Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Sáng sớm, Lạc Lan đầu óc choáng váng tỉnh dậy, hoảng hốt một thoáng, liền nhớ tới tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Nàng cứ như vậy mà ngất xỉu! Trước mắt bao nhiêu người! Thật sự là vừa mới lấy được chút mặt mũi, rốt cuộc lại mất hết!
Tên Tử Yến chết tiệt này đúng là "Không phá người khác thì sẽ chết" mà!
Bất quá, nghĩ đến "chiến dịch phá băng" buổi tối hôm qua cũng coi như cơ bản thành công, tâm trạng của nàng tốt hơn rất nhiều.
Nàng lảo đảo đứng lên, chuẩn bị đi rửa mặt, thì cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc ý thức được căn phòng này căn bản không phải là phòng của nàng.
"Thanh Việt!" Lạc Lan lên tiếng gọi to.
Thanh Việt đi vào, Lạc Lan hoang mang hỏi: "Đây là đâu? Sao lại đổi tôi sang phòng khác vậy?"
"Đây là phòng của công tước Thần Sa, nô tỳ vốn muốn đợi công chúa tỉnh lại mới bàn vấn đề này, nhưng công tước Phong Lâm và tổng quản Anderson đều kiên trì cho rằng vợ chồng mới cưới không thể ở riêng, phải ngủ cùng nhau."
Lạc Lan lập tức khẩn trương hỏi: "Tối hôm qua, Thần Sa hắn... hắn có hay không..."
Mắt của Thanh Việt lập tức đỏ hoe, giống như sắp khóc đến nơi.
Không thể nào?! Lạc Lan cũng muốn khóc, chẳng lẽ trong lúc mơ mơ hồ hồ lại làm chuyện đó rồi?
"Công tước ngài ấy thật quá đáng! Không chịu ngủ cùng phòng với công chúa, rõ ràng phải là công chúa chán ghét hắn, hắn dựa vào gì mà dám chán ghét công chúa?" Thanh Việt giọng nói đầy ấm ức khổ sở.
Lạc Lan vỗ vỗ ngực, lập tức thoải mái, chán ghét rất tốt! Càng chán ghét càng tốt!
Nàng mặt tươi cười, nói lung tung vài câu: "Có lẽ không phải chán ghét, chỉ là muốn trước tiên xây dựng chút tình cảm, dù sao tình huống của chúng tôi cũng khá đặc biệt, vừa mới gặp mặt liền kết hôn, hoàn toàn không biết gì về nhau, cứ từ từ sẽ tốt hơn."
Thanh Việt thấy công chúa hoàn toàn vui vẻ, không để tâm, nên chỉ có thể tạm thời quên chuyện này, "Công chúa, công tước Phong Lâm nói hôm nay sẽ phái người đến đón cô đi tham quan viện nghiên cứu của cô ấy một chút."
Đúng là một quái nhân hăng hái nghiên cứu! Nhưng thật đúng lúc! Nàng cũng muốn biết rốt cuộc bọn họ muốn nàng đến đây để làm gì, dù sao, thứ bọn họ cần sẽ quyết định thứ mà nàng có.
————·————·————
Viện nghiên cứu của Phong Lâm là một toà nhà to lớn nằm phía trong khu căn cứ quân sự.
Để tiện việc đi lại tham quan của Lạc Lan, Phong Lâm cố ý chuẩn bị một chiếc xe bay mui trần rộng rãi tiện nghi cho nàng, còn có thể vừa đi vừa nhìn rõ.
Bởi vì viện nghiên cứu chuyên nghiên cứu gene người, thu thập rất nhiều số liệu, cần một lượng lớn binh lính luôn luôn có mặt để phối hợp thực hiện, cho nên năm đó viện trưởng đơn giản đem khu nhà to lớn này đặt phía trong khu căn cứ quân sự, vừa an toàn, lại vừa tiện lợi.
Lạc Lan tò mò nhìn tốp năm tốp ba những binh sỹ đang đi lại trên đường, ngoại trừ có một số người hình dáng bên ngoài khác với người bình thường, thì bọn họ so với binh sỹ của Ar cũng không có gì khác biệt.
Vậy mà trong vòng mấy trăm năm ngắn ngủi, bọn họ đã phải kinh sợ trước toàn bộ ngân hà, khiến cho vô số người hận không thể sớm gia nhập liên bang Odin để hóa giải tàn quân giúp bọn họ đổi đời.
Sau khi tham quan toàn bộ bên ngoài khu quân sự, chiếc xe bay dừng lại trước một tòa nhà ba tầng cao có hình dáng mỏng dẹp, nhìn qua có chút giống với một quyển sách đang mở.
Phong Lâm đứng trước máy quét, sau khi kiểm tra thân phận, cánh cửa kim loại nặng nề mở ra.
Cô thủ thế ra ý mời vào, "Hoan nghênh viếng thăm viện nghiên cứu sự sống Relicta của liên bang Odin."
Lạc Lan mỉm cười đi vào, tò mò nhìn ngó bốn phía.
Trong đại sảnh, có rất nhiều người qua lại mặc đồng phục nghiên cứu, bọn họ nói chuyện đều là những từ ngữ chuyên ngành Lạc Lan nghe không hiểu, có vẻ như bầu không khí học thuật vô cùng hăng say.
Phong Lâm và nàng đi thang máy trực tiếp lên tầng ba, "Phần trên mặt đất của tòa nhà có ba tầng, hầu hết có thể tham quan, phần ngầm cũng có ba tầng, thuộc khu nghiên cứu khoa học, người ngoài không được vào, lát nữa chúng ta sẽ tham quan từ trên xuống dưới..."
Đột nhiên, máy liên lạc của cô vang lên, Phong Lâm nhìn thoáng qua màn hình, nói câu "xin lỗi", lập tức mở kết nối.
"...Cái gì? Số liệu bất thường? Nguyên nhân là sao..."
Giọng nói của cô cực kỳ sốt ruột, xem chừng thí nghiệm quan trọng nào đó đã xảy ra vấn đề, Lạc Lan tỏ ra hiểu chuyện, nói: "Cô có việc thì đi trước đi, dù sao tôi cũng không có việc gì làm, có thể chờ một chút rồi tham quan cũng được."
Phong Lâm nhìn bốn phía, không có ai.
Cô vội vàng nói: "Cô cứ đi dọc theo hành lang một lát, sẽ thấy một phòng nghỉ, có thể ở đó uống chút đồ uống, tôi sẽ nhờ trợ lý đến đón cô."
Sau khi Phong Lâm rời khỏi, Lạc Lan mới từ từ đi về phía trước.
Khi đi đến phòng nghỉ, nàng liền suy nghĩ, quyết định tiếp tục đi tham quan, một lát rồi trở về.
Sau khi rẽ qua một khúc quanh, bốn phía đột nhiên đặc biệt im lặng, khu hành lang quanh co giống như không thể nhìn tới cuối, hai bên đều có những căn phòng đóng kín, xung quanh trước sau đều không thấy một bóng người.
Không biết là do hơi lạnh quá nhiều, hay do bốn phía đều im lặng, Lạc Lan cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cảm giác càng lo lắng sợ hãi. Nàng tự giễu suy nghĩ, lá gan như này, tuyệt đối không phải là gián điệp rồi! Đế quốc Ar khẳng định đã bắt oan nàng!
Đang muốn quay lại đường cũ trở về, đột nhiên từ đâu truyền đến tiếng loảng xoảng, bốn phía im lặng càng làm cho nó đặc biệt lớn, Lạc Lan hoảng sợ, hai chân như muốn nhũn ra.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, nàng cảm thấy âm thanh đó dường như là tiếng đồ vật rơi vỡ trên mặt đất, cũng không phải là âm thanh gì ghê gớm lắm.
Lạc lan do dự một thoáng, liền đi về hướng phát ra âm thanh kia, rón ra rón rén bước tới.
Cách một cánh cửa khép hờ, nàng nhìn thấy trong căn phòng tối tăm có một người đàn ông đang quỳ rạp trên mặt đất, bốn phía là các mảnh vỡ chai lọ rơi vãi, đoán chừng anh ta đang muốn lấy gì đó, thì đột nhiên bị ngã.
Lạc Lan lập tức đẩy cửa ra, nhìn thấy anh ta đang cố gắng vươn người muốn tiến lên phía trước, lấy cho được một bình thuốc nhỏ nằm trong góc tường, nhưng do cơ thể quằn quại đã hoàn toàn mất đi khống chế, dù anh ta có cố gắng thế nào, cũng không thể di chuyển thêm một chút.
Lạc Lan vội vàng đi qua, cầm bình thuốc lên: "Là cái này sao?"
"Đi ra ngoài!" Giọng nói của anh ta khàn khàn trầm thấp, gần như muốn phá bỏ âm thanh nghèn nghẹn, giống như từ trong lồng ngực phát ra.
Bộ dạng không muốn người lạ nhìn thấy mình đang chật vật, đối với việc gần đây Lạc Lan thường xuyên bị những người xung quanh chê cười cũng chật vật khó xử như vậy, khiến nàng hoàn toàn hiểu rõ. Nàng nhẹ nhàng đặt bình thuốc lại gần tay của anh ta, đi liền ra ngoài.
Lạc Lan đứng dựa lưng vào tường ở ngoài hành lang, không yên tâm, nói: "Anh cần gì cứ bảo tôi."
Sột soạt sột soạt, qua một hồi lâu, một giọng nói suy yếu vô lực truyền đến: "Mời vào."
Lạc Lan nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, mấy mảnh vỡ được gom lại một góc gọn gàng, không nhìn ra lộn xộn như trước nữa.
Màn cửa sổ che đi nguồn sáng bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ cái đèn bàn.
Dưới ánh đèn màu vàng cam, người đàn ông đắp trên đùi một cái chăn bông làm từ lông lạc đà, ngồi yên tĩnh trên ghế sa lon ở cuối căn phòng.
