằng tay, điều khiển cánh tay máy đang vướn ở cửa khoang thuyền quay trở lại.
Cửa khoang thuyền lập tức đóng lại, phi thuyền bay lên trời, tiến vào vũ trụ.
Độc Nhãn Phong té ngồi trên đất, trong mắt rưng rưng lệ quang.
Lần cuối cùng hắn nhìn thấy, xung quang đài điều khiển dày đặc kẻ thù, đài điều khiển đơn độc giống như một chiếc thuyền lá cô độc dấn thân vào đại dương bao la.
Mọi người ngây ra như phỗng, không có chút vui mừng vì được bình an.
Thiết bị truyền tinh truyền đến giọng nói phấn khích của Hồng Cưu: "Cất cánh thuận lợi! Mọi người an toàn chứ?"
Độc Nhãn Phong lau mồ hôi trên mặt, giọng khàn đặc nói: "An toàn, ngoại trừ... Đại ca không lên được, con có Lạc Tầm."
Đại ca sau khi nhảy ra khỏi phi thuyền, Lạc Tầm cũng theo sát phóng theo.
Khi Đại ca ở trên đài điều khiển di chuyển cánh tay máy, Lạc Tầm ở bên ngoài đài điều khiển che chắn cho hắn, bắn chết tất cả những kẻ muốn bắn chết Đại ca.
————•————•————
Mưa bom bão đạn.
Ân Nam Chiêu kéo Lạc Tầm đến đài điều khiển, vừa nổ súng ép lui kẻ địch, vừa châm chọc khiêu khích nói: "Người em yêu là Thiên Húc, không phải tôi, đánh đổi mạng vì tôi thật không đáng!"
"Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?" Lạc Tầm rống lên. Nàng cũng hiểu bản thân đầu óc có vấn đề, nhưng đã nhảy ra ngoài, không thể nào nhảy ngược trở lại.
Ân Nam Chiêu ngẩng đầu nhìn lên không trung, nói với Lạc Tầm: "Ôm chặt tôi!"
"Cái gì?" Lạc Tầm vẻ mặt dại ra, cho rằng mình nghe nhầm.
Ân Nam Chiêu không để ý giải thích, kéo Lạc Tầm vào lòng mình, búng người một cái, nhảy cao về phía trước, dựa vào thể năng, mạnh mẽ bắt được một cánh tay máy đang vận chuyển rất nhanh ở trên trời.
"Ôm chặt!" Hắn một tay đã nắm vào cánh tay máy, một tay phải nổ súng ngăn chặn kẻ thù, không có cách nào nâng đỡ Lạc Tầm.
Lạc Tầm có cảm giác mình đang ngồi xe bay ở tận trời cao, là chiếc xe bay không có một chút che chắn bay lượn trên không. Nàng không thể không giống như một con gấu túi (Koala), dùng cả hai chân hai tay, bám chặt vào người của Ân Nam Chiêu, cố gắng không để mình ngã xuống.
Trong lúc trời rung đất chuyển, hai người bị cánh tay máy ném lên một chiếc xe vận tải lớn đang dở hàng
Ân Nam Chiêu hỏi: "Biết lái xe vận tải không?"
"Không biết!"
Ân Nam Chiêu ném nàng vào chỗ ngồi của người lái, "Em lái xe, tôi bắn."
Lạc Tầm giống như bị điên, hoang mang nhìn bảng điều khiển ở trước mắt.
"Đã chơi qua xe đồ chơi chưa? Màu xanh là đi, màu đỏ là dừng, rất đơn giản."
Ân Nam Chiêu lấy ra hộp vũ khí, không biến nó thành đao lưỡi liềm, mà kích hoạt lắp ráp thành một cây súng năng lượng."
"Xe đồ chơi!" Lạc Tầm cắn chặt răng, nắm lấy cần điều khiển màu xanh theo hướng mũi tên đẩy tới.
Động cơ gầm rú, xe vận tải giống như một gã đàn ông to lớn say rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo, đụng chạm lung tung chạy nhanh về phía trước.
Có người chạy lại, muốn ngăn cản bọn họ.
Lạc Tầm trong lúc do dự, Ân Nam Chiêu đã quay ngược cánh tay bắn vài phát súng, ngăn cản đám người nọ. Lạc Tầm không chút chần chừ, cắn chặt răng, lái xe vọt đi.
Nàng hỏi: "Chạy đi đâu?"
"Hướng nào ít người chạy theo hướng đó."
Lạc Tầm mơ mơ hồ hồ lái xe ra khỏi cảng vũ trụ.
Chiếc xe vận tải to lớn xiêu xiêu vẹo vẹo chạy trên cánh đồng hoang mênh mông màu nâu đất, một đường cát bụi cuồn cuộn phủ đầy.