Mái tóc đen mượt, vẫn còn vương chút mồ hôi, khiến chúng dính vào trán, càng tôn lên khuôn mặt trắng bệch, không chút huyết sắc của hắn, hắn ngồi thẳng tắp, ánh mắt trong suốt, khóe miệng mỉm cười, biểu lộ trên mặt nét bình thản, thật giống như đau đớn bất lực vừa rồi đối với hắn không có chút quan hệ.
Lạc Lan chợt nhớ đến loài hoa nhung tuyết (1.2.1) đã gần như bị tuyệt chủng kia, truyền thuyết kể rằng chúng sinh trưởng trên đỉnh núi tuyết, đón gió tuyết mà nở rộ, dù cứng cỏi xinh đẹp, nhưng lại yếu ớt chóng tàn. Nàng nhịn không được chỉ dám thở nhẹ, lắp bắp nói: "Tôi... có thể vào không?"
"Đương nhiên có thể, vừa rồi cảm ơn cô." Giọng nói của hắn trầm thấp êm tai, giống như âm thanh của một bản nhạc êm đềm được tấu lên bằng violon.
Lạc Lan đột nhiên cảm thấy sóng mũi hơi cay, nhất thời không nói tiếng nào.
Người đàn ông cực kỳ nhạy cảm, hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là..." Lạc Lan ngượng ngùng vò đầu, "Đột nhiên phát hiện, anh là người đầu tiên nói với tôi tiếng "cảm ơn""
Từ lúc nhớ được cho đến bây giờ, nàng đã cảm ơn bác sỹ Mục, cảm ơn Tử Yến, cảm ơn Phong Lâm, thậm chí đã cảm ơn cả Anderson, nhưng chưa có ai cảm ơn nàng, giống như sự tồn tại của nàng đối với người khác là không có ý nghĩa, vậy có khác gì là vô dụng đâu?
Người đàn ông sững sờ một chút, mỉm cười nói: "Tôi thật vinh hạnh."
Lạc Lan cố gắng quên đi cảm xúc yếu ớt khó hiểu kia, cười hì hì nói: "Cho anh vinh hạnh này, tôi cũng thấy vinh hạnh."
Hắn nói: "Trước đây tôi chưa từng gặp cô."
"Tôi là lần đầu đến đây." Lạc Lan nhịn không được tò mò hỏi: "Anh ở đây..."
"Thí nghiệm cơ thể." Hắn dường như sợ Lạc Lan hiểu lầm, nên ôn hòa bổ sung: "Là tự nguyện."
Thí nghiệm cơ thể?
Lạc Lan ánh mắt sáng lên, không thể nghi ngờ, nàng cũng sẽ trở thành "tự nguyện làm thí nghiệm cơ thể", không nghĩ lại gặp được bạn đồng hành! Trong lòng Lạc Lan bỗng chốc sinh ra cảm giác thân thuộc, "Anh tên gì?"
"Thiên Húc."
Đây là người đầu tiên làm bạn với nàng! Lạc Lan yên lặng lặp lại tên của hắn, trong lòng cảm thấy phấn khởi không hiểu rõ.
"Còn cô? Cô tên gì?" Thiên Húc hỏi.
"Tôi tên Lạc..." Lời nói đã muốn thốt ra nhưng đột nhiên không thể nói được, thời khắc này, nàng không muốn làm thế thân của công chúa Lạc Lan nữa, nàng thầm muốn mình là chính mình, nhưng nàng là ai?
Lạc Lan biểu cảm ngơ ngác, kinh ngạc nhìn Thiên Húc
Thiên Húc nhẹ giọng nói: "Sao thế? Nếu cảm thấy không tiện thì không cần nói."
Lạc Lan lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên tấm chăn bông lông lạc đà trên người Thiên Húc, "Lạc, Lạc... Lạc Tầm." Nàng quay đầu nhìn xung quanh, không tìm được gì thích hợp, nên vội hỏi: "Có thể cho tôi mượn tay của anh một chút không?"
Thiên Húc hoang mang khó hiểu, nhưng vẫn mỉm cười đưa tay.
Lạc Lan cúi thấp người, dùng ngón trỏ cẩn thận viết lên lòng bàn tay của hắn hai chữ —— Lạc Tầm.
Nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho nàng mất đi tất cả, cô độc một mình; cũng không biết trao đổi thân phận hiện tại cuối cùng sẽ cho nàng một vận mệnh như thế nào, nhưng cho dù vận mệnh là ngàn dặm hoang mạc, nàng cũng hy vọng mình có thể giống như con lạc đà cứng cỏi, từng bước một, từ từ chậm rãi tìm kiếm cho riêng mình một ốc đảo xanh tươi.
"Lạc, là Lạc trong lạc đà, Tầm là Tầm của tìm kiếm. Tên của tôi là Lạc Tầm!" Lạc Lan trịnh trọng giải thích, không biết là hy vọng vị thần vận mệnh ở nơi sâu thẳm nào đó có thể nghe được, hay là hy vọng người ở trước mặt có thể nhớ kỹ.
Lòng bàn tay của Thiên Húc lạnh lẽo, mặt của Lạc Lan đã có chút nóng bừng, "Bạn của tôi đang chờ, lần sau gặp lại."
Không đợi hắn trả lời, Lạc Lan vội vàng xoay người, chạy ra khỏi phòng.
————·————·————
Lạc Lan chạy chậm dọc theo hành lang, vòng qua một khúc quanh, còn chưa đến phòng nghỉ, nàng liền nhìn thấy một phụ nữ trung niên ăn vận đồng phục nghiên cứu màu trắng, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.
Lạc Lan bước nhanh đến, "Bà là trợ lý của Phong Lâm sao? Thật ngại quá, tôi ở một mình có hơi buồn chán, nên đi lòng vòng xung quanh."
"Không có gì. Tôi tên Anna, viện trưởng vẫn còn chút chuyện phải xử lý, nên đã nhờ tôi đến xem cô một lát."
Lạc Lan theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua dãy hành lang trống rỗng, rồi mới theo sau bà trợ lý.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, Lạc Lan giả vờ như không biết chuyện gì, nói: "Vừa rồi ở bên kia tôi có nhìn thấy một người, nhìn qua dường như cơ thể rất yếu, không giống nhân viên đang làm việc."
"Chắc hẳn là người tình nguyện tham gia thí nghiệm cơ thể."
"Thí nghiệm cơ thể? Thí nghiệm cái gì?"
Anna kiên nhẫn giải thích: "Liên bang Odin của chúng tôi có rất nhiều người là sinh vật mang gene khác thường, xác suất xuất hiện gene bệnh là rất lớn. Tuy rằng chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng không phải ai cũng có cơ hội được điều trị, hơn nữa đây là những gene bệnh hiếm thấy, chi phí điều trị rất cao, vì muốn có được cơ hội điều trị, đã có không ít người tình nguyện báo danh làm thí nghiệm cơ thể."
Lạc Lan cảm thấy tim mình giống như bị thứ gì đó nhẹ nhàng đâm trúng, không phải là đau đớn, mà là xót xa, "Vậy anh ấy... bọn họ, có hy vọng chữa khỏi không?"
"Còn tùy bệnh tùy người." Anna im lặng một chút, nói: "Viện nghiên cứu của chúng tôi không chỉ là viện nghiên cứu tốt nhất liên bang Odin, mà còn là một trong những viện nghiên cứu tốt nhất dải ngân hà này, tất cả mọi người đều sẽ cố gắng hết sức!"
Lạc Lan miễn cưỡng mà cười, nàng chân thành hy vọng Thiên Húc có thể thuận lợi bình phục.
————·————·————
Sau khi Anna dẫn Lạc Lan đi thăm toàn bộ viện nghiên cứu, Phong Lâm mới trở về.
"Thật ngại quá, bắt cô đợi lâu." Cô nhìn lên đồng hồ, "Tôi dẫn cô đi ăn cơm trưa."
Hơn một giờ không gặp, sắc mặt của cô mỏi mệt, ánh mắt đen tối, Lạc Lan hỏi: "Công việc không thuận lợi sao?"
Phong Lâm khổ sở nói: "Thí nghiệm thất bại."
Lạc Lan không biết cô rốt cuộc đang làm thí nghiệm gì, càng không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể hời hợt vài lời: "Thành công là từ vô số lần thất bại mà có được."
Phong Lâm giữ vững tinh thần, "Đúng, nhất định sẽ thành công!"
————·————·————
Phong Lâm dẫn Lạc Lan đến nhà ăn của nhân viên ăn trưa.
Cô ấy giới thiệu: "Trong khu căn cứ có rất nhiều nhà ăn, mọi người có thể đến nơi gần nhất để ăn, chỉ cần là nhân viên của khu căn cứ, thì tất cả cơm dinh dưỡng đều miễn phí, chỉ có đồ uống là phải trả tiền."
Cô ấy mở ra màn hình lựa chọn đồ uống, đưa cho Lạc Lan chọn.
Lạc Lan nhìn vào thức uống màu xanh biếc mà Tử Yến đã lừa mình uống, trong lòng còn sợ hãi, hỏi: "Đó là thức uống gì vậy? Đêm qua tôi uống có một hơi, đã té xỉu."
"Nó gọi là U Lam U Lục (1.2.2), bên trong có chứa chất định thần âm tính, rất hay được dùng đối với những binh lính có thể năng cấp B, lúc nào mỏi mệt chỉ cần muốn một ly, tinh thần thư giãn thoải mái, trợ giúp giấc ngủ." Phong Lâm vô cùng kinh ngạc, "Chẳng lẽ cô không biết tốt nhất không nên uống những loại thức uống cao hơn thể năng của mình sao?"
"Bởi vì Tử Yến chọn, nên tôi không nghĩ nhiều." Lạc Lan cười gượng, nàng có thể nói mình trí nhớ không được tốt, có việc thấy thì biết, có việc lại chẳng biết gì hay sao?
Phong Lâm than thở: "Tử Yến mà dính vào, thì loại đồ uống đó làm sao cho người bình thường uống được?"
Lạc Lan trong lòng lo lắng một chút, tên gián điệp cầm đầu của liên bang Odin thật sự nhàm chán như vậy, chỉ là muốn trêu đùa nàng ư?
Miệng nói dối, nhưng cơ thể thì không, chẳng may Lạc lan công chúa có thể năng cấp B, thì uống vào một hơi sẽ lộ ra ngay!
Ý niệm trong đầu nhanh chóng quay ngược trở lại, nhưng lưng của nàng đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Bình tĩnh, bình tĩnh...
Lạc Lan suy nghĩ cẩn thận qua một lần, xác định bác sĩ Mục chưa từng đề cập đến thể năng của công chúa. Dựa vào cách hành sự của hắn, không thể nào là thiếu sót. Như vậy chỉ có hai khả năng: một là công chúa chưa từng kiểm tra qua thể năng; hai là đã có kiểm tra, nhưng kết quả không được tiết lộ.
Lạc Lan dần dần bình tĩnh lại, yên tâm được phần nào, Tử Yến hẳn là muốn thử cho ra thể năng của công chúa.
Phong Lâm thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình các đồ uống đến ngẩn người, liền an ủi: "Đừng lo lắng, lâu lâu uống một hai ly không thành vấn đề, không có tổn hại đến sức khỏe, chỉ choáng váng chút ít vậy thôi."
Lạc Lan cười cười, tùy ý chọn một loại đồ uống dành cho người bình thường, "Trước kia chưa từng nghĩ sẽ phải xa nhà, cũng chưa bao giờ kiểm tra qua thể năng, nếu như có cơ hội, tôi cũng muốn làm thí nghiệm kiểm tra qua một chút."
Phong Lâm dường như có điều gì đó suy nghĩ, vừa muốn nói, cửa nhà ăn tự động mở ra, một nhóm người đi vào.
Bốn phía chợt im lặng, không khí trở nên trang nghiêm.
Lạc Lan quay đầu nhìn lại, liền phát hiện người dẫn đầu chính là Thần Sa, hắn cùng với Tử Yến và Sở Mặc đang đi vào, ba người đều mặc quân phục, dáng người cao ngất, khí thế bất phàm.
Theo sau bọn họ là những binh lính dáng vẻ chật vật, mặt mày sưng húp, đi đứng lảo đảo, nhưng toàn bộ binh lính trong phòng ăn đều nhìn bọn họ với ánh mắt sáng quắc, hâm mộ ganh tị đủ loại, tựa hồ hận không thể hét to "Tại sao không phải là tôi."
Lạc Lan tò mò hỏi: "Những binh lính này bị người ta đánh sao?"
Phong Lâm cười nói: "Vài người bọn họ, từ trước đến nay đều như vậy! Nói cho hoa mỹ là đi huấn luyện binh sĩ, thật ra là đánh nhau, nhưng muốn được huấn luyện, phải là binh sỹ xuất sắc."
Thì ra là vậy! Khó trách bọn họ mặt mũi bầm dập mà vẻ mặt vẫn dương dương tự đắc.
Phong Lâm nháy nháy mắt, bỡn cợt hỏi: "Có muốn qua chào hỏi Thần Sa không?"
"Không cần! Trước nhiều người như vậy, tôi ngại lắm." Lạc Lan lập tức lùi lại.
Phong Lâm đi theo nàng, vừa đi vừa nói: "Thần Sa mạnh mẽ, nhưng không phải là người lạm dụng vũ lực, nếu dạy dỗ tốt, về sau có thể trở thành người chồng tốt."
Lạc Lan oán thầm: Tỷ tỷ à, cô cho là cô gái nào cũng giống như cô sao? Một kẻ bé nhỏ yếu ớt như tôi, thì cứ ngồi ngoài hóng mát cho khỏe thân đi!
Lạc Lan nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ phong cảnh không tồi, chỗ trống cũng còn rất nhiều, nên quay sang hỏi Phong Lâm: "Bên kia được chứ?"
"Tôi sao cũng được, cứ tìm chỗ cô thích."
Lạc Lan tìm đến vị trí trong góc nhà ăn ngồi xuống.
Rốt cuộc không lâu sau, Thần Sa, Tử Yến, Sở Mặc cũng đi tới, bọn họ ngồi ở bên ngoài, cách hai cô một khoảng khá xa.
Lạc Lan cảm thấy may mắn vì không cần phải đụng mặt bọn họ, Tử Yến cười tủm tỉm giơ ly đồ uống ở trong tay lên cao, làm tư thế cụng ly với nàng, là U Lam U Lục.
Lạc Lan trong lòng thầm mắng tên yêu nghiệt, nhưng mặt ngoài lại chẳng nói gì, chỉ cúi đầu giả vờ không nhìn thấy.
Phong Lâm cười nói: "Nhà ăn tuy không cố ý phân chia khu vực, nhưng giống như luật bất thành văn, chỗ ngồi tốt luôn được nhường lại, xem như là bọn họ coi trọng người tài giỏi!"
Lạc Lan nếm thử một món ăn dinh dưỡng, nói: "Đi chung với cô, tôi cũng xem như là người tài giỏi."
Phong Lâm hỏi: "Cô có ấn tượng như thế nào đối với khu căn cứ?"
"Rất tốt." Nếu cơm dinh dưỡng có thể ngon hơn một chút, sẽ càng tốt.
Phong Lâm nhâm nhi đồ uống, bụng đầy tâm sự nhìn Lạc Lan, muốn nói gì đó lại thôi.
Lạc Lan đoán được cô muốn nói gì.
Ở liên bang Odin, Phong Lâm là người thân thiết nhất với nàng, tuy rằng đều có mục đích, nhưng thế giới của người trưởng thành, căn bản không có sự đơn thuần, một chút mưu đồ gì đó cũng không phải là chuyện xấu.
Lạc Lan chủ động lên tiếng: "Ở đế quốc Ar, có một cây táo, là loại gene quý hiếm có từ thời địa cầu cổ xưa. Các chuyên gia nghiên cứu đã cung cấp cho nó ánh sánh mặt trời, không khí, nước, thổ nhưỡng, chăm sóc cẩn thận chu đáo, lâu lâu hái xuống vài cái lá, hay chặt đi vài nhánh cây để nghiên cứu, hoàn toàn hạn chế tổn thương trong phạm vi cho phép. Nghiên cứu có thể từ từ thực hiện, nhưng cây táo không được chăm sóc tốt, chắc chắn sẽ chết!"
Lạc Lan chậm rãi kể xong câu chuyện, liền cẩn thận hỏi: "Cô thấy tôi nói có đúng không?"
"Rất đúng!" Phong Lâm ngữ khí không chút do dự.
Lạc Lan nhẹ nhàng thở ra, liền nói điều kiện của mình, "Chỉ cần cô không gây hại đến cơ thể của tôi, tôi đồng ý phối hợp với cô làm thí nghiệm cơ thể."
Tay của Phong Lâm run rẩy, cái ly bị lật ngược đổ hết đồ uống ra ngoài, cô không đi lau khô mà khiếp sợ trừng mắt nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan cũng bị cô dọa sợ, ngẫm nghĩ, liền xấu hổ hỏi: "Tôi đoán sai sao? Thật ra cô không muốn nói như vậy?"
"Tôi chỉ là muốn hỏi, cô có muốn đi thử nghiệm thể năng hay không?"
A? Tự tìm mất mặt thật sao? Lạc Lan buồn bực lấy tay che mặt, nhỏ giọng nói: "Cô có thể coi như chưa nghe thấy gì nhé? Chúng ta tiếp tục ăn cơm."
"Thể năng của tôi là cấp A, thính lực cực kỳ tốt, cái gì cũng nghe được." Phong Lâm không chút khách khí từ chối đề nghị của Lạc Lan.
Lạc Lan cực kỳ ảo não, được rồi! Tuy rằng không biết cấp bậc thể năng của mình là gì, nhưng có thể khẳng định là ngu ngốc cấp 3A!
"Lạc Lan, tôi yêu cô!" Phong Lâm kích động nắm lấy tay của Lạc Lan.
A...
Lạc Lan còn chưa kịp phản ứng, Phong Lâm đã nhanh nhào người qua, một phen ôm lấy nàng, vừa hưng phấn xoay nàng vòng vòng, vừa vui vẻ cười to.
Lạc Lan hoàn toàn choáng váng.
Theo tài liệu của bác sĩ Mục, giới thiệu về Phong Lâm: học thức uyên bác, năng lực nghiên cứu khoa học trác tuyệt, nổi tiếng nhất Odin về tính tao nhã, là nữ thần có chỉ số thông minh cực kỳ cao trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật.
Nhưng mà, cô ấy của hiện tại có phải là hoàn toàn sai rồi không?
Chẳng những Lạc Lan, toàn bộ nhà ăn cũng đều sợ đến ngây người.
Sau khi cô buông Lạc Lan ra, đầu óc của nàng cũng xoay vòng vòng choáng váng, chỉ biết sợ hãi thầm than: Tỷ tỷ, cô xác định mình không có gene kích động chứ?
Hai tay của Phong Lâm nắm lấy vai của Lạc Lan, nóng lòng hỏi:
"Cô thật sự đồng ý sao? Tôi cam đoan sẽ không tổn thương đến cô!"
Lạc Lan mơ mơ hồ hồ gật đầu, cảm thấy được tình cảnh này thật quái dị, giống như phải đi tới một lối rẽ rồi cứ thế mà đi.
Phong Lâm kích động dùng sức hôn lên mặt nàng một cái, nắm lấy bả vai của nàng, cánh tay dũng cảm giơ lên, nói lớn tiếng với toàn bộ nhà ăn: "Mọi người cứ uống tự nhiên, hôm nay tôi mời!"
Trong chớp mắt, tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo ủng hộ vang dội.
Lạc Lan ôm hai má, khóc không ra nước mắt nhìn Phong Lâm: Tỷ tỷ, tôi biết cô rất dũng cảm! Nhưng cô làm ơn trở lại tính cách tao nhã đi!
Có một quan quân cười hì hì hỏi: "Chúng tôi được mời uống rượu thật sao?"
Mọi người lại được một phen cười to.
Mặt của Lạc Lan lập tức tái đi, mặt của Phong Lâm cũng tái đi một chút, hai mặt nhìn nhau, không biết giải thích từ đâu.