Kẻ địch vẫn đuổi sát không tha, trên mặt đất có xe thiết giáp đuổi theo, trên bầu trời có phi thuyền truy kích.
Lạc Tầm cảm thấy bọn họ trốn không thoát.
Một tinh cầu hoang vắng cằn cỗi, một chiếc xe vận tải căn bản không phải là phương tiện tốt để chạy trốn, khả năng lái của nàng lại cực kỳ dở tệ, nếu không phải sức bắn tỉa của Ân Nam Chiêu uy hiếp kinh người, đoán chừng bọn họ đã sớm bị bắt gọn.
Lạc Tầm từ phía sau nhìn thoáng qua Ân Nam Chiêu đang quay lưng về phía nàng, không nghĩ được tại sao bản thân biết rõ là đường chết, lại có thể nóng vội nhảy ra khỏi phi thuyền?
Hắn tâm địa tàn nhẫn, giết người như ngóe, không bao giờ xem trọng tính mạng của kẻ khác, cũng không xem trọng tính mạng của bản thân.
Hắn gian xảo đa nghi, chuyên quyền độc đoán, hoàn toàn không để tiêu chuẩn đạo đức của thế tục vào trong mắt, làm việc cũng không hề có chỗ kiêng kỵ.
Hắn tâm tính khó lường, không thể nắm bắt, còn giỏi diễn trò, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện quỷ, đích thực có hơn một ngàn gương mặt.
.........
Lạc Tầm cảm thấy quả thật cả người hắn đều là khuyết điểm.
Đánh giá "nhân gian cực phẩm" của mẹ Thần Sa thật sự quá khách khí, nói khó nghe một chút, Ân Nam Chiêu căn bản là một tên đại biến thái tâm lý đen tối, nhân cách phân liệt, tinh thần vặn vẹo!
Cho dù hắn không đội mũ giáp che kín khuôn mặt, Lạc Tầm cũng rõ ràng biết hắn không phải là Thiên Húc tốt đẹp ấm áp, chu đáo tận tình
"Năng lượng dùng hết rồi." Ân Nam Chiêu đem súng ăng lượng phục hồi lại thành hộp vũ khí như ban đầu, để trở về bên hông.
Lạc Tầm trong lòng kinh sợ, theo bản năng hỏi: "Làm gì bây giờ?"
Ân Nam Chiêu nói: "Tôi sẽ không đầu hàng."
Lạc Tầm nhìn ra vùng đất mênh mông vô bờ, khe rãnh ngang dọc tĩnh mịch ở phía trước, trong lòng lại bình tĩnh khác thường, nàng kiên định nói: "Anh ở đâu, tôi ở đó."
Ân Nam Chiêu trừng mắt liếc nhìn một cái, một tay thay đổi tay lái, một tay kéo nàng vào lòng, "Ôm chặt tôi!"
Lạc Tầm đã học được không suy nghĩ lung tung, thật chủ động ôm sát Ân Nam Chiêu.
Ân Nam Chiêu ôm nàng từ cửa kính xe nhảy ra ngoài chiếc xe vận tải đang chạy như bay.
Một quả đạn pháo bắn trúng xe vận tải, ầm ầm một tiếng, xe vận tải phát nổ.
Trong ánh lửa đầy trời, hai người nhảy xuống một vách núi cao chót vót trốn đi.
Lạc Tầm rơi xuống choáng đầu hoa mắt, có chút cảm giác nhưng đều là chậm chạp mơ hồ, chỉ loáng thoáng nghe bên tai tiếng súng vang lên không ngừng, dần dần càng lúc càng xa.
Giống như qua thật lâu, hai người mới dừng lại.
"Tiểu Tầm?" Ân Nam Chiêu lập tức kiểm tra xem Lạc Tầm có bị thương hay không.
Hắn đã cố hết sức ôm Lạc Tầm ở trong lòng mình, dùng thân thể của mình che chắn hầu hết các va chạm, nhưng dù sao cũng là rơi từ chỗ cao như vậy xuống, hắn không dám đảm bảo không có gì xảy ra.
Lạc Tầm tỉnh táo lại một chút, cảm thấy toàn thân trên dưới đều đau, nhịn không được rên lên một tiếng.
Ân Nam Chiêu vội vàng hỏi: "Đau ở đâu?"
"Toàn thân trên dưới, nơi nào cũng đau."
Ân Nam Chiêu nhẹ nhàng thở ra, giọng nói lại vô cùng rõ ràng nhưng lạnh lùng, "Tốt lắm, chứng tỏ không có chỗ nào bị thương hết."