Tiếng cười của mọi người lại càng vang dội hơn nữa.
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Tất cả đều có."
Tất cả quan binh trong nhà ăn đều đồng loạt đứng lên, đồng thanh nói: "Tuân lệnh!"
Thần Sa hạ lệnh: "Thời gian dùng bữa, hai phút."
"Tuân lệnh!"
Mọi người ngồi xuống ăn ngấu nghiến, ngay cả Phong Lâm cũng nhanh chóng trở về chỗ ngồi, nhanh chóng ngốn hết thức ăn dinh dưỡng có trên bàn, tỏ ra bộ dáng nghiêm chỉnh tuân thủ huấn luyện.
Hai phút sau, toàn bộ nhà ăn đã trống trơn.
Lạc Lan choáng váng.
Thần Sa đứng lên, Tử Yến và Sở Mặc đi theo phía sau hắn, cả ba người cùng đi ra ngoài.
Sau khi ba người bọn họ đã rời khỏi, Lạc Lan vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Phong Lâm phất phất tay trước mặt Lạc Lan: "Này! Đừng nhìn nữa, người đã đi rồi! Có phải lượng Dopamine trong người đột nhiên tăng cao không? động tâm với Thần Sa sao?" (Dopamine: là chất dẫn truyền thần kinh được tiết ra khi cảm thấy hưng phấn, nhất là những người đang yêu)
Lạc Lan đặt tay ở tim mình, còn thật sự cảm nhận một chút, tiếc nuối nói: "Đúng là Adrenalin đột nhiên tăng cao." (Adrenalin: là hormon do cơ thể tiết ra khi cảm thấy hưng phấn, sợ hãi... làm nhịp tim tăng nhanh)
Phong Lâm cười to: "Công chúa, cô thật thú vị, tôi rất thích cô."
Lạc Lan buồn rầu hỏi: "Sau khi trở về, Thần Sa không tìm tôi phiền toái chứ?" Nàng và Phong Lâm hành động điên điên khùng khùng, tuy rằng nàng là bị động phải làm theo, nhưng ở xa không thể nhìn thấy, Thần Sa khẳng định sẽ giận cá chém thớt nàng.
Phong Lâm mặt đầy kinh ngạc: "Cô không biết vừa rồi là Thần Sa giúp chúng ta sao?"
Giúp chúng ta? Lạc Lan vẻ mặt mang dấu chấm hỏi.
Phong Lâm chợt hiểu ra, liền giải thích: "Thể năng của Thần Sa là 3A, có thể nghe được chúng ta nói chuyện."
Cái gì?!
Lạc Lan nhìn lại vị trí của mình, rồi nhìn sang vị trí của bọn họ, rốt cuộc hiểu được vì sao khi người của đế quốc Ar nhắc đến "kẻ mang gene dị chủng" liền biến sắc.
"Yên tâm đi! Cậu ấy biết rõ đang xảy ra chuyện gì, chắc chắn lý giải được hành động của chúng ta khó coi như vậy là vì quá kích động." Phong Lâm nhìn Lạc Lan, chân thành nói: "Tôi hoàn toàn không ngờ... cô lại chân thành khẳng khái như vậy, cảm ơn cô."
Lạc Lan bị bộ dáng cảm động thiếu chút rơi nước mắt của Phong Lâm làm cho ngượng ngùng, nàng quyết định nói sang chuyện khác, "Tại sao vừa rồi cô cũng nghe theo lệnh của Thần Sa? Các cô không phải đều là công tước hết sao?"
"Tôi còn có thân phận là lính liên bang. Thần Sa là tổng chỉ huy của quân đội liên bang, nếu cậu ấy nói "tất cả đều có", thì tôi nhất định phải nghe lệnh." Phong Lâm nhún nhún vai, "Quân lệnh như núi, không còn cách nào khác! Bất quá, nếu cậu ấy vào địa bàn của tôi, thì phải để mặc cho tôi ra lệnh."
Lạc Lan đột nhiên hiểu được vì sao sức chiến đấu của đế quốc Ar không bằng liên bang Odin, không phải là vì "gene dị chủng" gì đấy bọn họ từng đề cập, mà ít ra còn có những thứ khác.
————·————·————
Tối đến, Lạc Lan tìm đọc tài liệu trên thiết bị cá nhân của mình.
Nàng nghĩ rằng mình biết "cây táo" và "bài Tarot", chắc hẳn có liên quan đến lịch sử cổ đại, nàng xem qua rất nhiều tư liệu cùng loại, nhưng không nhớ được gì cả.
Rốt cuộc trước kia nàng là người như thế nào?
Tại sao lại đơn độc một mình xuất hiện ở cấm địa nghiên cứu khoa học của đế quốc Ar?
...
Lạc Lan kinh ngạc đến ngẩn người, bất tri bất giác viết lên màn hình hai chữ: Lạc Tầm.
Kỳ thật, manh mối tìm lại quá khứ không có ở liên bang Odin, mà là ở đế quốc Ar. Con đường tìm lại quá khứ và tìm kiếm tương lai cũng không cùng một hướng. Đế quốc Ar đã phán nàng tội chết, cắt đứt đường trở về tìm lại manh mối của nàng, nàng chỉ có thể tiến lên phía trước.
Lạc Lan khẽ thở dài, chỉ hy vọng mình có thể nhớ được chút gì đó!
"Công chúa, cô đồng ý hợp tác với công tước Phong Lâm làm nghiên cứu sao?" Thanh Việt chưa kịp gõ cửa đã xông vào.
"Đúng vậy!" Lạc Lan chậm rãi đóng lại thiết bị cá nhân.
Thanh Việt tức giận, gào lên: "Công chúa, cô điên rồi sao? Rốt cuộc cô có biết hay không..."
Trong lời nói phạm thượng thao thao bất tuyệt của cô ta, Lạc Lan dần dần hiểu được: thì ra chuyện nàng đồng ý nghiên cứu cơ thể là một sự việc vô cùng hệ trọng, khó trách Phong Lâm quá mức kích động gần như biến thành người khác.
Mỗi người khi sinh ra đều mang gene di truyền, đó là tài sản quý báu, là duy nhất, là vô giá. Sau khi hiểu tường tận lợi ích của gene, trải qua nỗi khổ sâu sắc về gene, toàn bộ liên minh dải ngân hà đã ra quyết định ký một công ước —— quyền tôn trọng, bảo hộ gene di truyền cá nhân: dưới bất kỳ tình huống nào, nếu chưa được sự đồng ý của cá nhân, người khác không có quyền lấy đi, hay phá giải gene di truyền của người đó.
Chính phủ quốc gia trên các hành tinh chỉ có thể lấy thông tin ban đầu của gene, dùng để phân biệt thân phận, hay làm nền tảng chữa bệnh. Các thông tin sâu hơn phải được lưu trữ bí mật tại các máy tính cấp cao, không được phân quyền đặc biệt, không thể tùy ý sử dụng.
Lạc Lan nhớ lại một chút, đúng là như vậy, dù đang bị bắt ở tù, quan tòa muốn lấy thông tin gene của nàng để xác định thân phận, cũng phải được sự đồng ý của nàng.
Thanh Việt vô cùng khổ sở nói: "Công chúa, chẳng lẽ cô không biết hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào? Bọn họ có thể nhân bản cô bất cứ lúc nào..."
Đoán chừng Thanh Việt cũng từng là một người có chút hiểu biết về khoa học kỹ thuật, nhưng đem mấy thứ cũ rích đó ra hù dọa nàng cũng vô ích, Lạc Lan thủ thế ngừng lại, "Tôi đã chơi qua trò chơi mô phỏng, người nhân bản với người tự nhiên có rất nhiều khác biệt. Nếu người nhân bản có thể thay thế người tự nhiên, vậy nhân loại sẽ không cần phải lo lắng vấn đề sinh sản nữa rồi."
Thanh Việt giận dữ nói: "Công chúa, cô thật là cố chấp, không thể yếu đuối để người khác định đoạt như vậy được!"
Lạc Lan im lặng mỉm cười.
Kẻ cố chấp không phải là công chúa Lạc Lan, mà là đế quốc Ar.
Bọn họ bỏ mặc Lạc Lan, khi nàng bị đưa lên phi thuyền, kết quả cuối cũng đã được định đoạt.
Cái gọi lại công ước nhân loại, hiệu lực được bao nhiêu chứ?
Nàng không tin, các tinh quốc mỗi một lần động vào gene đều tuân theo công ước nhân loại.
Lạc Lan công chúa là do liên bang Odin dùng một hành tinh giàu tài nguyên đổi lấy, vâng, còn hy sinh cả một tổng chỉ huy là công tước Thần Sa cho cuộc hôn nhân chán ghét này. Trả giá lớn như vậy, cho dù nàng hợp tác hay không hợp tác, thì kết quả cuối cùng cũng không thay đổi.
Đối với toàn bộ liên bang Odin, cái cọc giao dịch này có quá nhiều người được lợi ích, cho dù Phong Lâm không đành lòng dùng thủ đoạn cực đoan ép buộc, thì chắc chắn cũng sẽ có người khác làm, vậy cần gì phải buộc bọn họ lộ hết chân tướng (1.2.3)?
Gene đúng là rất quan trọng, nhưng không thể quan trọng bằng sinh mạng!
HẾT CHƯƠNG 1.02
(1.2.1) Hoa nhung tuyết, hay còn gọi là hoa Thùy Trinh (tên tiếng Anh: Edelweiss; tên khoa học: Leontopodium alpinum) là một trong những loài hoa núi nổi tiếng ở châu Âu, Vì hoa Thùy Trinh thường phát triển ở những vùng núi cao ít người đi tới, màu trắng của nó là biểu tượng cho sự tinh khiết.
(1.2.2) U có nghĩ là màu tối, sẫm, tên của loại nước này ý nói màu của nó là lam lục sẫm.
(1.2.3) Nguyên văn "Đồ cùng chủy kiến", ám chỉ sự việc phát triển đến cuối cùng, sự thật và mưu đồ đều lộ hết ra ngoài.