Lạc Tầm buồn bực đẩy hắn ra, cứng rắn chống tay ngồi dậy, vừa xoa xoa tay chân bị đau, vừa nhe răng nhếch miệng nói: "Khó trách anh vẫn độc thân, anh như vậy có thể tìm được bạn gái mới là lạ."
Ân Nam Chiêu không để ý tới oán giận than trách của nàng, hắn lấy ra hộp vũ khí, biến thành một cây đao lưỡi liềm thật lớn, "Đi thôi! Binh đoàn Long Huyết chắc chắn rất nhanh sẽ đuổi đến đây."
Lạc Tầm nhìn thanh đao lưỡi liềm đang biến đổi, nhớ đến lúc ở dinh thự của Chấp Chính Quan, Ân Nam Chiêu đã muốn chặt cánh tay của mình bằng thanh đao lưỡi liềm màu đỏ. Khó trách lúc đó nàng cảm thấy hình dạng có chút kỳ quái, hóa ra thật sự là đao lưỡi liềm.
————•————•————
Lạc Tầm đi theo bên cạnh Ân Nam Chiêu, cẩn thận cảnh giác đi tới.
Trong sơn cốc hoang vắng tưởng chừng không có một ngọn cỏ nào, bất chợt xuất hiện không ít loài thực vật dây leo giống dây thường xuân.
Thân dây leo màu đỏ nâu to bằng ngón tay cái, bên trên mọc ra rậm rạp những chiếc lá nhọn màu đỏ nâu vừa lớn vừa nhỏ. Nhìn qua cực kỳ cứng chắc, giống như một cây kim bén nhọn. Dây leo thật dài bám chằng chịt trên vách núi thẳng đứng, cũng mọc tràn lan tỏa rộng theo địa hình nhấp nhô. Tuy rằng không tính rậm rạp, nhưng nhìn qua cũng phát triển rất tốt.
Ân Nam Chiêu hỏi: "Em biết loại thực vật này không?"
"Không biết." Lạc Tầm đá đá lớp đất khô cằn ở dưới chân, ngồi xuống nhìn thật kỹ, "Tôi cảm thấy loài thực vật này có chút kỳ lạ, nên cẩn thận một chút."
"Không có loại thực vật nào khác cộng sinh, có thể có chất độc, chú ý không nên động vào." Ân Nam Chiêu tuy không hiểu sinh vật học, nhưng đã nhiều lần tìm sống từ cái chết, nên đối với hoàn cảnh khác thường cực kỳ nhạy bén.
Hai người luồng lách qua đám dây leo, đi không được nhanh.
Một nhóm binh lính của binh đoàn Long Huyết đang đuổi theo.
Ân Nam Chiêu vung đao lưỡi liềm, một người bị giết chết, ngã vào một thân dây leo tươi tốt, máu tươi ồ ạt trào ra.
Giống như ấn vào nút kích hoạt, loài thực vật này đột nhiên sống lại. Đám dây leo màu nâu đỏ ở xung quanh bắt đầu chuyển động, tựa như một con rắn thật dài quấn lấy vật còn sống đang xâm nhập vào địa bàn của nó. Những cái lá hình kim dài nhỏ trên một cây đâm vào cơ thể người, giống như vô số ống hút, thèm khát hút lấy máu tươi.
Lạc Tầm và Ân Nam Chiêu đã sớm có đề phòng với đám dây leo này, vẫn không dám tới gần, nhưng nhóm người đang đuổi giết bọn họ lại xem nhẹ, vừa mới đứng gần thân dây, tất cả đều bị quấn lấy.
Bọn họ liều mạng vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy đám dây leo càng quấn chặt.
Bọn họ nổ súng bắn, nhưng không có tác dụng gì. Đám dây hoang dại chi chít vẫn tràn lan không dứt, cắt đứt đầu còn có đuôi, căn bản không sợ súng đạn.
Bọn họ sợ đến mức hồn phi phách tán, lấy tay nắm kéo, tay lại bị dây quấn chặt.
Loại thực vật này căn bản không giống thực vật, chúng giống như động vật săn mồi hung tàn, lạnh lùng giết chết con mồi.
Ân Nam Chiêu vung đao lưỡi liềm, chém đứt tất cả đám dây leo đánh về phía họ.
"Tiểu Tầm!" Hắn nhắc nhở Lạc Tầm đến gần hắn.
Lạc Tầm giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, ngơ ngác nhìn hết thảy ở trước mắt, thậm chí nhịn không được còn tiến về phía trước vài bước, muốn nhìn rõ hơn.
Một thân dây leo vặn vẹo thân hình, hướng đến cánh tay nàng. Nàng lại không chút phát giác, vẫn hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào loài thực vật hút máu người này.