Nàng cứ như vậy mà ngất xỉu! Trước mắt bao nhiêu người! Thật sự là vừa mới lấy được chút mặt mũi, rốt cuộc lại mất hết!
Tên Tử Yến chết tiệt này đúng là "Không phá người khác thì sẽ chết" mà!
Bất quá, nghĩ đến "chiến dịch phá băng" buổi tối hôm qua cũng coi như cơ bản thành công, tâm trạng của nàng tốt hơn rất nhiều.
Nàng lảo đảo đứng lên, chuẩn bị đi rửa mặt, thì cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc ý thức được căn phòng này căn bản không phải là phòng của nàng.
"Thanh Việt!" Lạc Lan lên tiếng gọi to.
Thanh Việt đi vào, Lạc Lan hoang mang hỏi: "Đây là đâu? Sao lại đổi tôi sang phòng khác vậy?"
"Đây là phòng của công tước Thần Sa, nô tỳ vốn muốn đợi công chúa tỉnh lại mới bàn vấn đề này, nhưng công tước Phong Lâm và tổng quản Anderson đều kiên trì cho rằng vợ chồng mới cưới không thể ở riêng, phải ngủ cùng nhau."
Lạc Lan lập tức khẩn trương hỏi: "Tối hôm qua, Thần Sa hắn... hắn có hay không..."
Mắt của Thanh Việt lập tức đỏ hoe, giống như sắp khóc đến nơi.
Không thể nào?! Lạc Lan cũng muốn khóc, chẳng lẽ trong lúc mơ mơ hồ hồ lại làm chuyện đó rồi?
"Công tước ngài ấy thật quá đáng! Không chịu ngủ cùng phòng với công chúa, rõ ràng phải là công chúa chán ghét hắn, hắn dựa vào gì mà dám chán ghét công chúa?" Thanh Việt giọng nói đầy ấm ức khổ sở.
Lạc Lan vỗ vỗ ngực, lập tức thoải mái, chán ghét rất tốt! Càng chán ghét càng tốt!
Nàng mặt tươi cười, nói lung tung vài câu: "Có lẽ không phải chán ghét, chỉ là muốn trước tiên xây dựng chút tình cảm, dù sao tình huống của chúng tôi cũng khá đặc biệt, vừa mới gặp mặt liền kết hôn, hoàn toàn không biết gì về nhau, cứ từ từ sẽ tốt hơn."
Thanh Việt thấy công chúa hoàn toàn vui vẻ, không để tâm, nên chỉ có thể tạm thời quên chuyện này, "Công chúa, công tước Phong Lâm nói hôm nay sẽ phái người đến đón cô đi tham quan viện nghiên cứu của cô ấy một chút."
Đúng là một quái nhân hăng hái nghiên cứu! Nhưng thật đúng lúc! Nàng cũng muốn biết rốt cuộc bọn họ muốn nàng đến đây để làm gì, dù sao, thứ bọn họ cần sẽ quyết định thứ mà nàng có.
————·————·————
Viện nghiên cứu của Phong Lâm là một toà nhà to lớn nằm phía trong khu căn cứ quân sự.
Để tiện việc đi lại tham quan của Lạc Lan, Phong Lâm cố ý chuẩn bị một chiếc xe bay mui trần rộng rãi tiện nghi cho nàng, còn có thể vừa đi vừa nhìn rõ.
Bởi vì viện nghiên cứu chuyên nghiên cứu gene người, thu thập rất nhiều số liệu, cần một lượng lớn binh lính luôn luôn có mặt để phối hợp thực hiện, cho nên năm đó viện trưởng đơn giản đem khu nhà to lớn này đặt phía trong khu căn cứ quân sự, vừa an toàn, lại vừa tiện lợi.
Lạc Lan tò mò nhìn tốp năm tốp ba những binh sỹ đang đi lại trên đường, ngoại trừ có một số người hình dáng bên ngoài khác với người bình thường, thì bọn họ so với binh sỹ của Ar cũng không có gì khác biệt.
Vậy mà trong vòng mấy trăm năm ngắn ngủi, bọn họ đã phải kinh sợ trước toàn bộ ngân hà, khiến cho vô số người hận không thể sớm gia nhập liên bang Odin để hóa giải tàn quân giúp bọn họ đổi đời.
Sau khi tham quan toàn bộ bên ngoài khu quân sự, chiếc xe bay dừng lại trước một tòa nhà ba tầng cao có hình dáng mỏng dẹp, nhìn qua có chút giống với một quyển sách đang mở.
Phong Lâm đứng trước máy quét, sau khi kiểm tra thân phận, cánh cửa kim loại nặng nề mở ra.
Cô thủ thế ra ý mời vào, "Hoan nghênh viếng thăm viện nghiên cứu sự sống Relicta của liên bang Odin."
Lạc Lan mỉm cười đi vào, tò mò nhìn ngó bốn phía.
Trong đại sảnh, có rất nhiều người qua lại mặc đồng phục nghiên cứu, bọn họ nói chuyện đều là những từ ngữ chuyên ngành Lạc Lan nghe không hiểu, có vẻ như bầu không khí học thuật vô cùng hăng say.
Phong Lâm và nàng đi thang máy trực tiếp lên tầng ba, "Phần trên mặt đất của tòa nhà có ba tầng, hầu hết có thể tham quan, phần ngầm cũng có ba tầng, thuộc khu nghiên cứu khoa học, người ngoài không được vào, lát nữa chúng ta sẽ tham quan từ trên xuống dưới..."
Đột nhiên, máy liên lạc của cô vang lên, Phong Lâm nhìn thoáng qua màn hình, nói câu "xin lỗi", lập tức mở kết nối.
"...Cái gì? Số liệu bất thường? Nguyên nhân là sao..."
Giọng nói của cô cực kỳ sốt ruột, xem chừng thí nghiệm quan trọng nào đó đã xảy ra vấn đề, Lạc Lan tỏ ra hiểu chuyện, nói: "Cô có việc thì đi trước đi, dù sao tôi cũng không có việc gì làm, có thể chờ một chút rồi tham quan cũng được."
Phong Lâm nhìn bốn phía, không có ai.
Cô vội vàng nói: "Cô cứ đi dọc theo hành lang một lát, sẽ thấy một phòng nghỉ, có thể ở đó uống chút đồ uống, tôi sẽ nhờ trợ lý đến đón cô."
Sau khi Phong Lâm rời khỏi, Lạc Lan mới từ từ đi về phía trước.
Khi đi đến phòng nghỉ, nàng liền suy nghĩ, quyết định tiếp tục đi tham quan, một lát rồi trở về.
Sau khi rẽ qua một khúc quanh, bốn phía đột nhiên đặc biệt im lặng, khu hành lang quanh co giống như không thể nhìn tới cuối, hai bên đều có những căn phòng đóng kín, xung quanh trước sau đều không thấy một bóng người.
Không biết là do hơi lạnh quá nhiều, hay do bốn phía đều im lặng, Lạc Lan cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cảm giác càng lo lắng sợ hãi. Nàng tự giễu suy nghĩ, lá gan như này, tuyệt đối không phải là gián điệp rồi! Đế quốc Ar khẳng định đã bắt oan nàng!
Đang muốn quay lại đường cũ trở về, đột nhiên từ đâu truyền đến tiếng loảng xoảng, bốn phía im lặng càng làm cho nó đặc biệt lớn, Lạc Lan hoảng sợ, hai chân như muốn nhũn ra.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, nàng cảm thấy âm thanh đó dường như là tiếng đồ vật rơi vỡ trên mặt đất, cũng không phải là âm thanh gì ghê gớm lắm.
Lạc lan do dự một thoáng, liền đi về hướng phát ra âm thanh kia, rón ra rón rén bước tới.
Cách một cánh cửa khép hờ, nàng nhìn thấy trong căn phòng tối tăm có một người đàn ông đang quỳ rạp trên mặt đất, bốn phía là các mảnh vỡ chai lọ rơi vãi, đoán chừng anh ta đang muốn lấy gì đó, thì đột nhiên bị ngã.
Lạc Lan lập tức đẩy cửa ra, nhìn thấy anh ta đang cố gắng vươn người muốn tiến lên phía trước, lấy cho được một bình thuốc nhỏ nằm trong góc tường, nhưng do cơ thể quằn quại đã hoàn toàn mất đi khống chế, dù anh ta có cố gắng thế nào, cũng không thể di chuyển thêm một chút.
Lạc Lan vội vàng đi qua, cầm bình thuốc lên: "Là cái này sao?"
"Đi ra ngoài!" Giọng nói của anh ta khàn khàn trầm thấp, gần như muốn phá bỏ âm thanh nghèn nghẹn, giống như từ trong lồng ngực phát ra.
Bộ dạng không muốn người lạ nhìn thấy mình đang chật vật, đối với việc gần đây Lạc Lan thường xuyên bị những người xung quanh chê cười cũng chật vật khó xử như vậy, khiến nàng hoàn toàn hiểu rõ. Nàng nhẹ nhàng đặt bình thuốc lại gần tay của anh ta, đi liền ra ngoài.
Lạc Lan đứng dựa lưng vào tường ở ngoài hành lang, không yên tâm, nói: "Anh cần gì cứ bảo tôi."
Sột soạt sột soạt, qua một hồi lâu, một giọng nói suy yếu vô lực truyền đến: "Mời vào."
Lạc Lan nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, mấy mảnh vỡ được gom lại một góc gọn gàng, không nhìn ra lộn xộn như trước nữa.
Màn cửa sổ che đi nguồn sáng bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ cái đèn bàn.
Dưới ánh đèn màu vàng cam, người đàn ông đắp trên đùi một cái chăn bông làm từ lông lạc đà, ngồi yên tĩnh trên ghế sa lon ở cuối căn phòng.
Mái tóc đen mượt, vẫn còn vương chút mồ hôi, khiến chúng dính vào trán, càng tôn lên khuôn mặt trắng bệch, không chút huyết sắc của hắn, hắn ngồi thẳng tắp, ánh mắt trong suốt, khóe miệng mỉm cười, biểu lộ trên mặt nét bình thản, thật giống như đau đớn bất lực vừa rồi đối với hắn không có chút quan hệ.