Ân Nam Chiêu dùng đao lưỡi liềm đã không còn kịp, bởi vì dây leo là thực vật, không phải động vật, cho dù chém đứt, sẽ không lập tức chết đi, vẫn có thể "cắn" Lạc Tầm.
Hắn chỉ có thể nhanh vọt qua, chặn lại đầu dây leo. Dây leo giống như trùng nhập cốt, lập tức chui vào bàn tay của hắn, hung hăng hút máu. Tay kia hắn vung đao, nhanh chóng chém đứt dây leo. Một lát sau, dây leo đang ghim chặt vào tay hắn mới từ từ nới lỏng, rơi xuống mặt đất.
Lạc Tầm vẫn nhìn hết sức chăm chú, hoàn toàn quên mọi chuyện ở xung quanh.
Nếu nàng muốn nhìn, cứ để nàng nhìn cho thỏa. Ân Nam Chiêu không lên tiếng quấy rầy nàng nữa, chỉ vung đao lưỡi liềm bảo vệ bên người nàng.
Dần dần, con mồi không còn vùng vẫy nữa.
Dây leo bao lấy bọn họ thật chặt, giống như một đám kén tằm màu nâu đỏ, kéo về hướng rễ cây, bắt đầu an tâm hưởng thụ món ăn ngon của chúng.
Không khí tỏa ra nồng nặc mùi máu tươi.
Vài sợi dây leo vẫn chưa từ bỏ ý định bắt giết Ân Nam Chiêu và Lạc Tầm, Ân Nam Chiêu muốn chém đứt bọn chúng đến tận rễ, Lạc Tầm đột nhiên nói: "Đừng chặt!"
Nàng lấy một lọ thuốc cầm máu từ trong ba lô dã ngoại, phun mạnh vào một dây leo đang đánh tới.
Dây leo ngay cả đạn và đao lưỡi liềm đều không sợ thế nhưng lại nhanh chóng né tránh.
Lạc Tầm mặt đầy vui vẻ, cầm chai thuốc cầm máu tự phun vào người mình một lượt, đi thẳng đến đám dây chằng chịt đang lao nhanh về phía mình.
Ân Nam Chiêu không có cách nào khác, chỉ có thể theo sát sau lưng, đề phòng cao độ, bảo vệ nhà khoa học quái nhân đang "lấy thân nuôi hổ" này.
Đám dây leo chi chít đụng phải Lạc Tầm, giống như người giẫm phải phân chó hôi thối, ghê tởm trốn tránh không kịp, vèo vèo vài cái đều rụt trở lại, dáng vẻ cực kỳ gớm ghiết, hoàn toàn không phản ứng với Lạc Tầm.
"Là sao?"
Lạc Tầm hứng trí bừng bừng nhìn chằm chằm đám dây leo, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên thán phục, giống như phát hiện được bảo bối.
Chốc lát sau, sơn cốc hoàn toàn khôi phục yên tĩnh. Ngoại trừ không khí nồng nặc mùi máu tươi, thật giống như không có xảy ra chuyện gì.
Đám dây leo đã ăn no nê từ từ co duỗi thân thể, bò trải rộng trên mặt đất hoặc trên vách núi, lại biến thành đám thực vật ngây thơ ngu ngốc, bộ dáng hoàn toàn vô hại.
Dưới nắng chiều chiếu rọi, những cái lá hình kim châm màu nâu đỏ biến thành màu đỏ tươi như máu, nhìn qua trong suốt tựa bảo thạch.
Lạc Tầm lúc này mới hồi phục lại tinh thần, trong lòng còn sợ hãi nói với Ân Nam Chiêu: "Bọn chúng ăn thịt người!"
Ân Nam Chiêu không nói gì, vừa rồi ai là người đã đi thẳng vào đám dây leo đó?
Lạc Tầm kích động nói: "Loài thực vật này rất có giá trị nghiên cứu."
"Sao em biết bọn chúng sợ thuốc cầm máu?"
"Đoán thôi! Trong tự nhiên vạn vật đều tương sinh tương khắc, bọn chúng hoạt động nhờ máu, thích hút máu người, vậy rất có thể cực ghét thuốc cầm máu."
Chỉ là một phán đoán liền lấy thân mình đi thử nghiệm? Ân Nam Chiêu bất đắc dĩ nói: "Trời sắp tối rồi, chúng ta trước hết nên tìm một chỗ nghỉ ngơi."
"Ừ, được."
Hoàng hôn buông xuống, phía trước có dây leo hút máu, phía sau có truy binh đuổi giết, Ân Nam Chiêu không dám khinh thường, hắn nắm tay Lạc Tầm, dẫn nàng tiếp tục đi về phía trước.
Lạc Tầm tâm trí hoảng hốt, vẫn nghĩ đến đám dây leo ăn thịt người, không có để ý đến hai người đang nắm tay, chỉ tự nhiên theo sát Ân Nam Chiêu đi tới.
Ân Nam Chiêu biết rõ thân đang trong hiểm cảnh không nên thất thần, nhưng... vì nàng mà đi! Dù sao hắn vẫn còn bảo vệ được.
————•————•————
Ân Nam Chiêu chọn một chỗ bốn phía đều là dây leo hút máu làm nơi nghỉ ngơi của hai người.
Loài thực vật này tuy rằng đáng sợ, nhưng vừa phát hiện được nhược điểm của chúng, lợi dụng tốt có thể giúp bọn họ ngăn chặn kẻ thù.
Đám dây leo hút máu thấy bọn họ xâm nhập liền mất hứng, nóng lòng muốn thử ăn bọn họ. Ân Nam Chiêu vẫn muốn lợi dụng khả năng của bọn chúng, không dùng đến đao lưỡi liềm, mà phun lên mặt đất một vòng thuốc cầm máu.
Dây leo hút máu chán ghét né tránh, để lại cho bọn họ một vòng tròn an toàn, hai bên xem như ý thức được giao kèo, chung sống hòa bình.
Ân Nam Chiêu nói: "Ở đây nghỉ ngơi một chút, sáng sớm sẽ tìm đường ra ngoài."
Lạc Tầm phát hiện, một bàn tay của hắn nắm lại mất tự nhiên, nhìn qua không đúng lắm.
"Tay của anh sao vậy?"
"Không cẩn thận bị dây leo cắn một cái."
"Anh cảnh báo tôi biết, cẩn thận có độc, đừng chạm vào bọn chúng, chính mình lại bị cắn một cái?"
Lạc Tầm không hiểu, dưới tình huống đã sớm có đề phòng, dựa vào thể năng của Ân Nam Chiêu, loài thực vật này căn bản không có khả năng đụng đến thân thể hắn. Đột nhiên, nàng kịp phản ứng, "Là tôi liên lụy anh sao?"
Ân Nam Chiêu khẳng định không ngờ, nguy cơ cận kề nhưng nàng lại thất thần, rõ ràng là thể năng cấp A nhưng hoàn toàn không biết né tránh, hoàn toàn mất đi năng lực tự bảo vệ mình.
Ân Nam Chiêu nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chất lỏng dây leo bài tiết ra không có độc, chỉ có tác dụng gây tê cực mạnh, đối cới tôi vô dụng."
"Đưa tay cho tôi."
"Thật sự không có gì."
Lạc Tầm đưa tay, nhìn chằm chằm vào hắn, Ân Nam Chiêu ngập ngừng xòe tay ra cho nàng.
Lạc Tầm nhìn thấy lòng bàn tay của hắn chi chít nhiều lổ máu, rất ghê sợ. Nàng đặt tay lên cổ tay hắn, vừa thăm dò mạch đập, vừa lo lắng hỏi: "Sao anh khẳng định đây là chất gây tê cực mạnh, không có độc?"
"Tuy tôi không phải là bác sĩ, nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện sinh tử, nên có chút kinh nghiệm phán đoán. Cho đến giờ, thân thể không có bất kỳ dị thường nào, chỉ có nhạy cảm ở ngón tay hơi bị ảnh hưởng một chút, hơn nữa đã hồi phục rồi."
Lạc Tầm nhận ra hắn thần trí tỉnh táo, sắc mặt bình thường, tim đập bình thường, hô hấp cũng bình thường, đích thực không có phản ứng trúng độc, nên yên lòng.
Nàng cởi bỏ ba lô dã ngoại trên lừng, lấy ra chai thuốc sát trùng và băng gạc cầm máu, xé nửa băng gạc nén giận nói: "Tuy hiện tại chứng minh được loại dây leo hút máu này không có chất độc chết người, nhưng lúc đó anh cũng không lên tiếng, lấy thân mạo hiểm làm gì?"
Ân Nam Chiêu không nói gì.
Lạc Tầm nhìn mấy lổ máu chi chít trên lòng bàn tay hắn, câu "anh là Ân Nam Chiêu, không phải Thiên Húc" đã lên đến miệng, nay lại nuốt trở về.
"Sẽ đau một chút." Lạc Tầm phun thuốc sát trùng vào lòng bàn tay của Ân Nam Chiêu, rửa sạch dịch bài tiết của dây leo hút máu còn sót lại.
Nàng phun thêm thuốc giúp mau lành vào vết thương, dùng băng cầm máu giúp hắn băng lại thật kỹ.
Ân Nam Chiêu nhìn bàn tay được băng bỏ kỹ càng, khen ngợi nói: "Em học khóa học cấp cứu dã ngoại ở viện quân y quả nhiên không tồi."