Lạc Lan chợt nhớ đến loài hoa nhung tuyết (1.2.1) đã gần như bị tuyệt chủng kia, truyền thuyết kể rằng chúng sinh trưởng trên đỉnh núi tuyết, đón gió tuyết mà nở rộ, dù cứng cỏi xinh đẹp, nhưng lại yếu ớt chóng tàn. Nàng nhịn không được chỉ dám thở nhẹ, lắp bắp nói: "Tôi... có thể vào không?"
"Đương nhiên có thể, vừa rồi cảm ơn cô." Giọng nói của hắn trầm thấp êm tai, giống như âm thanh của một bản nhạc êm đềm được tấu lên bằng violon.
Lạc Lan đột nhiên cảm thấy sóng mũi hơi cay, nhất thời không nói tiếng nào.
Người đàn ông cực kỳ nhạy cảm, hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là..." Lạc Lan ngượng ngùng vò đầu, "Đột nhiên phát hiện, anh là người đầu tiên nói với tôi tiếng "cảm ơn""
Từ lúc nhớ được cho đến bây giờ, nàng đã cảm ơn bác sỹ Mục, cảm ơn Tử Yến, cảm ơn Phong Lâm, thậm chí đã cảm ơn cả Anderson, nhưng chưa có ai cảm ơn nàng, giống như sự tồn tại của nàng đối với người khác là không có ý nghĩa, vậy có khác gì là vô dụng đâu?
Người đàn ông sững sờ một chút, mỉm cười nói: "Tôi thật vinh hạnh."
Lạc Lan cố gắng quên đi cảm xúc yếu ớt khó hiểu kia, cười hì hì nói: "Cho anh vinh hạnh này, tôi cũng thấy vinh hạnh."
Hắn nói: "Trước đây tôi chưa từng gặp cô."
"Tôi là lần đầu đến đây." Lạc Lan nhịn không được tò mò hỏi: "Anh ở đây..."
"Thí nghiệm cơ thể." Hắn dường như sợ Lạc Lan hiểu lầm, nên ôn hòa bổ sung: "Là tự nguyện."
Thí nghiệm cơ thể?
Lạc Lan ánh mắt sáng lên, không thể nghi ngờ, nàng cũng sẽ trở thành "tự nguyện làm thí nghiệm cơ thể", không nghĩ lại gặp được bạn đồng hành! Trong lòng Lạc Lan bỗng chốc sinh ra cảm giác thân thuộc, "Anh tên gì?"
"Thiên Húc."
Đây là người đầu tiên làm bạn với nàng! Lạc Lan yên lặng lặp lại tên của hắn, trong lòng cảm thấy phấn khởi không hiểu rõ.
"Còn cô? Cô tên gì?" Thiên Húc hỏi.
"Tôi tên Lạc..." Lời nói đã muốn thốt ra nhưng đột nhiên không thể nói được, thời khắc này, nàng không muốn làm thế thân của công chúa Lạc Lan nữa, nàng thầm muốn mình là chính mình, nhưng nàng là ai?
Lạc Lan biểu cảm ngơ ngác, kinh ngạc nhìn Thiên Húc
Thiên Húc nhẹ giọng nói: "Sao thế? Nếu cảm thấy không tiện thì không cần nói."
Lạc Lan lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên tấm chăn bông lông lạc đà trên người Thiên Húc, "Lạc, Lạc... Lạc Tầm." Nàng quay đầu nhìn xung quanh, không tìm được gì thích hợp, nên vội hỏi: "Có thể cho tôi mượn tay của anh một chút không?"
Thiên Húc hoang mang khó hiểu, nhưng vẫn mỉm cười đưa tay.
Lạc Lan cúi thấp người, dùng ngón trỏ cẩn thận viết lên lòng bàn tay của hắn hai chữ —— Lạc Tầm.
Nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho nàng mất đi tất cả, cô độc một mình; cũng không biết trao đổi thân phận hiện tại cuối cùng sẽ cho nàng một vận mệnh như thế nào, nhưng cho dù vận mệnh là ngàn dặm hoang mạc, nàng cũng hy vọng mình có thể giống như con lạc đà cứng cỏi, từng bước một, từ từ chậm rãi tìm kiếm cho riêng mình một ốc đảo xanh tươi.
"Lạc, là Lạc trong lạc đà, Tầm là Tầm của tìm kiếm. Tên của tôi là Lạc Tầm!" Lạc Lan trịnh trọng giải thích, không biết là hy vọng vị thần vận mệnh ở nơi sâu thẳm nào đó có thể nghe được, hay là hy vọng người ở trước mặt có thể nhớ kỹ.
Lòng bàn tay của Thiên Húc lạnh lẽo, mặt của Lạc Lan đã có chút nóng bừng, "Bạn của tôi đang chờ, lần sau gặp lại."
Không đợi hắn trả lời, Lạc Lan vội vàng xoay người, chạy ra khỏi phòng.
————·————·————
Lạc Lan chạy chậm dọc theo hành lang, vòng qua một khúc quanh, còn chưa đến phòng nghỉ, nàng liền nhìn thấy một phụ nữ trung niên ăn vận đồng phục nghiên cứu màu trắng, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.
Lạc Lan bước nhanh đến, "Bà là trợ lý của Phong Lâm sao? Thật ngại quá, tôi ở một mình có hơi buồn chán, nên đi lòng vòng xung quanh."
"Không có gì. Tôi tên Anna, viện trưởng vẫn còn chút chuyện phải xử lý, nên đã nhờ tôi đến xem cô một lát."
Lạc Lan theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua dãy hành lang trống rỗng, rồi mới theo sau bà trợ lý.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, Lạc Lan giả vờ như không biết chuyện gì, nói: "Vừa rồi ở bên kia tôi có nhìn thấy một người, nhìn qua dường như cơ thể rất yếu, không giống nhân viên đang làm việc."
"Chắc hẳn là người tình nguyện tham gia thí nghiệm cơ thể."
"Thí nghiệm cơ thể? Thí nghiệm cái gì?"
Anna kiên nhẫn giải thích: "Liên bang Odin của chúng tôi có rất nhiều người là sinh vật mang gene khác thường, xác suất xuất hiện gene bệnh là rất lớn. Tuy rằng chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng không phải ai cũng có cơ hội được điều trị, hơn nữa đây là những gene bệnh hiếm thấy, chi phí điều trị rất cao, vì muốn có được cơ hội điều trị, đã có không ít người tình nguyện báo danh làm thí nghiệm cơ thể."
Lạc Lan cảm thấy tim mình giống như bị thứ gì đó nhẹ nhàng đâm trúng, không phải là đau đớn, mà là xót xa, "Vậy anh ấy... bọn họ, có hy vọng chữa khỏi không?"
"Còn tùy bệnh tùy người." Anna im lặng một chút, nói: "Viện nghiên cứu của chúng tôi không chỉ là viện nghiên cứu tốt nhất liên bang Odin, mà còn là một trong những viện nghiên cứu tốt nhất dải ngân hà này, tất cả mọi người đều sẽ cố gắng hết sức!"
Lạc Lan miễn cưỡng mà cười, nàng chân thành hy vọng Thiên Húc có thể thuận lợi bình phục.
————·————·————
Sau khi Anna dẫn Lạc Lan đi thăm toàn bộ viện nghiên cứu, Phong Lâm mới trở về.
"Thật ngại quá, bắt cô đợi lâu." Cô nhìn lên đồng hồ, "Tôi dẫn cô đi ăn cơm trưa."
Hơn một giờ không gặp, sắc mặt của cô mỏi mệt, ánh mắt đen tối, Lạc Lan hỏi: "Công việc không thuận lợi sao?"
Phong Lâm khổ sở nói: "Thí nghiệm thất bại."
Lạc Lan không biết cô rốt cuộc đang làm thí nghiệm gì, càng không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể hời hợt vài lời: "Thành công là từ vô số lần thất bại mà có được."
Phong Lâm giữ vững tinh thần, "Đúng, nhất định sẽ thành công!"
————·————·————
Phong Lâm dẫn Lạc Lan đến nhà ăn của nhân viên ăn trưa.
Cô ấy giới thiệu: "Trong khu căn cứ có rất nhiều nhà ăn, mọi người có thể đến nơi gần nhất để ăn, chỉ cần là nhân viên của khu căn cứ, thì tất cả cơm dinh dưỡng đều miễn phí, chỉ có đồ uống là phải trả tiền."
Cô ấy mở ra màn hình lựa chọn đồ uống, đưa cho Lạc Lan chọn.
Lạc Lan nhìn vào thức uống màu xanh biếc mà Tử Yến đã lừa mình uống, trong lòng còn sợ hãi, hỏi: "Đó là thức uống gì vậy? Đêm qua tôi uống có một hơi, đã té xỉu."
"Nó gọi là U Lam U Lục (1.2.2), bên trong có chứa chất định thần âm tính, rất hay được dùng đối với những binh lính có thể năng cấp B, lúc nào mỏi mệt chỉ cần muốn một ly, tinh thần thư giãn thoải mái, trợ giúp giấc ngủ." Phong Lâm vô cùng kinh ngạc, "Chẳng lẽ cô không biết tốt nhất không nên uống những loại thức uống cao hơn thể năng của mình sao?"
"Bởi vì Tử Yến chọn, nên tôi không nghĩ nhiều." Lạc Lan cười gượng, nàng có thể nói mình trí nhớ không được tốt, có việc thấy thì biết, có việc lại chẳng biết gì hay sao?
Phong Lâm than thở: "Tử Yến mà dính vào, thì loại đồ uống đó làm sao cho người bình thường uống được?"
Lạc Lan trong lòng lo lắng một chút, tên gián điệp cầm đầu của liên bang Odin thật sự nhàm chán như vậy, chỉ là muốn trêu đùa nàng ư?