Lạc Lan cất túi cấp cứu cẩn thận, lại lấy từ ba lô dã ngoại ra bốn túi dinh dưỡng đóng gói dạng ống, "Bái phục miệng quạ của anh, tôi còn mang theo những thứ này một cách khó hiểu."
Ân Nam Chiêu cười rộ lên, lấy một túi định xé mở.
"Đừng cử động!" Lạc Lan giật lấy từ trong tay hắn, giúp hắn xé mở túi, đưa lại cho hắn, "Từ giờ trở đi, bàn tay đó không được dùng nữa, cho đến khi vết thương lành lại."
Ân Nam Chiêu không nhận lấy.
Lạc Tầm nghi hoặc nhìn hắn, tầm mắt vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt tối đen của hắn, trong lòng lại có chút hốt hoảng khó hiểu.
Nàng hung hăng nói: "Sao chứ? Chưa nhìn thấy mặt hiền lành dịu dàng của tôi sao? Tôi không giống như anh, tôi đối với người ta trước giờ đều rất tốt, là bác sĩ được bệnh nhân yêu quý nhất!"
Ân Nam Chiêu mỉm cười nhận lấy nước dinh dưỡng, lễ phép nói cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ Lạc."
Lạc Tầm cảm thấy trong lòng buồn bực, nhưng lại không biết buồn bực cái gì. Nàng giúp hắn trị thương, hắn lại khách khí nói cảm ơn, đối với Ân Nam Chiêu mà nói, đích thực biểu hiện không giống người thường, nàng nên vui mừng mới đúng!
Lạc Tầm rầu rĩ mở túi nước dinh dưỡng, im lặng uống.
————•————•————
Bóng đêm bao phủ.
Sơn cốc đặc biệt yên tĩnh, một tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Lạc Tầm uống xong nước dinh dưỡng, hai tay ôm lấy đầu gối, nhìn chăm chú vào bụi dây leo ở cách đó không xa, đầu chân mày nhăn lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ân Nam Chiêu đã nhắm mắt đang nghỉ ngơi, thản nhiên nói: "Ngủ một lát đi, có những sát nhân nhỏ như vậy, binh đoàn Long Huyết trong một lúc không thể vào đây được."
Lạc Tầm "Ừ" một tiếng, đầu kề sát đầu gối, nhắm hai mắt lại.
Nàng nhìn qua không chút cử động, nhưng hô hấp vẫn lúc nhanh lúc chậm, hiển nhiên tâm sự nặng nề.
Ân Nam Chiêu mở mắt, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, im lặng thở dài, cánh tay vươn ra, kéo Lạc Tầm vào lòng mình.
Lạc Tầm trong lòng hốt hoảng, trong đầu vẫn nghĩ hắn là Ân Nam Chiêu, muốn đẩy hắn ra, nhưng thân thể lại tự có ký ức, căn bản không muốn chống cự.
Ân Nam Chiêu nhẹ vỗ về lưng nàng, dịu dàng nói: "Đừng suy nghĩ lung tung."
Cái ôm quen thuộc, giọng nói quen thuộc, hơi thở quen thuộc, thân thể Lạc Tầm đang căng thẳng chợt thả lỏng. Nàng cảm giác cay nơi sống mũi, vùi đầu vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Hôm nay em đã giết người."
"Tôi có thấy."
"Em là lần đầu tiên giết người, nhưng lúc đó em lại không chút do dự, thật không bình thường. Nhất định là bởi vì Long Tâm..."
"Suỵt." Ân Nam Chiêu ngăn nàng tiếp tục nói, "Không phải bởi vì cô ta, là bởi vì Thiên Húc."
"Bởi vì Thiên Húc?"
"Nòng súng của bọn chúng nhắm vào Thiên Húc, em muốn bảo vệ Thiên Húc, tự nhiên sẽ nổ súng giết chết bọn chúng, sau đó phải ngăn chặn xe của mấy người kia thì em lại do dự."
"Anh... đã nhìn ra?"
"Do em không cho bọn chúng có cơ hội tiếp cận tôi, chỉ muốn giết chết hết bọn chúng."
Lạc Tầm ngẩng đầu, nhìn Ân Nam Chiêu, đôi mắt màu đen thẫm ánh sáng lưu chuyển, giống như sao trời trải đầy lấp lánh.
Ân Nam Chiêu kinh ngạc nhìn một thoáng, mạnh nghiêng đầu, "Tôi không phải Thiên Húc, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó."
Hắn cầm lấy một bên mũ giáp, muốn đội lên.
Lạc Tầm nắm lấy tay hắn, không cho hắn đội mũ giáp, "Anh thích em?"