Miệng nói dối, nhưng cơ thể thì không, chẳng may Lạc lan công chúa có thể năng cấp B, thì uống vào một hơi sẽ lộ ra ngay!
Ý niệm trong đầu nhanh chóng quay ngược trở lại, nhưng lưng của nàng đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Bình tĩnh, bình tĩnh...
Lạc Lan suy nghĩ cẩn thận qua một lần, xác định bác sĩ Mục chưa từng đề cập đến thể năng của công chúa. Dựa vào cách hành sự của hắn, không thể nào là thiếu sót. Như vậy chỉ có hai khả năng: một là công chúa chưa từng kiểm tra qua thể năng; hai là đã có kiểm tra, nhưng kết quả không được tiết lộ.
Lạc Lan dần dần bình tĩnh lại, yên tâm được phần nào, Tử Yến hẳn là muốn thử cho ra thể năng của công chúa.
Phong Lâm thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình các đồ uống đến ngẩn người, liền an ủi: "Đừng lo lắng, lâu lâu uống một hai ly không thành vấn đề, không có tổn hại đến sức khỏe, chỉ choáng váng chút ít vậy thôi."
Lạc Lan cười cười, tùy ý chọn một loại đồ uống dành cho người bình thường, "Trước kia chưa từng nghĩ sẽ phải xa nhà, cũng chưa bao giờ kiểm tra qua thể năng, nếu như có cơ hội, tôi cũng muốn làm thí nghiệm kiểm tra qua một chút."
Phong Lâm dường như có điều gì đó suy nghĩ, vừa muốn nói, cửa nhà ăn tự động mở ra, một nhóm người đi vào.
Bốn phía chợt im lặng, không khí trở nên trang nghiêm.
Lạc Lan quay đầu nhìn lại, liền phát hiện người dẫn đầu chính là Thần Sa, hắn cùng với Tử Yến và Sở Mặc đang đi vào, ba người đều mặc quân phục, dáng người cao ngất, khí thế bất phàm.
Theo sau bọn họ là những binh lính dáng vẻ chật vật, mặt mày sưng húp, đi đứng lảo đảo, nhưng toàn bộ binh lính trong phòng ăn đều nhìn bọn họ với ánh mắt sáng quắc, hâm mộ ganh tị đủ loại, tựa hồ hận không thể hét to "Tại sao không phải là tôi."
Lạc Lan tò mò hỏi: "Những binh lính này bị người ta đánh sao?"
Phong Lâm cười nói: "Vài người bọn họ, từ trước đến nay đều như vậy! Nói cho hoa mỹ là đi huấn luyện binh sĩ, thật ra là đánh nhau, nhưng muốn được huấn luyện, phải là binh sỹ xuất sắc."
Thì ra là vậy! Khó trách bọn họ mặt mũi bầm dập mà vẻ mặt vẫn dương dương tự đắc.
Phong Lâm nháy nháy mắt, bỡn cợt hỏi: "Có muốn qua chào hỏi Thần Sa không?"
"Không cần! Trước nhiều người như vậy, tôi ngại lắm." Lạc Lan lập tức lùi lại.
Phong Lâm đi theo nàng, vừa đi vừa nói: "Thần Sa mạnh mẽ, nhưng không phải là người lạm dụng vũ lực, nếu dạy dỗ tốt, về sau có thể trở thành người chồng tốt."
Lạc Lan oán thầm: Tỷ tỷ à, cô cho là cô gái nào cũng giống như cô sao? Một kẻ bé nhỏ yếu ớt như tôi, thì cứ ngồi ngoài hóng mát cho khỏe thân đi!
Lạc Lan nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ phong cảnh không tồi, chỗ trống cũng còn rất nhiều, nên quay sang hỏi Phong Lâm: "Bên kia được chứ?"
"Tôi sao cũng được, cứ tìm chỗ cô thích."
Lạc Lan tìm đến vị trí trong góc nhà ăn ngồi xuống.
Rốt cuộc không lâu sau, Thần Sa, Tử Yến, Sở Mặc cũng đi tới, bọn họ ngồi ở bên ngoài, cách hai cô một khoảng khá xa.
Lạc Lan cảm thấy may mắn vì không cần phải đụng mặt bọn họ, Tử Yến cười tủm tỉm giơ ly đồ uống ở trong tay lên cao, làm tư thế cụng ly với nàng, là U Lam U Lục.
Lạc Lan trong lòng thầm mắng tên yêu nghiệt, nhưng mặt ngoài lại chẳng nói gì, chỉ cúi đầu giả vờ không nhìn thấy.
Phong Lâm cười nói: "Nhà ăn tuy không cố ý phân chia khu vực, nhưng giống như luật bất thành văn, chỗ ngồi tốt luôn được nhường lại, xem như là bọn họ coi trọng người tài giỏi!"
Lạc Lan nếm thử một món ăn dinh dưỡng, nói: "Đi chung với cô, tôi cũng xem như là người tài giỏi."
Phong Lâm hỏi: "Cô có ấn tượng như thế nào đối với khu căn cứ?"
"Rất tốt." Nếu cơm dinh dưỡng có thể ngon hơn một chút, sẽ càng tốt.
Phong Lâm nhâm nhi đồ uống, bụng đầy tâm sự nhìn Lạc Lan, muốn nói gì đó lại thôi.
Lạc Lan đoán được cô muốn nói gì.
Ở liên bang Odin, Phong Lâm là người thân thiết nhất với nàng, tuy rằng đều có mục đích, nhưng thế giới của người trưởng thành, căn bản không có sự đơn thuần, một chút mưu đồ gì đó cũng không phải là chuyện xấu.
Lạc Lan chủ động lên tiếng: "Ở đế quốc Ar, có một cây táo, là loại gene quý hiếm có từ thời địa cầu cổ xưa. Các chuyên gia nghiên cứu đã cung cấp cho nó ánh sánh mặt trời, không khí, nước, thổ nhưỡng, chăm sóc cẩn thận chu đáo, lâu lâu hái xuống vài cái lá, hay chặt đi vài nhánh cây để nghiên cứu, hoàn toàn hạn chế tổn thương trong phạm vi cho phép. Nghiên cứu có thể từ từ thực hiện, nhưng cây táo không được chăm sóc tốt, chắc chắn sẽ chết!"
Lạc Lan chậm rãi kể xong câu chuyện, liền cẩn thận hỏi: "Cô thấy tôi nói có đúng không?"
"Rất đúng!" Phong Lâm ngữ khí không chút do dự.
Lạc Lan nhẹ nhàng thở ra, liền nói điều kiện của mình, "Chỉ cần cô không gây hại đến cơ thể của tôi, tôi đồng ý phối hợp với cô làm thí nghiệm cơ thể."
Tay của Phong Lâm run rẩy, cái ly bị lật ngược đổ hết đồ uống ra ngoài, cô không đi lau khô mà khiếp sợ trừng mắt nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan cũng bị cô dọa sợ, ngẫm nghĩ, liền xấu hổ hỏi: "Tôi đoán sai sao? Thật ra cô không muốn nói như vậy?"
"Tôi chỉ là muốn hỏi, cô có muốn đi thử nghiệm thể năng hay không?"
A? Tự tìm mất mặt thật sao? Lạc Lan buồn bực lấy tay che mặt, nhỏ giọng nói: "Cô có thể coi như chưa nghe thấy gì nhé? Chúng ta tiếp tục ăn cơm."
"Thể năng của tôi là cấp A, thính lực cực kỳ tốt, cái gì cũng nghe được." Phong Lâm không chút khách khí từ chối đề nghị của Lạc Lan.
Lạc Lan cực kỳ ảo não, được rồi! Tuy rằng không biết cấp bậc thể năng của mình là gì, nhưng có thể khẳng định là ngu ngốc cấp 3A!
"Lạc Lan, tôi yêu cô!" Phong Lâm kích động nắm lấy tay của Lạc Lan.
A...
Lạc Lan còn chưa kịp phản ứng, Phong Lâm đã nhanh nhào người qua, một phen ôm lấy nàng, vừa hưng phấn xoay nàng vòng vòng, vừa vui vẻ cười to.
Lạc Lan hoàn toàn choáng váng.
Theo tài liệu của bác sĩ Mục, giới thiệu về Phong Lâm: học thức uyên bác, năng lực nghiên cứu khoa học trác tuyệt, nổi tiếng nhất Odin về tính tao nhã, là nữ thần có chỉ số thông minh cực kỳ cao trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật.
Nhưng mà, cô ấy của hiện tại có phải là hoàn toàn sai rồi không?
Chẳng những Lạc Lan, toàn bộ nhà ăn cũng đều sợ đến ngây người.
Sau khi cô buông Lạc Lan ra, đầu óc của nàng cũng xoay vòng vòng choáng váng, chỉ biết sợ hãi thầm than: Tỷ tỷ, cô xác định mình không có gene kích động chứ?
Hai tay của Phong Lâm nắm lấy vai của Lạc Lan, nóng lòng hỏi:
"Cô thật sự đồng ý sao? Tôi cam đoan sẽ không tổn thương đến cô!"
Lạc Lan mơ mơ hồ hồ gật đầu, cảm thấy được tình cảnh này thật quái dị, giống như phải đi tới một lối rẽ rồi cứ thế mà đi.
Phong Lâm kích động dùng sức hôn lên mặt nàng một cái, nắm lấy bả vai của nàng, cánh tay dũng cảm giơ lên, nói lớn tiếng với toàn bộ nhà ăn: "Mọi người cứ uống tự nhiên, hôm nay tôi mời!"
Trong chớp mắt, tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo ủng hộ vang dội.
Lạc Lan ôm hai má, khóc không ra nước mắt nhìn Phong Lâm: Tỷ tỷ, tôi biết cô rất dũng cảm! Nhưng cô làm ơn trở lại tính cách tao nhã đi!
Có một quan quân cười hì hì hỏi: "Chúng tôi được mời uống rượu thật sao?"
Mọi người lại được một phen cười to.
Mặt của Lạc Lan lập tức tái đi, mặt của Phong Lâm cũng tái đi một chút, hai mặt nhìn nhau, không biết giải thích từ đâu.
Tiếng cười của mọi người lại càng vang dội hơn nữa.
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Tất cả đều có."
Tất cả quan binh trong nhà ăn đều đồng loạt đứng lên, đồng thanh nói: "Tuân lệnh!"
Thần Sa hạ lệnh: "Thời gian dùng bữa, hai phút."
"Tuân lệnh!"
Mọi người ngồi xuống ăn ngấu nghiến, ngay cả Phong Lâm cũng nhanh chóng trở về chỗ ngồi, nhanh chóng ngốn hết thức ăn dinh dưỡng có trên bàn, tỏ ra bộ dáng nghiêm chỉnh tuân thủ huấn luyện.
Hai phút sau, toàn bộ nhà ăn đã trống trơn.
Lạc Lan choáng váng.
Thần Sa đứng lên, Tử Yến và Sở Mặc đi theo phía sau hắn, cả ba người cùng đi ra ngoài.
Sau khi ba người bọn họ đã rời khỏi, Lạc Lan vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Phong Lâm phất phất tay trước mặt Lạc Lan: "Này! Đừng nhìn nữa, người đã đi rồi! Có phải lượng Dopamine trong người đột nhiên tăng cao không? động tâm với Thần Sa sao?" (Dopamine: là chất dẫn truyền thần kinh được tiết ra khi cảm thấy hưng phấn, nhất là những người đang yêu)
Lạc Lan đặt tay ở tim mình, còn thật sự cảm nhận một chút, tiếc nuối nói: "Đúng là Adrenalin đột nhiên tăng cao." (Adrenalin: là hormon do cơ thể tiết ra khi cảm thấy hưng phấn, sợ hãi... làm nhịp tim tăng nhanh)
Phong Lâm cười to: "Công chúa, cô thật thú vị, tôi rất thích cô."
Lạc Lan buồn rầu hỏi: "Sau khi trở về, Thần Sa không tìm tôi phiền toái chứ?" Nàng và Phong Lâm hành động điên điên khùng khùng, tuy rằng nàng là bị động phải làm theo, nhưng ở xa không thể nhìn thấy, Thần Sa khẳng định sẽ giận cá chém thớt nàng.
Phong Lâm mặt đầy kinh ngạc: "Cô không biết vừa rồi là Thần Sa giúp chúng ta sao?"
Giúp chúng ta? Lạc Lan vẻ mặt mang dấu chấm hỏi.
Phong Lâm chợt hiểu ra, liền giải thích: "Thể năng của Thần Sa là 3A, có thể nghe được chúng ta nói chuyện."
Cái gì?!
Lạc Lan nhìn lại vị trí của mình, rồi nhìn sang vị trí của bọn họ, rốt cuộc hiểu được vì sao khi người của đế quốc Ar nhắc đến "kẻ mang gene dị chủng" liền biến sắc.
"Yên tâm đi! Cậu ấy biết rõ đang xảy ra chuyện gì, chắc chắn lý giải được hành động của chúng ta khó coi như vậy là vì quá kích động." Phong Lâm nhìn Lạc Lan, chân thành nói: "Tôi hoàn toàn không ngờ... cô lại chân thành khẳng khái như vậy, cảm ơn cô."
Lạc Lan bị bộ dáng cảm động thiếu chút rơi nước mắt của Phong Lâm làm cho ngượng ngùng, nàng quyết định nói sang chuyện khác, "Tại sao vừa rồi cô cũng nghe theo lệnh của Thần Sa? Các cô không phải đều là công tước hết sao?"
"Tôi còn có thân phận là lính liên bang. Thần Sa là tổng chỉ huy của quân đội liên bang, nếu cậu ấy nói "tất cả đều có", thì tôi nhất định phải nghe lệnh." Phong Lâm nhún nhún vai, "Quân lệnh như núi, không còn cách nào khác! Bất quá, nếu cậu ấy vào địa bàn của tôi, thì phải để mặc cho tôi ra lệnh."
Lạc Lan đột nhiên hiểu được vì sao sức chiến đấu của đế quốc Ar không bằng liên bang Odin, không phải là vì "gene dị chủng" gì đấy bọn họ từng đề cập, mà ít ra còn có những thứ khác.
————·————·————
Tối đến, Lạc Lan tìm đọc tài liệu trên thiết bị cá nhân của mình.
Nàng nghĩ rằng mình biết "cây táo" và "bài Tarot", chắc hẳn có liên quan đến lịch sử cổ đại, nàng xem qua rất nhiều tư liệu cùng loại, nhưng không nhớ được gì cả.
Rốt cuộc trước kia nàng là người như thế nào?
Tại sao lại đơn độc một mình xuất hiện ở cấm địa nghiên cứu khoa học của đế quốc Ar?
...
Lạc Lan kinh ngạc đến ngẩn người, bất tri bất giác viết lên màn hình hai chữ: Lạc Tầm.
Kỳ thật, manh mối tìm lại quá khứ không có ở liên bang Odin, mà là ở đế quốc Ar. Con đường tìm lại quá khứ và tìm kiếm tương lai cũng không cùng một hướng. Đế quốc Ar đã phán nàng tội chết, cắt đứt đường trở về tìm lại manh mối của nàng, nàng chỉ có thể tiến lên phía trước.
Lạc Lan khẽ thở dài, chỉ hy vọng mình có thể nhớ được chút gì đó!
"Công chúa, cô đồng ý hợp tác với công tước Phong Lâm làm nghiên cứu sao?" Thanh Việt chưa kịp gõ cửa đã xông vào.
"Đúng vậy!" Lạc Lan chậm rãi đóng lại thiết bị cá nhân.
Thanh Việt tức giận, gào lên: "Công chúa, cô điên rồi sao? Rốt cuộc cô có biết hay không..."
Trong lời nói phạm thượng thao thao bất tuyệt của cô ta, Lạc Lan dần dần hiểu được: thì ra chuyện nàng đồng ý nghiên cứu cơ thể là một sự việc vô cùng hệ trọng, khó trách Phong Lâm quá mức kích động gần như biến thành người khác.
Mỗi người khi sinh ra đều mang gene di truyền, đó là tài sản quý báu, là duy nhất, là vô giá. Sau khi hiểu tường tận lợi ích của gene, trải qua nỗi khổ sâu sắc về gene, toàn bộ liên minh dải ngân hà đã ra quyết định ký một công ước —— quyền tôn trọng, bảo hộ gene di truyền cá nhân: dưới bất kỳ tình huống nào, nếu chưa được sự đồng ý của cá nhân, người khác không có quyền lấy đi, hay phá giải gene di truyền của người đó.
Chính phủ quốc gia trên các hành tinh chỉ có thể lấy thông tin ban đầu của gene, dùng để phân biệt thân phận, hay làm nền tảng chữa bệnh. Các thông tin sâu hơn phải được lưu trữ bí mật tại các máy tính cấp cao, không được phân quyền đặc biệt, không thể tùy ý sử dụng.
Lạc Lan nhớ lại một chút, đúng là như vậy, dù đang bị bắt ở tù, quan tòa muốn lấy thông tin gene của nàng để xác định thân phận, cũng phải được sự đồng ý của nàng.
Thanh Việt vô cùng khổ sở nói: "Công chúa, chẳng lẽ cô không biết hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào? Bọn họ có thể nhân bản cô bất cứ lúc nào..."
Đoán chừng Thanh Việt cũng từng là một người có chút hiểu biết về khoa học kỹ thuật, nhưng đem mấy thứ cũ rích đó ra hù dọa nàng cũng vô ích, Lạc Lan thủ thế ngừng lại, "Tôi đã chơi qua trò chơi mô phỏng, người nhân bản với người tự nhiên có rất nhiều khác biệt. Nếu người nhân bản có thể thay thế người tự nhiên, vậy nhân loại sẽ không cần phải lo lắng vấn đề sinh sản nữa rồi."
Thanh Việt giận dữ nói: "Công chúa, cô thật là cố chấp, không thể yếu đuối để người khác định đoạt như vậy được!"
Lạc Lan im lặng mỉm cười.
Kẻ cố chấp không phải là công chúa Lạc Lan, mà là đế quốc Ar.
Bọn họ bỏ mặc Lạc Lan, khi nàng bị đưa lên phi thuyền, kết quả cuối cũng đã được định đoạt.
Cái gọi lại công ước nhân loại, hiệu lực được bao nhiêu chứ?
Nàng không tin, các tinh quốc mỗi một lần động vào gene đều tuân theo công ước nhân loại.
Lạc Lan công chúa là do liên bang Odin dùng một hành tinh giàu tài nguyên đổi lấy, vâng, còn hy sinh cả một tổng chỉ huy là công tước Thần Sa cho cuộc hôn nhân chán ghét này. Trả giá lớn như vậy, cho dù nàng hợp tác hay không hợp tác, thì kết quả cuối cùng cũng không thay đổi.
Đối với toàn bộ liên bang Odin, cái cọc giao dịch này có quá nhiều người được lợi ích, cho dù Phong Lâm không đành lòng dùng thủ đoạn cực đoan ép buộc, thì chắc chắn cũng sẽ có người khác làm, vậy cần gì phải buộc bọn họ lộ hết chân tướng (1.2.3)?
Gene đúng là rất quan trọng, nhưng không thể quan trọng bằng sinh mạng!
HẾT CHƯƠNG 1.02
(1.2.1) Hoa nhung tuyết, hay còn gọi là hoa Thùy Trinh (tên tiếng Anh: Edelweiss; tên khoa học: Leontopodium alpinum) là một trong những loài hoa núi nổi tiếng ở châu Âu, Vì hoa Thùy Trinh thường phát triển ở những vùng núi cao ít người đi tới, màu trắng của nó là biểu tượng cho sự tinh khiết.
(1.2.2) U có nghĩ là màu tối, sẫm, tên của loại nước này ý nói màu của nó là lam lục sẫm.
(1.2.3) Nguyên văn "Đồ cùng chủy kiến", ám chỉ sự việc phát triển đến cuối cùng, sự thật và mưu đồ đều lộ hết ra ngoài.
Bình luận facebook