Ân Nam Chiêu thân thể cứng ngắc, không nhịn được nói: "Thiên Húc chỉ là một vai diễn của tôi, tôi không có mất trí nhớ, dĩ nhiên bị Thiên Húc ảnh hưởng, một phần trong tôi thích em, không phải là chuyện bình thường hay sao?"
"Không phải là một phần của anh, là anh! Anh thích em!"
Ân Nam Chiêu cười lạnh, "Tôi?"
Lạc Tầm giống như chợt hiểu ra gì đó, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc ngoài ý muốn, "Thì ra, anh đang ghen! Rõ ràng em đã thấy mặt của anh, anh lại luôn che kín mặt mình, hết lần này đến lần khác nhấn mạnh mình không phải là Thiên Húc, hóa ra anh một mực ghen với Thiên Húc!"
Ân Nam Chiêu chê cười: "Trí tưởng tượng thật không tệ..."
Lạc Tầm đột nhiên hôn Ân Nam Chiêu, ngăn chặn lời nói chua chát của hắn.
Hai người kinh ngạc nhìn nhau.
Không chỉ Ân Nam Chiêu bị Lạc Tầm dọa sợ, ngay cả Lạc Tầm cũng bị chính mình dọa sợ.
Ân Nam Chiêu mặt lạnh như băng, đè nén tức giận, lạnh giọng hỏi: "Em biết mình đang hôn ai không?"
Lạc Tầm khôi phục lại tinh thần, ánh mắt trong suốt nhìn hắn, "Anh thích em phải không?"
Ân Nam Chiêu há miệng muốn phủ nhận, "Không..."
Lạc Tầm bị ma xui quỷ khiến, lại hôn nhẹ lên môi hắn một cái.
Ân Nam Chiêu nghiến răng nghiến lợi, toàn thân toát ra hàn khí, "Lạc Tầm! Tôi cảnh cáo em, đừng xem tôi là thế thân của Thiên Húc! Em còn dám..."
Lạc Tầm biểu cảm quái lạ, tay đặt ở ngực, giống như hoàn toàn không nghe Ân Nam Chiêu đang nói gì. Nàng hơi ngửa đầu, lại hôn Ân Nam Chiêu, ngăn lại toàn bộ lời nói ác ý của hắn.
Ân Nam Chiêu sắc mặt tái xanh trừng mắt nhìn Lạc Tầm, trong mắt đều là lửa giận, giống như muốn một tay bóp chết nàng.
Lạc Tầm nhắm hờ hai mắt, giống như đang nằm mơ, biểu cảm mơ hồ, "Tim đập rất nhanh!"
Ân Nam Chiêu thoáng cái ngây ngẩn cả người, dựa vào thể năng của hắn, hắn phải lưu ý thấy, nhưng vừa rồi lại hoàn toàn quên mất.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch...
Thế giới của hắn dần dần tất cả đều là tiếng tim đập, giống như tiếng trống, vừa dồn dập vừa loạn nhịp.
Lạc Tầm biểu cảm mê man, nhỏ nhẹ lẩm bẩm vài lời không thể nghe thấy: "Em giết người rất rõ ràng là vì bảo vệ Ân Nam Chiêu, tuy rằng em không hiểu tại sao trong lòng một nửa mắng anh là biến thái, một nửa lại muốn đi theo anh, giống như..."
Ân Nam Chiêu thân thể cứng đờ, chăm chú nhìn Lạc Tầm không chớp mắt. "Giống như cái gì?"
"Giống như... Em không biết tại sao vừa rồi vẫn là anh. Chỉ là đột nhiên phát hiện Ân Nam Chiêu cũng thích em, còn đang ghen với Thiên Húc, lại muốn hôn một cách khó hiểu như vậy."
Ân Nam Chiêu khuôn mặt không lộ chút biểu cảm, giọng nói lại đặc biệt dịu dàng, hướng theo từng bước, hỏi: "Sau đó tại sao vẫn còn muốn hôn?"
Lạc Tầm sắc mặt ửng hồng, giống như uống rượu say, thì thầm nói: "Em nghĩ tim đập rất nhanh, không hiểu lắm, muốn xác nhận..."
"Xác nhận gì?"
Lạc Tầm mạnh ngước mắt, nhìn Ân Nam Chiêu, ánh mắt ngấn lệ dịu dàng, "Em không biết!"
Ân Nam Chiêu bình tĩnh nói: "Em biết!"
Tay hắn đặt lên ngực nàng, trái tim dưới lòng bàn tay đập nhanh dồn dập.
Lạc Tầm kinh ngạc nói: "Cô ấy biết anh thích em, rất vui vẻ; cô ấy cảm giác được em hôn anh, rất hạnh phúc. Em không biết tại sao lại như vậy, rõ ràng là không nên, người em yêu là Thiên Húc, không phải anh..."
Ân Nam Chiêu mạnh ôm lấy Lạc Tầm, hung hăng hôn nàng.
Lạc Tầm muốn trốn tránh, cũng không có chỗ để trốn tránh.
Tình cảm của Ân Nam Chiêu giống như trận đại hồng thủy cuồn cuộn phá nát bờ đê, dâng trào, trút xuống, nơi đi qua ngập tràn, sóng lớn ào ạt, khiến cho Lạc Tầm thân bất do kỷ, chỉ có thể để cho cơn sóng tình của hắn cuồn cuộn cuốn trôi.
Từ dữ dội đến dịu dàng, từ rực nóng như lửa đến êm ả như nước.
Lạc Tầm chưa bao giờ biết một cái hôn có thể kéo dài lâu như vậy, cũng chưa từng biết một cái hôn có thể có nhiều biến hóa như vậy.
Cắn mút nhẹ nhàng, dây dưa thoáng chốc, triền miên mãnh liệt.
Ân Nam Chiêu vẫn lưu luyến, dây dưa không tha, giống như muốn đem tất cả chịu đựng khát vọng phát tiết ra ngoài, đem tất cả nhớ thương say đắm đều bộc lộ giải tỏa hết.
Lạc Tầm cảm nhận được.
Đoạn tình cảm này, không phải chỉ có một mình nàng đau khổ dày vò, hắn cũng bởi vì mất đi mà đau khổ, bởi vì nhớ thương mà dày vò.
Mỗi một đau đớn của nàng, hắn đều chôn sâu trong lồng ngực, cùng nàng chịu đựng.
Lạc Tầm nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nỗi đau mất cánh tay thấu tâm can vẫn còn trong lồng ngực, nhưng vì biết có người đã cùng nàng chịu đựng, dường như không còn cảm giác đau như vậy nữa.
Một giọt nước mắt rơi xuống tay của Ân Nam Chiêu, Ân Nam Chiêu thân thể chợt cứng đờ.
Hắn ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt nàng, "Xin lỗi em!"
Lạc Tầm lắc đầu, dựa vào vai hắn không nói một lời.
Những món nợ của nàng và hắn không thể nào tính toán rõ, cũng không có cách nào tính toán.
Thiên Húc và Lạc Tầm, Ân Nam Chiêu và Long Tâm. Rốt cuộc là ai lừa ai, ai bị mắc lừa ai, ai thiếu ai, ai sai ai đúng, căn bản không thể xác định.
Ân Nam Chiêu thấp giọng nói: "Thân phận của tôi là giả, nhưng lời đã nói đều là thật."
Lạc Tầm ngẩng đầu nhìn Ân Nam Chiêu, ánh mắt vừa khóc lại càng trở nên trong trẻo, giống như hai viên bảo thạch, muốn soi sáng tất cả bí mật ở trong lòng hắn.
Ân Nam Chiêu nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của nàng, "Tôi đã nói cho em biết, tôi là một cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện. Không phải nói dối, chỉ có điều không phải là cô nhi viện Relicta, mà là một cô nhi viện trên hành tinh Rosa. Lúc 7 tuổi tôi bị thầy giáo lừa bán cho bọn buôn nô lệ, sau đó nhiều lần qua tay, thì bị bán đến hành tinh Thái Lam, tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp, trở thành nô lệ mua vui..."
Lạc Tầm lấy tay che miệng hắn lại, "Em tin anh, không cần phải chứng minh những vết thương trong quá khứ."
Ân Nam Chiêu hoàn toàn không ngờ có người lại lo lắng cho sức chịu đựng của hắn, buồn cười nói: "Tôi là Ân Nam Chiêu."
"Em biết, là một Ân Nam Chiêu rất rất lợi hại. Nhưng không phải ai sinh ra cũng có một thân thể cứng rắn không thể xâm hại như kim cương, nếu có một ngày vết thương bị rạch ra, điều em muốn chính là chữa lành vết thương, không phải chứng minh đó là vết thương."
Ân Nam Chiêu sững sờ một lúc, sau đó cười rộ lên, đây không phải là Lạc Tầm hay sao?
Hắn dịu dàng ôm nàng vào lòng giống như bảo vệ một vật quý, "Ngủ một lát đi, ngày mai còn phải đi tiếp."
Bình sinh đây là lần đầu tiên hắn biết thiên đường cực lạc ở trong truyền thuyết là như thế nào —— một sơn cốc chết chóc, dưới bầu trời đầy sao, xung quanh là những dây leo hút máu người chằng chịt.
HẾT CHƯƠNG 2.08
Bình luận facebook